• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Nam thần đào hoa (3 Viewers)

  • Chương 396-400

Chương396: Lăng Thần xuất hiện- Ngoại truyện P8

Đã đâm lao là phải theo, đây chính là tình cảnh hiện tại của Lâm Thần khi mà chính cậu là người đã thêm dầu vào lửa.

Ban đầu, ý định của cậu là chỉ dùng câu nói đó khiến cho Linh Nhi bình tĩnh lại mà thôi. Dù sao thì phản ứng của cô ấy cũng là do tình yêu “méo mó” của cô dành cho cậu mà ra. Kết quả thì vẫn tốt, chỉ đâu biết rằng cô ấy lại “tham lam” tới mức này.

Và đương nhiên, cậu biết hậu quả của việc kích phát sự “tham lam” của cô ấy. Hai chân cô ấy vòng qua giữ chặt eo cậu, ánh mắt long lanh như muốn hóa nước nhìn cậu, dụ hoặc:

“ Cửa kính đã được bật bảo vệ, không ai nhìn được chúng ta đâu, hơn nữa còn có ngăn cách âm thanh. Vậy nên anh làm gì cũng sẽ chẳng có ai để ý cả!!!”

Lời nói nghe có vẻ đang giải thích cho Lâm Thần hiểu, thế nhưng ai cũng thừa hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó.

Lâm Thần hận không thể đánh mình một cái, tự dưng bật chức năng đó làm gì, để rồi chính bản thân cậu rơi vào tình thế nguy hiểm.

Cậu bối rối, lo lắng nhìn Linh Nhi, thật sự cậu không muốn làm trò “ biến thái” ở ngay đối diện lớp đang học, dù cho căn phòng này rất an toàn.

Cậu không ra tay khiến cho Linh Nhi bắt đầu mất kiên nhẫn, cô nhanh chóng tỏ vẻ khó chịu biểu hiện rõ trên khuôn mặt, hai tay ôm chặt Lâm Thần, đôi môi chạm vào nhau tạo ra những âm thanh đường mật.

Ở một bên khác, sân sau trường học, một hố đen kỳ dị xuất hiện, điều kỳ lạ là bên trong hố đen lại là một nam nhân với cách ăn mặc kỳ dị. Một âm thanh vô cùng khó chịu vang lên:

“ Hệ thống, ngươi dịch chuyển thì đừng ném ta như ném mớ rau như vậy?”

Nói xong, nam thanh niên đứng dậy, phủi phủi bụi trên người. Cậu nhẹ nhàng hất tay trên không, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Tuy nhiên, rất nhanh vẻ mặt cậu đã biến sắc:

“ Tu vi...tu vi của ta đâu???”

Người kỳ lạ trên chính xác là Lăng Thần. Cậu vừa hoàn thành dịch chuyển đến một nơi bí ẩn, thế nhưng, hiện tại cậu lại chẳng hề cảm nhận được chút linh khí nào.

Đáng sợ hơn, cậu không thể thi triển bất cứ pháp lực nào. Toàn bộ đồ trong nhẫn trữ vật của cậu cùng với vô số pháp bảo đều không thể lấy ra được. Cậu giống như một đứa trẻ không biết phải làm gì tiếp theo.

Ngay lúc này, cậu nghe thấy tiếng lạch cạch vang vọng bên cạnh, một dự cảm không lành, vẻ mặt cậu lo lắng ngoảnh đằng sau.

“ Đẹp... đẹp quá...cậu...cậu” Một nữ sinh ánh mắt long lanh nhìn Lăng Thần một cách đắm đuối không rời.

“Thôi chết, thuật dịch dung của mình cũng bị hủy rồi sao???” Lăng Thần hốt hoảng che đi dung mạo của mình, một đường chạy thẳng tiến.

Tuy nhiên, nữ sinh đó có vẻ không chịu buông tha, ánh mắt tràn ngập sự thèm khát, đứng dậy chạy theo Lăng Thần.

“ Bạn gì đó ơi!!! Tớ muốn kết hôn với cậu.”

Mặc dù không thể phi hành, tuy nhiên nhờ luyện thể, cậu vẫn có thể chạy vô cùng nhanh, bỏ qua toàn bộ những nữ sinh điên cuồng theo đuổi đằng sau để trốn vào nhà kho dụng cụ.

Thở hồng hộc, cậu trốn trong một xó nhỏ, vẻ mặt đầy mồ hôi vừa thở vừa nói:

“ Hình...hình như mình mới trở về trái đất!!!”

Mang ký ức của cả hai kiếp, cậu cũng vô cùng nhớ ngôi nhà thứ hai này của mình. Dù cho những ký ức về cô gái ấy vẫn chưa thể xóa nhòa đi trong tâm trí cậu.

Vì cô ấy, cậu ám ảnh với nữ sinh, không dám tiến lại gần bất cứ ai!!! Cậu rất nhờ hình ảnh Tuyết Ngọc cầm con dao, chém từng bộ phận của một cô gái trước mặt cậu... Thật sự quá là rùng rợn...

Cả cơ thể cậu run rẩy, chờ đợi hệ thống trả lời.

Cũng không phụ lòng cậu, sau vài phút, một âm thanh máy móc hiện trong đầu:

“ Chào mừng ký chủ đến với nhiệm vụ đặc biệt. Để ăn mừng các fan đã cố gắng ủng hộ, ký chủ sẽ phải:

Nhiệm vụ: Hợp sức cùng với Lâm Thần trốn tránh sự truy đuổi của yandere.

Thời gian: Ba ngày

Thất bại: Cưỡng ép ký chủ quay trở về thế giới cũ, Hành động của ký chủ sẽ bị hạn chế trong ba ngày.

Thành công: Kết thúc ngoại truyện...”

Nghe đến đây, Lăng Thần há hốc mồm ngơ ngác, nhiệm vụ kỳ cục gì vậy. Chẳng lẽ Nguyệt Thanh không đủ đáng sợ sao??? Hơn nữa, ba ngày bị hạn chế hành động... Hình phạt gì đáng sợ vậy??? Nghĩ đến cảnh bản thân như một con chim bị Nguyệt Thanh “chơi đùa”, cậu lại cảm thấy rùng mình. Thật là đáng sợ.

Cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, cậu không muốn mình rơi lại vào tay của nàng nữ đế đó nữa...
Chương397: Bị bao vây - Ngoại truyện P9

Ngay khi Lăng Thần chuẩn bị đứng dậy, một tiếng động cùng với tiếng nói nhộn nhịp của các nữ sinh khiến cho cậu ấy lại phải cúi xuống, trốn tránh trong góc.

“ Bạn nam sinh vừa nãy trốn nhanh thật. Hừ, tiếc quá đi mà!!!” Một cô bạn tóc ngắn mặc đồng phục cùng với dáng vẻ yêu kiều vừa đi vừa nói một cách tiếc đứt ruột.

Ngay khi vừa hỏi câu đó xong, một bạn nữ khác dáng vẻ cao quý nhìn chiếc điện thoại trong tay, vẻ mặt đầy thích thú:

“ Các cậu nhìn xem, chẳng phải cậu ta đẹp giống như Lâm Thần hay sao? Thật sự đây chính là lộc trời cho???”

Vừa nghe tới hai từ “Lâm Thần” tất cả các bạn nữ đều không che giấu được sự thèm khát trong đôi mắt. Đơn giản là vì Lâm Thần quá ư là đặc biệt.

Nữ sinh vừa nói nhìn thấy lũ bạn mình thèm khát như vậy, cô cười một cách thâm sâu, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn dáng vẻ nam sinh trong ảnh, nói một cách vô cùng đáng sợ:

“ Chúng ta không thể động đến Lâm Thần thì tại sao chúng ta không thể lấy cậu ta ra để thay thế nhỉ? Không biết lúc trên giường cậu ta sẽ như thế nào?”

“ Đúng vậy, tớ sẽ bắt cậu ta....” Một nữ sinh khác hưởng ứng.

“ Không, tớ muốn cậu ta phải quỳ xuống, liếm chân tớ rồi...”

“ Tớ còn muốn trói cậu ta lại, từ từ hành hạ...”

“ Tớ...”

Rất nhiều lời nói “ không phù hợp” được tuôn ra từ miệng của các nữ sinh. Đáng buồn hơn, Lăng Thần lại có thể nghe được hết những gì các cô ấy nói.

Như một lẽ dĩ nhiên, sau khi Lăng Thần nghe được những lời “đáng sợ” trong miệng các nữ sinh, tâm hồn cậu như bị một cái chùy đập vào. Tại sao các nữ sinh đó lại có thể nói ra những lời ghê tởm như vậy. Thế giới này thật đáng sợ.

Không, cậu không thể để bọn họ bắt được, nếu không thì chắc chắn kết cục của cậu sẽ rất là bi thảm.

Lăng Thần tự nhủ với lòng mình, thế nhưng trong lúc này, không hiểu sao tay cậu lại quơ trúng một thanh sắt, thanh sắt rơi xuống tạo ra tiếng động làm cho toàn bộ nữ sinh chú ý.

“ Là ai???” Toàn bộ các nữ sinh đều bị tiếng động đó làm cho giật mình.

Lăng Thần thầm hô không ổn, ngay khi các nữ sinh đến gần, cậu như một con thiêu thân dùng toàn bộ sức lực chạy thẳng ra ngoài.

Với mị lực đặc thù của Lăng Thần, rất nhanh, ngôi trường đã trở nên vô cùng hỗn loạn.

Một Lâm Thần đã khiến cho biết bao người phải ước ao ghen tỵ, nếu không phải cậu ấy được bao bọc nghiêm ngặt thì ngôi trường này chắc chắn sẽ bạo động. Hiện tại, một “Lâm Thần” khác xuất hiện, mặc dù ăn mặc kỳ quái nhưng sức hút với vẻ đẹp có thể sánh ngang với Lâm Thần, hơn nữa, không hiểu sao chỉ cần nhìn thấy cậu ta, các cô lại chẳng có thể suy nghĩ được gì nữa ngoài cái chuyện “biến thái” đó. Thật đúng là kỳ lạ.

Một cuộc chơi giữa một chú chuột và cả đàn mèo diễn ra. Lăng Thần dù cho có chạy nhanh, sức lực dẻo dai nhưng các nữ sinh cũng chẳng hề kém cạnh, hơn nữa, hiện tại đang là giờ giải lao nên càng có nhiều nữ sinh tham gia.

“Cái mị lực chết tiệt này!!!” Lăng Thần vừa cố gắng chạy vừa tức giận tự nói.

Thông thường, mị lực của cậu chỉ cần dịch dung hoặc dùng pháp bảo là sẽ che đi hết được. Thế nhưng, đáng buồn là toàn bộ tu vi cùng với pháp lực của cậu đều đang không có, vậy nên thứ mị lực này lại chính là con dao hai lưỡi đối với cậu.

Cũng may là không có Tuyết Ngọc ở đây, chứ nếu không thì thật sự...cậu cũng chẳng dám nghĩ tới nó sẽ đẫm máu đến nhường nào.

Các nữ sinh điên cuồng đến nỗi dùng cả thân mình để ngăn chặn, khiến cho cuộc đào thoát của cậu trở nên vô cùng gian nan vất vả.

Các thầy cô thì hiện tại đang ở trong phòng học không dám bước ra, mặc dù bên ngoài vô cùng ồn ào nhưng bọn họ cũng chẳng thể làm gì được.

Sau một hồi các nữ sinh đuổi Lăng Thần không được, bọn họ bắt đầu trở nên đoàn kết hơn, bắt Lăng Thần tại nhiều hướng khác nhau.

Có lẽ, vẻ đẹp của Lăng Thần đã làm lu mờ lý trí của các cô, bình xịt hơi cay, súng điện rồi cả những vận dụng có thể làm chậm tốc độ của Lăng Thần đều được sử dụng một cách bừa bãi.

Lăng Thần dù cho ở thế giới tu tiên, thế nhưng vì có ký ức hai kiếp nên tất nhiên cũng biết những món đồ nguy hiểm mà các nữ sinh đó dùng. Cậu cố gắng vừa né tránh, vừa đi chệch hướng để các nữ sinh không tàn sát lẫn nhau.

“ Các cô điên thật rồi!” Lăng Thần bị dính xịt hơi cay, ánh mắt mờ nhạt gào thét.

Không có thần thức, cậu nhanh chóng mất phương hướng rồi ngã xuống. Toàn bộ nữ sinh như hổ đói xông thẳng về hướng cậu.

Lăng Thần hoảng sợ, tay chân cố gắng vùng vẫn nhưng đã quá muộn, các nữ sinh đã bao vây toàn bộ lối đi của cậu.
Chương398: Hai nhân vật chính gặp mặt - Ngoại truyện P10

Các nữ sinh bao vây tứ phía đã khiến cho cậu lo lắng rồi, ấy thế mà ngay lúc này, hệ thống lại báo một vấn đề nghiêm trọng:

“ Cảnh báo: Nếu như mị lực của ký chủ tồn tại quá lâu trên một cô gái, các cô gái đó sẽ trở thành yandere. Khi đó, nhiệm vụ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.”

Lăng Thần rùng mình đổ mồ hôi lạnh. Một, hai yandere đã khiến cho cậu sống dở chết dở, hiện tại nếu như toàn bộ nữ sinh trước mặt đều... Nghĩ thôi đã khiến cho cậu rét run người, không dám nghĩ tiếp.

Cậu muốn chạy trốn, thế nhưng các nữ sinh đâu dễ để cậu hoàn thành ước nguyện như vậy. Vô số cánh tay của các nữ sinh ôm chặt người cậu. Thậm chí mặt của cậu còn tràn ngập trong biển “tâm hồn” mềm mại.

Cũng may là thân thể cậu được luyện thể qua, cộng thêm bản tính kháng cự của cậu rất mạnh nên tâm hồn cậu không hề có chút ý nghĩ đen tối nào, dù cho cảnh tượng trên sẽ khiến biết bao nam sinh phải thèm nhỏ dãi.

Đơn giản thôi, ngôi trường này là tâp hợp toàn bộ những hoa khôi, nữ tú từ các nơi đổ về. Những nữ sinh ở đây thấp thì cũng là hoa khôi, mạnh thì là các tiểu thư cao quý được bồi dưỡng, tuy nhiên trước mị lực của Lăng Thần, tất cả các nữ sinh cao quý đó đều chẳng hề giữ nổi bản tính của mình, lao đến như một con thú.

“Đừng...đừng liếm người tôi!” Lăng Thần cố gắng dãy dụa trong bất lực.

Vì là nữ sinh chân yếu tay mềm, cộng thêm bản tính lương thiện khiến cho Lăng Thần không dám dùng nhiều sức lực. Tuy nhiên cũng vì thế mà vô số những hành động “không phù hợp” xuất hiện.

Nào thì xé áo, ngửi mùi rồi ôm chặt,... càng ngày, cậu càng cảm thấy các cô gái càng đi quá giới hạn bản thân.

Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cậu cắn răng, vẻ mặt vô cùng uất ức nói nhỏ:

“ Hệ thống, ta yêu cầu sử dụng trợ giúp!!!”

Ngay khi nói xong, một giọng nói đầy máy móc xuất hiện:

“ Ký chủ đã yêu cầu sử dụng sự trợ giúp. Vì đang trong thời gian nhiệm vụ, vậy nên sự trợ giúp của hệ thống sẽ khiến nhiệm vụ trở nên khó khăn hơn. Ký chủ chắc chắn chứ!”

Hệ thống vừa nói xong, Lăng Thần lại một lần nữa trầm mặc. Thật sự cậu phải sử dụng đến nó sao? Đây chính là một con dao hai lưỡi, Lâm Thần cậu còn chưa gặp, sử dụng ngay bây giờ thì chắc chắn sẽ khiến cho nhiệm vụ khó khăn thêm gấp bội.

Thế nhưng, ngay khi cậu vừa nghĩ như vậy, các nữ sinh bắt đầu có ánh nhìn vô cùng kỳ quái. Thay vì chuyển hướng về bản thân cậu, bọn họ lại quay sang nhìn nhau với dáng vẻ thù địch. Để rồi...

“Dừng lại...các cô dừng lại ngay!!!” Lăng Thần điên cuồng gào thét.

Do mị lực đã đạt đến giới hạn, nữ sinh đã bắt đầu có suy nghĩ độc chiếm cậu. Khung cảnh trở nên đẫm máu, những mảnh vải bị xé, tiếng hét rồi đánh đấm bắt đầu xuất hiện.

Lăng Thần muốn chạy ra can ngăn, thế nhưng không hiểu sao cả tay cả chân của cậu đều bị còng lại. Xung quanh là bốn cô gái đang nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.

Một suy nghĩ vô cùng đáng sợ trong đầu cậu. Chẳng lẽ...bọn họ đều trở thành yandere hết rồi sao???

Ý nghĩ vừa dứt, bốn cô gái đang nhìn cậu cũng bắt đầu dùng vận dụng sắc nhọn tấn công nhau.

Trâm cài tóc, bút bi, dao rọc giấy, ...toàn bộ những thứ có thể gây sát thương đều được những nữ sinh sử dụng... Từng tiếng kêu thảm thiết, từng cô gái vì đau đớn, thân thể đầy máu ngã xuống... cảnh tượng vô cùng hỗn loạn...

Lăng Thần trở nên hốt hoảng, không dám nghĩ gì thêm nữa mà sử dụng “trợ giúp” của hệ thống.

“ Ta chấp nhận, hệ thống ngươi nhanh chóng ngưng hành động của bọn họ ngay...”

Ngay khi nói xong, toàn bộ nữ sinh đều dừng lại động tác, một giọng nói máy móc quen thuộc vang lên:

“ Hệ thống đã giúp ký chủ che giấu mị lực, độ khó nhiệm vụ đã được tăng lên. Cảm ơn ký chủ đã lựa chọn.”

Nói xong, toàn bộ nữ sinh đều ngã nhào xuống đất. Lăng Thần khi này mới thả lỏng một hơi, vẻ mặt mệt mỏi dùng chìa khóa nhỏ cạnh nữ sinh tháo trói cho mình.

Cậu đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi muốn đi báo người ngoài thì đột nhiên, giọng nói vô cùng lạnh băng phát ra từ phía xa:

“ Chuyện gì đang xảy ra???”

Lăng Thần giật mình, xoay người lại nhìn người nói. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy người nói, cậu giật mình, vẻ mặt hoảng sợ lùi về phía sau cùng với đôi chân run rẩy:

“ Tuyết...Tuyệt Ngọc...”

Thế nhưng, rất nhanh cậu nhận ra thứ gì đó không đúng. Mặc dù khí chất lạnh băng, dáng đi cùng với lời nói lạnh lùng giống nhưng khuôn mặt thì lại không phải. Hơn nữa, cô gái này còn đang đi bên cạnh một chàng trai khác.

Điều bất ngờ hơn nữa đó là ánh mắt ghê gởm khi nhìn thấy cậu. Mặc dù hệ thống đã che phần lớn mị lực của cậu nhưng để có thể giống như cô ấy ngay lần đầu đã nhìn cậu với ánh mắt trên thì thật sự vô cùng hiếm có.

Không hề cho cậu giải thích, cô gái xinh đẹp đó đã chỉ tay vào cậu, ra lệnh:

“ Dám làm càn ở trường của tôi, bảo vệ đâu, bắt anh ta lại!!!”

Lăng Thần xanh mặt khi nghe thấy câu trên, không hiểu sao khi nghe giọng của cô ấy, cậu lại cảm nhận được cả một bầu trời áp lực đang dồn về phía cậu. Thật là cô gái đáng sợ.

Cứ tưởng là cậu sẽ phải thúc thủ chịu trói, thế nhưng chàng trai với nhan sắc tuyệt đỉnh bên cạnh lại giúp cậu giải vây:

“ Linh Nhi, anh...anh ta có vẻ cũng là bị hại. Chúng ta không nên kết luận sớm như vậy.”

Lời nói hụt hơi cùng với dáng vẻ mệt mỏi, Lăng Thần nhìn kỹ cậu nam sinh này có vô số dâu tây trên cổ, mặt và tai. Chẳng lẽ cậu ta vừa trải qua chuyện gì đáng sợ sao?
Chương399: Tôi muốn được tự do- Ngoại truyện P11

Không hiểu sao, khi nhìn nam sinh giúp mình kia, cậu lại có cảm giác thân quen lạ thường. Một cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như cậu có thể hiểu được suy nghĩ của cậu nam sinh đó vậy.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai cùng cười một cách chua chát, sự đồng cảm từ ánh mắt khiến cho hai người chẳng cần nói câu nào cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.

“ Vậy thì anh nói gì em cũng đều nghe hết!!! Anh Lâm Thần yêu dấu!!!” Linh Nhi khi này lại chẳng hề để ý tới Lăng Thần, thậm chí ánh mắt cô còn không thèm liếc nhìn một cái, cả thân thể dựa vào người Lâm Thần, nhắm mắt cảm nhận mùi hương quen thuộc.

Nghe được tên của nam sinh, Lăng Thần ngạc nhiên nhìn cậu ấy. Không thể ngờ, nam sinh nhan sắc tuyệt đỉnh như vậy lại chính là Lâm Thần. Phải chăng hệ thống này cũng rất biết chọn lựa nha.

Còn cô nàng tên Linh Nhi kia thì thật sự rất đáng sợ, cô ấy rất giống Tuyết Ngọc, chỉ khác là cô nàng Linh Nhi nhìn có vẻ nhỏ con hơn một chút mà thôi. Thế nhưng xét về khí chất cùng với hành động hiện tại thì chẳng khác một chút nào cô nàng Tuyết Ngọc đó cả.

Hai người nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt. Lâm Thần cũng rất nhanh đã hiểu được ý của Lăng Thần, vì vậy, cậu giả vờ lấy cớ dọn dẹp hiện trường để có thể dụ Linh Nhi đi chỗ khác.

Mặc dù rất không cam lòng khi để Lâm Thần rời đi, thế nhưng vì cô đã hữa, cộng thêm việc anh ấy rất ngoan ngoãn nên cô cũng không hề bận tâm, từ từ đi chỉnh đốn lại các lãnh đạo cấp cao của trường. Thế nhưng, trước khi đi, cô không quên trao cho Lâm Thần một nụ hôn nồng thắm nhằm thể hiện rõ sự chung thủy của mình dành cho tất cả mọi người.

Không kịp trở tay, Lâm Thần bị Linh Nhi đè ra giữa sân y hệt cách mà Lăng Thần vừa bị. Lăng Thần thậm chí còn không dám nhìn, xoay người đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm:

“ Đáng sợ...đáng sợ... Nữ nhân thế giới này thật đáng sợ!!!”

Sau khi trao Lâm Thần tình yêu của mình, Linh Nhi mới thích thú đứng dậy, từ từ liếm nhẹ môi của mình, dáng vẻ xinh đẹp khiến bao chàng trai mê say, hai chân nhẹ nhàng cùng với thư ký đi về phía trước.

Đến khi này, Lăng Thần mới nhẹ nhàng tới gần, giơ một tay ra hiệu muốn đỡ Lâm Thần.

Con trai thường suy nghĩ rất đơn giản, dù cho hai người chẳng hề quen biết, thế nhưng chỉ cần hành động nhỏ như vậy là đã có thể kết làm bạn bè. Lâm Thần tất nhiên cũng không ngần ngại, vẻ mặt bình tĩnh cầm lầy tay của Lăng Thần, sau đó đứng dậy.

Vỗ vỗ bụi trên người mình cùng với lau qua “chiến tích” của Linh Nhi để lại, Lâm Thần khi này mới lấy chiếc điện thoại, gọi tới một số gì đó:

“ Các người mau chuẩn bị xe cứu thương và dụng cụ, tập hợp tại sân trường số 3.”

Nói xong, không chờ bên máy trả lời, Lâm Thần nhanh chóng tắt máy, sau đó cậu nhanh chóng chạy vào trong lớp, lấy dụng cụ y tế cùng với bao tay, từ từ giúp các nữ sinh đang nằm ở dưới sân trường.

Cũng may là các bạn đó chỉ là hơi choáng váng, vậy nên rất nhanh, tình hình cũng đã được kiểm soát, các bạn bị thương thì Lâm Thần sẽ tự tay băng bó cùng với sát trùng, động tác vô cùng ân cần khiến cho bất kỳ nữ sinh nào được cậu ấy giúp cũng cảm thấy may mắn, tự hỏi sao mình lại không bị thương nặng hơn.

Tất nhiên, Lăng Thần cũng không ngồi im, dù sao lỗi này cũng là do cậu mà ra. Vậy nên, cậu cùng với Lâm Thần cùng nhau giúp đỡ các nữ sinh.

Vì mị lực bị áp chế, cộng thêm sự đáng sợ từ danh tiếng của Lâm Thần mà không có bất cứ nữ sinh nào dám hành động lỗ mãng như ban nãy. Tất cả đều ngoan ngoãn, mong chờ một trong hai người sẽ giúp đỡ mình.

Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, trong khi bọn họ đang mong chờ một trong hai người đến chăm sóc thì xe cứu thương đã đến. Rất nhiều nhân viên y tế ăn mặc chỉnh tề xách trên tay dụng cụ nhanh chóng chạy xuống ứng cứu. Vô số ánh mắt thất vọng, thậm chí là khó chịu khi mà mình vẫn chưa đến lượt. Thế nhưng bọn họ hiện tại đâu có thể làm gì được, ánh mắt mong ngóng nhìn hai người rời xa.

Hai người sau khi tắm xong, thay một bộ đồ mới thì đã hẹn nhau tại một phòng trà riêng.

Tách trà đến trước mặt, Lăng Thần hành lễ cảm ơn. Tuy nhiên, thay vì ngồi uống nhâm nhi như mọi người, cậu ấy tỏ ra hoài niệm, tay cầm tách trà nóng vừa nhìn ngoài cửa sổ vừa nói:

“ Cũng rất rất lâu rồi, tôi mới cảm nhận được sự yên bình này!!!”

(P/S: Vì vấn đề xưng hô tại trái đất và tu chân giới khác nhau. Vậy nên tác sẽ lấy xưng hô tại trái đất để đồng bộ câu truyện.)

Lâm Thần nhìn thấy Lăng Thần vẻ mặt đầy tâm sự, cậu cũng không nói gì cả, từ từ ngồi xuống, nhắm mắt thưởng thức ly trà.

Bên cửa sổ, gió thổi nhẹ nhàng, bóng mây từ từ trôi, thế nhưng dòng người vẫn nhộn nhịp như thường ngày. Có lẽ, bọn họ không biết được bản thân đang bán mình cho tư bản đến nhường nào.

Lăng Thần cảm giác ánh mắt cay cay, cậu cố gắng ổn định tâm tình, vẻ mặt chờ mong vừa nhìn cửa sổ vừa nói:

“ Nếu như tôi có một điều ước, cậu nghĩ tôi sẽ ước gì?”

Nghe tới câu hỏi này, Lâm Thần khá bất ngờ nhìn Lăng Thần. Tuy nhiên, cậu vẫn từ tốn đáp:

“ Tôi nghĩ cậu sẽ muốn được giàu có, thích làm gì thì làm phải không?”

Tuy nhiên, trái ngược với những suy nghĩ của cậu, Lăng Thần chỉ lắc đầu rồi nói:

“ Tôi muốn được tự do...”

...
Chương400: Tuyết Ngọc xuất hiện!!! Ngoại truyện P12

“ Tự do...” Lâm Thần dường như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.

Khi mà cả hai người đều hiểu nhau thì cho dù không nói gì nhiều, bọn họ cũng sẽ biết ý nói của người đối diện bên cạnh đang nghĩ như thế nào.

Không hiểu sao, Lâm Thần lại có cảm giác Lăng Thần rất đáng thương. Ánh mắt khao khát đó, nó giống như một chú chim nhỏ đang bị giam giữ trong chiếc lồng, chỉ có thể nhìn bên ngoài chứ không thể thoát ra được.

Lâm Thần cũng không ngần ngại, nhìn ra ngoài cửa sổ, ân cần nói:

“ Mặc dù chúng ta chỉ mới gặp mặt, thế nhưng tôi cảm thấy cậu là người tốt. Vậy nên nếu có khó khăn gì thì cậu có thể tìm được tôi, tôi có lẽ sẽ giúp được cậu đó!!!”

Có lẽ, trên cả thế giới này chỉ có Lâm Thần là sẵn sàng giúp người khác ngay từ lần gặp đầu tiên, tuy nhiên, chính Lâm Thần cũng không nghĩ rằng, người mà cậu giúp lại chẳng hề khó khăn về mặt tài chính như cậu nghĩ.

Sống ở trái đất một thời gian, cộng thêm việc cậu cũng từng là chủ tịch một công ty nên khi nhìn ánh mắt Lâm Thần, cậu đã nhận ra ngay sự hiểu lầm về cậu.

Tiền bạc... Haha... cậu thật sự thiếu tiền hay sao? Đúng thật là cậu từng có một khoảng thời gian túng thiếu, kiếm tiền để có thể gây dựng công ty. Tuy nhiên không vì thế mà cậu lại bất lực đến nỗi phải than thở như bây giờ.

Vậy nên, để giải oan cho mình, cậu cười nhẹ, lắc đầu nói với Lâm Thần:

“ Tôi không thiếu tiền, cậu đừng hiểu lầm!!!”

Nói xong, cậu lại quay lại ngắm khung cảnh, uống một ngụm trà, vẻ mặt đầy ao ước nói:

“ Có lẽ, điều tôi muốn hiện tại chính là có một căn nhà nhỏ, ở cạnh chăm sóc người thân, sáng ngắm bình minh, tối ngắm hoàng hôn, vui vẻ sống qua ngày mà thôi! “

“ Không danh lợi tiền bạc, không lo nghĩ bộn bề, quả thật rất mệt mỏi!!!”

Lâm Thần lại một lần nữa phải sững người khi nghe được câu nói này. Nhìn ánh mắt đầy ước mong của Lăng Thần, cậu tin chắc rằng cậu ấy không nói dối, mà kể cả cậu ấy có nói dối đi chăng nữa thì cũng chẳng giúp ích được gì.

Hơn nữa, nhan sắc của cậu ấy cũng không phải dạng vừa, thậm chí là có chút hư ảo rất kỳ lạ. Chỉ cần nhìn là cậu đã sinh ra hảo cảm, có lẽ cậu ta cũng là một diễn viên hay ngôi sao nổi tiếng chăng? Nếu là ngôi sao nổi tiếng thì sao cậu ấy lại buồn bã đến mức này, chẳng lẽ do áp lực hay sao? Nếu áp lực thì có thể rời đi cơ mà!!!

Rất nhiều câu hỏi được Lâm Thần tự đặt ra nhưng lại chẳng hề có câu trả lời. Có lẽ, cậu cũng không thể tin được bản thân cậu cũng đang “vướng” phải chính vấn đề của Lăng Thần, chỉ khác là mức độ của cậu nhẹ nhàng hơn đôi chút mà thôi.

Hai kiếp người, cậu chưa bao giờ được sống một phút giây yên ổn. Từ khi bị Tuyết Ngọc giam cầm, có lẽ số lần cậu được ngắm mặt trời chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đáng sợ hơn, đôi khi cậu còn không nhận biết được mùi gì khác ngoài mùi thơm từ cô ấy. Kể cả cho khi lúc cậu thành tiên, tu vi cao cường thì cũng bị giam cầm bởi chính đệ tử của mình, hơn nữa, kể cả nữ đế Nguyệt Thanh mà cậu chưa dám nghĩ tới lại điên cuồng đến mức này.

Nếu Lăng Thần có thể đọc được suy nghĩ của Lâm Thần, chắc chắn cậu sẽ cười một cách chua chát, sau đó nói:

“ Nếu tôi có thể rời đi như cậu nói thì tôi đã chẳng phải khổ sở đến mức này. Các cô gái đó chắc chắn sẽ truy lùng tôi, sẽ giết hại những người vô tội và quan trọng hơn, nếu tôi để bị bắt thì mọi chuyện sẽ rất chi là đáng sợ.”

Không chờ cậu ổn định tinh thần, hệ thống lại giáng cho cậu một điều khủng khiếp:

“ Vì ký chủ đã sử dụng quyền trợ giúp lần trước, vì vậy độ khó nhiệm vụ đã được tăng lên.

Nhiệm vụ mới: Trong ba ngày, ký chủ cùng với Lâm Thần phải cùng nhau tập hợp tại sân trường.

Độ khó tăng: Tuyết Ngọc cũng sẽ xuất hiện, ký chủ có thể hỏi Lâm Thần để biết thêm chi tiết.

Chúc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ!!!”

Chiếc ly trên tay rơi xuống đất, nước trà văng tung tóe khiến Lâm Thần giật nảy mình. Như một thói quen, cậu nhanh chóng dọn dẹp thay cho Lăng Thần, vừa dọn, cậu vừa hỏi:

“ Có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Lăng Thần chỉ còn lại sự sợ hãi, ánh mắt lo lắng không dám nhìn đi đâu, giọng nói lắp bắp:

“ Lâm...Lâm Thần... Tôi...tôi hỏi cậu một điều được không?”

Mặc dù cảm thấy Lăng Thần khá kỳ lạ, tuy nhiên cậu vẫn không ngần ngại gật đầu:

“ Cậu cứ nói đi, biết tôi sẽ trả lời!!!”

Nghe được câu trả lời dứt khoát của Lâm Thần, cậu run sợ hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi:

“ Vậy...vậy cậu có biết... Tuyết Ngọc không?”

Đây chính là điểm mấu chốt, ánh mắt cậu khi này dõi theo từng cử chỉ của Lâm Thần, cầu mong một điều kỳ diệu.

Lâm Thần nghe thấy cái tên đó, cậu nhíu mày tự nói:

“ Tên này nghe sao lạ vậy ta!!!”

Lăng Thần thả lỏng một hơi, rốt cuộc thì hệ thống chắc chỉ đang muốn trêu đùa cậu, ở thế giới này làm sao...

“ À, tôi nhớ ra rồi, Tuyết Ngọc chính là vị tiểu thư nổi danh độc ác phải không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom