-
Chương 5036-5040
Chương 5036 Chờ ta trở lại
Dực Hoàng khe khẽ thở dài: - Không có ngươi, cũng không có Tử Thần hôm nay. Nếu chúng ta hưởng thụ ích lợi ngươi mang đến, vậy cũng phải giúp ngươi đảm nhận nguy hiểm, điểm này tất cả mọi người tán thành. Chuyện báo thù không cần sốt ruột, nếu báo thù không được, còn sống mới có hy vọng. Vù! Lục Ly không có vô nghĩa, thân mình chợt lóe lên, tiến vào trong pháp giới, sau đó mang một khối thi thể, nói: - Đây là thi thể của vua Nam Cảnh, trước đó không lâu ta mới vừa đánh chết, chuyện này các ngươi phải giữ bí mật. - Vua Nam Cảnh? Dực Hoàng và Long Hoàng bị dọa, liếc nhau, thần tình tỏ ra không dám tin, Tiểu Bạch nói: - Các ngươi không cần hoài nghi, đây đích thật là vua Nam Cảnh, lão đại giết hắn, lão đại hiện tại rất lợi hại. Ưm! Dực Hoàng và Long Hoàng hít một ngụm khí lạnh, Tiểu Bạch sẽ không gạt người, xem ra đây là thật? Lục Ly đi ra ngoài một chuyến, vậy mà có thể đánh chết đại viên mãn? Còn là một Cảnh Vương? Hai người ước chừng trầm mặc nửa nén hương mới thư hoãn, trên mặt bọn họ lộ vẻ vui sướng. Lục Ly có thể xử lý một Cảnh Vương, đó không phải đại biểu hắn có thể trở thành Cảnh Vương? Tử Thần đi theo hắn sẽ thăng chức rất nhanh. Trở thành bá chủ một phương của Thiên Loạn Tinh Vực, đó là làm bá vương nơi nông thôn, nếu có thể khống chế một cảnh, sẽ trở thành thế lực cao cấp nhất đại thế giới. - Được rồi, các ngươi đừng vui vẻ quá sớm! Lục Ly hất hắn một bát nước lạnh, nói: - Ta còn rất nhiều kẻ thù, vua Bắc Cảnh và vua Tây Cảnh, không đánh chết bọn họ, chúng ta vĩnh viễn không có một ngày sống yên. Cho nên kế tiếp, Tử thần vẫn tiếp tục tiềm ẩn, phía ta chưa ổn định, các ngươi cũng không được đi ra, phân tán ra đi, ẩn núp khắp Thiên Loạn Tinh Vực, thậm chí có thể ẩn núp trong tiểu giới diện bên ngoài. Nếu ta thắng, cái gì cũng dễ nói rồi, các ngươi về sau vẫn tiếp tục đi theo ta. Nếu ta chết, vậy các ngươi tự mình tìm đường lui đi. Nhưng đến lúc đó phỏng chừng các thế lực lớn Tiên Vực cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi. Dực Hoàng hơi gật đầu, hỏi: - Lục Ly, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm? - Năm năm đi! Lục Ly thuận miệng giải thích: - Ta bây giờ còn chưa đi khai chiến, phải nghiên cứu thử. Đúng rồi... người nhà của ta tìm được chưa? Lục Ly đã sớm để Dục Hoàng âm thầm tìm kiếm bí cảnh kia. Lần này hắn trở về muốn an trí xong người nhà, như vậy mới có thể toàn lực chiến. Dực Hoàng lắc đầu nói: - Ngay lúc đó tình huống của ngươi hẳn vẫn hiểu biết một chút. Tử Thần chúng ta thật hỗn loạn, cho nên cũng không có thám báo lưu ý phương hướng tộc nhân ngươi rời đi. Mạc Hoàng cũng không nói chuyện bí cảnh cho bất luận kẻ nào. Cửa vào loại bí cảnh này phi thường bí mật, nếu không cũng sẽ không chỉ có một mình Mạc Hoàng biết. Ta lại không dám gióng trống khua chiêng tìm kiếm, cho nên trước mắt vẫn không phát hiện gì. - Tìm không thấy! Lục Ly hơi gật đầu nói: - Để bọn họ đợi bên trong, dù sao ngọc phù bản mạng của ta không vỡ, bọn họ biết ta không chế. Nếu trận chiến này, ta chiến thắng, có thời gian tìm kiếm. Nếu chết, để bọn họ sống yên ổn bên trong đi. Lục Ly và bọn Dực Hoàng thương nghị một phen, hắn nói cho bọn họ sau này đi gặp đại viên mãn Thiên Loạn Tinh Vực, sẽ kinh sợ bọn họ một chút. Sau khi dặn dò một phen, Lục Ly tìm bọn Thiên Tàn lão nhân đến, nói cho bọn họ để toàn bộ đệ tử Lục Ly giải tán, tiềm tàng. Không nhất định tiềm tàng ở khu vực Tử Thần, mà là cả Thiên Loạn Tinh Vực, thậm chí tám đại tinh vực đều có thể tiềm tàng, giới diện gần Trung Vương Giới, Vô Tận Thần Khư,... đều có thể tiềm tàng. - Chờ ta trở lại! Lục Ly cũng không giải thích nhiều với bọn họ, hắn dùng ngữ khí thật xác định nói: - Ta sẽ tiến hành trận chiến cuối cùng, trận chiến này nếu ta có thể thắng, thế giới kia sẽ không còn thế lực có thể uy hiếp Lục Minh chúng ta. Lục Minh cũng trở thành thế lực cao nhất thế giới kia, có thể bay thẳng lên trời chân chính. Hả? Thiên Tàn lão nhân và một trưởng lão Hoắc gia, một trưởng lão Tượng gia, tưởng rằng nghe thấy Thiên Phương Dạ Đàm, nếu lời này không phải do Lục Ly nói, bọn họ đều sẽ nghĩ chuyện này như đánh rắm bên tai. Uy vọng Lục Ly thành lập nhiều năm qua trong lòng mọi người, bọn họ theo bản năng đều cho rằng Lục Ly quân vô hí ngôn, mỗi một câu đều là lời nói thật. - Được rồi, cứ làm như vậy đi. Lục Ly phất tay áo nói: - Nếu ta chết, vậy các ngươi dựa theo số lượng Tử Thần ban đầu, tổ kiến Lục Minh thành một tổ chức sát thủ, âm thầm làm việc, từ từ quật dậy. - Chết? Thiên Tàn lão tổ và một đám trưởng lão Lục Minh ngẩn ra, Thiên Tàn lão nhân vội vàng nói: - Lục Ly, đừng có liều mạng, cùng lắm chúng ta ẩn núp vài năm, từ từ đến, ngươi còn trẻ, cũng không vội. - Ta có chừng mực. Lục Ly phất tay áo nói: - Việc này ta nắm chắc sáu thành. Ta cảm thấy đáng giá thử một lần. Yên tâm đi, ta càng yêu quý sinh mệnh mình hơn các ngươi. Mặc kệ thế nào, trận chiến này vẫn phải đánh. Được rồi, các ngươi đều an bài đi, Lục Minh giao cho các ngươi. Thiên Tàn lão nhân không khuyên nhủ nhiều, bọn họ biết chuyện Lục Ly quyết định, nói gì cũng không có ý nghĩa. Lục Ly sẽ không nói láo, nếu hắn nói sáu thành, vậy phỏng chừng nắm chắc bảy thành. Đây đích xác là đánh cược một trận. Nếu thật sự có thể như lời Lục Ly nói, vậy Lục Minh một bước lên trời, đứng ngạo nghễ tuyệt đỉnh. Thời gian kế tiếp, Lục Ly lần lượt đi bái phỏng đại viên của Thiên Loạn Tinh Vực. Hắn không nhiều lời, chỉ phóng ra hàn khí, khiến đám đại viên mãn này cảm thụ thử. Sau đó hắn quyết chiến với đại tộc Tiên Vực, để bọn họ mặc kệ sống chết, không được vẽ đường cho hươu chạy, nếu không hắn sẽ không nể tình cũ. Mấy đại viên mãn tự nhiên vỗ ngực cam đoạn tuyệt đối sẽ không trợ giúp đối thủ của hắn, để Lục Ly yên tâm. Đối với bọn họ, bên nào thắng không quan trọng, chỉ cần không liên lụy bọn họ là được. Những đại viên mãn này đợi Lục Ly rời đi, lập tức tiềm ẩn, đến lúc đó, bên kia tìm bọn họ khắp nơi, tìm không ra, miễn xuất hiện chuyện tình gió lửa.
Chương 5037 Một lưới bắt hết
Lục Ly quay về Tử Thần, ở bên ngoài Thiên Việt Thành, bái tế Mạc Hoàng và một đám võ giả bị hại trong trận náo động lần này. Lần này bị giết hại mấy trăm vạn võ giả, đầu của đám võ giả này lúc đầu cũng không dám đi nhặt lại. Thẳng đến khi Lục Ly xuất hiện, Dực Hoàng mới dám gọi người đi thu về thi thể, mang thi thể vào trong Tổ Giới, đặt cạnh nhau, sau đó toàn bộ mai táng với nhau. - Mạc Hoàng và chư vị huynh đệ! Lục Ly cúi đầu thật mạnh, bái ba lạy nói: - Các ngươi yên tâm đi, nếu không bao lâu, ta sẽ chém tận giết tuyệt toàn bộ cường giả Bối gia, mang đầu bọn Kim Nghiêm Bối Huyền đến bái tế, các ngươi trên trời có linh thiêng. Lục Ly quyết định đi Tiên Vực chiến một trận. Nguyên nhân làm như vậy có rất nhiều, đầu tiên Vẫn đại nhân có đại ân với hắn, hắn không có năng lực thì thôi đi, có cơ hội khẳng định phải cứu. Mặt khác, bọn Vũ Hoàng cũng ở trong tay bọn Bối gia, hiện tại còn chưa chết, hắn cũng cần đi cứu vớt. Còn có Tử Thần đã chết nhiều người như vậy, hắn có thể không báo thù sao? Mạc Hoàng vì bảo hộ người nhà của hắn mà chết, hắn làm sao có thể ngồi yên được? Nguyên nhân quan trọng nhất, hắn đã mơ hồ có biện pháp có thể dung hợp pháp tắc băng tuyết và hàn khí. Hiện tại hắn đã có thể khuếch tán hàn khí trong phạm vi trăm dặm, tiếp tục tìm hiểu một thời gian, có lẽ bao phủ phạm vi ngàn dặm là không thành vấn đề. Một khi hắn có thể bao phủ hàn khí trong phạm vi ngàn dặm, vậy ít nhất hắn có khả năng tự bảo vệ mình. Cảnh Vương sẽ không giết chết hắn, ai dám tới gần hắn sẽ bị đóng băng ngàn dặm. Hắn muốn thử một lần, hắn không muốn tiếp tục loại đuổi giết này, lẩn trốn qua ngày. Đánh chết Bối Huyền và vua Tây Cảnh, hắn có thể một bước lên trời, trở thành Cảnh Vương mới, ngẩng đầu nhìn cả đại thế giới. Như vậy mới không có cường giả uy hiếp người nhà và tộc nhân hắn. Về sau hắn cũng không cần lo lắng phập phồng. Vì người nhà và tộc nhân, vì chính hắn, hắn muốn thử một lần. Hắn tiếp tục ẩn núp cũng không có quá nhiều ý nghĩa, ngoài vận dụng càng thành thục căn nguyên băng tuyết, hắn còn có thể làm gì? Thời gian hắn kéo dài càng lâu, Vẫn đại nhân và bọn Vũ Hoàng lại càng nguy hiểm, cho nên chuyến này hắn không thể không đi. Hắn trực tiếp truyền tống đi khu vực bên cạnh Thiên Loạn Tinh Vực. Sau khi ra khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, để Tiểu Bạch khống chế U Linh Thuyền phi hành. Tiểu Bạch biết Lục Ly muốn đi Tiên Vực, nhất thời hưng phấn lên, sau đó lo lắng nói: - Lão đại, ngươi xác định nắm chắc chứ? Chúng ta một khi tiến vào Tiên Vực, có thể bị thám báo Bối Huyền an bài phát hiện. Hiện tại Đông Cảnh cũng không phải Đông Cảnh của chúng ta rồi. - Đừng hoảng sợ! Lục Ly nhắm mắt lại nói: - Từ đây bay đi Tiên Vực còn mất hai tháng. Hai tháng này nếu vận dụng hàn khí của ta tiến bộ lớn, ít nhất ta có thể tự bảo vệ mình. Bối Huyền và vua Tây Cảnh liên thủ cũng vô phương. - Hả? Tiểu Bạch ngẩn ra, mừng rỡ nói: - Được, lão đại, ngươi bế quan đi, ta giúp ngươi hộ pháp, chúng ta đi Tiên Vực giải quyết hết bọn họ. Lục Ly ngồi xếp bằng, hắn nghĩ nghĩ, vẫn trước dùng Chủ Thần Khí tra xét Vẫn đại nhân. Kết quả... hắn phát hiện trên thành không chỉ có Vẫn đại nhân, còn có thêm mấy người Vũ Hoàng, mặt khác... còn có Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Li tiểu thư, không thiếu một ai, toàn bộ bị đính lên tường thành. - Làm sao vậy, lão đại! Tiểu Bạch thấy thân mình Lục Ly run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt, sát khí tuôn ra trên người, nhất thời khẩn trương dò hỏi. Vù vù! Lục Ly hít vào một hơi, ý bảo Tiểu Bạch đừng hỏi nhiều, hắn tiếp tục tra xét. Ngay lúc này, phía trên tường thành xuất hiện một thân ảnh, đó là Bối Luân. Hắn đứng khoanh tay, mỉm cười nói: - Lục Ly, ta biết ngươi có thể nghe thấy tiếng của ta, muốn cứu các nàng không? Nếu không muốn cứu, hôm nay ta tiễn bọn họ đi! Phía trước người Vẫn đại nhân có đại viên mãn nhìn chằm chằm, lần trước Lục Ly tra xét bị đại viên mãn cảm ứng. Nếu Lục Ly dùng thiên nhãn tra xét, Bối Huyền và Bối Luân làm sao có thể có cơ hội bỏ qua? Lúc đó sẽ lập tức đóng bọn Vũ Hoàng bị nhốt lên tường thành, còn bắt đám Vũ Dương bắt ở Đông Cảnh đến đây, cùng nhau đóng lên tường thành, chờ Lục Ly tra xét. Những người này đều thật thảm, hơn nữa đều đang hôn mê, Bối Luân vẫn không để các nàng tỉnh lại, chỉ vì tránh chuyện xấu. Bối Luân biết tình huống Bối gia hiện tại thật nguy cấp, cường giả Bối gia ngã xuống quá nhiều, thực lực của Bối Huyền cũng không khôi phục toàn bộ, càng đừng nói tiến bộ. Nếu không phải hiện tại Khôn Cảnh và Đông Cảnh vô chủ, các thế lực lớn đều đang cướp đoạt, sợ là sớm đã có thế lực chuẩn bị mưu đoạt Bắc Cảnh. Cho nên bọn họ phải được thiên nhãn, được một kiện Chủ Thần Khí, ít nhất là một uy hiếp. Bối Huyền còn có thể mượn thiên nhãn mưu đoạt Chủ Thần Khí còn lại, còn có thể dùng thiên nhãn tìm kiếm Lục Tiểu Bạch. Nơi này mọi lúc đều có đại viên mãn cảm ứng, đại viên mãn cảm ứng được, sau đó Bối Luân xuất hiện, đối thoại với Lục Ly. Lục Ly trầm mặc một lát, truyền âm nói: - Ngươi muốn thế nào? - Rất đơn giản! Bối Luân cười tủm tỉm nói: - Ngươi có biết chúng ta muốn cái gì không, những võ giả này chúng ta giết hay không cũng không sao, còn có chúng ta giết ngươi hay không cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần đồ vật đến tay, chúng ta có thể thả bọn họ. - Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc? Lục Ly truyền âm, nói: - Ta qua đó, nháy mặt bị các ngươi chém giết, thả bọn họ? Các ngươi thả bọn họ cũng sẽ đuổi giết trở về. Đưa bọn họ hay không cũng phải chết, ta vì sao phải đưa ra? Bối Luân cười cười nói: - Vậy ngươi nói đi, ngươi nói thế nào thì đổi thế ấy! Ngươi cho rằng đổi thế nào thì an toàn thì làm như thế! - Ngươi trước thể hiện thành ý! Lục Ly trầm ngâm, nói một câu. - Ngươi không ngốc, ta cũng không ngốc! Bối Luân cự tuyệt thật kiên quyết, hắn nói: - Nếu muốn vậy phải có chút thành ý. Nếu không muốn đổi, ta hiện tại có thể giết chết hai người trong đám người này, ngươi muốn ai chết, nói lão phu một tiếng!
Chương 5038 Quét ngang Tiên Vực
Trong tay Bối Luân xuất hiện một thanh chiến đao, đi tới đi lui quanh đám Vũ Hoàng. Trên chiến đao, hàn quang lóng lánh, đao mang phun ra nuốt vào, giống như giây tiếp theo, một võ giả sẽ chết đi. Lục Ly bất đắc dĩ thở dài, nói: - Được rồi, ta phải nghĩ xem đổi thế nào! Cho ta vài ngày, ta hiện tại ở trong Băng Hậu Cung, muốn đi ra cũng phiền phức, cần một ít thời gian. - Có thể! Bối Luân thật sảng khoái nói: - Như vậy, ta cho ngươi một tháng, nếu một tháng ngươi vẫn chưa nghĩ xong, ta giết một ngườ. Hai tháng sau vẫn chưa nghĩ xong, ta giết người thứ hai, cứ tiếp tục giết như vậy, giết đến không còn lại ai mới thôi. Vù! Sau khi Bối Luân nói xong, xoay người rời khỏi tường thành. Hắn không nóng nảy, cục diện hiện tại hắn không kéo dài, hắn kéo dài không nổi nữa. Hắn không dám bức quá nhanh, cho Lục Ly ít thời gian. Hắn tin tưởng Lục Ly sẽ đổi, chỉ đang nghĩ biện pháp an toàn. Đổi thế nào, hắn đều sẽ đổi, bởi vì những người này không chút ý nghĩa, bao gồm Vẫn đại nhân. Tra tấn nghiêm hình Vẫn đại nhân đều đã thử qua, khảo vấn không được hành tung của Tiểu Bạch. Nếu sưu hồn, Vẫn đại nhân có phong ấn kí ức, trong linh hồn còn có bố trí tự hủy, một khi sưu hồn, linh hồn sẽ trực tiếp nổ tung. Cho nên Vẫn đại nhân cũng vô dụng, bằng không bọn họ cũng sẽ không treo Vẫn đại nhân trên tường thành, hấp dẫn Lục Tiểu Bạch. Chỉ cần thu được thiên nhãn, nhưng người này Bối Luận đều thật tâm giao lại cho Lục Ly. Đương nhiên, đến lúc đó hắn lại nghĩ biện pháp lưu lại ký hiệu truy tung, có cơ hội đuổi giết tự nhiên phải đuổi giết, miễn lưu lại hậu hoạn. Chiến lực của Vẫn đại nhân cũng rất mạnh, thả cọp về núi, sau này Bối gia sẽ trả giá lớn. Trong chiến thuyền, Lục Ly đứng trầm ngâm. Lục Tiểu Bạch lo lắng đi tới đi lui, Tiểu Bạch biết xảy ra chuyện, Lục Ly không chịu nói, hắn mới sốt ruột như thế. Ước chừng trầm ngâm nửa canh giờ, Lục Ly mới mở to mắt nói: - Vẫn đại nhân bị bắt, còn có Vũ Hoàng Vũ Dương Mạc Thiên Thiên, hiện tại đều ở Bắc Vuong Thành. Nhưng Tiểu Bạch, ngươi đừng lo lắng, ta có một ý tưởng, vừa lúc mượn dùng bọn họ, ta nghĩ biện pháp dụ dỗ toàn bộ đại viên mãn đi đến nơi chỉ định, một lưới bắt hết! Phi hành một tháng, Lục Ly không nghĩ sẽ đổi con tin thế nào, mà tiếp tục tìm hiểu phương pháp vận dụng hàn khí. Hắn không sợ Bối gia giết con tin, chỉ cần hắn đáp ứng trao đổi, Bối gia tuyệt đối sẽ không động vào những con tin này. Bối gia càng để ý thiên nhãn. Một tháng sau, hắn xuất quan đúng giờ, sau đó vận dụng Chủ Thần Khí dò xét, Bối Luân quả nhiên đang chờ bên kia, đao trong tay cũng lấy ra, có lẽ thần niệm của Lục Ly không thăm dò, hắn sẽ thật sự giết một con tin. - Lục Ly, nói thế nào? Nếu không ta giết một người tế thiên, thế nào hả? Bối Luân khoan thai hỏi, kỳ thật một tháng này Lục Ly vẫn không truyền thần niệm qua, hắn rất khẩn trương, sợ Lục Ly không chịu đổi, đến lúc đó thật phiền. Giết những con tin này có ích lợi gì? Giết có thể khiến nội tâm bọn họ thống khoái hơn sao? Hoàn toàn không. Lục Ly dừng một chút, truyền âm nói: - Ta đổi với các ngươi, nhưng ta cần thời gian, ít nhất phải hơn nửa năm mới có thể đến Bắc Cảnh. Ta còn chưa nghĩ ra trao đổi thế nào, các ngươi cho ta chút thời gian, sau nửa năm, ta liên hệ các ngươi. Nếu các ngươi dám giết một con tin, đời này đều đừng mơ tưởng đến thiên nhãn, ta tình nguyện hủy diệt cũng không giao cho các ngươi. - Dễ bàn! Bối Luân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lục Ly đồng ý trao đổi, vậy không có vấn đề gì. Hơn nửa năm chỉ như trong nháy mắt, không ảnh hưởng cái gì. Bối Luân dừng một chút nói; - Không thành vấn đề, tám tháng đi, nếu tám tháng ngươi còn không xác định tin tức, ta sẽ giết một nửa con tin, nói được làm được. - Mang toàn bộ con tin đi, trông coi cẩn thận! Bối Luân vung tay lên, mấy trưởng lão chạy vội đến, dẫn theo toàn bộ con tin. Cũng không mang vào đại lao mà mang vào phủ thành chủ, tìm một tòa thành, sau đó một cường giả đại viên mãn cộng thêm hai cường giả sắp đại viên mãn tọa trấn trông coi. Lục Ly tra xét một lần mới yên tâm, an tâm tiếp tục bế quan tìm hiểu phương pháp vận dụng hàn khí, chiến thuyền rất nhanh phá không rời đi, lại hơn hai tháng, chiến thuyền đến gần cửa vào Tiên Vực. Lục Ly để Tiểu Bạch đừng đi vào, ngừng lại xung quanh, còn có thời gian không vội mà tiến vào Tiên Vực. Hắn còn cần tiếp tục tìm hiểu. Không có thực lực tiến vào Tiên Vực sẽ rất nguy hiểm, có thực lực ở Tiên Vực là có thể hoành hành. Hiện tại hàn khí của hắn có thể nháy mắt bao phủ phạm vi hai ngàn lý, nhưng vẫn không đủ. Tốc độ đại viên mãn rất biến thái, hai ngàn dặm rất khó bảo đảm, nếu vạn dặm thì ổn hơn, ít nhất tự bảo vệ mình không thành vấn đề. Chiến thuyền ngừng lại cách trăm vạn lý cửa vào Tiên Vực. U Linh Thuyền không phải đại viên mãn tra xét không được, hiện tại chiến thuyền cũng bố trí mười mấy pháp trận thần văn, cho dù là Cảnh Vương đến công kích phỏng chừng mấy chiêu cũng không có biện pháp phá vỡ. Tiểu Bạch vẫn tra xét bốn phía, có tình huống gì đều có thể lập tức đánh thức Lục Ly. Thời gian rất nhanh trôi qua ba tháng, ánh mắt Lục Ly đột nhiên mở ra, sau đó hắn thu Tiểu Bạch vào trong không gian thần khí. Hai tay hắn vũ động, hàn khí trên hai tay lóng lánh, nhưng giờ phút này, hàn khí cũng không khuếch tán bốn phương tám hướng. Nguyên khí bốn phương tám hướng thiên địa vọt đến chỗ hắn, giống như giếng phun, không gian phạm vi ngàn dặm bắt đầu rơi bông tuyết. Bông tuyết phi thường lớn, như lông ngỗng bay đầy trời. Nhiệt độ hư không ngàn dặm nháy mắt rơi chậm lại, lấy tốc độ cực kỳ khủng bố rơi xuống. Bốn phương tám hướng không gian nháy mắt đông lại, hư không ngàn dặm trống rỗng bỗng xuất hiện một tòa băng sơn thật lớn. Hơn nữa lấy tòa băng sơn này làm trung tâm, không gian rất nhanh đóng băng lại. Sau hơn mười hơi thở, tòa băng sơn này biến thành phạm vi hơn hai vạn dặm, biến thành một tòa băng sơn siêu cấp lớn chân chính. Ừm... U Linh Thuyền chỗ Lục Ly đóng băng, bởi vì có thần văn, bên trong không quá ảnh hưởng. Hắn cảm ứng thử, vừa lòng gật đầu. Hắn trầm quát: - Huyết Linh Nhi, mở ra thần văn.
Chương 5039 Quét ngang Tiên Vực (2)
Vù! Thần văn mở ra, thân mình Lục Ly xông ra ngoài, vận chuyển pháp giới, nơi đi qua hấp thu hàn khí, cho nên miếng băng tự tan rã. Tốc độ phi hành của hắn cũng không chịu ảnh hưởng rất lớn. Hai tay hắn vũ động, không ngừng đánh ra hàn khí. Hàn khí kia xuyên thấu qua băng tầng, độ dày băng tầng càng thêm chắc chắn. Trình độ đông cứng có lẽ cường giả sắp đại viên mãn bình thường cũng rất khó bổ ra. Hắn chạy thật nhanh, không ngừng đánh ra hàn khí, thân hình như quỷ mị, tốc độ càng lúc càng nhanh, như một con cá đang bơi. Sau khi dạo qua một vòng, Lục Ly ngừng lại, pháp giới điên cuồng vận chuyển, hàn khí bốn phương tám hướng bị hấp thu. Sau đó tầng tầng băng rất nhanh biến mất, cuối cùng biến thành sương mù nồng đậm, không trung nơi này đều bị sương mù bao phủ. - Tiến lên! Lục Ly khởi động nguyên lực, lấy hắn làm trung tâm, từng luồng sóng khí thổi qua. Sương mù này rất nhanh tiêu tán, bốn phương tám hướng rất nhanh khôi phục nguyên dạng. Lục Ly thật vừa lòng đứng trong hư không. Hàn khí này và pháp tắc băng tuyết dung hợp với nhau, ít nhất hắn có thần thông bảo mệnh, trực diện chống đại viên mãn cũng không sợ hãi. - Đi rồi! Thân mình Lục Ly ẩn vào trong U Linh Thuyền, sau đó phóng xuất ra Tiểu Bạch. Hắn nghiêm túc nói: - Tiểu Bạch, ngươi ở xung quanh tìm kiếm một bí cảnh, trốn một trận, ngươi đi theo không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ có nguy hiểm vô tận. - Lão Đại, ngươi có nắm chắc sao? Tiểu Bạch hỏi ngược lại: - Ngươi cho rằng khả năng gặp nạn có thể tính là lớn sao? Ý tứ của Tiểu Bạch thật rõ ràng, nếu Lục Ly có nguy hiểm, hắn tự nhiên phải đi theo, nếu không có nguy hiểm, mang theo hắn có quan hệ gì? Lục Ly cười khổ một tiếng nói: - Ta có nắm chắc nhất định, nhưng vẫn sẽ có phiêu lưu. Lỡ như ta chết, ngươi tiềm tu một thời gian, đột phá đại viên mãn cũng có thể giúp ta báo thù, giúp ta chăm sóc Lục gia được không? - Ngươi cảm thấy có thể sao? Tiểu Bạch nghiêm túc nhìn Lục Ly, nói: - Lão đại, ngươi cảm thấy ngươi chết rồi, ta có thể tĩnh tâm tu luyện sao? Ngươi cảm thấy được tính cách của ta còn có thể đột phá đại viên mãn sao? Lão đại, ngươi quên ta có một tòa Đông Vương Tháp sao? Thời điểm chiến đấu ta có thể tiến vào Đông Vương Tháp, thời điểm mấu chốt. Đông Vương Tháp có thể giúp ngươi phòng ngự. Ừm... Lục Ly cười chua sót, cuối cùng gật đầu nói: - Được rồi, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau ra trận giết địch đi. Phải chết thì chết một chỗ. Lục Ly và Tiểu Bạch cùng nhau sóng vai chiến đấu vô số lần. Tiểu Bạch cứu hắn rất nhiều lần, hắn cũng cứu Tiểu Bạch rất nhiều lần. Một người một thú chiến đấu hăng hái nhiều năm, rất nhiều bọn họ đều hiểm tử hoàn sinh. Tính cách của Tiểu Bạch quả thật như vậy, nếu hắn chết, Tiểu Bạch khẳng định không tâm tư bế quan tu luyện, càng đừng nói đột phá đại viên mãn. Đến lúc đó, nó lẻ loi hiu quạnh một mình, kết cục cuối cùng có lẽ liều chết một trận với địch nhân, huyết nhiễm Tiên Vực. Lục Ly cũng có lo lắng nhất định, Tiểu Bạch có Đông Vương Tháp, đây là chí bảo Đông Vương, ít nhất đại viên mãn bình thường muốn đánh nát rất khó. Cộng thêm hắn tùy thời có thể mang Tiểu Bạch tiến vào trong pháp giới, cho nên không quá nguy hiểm. - Lão đại, ta cách đại viên mãn không xa. Có lẽ sẽ đột phá trong lúc chiến đấu? Tiểu Bạch nhếch miệng cười, bàn tay to vung lên, nói: - Hắc hắc, hai huynh đệ chúng ta liên thủ, quét ngang cả Tiên Vực! Đi thôi! Đến cửa ra vào Đông Cảnh, Lục Ly mang theo Tiểu Bạch vào trong pháp giới, sau đó vận dụng Thần Dịch Thuật, biến thành một võ giả Thánh Hoàng bình thường, còn là một lão giả của chủng tộc kỳ dị, khí tức sinh mệnh hắn cũng ngụy trang. Trong tay hắn có chìa khóa ra vào Tiên Vực, hắn nghênh ngang tiến vào Tiên Vực. Cửa ra vào này có rất nhiều võ giả, thám báo cũng rất nhiều, Bối Luân an bài một ít thám báo đến, nhưng không an bài đại viên mãn. Nếu Lục Ly đồng ý trao đổi, vậy an bài đại viên mãn cũng rất dễ dàng bứt dây động rừng, không cần phải... Các thế lực cũng xếp thám báo tại đây, chủ yếu vì truy tung Lục Tiểu Bạch. Sau khi Lục Ly đi vào, hắn cảm giác ít nhất có mấy trăm thần niệm tập trung vào hắn. Hắn cảm ứng thử, giống như không có đại viên mãn, nội tâm hắn nhất thời an tâm. Hắn không có hành động gì, chậm rãi bay ra ngoài. Nếu không có võ giả chặn lại, hắn sẽ rời đi gần đó, sau đó bay đi Bắc Cảnh. - Đứng lại! Hắn mới vừa từ trên núi đi xuống, bị mấy thám báo cản lại. Đây là mấy thám báo cao nhất, đều là Thánh Hoàng, nhìn chằm chằm Lục Ly như hổ rình mồi. Lục Ly chần chờ một chút, cũng không nén giận, hắn cũng không phóng thích hàn khí, vài giọt lực hủy diệt trong tay hắn ra, trực tiếp tiến vào trong cơ thể ba Thánh Hoàng này. - A! Ba Thánh Hoàng sao chịu nổi lực hủy diệt, ngã quay cuồng trên mặt đất. Thân mình Lục Ly phóng ra, sau khi bay đi mấy vạn dặm, trực tiếp tiềm ẩn rời đi. Đông Cảnh hiện tại đã không còn là Đông Cảnh của Lục Ly, Lục Ly cũng sẽ không để ý quá nhiều. Ba Thánh Hoàng này muốn cản hắn, hắn cũng không quản là nhà ai, động thủ chém giết là được. - Đuổi theo! Bốn phía nhất thời bay ra vô số thám báo, đuổi theo phương hướng Lục Ly biến mất. Đáng tiếc Thần Ẩn Thuật của Lục Ly, thám báo bình thường không tra xét ra được. Bọn họ tìm tòi một vòng, mất tích bóng dáng của Lục Ly. Sau khi Lục Ly tiềm hành mấy trăm ngàn dặm, phóng xuất ra Tiểu Bạch, lấy ra U Linh Thuyền nghênh ngang bay đến Bắc Cảnh. Tốc độ U Linh Thuyền rất nhanh, mặt khác không phải đại viên mãn sẽ không cảm giác được U Linh Thuyền. Đại viên mãn cả Tiên Vực chỉ nhiều như vậy, không có thể bố trí khắp thế giới, cho nên khả năng bị đại viên mãn phát hiện là rất thấp. Bất quá, cho dù bị đại viên mãn phát hiện, Lục Ly cũng không quan tâm, đại viên mãn bình thường hắn có thể dễ dàng phong ấn.
Chương 5040 Trùng Minh Sơn
Hiện tại những đại viên mãn này ở Đông Cảnh, còn có đại viên mãn Bắc Cảnh, Lục Ly không sợ một ai. Bởi vì... không có đại viên mãn hỏa hệ, đại viên mãn hỏa hệ không phải không có, cả Tiên Vực chỉ có bốn người, hai người ở Đấu Cảnh, một người ở Nam Cảnh, còn có một người ở Tây Cảnh. Chỉ có đại viên mãn hỏa hệ mới có thể khắc chế hắn. Cho nên đối với việc đánh chết Bối Huyền, hoành hành khắp Bắc Cảnh, Lục Ly vẫn có tự tin nhất định. Chiến thuyền bay về trước rất nhanh, vô thanh vô tức, tốc độ đặt biệt nhanh, còn trực tiếp bay lên trời cao. Võ giả phía dưới căn bản không có biện pháp phát hiện. Nơi này cách Bắc Vương Thành một khoảng cách. Cũng may tốc độ U Linh Thuyền rất nhanh, nếu bay thẳng tắp, trên đường không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn chỉ cần hơn ba tháng, thời gian không sai biệt lắm. ...... - Tộc vương, cửa ra vào Đông Cảnh Tiên Vực có một cường giả thần bí xâm nhập. Cường giả này có nọc độc quỷ dị, còn có tiềm ẩn thuật cường đại, hẳn là Lục Ly không sai! Trong Bắc Vương Thành, trong một cung điện, Bối Luân bẩm báo với Bối Huyền đang bế quan. Trong khoảng thời gian này, Bối Huyền vẫn luôn bế quan, đều là đang ma hợp thân thể mới, tăng chiến lực. Thân thể này kém hơn thân thể lúc trước của hắn, thực lực cũng không có biện pháp tăng lên. Hắn ma hợp thân thể một thời gian, chiến lực có thể khôi phục rất nhiều. - Ừm, còn cần một thời gian nữa! Bối Huyền hơi gật đầu, cũng không quá để ý, một Lục Ly mà thôi, nếu năm đó không phải trốn vào Băng Hậu Cung, Lục Ly đã sớm bị giết rồi. Nếu Lục Ly muốn đổi con tin, vậy cho dù nhảy nhót thế nào cũng vô dụng, ít nhất thiên nhãn phải ngoan ngoãn tặng lại. Về phần đuổi giết về sau, Bối Huyền cũng không muốn quản, Bối Luân tự nhiên sẽ an bài sắp xếp. - Còn có việc? Bối Luân không rời đi, Bối Huyền mở to mắt hỏi. Bối Luân nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: - Căn cứ vào gian tế tình báo chúng ta sắp xếp ở Nam Cảnh kia, Nam Vương Thành có hơi dị thường. - Nam Vương Thành? Bối Huyền trừng mắt hỏi: - Nam Vương Thành có vấn đề gì? - Giống như... Bối Luân có hơi không xác định nói: - Nguyệt gia giống như lặng lẽ dời đi đệ tử tinh anh. Tuy thật bí mật, nhưng vẫn bị phát hiện manh mối. Hơn nữa cao tầng Nguyệt gia rõ ràng đang rút lại, cường giả triệu tập ở hướng nam, gần như triệu tập đóng quân bên ngoài trở về. Cao tầng Nguyệt gia... cảm giác thật thấp thỏm lo âu! - Hả? Bối Huyền có chút kinh ngạc, suy tư một lát hỏi: - Nguyệt Thúc đâu? Hắn ở đâu? Lần trước công kích Vẫn lão quỷ không nhìn thấy hắn sao? - Ta hoài nghi... có thể đã xảy ra chuyện! Bối Luân nói: - Lần trước hắn có manh mối khác, truy tung thử, kết quả đi lâu như vậy không có kết quả gì. Nếu Nguyệt Thúc không xảy ra chuyện, Nguyệt gia không thể xảy ra tình huống này. - Không có khả năng! Bối Huyền lắc đầu nói: - Cục diện hiện tại của Tiên Vực, đã đủ rung chuyển rồi. Bên kia... có lẽ sẽ không phép tiếp tục đại loạn. Hơn nữa chiến lực của Nguyệt Thúc không kém, ai có thể giết hắn? Cảnh Vương còn lại cũng sẽ không điên, vô duyên vô cớ đánh chết Nguyệt Thúc? Tiếp tục tìm hiểu, tốt nhất tìm thái thượng trưởng lão của Nguyệt gia đi tìm hiểu một chút. Ừm... Bối Luân hơi gật đầu, nội tâm hắn hơi dao động, dù sao đó là vua Nam Cảnh, sao có thể dễ dàng chết như vậy? Hắn đi ra ngoài dặn dò, không để ý chuyện Nam Cảnh. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là thu được thiên nhãn vào tay, sau đó dùng thiên nhãn truy tra Lục Tiểu Bạch. Lục Ly bay tới, nhờ vào U Linh Thuyền, cả đường đi đều không bị phát hiện. Bối Huyền không có an bài đại viên mãn truy tung, đại viên mãn lệ thuộc trực tiếp Bối gia vốn không nhiều, không thể tùy tiện phái ra. Chỉ cần trông coi tốt bọn Vũ Hoàng đại nhân, ngày nào đó, Lục Ly khẳng định ngoan ngoãn tặng đồ đến. Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã là một tháng. Lục Ly đã sớm tiến vào Bắc Cảnh, loạn cục Đông Cảnh không ảnh hưởng với hắn. Sau khi tiến vào Bắc Cảnh, càng thêm an toàn. Chỉ cần tránh khỏi Đại Thành Trì, vùng hoang dã không có võ giả gì, chiến thuyền càng không thể bị phát hiện. Trong khoảng thời gian này, Lục Ly còn đang nghiên cứu dung hợp của hàn khí và pháp tắc băng tuyết, trở nên càng thêm thuần thục. Hắn cũng tự vấn hơn một tháng, chuẩn bị trao đổi sách lược. Hắn lựa chọn một tòa núi lớn trong Bắc Cảnh, tòa núi lớn này cách hai tòa đại thành gần đó đến mấy trăm ngàn dặm. Gần đó gần như toàn yếu tộc, là nơi phi thường thích chiến đấu. Trùng Minh Sơn! Ngọn núi này có rất nhiều trùng, vừa đến tối sẽ kêu không ngừng. Trùng nơi này đều có kịch độc, xem như một ngọn núi nổi danh ở gần đây. Lại bay bảy tám ngày, Lục Ly để Tiểu Bạch thu về U Linh Thuyền, sau đó mang Tiểu Bạch đi tiềm hành, bí mật tiến vào Trùng Minh Sơn. - Huyết Linh Nhi, bày trận đi! Lục Ly đi dạo một vòng trong núi, xác định không có võ giả, hoàn toàn không nhìn đám độc trùng này, để Huyết Linh Nhi bày trận. Hắn cần pháp trận nơi này ngăn cản địch nhân công kích, phối hợp chiến đấu với hắn, phối hợp với hắn chém giết tất cả kẻ địch đến xâm phạm...! Không sai! Lục Ly căn bản không nghĩ tới trao đổi con tin hòa bình, hắn cũng không muốn giao ra thiên nhãn. Hắn muốn mượn cơ hội trao đổi con tin, chém tận giết tuyệt toàn bộ đại viên mãn Bối gia. - Trùng Minh Sơn? Tòa thành ngầm Bắc Vương Thành, Bối Huyền nghe được báo cáo, lấy ra bản đồ, xem thử, hắn trầm ngâm một lát, hỏi: - Hắn nói đổi thế nào? - Hắn nói đại viên mãn chúng ta không được đến gần Trùng Minh Sơn trăm vạn dặm! Bối Luân nói: - Hắn nói để chúng ta phái một ít cường giả sắp đại viên mãn, mang theo con tin đến. Hắn nói đại viên mãn chúng ta có thể khống chế trong trăm vạn dặm, chỉ cần con tin tới rồi, hắn sẽ giao thiên nhãn cho trưởng lão của chúng ta. - Chỉ đơn giản như vậy! Bối Huyền cau chân mày, lắc đầu nói: - Nói như vậy, hắn trốn thoát thế nào? Ừm... thám báo trả lời thế nào, hắn có bày trận ở Trùng Minh Sơn không? - Đã phái thám báo đi qua, nhưng tin tức vẫn chưa hồi báo!
Dực Hoàng khe khẽ thở dài: - Không có ngươi, cũng không có Tử Thần hôm nay. Nếu chúng ta hưởng thụ ích lợi ngươi mang đến, vậy cũng phải giúp ngươi đảm nhận nguy hiểm, điểm này tất cả mọi người tán thành. Chuyện báo thù không cần sốt ruột, nếu báo thù không được, còn sống mới có hy vọng. Vù! Lục Ly không có vô nghĩa, thân mình chợt lóe lên, tiến vào trong pháp giới, sau đó mang một khối thi thể, nói: - Đây là thi thể của vua Nam Cảnh, trước đó không lâu ta mới vừa đánh chết, chuyện này các ngươi phải giữ bí mật. - Vua Nam Cảnh? Dực Hoàng và Long Hoàng bị dọa, liếc nhau, thần tình tỏ ra không dám tin, Tiểu Bạch nói: - Các ngươi không cần hoài nghi, đây đích thật là vua Nam Cảnh, lão đại giết hắn, lão đại hiện tại rất lợi hại. Ưm! Dực Hoàng và Long Hoàng hít một ngụm khí lạnh, Tiểu Bạch sẽ không gạt người, xem ra đây là thật? Lục Ly đi ra ngoài một chuyến, vậy mà có thể đánh chết đại viên mãn? Còn là một Cảnh Vương? Hai người ước chừng trầm mặc nửa nén hương mới thư hoãn, trên mặt bọn họ lộ vẻ vui sướng. Lục Ly có thể xử lý một Cảnh Vương, đó không phải đại biểu hắn có thể trở thành Cảnh Vương? Tử Thần đi theo hắn sẽ thăng chức rất nhanh. Trở thành bá chủ một phương của Thiên Loạn Tinh Vực, đó là làm bá vương nơi nông thôn, nếu có thể khống chế một cảnh, sẽ trở thành thế lực cao cấp nhất đại thế giới. - Được rồi, các ngươi đừng vui vẻ quá sớm! Lục Ly hất hắn một bát nước lạnh, nói: - Ta còn rất nhiều kẻ thù, vua Bắc Cảnh và vua Tây Cảnh, không đánh chết bọn họ, chúng ta vĩnh viễn không có một ngày sống yên. Cho nên kế tiếp, Tử thần vẫn tiếp tục tiềm ẩn, phía ta chưa ổn định, các ngươi cũng không được đi ra, phân tán ra đi, ẩn núp khắp Thiên Loạn Tinh Vực, thậm chí có thể ẩn núp trong tiểu giới diện bên ngoài. Nếu ta thắng, cái gì cũng dễ nói rồi, các ngươi về sau vẫn tiếp tục đi theo ta. Nếu ta chết, vậy các ngươi tự mình tìm đường lui đi. Nhưng đến lúc đó phỏng chừng các thế lực lớn Tiên Vực cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi. Dực Hoàng hơi gật đầu, hỏi: - Lục Ly, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm? - Năm năm đi! Lục Ly thuận miệng giải thích: - Ta bây giờ còn chưa đi khai chiến, phải nghiên cứu thử. Đúng rồi... người nhà của ta tìm được chưa? Lục Ly đã sớm để Dục Hoàng âm thầm tìm kiếm bí cảnh kia. Lần này hắn trở về muốn an trí xong người nhà, như vậy mới có thể toàn lực chiến. Dực Hoàng lắc đầu nói: - Ngay lúc đó tình huống của ngươi hẳn vẫn hiểu biết một chút. Tử Thần chúng ta thật hỗn loạn, cho nên cũng không có thám báo lưu ý phương hướng tộc nhân ngươi rời đi. Mạc Hoàng cũng không nói chuyện bí cảnh cho bất luận kẻ nào. Cửa vào loại bí cảnh này phi thường bí mật, nếu không cũng sẽ không chỉ có một mình Mạc Hoàng biết. Ta lại không dám gióng trống khua chiêng tìm kiếm, cho nên trước mắt vẫn không phát hiện gì. - Tìm không thấy! Lục Ly hơi gật đầu nói: - Để bọn họ đợi bên trong, dù sao ngọc phù bản mạng của ta không vỡ, bọn họ biết ta không chế. Nếu trận chiến này, ta chiến thắng, có thời gian tìm kiếm. Nếu chết, để bọn họ sống yên ổn bên trong đi. Lục Ly và bọn Dực Hoàng thương nghị một phen, hắn nói cho bọn họ sau này đi gặp đại viên mãn Thiên Loạn Tinh Vực, sẽ kinh sợ bọn họ một chút. Sau khi dặn dò một phen, Lục Ly tìm bọn Thiên Tàn lão nhân đến, nói cho bọn họ để toàn bộ đệ tử Lục Ly giải tán, tiềm tàng. Không nhất định tiềm tàng ở khu vực Tử Thần, mà là cả Thiên Loạn Tinh Vực, thậm chí tám đại tinh vực đều có thể tiềm tàng, giới diện gần Trung Vương Giới, Vô Tận Thần Khư,... đều có thể tiềm tàng. - Chờ ta trở lại! Lục Ly cũng không giải thích nhiều với bọn họ, hắn dùng ngữ khí thật xác định nói: - Ta sẽ tiến hành trận chiến cuối cùng, trận chiến này nếu ta có thể thắng, thế giới kia sẽ không còn thế lực có thể uy hiếp Lục Minh chúng ta. Lục Minh cũng trở thành thế lực cao nhất thế giới kia, có thể bay thẳng lên trời chân chính. Hả? Thiên Tàn lão nhân và một trưởng lão Hoắc gia, một trưởng lão Tượng gia, tưởng rằng nghe thấy Thiên Phương Dạ Đàm, nếu lời này không phải do Lục Ly nói, bọn họ đều sẽ nghĩ chuyện này như đánh rắm bên tai. Uy vọng Lục Ly thành lập nhiều năm qua trong lòng mọi người, bọn họ theo bản năng đều cho rằng Lục Ly quân vô hí ngôn, mỗi một câu đều là lời nói thật. - Được rồi, cứ làm như vậy đi. Lục Ly phất tay áo nói: - Nếu ta chết, vậy các ngươi dựa theo số lượng Tử Thần ban đầu, tổ kiến Lục Minh thành một tổ chức sát thủ, âm thầm làm việc, từ từ quật dậy. - Chết? Thiên Tàn lão tổ và một đám trưởng lão Lục Minh ngẩn ra, Thiên Tàn lão nhân vội vàng nói: - Lục Ly, đừng có liều mạng, cùng lắm chúng ta ẩn núp vài năm, từ từ đến, ngươi còn trẻ, cũng không vội. - Ta có chừng mực. Lục Ly phất tay áo nói: - Việc này ta nắm chắc sáu thành. Ta cảm thấy đáng giá thử một lần. Yên tâm đi, ta càng yêu quý sinh mệnh mình hơn các ngươi. Mặc kệ thế nào, trận chiến này vẫn phải đánh. Được rồi, các ngươi đều an bài đi, Lục Minh giao cho các ngươi. Thiên Tàn lão nhân không khuyên nhủ nhiều, bọn họ biết chuyện Lục Ly quyết định, nói gì cũng không có ý nghĩa. Lục Ly sẽ không nói láo, nếu hắn nói sáu thành, vậy phỏng chừng nắm chắc bảy thành. Đây đích xác là đánh cược một trận. Nếu thật sự có thể như lời Lục Ly nói, vậy Lục Minh một bước lên trời, đứng ngạo nghễ tuyệt đỉnh. Thời gian kế tiếp, Lục Ly lần lượt đi bái phỏng đại viên của Thiên Loạn Tinh Vực. Hắn không nhiều lời, chỉ phóng ra hàn khí, khiến đám đại viên mãn này cảm thụ thử. Sau đó hắn quyết chiến với đại tộc Tiên Vực, để bọn họ mặc kệ sống chết, không được vẽ đường cho hươu chạy, nếu không hắn sẽ không nể tình cũ. Mấy đại viên mãn tự nhiên vỗ ngực cam đoạn tuyệt đối sẽ không trợ giúp đối thủ của hắn, để Lục Ly yên tâm. Đối với bọn họ, bên nào thắng không quan trọng, chỉ cần không liên lụy bọn họ là được. Những đại viên mãn này đợi Lục Ly rời đi, lập tức tiềm ẩn, đến lúc đó, bên kia tìm bọn họ khắp nơi, tìm không ra, miễn xuất hiện chuyện tình gió lửa.
Chương 5037 Một lưới bắt hết
Lục Ly quay về Tử Thần, ở bên ngoài Thiên Việt Thành, bái tế Mạc Hoàng và một đám võ giả bị hại trong trận náo động lần này. Lần này bị giết hại mấy trăm vạn võ giả, đầu của đám võ giả này lúc đầu cũng không dám đi nhặt lại. Thẳng đến khi Lục Ly xuất hiện, Dực Hoàng mới dám gọi người đi thu về thi thể, mang thi thể vào trong Tổ Giới, đặt cạnh nhau, sau đó toàn bộ mai táng với nhau. - Mạc Hoàng và chư vị huynh đệ! Lục Ly cúi đầu thật mạnh, bái ba lạy nói: - Các ngươi yên tâm đi, nếu không bao lâu, ta sẽ chém tận giết tuyệt toàn bộ cường giả Bối gia, mang đầu bọn Kim Nghiêm Bối Huyền đến bái tế, các ngươi trên trời có linh thiêng. Lục Ly quyết định đi Tiên Vực chiến một trận. Nguyên nhân làm như vậy có rất nhiều, đầu tiên Vẫn đại nhân có đại ân với hắn, hắn không có năng lực thì thôi đi, có cơ hội khẳng định phải cứu. Mặt khác, bọn Vũ Hoàng cũng ở trong tay bọn Bối gia, hiện tại còn chưa chết, hắn cũng cần đi cứu vớt. Còn có Tử Thần đã chết nhiều người như vậy, hắn có thể không báo thù sao? Mạc Hoàng vì bảo hộ người nhà của hắn mà chết, hắn làm sao có thể ngồi yên được? Nguyên nhân quan trọng nhất, hắn đã mơ hồ có biện pháp có thể dung hợp pháp tắc băng tuyết và hàn khí. Hiện tại hắn đã có thể khuếch tán hàn khí trong phạm vi trăm dặm, tiếp tục tìm hiểu một thời gian, có lẽ bao phủ phạm vi ngàn dặm là không thành vấn đề. Một khi hắn có thể bao phủ hàn khí trong phạm vi ngàn dặm, vậy ít nhất hắn có khả năng tự bảo vệ mình. Cảnh Vương sẽ không giết chết hắn, ai dám tới gần hắn sẽ bị đóng băng ngàn dặm. Hắn muốn thử một lần, hắn không muốn tiếp tục loại đuổi giết này, lẩn trốn qua ngày. Đánh chết Bối Huyền và vua Tây Cảnh, hắn có thể một bước lên trời, trở thành Cảnh Vương mới, ngẩng đầu nhìn cả đại thế giới. Như vậy mới không có cường giả uy hiếp người nhà và tộc nhân hắn. Về sau hắn cũng không cần lo lắng phập phồng. Vì người nhà và tộc nhân, vì chính hắn, hắn muốn thử một lần. Hắn tiếp tục ẩn núp cũng không có quá nhiều ý nghĩa, ngoài vận dụng càng thành thục căn nguyên băng tuyết, hắn còn có thể làm gì? Thời gian hắn kéo dài càng lâu, Vẫn đại nhân và bọn Vũ Hoàng lại càng nguy hiểm, cho nên chuyến này hắn không thể không đi. Hắn trực tiếp truyền tống đi khu vực bên cạnh Thiên Loạn Tinh Vực. Sau khi ra khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, để Tiểu Bạch khống chế U Linh Thuyền phi hành. Tiểu Bạch biết Lục Ly muốn đi Tiên Vực, nhất thời hưng phấn lên, sau đó lo lắng nói: - Lão đại, ngươi xác định nắm chắc chứ? Chúng ta một khi tiến vào Tiên Vực, có thể bị thám báo Bối Huyền an bài phát hiện. Hiện tại Đông Cảnh cũng không phải Đông Cảnh của chúng ta rồi. - Đừng hoảng sợ! Lục Ly nhắm mắt lại nói: - Từ đây bay đi Tiên Vực còn mất hai tháng. Hai tháng này nếu vận dụng hàn khí của ta tiến bộ lớn, ít nhất ta có thể tự bảo vệ mình. Bối Huyền và vua Tây Cảnh liên thủ cũng vô phương. - Hả? Tiểu Bạch ngẩn ra, mừng rỡ nói: - Được, lão đại, ngươi bế quan đi, ta giúp ngươi hộ pháp, chúng ta đi Tiên Vực giải quyết hết bọn họ. Lục Ly ngồi xếp bằng, hắn nghĩ nghĩ, vẫn trước dùng Chủ Thần Khí tra xét Vẫn đại nhân. Kết quả... hắn phát hiện trên thành không chỉ có Vẫn đại nhân, còn có thêm mấy người Vũ Hoàng, mặt khác... còn có Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Li tiểu thư, không thiếu một ai, toàn bộ bị đính lên tường thành. - Làm sao vậy, lão đại! Tiểu Bạch thấy thân mình Lục Ly run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt, sát khí tuôn ra trên người, nhất thời khẩn trương dò hỏi. Vù vù! Lục Ly hít vào một hơi, ý bảo Tiểu Bạch đừng hỏi nhiều, hắn tiếp tục tra xét. Ngay lúc này, phía trên tường thành xuất hiện một thân ảnh, đó là Bối Luân. Hắn đứng khoanh tay, mỉm cười nói: - Lục Ly, ta biết ngươi có thể nghe thấy tiếng của ta, muốn cứu các nàng không? Nếu không muốn cứu, hôm nay ta tiễn bọn họ đi! Phía trước người Vẫn đại nhân có đại viên mãn nhìn chằm chằm, lần trước Lục Ly tra xét bị đại viên mãn cảm ứng. Nếu Lục Ly dùng thiên nhãn tra xét, Bối Huyền và Bối Luân làm sao có thể có cơ hội bỏ qua? Lúc đó sẽ lập tức đóng bọn Vũ Hoàng bị nhốt lên tường thành, còn bắt đám Vũ Dương bắt ở Đông Cảnh đến đây, cùng nhau đóng lên tường thành, chờ Lục Ly tra xét. Những người này đều thật thảm, hơn nữa đều đang hôn mê, Bối Luân vẫn không để các nàng tỉnh lại, chỉ vì tránh chuyện xấu. Bối Luân biết tình huống Bối gia hiện tại thật nguy cấp, cường giả Bối gia ngã xuống quá nhiều, thực lực của Bối Huyền cũng không khôi phục toàn bộ, càng đừng nói tiến bộ. Nếu không phải hiện tại Khôn Cảnh và Đông Cảnh vô chủ, các thế lực lớn đều đang cướp đoạt, sợ là sớm đã có thế lực chuẩn bị mưu đoạt Bắc Cảnh. Cho nên bọn họ phải được thiên nhãn, được một kiện Chủ Thần Khí, ít nhất là một uy hiếp. Bối Huyền còn có thể mượn thiên nhãn mưu đoạt Chủ Thần Khí còn lại, còn có thể dùng thiên nhãn tìm kiếm Lục Tiểu Bạch. Nơi này mọi lúc đều có đại viên mãn cảm ứng, đại viên mãn cảm ứng được, sau đó Bối Luân xuất hiện, đối thoại với Lục Ly. Lục Ly trầm mặc một lát, truyền âm nói: - Ngươi muốn thế nào? - Rất đơn giản! Bối Luân cười tủm tỉm nói: - Ngươi có biết chúng ta muốn cái gì không, những võ giả này chúng ta giết hay không cũng không sao, còn có chúng ta giết ngươi hay không cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần đồ vật đến tay, chúng ta có thể thả bọn họ. - Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc? Lục Ly truyền âm, nói: - Ta qua đó, nháy mặt bị các ngươi chém giết, thả bọn họ? Các ngươi thả bọn họ cũng sẽ đuổi giết trở về. Đưa bọn họ hay không cũng phải chết, ta vì sao phải đưa ra? Bối Luân cười cười nói: - Vậy ngươi nói đi, ngươi nói thế nào thì đổi thế ấy! Ngươi cho rằng đổi thế nào thì an toàn thì làm như thế! - Ngươi trước thể hiện thành ý! Lục Ly trầm ngâm, nói một câu. - Ngươi không ngốc, ta cũng không ngốc! Bối Luân cự tuyệt thật kiên quyết, hắn nói: - Nếu muốn vậy phải có chút thành ý. Nếu không muốn đổi, ta hiện tại có thể giết chết hai người trong đám người này, ngươi muốn ai chết, nói lão phu một tiếng!
Chương 5038 Quét ngang Tiên Vực
Trong tay Bối Luân xuất hiện một thanh chiến đao, đi tới đi lui quanh đám Vũ Hoàng. Trên chiến đao, hàn quang lóng lánh, đao mang phun ra nuốt vào, giống như giây tiếp theo, một võ giả sẽ chết đi. Lục Ly bất đắc dĩ thở dài, nói: - Được rồi, ta phải nghĩ xem đổi thế nào! Cho ta vài ngày, ta hiện tại ở trong Băng Hậu Cung, muốn đi ra cũng phiền phức, cần một ít thời gian. - Có thể! Bối Luân thật sảng khoái nói: - Như vậy, ta cho ngươi một tháng, nếu một tháng ngươi vẫn chưa nghĩ xong, ta giết một ngườ. Hai tháng sau vẫn chưa nghĩ xong, ta giết người thứ hai, cứ tiếp tục giết như vậy, giết đến không còn lại ai mới thôi. Vù! Sau khi Bối Luân nói xong, xoay người rời khỏi tường thành. Hắn không nóng nảy, cục diện hiện tại hắn không kéo dài, hắn kéo dài không nổi nữa. Hắn không dám bức quá nhanh, cho Lục Ly ít thời gian. Hắn tin tưởng Lục Ly sẽ đổi, chỉ đang nghĩ biện pháp an toàn. Đổi thế nào, hắn đều sẽ đổi, bởi vì những người này không chút ý nghĩa, bao gồm Vẫn đại nhân. Tra tấn nghiêm hình Vẫn đại nhân đều đã thử qua, khảo vấn không được hành tung của Tiểu Bạch. Nếu sưu hồn, Vẫn đại nhân có phong ấn kí ức, trong linh hồn còn có bố trí tự hủy, một khi sưu hồn, linh hồn sẽ trực tiếp nổ tung. Cho nên Vẫn đại nhân cũng vô dụng, bằng không bọn họ cũng sẽ không treo Vẫn đại nhân trên tường thành, hấp dẫn Lục Tiểu Bạch. Chỉ cần thu được thiên nhãn, nhưng người này Bối Luận đều thật tâm giao lại cho Lục Ly. Đương nhiên, đến lúc đó hắn lại nghĩ biện pháp lưu lại ký hiệu truy tung, có cơ hội đuổi giết tự nhiên phải đuổi giết, miễn lưu lại hậu hoạn. Chiến lực của Vẫn đại nhân cũng rất mạnh, thả cọp về núi, sau này Bối gia sẽ trả giá lớn. Trong chiến thuyền, Lục Ly đứng trầm ngâm. Lục Tiểu Bạch lo lắng đi tới đi lui, Tiểu Bạch biết xảy ra chuyện, Lục Ly không chịu nói, hắn mới sốt ruột như thế. Ước chừng trầm ngâm nửa canh giờ, Lục Ly mới mở to mắt nói: - Vẫn đại nhân bị bắt, còn có Vũ Hoàng Vũ Dương Mạc Thiên Thiên, hiện tại đều ở Bắc Vuong Thành. Nhưng Tiểu Bạch, ngươi đừng lo lắng, ta có một ý tưởng, vừa lúc mượn dùng bọn họ, ta nghĩ biện pháp dụ dỗ toàn bộ đại viên mãn đi đến nơi chỉ định, một lưới bắt hết! Phi hành một tháng, Lục Ly không nghĩ sẽ đổi con tin thế nào, mà tiếp tục tìm hiểu phương pháp vận dụng hàn khí. Hắn không sợ Bối gia giết con tin, chỉ cần hắn đáp ứng trao đổi, Bối gia tuyệt đối sẽ không động vào những con tin này. Bối gia càng để ý thiên nhãn. Một tháng sau, hắn xuất quan đúng giờ, sau đó vận dụng Chủ Thần Khí dò xét, Bối Luân quả nhiên đang chờ bên kia, đao trong tay cũng lấy ra, có lẽ thần niệm của Lục Ly không thăm dò, hắn sẽ thật sự giết một con tin. - Lục Ly, nói thế nào? Nếu không ta giết một người tế thiên, thế nào hả? Bối Luân khoan thai hỏi, kỳ thật một tháng này Lục Ly vẫn không truyền thần niệm qua, hắn rất khẩn trương, sợ Lục Ly không chịu đổi, đến lúc đó thật phiền. Giết những con tin này có ích lợi gì? Giết có thể khiến nội tâm bọn họ thống khoái hơn sao? Hoàn toàn không. Lục Ly dừng một chút, truyền âm nói: - Ta đổi với các ngươi, nhưng ta cần thời gian, ít nhất phải hơn nửa năm mới có thể đến Bắc Cảnh. Ta còn chưa nghĩ ra trao đổi thế nào, các ngươi cho ta chút thời gian, sau nửa năm, ta liên hệ các ngươi. Nếu các ngươi dám giết một con tin, đời này đều đừng mơ tưởng đến thiên nhãn, ta tình nguyện hủy diệt cũng không giao cho các ngươi. - Dễ bàn! Bối Luân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lục Ly đồng ý trao đổi, vậy không có vấn đề gì. Hơn nửa năm chỉ như trong nháy mắt, không ảnh hưởng cái gì. Bối Luân dừng một chút nói; - Không thành vấn đề, tám tháng đi, nếu tám tháng ngươi còn không xác định tin tức, ta sẽ giết một nửa con tin, nói được làm được. - Mang toàn bộ con tin đi, trông coi cẩn thận! Bối Luân vung tay lên, mấy trưởng lão chạy vội đến, dẫn theo toàn bộ con tin. Cũng không mang vào đại lao mà mang vào phủ thành chủ, tìm một tòa thành, sau đó một cường giả đại viên mãn cộng thêm hai cường giả sắp đại viên mãn tọa trấn trông coi. Lục Ly tra xét một lần mới yên tâm, an tâm tiếp tục bế quan tìm hiểu phương pháp vận dụng hàn khí, chiến thuyền rất nhanh phá không rời đi, lại hơn hai tháng, chiến thuyền đến gần cửa vào Tiên Vực. Lục Ly để Tiểu Bạch đừng đi vào, ngừng lại xung quanh, còn có thời gian không vội mà tiến vào Tiên Vực. Hắn còn cần tiếp tục tìm hiểu. Không có thực lực tiến vào Tiên Vực sẽ rất nguy hiểm, có thực lực ở Tiên Vực là có thể hoành hành. Hiện tại hàn khí của hắn có thể nháy mắt bao phủ phạm vi hai ngàn lý, nhưng vẫn không đủ. Tốc độ đại viên mãn rất biến thái, hai ngàn dặm rất khó bảo đảm, nếu vạn dặm thì ổn hơn, ít nhất tự bảo vệ mình không thành vấn đề. Chiến thuyền ngừng lại cách trăm vạn lý cửa vào Tiên Vực. U Linh Thuyền không phải đại viên mãn tra xét không được, hiện tại chiến thuyền cũng bố trí mười mấy pháp trận thần văn, cho dù là Cảnh Vương đến công kích phỏng chừng mấy chiêu cũng không có biện pháp phá vỡ. Tiểu Bạch vẫn tra xét bốn phía, có tình huống gì đều có thể lập tức đánh thức Lục Ly. Thời gian rất nhanh trôi qua ba tháng, ánh mắt Lục Ly đột nhiên mở ra, sau đó hắn thu Tiểu Bạch vào trong không gian thần khí. Hai tay hắn vũ động, hàn khí trên hai tay lóng lánh, nhưng giờ phút này, hàn khí cũng không khuếch tán bốn phương tám hướng. Nguyên khí bốn phương tám hướng thiên địa vọt đến chỗ hắn, giống như giếng phun, không gian phạm vi ngàn dặm bắt đầu rơi bông tuyết. Bông tuyết phi thường lớn, như lông ngỗng bay đầy trời. Nhiệt độ hư không ngàn dặm nháy mắt rơi chậm lại, lấy tốc độ cực kỳ khủng bố rơi xuống. Bốn phương tám hướng không gian nháy mắt đông lại, hư không ngàn dặm trống rỗng bỗng xuất hiện một tòa băng sơn thật lớn. Hơn nữa lấy tòa băng sơn này làm trung tâm, không gian rất nhanh đóng băng lại. Sau hơn mười hơi thở, tòa băng sơn này biến thành phạm vi hơn hai vạn dặm, biến thành một tòa băng sơn siêu cấp lớn chân chính. Ừm... U Linh Thuyền chỗ Lục Ly đóng băng, bởi vì có thần văn, bên trong không quá ảnh hưởng. Hắn cảm ứng thử, vừa lòng gật đầu. Hắn trầm quát: - Huyết Linh Nhi, mở ra thần văn.
Chương 5039 Quét ngang Tiên Vực (2)
Vù! Thần văn mở ra, thân mình Lục Ly xông ra ngoài, vận chuyển pháp giới, nơi đi qua hấp thu hàn khí, cho nên miếng băng tự tan rã. Tốc độ phi hành của hắn cũng không chịu ảnh hưởng rất lớn. Hai tay hắn vũ động, không ngừng đánh ra hàn khí. Hàn khí kia xuyên thấu qua băng tầng, độ dày băng tầng càng thêm chắc chắn. Trình độ đông cứng có lẽ cường giả sắp đại viên mãn bình thường cũng rất khó bổ ra. Hắn chạy thật nhanh, không ngừng đánh ra hàn khí, thân hình như quỷ mị, tốc độ càng lúc càng nhanh, như một con cá đang bơi. Sau khi dạo qua một vòng, Lục Ly ngừng lại, pháp giới điên cuồng vận chuyển, hàn khí bốn phương tám hướng bị hấp thu. Sau đó tầng tầng băng rất nhanh biến mất, cuối cùng biến thành sương mù nồng đậm, không trung nơi này đều bị sương mù bao phủ. - Tiến lên! Lục Ly khởi động nguyên lực, lấy hắn làm trung tâm, từng luồng sóng khí thổi qua. Sương mù này rất nhanh tiêu tán, bốn phương tám hướng rất nhanh khôi phục nguyên dạng. Lục Ly thật vừa lòng đứng trong hư không. Hàn khí này và pháp tắc băng tuyết dung hợp với nhau, ít nhất hắn có thần thông bảo mệnh, trực diện chống đại viên mãn cũng không sợ hãi. - Đi rồi! Thân mình Lục Ly ẩn vào trong U Linh Thuyền, sau đó phóng xuất ra Tiểu Bạch. Hắn nghiêm túc nói: - Tiểu Bạch, ngươi ở xung quanh tìm kiếm một bí cảnh, trốn một trận, ngươi đi theo không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ có nguy hiểm vô tận. - Lão Đại, ngươi có nắm chắc sao? Tiểu Bạch hỏi ngược lại: - Ngươi cho rằng khả năng gặp nạn có thể tính là lớn sao? Ý tứ của Tiểu Bạch thật rõ ràng, nếu Lục Ly có nguy hiểm, hắn tự nhiên phải đi theo, nếu không có nguy hiểm, mang theo hắn có quan hệ gì? Lục Ly cười khổ một tiếng nói: - Ta có nắm chắc nhất định, nhưng vẫn sẽ có phiêu lưu. Lỡ như ta chết, ngươi tiềm tu một thời gian, đột phá đại viên mãn cũng có thể giúp ta báo thù, giúp ta chăm sóc Lục gia được không? - Ngươi cảm thấy có thể sao? Tiểu Bạch nghiêm túc nhìn Lục Ly, nói: - Lão đại, ngươi cảm thấy ngươi chết rồi, ta có thể tĩnh tâm tu luyện sao? Ngươi cảm thấy được tính cách của ta còn có thể đột phá đại viên mãn sao? Lão đại, ngươi quên ta có một tòa Đông Vương Tháp sao? Thời điểm chiến đấu ta có thể tiến vào Đông Vương Tháp, thời điểm mấu chốt. Đông Vương Tháp có thể giúp ngươi phòng ngự. Ừm... Lục Ly cười chua sót, cuối cùng gật đầu nói: - Được rồi, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau ra trận giết địch đi. Phải chết thì chết một chỗ. Lục Ly và Tiểu Bạch cùng nhau sóng vai chiến đấu vô số lần. Tiểu Bạch cứu hắn rất nhiều lần, hắn cũng cứu Tiểu Bạch rất nhiều lần. Một người một thú chiến đấu hăng hái nhiều năm, rất nhiều bọn họ đều hiểm tử hoàn sinh. Tính cách của Tiểu Bạch quả thật như vậy, nếu hắn chết, Tiểu Bạch khẳng định không tâm tư bế quan tu luyện, càng đừng nói đột phá đại viên mãn. Đến lúc đó, nó lẻ loi hiu quạnh một mình, kết cục cuối cùng có lẽ liều chết một trận với địch nhân, huyết nhiễm Tiên Vực. Lục Ly cũng có lo lắng nhất định, Tiểu Bạch có Đông Vương Tháp, đây là chí bảo Đông Vương, ít nhất đại viên mãn bình thường muốn đánh nát rất khó. Cộng thêm hắn tùy thời có thể mang Tiểu Bạch tiến vào trong pháp giới, cho nên không quá nguy hiểm. - Lão đại, ta cách đại viên mãn không xa. Có lẽ sẽ đột phá trong lúc chiến đấu? Tiểu Bạch nhếch miệng cười, bàn tay to vung lên, nói: - Hắc hắc, hai huynh đệ chúng ta liên thủ, quét ngang cả Tiên Vực! Đi thôi! Đến cửa ra vào Đông Cảnh, Lục Ly mang theo Tiểu Bạch vào trong pháp giới, sau đó vận dụng Thần Dịch Thuật, biến thành một võ giả Thánh Hoàng bình thường, còn là một lão giả của chủng tộc kỳ dị, khí tức sinh mệnh hắn cũng ngụy trang. Trong tay hắn có chìa khóa ra vào Tiên Vực, hắn nghênh ngang tiến vào Tiên Vực. Cửa ra vào này có rất nhiều võ giả, thám báo cũng rất nhiều, Bối Luân an bài một ít thám báo đến, nhưng không an bài đại viên mãn. Nếu Lục Ly đồng ý trao đổi, vậy an bài đại viên mãn cũng rất dễ dàng bứt dây động rừng, không cần phải... Các thế lực cũng xếp thám báo tại đây, chủ yếu vì truy tung Lục Tiểu Bạch. Sau khi Lục Ly đi vào, hắn cảm giác ít nhất có mấy trăm thần niệm tập trung vào hắn. Hắn cảm ứng thử, giống như không có đại viên mãn, nội tâm hắn nhất thời an tâm. Hắn không có hành động gì, chậm rãi bay ra ngoài. Nếu không có võ giả chặn lại, hắn sẽ rời đi gần đó, sau đó bay đi Bắc Cảnh. - Đứng lại! Hắn mới vừa từ trên núi đi xuống, bị mấy thám báo cản lại. Đây là mấy thám báo cao nhất, đều là Thánh Hoàng, nhìn chằm chằm Lục Ly như hổ rình mồi. Lục Ly chần chờ một chút, cũng không nén giận, hắn cũng không phóng thích hàn khí, vài giọt lực hủy diệt trong tay hắn ra, trực tiếp tiến vào trong cơ thể ba Thánh Hoàng này. - A! Ba Thánh Hoàng sao chịu nổi lực hủy diệt, ngã quay cuồng trên mặt đất. Thân mình Lục Ly phóng ra, sau khi bay đi mấy vạn dặm, trực tiếp tiềm ẩn rời đi. Đông Cảnh hiện tại đã không còn là Đông Cảnh của Lục Ly, Lục Ly cũng sẽ không để ý quá nhiều. Ba Thánh Hoàng này muốn cản hắn, hắn cũng không quản là nhà ai, động thủ chém giết là được. - Đuổi theo! Bốn phía nhất thời bay ra vô số thám báo, đuổi theo phương hướng Lục Ly biến mất. Đáng tiếc Thần Ẩn Thuật của Lục Ly, thám báo bình thường không tra xét ra được. Bọn họ tìm tòi một vòng, mất tích bóng dáng của Lục Ly. Sau khi Lục Ly tiềm hành mấy trăm ngàn dặm, phóng xuất ra Tiểu Bạch, lấy ra U Linh Thuyền nghênh ngang bay đến Bắc Cảnh. Tốc độ U Linh Thuyền rất nhanh, mặt khác không phải đại viên mãn sẽ không cảm giác được U Linh Thuyền. Đại viên mãn cả Tiên Vực chỉ nhiều như vậy, không có thể bố trí khắp thế giới, cho nên khả năng bị đại viên mãn phát hiện là rất thấp. Bất quá, cho dù bị đại viên mãn phát hiện, Lục Ly cũng không quan tâm, đại viên mãn bình thường hắn có thể dễ dàng phong ấn.
Chương 5040 Trùng Minh Sơn
Hiện tại những đại viên mãn này ở Đông Cảnh, còn có đại viên mãn Bắc Cảnh, Lục Ly không sợ một ai. Bởi vì... không có đại viên mãn hỏa hệ, đại viên mãn hỏa hệ không phải không có, cả Tiên Vực chỉ có bốn người, hai người ở Đấu Cảnh, một người ở Nam Cảnh, còn có một người ở Tây Cảnh. Chỉ có đại viên mãn hỏa hệ mới có thể khắc chế hắn. Cho nên đối với việc đánh chết Bối Huyền, hoành hành khắp Bắc Cảnh, Lục Ly vẫn có tự tin nhất định. Chiến thuyền bay về trước rất nhanh, vô thanh vô tức, tốc độ đặt biệt nhanh, còn trực tiếp bay lên trời cao. Võ giả phía dưới căn bản không có biện pháp phát hiện. Nơi này cách Bắc Vương Thành một khoảng cách. Cũng may tốc độ U Linh Thuyền rất nhanh, nếu bay thẳng tắp, trên đường không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn chỉ cần hơn ba tháng, thời gian không sai biệt lắm. ...... - Tộc vương, cửa ra vào Đông Cảnh Tiên Vực có một cường giả thần bí xâm nhập. Cường giả này có nọc độc quỷ dị, còn có tiềm ẩn thuật cường đại, hẳn là Lục Ly không sai! Trong Bắc Vương Thành, trong một cung điện, Bối Luân bẩm báo với Bối Huyền đang bế quan. Trong khoảng thời gian này, Bối Huyền vẫn luôn bế quan, đều là đang ma hợp thân thể mới, tăng chiến lực. Thân thể này kém hơn thân thể lúc trước của hắn, thực lực cũng không có biện pháp tăng lên. Hắn ma hợp thân thể một thời gian, chiến lực có thể khôi phục rất nhiều. - Ừm, còn cần một thời gian nữa! Bối Huyền hơi gật đầu, cũng không quá để ý, một Lục Ly mà thôi, nếu năm đó không phải trốn vào Băng Hậu Cung, Lục Ly đã sớm bị giết rồi. Nếu Lục Ly muốn đổi con tin, vậy cho dù nhảy nhót thế nào cũng vô dụng, ít nhất thiên nhãn phải ngoan ngoãn tặng lại. Về phần đuổi giết về sau, Bối Huyền cũng không muốn quản, Bối Luân tự nhiên sẽ an bài sắp xếp. - Còn có việc? Bối Luân không rời đi, Bối Huyền mở to mắt hỏi. Bối Luân nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: - Căn cứ vào gian tế tình báo chúng ta sắp xếp ở Nam Cảnh kia, Nam Vương Thành có hơi dị thường. - Nam Vương Thành? Bối Huyền trừng mắt hỏi: - Nam Vương Thành có vấn đề gì? - Giống như... Bối Luân có hơi không xác định nói: - Nguyệt gia giống như lặng lẽ dời đi đệ tử tinh anh. Tuy thật bí mật, nhưng vẫn bị phát hiện manh mối. Hơn nữa cao tầng Nguyệt gia rõ ràng đang rút lại, cường giả triệu tập ở hướng nam, gần như triệu tập đóng quân bên ngoài trở về. Cao tầng Nguyệt gia... cảm giác thật thấp thỏm lo âu! - Hả? Bối Huyền có chút kinh ngạc, suy tư một lát hỏi: - Nguyệt Thúc đâu? Hắn ở đâu? Lần trước công kích Vẫn lão quỷ không nhìn thấy hắn sao? - Ta hoài nghi... có thể đã xảy ra chuyện! Bối Luân nói: - Lần trước hắn có manh mối khác, truy tung thử, kết quả đi lâu như vậy không có kết quả gì. Nếu Nguyệt Thúc không xảy ra chuyện, Nguyệt gia không thể xảy ra tình huống này. - Không có khả năng! Bối Huyền lắc đầu nói: - Cục diện hiện tại của Tiên Vực, đã đủ rung chuyển rồi. Bên kia... có lẽ sẽ không phép tiếp tục đại loạn. Hơn nữa chiến lực của Nguyệt Thúc không kém, ai có thể giết hắn? Cảnh Vương còn lại cũng sẽ không điên, vô duyên vô cớ đánh chết Nguyệt Thúc? Tiếp tục tìm hiểu, tốt nhất tìm thái thượng trưởng lão của Nguyệt gia đi tìm hiểu một chút. Ừm... Bối Luân hơi gật đầu, nội tâm hắn hơi dao động, dù sao đó là vua Nam Cảnh, sao có thể dễ dàng chết như vậy? Hắn đi ra ngoài dặn dò, không để ý chuyện Nam Cảnh. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là thu được thiên nhãn vào tay, sau đó dùng thiên nhãn truy tra Lục Tiểu Bạch. Lục Ly bay tới, nhờ vào U Linh Thuyền, cả đường đi đều không bị phát hiện. Bối Huyền không có an bài đại viên mãn truy tung, đại viên mãn lệ thuộc trực tiếp Bối gia vốn không nhiều, không thể tùy tiện phái ra. Chỉ cần trông coi tốt bọn Vũ Hoàng đại nhân, ngày nào đó, Lục Ly khẳng định ngoan ngoãn tặng đồ đến. Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã là một tháng. Lục Ly đã sớm tiến vào Bắc Cảnh, loạn cục Đông Cảnh không ảnh hưởng với hắn. Sau khi tiến vào Bắc Cảnh, càng thêm an toàn. Chỉ cần tránh khỏi Đại Thành Trì, vùng hoang dã không có võ giả gì, chiến thuyền càng không thể bị phát hiện. Trong khoảng thời gian này, Lục Ly còn đang nghiên cứu dung hợp của hàn khí và pháp tắc băng tuyết, trở nên càng thêm thuần thục. Hắn cũng tự vấn hơn một tháng, chuẩn bị trao đổi sách lược. Hắn lựa chọn một tòa núi lớn trong Bắc Cảnh, tòa núi lớn này cách hai tòa đại thành gần đó đến mấy trăm ngàn dặm. Gần đó gần như toàn yếu tộc, là nơi phi thường thích chiến đấu. Trùng Minh Sơn! Ngọn núi này có rất nhiều trùng, vừa đến tối sẽ kêu không ngừng. Trùng nơi này đều có kịch độc, xem như một ngọn núi nổi danh ở gần đây. Lại bay bảy tám ngày, Lục Ly để Tiểu Bạch thu về U Linh Thuyền, sau đó mang Tiểu Bạch đi tiềm hành, bí mật tiến vào Trùng Minh Sơn. - Huyết Linh Nhi, bày trận đi! Lục Ly đi dạo một vòng trong núi, xác định không có võ giả, hoàn toàn không nhìn đám độc trùng này, để Huyết Linh Nhi bày trận. Hắn cần pháp trận nơi này ngăn cản địch nhân công kích, phối hợp chiến đấu với hắn, phối hợp với hắn chém giết tất cả kẻ địch đến xâm phạm...! Không sai! Lục Ly căn bản không nghĩ tới trao đổi con tin hòa bình, hắn cũng không muốn giao ra thiên nhãn. Hắn muốn mượn cơ hội trao đổi con tin, chém tận giết tuyệt toàn bộ đại viên mãn Bối gia. - Trùng Minh Sơn? Tòa thành ngầm Bắc Vương Thành, Bối Huyền nghe được báo cáo, lấy ra bản đồ, xem thử, hắn trầm ngâm một lát, hỏi: - Hắn nói đổi thế nào? - Hắn nói đại viên mãn chúng ta không được đến gần Trùng Minh Sơn trăm vạn dặm! Bối Luân nói: - Hắn nói để chúng ta phái một ít cường giả sắp đại viên mãn, mang theo con tin đến. Hắn nói đại viên mãn chúng ta có thể khống chế trong trăm vạn dặm, chỉ cần con tin tới rồi, hắn sẽ giao thiên nhãn cho trưởng lão của chúng ta. - Chỉ đơn giản như vậy! Bối Huyền cau chân mày, lắc đầu nói: - Nói như vậy, hắn trốn thoát thế nào? Ừm... thám báo trả lời thế nào, hắn có bày trận ở Trùng Minh Sơn không? - Đã phái thám báo đi qua, nhưng tin tức vẫn chưa hồi báo!
Bình luận facebook