-
Chương 576-580
Chương576: Hành hạ đến chết
Cuồng Phong trưởng lão giờ vào lúc này ngây ngốc, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì? Không phải Diệp Huyền bị yêu vương nô dịch sao? Vì sao thái độ yêu vương ngược lại là thủ hạ của Diệp Huyền, bị Diệp Huyền nô dịch?
Còn gọi là điện hạ?
Đây chỉ có đám Huyền thú xưng hô với tồn tại cao quý hơn mình mới có thể dùng xưng hô như thế, vì sao yêu vương màu vàng lại xưng hô như thế với Diệp Huyền?
Vào lúc này các loại ý niệm không ngừng xuất hiện trong đầu Cuồng Phong, chẳng lẽ Diệp Huyền cũng là Huyền thú yêu vương hay sao?
Khó trách hắn không sợ hãi như thé, khó trách hắn có thể thu phục chiếm được thiên hỏa.
Vào thời khắc này, Cuồng Phong trưởng lão tâm như tro tàn, nội tâm đắng chát, hắn biết rõ mình xong đời rồi.
Tuy hắn là võ giả lục giai nhị trọng nhưng đối mặt với Huyền thú yêu vương thất giai căn bản không đủ nhìn.
Lục giai và thất giai chỉ kém một giai nhưng lại là hai cấp độ khác nhau, một là trời, một là đất.
Hiện tại nội tâm của hắn đang suy nghĩ làm sao bảo vệ tính mạng.
- Diệp Huyền... Không, điện hạ, ta...
Cuồng Phong trưởng lão vội vã muốn nói điều gì đó nhưng Diệp Huyn nhìn cũng không nhìn, hắn nói với Kim Lân:
- Giết.
Kim Lân cười hắc hắc, thân hình khổng lồ của nó lao thẳng về phía Cuồng Phong trưởng lão.
Tuy Cuồng Phong trưởng lão là cường giả lục giai nhưng bị uy áp hồn niệm của Kim Lân yêu vương áp chế không cách nào chống cự được, thân thể bị áp không thể động đậy.
- Các hạ, chuyện gì cũng từ từ, ta chính là trưởng lão Huyền Cơ Tông, giết ta, Huyền Cơ Tông sẽ không bỏ qua các ngươi, mọi sự cũng có thể thương lượng... Ta...
Cuồng Phong trưởng lão bối rối điều động tất cả huyền lực trong cơ thể của mình nhưng huyền lực trong cơ thể của hắn như cứng lại, căn bản không cách nào điều động mảy may, hắn vội vàng phóng xuất vũ hồn của bản thân ra ngoài.
Năm đạo tinh hoàn cao thấp luật động, vũ hồn chi lực cường hãn phóng thích ra ngoài, thân thể của hắn hiện tại không ngừng nhúc nhích nhưng mọi hành động phản kháng của hắn đều biến thành vô lực.
Móng vuốt của Kim Lân đánh tới trơớc mặt hắn và không ngừng phóng đại.
Nhìn xem Cuồng Phong trưởng lão cái kia hoảng sợ bất lực biểu lộ, Diệp Huyền không khỏi xùy cười một tiếng, đến lúc này thời điểm, này Cuồng Phong rõ ràng còn muốn uy hiếp hắn.
Sau một khắc nghe tiếng phốc vang lên, móng vuốt to lớn của Kim Lân cựcđánh vào ngực Cuồng Phong trưởng lão, lập tức xuyên thấu qua bộ ngực của đối phương.
Phun ra một ngụm máu tươi, Cuồng Phong trưởng lão lúc này té ngã trên đất, hắn vẫn nhìnchằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt oán hận, trong tay không biết lúc nào nắm bắt một quả ngọc bội, bị hắn bóp một cái và hóa thành tro tàn.
- Giết... Ta, ngươi... Không sống được!
Cuồng Phong trưởng lão gian nan nói ra mấy chữ, hắn cười dữ tợn, đầu nghiêng một cái, triệt để không có khí tức.
Hắn vừa mới nói xong, lực lượng vô hình hàng lâm bao phủ trên người Diệp Huyền, lập tức thẩm thấu vào trong thân thể Diệp Huyền.
Diệp Huyền cảm giác mình như bị tồn tại nào đó trong tối tăm nhìn chằm chằm vào, toàn thân có một cảm giác không được tự nhiên.
- Đây là?
Diệp Huyền cau mày, hắn phát hiện trong thân thể của mình có khí tức quỷ dị, khí tức này không có bất kỳ nguy hiểm nào nhưng bạo lộ vị trí của hắn ra ngoài.
Diệp Huyền cũng không quan tâm làm gì, thu hồi trữ vật giới chỉ của Cuồng Phong trưởng lão, ngay sau đó hắn vận chuyển thôn phệ vũ hồn chi lực hấp thu vũ hồn của Cuồng Phong trưởng lão.
Hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, Diệp Huyền cảm giác được thôn phệ vũ hồn tam tinh lại lớn hơn trước không ít.
Ba!
Lực lượng tinh hoàn màu đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyềnu, dần dần thu liễm như cũ.
Thôn phệ vũ hồn đột phá tứ tinh!
Trong nội tâm Diệp Huyền kinh hỉ, không dễ dàng ah, tuy thôn phệ vũ hồn của hắn mới đột phá tam tinh không lâu nhưng một đường đi tới đây hắn đã hấp thu không biết bao nhiêu vũ hồn võ giả, hồn niệm Huyền thú, hôm nay càng là hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, lúc này rốt cuộc có đột phá.
Đột phá tứ tinh, Diệp Huyền có thể cảm giác được thôn phệ vũ hồn của mình như phát sinh lột xác, trở nên khác với lúc trước.
Hắn ngưng mắt nhìn thôn phệ vũ hồn trong đan điền, thôn phệ vũ hồn vốn giống như vòng xoáy vậy mà biến thành một vũ hồn màu đen hình người.
Vũ hồn hình người, mông lung có thể nhìn ra ngũ quan và hình dáng, đôi mắt bắn ra hào quang rực rỡ như sao.
Tâm niệm Diệp Huyền vừa động, thôn phệ vũ hồn màu đen thoáng chốc bay ra khỏi đỉnh đầu của hắn, trong người thôn phệ vũ hồn bộc phát uy áp kinh người, tình cảnh trong phương viên trăm dặm đều xuất hiện trong cảm giác của Diệp Huyền.
Thật là lợi hại, Diệp Huyền âm thầm kinh hãi, hồn niệm ngũ phẩm của hắn trước mắt cũng chỉ có thể bao phủ phạm vi mười dặm mà thôi, không nghĩ tới thôn phệ vũ hồn tứ tinh có thể cảm thụ khoảng cách trăm dặm, cường giả Vũ Vương thất giai có huyền thức cũng chỉ bao phủ phạm vi trăm dặm.
Càng làm cho Diệp Huyền giật mình là, thôn phệ vũ hồn hóa thành hình người lại có thể rời khỏi thân thể.
Hô!
Thôn phệ vũ hồn hình người màu den bị Diệp Huyền khống chế trực tiếp bay lên không trung trăm trượng, nó như chiến thần uy phong lẫm lẫm quan sát chúng sinh.
Nó còn là vũ hồn sao?
Diệp Huyền chưa từng nghe nói có vũ hồn có thể rời khỏi thân thể, trên đời này cho dù là vũ hồn nào đều phải phụ thuộc thân thể võ giả tồn tại, chỉ có hồn niệm Huyền thú mới có thể rời khỏi thân thể.
Hơn nữa cho dù là Huyền thú cũng phải là Huyền thú yêu vương mới có thể dùng hồn niệm rời khỏi thân thể, thôn phệ vũ hồn đúng là quá cổ quái.
Diệp Huyền khiếp sợ, Kim Lân bên cạnh cũng sợ hãi không nhỏ.
Nó bị thôn phệ vũ hồn của DIệp Huyền áp bách, Kim Lân cảm thấy hồn niệm trong cơ thể của mình lạnh run.
Đó là hồn niệm của điện hạ sao, cảm giác thật sợ hãi, điện hạ không hổ là điện hạ.
Kim Lân lúc này còn muốn nói cái gì nhờ Diệp Huyền giải trừ cấm chế trên người nó, hiện tại nó không dám nhắc lại.
Nếu điện hạ muốn giải trừ cấm chế cho mình, không cần phải nó nói sẽ động thủ, hiện tại không có nhắc tới nhất định là mình làm còn chưa tốt.
Nghĩ lại cũng phải, trên đường đi mình cũng chưa làm cái gì cho điện hạ, chỉ thay hắn giết mấy người mà thôi, thực lực những người kia yếu như vậy, điện hạ tuyệt đối không đặt vào mắt mới bảo mình động thủ.
Nếu bây giờ mình tranh công, một khi điện hạ tức giận, nếu đuổi mình đi thì được không bù mất, về sau thậm chí không có kẹo ngon để ăn.
Chương577: Lục Toàn Mê Sát Trận (1)
Nghĩ tới đây Kim Lân âm thầm hạ quyết tâm, ân, chờ sau này lập đại công vì điện hạ, chính mình lại nói ra không muộn.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, đột nhiên Diệp Huyền đưa cho Kim Lân đan dược.
- Ngươi cầm đan dược ăn đi.
Kim Lân lập tức cảm động nước mắt lưng tròng.
Điện hạ thật sự là quá tốt, tùy tiện bảo hắn giết người còn cho nó nhiều kẹo như thế, Kim Lân cảm thấy hạnh phúc nện vào đầu.
Kim Lân không biết Diệp Huyền cho nó đan dược tuy trân quý nhưng so với linh dược và bảo vật trong trữ vật giới chỉ của Cuồng Phong thì căn bản không đáng giác nhắc tới.
Phát hiện thôn phệ vũ hồn có đặc tính mới, Diệp Huyền chưa từng thí nghiệm nhiều, hắn thu thập chiến trường và nhanh chóng lao vút về phía đội ngũ Lưu Vân quốc.
Trong thôn phệ vũ hồn của hắn vừa cảm giác, hiện tại đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng gặp tình huống không ổn.
Hiện tại trong khu rừng rậm cách Diệp Huyền mấy chục dặm.
Hơn trăm luyện hồn sư của Lưu Vân quốc bị dồn vào khu vực nhỏ hẹp, ngược lại bốn tên cường giả Huyền Cơ Tông vẫn ung dung đứng bên ngoài.
Từng đạo sương mù che chắn chung quanh và hóa thành sát trận vô hình, cũng vây khốn đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vào trong.
- Khô Trần, thế nào, ngươi có thể cởi bỏ trận pháp này hay không?
Trong sát trận, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng lo lắng nhìn sang Khô Trần.
- Không được ah, trận pháp này cấp bậc rất cao, ta chỉ có thể xem hiểu một hai phần trong đó, muốn phá giải lại có độ khó rất cao.
Khô Trần đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm vào trận pháp, hai mắt không hề chớp mắt, trong nội tâm vô cùng khẩn trương.
- Không cần uổng phí khí lực, tuy mấy người chúng ta thi triển Lục Toàn Mê Sát Trận thô thiển nhất, không cách nào so sánh với Lục Toàn Mê Sát Trận chân chính bước vào cánh cửa trận pháp lục cấp, dùng thực lực của các ngươi đừng mơ tưởng có thể phá giải.
Bên ngoài trận pháp có một gã cường giả Huyền Cơ Tông phụ trách trận pháp cười nói.
- Mấy gia hỏa này đúng là ngu ngốc, mấy người bọn chúng có thể không tiến vào trận pháp, đáng tiếc ah, vì mấy tên đệ tử vương quốc của mình mà bọn chúng đi vào trận pháp, tuy bảo trụ mấy người còn lại nhưng bọn chúng lại lâm vào trận pháp, thật sự là ngu xuẩn.
Đại hán khôi ngô trong đám người cười nói.
Lúc bọn họ vừa tới nơi, không nói hai lời đã tiến hành đại chiến.
Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ là một đám cường giả vương quốc, sau khi bị ba người bọn họ tấn công, chỉ qua một lúc là có thể bắt được tất cả.
Không nghĩ tới thực lực Lưu Vân quốc vượt qua bọn họ đoán trước, có tới bốn cường giả ngũ giai, trong đó có hai người đều là ngũ giai đỉnh phong giống bọn chúng, thậm chí có một người đã nửa bước tiến vào cánh cửa lục giai.
Hơn nữa một ít Thiên Vũ Sư tứ giai quấy rối.
Ba người bọn họ cưỡng ép tiến công nhưng chỉ có tể đánh ngang tay mà thôi.
Cũng may bảo vật của bọn họ đến từ Huyền Cơ Tông, một Lục Toàn Mê Sát Trận lục cấp vừa ra, cường giả Lưu Vân quốc bị bao phủ phía trong, lập tức biến thành cá trong châu.
Nhìn mọi người bị nhốt trong trận pháp, trên mặt mấy người lúc này cười lạnh không thôi.
- Đông Phương Ngôn Ngữ đúng không? Ngoan ngoãn giao tất cả trữ vật giới chỉ của ngươi ra đây cho ta, có lẽ chúng ta sẽ căn nhắc tha cho các ngươi một mạng, nếu không ta dám cam đoan kết cục của các ngươi rất thảm.
Đại hán khôi ngô cười lạnh nói.
- Từ Lương chấp sự, nói nhảm với chúng nhiều như thế làm gì, trực tiếp lao tới giết tất cả là được, nếu không chờ Cuồng Phong trưởng lão quay trở lại mà chúng ta còn chưa giải quyết xong tất cả, như vậy hắn sẽ thóa mạ chúng ta một trận đấy.
Chu Lương nhắc nhở.
Cuồng Phong trưởng lão?
Đông Phương Ngôn Ngữ trong trận pháp nghe nói như thế, trong nội tâm hắn trầm xuống.
Mấy gia hỏa Huyền Cơ Tông này chỉ là cao thủ bình thường mà thôi, lúc này đầu lĩnh chân chính của Huyền Cơ Tông chính là Cuồng Phong trưởng lão có thể dùng vài chiêu đánh bại Tề Hiền, thực lực của người này mạnh vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Nếu như chờ hắn đến, đám người bọn họ ở đây phải chết không thể nghi ngờ.
Nghĩ vậy, trong nội tâm Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng lo lắng, mà đồng thời trong đầu của mọi người lúc này có một suy nghĩ.
Cuồng Phong trưởng lão với tư cách là thủ lĩnh Huyền Cơ Tông, hắn không cùng ra tay với những người khác, chính mình lại biến mất không thấy bóng dáng, hắn đã đi nơi nào?
Hẳn là...
Nghĩ đến một khả năng, nội tâm mấy người trầm xuống.
Nghĩ đến người Huyền Cơ Tông biểu hiện bên ngoài phù quang bí cảnh, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lập tức hiểu ra, Cuồng Phong trưởng lão tuyệt đối đã đuổi theo Diệp Huyền.
Mấy trong lòng người trầm xuống, Diệp Huyền trong suy nghĩ của bọn họ có địa vị hơn xa những người khác, dùng thiên phú và thực lực của Diệp Huyền, chỉ cần tiếp tục phát triển, qua mười năm sau Lưu Vân quốc nhất định có thể trở thành đệ nhất cường quốc trong liên minh mười ba nước.
Không chỉ như thế, dùng thiên phú của Diệp Huyền hai mươi năm sau hắn có thể dẫn liên minh mười ba nước đi ra khỏi khu vực vắng vẻ này cũng không phải không được.
Nghĩ đến Cuồng Phong trưởng lão rất có thể đi đuổi giết Diệp Huyền, trong lòng mấy người không thể không lo lắng.
Toàn bộ bọn họ có thể chết nhưng duy chỉ có Diệp Huyền không thể chết được.
Hơn nữa bọn họ nghĩ tới Diệp Huyền thời khắc mấu chốt lại đột nhiên rời đi, sau đó Huyền Cơ Tông tiến công tới nơi này, chẳng lẽ Diệp Huyền sớm biết rõ người Huyền Cơ Tông sẽ đến?
Sở dĩ hắn rời đi một mình, hiển nhiên hắn muốn dẫn cao thủ Huyền Cơ Tông rời đi.
- Diệp Huyền hắn cũng quá ngốc.
Nghĩ vậy trong lòng mấy người lo lắng không thôi.
- Sát!
Gầm lên giận dữ, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ điên cuồng vận dụng huyền lực trong người, không ngừng phát động công kích vào đại trận trước mặt.
Rầm rầm rầm!
Vô số huyền lực trùng kích vào Lục Toàn Mê Sát Trận, sương mù che chắn hào quang sinh ra từng gợn sóng.
- Chính là thứ này.
Mấy người Huyền Cơ Tông tức giận không thôi.
Bọn họ mới vừa nói lời kia cũng không phải thật muốn thả đám người Đông Phương Ngôn Ngữ một con đường sống, mà là duy trì Lục Toàn Mê Sát Trận cần tiêu hao lớn lượng huyền thạch, bọn họ không muốn lãng phí như vậy mà thôi.
Chỉ cần đạt được trữ vật giới chỉ của mấy người kia, đợi lát nữa Cuồng Phong trưởng lão chạy đến, bọn họ có thể chém giết đám người này.
Nhưng không nghĩ tới đám người Lưu Vân quốc lại ngoan cố chống cự như vậy.
- Nếu như vậy cứ để bọn chúng nếm thử uy lực khủng bố của Lục Toàn Mê Sát Trận đi.
Ánh mắt mấy người lạnh lùng, toàn lực thúc dục Lục Toàn Mê Sát Trận.
Chương578: Lục Toàn Mê Sát Trận (2)
Tiếng nổ tung sinh ra trong trận pháp, một đạo hào quang màu trắng xuất hiện.
Phốc phốc!
Một gã luyện hồn Lưu Vân quốc bị phân thành hai nửa, máu tươi giàn giụa, lập tức bị mất mạng.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Từng cột sáng màu trắng không ngừng bốc lên.
- Cẩn thận, Lục Toàn Mê Sát Trận là mê trận, lại là khốn trận, càng là sát trận, hiện tại sát trận khởi động.
Lúc này Khô Trần đang quan sát trận pháp lại khẩn trương nhắc nhở.
Hắn nói hơi trễ.
Tiếng phốc phốc phốc vang lên liên tục, chỉ qua vài giây đã có mười tên cường giả luyện hồn sư và đệ tử chết dưới trận pháp tấn công, những người này đều bị phân thành hai nửa, có một người bị chém ngang eo, hắn không thể chết ngay lập tức, lúc này đang thống khổ gào thét.
Đáng giận ah!
- Tất cả mọi người tụ tập với nhau tiến hành phòng ngự.
Đông Phương Ngôn Ngữ thống khổ gầm lên, hắn điên cuồng ngăn cản tia sáng công kích.
Phốc phốc!
Một đạo hào quang xuất hiện bên sườn trái của hắn và cắt ra một miệng vết thương dài, máu tươi nhuộm đỏ trường bào màu trắng của hắn.
Sở Vân Phi và Hà Chấn không ngừng ngăn cản các nơi trong tr
ận pháp.
Mấy người Huyền Cơ Tông cười lạnh lùng, vốn Lục Toàn Mê Sát Trận chỉ là phiên bản đơn giản hóa, muốn diệt sát đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cũng không dễ dàng, không có nghĩ đến những gia hỏa này ngu xuẩn đi ngăn cản những thứ ánh sáng kia, đây không phải muốn chết là làm gì chứ?
Đã các ngươi muốn chết, như vậy chúng ta cũng không khách khí làm gì.
Mấy người điên cuồng ném từng khối huyền thạch vào trong trận pháp, tăng lớn huyền lực của bản thân mình.
Bành bành bành!
Trong trận pháp có từng tia sáng công kích, chúng không ngừng lưu lại vết thương trên người đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đau khổ chèo chống, huyền lực trong cơ thể không ngừng tiêu hao nhưng không ai dám lười biếng, bởi vì bọn họ đều biết một khi bọn họ dừng chống cự, những cường giả và đệ tử của bọn họ sẽ tổn thương phần đông.
- Hội trưởng!
- Sở Vân Phi đại nhân.
Những cường giả luyện hồn sư và các đệ tử chung quanh đứng sau lưng nhìn toàn thân hắn dẫm máu, gần như sắp hóa thành huyết nhân, đôi mắt của bọn họ ướt đẫm và cùng kêu lên.
Những gia hỏa này quá ngu ngốc, chẳng lẽ bọn chúng cho rằng làm thế là có thể ngăn cản được hay sao? Chỉ cần bọn chúng chết mấy người thì những đệ tử kia sẽ bị đại đồ sát ngay sau đó..
Đám người Huyền Cơ Tông không ngừng cười khinh thường.
Đột nhiên có một đạo bạch quang hiện lên, trực tiếp chém lên ngực Hà Chấn, hắn bay ngược về phía sau vài mét.
- Hà Chấn phó hội trưởng.
Mọi người chung quanh nhanh chóng đỡ Hà Chấn, chỉ thấy trên người hắn có miệng vết thương trải rộng chung quanh, chí ít có hơn mười vết thương rậm rạp, toàn thân bị máu tươi làm ướt đẫm.
- Chúng ta liều với bọn chúng.
Một ít đệ tử và cường giả giận dữ hét lên, lúc này móng tay đã đâm vào lòng bàn tay và máu chảy ra ngoài.
- Không nên vọng động, chẳng lẽ các ngươi muốn làm cố gắng của đám người hội trưởng uổng phí hay sao?
Khô Trần giận dữ hét.
Trong Lục Toàn Mê Sát Trận nơi đây, những đệ tử tam giai cùng với trưởng lão tứ giai xông lên cũng không làm được gì, đối mặt với trận pháp lục cấp công kích thì bọn họ hoàn toàn bất lực.
XÍU...UU!!
Đột nhiên một đạo bạch mang hiện ra, bỗng nhiên lướt về phía hậu tâm Đông Phương Ngôn Ngữ, nhưng Đông Phương Ngôn Ngữ đã bị bốn đạo bạch quang phía trước hấp dẫn nên căn bản không thể chiếu cố công kích phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy nội tâm tất cả mọi người nằm ở cuống họng, cũng không có nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạch quang bay vào hậu tâm của Đông Phương Ngôn Ngữ.
Đúng lúc này có một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện, oanh, bóng người phá giải công kích nhưng phun ra một ngụm máu tươi, mọi người nhìn thấy đó là Vân Ngạo Tuyết.
Hôm nay nàng đạt tới tứ giai đỉnh phong, hơn nữa trở thành luêện hồn sư tứ phẩm cho nên Vân Ngạo Tuyết không thể hoàn toàn ngăn cản bạch quang công kích nhưng một đạo bạch quang muốn chém giết nàng lại không phải chuyện dễ dàng.
- Mọi người chúng ta đủ khả năng chia sẻ một ít khó khăn với hội trưởng, ta cũng không tin mọi người chúng ta liên thủ lại không có chút hi vọng nào.
Vân Ngạo Tuyết cao giọng nói.
- Đúng vậy, mọi người liên thủ.
- Đệ tử nhị giai tam giai lui về phía sau, tứ giai tiến lên.
Mọi người Lưu Vân quốc liên tục gào thét, những luyện hồn sư Thiên Vũ Sư tứ giai đều đi ra ngoài, cầm vũ khí và bảo vật của bản thân.
Tuy bọn họ không thể giống như đám người Đông Phương Ngôn Ngữ có thể ngăn cản quá nhiều công kích nhưng thời khắc mấu chốt chống đỡ một hai đạo hào quang là không thành vấn đề.
PHỐC PHỐC PHỐC!
Bạch quang bắn tới làm cường giả không ngăn cản nổi, đám người bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, khoanh chân chữa thương, thương thế khôi phục một chút liền đi tới ngăn cản.
- Đám con sâu cái kiến liên minh mười ba nước đúng là gian ngoan mất linh.
Đám người Từ Lương hận đến nghiến răng nghiến lợi, đừng nhìn bọn chúng rất nhẹ nhàng khống chế trận pháp phát ra từng đạo công kích, trên thực tế mỗi một đạo công kích đều cần tiêu hao không ít huyền lực của bọn chúng, đây chưa phải trọng yếu nhất, trọng yếu là vận chuyển Lục Toàn Mê Sát Trận, mỗi thời khắc đều tiêu hao lượng lớn huyền thạch, nếu đông dài như thế cho dù bọn họ tới từ Huyền Cơ Tông cường đại cũng đau lòng không dứt.
- Hừ.
Ánh mắt Từ Lương dữ tợn nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Tuyết, vừa rồi mấy người nhìn thấy Đông Phương Ngôn Ngữ không kiên trì nổi, đều là nữ nhân này phá hư kế hoạch của bọn họ.
Nhìn thấy dáng người ngạo nhân, khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Ngạo Tuyết, ánh mắt Từ bắn ra hào quang dâm đãng, hắn lạnh lùng nói:
- Hắc hắc, không thể ngờ trog Lưu Vân trong nước còn có nữ luyện hồn sư xinh đẹp như vậy, lát nữa giết đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, mượn nữ luyện hồn sư xinh đẹp này sảng khoái một chút.
- Ha ha, Từ Lương chấp sự đúng là hiểu ta, ta đã sớm nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, chậc chậc, xem người này mới hai mươi mấy tuổi, lại là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong, hơn nữa luyện hồn sư tứ giai đỉnh phong, luận thiên phú còn không thua kém gì đệ tử hạch tâm Loan Hồng ah.
- Không thể ngờ trong tiểu liên minh mười ba nước lại có nữ đệ tử như thế, lưu lại nơi này quả nhiên phá hoại của trời, không bằng để chúng ta sảng khoái một hồi.
Mấy người Huyền Cơ Tông híp mắt nhìn Vân Ngạo Tuyết, trongđaám người kia Vân Ngạo Tuyết không thể nghi ngờ là hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất.
Chương579: Đại Diệt Sinh Tử Thủ (1)
- Mấy vị chấp sự đại nhân đúng là có ánh mắt tốt, dường như nữ nhân này có quan hệ không tệ với Diệp Huyền, là một trong hai nữ đệ tử xinh đẹp nhất trong liên minh mười ba nước, tên gọi là Vân Ngạo Tuyết.
Chu Lương không giúp đỡ được cái gì, hắn chỉ vuốt mông ngựa.
- Một đám súc sinh.
Đám người Từ Lương không che giấu ô ngôn uế ngữ của mình, luyện hồn sư của Lưu Vân quốc không ngừng tức giận mắng chửi.
Nghe được đám người Lưu Vân quốc tức giận mắng chửi, đám người Chu Lương ngược lại càng thêm dương dương đắc ý, tiếng cười dâm đãng vang vọng núi rừng.
- Đám hỗn đản.
Cách nơi này chừng mười dặm, hồn lực của Diệp Huyền cảm giác được nơi này nên nội tâm sinh ra sát ý.
Đám Huyền Cơ Tông này chính là những tên súc sinh, vì cướp đoạt tài nguyên của kẻ khác, chạy tới lãnh địa người ta lại tùy ý tàn sát võ giả bản địa, loại hành vi này đã chọc giận Diệp Huyền.
Hơn nữa Diệp Huyền biết rõ người Huyền Cơ Tông sở dĩ nhìn chằm chằm vào Lưu Vân quốc, hoàn toàn là vì hắn, nếu như không phải vì hắn, Huyền Cơ Tông cũng không cầm Lưu Vân quốc khai đao.
Có thể nói là Diệp Huyền hại người Lưu Vân quốc.
Những kẻ này đều phải chết, ánh mắt Diệp Huyền lạnh như băng, hai tay của hắn nắm lại.
Trong rừng rậm.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ càng vô lực chống lại.
- Tìm được.
Đột nhiên Khô Trần quát to một tiếng, kích động chỉ vào một khu vực hư vô.
- Nơi này hẳn là nơi yếu kém nhất của Lục Toàn Mê Sát Trận, cũng là trận nhãn, chỉ cần công kích vào nơi này sẽ làm trận pháp vận chuyển bất ổn, phá hư kết cấu bên trong.
Hắn vừa nói liền công kích vào khu vực đó.
Vốn dùng tạo nghệ trận pháp của hắn không thể nhìn ra mắt trận Lục Toàn Mê Sát Trận, hắn ở chung với Diệp Huyền thời gian dài như vậy, từ trong miệng Diệp Huyền hắn cũng biết mỗi trận pháp cao cấp đều có quy luật vận chuyển, kết hợp một ít phương pháp Diệp Huyền đã từng dạy bảo cho nên hắn tìm ra sơ hở của Lục Toàn Mê Sát Trận.
Quả nhiên khi hắn công kích vị trí đó, cả đại trận ẩn ẩn run run, thậm chí có một loại cảm giác sắp sụp đổ.
Đôi mắt đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lúc này sáng ngời, điên cuồng ngăn cản bạch quang và liên tục công kích vào khu vực đó.
Rầm rầm rầm!
Trong tiếng nổ mạn kịch liệt vang lên, cả đại trận chấn động rất mạnh, ngay cả bạch quang công kích cũng yếu đi rất nhiều.
Mấy người Huyền Cơ Tông nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không thể ngờ tới trong đám nhà quê liên minh mười ba nước lại có người có thể nhìn ra mắt trận của trận pháp.
Nếu như bọn chúng tiếp tục duy trì trận pháp, như vậy Lục Toàn Mê Sát Trận mang ra từ tông môn rất có thể sẽ bị đám nhà quê phá hư tại đây.
Đám người khiếp sợ trong chốc lát, ngay sau đó vẻ mặt của đám người này cười lạnh, vung tay lên, lúc này sương mù che chắn trước mặt hóa thành trận kỳ và bị mấy người bọn chúng thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Bọn chúng thu trận pháp?
Lúc này mọi người Lưu Vân quốc đều sững sờ.
- Hắc hắc, không thể ngờ trong các ngươi còn có người có thể phá được Lục Toàn Mê Sát Trận của ta, cho dù các ngươi có thể phá giải thì thế nào? Trong mấy người các ngươi mấy bây giờ có ai còn sức kháng cự sao?
Đám người Chu Lương tươi cười đáng sợ sau đó lao lên phía trước
Rầm rầm rầm!
Lúc đối mặt với công kích cường đại tấn công, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, Sở Vân Phi liên tục bay ngược về phía sau, bọn họ liên tục phun máu tươi.
Đám người Sở Vân Phi đạt tới ngũ giai đỉnh phong, bọn họ không yếu hơn đám người Từ Lương bọn chút nào nhưng khi bị nhốt trong trận pháp, đám người Sở Vân Phi vì bảo vệ đệ tử khác nên bản thân trọng thương, bọn họ không cách nào ngăn cản đám người Từ Lương tấn công.
Về phần những người còn lại và các đệ tử khác không nói gì, khi bị một chưởng đánh tới thân thể bay ngược về phía sau, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể sai lệch vị trí, hoàn toàn không thể điều động chút huyền lực nào.
- Hắc hắc.
Từ Lương làm xong tất cả, hắn nhe răng cười đi về phía Vân Ngạo Tuyết.
- Các ngươi muốn làm gì?
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết lạnh lùng, nàng tức giận quát lớn.
Nàng bị thương trong chiến đấu vừa rồi, thần sắc uể oải, huyền lực không thể ngưng tụ.
Sắc mặt đám người Từ Lương híp lại nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Tuyết, nhe răng cười nói:
- Ngươi nói ta muốn làm gì?
Trải qua vài lần chiến đấu thảm thiết, quần áo trên người Vân Ngạo Tuyết có phần mất trật tự, trên người cũng đầy tro bụi, trên mặt cũng có vết bẩn nhưng không thể che giấu dung mạo và dáng người lung linh bản thân, khí chất của nàng lãnh diễm mà cao quý.
- Cút!
Vân Ngạo Tuyết phun ra một ngụm nước bọt, ánh mắt xem thường nhìn Từ Lương.
- Ôi!!! Tính tình thật cay, ta thích!
Đám người Từ Lương cười dữ tợn và chậm rãi đi tới.
Lúc này đối mặt đám người Từ Lương như lang như hổ, Vân Ngạo Tuyết lộ ra vẻ bất lực giống như cừu non chờ làm thịt.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, chỉ cần đối phương dám đụng nàng thì nàng liều chết cũng phải trọng thương đối phương, cho dù không thể tổn thương bọn chúng cũng không thể để bọn chúng chạm vào nàng.
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết tràn ngập sát khí và lạnh như băng làm cho Từ Lương giật mình, hắn không kìm lòng được lui về phía sau một bước.
- Mẹ kiếp, lão tử giết người vô số, sao có thể bị nữ tử hù dọa chứ, tốn nhiều thời gian và lãng phí huyền thạch như thế mới có thể chế trụ các ngươi, đầu tiên lão tử phải sảng khoái trước mới được.
Nói xong hắn nhào về phía trước.
- Đám súc sinh các ngươi dừng tay.
Đám người Sở Vân Phi gào lên khàn cả giọng.
- Hừ.
Từ Lương lạnh lùng nhìn mọi người và cười khẩy.
- Các ngươi còn nên cảm tạ nàng mới đúng, nếu như không phải muốn biểu diễn một cách chân thật cho các ngươi xem, lão tử đã sớm giết các ngươi rồi, hiện tại các ngươi nên hỏa hảo thưởng thức một chút.
- Súc sinh!
Hai mắt đám người Sở Vân Phi đỏ thẫm như sắp nứt ra.
- Diệp Huyền, ta đi trước một bước, ngươi nhất định phải còn sống, sau đó báo thù cho ta.
Đám người Sở Vân Phi gào thét nghe Vân Ngạo Tuyết đã không nghe được, nước mắt của nàng chảy ròng, trong nội tâm nàng chỉ có tiếc nuối duy nhất là không thể gpawj được Diệp Huyền trước khi chết.
Thời điểm nàng chuẩn bị điều động một tia lực lượng cuối cùng kíp nổ đan điền trong thân thể, lúc này có vài tiếng xé gió vang lên, còn có mấy đạo hào quang ẩn chứa lực lượng ngàn cân từ đằng xa điên cuồng bay tới gần, mục tiêu chính là Từ Lương trước mặt Vân Ngạo Tuyết.
Chương580: Đại Diệt Sinh Tử Thủ (2)
- Người nào?
Cho dù Từ Lương đặt lực tập trung vào người của Vân Ngạo Tuyết nhưng bản năng cường giả giúp hắn phản ứng kịp thời, không hề nghĩ ngợi, chiến đao bên hông ra khỏi vỏ ngăn cản trước mặt mình.
Đương đương đương!
Tiếng nổ thanh thúy vang lên, Từ Lương chật vật bay rớt ra ngoài, cánh tay của hắn chấn động và run rẩy.
Bá!
Một đạo nhân ảnh lúc này đi tới bên người Vân Ngạo Tuyết và ôm âấy nàng.
- Ngạo Tuyết, thực xin lỗi, ta tới chậm.
Vào lúc này mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm ào thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
Người tới chính là Diệp Huyền.
Ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh nhưng lửa giận trong lòng lại thiêu đốt như hỏa diễm hừng hực, cho dù thế nào cũng không thể dẹp loạn được.
- Diệp Huyền, tại sao ngươi tới đây, mau đi đi.
Đám người Sở Vân Phi vô cùng lo lắng lên tiếng.
Bọn họ sợ nhất chính là Diệp Huyền xuất hiện, Diệp Huyền có thể một mình xuất hiện ở chỗ này, nói rõ hắn đã đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão Huyền Cơ Tông truy tung, vì sao hắn lại chui đầu vào lưới chứ?
Vân Ngạo Tuyết bị Diệp Huyền ôm, nước mắt không ngừng chảy xuống, hiện tại nghe được đám người Sở Vân Phi gào thét nên kịp phản ứng và nói:
- Diệp Huyền, ngươi đi mau, đám gia hỏa Huyền Cơ Tông này không bằng cầm thú, ngươi ở tại chỗ này sẽ bị bọn chúng giết chết.
- Mọi người yên tâm đi, ta đến, các ngươi sẽ an toàn, đám súc sinh dám mạo phạm uy nghiêm của Lưu Vân quốc chúng ta đều phải chết.
Diệp Huyền lắc đầu, chậm rãi đứng lên và nói với mọi người.
Diệp Huyền đầu, hình thể không tính cao lớn, hơi có vẻ gầy yếu nhưng lúc này bóng lưng Diệp Huyền trong mắt mọi người lại biến thành cực kỳ cao lớn, đủ làm mọi người ngưỡng mộ.
- Ha ha ha, tiểu tử này không phải bị điên chứ?
Nghe được Diệp Huyền nói thế, mấy người Từ Lương đều cười ha ha, gần như không ngậm miệng được.
Một Thiên Vũ Sư tứ giai vậy mà nói muốn giết tất cả bọn họ, tiểu tử này đầu bị lừa đá rồi.
- Tiểu gia hỏa, ngươi cho rằng ngươi đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết là có thể không quan tâm hay sao? Đúng lúc chúng ta bắt được ngươi, chắc hẳn Cuồng Phong trưởng lão sẽ thỉnh công cho chúng ta.
Từ Lương lạnh lùng lên tiếng.
Hắn căn bản không thể ngờ Diệp Huyền đánh chết Cuồng Phong mới tới nơi này, còn tưởng rằng hắn đào thoát khỏi tay của Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết.
- Mấy vị chấp sự đại nhân, giao tiểu tử này cho ta giải quyết.
Lúc này Chu Lương tiến lên và cười dữ tợn.
Trên Phù quang đại hội hắn đã thua Diệp Huyền, trong lòng của hắn cũng thập phần khó chịu, đã sớm muốn dạy dỗ Diệp Huyền, thời điểm này tự nhiên không thể chờ được và tiến lên xung phong nhận việc.
- Tốt, giao gia hỏa này cho ngươi, chú ý một chút.
Từ Lương cười lạnh, nghĩ đến lúc trước Diệp Huyền thi triển ám khí cho nên hắn cũng cảnh báo một tiếng.
- Yên tâm tốt, một rác rưởi mà thôi, xem đệ tử hành hạ hắn tới chết như thế nào.
Chu Lương cười cười lạnh lùng, hắn tiến lên phía trước.
Nghĩ đến Diệp Huyền bày ra thực lực tại phù quang bí cảnh, Chu Lương không có giữ lại, huyền lực tứ giai đỉnh phong vận chuyển tới cực hạn, một Đại Diệt Sinh Tử Thủ xuất hiện.
Sát khí nồng đậm xuất hiện trong lòng bàn tay Chu Lương, hóa thành chưởng ảnh màu đen vô cùng đáng sợ.
Đại Diệt Sinh Tử Thủ chính là một môn chưởng pháp cực kỳ nổi danh của Huyền Cơ Tông, nó là vũ kỹ Thiên phẩm, cực kỳ khó luyện, nhưng một khi luyện thành uy lực kinh người, bên trong ẩn chứa sinh tử khí có thể nhanh chóng phá hủy huyền hải và huyền lực của đối thủ, lập tức cướp đoạt tính mạng đối phương, cho nên mới gọi là Đại Diệt Sinh Tử Thủ.
Chỉ là một đệ tử liên minh mười ba nước, tuy Diệp Huyền bày ra thực lực đánh bại Cát Lợi Huy và Thái Tín là hai Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong nhưng Chu Lương xem ra không đáng giác nhắc tới.
Lúc chưởng ảnh sắp đánh trúng Diệp Huyền, Diệp Huyền từ đầu tới cuối không nhúc nhích, trong đôi mắt của hắn bắn ra một tia hàn quang.
- Xem bộ dạng con rùa rút đầu của ngươi trong phù quang bí cảnh còn tưởng rằng ngươi thông minh hơn đám người Loan Hồng một ít, hiện tại xem ra ngươi cũng không thông minh hơn điểm nào. Hiện tại đi xuống địa ngục với bọn chúng đi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói một câu, đột nhiên hắn đánh ra một chưởng.
- Bắc Minh huyền công —— côn chưởng!
Nhìn thấy hàn quang trong mắt Diệp Huyền, đột nhiên đôi mắt Chu Lương chấn động vài cái, trong nội tâm sinh ra bất an và sợ hãi.
Hắn nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ba người Loan Hồng đều bị hắn giết?
Không đợi Chu Lương kịp nghĩ nhiều, bàn tay của Diệp Huyền đã va chạm với bàn tay của hắn.
Oanh!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Đại Diệt Sinh Tử Thủ tỏa ra sinh tử khí bị chưởng uy của Diệp Huyền đánh tan toàn bộ.
- Xảy ra chuyện gì, tại sao Thiên vũ Sư tứ giai đỉnh phong lại có uy thế khủng bố như vậy!
Chu Lương sinh thời chưa từng nhìn thấy vũ kỹ cường đại như thế, hắn cảm giác mình như con thuyền nhỏ trên biển lớn, lúc này đối mặt với uy thế không thể chống cự, hắn gần như sắp phấn thân toái cốt.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi làm sao lại nắm giữ vũ kỹ cường đại như thế.
Cảm giác được côn chưởng mang tới lực lượng bành trướng, đám người Chu Lương hoảng sợ, muốn lui thân phòng thủ nhưng đã quá chậm.
Diệp Huyền làm sao có thể thả hắn đào thoát, huyền lực cường đại dễ dàng đánh thẳng vào ngực Chu Lương, huyền lực phòng ngự của Chu Lương lập tức chia năm xẻ bảy, oanh, thân thể của hắn bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe không trung, hắn như bao vải rách bay ra ngoài, ánh mắt ảm đạm không còn sinh khí.
- Chu Lương!
Lúc Diệp Huyền thi triển côn chưởng, Từ Lương chính đã cảm thấy không đúng, hắn vội vàng xông lên nhưng không kịp nữa rồi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Lương bị một chưởng của Diệp Huyền đánh chết.
Đến tận đây bốn đệ tử Huyền Cơ Tông phái tới liên minh mười ba nước đều vẫn lạc, không một tên nào may mắn sống sót.
- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết.
Từ Lương nổi giận gầm lên một tiếng, thả người đánh tới.
- Đại Lãng Đao Quyết!
Bỗng nhiên chiến đao trong tay hắn bộc phát lực lượng bành trướng đáng sợ, ánh đao như thủy triều chôn vùi tất cả, lúc này uy thế hủy diệt bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Chu Lương chết cũng làm cho Từ Lương triệt để phẫn nộ, hận không thể một đao chém giết Diệp Huyền tại chỗ.
BOANG...
Long Văn kiếm bên hông ra khỏi vỏ, đôi mắt Diệp Huyền như hàn quang, trường kiếm run run, tiếng long ngâm vang lên, Long Văn kiếm hóa thành một đạo hào quang màu xanh va chạm với ánh đao màu đen đang bay tới.
Đương đương đương!
Cuồng Phong trưởng lão giờ vào lúc này ngây ngốc, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì? Không phải Diệp Huyền bị yêu vương nô dịch sao? Vì sao thái độ yêu vương ngược lại là thủ hạ của Diệp Huyền, bị Diệp Huyền nô dịch?
Còn gọi là điện hạ?
Đây chỉ có đám Huyền thú xưng hô với tồn tại cao quý hơn mình mới có thể dùng xưng hô như thế, vì sao yêu vương màu vàng lại xưng hô như thế với Diệp Huyền?
Vào lúc này các loại ý niệm không ngừng xuất hiện trong đầu Cuồng Phong, chẳng lẽ Diệp Huyền cũng là Huyền thú yêu vương hay sao?
Khó trách hắn không sợ hãi như thé, khó trách hắn có thể thu phục chiếm được thiên hỏa.
Vào thời khắc này, Cuồng Phong trưởng lão tâm như tro tàn, nội tâm đắng chát, hắn biết rõ mình xong đời rồi.
Tuy hắn là võ giả lục giai nhị trọng nhưng đối mặt với Huyền thú yêu vương thất giai căn bản không đủ nhìn.
Lục giai và thất giai chỉ kém một giai nhưng lại là hai cấp độ khác nhau, một là trời, một là đất.
Hiện tại nội tâm của hắn đang suy nghĩ làm sao bảo vệ tính mạng.
- Diệp Huyền... Không, điện hạ, ta...
Cuồng Phong trưởng lão vội vã muốn nói điều gì đó nhưng Diệp Huyn nhìn cũng không nhìn, hắn nói với Kim Lân:
- Giết.
Kim Lân cười hắc hắc, thân hình khổng lồ của nó lao thẳng về phía Cuồng Phong trưởng lão.
Tuy Cuồng Phong trưởng lão là cường giả lục giai nhưng bị uy áp hồn niệm của Kim Lân yêu vương áp chế không cách nào chống cự được, thân thể bị áp không thể động đậy.
- Các hạ, chuyện gì cũng từ từ, ta chính là trưởng lão Huyền Cơ Tông, giết ta, Huyền Cơ Tông sẽ không bỏ qua các ngươi, mọi sự cũng có thể thương lượng... Ta...
Cuồng Phong trưởng lão bối rối điều động tất cả huyền lực trong cơ thể của mình nhưng huyền lực trong cơ thể của hắn như cứng lại, căn bản không cách nào điều động mảy may, hắn vội vàng phóng xuất vũ hồn của bản thân ra ngoài.
Năm đạo tinh hoàn cao thấp luật động, vũ hồn chi lực cường hãn phóng thích ra ngoài, thân thể của hắn hiện tại không ngừng nhúc nhích nhưng mọi hành động phản kháng của hắn đều biến thành vô lực.
Móng vuốt của Kim Lân đánh tới trơớc mặt hắn và không ngừng phóng đại.
Nhìn xem Cuồng Phong trưởng lão cái kia hoảng sợ bất lực biểu lộ, Diệp Huyền không khỏi xùy cười một tiếng, đến lúc này thời điểm, này Cuồng Phong rõ ràng còn muốn uy hiếp hắn.
Sau một khắc nghe tiếng phốc vang lên, móng vuốt to lớn của Kim Lân cựcđánh vào ngực Cuồng Phong trưởng lão, lập tức xuyên thấu qua bộ ngực của đối phương.
Phun ra một ngụm máu tươi, Cuồng Phong trưởng lão lúc này té ngã trên đất, hắn vẫn nhìnchằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt oán hận, trong tay không biết lúc nào nắm bắt một quả ngọc bội, bị hắn bóp một cái và hóa thành tro tàn.
- Giết... Ta, ngươi... Không sống được!
Cuồng Phong trưởng lão gian nan nói ra mấy chữ, hắn cười dữ tợn, đầu nghiêng một cái, triệt để không có khí tức.
Hắn vừa mới nói xong, lực lượng vô hình hàng lâm bao phủ trên người Diệp Huyền, lập tức thẩm thấu vào trong thân thể Diệp Huyền.
Diệp Huyền cảm giác mình như bị tồn tại nào đó trong tối tăm nhìn chằm chằm vào, toàn thân có một cảm giác không được tự nhiên.
- Đây là?
Diệp Huyền cau mày, hắn phát hiện trong thân thể của mình có khí tức quỷ dị, khí tức này không có bất kỳ nguy hiểm nào nhưng bạo lộ vị trí của hắn ra ngoài.
Diệp Huyền cũng không quan tâm làm gì, thu hồi trữ vật giới chỉ của Cuồng Phong trưởng lão, ngay sau đó hắn vận chuyển thôn phệ vũ hồn chi lực hấp thu vũ hồn của Cuồng Phong trưởng lão.
Hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, Diệp Huyền cảm giác được thôn phệ vũ hồn tam tinh lại lớn hơn trước không ít.
Ba!
Lực lượng tinh hoàn màu đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyềnu, dần dần thu liễm như cũ.
Thôn phệ vũ hồn đột phá tứ tinh!
Trong nội tâm Diệp Huyền kinh hỉ, không dễ dàng ah, tuy thôn phệ vũ hồn của hắn mới đột phá tam tinh không lâu nhưng một đường đi tới đây hắn đã hấp thu không biết bao nhiêu vũ hồn võ giả, hồn niệm Huyền thú, hôm nay càng là hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, lúc này rốt cuộc có đột phá.
Đột phá tứ tinh, Diệp Huyền có thể cảm giác được thôn phệ vũ hồn của mình như phát sinh lột xác, trở nên khác với lúc trước.
Hắn ngưng mắt nhìn thôn phệ vũ hồn trong đan điền, thôn phệ vũ hồn vốn giống như vòng xoáy vậy mà biến thành một vũ hồn màu đen hình người.
Vũ hồn hình người, mông lung có thể nhìn ra ngũ quan và hình dáng, đôi mắt bắn ra hào quang rực rỡ như sao.
Tâm niệm Diệp Huyền vừa động, thôn phệ vũ hồn màu đen thoáng chốc bay ra khỏi đỉnh đầu của hắn, trong người thôn phệ vũ hồn bộc phát uy áp kinh người, tình cảnh trong phương viên trăm dặm đều xuất hiện trong cảm giác của Diệp Huyền.
Thật là lợi hại, Diệp Huyền âm thầm kinh hãi, hồn niệm ngũ phẩm của hắn trước mắt cũng chỉ có thể bao phủ phạm vi mười dặm mà thôi, không nghĩ tới thôn phệ vũ hồn tứ tinh có thể cảm thụ khoảng cách trăm dặm, cường giả Vũ Vương thất giai có huyền thức cũng chỉ bao phủ phạm vi trăm dặm.
Càng làm cho Diệp Huyền giật mình là, thôn phệ vũ hồn hóa thành hình người lại có thể rời khỏi thân thể.
Hô!
Thôn phệ vũ hồn hình người màu den bị Diệp Huyền khống chế trực tiếp bay lên không trung trăm trượng, nó như chiến thần uy phong lẫm lẫm quan sát chúng sinh.
Nó còn là vũ hồn sao?
Diệp Huyền chưa từng nghe nói có vũ hồn có thể rời khỏi thân thể, trên đời này cho dù là vũ hồn nào đều phải phụ thuộc thân thể võ giả tồn tại, chỉ có hồn niệm Huyền thú mới có thể rời khỏi thân thể.
Hơn nữa cho dù là Huyền thú cũng phải là Huyền thú yêu vương mới có thể dùng hồn niệm rời khỏi thân thể, thôn phệ vũ hồn đúng là quá cổ quái.
Diệp Huyền khiếp sợ, Kim Lân bên cạnh cũng sợ hãi không nhỏ.
Nó bị thôn phệ vũ hồn của DIệp Huyền áp bách, Kim Lân cảm thấy hồn niệm trong cơ thể của mình lạnh run.
Đó là hồn niệm của điện hạ sao, cảm giác thật sợ hãi, điện hạ không hổ là điện hạ.
Kim Lân lúc này còn muốn nói cái gì nhờ Diệp Huyền giải trừ cấm chế trên người nó, hiện tại nó không dám nhắc lại.
Nếu điện hạ muốn giải trừ cấm chế cho mình, không cần phải nó nói sẽ động thủ, hiện tại không có nhắc tới nhất định là mình làm còn chưa tốt.
Nghĩ lại cũng phải, trên đường đi mình cũng chưa làm cái gì cho điện hạ, chỉ thay hắn giết mấy người mà thôi, thực lực những người kia yếu như vậy, điện hạ tuyệt đối không đặt vào mắt mới bảo mình động thủ.
Nếu bây giờ mình tranh công, một khi điện hạ tức giận, nếu đuổi mình đi thì được không bù mất, về sau thậm chí không có kẹo ngon để ăn.
Chương577: Lục Toàn Mê Sát Trận (1)
Nghĩ tới đây Kim Lân âm thầm hạ quyết tâm, ân, chờ sau này lập đại công vì điện hạ, chính mình lại nói ra không muộn.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, đột nhiên Diệp Huyền đưa cho Kim Lân đan dược.
- Ngươi cầm đan dược ăn đi.
Kim Lân lập tức cảm động nước mắt lưng tròng.
Điện hạ thật sự là quá tốt, tùy tiện bảo hắn giết người còn cho nó nhiều kẹo như thế, Kim Lân cảm thấy hạnh phúc nện vào đầu.
Kim Lân không biết Diệp Huyền cho nó đan dược tuy trân quý nhưng so với linh dược và bảo vật trong trữ vật giới chỉ của Cuồng Phong thì căn bản không đáng giác nhắc tới.
Phát hiện thôn phệ vũ hồn có đặc tính mới, Diệp Huyền chưa từng thí nghiệm nhiều, hắn thu thập chiến trường và nhanh chóng lao vút về phía đội ngũ Lưu Vân quốc.
Trong thôn phệ vũ hồn của hắn vừa cảm giác, hiện tại đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng gặp tình huống không ổn.
Hiện tại trong khu rừng rậm cách Diệp Huyền mấy chục dặm.
Hơn trăm luyện hồn sư của Lưu Vân quốc bị dồn vào khu vực nhỏ hẹp, ngược lại bốn tên cường giả Huyền Cơ Tông vẫn ung dung đứng bên ngoài.
Từng đạo sương mù che chắn chung quanh và hóa thành sát trận vô hình, cũng vây khốn đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vào trong.
- Khô Trần, thế nào, ngươi có thể cởi bỏ trận pháp này hay không?
Trong sát trận, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng lo lắng nhìn sang Khô Trần.
- Không được ah, trận pháp này cấp bậc rất cao, ta chỉ có thể xem hiểu một hai phần trong đó, muốn phá giải lại có độ khó rất cao.
Khô Trần đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm vào trận pháp, hai mắt không hề chớp mắt, trong nội tâm vô cùng khẩn trương.
- Không cần uổng phí khí lực, tuy mấy người chúng ta thi triển Lục Toàn Mê Sát Trận thô thiển nhất, không cách nào so sánh với Lục Toàn Mê Sát Trận chân chính bước vào cánh cửa trận pháp lục cấp, dùng thực lực của các ngươi đừng mơ tưởng có thể phá giải.
Bên ngoài trận pháp có một gã cường giả Huyền Cơ Tông phụ trách trận pháp cười nói.
- Mấy gia hỏa này đúng là ngu ngốc, mấy người bọn chúng có thể không tiến vào trận pháp, đáng tiếc ah, vì mấy tên đệ tử vương quốc của mình mà bọn chúng đi vào trận pháp, tuy bảo trụ mấy người còn lại nhưng bọn chúng lại lâm vào trận pháp, thật sự là ngu xuẩn.
Đại hán khôi ngô trong đám người cười nói.
Lúc bọn họ vừa tới nơi, không nói hai lời đã tiến hành đại chiến.
Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ là một đám cường giả vương quốc, sau khi bị ba người bọn họ tấn công, chỉ qua một lúc là có thể bắt được tất cả.
Không nghĩ tới thực lực Lưu Vân quốc vượt qua bọn họ đoán trước, có tới bốn cường giả ngũ giai, trong đó có hai người đều là ngũ giai đỉnh phong giống bọn chúng, thậm chí có một người đã nửa bước tiến vào cánh cửa lục giai.
Hơn nữa một ít Thiên Vũ Sư tứ giai quấy rối.
Ba người bọn họ cưỡng ép tiến công nhưng chỉ có tể đánh ngang tay mà thôi.
Cũng may bảo vật của bọn họ đến từ Huyền Cơ Tông, một Lục Toàn Mê Sát Trận lục cấp vừa ra, cường giả Lưu Vân quốc bị bao phủ phía trong, lập tức biến thành cá trong châu.
Nhìn mọi người bị nhốt trong trận pháp, trên mặt mấy người lúc này cười lạnh không thôi.
- Đông Phương Ngôn Ngữ đúng không? Ngoan ngoãn giao tất cả trữ vật giới chỉ của ngươi ra đây cho ta, có lẽ chúng ta sẽ căn nhắc tha cho các ngươi một mạng, nếu không ta dám cam đoan kết cục của các ngươi rất thảm.
Đại hán khôi ngô cười lạnh nói.
- Từ Lương chấp sự, nói nhảm với chúng nhiều như thế làm gì, trực tiếp lao tới giết tất cả là được, nếu không chờ Cuồng Phong trưởng lão quay trở lại mà chúng ta còn chưa giải quyết xong tất cả, như vậy hắn sẽ thóa mạ chúng ta một trận đấy.
Chu Lương nhắc nhở.
Cuồng Phong trưởng lão?
Đông Phương Ngôn Ngữ trong trận pháp nghe nói như thế, trong nội tâm hắn trầm xuống.
Mấy gia hỏa Huyền Cơ Tông này chỉ là cao thủ bình thường mà thôi, lúc này đầu lĩnh chân chính của Huyền Cơ Tông chính là Cuồng Phong trưởng lão có thể dùng vài chiêu đánh bại Tề Hiền, thực lực của người này mạnh vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Nếu như chờ hắn đến, đám người bọn họ ở đây phải chết không thể nghi ngờ.
Nghĩ vậy, trong nội tâm Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng lo lắng, mà đồng thời trong đầu của mọi người lúc này có một suy nghĩ.
Cuồng Phong trưởng lão với tư cách là thủ lĩnh Huyền Cơ Tông, hắn không cùng ra tay với những người khác, chính mình lại biến mất không thấy bóng dáng, hắn đã đi nơi nào?
Hẳn là...
Nghĩ đến một khả năng, nội tâm mấy người trầm xuống.
Nghĩ đến người Huyền Cơ Tông biểu hiện bên ngoài phù quang bí cảnh, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lập tức hiểu ra, Cuồng Phong trưởng lão tuyệt đối đã đuổi theo Diệp Huyền.
Mấy trong lòng người trầm xuống, Diệp Huyền trong suy nghĩ của bọn họ có địa vị hơn xa những người khác, dùng thiên phú và thực lực của Diệp Huyền, chỉ cần tiếp tục phát triển, qua mười năm sau Lưu Vân quốc nhất định có thể trở thành đệ nhất cường quốc trong liên minh mười ba nước.
Không chỉ như thế, dùng thiên phú của Diệp Huyền hai mươi năm sau hắn có thể dẫn liên minh mười ba nước đi ra khỏi khu vực vắng vẻ này cũng không phải không được.
Nghĩ đến Cuồng Phong trưởng lão rất có thể đi đuổi giết Diệp Huyền, trong lòng mấy người không thể không lo lắng.
Toàn bộ bọn họ có thể chết nhưng duy chỉ có Diệp Huyền không thể chết được.
Hơn nữa bọn họ nghĩ tới Diệp Huyền thời khắc mấu chốt lại đột nhiên rời đi, sau đó Huyền Cơ Tông tiến công tới nơi này, chẳng lẽ Diệp Huyền sớm biết rõ người Huyền Cơ Tông sẽ đến?
Sở dĩ hắn rời đi một mình, hiển nhiên hắn muốn dẫn cao thủ Huyền Cơ Tông rời đi.
- Diệp Huyền hắn cũng quá ngốc.
Nghĩ vậy trong lòng mấy người lo lắng không thôi.
- Sát!
Gầm lên giận dữ, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ điên cuồng vận dụng huyền lực trong người, không ngừng phát động công kích vào đại trận trước mặt.
Rầm rầm rầm!
Vô số huyền lực trùng kích vào Lục Toàn Mê Sát Trận, sương mù che chắn hào quang sinh ra từng gợn sóng.
- Chính là thứ này.
Mấy người Huyền Cơ Tông tức giận không thôi.
Bọn họ mới vừa nói lời kia cũng không phải thật muốn thả đám người Đông Phương Ngôn Ngữ một con đường sống, mà là duy trì Lục Toàn Mê Sát Trận cần tiêu hao lớn lượng huyền thạch, bọn họ không muốn lãng phí như vậy mà thôi.
Chỉ cần đạt được trữ vật giới chỉ của mấy người kia, đợi lát nữa Cuồng Phong trưởng lão chạy đến, bọn họ có thể chém giết đám người này.
Nhưng không nghĩ tới đám người Lưu Vân quốc lại ngoan cố chống cự như vậy.
- Nếu như vậy cứ để bọn chúng nếm thử uy lực khủng bố của Lục Toàn Mê Sát Trận đi.
Ánh mắt mấy người lạnh lùng, toàn lực thúc dục Lục Toàn Mê Sát Trận.
Chương578: Lục Toàn Mê Sát Trận (2)
Tiếng nổ tung sinh ra trong trận pháp, một đạo hào quang màu trắng xuất hiện.
Phốc phốc!
Một gã luyện hồn Lưu Vân quốc bị phân thành hai nửa, máu tươi giàn giụa, lập tức bị mất mạng.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Từng cột sáng màu trắng không ngừng bốc lên.
- Cẩn thận, Lục Toàn Mê Sát Trận là mê trận, lại là khốn trận, càng là sát trận, hiện tại sát trận khởi động.
Lúc này Khô Trần đang quan sát trận pháp lại khẩn trương nhắc nhở.
Hắn nói hơi trễ.
Tiếng phốc phốc phốc vang lên liên tục, chỉ qua vài giây đã có mười tên cường giả luyện hồn sư và đệ tử chết dưới trận pháp tấn công, những người này đều bị phân thành hai nửa, có một người bị chém ngang eo, hắn không thể chết ngay lập tức, lúc này đang thống khổ gào thét.
Đáng giận ah!
- Tất cả mọi người tụ tập với nhau tiến hành phòng ngự.
Đông Phương Ngôn Ngữ thống khổ gầm lên, hắn điên cuồng ngăn cản tia sáng công kích.
Phốc phốc!
Một đạo hào quang xuất hiện bên sườn trái của hắn và cắt ra một miệng vết thương dài, máu tươi nhuộm đỏ trường bào màu trắng của hắn.
Sở Vân Phi và Hà Chấn không ngừng ngăn cản các nơi trong tr
ận pháp.
Mấy người Huyền Cơ Tông cười lạnh lùng, vốn Lục Toàn Mê Sát Trận chỉ là phiên bản đơn giản hóa, muốn diệt sát đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cũng không dễ dàng, không có nghĩ đến những gia hỏa này ngu xuẩn đi ngăn cản những thứ ánh sáng kia, đây không phải muốn chết là làm gì chứ?
Đã các ngươi muốn chết, như vậy chúng ta cũng không khách khí làm gì.
Mấy người điên cuồng ném từng khối huyền thạch vào trong trận pháp, tăng lớn huyền lực của bản thân mình.
Bành bành bành!
Trong trận pháp có từng tia sáng công kích, chúng không ngừng lưu lại vết thương trên người đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đau khổ chèo chống, huyền lực trong cơ thể không ngừng tiêu hao nhưng không ai dám lười biếng, bởi vì bọn họ đều biết một khi bọn họ dừng chống cự, những cường giả và đệ tử của bọn họ sẽ tổn thương phần đông.
- Hội trưởng!
- Sở Vân Phi đại nhân.
Những cường giả luyện hồn sư và các đệ tử chung quanh đứng sau lưng nhìn toàn thân hắn dẫm máu, gần như sắp hóa thành huyết nhân, đôi mắt của bọn họ ướt đẫm và cùng kêu lên.
Những gia hỏa này quá ngu ngốc, chẳng lẽ bọn chúng cho rằng làm thế là có thể ngăn cản được hay sao? Chỉ cần bọn chúng chết mấy người thì những đệ tử kia sẽ bị đại đồ sát ngay sau đó..
Đám người Huyền Cơ Tông không ngừng cười khinh thường.
Đột nhiên có một đạo bạch quang hiện lên, trực tiếp chém lên ngực Hà Chấn, hắn bay ngược về phía sau vài mét.
- Hà Chấn phó hội trưởng.
Mọi người chung quanh nhanh chóng đỡ Hà Chấn, chỉ thấy trên người hắn có miệng vết thương trải rộng chung quanh, chí ít có hơn mười vết thương rậm rạp, toàn thân bị máu tươi làm ướt đẫm.
- Chúng ta liều với bọn chúng.
Một ít đệ tử và cường giả giận dữ hét lên, lúc này móng tay đã đâm vào lòng bàn tay và máu chảy ra ngoài.
- Không nên vọng động, chẳng lẽ các ngươi muốn làm cố gắng của đám người hội trưởng uổng phí hay sao?
Khô Trần giận dữ hét.
Trong Lục Toàn Mê Sát Trận nơi đây, những đệ tử tam giai cùng với trưởng lão tứ giai xông lên cũng không làm được gì, đối mặt với trận pháp lục cấp công kích thì bọn họ hoàn toàn bất lực.
XÍU...UU!!
Đột nhiên một đạo bạch mang hiện ra, bỗng nhiên lướt về phía hậu tâm Đông Phương Ngôn Ngữ, nhưng Đông Phương Ngôn Ngữ đã bị bốn đạo bạch quang phía trước hấp dẫn nên căn bản không thể chiếu cố công kích phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy nội tâm tất cả mọi người nằm ở cuống họng, cũng không có nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạch quang bay vào hậu tâm của Đông Phương Ngôn Ngữ.
Đúng lúc này có một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện, oanh, bóng người phá giải công kích nhưng phun ra một ngụm máu tươi, mọi người nhìn thấy đó là Vân Ngạo Tuyết.
Hôm nay nàng đạt tới tứ giai đỉnh phong, hơn nữa trở thành luêện hồn sư tứ phẩm cho nên Vân Ngạo Tuyết không thể hoàn toàn ngăn cản bạch quang công kích nhưng một đạo bạch quang muốn chém giết nàng lại không phải chuyện dễ dàng.
- Mọi người chúng ta đủ khả năng chia sẻ một ít khó khăn với hội trưởng, ta cũng không tin mọi người chúng ta liên thủ lại không có chút hi vọng nào.
Vân Ngạo Tuyết cao giọng nói.
- Đúng vậy, mọi người liên thủ.
- Đệ tử nhị giai tam giai lui về phía sau, tứ giai tiến lên.
Mọi người Lưu Vân quốc liên tục gào thét, những luyện hồn sư Thiên Vũ Sư tứ giai đều đi ra ngoài, cầm vũ khí và bảo vật của bản thân.
Tuy bọn họ không thể giống như đám người Đông Phương Ngôn Ngữ có thể ngăn cản quá nhiều công kích nhưng thời khắc mấu chốt chống đỡ một hai đạo hào quang là không thành vấn đề.
PHỐC PHỐC PHỐC!
Bạch quang bắn tới làm cường giả không ngăn cản nổi, đám người bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, khoanh chân chữa thương, thương thế khôi phục một chút liền đi tới ngăn cản.
- Đám con sâu cái kiến liên minh mười ba nước đúng là gian ngoan mất linh.
Đám người Từ Lương hận đến nghiến răng nghiến lợi, đừng nhìn bọn chúng rất nhẹ nhàng khống chế trận pháp phát ra từng đạo công kích, trên thực tế mỗi một đạo công kích đều cần tiêu hao không ít huyền lực của bọn chúng, đây chưa phải trọng yếu nhất, trọng yếu là vận chuyển Lục Toàn Mê Sát Trận, mỗi thời khắc đều tiêu hao lượng lớn huyền thạch, nếu đông dài như thế cho dù bọn họ tới từ Huyền Cơ Tông cường đại cũng đau lòng không dứt.
- Hừ.
Ánh mắt Từ Lương dữ tợn nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Tuyết, vừa rồi mấy người nhìn thấy Đông Phương Ngôn Ngữ không kiên trì nổi, đều là nữ nhân này phá hư kế hoạch của bọn họ.
Nhìn thấy dáng người ngạo nhân, khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Ngạo Tuyết, ánh mắt Từ bắn ra hào quang dâm đãng, hắn lạnh lùng nói:
- Hắc hắc, không thể ngờ trog Lưu Vân trong nước còn có nữ luyện hồn sư xinh đẹp như vậy, lát nữa giết đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, mượn nữ luyện hồn sư xinh đẹp này sảng khoái một chút.
- Ha ha, Từ Lương chấp sự đúng là hiểu ta, ta đã sớm nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, chậc chậc, xem người này mới hai mươi mấy tuổi, lại là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong, hơn nữa luyện hồn sư tứ giai đỉnh phong, luận thiên phú còn không thua kém gì đệ tử hạch tâm Loan Hồng ah.
- Không thể ngờ trong tiểu liên minh mười ba nước lại có nữ đệ tử như thế, lưu lại nơi này quả nhiên phá hoại của trời, không bằng để chúng ta sảng khoái một hồi.
Mấy người Huyền Cơ Tông híp mắt nhìn Vân Ngạo Tuyết, trongđaám người kia Vân Ngạo Tuyết không thể nghi ngờ là hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất.
Chương579: Đại Diệt Sinh Tử Thủ (1)
- Mấy vị chấp sự đại nhân đúng là có ánh mắt tốt, dường như nữ nhân này có quan hệ không tệ với Diệp Huyền, là một trong hai nữ đệ tử xinh đẹp nhất trong liên minh mười ba nước, tên gọi là Vân Ngạo Tuyết.
Chu Lương không giúp đỡ được cái gì, hắn chỉ vuốt mông ngựa.
- Một đám súc sinh.
Đám người Từ Lương không che giấu ô ngôn uế ngữ của mình, luyện hồn sư của Lưu Vân quốc không ngừng tức giận mắng chửi.
Nghe được đám người Lưu Vân quốc tức giận mắng chửi, đám người Chu Lương ngược lại càng thêm dương dương đắc ý, tiếng cười dâm đãng vang vọng núi rừng.
- Đám hỗn đản.
Cách nơi này chừng mười dặm, hồn lực của Diệp Huyền cảm giác được nơi này nên nội tâm sinh ra sát ý.
Đám Huyền Cơ Tông này chính là những tên súc sinh, vì cướp đoạt tài nguyên của kẻ khác, chạy tới lãnh địa người ta lại tùy ý tàn sát võ giả bản địa, loại hành vi này đã chọc giận Diệp Huyền.
Hơn nữa Diệp Huyền biết rõ người Huyền Cơ Tông sở dĩ nhìn chằm chằm vào Lưu Vân quốc, hoàn toàn là vì hắn, nếu như không phải vì hắn, Huyền Cơ Tông cũng không cầm Lưu Vân quốc khai đao.
Có thể nói là Diệp Huyền hại người Lưu Vân quốc.
Những kẻ này đều phải chết, ánh mắt Diệp Huyền lạnh như băng, hai tay của hắn nắm lại.
Trong rừng rậm.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ càng vô lực chống lại.
- Tìm được.
Đột nhiên Khô Trần quát to một tiếng, kích động chỉ vào một khu vực hư vô.
- Nơi này hẳn là nơi yếu kém nhất của Lục Toàn Mê Sát Trận, cũng là trận nhãn, chỉ cần công kích vào nơi này sẽ làm trận pháp vận chuyển bất ổn, phá hư kết cấu bên trong.
Hắn vừa nói liền công kích vào khu vực đó.
Vốn dùng tạo nghệ trận pháp của hắn không thể nhìn ra mắt trận Lục Toàn Mê Sát Trận, hắn ở chung với Diệp Huyền thời gian dài như vậy, từ trong miệng Diệp Huyền hắn cũng biết mỗi trận pháp cao cấp đều có quy luật vận chuyển, kết hợp một ít phương pháp Diệp Huyền đã từng dạy bảo cho nên hắn tìm ra sơ hở của Lục Toàn Mê Sát Trận.
Quả nhiên khi hắn công kích vị trí đó, cả đại trận ẩn ẩn run run, thậm chí có một loại cảm giác sắp sụp đổ.
Đôi mắt đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lúc này sáng ngời, điên cuồng ngăn cản bạch quang và liên tục công kích vào khu vực đó.
Rầm rầm rầm!
Trong tiếng nổ mạn kịch liệt vang lên, cả đại trận chấn động rất mạnh, ngay cả bạch quang công kích cũng yếu đi rất nhiều.
Mấy người Huyền Cơ Tông nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không thể ngờ tới trong đám nhà quê liên minh mười ba nước lại có người có thể nhìn ra mắt trận của trận pháp.
Nếu như bọn chúng tiếp tục duy trì trận pháp, như vậy Lục Toàn Mê Sát Trận mang ra từ tông môn rất có thể sẽ bị đám nhà quê phá hư tại đây.
Đám người khiếp sợ trong chốc lát, ngay sau đó vẻ mặt của đám người này cười lạnh, vung tay lên, lúc này sương mù che chắn trước mặt hóa thành trận kỳ và bị mấy người bọn chúng thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Bọn chúng thu trận pháp?
Lúc này mọi người Lưu Vân quốc đều sững sờ.
- Hắc hắc, không thể ngờ trong các ngươi còn có người có thể phá được Lục Toàn Mê Sát Trận của ta, cho dù các ngươi có thể phá giải thì thế nào? Trong mấy người các ngươi mấy bây giờ có ai còn sức kháng cự sao?
Đám người Chu Lương tươi cười đáng sợ sau đó lao lên phía trước
Rầm rầm rầm!
Lúc đối mặt với công kích cường đại tấn công, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, Sở Vân Phi liên tục bay ngược về phía sau, bọn họ liên tục phun máu tươi.
Đám người Sở Vân Phi đạt tới ngũ giai đỉnh phong, bọn họ không yếu hơn đám người Từ Lương bọn chút nào nhưng khi bị nhốt trong trận pháp, đám người Sở Vân Phi vì bảo vệ đệ tử khác nên bản thân trọng thương, bọn họ không cách nào ngăn cản đám người Từ Lương tấn công.
Về phần những người còn lại và các đệ tử khác không nói gì, khi bị một chưởng đánh tới thân thể bay ngược về phía sau, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể sai lệch vị trí, hoàn toàn không thể điều động chút huyền lực nào.
- Hắc hắc.
Từ Lương làm xong tất cả, hắn nhe răng cười đi về phía Vân Ngạo Tuyết.
- Các ngươi muốn làm gì?
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết lạnh lùng, nàng tức giận quát lớn.
Nàng bị thương trong chiến đấu vừa rồi, thần sắc uể oải, huyền lực không thể ngưng tụ.
Sắc mặt đám người Từ Lương híp lại nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Tuyết, nhe răng cười nói:
- Ngươi nói ta muốn làm gì?
Trải qua vài lần chiến đấu thảm thiết, quần áo trên người Vân Ngạo Tuyết có phần mất trật tự, trên người cũng đầy tro bụi, trên mặt cũng có vết bẩn nhưng không thể che giấu dung mạo và dáng người lung linh bản thân, khí chất của nàng lãnh diễm mà cao quý.
- Cút!
Vân Ngạo Tuyết phun ra một ngụm nước bọt, ánh mắt xem thường nhìn Từ Lương.
- Ôi!!! Tính tình thật cay, ta thích!
Đám người Từ Lương cười dữ tợn và chậm rãi đi tới.
Lúc này đối mặt đám người Từ Lương như lang như hổ, Vân Ngạo Tuyết lộ ra vẻ bất lực giống như cừu non chờ làm thịt.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, chỉ cần đối phương dám đụng nàng thì nàng liều chết cũng phải trọng thương đối phương, cho dù không thể tổn thương bọn chúng cũng không thể để bọn chúng chạm vào nàng.
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết tràn ngập sát khí và lạnh như băng làm cho Từ Lương giật mình, hắn không kìm lòng được lui về phía sau một bước.
- Mẹ kiếp, lão tử giết người vô số, sao có thể bị nữ tử hù dọa chứ, tốn nhiều thời gian và lãng phí huyền thạch như thế mới có thể chế trụ các ngươi, đầu tiên lão tử phải sảng khoái trước mới được.
Nói xong hắn nhào về phía trước.
- Đám súc sinh các ngươi dừng tay.
Đám người Sở Vân Phi gào lên khàn cả giọng.
- Hừ.
Từ Lương lạnh lùng nhìn mọi người và cười khẩy.
- Các ngươi còn nên cảm tạ nàng mới đúng, nếu như không phải muốn biểu diễn một cách chân thật cho các ngươi xem, lão tử đã sớm giết các ngươi rồi, hiện tại các ngươi nên hỏa hảo thưởng thức một chút.
- Súc sinh!
Hai mắt đám người Sở Vân Phi đỏ thẫm như sắp nứt ra.
- Diệp Huyền, ta đi trước một bước, ngươi nhất định phải còn sống, sau đó báo thù cho ta.
Đám người Sở Vân Phi gào thét nghe Vân Ngạo Tuyết đã không nghe được, nước mắt của nàng chảy ròng, trong nội tâm nàng chỉ có tiếc nuối duy nhất là không thể gpawj được Diệp Huyền trước khi chết.
Thời điểm nàng chuẩn bị điều động một tia lực lượng cuối cùng kíp nổ đan điền trong thân thể, lúc này có vài tiếng xé gió vang lên, còn có mấy đạo hào quang ẩn chứa lực lượng ngàn cân từ đằng xa điên cuồng bay tới gần, mục tiêu chính là Từ Lương trước mặt Vân Ngạo Tuyết.
Chương580: Đại Diệt Sinh Tử Thủ (2)
- Người nào?
Cho dù Từ Lương đặt lực tập trung vào người của Vân Ngạo Tuyết nhưng bản năng cường giả giúp hắn phản ứng kịp thời, không hề nghĩ ngợi, chiến đao bên hông ra khỏi vỏ ngăn cản trước mặt mình.
Đương đương đương!
Tiếng nổ thanh thúy vang lên, Từ Lương chật vật bay rớt ra ngoài, cánh tay của hắn chấn động và run rẩy.
Bá!
Một đạo nhân ảnh lúc này đi tới bên người Vân Ngạo Tuyết và ôm âấy nàng.
- Ngạo Tuyết, thực xin lỗi, ta tới chậm.
Vào lúc này mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm ào thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
Người tới chính là Diệp Huyền.
Ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh nhưng lửa giận trong lòng lại thiêu đốt như hỏa diễm hừng hực, cho dù thế nào cũng không thể dẹp loạn được.
- Diệp Huyền, tại sao ngươi tới đây, mau đi đi.
Đám người Sở Vân Phi vô cùng lo lắng lên tiếng.
Bọn họ sợ nhất chính là Diệp Huyền xuất hiện, Diệp Huyền có thể một mình xuất hiện ở chỗ này, nói rõ hắn đã đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão Huyền Cơ Tông truy tung, vì sao hắn lại chui đầu vào lưới chứ?
Vân Ngạo Tuyết bị Diệp Huyền ôm, nước mắt không ngừng chảy xuống, hiện tại nghe được đám người Sở Vân Phi gào thét nên kịp phản ứng và nói:
- Diệp Huyền, ngươi đi mau, đám gia hỏa Huyền Cơ Tông này không bằng cầm thú, ngươi ở tại chỗ này sẽ bị bọn chúng giết chết.
- Mọi người yên tâm đi, ta đến, các ngươi sẽ an toàn, đám súc sinh dám mạo phạm uy nghiêm của Lưu Vân quốc chúng ta đều phải chết.
Diệp Huyền lắc đầu, chậm rãi đứng lên và nói với mọi người.
Diệp Huyền đầu, hình thể không tính cao lớn, hơi có vẻ gầy yếu nhưng lúc này bóng lưng Diệp Huyền trong mắt mọi người lại biến thành cực kỳ cao lớn, đủ làm mọi người ngưỡng mộ.
- Ha ha ha, tiểu tử này không phải bị điên chứ?
Nghe được Diệp Huyền nói thế, mấy người Từ Lương đều cười ha ha, gần như không ngậm miệng được.
Một Thiên Vũ Sư tứ giai vậy mà nói muốn giết tất cả bọn họ, tiểu tử này đầu bị lừa đá rồi.
- Tiểu gia hỏa, ngươi cho rằng ngươi đào thoát khỏi Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết là có thể không quan tâm hay sao? Đúng lúc chúng ta bắt được ngươi, chắc hẳn Cuồng Phong trưởng lão sẽ thỉnh công cho chúng ta.
Từ Lương lạnh lùng lên tiếng.
Hắn căn bản không thể ngờ Diệp Huyền đánh chết Cuồng Phong mới tới nơi này, còn tưởng rằng hắn đào thoát khỏi tay của Cuồng Phong trưởng lão đuổi giết.
- Mấy vị chấp sự đại nhân, giao tiểu tử này cho ta giải quyết.
Lúc này Chu Lương tiến lên và cười dữ tợn.
Trên Phù quang đại hội hắn đã thua Diệp Huyền, trong lòng của hắn cũng thập phần khó chịu, đã sớm muốn dạy dỗ Diệp Huyền, thời điểm này tự nhiên không thể chờ được và tiến lên xung phong nhận việc.
- Tốt, giao gia hỏa này cho ngươi, chú ý một chút.
Từ Lương cười lạnh, nghĩ đến lúc trước Diệp Huyền thi triển ám khí cho nên hắn cũng cảnh báo một tiếng.
- Yên tâm tốt, một rác rưởi mà thôi, xem đệ tử hành hạ hắn tới chết như thế nào.
Chu Lương cười cười lạnh lùng, hắn tiến lên phía trước.
Nghĩ đến Diệp Huyền bày ra thực lực tại phù quang bí cảnh, Chu Lương không có giữ lại, huyền lực tứ giai đỉnh phong vận chuyển tới cực hạn, một Đại Diệt Sinh Tử Thủ xuất hiện.
Sát khí nồng đậm xuất hiện trong lòng bàn tay Chu Lương, hóa thành chưởng ảnh màu đen vô cùng đáng sợ.
Đại Diệt Sinh Tử Thủ chính là một môn chưởng pháp cực kỳ nổi danh của Huyền Cơ Tông, nó là vũ kỹ Thiên phẩm, cực kỳ khó luyện, nhưng một khi luyện thành uy lực kinh người, bên trong ẩn chứa sinh tử khí có thể nhanh chóng phá hủy huyền hải và huyền lực của đối thủ, lập tức cướp đoạt tính mạng đối phương, cho nên mới gọi là Đại Diệt Sinh Tử Thủ.
Chỉ là một đệ tử liên minh mười ba nước, tuy Diệp Huyền bày ra thực lực đánh bại Cát Lợi Huy và Thái Tín là hai Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong nhưng Chu Lương xem ra không đáng giác nhắc tới.
Lúc chưởng ảnh sắp đánh trúng Diệp Huyền, Diệp Huyền từ đầu tới cuối không nhúc nhích, trong đôi mắt của hắn bắn ra một tia hàn quang.
- Xem bộ dạng con rùa rút đầu của ngươi trong phù quang bí cảnh còn tưởng rằng ngươi thông minh hơn đám người Loan Hồng một ít, hiện tại xem ra ngươi cũng không thông minh hơn điểm nào. Hiện tại đi xuống địa ngục với bọn chúng đi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói một câu, đột nhiên hắn đánh ra một chưởng.
- Bắc Minh huyền công —— côn chưởng!
Nhìn thấy hàn quang trong mắt Diệp Huyền, đột nhiên đôi mắt Chu Lương chấn động vài cái, trong nội tâm sinh ra bất an và sợ hãi.
Hắn nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ba người Loan Hồng đều bị hắn giết?
Không đợi Chu Lương kịp nghĩ nhiều, bàn tay của Diệp Huyền đã va chạm với bàn tay của hắn.
Oanh!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Đại Diệt Sinh Tử Thủ tỏa ra sinh tử khí bị chưởng uy của Diệp Huyền đánh tan toàn bộ.
- Xảy ra chuyện gì, tại sao Thiên vũ Sư tứ giai đỉnh phong lại có uy thế khủng bố như vậy!
Chu Lương sinh thời chưa từng nhìn thấy vũ kỹ cường đại như thế, hắn cảm giác mình như con thuyền nhỏ trên biển lớn, lúc này đối mặt với uy thế không thể chống cự, hắn gần như sắp phấn thân toái cốt.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi làm sao lại nắm giữ vũ kỹ cường đại như thế.
Cảm giác được côn chưởng mang tới lực lượng bành trướng, đám người Chu Lương hoảng sợ, muốn lui thân phòng thủ nhưng đã quá chậm.
Diệp Huyền làm sao có thể thả hắn đào thoát, huyền lực cường đại dễ dàng đánh thẳng vào ngực Chu Lương, huyền lực phòng ngự của Chu Lương lập tức chia năm xẻ bảy, oanh, thân thể của hắn bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe không trung, hắn như bao vải rách bay ra ngoài, ánh mắt ảm đạm không còn sinh khí.
- Chu Lương!
Lúc Diệp Huyền thi triển côn chưởng, Từ Lương chính đã cảm thấy không đúng, hắn vội vàng xông lên nhưng không kịp nữa rồi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Lương bị một chưởng của Diệp Huyền đánh chết.
Đến tận đây bốn đệ tử Huyền Cơ Tông phái tới liên minh mười ba nước đều vẫn lạc, không một tên nào may mắn sống sót.
- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết.
Từ Lương nổi giận gầm lên một tiếng, thả người đánh tới.
- Đại Lãng Đao Quyết!
Bỗng nhiên chiến đao trong tay hắn bộc phát lực lượng bành trướng đáng sợ, ánh đao như thủy triều chôn vùi tất cả, lúc này uy thế hủy diệt bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Chu Lương chết cũng làm cho Từ Lương triệt để phẫn nộ, hận không thể một đao chém giết Diệp Huyền tại chỗ.
BOANG...
Long Văn kiếm bên hông ra khỏi vỏ, đôi mắt Diệp Huyền như hàn quang, trường kiếm run run, tiếng long ngâm vang lên, Long Văn kiếm hóa thành một đạo hào quang màu xanh va chạm với ánh đao màu đen đang bay tới.
Đương đương đương!
Bình luận facebook