• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Nam thần đào hoa (1 Viewer)

Đánh giá: 0/5 từ 0 lượt
  • Chương 401-405

Chương401: Biến cố xảy ra- Ngoại truyện P13

Những lời mà Lâm Thần nói như một chiếc chùy gõ vang đại não, cậu muốn chửi thề cái hệ thống chết tiệt này, tại sao lại để Tuyết Ngọc xuất hiện. Chẳng lẽ Lâm Thần cùng với cậu xuất phát cùng một thế giới? Chuyện này làm sao có thể ? Cậu nhớ rõ là chưa từng biết tới Lâm Thần cơ mà.

Là một người cũng vì nhan sắc của bản thân mà điên đầu, cậu chắc chắn rằng nếu khi cậu ở trái đất, Lâm Thần ở nơi này thì chẳng thể nào thoát khỏi tai mắt của cậu. Thậm chí, mặc dù cậu được xưng là tiên thiên chi thể, đến cả nữ đế cũng thích thú nhưng cậu vẫn thấy nhan sắc Lâm Thần cũng chẳng khác cậu là mấy.

Để hiểu rõ vấn đề này, cậu hỏi Lâm Thần tất cả thông tin về Tuyết Ngọc. Tất nhiên, Lâm Thần cũng chẳng hề có chút khó chịu, bình tĩnh cùng với cậu trao đổi toàn bộ thông tin về Tuyết Ngọc.

Sau một hồi hỏi, cậu mới thở dài một hơi. Từ những gì Lâm Thần nói, cậu đoán chắc đây chính là trò quỷ của cái hệ thống chết tiệt, làm gì có chuyện Tuyết Ngọc tự thân một mình đi tới nơi này được. Phải biết, cậu từng ở với cô nàng này rất lâu, ngoài trừ cậu ra, chưa một ai có thể biết được danh tính thật sự của cô ấy cả. Hơn nữa, Lâm Thần cũng chỉ mới biết được, điều này chứng tỏ hệ thống chỉ mới nạp dữ liệu vào đầu cậu ta mà thôi.

“ Hệ thống, ngươi được lắm!!!” Cậu cắn răng nói thầm.

Thấy Lăng Thần cau màu khó chịu, cùng với hàng tá câu hỏi ban nãy, Lâm Thần có chút tò mò. Vậy nên cậu chờ khi Lăng Thần bớt căng thẳng, lúc này mới hỏi:

“ Tuyết Ngọc rất đáng sợ sao?”

Không phải tự nhiên cậu lại hỏi như vậy. Điều làm cậu tò mò chính là phản ứng của Lăng Thần, có vẻ như chỉ cần nghe tên thôi, cậu ta đã tỏ ra sợ hãi, run rẩy chân tay. Tuyết Ngọc thật sự đáng sợ đến mức đó sao.

Tất nhiên, Lăng Thần cũng không ngần ngại chia sẻ, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, biểu cảm vô cùng thận trọng nói nhỏ:

“ Đúng vậy, cô ấy rất rất đáng sợ. Cậu nhất định không được chọc vào cô ả đó.”

Lời nói có vẻ nặng nề nhưng thật sự đối với Lăng Thần, điều này chính là lời cảnh tỉnh cho Lâm Thần. Không chỉ Tuyết Ngọc bá đạo, không coi ai ra gì, điều quan trọng nhất chính là cô ấy có tính cách sạch sẽ cùng với sự chiếm hữu một cách vô cùng đáng sợ.

Ngoài cậu ra, bất kỳ nam nhân nào khác chạm vào cô ấy đều sẽ có kết cục rất bi thảm. Không chỉ thế, bất kỳ đồ dùng của cô ấy đều phải do những cô gái có lý lịch trong sạch làm ra, từng cô gái đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.

Tất nhiên, cậu cũng không thể nào quên được “kết cục” bi thảm của những tên cướp khi mà cậu cứu cô ấy. Toàn bộ đều trở thành đống thịt vụn ngay trước mặt cậu. Nếu không phải cậu ngăn cản, dùng “thân thể” mình để dỗ dành cô ấy thì có lẽ mọi chuyện sẽ chẳng hề kết thúc đơn giản như vậy.

Mặc dù cậu biết Lâm Thần không đơn giản, nhất là cô gái tên Linh Nhi đó cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng cậu cũng không muốn anh em tốt của mình lại vì chuyện như vậy gây ra một đại họa.

Ngay lúc này, Lâm Thần đột nhiên giật mình, vẻ mặt trở nên lo lắng đứng dậy, dáng vẻ đầy bối rối khiến cho cậu nhíu mày nghi hoặc.

Không chờ mở miệng hỏi, Lâm Thần đã lôi cậu vào trong chiếc tủ, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, vẻ mặt hốt hoảng chạy đến ném tách trà của cậu vào sọt rác.

Động tác rất nhanh, cậu cũng không dám làm càn, một mình ở yên trong chiếc tủ, áp chế hơi thở, ánh mắt nhìn qua khe hở nhỏ của chiếc tủ. Có vẻ như ai đó rất nguy hiểm sắp đến gần.

Khi cậu vừa nghĩ xong, cảm giác rét lạnh sống lưng bao trùm cơ thể cậu, thật sự người sắp đến có uy lực khủng khiếp như vậy sao. Chưa cần nhìn mà linh hồn trong cơ thể cậu đã run rẩy.

Đúng như những gì cậu đoán, cánh cửa phòng mở ra, một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như tiên giáng trần, mặc trên mình bộ đầm trắng đẹp đến khó tin đang bày ra tư thế lạnh như băng nhìn xung quanh.

Lăng Thần còn chưa kịp cảm thán, cô ấy nhanh chóng đi đến Lâm Thần, hai tay ôm chặt lấy eo cậu, ánh mắt long lanh nhìn cậu ấy, nói một cách lạnh lùng:

“ Tại sao anh lại ở nơi này???”

Lâm Thần đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt cố gắng bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của cô ấy, ngọt ngào nói:

“ Anh đến nơi đây để ngắm cảnh thôi em!!!”

Lăng Thần nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào như vậy, trong lòng cậu cũng thoải mái hơn đôi chút, thế nhưng không hiểu sao cái cảm giác đáng sợ đó vẫn còn. Chẳng lẽ đây chỉ là ảo giác chăng???

Rất nhanh, một tiếng uỵch khiến cho cậu giật mình, ánh mắt cậu ngay lập tức nhìn qua, một cảnh tượng làm cho cậu vô cùng sững sờ.

“ Anh nói dối, anh không yêu em!!!” Linh Nhi đẩy Lâm Thần xuống, cả thân thể dán chặt lên Lâm Thần, lạnh lùng từng chữ nói.
Chương402: Mọi sai lầm đều phải trả - Ngoại truyện P14

“ Sao...sao em lại nói như vậy!!!” Lâm Thần rét lạnh trong lòng, miệng lắp bắp cố gắng bình tĩnh nói.

Cảm nhận được toàn bộ đường cong của Linh Nhi đều áp chặt vào thân, cậu cố gắng áp chế con thú dữ trong lòng mình, thay vào đó là cảm giác lo lắng, không biết cô ấy đang giận mình chuyện gì nữa.

Điều đó còn chưa phải duy nhất, thứ quan trọng nhất chính là Lăng Thần còn ở đây, nếu để Linh Nhi phát hiện thì cậu ấy sẽ chết chắc.

Mặc dù Linh Nhi không ghen tới mức đáng sợ như khi cậu ở cùng nữ giới, thế nhưng sự thật là nó vẫn rất khủng khiếp. Kể cả nam giới, khi cậu chỉ cần có biểu hiện “thân thiết” là y như rằng Linh Nhi sẽ tìm mọi cách “trừ khử” người đó. Đó cũng là lý do cậu phải nhanh chóng giấu Lăng Thần, nếu không thì khi cô ấy nhìn thấy cậu dám đưa một người khác lên căn phòng cao cấp thì chẳng biết chuyện gì khủng khiếp sẽ xảy ra tiếp theo?

Đúng như những gì cậu suy nghĩ, Linh Nhi sau khi ôm chặt cậu thì liền tỏa ra một cỗ sát khí khiến cho cả Lăng Thần và Lâm Thần lạnh run người. Sau đó, cô ấy không ngần ngại liếm cổ Lâm Thần, vẻ mặt lạnh băng nói từng chữ:

“ Anh dám thân mật với người con trai khác, em rất không thích điều này.”

Bị một cô gái nhỏ nhắn liếm cổ, cả thân thể cậu không tự chủ run lên một cái. Cảm giác ẩm ướt cùng với mùi hương, kết hợp với sự mềm mại chết người của cô ấy đang tấn công toàn bộ giác quan cơ thể cậu.

Dù cho không biết Linh Nhi đã “trao” tình yêu dành cho cậu không biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên, mức độ quyến rũ cùng với sự xinh đẹp của cô ấy chỉ có tăng chứ không hề giảm một chút nào.

Từng cử chỉ, hành động mặc dù là độc chiếm cậu nhưng cô ấy lại luôn biết khai thác những điểm yếu chí mạng, khiến cho cơ thể cậu luôn luôn trong tình trạng bị động.

Thật sự là một cô nàng đáng sợ, phải chăng cô ấy muốn “thuần phục” cậu. Khiến cho cậu lúc nào cũng phải có cô ấy bên cạnh, nếu đúng là như vậy thì... Nghĩ đến đây, một cảm giác nguy cơ đang trào dâng trong lòng.

Về phía Linh Nhi, sau khi liếm cổ cậu ấy xong, cô nhẹ nhàng rót đường vào tai Lâm Thần bằng những lời nói dụ hoặc:

“ Anh...anh ơi...Em đói!!! Em muốn “ăn” anh!!!”

Cái cách xoay chuyển giọng điệu 360 độ từ lạnh lùng sang ngọt ngào chẳng khác nào đang đổ một xe tải dầu vào đám lửa cả. Con thú dữ trong lòng cậu được tiếp sức, nhanh chóng “cắn xé” tâm hồn trong sáng của cậu.

Lâm Thần cắn răng, thở dốc cố gắng áp chế bản thân, Lăng Thần còn ở đây, cậu làm xằng làm bậy với em ấy thì còn ra thể thống gì nữa... Tuy nhiên, tại sao Linh Nhi lại có thể ra chiêu tàn độc như vậy? Một tuyệt chiêu khiến cho đầu cậu chỉ nghĩ đến việc muốn “ăn” em ấy.

Linh Nhi bắt đầu làm những hành động kỳ lạ, bàn tay nhỏ nhắn sờ mó lung tung làm cho cậu không dám chần chừ thêm dù chỉ một giây. Cậu không ngần ngại đẩy nhẹ cô ấy ra, vẻ mặt đỏ ửng thở gấp nói:

“ Em...em... đừng làm như vậy! Nơi này không được!!!”

Có vẻ Lâm Thần muốn nhắc nhở Linh Nhi về việc căn phòng này quá lộ liễu. Tuy nhiên, Linh Nhi đã dự đoán trước được điều này, vì vậy nên cô ấy vẫn nói một cách ngọt ngào:

“ Chuyện đó hả??? Anh đừng lo! Nếu ai dám nhìn thì em sẽ cho người đó không còn mắt để nhìn nữa!!!”

Lời nói đáng sợ, chẳng khác gì coi thường mạng sống người khác nhưng lại được Linh Nhi nói một cách rất nhẹ nhàng, giống như chuyện đó đối với cô chỉ là ăn một miếng bánh, nhai một chiếc kẹo ngọt vậy.

Tất nhiên, Lâm Thần không hề nghi ngờ, thậm chí, cậu còn thấy Linh Nhi chính xác có thể sẽ làm điều đáng sợ hơn những gì cô ấy nói rất nhiều. Đối với cô ấy, sự trong sạch của bản thân chính là điều tối kỵ, không có bất kỳ ai khác, kể cả nữ nhân ngoài cậu được chạm, nhìn được thân thể của cô ấy.

Điều này càng khiến cho Lăng Thần gặp nguy, phải biết là Linh Nhi mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Nếu để cô ấy phát hiện cậu ấy đang nhìn lén thì chắc chắn Linh Nhi sẽ không từ thủ đoạn để thủ tiêu, khi đó cho dù cậu dùng bất cứ cách nào cũng không thể ngăn cản được.

Cố gắng áp chế con thú cùng với nỗi sợ đan xen, cậu vẫn làm ra hành động ngu xuẩn, đó là buông tay Linh Nhi.

Cậu ngây thơ cho rằng Linh Nhi sẽ hiểu ý mình, vậy nên cậu mới giải thích:

“ Để buổi tối anh sẽ đền bù cho em nhé, hiện tại chúng ta đang ở trên trường, điều này thật sự không tốt.”

Cậu nói với một tư thái nghiêm túc giống như một anh trai đang dặn dò em gái vậy. Nếu là cô gái khác, chắc chắn hành động như vậy trong mắt cô ấy sẽ rất cool ngầu. Tuy nhiên, đáng buồn thay người cậu đang nói trước mặt lại là Linh Nhi.

Cô ấy xinh đẹp, đáng yêu và ma mị, đó chính là thứ đánh lừa cậu. Tất nhiên, cậu đã bị chính vẻ ngoài đó chinh phục, nó làm cho cậu cảm tưởng em ấy chỉ đang muốn nhõng nhẽo một chút mà thôi.

Nước đi sai thì phải trả giá, Linh Nhi cười lên, một nụ cười đến từ địa ngục. Lâm Thần cảm giác cả linh hồn mình run rẩy, chưa kịp chấn chỉnh thì cô ấy đã lạnh giọng nói:

“ Haha... Em sai...em sai vì đã đồng ý với anh chuyện xây ngôi trường này. Anh yêu... từ bây giờ anh đừng bao giờ rời khỏi em lần nữa!!!”

P/S: Toang !!!
Chương403: Trả giá- Ngoại truyện P15

Giọng nói đầy mùi ghen tuông, ấm ức cùng với vẻ mặt ghét bỏ tột độ đã khiến cho Lâm Thần nổi da gà, dáng vẻ run rẩy muốn cố gắng làm điều gì đó.

Tuy nhiên, đã quá muộn, cậu chỉ cảm giác một dòng điện mạnh chạy ngang qua cơ thể. Mắt cậu tối sầm lại, đổ dần về hướng Linh Nhi.

Trước khi mất đi ý thức, cậu chỉ cảm thấy có lỗi với Lăng Thần. Cậu không hề nghĩ cho bản thân mình, cả tâm trí cậu khi này chỉ cầu mong Lăng Thần sẽ thoát khỏi tình cảnh trên và có một cuộc sống yên ổn. Có lẽ, từ nay về sau, cậu sẽ chẳng thể nào có thể ra ngoài được nữa...

Lâm Thần mất dần ý thức, cả thân thể dựa vào cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ. Tuy nhiên, thay vì tránh né, Linh Nhi lại nhẹ nhàng ôm chặt Lâm Thần, vẻ mặt dần dần thay đổi, nói một cách chắc nịch:

“ Anh yêu... thế giới ngoài này thật đáng sợ. Em nhất định sẽ bảo vệ anh mọi lúc mọi nơi!!!”

Nói xong, cô nhẹ nhàng hôn nhẹ lên cổ của Lâm Thần, tạo ra một vệt dâu tây như muốn chứng minh cho lời nói của mình.

Không biết tình cảnh trên sẽ khiến cho bao nhiêu người phải mơ ước, bao nhiêu chàng trai phải khóc thét ghen tỵ. Thế nhưng, người hốt hoảng nhất ngoài Lâm Thần ra lại chính là Lăng Thần.

Chứng kiến toàn bộ hành động của Linh Nhi, cả cơ thể cậu rét lạnh, bởi vì hành động của Linh Nhi không khác một chút nào so với Tuyết Ngọc cả. Và đương nhiên, hình ảnh Lâm Thần khi đó cũng không khác cậu khi bị Tuyết Ngọc “ăn” là mấy.

Chưa hết, sau khi hôn cổ xong, Linh Nhi dường như còn chưa thỏa mãn, mặc kệ Lâm Thần đang bất tỉnh, cô ấy từ từ đặt nhẹ cậu ta lên chiếc ghế, sau đó bắt đầu làm những hành động biến thái chẳng khác gì khi Nguyệt Sương làm với cậu cả.

( Để tìm hiểu chi tiết, mời độc giả có thể đọc chương 5 6 7 8 bộ thứ hai của tác. Xin chân thành cảm ơn.)

Âm thanh càng ngày càng mờ ám, cậu không dám nhìn tiếp, chỉ có thể ngồi xuống, bịt tai lại chờ cơn bão qua. Mặc dù vậy, những âm thanh điên cuồng từ Linh Nhi vẫn còn vang vọng trong căn phòng.

“ Aha...Anh vừa uống trà sao, vị ngọt từ trà vẫn còn đọng lại ở lưỡi anh nè!!!”

“ Mùi quần áo anh thơm quá, chẳng lẽ em nên tịch thu toàn bộ quần áo đang mặc của anh. Thật sự chúng khiến em “hứng” quá đi mà!!!”

“ Cả thân thể này, linh hồn này của anh đều thuộc về em. Em thật sự rất yêu anh...yêu anh!!!”

...

Bao nhiêu những lời đường mật, Linh Nhi đều nói ra, chỉ đến khi này, Lăng Thần mới biết cô gái xinh đẹp trên cuồng Lâm Thần đến mức nào. Mức độ điên cuồng có thể sánh ngang với Tuyết Ngọc. Chẳng lẽ hai người này là hai chị em? Tại sao các cô ấy lại có thể vô liêm sỉ đến mức này.

Có lẽ, Lăng Thần cũng không biết được tình yêu mà Linh Nhi dành cho Lâm Thần khủng khiếp đến nhường nào. Vì Lâm Thần, Linh Nhi sẵn sàng chống lại cả thế giới. Vì tình yêu, cô sẵn sàng trừ khử bất kỳ ai, sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn để bảo vệ chúng. Hơn nữa, vì để chứng minh tình yêu của mình, Linh Nhi không giao tiếp với bất kỳ ai ngoại trừ cậu ấy. Toàn bộ con người trên trái đất đối với cô ấy ngoài Lâm Thần chỉ là cỏ rác, không đáng quan tâm.

Không biết có phải vì những lời trên hay không, thế nhưng cậu lại nghe được những điều vô cùng rùng rợn đến từ cô nàng Linh Nhi:

“ Anh có biết món khoai tây nghiền mà anh ăn hôm qua không? Nó được chính “miệng” em nghiền ra đó. Nhìn thấy anh ăn ngon lành như vậy, em thích lắm đó!”

“ Tối đêm đó, anh khóa chặt cửa làm em buồn lắm đó. Thế nhưng như vậy thì đã sao, em vẫn có chìa dự phòng mà. Cả cơ thể của anh khi đó run rẩy như thế nào khi được em “liếm”, anh chắc không biết đâu nhỉ?”

“ À mà mấy đứa nói xấu anh sau lưng, anh đừng tưởng em không biết. Chồng của em tốt bụng thật nha, dám giấu em chuyện này. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, em thủ tiêu bọn chúng thì chắc anh cũng không biết đâu nhỉ? Em vẫn nhớ khuôn mặt tuyệt vọng của lũ kiến bẩn thỉu đó, thật đáng kinh tởm. Em suýt chút nữa là muốn nôn ra đó.”

...

Lăng Thần cảm giác đại não như bị tấn công. Không thể tin được, đằng sau khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp tuyệt trần lại là một con người ác độc, man rợn và điên rồ như vậy.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, cậu vẫn chẳng thể nói thêm được điều gì. Đơn giản là vì chính cậu cũng đã trải qua, chỉ khác là cô nàng Tuyết Ngọc đó không hề giấu giếm như vậy mà thôi.

Ai cũng nói là càng xinh đẹp thì các cô gái đó càng nguy hiểm, đúng thật là như vậy. Hơn nữa, ai bảo là nam nhân có bạn gái xinh đẹp là sẽ sung sướng. Nhìn Lâm Thần hiện tại mà xem, cậu ngoảnh mặt lên ló nhìn thì chỉ thấy mảnh áo khoác của cậu ấy bị xé toạc khắp nơi.
Chương404: Nhiệm vụ hài hước- Ngoại truyện p16

Lăng Thần có thể nghe thấy rõ tiếng hít hà cùng với nụ cười nham hiểm của Linh Nhi, không biết tại sao, cậu càng ngày lại càng cảm thấy Lâm Thần sẽ gặp nguy hiểm. Mặc dù cậu thừa biết Linh Nhi chính là bạn gái của cậu ta.

Từ đầu gặp mặt, cô nàng Linh Nhi đó đã biểu hiện rõ sự chán ghét đến cùng cực đối với cậu. Ánh mắt chán ghét đó, nó rất giống với ánh mắt của Tiểu Linh. Cậu vẫn nhớ lúc nàng nắm chặt tay cậu, đôi mắt nhìn nam nhân khác chẳng khác gì so với Linh Nhi cả, ánh mắt khinh thường, coi tất cả chỉ là sâu bọ.

Những âm thanh mờ ám vang vọng, cả cơ thể cậu nóng lên. Trong đầu cậu bây giờ chỉ muốn nghĩ cách cứu lấy “người anh em” này của mình. Cứ theo đà này, Lâm Thần sẽ chẳng có cơ hội được gặp mặt cậu mất. Nhất là khi cậu càng ngày càng nghe được những lời “biến thái” của Linh Nhi.

“ Hà...hà... mùi cơ thể anh thật là thơm!!!”

“ Bàn tay này của anh đã động chạm vào thứ “dơ bẩn”. Hãy để em rửa sạch chúng...”

“ Không được rồi, môi anh chảy máu rồi sao!!! Em xin lỗi vì em đã làm quá mạnh, em sẽ “bù đắp” lại cho anh...”

Càng nghe những lời đáng sợ đó, cậu lại càng liên tưởng về khung cảnh đen tối khi bị Tuyết Ngọc giam giữ.

Căn phòng tối tăm, hai tay bị trói, cả cơ thể mệt mỏi bị Tuyết Ngọc ôm chặt, miệng cô ấy luôn luôn lẩm bẩm:

“ Anh là của em...em sẽ không để bất kỳ ai có được anh đâu!!!”

“ Những tên sâu bọ dám động vào anh đều đã bị em tiễn sang thế giới bên kia rồi. Anh chỉ cần ở bên em, em sẽ bảo vệ anh trọn đời...”

Cậu chỉ nhớ khi đó, bàn tay cô ấy vẫn còn dính mùi máu tanh, nếu không phải cậu có ý chí sắt đá thì chắc chắn đã nổi điên rồi. Đến hiện tại, trong tâm trí cậu tự quyết định phải cứu lấy Lâm Thần, dù cho phải trả giá đắt như thế nào.

Giống như Tuyết Ngọc, Linh Nhi cũng cho cậu cảm giác vô cùng nguy hiểm. Bình thường, những người có sát khí nồng đậm như vậy là những sát thủ chuyên nghiệp, một kẻ máu lạnh coi mạng người là cỏ rác... Vậy nên, đừng nhìn vẻ ngoài cô ấy xinh đẹp mà đánh giá thấp. Bằng chứng chính là Tuyết Ngọc, cô ấy xinh đẹp, là nữ nhân trong mộng của không biết bao nhiêu nam sinh, ấy vậy mà cô ấy sẵn sàng tiễn hàng chục kẻ ra đi, chỉ vì bọn họ ngày xưa có ý định bắt nạt cậu. Rồi còn lúc cô ấy truy lùng cậu chạy trốn, đó chính là một ký ức kinh hoàng đối với cậu.

Có vẻ như để khích lệ thêm cho cậu, hệ thống đã giúp cậu đào một cái hố rất to:

“ Ting ting, cảm nhận được ký chủ có tình thương người mãnh liệt. Hệ thống ra nhiệm vụ đột xuất như sau:

Nhiệm vụ: Đưa Lâm Thần đến nơi an toàn.

Thời gian: Năm phút

Hình phạt nếu không hoàn thành: Toàn bộ tiến trình nhiệm vụ đều sẽ thất bại, cưỡng ép ký chủ quay trở về.”

Nghe được hình phạt nhưng không có phần thưởng, Lăng Thần tức muốn chửi điên lên. Cũng may, có vẻ như biết thiếu sai xót, hệ thống nhanh chóng nhắc nhở:

“ Để khích lệ, ký chủ được quyền sử dụng ẩn thân trong vòng ba giây. Lưu ý: Chỉ được sử dụng một lần.”

Thật không hổ danh là hệ thống keo kiệt, cậu thề khi hoàn thành xong, nhất định sẽ chửi cho cái hệ thống chết tiệt này một trận nhớ đời.

Tuy nhiên, vì không giữ được bình tĩnh mà cậu đã vô tình va phải cánh tủ, khiến cho Linh Nhi thay đổi sắc mặt, vẻ mặt lạnh băng ngoảnh ra đằng sau, hô lớn:

“ Ai đó? Mau ra đây!!!”

Lăng Thần lúc này mới nhận ra mình bất cẩn, thế nhưng đã quá muộn. Linh Nhi đã đi đến trước tủ của cậu, trên tay cầm con dao sắc bén. Có vẻ, cô ấy cũng không hề ngần ngại bản thân là tiểu thư, thậm chí còn chẳng nghĩ đến hậu quả việc mình sắp làm.

Không hề có chút do dự, cô đẩy nhanh cửa, cay còn lại không chần chừ đâm thẳng con dao vào trong....

“ Không có ai cả!!!” Con dao đâm vào tủ, Linh Nhi nghi hoặc nhìn bên trong trống rỗng không có ai.

Thở dài một hơi, cô lúc này mới thả lỏng cơ thể, vẻ mặt lại quay trở lại ngọt ngào ban nãy, xoay người một cách yêu kiều rồi ngọt ngào nói:

“ Anh yêu...xin lỗi vì...”

Thế nhưng....

“ LÀ AI!!! LÀ AI DÁM BẮT CÓC ANH ẤY!” Một câu nói giống như đến từ địa ngục phát ra.
Chương405: Chạy trốn- Ngoại truyện P17

Lời nói ẩn chứa sức mạnh tâm linh vô hình khiến toàn bộ những người đều hoảng hồn khiếp vía. Nó thê lương, đau đớn lại vô cùng tức giận, thậm chí có một số người còn cảm tưởng lời nói này đến từ địa ngục trần gian.

Lâm Thần giống như trái tim thứ hai của cô, thế mà hiện tại anh ấy ngay tại trước mặt cô biến mất. Thử hỏi với tính cách của cô ấy thì làm sao không giận được chứ. Cơn giận nếu như có thể hóa thành ngọn lửa thì trái đất này đã sớm bị thiêu rụi.

Trong tức khắc, trường học đã bị giới nghiêm, trong bất xuất ngoại bất nhập. Trường cũng đã ban bố tình trạng khẩn cấp, tình cảnh không khác gì đang ở thời chiến tranh.

Nếu là người bình thường thì trong thời gian ngắn như vậy thì việc chạy trốn dường như là điều không thể. Hơn nữa, người đó còn vác thêm cả Lâm Thần chạy từ trên tầng thứ mười xuống. Linh Nhi lúc này lạnh lùng từ từ đi ra ngoài, nghiến răng ken két rồi lạnh giọng nói một cách vô cùng tức giận:

“ Nếu bắt được tên khốn dám cướp đi anh Lâm Thần đó thì... Hừ... nhất định mình sẽ móc mắt moi tim tên đó ra!!!”

Lời nói có vẻ tàn độc nhưng nếu ai nghe được thì sẽ chẳng hề có chút nghi ngờ gì. Bình thường thì Linh Nhi lạnh lùng, chẳng thèm quan tâm đến ai, thế nhưng nếu để cô ấy giận thì chuyện gì cô ấy cũng dám làm. Cũng vì gia thế khủng cùng với sự bá đạo trên, nhà nước cũng luôn cố gắng tránh xung đột với cô ấy, thậm chí còn xử phạt thật nặng những kẻ dám động chạm cô như là một cách khiến cho cô ấy yên lòng.

Đứng trước lợi ích lớn, nhà nước cũng không có cách nào cả, sự tồn tại của Linh Nhi cùng với Tô Nhan đã cung cấp vô số việc làm, tiếp đó khiến rất nhiều ngành khác phát triển. Vô số tập đoàn lớn cũng vì vậy ưu ái, thứ hạng đất nước được gia tăng.

Ban đầu, nhà nước cũng sợ bọn họ sẽ rời đi sang nước khác, ai dè bọn họ không đi, thậm chí còn kiên quyết muốn ở lại đây. Điều này khiến cho những người đứng đầu đất nước cảm thấy vô cùng phấn khởi, đó cũng là lý do vì sao hai cô gái đó lại được ưu ái đến mức vậy.

Điều trớ trêu đó chính là hai cô gái đáng sợ đó ở lại đây không phải theo suy nghĩ bọn họ nghĩ là có lòng thương người, muốn xây dựng đất nước mà do chính Lâm Thần. Có lẽ, người nên được ưu tiên phải là Lâm Thần mới đúng.

À mà cho dù có được ưu tiên nhưng cậu ấy vẫn không thể nào tránh thoát được sự truy đuổi điên cuồng ấy. Hiện tại, Lăng Thần đang cõng Lâm Thần trên vai, chạy một mạch như điên trên con hẻm nhỏ.

Chuyện ban nãy thật nguy hiểm, nếu không phải do cậu được ẩn thân trong ba giây, cộng thêm việc thân thể cứng rắn có thể nhảy qua cửa sổ thì lúc này cậu đã bị tóm gọn rồi.

Rất lâu rồi, cậu mới được chạm vào người khác. Bình thường, người mà cậu chỉ có thể chạm là những cô gái đáng sợ, lúc nào cũng muốn chiếm lấy cậu.

Quay trở lại vấn đề ban nãy, cậu không thể cứ ở bên ngoài này mãi được, ánh mắt đảo qua một lượt, rất nhanh một tấm biển hiệu đã thu hút sự chú ý của cậu.

Một cô gái tóc dài, khuôn mặt thanh tú mặc bộ quần áo đồng phục chỉnh tề đang chán trường xoay xoay chiếc điện thoại của mình, thở dài nói:

“ Ước gì có một anh chàng đẹp trai đến đây nhỉ? Nhìn mấy cha già làm mình chỉ muốn mắc ói...”

Không biết có phải là cô ấy có thể đoán trước tương lai hay không, thế nhưng ngay khi nói xong câu đó, một giọng nói đầy ma mị vang lên:

“ Cho...cho hỏi...ở đây còn phòng không vậy?”

Một giọng nói trong trẻo, ấm áp nhưng đầy nam tính đã thu hút sự chú ý của cô ấy. Ngay lập tức, cô quay sang nhìn, ánh mắt hốt hoảng ngay từ lần chạm mặt đầu tiên.

Vẻ mặt cô đỏ ửng, cả thân thể nhanh chóng cúi xuống, đôi tay thoăn thoắt lấy dụng cụ trang điểm tô tô lên khuôn mặt.

Hành động bất ngờ này khiến cho Lăng Thần bối rối, đôi môi cười cứng ngắc. Chẳng lẽ cậu đáng sợ như vậy sao? Đến cả lễ tân cũng không muốn nhìn cậu.

Thở dài một hơi, đôi chân đang định xoay bước rời đi thì một cảm giác ấm áp truyền từ bàn tay cậu.

“ Thưa quý khách, quý khách đến đây là có chuyện gì ạ?”

Lời nói ngọt như đường khiến cho Lăng Thần nổi da gà, cậu nhanh chóng rời tay khỏi nữ lễ tân, cố gắng ổn định tinh thần, nghiêm túc nói:

“ Cho tôi tạm một phòng trống, không cần phòng vip, chỉ cần...”

Chưa kịp nói xong, một chiếc chìa khóa được khắc một cách tinh xảo được đưa đến trước mặt Lăng Thần. Ánh mắt nữ tiếp viên có bao nhiêu nhiệt tình cùng với yêu mến đều thể hiện hết trên đó. Không chờ cậu nói, cô ấy đã ngọt ngào nói:

“ Hai vị đi rất đúng lúc, chỗ em còn một phòng trống. Để em dẫn hai vị lên quan sát ạ!”

Lăng Thần nhìn chiếc chìa khóa được khảm đá quý bên trên, vẻ mặt cậu có chút hoài nghi:

“ Cô có đưa nhầm chìa khóa không vậy? Chiếc chìa khóa này...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom