-
Chương 5026-5030
Chương 5026 Chờ ngươi lại đây
Chuyện thiên nhãn đã truyền đi khắp nơi, vua Nam Cảnh thoạt nhìn rất có hứng thú, cũng không biết việc hắn nói dùng thiên nhãn đổi Tiểu Bạch là thật hay giả. Trái tim Lục Ly đập thình thịch, nếu có thể đổi, hắn sẽ đổi không chút do dự. Nhưng hắn không ngốc, hắn biết vua Nam Cảnh khẳng định sẽ không đổi, hắn chỉ muốn mượn cớ cướp đoạt thiên nhãn, đánh chết mình. Thậm chí... hắn không giết Tiểu Bạch, có lẽ vì chủ ý này? Trong đầu Lục Ly rất nhanh chớp động, ước chừng trầm mặc hơn mười hơi thở, hắn mới truyền âm nói: - Ta làm sao cam đoan ngươi thật tình muốn đổi? Giao dịch thế nào mới có thể bảo vệ an toàn của Tiểu Bạch và ta? Không có bảo đảm, ngươi đừng xem ta là kẻ ngốc. Ngoài mặt vua Nam Cảnh bất động thanh sắc, nhưng trái tim cũng đập thình thịch, ắt hẳn thiên nhãn này có thể lừa vào tay? Vua Nam Cảnh trầm ngâm, sau một lát, hắn nói: - Ngươi nói đi, ngươi muốn đảm bảo thế nào? Lục Ly trầm ngâm, hắn căn bản không tin lời của vua Nam Cảnh, hắn chỉ muốn cứu Tiểu Bạch, giữ chân vua Nam Cảnh, sáng tạo cơ hội, cho nên hai người đều mang ý xấu trong lòng. Lục Ly nghĩ nghĩ, nói: - Như vậy đi, ngươi phái thủ hạ đi Xương Giới giữ ta, ngươi để Tiểu Bạch rời đi. Chỉ cần sau khi rời đi một ngày, ta xác định hắn tạm thời an toàn, ta sẽ giao thiên nhãn cho thủ hạ của ngươi, thế nào? Xương Giới cách chỗ ngươi không xa, nếu ta không giao thiên nhãn, ngươi tùy thời có thể truy sát ta. - Như vậy sao... Vua Nam Cảnh cân nhắc, Tiểu Bạch rời đi một ngày cũng không chạy được bao xa. Hơn nữa hắn đã hạ năng lượng kỳ lạ lên người Tiểu Bạch, hắn có thể truy tung. Cho nên Tiểu Bạch căn bản khkông thể chạy thoát. Nếu có thể được thiên nhãn, vậy chuyến đi này đáng giá. Hắn làm bộ khó xử, tự vấn: - Ngươi hiện tại ở đâu? Lại đây mất bao lâu? Lục Ly nghĩ nghĩ nói: - Ta đến đó có lẽ cần một tháng nữa, ngươi ở đó chờ ta một tháng. - Được! Vua Nam Cảnh trầm giọng nói: - Tiểu tử, giết ngươi hay không không có vấn đề gì với bổn tọa. Lục Tiểu Bạch, bổn tọa cũng có thể không giết. Điều kiện tiên quyết là ngươi không thể đùa giỡn bổn tọa, nếu không bổn tọa sẽ xé các ngươi thành mảnh nhỏ! - Ngươi yên tâm đi, ngươi chờ gần đó, chờ ta đến! Lục Ly truyền âm, nội tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất trong thời gian ngắn đại viên mãn này sẽ không bỏ chạy. Đại viên mãn này muốn thiên nhãn của hắn, vậy hắn ít nhất có cơ hội cứu Tiểu Bạch. Hắn thậm chí còn muốn tìm cơ hội... giết chết đại viên mãn này. Lỡ như đây không phải Cảnh Vương, chỉ là một đại viên mãn bình thường thì sao? Vua Nam Cảnh mang theo Tiểu Bạch đi ra khỏi sơn động, sau đó hắn tìm một ngọn núi gần đó, tìm một sơn động, ngồi xếp bằng. Thương thế Tiểu Bạch rất nặng, vẫn hôn mê bất tỉnh. Thần niệm Lục Ly đảo qua, xác định vua Nam Cảnh vẫn không rời đi, cũng không giở trò. Vua Nam Cảnh quang minh chính đại triệu tập bộ hạ xung quanh, Nam Cảnh sắp xếp vài thám báo gần đó, có mấy thống lĩnh sắp đại viên mãn. Hơn mười ngày sau, cường giả sắp đại viên mãn đã đến, còn mang theo hai trưởng lão Thánh Hoàng. Cảm giác được thần niệm của Lục Ly quét sang nơi này, vua Nam Cảnh cười nói: - Yên tâm, bên cạnh chúng ta không có cường giả, chỉ ba người chúng ta có năng lực, triệu tập đại viên mãn từ Tiên Vực cũng không nhanh như vậy, bọn họ giao dịch với ngươi đi. - Được, chờ ta nửa tháng! Lục Ly truyền về một câu, hắn bắt đầu tìm kiếm địa hình, hắn sợ vua Nam Cảnh hãm hại hắn, cho nên chuẩn bị lựa chọn một nơi giao dịch. Hắn tìm tòi một phen, tìm được một giới diện cách nơi đó mấy trăm vạn lý, bên kia có mấy chục giới diện, từ trên hư không nhìn xuống, địa hình tương đối phức tạp. Lục Ly thay đổi phương hướng, bay đến bên này, hơn mười ngày sau, hắn đến một nơi tên là Kim Giáp Giới. Hắn tiến vào giới diện này. Sau đó hắn không liên hệ vua Nam Cảnh mà bắt đầu tra xét giới diện này. Mặt khác lợi dụng Chủ Thần Khí tra xét tình huống xung quanh. Một bên khác, hắn để Huyết Linh Nhi bố trí thần văn trong một tòa núi lớn. Cho dù đối phương có đại viên mãn đánh bất ngờ, bằng vào thần văn Huyết Linh Nhi bố trí, có thể chống đỡ một thời gian, hắn có thể lợi dụng tế đàn truyền tống bên trong truyền tống rời đi, sau đó lén trốn đi. Hắn muốn cứu Tiểu Bạch, cũng không muốn bị giết chết. Cho nên phải lợi dụng hết thảy thủ đoạn hắn có thể dùng, tranh thủ cứu Tiểu Bạch, hắn cũng có thể sống sót. Tra xét ba ngày, Huyết Linh Nhi cũng bố trí thành công, Lục Ly truyền âm cho vua Nam Cảnh, nói: - Ngươi nói người của ngươi đến Kim Giáp Giới, cách phía nam các ngươi mấy trăm ngàn dặm, mặt khác ngươi có thể chữa thương cho Tiểu Bạch! - Được! Vua Nam Cảnh đáp ứng sảng khoái, sau đó cảnh cáo: - Ngươi đừng giở trò, nếu không ngươi chạy trốn đến chân trời góc biển, bổn tọa cũng sẽ truy sát ngươi đến chết! - Ngươi không giở trò, ta khẳng định sẽ không xằng bậy! Lục Ly truyền âm lại, vua Nam Cảnh để ba hạ thủ xuất động, Lục Ly truy tung theo ba võ giả kia, mặt khác thường tra xét vua Nam Cảnh, sợ hắn làm bậy. Vua Nam Cảnh thoạt nhìn thật bình thường, đút Tiểu Bạch thần đan, nhưng Tiểu Bạch vẫn không tỉnh lại, không biết bị thương quá nặng hay bị vua Nam Cảnh phong ấn linh hồn. Thời gian lâu như vậy, thương thế của Tiểu Bạch cũng khôi phục một chút, thương thế ngoài da cơ bản đã khỏi. Ba hạ thủ của vua Nam Cảnh tới rất nhanh, chỉ là tìm nửa ngày, bọn họ tiến vào sơn động của Lục Ly, nhìn thấy Lục Ly, cũng xác định Lục Ly có thiên nhãn, cường giả sắp đại viên mãn bóp nát một miếng ngọc phù. Thân mình Lục Ly chợt lóe rồi biến mất, tiến vào pháp giới, trao đổi với vua Nam Cảnh: - Người của ngươi xác định rồi, tín hiệu truyền đi thu được chưa? Ngươi để Tiểu Bạch rời đi, sau một ngày ta sẽ giao thiên nhãn cho ngươi. Nhớ rõ, đừng giở trò gì, nếu không, ngươi vĩnh viễn không chiếm được thiên nhãn. Ầm! Vua Nam Cảnh vỗ một chưởng lên ót Tiểu Bạch. Tiểu Bạch từ từ tỉnh lại, hắn nhìn thấy vua Nam Cảnh, lập tức muốn công kích.
Chương 5027 Mãnh như vậy
Vua Nam Cảnh cười tủm tỉm nói: - Lục Tiểu Bạch đừng xúc động, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngươi muốn báo thù thì đợi đến lúc trở thành đại viên mãn rồi nói sau. Được rồi, ngươi đi đi, huynh đệ ngươi cứu ngươi kìa, ngươi chỉ có một ngày, sau một ngày, ta sẽ đuổi giết ngươi. Con ngươi Tiểu Bạch lóe ra, chần chờ một lát, truyền âm của Lục Ly vang lên: - Tiểu Bạch đừng xúc động, ngươi trước rời khỏi nơi này, lập tức! A? Tiểu Bạch ngẩn ra, sau đó vui mừng hỏi: - Lão Đại, là ngươi sao? - Đúng vậy! Lục Ly truyền âm: - Tiểu Bạch, ngươi đừng hỏi nhiều, trước rời giới diện này rồi nói sau! - Được! Tiểu Bạch oán hận nhìn thoáng qua thân mình vua Nam Cảnh, bay ra ngoài, vua Nam Cảnh nhìn Tiểu Bạch rời đi, khóe miệng lộ tươi cười nhàn nhạt. Hắn hạ năng lượng đặc thù lên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch không cảm giác được, chỉ có năng lượng này, Tiểu Bạch bỏ chạy đến chân trời góc biển hắn cũng có thể tìm được. Sau khi Tiểu Bạch bay vụt ra khỏi giới diện, truyền âm của Lục Ly vang lên: - Ngươi một đường bay đến phía nam, bằng tốc độ thật nhanh, ta ở trong giới diện phía trước mấy trăm ngàn dặm, ngươi đến hội hợp với ta. Mặc khác, ngươi tra xét rõ ràng, xem thân thể có lưu lại ký hiệu đặc biệt không, sợ bị đại viên mãn kia truy tung. - Được! Nghe được giọng nói của Lục Ly, Tiểu Bạch có cảm giác muốn rơi lệ khó hiểu. Giống như đứa nhỏ mất phụ thân, lẻ loi hiu quạnh, gặp ca ca từ bên ngoài trở về của mình. Hắn vừa cẩn thận kiểm tra, vừa phi hành rất nhanh. Sau khi hắn kiểm tra một lần, cảm giác thần niệm bao phủ mình vẫn còn, hắn vội vàng nói: - Không thành vấn đề, trên người ta cũng không thành vấn đề, cũng không có vật gì, không có mùi gì,... - Lại kiểm tra lần nữa! Lục Ly dặn dò, sau đó thần niệm quét sang phía vua Nam Cảnh, xác định vua Nam Cảnh không hành động, hắn lại tra xét bốn phương tám hướng, cũng không phát hiện dị thường gì. Từ nơi này bay trở về hắn cần nửa ngày, chờ Tiểu Bạch đến đây, hắn sẽ mang Tiểu Bạch trốn đi. Đúng vậy, Lục Ly chuẩn bị trốn! Hắn giao ra thiên nhãn, đối phương cũng sẽ giết hắn và Lục Tiểu Bạch, một khi đã như vậy, hắn vì sao phải giao ra? Vốn hắn còn muốn mang Tiểu Bạch bỏ chạy đến giới diện còn lại, về sau thay đổi chủ ý. Hắn có thể để Tiểu Bạch tiến vào pháp giới, cho dù hắn chết, pháp giới cũng không sụp đổ, vậy Tiểu Bạch vẫn còn cơ hội sống sót... Vua Nam Cảnh vẫn không nhúc nhích, thản nhiên chờ đợi. Gần đó cũng không có dao động gì, dưới chân núi bố trí thần văn báo động cũng không cáo dấu hiện gì, thời gian rất nhanh trôi qua, Tiểu Bạch đi đến bên này, tiến vào giới diện, tiến thẳng đến bên này. Lục Ly vẫn xác định tình huống xung quanh, chờ Tiểu Bạch đến chân núi, thân mình hắn phóng ra nhanh ra ngoại giới. Cường giả sắp đại viên mãn chờ bên ngoài trầm giọng nói: - Lục Ly, tộc vương nhà ta đã thả Lục Tiểu Bạch, ngươi nên giao đồ vật rồi! - Có thể! Nhẫn trong tay Lục Ly sáng ngời, sau đó hàn khí trào ra, bốn phía nhất thời đóng băng. Lục Ly rất nhanh hấp thu hàn khí, nếu không Tiểu Bạch dưới chân núi có lẽ cũng sẽ bị đóng băng. Hàn khí này rất khủng bố, ba võ giả kia bị đông lại, hai Thánh Hoàng trực tiếp bị đông chết, nguyên lực sinh mệnh khô kiệt, hồn phi phách tán... Vù! Lục Ly lấy ra Vô Ngân Đao, hung hăng bổ đến cường giả sắp đại viên mãn này, một tiếng nổ vang nặng nề, đầu của cường giả sắp đại viên nở hoa. Lục Ly chém giết hai người khác, thần niệm hướng đến Tiểu Bạch dưới chân núi, quát to: - Tiểu Bạch, đi lên! Thần văn trên núi không mở ra, Tiểu Bạch trực tiếp bay vụt lên, còn chưa bay đến nơi, từ xa nhìn thấy Lục Ly, nước mắt lập tức tuôn trào. Sau đó trực tiếp nhào vào lòng Lục Ly, khóc lớn. Lục Ly vỗ bả vai Tiểu Bạch, nói: - Được rồi, ta đều biết cả, ngươi nén bi thương đi. Hiện tại không phải lúc tán gẫu, ta trước mang ngươi rời đi! Vù! Lục Ly mang Tiểu Bạch vào trong không gian thần khí, sau đó tiến vào trong pháp giới. Hắn vẫy tay một cái, một Cung Hoàng Đỉnh xuất hiện, hắn đảo ngược Cung Hoàng Đỉnh lại, biến lớn Cung Hoàng Đỉnh. Thúc giục Cung Hoàng Đỉnh, thân mình hắn tiến vào trong đỉnh. Hào quang trong Cung Hoàng Đỉnh lóng lánh, ngăn cách hàn khí bên ngoài. Vù! Lục Ly phóng ra Tiểu Bạch từ trong không gian thần khí, Tiểu Bạch nhìn xung quanh, có hơi ngờ vực hỏi: - Lão Đại, nơi này là nơi nào? - Trong pháp giới của ta! Đối với Tiểu Bạch, Lục Ly không có bí mật, hắn nói; - Ngươi đừng rời khỏi đỉnh này, hàn khí bên ngoài ngươi không chịu được, ngươi đừng làm gì, ngoan ngoãn chờ đợi bên trong đi. Lục Ly không nhiều lời, thân mình chợt lóe ra ngoài. Sau đó lập tức phóng ra Vô Ngân Đạo, tiềm ẩn bên ngoài. Hắn xông lên trời cao, tìm một chỗ hư không bạc nhược, hắn di chuyển ra ngoài. Nào biết chỗ hư không bạc nhược lại có thần văn, còn là một loại thần văn rất mạnh. - Không hay rồi! Lục Ly kinh hãi, trên mặt đều là vẻ chấn kinh, thần văn này bố trí khi nào? Hắn sao lại không phát hiện? Rất tà môn. Hơn nữa thần văn này phi thường mạnh, khẳng định là đại viên mãn bố trí. Thần văn này Huyết Linh Nhi có thể phá, vấn đề lỡ như bên ngoài có đại viên mãn thì sao? - Mặc kệ, Huyết Linh Nhi phá trận! Lục Ly phóng thích ra Huyết Linh Nhi, sau đó hắn tiến vào pháp giới tra xét tình huống bên ngoài. Không ngoài dự liệu của hắn, sau khi Huyết Linh Nhi bắt đầu nghiên cứu trận pháp thần văn, một đại viên mãn bên ngoài dần hiện ra, đứng ở cửa ra vào, trong tay còn cầm thần binh Chí Tôn. Nội tâm Lục Ly chần chờ. Nếu hắn không đi ra, chờ đại viên mãn bên kia đến, vậy muốn đào tẩu càng khó khăn. Nếu phải đi ra ngoài, vậy cần đấu một trận với đại viên mãn bên ngoài. Uy lực hàn khí của hắn tăng lên gấp mười, hắn có lẽ có thể đóng băng đại viên mãn, hắn vẫn có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm. Vấn đề là lỡ như đóng băng không được? Đây cũng không phải chuyện đùa, sẽ chết người. Nghĩ đến chiến lực hiện tại của hắn chống lại đại viên mãn, thật dễ dàng bị giết chết. - Thử một lần!
Chương 5028 Đuổi theo
Cuối cùng Lục Ly cắn răng hạ quyết tâm. Chủ yếu là hắn cảm giác có chút hy vọng, cảm giác hàn khí của mình thật rất mạnh. Hắn lẳng lặng chờ đợi, đồng thời không ngừng tra xét tình huống bốn phía. Hắn còn tích chút thời gian tra xét tình huống phía vua Nam Cảnh. Vua Nam Cảnh biến mất, khi Lục Ly đánh cường giả sắp đại viên mãn và hai Thánh Hoàng, ngọc phù trong tay vua Nam Cảnh vỡ vụn, hắn lập tức thông tri đại viên mãn nơi này, trở về thật nhanh. Lục Ly có Vô Ngân Đao, vua Nam Cảnh đã sớm biết, sưu tầm đầy đủ tu liệu của Lục Ly, hắn tự nhiên không thể lơ là, chủ yếu là hắn dự đoán được thiên nhãn. Hắn bí mật triệu tập một đại viên mãn Đông Cảnh đến, lặng yên vô tức bố trí thần văn, nghĩ làm sao bắt Lục Ly. Hắn bay tốc độ nhanh nhất, cách nơi này chỉ còn lộ trình nửa ngày. Phi hành tốc độ nhanh, nhiều nhất chỉ cần hai ba giờ đã có thể lại đây. Chỉ cần đại viên mãn bên này lưu giữ, không cho Lục Ly đi ra, vậy Lục Ly chỉ còn đường chết. Hả? Cảm ứng nửa đường, phát hiện không cảm nhận được tồn tại của Lục Tiểu Bạch. Ánh mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc. Năng lượng ở trong cơ thể Tiểu Bạch, cho dù Tiểu Bạch chạy đến bí cảnh nào, hắn cũng có thể cảm giác. Lục Ly giấu Tiểu Bạch thế nào? - Không sao cả! Vua Nam Cảnh lắc đầu, đại viên mãn kia là thủ hạ đắc lực của hắn, Kim Giáp Giới rất nhỏ, chỉ có ba cửa ra vào, đại viên mãn này không thể nào không trông coi nổi ba cửa ra vào? - Nửa canh giờ! Chỉ nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi đã truyền lời: - Chủ nhân, thần văn này lập tức phá vỡ, ngươi chú ý! - Được! Thân mình Lục Ly hiện lên, trong tay cầm Vô Ngân Đao, đao này không dùng giết người mà dùng làm tấm chắn. Thời khắc quan trọng có thể giúp hắn chắn lại. Hắn đến cửa ra vào, rất nhanh hào quang thần văn chợt lóe, Huyết Linh Nhi bay vụt đến, Lục Ly bất chấp tất cả, hàn khí trong tay trút xuống, đánh ra sóng khí. Vù! Trong tay một đại viên mãn bên ngoài xuất hiện trường thương lóng lánh, đâm đến chỗ không gian bạc nhược. Một khắc hàn khí kia xuất hiện, đôi mắt hắn co rụt lại, cảm giác nguy cơ theo bản năng. Thân mình hắn muốn lui về sau, nhưng hàn khí đã thổi quét qua, thế giới bên ngoài rất nhanh đóng băng, đại viên mãn cũng bị đông cứng. Hàn khí xuyên qua không gian đông cứng, bao phủ những đại viên mãn này, đại viên mãn này hoàn toàn biến thành khối băng, hoàn toàn không thể động. - Mãnh như vậy? Thân mình Lục Ly run lên, đôi mắt sáng lên, hàn khí của hắn quả thật có thể đông lại đại viên mãn, hơn nữa từ tình huống có thể nhìn ra, đại viên mãn này bị đông lạnh còn nghiêm trọng hơn Kim Nghiêm năm đó. Gần như trong nháy mắt, thân thể bị hư hại rất nhiều chỗ, thân thể gần như ở trạng thái bán phế, hơn nữa linh hồn cũng bị tổn thương do rét lạnh? Lúc trước Lục Ly phóng ra hai lần công kích hàn khí, đều là nháy mắt đông cứng lại, cho nên hắn cũng không biết uy lực chân chính của hàn khí này. Hiện tại phát hiện hàn khí có hơi biến thái, ngay cả đại viên mãn cũng bị đông lại trong nháy mắt, hơn nữa thân thể vừa bị đóng băng sẽ bị phá hủy. Lục Ly không vội vã lao ra, mà lẳng lặng chờ đợi quan sát. Không xác định đại viên mãn còn chiến lực hay không, hắn không dám mạo hiểm. Hắn tinh tế quan sát, thân thể đại viên mãn không ngừng bị phá hủy theo thời gian. Lúc trước bọn Lê Hoàng không bị hàn khí bao phủ, chỉ bị dư uy của hàn khí đông cứng, thân thể cũng rất nhanh hư hại. Hiện tại đại viên mãn này trực tiếp bị hàn khí bao phủ, thân thể hư hỏng với tốc độ cực kỳ khủng bố. Toàn bộ kinh mạch bị vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu vỡ tung, nếu tiếp tục như vậy rất nhanh sẽ bị đóng băng chết tươi. - Sắp chết rồi... Đại viên mãn này là đại viên mãn của Nam Cảnh, còn là tộc nhân Nguyệt gia, trong linh hồn hắn đều là kinh hãi. Vừa rồi hắn cảm giác được tồn tại của Lục Ly, vốn nghĩ Lục Ly chỉ là một con kiến, một con kiến có chút kỹ xảo, chỉ cần hắn vung một chiêu tùy tiện là có thể đánh chết. Lại không ngờ, Lục Ly chỉ đánh ra mấy chưởng, đánh ra hàn khí, sau đó hắn đã không thể động đậy. Không động đậy là chuyện nhỏ, mấu chốt thân thể hắn rất nhanh bị đông lạnh, bị hư hại. Linh hồn cũng không ngừng bị xâm hại, hắn cảm nhận được hơi thở tử vong. Dưới tình huống bình thường, thân thể bị hủy diệt, hắn vẫn còn có thể để linh hồn thoát đi. Nhưng dưới tình huống này, linh hồn hắn cũng chạy không thoát. Một khi linh hồn ly thể cũng sẽ bị hơi lạnh vô cùng tổn thương, sau đó bị hủy diệt. Hiện tại hắn không làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt chờ chết. - Đây là hàn khí gì? Chẳng lẽ là hàn khí Chủ Thần Khí của Băng Hậu phóng ra? Trong đầu đại viên mãn này hiện lên ngờ vực, cảnh giới hiện tại của Lục Ly là Thánh Hoàng Cảnh, cảnh giới sắp đại viên mãn còn chưa đạt thành. Nếu chỉ là pháp tắc băng tuyết bình thường, tuyệt đối không thể nào uy lực lớn như vậy. Như vậy chỉ có một giải thích, Lục Ly khẳng định thông qua hàn khí Chủ Thần Khí phóng thích, công kích hàn khí này rất có thể là sát chiêu Băng Hậu lưu lại. Sau một nén nhang, cảm giác thân thể của hắn đã hoàn toàn bị phá hủy, thương thế linh hồn càng lúc càng nặng. Hắn biết nếu vẫn không tự cứu, hắn sẽ hoàn toàn chết đi. Hắn nghĩ nghĩ, thần niệm quét ra, tập trung vào Lục Ly, nói: - Lục Ly, chúng ta thảo luận một điều kiện, ngươi phá giải đóng băng, ta tha các ngươi rời đi! Lục Ly trừng mắt, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn đại viên mãn, không đáp lời, đại viên mãn này nóng nảy, lại truyền âm nói: - Nếu không như vậy, ta cho ngươi thần binh Chí Tôn của ta. Ngươi đừng quá đáng, ta liều chết phóng thích sát chiêu, ngươi cũng phải chết, chạy cũng chạy không thoát! - Ngu ngốc! Lục Ly phun ra hai chữ, sau đó lại phóng ra hàn khí xâm nhập. Thân mình hắn chợt lóe, tiến vào pháp giới. Đại viên mãn này còn nhắc nhở hắn, nếu đại viên mãn tự bạo... hắn cách gần như vậy sẽ có nguy hiểm, vẫn là ở trong pháp giới lẳng lặng chờ đại viên mãn chết đi là được.
Chương 5029 Đuổi theo (2)
Đại viên mãn này không chống lại được lâu nữa, lại qua một nén nhang, thân thể đại viên mãn này hoàn toàn bị hủy diệt, linh hồn cũng dần dần vỡ tan. Đại viên mãn này cuối cùng muốn điều động căn nguyên thần lực bảo hộ linh hồn. Đáng tiếc, linh hồn bị thương quá nặng, bảo hộ không được, chậm rãi vỡ tan. Xác định đại viên mãn này đã chết, thân mình Lục Ly phóng ra, hắn hấp thu hàn khí xung quanh. Khối băng bốn phía không gian dần dần hòa tan, hóa thành sương lạnh. Lục Ly vứt thân thể đại viên mãn kia vào Không Gian Giới, thu lại thần binh Chí Tôn, hắn cũng không dám... dừng lại nữa, bay về phía xa. Lục Ly không biết chính là, khi hắn thu hồi thần binh Chí Tôn, không chú ý năng lượng kỳ dị trong thần binh. Đó là thần lực bản năng của đại viên mãn chết đi, còn có tàn hồn ẩn núp trong thần lực căn nguyên... Đại viên mãn này biết mình sống không nổi, hắn cũng không tự bạo, không có phản kháng. Nhưng hắn vận dụng bí pháp, để lại tàn hồn. Hắn cược Lục Ly khẳng định sẽ thu hồi thần binh Chí Tôn của hắn, hắn chỉ phương hướng Lục Ly đào tẩu cho vua Nam Cảnh, hắn muốn vua Nam Cảnh báo thù cho hắn. - Nguyệt Khải đã chết... Vua Nam Cảnh phi hành cấp tốc, thân mình đột nhiên ngừng lại. Hắn không có ngọc phù bản mạng của đại viên mãn kia, nhưng đồng tông đồng tộc, hắn cảm giác nguyên lực sinh mệnh của Nguyệt Khải đang biến mất từ trong thế giới. Trong mắt hắn đều là vẻ bi thương và kinh nghi, chiến lực của đại viên mãn này cũng không quá yếu, là ai giết hắn? Lục Ly? Một Thánh Hoàng làm sao có thể đánh chết đại viên mãn? Nếu không phải Lục Ly, đó là ai? Chẳng lẽ đại viên mãn còn lại của đông Cảnh? Nhưng đại viên mãn Đông Cảnh có mười mấy người chết trận ở Bắc Vương Thành, hiện tại còn lại sao dám tập kích đại viên mãn của Nam Cảnh? - Đi! Vua Nam Cảnh nổi giận gầm lên một tiếng, rất nhanh đuổi theo. Sau một canh giờ, hắn đến nơi Nguyệt Khải bị giết, hàn khí nơi này đã sớm phân tán, đều không lưu lại vết máu, không có dấu vết chiến đấu gì. Đôi mắt vua Nam Cảnh lóe sáng, hắn quan sát một lát, nói: - Khải thúc ngã xuống ở đây... ừm... Khải thúc để lại tàn hồn? Vua Nam Cảnh nhắm mắt cảm ứng một hồi, ánh mắt đột nhiên nhìn phía đông, hắn cảm ứng hơi thở nhàn nhạt, đó là phương hướng tàn hồn Nguyệt Khải rời khỏi. Tàn hồn Nguyệt Khải lưu lại có dụng ý thật rõ ràng, chính là làm hắn lợi dụng lực cảm giác giữa đồng tộc, giúp hắn truy tìm kẻ thù. Vua Nam Cảnh tiềm ẩn, một đường truy tung. Lục Ly bên kia cũng tiềm ẩn cả một đường, hắn tiến vào rất nhiều giới diện xung quanh, còn để Huyết Linh Nhi bố trí, chỉ là muốn xem thử xung quanh có truy binh hay không. Hắn tiến vào chui ra, vòng qua vòng lại, kéo dài mấy chục giới, một đường bay đến Thiên Loạn Tinh Vực. Hắn không thể quay về Thiên Loạn Tinh Vực, sau lưng đi theo một tên vua Nam Cảnh, chuyện ấy hắn trao đổi truyền âm với Tiểu Bạch là biết ngay. Một Cảnh Vương hắn vẫn hơi sợ, cho nên hắn quyết định tránh đi mũi nhọn, tìm một chỗ ẩn núp, chờ Tiểu Bạch đột phá rồi liên thủ giết cũng được. Chủ yếu hắn không có nắm chắc quá lớn với hàn khí, đó chính là hàn khí, một đám cường giả chí tôn mạnh nhất Tiên Vực. Hiện tại, phương pháp vận dụng hàn khí của hắn còn chưa đủ mạnh, muốn tìm nơi tiềm tu đàng hoàng. Nếu phải trốn, vậy hắn tự nhiên muốn đi nơi quen thuộc, đồng thời an trí tốt võ giả của Tử Thần, miễn cho lại bị tận diệt. Bố trí phía sau vẫn không bị xúc động, Lục Ly yên tâm, xem ra vua Nam Cảnh muốn truy tung cũng hơi khó khăn? Có lẽ phải triệu tập lượng lớn thám báo và cường giả lại đây. Chờ bọn họ lại đây, bên phía hắn đều đã dàn xếp xong, thật sự không được, hắn mang Tiểu Bạch vào pháp giới bế quan. Vua Nam Cảnh chẳng lẽ có thể tìm thấy pháp giới sao? - Ừm, hay là nghĩ biện pháp tạo một không gian ngăn cách hàn khí trong pháp giới! Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện nơi nào đều có thể bị phát hiện. Nếu trong pháp giới có thể an trí, hắn có thể chuyển tất cả võ giả Lục Minh Lục gia, thậm chí của Tử Thần vào trong pháp giới. Dù sao ai cũng không biết đây là pháp giới của hắn, hắn có thể nói đó là một bí cảnh. Bay một khoảng cách, Lục Ly lấy ra chiến thuyền, suy xét một chút, hắn lại để Huyết Linh Nhi bố trí thần văn trong chiến thuyền, lỡ như vua Nam Cảnh đuổi theo thì sao? Thần văn Huyết Linh Nhi bố trí ít nhất có thể chịu đựng một thời gian. Cẩn thận của hắn cứu hắn một mạng! Ầm! Sau ba ngày, lưu quang phía sau đột nhiên bắn ra, đánh thật mạnh lên chiến thuyền. Hào quang thần văn lóng lánh, chiếu sáng cả người vua Nam Cảnh, vua Nam Cảnh hiển lộ ra thân hình. Vua Nam Cảnh đuổi đến, sau khi hắn cảm ứng được Lục Ly trong chiến thuyền, không hề do dự, trực tiếp công kích. Sau đó vẻ mặt hắn ngây ngốc, bởi vì một kích cường lực của hắn, chiến thuyền lại không vỡ, chỉ là thần văn hơi dao động. Thần niệm Lục Ly lập tức quét ra ngoài, tập trung vào vua Nam Cảnh. Đôi mắt hắn hơi co rụt lại, trong đầu chuyển động, hiện lên hai ý niệm. Thứ nhất là lập tức tiến vào trong pháp giới, như vậy sẽ thật an toàn. Vua Nam Cảnh có khả năng lớn không thể chấn động hắn ra ngoài pháp giới. Một ý tưởng khác là mạo hiểm công kích, thử... diệt sát vua Nam Cảnh! Ý niệm thứ hai này khiến tim hắn đập thình thịch, diệt sát một Cảnh Vương. Nếu có thể diệt sát, vậy hắn cũng có thể diệt sát Bối Huyền, còn có thể diệt sát một kẻ thù khác của Tiểu Bạch, vua Tây Cảnh. Chỉ cần hắn diệt sát ba Cảnh Vương này, vậy hắn khẳng định có thể uy hiếp cả Tiên Vực. Đến lúc đó đừng nói hắn trở thành Cảnh Vương mới, ít nhất không có cường giả nào dám gây sự với hắn. Một chiến thắng, nhàn nhã cả đời! Rầm rầm! Hắn nuốt mấy ngụm nước bọt, rất nhanh hạ quyết tâm, hắn quyết định... thử một lần! Thần niệm hắn truyền qua, sau khi vua Cảnh Nam phóng thích công kích, hắn nói: - Vua Nam Cảnh, từ từ, đừng công kích, ta đầu hàng! - Đầu hàng? Khóe miệng vua Nam Cảnh lộ vẻ đùa cợt nhàn nạt. Lục Ly lại muốn giở trò gì? Đôi mắt hắn lạnh lùng, nhìn quét xung quanh, muốn tìm kiếm đại viên mãn còn lại ẩn núp.
Chương 5030 Động thủ
Trong lòng hắn, Lục Ly không thể đánh chết Nguyệt Khải. Hẳn là đại viên mãn còn lại của Đông Cảnh đánh lén, đại viên mãn này khẳng định ẩn núp xung quanh. Hắn cảm ứng thử, nhưng không phát hiện gì, hắn chần chờ một phen hỏi: - Giao thiên nhãn ra đây, ta tha cho ngươi không chết! Hắn quyết định thử, nếu Lục Ly giao ra thiên nhãn thì sao? Thiên nhãn cũng không phải mục đích cuối cùng của hắn, hắn muốn dụ dỗ đại viên mãn Đông Cảnh đánh lén đi ra. Đến lúc đó, đánh chết đại viên mãn này, vậy Lục Ly không phải dễ dàng bị đánh chết hay sao? - Hắn hoài nghi ta có đồng minh! Lục Ly nhìn thấy vua Nam Cảnh nhìn quét xung quanh, nội tâm chắc chắn. Hắn truyền âm nói: - Ta giao ra thiên nhãn, lỡ như ngươi đổi ý giết ta thì sao? - Thật vô nghĩa... Vua Nam Cảnh tức giận hừ, nói: - Không giao, hiện tại ngươi sẽ chết ngay. Giao cho ta, ta có thể bỏ qua cho ngươi, ngươi không thể lựa chọn, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta, giao hay không giao tùy ngươi! - Được rồi! Lục Ly chần chờ một phen, sau đó chua sót nói, hắn khống chế chiến thuyền chậm rãi bay đến vua Nam Cảnh, đồng thời đi ra sàn tàu, trong tay xuất hiện Chủ Thần Khí thiên nhãn, hắn cầm bức đồ và cầu thủy tinh, ánh mắt xuyên thấu qua hào quang thần văn, nhìn vua Nam Cảnh. Ánh mắt của vua Nam Cảnh cũng nhìn Lục Ly, nhưng lực chú ý ở mức khẩn trương cao độ, cảm ứng tình huống bốn phía, cảm ứng vị trí đại viên mãn không tồn tại. Hắn cảm ứng thử, vẫn không có, cuối cùng, hắn tập trung lực chú ý lên chiến thuyền. Hắn cho rằng nếu có đại viên mãn ẩn núp, vậy chỉ có thể ở trong chiến thuyền. - Dừng lại! Chờ chiến thuyền cách hắn ngàn dặm, hắn quát lớn: - Ngươi để chiến thuyền đứng bên kia, tự mình bay qua đây! Lục Ly rối rắm, nếu hắn bay qua như vậy, nếu vua Nam Cảnh muốn đánh hắn bất ngờ, hắn sẽ tan xương nát thịt trong nháy mắt. Nhưng nếu hắn không đến gần, làm sao dựa vào hàn khí đánh lén vua Nam Cảnh? Nếu không đến gần, với tốc độ của vua Nam Cảnh có thể dễ dàng rút đi, đến lúc đó sẽ kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ. - Thử một lần! Lục Ly quyết định đánh cược, cược vua Nam Cảnh hoài nghi có đại viên mãn ẩn núp trong chiến thuyền. Bởi vì hắn cảm giác vua Nam Cảnh vẫn luôn tra xét chiến thuyền, đầu hơi nghiêng, môi khẽ động. Động tác này khiến đôi mắt vua Nam Cảnh lóe sáng, trong chiến thuyền thật có cường giả đại viên mãn? Lợi dụng thần văn che giấu hơi thở rồi. Vù! Thần văn chiến thuyền hơi dao động, thân mình Lục Ly bắn ra, sau đó thần văn chiến thuyền lại mở ra. Khóe miệng vua Nam Cảnh lộ ra vẻ đùa cợt nhàn nhạt. Thần văn này tự động mở ra, tự động khép kín. Lục Ly căn bản không có động tác gì, xem ra trong chiến thuyền quả thật có cường giả ẩn núp. Lục Ly chậm rãi bay tới, vua Nam Cung cũng không có để tâm. Tinh thần hắn tập trung cao độ, vẫn âm thầm lưu ý động tĩnh trong chiến thuyền. Giờ đây, hắn đến thiên nhãn cũng không để ý, chỉ chờ cường giả kia đánh lén, hắn đánh chết cường giả này, Lục Ly còn có thể chạy đi đâu? Chờ bắt Lục Ly, sưu hồn, hành tung của Tiểu Bạch cũng sẽ rõ ràng. Hoàn mỹ! Lục Ly bay thật chậm, hắn phi thường khẩn trương, khẩn trương đến thân mình hơi run. Đây không phải giả vờ, mà thật sự khẩn trương. Dù sao đối mặt một Cảnh Vương, hắn phải đánh lén một Cảnh Vương. Lỡ như vua Nam Cảnh công kích trước? Lỡ như hắn có thể đóng băng vua Nam Cảnh? Nhiều chuyện ngoài ý muốn đều có thể phát sinh, đó là đường sinh tử, Lục Ly không thể không khẩn trương. Vua Nam Cảnh phát hiện khẩn trương của Lục Ly, đối với Lục Ly càng không thèm để ý. Hắn càng tin tưởng trong chiến thuyền có cường giả, nếu không chỉ trông cậy vào Lục Ly, làm sao có thể giết chết đại viên mãn? Đó không phải nói giỡn sao? Ngàn dặm, năm trăm dặm, ba trăm dặm, một trăm dặm! Chút khoảng cách ấy, Lục Ly lập tức dừng lại. Lúc Lục Ly dừng lại, sắc mặt rất khó coi, môi cũng run rẩy, hắn nhìn vua Nam Cảnh nói: - Ngươi... ngươi sẽ không giết ta chứ? - Ha hả! Vua Nam Cảnh cười nhạt nói: - Ta là vua Nam Cảnh, ngươi cảm thấy với thân phận của ta sẽ lừa ngươi sao? Lại đây, giao thiên nhãn cho ta, ta thả ngươi rời đi! Ừ... Lục Ly thoạt nhìn hơi an tâm, tiếp tục chậm rãi phi hành, tốc độ càng ngày càng chậm, thân mình run rẩy càng lợi hại. Hắn không giống ngụy trang, cho nên trong mắt vua Nam Cảnh trở nên càng thêm chân thật, cảnh giác với Lục Ly cũng phai nhạt vài phần. Hắn mặt ngoài nhìn Lục Ly, kỳ thật lực chú ý vẫn luôn nhìn chằm chằm chiến thuyền, chờ đợi cường giả trong chiến thuyền ra tay. Hắn tin tưởng, với chiến lực của hắn, không có cường giả gì có thể lặng lẽ đánh lén hắn. Cường giả kia vừa hành động, hắn có thể phản sát. Lục Ly không ngừng đến gần, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, đợi lát nữa có cần chấn thượng Lục Ly không? Lục Ly có Vô Ngân Đao, năng lực chạy trốn rất lợi hại. - Quên đi, đợi lát nữa tính sau! Vua Nam Cảnh nhìn tốc độ Lục Ly càng lúc càng chậm, hắn không kiên nhẫn nói: - Lề mề cái gì? Nhanh lên! - A! Tốc độ Lục Ly hơi tăng lên, giờ đây hắn chỉ cách vua Nam Cảnh mấy chục dặm. Tình huống bình thường, giờ đây hắn đã có thể đánh lén, nhưng hắn vẫn không dám động. Tốc độ của vua Nam Cảnh ngay lập tức có thể lui về phía sau hơn mười ngàn dặm, hắn chỉ có một lần cơ hội xuất thủ. Ba mươi dặm, hai mươi dặm, mười dặm! Lục Ly lại dừng tay, hắn tự vấn có cần ra tay không, hiện tại nếu ra tay, có thể đóng băng vua Nam Cảnh rồi. Hắn chần chờ một chút, vua Nam Cảnh càng thêm buồn cười, lạnh lùng nói: - Lại đây! Tới gần hắn! Thân mình Lục Ly “lạnh run”, chậm rãi bay đi, nếu quyết định đến gần rồi, vậy tự nhiên đến gần mấy chục trượng là tốt nhất, càng gần, xác suất thành công của đánh lén càng lớn. Rất nhanh hắn bay lại, cách vua Nam Cảnh chỉ còn nghìn trượng. Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục phi hành về trước. Trăm trượng, năm mươi trượng! Lục Ly rốt cục không dám đến gần nữa, thân mình đột nhiên sáng lên hào quang, sau đó bạo rống: - Cảnh Vương, động thủ, tập sát hắn!
Chuyện thiên nhãn đã truyền đi khắp nơi, vua Nam Cảnh thoạt nhìn rất có hứng thú, cũng không biết việc hắn nói dùng thiên nhãn đổi Tiểu Bạch là thật hay giả. Trái tim Lục Ly đập thình thịch, nếu có thể đổi, hắn sẽ đổi không chút do dự. Nhưng hắn không ngốc, hắn biết vua Nam Cảnh khẳng định sẽ không đổi, hắn chỉ muốn mượn cớ cướp đoạt thiên nhãn, đánh chết mình. Thậm chí... hắn không giết Tiểu Bạch, có lẽ vì chủ ý này? Trong đầu Lục Ly rất nhanh chớp động, ước chừng trầm mặc hơn mười hơi thở, hắn mới truyền âm nói: - Ta làm sao cam đoan ngươi thật tình muốn đổi? Giao dịch thế nào mới có thể bảo vệ an toàn của Tiểu Bạch và ta? Không có bảo đảm, ngươi đừng xem ta là kẻ ngốc. Ngoài mặt vua Nam Cảnh bất động thanh sắc, nhưng trái tim cũng đập thình thịch, ắt hẳn thiên nhãn này có thể lừa vào tay? Vua Nam Cảnh trầm ngâm, sau một lát, hắn nói: - Ngươi nói đi, ngươi muốn đảm bảo thế nào? Lục Ly trầm ngâm, hắn căn bản không tin lời của vua Nam Cảnh, hắn chỉ muốn cứu Tiểu Bạch, giữ chân vua Nam Cảnh, sáng tạo cơ hội, cho nên hai người đều mang ý xấu trong lòng. Lục Ly nghĩ nghĩ, nói: - Như vậy đi, ngươi phái thủ hạ đi Xương Giới giữ ta, ngươi để Tiểu Bạch rời đi. Chỉ cần sau khi rời đi một ngày, ta xác định hắn tạm thời an toàn, ta sẽ giao thiên nhãn cho thủ hạ của ngươi, thế nào? Xương Giới cách chỗ ngươi không xa, nếu ta không giao thiên nhãn, ngươi tùy thời có thể truy sát ta. - Như vậy sao... Vua Nam Cảnh cân nhắc, Tiểu Bạch rời đi một ngày cũng không chạy được bao xa. Hơn nữa hắn đã hạ năng lượng kỳ lạ lên người Tiểu Bạch, hắn có thể truy tung. Cho nên Tiểu Bạch căn bản khkông thể chạy thoát. Nếu có thể được thiên nhãn, vậy chuyến đi này đáng giá. Hắn làm bộ khó xử, tự vấn: - Ngươi hiện tại ở đâu? Lại đây mất bao lâu? Lục Ly nghĩ nghĩ nói: - Ta đến đó có lẽ cần một tháng nữa, ngươi ở đó chờ ta một tháng. - Được! Vua Nam Cảnh trầm giọng nói: - Tiểu tử, giết ngươi hay không không có vấn đề gì với bổn tọa. Lục Tiểu Bạch, bổn tọa cũng có thể không giết. Điều kiện tiên quyết là ngươi không thể đùa giỡn bổn tọa, nếu không bổn tọa sẽ xé các ngươi thành mảnh nhỏ! - Ngươi yên tâm đi, ngươi chờ gần đó, chờ ta đến! Lục Ly truyền âm, nội tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất trong thời gian ngắn đại viên mãn này sẽ không bỏ chạy. Đại viên mãn này muốn thiên nhãn của hắn, vậy hắn ít nhất có cơ hội cứu Tiểu Bạch. Hắn thậm chí còn muốn tìm cơ hội... giết chết đại viên mãn này. Lỡ như đây không phải Cảnh Vương, chỉ là một đại viên mãn bình thường thì sao? Vua Nam Cảnh mang theo Tiểu Bạch đi ra khỏi sơn động, sau đó hắn tìm một ngọn núi gần đó, tìm một sơn động, ngồi xếp bằng. Thương thế Tiểu Bạch rất nặng, vẫn hôn mê bất tỉnh. Thần niệm Lục Ly đảo qua, xác định vua Nam Cảnh vẫn không rời đi, cũng không giở trò. Vua Nam Cảnh quang minh chính đại triệu tập bộ hạ xung quanh, Nam Cảnh sắp xếp vài thám báo gần đó, có mấy thống lĩnh sắp đại viên mãn. Hơn mười ngày sau, cường giả sắp đại viên mãn đã đến, còn mang theo hai trưởng lão Thánh Hoàng. Cảm giác được thần niệm của Lục Ly quét sang nơi này, vua Nam Cảnh cười nói: - Yên tâm, bên cạnh chúng ta không có cường giả, chỉ ba người chúng ta có năng lực, triệu tập đại viên mãn từ Tiên Vực cũng không nhanh như vậy, bọn họ giao dịch với ngươi đi. - Được, chờ ta nửa tháng! Lục Ly truyền về một câu, hắn bắt đầu tìm kiếm địa hình, hắn sợ vua Nam Cảnh hãm hại hắn, cho nên chuẩn bị lựa chọn một nơi giao dịch. Hắn tìm tòi một phen, tìm được một giới diện cách nơi đó mấy trăm vạn lý, bên kia có mấy chục giới diện, từ trên hư không nhìn xuống, địa hình tương đối phức tạp. Lục Ly thay đổi phương hướng, bay đến bên này, hơn mười ngày sau, hắn đến một nơi tên là Kim Giáp Giới. Hắn tiến vào giới diện này. Sau đó hắn không liên hệ vua Nam Cảnh mà bắt đầu tra xét giới diện này. Mặt khác lợi dụng Chủ Thần Khí tra xét tình huống xung quanh. Một bên khác, hắn để Huyết Linh Nhi bố trí thần văn trong một tòa núi lớn. Cho dù đối phương có đại viên mãn đánh bất ngờ, bằng vào thần văn Huyết Linh Nhi bố trí, có thể chống đỡ một thời gian, hắn có thể lợi dụng tế đàn truyền tống bên trong truyền tống rời đi, sau đó lén trốn đi. Hắn muốn cứu Tiểu Bạch, cũng không muốn bị giết chết. Cho nên phải lợi dụng hết thảy thủ đoạn hắn có thể dùng, tranh thủ cứu Tiểu Bạch, hắn cũng có thể sống sót. Tra xét ba ngày, Huyết Linh Nhi cũng bố trí thành công, Lục Ly truyền âm cho vua Nam Cảnh, nói: - Ngươi nói người của ngươi đến Kim Giáp Giới, cách phía nam các ngươi mấy trăm ngàn dặm, mặt khác ngươi có thể chữa thương cho Tiểu Bạch! - Được! Vua Nam Cảnh đáp ứng sảng khoái, sau đó cảnh cáo: - Ngươi đừng giở trò, nếu không ngươi chạy trốn đến chân trời góc biển, bổn tọa cũng sẽ truy sát ngươi đến chết! - Ngươi không giở trò, ta khẳng định sẽ không xằng bậy! Lục Ly truyền âm lại, vua Nam Cảnh để ba hạ thủ xuất động, Lục Ly truy tung theo ba võ giả kia, mặt khác thường tra xét vua Nam Cảnh, sợ hắn làm bậy. Vua Nam Cảnh thoạt nhìn thật bình thường, đút Tiểu Bạch thần đan, nhưng Tiểu Bạch vẫn không tỉnh lại, không biết bị thương quá nặng hay bị vua Nam Cảnh phong ấn linh hồn. Thời gian lâu như vậy, thương thế của Tiểu Bạch cũng khôi phục một chút, thương thế ngoài da cơ bản đã khỏi. Ba hạ thủ của vua Nam Cảnh tới rất nhanh, chỉ là tìm nửa ngày, bọn họ tiến vào sơn động của Lục Ly, nhìn thấy Lục Ly, cũng xác định Lục Ly có thiên nhãn, cường giả sắp đại viên mãn bóp nát một miếng ngọc phù. Thân mình Lục Ly chợt lóe rồi biến mất, tiến vào pháp giới, trao đổi với vua Nam Cảnh: - Người của ngươi xác định rồi, tín hiệu truyền đi thu được chưa? Ngươi để Tiểu Bạch rời đi, sau một ngày ta sẽ giao thiên nhãn cho ngươi. Nhớ rõ, đừng giở trò gì, nếu không, ngươi vĩnh viễn không chiếm được thiên nhãn. Ầm! Vua Nam Cảnh vỗ một chưởng lên ót Tiểu Bạch. Tiểu Bạch từ từ tỉnh lại, hắn nhìn thấy vua Nam Cảnh, lập tức muốn công kích.
Chương 5027 Mãnh như vậy
Vua Nam Cảnh cười tủm tỉm nói: - Lục Tiểu Bạch đừng xúc động, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngươi muốn báo thù thì đợi đến lúc trở thành đại viên mãn rồi nói sau. Được rồi, ngươi đi đi, huynh đệ ngươi cứu ngươi kìa, ngươi chỉ có một ngày, sau một ngày, ta sẽ đuổi giết ngươi. Con ngươi Tiểu Bạch lóe ra, chần chờ một lát, truyền âm của Lục Ly vang lên: - Tiểu Bạch đừng xúc động, ngươi trước rời khỏi nơi này, lập tức! A? Tiểu Bạch ngẩn ra, sau đó vui mừng hỏi: - Lão Đại, là ngươi sao? - Đúng vậy! Lục Ly truyền âm: - Tiểu Bạch, ngươi đừng hỏi nhiều, trước rời giới diện này rồi nói sau! - Được! Tiểu Bạch oán hận nhìn thoáng qua thân mình vua Nam Cảnh, bay ra ngoài, vua Nam Cảnh nhìn Tiểu Bạch rời đi, khóe miệng lộ tươi cười nhàn nhạt. Hắn hạ năng lượng đặc thù lên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch không cảm giác được, chỉ có năng lượng này, Tiểu Bạch bỏ chạy đến chân trời góc biển hắn cũng có thể tìm được. Sau khi Tiểu Bạch bay vụt ra khỏi giới diện, truyền âm của Lục Ly vang lên: - Ngươi một đường bay đến phía nam, bằng tốc độ thật nhanh, ta ở trong giới diện phía trước mấy trăm ngàn dặm, ngươi đến hội hợp với ta. Mặc khác, ngươi tra xét rõ ràng, xem thân thể có lưu lại ký hiệu đặc biệt không, sợ bị đại viên mãn kia truy tung. - Được! Nghe được giọng nói của Lục Ly, Tiểu Bạch có cảm giác muốn rơi lệ khó hiểu. Giống như đứa nhỏ mất phụ thân, lẻ loi hiu quạnh, gặp ca ca từ bên ngoài trở về của mình. Hắn vừa cẩn thận kiểm tra, vừa phi hành rất nhanh. Sau khi hắn kiểm tra một lần, cảm giác thần niệm bao phủ mình vẫn còn, hắn vội vàng nói: - Không thành vấn đề, trên người ta cũng không thành vấn đề, cũng không có vật gì, không có mùi gì,... - Lại kiểm tra lần nữa! Lục Ly dặn dò, sau đó thần niệm quét sang phía vua Nam Cảnh, xác định vua Nam Cảnh không hành động, hắn lại tra xét bốn phương tám hướng, cũng không phát hiện dị thường gì. Từ nơi này bay trở về hắn cần nửa ngày, chờ Tiểu Bạch đến đây, hắn sẽ mang Tiểu Bạch trốn đi. Đúng vậy, Lục Ly chuẩn bị trốn! Hắn giao ra thiên nhãn, đối phương cũng sẽ giết hắn và Lục Tiểu Bạch, một khi đã như vậy, hắn vì sao phải giao ra? Vốn hắn còn muốn mang Tiểu Bạch bỏ chạy đến giới diện còn lại, về sau thay đổi chủ ý. Hắn có thể để Tiểu Bạch tiến vào pháp giới, cho dù hắn chết, pháp giới cũng không sụp đổ, vậy Tiểu Bạch vẫn còn cơ hội sống sót... Vua Nam Cảnh vẫn không nhúc nhích, thản nhiên chờ đợi. Gần đó cũng không có dao động gì, dưới chân núi bố trí thần văn báo động cũng không cáo dấu hiện gì, thời gian rất nhanh trôi qua, Tiểu Bạch đi đến bên này, tiến vào giới diện, tiến thẳng đến bên này. Lục Ly vẫn xác định tình huống xung quanh, chờ Tiểu Bạch đến chân núi, thân mình hắn phóng ra nhanh ra ngoại giới. Cường giả sắp đại viên mãn chờ bên ngoài trầm giọng nói: - Lục Ly, tộc vương nhà ta đã thả Lục Tiểu Bạch, ngươi nên giao đồ vật rồi! - Có thể! Nhẫn trong tay Lục Ly sáng ngời, sau đó hàn khí trào ra, bốn phía nhất thời đóng băng. Lục Ly rất nhanh hấp thu hàn khí, nếu không Tiểu Bạch dưới chân núi có lẽ cũng sẽ bị đóng băng. Hàn khí này rất khủng bố, ba võ giả kia bị đông lại, hai Thánh Hoàng trực tiếp bị đông chết, nguyên lực sinh mệnh khô kiệt, hồn phi phách tán... Vù! Lục Ly lấy ra Vô Ngân Đao, hung hăng bổ đến cường giả sắp đại viên mãn này, một tiếng nổ vang nặng nề, đầu của cường giả sắp đại viên nở hoa. Lục Ly chém giết hai người khác, thần niệm hướng đến Tiểu Bạch dưới chân núi, quát to: - Tiểu Bạch, đi lên! Thần văn trên núi không mở ra, Tiểu Bạch trực tiếp bay vụt lên, còn chưa bay đến nơi, từ xa nhìn thấy Lục Ly, nước mắt lập tức tuôn trào. Sau đó trực tiếp nhào vào lòng Lục Ly, khóc lớn. Lục Ly vỗ bả vai Tiểu Bạch, nói: - Được rồi, ta đều biết cả, ngươi nén bi thương đi. Hiện tại không phải lúc tán gẫu, ta trước mang ngươi rời đi! Vù! Lục Ly mang Tiểu Bạch vào trong không gian thần khí, sau đó tiến vào trong pháp giới. Hắn vẫy tay một cái, một Cung Hoàng Đỉnh xuất hiện, hắn đảo ngược Cung Hoàng Đỉnh lại, biến lớn Cung Hoàng Đỉnh. Thúc giục Cung Hoàng Đỉnh, thân mình hắn tiến vào trong đỉnh. Hào quang trong Cung Hoàng Đỉnh lóng lánh, ngăn cách hàn khí bên ngoài. Vù! Lục Ly phóng ra Tiểu Bạch từ trong không gian thần khí, Tiểu Bạch nhìn xung quanh, có hơi ngờ vực hỏi: - Lão Đại, nơi này là nơi nào? - Trong pháp giới của ta! Đối với Tiểu Bạch, Lục Ly không có bí mật, hắn nói; - Ngươi đừng rời khỏi đỉnh này, hàn khí bên ngoài ngươi không chịu được, ngươi đừng làm gì, ngoan ngoãn chờ đợi bên trong đi. Lục Ly không nhiều lời, thân mình chợt lóe ra ngoài. Sau đó lập tức phóng ra Vô Ngân Đạo, tiềm ẩn bên ngoài. Hắn xông lên trời cao, tìm một chỗ hư không bạc nhược, hắn di chuyển ra ngoài. Nào biết chỗ hư không bạc nhược lại có thần văn, còn là một loại thần văn rất mạnh. - Không hay rồi! Lục Ly kinh hãi, trên mặt đều là vẻ chấn kinh, thần văn này bố trí khi nào? Hắn sao lại không phát hiện? Rất tà môn. Hơn nữa thần văn này phi thường mạnh, khẳng định là đại viên mãn bố trí. Thần văn này Huyết Linh Nhi có thể phá, vấn đề lỡ như bên ngoài có đại viên mãn thì sao? - Mặc kệ, Huyết Linh Nhi phá trận! Lục Ly phóng thích ra Huyết Linh Nhi, sau đó hắn tiến vào pháp giới tra xét tình huống bên ngoài. Không ngoài dự liệu của hắn, sau khi Huyết Linh Nhi bắt đầu nghiên cứu trận pháp thần văn, một đại viên mãn bên ngoài dần hiện ra, đứng ở cửa ra vào, trong tay còn cầm thần binh Chí Tôn. Nội tâm Lục Ly chần chờ. Nếu hắn không đi ra, chờ đại viên mãn bên kia đến, vậy muốn đào tẩu càng khó khăn. Nếu phải đi ra ngoài, vậy cần đấu một trận với đại viên mãn bên ngoài. Uy lực hàn khí của hắn tăng lên gấp mười, hắn có lẽ có thể đóng băng đại viên mãn, hắn vẫn có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm. Vấn đề là lỡ như đóng băng không được? Đây cũng không phải chuyện đùa, sẽ chết người. Nghĩ đến chiến lực hiện tại của hắn chống lại đại viên mãn, thật dễ dàng bị giết chết. - Thử một lần!
Chương 5028 Đuổi theo
Cuối cùng Lục Ly cắn răng hạ quyết tâm. Chủ yếu là hắn cảm giác có chút hy vọng, cảm giác hàn khí của mình thật rất mạnh. Hắn lẳng lặng chờ đợi, đồng thời không ngừng tra xét tình huống bốn phía. Hắn còn tích chút thời gian tra xét tình huống phía vua Nam Cảnh. Vua Nam Cảnh biến mất, khi Lục Ly đánh cường giả sắp đại viên mãn và hai Thánh Hoàng, ngọc phù trong tay vua Nam Cảnh vỡ vụn, hắn lập tức thông tri đại viên mãn nơi này, trở về thật nhanh. Lục Ly có Vô Ngân Đao, vua Nam Cảnh đã sớm biết, sưu tầm đầy đủ tu liệu của Lục Ly, hắn tự nhiên không thể lơ là, chủ yếu là hắn dự đoán được thiên nhãn. Hắn bí mật triệu tập một đại viên mãn Đông Cảnh đến, lặng yên vô tức bố trí thần văn, nghĩ làm sao bắt Lục Ly. Hắn bay tốc độ nhanh nhất, cách nơi này chỉ còn lộ trình nửa ngày. Phi hành tốc độ nhanh, nhiều nhất chỉ cần hai ba giờ đã có thể lại đây. Chỉ cần đại viên mãn bên này lưu giữ, không cho Lục Ly đi ra, vậy Lục Ly chỉ còn đường chết. Hả? Cảm ứng nửa đường, phát hiện không cảm nhận được tồn tại của Lục Tiểu Bạch. Ánh mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc. Năng lượng ở trong cơ thể Tiểu Bạch, cho dù Tiểu Bạch chạy đến bí cảnh nào, hắn cũng có thể cảm giác. Lục Ly giấu Tiểu Bạch thế nào? - Không sao cả! Vua Nam Cảnh lắc đầu, đại viên mãn kia là thủ hạ đắc lực của hắn, Kim Giáp Giới rất nhỏ, chỉ có ba cửa ra vào, đại viên mãn này không thể nào không trông coi nổi ba cửa ra vào? - Nửa canh giờ! Chỉ nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi đã truyền lời: - Chủ nhân, thần văn này lập tức phá vỡ, ngươi chú ý! - Được! Thân mình Lục Ly hiện lên, trong tay cầm Vô Ngân Đao, đao này không dùng giết người mà dùng làm tấm chắn. Thời khắc quan trọng có thể giúp hắn chắn lại. Hắn đến cửa ra vào, rất nhanh hào quang thần văn chợt lóe, Huyết Linh Nhi bay vụt đến, Lục Ly bất chấp tất cả, hàn khí trong tay trút xuống, đánh ra sóng khí. Vù! Trong tay một đại viên mãn bên ngoài xuất hiện trường thương lóng lánh, đâm đến chỗ không gian bạc nhược. Một khắc hàn khí kia xuất hiện, đôi mắt hắn co rụt lại, cảm giác nguy cơ theo bản năng. Thân mình hắn muốn lui về sau, nhưng hàn khí đã thổi quét qua, thế giới bên ngoài rất nhanh đóng băng, đại viên mãn cũng bị đông cứng. Hàn khí xuyên qua không gian đông cứng, bao phủ những đại viên mãn này, đại viên mãn này hoàn toàn biến thành khối băng, hoàn toàn không thể động. - Mãnh như vậy? Thân mình Lục Ly run lên, đôi mắt sáng lên, hàn khí của hắn quả thật có thể đông lại đại viên mãn, hơn nữa từ tình huống có thể nhìn ra, đại viên mãn này bị đông lạnh còn nghiêm trọng hơn Kim Nghiêm năm đó. Gần như trong nháy mắt, thân thể bị hư hại rất nhiều chỗ, thân thể gần như ở trạng thái bán phế, hơn nữa linh hồn cũng bị tổn thương do rét lạnh? Lúc trước Lục Ly phóng ra hai lần công kích hàn khí, đều là nháy mắt đông cứng lại, cho nên hắn cũng không biết uy lực chân chính của hàn khí này. Hiện tại phát hiện hàn khí có hơi biến thái, ngay cả đại viên mãn cũng bị đông lại trong nháy mắt, hơn nữa thân thể vừa bị đóng băng sẽ bị phá hủy. Lục Ly không vội vã lao ra, mà lẳng lặng chờ đợi quan sát. Không xác định đại viên mãn còn chiến lực hay không, hắn không dám mạo hiểm. Hắn tinh tế quan sát, thân thể đại viên mãn không ngừng bị phá hủy theo thời gian. Lúc trước bọn Lê Hoàng không bị hàn khí bao phủ, chỉ bị dư uy của hàn khí đông cứng, thân thể cũng rất nhanh hư hại. Hiện tại đại viên mãn này trực tiếp bị hàn khí bao phủ, thân thể hư hỏng với tốc độ cực kỳ khủng bố. Toàn bộ kinh mạch bị vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu vỡ tung, nếu tiếp tục như vậy rất nhanh sẽ bị đóng băng chết tươi. - Sắp chết rồi... Đại viên mãn này là đại viên mãn của Nam Cảnh, còn là tộc nhân Nguyệt gia, trong linh hồn hắn đều là kinh hãi. Vừa rồi hắn cảm giác được tồn tại của Lục Ly, vốn nghĩ Lục Ly chỉ là một con kiến, một con kiến có chút kỹ xảo, chỉ cần hắn vung một chiêu tùy tiện là có thể đánh chết. Lại không ngờ, Lục Ly chỉ đánh ra mấy chưởng, đánh ra hàn khí, sau đó hắn đã không thể động đậy. Không động đậy là chuyện nhỏ, mấu chốt thân thể hắn rất nhanh bị đông lạnh, bị hư hại. Linh hồn cũng không ngừng bị xâm hại, hắn cảm nhận được hơi thở tử vong. Dưới tình huống bình thường, thân thể bị hủy diệt, hắn vẫn còn có thể để linh hồn thoát đi. Nhưng dưới tình huống này, linh hồn hắn cũng chạy không thoát. Một khi linh hồn ly thể cũng sẽ bị hơi lạnh vô cùng tổn thương, sau đó bị hủy diệt. Hiện tại hắn không làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt chờ chết. - Đây là hàn khí gì? Chẳng lẽ là hàn khí Chủ Thần Khí của Băng Hậu phóng ra? Trong đầu đại viên mãn này hiện lên ngờ vực, cảnh giới hiện tại của Lục Ly là Thánh Hoàng Cảnh, cảnh giới sắp đại viên mãn còn chưa đạt thành. Nếu chỉ là pháp tắc băng tuyết bình thường, tuyệt đối không thể nào uy lực lớn như vậy. Như vậy chỉ có một giải thích, Lục Ly khẳng định thông qua hàn khí Chủ Thần Khí phóng thích, công kích hàn khí này rất có thể là sát chiêu Băng Hậu lưu lại. Sau một nén nhang, cảm giác thân thể của hắn đã hoàn toàn bị phá hủy, thương thế linh hồn càng lúc càng nặng. Hắn biết nếu vẫn không tự cứu, hắn sẽ hoàn toàn chết đi. Hắn nghĩ nghĩ, thần niệm quét ra, tập trung vào Lục Ly, nói: - Lục Ly, chúng ta thảo luận một điều kiện, ngươi phá giải đóng băng, ta tha các ngươi rời đi! Lục Ly trừng mắt, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn đại viên mãn, không đáp lời, đại viên mãn này nóng nảy, lại truyền âm nói: - Nếu không như vậy, ta cho ngươi thần binh Chí Tôn của ta. Ngươi đừng quá đáng, ta liều chết phóng thích sát chiêu, ngươi cũng phải chết, chạy cũng chạy không thoát! - Ngu ngốc! Lục Ly phun ra hai chữ, sau đó lại phóng ra hàn khí xâm nhập. Thân mình hắn chợt lóe, tiến vào pháp giới. Đại viên mãn này còn nhắc nhở hắn, nếu đại viên mãn tự bạo... hắn cách gần như vậy sẽ có nguy hiểm, vẫn là ở trong pháp giới lẳng lặng chờ đại viên mãn chết đi là được.
Chương 5029 Đuổi theo (2)
Đại viên mãn này không chống lại được lâu nữa, lại qua một nén nhang, thân thể đại viên mãn này hoàn toàn bị hủy diệt, linh hồn cũng dần dần vỡ tan. Đại viên mãn này cuối cùng muốn điều động căn nguyên thần lực bảo hộ linh hồn. Đáng tiếc, linh hồn bị thương quá nặng, bảo hộ không được, chậm rãi vỡ tan. Xác định đại viên mãn này đã chết, thân mình Lục Ly phóng ra, hắn hấp thu hàn khí xung quanh. Khối băng bốn phía không gian dần dần hòa tan, hóa thành sương lạnh. Lục Ly vứt thân thể đại viên mãn kia vào Không Gian Giới, thu lại thần binh Chí Tôn, hắn cũng không dám... dừng lại nữa, bay về phía xa. Lục Ly không biết chính là, khi hắn thu hồi thần binh Chí Tôn, không chú ý năng lượng kỳ dị trong thần binh. Đó là thần lực bản năng của đại viên mãn chết đi, còn có tàn hồn ẩn núp trong thần lực căn nguyên... Đại viên mãn này biết mình sống không nổi, hắn cũng không tự bạo, không có phản kháng. Nhưng hắn vận dụng bí pháp, để lại tàn hồn. Hắn cược Lục Ly khẳng định sẽ thu hồi thần binh Chí Tôn của hắn, hắn chỉ phương hướng Lục Ly đào tẩu cho vua Nam Cảnh, hắn muốn vua Nam Cảnh báo thù cho hắn. - Nguyệt Khải đã chết... Vua Nam Cảnh phi hành cấp tốc, thân mình đột nhiên ngừng lại. Hắn không có ngọc phù bản mạng của đại viên mãn kia, nhưng đồng tông đồng tộc, hắn cảm giác nguyên lực sinh mệnh của Nguyệt Khải đang biến mất từ trong thế giới. Trong mắt hắn đều là vẻ bi thương và kinh nghi, chiến lực của đại viên mãn này cũng không quá yếu, là ai giết hắn? Lục Ly? Một Thánh Hoàng làm sao có thể đánh chết đại viên mãn? Nếu không phải Lục Ly, đó là ai? Chẳng lẽ đại viên mãn còn lại của đông Cảnh? Nhưng đại viên mãn Đông Cảnh có mười mấy người chết trận ở Bắc Vương Thành, hiện tại còn lại sao dám tập kích đại viên mãn của Nam Cảnh? - Đi! Vua Nam Cảnh nổi giận gầm lên một tiếng, rất nhanh đuổi theo. Sau một canh giờ, hắn đến nơi Nguyệt Khải bị giết, hàn khí nơi này đã sớm phân tán, đều không lưu lại vết máu, không có dấu vết chiến đấu gì. Đôi mắt vua Nam Cảnh lóe sáng, hắn quan sát một lát, nói: - Khải thúc ngã xuống ở đây... ừm... Khải thúc để lại tàn hồn? Vua Nam Cảnh nhắm mắt cảm ứng một hồi, ánh mắt đột nhiên nhìn phía đông, hắn cảm ứng hơi thở nhàn nhạt, đó là phương hướng tàn hồn Nguyệt Khải rời khỏi. Tàn hồn Nguyệt Khải lưu lại có dụng ý thật rõ ràng, chính là làm hắn lợi dụng lực cảm giác giữa đồng tộc, giúp hắn truy tìm kẻ thù. Vua Nam Cảnh tiềm ẩn, một đường truy tung. Lục Ly bên kia cũng tiềm ẩn cả một đường, hắn tiến vào rất nhiều giới diện xung quanh, còn để Huyết Linh Nhi bố trí, chỉ là muốn xem thử xung quanh có truy binh hay không. Hắn tiến vào chui ra, vòng qua vòng lại, kéo dài mấy chục giới, một đường bay đến Thiên Loạn Tinh Vực. Hắn không thể quay về Thiên Loạn Tinh Vực, sau lưng đi theo một tên vua Nam Cảnh, chuyện ấy hắn trao đổi truyền âm với Tiểu Bạch là biết ngay. Một Cảnh Vương hắn vẫn hơi sợ, cho nên hắn quyết định tránh đi mũi nhọn, tìm một chỗ ẩn núp, chờ Tiểu Bạch đột phá rồi liên thủ giết cũng được. Chủ yếu hắn không có nắm chắc quá lớn với hàn khí, đó chính là hàn khí, một đám cường giả chí tôn mạnh nhất Tiên Vực. Hiện tại, phương pháp vận dụng hàn khí của hắn còn chưa đủ mạnh, muốn tìm nơi tiềm tu đàng hoàng. Nếu phải trốn, vậy hắn tự nhiên muốn đi nơi quen thuộc, đồng thời an trí tốt võ giả của Tử Thần, miễn cho lại bị tận diệt. Bố trí phía sau vẫn không bị xúc động, Lục Ly yên tâm, xem ra vua Nam Cảnh muốn truy tung cũng hơi khó khăn? Có lẽ phải triệu tập lượng lớn thám báo và cường giả lại đây. Chờ bọn họ lại đây, bên phía hắn đều đã dàn xếp xong, thật sự không được, hắn mang Tiểu Bạch vào pháp giới bế quan. Vua Nam Cảnh chẳng lẽ có thể tìm thấy pháp giới sao? - Ừm, hay là nghĩ biện pháp tạo một không gian ngăn cách hàn khí trong pháp giới! Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện nơi nào đều có thể bị phát hiện. Nếu trong pháp giới có thể an trí, hắn có thể chuyển tất cả võ giả Lục Minh Lục gia, thậm chí của Tử Thần vào trong pháp giới. Dù sao ai cũng không biết đây là pháp giới của hắn, hắn có thể nói đó là một bí cảnh. Bay một khoảng cách, Lục Ly lấy ra chiến thuyền, suy xét một chút, hắn lại để Huyết Linh Nhi bố trí thần văn trong chiến thuyền, lỡ như vua Nam Cảnh đuổi theo thì sao? Thần văn Huyết Linh Nhi bố trí ít nhất có thể chịu đựng một thời gian. Cẩn thận của hắn cứu hắn một mạng! Ầm! Sau ba ngày, lưu quang phía sau đột nhiên bắn ra, đánh thật mạnh lên chiến thuyền. Hào quang thần văn lóng lánh, chiếu sáng cả người vua Nam Cảnh, vua Nam Cảnh hiển lộ ra thân hình. Vua Nam Cảnh đuổi đến, sau khi hắn cảm ứng được Lục Ly trong chiến thuyền, không hề do dự, trực tiếp công kích. Sau đó vẻ mặt hắn ngây ngốc, bởi vì một kích cường lực của hắn, chiến thuyền lại không vỡ, chỉ là thần văn hơi dao động. Thần niệm Lục Ly lập tức quét ra ngoài, tập trung vào vua Nam Cảnh. Đôi mắt hắn hơi co rụt lại, trong đầu chuyển động, hiện lên hai ý niệm. Thứ nhất là lập tức tiến vào trong pháp giới, như vậy sẽ thật an toàn. Vua Nam Cảnh có khả năng lớn không thể chấn động hắn ra ngoài pháp giới. Một ý tưởng khác là mạo hiểm công kích, thử... diệt sát vua Nam Cảnh! Ý niệm thứ hai này khiến tim hắn đập thình thịch, diệt sát một Cảnh Vương. Nếu có thể diệt sát, vậy hắn cũng có thể diệt sát Bối Huyền, còn có thể diệt sát một kẻ thù khác của Tiểu Bạch, vua Tây Cảnh. Chỉ cần hắn diệt sát ba Cảnh Vương này, vậy hắn khẳng định có thể uy hiếp cả Tiên Vực. Đến lúc đó đừng nói hắn trở thành Cảnh Vương mới, ít nhất không có cường giả nào dám gây sự với hắn. Một chiến thắng, nhàn nhã cả đời! Rầm rầm! Hắn nuốt mấy ngụm nước bọt, rất nhanh hạ quyết tâm, hắn quyết định... thử một lần! Thần niệm hắn truyền qua, sau khi vua Cảnh Nam phóng thích công kích, hắn nói: - Vua Nam Cảnh, từ từ, đừng công kích, ta đầu hàng! - Đầu hàng? Khóe miệng vua Nam Cảnh lộ vẻ đùa cợt nhàn nạt. Lục Ly lại muốn giở trò gì? Đôi mắt hắn lạnh lùng, nhìn quét xung quanh, muốn tìm kiếm đại viên mãn còn lại ẩn núp.
Chương 5030 Động thủ
Trong lòng hắn, Lục Ly không thể đánh chết Nguyệt Khải. Hẳn là đại viên mãn còn lại của Đông Cảnh đánh lén, đại viên mãn này khẳng định ẩn núp xung quanh. Hắn cảm ứng thử, nhưng không phát hiện gì, hắn chần chờ một phen hỏi: - Giao thiên nhãn ra đây, ta tha cho ngươi không chết! Hắn quyết định thử, nếu Lục Ly giao ra thiên nhãn thì sao? Thiên nhãn cũng không phải mục đích cuối cùng của hắn, hắn muốn dụ dỗ đại viên mãn Đông Cảnh đánh lén đi ra. Đến lúc đó, đánh chết đại viên mãn này, vậy Lục Ly không phải dễ dàng bị đánh chết hay sao? - Hắn hoài nghi ta có đồng minh! Lục Ly nhìn thấy vua Nam Cảnh nhìn quét xung quanh, nội tâm chắc chắn. Hắn truyền âm nói: - Ta giao ra thiên nhãn, lỡ như ngươi đổi ý giết ta thì sao? - Thật vô nghĩa... Vua Nam Cảnh tức giận hừ, nói: - Không giao, hiện tại ngươi sẽ chết ngay. Giao cho ta, ta có thể bỏ qua cho ngươi, ngươi không thể lựa chọn, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta, giao hay không giao tùy ngươi! - Được rồi! Lục Ly chần chờ một phen, sau đó chua sót nói, hắn khống chế chiến thuyền chậm rãi bay đến vua Nam Cảnh, đồng thời đi ra sàn tàu, trong tay xuất hiện Chủ Thần Khí thiên nhãn, hắn cầm bức đồ và cầu thủy tinh, ánh mắt xuyên thấu qua hào quang thần văn, nhìn vua Nam Cảnh. Ánh mắt của vua Nam Cảnh cũng nhìn Lục Ly, nhưng lực chú ý ở mức khẩn trương cao độ, cảm ứng tình huống bốn phía, cảm ứng vị trí đại viên mãn không tồn tại. Hắn cảm ứng thử, vẫn không có, cuối cùng, hắn tập trung lực chú ý lên chiến thuyền. Hắn cho rằng nếu có đại viên mãn ẩn núp, vậy chỉ có thể ở trong chiến thuyền. - Dừng lại! Chờ chiến thuyền cách hắn ngàn dặm, hắn quát lớn: - Ngươi để chiến thuyền đứng bên kia, tự mình bay qua đây! Lục Ly rối rắm, nếu hắn bay qua như vậy, nếu vua Nam Cảnh muốn đánh hắn bất ngờ, hắn sẽ tan xương nát thịt trong nháy mắt. Nhưng nếu hắn không đến gần, làm sao dựa vào hàn khí đánh lén vua Nam Cảnh? Nếu không đến gần, với tốc độ của vua Nam Cảnh có thể dễ dàng rút đi, đến lúc đó sẽ kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ. - Thử một lần! Lục Ly quyết định đánh cược, cược vua Nam Cảnh hoài nghi có đại viên mãn ẩn núp trong chiến thuyền. Bởi vì hắn cảm giác vua Nam Cảnh vẫn luôn tra xét chiến thuyền, đầu hơi nghiêng, môi khẽ động. Động tác này khiến đôi mắt vua Nam Cảnh lóe sáng, trong chiến thuyền thật có cường giả đại viên mãn? Lợi dụng thần văn che giấu hơi thở rồi. Vù! Thần văn chiến thuyền hơi dao động, thân mình Lục Ly bắn ra, sau đó thần văn chiến thuyền lại mở ra. Khóe miệng vua Nam Cảnh lộ ra vẻ đùa cợt nhàn nhạt. Thần văn này tự động mở ra, tự động khép kín. Lục Ly căn bản không có động tác gì, xem ra trong chiến thuyền quả thật có cường giả ẩn núp. Lục Ly chậm rãi bay tới, vua Nam Cung cũng không có để tâm. Tinh thần hắn tập trung cao độ, vẫn âm thầm lưu ý động tĩnh trong chiến thuyền. Giờ đây, hắn đến thiên nhãn cũng không để ý, chỉ chờ cường giả kia đánh lén, hắn đánh chết cường giả này, Lục Ly còn có thể chạy đi đâu? Chờ bắt Lục Ly, sưu hồn, hành tung của Tiểu Bạch cũng sẽ rõ ràng. Hoàn mỹ! Lục Ly bay thật chậm, hắn phi thường khẩn trương, khẩn trương đến thân mình hơi run. Đây không phải giả vờ, mà thật sự khẩn trương. Dù sao đối mặt một Cảnh Vương, hắn phải đánh lén một Cảnh Vương. Lỡ như vua Nam Cảnh công kích trước? Lỡ như hắn có thể đóng băng vua Nam Cảnh? Nhiều chuyện ngoài ý muốn đều có thể phát sinh, đó là đường sinh tử, Lục Ly không thể không khẩn trương. Vua Nam Cảnh phát hiện khẩn trương của Lục Ly, đối với Lục Ly càng không thèm để ý. Hắn càng tin tưởng trong chiến thuyền có cường giả, nếu không chỉ trông cậy vào Lục Ly, làm sao có thể giết chết đại viên mãn? Đó không phải nói giỡn sao? Ngàn dặm, năm trăm dặm, ba trăm dặm, một trăm dặm! Chút khoảng cách ấy, Lục Ly lập tức dừng lại. Lúc Lục Ly dừng lại, sắc mặt rất khó coi, môi cũng run rẩy, hắn nhìn vua Nam Cảnh nói: - Ngươi... ngươi sẽ không giết ta chứ? - Ha hả! Vua Nam Cảnh cười nhạt nói: - Ta là vua Nam Cảnh, ngươi cảm thấy với thân phận của ta sẽ lừa ngươi sao? Lại đây, giao thiên nhãn cho ta, ta thả ngươi rời đi! Ừ... Lục Ly thoạt nhìn hơi an tâm, tiếp tục chậm rãi phi hành, tốc độ càng ngày càng chậm, thân mình run rẩy càng lợi hại. Hắn không giống ngụy trang, cho nên trong mắt vua Nam Cảnh trở nên càng thêm chân thật, cảnh giác với Lục Ly cũng phai nhạt vài phần. Hắn mặt ngoài nhìn Lục Ly, kỳ thật lực chú ý vẫn luôn nhìn chằm chằm chiến thuyền, chờ đợi cường giả trong chiến thuyền ra tay. Hắn tin tưởng, với chiến lực của hắn, không có cường giả gì có thể lặng lẽ đánh lén hắn. Cường giả kia vừa hành động, hắn có thể phản sát. Lục Ly không ngừng đến gần, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, đợi lát nữa có cần chấn thượng Lục Ly không? Lục Ly có Vô Ngân Đao, năng lực chạy trốn rất lợi hại. - Quên đi, đợi lát nữa tính sau! Vua Nam Cảnh nhìn tốc độ Lục Ly càng lúc càng chậm, hắn không kiên nhẫn nói: - Lề mề cái gì? Nhanh lên! - A! Tốc độ Lục Ly hơi tăng lên, giờ đây hắn chỉ cách vua Nam Cảnh mấy chục dặm. Tình huống bình thường, giờ đây hắn đã có thể đánh lén, nhưng hắn vẫn không dám động. Tốc độ của vua Nam Cảnh ngay lập tức có thể lui về phía sau hơn mười ngàn dặm, hắn chỉ có một lần cơ hội xuất thủ. Ba mươi dặm, hai mươi dặm, mười dặm! Lục Ly lại dừng tay, hắn tự vấn có cần ra tay không, hiện tại nếu ra tay, có thể đóng băng vua Nam Cảnh rồi. Hắn chần chờ một chút, vua Nam Cảnh càng thêm buồn cười, lạnh lùng nói: - Lại đây! Tới gần hắn! Thân mình Lục Ly “lạnh run”, chậm rãi bay đi, nếu quyết định đến gần rồi, vậy tự nhiên đến gần mấy chục trượng là tốt nhất, càng gần, xác suất thành công của đánh lén càng lớn. Rất nhanh hắn bay lại, cách vua Nam Cảnh chỉ còn nghìn trượng. Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục phi hành về trước. Trăm trượng, năm mươi trượng! Lục Ly rốt cục không dám đến gần nữa, thân mình đột nhiên sáng lên hào quang, sau đó bạo rống: - Cảnh Vương, động thủ, tập sát hắn!
Bình luận facebook