• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Nam thần đào hoa (7 Viewers)

  • Chương 451-455

Chương451: Hối hận nhưng đã không kịp

Cuộc đời thật là vô thường, không có gì là không thể xảy ra. Tô Nhan chỉ cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm vô cùng.

Cuối cùng, cô cũng có thể dùng mạng của mình để đèn tội. Từ lúc cô nhận ra được bản thân mình đã bỏ lỡ cơ hội để cứu Lâm Thần, dù cho cô có nỗ lực tìm kiếm, thậm chí xuất rất nhiều tiền cho những kẻ ở chợ đen nhằm tìm manh mối của cậu ấy nhưng tất cả đều vô nghĩa. Dường như kẻ đứng đằng sau cũng là một kẻ vô cùng chuyên nghiệp.

Hơn nữa, tên Lương Tuấn Khải cũng đã chết trên đường đi đến bệnh viện, điều này càng khiến cho manh mối bị bịt kín. Cô dường như đã nhận ra bản thân mình đã ngu dốt đến mức nào.

Nhìn từng hành động, từng cử chỉ của Lâm Thần trong đoạn băng đó, lòng cô như muốn vỡ ra. Tại sao một người luôn luôn tự cho mình là chính trực, ghét sự dối trá lại có thể đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy. Hơn nữa, hơn nữa,... chính cô cũng đã từng có tình cảm với cậu ấy... ấy thế mà...

Tuy nhiên, tất cả đã quá muộn, từng phút từng giây, cô cảm giác như ngàn con dao đâm xé tim gan, đau đớn khiến cô muốn ngừng thở. Trong đầu cô lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh Lâm Thần tươi cười, vui vẻ rồi còn chăm lo cho cô. Những đoạn ký ức tươi đẹp ấy hiện tại chính xác là từng con dao từ từ cắt đi từng miếng thịt của cô, cô đau, đau lắm, đau đến nỗi chỉ muốn chết đi.

Khi nghe được tin Linh Nhi được Lâm Thần cầu hôn, trong lòng cô lại càng chua xót. Cảm giác bản thân rất rất ngu ngốc khi mà không tin cậu ấy để rồi đánh mất người đàn ông mà bản thân cảm mến. Thật sự là bi ai! Tuy nhiên, nó cũng chẳng là gì so với việc bản thân đã hại chết cậu ấy. Hiện tại cũng đã qua hai ngày không có tung tích, cô sợ hãi, đau đớn, cho đến khi Linh Nhi đứng trước mặt cô rồi hạ thủ với cô, khi này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Tiếng gió vẫn thổi mạnh từng đợt tạo thành tiếng vút vút, nếu ai không cẩn thận thì có thể bị cơn gió thổi bay một số đồ vật nhỏ, dường như cơn gió cũng đang muốn biểu đạt cảm xúc của mình lúc này.

Một giây, hai giây,... mười giây trôi qua... cô vẫn nhắm mắt chờ cảm giác đau đớn đến mức ngất đi truyền tới. Thế nhưng cô lại chẳng thấy có cảm giác gì. Hai mắt cô từ từ mở, một cảnh tượng khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên xuất hiện.

Linh Nhi chỉ cắm con dao vào tường, cách cơ thể cô khá xa, dường như ban đầu chính bản thân Linh Nhi cũng không có ý định muốn hạ sát cô. Điều này làm cho Tô Nhan vừa rơi lệ vừa khó chịu nói:

“ Tại sao? Tại sao cô không giết tôi!”

Lời nói đầy bất lực nhưng cũng đầy buồn bã, giống như việc sống sót đối với Tô Nhan không có ý nghĩa vậy.

Tuy nhiên, Linh Nhi lại dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, rút lấy con dao ra, sau đó không ngần ngại cho Tô Nhan một cái bạt tai. Tô Nhan bị cú bạt tai bất ngờ làm cả người lảo đảo ngã xuống. Khi này, Linh Nhi mới lạnh lùng nói:

“ Mặc dù cô đáng chết, thậm chí chết một trăm lần cũng chưa đủ nhưng nếu bây giờ tôi giết cô thì chẳng khác nào đang làm trái ngược lại những gì anh Lâm Thần muốn cả. Vậy nên tôi tạm thời ra tay như vậy trước. Cú tát này chính là bài học để cô suy nghĩ lại về hành động của mình. Nếu như anh ấy có mệnh hệ gì thì dùng cả đời cô làm nô lệ trả nợ cho anh ấy đi!”

Nói xong, cô ra hiệu cho bảo vệ cùng nhau rời đi, để lại Tô Nhan với vẻ mặt sững sờ.

Khi này, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Linh mới chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt dìu lấy Tô Nhan, hoảng sợ nói:

“ Chủ tịch, cô không có vấn đề gì chứ? Linh Nhi có làm gì tổn thương cô không? Hay là chúng ta hãy đi bệnh viện.”

Tô Nhan sờ lấy bờ má đỏ rát của mình, vẻ mặt đầy ngơ ngác. Trong đầu cô ấy lúc này chỉ toàn câu hỏi: “ Tại sao, tại sao cô ấy không giết mình? Tại sao, tại sao cho đến hiện tại, Lâm Thần vẫn đang bảo vệ mình? Tại sao...tại saooooo...”

Từng câu hỏi, từng lời nói trong suy nghĩ càng làm cho tâm hồn yếu ớt của Tô Nhan chịu đả kích.

Vậy là, cô không thể kìm được cảm xúc bản thân, cả thân thể vồ chặt vào cả hai em gái trước mặt, khóc rống lên một cách vô cùng bi thương.

“ Lâm Thần, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi...”

Linh Nhi sau khi biết được chân tướng sự việc, cô điên cuồng truy quét toàn bộ sở cảnh sát trên toàn đất nước. Cô cảnh cáo tới trụ sở cơ quan hành chính về việc sẽ rút khỏi đất nước, thậm chí sẽ tuyên bố sẽ liệt đất nước này vào diện kẻ thù. Điều này chẳng khác nào một quả bom dội thẳng vào lòng của toàn bộ người dân.

Vô số những lời chửi rủa, lăng mạ Linh Nhi được tung ra, thế nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Cô làm như vậy cũng chính là cách nhanh nhất để có thể ra điều kiện với cơ quan, cho phép có thể truy quét toàn bộ sở cảnh sát trên toàn bộ đất nước.

Tất nhiên, ban đầu tổng thống làm sao đồng ý với điều kiện này được, dù sao thì Linh Nhi chỉ là một cô gái, làm sao dám đối đầu với đất nước được chứ.

Tuy nhiên, Linh Nhi cũng không phải dạng vừa, cô lệnh rút toàn bộ tiền trong tất cả ngân hàng khiến cho dòng tiền của ngân hàng đình trệ, hơn nữa, số tiền quá lớn làm cho ngân hàng không có cách xoay xở dòng tiền. Kết quả là vô số ngân hàng bị đông cứng, không thể hoạt động. Nhà đầu tư nhìn thấy biến cố cũng nhao nhao rút tiền, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vô cùng nguy hiểm.

Thấy được sự đáng sợ của Linh Nhi trong việc chi phối nền kinh tế, tổng thống không còn cách nào khác là phải đàm phán với Linh Nhi, chấp nhận những điều kiện có chút “phi lý” mà cô đề ra.

Đến hiện tại, tổng thông mới cảm giác Linh Nhi đáng sợ như thế nào. Cô ta dường như đã chi phối toàn bộ kinh tế của đất nước, ăn sâu vào toàn bộ ngành nghề. Bây giờ chọn cách đối đầu với cô ấy chắc chắn là một chuyện không khôn ngoan. Hơn nữa, dường như cô ấy chỉ đang tìm tung tích của một người, chuyện này càng khiến cho tổng thống tức giận với cảnh sát. Chỉ vì một người thôi mà khiến cho đất nước đang đối đầu với tai họa ngập đầu như vậy, đúng là lũ vô tích sự.

Cứ tưởng truy tìm tung tích một người sẽ rất dễ, thế nhưng suốt cả một đêm, toàn bộ cảnh sát đều truy tìm các nơi, thế nhưng tất cả không có một ai tên là Lâm Thần như trong tấm hình cả, điều này khiến cho tất cả cảnh sát đều vô cùng bối rối, bởi vì lệnh cấp trên đã nói là dù cho lật tung bầu trời này thì cũng phải tìm lấy cậu ta.

Khi này, suốt một đêm ngồi đối diện với Linh Nhi, trong lòng ông xảy ra một dự cảm xấu. Tại sao thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được?

Phải biết, nguyên một đêm mà tất cả cảnh sát đi tìm đều không có dấu vết thì chứng tỏ người này đã sang nước ngoài. Tuy nhiên ông cũng đã cho người điều tra và cũng chẳng hề có ai phù hợp với yêu cầu của cô ấy cả.

Ông còn tưởng Linh Nhi muốn làm khó ông, thế nhưng khi xem đoạn ghi hình nam sinh bị cảnh sát bắt khi bảo vệ một cô gái, hắn không khỏi sững sờ. Tất cả người trong ảnh đều mặc đồng phục cảnh sát, tuy nhiên khi ông hỏi đội trưởng thì chẳng ai biết được những người này cả.

Toàn bộ chứng cứ đều dồn về phía ông, làm cho ông rất mất mặt. Khi này, ông đã biết bản thân mình chính là con ếch nằm trên thớt, mặc cho cô nàng đối diện trước mặt xử lý.
Chương452: Nỗi hận dâng trào

Linh Nhi càng ngày càng gấp gáp, cô đã điều động gần như toàn bộ lực lượng truy tìm, kết hợp với toàn bộ cảnh sát trên đất nước tra hỏi tất cả các nơi. Với số lượng người tìm kiếm đông đảo như vậy mà vẫn không có tung tích, điều này làm cho cô có một dự cảm vô cùng xấu.

Suốt đêm không ngủ một chút nào, cô không hề lo cho bản thân mình, mặc cho những cơn đau đầu đang bắt đầu xuất hiện, thế nhưng cô càng lo cho anh ấy hơn. Thậm chí, cô còn phải vào phòng tắm để có thể gạt đi những giọt lệ của mình.

Một đêm này, cô cảm giác như nó dài gần bằng một thế kỷ, từng giây từng phút, các giác quan của cô căng cứng, cô chỉ chờ đúng một thông tin đó là tìm thấy tung tích của anh ấy. Thế nhưng...

Nỗi nhớ bắt đầu làm cho cả thân thể run rẩy, cô nhìn vị tổng thống trước mắt, nỗi nhớ nhung bắt đầu trở thành nỗi uất ức.

Nếu không phải do các người quản lý quá lỏng lẻo, anh ấy sẽ không mất tích như vậy. Tất cả lỗi đều là do các người, anh ấy mất cũng là vì các người, anh ấy đau khổ cũng là vì các người... Những gì anh ấy đang phải chịu đựng cũng là do các người.

Khi này, Linh Nhi bắt đầu suy nghĩ một cách điên rồ. Thậm chí cô còn không tự chủ phóng xuất lời nói trước mặt tổng thống với giọng điệu vô cùng lạnh lùng:

“ Đất nước này không còn lý do gì để tồn tại nữa. Tất cả mọi người đều phản bội, dối trá và vô dụng... Tại sao mình lại phải tin những kẻ như này?”

Đến khi này, kẻ ngu cũng biết Linh Nhi chính thức đã kết oán gây thù với người đứng đầu đất nước bên cạnh. Và đương nhiên là vị tổng thống không thể để chuyện đó xảy ra.

Đối đầu với một kẻ tư bản như Linh Nhi thì hậu quả của chúng tàn khốc hơn cả chiến tranh thế giới. Chỉ cần Linh Nhi tuyên bố đất nước của ông là kẻ thù đối với cô ấy thì gần như toàn bộ nhà đầu tư nước ngoài vì cô ấy cũng sẽ điên cuồng rút vốn khỏi đất nước.

Chưa hết, cô ấy còn có mối quan hệ với những nước mạnh, vậy nên cũng không ngoại trừ trường hợp những nước ấy sẽ vì mặt mũi của Linh Nhi mà giúp cô ấy một tay. Thậm chí là cấm vận đất nước họ là điều có khả năng xảy ra.

Cuộc sống vốn dĩ không có chuyện công bằng, bạn mang lại cho người ta lợi ích thì người ta sẵn sàng bắt tay hợp tác. Còn nếu người khác cho bạn nhiều lợi ích hơn so với người cũ thì người đó sẵn sàng bỏ rơi bạn để đạt được mục đích cao hơn. Còn chuyện hứa hẹn cũng chỉ là một lời nói mà thôi. Đâu có thể ép buộc ai làm gì?

Mặc dù vô cùng tức giận với cách hành xử của Linh Nhi, thế nhưng hiện tại ông chỉ còn cách nuốt cơn giận vào trong bụng, vẻ mặt có chút câu nệ nhìn Linh Nhi từ từ khuyên nhủ:

“ Vị tiểu thư này đừng xúc động. Có thể hiện tại trời còn đang rất tối, vậy nên đội kìm kiếm của tôi có chút chậm chễ. Vậy nên xin chờ...”

Thế nhưng, chưa kịp nói hết, Linh Nhi đã đứng dậy, đập tay mạnh xuống bàn làm cho nước trong ly văng vào vị tổng thống. Ánh mắt cô tràn đầy tia máu, gân xanh nổi lên gào thét:

“ Đợi...đợi...đợi... các người muốn lừa dối tôi đến bao giờ. Anh ấy là công dân làm việc tốt giúp ích cho xã hội, kính già yêu trẻ, chưa bao giờ làm việc xấu. Lẽ ra, các người phải tôn vinh, bảo vệ những người đó mới phải. Vậy bây giờ thì sao? Các người bắt anh ấy đi mà còn không biết tung tích ở đâu. Tôi nói cho các người biết, người mà các ông bắt đi đó chính là chồng sắp cưới của tôi.”

Ngay khi nói câu cuối, toàn bộ những người trong phòng đều rúng động không thôi. Nhất là vị tổng thống, vẻ mặt sợ xanh đến mức có thể so sánh với lá cây. Ông không thể tin được, há hốc mồm một lúc chỉ để tiếp nhận thông tin ban nãy Linh Nhi nói.

Điên rồi, thế giới này điên rồi sao. Lũ ngu kia đi bắt ai không bắt, người bắt lại chính là chồng của Linh Nhi. Bảo sao cô ấy làm ra hành động điên cuồng như thế. Đổi lại nếu là vợ ông bị cảnh sát bắt một cách vô lý như vậy thì chắc cũng không khá hơn Linh Nhi là mấy.

Ông khi này trong lòng tràn đầy nộ hỏa: Nếu như ông bắt được kẻ dám làm hành động như vậy thì sẽ cho hắn biết mùi của tội phản quốc. Tuy nhiên, khi này ông vẫn nảy số rất nhanh, vẻ mặt vô cùng hòa ái nói:

“ Tiểu thư nói chí phải, đây là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ sửa đổi ngay sau đó,...”

Tuy nhiên, Linh Nhi khi này lại chẳng hề cho vị tổng thống sắc mặt tốt, cô mặc kệ ông đang nói, chen lời:

“ Ông buồn cười nhỉ, bây giờ sự việc đã thành ra như vậy thì còn cứu vãn được không? Tôi vì anh ấy mà đã từ chối không biết bao nhiêu lợi ích từ đất nước lớn mạnh. Đến bây giờ, thứ các người trả lại cho tôi chỉ là lời xin lỗi... Haha... tôi nói thẳng là không cần... Thứ tôi cần chính là nhìn thấy anh ấy an toàn!”

Lời nói khiến cho vị tổng thống á khẩu không trả lời được. Lúc này, chính ông cũng có thể tự suy ra được những lý do mà cô ấy không chọn những nước khác để xây dựng đế chế. Không phải là vì cô ấy yêu nước hay là muốn giúp đất nước phát triển như những gì ông nghĩ, mà tất cả là do nam thanh niên đó. Hóa ra, chính ông cũng đã đoán sai tất cả.

Lúc trước, ông có nhìn qua tài liệu của chàng trai đó. Mặc dù vô cùng ưu tú nhưng gia cảnh lại khó khăn, thậm chí còn phải học trường nữ sinh chỉ để được sử dụng học bổng. Một kẻ như vậy tất nhiên không lọt vào mắt của ông rồi.

Ban đầu, nam sinh đó ông còn có chút hứng thú, một người có ngoại hình khiến cho cảnh sát phải đi dẹp những cuộc tập hợp của các nữ sinh một cách rất vất vả. Chính ông khi đó còn suy nghĩ rằng: “ Cậu ta mà đi làm diễn viên thì chẳng mấy chốc sẽ giàu.”

Thì ra, cậu ta mới chính là viên ngọc quý mà bọn họ cần trân trọng. Tuy nhiên, hiện tại biết thì đúng như những gì Linh Nhi nói: “Tất cả đã quá muộn”.

Bây giờ, nếu như cho ông một cơ hội quay trở lại thời gian gặp lại cậu ta thì chắc chắn ông sẽ dùng đủ mọi cách để giúp đỡ, nâng niu cậu ta. Ông cũng tìm hiểu tính cách của Lâm Thần, con người của cậu ta vô cùng trọng trình trọng nghĩa, luôn luôn nghĩ cho người khác. Mà cậu ta lại là chồng của cô gái trước mặt, vậy nên chẳng có lý do gì mà Linh Nhi lại không giúp đỡ đất nước phát triển cả.

Đúng là cái gì đã đánh mất thì luôn luôn hối tiếc. Tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ mặt có chút thất thần hối tiếc, có lẽ bọn họ cũng biết một chút thông tin về nam sinh ấy.

Ông muốn giải thích, thế nhưng Linh Nhi đã mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt cô đầy giận giữ, xoay người rời đi. Trước khi bước ra ngoài cửa, cô lạnh lùng nói:

“ Lời tôi cũng đã nói hết. Các người không bảo vệ được anh ấy thì cớ gì tôi lại vì các người mà ở lại. Hơn nữa, các người...chính các người là kẻ hại chết anh ấy. Tôi thề với trời, nếu như một ngày không tìm thấy anh ấy an toàn thì các người đừng mong đất nước yên ổn.”

Một lời nói vô cùng dã man, tàn bạo. Nỗi uất hận của Linh Nhi đã như ly nước đã tràn. Cho dù cô sinh ra, mang quốc tịch đất nước này nhưng cuối cùng chính cô lại đi đối đầu lại. Nghe thật là bi ai làm sao!
Chương453: Chiến tranh nổ ra- Linh Nhi hóa ác ma

Nhìn thấy Linh Nhi rời đi, tất cả những kẻ đứng đầu đều trở nên gấp gáp, nhất là vị tổng thống, chính ông biết rõ nhất câu nói của Linh Nhi mang hàm nghĩa như thế nào.

Ông muốn khuyên cô ta, thế nhưng chính bản thân ông cũng không biết khuyên như thế nào? Thật đáng buồn phải không? Khi mà một người lẽ ra phải được người người tôn trọng lại phải đi cầu xin một kẻ khác.

Nếu là kẻ khác đang đứng trên vạn người ước ao, kính trọng như vậy thì chắc chắn sẽ nổi giận, thậm chí là dùng uy quyền để áp chế cô gái trước mắt. Thế nhưng, ông không phải kẻ ngu, là người đã điều hành đất nước không biết bao lâu, ông hiểu rất rõ cô gái trước mặt chính là hiện thân của tư bản.

Sức mạnh của đồng tiền nó đáng sợ đến mức nào có lẽ chỉ có những kẻ như ông mới có thể biết. Đừng tưởng nó là một tờ giấy vô tri, một đồng xu không có cảm giác mà coi thường. Sức mạnh của chúng có thể điều khiển toàn thế giới.

Quốc gia mạnh chính là quốc gia có rất nhiều tiền. Tiền có thể chi phối mọi thứ, kể cả con người. Vô số người chỉ vì tiền tài sẵn sàng hi sinh tất cả, thậm chí cả mạng sống của mình.

So sánh một cách khác, tiền chính là thứ vũ khí đáng sợ nhất. Thậm chí đáng sợ hơn cả bom nguyên tử. Đơn giản vì chính cả bom nguyên tử cũng cần tiền và nguyên liệu để chế tạo. Không có nó, tất cả mọi người sẽ quay về thời kỳ đồ đá. Nghe thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Mà trước mặt ông hiện tại chính là cô gái sở hữu thứ vũ khí đáng sợ đó. Ông biết, một khi cô ấy đã khơi mào cuộc chiến, chắc chắn đất nước này sẽ sụp đổ. Không một đất nước nào có thể chống lại sức mạnh của đồng tiền, hơn nữa chính ông cũng đã quá chủ quan để mọi chuyện đi quá xa.

Một vị viên trưởng cảnh sát dường như đã chịu hết nổi chuyện này. Trước mặt tất cả mọi người, ông ta đứng dậy, chỉ tay vào Linh Nhi, cười lạnh nói:

“ Cô là cái thá gì mà dám cao cao tại thượng như thế hả? Nói cho cô biết, cậu ta là thánh thần hay sao mà chúng tôi phải quản. Là công dân của đất nước này, cậu ta phải có nghĩa vụ hi sinh vì tổ quốc. Cô cũng như vậy, cô có tin tôi cho người bắt lại cô ngay lập tức không?”

Lời nói vô cùng lỹ lẽ đường hoàng, cao ngạo khiến cho tất cả mọi người ở đây đều chấn động. Vô số người ở dưới đều tỏ vẻ đồng tình, thậm chí còn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn ông ta. Có lẽ, chính mấy người ấy cũng có chung suy nghĩ với vị cảnh sát, dù sao bọn họ cũng là kẻ có quyền, tại sao lại phải đi nịnh nọt một cô nhóc chỉ ngang với tuổi con họ chứ.

Viên cảnh sát nhìn thấy những người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng hắn lại càng tự tin không thôi. Đúng là mình thật là tài ba mà, mới lên chức được chưa đầy một năm mà đã khiến mọi người nhìn mình bằng ánh mắt ấy rồi.

Thế nhưng, chính hắn cũng không biết rằng, lời nói này lại là lời trăn trối cuối cùng của cuộc đời hắn. Bởi vì...

“ Tất cả nghe lệnh!” Giọng nói của Linh Nhi giống như một viên lệnh chỉ huy, không hề có chút cảm xúc nào.

Nghe thấy âm thanh này, tất cả binh lính với tốc độ nhanh nhất bao vây Linh Nhi, tạo thành một pháo đài bằng người vô cùng kiên cố. Rất nhiều khẩu súng được rút ra một cách chuyên nghiệp chĩa thẳng vào tên viên cảnh sát ấy.

Toàn đội hô to: “ Thưa chỉ huy, tất cả chúng tôi đã sẵn sàng!”

Khung cảnh có lẽ rơi xuống tình trạng vô cùng tồi tệ, gần như cả trăm khẩu súng chĩa thẳng vào tên viên cảnh sát. Sự đáng sợ từ nòng súng đang chĩa vào khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, chạy hết ra bên ngoài.

Vị tổng thống lúc này mới phản ứng, ông nhanh chóng điều động rất nhiều binh lính đến cũng che chắn cho mình giống như Linh Nhi. Thế nhưng, trên mặt ông lúc này tràn đầy lo lắng kêu gọi Linh Nhi:

“ Tiểu thư xin dừng tay, tên đầu đất này chính tôi sẽ về sa thải hắn ta. Xin cô đừng làm việc gì dại dột. Mọi chuyện đều có cách giải quyết hòa bình.”

Còn về phía viên cảnh sát, nhìn thấy hàng trăm tên binh lính cầm vũ khí nóng chĩa thẳng vào bản thân, hắn khi này mới cảm nhận được cái chết đang tiến gần. Vẻ mặt hắn sợ hãi, tay chân bủn rủn không dám nói bất cứ điều gì? Điều duy nhất hắn làm chỉ là run rẩy, vẻ mặt xanh xao khóc lớn:

“ Giết...giết người... cô ta muốn giết người!”

Thế nhưng, trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi thứ chỉ là hư vô. Linh Nhi cười lạnh, ánh mắt nhíu lại nhìn tên viên cảnh sát như kẻ chết, vô tình nói:

“ Vừa nãy anh mạnh miệng lắm cơ mà. Thậm chí dám xúc phạm cả người mà tôi yêu nhất cơ mà. Sao giờ lại co ro lại như một con chuột chết vậy?”

Có thể nói, đây là lần đầu tiên Linh Nhi lại dám trào phúng một người có chức vụ cao như vậy trong đất nước. Trong ánh mắt của cô ấy hiện tại chỉ còn lại là ngọn lửa của hận thù. Đến cả Tư Hạ cũng không dám ngăn cản, bởi vì cô biết khi này không một ai có thể ngăn được cô chủ ngoài cậu chủ.

Người ngăn cản cô chủ, đều phải chết!

Người dám sỉ nhục cô chủ và cậu chủ, đều phải chết!

Đó chính là uy quyền, là sức mạnh thật sự của Linh Nhi! Một người máu lạnh, tàn bạo, độc quyền. Đến hiện tại, bản tính ác ma của Linh Nhi thật sự mới triển lộ.

Không hề nghe giải thích bất cứ điều gì. Linh Nhi hạ lệnh lớn:

“ Toàn quân nghe lệnh, nổ súng!”

Vậy là, chỉ sau tiếng dứt lời ấy, mối quan hệ giữa hai người chính thức sụp đổ. Tòa nhà ngay lập tức chìm trong biển lửa và đạn dược.

Viên cảnh sát chết vô cùng thê thảm, có lẽ hắn cũng không tin được chính bản thân mình lại chết chỉ vì một câu nói. Và hắn đến chết cũng không thể tin, cô gái có vẻ vô hại trước mặt lại ác ma đến mức độ này.

Vì danh dự, rất nhiều cảnh sát chống trả lại. Vô số máu đã đổ, xác người chất thành đống, khung cảnh tàn bạo không chịu được.

Tất cả cũng chỉ vì một câu nói, nghe thật buồn cười.

Tổng thống không còn cách nào khác là phải chạy ra bên ngoài lánh nạn, nhìn căn dinh thự của mình trở thành một bãi chiến trường mà ông ôm đầu mệt mỏi không thôi.

“ Hết rồi,...thế là hết rồi...”

Nghe thì có vẻ buồn cười khi mà sức của một người lại có thể đấu lại với sức mạnh của cả đất nước. Đúng là Linh Nhi không thể chống lại sức mạnh của đất nước, thế nhưng cô có quan hệ, thậm chí là rất nhiều quan hệ từ các thế lực hắc ám khác. Vậy nên cuộc chiến trở nên vô cùng cân sức.

Vì anh, em có thể hủy diệt tất cả!

Vì anh, em thề nguyện hi sinh!

Vì anh, em sẽ khiến cho cả thế giới run sợ!

Tình yêu của em dành cho anh, không một ai có thể xâm phạm!

Ai dám cản đường đôi ta, người đó đều phải chết!

Em hóa thiên thần là vì anh. Mất anh rồi, em không ngại trở thành ác quỷ...

Có lẽ những câu trên là minh chứng cho việc làm của Linh Nhi hiện tại. Có thể những người khác sẽ nói cô ngu xuẩn, dốt nát khi mà lại gây ra chiến tranh với chính đất nước cô từng sinh ra. Thế nhưng, chỉ có những người từng yêu, yêu say đắm như chính cô ấy mới biết bản thân đang làm gì.

Cả Tô Nhan, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc đều sốc trước thông tin này. Thậm chí, cả ba còn không ngần ngại rơi lệ khi biết được lý do thật sự đằng sau khi mà Linh Nhi làm ra hành động như vậy.

Tình yêu của cô ấy mãnh liệt, điên cuồng thế nào mới dám làm ra hành động này chứ?
Chương454: Con dâu?

Vì sự kiện chấn động này mà sáng hôm sau, đích thân tổng thống đã cầu cứu tới Tô Nhan. Đơn giản là vì Tô Nhan chính là một người có thể sánh ngang vai với Linh Nhi, nếu có được sự trợ giúp của cô ấy thì Linh Nhi sẽ không thể tác quai tác quái như hiện giờ.

Nguồn lực của đất nước đang dần hao kiệt vì cuộc chiến tranh vô nghĩa này, thế nhưng việc Linh Nhi giết bộ trưởng cảnh sát chính là một chuyện không thể tha thứ. Hơn nữa, tên viên cảnh sát đó có cha nằm trong quốc hội, vậy nên tên đó đã dùng đủ mọi biện pháp để khơi mào cuộc chiến này.

Vậy nên, để tránh tổn thất quá to lớn, tất cả mọi người đều biểu quyết xin sự hỗ trợ tài chính đến từ Tô Nhan.

Đúng là như vậy, từ xưa đến giờ, chính cô cùng với Linh Nhi đã hợp tác không biết bao nhiêu hạng mục, xâm chiếm không biết bao nhiêu nguồn tài lực của thế giới. Bản thân cô mặc dù trong tay không thể có quân đội hùng hậu như Linh Nhi nhưng so về tiền bạc thì cô chắc chắn hơn chứ không hề thua kém. Vậy nên hai người mới sống hòa thuận, không ai đụng chạm đến lợi ích của nhau.

Nếu như dồn toàn lực áp chế Linh Nhi thì chắc chắn chiến thắng sẽ về tay chính phủ, đúng như những gì mọi người đồn đoán. Thế nhưng, có một chuyện mà bọn họ không thể ngờ tới đã xảy ra.

Trước mặt rất nhiều người, kể cả có vị tổng thống, trong khi mọi người đang mong chờ Tô Nhan sẽ tức giận, dùng những câu từ chửi rủa bẩn thỉu nhất dành cho ả điên Linh Nhi, cô ấy lại chọn cách đứng dậy, vẻ mặt vô cùng thất vọng, nói cao giọng:

“ Tại sao tôi phải giúp các người chứ? Các người là kẻ đã khiêu khích Linh Nhi trước, đừng có kiểu giả vờ ngây ngốc như vậy. Các người có biết cô ấy đã đau lòng như thế nào không? Các người có thật sự nghĩ cho cô ấy không? Hay là các người chỉ muốn cô ấy giống như một con robot đẻ ra tiền cho các người.”

Mọi người khi nghe xong lời trình bày của Tô Nhan thì đều không khỏi trợn mắt há mồm. Một vị chủ tịch đại danh đỉnh đỉnh từng đấu tranh gay gắt với Linh Nhi nay lại nói đỡ hộ cho chính kẻ thù của mình. Chuyện này sao có thể?

Thế nhưng, tin hay không thì những gì xảy ra trước mặt đều là sự thật, Tô Nhan vẫn đứng một cách vô cùng ngạo nghễ, ánh mắt kiên định nhìn tất cả mọi người ở đây. Điều này khiến cho một phần trong số những ông lớn ở dưới đều tức giận.

Vô số tiếng nói bất mãn, thậm chí là tức giận nói nặng lời cũng được tuôn ra từ những kẻ quá khích. Bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh, người người đau khổ, ai mà chẳng muốn được trợ giúp, Tô Nhan nói như vậy tức là không muốn nhúng tay vào, điều này chẳng khác nào là đang cắt đứt nguồn tiếp trợ của bọn họ.

Con người là như vậy, bạn quá tốt với họ thì bọn họ sẽ coi điều bạn làm là nghĩa vụ. Thậm chí bọn họ cũng sẽ chửi rủa chỉ vì bạn không giúp đỡ họ.

Thật là bi ai, nhìn từng người ở dưới chửi rủa chỉ khi mà còn chưa hiểu hết mọi chuyện, cô mới cảm thấy lòng người ghê tởm đến mức nào. Chính cô hiện tại cũng bắt đầu hiểu tại sao Linh Nhi lại trở nên điên cuồng như vậy. Giá như... người bạn đời của cô là Lâm Thần thì tốt biết mấy.

Chỉ có cậu ấy mới là chỗ dựa vững tin nhất trên thế gian. Cậu ấy là người duy nhất nâng niu, chăm sóc, lắng nghe toàn bộ những gì cô nói. Thậm chí, cô cảm tưởng tình thương mà cậu ấy dành cho cô còn sánh ngang với mẹ cô hồi bé. Một người như vậy ấy thế mà lại có số phận bi ai. Ông trời thật không công bằng.

Cô lẽ ra còn định giải thích một chút, dù sao thì một vài đồng bạc để hỗ trợ lương thực và nhu yếu phẩm cũng không thành vấn đề. Thế nhưng nhìn từng người đứng lên trỉ trích cô. Nào thì nói cô phản quốc, rồi còn nói cô vô nhân đạo, độc ác gì đó... càng ngày những từ càng nặng nề và khó nghe. Nó khiến cho cô càng thất vọng. Rốt cuộc, cô đang mong chờ cái gì vào những người này, đất nước này.

Vậy nên, cô chọn cách rời đi, cùng với một câu nói:

“ Với danh dự của một công dân, tôi chỉ mong các người hãy tự suy nghĩ lại những việc đã làm.”

Nói xong, cô rời đi trong sự chửi rủa của người dân cùng với những lời chất vấn của rất nhiều bộ trưởng chức cao.

Tại một siêu cường quốc nào đó, trong một căn biệt thự nằm ngay sát trung tâm thành phố...

“ Anh nói be bé thôi! Con bé Linh Nhi hiện tại mới chìm vào giấc ngủ!” Một quý bà ăn mặc có chút giản dị đang từ từ vuốt ve mái tóc của Linh Nhi một cách vô cùng chậm rãi, ánh mắt chứa chan tình cảm yêu thương.

Đối diện chính là chồng của quý bà ấy, mặc dù tuổi tác đã cao, thế nhưng khuôn mặt của người đàn ông trung niên ấy vẫn toát lên vẻ soái khí. Thậm chí khuôn mặt này có thể làm gục ngã trái tim của rất nhiều nữ sinh thì cũng là chuyện rất bình thường. Ông vỗ trán, vẻ mặt hối hận nói nhỏ:

“ Xin lỗi em, quên mất là con dâu của chúng ta đang ở đây!”

Nghe đến đây, chắc chắn ai cũng biết hai người này chính là ba mẹ của Lâm Thần. Đến bây giờ, bọn họ cũng khó có thể tin là con trai yêu quý của bọn họ lại có thể cưa đổ một thiếu nữ đẹp và đáng sợ đến mức này.

Thế nhưng, mặc cho địa vị cực kỳ chênh lệch, có thể nói là như trời với đất, thế nhưng lần đầu gặp, Linh Nhi lại để cho hai người họ phải bất ngờ khi ôm chặt hai người, khóc giống như một đứa trẻ.

Điều này làm kích phát tình thương của người mẹ, Ngọc Thư( Tức mẹ của Lâm Thần) ôm chặt Linh Nhi, từ từ dỗ dành.

Suốt một đêm, nhìn Linh Nhi tự dày vò bản thân mình, cộng thêm thân thể yếu đuối khiến cho Ngọc Thư không khỏi xót xa. Rốt cuộc, con bé đã yêu con trai của bọn họ đến mức nào, thậm chí vì thế mà khơi mào cuộc chiến tranh đáng sợ như vậy.

Con bé chỉ mới tròn mười tám tuổi, tại sao trên vai lại gánh vác trọng trách đáng sợ như vậy. Cô thật sự vô cùng thương xót, thậm chí dùng hết tất cả những gì mình có để có thể dỗ dành con bé.

Nếu Tiểu Ngọc ở đây, chắc chắn cô sẽ giận dỗi và ghen tỵ, đơn giản là vì mẹ của cô quá ư là thiên vị. Linh Nhi có đặc quyền thậm chí còn nhiều hơn cả cô.

Hơn nữa, con bé cũng rất ngoan, không giống như những gì trên mạng hay nói về sự khó tính của các vị tiểu thư. Vậy nên, cô luôn luôn hứa là sẽ ủng hộ hết mực mối quan hệ này.

Đùa gì chứ, Linh Nhi ngoan ngoãn và đáng yêu, hơn nữa lại còn hiểu chuyện như vậy, tại sao cô lại không muốn chứ?

( Dịch giả: Chắc thế! )

Mặc dù đang ngủ, thế nhưng thỉnh thoảng con bé vẫn sẽ rơi lệ, thậm chí còn không tự chủ run rẩy kêu:

“ Anh Lâm Thần...đừng...đừng bỏ em...em sợ!”

Tận mắt chứng kiến điều này, cô không thể nào không một mực ngồi lại chăm sóc cho con bé. Hiện tại, trong mắt cô chỉ còn lại Linh Nhi, không một ai khác có thể làm phiền con bé vào lúc này, kể cả đó là con gái Tiểu Ngọc của cô đi chăng nữa.

Lâm Thần mất tích, cô cũng rất lo lắng, thế nhưng cô càng lo hơn cho sức khỏe của Linh Nhi, hiện tại theo lời của Tư Hạ thì cô chủ rất lâu chưa ăn. Một đứa trẻ đang trong tuổi lớn mà không ăn như vậy làm sao có thể chịu nổi chứ.
Chương455: Hành động của Tô Nhan

Thấy Ngọc Thư chăm sóc Linh Nhi chu đáo như vậy, thân là một người cha của Lâm Thần cũng cảm thấy yên lòng.

Quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho chính ông cũng khó thể nào tin được. Chính ông cũng khó có thể tin nàng dâu mà đứa con trai ông mang đến lại chính là vị tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh Linh Nhi.

Con bé đáng sợ như thế nào, chính ông chỉ có thể nghe loáng thoáng, căn bản ông có thể gói gọn trong hai từ: “ Tài giỏi”. Nếu lướt tin tức ở trên mạng thì sẽ không thiếu những tin về sự lợi hại của con bé khi có thể một mình xây dựng đế chế, nuốt chửng thị trường, thậm chí còn có cả quân đội riêng bảo vệ.

Đời này của ông, đây là lần đầu tiên có thể nhìn thấy một cô gái có thể làm ra những điều vĩ đại như thế. Ông còn nghĩ đây chỉ là tin giật gân, hoặc chỉ là trùng tên mà thôi, đơn giản vì nó quá là khó tin, dù sao đứa con trai của ông cũng không phải là công tử giàu có gì, thậm chí đứa bé còn phải đi làm thêm để phụ giúp cha mẹ, làm sao mà có thể làm siêu lòng một đại nhân vật như con bé ấy được chứ.

Thế nhưng, ngay khi gặp, ông đã phải khiếp sợ trước uy áp cùng với vô số binh lính vũ trang đầy đủ bảo vệ con bé. Lần đầu tiên, ông cảm thấy ngạt thở chỉ vì đứng trước một người, đây thật sự là tồn tại gì chứ. Ông có một ảo giác là chỉ cần phản bội lại cô bé trước mắt thì chắc chắn sẽ nhận được cái kết vô cùng bi thảm. Nhất là ánh mắt của con bé khi đó, ông chỉ có thể miêu tả bằng câu nói: “ Cực kỳ đáng sợ!”

Khi đó, ông tin một nghìn phần trăm cô bé trước mặt chính là “Ác ma” trong mắt những kẻ tư bản: Linh Nhi. Cũng may là con bé rất nhanh đã trở nên hòa ái, thậm chí là còn khóc lóc chạy đến ôm Ngọc Thư, nếu không thì chính ông cũng sẽ không chịu nổi mất.

Lâm Thần hiện tại mất tích, ông cảm thấy vô cùng lo lắng và bồn chồn, thế nhưng nếu so với những gì con bé Linh Nhi biểu hiện thì ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Rốt cuộc, con trai của ông đã cho Linh Nhi ăn thuốc mê gì mà để con bé lo lắng đến mức điên khùng như vậy. Có lẽ, đó cũng là duyên số trời định chăng?

Thở dài một hơi, ông từ từ đi ra ngoài, nhìn lên bầu trời tươi đẹp mà ông chẳng hề cảm thấy dễ chịu một chút nào.

Rốt cuộc, đứa con trai Lâm Thần của ông hiện tại đang ở đâu?

Vì trong khoảng thời gian chiến tranh, vậy nên toàn bộ những gia tộc đều âm thầm chuyển tài sản sang nước ngoài. Kể cả gia tộc của Thanh Tuyết, Nguyệt Sương và cả Ngọc Băng cũng không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, một điều kỳ lạ là Tô Nhan lại âm thầm che chở, giúp đỡ hết mực đối với những người từng thân cận với Lâm Thần. Có lẽ, hiện tại cô chỉ có thể làm như vậy để có thể làm dịu bớt đi cảm giác tội lỗi trong lòng.

Chính cô cũng không ngờ, Lâm Thần lại có thể quen biết nhiều mỹ nhân như thế. Mà tất cả những cô gái này nếu không phải đẹp mê động lòng người thì cũng là tiểu thư khuê các. Tuy nhiên, khi cô hỏi, từng người đều cho rằng mình là người yêu Lâm Thần nhất. Toàn bộ bọn họ đều muốn độc chiếm riêng cậu ta vậy.

Không khí bắt đầu giương cung bạt kiếm, Thanh Tuyết bắt đầu tức giận, hai má phình lên chỉ tay vào Tiểu Ngọc và Nguyệt Sương nói:

“ Các cô…các cô thật là vô sỉ, tại sao các cô có thể làm chuyện đó với anh ấy? Anh ấy rõ ràng đã coi cô là em gái cơ mà?”

Lời nói mặc dù nghe thì có vẻ mắng chửi nhưng ai cũng cảm thấy buồn cười. Dáng vẻ ghen tỵ hiện rõ trên mặt Thanh Tuyết, điều này làm cho Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương thích thú không thôi. Hai người đều cố ý để lộ chiếc nhẫn mà Lâm Thần tặng, tự hào nói:

“ Thanh Tuyết, cô nói cái gì vậy? Tại sao có thể nói tôi vô sỉ được chứ. Anh ấy chính là người “ăn” bọn tôi trước mà. Hazz… thật đáng buồn mà, muốn làm em gái anh ấy lắm chứ nhưng cũng không được.”

Tiểu Ngọc nói một cách châm biếm, câu nói giống như than thở nhưng trên mặt toàn bộ đều là sự hạnh phúc. Thậm chí, cô còn từ từ xoa xoa nhẫn giống như đang muốn thông cáo cho Thanh Tuyết biết Lâm Thần chính thức là của cô.

Hành động như vậy làm cho Thanh Tuyết vô cùng khó chịu, hai má cô đỏ lên, dáng vẻ tiểu thư bây giờ không còn, thay vào đó là dáng vẻ giống như một cô thiếu nữ mới bị người khác chiếm đi đồ vật của mình. Thế nhưng, rất nhanh Thanh Tuyết giống như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, cô ưỡn ngực, vẻ mặt tự tin nói:

“ Chà, cô cũng tự tin đó. Thế nhưng rốt cuộc thì hai người vẫn là anh em mà thôi. Chắc chắn cha mẹ cô sẽ phản đối kịch liệt. Còn tôi thì khác, tôi có nhan sắc, có quyền và có tiền, chắc chắn anh ấy sẽ bị tôi mê hoặc mà thôi.”

Nói đến đây, Thanh Tuyết lại bộc lộ ra sức mạnh của mình. Mỗi cử chỉ của cô đều vô cùng ưu nhã, quyến rũ và cao quý. Điều này cũng làm cho Tiểu Ngọc ghen tỵ, đơn giản là vì chính cô cũng đang cố gắng học tập chúng.

Đừng tưởng chỉ là mấy hành động nhỏ nhặt mà coi thường chúng. Đó chính là một vũ khí đáng sợ dùng để công kích trái tim chàng trai. Thử hỏi xem, ai không muốn có một cô bạn gái hiểu biết, tế nhị, biết lấy lòng người ngoài chứ. Hơn nữa, cô mặc dù không hề thua kém về mặt nhan sắc so với Thanh Tuyết thế nhưng nhờ cách ăn mặc, từng cử chỉ cao quý của cô ấy bổ trợ giúp cho vẻ đẹp được nâng cao thêm rất nhiều. Nói tóm lại, cô chính thức đang thua vế so với Thanh Tuyết.

Trên hết, cô ấy cũng đoán đúng một chuyện, dù không phải là anh em ruột nhưng trong mắt bố mẹ cô thì luôn luôn nhận định hai người là anh em. Vậy nên việc cha mẹ cô chấp nhận cho cô tiến tới với anh ấy dường như là không thể.

Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Thanh Tuyết, tất nhiên là Tiểu Ngọc không hề chịu thua, cô dậm chân xuống đất, vẻ mặt tức giận đáng yêu nói:

“ Không được cha mẹ đồng ý thì sao chứ? Tôi vẫn sẽ đi cùng anh ấy, anh ấy đi đâu thì tôi đi theo đó. Sẽ có một ngày cha mẹ của tôi sẽ đồng ý mà thôi.”

Nói xong, Tiểu Ngọc lộ ra vẻ mặt tinh nghịch, trêu đùa:

“ Còn hơn cô, thân là thiên kim đại tiểu thư cao quý mà lại để thua một đứa trẻ như tôi. Nghe thật đáng buồn nhỉ?”

Lời nói quỷ quái này khiến cho Thanh Tuyết tức giận không chỗ phát tiết, cô đang định phản bác lại những lời Tiểu Ngọc nói thì một giọng nói nghiêm nghị từ phía xa:

“ Còn định cãi nhau đến bao giờ? Hai người cũng lớn rồi, đâu phải trẻ con nữa đâu?”

Nghe đến lời này, cả Tiểu Ngọc và Thanh Tuyết đều không tự chủ sợ hãi co ro một góc, hai người đều phình má, cúi đầu xuống như đã biết lỗi sai của mình. Tô Nhan nhìn thấy không tự chủ lắc đầu:

“ Lâm Thần ơi là Lâm Thần, cậu nuông chiều mấy nhỏ này quá rồi!”

Một bên khác, Ngọc Băng khi này mới đi từ một bên, vẻ mặt có chút rụt rè nhìn Tô Nhan, nói mấp máy:

“ Cảm…cảm ơn chị… đã cứu em!!!”

Lời nói này cũng là lời hiếm hoi làm cho Tô Nhan có chút thả lỏng. Nhìn Ngọc Băng thân thể gầy gò do lâu ngày không ăn, cô sai người hầu nhanh chóng chuẩn bị một số đồ ăn. Sau đó, cô quay sang nhìn Ngọc Băng, ân cần nói:

“ Em làm tốt lắm, hiện tại em hãy sống cuộc đời của chính mình. Chị chắc chắn sẽ không để bất kỳ ai tổn thương tới em, cho dù là ba mẹ em đi chăng nữa.”

Nói xong, cô không tự chủ xoa đầu Ngọc Băng một cách ân cần, giống như một người chị cả trong nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom