-
Chương 4556-4560
Chương 4556 Sơ ý (2)
Di hài ngồi xếp bằng trên một bệ đá màu đen, bề ngoài giống hệt pho tượng ở bên ngoài, hẳn là di thể của Đại Viên Mãn đại tộc viễn cổ. Một bộ di thể khác ngã dưới bệ đá, vẻ mặt dữ tợn, trên mặt giữ lại nét không cam lòng và điên dại, hơn một nửa thân thể bị đốt cháy, đầu nổ nát, trước khi chết rõ ràng bị công kích mạnh. Lục Ly phỏng đoán di thể khác là của lão ma, lỡ lạc vào đây, còn chết tại đây, tàn hồn trốn ra ngoài. Hắn lừa Lục Ly đi vào nơi này là muốn khiến Lục Ly cũng chết ở đây, dù sao tàn hồn của hắn không sống được bao lâu, kéo Lục Ly làm đệm lưng chết chung. Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân tra xét, thả Huyết Linh Nhi ra, khiến nàng tra xét rõ ràng. Lục Ly dặn khi Huyết Linh Nhi tra xét đài cao phải hết sức cẩn thận, lão ma chết dưới đài cao, chắc chắn đài cao ẩn chứa đạo ấn pháp tắc của cường giả Đại Viên Mãn này, có sức mạnh công kích rất lớn. Sơn động này không tầm thường, tuy phong kín nhưng linh khí thiên địa phi thường dày đặc, không ngộp thở. Ao nước trước đài cao không phải cái ao bình thường, bên trong hẳn là chứa thần dịch cường đại, Lục Ly có thể cảm thụ được năng lượng dâng trào trong đó. - Thần binh của Đại Viên Mãn! Ánh mắt Lục Ly rất nhanh rơi vào đài cao, một thanh thần binh cắm xuống đài cao ngay bên cạnh Đại Viên Mãn, đó là một thanh chiến đao, tuy rằng thoạt trông cũng không có hơi thở cường đại, nhưng nếu có thể đặt bên cạnh cường giả Đại Viên Mãn thì chiến đao này chắc chắn không phải tục vật. Đế binh, thánh binh, mấy thứ này chẳng là gì, khiến võ giả xem trọng nhất là pháp tắc của cường giả ẩn chứa ở bên trong, khi sử dụng thần binh thì có thể cùng lúc thúc đẩy pháp tắc trong đó, uy lực rất dọa người. - Chủ nhân, đài cao này... rất nguy hiểm, ta không dám tới gần! Lục Ly còn chưa tra xét xong Huyết Linh Nhi đã truyền âm đến: - Ta cảm giác trong đài cao ẩn chứa sức mạnh cực kỳ cường đại, không phải thần văn, hẳn là chút năng lượng mà cường giả này để lại, ta cảm giác nếu đến gần sẽ bị giết ngay. - Ừm, ngươi đừng xằng bậy! Sắc mặt Lục Ly trở nên nghiêm túc, hắn khiến Huyết Linh Nhi đi tra xét nơi khác, nhìn xem có lối ra nào không. Hắn thì tiếp tục đứng yên tại chỗ, xa xa cảm ứng. Nửa canh giờ sau, Huyết Linh Nhi lại lần nữa truyền âm: - Chủ nhân, nơi này là một không gian kỳ dị, toàn bộ không gian đều bị một sức mạnh thần bí phong ấn, chỉ có hồn thể mới có thể ra ngoài. - Hồn thể mới được ra ngoài? Sắc mặt Lục Ly trở nên càng thêm nghiêm túc, trừ phi hắn không cần thân thể hiện tại, vậy thì có thể khống chế linh hồn bay ra, rồi tìm cơ hội tạo lại thân thể. Như vậy thì thân thể của hắn sẽ ở lại đây, bỏ lại Thần Đan, tự nhiên cũng không thể mang Pháp Giới rời đi. Pháp Giới liên kết với thế giới này, nhưng để lại Thần Đan... Tức là, nếu hắn muốn hồn thể rời đi thì mọi thứ đã có đều vô dụng, tương đương bắt đầu lại từ đầu. Hơn nữa ở trong trạng thái hồn thể, nơi này là Đông Cảnh, xung quanh không có cường giả có thể giúp hắn, hắn thành cô hồn dã quỷ bay tới bay lui thì có cơ hội tạo lại thân thể sao? Đông Cảnh nguy hiểm biết bao, linh hồn của hắn bay ra, phỏng chừng không qua nửa tháng thì sẽ bị võ giả hoặc là tiên thú công kích, đến lúc đó hoàn toàn hồn phi phách tán. Phỏng chừng tàn hồn ở ngoài kia cũng gặp tình huống giống như vậy, linh hồn rời đi thì không sao, nhưng không thể tạo lại thân thể, từ từ biến thành tàn hồn, cuối cùng chỉ có thể trốn trong tượng gỗ kéo dài hơi tàn. - Sơ ý... Lục Ly có chút nổi nóng, lão ma cỡ đó mà chỉ còn lại tàn hồn, kéo dài hơi tàn không được bao nhiêu năm thì còn kiêng dè cái gì nữa? Sẽ sợ Lục Ly đốt chết tàn hồn của mình sao? Phỏng chừng trong đầu đều là oán niệm, hố chết bao nhiêu hay bấy nhiêu. Lục Ly cùng Huyết Linh Nhi tiếp tục tra xét, tra xét hai ngày, bọn họ xác định nơi này không có lối ra, nơi này trừ đài cao và ao nước ra không có chỗ nào đặc biệt. Lục Ly ngước nhìn dài cao, trong đầu nổi lên một ý tưởng, hoặc là hắn đi lên đài cao, đứng trước di cốt của cường giả Đại Viên Mãn kia, hoặc là hắn giống như lão ma kia, thân thể vĩnh viễn ở lại đây. Trong sơn động này, Lục Ly quan sát hơn mười ngày, cuối cùng xác định hoặc là lên đài cao, hoặc bị nhốt chết ở đây. Lục Ly chậm rãi bước hướng đài cao, đến dưới đài cao, Lục Ly lười lấy nhẫn không gian trên xác chết lão ma kia, nếu hắn chết ở đây thì có nhiều báu vật hơn cũng không có ý nghĩa. Cầu thang đá dưới đài cao có tổng cộng chín bậc, Lục Ly cẩn thận dè dặt bước lên bậc thang thứ nhất, toàn bộ đài cao vào thời khắc này đột nhiên rung lên, tiếp đó một luồng uy áp kỳ diệu từ đài cao truyền ra. Uy áp giống như truyền ra cảnh cáo, nếu Lục Ly dám tiếp tục đi về phía trước thì bị năng lượng cường đại trên đài cao công kích. Công kích vô cùng mãnh liệt! Trong đầu Lục Ly giờ phút này cũng hiện ra cảm giác nguy cơ trí mạng, hắn đứng trên thềm đá thứ nhất, không dám loạn động, khép mắt lại cảm giác tình huống trên đài cao. Tình huống trên đài cao rất phức tạp, mặc dù có Đại Đạo Chi Ngân nhưng Lục Ly cảm giác không được rõ lắm. Trong mơ hồ hắn cảm giác đài cao giống ngọn núi lửa đè nén, bên trong ẩn chứa uy năng khủng bố, tùy thời phun ra, cắt hắn thành mảnh nhỏ. - Làm sao đây? Lục Ly vận động não, một canh giờ sau, trong đầu hắn đại khái có một ít suy nghĩ. Hoặc là mạnh mẽ phá đài cao, hoặc là cứng rắn chống lại công kích từ đài cao, hoặc là... phá giải dụng ý ẩn sâu trong đài cao do cường giả Đại Viên Mãn bố trí. Phá vỡ đài cao chắc chắn rất khó khăn, trên đài cao cũng không có bất cứ dấu vết gì, rất có thể lúc trước lão ma đã công kích rồi, cho nên hẳn là không phá mở được. Mặc kệ có thể phá vỡ hay không, Lục Ly đều muốn thử xem! Hắn lui xuống, còn thụt lùi mấy trăm trượng, tiếp đó thả ra một đợt công kích bình thường. Lục Ly phát ra công kích nguyên lực, hóa thành một nắm tay đánh hướng thang đá.
Chương 4557 Mấy con đường
Bùm! Nắm tay đấm vào thang đá, đài cao sáng lên một luồng sáng đen, tiếp đó vang âm thanh trầm đục. Cảm giác nắm tay này như nắm tay của con nít đánh vào tấm sắt, đài cao không có bất cứ dao động gì. - Hây! Lục Ly tăng thêm mức độ công kích, hắn lấy ra binh khí, thả ra ánh đao, theo sau lại thả ra pháp tướng công kích. Lục Ly còn lấy ra một ít Hủy Diệt Thần Dịch, định dùng nó ăn mòn đài cao. Vô dụng! Lục Ly thử các loại công kích, đài cao không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, đừng nói bị hủy, không để lại một vết trầy. Lục Ly suy nghĩ một hồi đi tới bên cạnh đài cao, vung nắm tay, vận chuyển năng lượng trong thân thể đánh mạnh đi. Một kích này tràn đầy sức mạnh, xem như là Thánh Hoàng bình thường đều không chịu đựng nổi. Nhưng mà, một kích này không khiến đài cao rung rinh, chỉ lóe lên luồng sáng đen, phòng ngự của đài cao cường đại đến mức đáng sợ. Đường thứ nhất đi không thông! Tạm thời Lục Ly không muốn thử cứng rắn đỡ công kích từ đài cao, đây là con đường cuối cùng, rất có thể là không lối về. Nếu Lục Ly không đoán sai, lão ma đã chết hẳn là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, lão ma đều không chịu đựng nổi, Lục Ly có thể chống cự được sao? Lục Ly lại lần nữa bước lên bậc thang đá đài cao, lần này hắn ngồi xếp bằng trên thang đá, cảm ứng mọi thứ trong đài cao, định phá giải ngụ ý ẩn sâu trong đài cao do cường giả Đại Viên Mãn bố trí. Đây là nơi cường giả Đại Viên Mãn thăng thiên, tầng dụng ý đầu tiên của đài cao rõ ràng là bảo hộ di cốt của hắn, không muốn rơi vào cảnh không còn mẩu xương. Nhưng tại sao hắn không thu xếp di cốt của mình đặt trong quan tài? Lục Ly đi quá rất nhiều bảo địa, mộ địa, những cường giả này đều sẽ thu xếp di cốt của mình trong quan tài, bố trí thần văn cấm chế cường đại bên trong quan tài. Bọn họ sẽ đặt báu vật ở bên ngoài, dưới tình huống bình thường không có võ giả nào phá hoại di hài của bọn họ. Cường giả Đại Viên Mãn muốn làm ra một bộ quan tài đứng đầu nhất đâu khó gì? Tại sao để di hài của mình phơi bên ngoài? Khi chết còn ngồi xếp bằng trên đài cao? - Cường giả Đại Viên Mãn này chết quá đột nhiên, bản thân hắn đều không dự liệu được! Lục Ly nghĩ đến khả năng duy nhất, một cường giả Đại Viên Mãn, nếu như là bình thường thọ nguyên hao hết chắc chắn sẽ có một ít thời gian bố trí sắp xếp. Cho dù hắn không sắp xếp thì các hậu nhân của hắn cũng sẽ dàn xếp ổn thỏa, sao có thể để đơn giản, lạnh lẽo như vậy, mặc cho di hài của hắn lưu trữ trong sơn động? - Đúng rồi! Lục Ly bỗng mở mắt ra, nhìn đầu lâu của di hài, đầu lâu có một vết nứt rất nhỏ, rõ ràng là bị thương, rất có thể tổn thương đến linh hồn. Còn có chiến đao cắm ở đằng trước di hài, nửa khúc chiến đao cắm vào đài cao. Đài cao là nơi cường giả Đại Viên Mãn bế quan tu luyện, nếu không có việc gì thì tại sao hắn cắm chiến đao vào đài cao? Đài cao bị phá hỏng thì phải mất thời gian sửa chữa. Liên tưởng cung điện tan hoang ở bên ngoài, phát hiện hài cốt trong nhiều cung điện, Lục Ly cơ bản có thể xác định, đại tộc viễn cổ bị công kích, cường giả Đại Viên Mãn bị tổn hại nặng, lúc sắp chết trở lại nơi này, cuối cùng chết đi. Bởi vì chết quá vội vàng, cường giả Đại Viên Mãn không có thời gian bố trí, cho nên để lại một ít năng lượng, khắc họa pháp tắc và đạo ấn của mình vào đài cao, bảo hộ di hài của mình? Không gian này cũng bị hắn dùng thần thông cường đại phong ấn, chỉ có thể vào chứ không ra được? Đây là tránh cho có võ giả không cẩn thận xâm nhập vào, tiếp đó ra ngoài mời được cường giả tiến vào hủy đi di hài của hắn? Nhưng linh hồn có thể chạy khỏi đây. Lục Ly không nghĩ thông, không hiểu ẩn ý sâu xa của cường giả này. Lục Ly đổi phương hướng suy nghĩ, công kích cường đại trong đài cao không phải nương tựa thần văn, mà là dựa vào năng lượng siêu mạnh, pháp tắc đạo ấn khắc họa mà cường giả này để lại trước khi chết. Thời gian trôi qua lâu như vậy, ước chừng năng lượng đã thất thoát nhiều. Nếu Lục Ly liên tục tiêu hao năng lượng của đài cao, chờ năng lượng tiêu hao hết thì không chừng có thể lên đài cao? - Thử xem? Lục Ly lao xuống, theo sau hắn lấy ra một sợi dây thừng quấn lấy xác chết của lão ma, đột nhiên ném xác lên đài cao. Oong! Khi xác chết bay lên đài cao thì đài cao sáng lên ánh sáng đen chói mắt, chiến đao trên đài bỗng bay lên, hơn nữa chiến đao biến mất, biến thành một luồng sáng, tựa như tia chớp chém vào xác chết. Ầm! Phát sinh sự tình khiến Lục Ly trợn mắt há hốc mồm, xác chết của lão ma bị chiến đao một nhát chém thành bột mịn. Thân thể của vô hạn đến gần Đại Viên Mãn rất cường đại, cho dù chết đi thì xương cốt cũng có thể sánh bằng, vậy mà tùy ý bị một đao chém thành bột mịn. Lục Ly trầm ngâm giây lát, lấy một món thánh binh ra khỏi nhẫn không gian, hắn đứng từ xa, Nguyên Lực rót vào thánh binh rồi bỗng ném lên đài cao. Xoẹt! Thánh binh xé gió lao đi, thoáng chốc bay vào đài cao, đài cao lại lần nữa sáng lên ánh sáng đen rực rỡ, chiến đao lại động, đột nhiên chém vào thánh binh, sau đó thánh binh lại thành bột phấn, không còn lại gì. - Tiếp tục! Trong nhẫn không gian của Lục Ly có nhiều đế binh, thánh binh, hắn muốn thử công kích không ngừng, xem thử có thể tiêu hao năng lượng trong đài cao không. Nếu như có thể tiêu hao hết thì đài cao không nguy hiểm. Hắn liên tục lấy ra các thanh binh khí, đều rót vào Nguyên Lực, công kích sẽ biến thành sắc bén, cũng có thể tác động đài cao phòng hộ. Vù vù vù! Lục Ly liên miên không ngừng thả ra công kích, đài cao cũng nhấp nháy liên tục, chiến đao lúc thì bay lên, lúc thì đâm về, cơ hồ không ngừng nghỉ. Từ khi Lục Ly đến Tiên Vực đã đánh chết nhiều võ giả, lấy nhiều nhẫn không gian. Trong những nhẫn không gian này đa số là thần binh bình thường, Lục Ly không đau lòng khi tiêu hao, liên miên không ngừng thả ra công kích. Hắn muốn nhìn xem sau khi công kích mấy nghìn, mấy vạn lần thì năng lượng trong đài cao có bị tiêu hao hết không?
Chương 4558 Vô ngân đạo
Sự thực chứng minh, Lục Ly suy nghĩ hơi nhiều. Lục Ly liên tục công kích mấy ngày, lấy hết nhẫn không gian trên người ra, lấy hết tất cả binh khí có thể công kích ra. Công kích bảy, tám nghìn lần mà công kích từ đài cao vẫn vô cùng nhanh chóng mãnh liệt, căn bản không yếu chút nào. Trong nhẫn không gian của Lục Ly đã không còn binh khí bình thường, hắn ngừng lại, trầm ngâm. Đài cao này rất có thể là hấp thu lực lượng thiên địa, cho nên gần như không thể làm năng lượng hao hết. Lục Ly đi tới dưới cầu thang đá, lại lần nữa bắt đầu tỉ mỉ cảm ứng tình huống trong đài cao, hắn còn đi vào trạng thái Mộng Huyễn Chi Cảnh, như vậy hắn có thể càng thêm yên lặng, có thể càng cảm ứng tình huống trong đài cao. Cảm ứng hơn ba tháng, Lục Ly mơ hồ cảm ứng được một vài thứ. Hắn cảm ứng được một loại hơi thở của đạo, trong đài cao này ẩn chứa một loại đạo, hắn có thể mơ hồ cảm ứng được hơi thở của đạo đó. Hắn tinh thần nâng cao, vào thời khắc này ngược lại cái gì đều không quan tâm, cảm ứng đạo. Đạo không phải thứ dễ có thể bắt giữ cảm ứng, sao Lục Ly có thể bỏ qua cơ hội như vậy? Hắn toàn tâm toàn ý tham ngộ, quên chính mình bị nhốt, quên hết thảy, chỉ vì tìm kiếm, tham ngộ loại đạo này. Trong lúc tham ngộ thì thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, bởi vì bản thân Lục Ly đều không cảm giác được thời gian trôi qua, Lục Ly cảm giác mới qua vài tháng, nhưng thật ra hắn đã tham ngộ hơn ba năm. Đừng nhìn hơn ba năm nghe có vẻ dài, Lục Ly không tham ngộ ra nhiều thứ, chớ nói chi hoàn toàn tham ngộ đạo của cường giả Đại Viên Mãn này. - Đây là đạo gì? Không còn dấu vết, vô ngân bát ngát, vô ngân đạo? Đạo của cường giả này khá phù hợp Lục Ly, bởi vì vô ngân đạo rất thích hợp tiềm ẩn, đến vô ảnh đi vô ngân, tung hoành thiên hạ, không ai có thể phá, không ai có thể bắt. - Vô ngân đạo? Lục Ly đột nhiên tỉnh ngộ lại, hắn bị nhốt ở đây ra không được, vô ngân đạo này là mấu chốt phá cục đây mà? Không nói đến hoàn toàn tham ngộ vô ngân đạo, dù chỉ tham ngộ một phần phỏng chừng cũng có thể dễ dàng phá tường mà ra. - Tiếp tục! Lục Ly tinh thần nâng cao, cũng mặc kệ ở đây bế quan bao nhiêu năm rồi, trong lòng quyết định tham ngộ vô ngân đạo một thời gian, mãi đến khi không cách nào tham ngộ nữa thì hắn mới xuất quan. Trong đài cao này khắc họa một phần đạo ấn của vô ngân đạo, muốn dựa vào đạo ấn này tham ngộ vô ngân đạo hoàn chỉnh thì hơi khó. Nếu như có thể tham ngộ một ít thôi cũng có khả năng đi ra ngoài. Nháy mắt lại là ba năm trôi qua, Lục Ly luôn ngồi xếp bằng trên cầu thang đá, hắn không nhúc nhích trong ba năm, hôm nay hắn rốt cuộc có một ít biến hóa. Thân thể của hắn bắt đầu trở nên bán trong suốt, cảm giác trở nên hư ảo, hơn nữa hơi thở trên người cũng biến yếu đi nhiều, dường như biến thành một quái vật hồn thể. Nhưng Lục Ly không tỉnh lại, vẫn ngồi khoanh chân trên cầu thang đá, hơi thở trên người rất yếu, biến thành một cái bóng bán trong suốt. Thời gian tiếp tục trôi qua, cùng với thời gian trôi qua, thân thể Lục Ly càng lúc càng trong suốt, hơi thở càng lúc càng yếu, cơ hồ không thể nghe thấy. Thậm chí vào thời khắc này cảm giác Lục Ly không phải sinh linh, càng giống như cái bóng của võ giả. Một năm, hai năm! Lại qua ba năm, thân thể Lục Ly hoàn toàn biến thành trong suốt, trên người càng không có bất cứ hơi thở, dường như biến mất khỏi thế giới này. Kiểu biến mất này khác với Thần Hành thuật, Thần Hành thuật là mượn dùng thuật pháp nào đó, kiểu biến mất này càng giống như hòa vào thiên địa, phù hợp với trời. Lục Ly vẫn không có tỉnh lại, vào thời khắc này Huyết Linh Nhi cảm giác như không thể cảm ứng sự tồn tại của hắn. Huyết Linh Nhi âm thầm kinh ngạc, nàng và Lục Ly có liên kết tinh thần, vậy mà không cảm ứng được sự tồn tại của hắn, rốt cuộc Lục Ly tham ngộ đạo gì? Lại lần nữa đợi thời gian nửa năm, trên cầu thang đá lóe tia sáng, Lục Ly xuất hiện trên bậc thang, trên mặt hắn lộ nụ cười mỉm, tràn đầy vui sướng. Mất gần mười năm, Lục Ly rốt cuộc có tiến triển lớn về tham ngộ vô ngân đạo, hắn cảm giác mình tiến bộ nhiều về mặt tiềm ẩn, rất có thể ngay cả cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đều không phát hiện được hắn. Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn có thể nhờ cậy lực lượng thiên địa, bọn họ và thiên địa vô cùng thân thiết, rất mẫn cảm với thiên địa. Cho nên lúc trước Lục Ly vận dụng Thần Ẩn thuật, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn có thể xem thấu, có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn. Vô ngân đạo, đây là một loại Thiên Đạo. Hắn vừa mới tiềm ẩn, đó là cùng thiên địa dung thành một thể, giống như cường giả Đại Viên Mãn, từ mặt nào đó thì vô ngân đạo và một vài thuộc tính của cường giả Đại Viên Mãn là giống nhau. - Ừm! Lục Ly đứng lên, hơi híp mắt lại nhìn trên đài cao, hắn trầm ngâm giây lát, thân thể hơi phát ra một luồng sáng trắng, trở nên hoàn toàn trong suốt. Thân thể nhẹ như không có gì, giống như là một lũ tàn hồn. Lục Ly chậm rãi bước lên cầu thang đá, hắn dễ dàng bước lên bậc thang thứ hai, đài cao không có bất cứ phản ứng. Bậc thang thứ ba, thứ bốn, thứ chín! Lục Ly đứng ở trên đài cao, nhưng đài cao vẫn không có bất cứ phản ứng. Lục Ly mỉm cười, hắn từng bước đi tới trước, cuối cùng đứng ở trước mặt cường giả Đại Viên Mãn. Lục Ly khom người vái chào, phi thường cung kính vái chín cái. Lục Ly đang định lùi xuống thì toàn bộ đài cao đột nhiên rung lắc. Lục Ly lộ vẻ giật mình, nhưng không hốt hoảng, bởi vì hắn cũng không có cảm thụ được uy năng khủng bố và nguy cơ trí mạng. Vèo! Chiến đao đột nhiên bay lên, nhưng không phải bổ về phía Lục Ly, mà là chậm rãi lơ lửng trên không trung bay về phía hắn. Lục Ly vươn tay bắt lấy chiến đao, một luồng sáng trắng vụt qua, Lục Ly bị chấn lui xuống. Ầm! Đài cao đột nhiên vỡ ra, tiếp đó hài cốt của cường giả Đại Viên Mãn rơi vào trong đài cao, theo sau đài cao chậm rãi khép lại, trở lại như cũ. - Đao tốt!
Chương 4559 Thần binh có linh
Lục Ly nhìn chiến đao trong tay, chiến đao này rất nặng, mặt trên lấp lánh ánh sáng màu lam đen, còn có hơi lạnh buốt giá, chiến đao này rèn tạo thật sự xinh đẹp, dài hơn một thước, uy vũ bá khí. Quan trọng nhất là toát ra hơi thở, dù là tên ngốc cũng biết là trọng bảo. - Vô Ngân! Lục Ly nhìn hai chữ khắc trên chuôi đao, trên mặt lộ ra sực tỉnh ngộ, xem ra cường giả Đại Viên Mãn này quả nhiên tham ngộ vô ngân đạo, tên chiến đao cũng đặt là Vô Ngân Đao. - Chủ nhân! Huyết Linh Nhi truyền âm tò mò hỏi: - Phát sinh chuyện gì, nơi này bị ngươi phá giải rồi sao? - Ừm! Lục Ly rất chắc chắn gật đầu nói: - Không chỉ phá giải, ta còn tham ngộ một loại đạo, tuy rằng chỉ tham ngộ sơ, nhưng tiếp tục tham ngộ sẽ có tiến bộ rất lớn. Ngoài ra, ta còn được thanh Vô Ngân Đao này, thần binh cấp cao nhất trên thế giới, lần này xem như gặp họa được phúc. Huyết Linh Nhi tạm dừng một lúc, tiếp tục truyền âm hỏi: - Vậy chủ nhân có thể đi ra ngoài rồi? - Chuyện nhỏ! Lục Ly lại cúi người vái hướng đài cao, sau đó lắc người bay xuống, thu tất cả thần dịch và nhẫn không gian vào tay, biến thành hư vô bay hướng vách tường, hắn trực tiếp đụng vào vách tường, giây tiếp theo lắc người, xuất hiện trong đại điện rách nát kia. - Mười năm... Lục Ly nhíu mày thở dài: - Cũng không biết Tiểu Bạch còn ở chiến trường mạn bắc không, nếu không ở thì ta uổng công đi một chuyến! Ra ngoài rồi nhưng Lục Ly không rời đi ngay, mà đi hướng tiểu điện phía trước. Huyết Linh Nhi luôn có cảm ứng, tàn hồn này cũng không có rời đi, vẫn luôn bị phong ấn. - Mở ra phong ấn! Lục Ly trầm giọng quát một tiếng, Huyết Linh Nhi mở phong ấn ra, Lục Ly chậm rãi đi vào. Mới vừa đến gần pho tượng thì trong mắt bức tượng bắn ra tia sáng yêu dị, cất tiếng nói bất ngờ: - Sao... sao ngươi đi ra? Lục Ly cười khẽ, nói: - Ta tham ngộ đạo ở bên trong rồi tự nhiên đi ra. Như thế nào? Ý của ngươi là ta không thể đi ra sao? - Không phải, không phải! Tàn hồn lão ma nói nhanh: - Ý của ta là ngươi tham ngộ đạo ở bên trong nhanh như vậy, ta còn cho rằng ít nhất cần mấy trăm năm? Các hạ đúng là kỳ tài ngút trời, chúc mừng chúc mừng! - Cùng vui, cùng vui! Lục Ly nhếch môi cười nói: - Quên nói cho ngươi, thân thể của ngươi đã bị ta hủy, bây giờ ta đến hủy tàn hồn của ngươi, để tránh ngươi tiếp tục gây họa nhân gian. - Hả? Tàn hồn ngẩn ra, theo sau ủy khuất nói: - Đại nhân, người không thể như vậy, người qua cầu rút ván, phía trước chúng ta đã thỏa thuận mà? Sao đại nhân có thể lật lọng? - Ha ha, đừng diễn kịch! Ngoài người Lục Ly bốc cháy lửa màu đen, lửa thoáng chốc bao phủ pho tượng vào. Tàn hồn lại lần nữa hoảng loạn rống to lên: - Tha mạng, đại nhân, ta còn có một bí mật muốn nói cho ngươi, chỉ cần ngươi tha mạng cho ta thì ta sẽ nói! - Có gì nói nhanh! Lục Ly hừ lạnh nói: - Pho tượng này không chịu đựng nổi quá lâu, nếu ngươi không thuyết phục được ta trước khi pho tượng bị thiêu hủy thì ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất. - Trong cung điện ngầm có một con tiên thú cường đại! Tàn hồn không dám chậm trễ thời gian, hắn nói: - Tiên thú kia bị tàn hồn của ta thả ra một loại thần thuật vây khốn linh hồn, đang bị ta từ từ khống chế trong linh hồn. Tiên thú này có thể so sánh cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nếu đại nhân nguyện ý tha ta một mạng, ta sẽ hiến nó cho đại nhân! - Không hứng thú! Lục Ly lạnh lùng đáp lại, ngày càng nhiều lửa chui ra khỏi thân thể của hắn, tượng gỗ rốt cuộc không chịu đựng nổi, bốc lửa cháy hừng hực, tàn hồn phát ra tiếng hét thê lương, sau đó bị đốt thành hư vô. Lục Ly không muốn mạo hiểm nữa, con tiên thú này chắc chắn chưa bị khống chế. Hơn nữa tàn hồn này rất có thể sẽ giở trò quỷ, đến lúc đó hắn mà xuống dưới, tiên thú đột nhiên giết ngược lại, tuy chưa chắc hắn sẽ bị giết, nhưng hắn không muốn lại đi mạo hiểm. - Đi! Lục Ly bay lên, lao vút lên trên, rất nhanh lao ra mặt đất. Khi ngửi không khí tươi mát bên ngoài, Lục Ly hít sâu một hơi, hóa thành một luồng sáng trắng bay đi. Bay khỏi mấy vạn dặm, hắn tùy tiện tìm một chỗ, theo sau đi vào trong Pháp Giới. Lục Ly ngủ một giấc trong Pháp Giới, bế quan thời gian mười năm hắn cũng có lúc tạm nghỉ, nhưng ngủ trong lúc ngồi xếp bằng, luôn suy nghĩ về tham ngộ, thần kinh luôn căng thẳng, hiện tại mới tính là hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi. Ngủ một giấc hơn mười ngày, Lục Ly thức dậy thì tinh thần sảng khoái, hắn sung sướng lấy ra một ít thần dịch, thần quả ăn uống, trong đầu nhớ lại thu hoạch dưới địa cung. Thu hoạch lớn nhất đương nhiên là cảm ngộ một loại đạo vô cùng mạnh mẽ, còn trợ giúp chính mình rất lớn, vô ngân đạo. Lúc trước thuật tiềm ẩn của Lục Ly cũng rất biến thái, đi vào trong Pháp Giới thì thậm chí Đại Viên Mãn đều không tìm được. Nhưng vào Pháp Giới rồi thì lối ra vào cố định, trước kia suýt bị Bính Lộc ngồi canh chừng giết chết. Cho nên đi vào Pháp Giới không xem như chân chính tiềm ẩn, hiện tại có được vô ngân đạo mới khiến Lục Ly cảm giác thuật tiềm ẩn nhanh chóng tăng lên. Dung nhập thiên địa, hòa thành một với một góc thiên địa, mặc kệ tra xét cỡ nào đều không tìm được Lục Ly, bởi vì hắn đã hòa hợp với góc thiên địa này. Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn làm sao tìm được Lục Ly? Là nhờ thông qua cảm ứng thiên địa, bây giờ hắn hòa vào thiên địa xung quanh, thử hỏi lại làm sao có thể tìm được hắn? - Ta như vậy vẫn chưa hoàn toàn cảm ngộ vô ngân đạo... Trong lòng Lục Ly có chút khiếp sợ, nếu hoàn toàn cảm ngộ vô ngân đạo thì e rằng cường giả Đại Viên Mãn cũng không thể tìm ra hắn. Đến lúc đó toàn bộ thiên địa mặc hắn tung hoành ngao du. - Không đúng! Lục Ly đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu vô ngân đạo lợi hại như vậy thì tại sao cường giả Đại Viên Mãn kia chết? Không phải chết vì hao hết thọ nguyên, mà là bị cường giả tổn hại nặng mới chết? - Chẳng lẽ vì có đạo khác khắc chế vô ngân đạo? Đúng dịp gặp một Đại Viên Mãn khắc chế được y?
Chương 4560 Có thể đi khắp thiên hạ
Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện chỉ có một khả năng. Nếu không thì không cách nào giải thích, đại đạo ba nghìn, thế giới này chắc chắn có vô số đạo, thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, tự nhiên có đạo khắc chế vô ngân đạo. - Mặc kệ! Lục Ly âm thầm gật đầu, hắn quyết định về sau luôn tham ngộ vô ngân đạo. Không nói đến thứ khác, chỉ cần hoàn toàn tham ngộ vô ngân đạo, ít nhất xác suất sống sót của Lục Ly sẽ tăng lên mảng lớn. Cường giả Đại Viên Mãn đều là cao ngạo, sẽ không dễ dàng xuống tay với người không phải cường giả Đại Viên Mãn, dưới vô ngân đạo, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn hẳn là không phát hiện được hắn, về sau sự an toàn của hắn nâng cao nhiều, thiên hạ mặc hắn đi. - Ủa? Lục Ly đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, dường như cảnh giới của hắn lặng lẽ tăng lên rất nhiều. Phía trước chỉ là cấp Đế trung kỳ, hiện tại đạt đến cấp Đế hậu kỳ, xem tình huống thì đạt đến cấp Đế đỉnh phong cũng không phải việc khó. - Đạo! Lục Ly đã hiểu, sau khi đến cấp Đế, cần tham ngộ đạo trong thiên địa, nếu không tham ngộ đạo thì tu luyện cỡ nào cũng khó tiến bộ. Lục Ly có chút thành tựu về vô ngân đạo, cho nên cảnh giới bắt đầu tăng trưởng. - Cũng tốt! Trên mặt Lục Ly lộ ra nụ cười, có thể đột phá Thánh Hoàng thì hắn tự nhiên là muốn đột phá. Dù sao các mặt đều sẽ tăng lên, xem tình huống và cảm ngộ với đạo của hắn thì cảnh giới sẽ không ngừng tăng lên, có hy vọng đột phá Thánh Hoàng. Oong! Trong tay Lục Ly xuất hiện Vô Ngân Đao, hắn muốn luyện hóa thanh chiến đao này, nó là thần binh của cường giả Đại Viên Mãn, bên trong chắc chắn ẩn chứa pháp tắc công kích của Đại Viên Mãn, sức tấn công của Lục Ly hơi yếu nên sẽ là bổ sung cho hắn. Lục Ly có lửa màu đen, còn có lửa siêu cấp, có Hủy Diệt Thần Dịch. Nhưng chúng nó đều là vật ngoài thân, dùng bao nhiêu thiếu bấy nhiêu, dùng hết là hết, chẳng lẽ hắn phải đi Diễm Hoàng Mộ hấp thu lửa sao? Chiến đao thì khác, chỉ cần luyện hóa thì thành sức chiến đấu của Lục Ly. Cho nên Lục Ly không sốt ruột đi chỗ Lục Tiểu Bạch, lo luyện hóa thần binh trước đã. - A? Lục Ly luyện hóa một ngày, hắn phát hiện ra một vấn đề, không thể luyện hóa chiến đao này. Cố tình chiến đao có chút liên hệ với Lục Ly, tức là nó nhận hắn, nhưng không chịu cho hắn dùng. - Chẳng lẽ là... bởi vì ta cảm ngộ vô ngân đạo chưa đủ sâu? Lục Ly nghĩ đến một khả năng, hắn có thể cầm chiến đao này là vì tham ngộ chút ít vô ngân đạo, chiến đao bước đầu thừa nhận hắn. Nhưng Lục Ly cảm ngộ vô ngân đạo chưa sâu, hoặc nên nói sức chiến đấu của hắn không đủ mạnh, cho nên thần binh này không muốn bị hắn sử dụng. Thần binh có linh, tự động chọn chủ! Trừ vô ngân đạo, thần binh Chí Tôn ra, Lục Ly còn thu một ít thần dịch. Hắn không biết những thần dịch này có tác dụng gì, không dám dễ dàng luyện hóa, lúc trong địa cung hắn không dám loạn hấp thu. - Đúng rồi, hút vào trong Pháp Giới! Lục Ly suy nghĩ một hồi, mặc kệ thần dịch này có độc hay không, hoặc có năng lực kỳ dị gì đều có thể bỏ vào trong Pháp Giới trước, khiến Pháp Giới ngưng luyện, ít nhất uy lực có thể tăng lên gấp mười lần. Lục Ly lấy ra tất cả thần dịch cho Pháp Giới, sau đó không quan tâm nữa, bay đi xa, tiềm hành mà đi. Hắn thử nghiệm tình huống tiềm hành, phát hiện thả ra vô ngân đạo tiềm ẩn, tốc độ nhanh hơn Thần Hành thuật, đồng dạng không có bất cứ dao động gì. - Nếu vô ngân đạo có thể dung hợp với Thần Ẩn thuật thì tốt rồi! Trong đầu Lục Ly hiện ra một ý niệm, vô ngân đạo là đạo, Thần Hành thuật là thuật, đạo cùng thuật về mặt lý luận là có thể dung hợp. Rất nhiều thuật là từ phần ngoài của đạo diễn biến ra, cho nên đạo cùng thuật không phải không thể dung hợp, tùy vào dung hợp như thế nào. Thần Ẩn thuật là dùng một loại pháp tắc đặc biệt khiến kẻ địch không cảm giác được sự tồn tại của ngươi. Bất cứ võ giả muốn cảm giác, hoặc nhìn bằng mắt, hoặc ngửi bằng mũi, hoặc từ tai, từ thần niệm. Còn có thông qua dao động không gian, thiên địa thay đổi vân vân. Thần Hành thuật thật ra không phải khiến võ giả biến mất, mà là khiến sinh linh không cảm giác được sự tồn tại. Giống như một kiểu lừa, rõ ràng là tồn tại, nhưng khiến ngươi không thấy được, nghe không được, không ngửi được, không cảm giác được. Đây là tinh túy của Thần Hành thuật, về bản chất Lục Ly vẫn ở đó, không biến mất. Vô ngân đạo thì khác, vô ngân đạo là cả người dung nhập một góc thiên địa, hợp thành một thể. Lục Ly là thiên địa, thiên địa là Lục Ly, mặc cho ngươi tra xét cỡ nào đều không thể phát hiện dị dạng, vậy làm sao tìm được hắn? - Hòa thành một với thiên địa? Vậy phải chăng có thể nhờ cậy một ít lực lượng thiên địa? Trong đầu Lục Ly đột nhiên hiện ra một một ý tưởng to gan, nếu hắn có thể nhờ cậy một ít lực lượng căn nguyên của thiên địa thì hắn không khác gì cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. Đến lúc đó sức tấn công chắc chắn càng thêm sắc bén dọa người. Lục Ly một bên cấp tốc tiềm ẩn, một bên bắt đầu suy nghĩ, thôi diễn, xác minh. Hiện tại hắn sử dụng vô ngân đạo tiềm hành, tốc độ chậm hơn lúc bình thường gấp đôi, nhưng đã khá nhanh, mau hơn Thần Hành thuật nhiều. Tiềm hành bốn, năm ngày sau, Lục Ly cảm giác linh hồn trở nên mệt mỏi, thân thể cũng trở nên yếu ớt. Hắn biết không thể vô hạn thả ra vô ngân đạo, thân thể và linh hồn của hắn chưa thể chịu đựng nổi. Hắn dừng lại nghỉ ngơi, đi vào trong Pháp Giới nghỉ ngơi một ngày, theo sau tiếp tục chạy đi. Lại lần nữa tiến lên ba ngày sau, hắn gặp võ giả, đằng trước có hai nhóm người đang khai chiến, gồm mấy chục Thánh Hoàng, hai cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đánh nhau trên trời. - Thử xem? Trong lòng Lục Ly động ý niệm, muốn trắc nghiệm uy lực của vô ngân đạo, đồng thời cũng muốn xác minh một vài thứ, tiện cho hắn tiếp tục tham ngộ vô ngân đạo. Lục Ly bay qua, im hơi lặng tiếng đến gần chiến trường.
Di hài ngồi xếp bằng trên một bệ đá màu đen, bề ngoài giống hệt pho tượng ở bên ngoài, hẳn là di thể của Đại Viên Mãn đại tộc viễn cổ. Một bộ di thể khác ngã dưới bệ đá, vẻ mặt dữ tợn, trên mặt giữ lại nét không cam lòng và điên dại, hơn một nửa thân thể bị đốt cháy, đầu nổ nát, trước khi chết rõ ràng bị công kích mạnh. Lục Ly phỏng đoán di thể khác là của lão ma, lỡ lạc vào đây, còn chết tại đây, tàn hồn trốn ra ngoài. Hắn lừa Lục Ly đi vào nơi này là muốn khiến Lục Ly cũng chết ở đây, dù sao tàn hồn của hắn không sống được bao lâu, kéo Lục Ly làm đệm lưng chết chung. Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân tra xét, thả Huyết Linh Nhi ra, khiến nàng tra xét rõ ràng. Lục Ly dặn khi Huyết Linh Nhi tra xét đài cao phải hết sức cẩn thận, lão ma chết dưới đài cao, chắc chắn đài cao ẩn chứa đạo ấn pháp tắc của cường giả Đại Viên Mãn này, có sức mạnh công kích rất lớn. Sơn động này không tầm thường, tuy phong kín nhưng linh khí thiên địa phi thường dày đặc, không ngộp thở. Ao nước trước đài cao không phải cái ao bình thường, bên trong hẳn là chứa thần dịch cường đại, Lục Ly có thể cảm thụ được năng lượng dâng trào trong đó. - Thần binh của Đại Viên Mãn! Ánh mắt Lục Ly rất nhanh rơi vào đài cao, một thanh thần binh cắm xuống đài cao ngay bên cạnh Đại Viên Mãn, đó là một thanh chiến đao, tuy rằng thoạt trông cũng không có hơi thở cường đại, nhưng nếu có thể đặt bên cạnh cường giả Đại Viên Mãn thì chiến đao này chắc chắn không phải tục vật. Đế binh, thánh binh, mấy thứ này chẳng là gì, khiến võ giả xem trọng nhất là pháp tắc của cường giả ẩn chứa ở bên trong, khi sử dụng thần binh thì có thể cùng lúc thúc đẩy pháp tắc trong đó, uy lực rất dọa người. - Chủ nhân, đài cao này... rất nguy hiểm, ta không dám tới gần! Lục Ly còn chưa tra xét xong Huyết Linh Nhi đã truyền âm đến: - Ta cảm giác trong đài cao ẩn chứa sức mạnh cực kỳ cường đại, không phải thần văn, hẳn là chút năng lượng mà cường giả này để lại, ta cảm giác nếu đến gần sẽ bị giết ngay. - Ừm, ngươi đừng xằng bậy! Sắc mặt Lục Ly trở nên nghiêm túc, hắn khiến Huyết Linh Nhi đi tra xét nơi khác, nhìn xem có lối ra nào không. Hắn thì tiếp tục đứng yên tại chỗ, xa xa cảm ứng. Nửa canh giờ sau, Huyết Linh Nhi lại lần nữa truyền âm: - Chủ nhân, nơi này là một không gian kỳ dị, toàn bộ không gian đều bị một sức mạnh thần bí phong ấn, chỉ có hồn thể mới có thể ra ngoài. - Hồn thể mới được ra ngoài? Sắc mặt Lục Ly trở nên càng thêm nghiêm túc, trừ phi hắn không cần thân thể hiện tại, vậy thì có thể khống chế linh hồn bay ra, rồi tìm cơ hội tạo lại thân thể. Như vậy thì thân thể của hắn sẽ ở lại đây, bỏ lại Thần Đan, tự nhiên cũng không thể mang Pháp Giới rời đi. Pháp Giới liên kết với thế giới này, nhưng để lại Thần Đan... Tức là, nếu hắn muốn hồn thể rời đi thì mọi thứ đã có đều vô dụng, tương đương bắt đầu lại từ đầu. Hơn nữa ở trong trạng thái hồn thể, nơi này là Đông Cảnh, xung quanh không có cường giả có thể giúp hắn, hắn thành cô hồn dã quỷ bay tới bay lui thì có cơ hội tạo lại thân thể sao? Đông Cảnh nguy hiểm biết bao, linh hồn của hắn bay ra, phỏng chừng không qua nửa tháng thì sẽ bị võ giả hoặc là tiên thú công kích, đến lúc đó hoàn toàn hồn phi phách tán. Phỏng chừng tàn hồn ở ngoài kia cũng gặp tình huống giống như vậy, linh hồn rời đi thì không sao, nhưng không thể tạo lại thân thể, từ từ biến thành tàn hồn, cuối cùng chỉ có thể trốn trong tượng gỗ kéo dài hơi tàn. - Sơ ý... Lục Ly có chút nổi nóng, lão ma cỡ đó mà chỉ còn lại tàn hồn, kéo dài hơi tàn không được bao nhiêu năm thì còn kiêng dè cái gì nữa? Sẽ sợ Lục Ly đốt chết tàn hồn của mình sao? Phỏng chừng trong đầu đều là oán niệm, hố chết bao nhiêu hay bấy nhiêu. Lục Ly cùng Huyết Linh Nhi tiếp tục tra xét, tra xét hai ngày, bọn họ xác định nơi này không có lối ra, nơi này trừ đài cao và ao nước ra không có chỗ nào đặc biệt. Lục Ly ngước nhìn dài cao, trong đầu nổi lên một ý tưởng, hoặc là hắn đi lên đài cao, đứng trước di cốt của cường giả Đại Viên Mãn kia, hoặc là hắn giống như lão ma kia, thân thể vĩnh viễn ở lại đây. Trong sơn động này, Lục Ly quan sát hơn mười ngày, cuối cùng xác định hoặc là lên đài cao, hoặc bị nhốt chết ở đây. Lục Ly chậm rãi bước hướng đài cao, đến dưới đài cao, Lục Ly lười lấy nhẫn không gian trên xác chết lão ma kia, nếu hắn chết ở đây thì có nhiều báu vật hơn cũng không có ý nghĩa. Cầu thang đá dưới đài cao có tổng cộng chín bậc, Lục Ly cẩn thận dè dặt bước lên bậc thang thứ nhất, toàn bộ đài cao vào thời khắc này đột nhiên rung lên, tiếp đó một luồng uy áp kỳ diệu từ đài cao truyền ra. Uy áp giống như truyền ra cảnh cáo, nếu Lục Ly dám tiếp tục đi về phía trước thì bị năng lượng cường đại trên đài cao công kích. Công kích vô cùng mãnh liệt! Trong đầu Lục Ly giờ phút này cũng hiện ra cảm giác nguy cơ trí mạng, hắn đứng trên thềm đá thứ nhất, không dám loạn động, khép mắt lại cảm giác tình huống trên đài cao. Tình huống trên đài cao rất phức tạp, mặc dù có Đại Đạo Chi Ngân nhưng Lục Ly cảm giác không được rõ lắm. Trong mơ hồ hắn cảm giác đài cao giống ngọn núi lửa đè nén, bên trong ẩn chứa uy năng khủng bố, tùy thời phun ra, cắt hắn thành mảnh nhỏ. - Làm sao đây? Lục Ly vận động não, một canh giờ sau, trong đầu hắn đại khái có một ít suy nghĩ. Hoặc là mạnh mẽ phá đài cao, hoặc là cứng rắn chống lại công kích từ đài cao, hoặc là... phá giải dụng ý ẩn sâu trong đài cao do cường giả Đại Viên Mãn bố trí. Phá vỡ đài cao chắc chắn rất khó khăn, trên đài cao cũng không có bất cứ dấu vết gì, rất có thể lúc trước lão ma đã công kích rồi, cho nên hẳn là không phá mở được. Mặc kệ có thể phá vỡ hay không, Lục Ly đều muốn thử xem! Hắn lui xuống, còn thụt lùi mấy trăm trượng, tiếp đó thả ra một đợt công kích bình thường. Lục Ly phát ra công kích nguyên lực, hóa thành một nắm tay đánh hướng thang đá.
Chương 4557 Mấy con đường
Bùm! Nắm tay đấm vào thang đá, đài cao sáng lên một luồng sáng đen, tiếp đó vang âm thanh trầm đục. Cảm giác nắm tay này như nắm tay của con nít đánh vào tấm sắt, đài cao không có bất cứ dao động gì. - Hây! Lục Ly tăng thêm mức độ công kích, hắn lấy ra binh khí, thả ra ánh đao, theo sau lại thả ra pháp tướng công kích. Lục Ly còn lấy ra một ít Hủy Diệt Thần Dịch, định dùng nó ăn mòn đài cao. Vô dụng! Lục Ly thử các loại công kích, đài cao không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, đừng nói bị hủy, không để lại một vết trầy. Lục Ly suy nghĩ một hồi đi tới bên cạnh đài cao, vung nắm tay, vận chuyển năng lượng trong thân thể đánh mạnh đi. Một kích này tràn đầy sức mạnh, xem như là Thánh Hoàng bình thường đều không chịu đựng nổi. Nhưng mà, một kích này không khiến đài cao rung rinh, chỉ lóe lên luồng sáng đen, phòng ngự của đài cao cường đại đến mức đáng sợ. Đường thứ nhất đi không thông! Tạm thời Lục Ly không muốn thử cứng rắn đỡ công kích từ đài cao, đây là con đường cuối cùng, rất có thể là không lối về. Nếu Lục Ly không đoán sai, lão ma đã chết hẳn là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, lão ma đều không chịu đựng nổi, Lục Ly có thể chống cự được sao? Lục Ly lại lần nữa bước lên bậc thang đá đài cao, lần này hắn ngồi xếp bằng trên thang đá, cảm ứng mọi thứ trong đài cao, định phá giải ngụ ý ẩn sâu trong đài cao do cường giả Đại Viên Mãn bố trí. Đây là nơi cường giả Đại Viên Mãn thăng thiên, tầng dụng ý đầu tiên của đài cao rõ ràng là bảo hộ di cốt của hắn, không muốn rơi vào cảnh không còn mẩu xương. Nhưng tại sao hắn không thu xếp di cốt của mình đặt trong quan tài? Lục Ly đi quá rất nhiều bảo địa, mộ địa, những cường giả này đều sẽ thu xếp di cốt của mình trong quan tài, bố trí thần văn cấm chế cường đại bên trong quan tài. Bọn họ sẽ đặt báu vật ở bên ngoài, dưới tình huống bình thường không có võ giả nào phá hoại di hài của bọn họ. Cường giả Đại Viên Mãn muốn làm ra một bộ quan tài đứng đầu nhất đâu khó gì? Tại sao để di hài của mình phơi bên ngoài? Khi chết còn ngồi xếp bằng trên đài cao? - Cường giả Đại Viên Mãn này chết quá đột nhiên, bản thân hắn đều không dự liệu được! Lục Ly nghĩ đến khả năng duy nhất, một cường giả Đại Viên Mãn, nếu như là bình thường thọ nguyên hao hết chắc chắn sẽ có một ít thời gian bố trí sắp xếp. Cho dù hắn không sắp xếp thì các hậu nhân của hắn cũng sẽ dàn xếp ổn thỏa, sao có thể để đơn giản, lạnh lẽo như vậy, mặc cho di hài của hắn lưu trữ trong sơn động? - Đúng rồi! Lục Ly bỗng mở mắt ra, nhìn đầu lâu của di hài, đầu lâu có một vết nứt rất nhỏ, rõ ràng là bị thương, rất có thể tổn thương đến linh hồn. Còn có chiến đao cắm ở đằng trước di hài, nửa khúc chiến đao cắm vào đài cao. Đài cao là nơi cường giả Đại Viên Mãn bế quan tu luyện, nếu không có việc gì thì tại sao hắn cắm chiến đao vào đài cao? Đài cao bị phá hỏng thì phải mất thời gian sửa chữa. Liên tưởng cung điện tan hoang ở bên ngoài, phát hiện hài cốt trong nhiều cung điện, Lục Ly cơ bản có thể xác định, đại tộc viễn cổ bị công kích, cường giả Đại Viên Mãn bị tổn hại nặng, lúc sắp chết trở lại nơi này, cuối cùng chết đi. Bởi vì chết quá vội vàng, cường giả Đại Viên Mãn không có thời gian bố trí, cho nên để lại một ít năng lượng, khắc họa pháp tắc và đạo ấn của mình vào đài cao, bảo hộ di hài của mình? Không gian này cũng bị hắn dùng thần thông cường đại phong ấn, chỉ có thể vào chứ không ra được? Đây là tránh cho có võ giả không cẩn thận xâm nhập vào, tiếp đó ra ngoài mời được cường giả tiến vào hủy đi di hài của hắn? Nhưng linh hồn có thể chạy khỏi đây. Lục Ly không nghĩ thông, không hiểu ẩn ý sâu xa của cường giả này. Lục Ly đổi phương hướng suy nghĩ, công kích cường đại trong đài cao không phải nương tựa thần văn, mà là dựa vào năng lượng siêu mạnh, pháp tắc đạo ấn khắc họa mà cường giả này để lại trước khi chết. Thời gian trôi qua lâu như vậy, ước chừng năng lượng đã thất thoát nhiều. Nếu Lục Ly liên tục tiêu hao năng lượng của đài cao, chờ năng lượng tiêu hao hết thì không chừng có thể lên đài cao? - Thử xem? Lục Ly lao xuống, theo sau hắn lấy ra một sợi dây thừng quấn lấy xác chết của lão ma, đột nhiên ném xác lên đài cao. Oong! Khi xác chết bay lên đài cao thì đài cao sáng lên ánh sáng đen chói mắt, chiến đao trên đài bỗng bay lên, hơn nữa chiến đao biến mất, biến thành một luồng sáng, tựa như tia chớp chém vào xác chết. Ầm! Phát sinh sự tình khiến Lục Ly trợn mắt há hốc mồm, xác chết của lão ma bị chiến đao một nhát chém thành bột mịn. Thân thể của vô hạn đến gần Đại Viên Mãn rất cường đại, cho dù chết đi thì xương cốt cũng có thể sánh bằng, vậy mà tùy ý bị một đao chém thành bột mịn. Lục Ly trầm ngâm giây lát, lấy một món thánh binh ra khỏi nhẫn không gian, hắn đứng từ xa, Nguyên Lực rót vào thánh binh rồi bỗng ném lên đài cao. Xoẹt! Thánh binh xé gió lao đi, thoáng chốc bay vào đài cao, đài cao lại lần nữa sáng lên ánh sáng đen rực rỡ, chiến đao lại động, đột nhiên chém vào thánh binh, sau đó thánh binh lại thành bột phấn, không còn lại gì. - Tiếp tục! Trong nhẫn không gian của Lục Ly có nhiều đế binh, thánh binh, hắn muốn thử công kích không ngừng, xem thử có thể tiêu hao năng lượng trong đài cao không. Nếu như có thể tiêu hao hết thì đài cao không nguy hiểm. Hắn liên tục lấy ra các thanh binh khí, đều rót vào Nguyên Lực, công kích sẽ biến thành sắc bén, cũng có thể tác động đài cao phòng hộ. Vù vù vù! Lục Ly liên miên không ngừng thả ra công kích, đài cao cũng nhấp nháy liên tục, chiến đao lúc thì bay lên, lúc thì đâm về, cơ hồ không ngừng nghỉ. Từ khi Lục Ly đến Tiên Vực đã đánh chết nhiều võ giả, lấy nhiều nhẫn không gian. Trong những nhẫn không gian này đa số là thần binh bình thường, Lục Ly không đau lòng khi tiêu hao, liên miên không ngừng thả ra công kích. Hắn muốn nhìn xem sau khi công kích mấy nghìn, mấy vạn lần thì năng lượng trong đài cao có bị tiêu hao hết không?
Chương 4558 Vô ngân đạo
Sự thực chứng minh, Lục Ly suy nghĩ hơi nhiều. Lục Ly liên tục công kích mấy ngày, lấy hết nhẫn không gian trên người ra, lấy hết tất cả binh khí có thể công kích ra. Công kích bảy, tám nghìn lần mà công kích từ đài cao vẫn vô cùng nhanh chóng mãnh liệt, căn bản không yếu chút nào. Trong nhẫn không gian của Lục Ly đã không còn binh khí bình thường, hắn ngừng lại, trầm ngâm. Đài cao này rất có thể là hấp thu lực lượng thiên địa, cho nên gần như không thể làm năng lượng hao hết. Lục Ly đi tới dưới cầu thang đá, lại lần nữa bắt đầu tỉ mỉ cảm ứng tình huống trong đài cao, hắn còn đi vào trạng thái Mộng Huyễn Chi Cảnh, như vậy hắn có thể càng thêm yên lặng, có thể càng cảm ứng tình huống trong đài cao. Cảm ứng hơn ba tháng, Lục Ly mơ hồ cảm ứng được một vài thứ. Hắn cảm ứng được một loại hơi thở của đạo, trong đài cao này ẩn chứa một loại đạo, hắn có thể mơ hồ cảm ứng được hơi thở của đạo đó. Hắn tinh thần nâng cao, vào thời khắc này ngược lại cái gì đều không quan tâm, cảm ứng đạo. Đạo không phải thứ dễ có thể bắt giữ cảm ứng, sao Lục Ly có thể bỏ qua cơ hội như vậy? Hắn toàn tâm toàn ý tham ngộ, quên chính mình bị nhốt, quên hết thảy, chỉ vì tìm kiếm, tham ngộ loại đạo này. Trong lúc tham ngộ thì thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, bởi vì bản thân Lục Ly đều không cảm giác được thời gian trôi qua, Lục Ly cảm giác mới qua vài tháng, nhưng thật ra hắn đã tham ngộ hơn ba năm. Đừng nhìn hơn ba năm nghe có vẻ dài, Lục Ly không tham ngộ ra nhiều thứ, chớ nói chi hoàn toàn tham ngộ đạo của cường giả Đại Viên Mãn này. - Đây là đạo gì? Không còn dấu vết, vô ngân bát ngát, vô ngân đạo? Đạo của cường giả này khá phù hợp Lục Ly, bởi vì vô ngân đạo rất thích hợp tiềm ẩn, đến vô ảnh đi vô ngân, tung hoành thiên hạ, không ai có thể phá, không ai có thể bắt. - Vô ngân đạo? Lục Ly đột nhiên tỉnh ngộ lại, hắn bị nhốt ở đây ra không được, vô ngân đạo này là mấu chốt phá cục đây mà? Không nói đến hoàn toàn tham ngộ vô ngân đạo, dù chỉ tham ngộ một phần phỏng chừng cũng có thể dễ dàng phá tường mà ra. - Tiếp tục! Lục Ly tinh thần nâng cao, cũng mặc kệ ở đây bế quan bao nhiêu năm rồi, trong lòng quyết định tham ngộ vô ngân đạo một thời gian, mãi đến khi không cách nào tham ngộ nữa thì hắn mới xuất quan. Trong đài cao này khắc họa một phần đạo ấn của vô ngân đạo, muốn dựa vào đạo ấn này tham ngộ vô ngân đạo hoàn chỉnh thì hơi khó. Nếu như có thể tham ngộ một ít thôi cũng có khả năng đi ra ngoài. Nháy mắt lại là ba năm trôi qua, Lục Ly luôn ngồi xếp bằng trên cầu thang đá, hắn không nhúc nhích trong ba năm, hôm nay hắn rốt cuộc có một ít biến hóa. Thân thể của hắn bắt đầu trở nên bán trong suốt, cảm giác trở nên hư ảo, hơn nữa hơi thở trên người cũng biến yếu đi nhiều, dường như biến thành một quái vật hồn thể. Nhưng Lục Ly không tỉnh lại, vẫn ngồi khoanh chân trên cầu thang đá, hơi thở trên người rất yếu, biến thành một cái bóng bán trong suốt. Thời gian tiếp tục trôi qua, cùng với thời gian trôi qua, thân thể Lục Ly càng lúc càng trong suốt, hơi thở càng lúc càng yếu, cơ hồ không thể nghe thấy. Thậm chí vào thời khắc này cảm giác Lục Ly không phải sinh linh, càng giống như cái bóng của võ giả. Một năm, hai năm! Lại qua ba năm, thân thể Lục Ly hoàn toàn biến thành trong suốt, trên người càng không có bất cứ hơi thở, dường như biến mất khỏi thế giới này. Kiểu biến mất này khác với Thần Hành thuật, Thần Hành thuật là mượn dùng thuật pháp nào đó, kiểu biến mất này càng giống như hòa vào thiên địa, phù hợp với trời. Lục Ly vẫn không có tỉnh lại, vào thời khắc này Huyết Linh Nhi cảm giác như không thể cảm ứng sự tồn tại của hắn. Huyết Linh Nhi âm thầm kinh ngạc, nàng và Lục Ly có liên kết tinh thần, vậy mà không cảm ứng được sự tồn tại của hắn, rốt cuộc Lục Ly tham ngộ đạo gì? Lại lần nữa đợi thời gian nửa năm, trên cầu thang đá lóe tia sáng, Lục Ly xuất hiện trên bậc thang, trên mặt hắn lộ nụ cười mỉm, tràn đầy vui sướng. Mất gần mười năm, Lục Ly rốt cuộc có tiến triển lớn về tham ngộ vô ngân đạo, hắn cảm giác mình tiến bộ nhiều về mặt tiềm ẩn, rất có thể ngay cả cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đều không phát hiện được hắn. Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn có thể nhờ cậy lực lượng thiên địa, bọn họ và thiên địa vô cùng thân thiết, rất mẫn cảm với thiên địa. Cho nên lúc trước Lục Ly vận dụng Thần Ẩn thuật, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn có thể xem thấu, có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn. Vô ngân đạo, đây là một loại Thiên Đạo. Hắn vừa mới tiềm ẩn, đó là cùng thiên địa dung thành một thể, giống như cường giả Đại Viên Mãn, từ mặt nào đó thì vô ngân đạo và một vài thuộc tính của cường giả Đại Viên Mãn là giống nhau. - Ừm! Lục Ly đứng lên, hơi híp mắt lại nhìn trên đài cao, hắn trầm ngâm giây lát, thân thể hơi phát ra một luồng sáng trắng, trở nên hoàn toàn trong suốt. Thân thể nhẹ như không có gì, giống như là một lũ tàn hồn. Lục Ly chậm rãi bước lên cầu thang đá, hắn dễ dàng bước lên bậc thang thứ hai, đài cao không có bất cứ phản ứng. Bậc thang thứ ba, thứ bốn, thứ chín! Lục Ly đứng ở trên đài cao, nhưng đài cao vẫn không có bất cứ phản ứng. Lục Ly mỉm cười, hắn từng bước đi tới trước, cuối cùng đứng ở trước mặt cường giả Đại Viên Mãn. Lục Ly khom người vái chào, phi thường cung kính vái chín cái. Lục Ly đang định lùi xuống thì toàn bộ đài cao đột nhiên rung lắc. Lục Ly lộ vẻ giật mình, nhưng không hốt hoảng, bởi vì hắn cũng không có cảm thụ được uy năng khủng bố và nguy cơ trí mạng. Vèo! Chiến đao đột nhiên bay lên, nhưng không phải bổ về phía Lục Ly, mà là chậm rãi lơ lửng trên không trung bay về phía hắn. Lục Ly vươn tay bắt lấy chiến đao, một luồng sáng trắng vụt qua, Lục Ly bị chấn lui xuống. Ầm! Đài cao đột nhiên vỡ ra, tiếp đó hài cốt của cường giả Đại Viên Mãn rơi vào trong đài cao, theo sau đài cao chậm rãi khép lại, trở lại như cũ. - Đao tốt!
Chương 4559 Thần binh có linh
Lục Ly nhìn chiến đao trong tay, chiến đao này rất nặng, mặt trên lấp lánh ánh sáng màu lam đen, còn có hơi lạnh buốt giá, chiến đao này rèn tạo thật sự xinh đẹp, dài hơn một thước, uy vũ bá khí. Quan trọng nhất là toát ra hơi thở, dù là tên ngốc cũng biết là trọng bảo. - Vô Ngân! Lục Ly nhìn hai chữ khắc trên chuôi đao, trên mặt lộ ra sực tỉnh ngộ, xem ra cường giả Đại Viên Mãn này quả nhiên tham ngộ vô ngân đạo, tên chiến đao cũng đặt là Vô Ngân Đao. - Chủ nhân! Huyết Linh Nhi truyền âm tò mò hỏi: - Phát sinh chuyện gì, nơi này bị ngươi phá giải rồi sao? - Ừm! Lục Ly rất chắc chắn gật đầu nói: - Không chỉ phá giải, ta còn tham ngộ một loại đạo, tuy rằng chỉ tham ngộ sơ, nhưng tiếp tục tham ngộ sẽ có tiến bộ rất lớn. Ngoài ra, ta còn được thanh Vô Ngân Đao này, thần binh cấp cao nhất trên thế giới, lần này xem như gặp họa được phúc. Huyết Linh Nhi tạm dừng một lúc, tiếp tục truyền âm hỏi: - Vậy chủ nhân có thể đi ra ngoài rồi? - Chuyện nhỏ! Lục Ly lại cúi người vái hướng đài cao, sau đó lắc người bay xuống, thu tất cả thần dịch và nhẫn không gian vào tay, biến thành hư vô bay hướng vách tường, hắn trực tiếp đụng vào vách tường, giây tiếp theo lắc người, xuất hiện trong đại điện rách nát kia. - Mười năm... Lục Ly nhíu mày thở dài: - Cũng không biết Tiểu Bạch còn ở chiến trường mạn bắc không, nếu không ở thì ta uổng công đi một chuyến! Ra ngoài rồi nhưng Lục Ly không rời đi ngay, mà đi hướng tiểu điện phía trước. Huyết Linh Nhi luôn có cảm ứng, tàn hồn này cũng không có rời đi, vẫn luôn bị phong ấn. - Mở ra phong ấn! Lục Ly trầm giọng quát một tiếng, Huyết Linh Nhi mở phong ấn ra, Lục Ly chậm rãi đi vào. Mới vừa đến gần pho tượng thì trong mắt bức tượng bắn ra tia sáng yêu dị, cất tiếng nói bất ngờ: - Sao... sao ngươi đi ra? Lục Ly cười khẽ, nói: - Ta tham ngộ đạo ở bên trong rồi tự nhiên đi ra. Như thế nào? Ý của ngươi là ta không thể đi ra sao? - Không phải, không phải! Tàn hồn lão ma nói nhanh: - Ý của ta là ngươi tham ngộ đạo ở bên trong nhanh như vậy, ta còn cho rằng ít nhất cần mấy trăm năm? Các hạ đúng là kỳ tài ngút trời, chúc mừng chúc mừng! - Cùng vui, cùng vui! Lục Ly nhếch môi cười nói: - Quên nói cho ngươi, thân thể của ngươi đã bị ta hủy, bây giờ ta đến hủy tàn hồn của ngươi, để tránh ngươi tiếp tục gây họa nhân gian. - Hả? Tàn hồn ngẩn ra, theo sau ủy khuất nói: - Đại nhân, người không thể như vậy, người qua cầu rút ván, phía trước chúng ta đã thỏa thuận mà? Sao đại nhân có thể lật lọng? - Ha ha, đừng diễn kịch! Ngoài người Lục Ly bốc cháy lửa màu đen, lửa thoáng chốc bao phủ pho tượng vào. Tàn hồn lại lần nữa hoảng loạn rống to lên: - Tha mạng, đại nhân, ta còn có một bí mật muốn nói cho ngươi, chỉ cần ngươi tha mạng cho ta thì ta sẽ nói! - Có gì nói nhanh! Lục Ly hừ lạnh nói: - Pho tượng này không chịu đựng nổi quá lâu, nếu ngươi không thuyết phục được ta trước khi pho tượng bị thiêu hủy thì ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất. - Trong cung điện ngầm có một con tiên thú cường đại! Tàn hồn không dám chậm trễ thời gian, hắn nói: - Tiên thú kia bị tàn hồn của ta thả ra một loại thần thuật vây khốn linh hồn, đang bị ta từ từ khống chế trong linh hồn. Tiên thú này có thể so sánh cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nếu đại nhân nguyện ý tha ta một mạng, ta sẽ hiến nó cho đại nhân! - Không hứng thú! Lục Ly lạnh lùng đáp lại, ngày càng nhiều lửa chui ra khỏi thân thể của hắn, tượng gỗ rốt cuộc không chịu đựng nổi, bốc lửa cháy hừng hực, tàn hồn phát ra tiếng hét thê lương, sau đó bị đốt thành hư vô. Lục Ly không muốn mạo hiểm nữa, con tiên thú này chắc chắn chưa bị khống chế. Hơn nữa tàn hồn này rất có thể sẽ giở trò quỷ, đến lúc đó hắn mà xuống dưới, tiên thú đột nhiên giết ngược lại, tuy chưa chắc hắn sẽ bị giết, nhưng hắn không muốn lại đi mạo hiểm. - Đi! Lục Ly bay lên, lao vút lên trên, rất nhanh lao ra mặt đất. Khi ngửi không khí tươi mát bên ngoài, Lục Ly hít sâu một hơi, hóa thành một luồng sáng trắng bay đi. Bay khỏi mấy vạn dặm, hắn tùy tiện tìm một chỗ, theo sau đi vào trong Pháp Giới. Lục Ly ngủ một giấc trong Pháp Giới, bế quan thời gian mười năm hắn cũng có lúc tạm nghỉ, nhưng ngủ trong lúc ngồi xếp bằng, luôn suy nghĩ về tham ngộ, thần kinh luôn căng thẳng, hiện tại mới tính là hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi. Ngủ một giấc hơn mười ngày, Lục Ly thức dậy thì tinh thần sảng khoái, hắn sung sướng lấy ra một ít thần dịch, thần quả ăn uống, trong đầu nhớ lại thu hoạch dưới địa cung. Thu hoạch lớn nhất đương nhiên là cảm ngộ một loại đạo vô cùng mạnh mẽ, còn trợ giúp chính mình rất lớn, vô ngân đạo. Lúc trước thuật tiềm ẩn của Lục Ly cũng rất biến thái, đi vào trong Pháp Giới thì thậm chí Đại Viên Mãn đều không tìm được. Nhưng vào Pháp Giới rồi thì lối ra vào cố định, trước kia suýt bị Bính Lộc ngồi canh chừng giết chết. Cho nên đi vào Pháp Giới không xem như chân chính tiềm ẩn, hiện tại có được vô ngân đạo mới khiến Lục Ly cảm giác thuật tiềm ẩn nhanh chóng tăng lên. Dung nhập thiên địa, hòa thành một với một góc thiên địa, mặc kệ tra xét cỡ nào đều không tìm được Lục Ly, bởi vì hắn đã hòa hợp với góc thiên địa này. Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn làm sao tìm được Lục Ly? Là nhờ thông qua cảm ứng thiên địa, bây giờ hắn hòa vào thiên địa xung quanh, thử hỏi lại làm sao có thể tìm được hắn? - Ta như vậy vẫn chưa hoàn toàn cảm ngộ vô ngân đạo... Trong lòng Lục Ly có chút khiếp sợ, nếu hoàn toàn cảm ngộ vô ngân đạo thì e rằng cường giả Đại Viên Mãn cũng không thể tìm ra hắn. Đến lúc đó toàn bộ thiên địa mặc hắn tung hoành ngao du. - Không đúng! Lục Ly đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu vô ngân đạo lợi hại như vậy thì tại sao cường giả Đại Viên Mãn kia chết? Không phải chết vì hao hết thọ nguyên, mà là bị cường giả tổn hại nặng mới chết? - Chẳng lẽ vì có đạo khác khắc chế vô ngân đạo? Đúng dịp gặp một Đại Viên Mãn khắc chế được y?
Chương 4560 Có thể đi khắp thiên hạ
Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện chỉ có một khả năng. Nếu không thì không cách nào giải thích, đại đạo ba nghìn, thế giới này chắc chắn có vô số đạo, thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, tự nhiên có đạo khắc chế vô ngân đạo. - Mặc kệ! Lục Ly âm thầm gật đầu, hắn quyết định về sau luôn tham ngộ vô ngân đạo. Không nói đến thứ khác, chỉ cần hoàn toàn tham ngộ vô ngân đạo, ít nhất xác suất sống sót của Lục Ly sẽ tăng lên mảng lớn. Cường giả Đại Viên Mãn đều là cao ngạo, sẽ không dễ dàng xuống tay với người không phải cường giả Đại Viên Mãn, dưới vô ngân đạo, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn hẳn là không phát hiện được hắn, về sau sự an toàn của hắn nâng cao nhiều, thiên hạ mặc hắn đi. - Ủa? Lục Ly đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, dường như cảnh giới của hắn lặng lẽ tăng lên rất nhiều. Phía trước chỉ là cấp Đế trung kỳ, hiện tại đạt đến cấp Đế hậu kỳ, xem tình huống thì đạt đến cấp Đế đỉnh phong cũng không phải việc khó. - Đạo! Lục Ly đã hiểu, sau khi đến cấp Đế, cần tham ngộ đạo trong thiên địa, nếu không tham ngộ đạo thì tu luyện cỡ nào cũng khó tiến bộ. Lục Ly có chút thành tựu về vô ngân đạo, cho nên cảnh giới bắt đầu tăng trưởng. - Cũng tốt! Trên mặt Lục Ly lộ ra nụ cười, có thể đột phá Thánh Hoàng thì hắn tự nhiên là muốn đột phá. Dù sao các mặt đều sẽ tăng lên, xem tình huống và cảm ngộ với đạo của hắn thì cảnh giới sẽ không ngừng tăng lên, có hy vọng đột phá Thánh Hoàng. Oong! Trong tay Lục Ly xuất hiện Vô Ngân Đao, hắn muốn luyện hóa thanh chiến đao này, nó là thần binh của cường giả Đại Viên Mãn, bên trong chắc chắn ẩn chứa pháp tắc công kích của Đại Viên Mãn, sức tấn công của Lục Ly hơi yếu nên sẽ là bổ sung cho hắn. Lục Ly có lửa màu đen, còn có lửa siêu cấp, có Hủy Diệt Thần Dịch. Nhưng chúng nó đều là vật ngoài thân, dùng bao nhiêu thiếu bấy nhiêu, dùng hết là hết, chẳng lẽ hắn phải đi Diễm Hoàng Mộ hấp thu lửa sao? Chiến đao thì khác, chỉ cần luyện hóa thì thành sức chiến đấu của Lục Ly. Cho nên Lục Ly không sốt ruột đi chỗ Lục Tiểu Bạch, lo luyện hóa thần binh trước đã. - A? Lục Ly luyện hóa một ngày, hắn phát hiện ra một vấn đề, không thể luyện hóa chiến đao này. Cố tình chiến đao có chút liên hệ với Lục Ly, tức là nó nhận hắn, nhưng không chịu cho hắn dùng. - Chẳng lẽ là... bởi vì ta cảm ngộ vô ngân đạo chưa đủ sâu? Lục Ly nghĩ đến một khả năng, hắn có thể cầm chiến đao này là vì tham ngộ chút ít vô ngân đạo, chiến đao bước đầu thừa nhận hắn. Nhưng Lục Ly cảm ngộ vô ngân đạo chưa sâu, hoặc nên nói sức chiến đấu của hắn không đủ mạnh, cho nên thần binh này không muốn bị hắn sử dụng. Thần binh có linh, tự động chọn chủ! Trừ vô ngân đạo, thần binh Chí Tôn ra, Lục Ly còn thu một ít thần dịch. Hắn không biết những thần dịch này có tác dụng gì, không dám dễ dàng luyện hóa, lúc trong địa cung hắn không dám loạn hấp thu. - Đúng rồi, hút vào trong Pháp Giới! Lục Ly suy nghĩ một hồi, mặc kệ thần dịch này có độc hay không, hoặc có năng lực kỳ dị gì đều có thể bỏ vào trong Pháp Giới trước, khiến Pháp Giới ngưng luyện, ít nhất uy lực có thể tăng lên gấp mười lần. Lục Ly lấy ra tất cả thần dịch cho Pháp Giới, sau đó không quan tâm nữa, bay đi xa, tiềm hành mà đi. Hắn thử nghiệm tình huống tiềm hành, phát hiện thả ra vô ngân đạo tiềm ẩn, tốc độ nhanh hơn Thần Hành thuật, đồng dạng không có bất cứ dao động gì. - Nếu vô ngân đạo có thể dung hợp với Thần Ẩn thuật thì tốt rồi! Trong đầu Lục Ly hiện ra một ý niệm, vô ngân đạo là đạo, Thần Hành thuật là thuật, đạo cùng thuật về mặt lý luận là có thể dung hợp. Rất nhiều thuật là từ phần ngoài của đạo diễn biến ra, cho nên đạo cùng thuật không phải không thể dung hợp, tùy vào dung hợp như thế nào. Thần Ẩn thuật là dùng một loại pháp tắc đặc biệt khiến kẻ địch không cảm giác được sự tồn tại của ngươi. Bất cứ võ giả muốn cảm giác, hoặc nhìn bằng mắt, hoặc ngửi bằng mũi, hoặc từ tai, từ thần niệm. Còn có thông qua dao động không gian, thiên địa thay đổi vân vân. Thần Hành thuật thật ra không phải khiến võ giả biến mất, mà là khiến sinh linh không cảm giác được sự tồn tại. Giống như một kiểu lừa, rõ ràng là tồn tại, nhưng khiến ngươi không thấy được, nghe không được, không ngửi được, không cảm giác được. Đây là tinh túy của Thần Hành thuật, về bản chất Lục Ly vẫn ở đó, không biến mất. Vô ngân đạo thì khác, vô ngân đạo là cả người dung nhập một góc thiên địa, hợp thành một thể. Lục Ly là thiên địa, thiên địa là Lục Ly, mặc cho ngươi tra xét cỡ nào đều không thể phát hiện dị dạng, vậy làm sao tìm được hắn? - Hòa thành một với thiên địa? Vậy phải chăng có thể nhờ cậy một ít lực lượng thiên địa? Trong đầu Lục Ly đột nhiên hiện ra một một ý tưởng to gan, nếu hắn có thể nhờ cậy một ít lực lượng căn nguyên của thiên địa thì hắn không khác gì cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. Đến lúc đó sức tấn công chắc chắn càng thêm sắc bén dọa người. Lục Ly một bên cấp tốc tiềm ẩn, một bên bắt đầu suy nghĩ, thôi diễn, xác minh. Hiện tại hắn sử dụng vô ngân đạo tiềm hành, tốc độ chậm hơn lúc bình thường gấp đôi, nhưng đã khá nhanh, mau hơn Thần Hành thuật nhiều. Tiềm hành bốn, năm ngày sau, Lục Ly cảm giác linh hồn trở nên mệt mỏi, thân thể cũng trở nên yếu ớt. Hắn biết không thể vô hạn thả ra vô ngân đạo, thân thể và linh hồn của hắn chưa thể chịu đựng nổi. Hắn dừng lại nghỉ ngơi, đi vào trong Pháp Giới nghỉ ngơi một ngày, theo sau tiếp tục chạy đi. Lại lần nữa tiến lên ba ngày sau, hắn gặp võ giả, đằng trước có hai nhóm người đang khai chiến, gồm mấy chục Thánh Hoàng, hai cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đánh nhau trên trời. - Thử xem? Trong lòng Lục Ly động ý niệm, muốn trắc nghiệm uy lực của vô ngân đạo, đồng thời cũng muốn xác minh một vài thứ, tiện cho hắn tiếp tục tham ngộ vô ngân đạo. Lục Ly bay qua, im hơi lặng tiếng đến gần chiến trường.
Bình luận facebook