• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần (1 Viewer)

  • Chương 831-835

Chương 831: Những không gian kỳ dị

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy!”

Trần Nhiễm lạnh mặt khi nhìn thấy món thánh khí hạ phẩm trong tay Mục Vỹ, y đằng đằng sát ý tiến lên.

Y vừa đâm một thương ra, cả không gian đã biến sắc, đường thương bén nhọn bủa vây Mục Vỹ.

“Thương đấu với kiếm, để ta xem thương pháp của ngươi và kiếm pháp của ta, thứ nào lợi hại hơn!”

Mục Vỹ lạnh mặt, đầy sát ý.

Kiếm tâm tầng bốn, kiếm pháp bất tận, hắn hoàn toàn không sợ Trần Nhiễm.

Sự cách biệt duy nhất giữa hai người họ là cảnh giới, Trần Nhiễm là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, Vạn Thọ, tuổi thọ lên đến hàng chục nghìn năm.

Võ giả đạt cảnh giới này không chỉ nâng cao tuổi thọ, mà tinh khí thần cũng dồi dào hơn rất nhiều.

Nếu nói trước khi tiến vào tầng thứ năm, võ giả chỉ có thể sống khoảng một nghìn tuổi, thì khi đạt đến năm trăm tuổi mới được coi là trung niên.

Nhưng nếu đột phá lên tầng thứ năm và đạt mức tuổi thọ hàng chục nghìn năm thì năm trăm tuổi vẫn là trẻ.

Mà thể chất, tiềm lực và thân thể của tuổi trẻ là lúc sung mãn nhất, mạnh hơn lứa tuổi trung niên rất nhiều!

Đây chính là điểm mạnh của cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm.

Thật ra bây giờ, Trần Nhiễm đã lớn tuổi hơn Mục Vỹ rất nhiều, nhưng so về con đường võ đạo thì thậm chí y còn trẻ trung hơn hắn, vì thế đương nhiên y có tiềm lực rất mạnh.

Y vừa quét một thương, một cơn gió mạnh đã khiến mặt đất phải rung chuyển.

Song, so với y thì thanh trường kiếm của Mục Vỹ lại cứng rắn hơn.

Dù kẻ thù có tấn công từ mọi phía, kiếm tâm cũng không lơ là!

Uy lực của kiếm tâm tầng bốn không nằm ở kiếm thuật, mà ở uy lực kiếm pháp.

Ngay sau đó, hai người đã bắt đầu giao đấu với tốc độ cực nhanh trong Tứ Tượng Hoang Sát Trận.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, có hai bóng người đang đứng trong một thế giới đầy tuyết.

Bọn họ chính là Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt.

Cổ Phi Dương được gọi là thiên tài toàn diện, từ luyện đan, trận pháp đến luyện khí đều tinh thông, hắn ta đã trở thành một huyền thoại cho thế hệ trẻ ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Còn Bạch Tuyệt là đệ tử cấp cao ở núi Huyền Không, gã ta có thực lực thâm sâu không lường, được mọi người ngưỡng mộ.

Nhưng hai người họ ở đây không hề có khí thế hùng hổ như Mục Vỹ và Trần Nhiễm, mà cả hai vẫn giữ nguyên một khoảng cách an toàn.

“Lâu rồi không gặp, lần trước ta bại dưới tay ngươi, nhưng lần này thì không đâu!”

Bạch Tuyệt nhìn Cổ Phi Dương rồi cười nói.

“Ta cũng không thua đâu!”

Cổ Phi Dương cười nói: “Núi Huyền Không luôn rất mạnh, ngươi có thể trở thành đệ tử cấp cao ở đó, chứng tỏ cũng rất giỏi. Nhưng so với việc giao thủ với ngươi thì ta muốn đấu với Chu Á Huy hơn!”

“Nhưng nghe nói hắn đã chết vì thử luyện trong di chỉ Cổ Long, tiếc thật, vì trên đời này chắc chỉ có hắn mới đuổi kịp được ta thôi!”

“Ngươi tự tin thế à!”, Bạch Tuyệt cười nói: “Nhưng ta không hiểu tại sao ngươi lại chọn bại dưới tay của Tần Mộng Dao?”

“Có rất nhiều chuyện ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần hiểu là mình sẽ không bao giờ là đối thủ của ta là đủ rồi!”

“Được thôi, nhưng ta vẫn muốn biết bây giờ ngươi mạnh tới cỡ nào!”

Dứt lời, Bạch Tuyệt đã tay không lao đến chỗ Cổ Phi Dương.

Hai người họ đều đã quy tụ mọi tư chất của thiên tài ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Chắc chắn nhiều năm về sau, bọn họ sẽ trở thành người chèo chống nơi này và có uy danh chấn động một phương.

Nếu tin tức hai người họ giao thủ truyền ra ngoài, có lẽ cả tiểu thế giới Tam Thiên đều đến xem mất.

Tiếc là trận giao đấu có thể ghi vào sử sách này lại chỉ có mỗi hai người họ ở đây thôi.

Cùng lúc đó, trận quyết đấu của Mục Vỹ và Trần Nhiễm đã diễn ra vô cùng quyết liệt.

Cả hai đều đã bị thương và đổ máu vì vũ khí của đối thủ.

Dù vậy, nhưng họ vẫn bừng bừng khí thế, không ai chịu nhường ai!

“Đã không?”

Mục Vỹ nhìn Trần Nhiễm rổi chẹp miệng nói.

“Kiếm tâm của ngươi rất lợi hại, nhưng chưa là gì so với thương thuật của ta. Chắc đòn át chủ bài của ngươi là kiếm tâm đúng không? Nhưng ta thì chưa trổ hết tài năng ra đâu!”

Trần Nhiễm cười lạnh một tiếng, sau đó đứng yên tại chỗ như một con chiến ưng với đôi mắt sắc bén.

“Ta sẽ cho ngươi thấy vì sao Trần Nhiễm ta lại đứng thứ năm trên bảng Thiên Mệnh!”

Trần Nhiễm khẽ hô lên một tiếng rồi dang rộng đôi tay, có tiếng vù vù vang lên, các ngôi sao màu vàng đã xuất hiện.

Các ngôi sao này không ngừng tập trung lại rồi biến thành một dải lụa, thoả thích bay lượn trên tay y.

“Đây là tài năng của ngươi ư?”

Mục Vỹ nhìn Trần Nhiễm rồi mỉm cười khinh bỉ, sau đó tiến bước, chín Nguyên Cầu tập trung quanh người hắn.

Mục Vỹ đã tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí vô cùng thuần thục.

Nhưng trước giờ, hắn chỉ sử dụng kiếm tâm khi đối mặt với kẻ thù, bởi kiếm tâm mạnh mẽ đã đủ để hắn thoát khỏi nguy hiểm rồi.

Nhưng lần này, hắn buộc phải dùng tới Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí khi đối mặt với Trần Nhiễm.

Đây cũng là lần đầu tiên Mục Vỹ phát huy uy lực của công pháp này, nên khá là mong chờ.

“Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, chín nguyên khí của đất trời!”

Mục Vỹ khẽ hô một tiếng, chín Nguyên Cầu xoay quanh người hắn.

Lúc này, Mục Vỹ đã được Lưu Ly Kim Thân màu đen bảo vệ, hắn đầy ý chí chiến đấu nhìn Trần Nhiễm.
Chương 832: Ngự Kim Thiên Long Quyết

“Ngự Kim Thiên Long Quyết!”

Cùng lúc đó, Trần Nhiễm đã không chờ được nữa, dải lụa màu vàng bùng nổ, các điểm sáng ánh lên khắp trời, sau đó toả ra rồi dần tập trung lại.

Mục Vỹ tiến lên, chín Nguyên Cầu xếp thành một chiến tuyến, các tiếng động liên tiếp vang lên.

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí toả khí tức màu đen điên cuồng, bắt đầu bao phủ người Mục Vỹ.

Điểm sáng màu vàng ở trước người Trần Nhiễm đã hình thành một bức bát quái, tám cạnh của nó tách ra, mỗi góc đều có một con mãnh thú khổng lồ đang nằm ở giữa.

Trên đầu mỗi con đều những cái sừng màu vàng lấp lánh.

Số sừng trên đầu chúng tương đương với số thứ tự: con thứ nhất một cái, con thứ hai hai cái,…

Tám con mãnh thú đều có khí thế ngất trời, không ngừng gầm gừ, chúng bước ra khỏi tấm bát quái rồi đứng thành hàng trước mặt Mục Vỹ.

Cùng lúc đó, Trần Nhiễm cũng cất bước, giẫm lên tấm bát quái đó rồi bay vút lên cao.

“Hừ! Mục Vỹ, Ngự Kim Thiên Long Quyết là bí kíp của núi Huyền Không ta. Ta nói cho ngươi biết, lúc con thú một sừng tấn công ngươi, nó có thể đoán được thực lực mà ngươi định thi triển. Con thứ hai có thực lực mạnh gấp đôi ngươi, con thứ ba thì gấp ba, cứ thế nâng lên cho đến con thứ tám. Nhưng ta nghĩ ngươi không trụ được đến lúc ấy đâu!”

Dứt lời, Trần Nhiễm lập tức vung tay, con thú một sừng đứng đầu nhảy bổ về phía Mục Vỹ.

Tiếng gầm gừ vang lên, mặt đất không ngừng rung chuyển, lực tấn công của con thú một sừng này đã sánh ngang với thực lực của võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba.

Mục Vỹ giơ tay, một trong chín Nguyên Cầu lập tức bay ra.

Nó loé lên ánh sáng ngọn lửa màu đen lấp lánh, lửa cháy hừng hực bao vây con thú một sừng đó.

Có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, thân mình của con thú một sừng đã nằm im lìm ở một chỗ cách Mục Vỹ chừng mười mét.

Trần Nhiễm không hề ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh này, bởi y đã biết trước là con thú một sừng này không thể đánh bại được Mục Vỹ.

Nó chỉ là mồi nhử để dụ Mục Vỹ thi triển bản lĩnh của mình thôi, vì thứ có thể giết được Mục Vỹ thật sự là đại sát khí ở phía sau.

“Yếu quá đi mất, đây là bí pháp của núi Huyền Không các ngươi à?”

Mục Vỹ cười nói: “Không ổn rồi! Này, Trần Nhiễm, bí pháp này xoàng quá, nói ta nghe ngươi mất bao lâu mới học được thế?”

Trần Nhiễm vốn vẫn bình thường, nhưng không hiểu tại sao sau khi nghe Mục Vỹ nói vậy, y lại không khống chế được lửa giận trong lòng.

“Lên!”

Y tiếp tục vung tay, con thú hai sừng thứ hai xông trận.

Thấy con thú này tấn công, Mục Vỹ búng ngón tay, tiếp tục bắn một trong chín Nguyên Cầu vây quanh người ra.

Tia sáng loé lên lần này là tia sét hoà cùng với ánh lửa, chúng lập tức tấn công con thú hai sừng khi nó chưa tiến lại gần.

Uỳnh! Có tiếng nổ vang lên, con thú hai sừng đã tiêu đời!

“Thú ba sừng!”

Trần Nhiễm không nhịn được mà hô lên.

“Lên đi, có bao nhiêu ta cho nổ hết luôn!”

Mục Vỹ tuỳ ý phất tay, thấy vẻ tức giận của y, hắn chỉ thấy rất vui.

Ngự Kim Thiên Long Quyết mà Trần Nhiễm thi triển đúng là rất phi thường, pháp quyết này dựa vào thực lực của võ giả mà có thể khiến thực lực của tám con mãnh thú tăng theo số thứ tự. Với các đối thủ bình thường mà nói thì đối phó được hai đến ba con là quá giỏi rồi!

Nhưng Mục Vỹ thì khác, thực lực của tám con mãnh thú của Trần Nhiễm có thể nâng cao, còn khi dùng chồng chéo chín Nguyên Cầu mà Cửu Nguyên Thiên Khí của hắn ngưng tụ ra, uy lực cũng tăng theo cấp số.

Mà không chỉ đơn giản là tăng một bậc.

Chín loại nguyên khí mà Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí ngưng tụ được là kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, sấm, sét, huyết mạch và Tru Tiên Đồ, khi sử dụng kết hợp các loại sức mạnh này với nhau sẽ khiến uy lực tăng gấp ba, gấp bốn lần.

Sau khi tiếng nổ ấy vang lên, mặt của Trần Nhiễm đã tái mét.

Con thứ năm rồi!

Con thú năm sừng cũng đã bị Mục Vỹ xử gọn!

Tiếp đến là con thứ sáu, thứ bảy, chẳng lẽ rồi sẽ con thứ tám ư?

Trần Nhiễm đã bừng lửa giận khi thấy Mục Vỹ vẫn giữ nụ cười trên môi với vẻ điểm nhiên.

Nguyên Cầu màu đen thứ sáu phát nổ, con thú sáu sừng chết, đến viên thứ bảy thì con thứ bảy cũng toi đời!

Viên thứ tám!

Lúc này, Trần Nhiễm có vẻ hơi căng thẳng khi nhìn Nguyên Cầu màu đen của Mục Vỹ.

Thành bại ra sao là nhờ lần này!

“Giết!”

Trần Nhiễm khẽ hô lên một tiếng, con thú tám sừng đã xông lên, cộp cộp, mặt đất nứt ra, con mãnh thú thứ tám đã mạnh hơn con thứ nhất tám lần.

“Ngươi có thì ta cũng có!”

Mục Vỹ cười lạnh một tiếng rồi vung tay, tám Nguyên Cầu màu đen lập tức vây lấy người con thú tám sừng như sợi dây thừng.

Gào, vì có thân mình to lớn nên con thú tám sừng có tốc độ chậm hơn tám Nguyên Cầu của Mục Vỹ.

Tám Nguyên Cầu đã bao vây lấy con thú tám sừng.

Uỳnh…
Chương 833: Đại bại

Mục Vỹ không hề cho Trần Nhiễm cơ hội để phản ứng lại, một vụ nổ kinh thiên động địa đã diễn ra.

Con thú tám sừng nổ tung, hoá thành tia lửa bay khắp trời rồi biến mất, sau đó tám Nguyên Cầu lại tập trung lại rồi xoay quanh người Mục Vỹ.

Lần này, thậm chí con thú tám sừng còn chưa kịp cử động, đã bị Mục Vỹ giết chết rồi.

Trần Nhiễm chỉ biết câm nín khi trông thấy cảnh tượng này, cuối cùng y mấp máy môi rồi hộc ra một ngụm máu tươi.

Trần Nhiễm tái mặt, run rẩy nhìn Mục Vỹ.

“Thổ huyết rồi à?”

Mục Vỹ ngạc nhiên nói: “Ngươi bị thổ huyết vì phản phệ, hay vì tức quá? Hay do cả hai thế?”

“Ngươi chán sống rồi đúng không!”

“Ấy đừng! Đừng liều mạng thế!”, Mục Vỹ vội nói: “Đừng lôi thêm con át chủ bài nào ra nữa, kẻo không chưa giết được ta thì ngươi đã chết mệt rồi. Thế thì còn ra thể thống gì nữa, ngươi chẳng kêu ta là tên vô dụng còn gì? Mà chết vì một tên vô dụng thì không đáng đâu!”

“Nhất định ta sẽ giết ngươi!”

Trần Nhiễm chỉ thấy đầu mình ong ong, y sắp bị Mục Vỹ chọc cho tức đến mức ngất xỉu rồi.

Y chỉ muốn xé toạc cái miệng của hắn ra!

“Ngự Kim Thiên Long Quyết, kim sinh vạn vật, long thiên biến vạn hoá, hai thứ kết hợp sát phạt cả thiên hạ!”

Trần Nhiễm khẽ lẩm bẩm, máu tươi nhỏ xuống ngày càng nhiều.

Lúc này, cơ thể y cũng xuất hiện những vết rạn trông rất kinh khủng, hệt như da y đã bị xé rách.

Dưới sự biến hoá này, trông Trần Nhiễm như một bức tượng đá đang nứt ra, máu tươi đã chảy thành dòng.

“Mục Vỹ, không giết được ngươi thì ta không thể sống trên đời này được nữa. Vì thế hôm nay, ta nhất định phải tiễn ngươi đi chầu diêm vương!”

Trần Nhiễm nhìn Mục Vỹ, lửa giận trong lòng y đã bùng cháy như hoà tan vào cơ thể.

Gầm…

Y vừa nói dứt câu đã có tiếng gầm vang lên, Trần Nhiễm bay vút lên cao, tấm bát quái dưới chân cũng tăng tốc xoay tròn.

Tiếng gầm gừ đó phát ra từ dưới chân y.

Lần này, có một con thú chín sừng xuất hiện dưới người y.

Mỗi một cái sừng trên đầu nó đều có lực tấn công khiến người ta phải sợ khiếp hồn vía.

“Chín sừng ư? Nhưng ta cũng có chín Nguyên Cầu mà?”

“Mơ đi!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Trần Nhiễm lại gào lên, phựt phựt, cơ thể y đột nhiên xuất hiện những cái gai, chúng nhô lên như gai xương ngưng tụ từ xương cốt của y.

Những cái gai đó mọc kín người y, khiến y trông như một con nhím rất đáng sợ.

Phựt phựt, khi người Trần Nhiễm mọc ra những cái gai đó thì con thú chín sừng ở bên dưới cũng xuất hiện tình trạng tương tự.

Những cái gai xương xuất hiện bất ngờ này khiến Mục Vỹ thấy vô cùng khó tin.

“Sợ rồi à?”

Trông thấy vẻ mặt của Mục Vỹ, Trần Nhiễm cười lớn nói: “Mục Vỹ, ngươi đáng chết! Dù có lấy được Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thì ngươi cũng không biết cách dùng, thế chỉ có phí của giời. Lần này, ta chịu trả cái giá đắt là cho nổ Kim Đan cũng chỉ vì giết ngươi!”

“Chỉ cần giết ngươi và giành được Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thì mất một viên Kim Đan nhỏ bé có sá gì?”

“Đến lúc ấy, ta sẽ cho ngươi thấy uy lực thật sự của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia!”

Thấy vẻ điên cuồng của Trần Nhiễm, Mục Vỹ biết tên này mất trí rồi.

Dù y đang là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, nhưng một khi cho nổ Kim Đan thì có khác gì một tên vô dụng nữa đâu.

Nhưng qua lời nói của y, Mục Vỹ biết mình không rõ cách sử dụng Cửu Linh Đoạt Thiên Bia, nhưng y thì ngược lại.

“Yên tâm, sau này ta ắt biết Cửu Linh Đoạt Thiên Bia là thứ gì và khống chế được nó thôi, đây chỉ là vấn đề thời gian. Còn ngươi muốn cướp nó khỏi tay ta thì e là không được đâu!”

“Ngạo mạn!”

Trần Nhiễm mắng: “Ta dùng uy lực của Kim Đan để giết ngươi mà còn không thành công, vậy chẳng phải công sức tu luyện bao năm thành công cốc rồi sao? Lẽ ra ta không định làm thế này đâu, nhưng ngươi luôn khiến ta thấy khó chịu nên đành vậy thôi!”

Dứt lời, Trần Nhiễm vung tay, những cái gai xương trên người y đều bắn ra ngoài.

Cơ thể y đã xuất hiện những vết thương.

Máu tươi cứ thế chảy ra, trông rất đáng sợ.

Nhưng hình như Trần Nhiễm chẳng hề bận tâm!

Để giết Mục Vỹ, dù có phải trả giá đắt đến mấy, y cũng cam lòng!

Thấy những cái gai xương trên người Trần Nhiễm rụng xuống người con thú chín sừng, Mục Vỹ lùi lại một bước.

Con thú chín sừng đã mạnh hơn gấp chín lần con thứ nhất, một con quái thú như vậy có thể bùng nổ sức mạnh tới mức nào?

Trần Nhiễm muốn liều mạng, nhưng Mục Vỹ thì không!

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí tập trung quanh người Mục Vỹ, từng nguyên khí bùng nổ.

Vù, chín Nguyên Cầu bay vút lên cao.

Mưa gió sấm sét, kim mộc thuỷ hoả, các sức mạnh thi nhau tàn sát mọi nơi.

Nơi đây vốn là vùng đất sấm chớp và mưa giông, nên đã khiến Mục Vỹ chiếm ưu thế!

Đoàng, con thú chín sừng gai góc khắp người gào lên, cơ thể nó không ngừng phình to, thoáng cái đã cao đến hàng nghìn mét, Trần Nhiễm cũng bay lên cao rồi nhìn Mục Vỹ ở bên dưới với ánh mắt đầy sát ý!
Chương 834: Quy Nhất

Khác hẳn với dáng vẻ dốc hết sức chiến đấu trong phẫn nộ của Trần Nhiễm, Mục Vỹ đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn y với ánh mắt trêu tức.

"Cửu Nguyên Quy Nhất!"

Trong chốc lát, Mục Vỹ vung tay lên. Chín quả Nguyên Cầu không ngừng xoay tròn trên trời hòa làm một thể.

Một quả cầu đen khổng lồ bay đến trước mặt Bát Giác Thú.

Giờ phút này, đất trời biến động dữ dội, chợt tất cả mọi phong ba, ánh chớp, tia lửa biến mất.

Thay vào đó là một khoảng lặng như tờ.

Ngay cả Trần Nhiễm cũng ngẩn người.

Sự yên lặng đáng sợ này làm lòng y hơi sốt ruột.

Đáng ra y có thể giết chết Mục Vỹ và chiếm lấy Cửu Linh Đoạt Thiên Bia một cách dễ dàng rồi, nhưng khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi này lại làm y hoảng loạn!

"Sợ cái gì? Nhào lên, ta cũng không chắc thắng ngươi được đâu, thua thì cùng lắm là chết thôi!"

Mục Vỹ khẽ cười nhìn khuôn mặt bàng hoàng của Trần Nhiễm, dí dỏm nói.

"Ai sợ ngươi, ngươi chết chắc rồi!"

Trần Nhiễm hét lớn rồi bước tới một bước.

Ngay sau một tiếng ầm ầm, hai bóng người lao vụt tới.

Dưới chân hai người, Nguyên Cầu đen kịt và con thú tám sừng va uỳnh vào nhau.

Bành bành bành...

Trong chốc lát, gió nổi mây vần khắp bầu trời, sấm chớp và bão táp lại xuất hiện.

Âm thanh nổ đùng đoàng vang vọng trong không gian nghe đau cả tai.

Cú nổ này dữ dội đến mức như long trời lở đất!

Tất cả mọi thứ xung quanh bị hủy diệt, tiêu tán thật nhanh.

"Phụt phụt..."

Tiếng phụt vang lên giữa bầu trời tối tăm. Một người máu ứa ra khỏi miệng liên tục, mặt trắng như giấy, lỗ thủng trên người nhiều vô số kể.

"Sao... ta có thể thua..."

Miệng Trần Nhiễm toàn là máu, mặt mày tái nhợt.

"Sao lại không thể?"

Mục Vỹ thở dốc, cười khẩy: "Còn chưa đánh một trận sinh tử mà ngươi đã sợ ta rồi. Sợ thì thắng kiểu gì chứ?"

Nghe hắn nói vậy, Trần Nhiễm nhìn trường kiếm đâm vào ngực mình rồi nở nụ cười chua xót: "Ta là Trần Nhiễm độc nhất vô nhị trên thế gian này, là thiên chi kiểu tử, vậy mà bị ngươi đánh bại. Ta không phục!"

"Không phục? Không sao, ngươi chả còn hơi sức đâu mà không phục!"

Mục Vỹ cười nhạo một câu rồi rút kiếm. Sau tiếng phập, máu bắn ra tung tóe, Trần Nhiễm lảo đảo rơi xuống.

Thi thể rơi cái uỳnh xuống nền đất làm nó rung chuyển một lúc.

Hình ảnh này làm khuôn mặt Mục Vỹ khẽ giãn ra nhẹ nhàng. Hắn thở dài một hơi, mặt tái nhợt, không nhịn được phun một ngụm máu.

"Đúng là nhếch nhác hết nói nổi!"

Che cái miệng đầy máu của mình, Mục Vỹ mệt mỏi than thở.

Dù gì Trần Nhiễm cũng đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, vốn là một người vô cùng mạnh.

Ngự Kim Thiên Long Quyết kia đúng là bá đạo thật.

Mỗi lần các chiêu thức đâm sầm vào nhau, mặc dù trông Mục Vỹ bình tĩnh thế thôi nhưng thực chất chúng luôn tác dụng ngược một lực ép lớn đến đáng sợ lên kinh mạch và máu thịt trong cơ thể hắn.

Chẳng qua là các đòn công kích ấy đã bị hắn vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển điều hòa sức mạnh huyết mạch của mình để hóa giải. Dù vậy, đòn chí mạng cuối cùng vẫn khiến hắn chật vật.

Mục Vỹ tỏ ra nhẹ nhàng, bình thản như thế chẳng qua là để đả kích niềm tin của Trần Nhiễm mà thôi. Một khi lòng tin dao động thì phát huy được bảy, tám phần mười thực lực là giỏi lắm rồi.

Bản thân Trần Nhiễm cũng không mấy tự tin nên mới rơi vào bẫy của hắn.

Nhưng uy lực chân chính của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí khi quy nhất mới là điều làm Mục Vỹ kinh ngạc hơn cả.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng triệt để sức mạnh Cửu Nguyên của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, ngờ đâu cuối cùng lại thành một chiêu thức có sức công phá rất cao.

Mặc cho xác Trần Nhiễm đầy rẫy máu đỏ, Mục Vỹ cũng không hoảng sợ chút nào.

Trần Nhiễm đem theo hàng nghìn bảo bối bên mình, nhưng rồi cuối cùng không có can đảm lấy ra.

Nếu như bị người núi Huyền Không bắt được thóp thì có bào chữa cách mấy cũng không được!

Cuộc giao chiến của hai người kết thúc. Mục Vỹ biết phải chờ Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt đánh nhau xong Tứ Tượng Hoan Sát Trận mới mở.

Song, nhìn khung cảnh gió bão bập bùng kỳ lạ xung quanh, một linh cảm nào đó bỗng lóe lên trong đầu Mục Vỹ.

"Nơi này gió táp mưa sa, sấm chớp rền vang, rất thích hợp để tăng cường Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của ta!"

Quyết định xong, Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống.
Chương 835: Ngươi nên quên đi

Thật sự mà nói, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí đã trở thành võ kỹ thuận tiện cho hắn nhất bây giờ. Có điều hắn vẫn không thể giết chết Trần Nhiễm dù đã thi triển Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí đến trình độ hoàn mỹ nhất, cuối cùng vẫn phải chém thêm một nhát nữa mới lấy mạng được y.

Nguyên do không phải vì hắn chưa hoàn toàn thông thạo Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà vì điều cốt lõi cuối cùng để nó được hoàn thiện nằm tại đây.

Thế nên bây giờ hắn cần không ngừng hấp thu sức mạnh ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ cùng uy thế của sấm sét, chớp, đồng thời tăng vốn hiểu biết của bản thân về việc tu luyện huyết mạch. Còn chuyện Tru Tiên Đồ cũng hóa thành một nguyên tố thì hắn không cần phải lo.

Đứng trên mảnh đất rộng bao la này, Mục Vỹ thả lỏng tinh thần. Chín Nguyên Cầu từ quanh người hắn lan tỏa ra, lũ lượt kéo đến vùng ngập tràn tia chớp trên trời.

Chín Nguyên Cầu vui vẻ tung tăng khắp nơi như chín đứa trẻ ham chơi.

Qua một lúc, Mục Vỹ cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể mình đang vận chuyển và trở lại trạng thái bình thường, đáng kinh ngạc là sức mạnh huyết mạch cũng đang chậm rãi tăng cường.

Sự thay đổi này nằm ngoài dự đoán của hắn.

"Khỏi cần ngạc nhiên. Cửu Nguyên như nhau nhưng lĩnh ngộ về huyết mạch của ngươi quá kém, không được như những thuộc tính còn lại nên sẽ làm chậm tốc độ trưởng thành của chúng. Đương nhiên các thuộc tính còn lại sẽ đẩy năng lượng về giúp ngươi lĩnh ngộ huyết mạch rồi!"

"Thần kỳ thế cơ à!"

Mục Vỹ ngạc nhiên quá đỗi.

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí được chính Tru Tiên Đồ lấy ra, dù đúng là nó hơi làm kiêu thật nhưng sẽ không bao giờ nói sai.

Mỗi một công pháp hay võ kỹ được chứa trong nó đều là những thứ kỳ diệu.

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí này cũng thuộc hàng thượng đẳng trong số các võ kỹ cấp Thánh đây.

"Có phải chuyện gì ngươi cũng biết tuốt đâu, còn một đống công pháp lợi hại hơn Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí trong Tru Tiên Đồ đây, bảo bối thì nhiều đếm không xuể, chẳng qua là ngươi có lấy được hay không thôi!", Tru Tiên Đồ nói với giọng khinh thường: "Nếu như ngươi qua được khảo hạch cấm chế trong Tru Tiên Đồ, ngươi muốn lấy thứ gì cũng được!"

"Khảo hạch gì đấy?"

"Mỗi một bảo vật hoặc mỗi một thứ ngươi cần, ta đều lục tìm trong Thần Không Bảo Động của Tru Tiên Đồ cho ngươi hết, nhưng trước đó phải phá vỡ cấm chế tương ứng mới lấy được!"

"À thì, lão Tru à, ngươi không thấy tụi mình đã thân thiết đến nỗi sống chết có nhau rồi sao? Hay ngươi cho ta đi cửa sau đi, có bảo bối hay đan dược gì đó cứ cho ta. Rồi khi ta đến Tiên Cảnh, trở lại đại thế giới Vạn Thiên, thống trị vạn giới, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù cho chủ nhân cũ của ngươi, thế nào?"

"Nằm mơ!"

Tru Tiên Đồ lạnh lùng đáp: "Đại thế giới Vạn Thiên? Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, ta chưa muốn chết đâu, ngươi muốn chết sớm thì tự đi mà báo thù!"

"Sao ngươi hồ đồ quá vậy?"

"Không phải hồ đồ mà sự thật là vậy!", Tru Tiên Đồ phản bác: "Ngươi không thể phá vỡ cấm chế, ta cũng không có cách nào để giúp ngươi lấy được chí bảo. Nhưng ta có thể tiết lộ với ngươi là ở đây, mọi chí bảo trong đây đều có một không hai, chưa một nơi nào có những món đồ này!"

Mặc dù lời nói của Tru Tiên Đồ đầy cám dỗ nhưng Mục Vỹ biết những thứ bảo bối này không dễ gì đạt được.

"Vậy vì sao ngươi có thể cho ta Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí?"

"Đấy là do cảnh giới của ngươi tăng nên cấm chế được giải trừ thôi. Khi tu vi ngươi tăng tiến, Tru Tiên Đô sẽ tự động ước đoán được thành tựu của ngươi và thưởng. Giờ thì khác!"

Tru Tiên Đồ nói tiếp: "Còn một điều nữa là..."

"Là gì?", Mục Vỹ kích động hỏi.

"Tên ta không phải lão Tru, ta là khí linh của Tru Tiên Đồ. Ờ, cứ hiểu vậy đi. Quy Nhất mới là tên ta!"

"..."

Mục Vỹ nghe vậy bĩu môi.

Cứ tưởng Tru Tiên Đồ muốn tiết lộ cho hắn biết bí mật gì ghê gớm lắm, hóa ra là tên thôi.

"Quy Nhất, Quy Nhất, tên ngươi hay thật!"

Mục Vỹ ngồi xếp bằng tại chỗ, trao đổi suy nghĩ với Quy Nhất. Hắn rất háo hức về Thần Không Bảo Động - một trong hai mật địa trứ danh của Tru Tiên Đồ.

Nhưng mật địa mà hắn hướng tới hơn cả là Thời Không Yêu Tắc.

"Quy Nhất, trong Thần Không Bảo Động là vô vàn bảo tàng, còn trong Thời Không Yêu Tắc là cái gì?", Mục Vỹ không kìm được lòng tò mò.

Hắn vẫn còn nhớ bóng dáng màu trắng hư ảo thấy trong lần vào Thời Không Yêu Tắc lúc trước. Xuất trần, tiêu sái, mạnh mẽ, gần như không có chỗ nào để chê.

Người nọ thật sự quá mạnh, kể cả khi trong trạng thái toàn thịnh, hắn cũng hoàn toàn không bằng một phần nghìn của người đó.

"Người đó là ai ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết Thần Không Bảo Động là không gian vững chắc do Tru Tiên Đồ tự mở ra, chứa đựng vô số báu vật. Còn Thời Không Yêu Tắc... Ngươi có thể xem nó là nơi tu luyện của một vị tiền bối. Ngươi có thể học được rất nhiều điều, gặp được nhiều sinh linh và cách tu luyện mà cả đời ngươi chưa thấy bao giờ ở đó".

"Giờ mà nói thì ngươi cũng không hiểu. Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ biết, nhưng có lẽ suốt đời sẽ không".

Quy Nhất đáp rồi im lặng, chẳng hiểu sao giọng nói của nó ẩn chứa chút gì buồn bã và thương nhớ.

Mục Vỹ biết có thể những thứ trong Thời Không Yêu Tắc là tất cả những gì mà chủ nhân thực sự của Tru Tiên Đồ học được, nghiên cứu được lúc còn sống, thậm chí còn cất giấu từng cảnh chiến đấu ngoạn mục của y cũng chưa biết chừng.

Chỉ một cái tên của người đó thôi cũng làm hắn hoảng sợ đến tận bây giờ.

Thái Sơ!

"Ta là Thái Sơ, ngọn nguồn của thế giới, gốc cội của vạn vật, các ngươi chỉ là con kiến!"

Một câu đầy khí phách, nhưng khi thấy bóng người ấy, Mục Vỹ lại thấy mình chẳng khác gì một hạt bụi giữa thế giới rộng vô bờ này.

Một câu ngông nghênh là thế, nhưng khi được phát ra từ bóng đen ấy lại thật bình tĩnh, hiển nhiên đến lạ lùng.

"Quy Nhất, chắc ngươi biết người tên Thái Sơ chứ?"

Ong...

Mục Vỹ vừa nói xong thì từng gợn sóng bao trùm cả trí óc, nỗi đau ào ạt ấp tới như thủy triều.

"Tốt nhất là ngươi nên quên cái tên này đi!"

Thật lâu sau, Tru Tiên Đồ mới trả lời. Nhưng miệng mũi Mục Vỹ đã đầy máu.

"Trời đất, không muốn nói thì thôi, suýt thì bị ngươi hại chết rồi!"

Vừa cử động lưỡi là nếm phải vị gỉ sét, Mục Vỹ bực bội mắng.

Ong...

Đúng lúc này, lại một tiếng động khác vang lên, hình ảnh trong không gian thay đổi trong nháy mắt.

Mục Vỹ biết đã có kết quả cuộc chiến giữa Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt, bởi Tứ Tượng Hoan Sát Trận bị phá rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom