• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần (1 Viewer)

  • Chương 146-150

Chương 146: Ma công

Dưới bầu trời nắng chói, mấy thân ảnh đang cấp tốc ngự khí phi hành, nhìn kĩ mới nhận ra đây là một cuộc đuổi bắt, mà kẻ đang phải bỏ chạy không ai khác chính là Diệt Chúng Sinh.

A Diệt đã vô cùng cẩn thận, khi bay qua khỏi phạm vi có đệ tử ngoại môn tuần tra, tiến vào khu vực rừng núi hoang vu, hắn đã thu liễm khí tức hết mức có thể, hơn nữa cũng không phi hành mà di chuyển dưới khu rừng. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, không bao lâu khi hắn tới khu vực hoang dã này, đã bị một nhóm người tập kích, kẻ nào cũng bịt mặt và mặc hắc y, không rõ thuộc thế lực bảo lâu nào.

Thứ khiến hắn phải cấp tốc phi hành bỏ chạy, chính là trong đám người phía sau kia có một nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh. Nhìn lại phía sau thấy bản thân đã vượt xa đám người tu vi Luyện Nguyên cảnh, nhưng gã Hiển Hóa cảnh lại ngày càng tới gần hơn, khiến hắn thở dài lẩm bẩm: “Không thể thoát được rồi, phải dùng chiêu đó thôi.”

Hắn liền đổi hướng phóng tới một khu vực rất ít người qua lại, sau đó chợt dừng lại giữa không trung, chậm rãi xoay người, ánh mắt nổi lên cơn phẫn nộ. Thấy hắn không chạy nữa, trung niên nhân che mặt cũng dừng lại, lơ lửng cách hắn chừng mười trượng, cười hắc hắc lên tiếng:

“Sao không chạy nữa? Tiểu tử ngươi biết chắc không thể thoát nổi, nên muốn cầu xin một con đường sống sao?” Lão ta đắc ý vô cùng, dù sao kẻ đang ở trước mặt, chỉ là một tên tiểu bối Luyện Nguyên cảnh.

A Diệt làm ra bộ dáng tức giận rồi đột nhiên cười lạnh, biểu hiện này khiến trung niên nhân trước mặt có chút cảm giác không đơn giản. Hắn liền cười quỷ dị rồi cuồng vọng nói:

“Ta mà phải xin một con đường sống trước một tên mới tấn cấp như ngươi? Haha thật nực cười, nơi đây gần Tọa Sơn tông nên ta không tiện gϊếŧ các ngươi, vậy mà các ngươi lại tưởng ta là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp à?”

“Tiểu bối cuồng ngôn!” Hắc y trung niên lập tức quát lên, nhưng trong lòng đã cảm thấy bất ổn, nếu trước mắt đích thị chỉ là một tên tiểu bối, thì đâu thể chấn định như lúc này được, chẳng lẽ là đang che giấu tu vi thật sự.

“Haha cuồng ngôn? Ngươi đã thích chơi thì ta tiếp ngươi tới cùng!” Dứt lời, toàn thân hắc bào thanh niên bốc lên đầy hắc khí, kèm theo tiếng cười điên loạn, càng tăng thêm vẻ đáng sợ. Gã trung niên cả kinh tột độ, khuôn mặt biến sắc, kinh hãi thốt lên: :Ngươi... ngươi là ma tu, làm sao có thể xuất hiện ở đây được?”

Khí tức của A Diệt hiện giờ bị luồng hắc khí bao phủ, khiến người ngoài không thể nhìn ra thực lực nữa, điều này càng khiến kẻ đối diện hốt hoảng hơn. Hắc y trung niên kinh hoàng, lúc này gã đã cho rằng A Diệt là một tên ma tu Hiển Hóa cảnh, che giấu tu vi và khí tức ma quỷ, để trà trộn tới Cổ Sơn thành làm việc mờ ám.

“Nơi đây là địa bàn của Tọa Sơn tông, vậy mà một gã ma tu dám đi tới, hơn nữa còn nhiều ngày buôn bán giao dịch tại Cổ Sơn thành. Một là tu vi của hắn cực cao, hai là có nhiều đồng bọn hỗ trợ, dù là thế nào đi chăng nữa, thì một kẻ mới đột phá như ta sao có thể ứng phó nổi... tốt nhất nên chạy về báo lên thành chủ và quản sự ngoại môn Tọa Sơn tông.”

Chỉ trong khoảnh khắc, trung niên đã suy tính rất nhiều, lúc này đám thủ hạ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong cũng đã phi hành tới, lơ lửng phía sau y, ai nấy đều hoảng sợ tột độ khi nhìn tới thân ảnh bốc đầy hắc khí phía trước. Trong tay A Diệt xuất hiện một thanh trường kiếm, lập tức được hắc khí bao bọc, đây chính là vũ khí của lão Bạch Hiểm Dạ mà hắn chưa tìm được nơi bán.

Thấy bộ dáng muốn động thủ của đối phương, trung niên nhân hoảng sợ vội lui lại, nhưng trong đầu hắn lại có một ý nghĩ: “Nhỡ tên này chỉ là hổ giấy, hùng hổ như thế là muốn dọa cho ta bỏ chạy thì sao? Trước hết có thể thử một chút, chứ cứ thế mà bỏ về, đám thủ hạ phía sau mai này sẽ bàn tán, gây tổn hại danh khí của ta."

“Hừ, đánh thì đánh, lão phu lại sợ ngươi chắc, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo!” Một thanh trường thương xuất hiện trong tay, gã ta liền lao tới tấn công hắc khí thanh niên. A Diệt thấy vậy kêu khổ trong lòng: “Quả nhiên không thể lừa hắn dễ dàng như thế.”

Hắc khí cuồn cuộn trên lưỡi kiếm, đồng thời một bộ trận đồ bay ra gắn lên đó, tăng phúc cho vũ khí này. Sau đó hắn lao lên giao chiến với đối phương, thương kiếm va chạm, hai bên đâm chém gay gắt, trong vài hơi thở đầu, A Diệt miễn cưỡng có thể giằng co với trung niên nhân.

Vài cây trận kỳ cao cấp bay ra, tạo thành l*иg giam năng lượng, muốn vây nhốt trung niên bịt mặt. Lão ta đâm ra vài thương liền phá hủy được l*иg giam này, nhưng A Diệt vung tay liên tục, lại có rất nhiều trận kỳ bay ra, khiến lão bất đắc dĩ phải lùi về phía sau thật xa.

Gã ta nghĩ thầm: “Tu vi tên ma sĩ này cũng không quá cao, chắc tương đương ta, nhưng ma lực quanh thân quỷ dị gây cho ta cảm giác sợ sệt, hơn nữa hắn còn am hiểu pháp trận, nếu một đấu một ta rất khó đánh lại. Đám thủ hạ phía sau càng không cần nói tới, tốt nhất ta nên cấp tốc trở về thông cáo chuyện này, cũng như để tránh bị đồng bọn của y ở gần đây tới vây công”

A Diệt chỉ thấy gã ta âm trầm lơ lửng tại chỗ, sau một hồi liền hừ lạnh một cái rồi xoay người cấp tốc rời đi, đám thủ hạ cũng rời xa nơi này nhưng không phải rút trở về, mà tạo một khoảng cách rộng sau đó âm thầm theo dõi hành tung hắn. Chắc chắn trung niên nhân kia muốn trở về thành bẩm báo chuyện này, rồi truyền âm ra lệnh cho đám thủ hạ chú ý theo dõi tên ma tu.

A Diệt thấy thế liền cười lạnh, nhưng trong lòng không khỏi thở phào, đợi cho trung niên nhân kia bay đi đủ xa, hắn liền cấp tốc phi hành về một hướng. Được hắc khí gia trì nên tốc độ phi hành của hắn đã tăng lên gấp mấy lần, đám thủ hạ kia chắc chắn không thể theo kịp.

Khi bay tới gần phạm vi nội môn, A Diệt liền cởi bỏ hắc bào, mặc y phục đệ tử Tọa Sơn tông, thu lại phi hành bảo cụ cấp Huyền giai, lấy Phi La Sơn ra rồi tiếp tục bay đi. Hắn bay vòng đến hướng khác rồi mới thong thả tiến tới cổng vào nội môn, qua cổng phi thường thuận lợi, hắn cấp tốc bay một mạch về trang viện của mình, đóng cửa không ra ngoài nữa.

“Lần này may còn sót chút ma khí trong người để sử dụng, nếu không thì khó thoát khỏi tay tên Hiển Hóa cảnh khốn kiếp kia rồi.” Mệt mỏi nằm trên giường, tới tận lúc này khi đã ở trong trang viện của mình tại nội môn, hắn mới có chút cảm giác an toàn, có thể thoải mái nghỉ ngơi.

Trước đây khi ma khí quán thể, giúp hắn thức tỉnh ma mạch và ngưng khí tụ cầu trở thành ma sĩ, khi hoàn thành các bước đó, trong người hắn vẫn còn một lượng lớn ma khí tinh thuần. Số ma khí này có thể để ma cầu trong đan điền hấp thu từ từ, chừng vài tháng sẽ hấp thu được hết, hoặc ép chúng phóng thích ra ngoài thân thể, cách này sẽ tiêu hao nhanh hơn nhiều.

Khi phóng thích ma khí ra, A Diệt có thể che đậy đi khí tức bản thân, hơn nữa thực lực tăng lên rất nhiều. Nhờ vậy mà hồi thu phục mấy tên Ám Minh hội, hay lúc đấu với gã đại hán Cường Đao ổ, hoặc khi huyết tẩy đám người Bạch gia, hắn mới mạnh hơn bọn chúng nhiều như thế. Hôm nay, cũng chính nhờ lượng ma khí cuối cùng này, hắn mới dọa lui được tên cướp có tu vi Hiển Hóa cảnh kia.

Lúc này có lẽ gã trung niên đó, đã dẫn theo vô số người tới khu vực giao chiến của bọn họ ban nãy, rồi truy tìm tung tích của tên ma tu rồi. A Diệt chẳng thèm quan tâm, dù sao hắn đã dùng trận pháp cắt đứt truy tung, xóa sạch dấu vết của bản thân rồi. Hơn nữa khi trở về nội môn, hắn đã vòng ngang để làm bộ mình đi về từ hướng khác, nên không sợ có liên quan gì đến vụ kia.

Vài ngày sau khi đã chuẩn bị kĩ càng, trong trang viện của A Diệt được bố trí một pháp trận che giấu khí tức rất lợi hại, hắn liền bắt tay vào tu luyện công pháp ma tà. Ngồi xếp bằng giữa phòng, trước mặt trôi nổi một quyển trục đen tuyền bốc lên hắc khí, bộ công pháp này tên là Hỗn Ma quyết.

Đống ma hạch cùng vô số vật phẩm kì dị, bắt đầu được ma lực từ trong người A Diệt tuôn trào ra hấp thu luyện hóa, trong đó có một vật phẩm là chủ lô, chính là viên ma hạch lục giai lôi thuộc tính. Luyện hóa qua nửa tháng, cuối cùng cũng hoàn tất, lúc này xem như Diệt Chúng Sinh đã sơ bộ bước vào tầng 1 của bộ công pháp này.

Ma lực cũng có phân chia thuộc tính, Hỗn Ma quyết không có sẵn nguyên tố, thuộc tính nhận được khi luyện bộ công pháp này, dựa vào vật chủ lô trong tất cả vật phẩm luyện hóa. Chủ lô mà A Diệt sử dụng chính là ma hạch hệ lôi, nên lúc này ma lực của hắn đã mang lôi thuộc tính.

Quanh người họ Diệt nổi lên đầy điện quang, vô số tia sét đen ánh đỏ bắn ra khắp bốn phương tám hướng, nếu không có cấm chế đã được hắn bố trí trước đó, trang viện này đã bị đánh tan tành rồi. Trông thấy cảnh tượng này, Ma Quân chấn kinh nghĩ thầm:

“Dì Tịnh nói đúng, thuộc tính nguyên lực luyện hóa ra được, khi tu luyện Hỗn Ma quyết rất bất phàm. Chủ lô tên này luyện hóa chỉ là ma hạch hệ lôi lục giai, vậy mà hiện giờ ma lực của hắn có thể tạo ra ‘Diệt thần ma lôi’ trong truyền thuyết!”

Cùng lúc đó, thần thức A Diệt đang vô cùng kinh ngạc, trước thông tin của bộ công pháp này, khi nó tràn vào trong đầu. Không giống như các công pháp thông thường, ghi đầy đủ thông tin trên quyển trục, Hỗn Ma quyết chỉ ghi phương thức để tiến vào bước đầu tiên tại tầng 1 mà thôi, khi thành công thì tất cả thông tin còn lại sẽ tự động hiện ra trong đầu.

“Mười hai tầng, bộ ma công này có những 12 tầng? Công pháp bình thường chỉ có 3 tầng thôi, nhiều nhất mà ta từng nghe nói cũng chỉ tới 5 tầng. Hỗn Ma quyết này có khi tới chết già, ta còn chưa luyện đến đại thành nữa.”

Cố nén lại sự kinh ngạc, hắn liền tìm kiếm thông tin về cấp bậc bộ công pháp ma tu này, sau khi xem liền ngẩn ra, đứng hình một hồi lâu. Đột nhiên hắn đứng phắt dậy, tay đập mạnh lên cái giáp bọc, tức giận quát lớn:

“Tên khốn Ma Quân ngươi lừa ta, nói với ta bộ công pháp Hỗn Ma quyết này phẩm cấp cực cao, hại ta tốn bao nhiêu nguyên thạch để thu mua vật phẩm hỗ trợ tu luyện, mất thêm bao công sức... Vậy mà chỉ là một cái nhất phẩm hạ giai!”
Chương 147: Ba năm

Nội môn Tọa Sơn tông, vẫn là những khung cảnh núi non bao la hùng vĩ, mây trôi bồng bềnh, thác nước từ trên trời cao rủ xuống, sông nước mênh mông, cây cối xanh tươi, những tia nắng ấm từ vầng thái dương buông xuống đùa nghịch khắp trốn.

Khoảng thời gian qua, ma tu quỷ đạo hoạt động trong nước bắt đầu lắng xuống, không còn hành động bá đạo khắp nơi nữa, điều này khiến cho các đệ tử trong nội môn có một quãng nghỉ dài, không phải thực thi những nhiệm vụ tại phương xa.

Hiện tại đã qua một năm kể từ khi sự kiện Vạn Dược Giới kết thúc, một năm nay Diệt Chúng Sinh tu luyện trong nội môn phi thường an nhàn, không bị bất kì kẻ nào gây khó dễ. Hắn vẫn luôn làm công việc cũ trước kia, chính là trông coi kho tích trữ dược liệu luyện đan, rất ít khi xuất môn.

Chuyến đi Vạn Dược Giới kết thúc mới được một năm, mà thời gian gần đây không có nhiều sự việc gì lớn phát sinh, nên các nhiệm vụ cần thực thi tại phương xa không có nhiều, vì vậy một năm này A Diệt chưa hề nhận được yêu cầu làm nhiệm vụ cao cấp của tông môn lần nào.

Thân ảnh người thanh niên Diệt Chúng Sinh hôm nay vừa trở về từ ngoại biên sơn mạch, đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài kể từ khi bắt đầu tu luyện ma công. Hỗn Ma quyết hắn đã tu luyện tới một mức nhất định, cần phải thực chiến để kiểm chứng, nên mới phải nhận nhiệm vụ để xuất môn, và đối tượng thử nghiệm tất nhiên là đám ma thú xấu số.

Trên đường trở về trang viện của mình, hắn vừa phi hành vừa nói chuyện với Ma Quân, hai người có thể chuyện trò với nhau bằng thần niệm, chứ không phải phát âm ra từ miệng. “Không ngờ ma lực của ta lại lợi hại như vậy, dễ dàng diệt sát rất nhiều ma thú đồng giai, không thể tin nổi đây chỉ là uy lực từ công pháp cấp thấp nhất.”

Ma Quân liền đắc ý nói: “Tất nhiên phải lợi hại rồi, Hỗn Ma quyết là công pháp phi thường cao minh, có thể tiến hóa, ngươi có phúc được hưởng mà trước đó còn không ngừng kêu gào với ta.”

“Thật sự có thể tiến hóa? Ta chỉ nghe bảo cụ với nguyên kỹ có thể nâng cao chứ chưa từng nghe công pháp có thể tiến hóa.” Họ Diệt vẫn chưa tin tưởng, hắn cảm thấy khí linh này nhiều lúc không đáng tin chút nào.

Thanh âm khinh thường của Ma Quân vang lên trong đầu hắn: “Phì, một tên tiểu tử có khi còn chưa ra khỏi Phần Quốc bao giờ như ngươi, thì biết cái quái gì chứ. Ngươi thấy có công pháp nhất phẩm hạ giai nào tu luyện khó như Hỗn Ma quyết chưa? Hơn nữa còn có những 12 tầng.”

“Cũng đúng, mà hắc lôi từ ma lực của ta phát ra có uy lực rất mạnh, xem ra không phải công pháp cấp thấp bình thường.” Hắn gật gật đầu, sau đó không thèm tranh cãi với khí linh mà tăng tốc bay về trang viện. Đột nhiên một luồng hàn khí từ phương xa truyền tới, cùng lúc đó, thần thức của A Diệt cũng cảm ứng được nơi xa có giao động nguyên lực khá quen thuộc.

Có chút trầm ngâm hướng ánh mắt tới nơi đó, Ma Quân tựa hồ cũng cảm ứng được mơ hồ, liền tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu, chỉ là một người đồng môn cùng thời nhập tông với ta đã đột phá mà thôi.” Nói đoạn, hắn lại phi hành hướng về nơi ở của mình, không để ý đến luồng giao động nguyên lực phương xa kia nữa. Tại nơi đó, thấp thoáng có thể nghe thấy vô số thanh âm chúc mừng vang lên, có vẻ như rất náo nhiệt.

Nửa năm trước, Tiêu Huyền cùng Bạch Trình lần lượt đột phá, trở thành một trong những đệ tử cùng thời với A Diệt, bước chân vào cảnh giới Hiển Hóa. Hôm nay, vào cái ngày đẹp trời này, khỏa minh châu của tất cả nam đệ tử, đệ nhất mầm tiên và cũng là đệ nhất mỹ nhân tại nội môn, chính thức trở thành nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh.

Về đến trang viện, hắn không nghỉ ngơi mà lập tức ngồi xếp bằng giữa phòng tu luyện. Nguyên lực trong cơ thể tiến vào quá trình điều hòa, ôn dưỡng, củng cố tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong hiện nay tới mức vững chắc nhất có thể. Bản thân hắn thi pháp, miệng lẩm nhẩm ngữ quyết, bắt đầu tu luyện hai loại công pháp như mọi khi.

Thời gian tiếp theo, tu hành phi thường thuận lợi, vẫn là công việc trường kì trong tông, không nhận nhiệm vụ ra ngoài, càng không có nhiệm vụ cấp cao tìm tới. Một năm vội vã mà qua, Diệt Chúng Sinh nay đã 28 tuổi, vẫn là vẻ ngoài của một thanh niên chừng mười tám, đôi mươi, ngồi đánh cờ với một trung niên phúc hậu tại sân sau Luyện đan các.

Giao tình giữa họ Diệt và vị luyện đan sư họ Dược này ngày càng tăng, A Diệt có thể cảm thấy vị sư thúc trước mặt này coi mình như chính con cháu của y. Đây chính là người đầu tiên và cũng là duy nhất ở trong cái tông môn khổng lồ này, cho hắn cảm giác như được ở bên người thân trong gia đình.

Mỗi khi trên phương diện tu hành gặp phải vấn đề gì nan giải, hắn đều tìm thời cơ thích hợp rồi hỏi Dược sư thúc này, lão cũng không hề giấu diếm mà lý giải tất cả cho hắn, bộ dáng rất ôn hòa. Thời gian gần đây lão thường chỉ hắn thêm nhiều kiến thức khi trùng kích bình cảnh, đột phá cảnh giới, còn khuyên hắn rất nhiều chuyện hữu ích nữa, ân này hắn sẽ nhớ kĩ.

Họ Diệt cũng đã được Dược sư thúc cho biết tại sao, thời gian qua không có nhiệm vụ cao cấp nào yêu cần hắn thực thi. Trong nội môn có rất nhiều đệ tử đạt tới tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, nhưng dưới 30 tuổi mà đã có tu vi bậc này thì không có nhiều. Mỗi một đệ tử như thế dù có tư chất kém thì tông môn vẫn có mức độ coi trọng, không muốn để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vì vậy khi có những nhiệm vụ cần tới đệ tử Luyện Nguyên cảnh cao giai thực hiện, cao tầng trong tông sẽ chỉ điều động những người đã ngoài 40 tuổi mà thôi, còn những mầm non họ sẽ không động tới. Chừng mười năm nữa, A Diệt vẫn chưa thể đột phá, hoặc đột phá thất bại vài lần, thì mức độ coi trọng của tông phái lúc đó sẽ giảm xuống, hắn sẽ bị điều động đi xa thường xuyên hơn.

Xong việc, A Diệt như thường lệ lại trở về trang viện của bản thân, không hề rẽ ngang rẽ dọc đi đâu cả, đã lâu rồi hắn không giao lưu với những người đồng môn. Trong nội môn cũng không ít lần tổ chức đại hội gì đó, hoặc những màn tỉ thí hấp dẫn, hắn đều không tham gia. Một phần vì hắn muốn tập trung tu hành, một phần vì tránh để bản thân bị đám tay chân của Bạch Trình để mắt tới.

Hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, lập đi lập lại, chưa bao giờ A Diệt trải qua cuộc sống yên bình như thế. Trước đây chưa có năm nào là hắn không phải trải qua nguy cơ sinh tử, chưa có lúc nào không phải đề cao cảnh giác mọi người xung quanh. Nhưng hiện giờ, hắn đã được an nhàn tu hành gần ba năm, không gặp chút khó khăn do tác động từ bên ngoài nào.

A Diệt hiểu rõ vì bản thân hiện giờ đang trong giai đoạn củng cố cảnh giới, chuẩn bị cho một bước tiến trọng đại, nên mới được an nhàn như vậy. Trước đây nếu hắn không lăn lộn tại những nơi nguy hiểm, không liều mạng để tìm kiếm cơ duyên, chỉ ru rú tu luyện trong tông như hiện tại, thì có khi lúc này hắn mới chỉ mang tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6, tầng 7 cũng nên.

Hơn nữa tựa hồ đây cũng chỉ là khoảng thời gian bình yên trước cơn bão mà thôi, người của Bạch Trình chưa buông tha hắn, chỉ là tên khốn đó gần đây có nhiều việc bận, không có thời gian chú ý đến hắn. Mỗi khi đến Quản quỹ các nhận tài nguyên hàng tháng của đệ tử, hắn đã vài lần phát giác ra những ánh mắt bất thiện, không nhìn lại cũng biết là đám tay chân của Bạch Trình.

Sau gần ba năm củng cố cảnh giới, hiện tại tu vi của A Diệt đã phi thường vững chắc, hơn nữa chiến lực thực sự đã vượt xa. Đình Bích quyết gần luyện đến viên mãn tầng 1, nguyên lực mộc thuộc tính phi nồng đậm, dẻo dai vô cùng. Bên ma tu cũng tiến triển không tệ, Hỗn Ma quyết sau nhiêu đó năm, hắn cũng đã đặt được căn cơ vững chắc, sắp sở hữu được ma thuật đầu tiên!

..........

Vào một buổi sáng tinh mơ, vô số tia nắng đầu ngày vui vẻ buông xuống trần gian, không khí dưới mặt đất còn có chút ẩm ướt, vì cả đêm qua đã chơi đùa với sương lạnh. Thanh niên Diệt Chúng Sinh phi hành một mạch tới Nhạc địa viện, nơi cho thuê mật thất để đệ tử bế quan tu luyện. Trong nạp giới hắn đã chuẩn bị những thứ cần thiết nhất, hỗ trợ bản thân trong bước tiến quan trọng sắp tới.

Hắn chọn thuê mật thất tại Nhạc địa viện này để bế quan trùng kích bình cảnh, vì trong mật thất đó chứa nguyên khí phi thường nồng đậm, hơn nữa còn có thêm chút tác dụng hỗ trợ việc đột phá. Mà một khi đệ tử tu luyện trong mật thất tại nơi đây, mọi nhiệm vụ hay lệnh triệu tập thông thường của tông môn sẽ bị vô hiệu hóa, trừ phi gặp phải chuyện gì quá quan trọng.

Giá thuê mật thất tại nơi đây cũng không phải ít, gian rẻ nhất cũng lên tới 150 nguyên thạch hạ phẩm trong một tháng. Tới đại sảnh rộng lớn tại Nhạc địa viện, gặp quản quỹ bên mật thất dành cho đệ tử Luyện Nguyên cảnh. Đi tới trước bàn quản quỹ, A Diệt rất không ưa thằng cha đang ngủ gật này, hắn liền gõ vài cái xuống bàn để đánh thức đối phương.

Quản quỹ tại dãy mật thất bên này, là một gã nam tử đại hán bề ngoài chừng 30 tuổi, tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, nghe nói đã đột phá thất bại vài lần. Vì là họ hàng xa với một vị quản sự trong tông, nên gã mới vớ được công việc an nhàn mà lương cao này, mà cũng chính vì thế nên gã luôn xem thường những đồng môn cùng thân phận, khiến A Diệt chán ghét.

Chào hỏi qua vài ba câu, sau đó gã đại hán quản quỹ với vẻ mặt không kiên nhẫn, chỉ đường tới dãy mật thất cao cấp nhất mà họ Diệt yêu cầu, rồi đưa cho hắn một tấm lệnh bài dùng để mở gian mật thất cao cấp. A Diệt cũng chẳng chậm hiểu, khi vừa cầm được lệnh bài, liền vung tay đặt lên bàn 30 khối nguyên thạch trung phẩm.

“Mấy gian cao cấp nhất là 3 nguyên thạch trung phẩm một tháng, sư đệ sẽ thuê trong vòng mười tháng, nếu sư đệ sau này có xuất quan sớm hơn, thì số còn dư coi như biếu Mặc sư huynh đi. Giờ sư đệ xin cáo từ để đi bế quan đây.” Ôm quyền, nói ra những lời này, A Diệt liền xoay người đi tới dãy mật thất cao cấp nhất kia, tùy ý chọn một căn còn trống mà mở cửa bước vào trong.

Thằng cha họ Mặc mắt sáng lên, liền thu lấy số nguyên thạch trên bàn, miệng cười hắc hắc, gã chỉ mong A Diệt sẽ xuất quan càng sớm càng tốt.

Ngồi xếp bằng giữa mật thất không quá rộng, xung quanh là những bức tường được bao phủ cấm chế phi thường vững chắc. Cảm nhận nguyên khí dày đặc xung quanh, Diệt Chúng Sinh mỉm cười, phất tay lấy ra vô số đan dược đã chuẩn bị suốt mấy năm nay, rồi điều tức chuẩn bị cho quá trình trọng đại.

“Trùng kích bình cảnh, phá vỡ rào chắn cực kỳ vững chắc, tiến lên cảnh giới mới, bắt đầu thôi!”
Chương 148: Dược lực

Một vật thể thực chất, không thể tự nhiên hóa ra, cũng không thể đột nhiên biến mất, đó là lý thuyết trong phàm trần, ngay cả tu hành giả tu vi Luyện Nguyên cảnh thấp giai, cũng phải tuân theo lý thuyết đó. Nhưng nguyên lực phát ra từ nội thể, của nguyên sĩ đẳng cấp Hiển Hóa thì khác, chúng có thể ngưng thực, biến không thành có, biến có hóa thành không.

Từ Luyện Nguyên cảnh tăng tiến lên Hiển Hóa cảnh là một bước nhảy vọt lớn, các tế bào trong cơ thể phải trúc cơ lại,nhục thân cường hóa lên nhiều lần, để có thể chứa đựng được nguyên lực có khả năng ngưng thực chất. Nguyên lực đột biến về cả chất lẫn lượng, cường độ nguyên lực tăng lên gấp mấy chục lần, chất lượng cũng theo đó mà biến đổi.

Phàm nhân vượt qua được kì tam nan, vẫn là phàm. Đạt đến viên mãn của phàm, ngưng khí tụ cầu thành công, trở thành nguyên sĩ chính thức, tu vi Luyện Nguyên cảnh, dần thoát phàm. Tại cảnh giới đầu tiên của nguyên sĩ, thực chất chỉ xem như một tên cường phàm, có thể ngấp nghé chạm đến cánh cửa của nguyên mà thôi, vẫn chưa chân chính thoát phàm.

Nhục thân nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh rắn chắc hơn phàm nhân gấp cả chục lần, nhưng nếu không có nguyên lực hộ thể, vẫn có thể bị một tên phàm nhân cầm vũ khí sắc nhọn gϊếŧ chết. Giống như năm xưa, Diệt Chúng Sinh còn chưa vượt qua được kì tam nan, vẫn có thể lấy mạng được gã nguyên sĩ họ Lâm, chỉ với một thanh đoản kiếm không phải là bảo cụ.

Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, xem như đã nắm chắc được cánh cửa của nguyên, sắp có thể thoát khỏi phàm. Những kẻ siêu việt đồng giai, coi như đã mở được cánh cửa đó ra, cảm nhận được sự cường đại phía bên kia cánh cửa, chỉ là bản thân chưa thể đi qua bên đó mà thôi.

Đạt tới Hiển Hóa cảnh, coi như chân chính bước chân sang phía bên kia của cánh cửa, chính thức thoát khỏi phàm. Uy năng, thần thông, sức mạnh, tất cả đều đột biến lớn, thân thể cường đại hơn nhiều lần, nguyên lực có khả năng tự động hộ chủ.

Cho dù ở trong trạng thái suy yếu, đứng im không phản kháng, phàm nhân có vũ khí phi thường sắc bén, cũng không thể làm tổn thương nổi bọn họ, đơn giản vì cách biệt quá lớn, một con kiến không thể nào đả thương trời được.

Luyện Nguyên cảnh có thể nhịn ăn rất lâu, nếu là cao giai thì có thể nhịn ăn tới nửa năm, nhưng lâu đến mấy thì vẫn phải ăn mà thôi. Nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh vẫn có cảm giác đói, nhưng bọn họ có thể luyện hóa một phần nguyên khí thành chất dinh dưỡng, bổ sung vào nhục thể, thay cho thức ăn, đây chính là một trong những khả năng nhỏ khi thoát phàm.

Chính vì có biến hóa lớn như vậy, nhảy vọt cao như thế, nên để có thể đạt tới cảnh giới này sẽ phi thường gian nan, phàm không dễ dứt, bên kia cánh cửa của nguyên không hề dễ đi qua.

Để có thể nâng cao xác xuất thành công thoát phàm, tăng thêm khả năng đột phá, nhân loại đã sáng tạo ra vô số phương thuốc cùng biện pháp, hỗ trợ trong quá trình trùng kích bình cảnh lớn này. Trong thiên hạ hiện nay, vật phẩm có khả năng trợ giúp đột phá Hiển Hóa cảnh lớn nhất chính là Tạo Hóa đan, một loại đan dược hiếm và chân quý.

Nhưng dù cho có nhiều Tạo Hóa đan cùng với các vật phụ trợ khác đến mấy, thì thứ trọng yếu nhất vẫn là tư chất cùng sự nỗ lực của bản thân. Không có kẻ nào có tỉ lệ tuyệt đối đột phá thành công cả, kể cả thiên tài cũng không.

Như A Diệt hiện tại, sở hữu nguyên lực tứ phẩm đỉnh giai, tu luyện gần như viên mãn tại cảnh giới này. Nhục thân mạnh mẽ, chiến lực thực sự vượt xa đồng giai, có 22 viên Tạo Hóa đan để phục dụng. Nhiêu đây với tư chất kém của hắn thì cũng có thể đạt tới sáu phần thành công, nhưng sáu phần này là do bản thân hắn cảm thấy nắm chắc, chứ không phải tỉ lệ thực sự.

Cho dù nắm chắc mười thành, cũng có khả năng thất bại, không ai có thể nói là chắc chắn đột phá thành công cả. Dù là kẻ sở hữu Linh nguyên mạch cũng có thể thất bại, trong lịch sử không phải chưa có trường hợp này phát sinh. Linh nguyên mạch chắc chắn có thể đột phá tới Hiển Hóa cảnh, nhưng không phải kẻ nào cũng thành công ngay lần đầu tiên.

...........

“Bắt đầu thôi, thành công ta sẽ trở thành nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh trước tuổi 30, được coi như thiên tài thực sự. Thất bại sẽ khiến căn cơ bị thương tổn, bổn nguyên lực giảm mạnh, ít nhất trong ba năm tới sẽ không thể tiếp tục trùng kích bình cảnh. Thành hay bại, dựa cả vào sự cố gắng của bản thân ta, đống đan dược này chỉ là phụ trợ mà thôi!”

Vung tay một cái, hàng trăm khối nguyên thạch trung phẩm tinh thuần nhất, xuất hiện trôi nổi khắp gian mật thất. Lần phất tay thứ hai, tổ hợp trận kỳ đặc biệt bay ra, tạo ra một pháp trận bao quanh thân thể A Diệt, đây là một trận pháp giúp tinh lọc nguyên kí tới cực điểm.

Nguyên thạch cùng với vô số vật phẩm hỗ trợ đột phá trôi nổi, sau đó năng lượng do chúng phát tán ra, cùng với nguyên khí nồng đậm trong mật thất, như thủy triều đổ vào bên trong pháp trận. Những luồng năng lượng lẫn lộn này, khi đi qua mấy lớp màng lọc do pháp trận hình thành, liền chuyển hóa thành nguyên khí bổn nguyên nhất, được thân thể A Diệt hấp thu.

Rất nhiều dược liệu cùng các loại đan dược hỗ trợ đột phá, cũng bị uy năng pháp trận quét qua, hóa chúng thành những luồng khí lưu, ầm ầm trôi vào trong miệng hắn, bắt đầu tản đi khắp nơi bên trong cơ thể.

Sau một ngày điều hòa năng lượng, cơ thể thích ứng với quá trình dung nạp nguyên khí bổn nguyên, tiến vào giai đoạn trùng kích bình cảnh, họ Diệt liền đưa ánh mắt tới 22 viên Tạo Hóa đan đang lơ lửng trước mắt.

Hít sâu một hơi, hắn mở miệng, hút lấy một viên vào trong miệng, sau đó trực tiếp nuốt xuống. Viên Tạo Hóa đan đầu tiên đi vào trong cơ thể hắn, sau một tuần trà liền tan ra, hóa thành một luồng dược lực cường đại, phát tán đi khắp nơi trong thân thể, chảy qua từng tế bào, từng ngõ ngách.

Dị biến phát sinh! Ngay khi luồng dược lực tiến vào trong vùng đan điền, dung nhập vào nguyên cầu, liền khiến nó lung lay dữ dội, một luồng nhiệt hỏa từ trong nguyên cầu phát tán ra, gây cảm giác nóng cháy khắp nơi bên trong thân thể. Cùng lúc đó, những nơi từng được luồng dược lực Tạo Hóa đan chảy qua, đồng loạt đau nhức dữ dội, đau tới mức tê dại.

Xương cốt, gân cơ, máu thịt, các cơ quan trong cơ thể, đang phải trải qua một cơn đau mà trước nay hắn chưa từng nghĩ tới. Hắn mắng to: “Chết tiệt, nghe Dược sư thúc nói về cơn đau khi phục dụng Tạo Hóa đan, nhưng không thể ngờ lại đau đến mức này.”

Chừng thời gian chén trà lớn, cơn đau mới nguôi ngoai, toàn thân A Diệt mồ hôi chảy đầm đìa, trong đó còn có những chất tối màu chảy theo ra mồ hôi, đây chính là tạp chất trong cơ thể bị Tạo Hóa đan ép ra. Cơn đau qua đi, hắn có thể cảm thấy thân thể mình như vừa tẩy tủy phạt cốt, toàn thân thoải mái sảng khoái, phi thường dễ chịu.

Cùng lúc này, dược lực của Tạo Hóa đan hội tụ lại bao quanh nguyên cầu trong đan điền, chờ hắn hấp thu. Họ Diệt cũng không chậm trễ mà luyện hóa cỗ dược lực kia, trước đó hắn đã tìm hiểu kĩ quá trình phục dụng Tạo Hóa đan rồi, giờ cứ theo những gì trong điển tịch ghi lại mà làm.

Khi phục dụng Tạo Hóa đan, tác dụng đầu tiên nó đem lại chính là tẩy tủy phạt cốt, giúp cơ thể như được thoát thai, loại bỏ những tạp chất trong người, tất nhiên quá trình này sẽ rất đau. Tác dụng tiếp theo và cũng là lớn nhất, chính là dược lực hình thành một thứ năng lượng đại bổ, để nguyên sĩ luyện hóa thành bổn nguyên lực, thứ nguyên lực đó có chứa một tia đột biến, giúp tăng thêm khả năng đột phá.

Sau mười ngày, hắn đã hấp thu luyện hóa số dược lực tinh thuần nhất do Tạo Hóa đan hình thành, số dược lực dư thừa còn lại, hắn để yên đó cho nguyên cầu sau này sẽ tự động hấp thu dần dần. Nếu là kẻ chỉ có chừng 1,2 viên Tạo Hóa đan, chắc chắn sẽ thành thật mà bỏ ra cả tháng để luyện hóa toàn bộ dược lực đại bổ này, nhưng hắn thì khác, trước mặt hắn còn có tới 21 viên.

Nhìn số đan dược trước mặt, sau đó lại nghĩ tới cảm giác đau đớn mà mười ngày trước phải trải qua, khiến hắn không khỏi rùng mình. Hít sâu một hơi, ánh mắt hắn lộ rõ sự kiên định, miệng hé mở, tiếp tục một viên Tạo Hóa đan chui vào bên trong, đưa cơn đau khủng khϊếp tới bên hắn một lần nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua, A Diệt lần lượt phục dụng từng viên Tạo Hóa đan một, hắn chưa ngu đến mức nuốt vài viên cùng lúc. Mỗi khi trải qua cơn đau, thân thể hắn lại có được cảm giác thăng hoa sảng khoái, rồi ngồi im luyện hóa dược lực tinh thuần nhất. Mấy viên đầu hắn còn phải mất chừng mười ngày để luyện hóa dược lực, nhưng càng về sau thời gian càng giảm, tới viên cuối cùng hắn chỉ dùng bốn ngày là đã luyện hóa hoàn tất.

Điều này bởi vì hắn đã quen với cơn đau kinh khủng đó, sau vài viên đầu thì cơ thể cũng chẳng còn tạp chất để ép ra, một phần bởi vì cơ thể bắt đầu bài xích dược lực Tạo Hóa đan. Thứ gì dùng nhiều quá cũng không tốt, sau 5 tháng khi luyện hóa xong toàn bộ dược lực tinh thuần của 22 viên Tạo Hóa đan, hắn cảm thấy trong người khó chịu vô cùng, nguyên lực bị biến dị.

Diệt Chúng Sinh không quan tâm, hắn bắt đầu tiến vào giai đoạn quan trọng nhất trong quá trình đột phá, chính là trùng kích bình cảnh. Giờ thần thức của hắn ở bên trong nguyên cầu, có thể cảm thấy rõ một bức tường cực kỳ rắn chắc ở trước mặt, ngăn cản con đường để đi lên cảnh giới cao hơn.

Sau lưng hắn lúc này là vô số bổn nguyên lực hùng hậu, chúng đang có dấu hiệu biến dị diện rộng, đây là tác dụng do Tạo Hóa đan đem lại. Thần niệm của hắn chỉ ngón tay về phía trước, chỉ huy vô số nguyên lực phía sau lao lên, trùng kích bức tường ngăn cách kia, phá vỡ nó, để hắn tiến lên cảnh giới cao hơn.
Chương 149: Tiến cảnh

(Chương dài)

“Ầm ầm!”

Vô số nguyên lực như một cơn đại hồng thủy hung hăng ập tới bức tường rắn chắc, muốn phá vỡ nó, nhưng kết quả là chỉ có thể khiến bức tường đó khẽ rung, không chút tổn hại mảy may. Thần niệm họ Diệt không ngừng chỉ huy nguyên lực công kích bình cảnh, cứ thế, sâu trong nguyên cầu tại đan điền hắn có dấu hiệu lung lay, đang biến hóa không ngừng.

Bên ngoài, A Diệt vận chuyển công pháp Đình Bích quyết, khiến nguyên lực mang theo những tia thuộc tính phẩm chất cao nhất, giúp tăng thêm khả năng đột phá. Đồng thời hai tay bắt pháp quyết, thôi động nốt ma công Hỗn Ma quyết, khiến ma cầu trong đan điền bất chợt quay xung quanh nguyên cầu nhanh hơn, cho nguyên cầu vay mượn một tia lực lượng của ma cầu.

Cùng thời điểm này, dược lực cùng những luồng năng lượng của tất cả các vật phẩm và đan dược hỗ trợ đột phá khác, đều nhao nhao hội tụ lại tại vùng đan điền, dung nhập vào bên trong nguyên cầu. Nhục thân hắn đã thoát phàm, trải qua tẩy tủy phạt cốt những 22 lần, thăng hoa tới cực điểm, điều này cũng giúp hỗ trợ một phần không nhỏ cho quá trình trùng kích bình cảnh.

Còn một ưu điểm nữa khá mông lung, chính là bản thân hắn còn là xử nam, chưa từng trải qua hư dục phàm trần, thân thể dễ dàng thoát phàm hơn, cũng như tăng cao thêm tỉ lệ thành công đột phá. Nếu không phải năm xưa hắn biết được điều này khi đọc qua một cuốn điển tịch, thì có lẽ hắn đã không dữ mình như vậy, bốn năm trước khi ở chung nhà với Huyền Như một tuần, có khi không phải chỉ đơn giản là trò chuyện với nhau.

Còn về những kẻ khác, khi đang mang tu vi Luyện Nguyên cảnh mà đã trải qua chuyện nam nữ nhiều lần, không sợ tới điểm này, cũng không có gì lạ. Nếu là thiên tài tư chất cao, dù có không phải xử nam, xử nữ thì cũng không ảnh hưởng lắm, khả năng đột phá giảm đi chút thì tư chất của họ dư sức bù lại.

Còn những người tư chất tầm thường hoặc kém, khả năng đột phá vốn dĩ đã rất thấp, một phần cho rằng có giảm thêm chút tỉ lệ cũng chẳng sao, phần còn lại chấp nhận ở tại cảnh giới Luyện Nguyên cả đời, nên tất nhiên không quan tâm đến chuyện giữ mình. Bản thân A Diệt thì muốn chắt chiu từng chút tỉ lệ dù là rất nhỏ, nên hắn trước nay luôn cố gắng tránh xa nữ sắc.

Sau nửa tháng trùng kích bình cảnh, nguyên lực quanh thân hắn từ dạng khí đã hóa lỏng, lúc này không còn là luồng khí màu lục nữa, mà đã trở nên giống như thạch mềm, và vẫn đang tiếp tục biến đổi. Hắn vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng, hai tay không ngừng bắt pháp quyết, hai loại công pháp khác hoàn toàn nhau lại có thể cùng lúc vận chuyển, hỗ trợ đột phá.

Trong nguyên cầu, bức trường lớn đã có dấu hiệu nứt ra, A Diệt vẫn đang điên cuồng chỉ huy vô số nguyên lực công kích bình cảnh đó. Hiện giờ trong những đợt công kích này, có cả những tia hắc khí từ ma công truyền vào để hỗ trợ, có thêm những luồng huyết khí từ thân thể đã thoát phàm trợ giúp, kết hợp với nguyên lực đã hóa dạng lỏng, uy lực được nâng cao rất nhiều.

...........

Trong cái hang động khá nhỏ, nơi mà Diệt Chúng Sinh bắt đầu bước lên con đường ma tu, thân ảnh duy nhất ngồi tại nơi đây nay có dị động. Mụ già với khuôn mặt nhăn nheo, đầu tóc bù xù, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đang dần mơ hồ đi, miệng khẽ thì thào:

“Cuối cùng cũng đến hồi kết rồi sao? Cả đời tranh đấu, danh chấn lẫy lừng một phương, cuối cùng lại bị kẻ khác ám hại, lưu lạc tới đây, rồi bị nhân loại thừa cơ ám toán, phong ấn nơi này.”

Tiếng cười lớn quỷ dị vang lên, mụ già cười điên khùng, thân thể rung lên theo, tay chân như muốn rụng ra: “Tọa Sơn Khách, năm xưa ngươi nhân cơ hội ta bị trọng thương mà phong ấn ta tại nơi đây, để ta bị phong ấn bào mòn mà chết từ từ. Nào ngờ đâu ngươi đã chết không biết bao lâu rồi, mà ta vẫn lê lết sống đến ngày hôm nay haha...”

“Cái thế lực ngươi gây dựng nên tên Tọa Sơn tông gì đó kia, nhìn bề ngoài thì cường đại nhưng thực chất yếu kém không chịu nổi, haha là báo ứng đấy. Năm xưa phong ấn ta tại đây, ngươi đâu biết rằng ta vẫn có thể dùng chút không gian chi lực, đưa người khác từ bên ngoài vào đây, và cũng có thể đưa họ trở ra.

..Truyền thừa của ta không hề bị đứt đoạn, đã có kẻ kế thừa rồi, hơn nữa hắn lại là một phần tử trong cỗ thế lực thối nát của ngươi đó Tọa Sơn Khách à khè khè khè...”

Đột nhiên thân thể mụ ta mềm nhũn, ngã ngửa ra sau, hơi thở đã tắt, khí tức mơ hồ hoàn toàn biến mất. “Chuyện quan trọng nhất chính là đưa ngài an toàn rời khỏi đây, thuận lợi thâm nhập vào môi trường của nhân tộc, mụ già này đã thực hiện được. Sau này ngài đi đến một bước nào, có thực hiện được sứ mệnh đó hay không, phải dựa vào chính sự cố gắng của ngài rồi.”

Trong căn mật thất cao cấp nhất tại Nhạc địa viện, thân ảnh người thanh niên dung mạo bình thường, vẫn đang trong quá trình trùng kích bình cảnh. Tại cánh tay trái của hắn, có một chiếc giáp tay màu đen tuyền, một tồn tại trong đó tên là Ma Quân, lúc này không hiểu sao nổi lên cảm giác nao nao trong lòng, nhưng vì A Diệt đang trong thời khắc quan trọng, nên y thức thời im lặng.

Ngày qua ngày, nguyên lực quanh thân Diệt Chúng Sinh càng biến đổi kì dị hớn, đột biến không ngừng, một vài tia phát tán ra có dấu hiệu muốn ngưng thực, nhưng không thành công. A Diệt như một kẻ đã mở ra được cánh cửa của nguyên, hơn nữa bước được một chân qua đó, nhưng nửa thân thể còn lại vẫn bị kéo lại ở bên kia, chưa thể đi qua được hoàn toàn.

Sâu trong nguyên cầu, thần thức hắn đang điên cuồng, trong mắt ngoài bức tường vững chắc phía trước ra, không còn thứ gì khác. Hắn gầm lớn, hai tay liên tục vung lên, chỉ huy vô số bổn nguyên lực công kích lên bức tường đó, khiến nó đi đến tình trạng rặn nứt trên diện rộng như bây giờ.

Thân thể thoát phàm hoàn toàn, đã có thể chứa đựng nguyên lực của cảnh giới phía trên, nhưng nguyên lực thì chưa, chúng vẫn đang giữ tại dạng lỏng, chỉ có một vài tia nhỏ đã có chút đọng lại thành thể rắn mà thôi.

Đúng lúc này, sau 5 tháng bế quan luyện hóa dược lực Tạo Hóa đan, thêm gần một tháng trùng kích bình cảnh, công pháp Đình Bích quyết đã đạt tới viễn mãn tầng đầu tiên sau hơn bốn năm tu luyện. Hiện giờ nguyên lực của hắn đã có năng lượng mộc thuộc tính tứ phẩm đỉnh giai chân chính, thân thể tự động phóng thích ra luồng nguyên lực lục sắc hùng hậu, bàng bạc không thôi.

Từ nơi hắn đang ngồi, vô số nguyên lực lục sắc phát tán ra, bên trong mơ hồ trông thấy hình dáng vài nhánh cây, cành cây dài ra sau đó đơm hoa, những đóa hoa nở rộ rất đẹp, hình ảnh mơ hồ mà trông cũng có lúc như thật.

Thời gian không chờ đợi ai bao giờ, một tháng nữa qua đi, lúc này Diệt Chúng Sinh xem như đã 29 tuổi rưỡi rồi. Thân ảnh hắn vẫn ngồi im bất động tại chỗ, tay đã ngừng bấm quyết từ lâu, thân thể như một bức tượng đá.

Tại đan điền, nguyên cầu hiện giờ ở im bất động, không chút giao động nào từ sâu bên trong phát ra, ma cầu quay xung quanh đã trở lại tốc độ bình thường, nhưng không lâu sau dị động nổi lên. Bên ngoài, bầu không khí trong mật thất đang trầm lặng, bỗng nhiên bị phá vỡ bởi vô số luồng khí lục sắc, từ thân thể A Diệt đang mạnh bạo phát tán ra.

Mặt nền xung quanh nơi hắn ngồi bị phủ xanh, vô số cỏ dại mọc lên xung quanh thân thể hắn, những cành đình bích dẻo dai uốn lượn, không biết từ đâu xuất hiện, vươn lên tận trên cao, sau đó đơm hoa, vô số đóa ngọc lan nở rộ, đủ mọi màu sắc, khiến cảnh tượng nơi đây như nhiễm sắc xuân!

Vững trãi nở ra đóa hoa vàng, vỹ ngạn dựa dẫm màu tím đen, bên kia trồi ra đóa kim tử, trên ngọn thẹn thùng đóa hồng lan, hạ cành chớm nở khoe sắc đỏ, đung đưa xuất hiện vài nhánh xanh, trắng bạch duyên dáng sáng cao sang, phong phú ngọc lan nhiều hình dạng, muôn màu muôn sắc hiển hóa ra.

Thân ảnh trẻ tuổi ngồi giữa những cành đình bích uốn lượn, đang nở ra vô số đóa ngọc lan đủ mọi màu sắc, lúc này, chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.

.................

Ma tu quỷ đạo hành động lắng xuống chưa được bao nhiêu năm, gần đây đã bộc phát mạnh bạo hơn, một số vùng thuộc địa bàn của những thế lực nhất lưu, không ngờ còn bị chúng quấy rối. Vài tháng nữa, Tam đại phái chuẩn bị mở một cuộc càn quét quy mô lớn, người tham gia là những trưởng lão cùng vô số đệ tử tinh anh.

Vì cuộc càn quét sắp tới, diễn ra vào đúng khoảng thời gian Tọa Sơn tông mở cuộc khảo hạch tuyển chọn đệ tử nội môn, diễn ra thường niên 5 năm một lần. Nên đợt khảo hạch lần này, đã được tổ chức sớm hơn thường lệ năm tháng, hôm nay đã là ngày thứ mười đám tân đệ tử nhập môn rồi.

Tại Nhạc địa viện, có không ít tân đệ tử tập chung tại đây, tranh nhau thuê mật thất để tu luyện tăng tiến tu vi, cứ mỗi khi có lứa đệ tử mới nhập tông, thì mấy tháng sau đó cơ hồ mật thất nơi này luôn kín người. Không chỉ có đám tân đệ tử mà ngay cả các đệ tử lâu năm cũng tới, ma sĩ ngày càng hoành hành bá đạo hơn, nên ai nấy đều gấp rút tu luyện, muốn bản thân mạnh lên nhiều hơn nữa.

Những đệ tử tranh nhau thuê mật thất tại đây đều thuộc thế gia có tiếng, nguyên thạch không thiếu. Chứ đám đệ tử không thuộc gia tộc mạnh, lấy đâu ra nguyên thạch để đến đây thuê, như A Diệt năm xưa khi mới nhập tông, cơ hồ không đặt chân tới nơi này bao giờ.

Trước những dãy mật thất cho đệ tử Luyện Nguyên cảnh, có không ít người chờ đợi, một khi có phòng trống, bọn họ sẽ lập tức nhảy vào chiếm chỗ liền. Có kẻ ngồi xếp bằng tranh thủ tu luyện, cũng có nhiều tên xúm lại nghị luận với nhau.

“Ngươi có thấy tại cái dãy mật thất cao cấp nhất kia, có một gian đã rất lâu rồi chưa mở ra không?” Một tên thiếu niên hỏi kẻ đứng bên cạnh.

Nghe vậy gã kia liền đáp: “Ta nghe sư huynh nào đó nói, từ nửa năm trước đã thấy gian mật thất đó trong trạng thái này rồi, chưa hề thay người một lần nào!”

“Ôi trời ơi, chẳng lẽ gia hỏa trong đó là kẻ tự kỉ à? Mà cũng nhiều nguyên thạch gớm nhỉ, mật thất tại dãy đó mỗi tháng những 3 nguyên thạch trung phẩm đấy.”

Nữ tử bên cạnh nghe vậy liền giơ một ngón tay lên trước miệng: “Suỵt, các người bàn chuyện này ít thôi, có thể thuê được mật thất tại dãy đó lâu như vậy, rất có thể là vị sư huynh cao cường nào đó, có thân phận cực cao đấy, đừng để cái mồm hại cái thân.”

Thanh niên khác nghe vậy cười khẩy đáp: “Thân phận cao đến đâu, cũng làm sao so sánh được với người có đại thế gia làm hậu thuẫn chứ. Vài hôm trước Bạch Huyễn sư huynh đã rất bất mãn với kẻ trong đó rồi, một mình độc chiếm mật thất cao cấp lâu như vậy, tới khi kẻ đó đi ra, chắc sẽ phải chịu không ít khổ sở!”

Khi nữ tử này định đáp lại lời gì đó, thì đúng lúc cánh cửa của gian mật thất kia mở ra, sau 8 tháng phong bế kín kẽ. Tất cả mọi người đang chờ đợi tại đại sảnh nơi đây, ai nấy đều không hẹn mà cùng hướng ánh mắt tới phía đó, tiếp sau, con ngươi của tất cả co rút lại.

Một luồng khí tức bàng bạc phát tán ra, khiến mấy gia hỏa ở gần gian mật thất đó nhất bị đẩy lui lại vài trượng, ai nấy đều toàn thân đổ đầy mồ hôi. Chỉ thấy con đường từ cửa gian mật thất đó ra tới đại sảnh, được trải một thảm cỏ xanh, không biết tại sao có thể mọc tại phía trên nền đá.

Thân ảnh một nam tử bề ngoài chừng mười tám, đôi mươi, dung mạo bình thường, da có chút ngăm đen, hai tay chắp ra phía sau, ung dung nhàn nhã bước ra. Người này mặc y phục đệ tử nội môn thông thường, nhưng phong thái vô cùng phiêu dật, khí chất nội liễm, nhưng khí tức thì không ngừng tuôn trào ra, tạo nên cảm giác không giận mà uy.

Hắn đặt chân tới nơi đâu, là nơi đó có vố số nhánh đình bích đâm trồi vươn lên, rồi đơm cành nở ra những đóa hoa tươi ngát. Trông thấy thân ảnh đó, tất cả mọi người nơi đây đều cả kinh, nhiều kẻ còn sợ hãi vì trước đó bản thân đã nói ra những lời bất kính. Sau một hồi hoảng hốt, cả đám đệ tử này, từ thiếu niên cho tới già lão, đều vội vàng hướng đến người thanh niên kia mà cung kính thi lễ.

Vô số tiếng nói đồng thanh vang lên giữa đại sảnh: “Chúng đệ tử ra mắt sư thúc!”

Thanh niên phiêu dật đó khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng phiêu du như một đóa đình bích ngọc lan, sau đó gật đầu tiếp nhận những lời chào của đám đệ tử trước mặt.

[Diệt Chúng Sinh: Hiển Hóa cảnh – sơ kì.]
Chương 150: Giáo huấn

Vô số thanh âm cung kính vang lên, nhiều kẻ cả kinh xen lẫn kính sợ, tất cả đều hướng đến thân ảnh người thanh niên đang cười nhạt kia. Trông thấy vô số ánh mắt trú mục, ai nấy đều lễ phép chào hỏi, Diệt Chúng Sinh bề ngoài tỏ ra phiêu dật xuất trần, nhưng trong lòng vui thích không thôi, nghe những kẻ khác đối với mình cung kính như vậy khiến hắn cảm thấy sang hết cả người.

Xung quanh đây, không ít nữ đệ tử nổi lên ánh mắt kì dị, tương tư khác thường bắt đầu hiện lên trong đầu, ánh mắt nhìn tới A Diệt có vẻ nhu tình hơn. Cho dù hắn mang dung mạo bình thường, da còn có chút ngăm đen, nhưng tu hành giới thực lực vi tôn, một người trông còn trẻ như vậy mà đã có tu vi Hiển Hóa cảnh, tất nhiên khiến không ít nữ tử động lòng.

Đúng lúc này, có thanh âm giận dữ của một nam tử từ bên ngoài truyền vào đại sảnh: “Đám tân đệ tử các người biết giữ chừng mực một chút, vả lại sao không đi chỗ khác chơi đi, tập chung tới nơi đây làm gì? Cứ lúc nào có lứa đệ tử mới là nơi này lại chật kín người, ồn ào cả ngày, hại lão tử không ngủ được... à là không đọc điển tịch được.”

Nghe vậy không ít tân đệ tử có chút e sợ vội im lặng, mà cùng lúc đó A Diệt đã đi ra tới gần cửa lớn, vừa hay chạm mặt gã mới to tiếng kia, còn ai ngoài thằng cha họ Mặc làm quản quỹ nơi này. Vừa trông thấy họ Diệt đi ra, tên này như nhớ ra chuyện gì đó liền cười rất tươi, hai tay xoa xoa nói:

“Diệt sư đệ cuối cùng cũng đi ra rồi à? Sư đệ bế quan tu luyện cũng lâu thật đấy, những 8 tháng. À mà còn dư nguyên thạch của 2 tháng, theo lời trước kia sư đệ nói thì giờ sư huynh sẽ không khách khí đâu khà khà...”

Cười được hai tiếng, đột nhiên hắn ngậm miệng lại, vì hắn mơ hồ cảm thấy tên sư đệ trước mắt đem lại cho mình cảm giác e sợ. Liếc mắt nhìn đám đồng môn trong đại sảnh, chỉ thấy ai nấy đều dùng ánh mắt hả hê, hoặc vui sướиɠ khi người gặp họa, hướng tới chỗ hắn. Nghi hoặc không thôi, gã đảo mắt lại nhìn kĩ tên trước mặt, rồi hỏi dò: “Sư đệ có vẻ hơi khác lúc trước thì phải.”

A Diệt cười nhạt đáp: “Chuyện trước kia ta từng nói thì tất nhiên sẽ không thay đổi, số nguyên thạch còn dư ngươi cứ giữ lấy. Nhưng, hai tiếng sư đệ từ giờ ngươi cũng không nên dùng với ta nữa!”

Vừa dứt lời, khí tức trước đó được hắn thu liễm bấy giờ lại mặc cho chúng bạo phát ra, khiến gã đại hán kia bị chấn lui về phía sau vài trượng, một ngụm máu từ dưới cuống họng lao lên, trực chờ phun ra ngoài. Không để ý tới thương thế của bản thân, họ Mặc kinh hãi tột độ, đôi mắt trợn trừng nhìn tên thanh niên đối diện đang cười nhạt, vẻ mặt lộ rõ sự khó tin.

Sau thoáng chốc gã mới định thần lại, vội chạy tới gần A Diệt rồi mỉm cười hèn hạ, tay ôm quyền, nịnh nọt nói: “Chúc mừng Diệt sư thúc đã đột phá thành công, đệ tử trước đó có mắt không tròng, mong sư thúc thứ tội bất kính của đệ tử.”

“Đây là số nguyên thạch còn dư của sư thúc.” Gã vội vã lấy từ nạp giới ra mười khối nguyên thạch trung phẩm, cung kính hướng tới phía A Diệt. Hắn liếc nhìn, số nguyên thạch dư của 2 tháng là 6 viên, 4 viên khác chắc chắn là gã họ Mặc này dùng để bồi tội với hắn. Hắn phất tay nói:

“Trước đó ta đã nói thì sẽ không nuốt lời, số nguyên thạch dư ngươi cứ cầm lấy, giờ ta còn nhiều việc cần làm, ngươi cũng nên tập trung làm cho tốt công việc của mình đi.” Nói rồi thân ảnh hắn nhàn nhã đi ra khỏi đại sảnh, rời đi Nhạc địa viện sau 8 tháng bế quan tại đây.

Bất ngờ trong chốc lát, gã họ Mặc liền thở phào nhẹ nhõm, rồi vui mừng cất mười khối nguyên thạch trở về nạp giới của mình. Tay xoa xoa ngực, liếc nhìn đám tân đệ tử đang len lén nhìn về phía này, tức giận quát lớn: “Nhìn cái gì? Mau giải tán đi!”

“Chết tiệt, lúc trước là tên khốn nào nói với ta rằng gia hỏa họ Diệt kia có tư chất rất kém, không đáng chú ý, nên ta mới đối xử với hắn như những đệ tử thông thường khác. Biết trước tương lai hắn có thể đột phá, ta đâu có ngu mà đắc tội hắn chứ, nay bị giáo huấn một phen cũng không có gì lạ.” Vừa hậm hực nghĩ thầm, gã vừa tức giận trở lại bàn quản quỹ của mình.

Gã ta là một kẻ trọng bề trên, khinh bề dưới, trước giờ gặp đệ tử hạch tâm thì luôn tỏ ra cung kính, nhún nhường, nhưng gặp đám đệ tử thông thường thì luôn tỏ vẻ cao thượng, không coi ai ra gì. Trước đây khi lần đầu gặp A Diệt, tuy thấy tên kia chỉ là đệ tử thông thường, nhưng trông còn trẻ mà đã có tu vi cao, nên hắn nói chuyện rất hào sảng, không hề cao ngạo.

Nhưng về sau không biết nghe đám người nào nói rằng tư chất A Diệt cực kì kém, tu vi cao tầng được như vậy là vì ăn may, kiếm được cơ duyên lớn mà thôi. Bản thân gã cũng rất ghét và đố kị mấy kẻ như vậy, nên từ đó luôn tỏ ra thái độ không ưa A Diệt. Qua trận giáo huấn hôm nay, chắc cả đời gã sẽ không quên được, từ giờ sẽ biết thu liễm lại chút.

Sự tình Diệt Chúng Sinh đột phá Hiển Hóa cảnh, hoàn toàn không ai ngờ tới, dù sao nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, bế quan lâu dài cũng không phải đều để đột phá. Đa phần là củng cố tu vi, luyện thêm nhiều thần thông để tăng chiến lực. Hoặc tu luyện công pháp, dù sao tại nơi nguyên khí càng nồng đậm, tốc độ cảm ngộ và tu luyện công pháp sẽ cao hơn.

Đứng trên Phi La Sơn phi hành khỏi Nhạc địa viện chưa xa, A Diệt bỗng nhiên dừng lại giữa không trung cách mặt đất không xa, rồi bất chợt hừ lạnh một cái. Một cỗ uy áp từ thân thể hắn bạo phát ra khắp bốn phương tám hướng, nghe bịch vài tiếng, tại rừng cây phía dưới có không ít thân ảnh đang ẩn trốn bị lộ ra, ai nấy đều bị ép gục xuống đất.

Tất cả đều không tránh khỏi sắc mặt cả kinh, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh người thanh niên trên không trung, nhưng thân thể thì bị một luồng uy áp ép cho phải quỳ xuống không thể đứng lên. Lúc này họ Diệt mới chậm rãi hạ xuống, hắn có thể nhận ra sáu người cả nam lẫn nữ này đều là tộc nhân Bạch gia, trong đó có một gã trung niên tên Bạch Huyễn, kẻ này rất có uy danh trong hàng ngũ đệ tử thông thường.

Thanh âm có chút tức giận vang lên bên tai mấy kẻ kia: “Ta không biết đám tiểu bối các ngươi theo lệnh kẻ nào mà có địch ý với ta, nay còn rình rập ở đây nhắm tới ta, nhưng đã để ta bắt được thì sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

..Đây là lần đầu tiên nên ta chỉ trừng phạt chút, coi như cho các ngươi bài học nhỏ. Nếu còn lần sau, dù trong nội môn không được phép gϊếŧ người, thì lấy vài cái tay cái chân cũng không thành vấn đề đâu!”

Lời vừa dứt, theo cú vung tay của A Diệt, sáu nhánh đình bích thình lình phá mặt đất mà trồi lên, công kích mạnh lên sáu kẻ đang bị uy áp ép gục dưới đất kia.

“Phốc!” Cả sáu người ai nấy đều phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng ra một đoạn mới vô lực ngã xuống, trông chật vật vô cùng. Dù biết đối phương đã đột phá, giờ không cùng một đẳng cấp với bản thân, nhưng có thể dễ dàng hạ gục bọn chúng như vậy, khiến cả đám đều tái mép sắc mặt, không muốn tin sự thực trần trụi này.

Bốn gã trẻ tuổi lúc này thành thành thật thật cúi người, sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng gã trung niên Bạch Huyễn vẫn chưa hết tức giận, dù cho đang bị trọng thương, vẫn dùng ánh mắt cay độc hướng lên thân ảnh người thanh niên kia. Thấy vậy nữ tử trung niên bên cạnh vội hừ một tiếng, đồng thời dùng tay đẩy đầu ông ta cúi xuống.

Mụ trung niên tuổi chừng 50 này nén cơn đau, rồi miễn cưỡng nở một nụ cười, cung kính ôm quyền với thân ảnh trẻ tuổi trên không trung: “Đa tạ sư thúc đã giơ cao đánh khẽ, chúng đệ tử xin hứa, chắc chắn sau này sẽ không tái phát chuyện như ngày hôm nay nữa.”

Nghe vậy A Diệt gật nhẹ đầu, xoay người chuẩn bị rời đi, nhàn nhạt thanh âm vọng xuống: “Nha đầu ngươi xem như thức thời, trở về nhớ bảo trưởng bối của các ngươi, trông chừng đám tiểu bối trong nhà cho tốt, kẻo có ngày bị đánh què tay què chân lúc nào không hay!”

Vệt lục quang bắn đi, bỏ lại sáu kẻ họ Bạch vừa đau đớn lại vừa cay cú lăn lộn trên mặt đất. Một kẻ mà bọn chúng luôn coi là thấp hèn, trước đây nếu gặp mặt chắc chắn phải ngoan ngoãn gọi bọn chúng là sư huynh, sư tỷ. Vậy mà đùng một cái, đã đứng ở vị trí trưởng bối của bọn họ, tùy tiện phất tay cũng có thể lấy mạng của họ.

A Diệt không trở về trang viện mà bay tới Quản quỹ các, muốn tìm gặp vị quản sự phụ trách ghi danh sách và phân chia phúc lợi cho đệ tử trong nội môn. Giờ hắn đã là đệ tử tinh anh, thân phận hoàn toàn khác trước đây, phúc lợi nhận được sẽ tăng cao rất nhiều. Hơn nữa hắn còn đột phá trước tuổi 30, chắc chắn có thêm nhiều phần thưởng không tệ.

Tốc độ ngự khí phi hành của hắn đã nhanh hơn trước đây gấp ba lần, nhưng vẫn chưa phải tốc độ nhanh nhất, vì đây đã là giới hạn của bảo cụ phi hành cấp Hoàng giai thượng phẩm rồi. Hắn có phi hành bảo cụ cấp Huyền giai trong nạp giới, nhưng không tiện lấy ra sử dụng tại nội môn, nên bất đắc dĩ vẫn phải dùng bảo cụ phi hành của đệ tử cấp thấp bay giữa trời.

Tiện tay cởi bỏ bộ y phục của đệ tử thông thường ra, thay bằng một bộ bạch y thanh lịch. Đệ tử tinh anh trong tông trừ những lúc quan trọng mới phải mặc đồng phục, ngày thường được tự do mặc y phục mình thích, miễn không quá khó coi là được.

Thân ảnh hắn bay tới phạm vi Quản quỹ các, bỏ qua đại sảnh phía dưới mà phi hành một mạch tới tầng cao nhất, chuẩn bị bái phòng quản sự nơi đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom