• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần (4 Viewers)

  • Chương 721-725

Chương 721: Núi Thất Tinh

Vù…

Đúng lúc này, vị trí của bảy ngọn núi trên bầu trời của núi Thiên Tuyển bắt đầu lung lay.

Bảy ngọn núi đang tự di chuyển.

Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn cả là sự biến đổi của chúng lại rất phù hợp với khí thế của đất trời, vị trí của bảy ngọn núi tạo thành hình của bắc đẩu thất tinh.

“Bắc Đẩu Thất Tinh Trận?”

Mục Vỹ hơi ngẩn người.

“Những năm qua đều như vậy nên năm nay cũng thế, núi Thiên Tuyển này rất huyền bí, vào trong rồi đừng quá quan tâm đến bảo vật, tính mạng mới là quan trọng nhất!”

“Chưởng môn cứ yên tâm!”

Mục Vỹ mỉm cười, Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện cũng âm thầm có sự chuẩn bị.

Phía sau ba người họ là các Thiên Kiếm Tử được chọn của Thiên Kiếm Sơn.

Điều khiến Mục Vỹ ngạc nhiên là Bạch Đồ Gian cũng nằm trong số này.

“Bạch sư tỷ đã trở thành Thiên Kiếm Tử rồi ư?”

“Nhờ công của Chu sư huynh, viên đan dược cửu phẩm ấy đã giúp ta vượt qua cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín và tiến vào cảnh giới Chuyển Thể!”, Bạch Đồ Gian cười nói: “Ta đã vượt qua nhiều vòng tuyển chọn và đứng thứ sáu trong các Thiên Kiếm Tử, vì thế mới có cơ hội vào Thiên Tuyển Sơn”.

Ra là vậy!

Mục Vỹ gật đầu rồi không nói gì nữa.

Lúc này, bảy ngọn núi đó đã ổn định vị trí.

Chúng xếp thành hình của bắc đẩu thất tinh.

Nhưng Mục Vỹ nhìn kiểu gì cũng thấy ngọn núi đầu tiên trông rất kỳ cục!

Nó giống hệt như một ngôi mộ, khiến người ta thấy rất khó chịu.

“Núi Thiên Tuyển đã mở, các đệ tử mau tiến vào, thời gian chỉ có ba hơi thở thôi!”, Tinh Vô Cực hô lớn lên.

Một không gian bồng bềnh bất chợt xuất hiện trên bầu trời của núi Thiên Tuyển, sau đó mọi người đều nhanh chóng biến mất.

Thấy các đệ tử đều đã tiến vào trong, chưởng môn của bảy thế lực lớn đều có vẻ trông chờ.

Dù số đệ tử có thể rời khỏi núi Thiên Tuyển luôn chưa bằng một nửa số đi vào, nhưng số bảo bối mà họ mang về cũng đủ để bù đắp cho những tổn thất đó.

Nếu họ thương xót cho đệ tử của môn phái mình thì cứ tặng không thực lực cho thiên tài của các môn phái khác.

Vì vậy dù có sợ tổn thất đến mấy thì họ cũng phải chịu, vì không có mất mát thì sao gặt hái được thành quả, đây là một đạo lý hiển nhiên!

“Ha ha, Thiên Ngọc Tử này, không ngờ đệ tử của môn phái ông cũng giỏi ra phết đấy!”, Thạch Phá Thương đi tới cạnh Thiên Ngọc Tử rồi cười nói: “Còn biết giấu nghề nữa, đúng là không đơn giản!”

“Gì đến mức ấy, nhưng Thiên Kiếm Sơn ta có mười đệ tử đi vào Thiển Tuyển Sơn là đủ rồi!”

“Mong là đủ!”

Thạch Phá Thương mỉm cười rồi không nói gì nữa.

Đương nhiên ông ta có thể nhìn ra Mục Vỹ không ra tay là vì không muốn để lộ thực lực.

Nhưng trong núi Thiên Tuyển đâu chỉ có một trăm đệ tử, ngoài ra còn có vô vàn nguy hiểm, các con thánh thú hung dữ, thậm chí là rất nhiều con quái thú cùng hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt.

Sống chết thế nào chưa ai biết được!

Kể cả có giành được bảo bối thì khéo cũng biến mất trong chớp mắt.

“Hi vọng bọn họ có thể trở về bình an!”

Thiên Ngọc Tử thở dài nói.

“Đúng, hai đại mỹ nữ ấy mà chết thì phí lắm!”

Xà tôn giả bứt dứt nói.

“Ông không lo cho Vỹ Mộc à?”

“Lo cho hắn làm gì? Nếu tiểu tử ấy mà chết thì chắc một trăm thiên tài tiến vào trong chuyến này không ai sống sót ra ngoài được đâu. Hắn đã thiêu Xà Tôn Phong của ta thành tro bụi, ta còn chưa tính sổ với hắn thì thôi!”

Thiên Ngọc Tử chỉ biết cười khổ khi thấy dáng vẻ cười cợt của Xà Tôn.

Không phải ông ta không tin Mục Vỹ, mà bởi cuộc thi này rất nguy hiểm, sơ suất một cái là chết thật ngay!

“Mẹ kiếp, nơi quái gì thế này?”

Sau khi đi vào thông đạo đó, thoáng cái Mục Vỹ đã thấy cảnh tượng trước mắt đã thay đổi hoàn toàn.

Bảy ngọn núi đó vẫn đứng sừng sững trước mắt hắn.

Nhưng rõ ràng chúng đã ở gần trong gang tấc, song Mục Vỹ bay cả nửa canh giờ mà vẫn chưa tới.

Lúc này, bốn bề xung quanh đều có một màu đỏ máu, thậm chí đến mặt trời cũng có màu này.

Nói chính xác thì là màu đỏ của lửa.

Mục Vỹ ngẩng đầu lên thì thấy vô số các quả cầu lửa đang rơi xuống người hắn.

“Mưa cầu lửa à? Đùa nhau chắc!”

Mục Vỹ biến sắc mặt rồi vội vàng lùi bước.

Ầm…

Mặt đất màu đỏ như lửa chợt vang lên tiếng nổ inh tai nhức óc.

Nhìn từ xa, các quả cầu lửa trông chỉ bé như bàn tay, nhưng khi chúng rơi xuống thì lại có đường kính cả trăm mét.

Ngoài ra, hơi nóng hầm hập đó cũng khiến người ta thấy khiếp sợ.

Khí tức của thiên hoả!

Mục Vỹ ngẩn ra, khi liên tục né các quả cầu lửa ấy, hắn đã ngửi thấy mùi của thiên hoả trong không khí.

Bây giờ, hắn có thể coi là ý thức bản mệnh của Diệt Hồn Hắc Viêm, vì thế đương nhiên hắn có cảm nhận rất tốt về thiên hoả.

Đó là một kiểu khiêu khích!

Sự khiêu khích của thiên hoả.

Mục Vỹ im lặng, cùng lúc tránh các quả cầu lửa, hắn đã lao nhanh về phía cảm nhận được đó.

Bây giờ, hắn đã dung hợp hai loại thiên hoả và hình thành Diệt Hồn Hắc Viêm, nếu có thể thu thập thêm một loại thiên hoả nữa thì thực lực của hắn sẽ mạnh hơn.

Điều quan trọng nhất là hắn sẽ vận chuyển Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí nhanh hơn, nguyên khí tu luyện cũng mạnh hơn.

Chẳng trách Tru Tiên Đồ bảo vào núi Thiên Tuyển rồi, tự khắc hắn có thể tu luyện môn võ kỹ này thành công!

Ra là vậy!
Chương 722: Thú huyễn hình

Trong lúc liên tục né tránh, Mục Vỹ bay vùn vụt theo hướng trái tim mách bảo.

Khi các thiên hỏa ở cùng một chỗ, giữa chúng nó sẽ nảy sinh xung đột dữ dội. Trời sinh chúng đã đứng ở thế đối lập rồi.

Đương nhiên Mục Vỹ có nghĩ đến tình huống bản thân sẽ bị thiên hỏa thôn phệ, chẳng qua là võ giả hơn thua nhau ở lòng can đảm và sức mạnh, chùn chân không phải tác phong của hắn.

"Các ngươi muốn làm gì?"

Đang đi thì Mục Vỹ nghe thấy tiếng ai quát.

Giọng nói ấy khá quen thuộc.

"Ơ?"

Bước tới chút nữa thì nhìn thấy bóng dáng một người bị bao vây, Mục Vỹ núp sau một tảng nham thạch quan sát tình hình.

Lúc này, mấy quả cầu lửa không hề rơi vào trong khu vực hỗn thạch kia, chỉ là mấy người kia cùng nhau trốn ở chỗ khu vực hỗn thạch nên gặp nhau.

Người vừa cất tiếng là một nữ đệ tử của Thánh Tước Môn. Cô ả có cảnh giới Chuyển Hồn nhưng hai tên đệ tử Thất Tinh Môn trước mặt lại là cảnh giới Chuyển Phách.

"Xảo Miêu, trông đại sư tỷ của cô ngon thật đấy, tiếc là bọn ta không có phúc hưởng thụ, chắc chỉ có Tử Hàng sư huynh mới chế ngự được thôi. Nhưng cô cũng xinh phết, hay cô hầu hạ hai bọn ta đi?"

Hai tên đệ tử Thất Tinh Môn nhìn nữ đệ tử phía trước với nụ cười kệch cỡm.

Chuyện này vốn chả liên quan gì đến Mục Vỹ, đã thế hắn còn gai mắt cả Thất Tinh Môn lẫn Thánh Tước Môn nên chỉ đứng nhìn chứ không định ra tay giúp đỡ.

Thêm một điều nữa là nữ tử trông nhu nhược kia không đơn giản như bên ngoài.

"Hai vị đại ca có thể nhẹ nhàng với muội được không! Muội... muội sợ đau lắm!"

Nữ đệ tử được gọi là Xảo Miêu bỗng dưng cười nhẹ, nói ra những lời đầy mị hoặc.

"Thế mới phải chứ! Muội không cần lo gì cả, bọn ta sẽ yêu thương muội!"

Một nam đệ tử Thất Tinh Môn vừa cười đểu cáng vừa tiến lại gần, hai bàn tay bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

"Nhị đệ, đệ đứng đó học hỏi đại ca hành sự để biết đường làm nhé!"

Nghe gã nói chuyện, nữ đệ tử đỏ mặt cúi đầu.

Nam đệ tử kia không nhịn nổi nữa, cái tay hư hỏng vội vàng cởi quần.

Mục Vỹ ngờ ngợ nhìn khung cảnh đốn mạt trước mắt.

Nữ đệ tử đó lạ quá!

Qua một chốc nam đệ tử đã thỏa mãn nằm ườn trên người Xảo Miêu.

"Mẹ ơi, nhanh thấy ghê!"

Thấy nam đệ tử quá yếu, tên còn lại cũng muốn trải nghiệm cảm giác mê hồn lắm rồi, người nóng như lửa!

"Đại ca tránh ra đi, nhanh lên! Cho đệ làm nữa, đệ nhịn không nổi nữa rồi!"

Tên này thẳng tay đẩy đại ca của mình đi. Nhưng nam đệ tử nọ vừa bị đẩy đã trợn trừng mắt, hoảng sợ hét lên.

Đến lúc này, Mục Vỹ nhìn kỹ mới thấy nam tử nọ xong đời rồi. Bảo bối bên dưới gã như bị răng cưa chặt đứt, máu chảy lênh láng.

"Trời đất!"

Mục Vỹ vô thức khuỵu gối sờ hạ bộ.

"Cái quái gì vậy?"

Thấy nam tử muốn bỏ chạy, Xảo Miêu giơ tay, các móng tay lập tức mọc ra dài ngoằng cắt phăng cổ gã.

"Gặp ma rồi!”

Mục Vỹ ngây ra như phỗng.

Soạt một tiếng, nữ tử nọ quay phắt về phía Mục Vỹ, dung nhan diễm lệ ửng hồng. Ả nhìn hắn, liếm môi.

Ngay sau đó, Xảo Miêu lao như bay tới tấn công Mục Vỹ.

Ầm...

Một tiếng động vang lên, Mục Vỹ tung một cú đấm vào người cô ả.

"Ngươi đang làm gì thế?"

Hắn đấm trúng, bụng Xảo Miêu xuất hiện một lỗ máu. Chết.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Tước Thải Y?

"Cô là ai?"

Mục Vỹ cẩn thận nhìn người vừa đến.

"Hừ, giết đệ tử Thánh Tước Môn rồi còn dám hỏi ta là ai!"

Tước Thải Y đằng đằng sát khí xông tới.

"Cô biết cái đách gì! Nhìn lại thử xem đó có phải là đệ tử Thánh Tước Môn cô không rồi nói!", Mục Vỹ lùi một bước rồi lớn tiếng.

Lúc này, xác chết trên nền đất dần biến hóa, không ngờ lại hóa thành một con quái vật hình người, toàn thân dính đầy chất lỏng sền sệt màu xanh lá.

"Ôi mẹ ơi, biết ngay là thú huyễn hình mà!"

Mục Vỹ thầm chửi rủa, mau chóng cách xa Tước Thải Y mười bước.

"Cô có phải Tước Thải Y không đấy?"

"Nói nhảm!"

Tước Thải Y bực bội nhìn hắn.

Tên này thi đấu mà cứ nhận thua, nhát như cáy. Giờ lại trưng bộ dạng sợ chết đó ra nữa.

"Sao ta biết cô không phải do thú huyễn hình biến ảo ra? Con thú huyễn hình này vừa biến thành Xảo Miêu đấy, cô ta là đệ tử Thánh Tước Môn các cô phải không?", Mục Vỹ cười mỉa: "Ta mới suýt bị giết chết đây. Nếu như cô do thú huyễn hình biến thành thì chẳng phải ta chết oan rồi sao?"

"Vậy phải làm sao ngươi mới chịu tin?"

"Khỏi cần tin, cô chỉ việc cách xa ta mười mét là được!"

"Tốt thôi!"

Tước Thải Y hừ lạnh: "Ta cũng đâu tin ngươi!"

"Vừa hay, vậy ai đi phần nấy!"
Chương 723: Thêm một người

Mục Vỹ phất tay một cái rồi đi vào khu vực hỗn thạch.

Nhưng hắn đi tới đâu, Tước Thải Y đi tới đó.

"Tự nhiên đi theo ta làm gì?"

"Có ai đi theo ngươi đâu!"

Tước Thải Y hằn học: "Ta cũng đi hướng này mà".

Sau một lúc ngẫm nghĩ, Mục Vỹ bỗng ngộ ra.

Tước Thải Y có địa hỏa trong người, mà địa hỏa tự động bị thiên hỏa dẫn dắt.

Xem ra cô ấy cũng cảm nhận được sự tồn tại của thiên hỏa.

Nhưng nơi xuất hiện loại thiên hỏa này lại có dị thú như thú huyễn hình, ai mà không sợ cho được.

Hai người đi cách nhau mười mét, một trước một sau đi theo linh cảm của mình.

Càng đi, Mục Vỹ thấy nhiệt độ càng thấp hơn một chút.

Hơi nóng dịu đi chút đỉnh, tuy chênh lệch rất nhỏ bé nhưng hắn vẫn nhận ra dễ dàng.

Hai người đi giữa khu vực hỗn thạch, rẽ sang một hướng, một cái hồ rộng lớn hiện ra trước mắt họ.

Bề mặt cái hồ lớn ấy trong vắt, bóng loáng như bị đóng băng.

"Hồ băng?"

Mục Vỹ ngỡ ngàng nhìn cái hồ lớn.

Sao lại là hồ băng?

Rõ ràng hắn luôn đi theo khí tức của thiên hỏa mà.

"Có phải ngươi cũng cảm giác được khí tức của thiên hỏa không?", đứng cách Mục Vỹ mười mét, Tước Thải Y cau mày hỏi.

"Phải!"

"Vậy nghĩa là ngươi cũng có thiên hỏa hoặc địa hỏa nhỉ?"

"Cái gì gọi là “cũng có”? Dị hỏa của cô là địa hỏa chứ có phải thiên hỏa đâu!"

"Ngươi..."

Thấy Tước Thải Y cứng họng, Mục Vỹ mặc kệ, chỉ đứng trên hồ băng tập trung cảm nhận.

Hắn chả có cảm tình với người của Thánh Tước Môn nổi. Mặc dù phải công nhận rằng Tước Thải Y là một nữ tử mỹ miều nhưng Mục Vỹ không có hứng thú với mấy người như thế.

Cuộn chặt hai tay, Diệt Hồn Hắc Viêm đen như mực bùng cháy trên nắm đấm của Mục Vỹ.

"Quả nhiên là thiên hỏa!"

Tước Thải Y nhìn thấy hành động của hắn thì nghĩ thầm.

Có điều, hình như cô ấy cảm giác được rằng... trong cơ thể Mục Vỹ không phải chỉ có một loại thiên hỏa!

Cảm nhận ấy làm Tước Thải Y giật mình.

Bình thường có được một loại thiên hỏa thôi đã hiếm lắm rồi, thế mà tên nhát gan, sợ chết này có đến hai loại, khả năng còn nhiều hơn nữa. Sao có thể?

Bành...

Mục Vỹ đấm xuống một phát.

Tiếng nổ kêu văng vẳng. Bị quả đấm của hắn tác động, hồ băng dưới chân phát ra âm thanh long trời lở đất.

Trong nháy mắt, một lực hút khổng lồ bao trùm lên người Mục Vỹ.

Tước Thải Y cũng không may mắn tránh khỏi, bị hút vào trong hồ ngay sau đó.

Vừa rơi xuống hồ đã phải đón nhận áp lực nước kinh khủng, hai người gần như không thở nổi.

Sự việc xảy ra quá nhanh nên Tước Thải Y không kịp phản ứng, nước thấm đẫm áo quần làm đường cong yêu kiều hiện hết toàn bộ trước mắt Mục Vỹ.

"Háo sắc, nhìn cái gì!"

"Ai nhìn cô! Ta đang nhìn thứ sau lưng cô kìa!"

Nói xong, Mục Vỹ giơ tay. Bóng đen khổng lồ sau lưng Tước Thải Y nổ cái uỳnh.

Thấy hành động của hắn, Tước Thải Y hừ lạnh: "Đừng có giả vờ tốt bụng, có khi ngươi do thú huyễn hình biến thành cũng chưa biết chừng. Không cần ngươi xuất thủ, con dị thú lúc nãy không phá vỡ được phòng ngự của Thất Vũ Thải Y ta đang mặc đâu!"

"Ồ? Thật không?"

Rầm...

Không một dấu hiệu, lại một cú bạo tạc nổ ra. Tước Thải Y bị bóng đen phía sau va trúng, bay về phía Mục Vỹ.

Cơ thể mềm mại nằm gọn trong lòng hắn.

Mặt mày Tước Thải Y lập tức tái mét. Cô ấy xoay người vung tay, một tia sấm sét đùng đoàng bổ cho một cái bóng khác thành tro.

"Sao ngươi không nhắc nhở ta?"

Sau khi hoàn hồn, Tước Thải Y quát Mục Vỹ.

"Không phải cô nói không cần ta giúp cô sao?"

Trong lúc nói chuyện, Mục Vỹ quay lưng, lại tung một cú đấm khiến bóng đen sau người vỡ nát.

"Ngươi..."

"Ta không muốn tốn thời gian với cô. Cô sống hay chết chẳng liên quan gì đến ta!"

Mục Vỹ rút lui, đứng cách Tước Thải Y mười mét rồi nhếch mép: "Tin chắc cô cũng nhận thấy được sự tồn tại của thiên hỏa rồi. Ta có hứng thú với nó, biết đâu được chúng ta sẽ thành kẻ thù? Tốt nhất cô đừng nên quá gần gũi với ta!"

"Tên dê xồm, ai gần gũi với ngươi chứ?"

"Hả? Không có à?"

Dứt lời, Mục Vỹ quẹt tay qua ngực mình rồi đưa lại gần mũi ngửi, đáp: "Mùi của bột Thiết Mộc cỏ Thanh Bách trộn với nhau. Mỗi lần tắm là cô dùng hai loại dược thảo này để giữ cho da mềm mịn chứ gì nữa?"

"Lưu manh!"

"Ta bị mắng là lưu manh chả sao, nhưng cô thì lo chú ý sau lưng đi!"

Nghe Mục Vỹ nói, Tước Thải Y lập tức xoay người tung chưởng.

Nhưng có gì sau lưng đâu!

Lúc lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại thì không thấy bóng dáng Mục Vỹ đâu cả.

Chỉ còn mỗi điểm đen cho thấy hắn đã đi xa.

"Chết tiệt!"

Mặt Tước Thải Y sa sầm. Cô ấy nhỏ giọng chửi rủa Mục Vỹ rồi mau chóng theo sau.

Nơi này có khí tức của thiên hỏa, nhất định có thiên hỏa tồn tại. Trong cơ thể Tước Thải Y có rất nhiều địa hỏa, nếu như có thêm thiên hỏa thì có thể dung nhập cả hai bên để kết hợp với Thánh Tước Hóa Thiên Quyết bản thân đang tu luyện, nói không chừng có thể dục hỏa trùng sinh nhờ thiên hỏa, rèn luyện cùng sức mạnh sấm sét để cảnh giới tăng thêm một bước nữa.

Cùng lúc đó, một bóng hình xinh đẹp chậm rảo bước giữa khu vực hỗn thạch.

Đó là Phần Phiêu Tuyết đến từ Phần Vân Cốc.
Chương 724: Hồn Tâm Châu

Lúc này, Phần Phiêu Tuyết trong bộ váy ngắn đỏ rực đứng ở ven hồ tạo nên một bức tranh đầy thi vị.

"Xem ra có người nhanh chân giành trước rồi, phải cố gắng thôi. Nếu như mình có thể thu phục thiên hỏa thì Phần Long Bát Hoang sẽ có cơ hội tiến thêm một bước. Mình sẽ vượt xa Tinh Tử Hàng!"

Phần Phiêu Tuyết hiểu rằng mặc dù mình đã tu luyện Phần Long Bát Hoang đến đại thành nhưng lại bị hạn chế bởi địa hỏa, dẫn đến tiến độ tăng rất chậm.

Không thể bỏ lỡ cơ hội này!

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang không ngừng bơi sâu xuống hồ. Ngay khoảnh khắc Phần Phiêu Tuyết xuống nước, hắn lập tức cảm giác được khí tức của một địa hỏa khác.

Khí tức của hai loại địa hỏa, có vẻ Phần Phiêu Tuyết của Phần Vân Cốc cũng đến đây rồi.

Nghĩ lại cũng đúng, địa hỏa rất dễ bị thiên hỏa dẫn dắt nên việc hai nữ tử đi tới nơi này trong vô thức cũng là lẽ hiển nhiên.

Hắn thì đi được tới đây nhờ mối tương quan đối địch giữa các thiên hỏa.

Trong quá trình lặn sâu xuống hồ, tuy trong cơ thể Mục Vỹ có chứa Hắc Ngục Ngân Thủy nhưng vẫn không thể bỏ qua sức ép khổng lồ của nước.

Dưới áp lực ngày một lớn, Mục Vỹ nhận ra bên dưới có một lá chắn trong suốt.

"Có kết giới nữa à?"

Mục Vỹ ngẩn người một lúc rồi tiến tới.

Nhưng ngoài dự đoán, hắn đi thẳng qua kết giới trong sự bảo bọc của Hắc Ngục Ngân Thủy.

Tước Thải Y theo sau hắn sát sao thì không được may mắn như vậy.

Cô ấy thấy Mục Vỹ đi qua kết giới thì mau chóng xông tới.

Nhưng lại đập vào đó cái rầm rồi văng ngược trở lại.

"Á..."

Tước Thải Y hoảng sợ hét lớn. Cô ấy vừa xoa chỗ bị đau, vừa tức tối nhìn bóng lưng đi nhanh như thỏ của Mục Vỹ.

Kiếm sấm sét lóe sáng lần nữa trong tay.

Uỳnh...

Sức mạnh sấm sét khổng lồ là thế nhưng chỉ để lại mỗi một vết rách trên kết giới.

Tước Thải Y tức đến nỗi thở hồng hộc.

"Sao tên khốn kia đi qua được mà mình không được?"

Cô ấy bực mình quá, chém mấy nhát lên kết giới.

Giờ phút này, Mục Vỹ đã đến đáy hồ.

Nền đất dưới đáy hồ sạch sẽ chứ không phải đầy phù sa như Mục Vỹ tưởng tượng.

Dõi mắt nhìn đâu cũng thấy san hô đỏ.

Những san hô này mọc rất nhiều dưới đáy hồ.

Nhưng chúng nó không di chuyển, chỉ nhẹ nhàng đung đưa theo làn nước.

Mục Vỹ dừng bước quan sát, cuối cùng vẫn vào trong. Đi gần nửa canh giờ, hắn mới tới trung tâm của rừng san hô.

Nơi đó có một lễ đài bằng đá đứng sừng sững. Trên thạch đài có gắn chín hạt châu màu đen phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh.

"Hồn Tâm Châu!"

Thấy chín hạt châu rực rỡ kia, Mục Vỹ mừng rỡ dừng chân.

Hồn Tâm Châu đem lại rất nhiều công dụng bổ ích cho võ giả.

Kể cả đối với võ giả cảnh giới Vũ Tiên, linh hồn ảo đã biến thành linh hồn thật cũng vậy. Họ vẫn cần Hồn Tâm Châu.

Hạt châu thần kỳ này thật sự là một món quà tuyệt vời để võ giả có thể tăng cường lực linh hồn của mình.

Không khác gì thánh khí.

Nếu người sử dụng là võ giả cảnh giới Tam Chuyển thì nó tương đương thánh khí hạ phẩm, nhưng rơi vào tay cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy thậm chí tầng mười thì có sức công phá ngang ngửa thánh khí cực phẩm.

Phải công nhận khả năng tăng cường lực linh hồn của nó cực kỳ đáng sợ.

Mục Vỹ cuỗm chín viên hồn châu vào túi ngay và luôn.

Chín viên Hồn Tâm Châu có tổng giá trị còn cao hơn cả chín món thánh khí.

Đồ rơi từ trên trời xuống, dại gì không lấy!

Đùng đùng...

Ngay lúc Mục Vỹ cất chín viên Hồn Tâm Châu đi thì mấy tiếng nổ vang lên liên hồi, mặt đất chấn động.

"Không ổn rồi!"

Mục Vỹ sực nhớ ra Hồn Tâm Châu là một hạt châu hiếm có, chỉ xuất hiện khi một thứ được sinh ra.

Thiên hỏa! Phệ Hồn Tâm Hỏa!

Mục Vỹ lấy kiếm Phá Hư ra ngay lập tức, chém một nhát.

Đúng như dự đoán, chín viên Hồn Tâm Châu biến mất, rừng san hô rực đỏ cử động.

Trong phút chốc, vô số san hô điên cuồng dựng lên lao về phía Mục Vỹ.

"Soạt soạt soạt", kiếm khí được giải phóng, Mục Vỹ dùng hết sức lực bay vụt ra ngoài.

Phải rời khỏi đây, nếu không hắn sẽ chết rất thảm!

"Ơ? Sao tên này chạy về rồi?"

Tước Thải Y cũng vừa lúc thành công mở một kẽ hở trên kết giới.

Soạt một tiếng, Mục Vỹ bay ra khỏi vết rách.

"Đa tạ nhá!"

Mục Vỹ nói cảm ơn rồi đi ngay.

"Ngươi... Á!"

Tước Thải Y vừa quay lại đã thấy một biển máu kéo nhau xông về phía khe hở của kết giới. Cô ấy há miệng hoảng sợ hét toáng, đạp lên Thất Vũ Thải Y của mình chật vật bỏ trốn.

"Rốt cuộc tên biến thái nhà ngươi đã làm cái quái gì vậy?"

Tước Thải Y vừa đuổi theo Mục Vỹ vừa mắng.

"Không phải cô đang tìm thiên hỏa sao? Trong đó đấy, sao lại chạy?"

"Ta..."

Tước Thải Y á khẩu, ngoái đầu nhìn. Làn sóng đỏ như máu làm tim cô ấy đập thình thịch.

Dù hiện giờ cô ấy là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất đi chăng nữa cũng không dám đối đầu trực diện với cơn hồng thủy đỏ như máu ấy.

Chưa kể, mấu chốt là Mục Vỹ không bị ảnh hưởng bởi sức ép của nước nhưng cô ấy lại có.

Công dụng của Thất Thải Vũ Y bị giảm đi đáng kể, ngay cả kiếm sấm sét cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng.

Do đó, bơi lên, ra khỏi hồ rồi tìm kiếm thiên hỏa cũng không muộn.
Chương 725: Phệ Hồn Tâm Hỏa

Hai người liều mạng bơi lên trên.

Dọc đường, vô số dị thú to xác lần lượt bị làn sóng đỏ sau lưng nhấn chìm, phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế.

"Tên háo sắc kia, không biết chờ chút à?"

"Chờ cô? Chờ cô cho bị nó ăn luôn chắc!"

Mục Vỹ nhìn Tước Thải Y với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, tăng tốc.

"Sao các ngươi lại chạy?"

Trong lúc hai người nói chuyện, một bóng người bất chợt bay tới.

Đó là Phần Phiêu Tuyết của Phần Vân Cốc.

Thấy Mục Vỹ và Tước Thải Y cuống cuồng chạy trốn, cô ta nghi ngờ hỏi.

"Cô hỏi cô ấy đi!"

Mục Vỹ bỏ lại một câu rồi lại bỏ trốn bạt mạng.

"Cô hỏi ta, ta biết hỏi ai!"

Tước Thải Y đang giận dữ lắm đây, làm gì có kiên nhẫn trả lời Phần Phiêu Tuyết, vừa bị cản đường là vòng qua bay đi ngay.

Phần Phiêu Tuyết vốn muốn lần theo khí tức tìm ra thiên hỏa không dưng bị hai người nạt thẳng vào mặt, sững sờ tại chỗ.

Một khắc sau, cô ta cũng thấy thứ bên dưới, mắt trợn tròn, vội vã chạy như bay ra khỏi hồ, tốc độ còn nhanh hơn trước đó.

"Ai thả thứ đó ra thế?"

"Cô thấy giống ta lắm à?"

Tước Thải Y tỏ ra khó chịu: "Tên háo sắc đó chứ còn ai!"

"Hắn sao?"

Phần Phiêu Tuyết nghiền ngẫm nhìn bóng lưng chạy thục mạng của Mục Vỹ.

Ba bóng người bay vùn vụt dọc theo hồ.

Lộp bộp, lộp bộp...

Họ phi thân ra khỏi hồ, thời gian chỉ chênh lệch nhau chút ít.

Vừa ra khỏi mặt nước, Mục Vỹ nhanh chóng cách xa hồ một trăm mét rồi đứng trên một tảng đá.

Phía Tước Thải Y và Phần Phiêu Tuyết thì đứng cùng nhau.

Tước Thải Y hoàn hồn, lập tức tránh xa Phần Phiêu Tuyết.

"Cô làm gì thế?"

Phần Phiêu Tuyết ngạc nhiên khi thấy hành động kỳ lạ của cô ấy.

"Nơi này có thú huyễn hình qua lại, ta không chắc cô có thật là Phần Phiêu Tuyết không!"

Tước Thải Y nói với giọng dè chừng, nhảy sang một tảng đá khác rồi nhìn Phần Phiêu Tuyết chằm chằm.

"Thú huyễn hình!"

Nghe đến cái tên thú huyễn hình, cách Phần Phiêu Tuyết nhìn Mục Vỹ và Tước Thải Y lập tức thay đổi.

Gào...

Nhưng tình thế lúc này không cho phép họ nghi ngờ lẫn nhau.

Một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc thình lình phát ra từ dưới đáy hồ.

Ai nghe thấy tiếng rít gào ồm ồm ấy cũng sợ run người.

Đó là một con yêu long màu đỏ huyết dụ, nhưng con yêu long này do thiên hỏa biến thành chứ không phải yêu quái thực sự.

"Phệ Hồn Tâm Hỏa!"

Mục Vỹ cười đắc chí nhìn con huyết long.

Ngay thời điểm nhìn thấy Hồn Tâm Châu ở dưới đáy hồ, hắn đã liên tưởng đến Phệ Hồn Tâm Hỏa, không ngờ đúng thật.

Thiên hỏa bậc này ước nhiều cách mấy cũng đừng hòng được gặp, nay lại được gặp được nó, hắn thực sự vô cùng may mắn.

Nhưng hai người Tước Thải Y và Phần Phiêu Tuyết lại biến sắc khi thấy Phệ Hồn Tâm Hỏa.

Trong số các loại thiên hỏa, Phệ Hồn Tâm Hỏa không phải mạnh nhất nhưng lại khó giải quyết nhất.

Thiên hỏa khác chỉ thiêu đốt cơ thể võ giả, còn đây là đốt cháy luôn cả linh hồn.

Võ giả có cảnh giới dưới Thông Thần hoàn toàn không chịu đựng được uy lực của nó, trên Thông Thần vẫn sợ hãi nó như thường!

Bởi loại thiên hỏa này có thể tiêu diệt linh hồn, khiến cho võ giả chết khi nào không hay.

Gần như ngay lúc đó, Tước Thải Y dùng Thất Vũ Thải Y bao trùm toàn bộ cơ thể, bảo vệ đầu thật kỹ.

Phần Phiêu Tuyết cũng không dám chủ quan. Tám con hỏa long Phần Long Bát Hoang lượn lờ xung quanh cô ta.

Tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Chỉ có Mục Vỹ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Ngu ngốc!"

Dáng vẻ thảnh thơi, toàn là sơ hở của Mục Vỹ làm Tước Thải Y phải mắng cho bõ tức.

"Cô mới ngốc ấy!"

Mục Vỹ liếc mắt nhìn cô ấy rồi vung tay. Sáu vầng sáng ẩn hiện quanh người.

Lục Nguyên Thiên Khí là vật có khả năng phòng ngự lớn nhất mà hắn có lúc này.

"Hai vị, ba chúng ta hợp tác đối phó với thiên hỏa này, ai nhanh tay thì thiên hỏa thuộc về người đó. Thấy sao?", Mục Vỹ đề nghị.

"Không thành vấn đề!"

"Ai nhanh tay hơn thì lấy được thiên hỏa!"

Hai nữ tử cũng hiểu rằng bất cứ ai trong hai người hành động một mình đều không thể thu phục thiên hỏa này, cả ba phải liên kết lại.

Nhưng lúc này cả ba đều che giấu con bài chưa lật của mình.

"Ha ha... Nhân loại hèn mọn, các ngươi nghĩ mình là ai mà đòi thu phục ta?"

Tiếng cười sặc sụa truyền tới, một luồng sáng phát ra từ trong hỏa long như tắm trong máu. Quầng sáng nọ độc một màu đen tối tăm, nó bao trùm cả không trung khiến cho khu vực hỗn thạch này đen kịt như bị hắt mực.

"Sao lại nghĩ ba bọn ta không thu phục ngươi nổi?”, Mục Vỹ trêu tức.

"Xem ra các ngươi chưa biết sự lợi hại của ta rồi, vậy thì... đừng tỉnh dậy nữa!"

Nó quát lớn. Vầng sáng bỗng nhiên chia làm ba rồi lao về phía nhóm Mục Vỹ.

Trong giây lát, khung cảnh trước mặt ba người thay đổi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom