• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần (3 Viewers)

  • Chương 866-870

Chương 866: Thất bại liên tiếp

"Quy Nhất, nghiêm túc nói cho ta nghe. Có phải ngươi đã động tay chân gì rồi không?", Mục Vỹ thều thào hỏi: "Sao bóng trắng này mạnh thế?"

"Rồi sao?"

Quy Nhất lầm bầm: "Mục Vỹ, ngươi cũng biết mình trùng sinh từ đại thế giới Vạn Thiên, không một ai trong tiểu thế giới Tam Thiên có kiếm thuật hơn được ngươi. Nhưng ngươi đừng giữ tư tưởng ếch ngồi đáy giếng, cho rằng bản thân là nhất, hiểu chưa?"

Một lời khiến Mục Vỹ tỉnh ngộ!

Mục Vỹ hiểu rằng mình không bằng bóng dáng trắng kia không phải vì y mạnh hơn mình.

Mà vì những gì lĩnh ngộ được về kiếm thuật cũng như vốn hiểu biết về nó của hắn đều thua kém y.

"Được, ta hiểu rồi!"

Mục Vỹ giơ kiếm lên. Lần này, hắn sử dụng gần như toàn bộ những gì mình học được trong đời lên trường kiếm của mình.

Nhưng cuối cùng vẫn thất bại!

Thất bại.

Lại thất bại.

Ba lần thất bại!

Mục Vỹ không nhớ mình đã thất bại bao nhiêu lần.

Không ngờ với cảnh giới hiện tại mà hắn không thể lấy được thánh đan hạ phẩm.

"Khụ khụ, cái đó, ta thấy ngươi cần đan dược, thôi thì lấy linh thảo hay linh dược gì đó đi, độ khó sẽ thấp hơn chút đỉnh đấy!"

"Biết rồi!"

Mục Vỹ biết Quy Nhất không nói sai. Đan dược là sản phẩm đã được luyện ra sẵn, linh thảo và linh dược thì phải qua quá trình luyện chế mới thành đan dược.

"Vậy ngươi cần dược liệu gì?"

"Ta cần năm loại dược liệu chính là quả Vạn Ngọc Long, cỏ Khổ Tà, hoa Băng Tinh, hoa Huyền Linh và Tử Lăng La Đằng!"

Mục Vỹ hỏi: "Có không?"

"Có chứ, sao lại không!"

Quy Nhất vừa nói xong thì một loạt các tiếng xé gió vang lên, năm đốm sáng hiện ra trước mặt Mục Vỹ.

"Dược liệu ngươi cần nằm trong các đốm sáng này, mỗi loại có năm phần, cho ngươi đấy. Có lấy được không phải dựa vào ngươi thôi!

Mục Vỹ hít thở sâu rồi gật đầu.

Hắn biết đây chính là cơ hội cuối cùng của mình.

Nếu như lần này vẫn thất bại, hắn sẽ phải buông tha cho tất cả bảo bối trong Thần Không Bảo Động.

Có một điều Mục Vỹ khắc khoải hơn cả, đó là lý do hắn không phải đối thủ của bóng trắng là vì trình độ kiểm soát và khả năng thi triển võ kỹ của mình vẫn chưa đạt mức cao nhất.

"Vậy thì bắt đầu thôi!"

Quy Nhất mỉm cười, sau đó không còn nghe thấy giọng nói của y nữa.

Nhưng y vẫn đắc chí nhìn Mục Vỹ trong Thần Không Bảo Động.

Cho dù không nhìn thấy, Mục Vỹ vẫn mường tượng ra được dáng vẻ hả hê của Quy Nhất.

Hắn giơ kiếm, nhìn bóng dáng trắng xuất hiện lần nữa. Chẳng qua, hắn biết lần này thực lực và cảnh giới của người nọ hoàn toàn được tạo ra dựa trên thực lực và cảnh giới của mình.

Điểm khác biệt duy nhất là cùng một kiếm thuật và kĩ năng nhưng y có thể phát huy ra uy lực biến hóa khôn lường, còn mình thì e là chỉ bảy, tám phần thậm chí ít hơn!

Mục Vỹ cũng hiểu đây là do bản thân mình chưa lĩnh ngộ võ kỹ và kiếm thuật đến cảnh giới cao nhất.

Trình độ cao nhất mà trước đây hắn cho rằng mình đã đạt được chẳng qua chỉ là suy nghĩ chủ quan thôi.

"Giết!"

Vung một nhát. Lúc này, Mục Vỹ không bị giết ngay tức khắc mà đâm trúng bóng dáng màu trắng.

Tương tự, bóng dáng trắng cũng tung kiếm với tốc độ nhanh như tia chớp.

Tiếng đinh đang vang lên trong không gian tu di.

"Ái chà, tiểu tử này không tệ đấy, đánh được mấy lượt rồi!"

Quy Nhất cười tí tởn.

Keng!

Tuy nhiên, nó vừa nói xong thì một âm thanh truyền đến, bóng dáng Mục Vỹ tan biến.

Thua rồi!

"Mẹ kiếp!"

Mục Vỹ không cam lòng chịu thua, xuất hiện lần nữa, hùng hùng hổ hổ quát: "Người này nhiều nhất là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, trong khi ông đây tầng ba mà thua về kiếm thuật là sao?"

"Sao lại nói vậy chứ. Đúng là ngươi có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, nhưng ngươi quên mình đã giết Trần Nhiễm - kẻ đã là Vũ Tiên tầng năm à? Tên kia còn được tung hô là thiên tài đấy thôi!"

"Ngươi cứ chọc ta đi!"

Mục Vỹ hậm hực hừ lạnh rồi nói: "Chắc chắn là có vấn đề. Ta không tin ta không thắng được!"

Không chịu thua, hắn lại xông lên.

Mục Vỹ rút kinh nghiệm từ những lỗi vừa mắc phải. Nâng kiếm, xuất kiếm thậm chí động tác đơn giản nhất là cầm kiếm hắn cũng ước lượng lại một lần.

"Giết!"

Trong chốc lát, Mục Vỹ chém trường kiếm tới. Kiếm phong dữ dội đến mức khiến đất trời cũng biến động.

Keng...

Hai thanh kiếm va vào nhau làm phát ra âm thanh trong trẻo.

Lần này, Mục Vỹ không chỉ muốn chiến thắng bóng người ở đối diện mà còn muốn tìm cho ra sự khác biệt giữa mình và y nằm ở đâu.

Hai trường kiếm giao nhau, một kiếm thắng một kiếm!

Giờ đây, Mục Vỹ dốc hết toàn lực chỉ vì muốn thấy rõ bóng người đối diện sẽ đánh bại mình như thế nào.

Một lúc sau, đôi mắt hắn sáng rực như một gã nam tử bỉ ổi đang thèm khát một đêm xuân tình bỗng thấy một mỹ nhân trần truồng đứng trước mặt.

"Ta hiểu rồi!"

Keng...

Câu vừa dứt, trường kiếm phát ra một tiếng. Hắn lại thua rồi.

Dù vậy, tia sáng lấp lánh vẫn hiện lên trong mắt hắn.

"Lại lần nữa!"
Chương 867: Các ngươi đều phải chết

Dường như lúc này Mục Vỹ đã tìm ra được bí quyết. Kiếm pháp của hắn bắt đầu trở nên huyền diệu, vẻ mặt đầy cố chấp.

"Hiểu sớm đấy tiểu tử!"

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ, Quy Nhất cười ha ha.

Đương nhiên y biết bóng dáng trắng này tượng trưng cho ai.

Đó là chủ nhân đời trước đã đạt đến cảnh giới vô thượng của y. Cho dù là kiếm thuật hay võ kỹ đơn giản nhất, người đó cũng thông thấu chỉ trong vòng một giây đồng hồ.

Thậm chí, người đó còn có thể tìm ra lỗi trong võ kỹ và sửa lại nó.

Tất nhiên Mục Vỹ không biết chuyện này, nhưng Quy Nhất biết.

Nói trắng ra thì việc đoạt lấy bảo vật trong Thần Không Bảo Động là một hình thức học tập chứ không hẳn chỉ là qua ải.

Tuy kiếp trước Mục Vỹ là Tiên Vương nhưng võ kỹ và kiếm thuật vẫn chưa đạt đến trình độ biến hóa khôn lường.

Còn chủ trước của y thì đã lĩnh ngộ và hiểu hết rồi.

Trong quá trình giao chiến với người đó, nếu Mục Vỹ chỉ chăm chăm vào việc đánh bại mà không học hỏi thì sẽ không thể tiến bộ, đồng nghĩa với việc không bao giờ lấy được bảo bối.

Đến thời điểm này, dễ thấy hắn đã tìm ra nhiệm vụ của mình.

"Há há. Ngươi sử dụng cùng một kiếm thuật và võ kỹ như ta nhưng đánh bại được ta, chứng tỏ ngươi có thực lực cao cường. Điều ta cần phải làm chính là học tập theo ngươi, học hết thì ngươi thua!"

Mục Vỹ giơ kiếm tiến tới, bắt đầu một vòng tấn công khác.

Thua thì vực dậy đấu tiếp.

Dần dần, số kiếm chiêu của bóng trắng mà Mục Vỹ có thể chống lại ngày càng nhiều.

Cuối cùng, hắn cũng đã hiểu thấu đáo.

Keng...

Qua gần một trăm lần, trường kiếm phát ra tiếng đinh đang. Chỉ thanh kiếm rơi xuống lần này không phải của Mục Vỹ mà là của bóng dáng màu trắng.

"Thắng rồi!"

Mục Vỹ thở hắt ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Nhưng Quy Nhất lại không ăn mừng cho chiến thắng của hắn mà hoảng hốt hô lên: "Sao có thể?"

"Sao lại không thể?"

"Ngươi mới thua tám mươi chín lần đã thắng rồi ư? Không thể nào, không thể nào!"

Mục Vỹ nghe vậy thì đen mặt.

Sao câu này nghe cứ như đang chửi hắn ấy nhỉ!

"Không tin thì thôi!"

Mục Vỹ vươn tay nhận quả Vạn Ngọc Long, cười sang sảng: "Tiếp nào!"

Nếu mua ở bên ngoài thì năm loại dược liệu chính này có giá cao ngất ngưỡng, nhưng trong Tru Tiên Đồ, hắn chỉ cần khiêu chiến không ngừng nghỉ là được.

Chưa kể, những trận khiêu chiến này còn phục vụ cho việc hắn tăng tiến tu vi.

Quá rõ rồi, Mục Vỹ vui lòng nhận chuyện tốt này lắm ấy chứ.

Hắn ngồi tại chỗ, không động đậy suốt một ngày một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Mục Vỹ mở mắt, một tia sáng xẹt qua trong mắt.

Thành công rồi!

Năm loại dược liệu đã về tay!

Nhưng dù tâm trạng cực kỳ phấn khởi, hắn vẫn biết chặng đường phía trước hãy còn rất dài.

Thực lực của bóng dáng bảo vệ năm loại dược liệu chỉ tương đương với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, nhưng hắn đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng ba mà phải xông lên biết bao nhiêu lần, thất bại biết bao nhiêu lần mới giành được thắng lợi, đúng là mất mặt mà.

"Sau này vẫn còn nhiều thời gian, mình có thể luyện tập nhiều cho quen!"

Mục Vỹ đứng dậy, bỗng ngẩn người khi thấy phong cảnh xung quanh.

Bốn người vốn đi ra từ một sơn động. Giờ phút này, trước mặt hắn là ba ngôi nhà gỗ vững chắc tỏa ra mùi cơm thơm phức.

Thấy bóng hình xinh đẹp tưởng chừng không dính khói lửa trần gian ấy bận rộn bên nồi đun nước, Mục Vỹ thấy cả đất trời này như chỉ còn lại mỗi bóng hình ấy.

"Tỉnh rồi à?"

"Ừm!"

Thấy chiếc chăn trên người mình hơi ẩm vì sương, Mục Vỹ cười xót xa.

Đã đến tu vi hiện tại, hắn hoàn toàn không cần đắp chăn cho ấm nữa, Tần Mộng Dao làm vậy chẳng qua là vì thương hắn quá thôi.

"Dao Nhi, xin lỗi muội!"

Mục Vỹ rảo bước đến, ôm Tần Mộng Dao vào lòng rồi nói trong hổ thẹn: "Có lẽ ban đầu huynh không nên đưa muội đến thế giới võ giả phồn hoa này, nếu không thì hiện giờ muội sẽ còn ở thành Bắc Vân, có thể đã vấn tóc, đã làm mẹ rồi!"

"Lúc ấy, muội sẽ được sống một cuộc sống bình yên, mỗi khi rảnh rỗi sẽ thưởng trà, đọc sách, sống những ngày thanh thản. Bây giờ muội đi theo ta, ngày nào cũng thấp thỏm lo âu!"

"Nói gì thế hả!"

Bàn tay ngọc ngà của Tần Mộng Dao vén một lọn tóc trên trán Mục Vỹ, cô chế giễu: "Muội đoán huynh tu luyện cả đêm xong đần ra luôn rồi!"

"Chính huynh đã nói rồi đấy thôi. Thứ mà muội thức tỉnh là thần phách Băng Hoàng, trời cao đã trao thần phách này cho muội, sao muội có thể im hơi lặng tiếng mà sống tại thành Bắc Vân chứ? Nếu không có huynh, có lẽ muội đã chết từ lâu rồi chứ nào được hưởng cuộc sống an yên?"

"Có lẽ vậy..."

Mục Vỹ nở nụ cười khiên cưỡng.

Từ khi biết Huyết Kiêu đã chết, hắn như bị đá vào địa ngục, mọi sự kiêu ngạo đều vỡ tan không còn gì.

Người huynh đệ thân thiết như ruột thịt, thích chu du khắp nơi, ngắm nhìn sơn thủy, không tranh danh đoạt lợi năm đó đã chết rồi.

Hắn không biết thủ phạm đã giết Huyết Kiêu là ai, chỉ đành cố gắng điều tra trên con đường tiến tới cảnh giới võ đạo cường đại hơn.

Quay đầu lại mới nhận ra hối hận cũng đã muộn.

"Núi Huyền Không, núi Huyền Không, các ngươi đều đáng chết, kể cả thế lực chống lưng cho các ngươi. Ta sẽ bắt các ngươi trả giá đắt!"

"Vỹ ca, huynh đang nói gì thế?"

"Không có gì đâu!"

Mục Vỹ mỉm cười nói sang chuyện khác: "Đồ ăn thơm quá, huynh đói rồi này!"

"Muội không hay nấu ăn nên chắc chắn không ngon đâu!", hiếm khi Tần Mộng Dao tỏ ra xấu hổ: "Đợi đến khi huynh xong việc cần làm, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm mỗi ngày!"

"Tuyệt vời!"

Xong tất cả những việc cần làm sao?

Ít nhất phải là trở lại Vỹ Minh, trở lại Phong Thiên Điện, cho huynh đệ ngày xưa của mình sống trong an lành mới xem như hoàn tất!

Thực lực mạnh mẽ - điều kiện cần thiết để bảo vệ những người mình quý trọng chính là điều Mục Vỹ luôn tâm niệm từ trước đến giờ.
Chương 868: Các muội nỡ không?

"Khi ngày đó đến, cả muội và Tâm Nhi phải sinh cho huynh một đội quân đấy nhé. Huynh phải hưởng thụ cảm giác làm cha mới được!"

"Lưu manh!"

"Lưu manh á? Để huynh ăn cơm xong đã, rồi muội sẽ biết thế nào là lưu manh!

Mục Vỹ cười hí hửng, ra chiều hụt hẫng: "Tâm Nhi mà ở đây thì hay biết mấy. Ôi, ta đáng thương quá, không biết bao lâu rồi không hưởng thụ cảm giác được làm hoàng đế!"

"Huynh còn muốn làm hoàng đế nữa sao? Nói mau, huynh tính sao với Doãn Nhi đây? Muội thấy huynh hay kiểu trọng tình trọng nghĩa, có phải cũng định nạp cô ấy vào hậu cung nằm ngủ cùng chung chăn gối với huynh không?", Tần Mộng Dao bực bội: "Muội và Tâm Nhi đã thống nhất với nhau rồi, nếu huynh còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt thì bọn muội sẽ rời xa huynh đấy!"

"Rời xa huynh? Các muội nỡ không?"

Mục Vỹ cười ha ha, bế Tần Mộng Dao lên rồi nói: "Không ăn nữa, người ta hay nói có thê tử là dễ no hơn, ta ăn muội đã rồi nói sau!"

"Hứ, họ... đang ở đây kìa!"

"Sợ cái gì, người lớn hết cả rồi. Huynh cũng lập một trận pháp nhỏ nữa, họ có muốn nghe cũng không được!"

Nói rồi Mục Vỹ ôm Tần Mộng Dao vào căn phòng nhỏ.

Bên trong, mấy chiếc chăn bông mới tinh đã được gấp gọn trên sàn nhà, vừa nhìn đã biết có người cố ý chuẩn bị.

"Bà lớn ơi, muội chuẩn bị hết cho huynh rồi kia, được quá ta!"

Mục Vỹ hớn hở reo lên, quăng Tần Mộng Dao lên chiếc chăn mềm rồi nhào tới như sói đói.

Tiếng thở dốc khe khẽ dần vang lên trong căn phòng, âu yếm triền miên...

Mục Vỹ và Tần Mộng Dao không rời khỏi nhà suốt ba ngày liền làm cho Chu Á Huy và Chu Tử Kiện ai oán la làng.

Tiếc một nỗi hai nam tử đầu đội trời chân đạp đất không biết nấu ăn. Chu Á Huy còn đỡ, Vũ Tiên tầng sáu là qua cảnh giới Ích Cốc Bất Thực rồi, còn Chu Tử Kiện thì làm vẻ mặt như đưa đám.

Ngày thứ tư, thấy Mục Vỹ ló mặt ra, y kêu gào như vừa được cứu sống khiến khuôn mặt diễm lệ của Tần Mộng Dao đỏ bừng.

“Nhìn ngươi kìa, ta nấu cho các ngươi ăn ngay đây!”

Mục Vỹ nhoẻn môi, bắt đầu dọn dẹp.

Ở kiếp trước, từ một võ giả nhỏ bé xuất thân từ tầng dưới cùng trở thành Tiên Vương lừng lẫy của đại thế giới Vạn Thiên, Mục Vỹ đã liên tục rảo bước trên chặng đường này, chịu không biết bao nhiêu khổ cực, dừng chân tại rừng sâu núi thẳm không biết bao lâu.

Tài nghệ nấu ăn không đùa được đâu!

Bốn người ngồi vào một chỗ lại thành một hình ảnh mang nét rất riêng.

"Mục Vỹ, huynh có dự định gì chưa?"

Chu Á Huy vừa ăn vừa hỏi Mục Vỹ.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, y thấy Mục Vỹ nói rất đúng.

Y đã mất tích mấy chục năm, chẳng ai biết được tình hình nội bộ nhà họ Chu thế nào rồi.

Giả sử người sắp tới đây không nhận y là thiếu trưởng tộc thì mọi chuyện đều trở nên khó khăn!

"Chờ đi!"

Mục Vỹ nói ra một từ đầy cao thâm bí ẩn rồi ăn tiếp.

Chờ?

Chỉ chờ thế này thôi sao?

"Chắc ngươi bị nhốt trong di chỉ Cổ Long lâu quá nên ngốc luôn rồi đúng không!", Mục Vỹ dở khóc dở cười: "Sở dĩ nhà họ Chu giúp đỡ bảy mươi hai đảo hoàn toàn là vì để mắt đến tài nguyên biển phong phú ở đó, muốn họ cho mình các ưu đãi để tạo ra con đường giao thương thuận lợi cho mình".

"Nghe nói người dẫn đội lần này là Chu Bằng và Chu Tiếu, huynh đệ cùng cha khác mẹ của ngươi đúng không? Nếu hai người đó thành công thì lúc ngươi trở lại nhà họ Chu, cho dù vẫn giữ được vị trí thiếu trưởng tộc thì chắc cũng không có thực quyền".

"Nhưng nếu cứ chờ ở đây, chờ họ dẫn người tới đây rồi mới ra tay, ôm hết công lao về mình thì chẳng phải sẽ vinh quang trở về rồi sao?"

Sau khi nghe Mục Vỹ phân tích, Chu Á Huy gật đầu đồng ý.

"Nhưng lỡ bọn chúng động võ thì sao? Hoặc là không chịu nhận Chu Á Huy từng là thiếu trưởng tộc!"

Chu Tử Kiện bỗng lên tiếng.

Không ai hiểu cảnh ngộ này hơn y. Trước đây, y cũng là thiếu chủ Thiên Kiếm Sơn, nhưng khi mất hết tu vi, trở về thì đón chào y chỉ là sự trào phúng và giễu cợt của người ta vào thân phận thiếu chủ Thiên Kiếm Sơn.

Nếu đoạn cốt trùng sinh, có thể bây giờ Chu Tử Kiện là một phế vật còn không bằng tạp dịch trên Thiên Kiếm Sơn.

Ngay cả khi phụ thân y là môn chủ Thiên Kiếm Sơn cũng không thể thay đổi điều đó.

Đây chính là đạo lý cá lớn nuốt cá bé!

"Động võ? Thế thì chúng sẽ chết rất thảm!", Mục Vỹ mỉm cười, không nói nữa.

Trước mắt chỉ cần đợi thôi, còn lại không cần nói nhiều gì cho mệt.

Không phải hắn tự tin về bản thân mà là tự tin về thân phận của Chu Á Huy và khát khao cháy bỏng đối với vị trí thiếu trưởng tộc nhà họ Chu của y.

Mục Vỹ và ba người còn lại ở trong hòn đảo nhỏ này suốt ba tháng.

Trừ những khi tu luyện thì mỗi ngày Tần Mộng Dao đều đi mua một số đồ dùng hằng ngày. Mục Vỹ thì liên tục khiêu chiến bóng dáng trắng trong Thần Không Bảo Động.

Hắn tiếp tục chiến đấu không chỉ vì phần thưởng linh đan mà còn để chuẩn bị cho việc đề cao thực lực.

Tốc độ tiến bộ và nâng cao kỹ năng này khiến Mục Vỹ hiểu được tầm quan trọng thực sự của Thần Không Bảo Động.
Chương 869: Diệt Sinh Đoàn Thể Quyết

"Tử Kiện, chỗ ta có một bí quyết luyện thể, có thể sẽ hợp với ngươi nhưng lại cần ngươi hủy bỏ mọi kết quả tu luyện, làm lại từ đầu. Có thể sẽ làm tốn thời gian của ngươi nhưng ta đảm bảo giết Huyền Vô Tâm dễ như trở bàn tay nếu ngươi tu luyện pháp quyết ta cho".

"Pháp quyết gì?"

"Diệt Sinh Đoàn Thể Quyết!"

"Ồ? Nói nghe xem nào!"

Chu Tử Kiện chỉ mới biết Mục Vỹ có kiếm thuật cao chứ chưa từng nghe hắn còn có nghiên cứu về võ kỹ, công pháp.

"Diệt Sinh Đoàn Thể Quyết, nghe tên ngươi cũng hiểu đại khái rồi đấy. Dập tắt sinh cơ, rèn thể trùng sinh. Ngươi vẫn giữ được hai tay của mình sau khi sử dụng Tỏa Thiên Mệnh Thần Đan, đúng là kỳ tích".

Mục Vỹ nhoẻn môi: "Vậy nên yêu cầu của công pháp này chính là phá rồi lập. Dập nát, phá vỡ từng bộ phận trên cơ thể ngươi đến tận cùng rồi trùng sinh, tu luyện trở lại, rèn lại cơ thể một lần nữa".

"Nếu ngươi tin ta, ta sẽ bật mí cho ngươi biết môn pháp quyết này lợi hại đến mức nào, khó lường ra sao. Hơn nữa, khi ngươi tu luyện đến một trình độ nhất định, thành tựu của ngươi trong tương lai tuyệt đối sẽ cao hơn Huyền Vô Tâm. Tất nhiên là ta không ép ngươi dùng nó".

"Ta sẽ thử!"

Chu Tử Kiện gật đầu cái rụp.

Nếu Mục Vỹ đã cho y biết về pháp quyết này thì tất nhiên y phải thử rồi.

Có điều việc rũ bỏ công pháp mình từng tu luyện đúng là hơi bứt rứt thật.

"Tu luyện hay không là quyết định ở ngươi, bây giờ ta sẽ truyền pháp quyết và giảng giải cho ngươi hiểu. Sau này, có gì không rõ cứ tới hỏi ta, nếu như ngươi quyết định tu luyện!"

"Hiểu rồi!"

Dứt lời, Chu Tử Kiện ngồi xuống nhập định. Pháp quyết trong đầu Mục Vỹ hóa thành một luồng suy nghĩ tiến vào đầu y.

Đây là một pháp quyết trong một lần tình cờ Mục Vỹ tìm thấy, rất thích hợp với Chu Tử Kiện.

Diệt Sinh Đoàn Thể Quyết.

Diệt rồi sinh, phá rồi lập.

Mục Vỹ tin rằng Chu Tử Kiện nhất định sẽ không hối hận sau khi lựa chọn môn võ kỹ này.

Ngày qua ngày, tin tức về việc nhà họ Chu xuất quân đến can thiệp vào việc của bảy mươi hai đảo ngày càng rầm rộ.

Đảo Lạc Hồn cách đảo Huyết Sát không xa, Mục Vỹ biết rằng nếu mình có mặt tại đảo Huyết Sát sẽ đem rắc rối đến cho Huyết Vô Tình nên thà ngoan ngoãn ở lại đây tập trung tu luyện thì hơn. Chờ đến khi đội quân nhà họ Chu thực sự ra tay với đảo Huyết Sát thì hẵng ra mặt.

Cùng lúc đó, tại đảo Thiên Luân trong bảy mươi hai hải đảo.

Luân Vô Thường võ trang đầy đủ đứng ở bến tàu, lòng đầy vui mừng nhìn chiến hạm khổng lồ đang đón gió.

Từ khi Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các rút lui, bảy mươi hai hải đảo chính thức rơi vào tay Thiên Bảo Các.

Bọn họ làm chuyện gì cũng phải nghe theo Thiên Bảo Các, Bảo Linh Nhi thì đã rời khỏi đây và giao tất cả công việc cho đảo Huyết Sát xử lý.

Đảo Huyết Sát là thế lực đầu tiên quy phục nên Thiên Bảo Các đầu tư vào đó hơn cũng là chuyện thường tình.

Chưa kể, quan trọng hơn là đảo chủ đảo Huyết Sát Huyết Vô Tình khéo ăn khéo nói, không biết đã dùng cách gì để lôi kéo ba mươi đến bốn mươi đảo xếp hạng sau vào trận doanh của mình.

Nên biết là Huyết Vô Tình chỉ là đảo chủ của một hòn đảo đứng thứ 62 mà thôi.

Luân Vô Thường cảm thấy vô cùng kinh hoàng trước thủ đoạn ấy.

Nếu cứ để mặc Huyết Vô Tình gắn kết các đảo thành một thế lực to lớn thì đảo đứng nhất của hắn ta - đảo Thiên Luân - còn uy nghiêm gì nữa chứ!

"Chu Bằng công tử, Chu Tiếu công tử, chờ hai người quá bộ đã lâu!"

Luân Vô Thường tiến lên rào đón mấy người vừa xuống.

"Đảo Thiên Luân chỉ được vậy thôi sao? Ta còn tưởng là có gì ghê gớm lắm, thảo nào Thiên Bảo Các mới động tay một cái thôi đã chèn ép được Luân Vô Thường ngươi rồi!"

Người cao hơn trong hai thanh niên sóng vai bước tới cười cợt.

"Chu Tiếu, ăn nói cho đàng hoàng!"

Thanh niên còn lại quát.

Hai người này có bề ngoài giống nhau bảy, tám phần, dễ thấy là huynh đệ ruột.

"Nói đàng hoàng mà!"

Chu Tiếu tỏ ra khó chịu: "Đáng ra bảy mươi hai hải đảo ở Nam Hải này phải như bảy thế lực lớn ở Tây Vực chứ. Tuy chả ra làm sao nhưng đoàn kết lại vẫn làm nên chuyện mà!"

"Bây giờ nhìn lại xem, bảy mươi hai đảo mà chia ra ba trận doanh, một bên là đảo Huyết Sát lôi kéo được nhiều đảo xếp chót, cun cút theo chân Thiên Bảo Các, một bên là đảo Linh Sư xếp thứ 24 về phe trung lập cùng mười mấy đảo khác, hơn mười đảo còn lại do Luân Vô Thường cầm đầu, tìm đến bọn ta rồi đầu hàng, không biết là thật lòng hay bịp bợm đây!"

"Chu Tiếu công tử nói đùa, đương nhiên là ta thật lòng nhờ nhà họ Chu giúp đỡ rồi. Hiện nay, toàn bộ bảy mươi hai hải đảo đã thành một đống bừa bộn, rất cần một gia tộc có cơ ngơi vững chắc như nhà họ Chu trợ giúp!"

Luân Vô Thường vội vàng nịnh nọt.

"Luân thiếu đảo chủ khách sáo quá!"

Chu Bằng tiếp lời: "Hai bọn ta đưa võ giả trong gia tộc đến đây là để giúp đảo Thiên Luân, đảo Bà La và đảo Quỷ Khô lấy lại quyền lực vốn có của mình, xin các vị hãy yên tâm!"

Nói xong, gã và Chu Tiếu nhìn nhau cười, tiến vào đảo Thiên Luân cùng Luân Vô Thường.

Theo cái nhìn của Luân Vô Thường, hai người này kẻ vùi dập, kẻ bợ đỡ, trông khác nhau thế thôi nhưng chắc đang chế nhạo mình cũng nên.

Dù vậy, hắn ta vẫn phải nhịn.

Để có thể nắm quyền khống chế bảy mươi hai hải đảo trong tay, trở thành lãnh đạo với tư cách là đảo chủ đảo lớn nhất một lần nữa, hắn ta phải mượn sức nhà họ Chu nhằm chèn ép Thiên Bảo Các.

Không là sau này bị đảo Huyết Sát đè đầu cưỡi cổ mất, sao mà hắn ta nuốt trôi cục tức này được chứ.

Cùng lúc đó, một đội quân đông như nêm đang đứng trong đại sảnh một căn nhà trên đảo Huyết Sát.

Nhóm hai, ba mươi người này đều là các vị đảo chủ thuộc bảy mươi hai hải đảo, cũng là các đồng minh mà Huyết Vô Tình mời chào được về phe mình.
Chương 870: Nhà họ Chu đến rồi

“Đảo chủ và Bảo Ngọc tiên sinh đến!”

Một tiếng bẩm báo vang lên, mọi người ngồi vào vị trí của mình trong đại sảnh.

“Huyết đảo chủ, Bảo Ngọc tiên sinh!”

Mọi người nhìn hai người đang sóng vai tiến vào rồi cung kính chào hỏi.

“Chào mọi người!”

Huyết Vô Tình mỉm cười đáp lời.

Bảo Ngọc tiên sinh đứng bên cạnh y cao một mét tám, dáng người vạm vỡ, trông rất mạnh mẽ và có khí thế.

Huyết Vô Tình ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi bắt đầu nói.

“Các vị, chắc mọi người đều nghe tin Luân Vô Thường, La Bá Thiên và Quỷ Ai đã nhờ nhà họ Chu giúp đỡ, hòng thu hồi quyền làm ăn của Thiên Bảo Các ở bảy mươi hai hải đảo, không biết các vị có suy nghĩ thế nào?”

Huyết Vô Tình vừa nói dứt câu, bên dưới đã như ong vỡ tổ.

“Vớ vẩn!”, một đảo chủ chợt lên tiếng: “Mấy tháng qua, nhờ có Thiên Bảo Các nên ba mươi sáu hải đảo xếp phía sau như chúng ta mới được kinh doanh một cách công bằng ở vùng biển Nam Hải, ngày xưa đảo Thiên Luân đã áp bức chúng ta thế nào, chắc mọi người biết rồi chứ?”

“Đúng vậy! Nếu không có Thiên Bảo Các thì chúng ta vẫn đang bị chèn ép, nào có thể phát triển được!”

“Không sai, hãy nhìn bảy thế lực lớn ở Tây Vực mà xem, chính vì họ liên kết lại với nhau nên núi Huyền Không mới không dám làm gì họ đấy. Nếu bảy mươi hai hải đảo chúng ta cũng làm như vậy từ sớm thì núi Huyền Không nào dám ngấp nghé!”

“Đúng, hắn nghĩ mình là ai chứ? Tưởng muốn làm gì chúng ta thì làm sao? Lần này, ta quyết không nhân nhượng nữa!”

Câu nói của Huyết Vô Tình đã gợi lên một làn sóng dữ dội cùng những lời phản kháng quyết liệt.

Thời gian qua, nhờ có Thiên Bảo Các làm ăn công bằng nên bọn họ đã bán được các kỳ trân dị bảo với giá cao ở vùng biển Nam Hải, vì thế ai cũng kiếm được không ít tiền.

Trước kia, đảo Thiên Luân thực hiện chế độ quản lý độc quyền, tất cả vật quý giá bọn họ buộc phải bán cho ba hải đảo lớn, ba đảo này sẽ thu mua với giá rẻ rồi bán ra với giá cao, kiểu làm ăn cố chấp này đã khiến mọi người thấy bất mãn từ lâu.

Bây giờ, khó khăn lắm mới có cơ hội phát triển, đương nhiên không ai chịu nhún nhường.

“Xin các vị hãy bình tĩnh!”

Huyết Vô Tình xua tay ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi nói: “Bảo Ngọc tiên sinh có lời muốn nói, mọi người nghe xem sao đã nhé?”

“Mời Bảo Ngọc tiên sinh nói!”

Bảo Ngọc đứng dậy rồi nhìn mọi người, nói: “Thưa các vị, Thiên Bảo Các ta là một nhà buôn. Chúng ta giành được quyền kinh doanh ở bảy mươi hai hải đảo một cách danh chính ngôn thuận, ta nghĩ mọi người đều biết rõ Thiên Bảo Các chúng ta có chèn ép việc làm ăn trong mấy tháng qua của mọi người hay không. Chúng ta đến đây là muốn cả hai bên cùng có lợi, các người bán thì chúng ta mua và chuyển hàng theo nhu cầu của từng người. Thế lực của các vị cũng ngày một phát triển hơn, chắc chắn sau này bảy mươi hai hải đảo ở Nam Hải sẽ không còn bị người ta gọi là Nam Man nữa, mà sẽ sánh ngang với bảy thế lực lớn ở Tây Vực, đồng thời còn có thể chống lại núi Huyền Không, đó mới là sức mạnh thật sự”.

“Bảo Ngọc tiên sinh nói đúng lắm, nhà họ Chu mau biến khỏi Nam Hải đi!”

“Đúng, chúng ta tuyệt đối không được để nhà họ Chu nhúng tay vào chuyện này”.

“Không sai!”

Mọi người lập tức bàn tán xôn xao.

Xong xuôi, Huyết Vô Tình và Bảo Ngọc cùng rời đi.

“Bảo Ngọc tiên sinh, xem ra mọi người đều đồng lòng, chắc lần này nhà họ Chu phải ngả mũ quay về rồi!”, Huyết Vô Tình cười lớn nói.

“Ngươi coi thường gia tộc họ quá đấy!”

Bảo Ngọc sầm mặt rồi thở dài nói: “Nhà họ Chu là gia tộc hàng đầu ở tiểu thế giới Tam Thiên thì sao có thể dễ dàng đối phó được? Điều quan trọng nhất là, người dẫn quân của họ lần này là hai thiếu chủ Chu Bằng và Chu Tiếu”.

“Ngươi có biết từ khi thiên tài số một của nhà họ Chu là Chu Á Huy chết thì hai huynh đệ đó luôn ngấp nghé vị trí thiếu trưởng tộc không? Lần này coi như một chuyến đi lập công của họ thì sao họ không cố gắng cho được?”

Nghe thấy vậy, Huyết Vô Tình cũng ngẩn người.

“Thế…”

“Nhưng Huyết đảo chủ yên tâm, chúng ta luôn hợp tác rất vui vẻ. Nếu nhà họ Chu đánh chiếm bảy mươi hai hải đảo có nghĩa là Thiên Bảo Các chúng ta phải rút lui, mà đây là điều chúng ta không thể chấp nhận được. Ta đã thông báo cho Bảo chủ rồi, chắc Bảo chủ sẽ cử tiếp viện đến nhanh thôi!”

“Thế thì tốt quá rồi”.

Huyết Vô Tình cũng không quá tự tin.

Lần này, nhà họ Chu đến với khí thế lớn mạnh, ngoài mặt chỉ có bốn đến năm chiếc thuyền chiến, nhưng quy mô này kết hợp thêm với các thế lực như đảo Thiên Luân, Bà La và Quỷ Khô thì bọn họ khó mà địch lại nổi.

“Tiếc là mười mấy đảo nhỏ của đảo Linh Sư lại tách riêng, không hợp tác với chúng ta, không thì chắc chắn ta có thể chống lại họ được!”

Huyết Vô Tình buồn bã nói.

Dù bề ngoài có vẻ như một nửa trong số bảy mươi hai hải đảo là đứng về phe của đảo Huyết Sát, nhưng đó đều là những đảo ở thứ bậc thấp, thực lực cũng không mạnh, lực lượng chính vẫn là các đảo thuộc đảo Linh Sư và các đảo dưới quyền của đảo Thiên Luân.

“Mọi chuyện chưa ngã ngũ mà! Lần này, nhà họ Chu tới xâm chiếm, ta nghĩ đảo chủ Linh Động Thiên của đảo Linh Sư cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu!”

Bảo Ngọc nhìn hai pho tượng rồi mỉm cười, sau đó đầy tự tin nói.

Khi đội quân của nhà họ Chu đang tiến quân dần tới, cả vùng biển Nam Hải đều mơ hồ cảm thấy một bầu không khí khác lạ.

“Đến rồi!”

Hôm nay,Tần Mộng Dao nghe ngóng được một tin ở ngoài, cô ấy nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Quân của nhà họ Chu đến rồi, người dẫn đầu là hai thiếu chủ Chu Bằng và Chu Tiếu. Hiện giờ, thuyền chiến của họ đang tiến tới đảo Linh Sư!”

Đảo Linh Sư?

Mục Vỹ suy nghĩ một lát rồi bừng tỉnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom