• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần (3 Viewers)

  • Chương 871-875

Chương 871: Đảo Linh Sư

Đảo Linh Sư đứng thứ hai mươi tư trong các đảo, hơn nữa còn liên kết với mười mấy đảo khác xếp phía sau tạo thành một thế lực riêng, họ không đi theo đảo Thiên Luân, cũng không đầu quân cho đảo Huyết Sát.

Xem ra lần này nhà họ Chu tiến quân đến đây là để thu phục hòn đảo này trước, sau đó mới thâu tóm đảo Huyết Sát và hơn ba mươi hòn đảo khác sau.

“Ừm, chúng ta đã nghỉ ngơi mấy ngày, giờ đến lúc ra tay rồi!”

Mục Vỹ phủi mông đứng dậy, ngậm một ngọn cỏ trong miệng rồi nói: “Lần này, chúng ta phải thu phục được đảo Linh Sư cùng mười mấy đảo khác ngay, hơn nữa còn phải giúp ngươi gây dựng uy tín, để khi về gia tộc sẽ giành được vị trí thiếu trưởng tộc!”

Thấy dáng vẻ tự tin của Mục Vỹ, Chu Á Huy rất hiếu kỳ, rốt cuộc Mục Vỹ có chiêu trò thần thánh gì?

Cùng lúc đó, có một con thuyền đang đỗ ở một hòn đảo nhỏ thông thoáng trực thuộc một hòn đảo lớn.

“Phụ thân, người của nhà họ Chu đã khởi hành tới chỗ chúng ta rồi!”

“Đến rồi à?”

Có một bóng người già nua ngồi trên giường trong một căn phòng rồi nhún vai nói: “Đại hạn của ta tới rồi! Trước kia, họ kiêng dè sự tồn tại của ta nên buộc phải tuân theo mệnh lệnh của đảo Linh Sư ta. Nhưng một khi ta nhắm mắt xuôi tay thì đảo Linh Sư sẽ không còn khả năng trói buộc họ nữa!”

“Động Thiên, giờ con là đảo chủ của đảo Linh Sư, cho nên phải nhớ theo thời thế, không được cố quá, phải nắm chắc chiều hướng, rõ chưa?”

“Phụ thân!”

Linh Động Thiên nhìn người ở trên giường rồi nói: “Phụ thân, là Luân Vô Thường hãm hại người, nhất định con sẽ không đi theo đảo Thiên Luân, cùng lắm thì chúng ta hợp nhất với đảo Huyết Sát, rồi cùng Thiên Bảo Các đối phó với nhà họ Chu!”

“Không được vội vàng!”

Linh Minh ho khan vài tiếng rồi nói: “Xem xét cho kỹ để cân nhắc thiệt hại, tuyệt đối không được làm bừa, con rõ chưa?”

“Dạ!”

“Báo! Thưa đảo chủ, bên ngoài có mấy người trông rất kỳ lạ tới, họ nói là… là có thể trị khỏi bệnh cho lão đảo chủ ạ!”

Cái gì!

Nghe thấy vậy, Linh Động Thiên sững sờ.

“Chữa khỏi bệnh cho lão đảo chủ ư? Họ là ai?”

“Hắn tự xưng là Mục Vỹ ạ!”

Mục Vỹ?

Linh Động Thiên ngẩn người, lẽ nào chính là Mục Vỹ đã đại náo Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các?

Hắn là hộ vệ thân cận của Bảo Linh Nhi - thiếu bảo chủ của Thiên Bảo Các, không phải hắn tới để thuyết phục ông ta đấy chứ?

“Cha…”

“Động Thiên, con cứ gặp hắn đi, nhưng ta nghĩ không cần lãng phí tâm tư vào việc chữa trị cho ta nữa đâu, chẳng qua người này chỉ muốn con đầu quân cho Thiên Bảo Các thôi!”

Linh Minh ảo não nói: “Chất độc trong người ta không thể giải được đâu, đến Thiên Đan Tông còn bó tay, nên con đừng để hắn lừa”.

“Con hiểu ạ!”

Linh Động Thiên khom người rồi đi ra ngoài.

“Có chắc người đó là Mục Vỹ không?”

“Chắc thế ạ!”

Dáng vẻ sầu não ban nãy của Linh Động Thiên đã biến mất, thay vào đó là khí thế uy nghiêm.

“Mục Vỹ… đúng là trước kia, tài luyện đan và luyện khí của ngươi rất cao siêu, nhưng nếu ngươi định dùng cách chữa trị cho phụ thân ta để ép ta đầu quân cho đảo Huyết Sát thì đừng hòng!”

Linh Động Thiên là đảo chủ của đảo Linh Sư nên có tu vi rất cao thâm.

Song, tổng thực lực của đảo Linh Sư thì không mạnh, tuy nhiên họ chưa từng bị coi thường vì sự tồn tại của phụ thân Linh Minh của ông ta.

Thực lực của Linh Minh cao hơn Luân Hồi Mệnh và La Bá Thiên rất nhiều, nhưng vì nhiều năm bị tính kế nên ngày một yếu dần.

Song, uy lực của Linh Minh vẫn còn, nên mới có mười mấy đảo nhỏ đồng ý sát nhập.

Nhưng bây giờ, sức khoẻ của Linh Minh ngày một yếu, tiếng tăm của đảo Linh Sư không còn được như trước, vì thế Linh Động Thiên cũng rất áp lực khi thống trị các đảo nhỏ.

Vì liên tục có người khiêu chiến uy nghiêm của ông ta.

Tuy Linh Động Thiên không thể chấp nhận kiểu gây hấn này, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

“Linh đảo chủ!”

Linh Động Thiên vừa đi ra ngoài, đã thấy có bốn người đang đứng ở phòng khách chờ mình.

Người đứng đầu là Mục Vỹ.

“Vị này chính là Mục Vỹ - hộ vệ thân cận số một của Bảo thiếu chủ ư? Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, ít tuổi nhưng đã có thực lực cao siêu, lợi hại hơn đệ tử trên bảng Thiên Mệnh của núi Huyền Không nhiều”.

Câu này của Linh Động Thiên đương nhiên có ý tứ sâu xa.

Những chuyện Mục Vỹ đã làm ở núi Huyền Không đã truyền khắp nơi mấy tháng nay, nên bảy mươi hai hải đảo cũng biết chuyện.

“Thường thôi ấy mà!”

Nghe thấy lời khen của Linh Động Thiên, Mục Vỹ bật cười và thản nhiên tiếp nhận, không hề khiêm tốn chút nào.

Điều này khiến Linh Động Thiên hơi bất ngờ.

“Được rồi, Linh bảo chủ, ta không phí lời nữa nhé. Ta có thể hoá giải chất độc trong người của phụ thân ông, có điều không biết ông có để cho ta làm điều ấy hay không!”

Mục Vỹ vào thẳng vấn đề.

Quân của nhà họ Chu đã tới gần, hắn không còn thời gian để lòng vòng nữa.

Nếu Linh Động Thiên đồng ý thì hắn sẽ giải độc cho Linh Minh, còn không thì hắn sẽ đi luôn.

Sự sống còn của các đảo nhỏ đi theo đảo Linh Sư không liên quan đến hắn, lôi kéo được họ thì tốt, còn không thì cũng chẳng sao.
Chương 872: Độc nào ta cũng giải được

Câu nói này của Mục Vỹ đã khiến Linh Động Thiên ngẩn người.

Mục Vỹ này thẳng thắn quá đấy!

“Ngươi có cách ư?”

Linh Động Thiên cười khổ nói: “Mục Vỹ, ta biết ngươi có thể luyện chế được thánh đan hạ phẩm có mười đạo đan văn, nhưng ngươi phải hiểu là mỗi một loại đan dược trong bốn cấp của thánh đan đều có thứ hạng khác nhau, hơn nữa sao ngươi lại đoán ra chất độc của cha ta!”

“Trên đời này, không có chất độc nào mà ta không giải được!”

Mục Vỹ tự tin nói: “Nếu có thì đó là chất độc không thể giải được! Nhưng chỉ cần là chất độc có cách giải thì ta đều làm được!”

Mục Vỹ có thể tự tin như vậy không phải vì hắn ngạo mạn, hơn nữa nếu hắn không thể hiện bản thân thế này thì chắc Linh Động Thiên sẽ khó mà tin tưởng hắn.

Còn hắn chỉ cần Linh Động Thiên nghĩ mình rất khí phách, đồng thời kích thích được khát vọng phản kháng của ông ta thôi.

“Ngươi kiêu căng quá đấy!”

Thấy vẻ đầy thản nhiên của Mục Vỹ, Linh Động Thiên cười nói: “Thế ngươi có biết nếu ngươi không chữa khỏi cho phụ thân ta, thậm chí còn khiến bệnh của người nặng hơn thì sẽ bị phạt thế nào không?”

“Mạng đổi mạng, được chưa?”

Mục Vỹ cười lớn nói: “Ta đã nói rồi, chất độc nào ta cũng có thể giải được, chỉ cần ông tìm đủ dược liệu mà ta kê đơn thì ta sẽ giải độc được ngay!”

“Thôi, ta biết ông không thể tự quyết định chuyện này. Vì thế hãy để ta nói chuyện với phụ thân ông, dẫn ta đi gặp ông ấy đi!”

Mục Vỹ nói thẳng.

“Ngươi tưởng muốn đi là đi à?”

Linh Động Thiên tỏ rõ vẻ tức giận rồi hừ nói: “Mục Vỹ, ngươi đừng có làm càn, đây là đảo Linh Sư của ta, chứ không phải đảo Huyết Sát đâu!”

Cộp cộp!

Linh Động Thiên vừa nói dứt câu, đã có nhiều người bay từ trong góc khuất ra.

Đã có người mai phục ở hai bên từ trước.

“Ông không tin ta cũng được, nhưng phụ thân ông thì không còn nhiều thời gian nữa đâu. Nếu ông nghĩ mình có thể tự lo liệu mọi công việc cho đảo thì ta sẽ không chữa cho phụ thân ông nữa, nhưng ông hãy suy nghĩ cho kỹ về tương lai của đảo Linh Sư!”

Mục Vỹ hừ nói: “Hơn nữa, ta có muốn chữa cho phụ thân ông hay không là quyền của ta, ít ra ông cũng nên để ta gặp ông ấy rồi hãy tiễn khách chứ”.

“Dựa vào đâu mà ta có thể tin ngươi được?”

“Dựa vào việc đảo Linh Sư của ông sắp bị nhà họ Chu và đảo Thiên Luân tấn công, còn Linh Động Thiên ông thì không đủ khả năng để đối mặt với những chuyện đó”.

Mục Vỹ nói một cách không hề nể nang, tuy khó nghe nhưng đều là những lời chân thực.

Linh Động Thiên đứng ngẩn ra tại chỗ, sau đó xua tay ra hiệu cho mọi người rút lui.

“Hi vọng không phải ngươi đang ba hoa!”

Linh Động Thiên xoay người rồi dẫn nhóm Mục Vỹ đi ra phía sau.

“Luôn thế này đi có phải là nhanh không? Cứ làu bà làu bàu mãi!”, Mục Vỹ lẩm bẩm rồi đi ngay theo.

Hắn thật sự không muốn phí lời để nói chuyện với Linh Động Thiên.

Hắn đã tìm hiểu về lai lịch của bảy mươi hai hải đảo khi đi theo Bảo Linh Nhi.

Khi ấy, Bảo Linh Nhi rất coi trọng đảo Linh Sư.

Vì thế, hắn cũng không những hiểu biết nhất định về hòn đảo này.

Phụ thân của Linh Động Thiên đã bị nhóm ba đảo lớn đảo Thiên Luân chung tay hãm hại, vì thế đã bị thương nặng, nhiều năm qua ngày càng sa sút và yếu dần.

Mục Vỹ biết đảo Linh Sư không muốn đi theo Thiên Bảo Các vì nơi này chuyên kinh doanh buôn bán, nhưng sau này khi đảo Thiên Luân vùng lên thì chắc chắn họ sẽ đối phó với nơi này.

Vì thế, so với việc ngửa cổ chờ chết thì chi bằng giương cờ khởi nghĩa, trực tiếp đối đầu với đảo Thiên Luân!

“Ngươi có cách thật à?”

“Thế ông tưởng há miệng là có thể nhổ ra được thánh đan hạ phẩm mười đạo đan văn à?”, Mục Vỹ bực mình nói: “Ông có biết một khi đã luyện chế ra được loại đan dược ấy thì ít nhất cũng phải là thầy luyện thánh đan trung phẩm không?”

“Mong là ngươi sẽ thành công, chứ không…”

“Biết rồi, ông đừng nói mấy câu đe doạ nữa. Giờ ông không tin ta cũng được, nhưng lát nữa đừng có mà trợn mắt há miệng ra mà nhìn rồi bày ra vẻ vừa kinh ngạc vừa khó tin nhé!”

“Ngươi…”

Nghe thấy vậy, nhóm Tần Mộng Dao bật cười.

Lòng vòng một hồi, bọn họ đã đi đến trước một căn phòng.

“Vào đi!”

Linh Động Thiên còn chưa gõ cửa thì bên trong đã vọng ra một giọng nói yếu ớt.

Giọng nói này thều thào, như thể người nói chỉ đang thoi thóp.

“Phụ thân!”

Linh Động Thiên mở cửa, nhìn Linh Minh yếu ớt với vẻ nôn nóng.

Trong phòng bày rất ít đồ nên trông rất mộc mạc, ông già nằm trên giường có mái tóc bạc trắng, đôi mắt lim dim trông vô cùng ủ rũ.

“Phụ thân, đây là Mục Vỹ, hắn nói có thể loại bỏ được chất độc cho người!”

Linh Động Thiên nhìn cha mình rồi cung kính nói.

“Ta biết rồi!”

Linh Minh liếc nhìn Mục Vỹ như thể muốn nhìn thấu hắn.

Còn lúc này, Mục Vỹ cũng đứng yên tại chỗ để quan sát lão ta.

“Bắt đầu đi!”

Linh Minh bất ngờ nói.

“Được!”
Chương 873: Nhanh gọn

Mục Vỹ tiến lên một bước bắt mạch cho Linh Minh, sau đó từng dòng chân nguyên từ tay hắn đã truyền vào trong cơ thể lão ta, khi chân nguyên di chuyển thì người Linh Minh cũng rung lên.

Một lúc lâu sau, Mục Vỹ mới thu tay về.

Mục Vỹ lúc này đã mệt lả, toàn thân mướt mát mồ hôi.

“Sao rồi?”

Linh Động Thiên vội hỏi.

Thấy dáng vẻ sốt sắng của Linh Động Thiên, Mục Vỹ nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở mắt.

“Mọi người ra ngoài một lát được không?”

“Ngươi lại định giở trò gì?”, Linh Động Thiên hừ nói: “Ta cho ngươi vào chữa bệnh đã là rất nhân nhượng rồi, chất độc trong người phụ thân ta không nhẹ, sao ta biết ngươi ở lại đây…”

“Động Thiên, ra ngoài!”

“Phụ thân!”

“Ta bảo con ra ngoài, có phải đến lời nói của ta con cũng định bỏ ngoài tai không?”

“Dạ!”

Linh Động Thiên chắp tay rồi rời khỏi phòng.

Cùng lúc đó, nhóm Chu Á Huy cũng đi ra ngoài theo.

“Được rồi, lão đảo chủ đừng diễn kịch nữa, giờ chỉ có hai chúng ta thôi. Dù ông đang bị thương, nhưng đâu đến mức thành ra cái bộ dạng này!”

Thấy dáng vẻ như đang hấp hối của Linh Minh, Mục Vỹ cười nói: “Chất độc mà ông trúng rất nhiều và phức tạp, hơn nữa ông đã uống quá nhiều thiên tài địa bảo để cải thiện sức khỏe, nhưng đã hoàn toàn thất bại. Bây giờ, chất độc trong người ông ngày một nhiều, sắp không áp chế được rồi, song ít nhất thì hiện giờ ông cũng không yếu thế này!”

“Xem ra đúng là ngươi cũng có chút hiểu biết”.

Bị Mục Vỹ nhìn thấu, Linh Minh cũng không che giấu nữa.

Lão ta vốn đang dựa vào giường lập tức ngồi thẳng dậy.

Trông lão ta nhanh nhẹn và khoẻ mạnh hơn hẳn.

So với ban nãy thì đúng như hai người khác nhau.

“Được rồi, ta đã xem rõ tình trạng bệnh tình của ông rồi. Ta có thể giải độc được, nhưng giờ bàn điều kiện đã!”, Mục Vỹ mỉm cười nói.

“Ngươi có thể giải được thật ư?”

Khó trách Linh Minh thấy ngạc nhiên, bởi lão ta đã nhờ trưởng lão của Thiên Đan Tông giải độc hộ, song người ấy lại không làm được, cuối cùng lão ta đành phải sống chung với nó.

Mục Vỹ tỉnh bơ nói mình có thể giải độc được cho lão ta thì sao lão ta không kinh ngạc cho được.

“Không giải được thì ta ở đây chơi với ông chắc? Phí thời gian của cả hai thì có ý nghĩa gì không?”

Mục Vỹ nhếch miệng nói: “Mục đích ta đến đây rất đơn giản nên ta không muốn vòng vo với ông nữa, chúng ta bàn chuyện chính luôn đi. Ông cũng đừng nói xa nói gần với ta làm gì, vì chúng ta đều không rảnh!”

“Chuyện chính gì?”

“Đơn giản thôi, ta chữa khỏi bệnh cho ông, còn ông phải phục tùng ta mười năm!”

Mười năm!

Linh Minh ngẩn người.

Lão ta vốn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, đã lĩnh ngộ sức mạnh không gian, vì thế ba đảo lớn mới không dám làm gì đảo Linh Sư. Dù đảo Linh Sư có đối nghịch với họ thì họ cũng phải kiêng dè vài phần vì sự tồn tại của lão ta.

Nhưng nếu lão ta chết thì mọi thứ sẽ kết thúc.

Chắc chắn đảo Linh Sư sẽ bị ba đảo lớn tiêu diệt.

Trong hoàn cảnh này thì bắt buộc lão ta phải đồng ý thôi.

“Được!”

Nghe thấy câu trả lời của Linh Minh, Mục Vỹ thở phào một hơi rồi tươi tỉnh nói: “Coi ông căng thẳng chưa kìa, ta chỉ cần ông phục tùng thôi, còn đảo Linh Sư muốn làm gì thì cứ làm!”

“Thế thì được!”

Linh Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Bắt đầu trị thương được chưa?”

“Rồi!”

Cùng lúc đó, Linh Động Thiên đang đi qua đi lại ở bên ngoài với tâm trạng rất nôn nóng.

“Đảo chủ, đảo chủ!”

“Có chuyện gì mà hốt hoảng thế, còn ra thể thống gì không?”

“Đảo chủ của ba đảo Linh Cữu, Thanh Vân và Hải Sư đến ạ!”

“Họ đến làm gì?”

Linh Động Thiên cau mày, cảm thấy có gì đó bất ổn.

“Đi, ra xem sao!”

Linh Động Thiên buộc phải đi xem xét tình hình. Trước mặt phụ thân, ông ta là một người con trai hiếu thuận, nhưng với đảo Linh Sư thì ông ta là một đảo chủ, vì thế nhất định phải thể hiện khí thế cùng bản lĩnh cần có!

Cùng lúc đó, có mười mấy người đã tập trung trong phòng tiếp khách cúa đảo Linh Sư.

Bọn họ đều là đảo chủ của các đảo khác.

Bây giờ, đội quân của nhà họ Chu đã sắp đến đây nên bọn họ đều thấy bất an, đương nhiên phải đến đảo Linh Sư để hỏi cho ra lẽ.

“Linh đảo chủ!”

“Linh đảo chủ!”

Thấy Linh Động Thiên xuất hiện, tất cả đều cung kính chào hỏi.

“Không biết các vị từ xa đến đây có việc gì?”

“Linh đảo chủ, nhà họ Chu và ba đảo lớn kết hợp với mười đảo đứng đầu xâm phạm chúng ta, đương nhiên chúng ta phải tới để giúp đảo Linh Sư rồi!”

Một đảo chủ chính nghĩa nói: “Lần này, Luân Hồi Mệnh, La Bá Thiên và Quỷ Ai có ý đồ xấu, họ định mượn sức của nhà họ Chu để khôi phục lại địa vị bá chủ từng có, đúng là không thể tha thứ”.

“Đúng vậy!”

Một đảo chủ khác tiếp lời: “Đương nhiên chúng ta ủng hộ đảo Linh Sư, vì thế mới đến đây để nghe Linh đảo chủ sắp xếp”.

“Đúng!”

“Đúng vậy!”

Nghe các đảo chủ nói vậy, Linh Động Thiên thở phào một hơi rồi nói: “Các vị yên tâm, lần này đảo Thiên Luân dám có ý đồ xấu với đảo Linh Sư ta, đương nhiên chúng ta sẽ đồng lòng để đánh lui họ!”

“Chính xác!”

Một đảo chủ khác chợt nói: “Linh đảo chủ, nếu vậy hãy mời lão đảo chủ ra đây để chủ trì đại cục cho chúng ta, cho đám xấu xa kia biết đảo Linh Sư không phải là nơi họ có thể xâm chiếm!”

“Chuyện này…”

Nghe thấy vậy, Linh Động Thiên thầm thấy khó xử.

Mấy lão hồ ly này đến đây ngoài mặt thì nói là ủng hộ đảo Linh Sư, nhưng thực chất là đến dò la tình hình.
Chương 874: Một đám cáo già

Không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần có tin không hay gì về phụ thân ông ta bị truyền ra, những kẻ này sẽ lập tức phản bội, thậm chí đầu quân cho đảo Thiên Luân và quay sang đối đầu ngược lại với đảo Linh Sư.

"Một đám cáo già!"

Linh Động Thiên thầm mắng, ngoài mặt lại nói: "Các vị, hiện giờ phụ thân ta đang bế quan để tìm kiếm cơ hội đột phá nên xin các vị quay về cho. Khi nào quân của nhà họ Chu đến, đảo Linh Sư ta nhất định sẽ cùng đứng trên chiến tuyến với các vị!"

Ông ta vừa dứt lời thì có người bên dưới lên tiếng: "Linh đảo chủ, đây là chuyện liên quan đến mạng sống của nhiều người, chi bằng mời lão đảo chủ ra để lên kế hoạch, hành động trước thì chúng ta mới chiếm được thượng phong!"

Người ta đã nói đến mức đó mà Linh Động Thiên còn không chịu mời phụ thân mình ra thì mấy lão cáo già này nghi ngờ là cái chắc.

Phải làm sao đây!

Lòng Linh Động Thiên sốt ruột vô cùng.

Hơn mười đảo chủ đứng bên dưới đều quan sát ông ta.

Chỉ cần Linh Động Thiên lộ ra chút hốt hoảng, họ sẽ biết ngay Linh Minh chỉ đang phô trương thanh thế!

"Ha ha, các vị đảo chủ nhớ nhung Linh Minh này như thế, lão mà không ra gặp thì thấy có lỗi lắm!"

Đúng lúc này, một tiếng cười truyền đến, một bóng người bay tới trên đại điện.

Đó chính là Linh Minh!

Lúc này, tóc Linh Minh bạc phơ, tinh thần phấn chấn, toàn thân ánh lên hào quang rực rỡ.

Hơn hết là Linh Động Thiên thấy phụ thân bây giờ khác hẳn so với trước kia.

Giải độc được rồi ư?

Nhưng sao có thể chứ?

"Linh lão đảo chủ!"

Thấy Linh Minh lộ diện, mấy vị đảo chủ đứng dưới mau chóng kính cẩn chào hỏi.

Uy thế mơ hồ ấy buộc họ phải cúi đầu!

"Động Thiên, các vị đảo chủ muốn gặp ta thì con thông báo một tiếng là được, sao lại cản họ?", Linh Minh khiển trách: "Chẳng biết lễ nghĩa gì cả!"

"Nhưng cha, người đang bế quan mà..."

"Có bế quan cũng không quan trọng bằng việc Luân Hồi Mệnh dẫn người tấn công đảo Linh Sư ta!"

Linh Minh tỏ ra bực bội: "Các vị đảo chủ nóng ruột như thế đương nhiên là vì lo cho lão hủ rồi, thế mà con từ chối người ta là sao?"

"Con biết sai rồi ạ!"

Linh Động Thiên hơi khom lưng, cúi đầu hối lỗi.

Thấy Linh Minh vẫn bình yên vô sự, thậm chí còn mạnh hơn trước đây, mọi người đều yên lòng.

"Các vị, đảo Thiên Luân câu kết với nhà họ Chu hòng thâu tóm chúng ta, đương nhiên đảo Linh Sư sẽ đồng tâm hiệp lực với mọi người để chống lại chúng. Nhưng muốn chống lại đảo Thiên Luân và nhà họ Chu mà chỉ dựa vào sức chúng ta rõ ràng là điều phi thực tế!"

Linh Minh hùng hồn nói: "Thế nên ta chuẩn bị liên kết với ba mươi sáu hòn đảo dưới trướng đảo Huyết Sát để cùng nhau đối địch. Chắc họ cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh. Giây phút này, chúng ta chỉ nên quan tâm đến vấn đề sống còn chứ không phải đắn đo nên thần phục ai!"

"Hơn nữa, ta nghĩ có lẽ mọi người đều lấy được nhiều thứ tốt từ việc giao dịch với đảo Huyết Sát và Thiên Bảo Các nhỉ? Nhưng chúng ta giao dịch với họ chứ không thần phục họ, hai chuyện này không mâu thuẫn với nhau!"

"Nói đúng lắm, nói đúng lắm!"

"Không sai!"

"Đúng vậy!"

Sau khi nghe những lời này của Linh Minh, những người bên dưới rối rít phụ họa.

Dù gì Linh Minh cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, lĩnh ngộ sức mạnh không gian lớn lao, họ không dám khinh thường lão ta.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao họ chịu đi theo đảo Linh Sư.

Giờ thì đến Linh Minh cũng đã lên tiếng, họ càng hiểu rằng đây không phải lúc bảo toàn danh tiếng mà là đấu tranh vì sống còn.

"Nhưng liệu phía Thiên Bảo Các và đảo Huyết Sát có đồng ý liên kết với mình không Linh lão đảo chủ?"

Một đảo chủ không kiềm được dò hỏi.

Nói cho cùng, mặc dù đảo Huyết Sát toàn liên hiệp với các đảo xếp hạng gần chót nhưng bản thân họ đã là một lực lượng không nhỏ rồi.

Cộng thêm sức mạnh hùng hậu của Thiên Bảo Các, nhìn kiểu gì cũng thấy đảo Huyết Sát chả cần bắt tay với bọn họ làm gì!

"Có chứ. Ta đại diện cho Thiên Bảo Các và đảo Huyết Sát tới đàm phán với các vị đây!"

Một giọng nói đầy cởi mở bỗng truyền đến từ phía sau đại sảnh. Một người bước ra, đó chính là Mục Vỹ.

"Ơ? Mục Vỹ, cận vệ của Bảo thiếu chủ?"

"Là hắn thật ư? Hắn còn sống!"

"Không ngờ núi Huyền Không lại tha cho hắn!"

"Sao mà giết được, hắn là người của Thiên Bảo Các mà!"

Sự xuất hiện của Mục Vỹ làm đám đông dấy lên tiếng xôn xao.

Họ từng nghe kể về sự tích trong di chỉ Cổ Long của Mục Vỹ. Dù đã mấy tháng trôi qua nhưng chuyện này vẫn được người ta bàn tán say sưa.

Nhất là sự kiện hắn giết Trần Nhiễm đứng thứ năm bảng Thiên Mệnh!

Tất cả mọi người đều thảng thốt vì chuyện này.

Dù gì Trần Nhiễm cũng là đệ tử núi Huyền Không, địa vị ở đó không hề thấp. Mục Vỹ phải mạnh và khí phách lắm mới dám giết y!

"Các vị, ta đại diện đảo Huyết Sát và Thiên Bảo Các tới đây đàm phán hợp tác. Nhà họ Chu nhúng tay vào chuyện của bảy mươi hai hải đảo là xâm phạm đến tôn nghiêm của các vị, ta nghĩ mọi người cũng không muốn sau này bảy mươi hai hải đảo bị gọi là một phần của nhà họ Chu chứ?"

Mục Vỹ cười nói: "Về Thiên Bảo Các, mặc dù trên danh nghĩa là cầm trịch bảy mươi hai hải đảo, nhưng ta nghĩ mọi người cũng rõ thời gian qua Thiên Bảo Các chỉ chú trọng làm ăn chứ không phải mở rộng địa bàn, vừa rồi chưa từng có một đảo nào bị Thiên Bảo Các thu phục!"

"Thế mà ta lại nghe nói có người muốn dâng đảo mình ra để được nằm dưới trướng Thiên Bảo Các, tiếc là đã bị Thiên Bảo Các từ chối rồi!"

Mấy người trong nhóm hơn mười người bên dưới nghe vậy thì đỏ mặt.

"Có nên tin không?"

"Chắc chắn là nên rồi, Linh lão đảo chủ đã đích thân ra mặt mà các ngươi còn không tin?"

"Tin! Đương nhiên là tin được rồi!"

Sau cuộc thảo luận, các vị đảo chủ lần lượt ra ngoài.

Chuyện đã đến nước này, đảo Linh Sư không thể sống hòa thuận cùng đảo Thiên Luân nữa.
Chương 875: Lại đến đảo Huyết Sát

"Cha, độc của người được giải rồi ư? Nhưng... bằng cách nào?", Linh Động Thiên nhìn Linh Minh với vẻ khó tin.

"Giải rồi, chẳng bị gì nữa đâu!"

Mục Vỹ bĩu môi, đứng một bên xen miệng vào: "Đã nói là lát nữa đừng có làm cái mặt kiểu ôi thần linh ơi, không thể tin được đấy rồi mà. Nhìn ông kìa!"

Linh Động Thiên mất hết mặt mũi, chỉ biết cười trừ: "Xin lỗi Mục tiểu huynh đệ nhé!"

"Không sao, cũng do ông lo cho cha mình thôi, ta không nhỏ nhen vậy đâu. Giờ thì chúng ta đi thôi lão đảo chủ!"

"Được!"

Đi? Đi đâu?

Linh Động Thiên ngớ người.

"Động Thiên, con sắp xếp công việc trên đảo Linh Sư đâu vào đấy đi, chuẩn bị chiến tranh rồi, ta sẽ đi đảo Huyết Sát với Mục Vỹ để đàm phán hợp tác!"

"Vâng!"

Linh Động Thiên chắp tay đáp ngay.

Nhìn theo bóng lưng những người rời đi, Linh Động Thiên sục sôi ý chí chiến đấu.

Phụ thân ông ta chính là trụ cột vững chắc nhất.

Chỉ cần cha mạnh khỏe, đảo Linh Sư vẫn còn tồn tại!

"Luân Hồi Mệnh, lần này ta nhất định sẽ khiến ngươi thất thểu bỏ chạy!"

Rồi Linh Động Thiên cau mày nhớ lại hình ảnh mình vừa thấy.

Cậu thanh niên đi bên cạnh Mục Vỹ lúc nãy trông rất quen nhưng ông ta không nhớ mình từng gặp ở đâu.

Cùng lúc đó, bầu không khí tại đảo Huyết Sát cũng cực kỳ khẩn trương. Mấy chục vị đảo chủ liên minh với Huyết Vô Tình đang mở cuộc họp thảo luận cách đối phó đảo Thiên Luân và nhà họ Chu.

Khác với cảnh tượng bên thăm dò, bên đối đáp tại đảo Linh Sư, ở đảo Huyết Sát là tất cả mọi người đều đồng tâm hiệp lực.

Bởi họ đều có địa vị thấp, là đối tượng bị đảo Thiên Luân chèn ép. Bây giờ bỗng được Thiên Bảo Các ủng hộ thì đương nhiên cũng quyết định liều chết đánh một trận rồi.

Bọn họ thà sống trong vinh quang còn hơn làm chó cho người ta, vâng vâng dạ dạ với người ta ngày này qua ngày khác.

Cơ hội đổi đời đã ở trước mặt, họ nhất định phải quý trọng nó.

"Huyết đảo chủ, vậy thì cứ theo sắp xếp!"

"Ừm!"

Qua mấy tháng, tu vi của Huyết Vô Tình đã tinh tiến đáng kể, lúc này đã đến cảnh giới Nguyên Anh - Vũ Tiên tầng bảy.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến tu vi của mình là trong lòng y lại lo lắng cho Mục Vỹ.

Không biết Mục Vỹ sao rồi!

Cùng lúc đó, mấy bóng người thình lình hiện ra trên bầu trời đảo Huyết Sát.

Đi đầu là Mục Vỹ.

Lần thứ hai đến đảo Huyết Sát, hướng mắt về phía hai pho tượng, Mục Vỹ trịnh trọng lạy một cái với Huyết Kiêu.

"Không ngờ Mục tiểu huynh đệ tôn kính Huyết tôn giả thật", Linh Minh cười ha ha.

"Thật vậy!"

Mỗi lần trở lại đảo Huyết Sát, tâm trạng Mục Vỹ bao giờ cũng hơi suy sụp.

"Nhưng nhiều người sùng bái Vỹ tôn giả hơn là Huyết tôn giả. Vì Huyết tôn giả sống ung dung tự tại, còn Vỹ tôn giả là một cường giả duy nhất được người người bái phục suốt vạn năm qua!"

Đối với võ giả, thực lực cao cường và thái độ, cách xử sự phóng khoáng mới là điều có sức hút hơn cả!

Nhưng Tần Mộng Dao lại sững sờ khi nhìn vào một bóng người.

Chẳng hiểu tại sao người cô lại run lên lúc nhìn thấy hai pho tượng.

Một cảm giác kì lạ dấy lên trong lòng.

Dường như hai pho tượng này có liên quan gì với cô và Mục Vỹ!

Vù...

Sau một tiếng xé gió, một người đột ngột xuất hiện.

Áp lực dữ dội làm khí thế toàn thân Linh Minh đông cứng, lão ta suýt thì không kiểm soát được nhịp thở, phun một ngụm máu ra.

Người này mạnh quá!

Nhưng người này lại cất lên một câu làm Linh Minh trợn mắt há hốc mồm.

"Sư phụ!"

Sư phụ? Y đang gọi ai thế?

"Ờ, Diệp Thu. Mấy tháng qua đảo Huyết Sát có gặp chuyện gì không?"

Mục Vỹ khẽ mỉm cười, hỏi.

Trời đất ơi!

Người này gọi Mục Vỹ là sư phụ ư?

Một cường giả cảnh giới cao thế này, thậm chí còn cao hơn mình một bậc mà bằng lòng bái Mục Vỹ làm thầy?

Tần Mộng Dao, Chu Tử Kiện và Chu Á Huy đi cùng cũng sửng sốt.

Sư phụ?

Ngay cả Tần Mộng Dao cũng ngẩn người.

Diệp Thu?

Cô biết Mục Vỹ có rất nhiều đồ đệ nhưng như bọn Tề Minh, Mặc Dương thì đều ở Trung Châu Đại Lục cả rồi, không đến tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng còn Diệp Thu này thì cô chưa nghe nói đến bao giờ.

Lẽ nào Mục Vỹ lại thu đồ đệ nữa?

"Ừm, đây là sư nương con. À, đại sư nương!", Mục Vỹ chỉ chỉ Tần Mộng Dao, lúng túng giới thiệu.

"Chào đại sư nương!"

Diệp Thu ngạc nhiên nhìn Tần Mộng Dao.

Y nhớ kiếp trước Mục Vỹ toàn tâm toàn ý theo đuổi võ đạo, nhiều nữ tử phải lòng hắn nhưng hắn chưa từng cho họ một cái liếc mắt nào, không ngờ sống lại có thê tử luôn!

"Chào cậu!"

"Tiểu tử kia, đừng có nói linh tinh đấy. Giờ chỉ có con là biết sư phụ sống lại thôi, rõ chưa?"

"Đồ nhi biết mà. Cơ mà sư phụ này, trước giờ con cứ tưởng người không thích nữ nhân mà thích nhị sư phụ cơ. Không ngờ người cũng có hứng thú với nữ nhân, con ngạc nhiên quá trời!"

Mục Vỹ nghe vậy thì hoảng hồn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom