-
Chương 836-840
Chương 836: Bất Tử Chi Thân
Trong phút chốc, cảnh tượng xung quanh thay đổi nghiêng trời lệch đất, khung cảnh trước mắt Mục Vỹ đã trở về như ban đầu.
Có điều đó không còn là cầu thang xoắn ốc mà là nơi phía trên nó.
Cúi đầu nhìn, có thể thấy mấy nghìn người đang đứng trên cầu thang xoắn ốc không ngừng tấn công hòng phá vỡ bức tường nhưng đều nhận lại kết cục thất bại.
Ngẩng đầu nhìn phía trước, hai người đứng ở đó làm Mục Vỹ ngạc nhiên.
Hai người đó chính là Bạch Tuyệt và Cổ Phi Dương.
Tuy nhiên, lúc này hai người trông cực kỳ mệt mỏi, mặt tái nhợt, so với Mục Vỹ thì họ nhếch nhác vô cùng.
"Ngươi đi ra rồi, Trần Nhiễm đâu?"
"Sao ta biết được!"
Mục Vỹ tỏ ra khó hiểu: "Ta chọn một trong bốn lối đi, trên đường bị rất nhiều hung thú đuổi theo, mới chạy đến đây đây, có biết gì đâu!"
"Chẳng lẽ hai ngươi không bị hung thú đuổi theo?", hắn còn nghi ngờ hỏi ngược lại hai người: "Chứ không sao lại thảm hại thế kia".
"Chứ còn gì nữa!"
Chưa đợi Cổ Phi Dương lên tiếng, Bạch Tuyệt đã giành nói trước: "Ta bị hung thú rượt mãi đây, chạy một hồi thì tự dưng lối đi biến hóa, rồi ta đứng ở đây!"
Nghe vậy, Cổ Phi Dương chỉ ngẩn ra một thoáng rồi cười khổ gật đầu.
Chỉ có Mục Vỹ là ngạc nhiên ồ lên.
Tất nhiên là hắn biết Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt có gặp nhau, không những thế hai người còn đấu với nhau một trận.
Chẳng qua, bất kể người thua là Cổ Phi Dương hay Bạch Tuyệt đi chăng nữa thì chắc chắn phải có một phe đầu hàng mới khiến Tứ Tượng Hoan Sát Trận dừng khởi động.
Nhưng người đầu hàng là ai nói ra cũng mất mặt nên hai người này đều không muốn nói toạc ra.
Sở dĩ vừa rồi Mục Vỹ làm vậy là để che giấu chuyện mình đã giết Trần Nhiễm.
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt không biết điều kỳ diệu của Tứ Tượng Hoan Sát Trận nên nhất định sẽ nói dối.
"Vậy là ban nãy chúng ta đều bị như nhau, Trần Nhiễm chưa ra, chắc là do gặp sự cố gì rồi!"
Cổ Phi Dương ngập ngừng cho ý kiến.
Hắn ta không hiểu một điều là Trần Nhiễm đứng thứ năm trên bảng Thiên Mệnh, giả sử chạm trán với y thì hắn ta cũng rất khó giải quyết, thế nhưng Mục Vỹ bình yên vô sự đứng tại đây, lẽ nào Trần Nhiễm có chuyện gì thật?
Nếu là vậy, có thể kết luận được rằng người tên Mục Vỹ này không đơn giản như bề ngoài!
"Hai vị, nơi này có thể là không gian sau khi chúng ta tiến vào bia đá, nên giả như có bảo bối thì theo lý mà nói sẽ xuất hiện tại đây!", Cổ Phi Dương mỉm cười: "Ai nhanh tay hơn, bảo bối thuộc về người đó. Ta nghĩ hai vị đều hiểu đạo lý này nhỉ?"
"Chắc chắn rồi!"
"Đúng vậy!"
Giờ phút này, cả Cổ Phi Dương lẫn Bạch Tuyệt đều đề phòng Mục Vỹ.
Hai người vừa trải qua một trận chiến sinh tử, mặc dù cuối cùng Bạch Tuyệt thua một chiêu nhưng thua do khả năng sử dụng trận pháp của Cổ Phi Dương chứ không phải thua vì thực lực không bằng.
Mà đến cùng, Cổ Phi Dương vẫn không thể giết chết Bạch Tuyệt.
Vì có yếu hơn thì Bạch Tuyệt chỉ yếu hơn hắn ta một cấp bậc mà thôi!
Trong khi trạng thái của Mục Vỹ trông còn khỏe hơn hai người họ rất nhiều!
Nếu là bình thường, chắc có lẽ họ sẽ không thèm nhìn Mục Vỹ lấy một cái, còn bây giờ, họ phải cảnh giác với người này!
Tuy nơi ba người xuất hiện có thể thấy toàn bộ khung cảnh nơi cầu thang xoắn ốc nhưng lại bị ngăn cách với bên dưới bởi một tầng kết giới trong suốt như thủy tinh.
Phía trước là một cung điện lấp lánh và trong suốt như làm từ pha lê, ai nhìn vào cũng hoa cả mắt.
"Bạch Tuyệt, núi Huyền Không các ngươi tìm cả nghìn năm cũng không phát hiện ra nơi này sao?"
"Ờ", Bạch Tuyệt đáp lời: "Tổ sư và tiền bối các đời của núi Huyền Không đều từng lùng sục khắp nơi trong di chỉ Cổ Long nhưng đều không thu hoạch được gì, bởi vậy mới có chuyện mở công khai di chỉ Cổ Long này đây".
"Mà chẳng biết sao tấm bia đá này đột nhiên xuất hiện".
Cổ Phi Dương mỉm cười: "Chỉ thiên tài nào dưới 100 tuổi mới được vào di chỉ Cổ Long, trong đó mạnh nhất chỉ có hai người, ngươi và ta, cùng lắm là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu, tu luyện đến trình độ thân xác bất tử mà thôi. Nếu như những người đứng đầu của núi Huyền Không các ngươi vào được thì đã phát hiện ra manh mối nào đó ở đây từ lâu rồi!"
Nghe vậy, Mục Vỹ hơi ngẩn ra.
Điều làm hắn bất ngờ không phải những gì Cổ Phi Dương vừa phân tích mà là cảnh giới của hai người.
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân!
Không ngờ Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt đã đến cảnh giới Bất Tử Chi Thân rồi.
Có thể nói mười tầng cảnh giới Vũ Tiên là một chặng đường cần trải qua để thành tiên.
Trong quá trình này, khoảng cách giữa hai cảnh giới liền nhau đã như trời với đất.
Tầng một là Đại Đạo Kim Đan, tầng hai là Tiên Thiên Cương Khí, tầng ba Lưu Ly Kim Thân, tầng bốn Ích Cốc Bất Thực, tầng năm Vạn Thọ, và tầng sáu là Bất Tử Chi Thân.
Bất Tử Chi Thân nghĩa là dù bị chặt đứt tay hay đâm thủng tim vẫn không chết.
Chỉ khi phá tan linh hồn thật trong thức hải mới thực sự giết chết võ giả đó.
Không phải hắn chưa từng dự đoán hai người này đang ở cảnh giới nào, chẳng qua là không ngờ họ mạnh đến mức này.
Chênh lệch giữa các cấp bậc trước tầng năm và sau tầng năm cảnh giới Vũ Tiên phải gọi là nghìn trùng.
Chương 837: Vảy rồng
Ở tầng sáu - Bất Tử Chi Thân, võ giả bất tử bất diệt, trừ khi linh hồn thật bị tiêu diệt.
Tầng thứ bảy là Kim Đan biến thành Nguyên Anh, đây là một sự thay đổi về chất.
Tầng tám là nắm giữ sức mạnh không gian với khả năng di chuyển một cách tự nhiên giữa các không gian, tốc độ nhanh hơn tốc độ của một võ giả biết phi hành rất nhiều.
Đặc biệt là thân pháp xuất quỷ nhập thần và khả năng xé không gian ở cấp bậc này, là một thủ đoạn đáng sợ khi tiếp cận đối thủ một cách âm thầm và lặng lẽ.
Tầng thứ chín sẽ là thống trị thời gian.
Thử nghĩ mà xem, nếu như cho dừng thời gian trong lúc giao thủ với kẻ địch, sau đó giết kẻ đó chỉ bằng một chiêu sẽ thế nào? Tưởng tượng thôi cũng thấy kinh khủng rồi.
Tầng mười là cấp bậc cuối cùng trong cảnh giới Vũ Tiên - Phong Hỏa Đại Kiếp. Một khi vượt qua thành công, thân xác và linh hồn thật được tăng tiến đáng kể, chỉ còn một bước nữa là thành tiên!
Mỗi một tầng trong mười tầng cảnh giới Vũ Tiên đều có sự huyền diệu của riêng mình.
Bởi vậy dù chỉ tăng một tầng thôi, thiên tài hay yêu nghiệt đều phải tốn ít nhất ba đến năm năm, người nào thiên phú kém hơn thì mười năm, trăm năm, không tiến thêm được bước nào cũng là chuyện thường ở huyện.
Đây cũng là lý do tại sao Trần Nhiễm sửng sốt trước sự tăng cấp nhanh chóng của Mục Vỹ.
Sao không ngạc nhiên cho được, Mục Vỹ bước vào cảnh giới Lưu Ly Kim Thân (tầng ba) chỉ trong một năm cơ mà!
Ba người tiếp tục đi.
Vẫn chưa tìm thấy báu vật gì nên ba người đều giữ khoảng cách với nhau, đồng thời không để lộ sự cảnh giác của mình ra ngoài.
Nhưng Mục Vỹ cũng hiểu rằng sự hợp tác này chỉ mang tính tạm thời.
Lật mặt, những cuộc chiến thật sự sẽ diễn ra ngay sau khi tìm thấy bảo bối thôi.
Còn nếu dọc đường chỉ đối mặt với hung thú hung hiểm thì sẽ chẳng có mâu thuẫn nào xảy ra giữa ba người.
Không có lợi ích thì không có tranh chấp.
"Cổ Phi Dương, ngươi nói đúng rồi đấy!", Bạch Tuyệt vừa đi vừa nuốt một viên đan dược, nói: "Nếu sơn chủ và những người khác vào được đây thì kiểu gì cũng phát hiện dấu vết gì rồi. Lần này ba chúng ta gặp được kỳ ngộ hi hữu, nhưng ai trong chúng ta lấy được thì phải xem nữ thần may mắn sẽ đứng về phía ai!"
Mục Vỹ nghe vậy thì ngẩn người, chốc lát sau lên tiếng: "Núi Huyền Không là bá chủ tiểu thế giới Tam Thiên, chắc chắn sơn chủ các ngươi vượt trên tầng mười cảnh giới Vũ Tiên rồi, chắc sắp chạm đến Tiên Cảnh thực thụ rồi chứ?"
Bạch Tuyệt nói một cách tự hào: "Sơn chủ chỉ còn nửa bước nửa là thành tiên rồi!"
Nghe vậy, nét mặt Mục Vỹ trở nên thất vọng.
Bán bộ Tiên Cảnh, thảo nào núi Huyền Không như một con quái vật tồn tại suốt hàng vạn năm trong tiểu thế giới Tam Thiên.
Xem ra hắn phải thực hiện kế hoạch báo thù từ từ từng bước một thôi. Chỉ cần một lỗ hổng nho nhỏ, chờ đợi hắn sẽ là vạn kiếp bất phục.
"Nhìn kìa!"
Đúng lúc này, Cổ Phi Dương giật mình nhìn đằng trước.
Một hư ảnh đang lơ lửng trên bề mặt mặt đất làm bằng thủy tinh ở đối diện ba người.
Thứ đó tựa như hai bàn tay đang đỡ lấy cái gì.
Nhưng giữa lòng bàn tay chúng nó chẳng có gì, làn da mặt ngoài lại hiện lên mấy cái vảy!
Vảy rồng!
Vừa thấy vảy rồng, mặt Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt lộ vẻ cuồng nhiệt.
Đến hai người họ cũng không ghìm nổi sự mừng rỡ phát ra từ tận đáy lòng khi nhìn thấy nó.
Di chỉ này là nơi cất giấu bảo bối của Thất Thải Thiên Long. Đó là Thất Thải Thiên Long, là thần thú!
Thần thú là khái niệm gì!
Trong tiểu thế giới Tam Thiên, thánh thú là cấp bậc cao nhất, có điều trong mười cấp, thánh thú từ cấp một đến cấp năm còn dễ bàn, thánh thú cấp năm trở lên thì mạnh đến đáng sợ, đã thế còn thông minh không kém gì nhân loại.
Nhưng so với thần thú, thánh thú là cái gì chứ?
Chỉ là cặn bã thôi!
Đối với chúng, thần thú cũng giống như tiên nhân, cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm.
Thất Thải Thiên Long thuộc dạng thần thú Long tộc, có địa vị hết sức cao quý trong lớp thần thú.
Vảy của thần long có rất nhiều công hiệu.
Cấu thành đại trận, luyện chế thần binh lợi khí, thậm chí còn đem lại lợi ích rất lớn cho việc tu luyện của võ giả.
Đương nhiên, luyện chế hộ giáp mới là tác dụng thích hợp nhất của vảy rồng.
Bộ tộc Thần Long có khả năng phòng ngự rất mạnh, vảy rồng quý giá cũng là lẽ thường tình.
Nhìn dáng vẻ mừng như điên nhưng không dám manh động của hai người, Mục Vỹ thấy buồn cười thật sự.
Chỉ là một miếng vảy rồng thôi mà...
Mục Vỹ thật sự rất muốn nói với họ rằng, nếu cần vảy rồng quá thì sau này trở lại được đại thế giới Vạn Thiên, hắn sẽ bảo tiểu tử Tạ Thanh lột tất cả vảy rồng trên người xuống, chế tạo thành một chiếc hộ giáp vô song luôn cũng được!
Nhưng phải công nhận rằng, thấy được vảy Thần Long ở tiểu thế giới Tam Thiên là điều cực kỳ khó.
Mặc dù Mục Vỹ rất muốn tự hào nói một câu: Vài miếng vải rồng thôi mà, có gì đáng để ngạc nhiên đâu?
Nhưng hắn vẫn nhịn không nói ra!
Dù gì hiện tại hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt chứ không còn là Tiên Vương của kiếp trước nữa. Tuy việc thấy vảy rồng không phải chuyện gì quá chấn động với hắn, hắn không phấn khích như Bạch Tuyệt và Cổ Phi Dương, nhưng không thể không nói nó vẫn có sức hấp dẫn khá lớn đối với hắn bây giờ.
"Có chín miếng vảy rồng tất cả, ba chúng ta mà đánh nhau để quyết định một người sẽ chiếm hết chỗ này là không thể nào. Vậy thì, Cổ huynh, chúng ta mỗi người bốn miếng, Mục Vỹ một miếng, thế nào?"
Bạch Tuyệt thình lình lên tiếng. Đề xuất của gã ta làm Mục Vỹ nheo mắt lại.
"Ta không ý kiến!"
Cổ Phi Dương đáp.
Hắn ta không có ý kiến gì thật.
Đối với Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt, nếu người đứng đây là Trần Nhiễm thì mỗi người ba miếng, ai cũng hài lòng với cách chia này.
Nhưng người đang đứng đây lại là Mục Vỹ.
Chương 838: Ăn chia không đều
Mục Vỹ có thể đứng ở đây đã là kỳ tích rồi, bọn họ cho hắn một cái vảy rồng đã là ban ơn cao như núi cho hắn!
Khi nhìn thấy vảy rồng, hai người họ đã lập tức nghĩ rằng ném bừa cho Mục Vỹ một cái coi như an ủi hắn là xong.
Nhưng khi nghe bọn họ nói vậy, Mục Vỹ chỉ đứng yên tại chỗ rồi mỉm cười nhìn họ.
Nụ cười này thật sự khiến người ta thấy rất u ám.
“Chắc ngươi cũng biết với thực lực hiện giờ của mình, dù bây giờ hai chúng ta không ở trạng thái tốt nhất thì ngươi cũng không phải đối thủ đâu, muốn giành vảy rồng khỏi tay chúng ta thì cứ nằm mơ đi!”
Bạch Tuyệt kiêu ngạo nói.
Dọc đường, gã ta đã uống rất nhiều đan dược để hồi phục thực lực của mình thật nhanh chóng.
Bây giờ, thực lực của gã ta đã khôi phục khoảng năm mươi phần trăm rồi, nên có thể dễ dàng đối phó với Mục Vỹ.
Cổ Phi Dương nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Mục Vỹ huynh đệ, nếu thích thì hai chúng ta có thể không chia cho ngươi một cái vảy rồng nào, cho nên ta nghĩ ngươi hãy hài lòng với một cái này, không thì…”
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy đe doạ.
Mục Vỹ biết trong mắt họ thì hắn thua kém họ rất nhiều, hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nếu lúc này họ không bị thương, có lẽ họ sẽ chẳng chia cho hắn một cái vảy rồng nào hết!
Đúng là hai người kia đã nghĩ như vậy.
Nếu họ mang một cái vảy rồng này ra ngoài tiểu thế giới Tam Thiên thì chắc chắn các thế lực lớn sẽ tranh nhau mua.
Dù gì thì đây cũng là vảy rồng của Thần Long, một thứ vô cùng chân quý!
“Mục Vỹ, chắc ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng hỏi.
Với gã ta mà nói thì Mục Vỹ chỉ như một con kiến hôi, không hề có tư cách ra giá với mình.
“Đương nhiên rồi!”
Song, khi hai người đó đang nhìn chăm chăm vào Mục Vỹ thì hắn chợt nói: “Nếu hai người không đồng ý cho thì ta đâu có được một cái nào, cho nên ta còn phải cảm ơn hai vị ấy chứ!”
“Thật không?”
Thấy Mục Vỹ có vẻ thoải mái như vậy, Cổ Phi Dương hơi ngẩn ra hỏi.
“Thật chứ sao!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Nếu ta mà không đồng ý thì hai người sẽ bắt tay nhau trừ khử ta ngay, thế thì ta chẳng còn cái vảy rồng nào cả, lỗ nặng luôn!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, rõ ràng hai người kia đã thở phào một hơi.
Nhưng Mục Vỹ lại liên tục cười lạnh khi thấy vẻ mặt của họ.
Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, câu này không sai, nhưng Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt không phải lạc đà, mà Mục Vỹ hắn cũng không phải con ngựa!
Lát nữa, hắn sẽ cho họ lĩnh đủ!
“Đã vậy thì ta lấy vảy rồng đó xuống cho hai vị nhé?”, Mục Vỹ mỉm cười rồi cong người nói.
“Không cần đâu!”
Bạch Tuyệt chợt nói: “Để ta đi, ta sẽ chia luôn cho ngươi một cái nên cứ yên tâm! Chúng ta không phải kiểu người nói lời không giữ lời đâu!”
Nghe Bạch Tuyệt nói vậy, Cổ Phi Dương cũng nói: “Chúng ta cùng làm đi! Dẫu sao đây cũng là sào huyệt của Thất Thải Thiên Long, không nên sơ suất!”
“Được!”
Bạch Tuyệt gật đầu.
Mục Vỹ nín cười khi xem màn biểu diễn vụng về của họ.
Đương nhiên hắn biết, hai người họ đang có ý đồ gì.
Chắc chắn Bạch Tuyệt sẽ không yên tâm để hắn đi lấy, còn Cổ Phi Dương cũng không thể để một mình Bạch Tuyệt đi lấy.
Vì thế Mục Vỹ mới cố ý xin đi giết giặc, vì hắn biết kiểu gì hai người này cũng không đồng ý.
Thấy hai người họ sóng vai tiến gần về phía đôi tay hư ảo đó, ý cười trong mắt Mục Vỹ càng sâu hơn.
“Chuẩn bị ra tay!”
“Được!”
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt đối mắt nhìn nhau rồi cùng tung chưởng chộp lấy chín cái vảy rồng.
Uỳnh…
Song đúng lúc này, đã có một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Hai người họ vốn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu bất tử, nên đương nhiên không coi lớp bảo vệ hư ảo đơn giản này ra gì.
Nhưng khi cả hai giơ tay ra, dồn toàn sức để với lấy vảy rồng.
Đã có một tiếng nổ vang lên.
Hư ảnh đôi tay đang cầm chín cái vảy rồng đã mở ra, sau đó đập vào ngực của Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt.
Ngay sau đó, thậm chí Mục Vỹ còn thấy ngực của Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt xuất hiện một trảo ấn, mà hai trảo ấn này đã đâm xuyên qua người bọn họ thành một lỗ thủng.
Hai trảo ấn này đã suýt lấy mạng của hai người họ.
Có tiếng thổ huyết vang lên, ảo ảnh biến mất, Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt ngã xuống đất hộc máu.
Quan trọng hơn là ngực họ đã xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi cứ thế chảy ra trông rất đáng sợ.
Thấy ảo ảnh đó đã biến mất, Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt tái mặt, trán đổ đầy mồ hôi.
Nếu ban nãy hai người họ không phản ứng lại nhanh thì đã bị trảo ấn đó tấn công vào đầu, chứ không phải ngực!
Nhờ đó, họ mới giữ được tính mạng.
Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ hơi ngẩn người.
Chưa chết ư?
Hắn cứ ngỡ sau đòn tấn công ấy thì hai người này chết chắc rồi, ai dè họ vẫn né được.
Chương 839: Bị coi thường
“Chết tiệt! Không ngờ vảy rồng này còn có tầng bảo vệ như vậy!”, Bạch Tuyệt lạnh lùng mắng nhiếc.
“Là do chúng ta sơ suất!”
Đương nhiên là các ngươi sơ suất rồi!
Mục Vỹ đứng một bên âm thầm cười lạnh.
Đây là đâu chứ?
Di chỉ Cổ Long đấy!
Từ ảo ảnh ở trạng thái đôi tay bảo vệ nâng đỡ chín cái vảy rồng, cùng hiểu biết của Mục Vỹ thì hắn có thể dễ dàng nhận ra đây là nơi Thần Long đẻ trứng.
Nhưng chắc trứng của nó đã bị lấy đi hết rồi, thứ còn sót lại chỉ là mấy cái vảy rồng mà ngày xưa Thần Long dùng để ấp trứng thôi.
Nhưng dẫu sao đó cũng là Thần Long!
Đương nhiên tính bảo vệ của nó với đời sau của mình phải mạnh rồi.
Ban nãy vì biết hai người Cổ Phi Dương sẽ không cho mình tiến lại gần chín cái vảy rồng nên Mục Vỹ mới xung phong xông trận.
Mà sự thật đúng là như vậy.
Còn bây giờ, sau khi hai người đó bị thương nặng, quyền chủ động đã hoàn toàn thuộc về Mục Vỹ.
“Hai vị không sao chứ?”
Thấy ngực bọn họ chảy máu ròng ròng, còn có nửa cái mạng, Mục Vỹ ngạc nhiên nói: “Sớm biết vậy thì ta đã đi lấy rồi, hai người không sao chứ?”
“Không sao!”
“Vẫn ổn!”
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt đáp lời, sau đó vùng vẫy toan đứng dậy, nhưng không được.
“Đã bị thương nặng rồi thì đừng cố nữa!”, thấy hai người họ cố đứng dậy, Mục Vỹ bước tới, vươn tay lấy chín cái vảy rồng xuống.
Lần này thì không còn ai ngăn cản hắn nữa!
“Mục Vỹ, ngươi lấy vảy rồng xuống rồi giữ lại một cái, tám cái còn lại thì chia đều cho ta và Cổ Phi Dương!”
Thấy Mục Vỹ lấy vảy rồng, Cổ Phi Dương cao giọng nói.
“Thế á!”
Mục Vỹ nhìn chín cái vảy rồng trong tay rồi khẽ lắc đầu, sau đó cất hết đi.
“Ngươi định làm gì?”
“Không làm gì cả!”
Mục Vỹ ngạc nhiên nói: “Ban nãy đúng là chúng ta đã thoả thuận rằng mỗi người các người bốn cái, còn ta một cái. Nhưng đó là thoả thuận của ban nãy thôi!”
Nghe thấy vậy, Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt lập tức biến sắc mặt nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy tức giận.
“Ngươi định chơi xấu à?”
“Không không, đương nhiên là không!”, Mục Vỹ lắc đầu nói: “Ta chỉ muốn lập một thoả thuận khác thôi!”
“Ban nãy nếu hai người hợp lực thì ta không phải đối thủ, vì thế ta chỉ được một cái, nhưng bây giờ các người không còn là đối thủ của ta nữa thì thoả thuận phải thay đổi một chút. Cả chín cái vảy rồng này sẽ là của ta tất!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, hai người kia biến sắc mặt.
“Thế chúng ta được thứ gì?”
Cổ Phi Dương lạnh mặt hỏi.
“Các ngươi ư?”, Mục Vỹ hừ lạnh đáp: “Các ngươi giữ được cái mạng chó của mình đấy!”
Mục Vỹ nổi sát ý nhìn hai người đó rồi hừ nói: “Nếu ban đầu hai ngươi không tỏ vẻ khinh thường ta và chia đều mỗi người ba cái vảy rồng thì ta có thể đảm bảo các ngươi sẽ không bị thương. Chúng ta công bằng, hợp tình hợp lý. Nhưng tiếc là các ngươi quá ngông cuồng, không coi ai ra gì, đã thế còn cho ta mỗi một cái vảy? Được thôi, thế thì ta chỉ cho các ngươi mạng sống thôi!”
“Ngươi biết trước ở đây có ám khí!”
“Cho nên trước đó mới cố tình đòi đi lấy vảy rồng?”
Nghe thấy vậy, cả hai người họ đã bừng tỉnh.
Bọn họ đã bị Mục Vỹ chơi một vố.
“Bây giờ biết cũng chưa muộn đâu!”
Mục Vỹ nhìn hai người họ rồi lạnh mặt nói: “Coi thường người khác thì kiểu gì cũng phải trả giá, coi như đây là bài học ta dạy cho các ngươi, miễn phí đấy!”
Mục Vỹ lạnh mặt, rút trường kiếm ra, kiếm Tiềm Long vang lên tiếng vun vút, sau đó hắn đầy sát ý nhìn hai người kia.
Chín cái vảy rồng này là chuyện quan trọng, nếu hai người kia truyền tin này ra ngoài, chắc chắn sẽ có nhiều người ra tay với Mục Vỹ!
Đã vậy thì chỉ còn cách giết người diệt khẩu thôi!
Thấy Mục Vỹ rút kiếm ra, hai người kia biết hắn muốn giết mình.
Nhưng giờ, họ không còn là đối thủ của hắn nữa. Cổ Phi Dương tỏ vẻ tiếc nuối, bất thình lình đã có chín chín tám mươi mốt quân cờ xuất hiện trong tay hắn ta.
Các quân cờ này đều có tia sáng màu đen lấp lánh, lúc bọn chúng xuất hiện đã có ánh sáng loé lên, các tiếng nổ bùm bùm vang lên, Cổ Phi Dương đã biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, hình như Bạch Tuyệt cũng lấy một cái vòng ngọc ra, gã ta giơ nó lên, ánh sáng màu xanh xoay quanh người gã ta, ngay sau đó Bạch Tuyệt cũng đã biến mất.
Thoáng cái, hai người họ đã biến mất dạng, chỉ còn lại một mình Mục Vỹ ngây ngốc nhìn không gian thuỷ tinh.
“Tốc độ bỏ chạy nhanh quá!”
Mục Vỹ không nghĩ là có thể giết được hai người họ, nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn là thủ đoạn chạy trốn của bọ họ quá cao siêu.
“Thế này là đắc tội chết với Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt rồi, nhưng nếu mình có thể đột phá tầng thứ tư của cảnh giới Vũ Tiên – Ích Cốc Bất Thực thì chắc cũng đấu được với họ một trận!”, Mục Vỹ lẩm bẩm.
Bây giờ, hắn không sợ núi Huyền Không nữa.
Nếu tin chỉ vì hắn lấy mấy cái vảy rồng này mà núi Huyền Không phải cử cả một đội quân cường giả hùng hậu tới để truy sát truyền ra ngoài thì họ sẽ không thể đứng vững ở tiểu thế giới Tam Thiên nữa.
“Mình có định giết bọn họ đâu, chỉ hù doạ tí thôi mà, gì mà phải sợ thế?”
Mục Vỹ cất kiếm Tiềm Long đi rồi cười khổ nói.
Nếu hắn đoán không nhầm thì không gian thuỷ tinh này là do Thất Thải Thiên Long để lại, nước bọt mà nó lưu lại ở nhiều nơi đã trở thành hộ pháp sau nhiều năm tích tụ.
Mà khả năng cao thế giới thuỷ tinh này được hình thành từ nước bọt kết tủa từ hàng vạn năm.
Thứ này mà đem ra ngoài thì kiểu gì cũng là kỳ vật vô giá.
Nhưng với thực lực hiện tại của Mục Vỹ thì đừng nói tới chuyện lấy đi, có thể giữ được một mảnh đã là kỳ tích rồi.
Nhưng sau khi trông thấy nơi này, Mục Vỹ có thể chắc chắn đây là nơi Thất Thải Thiên Long đẻ và ấp trứng.
Song, giờ chỉ còn lại vảy rồng thôi, trứng rồng đâu rồi?
Chương 840: Long huyết
Mục Vỹ biết rõ một quả trứng rồng có nghĩa là gì.
Thú cưỡi của hắn ở đại thế giới Vạn Thiên thuộc bộ tộc Thần Long, đó cũng là người huynh đệ tốt vào sinh ra tử với hắn – Tạ Thanh.
“Nếu như tiểu tử Tạ Thanh ở đây, chắc y sẽ thích chỗ nước bọt này lắm. Khéo chủ nhân của nơi này này là một con rồng mẹ, tên kia hẳn sẽ hú hét sung sướng cho coi”.
Dường như Mục Vỹ nghĩ tới điều gì đó, cười ha ha nói.
Song, tiếng cười của hắn vang vọng trong khắp không gian thủy tinh có vẻ rất kỳ lạ.
Nhưng trong sự vang vọng ấy, Mục Vỹ lại dựa vào tiếng vọng phát hiện ra hình như trong không gian thủy tinh này có một điểm khác thường.
Không kịp suy nghĩ kỹ, Mục Vỹ bay thẳng ra.
Xảy ra chuyện kỳ lạ thì chắc chắn có nguyên nhân, huống chi nơi này là trong di chỉ Cổ Long, hơn nữa còn là một không gian kỳ lạ của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia.
Tốc độ của Mục Vỹ rất nhanh, hắn lao như bay về phía trước, không lâu sau đã tới trước một tấm bia đá.
Tấm bia đá kia vững chắc đứng sừng sững trước mặt Mục Vỹ.
Mà đằng sau tấm bia đá là một hố máu.
Lúc này, đang có những chất lỏng bảy màu chậm rãi xoay tròn trong hố máu kia.
“Long huyết của Thất Thải Thiên Long.”
Nhìn thấy chất lỏng bảy màu kia, Mục Vỹ hơi sửng sốt rồi tỏ vẻ vui mừng.
Nói chính xác thì là vẻ mặt mừng rỡ như điên.
Long huyết của Thất Thải Thiên Long, là máu của thần thú.
Nếu như hắn có thể hấp thụ máu Thần Long này, có lẽ lĩnh ngộ của hắn với Vạn Cổ Huyết Điển sẽ sâu sắc hơn, huyết độc trên người Chu Á Huy chắc chắn sẽ được giải quyết.
Mà Mục Vỹ càng biết rõ, máu của thần thú này là thứ mà núi Huyền Không vẫn luôn cực khổ tìm kiếm.
“E rằng mấy lão cáo già kia nằm mơ cũng không ngờ, đệ tử núi Huyền Không lui tới di chỉ Cổ Long nghìn năm nay mà không thể nào tìm được long huyết thần thú, nay lại bị ta tìm được”.
Nghĩ tới vẻ mặt đau khổ của đám cáo già kia, trong lòng Mục Vỹ vui sướng vô cùng.
“Quy Nhất, có cách gì không?”
Thất Thải Thiên Long là sự tồn tại mạnh mẽ của bộ tộc Thần Long, Mục Vỹ biết với cảnh giới hiện tại của hắn, cố hấp thu huyết mạch của Thất Thải Thiên Long này chỉ e sẽ nổ tan xác mà chết.
Miễn bàn đến chuyện thay đổi huyết mạch gì đó cho mình.
“Không!”
Giọng điệu Quy Nhất cứng nhắc nói: “Đến cường giả Tiên Cảnh cũng khó mà hấp thu được huyết mạch của Thất Thải Thiên Long, chứ đừng nói tới một người ở cảnh giới Vũ Tiên nhỏ bé như ngươi”.
“Không phải thế chứ!”
Mục Vỹ chua xót nói: “Khó khăn lắm mới phát hiện long huyết, ngươi đâu thể nào bảo ta cứ đi qua mà không làm bất kỳ chuyện gì chứ?”
“Thật ra thì cũng có một cách, chỉ e là ngươi không chịu nổi”.
“Có cách là được rồi, nói ra thử xem”.
Quy Nhất bình tĩnh nói: “Long huyết này chắc là thai chết lưu trong trứng rồng hóa thành, vì vậy không phải loại cao siêu như Thần Long trưởng thành, nhưng cũng không phải thứ ngươi có thể chịu nổi. Có điều bia mộ này là tấm Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thứ hai của ngươi, nếu như ngươi thu phục hết hai tấm thần bia, khéo sẽ có cách hấp thụ long huyết đấy”.
“Rốt cuộc Cửu Linh Đoạt Thiên Bia là gì thế?”
“Sau này ngươi sẽ biết”.
Quy Nhất lại làm bộ dạng cao thâm khó lường không muốn giải thích.
Sau khi có được Bất Diệt Huyết Điển từ tấm bia mộ thứ nhất, Mục Vỹ đã biết được tấm thần bia này chí ít cũng là do các thế lực toàn năng viễn cổ sáng lập ra, hơn nữa sự lĩnh ngộ đối với sức mạnh huyết mạch sâu sắc không ai bì được.
“Được, nếu vậy thì ta sẽ thử xem sao”.
Mục Vỹ gật đầu, trực tiếp bước ra một bước.
Ầm, phía trên Mục Vỹ chợt hiện ra một tấm bia đá màu đen tuyền, chính là tấm Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thứ nhất.
Rầm, tấm bia đá kia đứng sừng sững đằng sau Mục Vỹ.
Tấm bia thứ nhất này và máu thịt của Mục Vỹ đã kết hợp với nhau, trở thành một phần trong cơ thể hắn không thể tách rời.
Bây giờ, hắn điều khiển nó vô cùng nhuần nhuyễn.
"Hợp!"
Mục Vỹ nhìn tấm bia đá kia rồi khẽ hô một tiếng, sau đó bước lên một bước, Cửu Linh Đoạt Thiên Bia sau lưng trực tiếp lao thẳng ra.
Ầm ầm…
Thoáng cái, hai tấm bia đá va vào nhau, tiếng kim loại va chạm vang lên, cả hai tấm bia đá đều rơi xuống.
Nhưng ngay sau đó, Mục Vỹ rõ ràng cảm nhận được trước khí thế đó, Cửu Linh Đoạt Thiên Bia của mình đã bị một tấm bia đá khác áp chế hoàn toàn.
Tấm bia đá kia không ngừng rung lên rồi xuất hiện từng dòng đỏ như máu.
Trong chốc lát, Mục Vỹ cảm giác được máu trong cơ thể mình ngày càng chảy nhanh hơn với một chiều hướng bùng nổ.
Ngay sau đó, xu thế bùng nổ mạnh mẽ kia khiến cho dòng máu tươi ấy đột phá thân thể hắn, có tiếng ầm ầm vang lên, những giọt máu đó bao trùm lấy cơ thể Mục Vỹ rồi hóa thành một dòng máu tiến về phía tấm bia đá.
Chỉ trong nháy mắt, Mục Vỹ cảm nhận được linh hồn thực của mình đã rời khỏi thân thể, phiêu du giữa không trung.
Cùng lúc đó, trên tấm bia đá thứ hai chợt xuất hiện một hư ảnh chậm rãi ngưng kết lại thành hình ảnh chân thực.
Hư ảnh đó dài đến mấy nghìn mét, mỗi một cái vảy bên ngoài đều có những màu sắc khác nhau, móng vuốt sắc nhọn ngạo nghễ giơ lên đỉnh đầu, hai sợi râu hiện ra.
Trong phút chốc, cảnh tượng xung quanh thay đổi nghiêng trời lệch đất, khung cảnh trước mắt Mục Vỹ đã trở về như ban đầu.
Có điều đó không còn là cầu thang xoắn ốc mà là nơi phía trên nó.
Cúi đầu nhìn, có thể thấy mấy nghìn người đang đứng trên cầu thang xoắn ốc không ngừng tấn công hòng phá vỡ bức tường nhưng đều nhận lại kết cục thất bại.
Ngẩng đầu nhìn phía trước, hai người đứng ở đó làm Mục Vỹ ngạc nhiên.
Hai người đó chính là Bạch Tuyệt và Cổ Phi Dương.
Tuy nhiên, lúc này hai người trông cực kỳ mệt mỏi, mặt tái nhợt, so với Mục Vỹ thì họ nhếch nhác vô cùng.
"Ngươi đi ra rồi, Trần Nhiễm đâu?"
"Sao ta biết được!"
Mục Vỹ tỏ ra khó hiểu: "Ta chọn một trong bốn lối đi, trên đường bị rất nhiều hung thú đuổi theo, mới chạy đến đây đây, có biết gì đâu!"
"Chẳng lẽ hai ngươi không bị hung thú đuổi theo?", hắn còn nghi ngờ hỏi ngược lại hai người: "Chứ không sao lại thảm hại thế kia".
"Chứ còn gì nữa!"
Chưa đợi Cổ Phi Dương lên tiếng, Bạch Tuyệt đã giành nói trước: "Ta bị hung thú rượt mãi đây, chạy một hồi thì tự dưng lối đi biến hóa, rồi ta đứng ở đây!"
Nghe vậy, Cổ Phi Dương chỉ ngẩn ra một thoáng rồi cười khổ gật đầu.
Chỉ có Mục Vỹ là ngạc nhiên ồ lên.
Tất nhiên là hắn biết Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt có gặp nhau, không những thế hai người còn đấu với nhau một trận.
Chẳng qua, bất kể người thua là Cổ Phi Dương hay Bạch Tuyệt đi chăng nữa thì chắc chắn phải có một phe đầu hàng mới khiến Tứ Tượng Hoan Sát Trận dừng khởi động.
Nhưng người đầu hàng là ai nói ra cũng mất mặt nên hai người này đều không muốn nói toạc ra.
Sở dĩ vừa rồi Mục Vỹ làm vậy là để che giấu chuyện mình đã giết Trần Nhiễm.
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt không biết điều kỳ diệu của Tứ Tượng Hoan Sát Trận nên nhất định sẽ nói dối.
"Vậy là ban nãy chúng ta đều bị như nhau, Trần Nhiễm chưa ra, chắc là do gặp sự cố gì rồi!"
Cổ Phi Dương ngập ngừng cho ý kiến.
Hắn ta không hiểu một điều là Trần Nhiễm đứng thứ năm trên bảng Thiên Mệnh, giả sử chạm trán với y thì hắn ta cũng rất khó giải quyết, thế nhưng Mục Vỹ bình yên vô sự đứng tại đây, lẽ nào Trần Nhiễm có chuyện gì thật?
Nếu là vậy, có thể kết luận được rằng người tên Mục Vỹ này không đơn giản như bề ngoài!
"Hai vị, nơi này có thể là không gian sau khi chúng ta tiến vào bia đá, nên giả như có bảo bối thì theo lý mà nói sẽ xuất hiện tại đây!", Cổ Phi Dương mỉm cười: "Ai nhanh tay hơn, bảo bối thuộc về người đó. Ta nghĩ hai vị đều hiểu đạo lý này nhỉ?"
"Chắc chắn rồi!"
"Đúng vậy!"
Giờ phút này, cả Cổ Phi Dương lẫn Bạch Tuyệt đều đề phòng Mục Vỹ.
Hai người vừa trải qua một trận chiến sinh tử, mặc dù cuối cùng Bạch Tuyệt thua một chiêu nhưng thua do khả năng sử dụng trận pháp của Cổ Phi Dương chứ không phải thua vì thực lực không bằng.
Mà đến cùng, Cổ Phi Dương vẫn không thể giết chết Bạch Tuyệt.
Vì có yếu hơn thì Bạch Tuyệt chỉ yếu hơn hắn ta một cấp bậc mà thôi!
Trong khi trạng thái của Mục Vỹ trông còn khỏe hơn hai người họ rất nhiều!
Nếu là bình thường, chắc có lẽ họ sẽ không thèm nhìn Mục Vỹ lấy một cái, còn bây giờ, họ phải cảnh giác với người này!
Tuy nơi ba người xuất hiện có thể thấy toàn bộ khung cảnh nơi cầu thang xoắn ốc nhưng lại bị ngăn cách với bên dưới bởi một tầng kết giới trong suốt như thủy tinh.
Phía trước là một cung điện lấp lánh và trong suốt như làm từ pha lê, ai nhìn vào cũng hoa cả mắt.
"Bạch Tuyệt, núi Huyền Không các ngươi tìm cả nghìn năm cũng không phát hiện ra nơi này sao?"
"Ờ", Bạch Tuyệt đáp lời: "Tổ sư và tiền bối các đời của núi Huyền Không đều từng lùng sục khắp nơi trong di chỉ Cổ Long nhưng đều không thu hoạch được gì, bởi vậy mới có chuyện mở công khai di chỉ Cổ Long này đây".
"Mà chẳng biết sao tấm bia đá này đột nhiên xuất hiện".
Cổ Phi Dương mỉm cười: "Chỉ thiên tài nào dưới 100 tuổi mới được vào di chỉ Cổ Long, trong đó mạnh nhất chỉ có hai người, ngươi và ta, cùng lắm là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu, tu luyện đến trình độ thân xác bất tử mà thôi. Nếu như những người đứng đầu của núi Huyền Không các ngươi vào được thì đã phát hiện ra manh mối nào đó ở đây từ lâu rồi!"
Nghe vậy, Mục Vỹ hơi ngẩn ra.
Điều làm hắn bất ngờ không phải những gì Cổ Phi Dương vừa phân tích mà là cảnh giới của hai người.
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân!
Không ngờ Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt đã đến cảnh giới Bất Tử Chi Thân rồi.
Có thể nói mười tầng cảnh giới Vũ Tiên là một chặng đường cần trải qua để thành tiên.
Trong quá trình này, khoảng cách giữa hai cảnh giới liền nhau đã như trời với đất.
Tầng một là Đại Đạo Kim Đan, tầng hai là Tiên Thiên Cương Khí, tầng ba Lưu Ly Kim Thân, tầng bốn Ích Cốc Bất Thực, tầng năm Vạn Thọ, và tầng sáu là Bất Tử Chi Thân.
Bất Tử Chi Thân nghĩa là dù bị chặt đứt tay hay đâm thủng tim vẫn không chết.
Chỉ khi phá tan linh hồn thật trong thức hải mới thực sự giết chết võ giả đó.
Không phải hắn chưa từng dự đoán hai người này đang ở cảnh giới nào, chẳng qua là không ngờ họ mạnh đến mức này.
Chênh lệch giữa các cấp bậc trước tầng năm và sau tầng năm cảnh giới Vũ Tiên phải gọi là nghìn trùng.
Chương 837: Vảy rồng
Ở tầng sáu - Bất Tử Chi Thân, võ giả bất tử bất diệt, trừ khi linh hồn thật bị tiêu diệt.
Tầng thứ bảy là Kim Đan biến thành Nguyên Anh, đây là một sự thay đổi về chất.
Tầng tám là nắm giữ sức mạnh không gian với khả năng di chuyển một cách tự nhiên giữa các không gian, tốc độ nhanh hơn tốc độ của một võ giả biết phi hành rất nhiều.
Đặc biệt là thân pháp xuất quỷ nhập thần và khả năng xé không gian ở cấp bậc này, là một thủ đoạn đáng sợ khi tiếp cận đối thủ một cách âm thầm và lặng lẽ.
Tầng thứ chín sẽ là thống trị thời gian.
Thử nghĩ mà xem, nếu như cho dừng thời gian trong lúc giao thủ với kẻ địch, sau đó giết kẻ đó chỉ bằng một chiêu sẽ thế nào? Tưởng tượng thôi cũng thấy kinh khủng rồi.
Tầng mười là cấp bậc cuối cùng trong cảnh giới Vũ Tiên - Phong Hỏa Đại Kiếp. Một khi vượt qua thành công, thân xác và linh hồn thật được tăng tiến đáng kể, chỉ còn một bước nữa là thành tiên!
Mỗi một tầng trong mười tầng cảnh giới Vũ Tiên đều có sự huyền diệu của riêng mình.
Bởi vậy dù chỉ tăng một tầng thôi, thiên tài hay yêu nghiệt đều phải tốn ít nhất ba đến năm năm, người nào thiên phú kém hơn thì mười năm, trăm năm, không tiến thêm được bước nào cũng là chuyện thường ở huyện.
Đây cũng là lý do tại sao Trần Nhiễm sửng sốt trước sự tăng cấp nhanh chóng của Mục Vỹ.
Sao không ngạc nhiên cho được, Mục Vỹ bước vào cảnh giới Lưu Ly Kim Thân (tầng ba) chỉ trong một năm cơ mà!
Ba người tiếp tục đi.
Vẫn chưa tìm thấy báu vật gì nên ba người đều giữ khoảng cách với nhau, đồng thời không để lộ sự cảnh giác của mình ra ngoài.
Nhưng Mục Vỹ cũng hiểu rằng sự hợp tác này chỉ mang tính tạm thời.
Lật mặt, những cuộc chiến thật sự sẽ diễn ra ngay sau khi tìm thấy bảo bối thôi.
Còn nếu dọc đường chỉ đối mặt với hung thú hung hiểm thì sẽ chẳng có mâu thuẫn nào xảy ra giữa ba người.
Không có lợi ích thì không có tranh chấp.
"Cổ Phi Dương, ngươi nói đúng rồi đấy!", Bạch Tuyệt vừa đi vừa nuốt một viên đan dược, nói: "Nếu sơn chủ và những người khác vào được đây thì kiểu gì cũng phát hiện dấu vết gì rồi. Lần này ba chúng ta gặp được kỳ ngộ hi hữu, nhưng ai trong chúng ta lấy được thì phải xem nữ thần may mắn sẽ đứng về phía ai!"
Mục Vỹ nghe vậy thì ngẩn người, chốc lát sau lên tiếng: "Núi Huyền Không là bá chủ tiểu thế giới Tam Thiên, chắc chắn sơn chủ các ngươi vượt trên tầng mười cảnh giới Vũ Tiên rồi, chắc sắp chạm đến Tiên Cảnh thực thụ rồi chứ?"
Bạch Tuyệt nói một cách tự hào: "Sơn chủ chỉ còn nửa bước nửa là thành tiên rồi!"
Nghe vậy, nét mặt Mục Vỹ trở nên thất vọng.
Bán bộ Tiên Cảnh, thảo nào núi Huyền Không như một con quái vật tồn tại suốt hàng vạn năm trong tiểu thế giới Tam Thiên.
Xem ra hắn phải thực hiện kế hoạch báo thù từ từ từng bước một thôi. Chỉ cần một lỗ hổng nho nhỏ, chờ đợi hắn sẽ là vạn kiếp bất phục.
"Nhìn kìa!"
Đúng lúc này, Cổ Phi Dương giật mình nhìn đằng trước.
Một hư ảnh đang lơ lửng trên bề mặt mặt đất làm bằng thủy tinh ở đối diện ba người.
Thứ đó tựa như hai bàn tay đang đỡ lấy cái gì.
Nhưng giữa lòng bàn tay chúng nó chẳng có gì, làn da mặt ngoài lại hiện lên mấy cái vảy!
Vảy rồng!
Vừa thấy vảy rồng, mặt Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt lộ vẻ cuồng nhiệt.
Đến hai người họ cũng không ghìm nổi sự mừng rỡ phát ra từ tận đáy lòng khi nhìn thấy nó.
Di chỉ này là nơi cất giấu bảo bối của Thất Thải Thiên Long. Đó là Thất Thải Thiên Long, là thần thú!
Thần thú là khái niệm gì!
Trong tiểu thế giới Tam Thiên, thánh thú là cấp bậc cao nhất, có điều trong mười cấp, thánh thú từ cấp một đến cấp năm còn dễ bàn, thánh thú cấp năm trở lên thì mạnh đến đáng sợ, đã thế còn thông minh không kém gì nhân loại.
Nhưng so với thần thú, thánh thú là cái gì chứ?
Chỉ là cặn bã thôi!
Đối với chúng, thần thú cũng giống như tiên nhân, cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm.
Thất Thải Thiên Long thuộc dạng thần thú Long tộc, có địa vị hết sức cao quý trong lớp thần thú.
Vảy của thần long có rất nhiều công hiệu.
Cấu thành đại trận, luyện chế thần binh lợi khí, thậm chí còn đem lại lợi ích rất lớn cho việc tu luyện của võ giả.
Đương nhiên, luyện chế hộ giáp mới là tác dụng thích hợp nhất của vảy rồng.
Bộ tộc Thần Long có khả năng phòng ngự rất mạnh, vảy rồng quý giá cũng là lẽ thường tình.
Nhìn dáng vẻ mừng như điên nhưng không dám manh động của hai người, Mục Vỹ thấy buồn cười thật sự.
Chỉ là một miếng vảy rồng thôi mà...
Mục Vỹ thật sự rất muốn nói với họ rằng, nếu cần vảy rồng quá thì sau này trở lại được đại thế giới Vạn Thiên, hắn sẽ bảo tiểu tử Tạ Thanh lột tất cả vảy rồng trên người xuống, chế tạo thành một chiếc hộ giáp vô song luôn cũng được!
Nhưng phải công nhận rằng, thấy được vảy Thần Long ở tiểu thế giới Tam Thiên là điều cực kỳ khó.
Mặc dù Mục Vỹ rất muốn tự hào nói một câu: Vài miếng vải rồng thôi mà, có gì đáng để ngạc nhiên đâu?
Nhưng hắn vẫn nhịn không nói ra!
Dù gì hiện tại hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt chứ không còn là Tiên Vương của kiếp trước nữa. Tuy việc thấy vảy rồng không phải chuyện gì quá chấn động với hắn, hắn không phấn khích như Bạch Tuyệt và Cổ Phi Dương, nhưng không thể không nói nó vẫn có sức hấp dẫn khá lớn đối với hắn bây giờ.
"Có chín miếng vảy rồng tất cả, ba chúng ta mà đánh nhau để quyết định một người sẽ chiếm hết chỗ này là không thể nào. Vậy thì, Cổ huynh, chúng ta mỗi người bốn miếng, Mục Vỹ một miếng, thế nào?"
Bạch Tuyệt thình lình lên tiếng. Đề xuất của gã ta làm Mục Vỹ nheo mắt lại.
"Ta không ý kiến!"
Cổ Phi Dương đáp.
Hắn ta không có ý kiến gì thật.
Đối với Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt, nếu người đứng đây là Trần Nhiễm thì mỗi người ba miếng, ai cũng hài lòng với cách chia này.
Nhưng người đang đứng đây lại là Mục Vỹ.
Chương 838: Ăn chia không đều
Mục Vỹ có thể đứng ở đây đã là kỳ tích rồi, bọn họ cho hắn một cái vảy rồng đã là ban ơn cao như núi cho hắn!
Khi nhìn thấy vảy rồng, hai người họ đã lập tức nghĩ rằng ném bừa cho Mục Vỹ một cái coi như an ủi hắn là xong.
Nhưng khi nghe bọn họ nói vậy, Mục Vỹ chỉ đứng yên tại chỗ rồi mỉm cười nhìn họ.
Nụ cười này thật sự khiến người ta thấy rất u ám.
“Chắc ngươi cũng biết với thực lực hiện giờ của mình, dù bây giờ hai chúng ta không ở trạng thái tốt nhất thì ngươi cũng không phải đối thủ đâu, muốn giành vảy rồng khỏi tay chúng ta thì cứ nằm mơ đi!”
Bạch Tuyệt kiêu ngạo nói.
Dọc đường, gã ta đã uống rất nhiều đan dược để hồi phục thực lực của mình thật nhanh chóng.
Bây giờ, thực lực của gã ta đã khôi phục khoảng năm mươi phần trăm rồi, nên có thể dễ dàng đối phó với Mục Vỹ.
Cổ Phi Dương nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Mục Vỹ huynh đệ, nếu thích thì hai chúng ta có thể không chia cho ngươi một cái vảy rồng nào, cho nên ta nghĩ ngươi hãy hài lòng với một cái này, không thì…”
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy đe doạ.
Mục Vỹ biết trong mắt họ thì hắn thua kém họ rất nhiều, hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nếu lúc này họ không bị thương, có lẽ họ sẽ chẳng chia cho hắn một cái vảy rồng nào hết!
Đúng là hai người kia đã nghĩ như vậy.
Nếu họ mang một cái vảy rồng này ra ngoài tiểu thế giới Tam Thiên thì chắc chắn các thế lực lớn sẽ tranh nhau mua.
Dù gì thì đây cũng là vảy rồng của Thần Long, một thứ vô cùng chân quý!
“Mục Vỹ, chắc ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng hỏi.
Với gã ta mà nói thì Mục Vỹ chỉ như một con kiến hôi, không hề có tư cách ra giá với mình.
“Đương nhiên rồi!”
Song, khi hai người đó đang nhìn chăm chăm vào Mục Vỹ thì hắn chợt nói: “Nếu hai người không đồng ý cho thì ta đâu có được một cái nào, cho nên ta còn phải cảm ơn hai vị ấy chứ!”
“Thật không?”
Thấy Mục Vỹ có vẻ thoải mái như vậy, Cổ Phi Dương hơi ngẩn ra hỏi.
“Thật chứ sao!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Nếu ta mà không đồng ý thì hai người sẽ bắt tay nhau trừ khử ta ngay, thế thì ta chẳng còn cái vảy rồng nào cả, lỗ nặng luôn!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, rõ ràng hai người kia đã thở phào một hơi.
Nhưng Mục Vỹ lại liên tục cười lạnh khi thấy vẻ mặt của họ.
Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, câu này không sai, nhưng Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt không phải lạc đà, mà Mục Vỹ hắn cũng không phải con ngựa!
Lát nữa, hắn sẽ cho họ lĩnh đủ!
“Đã vậy thì ta lấy vảy rồng đó xuống cho hai vị nhé?”, Mục Vỹ mỉm cười rồi cong người nói.
“Không cần đâu!”
Bạch Tuyệt chợt nói: “Để ta đi, ta sẽ chia luôn cho ngươi một cái nên cứ yên tâm! Chúng ta không phải kiểu người nói lời không giữ lời đâu!”
Nghe Bạch Tuyệt nói vậy, Cổ Phi Dương cũng nói: “Chúng ta cùng làm đi! Dẫu sao đây cũng là sào huyệt của Thất Thải Thiên Long, không nên sơ suất!”
“Được!”
Bạch Tuyệt gật đầu.
Mục Vỹ nín cười khi xem màn biểu diễn vụng về của họ.
Đương nhiên hắn biết, hai người họ đang có ý đồ gì.
Chắc chắn Bạch Tuyệt sẽ không yên tâm để hắn đi lấy, còn Cổ Phi Dương cũng không thể để một mình Bạch Tuyệt đi lấy.
Vì thế Mục Vỹ mới cố ý xin đi giết giặc, vì hắn biết kiểu gì hai người này cũng không đồng ý.
Thấy hai người họ sóng vai tiến gần về phía đôi tay hư ảo đó, ý cười trong mắt Mục Vỹ càng sâu hơn.
“Chuẩn bị ra tay!”
“Được!”
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt đối mắt nhìn nhau rồi cùng tung chưởng chộp lấy chín cái vảy rồng.
Uỳnh…
Song đúng lúc này, đã có một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Hai người họ vốn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu bất tử, nên đương nhiên không coi lớp bảo vệ hư ảo đơn giản này ra gì.
Nhưng khi cả hai giơ tay ra, dồn toàn sức để với lấy vảy rồng.
Đã có một tiếng nổ vang lên.
Hư ảnh đôi tay đang cầm chín cái vảy rồng đã mở ra, sau đó đập vào ngực của Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt.
Ngay sau đó, thậm chí Mục Vỹ còn thấy ngực của Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt xuất hiện một trảo ấn, mà hai trảo ấn này đã đâm xuyên qua người bọn họ thành một lỗ thủng.
Hai trảo ấn này đã suýt lấy mạng của hai người họ.
Có tiếng thổ huyết vang lên, ảo ảnh biến mất, Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt ngã xuống đất hộc máu.
Quan trọng hơn là ngực họ đã xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi cứ thế chảy ra trông rất đáng sợ.
Thấy ảo ảnh đó đã biến mất, Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt tái mặt, trán đổ đầy mồ hôi.
Nếu ban nãy hai người họ không phản ứng lại nhanh thì đã bị trảo ấn đó tấn công vào đầu, chứ không phải ngực!
Nhờ đó, họ mới giữ được tính mạng.
Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ hơi ngẩn người.
Chưa chết ư?
Hắn cứ ngỡ sau đòn tấn công ấy thì hai người này chết chắc rồi, ai dè họ vẫn né được.
Chương 839: Bị coi thường
“Chết tiệt! Không ngờ vảy rồng này còn có tầng bảo vệ như vậy!”, Bạch Tuyệt lạnh lùng mắng nhiếc.
“Là do chúng ta sơ suất!”
Đương nhiên là các ngươi sơ suất rồi!
Mục Vỹ đứng một bên âm thầm cười lạnh.
Đây là đâu chứ?
Di chỉ Cổ Long đấy!
Từ ảo ảnh ở trạng thái đôi tay bảo vệ nâng đỡ chín cái vảy rồng, cùng hiểu biết của Mục Vỹ thì hắn có thể dễ dàng nhận ra đây là nơi Thần Long đẻ trứng.
Nhưng chắc trứng của nó đã bị lấy đi hết rồi, thứ còn sót lại chỉ là mấy cái vảy rồng mà ngày xưa Thần Long dùng để ấp trứng thôi.
Nhưng dẫu sao đó cũng là Thần Long!
Đương nhiên tính bảo vệ của nó với đời sau của mình phải mạnh rồi.
Ban nãy vì biết hai người Cổ Phi Dương sẽ không cho mình tiến lại gần chín cái vảy rồng nên Mục Vỹ mới xung phong xông trận.
Mà sự thật đúng là như vậy.
Còn bây giờ, sau khi hai người đó bị thương nặng, quyền chủ động đã hoàn toàn thuộc về Mục Vỹ.
“Hai vị không sao chứ?”
Thấy ngực bọn họ chảy máu ròng ròng, còn có nửa cái mạng, Mục Vỹ ngạc nhiên nói: “Sớm biết vậy thì ta đã đi lấy rồi, hai người không sao chứ?”
“Không sao!”
“Vẫn ổn!”
Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt đáp lời, sau đó vùng vẫy toan đứng dậy, nhưng không được.
“Đã bị thương nặng rồi thì đừng cố nữa!”, thấy hai người họ cố đứng dậy, Mục Vỹ bước tới, vươn tay lấy chín cái vảy rồng xuống.
Lần này thì không còn ai ngăn cản hắn nữa!
“Mục Vỹ, ngươi lấy vảy rồng xuống rồi giữ lại một cái, tám cái còn lại thì chia đều cho ta và Cổ Phi Dương!”
Thấy Mục Vỹ lấy vảy rồng, Cổ Phi Dương cao giọng nói.
“Thế á!”
Mục Vỹ nhìn chín cái vảy rồng trong tay rồi khẽ lắc đầu, sau đó cất hết đi.
“Ngươi định làm gì?”
“Không làm gì cả!”
Mục Vỹ ngạc nhiên nói: “Ban nãy đúng là chúng ta đã thoả thuận rằng mỗi người các người bốn cái, còn ta một cái. Nhưng đó là thoả thuận của ban nãy thôi!”
Nghe thấy vậy, Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt lập tức biến sắc mặt nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy tức giận.
“Ngươi định chơi xấu à?”
“Không không, đương nhiên là không!”, Mục Vỹ lắc đầu nói: “Ta chỉ muốn lập một thoả thuận khác thôi!”
“Ban nãy nếu hai người hợp lực thì ta không phải đối thủ, vì thế ta chỉ được một cái, nhưng bây giờ các người không còn là đối thủ của ta nữa thì thoả thuận phải thay đổi một chút. Cả chín cái vảy rồng này sẽ là của ta tất!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, hai người kia biến sắc mặt.
“Thế chúng ta được thứ gì?”
Cổ Phi Dương lạnh mặt hỏi.
“Các ngươi ư?”, Mục Vỹ hừ lạnh đáp: “Các ngươi giữ được cái mạng chó của mình đấy!”
Mục Vỹ nổi sát ý nhìn hai người đó rồi hừ nói: “Nếu ban đầu hai ngươi không tỏ vẻ khinh thường ta và chia đều mỗi người ba cái vảy rồng thì ta có thể đảm bảo các ngươi sẽ không bị thương. Chúng ta công bằng, hợp tình hợp lý. Nhưng tiếc là các ngươi quá ngông cuồng, không coi ai ra gì, đã thế còn cho ta mỗi một cái vảy? Được thôi, thế thì ta chỉ cho các ngươi mạng sống thôi!”
“Ngươi biết trước ở đây có ám khí!”
“Cho nên trước đó mới cố tình đòi đi lấy vảy rồng?”
Nghe thấy vậy, cả hai người họ đã bừng tỉnh.
Bọn họ đã bị Mục Vỹ chơi một vố.
“Bây giờ biết cũng chưa muộn đâu!”
Mục Vỹ nhìn hai người họ rồi lạnh mặt nói: “Coi thường người khác thì kiểu gì cũng phải trả giá, coi như đây là bài học ta dạy cho các ngươi, miễn phí đấy!”
Mục Vỹ lạnh mặt, rút trường kiếm ra, kiếm Tiềm Long vang lên tiếng vun vút, sau đó hắn đầy sát ý nhìn hai người kia.
Chín cái vảy rồng này là chuyện quan trọng, nếu hai người kia truyền tin này ra ngoài, chắc chắn sẽ có nhiều người ra tay với Mục Vỹ!
Đã vậy thì chỉ còn cách giết người diệt khẩu thôi!
Thấy Mục Vỹ rút kiếm ra, hai người kia biết hắn muốn giết mình.
Nhưng giờ, họ không còn là đối thủ của hắn nữa. Cổ Phi Dương tỏ vẻ tiếc nuối, bất thình lình đã có chín chín tám mươi mốt quân cờ xuất hiện trong tay hắn ta.
Các quân cờ này đều có tia sáng màu đen lấp lánh, lúc bọn chúng xuất hiện đã có ánh sáng loé lên, các tiếng nổ bùm bùm vang lên, Cổ Phi Dương đã biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, hình như Bạch Tuyệt cũng lấy một cái vòng ngọc ra, gã ta giơ nó lên, ánh sáng màu xanh xoay quanh người gã ta, ngay sau đó Bạch Tuyệt cũng đã biến mất.
Thoáng cái, hai người họ đã biến mất dạng, chỉ còn lại một mình Mục Vỹ ngây ngốc nhìn không gian thuỷ tinh.
“Tốc độ bỏ chạy nhanh quá!”
Mục Vỹ không nghĩ là có thể giết được hai người họ, nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn là thủ đoạn chạy trốn của bọ họ quá cao siêu.
“Thế này là đắc tội chết với Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt rồi, nhưng nếu mình có thể đột phá tầng thứ tư của cảnh giới Vũ Tiên – Ích Cốc Bất Thực thì chắc cũng đấu được với họ một trận!”, Mục Vỹ lẩm bẩm.
Bây giờ, hắn không sợ núi Huyền Không nữa.
Nếu tin chỉ vì hắn lấy mấy cái vảy rồng này mà núi Huyền Không phải cử cả một đội quân cường giả hùng hậu tới để truy sát truyền ra ngoài thì họ sẽ không thể đứng vững ở tiểu thế giới Tam Thiên nữa.
“Mình có định giết bọn họ đâu, chỉ hù doạ tí thôi mà, gì mà phải sợ thế?”
Mục Vỹ cất kiếm Tiềm Long đi rồi cười khổ nói.
Nếu hắn đoán không nhầm thì không gian thuỷ tinh này là do Thất Thải Thiên Long để lại, nước bọt mà nó lưu lại ở nhiều nơi đã trở thành hộ pháp sau nhiều năm tích tụ.
Mà khả năng cao thế giới thuỷ tinh này được hình thành từ nước bọt kết tủa từ hàng vạn năm.
Thứ này mà đem ra ngoài thì kiểu gì cũng là kỳ vật vô giá.
Nhưng với thực lực hiện tại của Mục Vỹ thì đừng nói tới chuyện lấy đi, có thể giữ được một mảnh đã là kỳ tích rồi.
Nhưng sau khi trông thấy nơi này, Mục Vỹ có thể chắc chắn đây là nơi Thất Thải Thiên Long đẻ và ấp trứng.
Song, giờ chỉ còn lại vảy rồng thôi, trứng rồng đâu rồi?
Chương 840: Long huyết
Mục Vỹ biết rõ một quả trứng rồng có nghĩa là gì.
Thú cưỡi của hắn ở đại thế giới Vạn Thiên thuộc bộ tộc Thần Long, đó cũng là người huynh đệ tốt vào sinh ra tử với hắn – Tạ Thanh.
“Nếu như tiểu tử Tạ Thanh ở đây, chắc y sẽ thích chỗ nước bọt này lắm. Khéo chủ nhân của nơi này này là một con rồng mẹ, tên kia hẳn sẽ hú hét sung sướng cho coi”.
Dường như Mục Vỹ nghĩ tới điều gì đó, cười ha ha nói.
Song, tiếng cười của hắn vang vọng trong khắp không gian thủy tinh có vẻ rất kỳ lạ.
Nhưng trong sự vang vọng ấy, Mục Vỹ lại dựa vào tiếng vọng phát hiện ra hình như trong không gian thủy tinh này có một điểm khác thường.
Không kịp suy nghĩ kỹ, Mục Vỹ bay thẳng ra.
Xảy ra chuyện kỳ lạ thì chắc chắn có nguyên nhân, huống chi nơi này là trong di chỉ Cổ Long, hơn nữa còn là một không gian kỳ lạ của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia.
Tốc độ của Mục Vỹ rất nhanh, hắn lao như bay về phía trước, không lâu sau đã tới trước một tấm bia đá.
Tấm bia đá kia vững chắc đứng sừng sững trước mặt Mục Vỹ.
Mà đằng sau tấm bia đá là một hố máu.
Lúc này, đang có những chất lỏng bảy màu chậm rãi xoay tròn trong hố máu kia.
“Long huyết của Thất Thải Thiên Long.”
Nhìn thấy chất lỏng bảy màu kia, Mục Vỹ hơi sửng sốt rồi tỏ vẻ vui mừng.
Nói chính xác thì là vẻ mặt mừng rỡ như điên.
Long huyết của Thất Thải Thiên Long, là máu của thần thú.
Nếu như hắn có thể hấp thụ máu Thần Long này, có lẽ lĩnh ngộ của hắn với Vạn Cổ Huyết Điển sẽ sâu sắc hơn, huyết độc trên người Chu Á Huy chắc chắn sẽ được giải quyết.
Mà Mục Vỹ càng biết rõ, máu của thần thú này là thứ mà núi Huyền Không vẫn luôn cực khổ tìm kiếm.
“E rằng mấy lão cáo già kia nằm mơ cũng không ngờ, đệ tử núi Huyền Không lui tới di chỉ Cổ Long nghìn năm nay mà không thể nào tìm được long huyết thần thú, nay lại bị ta tìm được”.
Nghĩ tới vẻ mặt đau khổ của đám cáo già kia, trong lòng Mục Vỹ vui sướng vô cùng.
“Quy Nhất, có cách gì không?”
Thất Thải Thiên Long là sự tồn tại mạnh mẽ của bộ tộc Thần Long, Mục Vỹ biết với cảnh giới hiện tại của hắn, cố hấp thu huyết mạch của Thất Thải Thiên Long này chỉ e sẽ nổ tan xác mà chết.
Miễn bàn đến chuyện thay đổi huyết mạch gì đó cho mình.
“Không!”
Giọng điệu Quy Nhất cứng nhắc nói: “Đến cường giả Tiên Cảnh cũng khó mà hấp thu được huyết mạch của Thất Thải Thiên Long, chứ đừng nói tới một người ở cảnh giới Vũ Tiên nhỏ bé như ngươi”.
“Không phải thế chứ!”
Mục Vỹ chua xót nói: “Khó khăn lắm mới phát hiện long huyết, ngươi đâu thể nào bảo ta cứ đi qua mà không làm bất kỳ chuyện gì chứ?”
“Thật ra thì cũng có một cách, chỉ e là ngươi không chịu nổi”.
“Có cách là được rồi, nói ra thử xem”.
Quy Nhất bình tĩnh nói: “Long huyết này chắc là thai chết lưu trong trứng rồng hóa thành, vì vậy không phải loại cao siêu như Thần Long trưởng thành, nhưng cũng không phải thứ ngươi có thể chịu nổi. Có điều bia mộ này là tấm Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thứ hai của ngươi, nếu như ngươi thu phục hết hai tấm thần bia, khéo sẽ có cách hấp thụ long huyết đấy”.
“Rốt cuộc Cửu Linh Đoạt Thiên Bia là gì thế?”
“Sau này ngươi sẽ biết”.
Quy Nhất lại làm bộ dạng cao thâm khó lường không muốn giải thích.
Sau khi có được Bất Diệt Huyết Điển từ tấm bia mộ thứ nhất, Mục Vỹ đã biết được tấm thần bia này chí ít cũng là do các thế lực toàn năng viễn cổ sáng lập ra, hơn nữa sự lĩnh ngộ đối với sức mạnh huyết mạch sâu sắc không ai bì được.
“Được, nếu vậy thì ta sẽ thử xem sao”.
Mục Vỹ gật đầu, trực tiếp bước ra một bước.
Ầm, phía trên Mục Vỹ chợt hiện ra một tấm bia đá màu đen tuyền, chính là tấm Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thứ nhất.
Rầm, tấm bia đá kia đứng sừng sững đằng sau Mục Vỹ.
Tấm bia thứ nhất này và máu thịt của Mục Vỹ đã kết hợp với nhau, trở thành một phần trong cơ thể hắn không thể tách rời.
Bây giờ, hắn điều khiển nó vô cùng nhuần nhuyễn.
"Hợp!"
Mục Vỹ nhìn tấm bia đá kia rồi khẽ hô một tiếng, sau đó bước lên một bước, Cửu Linh Đoạt Thiên Bia sau lưng trực tiếp lao thẳng ra.
Ầm ầm…
Thoáng cái, hai tấm bia đá va vào nhau, tiếng kim loại va chạm vang lên, cả hai tấm bia đá đều rơi xuống.
Nhưng ngay sau đó, Mục Vỹ rõ ràng cảm nhận được trước khí thế đó, Cửu Linh Đoạt Thiên Bia của mình đã bị một tấm bia đá khác áp chế hoàn toàn.
Tấm bia đá kia không ngừng rung lên rồi xuất hiện từng dòng đỏ như máu.
Trong chốc lát, Mục Vỹ cảm giác được máu trong cơ thể mình ngày càng chảy nhanh hơn với một chiều hướng bùng nổ.
Ngay sau đó, xu thế bùng nổ mạnh mẽ kia khiến cho dòng máu tươi ấy đột phá thân thể hắn, có tiếng ầm ầm vang lên, những giọt máu đó bao trùm lấy cơ thể Mục Vỹ rồi hóa thành một dòng máu tiến về phía tấm bia đá.
Chỉ trong nháy mắt, Mục Vỹ cảm nhận được linh hồn thực của mình đã rời khỏi thân thể, phiêu du giữa không trung.
Cùng lúc đó, trên tấm bia đá thứ hai chợt xuất hiện một hư ảnh chậm rãi ngưng kết lại thành hình ảnh chân thực.
Hư ảnh đó dài đến mấy nghìn mét, mỗi một cái vảy bên ngoài đều có những màu sắc khác nhau, móng vuốt sắc nhọn ngạo nghễ giơ lên đỉnh đầu, hai sợi râu hiện ra.
Bình luận facebook