• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Huyền Thiên Hồn Tôn (1 Viewer)

  • Chương 571-575

Chương571: Lão giả Hạ gia (1)

Thông qua chuyến đi phù quang bí cảnh lần này, Diệp Huyền bội phục cách làm người của Chúc Thiên Lam, đặc biệt lúc trước hắn dứt khoát đứng ra cũng làm cho Diệp Huyền cảm kích.

Diệp Huyền tự nhiên hi vọng nhìn thấy người như vậy càng mạnh càng tốt.

- Ta có ít đồ là cho ngươi, cũng cho Tề Hiền, còn có một ít là cho Hạ Thất Tịch, ta đã đánh dấu tốt, cáo từ.

Diệp Huyền nói xong liền quay người rời đi.

Nhìn đội ngũ Lưu Vân quốc đã đi xa, Chúc Thiên Lam vẫn còn ngây người tại chỗ.

- Chúc Thiên Lam đại sư, vừa rồi Diệp Huyền cho ngươi cái gì?

Tề Hiền nghi hoặc tiến lên hỏi.

- Ta cũng không biết, hắn nói mấy thứ này là cho mấy người chúng ta, hẳn là một ít linh dược âấy được trong phù quang bí cảnh a, hắn làm như vậy đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đồng ý sao?

Chúc Thiên Lam thì thào nói ra, sau đó thần thức thẩm thấu vào trữ vật giới chỉ, chỉ thấy hai trang giấy và ba bình linh dược xuất hiện trước mặt Chúc Thiên Lam, trước bình thuốc là ba cái tên.

- Lại là đan dược...

Chúc Thiên Lam giật mình mở bình sứ, bên trong có mấy viên đan dược tròn vo xuất hiện trước mặt ba người.

Đây là...

Cảm thụ được khí tức linh dược nồng đậm, đám người Chúc Thiên Lam trợn mắt há hốc mồm.

- Khí tức linh dược cực kỳ khủng bố, loại khí tức này chẳng lẽ là Phá Tôn Đan ngũ phẩm? Điều này sao có thể!

Chúc Thiên Lam cảm thấy khó có thể tin, Phá Tôn Đan ngũ phẩm là một trong các loại an dược cường nhất trong ngũ phẩm, đúng như tên, có thể làm cho Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong gia tăng ba thành cơ hội đột phá đến Vũ Tôn lục giai.

Hiện tại Chúc Thiên Lam đang gặp bình cảnh Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong, vốn muốn đột phá ít nhất còn cần thời gian một hai năm, sau khi có Phá Tôn Đan, chỉ sợ hắn có thể trong một hai tháng có hi vọng trùng kích Vũ Tôn lục giai.

- Các ngươi nhìn vào trong bình sứ có cái gì.

Chúc Thiên Lam giao bình sứ có tên Tề Hiền và Hạ Thất Tịch cho hai người, hai người mở ra xem xét, ánh mắt cũng mở to.

Trong bình sứ của Hạ Thất Tịch là Tông Nguyên Đan ngũ phẩm, tuy cũng là đan dược ngũ phẩm nhưng công hiệu của Phá Tôn Đan và Tông Nguyên Đan khác nhau, đối tượng của Tông Nguyên Đan là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong, một khi phục dụng sẽ có mười thành tỷ lệ có thể đột phá đến Vũ Tông ngũ giai.

Mà Tề Hiền đạt được cũng là mấy viên đan dược ngũ phẩm, cũng không biết làm được cái gì, không phải mấy luyện dược sư có thể nhìn ra.

- Đúng rồi, còn có hai trang giấy.

Chúc Thiên Lam lấy hai trang giấy trong trữ vật giới chỉ ra ngoài, trên hai trang giấy đều có tên, một tấm cho Chúc Thiên Lam, một tấm cho Tề Hiền, phía trên tràn ngập chữ viết.

Nhìn thấy nội dung trên trang giấy, Chúc Thiên Lam giật mình còn lớn hơn cả khi đạt được Phá Tôn Đan.

Bởi vì trên trang giấy ghi lại hồn quyết vô cùng tinh diệu.

Trên đại lục, bất cứ hồn quyết nào cũng là chí bảo vô thượng, mà Chúc Thiên Lam tu hành chính là hồn quyết thô thiển của Thiên Kim quốc lưu truyền tới nay, so với hồn quyết của Diệp đưa cho, hắn chỉ nhìn một chút nhưng hồn lực có cảm giác linh hoạt và có tăng lên, hiển nhiên cấp bậc còn cao hơn hồn quyết hắn tu hành quá nhiều.

Chúc Thiên Lam khiếp sợ, Tề Hiền càng khiếp sợ không nhỏ.

Trên trang giấy có ghi chép là công pháp kết hợp đao vũ hồn, mà Diệp Huyền cho hắn đan dược cũng kết hợp tu luyện với công pháp này.

Khó có thể tin.

Hai người liếc nhau, trong nội tâm sinh ra sóng to gió lớn, Diệp Huyền có địa vị gì, không ngờ có thể lấy ra đồ vật nghịch thiên như thế, hai người bọn họ rất rõ ràng, Diệp Huyền cho bọn họ đồ vật, đứng nói trong liên minh mười ba nước, cho dù là tại Mộng Cảnh bình nguyên cũng là đồ vật cấp nghịch thiên.

Hắn làm sao đạt được nhiều bảo vật như thế?

Nghĩ đến Diệp Huyền rất có thể bị người Huyền Cơ Tông chặn giết, nội tâm hai người đổ mồ hôi lạnh.

Không được, thiên tài như thế không thể nhìn hắn vẫn lạc được.

Trong lòng hai người thập phần không cam lòng, nếu âấy người Huyền Cơ Tông muốn động thủ, chỉ bằng hai người bọn họ không thể làm gì được đối phương.

- Những vật này nên mang cho tiền bối Hạ gia xem.

Đột nhiên Chúc Thiên Lam nghĩ đến cái gì, hắn nói ra một câu.

Ánh mắt Tề Hiền sáng lên:

- Đúng vậy, nếu như vị tiền bối kia biết rõ Diệp Huyền nghịch thiên, hắn ái tài có thể ra tay giúp đỡ.

- Đi cùng ta, ta nhất định sẽ thỉnh gia gia rời núi, tuyệt đối không thể nhìn người Huyền Cơ Tông động thủ với Diệp Huyền.

Ánh mắt Hạ Thất Tịch kiên định.

Sau khi an bài xong đội ngũ, ba người Chúc Thiên Lam nhanh chóng tiến tới thủ đô vương quốc.

Bọn ho không lo lắng Huyền Cơ Tông sẽ ra tay với cường giả và đệ tử của Thiên Kim quốc, bởi vì Huyền Cơ Tông đi vào liên minh mười ba nước chính là vì tài nguyên của phù quang bí cảnh, mà những bảo vật kia nằm trên người bọn họ, người Huyền Cơ Tông muốn ra tay cũng sẽ tìm bọn họ.

Ba người chạy đi như điên, hai ngày sau đó cả ba người đi tới thủ đô Thiên Kim quốc.

Không có nghỉ ngơi, hai người mang theo Hạ Thất Tịch vội vàng đi vào tiểu sơn phía sau phủ đệ Hạ gia, lúc này cung kính bái kiến.

Hai người vốn không có tư cách gặp được lão giả, bởi vì có Hạ Thất Tịch đi cùng, lão giả ẩn cư phái sau núi Hạ gia cũng đáp ứng gặp mặt.

Ba người vừa thấy được đối phương, lúc này âầm đan dược đưa lên, nói rõ ý đồ mình tới.

Hạ Thất Tịch quỳ gối phía dưới nói:

- Gia gia, ngươi nhất định phải cứu Diệp Huyền, nếu như không có hắn, Tịch nhi đã sớm chết trong phù quang bí cảnh nhiều lần, gia gia ngươi nhất định phải ra tay cứu hắn.

- Tịch nhi, ngươi đứng lên đi.

Lão giả kia cầm đan dược cười nói.

- Không, gia gia ngươi không đáp ứng cứu hắn, Tịch nhi sẽ không đứng lên, Tịch nhi biết rõ gia gia ngươi nhất định có thể làm được, hiện tại cũng đã qua hai ngày, nếu như ngươi lại không đi chỉ sợ không kịp.

Đôi mắt Hạ Thất Tịch đỏ rực và nói.

Lão giả kinh ngạc nhìn Hạ Thất Tịch, hắn quá hiểu cháu gái của mình, thái sơn có sập trước mặt nàng cũng không đổi sắc, lại càng không cần phải dùng ngữ khí như vậy với mình, vì sao nàng quan tâm tới người tên Diệp Huyền như vậy?

- Tốt, tốt, trước tiên cho ta xem đan dược đã.

Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy đan dược trong tay và xem xét, hắn vô cùng giật mình.

Hắn cẩn thận quan sát hồi lâu, lúc này mới buông đan dược xuống.

- Gia gia, thế nào, chúng ta nhanh chóng lên đường đi.

- Gấp cái gì mà gấp, đan dược các ngươi cầm về đi, người, ta không đi.

- Gia gia... Ngươi...

Hạ Thất Tịch như bị sét đánh, nàng ngây người tại chỗ, nước mắt không tự chủ rơi xuống như mưa.
Chương572: Lão giả Hạ gia (2)

Lão giả vội vàng vịn Hạ Thất Tịch lên, cười khổ nói:

- Bảo bối Tịch nhi, ngươi nghe ta nói ah, không phải ta không cứu Diệp Huyền, mà hắn căn bản không cần ta cứu.

Hạ Thất Tịch sững sờ tại chỗ, vì sao không cần đi cứu?

- Các ngươi cảm thấy đan dược này là hắn luyện chế?

Lão giả mắt nhìn Chúc Thiên Lam và Tề Hiền, mỉm cười nói.

Chúc Thiên Lam và Tề Hiền đều sững sờ.

Lão giả chậm rãi nói:

- Nghe các ngươi nói, có lẽ Diệp Huyền chính là Thiên Vũ Sư tứ giai ah, chẳng lẽ các ngươi cho rằng với tu vi của hắn có thể luyện đan dược này?

Lão giả nói thế làm mấy người giật mình, cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, chẳng lẽ đan dược không phải do Diệp Huyền luyện?

Ngẫm lại cũng phải, tuy Diệp Huyền có tạo nghệ kinh người ở phương diện luyện hồn học, thực lực không yếu, luyện hồn học và luyện dược học là hai ngành khác nhau, Diệp Huyền có tạo nghệ luyện hồn học mạnh nhưng không có nghĩa hắn là một tên luyện dược sư.

Cho dù hắn là một tên luyện dược sư, Diệp Huyền cho bọn họ đan dược đều là đan dược ngũ phẩm, hiển nhiên cũng không có khả năng do Diệp Huyền luyện chế ra.

Thấy ánh mắt mọi người giật mình, lão giả nói tiếp:

- Các ngươi cho ta xem chỉ là đan dược ngũ phẩm nhưng ta nhìn kỹ thì những viên đan dược này rất mượt mà, bóng loáng no đủ, đặc biệt là dược lực bên trong nội liễm, hiển nhiên dược tính dung hợp đạt tới mức hoàn mỹ, điểm này cũng không phải luyện dược sư ngũ phẩm có thể làm được.

- Muốn chế biến ra đan dược như thế ít nhất cũng là luyện dược sư Tôn cấp lục giai, hơn nữa người này ít nhất cũng là luyện dược sư Tôn cấp lục giai đứng đầu.

- Cho nên sau lưng Diệp Huyền tuyệt đối có cao thủ cường đại tồn tại, hơn nữa các ngươi nói Diệp Huyềncó tạo nghệ luyện hồn học rất mạnh, rất có thể người nọ sau lưng của hắn chẳng những là luyện dược sư, hayhắn còn là luyện hồn sư cường đại, hơn nữa cấp bậc cũng ngoài lục giai.

Lão giả nói lời này làm nội tâm đám người Chúc Thiên Lam kinh ngạc.

Nghĩ đến sau lưng Diệp Huyền có cường giả cường đại đi cùng nhưng bọn họ không biết gì cả, lúc này toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc là dạng cường giả gì mới có thể thần không biết quỷ không hay đi bên cạnh bọn họ, hơn nữa còn luyện chế nhiều đan dược cho Diệp Huyền.

Nhớ lại vẻ mặt Diệp Huyền ngày đó, mọi người cũng tán thành cách nói của lão giả.

Lúc trước Diệp Huyền đối mặt Cuồng Phong trưởng lão Huyền Cơ Tông quát hỏi, cả quá trình hoàn toàn không có biểu hiện bối rối, lúc ấy hai người đều không kịp phản ứng, hiện tại nhớ lại mới thấy kỳ quái, Diệp Huyền là một đệ tử, tại sao hắn có thể bình tĩnh như vậy?

Lão giả cười nhạt một tiếng nói:

- Có lẽ hiện tại các ngươi đã hiểu a, có người nọ thì các ngươi cảm thấy một tên Vũ Tôn của Huyền Cơ Tông có thể bắt hắn hay sao?

- Gia gia, ngươi nói là thực?

Hạ Thất Tịch bán tín bán nghi nói.

- Chẳng lẽ gia gia còn có thể lừa ngươi hay sao!

Hạ Thất Tịch lập tức nín khóc mà cười.

Gia hỏa này ở sau lưng còn che giấu cường giả như thế nhưng không nói ra, còn làm cho nàng lo lắng lâu như vậy, thật sự là chán ghét.

Có lão giả phân tích, Chúc Thiên Lam và Tề Hiền cũng đã yên lòng, lúc này cầm đan dược lui ra ngoài.

Về phần Diệp Huyền cho hồn quyết và hồn kỹ, hai người không có mang ra.

Dù sao công pháp không giống với đan dược, chưa được Diệp Huyền đồng ý thì bọn họ sẽ không cho kẻ khác xem.

Kỳ thật hai người cũng không biết Diệp Huyền đã giao hồn quyết và công pháp cho bọn họ chính là không lo lắng bọn họ lộ ra ngoài, dù sao hai dạng đồ vật này trân quý với đám người Chúc Thiên Lam nhưng Diệp Huyền xem ra chỉ là công pháp yếu nhất hắn ghi nhớ mà thôi, căn bản không quan tâm tới.

Sau khi đám người Chúc Thiên Lam rời khỏi, lão giả gọi Hạ Thất Tịch.

- Tịch nhi, không nghĩ tới lúc này đi phù quang bí cảnh ngươi thu hoạch lớn như vậy, chẳng những hồn lực đột phá đến tứ phẩm, thực lực cũng đạt tới tứ giai đỉnh phong, hơn nữa có Diệp Huyền cho ngươi Tông Nguyên Đan, chắc hẳn ngươi sẽ nhanh chóng đột phá tới Võ Tông ngũ giai.

Lão giả nói xong cũng xuất ra một bản bí tịch.

- Đây là một môn công pháp của Hạ gia chúng ta, chờ ngươi đột phá Võ Tông ngũ giai là có thể tu hành.

- Công pháp Hạ gia chúng ta?

Hạ Thất Tịch nghi hoặc tiếp nhận quyển sách phong cách cổ xưa, chỉ thấy trên đó có mấy chữ viết mang theo uy thế bàng bạc: Long Nguyên Kinh Thế Quyết!

Mấy chữ này mang theo khí têế rồng bay phượng múa, dường như ẩn chứa ma lực nào đó, Hạ Thất Tịch chỉ nhìn mấy chữ này huyền lực trong người đã rục rịch, dường như sinh ra cộng minh nào đó với huyết mạch, máu huyết trong người chảy thật nhanh.

Hạ Thất Tịch lúc này vô cùng chấn động, chỉ khí thế của chữ viết đã làm nàng sinh ra biến hóa như vậy, rốt cuộc là bí tịch gì?

Sắc mặt lão giả vô cùng ngưng trọng:

- Tịch nhi, bí tịch này là bí tịch tổ truyền của Hạ gia, sở dĩ hiện tại ta mới cho ngươi, không chỉ bởi vì nó tu luyện độ khó cực cao, bởi vì bản bí tịch này từng sinh ra gió tanh mưa máu trên đại lục, cho nên ngươi bây giờ có thể bắt đầu tu luyện nhưng trừ phi sống chết trước mắt, thời điểm khắc không được phép vận dụng nó, ngươi nghe hay chưa?

Cảm nhận được ngữ khí ngưng trọng của lão giả, Hạ Thất Tịch vội vàng gật đầu, nói:

- Gia gia, Tịch nhi hiểu.

- Ân, trừ chuyện đó ra, nơi này có một tấm lệnh bài, ngươi cầm lệnh bài kia đi Mộng Cảnh bình nguyên Lam Quang học viện.

- Lam Quang học viện?

Hạ Thất Tịch sững sờ một lúc.

- Lam Quang học viện là học viện cường đại nhất trên Mộng Cảnh bình nguyên, nếu như nước, nếu như Huyền Cơ Tông thật nhìn chằm chằm vào liên minh mười ba nước, bằng vào đám người Chúc Thiên Lam căn bản không thể đối kháng với quái vật khổng lồ như Huyền Cơ Tông, nhưng là nếu ngươi gia nhập Lam Quang học viện thì khác, Lam Quang học viện là thế lực số một trong Mộng Cảnh bình nguyên, đồng thời cũng là trung tâm thiên tài trên Mộng Cảnh bình nguyên hội tụ, nơi này chẳng những có thể cho ngươi cơ hội học tập, còn có thể làm cho Huyền Cơ Tông sợ ném chuột vỡ bình, không dám ra tay với liên minh mười ba nước.

- Người sáng lập Lam Quang học viện năm đó từng nhận ân tình Hạ gia chúng ta, lệnh bài này là hắn năm xưa lưu lại, ngươi chỉ cần cầm lệnh bài là có thể trực tiếp tiến vào Lam Quang học viện học tập mà không cần trải qua khảo hạch.

Người sáng lập Lam Quang học viện năm xưa nhận ân tình của Hạ gia? Hạ Thất Tịch bị lời của lão giả làm kinh ngạc ngây người.&
Chương573: Lam Quang học viện

- Gia gia, rốt cuộc Hạ gia chúng ta tới từ nơi nào? Ta nghe những người khác nói gia gia ngươi vài chục năm trước dời tới nơi đây, chẳng lẽ Hạ gia chúng ta là một đại gia tộc trên Mộng Cảnh bình nguyên hay sao?

- Chuyện này ngươi không cần biết, biết rõ quá nhiều chỉ mang tai họa cho ngươi mà thôi.

Sau khi Hạ Thất Tịch rời đi, đột nhiên lão giả thở dài một hơi.

- Huyền Cơ Tông?

Hắn nhẹ lẩm bẩm lên tiếng, lắc đầu:

- Không nghĩ tới này tiểu tiểu liên minh mười ba nước hôm nay cũng cuốn vào thị phi, Hạ Chấn Vân ta chỉ muốn tìm một rời xa phân tranh, vì cái gì lại khó khăn như thế? Hi vọng Tịch nhi gia nhập Lam Quang học viện có thể làm bọn chúng kiêng kị, nếu không Hạ gia phải rời đi nữa rồi, một khi thân phận ta bộc lộ ra ngoài, chỉ sợ liên minh mười ba nước mới thật sự gặp tai vạ đến nơi.

Thở dài một tiếng, dường như hắn mang theo bi thương vô tận.

Lúc này trong sơn mạch bao la bên ngoài Thiên Kim quốc, đội ngũ Lưu Vân quốc đang đi vào rất nhanh.

Trong phù quang đại hội lần này Lưu Vân quốc có thu hoạch lớn nhất, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lại cau mày không có vui sướng gì cả, ngược lại còn mang theo u sầu không thay đổi.

Bọn họ lo lắng mấy người Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông.

- Tất cả mọi người kiên trì một chút, đến hạp cốc phía trước chúng ta có thể nghỉ ngơi.

Đông Phương Ngôn Ngữ đi trước đội ngũ sau đó lên tiếng nói ra.

Vi tránh né Huyền Cơ Tông truy tung, Lưu Vân quốc đội ngũ trên đường đi điên cuồng chạy đi, đi đều là một ít rừng sâu núi thẳm, mà không phải rộng rãi quan đạo, vi chính là là không cho Huyền Cơ Tông người cho đuổi theo.

Tuy đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không biết như vậy có hiệu quả hay không nhưng vì an toàn chỉ có thể làm như vậy.

Trên đường chạy đi không ngừng, làm cho mỗi đệ tử đều mệt mỏi thở hồng hộc nhưng không có ai oán hận câu nào.

Lúc này một đạo nhân ảnh từ sau bay tới, cũng nhanh chóng tới trước đội ngũ, chính là Sở Vân Phi.

- Thế nào, có phát hiện gì không?

Đông Phương Ngôn Ngữ mở miệng hỏi.

Sở Vân Phi lắc đầu, nói:

- Không phát hiện tung tích gì.

- Đã qua hai ngày, những người Huyền Cơ Tông kia không có tin tức gì cả, chẳng lẽ không đuổi theo hay sao? Dù sao chúng ta đã đi rất xa rồi.

Hà Chấn phó hội trưởng trầm giọng nói.

- Không thể nghĩ như vậy, cường giả Huyền Cơ Tông thực lực kinh người, thủ đoạn không ít, hơn nữa theo ta đoán chừng, bọn chúng cũng không phải người dễ dàng buông tha, nói không chừng hiện tại đang nấp ở nơi nào đó gần đây, chúng ta không biết ở đâu mà thôi.

Cảm giác không có tin tức như thế này, trong nội tâm lúc nào cũng bất an làm đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cực kỳ khó chịu.

- Sở Vân Phi, ngươi tu luyện như thế nào?

Khô Trần quan tâm hỏi.

Sở Vân Phi thở dài một hơi:

- Các ngươi cho Thất Thải Hoa Liên, ta đã phục dụng, thậm chí Diệp Huyền cho ta đan dược cũng đã phục dụng nhưng khoảng cách Vũ Tôn lục giai còn kém một chút, ta đoán cần nửa tháng tới một tháng mới có thể đột phá.

Trong một tháng có thể đột phá Vũ Tôn lục giai, đổi lại bất cứ thời điểm nào trước kia Sở Vân Phi đều mừng rỡ như điên, trong tình huống trước mắt, trên mặt hắn không có chút vui vẻ gì.

Đừng nói hắn còn không có đột phá, cho dù hắn đột phá thì thế nào, Thiên Kim quốc Tề Hiền chính là Vũ Tôn lục giai uy tín lâu năm, tu vi còn cao hơn hắn gấp mấy lần, còn không phải bị cường giả Huyền Cơ Tông dùng mấy chiêu đánh bại không có sức phản kháng hay sao?

Thời điểm đám người ng Phương Ngôn Ngữ đang vô cùng lo lắng, Diệp Huyền đang chạy đi thật nhanh, hắn vừa đi vừa tu luyện.

Hồn lực của hắn như tấm lưới vô hình bao phủ khắp bốn phương tám hướng, cẩn thận điều tra tình cảnh bốn phía.

Sau khi đột phá ngũ phẩm, Diệp Huyền có gia tăng lớn trên phương diện vận dụng hồn lực, hôm nay hồn lực hắn tỏa ra bao phủ phương viên hơn mười dặm, hắn có thể nghe rõ mọi thứ trong phạm vi này, hơn nữa đám người Đông Phương Ngôn Ngữ căn bản không thể phá hiện ra.

Chỉ cần đám người Cuồng Phong dám xuất hiện, Diệp Huyền sẽ làm bọn chúng biết rõ cái gì gọi là chui đầu vào lưới.

Trên đường đi đám người hội trưởng hành động đều bị Diệp Huyền nhìn vào trong mắt, Diệp Huyền cũng nói cho bọn họ biết không cần lo lắng nhưng đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cũng chỉ xem Diệp Huyền nói là an ủi mà thôi.

Trong quá trình chạy đi, Diệp Huyền không có đình chỉ tu luyện, huyền lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển ôn nhuận huyền mạch của hắn.

Lúc này đám người đi đường trong vội vàng, đột nhiên Diệp Huyền cau mày lại, trong hồn lực cảm ứng của hắn có vài đạo khí tức cường đại đang từ cách đó mấy chục dặm tiến tới gần.

Rốt cục đến sao?

Khóe miệng Diệp Huyền lúc này cười lạnh.

- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ta có việc cần phải rời đi một chút, các ngươi hãy đi trước, đến lúc đó ta sẽ đuổi theo sau.

Diệp Huyền đi lê phía trước thông tri với đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, cũng không chờ mấy người đáp ứng, hắn lập tức lao thẳng vào trong lùm cây.

Hiện tại nguy hiểm như vậy, Diệp Huyền một mình rời đi alfm gì?

Vẻ mặt đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo nhưng sau khi xuyên qua lùm cây, đám người bọn họ không phát hiện bóng dáng của Diệp Huyền.

Mấy người giật mình liếc nhau, chỉ qua mấy giây ngắn ngủi nhưng Diệp Huyền đã biến mất trong cảm giác của bọn họ, thực lực của Diệp Huyền tăng lên quá nhanh sao?

Không tìm thấy Diệp Huyền, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không dừng lại, bọn họ dẫn đội ngũ đi về phía trước, bọn họ tin tưởng Diệp Huyền không phải người lỗ mãng, thời điểm này rời đi là có lý do của hắn.

Trong khu rừng rậm cách đội ngũ hơn mười dặm, mấy đạo nhân ảnh đang lao vút về phía trước, trên người tỏa ra khí tức huyền lực bành trướng cảm ứng cái gì đó.

- Ồ...

Đột nhiên lão giả đầu lĩnh kêu lên.

- Cuồng Phong trưởng lão, như thế nào?

Đại hán khôi ngô trong đội ngũ lên tiếng hỏi, chính là đám người Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông.

- Không có gì, này Diệp Huyền lại tách ra khỏi đội ngũ, hắn muốn làm gì?

Lão giả nhíu mày nói.

- Diệp Huyền lại rời đi như thế, chẳng lẽ hắn phát hiện ra chúng ta?

Một người trong đó lên tiếng nói ra.

Cuồng Phong trưởng lão nhìn hắn một chút, cười nhạo nói:

- Ngươi cảm thấy có thể sao? Diệp Huyền mới bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ còn có thể phát hiện hồn lực ngũ phẩm của lão phu sao?

- Là thuộc hạ nói lỡ.

Đại hán khôi ngô nói lỡ sau đó lại nói:

- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Chương574: Nơi phát ra lực lượng (1)

- Rất đơn giản, mấy người các ngươi đuổi theo đội ngũ Lưu Vân quốc, nhớ kỹ không được lưu lại kẻ nào của Lưu Vân quốc, đặc biệt là trữ vật giới chỉ của mấy người đứng đầu càng trọng yếu. Về phần i kia Diệp Huyền, lão phu tự mình đuổi theo.

Lão giả Cuồng Phong lạnh lùng nói ra.

Nghe lão giả nói thế, sắc mặt mấy người đầy dữ tợn.

- Hắc hắc, mấy người chúng ta sớm nghẹn lâu rồi, rốt cục có thể đại khai sát giới.

Đội ngũ lập tức một phân thành hai, lão giả Cuồng Phong trực tiếp truy đuổi Diệp Huyền, đám người còn lại lập tức lao thẳng về phía đội ngũ Lưu Vân quốc.

Diệp Huyền cảm giác được chuyện này, hắn cau mày nói:

- Những kẻ này tách ra truy tung, xem ra nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Trong mắt Diệp Huyền hêện tại có hàn quang lóe sáng.

Vèo!

Trong núi rừng, thân ảnh Diệp Huyền lao về phía trước.

Hắn phải nhanh chóng dẫn đắt Cuồng Phong rời khỏi nơi đây, bộ dạng của Kim Lân đã bị đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nhìn thấy, Diệp Huyền không thể để nó bạo lộ trước mặt mọi người.

Rốt cục sau khi lao tới sơn cốc cách đó hơn mười dặm, Diệp Huyền cảm giác nơi này không tồi, nó rất ẩn khuất, cũng là nơi tốt làm mộ địa chôn Cuồng Phong.

Gần mười dặm sau lưng Diệp Huyền, Cuồng Phong đang điên cuồng lao về phía Diệp Huyền, mặc cho hắn gia tốc thế nào khoảng cách với Diệp Huyền không thể kéo quá gần.

- Tiểu tử này chạy quá nhanh.

Cuồng Phong cắn răng, trong nội tâm nói thầm nhưng hắn là Vũ Tôn lục giai, cho dù đối phương là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong cũng sẽ bị hắn đuổi theo, hắn không hiểu vì sao Diệp Huyền lại chạy nhanh như vậy.

Không lẽ gia hỏa này phát hiện mình sao?

Cuồng Phong cau mày, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Diệp Huyền đã dừng lại trong sơn cốc, hắn lập tức cười lạnh, có lẽ do mình nghĩ nhiều, một tiểu hài tử xấu xa, cho dù thực lực của hắn mạnh nhưng làm sao biết mình đang truy tung hắn.

Sợ Diệp Huyền lại chạy trốn lần nữa, Cuồng Phong trưởng lão lập tức gia tăng tốc độ cực nhanh, hiển nhiên sợ Diệp Huyền chạy mất.

- Ân?

Trong sơn cốc, bỗng nhiên bên tai Diệp Huyền có tiếng động, hắn lúc này cười nhạt và lẩm bẩm:

- Đến sao?

Hắn cũng không né không tránh, thoải mái nhàn nhã đứng trong sơn cốc, khí định thần nhàn như đang dạo chơi.

Cuồng Phong trưởng lão nhìn thấy Diệp Huyền nhàn nhã như thế, hắn xùy cười một tiếng, tiểu tử này không biết một người chạy tới nơi này làm gì, chỉ sợ hắn còn không biết tận thế của hắn sắp tới sao?

Mấy chục giây sau, Cuồng Phong trưởng lão đã đi tới bên ngoài sơn cốc, thân thể của hắn hóa thành điện quang và lướt vào bên trong sơn cốc, lúc này xuất hiện sau lưng Diệp Huyền.

- Cuồng Phong trưởng lão, ngươi rốt cục đến rồi sao? Ta chờ ngươi cả buổi.

Không chờ Cuồng Phong nói chuyện, Diệp Huyền đưa lưng về phía hắn xoay người lại, trên mặt còn nở nụ cười nhàn nhã.

Trong nội tâm Cuồng Phong trưởng lão chấn động vài lần, lạnh lùng nói:

- Như thế nào? Ngươi biết ta sẽ tới?

Diệp Huyền cười nhạt nói:

- Mặc kệ ta có biết hay không, ngươi đã tới thì có gì khác nhau?

Không biết tại sao, nhìn thấy Diệp Huyền tươi cười nhàn nhạt như thế, đột nhiên nội tâm Cuồng Phong trưởng lão sinh ra cảm giác cực kỳ bất an, hắn lắc đầu không quan tâm bất an vừa xuất hiện, hắn lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi giả vờ giả vịt như vậy là ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Nói đi, địa hỏa đang ở nơi nào?

Trơớc mặt địa hỏa hấp dẫn, Cuồng Phong trưởng lão dù thế nào cũng không buông tha, huống chi hắn cũng không tin Diệp Huyền thật sự có thể mang tới uy hiếp cho mình.

- Ngươi làm sao dám khẳng định ta có được địa hỏa?

Diệp Huyền thản nhiên nói.

Cuồng Phong trưởng lão nghe lời này xùy cười, hắn giễu cợt nói:

- Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ sao? Mặc kệ ngươi có địa hỏa hay không, hôm nay ta đều giết ngươi, ngươi có thể giao địa hỏa ra đây, ta ngược lại có thể cân nhắc lưu cho ngươi toàn thây, nếu không ta cam đoan ngươi chắc chắn sẽ chết cực kỳ thê thảm.

- Thì ra là thế.

Diệp Huyền gật gật đầu,

- Ta vốn ngươi có được chứng cớ gì, thì ra chỉ là suy đoán vô vọng.

- Được rồi, không nói nhảm nhiều nữa, giao địa hỏa ra đây.

Cuồng Phong trưởng lão lạnh lùng nói ra.

Diệp Huyền vẫn không quan tâm, hắn tươi cười nhàn nhạt.

- Nếu ngươi cần bức thiết như vậy, từ ngàn dặm xa xôi đuổi giết tới đây, nếu ta chưa thỏa mãn nguyện vọng của ngươi sẽ làm ngươi cảm thấy băn khoăn.

Diệp Huyền nói chuyện làm nội tâm Cuồng Phong trưởng lão mừng rỡ, hắn vui vẻ nói:

- Cái gì, ngươi thực sự có địa hỏa? Chẳng lẽ Chu Lương nói đúng?

Cuồng Phong một mình đuổi giết Diệp Huyền chính là vì có khả năng có địa hỏa, một khi hắn đạt được hỏa diễm nghịch thiên như thế, thực lực bản thân nhất định có tăng vọt đáng sợ, đến lúc đó tiến vào Vũ Vương cảnh thất giai cũng không phải chuyên khó khăn bao nhiêu.

Hôm nay nghe được Diệp Huyền nói thế, nội tâm của hắn mừng rỡ không nhỏ.

Diệp Huyền vẫn bình thản và cười nói:

- Địa hỏa ta là không có, ta có một đóa hỏa diễm khác.

Nói xong tay phải Diệp Huyền xuất hiện một đạo hỏa diễm, hỏa diễm thiêu đốt trên tay phải của hắn, khí tức hỏa diễm nồng đậm bao phủ chung quanh, nhiệt độ của sơn cốc trong nháy mắt tăng lên hơn mười độ.

- Hỏa diễm thật đáng sợ, đây là hỏa diễm gì?

Hai mắt Cuồng Phong tỏa sáng, kinh hỉ như điên, cẩn thận dò xét hỏa diễm trong tay Diệp Huyền, khí tức hỏa diễm nồng đậm vượt hơn xa bất cứ hỏa diễm nào mà hắn từng nhìn thấy.

Đột nhiên thần sắc của hắn giật mình không nhỏ, không đúng, đây không phải địa hỏa, khí tức địa hỏa có lẽ thập phần yên lặng, khí tức của hỏa diễm kia tràn ngập tính mạng, trên thế giới này chỉ có một dạng hỏa diễm có được tính mạng, đó chính là thiên hỏa.

Chẳng lẽ đây là thiên hỏa!

Ông trời ơi, làm sao có thể?

Nội tâm Cuồng Phong chấn động rất mạnh, hắn cẩn thận dò xét hỏa diễm trong tay Diệp Huyền, càng nhìn càng giống, càng nhìn càng kinh người.

Hắn run rẩy nói:

- Trong tay ngươi chẳng lẽ là thiên hỏa trong truyền thuyết?

- Ồ!

Diệp Huyền không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang Cuồng Phong trưởng lão, kinh ngạc nói:

- Không thể ngờ ngươi nâận ra trong tay ta là thiên hỏa? Tuy ngươi đoán đúng, trong tay ta không những là thiên hỏa, hơn nữa còn là vô tận dung hỏa bài danh thứ ba trong thiên hỏa.

Vô tận dung hỏa, đạt được Diệp Huyền thừa nhận, Cuồng Phong trưởng lão lập tức hưng phấn toàn thân run rẩy, địa hỏa và thiên hỏa nghe không có khác nhau bao nhiêu nhưng kỳ thật khác nhau như trời và đất.
Chương575: Nơi phát ra lực lượng (2)

Trong thiên địa mỗi một đóa thiên hỏa đều là độc nhất vô nhị, mà tất cả thiên hỏa cộng lại chỉ có mười tám loại, Cuồng Phong trưởng lão dù thế nào cũng không nghĩ ra đời này của minh có thể may mắn nhìn thấy thiên hỏa trong truyền thuyết, hơn nữa còn là vô tận dung hỏa bài danh thứ ba trong thiên hỏa.

Hỏa diễm bực này đừng nói hắn là một trưởng lão Huyền Cơ Tông, cho dù là cự đầu đỉnh cấp trong Huyền Vực cũng nhất định điên cuồng truy cầu.

- Ha ha ha, không thể ngờ Cuồng Phong ta gặp phải chuyện tốt như vậy.

Cuồng Phong mừng rỡ như điên.

Dường như hắn truy đuổi Diệp Huyền là cướp được một khối vàng nhỏ, ai biết chờ hắn cướp được sau đó lại là một ngọn núi vàng.

Lúc này Cuồng Phong lại cảm thấy một tia không đúng, tuy hắn chưa gặp qua thiên hỏa nhưng cũng biết thiên hỏa cường đại tuyệt đối không phải võ giả bình thường có thể khống chế, Diệp Huyền là một thiếu niên, cho dù nhìn thấy thiên hỏa nhưng có thể tế luyện và thu phục hay sao?

Mặc cho hắn dò xét cẩn thận cỡ nào, nhìn từ bất cứ góc độ nào đi nữa cũng phát hiện trong tay Diệp Huyền đều giống như thiên hỏa trong truyền thuyết.

Trong nội tâm Cuồng Phong đắc ý tới mức hung ác, bất kể có phải thiên hỏa hay không, Cuồng Phong hắn muốn ngọn lửa này chắc rồi.

Nghĩ vậy hắn lạnh lùng cười cười:

- Diệp Huyền, thức thời giao thiên hỏa trong tay ngươi ra đây, xem mặt mũi của thiên hỏa, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác với ta, nói không chừng ta còn có thể cho ngươi con đường sống.

Nghe Cuồng Phong nói như thế, Diệp Huyền lúc này bật cười, trên mặt hắn vẫn duy trì thần thái thản nhiên như không có việc gì.

- Ngươi muốn thả ta một con đường sống nhưng ta cũng không nói sẽ thả ngươi con đường sống.

- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng có thiên hỏa là có thể đánh chết ta hay sao? Tuy Cuồng Phong ta không phải luyện dược sư nhưng ta biết thiên hỏa phát triển là cần quá trình, ngươi cho rằng bằng vào một thiên hỏa vừa mới đạt được là có thể ngăn cản ta sao? Suy nghĩ cả ngươi quá hão huyền.

Diệp Huyền chẳng muốn nói nhảm với hắn, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ sao, sở dĩ ta đến nơi đây chính là vì chờ ngươi, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Loan Hồng...

Diệp Huyền còn chưa nói xong, gương mặt Cuồng Phong đã trầm xuống:

- Cái gì, ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ Loan Hồng thật là ngươi giết?

Loan Hồng chính là một trong những đệ tử cực kỳ có thiên phú dưới trướng của hắn, hắn vẫn nuôi dưỡng như con mình, cho nên lúc này đại tông môn mới phái hắn đi, nhưng mà hắn thật không ngờ Loan Hồng lại vẫn lạc trong phù quang bí cảnh, nếu như sớm biết như vậy hắn sẽ không giao nhiệm vụ nguy hiểm như thế cho Loan Hồng.

- Ngươi nói đúng, Loan Hồng đúng là ta giết, chẳng những là hắn, còn có Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi của Huyền Cơ Tông các ngươi cũng bị ta giết, ba tên ngu xuẩn này giống như ngươi, đều cho rằng có thể đối nghịch với ta, sau đó bọn chúng chết, mà ngươi cũng giống như thế.

- Tiểu tử hỗn đản.

Cuồng Phong không còn thần thái bình tĩnh như cũ, hai mắt hắn đỏ thẫm, sát ý bốc lên, gương mặt hung ác và nghiến răng nghiến lợi.

- Xú tiểu tử, ta cải biến chủ ý, hôm nay ta chẳng những muốn giết ngươi, còn muốn cắt bỏ từng miếng thịt trên người của ngươi, cho ngươi nếm hết đau khổ trên thế gian này.

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên hai tay Cuồng Phong xuất hiện bao tay, hắn vung quyền tấn công Diệp Huyền, huyền lực trùng kích như nước lũ bao phủ chung quanh, cũng quét qua Diệp Huyền đứng trước mặt hắn.

Diệp Huyền càng nói thì hắn càng cả kinh, hắn đã quyết định phải nhanh chóng chém giết Diệp Huyền, hắn không tin đối phương chỉ là một Thiên Vũ Sư tứ giai lại có thể đào thoát khỏi tay mình.

Quyền uy đầy trời như muốn thôn phệ Diệp Huyền vào trong.

Lúc này trước mặt Diệp Huyền xuất hiện một bóng dáng màu vàng, chỉ trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Oanh...

Cuồng Phong cảm giác hai đấm của mình đánh lên một tấm sắt, cánh tay chấn động run rẩy.

Cái gì thế?

Cuồng Phong không tự chủ lui về phía sau, ngay sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh màu vàng trước mặt.

Vừa mới xem xét rõ ràng là cái gì, đôi mắt Cuồng Phong không thể tin vào mắt mình, dùng sức nháy mắt vài cái, hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu vàng trước mặt.

Đó là một con Huyền thú cao vài thước, toàn thân lân giáp giống như áo giáp màu vàng, đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó chuyện làm Cuồng Phong càng kinh hãi phát sinh, chỉ thấy Huyền thú uy phong lẫm lẫm vậy mà mở miệng nói chuyện.

- Hắc, tiểu gia hỏa, ngươi tấn công ta sao? Ngươi không biết mình đang gãi ngứa cho bổn yêu vương hay sao?

Vừa mới dứt lời, uy áp Huyền thú bành trướng giống như núi lớn bao phủ toàn thân Cuồng Phong trưởng lão vào bên trong.

Khí tức vương giả bộc phát làm hai mắt Cuồng Phong mở to.

- Yêu... Yêu vương...

Cuồng Phong lúc này ngơ ngác ngây người.

Trước kia hắn đã từng nghĩ tới vô số khả năng đều là làm thế nào hành hạ Diệp Huyền đến chết, hắn căn bản không nghĩ qua, một Thiên Vũ Sư tứ giai có thể tạo thành uy hiếp gì với mình.

Nhưng mà...

Giờ này khắc này Cuồng Phong trưởng lão đã hiểu ra.

Rốt cuộc hắn hiểu tại sao Diệp Huyền lại không sợ hãi như thế, tại sao phải cao đàm khoát luận với mình, căn bản không phải hắn ngu ngốc, mà là hắn nắm chắc bài.

Hắn xem Diệp Huyền là vật trong bàn tay, một lòng muốn cướp đoạt bảo vật trên người của đối phương nhưng lại chưa từng nghĩ Diệp Huyền cũng xem hắn thành con mồi tùy thời có thể săn giết.

Nhưng mà hắn không rõ Diệp Huyền dựa vào là cái gì, bên người có thể có một con yêu vương đi theo, hơn nữa yêu vương này còn có thể ra tay thay hắn vào thời khắc nguy cấp.

Phải biết rằng tuyệt đại đa số Huyền thú đều cực kỳ cừu thị nhân loại, chúng căn bản không có khả năng ở chung hòa bình với nhân loại, lại càng không cần phải nói đi theo bên cạnh đối phương.

Chẳng lẽ Diệp Huyền là khôi lỗi của Huyền thú yêu vương? Hắn đã bị yêu vương khống chế?

Cuồng Phong trưởng lão lập tức nghĩ ra nguyên nhân vì sao, hắn âm thầm gật đầu, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao Diệp Huyền có thể luyện hóa thiên hỏa, thì ra sau lưng có yêu vương tương trợ.

Trong nội tâm Cuồng Phong suy đoán như thế nhưng suy đoán của hắn bị quật ngã nhanh chóng.

Nhìn thấy sau khi yêu vương màu vàng xuất hiện cũng không có ra tay với hắn, mà là đi tới trơớc mặt Diệp Huyền sau đó cung kính nói:

- Điện hạ, ngươi muốn ta xử trí gia hỏa này thế nào?

Điện hạ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom