-
Chương 561-565
Chương561: Mọi người lo lắng (1)
- Điện hạ, ngươi còn có thủ hạ khác? Không được, ta Kim Lân có thể không thói quen và nhà khác hỏa chung sống một phòng.
Kim Lân ồn ào, sau một khắc tròng mắt của nó nhìn thẳng, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu, ánh mắt của nó xuất hiện thần thái sợ hãi không nhỏ.
- Ngươi... Ngươi...
Kim Lân nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu, nó lắp bắp, hai chân vô lực suýt nữa ngã ngồi xuống đất, dường như nhìn thấy thứ gì đó rất khủng bố.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu khinh thường nhìn nó, rồi sau đó ánh mắt chán ghét nhìn chung quanh, nó lại chui vào trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền.
- Tiểu gia hỏa này.
Diệp Huyền cắn răng, thật sự không có biện pháp nào với tiểu chút chít.
- Điện hạ, ta vào túi linh sủng trước.
Ngữ khí của Kim Lân run rẩy, nó lập tức tiến vào trong túi linh sủng cũng không muốn ở bên ngoài lâu thêm chút nữa.
Trong túi linh sủng, Kim Lân hiện tại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Là nó, dĩ nhiên là nó!
Tuyệt đối đúng là nó, khí tức của nó cho dù hóa thành tro thì Kim Lân cũng nhận ra.
Kim Lân cảm giác trái tim của mình đang đập mạnh, điện hạ không hổ là điện hạ, thật sự là quá trâu bò, có thể thu phục cả gia hỏa này, xem ra sau này mình phải thu liễm trước mặt điện hạ mới được.
Nghĩ đến tên kia khủng bố, Kim Lân vào trong túi linh sủng nhưng tim đập nhanh và bất an không giảm.
Diệp Huyền lúc trước đưa lưng về phía Kim Lân nên không có phát hiện Kim Lân khác thường, sau khi cẩn thận thu thập liền đi vào trong cột sáng.
Bên ngoài phong cấm chi địa.
Đại lượng võ giả đang tụ tập tại đây.
Khoảng cách đám người Chúc Thiên Lam đi ra đã qua một nén nhang, nghe nói mọi người gặp chuyện trong không gian thần bí, những luyện hồn sư không đi vào cảm thấy may mắn không thôi.
Thật không ngờ sau khi bước ra khỏi truyền tống trận lại gặp được yêu thú, chỉ cần giết những yêu thú kia là có thể đạt được hạt châu kỳ lạ, mà những viên châu này có thể gia tăng hồn lực của bọn họ lên thật nhanh trong thời gian ngắn.
Càng làm bọn họ tao ngộ chính là những chuyện sau đó.
Trong thế giới thần bí kia lại có yêu thú là thủ hộ thú, nếu như không phải đám người hội trưởng cống hiến bảo vật ra ngoài thì bọn họ không thể rời đi.
Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng cũng bởi vì đùa nghịch tiểu thông minh nên bị đánh chết ngay lập tức.
Bởi vậy hôm nay bi thương nhất chính một ít trưởng lão và đệ tử Hỏa Ô quốc.
Nhìn các hội trưởng vương quốc khác đều bình yên trở lại, hơn nữa thực lực đột nhiên tăng mạnh như thế, mà hội trưởng của bọn họ lại vẫn lạc bên trong, từ nay về sau quần long vô thủ, luyện hồn sư Hỏa Ô quốc cảm giác trong nội tâm có tảng đá đang ép xuống không thở nổi.
Mà lo lắng nhất tự nhiên là đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.
Hôm nay cách đám người bọn họ đi ra ngoài đã qua thời gian một nén nhang, mấy người Diệp Huyền bên trong không đi ra ngoài, theo thời gian qua đi, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cảm giác khẩn trương không thôi.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng xiết chặc nắm đấm, trong nội tâm lo lắng không thôi.
- Hừ, để tiểu tử kia đoạt vị trí, tốt nhất tiểu tử kia chọc giận yêu thú bên trong và bị đánh chết tại chỗ mới tốt.
Đám người Cát Lợi Huy, Thái Tín không có đi vào liền cười lạnh, âm thầm cầu nguyện Diệp Huyền tốt nhất vẫn lạc bên trong.
Trừ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lo lắng, Cổ Chính phó hội trưởng Đông Thăng quốc dẫn đầu đi ra ngoài vô cùng lo lắng.
Dựa theo đạo lý sau khi hắn đi ra nên tới phiên Tả Nhất Minh hội trưởng Đông Thăng quốc đi ra ngoài, hiện tại đã qua không ít thời gian, Tả Nhất Minh hội trưởng còn chưa đi ra, việc này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
- Cổ Chính phó hội trưởng, trước khi ngươi đi ra có gì khác thường hay không?
Trong lòng Khô Trần có chút lo lắng cho nên lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này Cổ Chính cũng hoàn toàn quên Tả Nhất Minh hội trưởng và Lưu Vân quốc không thoải mái, lắc đầu nói:
- Hoàn toàn không có, sau khi ta theo các ngươi đi ra ngoài căn bản không có cái gì khác thường ah.
- Ai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Khô Trần không nhịn được thở dài nói một câu.
Hắn thở dài một tiếng làm nội tâm mọi người áp lực.
Mọi người nơi đây cảm thấy vô cùng ngưng trọng, truyền tống đài trơớc mặt chấn động.
- Có người sắp đi ra.
Tất cả mọi người kích động.
Quả nhiên trận pháp chấn động rất nhỏ và một đạo thân ảnh xuất hiện bên ngoài.
- Ân? Là Diệp Huyền!
Tiếng nghị luận vang lên, mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ mở to mắt ra nhìn, bởi vì người đi là ngoài chính là Diệp Huyền.
- Tiểu tử ngươi...
- Đi ra là tốt rồi, đi ra là tốt rồi.
- Đã biết rõ ngươi không có việc gì.
Đám người Khô Trần tươi cười, kích động đến độ nhanh nói không ra lời, Vân Ngạo Tuyết càng vui đến phát khóc.
Nhìn thấy Diệp Huyền không có việc gì, tảng đá lớn trong nội tâm của bọn họ rơi xuống.
Người Lưu Vân quốc vô cùng kích động, nội tâm người Đông Thăng quốc trầm xuống, phó hội trưởng Cổ Chính lúc này biến sắc, hắn vội vàng tiến lên hỏi thăm:
- Diệp Huyền, Tả Nhất Minh hội trưởng của Đông Thăng quốc ta đâu?
Diệp Huyền lắc đầu:
- Tả Nhất Minh hội trưởng đã vẫn lạc...
Diệp Huyền lần này chưa dứt câu, một luyện hồn sư Đông Thăng quốc cau mày nhảy ra:
- Ngươi nói cái gì? Ngươinói rõ ràng cho ta, vì sao Tả Nhất Minh hội trưởng hắn vẫn lạc?
Diệp Huyền nhướng mày:
- Ngươi đang thẩm vấn phạm nhân sao?
Thần sắc luyện hồn sư Đông Thăng quốc lúc này giật mình, còn muốn nói điều gì đó lại bị Cổ Chính ngăn cản, áy náy nói:
- Diệp Huyền tiểu hữu, lúc trước là chúng ta đường đột, thỉnh tiểu hữu trả lời, vì sao Tả Nhất Minh hội trưởng lại vẫn lạc?
- Đương nhiên là bị yêu vương đánh chết, chẳng lẽ là ta giết chết hay sao? Cho dù ta muốn cũng phải có thực lực mới được.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Nhưng vì sao yêu vương lại giết Tả Nhất Minh hội trưởng, không phải chỉ giao bảo vật ra là không có chuyện gì hay sao?
- Ngươi cũng biết giao bảo vật ra ngoài sẽ không có chuyện gì, Tả Nhất Minh Đông Thăng quốc của các ngươi không có nghĩ như thế, trên người hắn còn cất giấu bảo vật, kết quả chọc giận yêu vương, vì vậy bị đánh chết, chậc chậc, loại tình huống này còn đùa nghịch tiểu thông minh, không phải đi tìm chết hay sao?
Diệp Huyền cười lạnh nói.
Người Đông Thăng quốcnhư bị điện giựt, ngẩn ngơ ngây người tại chỗ.
Loại tình huống này Tả Nhất Minh hội trưởng còn làm chuyện như vậy?
Chẳng lẽ trước kia Hứa Tín Hoa hội trưởng chết còn chưa đủ nhắc nhở hắn hay sao?
Đám người Cổ Chính cảm thấy khó có thể tin, sự thật làm bọn họ hiểu rõ chuyện này đã xảy ra.
Chương562: Mọi người lo lắng (2)
Nhìn thấy cảnh này, nội tâm đám người Chúc Thiên Lam hội trưởng vô cùng cảm khái.
Cũng không ai hoài nghi Diệp Huyền đang nói láo.
Dù sao thực lực Diệp Huyền không kém nhưng muốn nói hắn có thể ở trước mặt yêu vương đánh chết Tả Nhất Minh mới là chuyện bọn họ không tin.
- Diệp Huyền, đám người Loan Hồng hiện tại thế nào?
Qua một lát Chúc Thiên Lam không nhịn được hỏi.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ta không rõ lắm, bởi vì thời điểm ta đi ra đám người Loan Hồng còn ở bên trong.
Nói đến đây Diệp Huyền nghĩ tới cái gì đó, hắn nghi ngờ hỏi:
- Đúng rồi, Chu Lương đâu?
Trong bốn đệ tử Huyền Cơ Tông chỉ có Loan Hồng, Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi ba người đi vào trong phong cấm chi địa, Chu Lương còn lưu ở bên ngoài, Diệp Huyền đã sớm có sát ý với kẻ này, hiện tại Diệp Huyền không tìm được tung tích Chu Lương ở đâu.
- Thời điểm chúng ta đi ra, Chu Lương cũng không chờ trong hạp cốc, nghe đám người Cát Lợi Huy nói, sau khi các ngươi đi vào thì Chu Lương đã rời đi một mình.
Khô Trần giải thích nói.
Diệp Huyền cau mày, không ngờ để tiểu tử này đi, nếu để kẻ này sống sót mới là tai họa ngầm.
- Diệp Huyền, ngươi tìm hắn có việc?
- Không có chuyện gì, đám đệ tử Huyền Cơ Tông nằm vùng trong liên minh mười ba nước lâu như vậy, mục đích hiển nhiên chính là vì têến vào phù quang bí cảnh, thân là đệ tử, loại chuyện này chỉ sợ không phải đám đệ tử như bọn họ có thể làm chủ, nếu như sau lưng có bón dáng cao tầng Huyền Cơ Tông, như vậy sau khi ra khỏi phù quang bí cảnh lần này, chỉ sợ liên minh mười ba nước sẽ gặp nguy hiểm. Ta tìm Chu Lương cũng vì hỏi thăm tin tức trong miệng hắn mà thôi.
- Ý của ngươi sau lưng có bóng dáng cao tầng Huyền Cơ Tông? Nói như vậy...
Sắc mặt Chúc Thiên Lam lập tức biến sắc.
Chẳng những hắn, tâm tình các luyện hồn đại sư còn lại cũng không tốt chút nào.
Nếu như Diệp Huyền suy đoán là thực, như vậy Huyền Cơ Tông nhất định cao thủ tới bên ngoài, một khi chờ bọn họ ra khỏi phù quang bí cảnh, chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
- Ta không tin, chẳng lẽ Huyền Cơ Tông còn dám công nhiên vi phạm hiệp nghị hòa bình của đại lục sao?
Một gã luyện hồn đại sư lên tiếng.
Chúc Thiên Lam lắc đầu:
- Bây giờ không phải là chúng ta có tin hay không, mà là bọn chúng có tới hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn tâm tình mọi người nặng nề.
- Hiện tại cách phù quang bí cảnh đóng cửa còn thời gian ba ngày, chúng ta chờ ở chỗ này, sau khi đám người Loan Hồng đi ra chúng ta sẽ bắt chúng khảo vấn tin tức.
Ánh mắt Chúc Thiên Lam sắc bén.
Chuyện này liên quan tới an nguy của liên minh mười ba nước, không ai có thể không để ý.
- Diệp Huyền, ngươi tới.
Trong lúc chờ đợi, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đem Diệp Huyền kéo hắn qua một bên.
Lúc này cánh hoa Thất Thải Hoa Liên tỏa ra dược lực nồng đậm nằm trong tay Diệp Huyền.
Đông Phương Ngôn Ngữ ngưng trọng nói:
- Diệp Huyền, đây là một cánh hoa Thất Thải Hoa Liên, ngươi lấy đi.
Diệp Huyền lúc này kinh ngạc:
- Hội trưởng, chẳng lẽ Thất Thải Hoa Liên không có bị yêu vương lấy đi?
Đông Phương Ngôn Ngữ cau mày và khó hiểu.
- Ta cũng rất kỳ quái, yêu vương đúng là không có lấy Thất Thải Hoa Liên đi, ta vốn chuẩn bị sau khi rời khỏi nơi này sẽ phân phối Thất Thải Hoa Liên, nếu hiện tại có cao thủ Huyền Cơ Tông thực sự ngấp nghé chúng ta, như vậy quyết không thể lưu tới khi ra ngoài.
Đông Phương Ngôn Ngữ rất rõ ràng, Huyền Cơ Tông vừa ý cũng không phải liên minh mười ba nước, mà là phù quang bí cảnh, một khi đối phương nhìn chằm chằm vào bí cảnh này tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ mang bảo vật rời đi.
- ta đem này đóa Thất Thải Hoa Liên tổng cộng phân thành sáu phần, ngươi một phần, ta một phần, Khô Trần một phần, gì chấn một phần, còn lại hai phần, ta chuẩn bị lưu cho bệ hạ và Sở Vương.
- Thất Thải Hoa Liên chính là thất giai linh dược, bên trong dược lực dồi dào, phân thành sáu phần, vừa vặn tất cả mọi người có thể thừa nhận, cũng đủ làm cho mỗi người thực lực tăng lên một đoạn, thừa lúc cuối cùng này ba ngày, đem ngươi ngươi phần này Thất Thải Hoa Liên phục dụng, không muốn lưu ra ngoài giới, có biết không!
Trong nội tâm Diệp Huyền cảm động nhưng không tiếp nhận.
- Hội trưởng, phần Thất Thải Hoa Liên này ngươi nên giao cho Vân Ngạo Tuyết.
- Vì cái gì?
Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần khẽ giật mình.
- Không phải ta khách khí, hơn nữa ta có kỳ ngộ khác trong phù quang bí cảnh, ngươi cũng nhìn thấy thực lực của ta vào trong phù quang bí cảnh đã đột nhiên tăng mạnh, phần Thất Thải Hoa Liên này giao cho ta cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại cho Vân Ngạo Tuyết, khi đó Lưu Vân quốc chúng ta lại xuất hiện một cường giả.
Diệp Huyền giải thích.
Lúc trước hắn đã phục dụng cả một đóa Thất Thải Hoa Liên, một cánh của Thất Thải Hoa Liên đối với hắn mà nói không có tác dụng gì, huống chi trong trữ vật giới chỉ của hắn còn có một đóa Thất Thải Hoa Liên nguyên vẹn, bởi vậy một phần này nên giao cho Vân Ngạo Tuyết.
Nhưng Diệp Huyền không thể nói rõ mình có được một đóa Thất Thải Hoa Liên, dù sao chuyện này quá mức mẫn cảm, tuy hiện tại liên minh mười ba nước không còn mấy người có thể uy hiếp tới Diệp Huyền, có một số việc Diệp Huyền cảm thấy không cần nói mới tốt.
Nghe được Diệp Huyền nói thế, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần liếc nhau, trong nội cũng có một tia suy đoán.
Vốn bọn họ đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên đã cảm thấy Tiểu Tử Điêu giống sủng vật của Diệp Huyền mười phần, hiện tại Diệp Huyền còn nói Thất Thải Hoa Liên vô dụng với hắn, Tiểu Tử Điêu cướp đi bốn đóa Thất Thải Hoa Liên chính là sủng vật của Diệp Huyền?
Nếu là như vậy, thực lực Diệp Huyền đột nhiên tăng mạnh trong phù quang bí cảnh, thậm chí đánh bại Mục Chấn quốc Cát Lợi Huy hội trưởng và Vô Thương quốc Thái Tín hội trưởng cũng có thể giải thích dễ dàng.
Một đóa Thất Thải Hoa Liên đủ giúp thực lực Diệp Huyền tăng lên một giai, Tiểu Tử Điêu lúc trước có được tới bốn đóa, nếu như Diệp Huyền thật sự hấp thu toàn bộ, cho dù thực lực vượt qua bọn họ cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không biết, Diệp Huyền thật phục dụng Thất Thải Hoa Liên nhưng không phải trước khi đánh bại Cát Lợi Huy, mà là sau khi tiến vào phong cấm chi địa, nếu như bọn họ biết được chuyện này, chỉ sợ cả đám sẽ cả kinh không nói thành lời.
Nếu Diệp Huyền nói như vậy, hai người cũng không có cưỡng cầu, hơn nữa trong nội tâm mặc dù có suy đoán nhưng không tiêp tục hỏi thăm.
Chương563: Khẩu phần lương thực của Kim Lân (1)
Bọn họ rất rõ ràng cách làm người của Diệp Huyền, nếu Diệp Huyền nói không cần thì hắn thật không cần.
Rất nhanh, phần của Thất Thải Hoa Liên của Diệp Huyền được đưa tới cho Vân Ngạo Tuyết.
Trong khoảng thời gian ngắn trong hạp cốc, tất cả luyện hồn sư của các đại vương quốc đều âm thầm gia tăng thực lực của mình, dốc sức liều mạng tiêu hóa thu hoạch trong phù quang bí cảnh.
Bọn họ chờ trong sơn cốc mấy canh giờ, đám người Loan Hồng không có đi ra ngoài.
Làm cho đám người Chúc Thiên Lam thập phần giật mình là, dựa theo đạo lý, nếu đám người Loan Hồng thông minh tuyệt đối sẽ không muốn bị yêu vương đánh chết, dù sao đám người Chúc Thiên Lam xem ra tính tình của yêu vương hỉ nộ vô thường nhưng cũng không tàn bạo.
Nhưng căn cứ thời gian mà xem, dù thế nào đám người Loan Hồng cũng nên đi ra ngoài.
Chẳng lẽ đám người Loan Hồng có biện pháp khác rời khỏi nơi này, hay đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn bên trong?
Đám người Chúc Thiên Lam suy đoán không thôi, dù sao đám người Loan Hồng đến từ Huyền Cơ Tông cường đại, nói không chừng thật sự có biện pháp rời khỏi nơi này.
Chờ thêm một ngày, rốt cuộc đám người Chúc Thiên Lam xác định ba người Loan Hồng không thể đi ra ngoài.
Hai ngày kế tiếp mọi người âm thầm gia tăng thực lực của mình.
Oanh! Oanh! Oanh!
Vào ngày cuối cùng, tại khu vực của Lưu Vân Quốc có từng khí tức cường đại bộc phát và điên cuồng tăng lên, hiển nhiên có vài người đột phá.
Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư trực tiếp đột phá đến ngũ giai tam trọng, mà Khô Trần và Hà Chấn cũng đều bước vào cảnh giới ngũ giai Võ Tông, về phần Vân Ngạo Tuyết cũng đạt tới tứ giai tam trọng đỉnh phong, khoảng cách Võ Tông ngũ giai cũng chỉ còn một bước ngắn
Xem ra thu hoạch lớn nhất trong phù quang bí cảnh lần này chính là Lưu Vân quốc ah.
Các vương quốc khác nhìn thấy, trong nội tâm không khỏi cảm khái, trong đó đám người Chúc Thiên Lam cũng mơ hồ suy đoán ra nguyên nhân vì sao đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đột phá liên tục, hẳn là phục dụng Thất Thải Hoa Liên, tuy bọn hắn không biết vì cái gì yêu vương không có cướp đi Thất Thải Hoa Liên nhưng trong lòng không có bất cứ ghen ghét nào.
Lúc này đi vào phù quang bí cảnh hắn trực tiếp bước vào cảnh giới luyện hồn sư ngũ phẩm, trở thành đệ nhất luyện hồn sư ngũ phẩm suốt mấy trăm năm qua của liên minh mười ba nước, thực lực cũng là đột phá đến ngũ giai đỉnh phong, đối với Chúc Thiên Lam mà nói đã không có gì đáng giá tiếc nuối.
Hiện hắn đang lo lắng là Huyền Cơ Tông nhìn chằm chằm vào phù quang bí cảnh cần làm sao bây giờ, dù sao cho dù hắn đột phá luyện hồn sư ngũ phẩm, thực lực liên minh mười ba nước vẫn quá yếu ớt, căn bản không thể nào so sánh với Huyền Cơ Tông.
Trong khi đám người Phương Ngôn Ngữ đang tu luyện, Diệp Huyền mấy ngày qua không có ở trong sơn cốc, hắn rời khỏi sơn cốc, tìm một khu vực bí ẩn luyện chế đan dược.
Đồng thời hắn cũng phân phó Kim Lân, bảo nó an bài thủ hạ dưới tay đi tìm tung tích của Chu Lương.
Kim Lân với tư cách là vương giả trong bí cảnh, yêu thú và Huyền thú dưới trướng nhiều không biết bao nhiêu, nói không chừng có thể tìm ra tung tích của Chu Lương.
Nghe theo Diệp Huyền phân phó, Kim Lân tự nhiên không dám chậm trễ chút nào, lập tức an bài xong xuôi, mà hắn phát hiện Diệp Huyền lại có thể luyện chế đan dược thì giật mình tới tột đỉnh
Luyện chế đan dược luôn luôn là độc quyền của nhân loại, lúc nào Huyền thú bọn chúng có thể luyện chế.
Việc này làm Kim Lân cảm thấy Diệp Huyền ngưu bức, càng bội phục.
Kiếp trước Diệp Huyền có được địa hỏa Tẩy Tâm Hỏa, hắn cực kỳ hiểu đặc tính hỏa diễm, bởi vậy vô tận dung hỏa mặc dù là thiên hỏa nhưng trong khoảng thời gian này Diệp Huyền đã mò thông thấu đặc tính vô tận dung hỏa, trực tiếp dung nhập vào trong quá trình luyện chế đan dược.
Có vô tận dung hỏa đạo là thiên hỏa hỗ trợ, tốc độ luyện chế của Diệp Huyền cực nhanh, công phu rất nhanh, hắn luyện chế hơn trăm viên đan dược.
Những đan dược này, mỗi một viên đều ngoài ngũ phẩm, chúng tỏa ra hương thơm đan dược đặc thù.
Dường như nưửi thấy hương thơm của đan dược, Tiểu Tử Điêu lúc này xuất hiện trước mặt của Diệp Huyền, ôm lấy một viên đan dược, Gặc... Gặc... Nhấm nuốt, bộ dạng hưởng thụ.
- Tiểu gia hỏa này, lại càn quét.
Diệp Huyền hung hăng xách lỗ tai Tiểu Tử Điêu, Tiểu Tử Điêu lại làm ngơ không quan tâm tới, từ đó Diệp Huyền lại im lặng nhưng bắc đắc dĩ nhiều hơn.
Tuy Diệp Huyền biết rõ, Tiểu Tử Điêu rất hiểu đúng mực, tuy bảo vật nào cũng muốn tới phân một chén canh nhưng tuyệt đối sẽ không chiếm lấy sạch sẽ, hơn nữa Diệp Huyền cũng không có biện pháp với nó cho nên không nói gì.
Ôm một đống đan dược, Tiểu Tử Điêu nhanh chóng chui vào trữ vật giới chỉ.
Nhìn thấy Diệp Huyền xách lỗ tai của Tiểu Tử Điêu, Kim Lân ở bên cạnh sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, thẳng đến khi Tiểu Tử Điêu tiến vào trữ vật giới chỉ thì nó mới ổn định lại, nhìn Diệp Huyền luyện chế tốt đan dược, liếm liếm đầu lưỡi, cẩn thận hỏi thăm:
- Điện hạ, có thể cho ta ăn chút đan dược không?
Diệp Huyền nghi hoặc nhìn Kim Lân, hắn luyện chế đan dược đều là một ít đan dược ngũ phẩm, đối với yêu vương như Kim Lân mà nói căn bản không có tác dụng gì, Kim Lân muốn ăn thì hắn cũng cho đối phương một ít.
Kim Lân lúc trước nhìn thấy Tiểu Tử Điêu ăn đan dược với dáng vẻ say mê như thế, trong nội tâm hâm mộ không thôi, hiện tại Diệp Huyền cho nó một ít, lúc này nó cầm lấy một viên sau đó cẩn thận nhắm nuốt, hương vị đan dược bao phủ tâm thần, đôi mắt của nó híp lại hưởng thụ.
Ăn ngon, ăn quá ngon.
Kim Lân cho tới bây giờ chưa từng ăn thứ gì ngon như thế, khó trách lúc trước Tiểu Tử Điêu say mê như vậy, thì ra đan dược điện hạ luyện lại ngon như thế.
Nó không ngừng ăn đan dược, chỉ chốc lát sau Diệp Huyền cho hơn mười viên đan dược đều tiến vào bụng của nó.
- Điện hạ, đều ăn xong.
Kim Lân nhút nhát e lệ khép ngón tay lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đan dược của Diệp Huyền.
- Ăn nhanh như thế?
Diệp Huyền ăn kinh ngạc.
- Đúng thế, ăn quá ngon, không nghĩ tới đã ăn xong rồi.
Kim Lân như hài tử phạm sai lầm, bộ dạng rụt rè.
Diệp Huyền đầu đầy mồ hôi lạnh, trong nội tâm im lặng, cảm thấy Kim Lân ăn đan dược như ăn kẹo đường.
- Ah, cho ngươi thêm một ít, lúc này nhớ bớt ăn một ít.
Diệp Huyền lại cho Kim Lân một đám đan dược, hiển nhiên có vài chục viên.
- Ân, về sau ta mỗi ngày chỉ ăn mười viên.
Kim Lân lại nhẫn tâm nói một câu, cẩn thận cất giấu đan dược.
Chương564: Khẩu phần lương thực của Kim Lân (2)
Diệp Huyền lắc đầu, em bé đáng thương, chỉ có mấy viên đan dược đã có bộ dạng như vậy.
Đột nhiên trong đầu Diệp Huyền có linh quang lóe lên, làm như nghĩ đến chuyện gì đó, trong ánh mắt bắn ra hào quang hưng phấn, chỉ thấy hắn cười tủm tỉm nói:
- Kim Lân, có phải ngươi rất ưa thích ăn đan dược không?
Kim Lân gật đầu như gà mổ thóc.
- Kỳ thật ngươi muốn ăn nhiều cũng không phải không được, ngươi cũng nhìn thấy ta luyện chế đan dược cần tiêu hao lớn lượng linh dược, nếu như ngươi có đầy đủ linh dược thì ta sẽ luyện cho ngươi một ít, như vậy đi, một cây linh dược ngoài ngũ giai đổi một viên đan dược, ngươi cảm thấy như thế nào?
Diệp Huyền tươi cười giống như ma quỷ lừa tiểu hài tử.
Kim Lân quanh năm dừng lại trong phù quang bí cảnh, chắc hẳn nhất định sẽ có không ít linh dược, một cây linh dược đổi một viên đan dược, đây tuyệt đối là chuyện có lời.
- Điện hạ, ngươi nói là thực?
Đôi mắt Kim Lân tỏa sáng như hai bóng đèn.
- Ngươi chờ...
Rất nhanh, Kim Lân rời đi.
Qua mấy canh giờ, Kim Lân thở hồng hộc cầm một đống lớn linh dược trở lại, có trên trăm gốc ngoài ngũ giai đặt trước mặt Diệp Huyền.
- Điện hạ, đây là những thủ hạ của ta thu thập, nãi nãi, trước kia ta chỉ thuận miệng ăn tươi đám này, hương vị so với điện hạ ngươi luyện chế đan dược còn kém qua sxa, những năm qua ta ăn không ít hơn vạn gốc linh dược, hiện tại vội vàng chuẩn bị cũng chỉ tìm được bao nhiêu đây, iện hạ ngươi yên tâm, ta đã bảo thủ hạ tiếp tục tìm, nhất định có thể tìm nhiều hơn nữa.
Bộ dạng Kim Lân chờ mong nhìn Diệp Huyền.
- Đúng là vào rừng làm cướp mà, Mộng Hinh hoa, La Thiên Diệp, Tử Tâm Thiên Ma...
Nhìn đại lượng linh dược ngũ giai tùy ý đặt trước mặt hắn, thậm chí cũng có không ít linh dược lục giai, trong nội tâm Diệp Huyền đau đớn.
Đúng là phá hoại của trời, những linh dược này đăt bên ngoài, mỗi một gốc đều cực kỳ hi hữu, nhưng ở chỗ này lại bị Kim Lân ăn tươi như đồ ăn vặt, làm cho Diệp Huyền có xúc động muốn đánh nó mềm xương.
Sau khi mang số lượng đan dược ngang nhau giao cho Kim Lân, trong thời gian kế tiếp Kim Lân tích cực hơn nhiều.
Ba ngày cuối cùng, Diệp Huyền thu được hơn ngàn gốc linh dược ngoài ngũ giai.
Làm cho Diệp Huyền tiếc nuối là, đến cuối cùng không có tìm được Chu Lương ở nơi nò, Diệp Huyền suy đoán, đối phương rất có thể đã nhân thời cơ bọn họ đi vao truyền tống trận bảy màu liền sớm rời khỏi nơi đây.
Ba ngày sau đó không nói có rất nhiều luyện hồn sư tụ từ các nơi trong phù quang bí cảnh tụ tập vào trong sơn cốc.
Lúc này phong cấm xuất hiện, từng đạo hào quang bảy màu từ trên trời giáng xuống bao phủ hơn trăm tên luyện hồn sư, sau một khắc tất cả mọi người biến mất trong bí cảnh..
Hiện tại bên ngoài bí cảnh, bóng người đám người Diệp Huyền xuất hiện trước mặt những người đang chờ đợi tại đây.
Khoảng cách sơn cốc chừng trăm dặm, vài tên cường giả Huyền Cơ Tông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nơi này, khóe miệng nở nụ cười sâm lãnh.
- Cuồng Phong trưởng lão, những gia hỏa liên minh mười ba nước đã đi ra rồi.
Nụ cười của hắn nghiền ngẫm, mấy người kia nhìn sang, khóe mắt như nhìn con mồi.
Nhìn rất nhiều luyện hồn sư bị truyền tống ra khỏi bí cảnh, trên mặt người Huyền Cơ Tông lúc này tươi cười lạnh lùng.
Trong thời gian gần một tháng qua, những cao thủ Huyền Cơ Tông bọn họ vẫn ẩn nấp tại nơi này chính là vì chờ các luyện hồn sư của liên minh mười ba nước đi ra ngoài, hiện tại phù quang bí cảnh đóng cửa, cũng là thời điểm bọn họ ra mặt..
- Ồ, tại saođaám người Loan Hồng không xuất hiện?
Trong đó một tên đại hán khôi ngô nhìn đám người đi ra ngoài, lập tức liền cau mày nói ra.
- Đúng thế, Loan Hồng, Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi đều không có mặt, Chu Lương không có việc gì.
- Chẳng lẽ ba người Loan Hồng chết bên trong?
- Xảy ra chuyện gì?
Mấy người Huyền Cơ Tông lúc này cũng nhìn sang đám người.
Lúc này bọn họ tới phù quang bí cảnh cũng là vì chờ đám người Loan Hồng truyền tin tức.
Thời gian hơn một năm trước, Huyền Cơ Tông có một tên quản sự ngoại viện Lữ Hạo làm ra một ổ thực thi trùng, sauđoó lại phát sinh xung đột với cháu trai một trưởng lão Huyền Cơ Tông, kết quả trong lúc vô tình đả thương đối phương, bị Huyền Cơ Tông trục xuất sơn môn.
Tên quản sự ngoại viện ghi hận trong lòng nên mai phục bên ngoài tông môn, trong một lần cháu trai tên trưởng lão một lần lịch lãm rèn luyện bị hắn đánh trọng thương bán thân bất toại, thiếu chút nữa bị mất mạng tại chỗ, trưởng lão kia biết được tin tức cho nên cực kỳ tức giận, hắn tuyên bố nhiệm vụ trong nội đường tông môn, chính là muốn bắt Lữ Hạo mang ra công tử lý, mang về tông môn xử tử.
Đám người Loan Hồng thân là đệ tử hạch tâm đã nhận nhiệm vụ, một đường truy tung Lữ Hạo đi vào liên minh mười ba nước, kết quả trong lúc vô tình phát hiện phù quang bí cảnh tồn tại.
Trong tin tức truyền về tông môn, nhiệm vụ đuổi bắt Lữ Hạo không trọng yếu, tông môn bảo bọn họ tiềm phục trong liên minh mười ba nước, tìm hiểu tin tức phù quang bí cảnh, nhìn xem bí cảnh là như thế nào.
Trong nửa năm bọn họ tìm hiểu, căn cứ một ít tư liệu và tin tức, đám người Loan Hồng cảm thấy phù quang bí cảnh không giống tầm thường, tuyệt đối không phải bí cảnh loại nhỏ tầm thường.
Bởi vậy nhiệm vụ bọn họ chính là đi theo luyện hồn sư liên minh mười ba nước cùng tiến vào phù quang bí cảnh, tìm hiểu lai lịch chân chính của phù quang bí cảnh.
Trừ chuyện đó ra, trước giờ phù quang bí cảnh mở ra, Huyền Cơ Tông còn có thể phái một gã trưởng lão và mấy đại chấp sự đến đây trợ giúp đám người Loan Hồng, này Cuồng Phong trưởng lão và ba gã cường giả còn lại chính là người tới đây trợ giúp.
Làm bọn họ không nghĩ tới là, hôm nay phù quang bí cảnh đóng cửa, trừ Chu Lương ra, ba người Loan Hồng lại không có mặt trong đám người.
Phát hiện loại tình huống này chỉ có một khả năng, đó là đám người Loan Hồng vẫn lạc trong phù quang bí cảnh.
- Đi!
Lão giả đầu lĩnh trầm thấp quát một tiếng, mấy người Huyền Cơ Tông lập tức lao thẳng về hướng sơn cốc.
Trung tâm bảy màu cầu vồng trong sơn cốc, thân ảnh đám người Diệp Huyền chậm rãi xuất hiện, lúc này hào quang bảy màu biến mất không thấy gì nữa, thiên địa cũng khôi phục bình thường.
Phù quang bí cảnh đóng cửa.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy nên biết rõ phù quang bí cảnh đã triệt để đóng cửa, mở ra lần nữa cần thời gian mười năm sau, người không có đi ra đã vẫn lạc bên trong.
Chương565: Rốt cuộc đã tới
Vào lúc này võ giả các đại vương quốc đang tìm kiếm luyện hồn sư quốc gia của mình, nội tâm cực kỳ khẩn trương.
Ánh mắt Sở Vân Phi dò xét mọi người chung quanh, sau khi nhìn thấy đám người Diệp Huyền thì ánh mắt mừng rỡ, lúc này tiến lên và nói:
- Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, các ngươi không có sao chứ.
Hắn nhìn kỹ đám người Lưu Vân quốc tiến vào phù quang bí cảnh, trở ra hơn phân nửa, trong đó trọng yếu nhất Đông Phương Ngôn Ngữ, Khô Trần, Hà chấn, Diệp Huyền không có mất đi một ai, lúc này hắn vui mừng không thôi.
- Ồ, khí tức trên người bọn họ...
Đột nhiên Sở Vân Phi đi tới trước mặt mọi người và kinh nghi kêu một tiếng, cẩn thận đánh giá đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, hắn cảm nâận được khí tức của đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hoàn toàn khác sau khi về tiến vào phù quang bí cảnh, đặc biệt là Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, khí tức trên người hắn càng cao thâm mạc trắc hơn lúc trước.
- Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, ngươi vậy mà đột phá đến ngũ giai tam trọng, còn có Khô Trần các ngươi đãđoột phá tới Võ Tông ngũ giai.
Sở Vân Phi lập tức giật mình nói ra, hắn là Võ Tông ngũ giai tam trọng cho nên phát hiện trong thời gian một tháng mọi người có biến hóa kinh người.
Trong lòng của hắn lập tức nghi hoặc, phù quang bí cảnh với tư cách thánh địa của luyện hồn sư, không ngờ mở ra một lần, các luyện hồn sư đi vào trong đó lại có tăng lên rõ ràng như vậy, hơn nữa có thể tìm kiếm được các loại bảo vật nhưng thực lực võ đạo sẽ tăng lên rất ít.
Lần này đám người Đông Phương Ngôn Ngữ tăng lên cực kỳ rõ ràng, thậm chí tăng lên còn không phải nhỏ bé, từ đó làm hắn chấn động không thôi.
Không chỉ là Sở Vân Phi giật mình, cường giả cácvương quốc khác lưu thủ tại bên ngoài cũng nghị luận với nhau.
Bọn họ cũng nhìn ra các luyện hồn sư tiến vào phù quang bí cảnh đã khác biệt rõ ràng sau khi ra bên ngoài.
- Đúng thế, Đông Thăng quốc Tả Nhất Minh hội trưởng đâu rồi? Vì sao không nhìn thấy hắn.
- Còn có Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng, dường như hắn không có đi ra.
- Dường như hai phó hội trưởng vương quốc cũng không xuất hiện.
- Chẳng lẽ tất cả bọn họ đã vẫn lạc bên trong bí cảnh sao?
Mọi người nhanh chóng phát hiện cường giả năm đại vương quốc xuất hiện tại nơi này, hội trưởng Hỏa Ô quốc và Đông Thăng quốc và bốn phó hội trưởng, trong đó trừ Đông Thăng quốc Cổ Chính ra, những người còn lại không ra ngoài, lúc này bọn họ khiếp sợ không nói thành lời.
Tuy phù quang bí cảnh nguy hiểm trùng trùng điệp điệp nhưng bình thường đều là nhằm vào một ít đệ tử trẻ tuổi và trưởng lão, tất cả hội trưởng và phó hội trưởng đại vương quốc bình thường sẽ rất ít có vẫn lạc, hiện tại có hai hội trưởng đại vương quốc và phó hội trưởng không ra ngoài.
Rốt cuộc phù quang bí cảnh lần này đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì hai hội trưởng đại vương quốc không thể đi ra?
- Trong phù quang bí cảnh đã có biến cố gì, vì cái gì Hứa Tín Hoa hội trưởng không có trở lại?
Hỏa Ô quốc Tưởng Chính nắm lấy một tên đệ tử, hắn tức giận gào thét, hàm răng màu vàng cực kỳ bắt mắt.
Chuyện như thế cũng xảy ra tại khu vực Đông Thăng quốc.
Một ít đệ tử tiến vào hạp cốc biết rõ phát sinh chuyện gì nên cẩn thận giải thích.
Sau khi Diệp Huyền đi ra cũng không có trao đổi với đám người Sở Vân Phi, đầu tiên hắn dò xét các luyện hồn sư vừa bị truyền tống, sau khi nhìn thấy thanh niên mặc áo lam, ánh mắt Diệp Huyền lập tức ngưng tụ.
Tên võ giả áo lam bị Diệp Huyền tập trung tinh thần tìm ra chính là Chu Lương, hắn vốn cho rằng Chu Lương sớm ra khỏi phù quang bí cảnh, hiện tại nhìn thấy đối phương cùng truyền tống ra với mọi người, lập tức hiểu rõ hắn lẫn trốn.
Cũng không biết gia hỏa này nấp như thế nào, thậm chí ngay cả Kim Lân phái nhiều thủ hạ đi tìm cũng không tìm ra.
Hiện tại Chu Lương nhanh chóng dò xét bốn phía, hắn không có phát hiện ba người Loan Hồng cho nên sắc mặt biến hóa, chợt hắn cảm nhận được ánh mắt Diệp Huyền nhìn sang, sắc mặt hắn tái nhợt, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một ống đồng và kéo mạnh.
Chỉ nghe XÍU...UU! Một tiếng, hồn lực màu đen bay lên bầu trời và nổ tung thật mạnh, lúc này từng sợi tơ hồn lực như mưa bụi bao phủ không trung, nó không ngừng lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Đồng thời hắn không chút do dự lao ra khỏi sơn cốc.
Chu Lương hành động như thế hấp dẫn không ít người chú ý tới.
Tiểu tử này đang làm gì đó?
Những võ giả đang lưu thủ ở bên ngoài không hiểu vì sao.
- Không tốt!
Đám người Chúc Thiên Lam nhìn thấy cảnh tượng này nên nội tâm chấn động.
Hắn vội vàng kêu lên:
- Nhanh bắt lấy hắn.
- Như thế nào?
Đám người Tề Hiền không biết phát sinh cái gì, nghi hoặc hỏi.
Đám người Chúc Thiên Lam bất chấp giải thích, vội vàng nói ới đám Tề Hiền:
- Tề Hiền, sau khi chúng ta đi vào, gần sơn cốc có xuất hiện cường giả thần bí nào hay không?
Đám người Tề Hiền lập tức sững sờ:
- Đúng là có cường giả thần bí mang mặt nạ đi vào đánh giết hai cao thủ Hỏa Ô quốc, các ngươi làm sao biết?
- Xong.
Tâm tình đám người Chúc Thiên Lam trầm xuống, chuyện bọn họ lo lắng nhất vẫn xảy ra, quả nhiên Huyền Cơ Tông phái cường giả tiềm phục ở gần đây.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, vài bóng người cường đại xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, mấy người kia tốc độ cực nhanh, từ khi xuất hiện tới khi đến sơn cốc chỉ trong vài giây.
Nhìn thấy mấy người kia, Chu Lương bị một đám người đuổi theo lập tức kinh hỉ hét to:
- Cuồng Phong trưởng lão, nhanh cứu ta.
- Hừ, ai dám động đến đệ tử lão phu.
Lão giả đầu lĩnh nhìn thấy cảnh này lập tức quát một tiếng, sau đó hắn đánh ra một chưởng, vài tên cường giả chủ động truy kích Chu Lương bị một chưởng đánh chia năm xẻ bảy, lập tức hóa thành huyết vụ đầy tơời, hoàn toàn không có lực chống cự.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn cảnh này, thậm chí quên nên ứng phó như thế nào.
Mấy người truy kích Chu Lương không phải cường giả đỉnh cấp ở đây nhưng cũng là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong, bọn họ bị một chưởng của lão giả đánh thành huyết vụ trong nháy mắt.
Đồng thời mọi người cũng nhìn rõ đám người sau lưng lão giả, đặc biệt là nhìn thấy tên nam tử trung niên dáng người khôi ngô, đồng tử một ít cường giả lập tức co rút lại.
Tuy nam tử trung niên không có mang mặt nạ nhưng bọn họ nhận ra dáng người của hắn, nam tử trung niên chính là cao thủ thần bí xông vào sơn cốc đánh chết hai cao thủ của Hỏa Ô quốc, hơn nữa còn đánh đệ nhất cường giả Hỏa Ô quốc Tưởng Chính bị thương.
- Điện hạ, ngươi còn có thủ hạ khác? Không được, ta Kim Lân có thể không thói quen và nhà khác hỏa chung sống một phòng.
Kim Lân ồn ào, sau một khắc tròng mắt của nó nhìn thẳng, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu, ánh mắt của nó xuất hiện thần thái sợ hãi không nhỏ.
- Ngươi... Ngươi...
Kim Lân nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu, nó lắp bắp, hai chân vô lực suýt nữa ngã ngồi xuống đất, dường như nhìn thấy thứ gì đó rất khủng bố.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu khinh thường nhìn nó, rồi sau đó ánh mắt chán ghét nhìn chung quanh, nó lại chui vào trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền.
- Tiểu gia hỏa này.
Diệp Huyền cắn răng, thật sự không có biện pháp nào với tiểu chút chít.
- Điện hạ, ta vào túi linh sủng trước.
Ngữ khí của Kim Lân run rẩy, nó lập tức tiến vào trong túi linh sủng cũng không muốn ở bên ngoài lâu thêm chút nữa.
Trong túi linh sủng, Kim Lân hiện tại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Là nó, dĩ nhiên là nó!
Tuyệt đối đúng là nó, khí tức của nó cho dù hóa thành tro thì Kim Lân cũng nhận ra.
Kim Lân cảm giác trái tim của mình đang đập mạnh, điện hạ không hổ là điện hạ, thật sự là quá trâu bò, có thể thu phục cả gia hỏa này, xem ra sau này mình phải thu liễm trước mặt điện hạ mới được.
Nghĩ đến tên kia khủng bố, Kim Lân vào trong túi linh sủng nhưng tim đập nhanh và bất an không giảm.
Diệp Huyền lúc trước đưa lưng về phía Kim Lân nên không có phát hiện Kim Lân khác thường, sau khi cẩn thận thu thập liền đi vào trong cột sáng.
Bên ngoài phong cấm chi địa.
Đại lượng võ giả đang tụ tập tại đây.
Khoảng cách đám người Chúc Thiên Lam đi ra đã qua một nén nhang, nghe nói mọi người gặp chuyện trong không gian thần bí, những luyện hồn sư không đi vào cảm thấy may mắn không thôi.
Thật không ngờ sau khi bước ra khỏi truyền tống trận lại gặp được yêu thú, chỉ cần giết những yêu thú kia là có thể đạt được hạt châu kỳ lạ, mà những viên châu này có thể gia tăng hồn lực của bọn họ lên thật nhanh trong thời gian ngắn.
Càng làm bọn họ tao ngộ chính là những chuyện sau đó.
Trong thế giới thần bí kia lại có yêu thú là thủ hộ thú, nếu như không phải đám người hội trưởng cống hiến bảo vật ra ngoài thì bọn họ không thể rời đi.
Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng cũng bởi vì đùa nghịch tiểu thông minh nên bị đánh chết ngay lập tức.
Bởi vậy hôm nay bi thương nhất chính một ít trưởng lão và đệ tử Hỏa Ô quốc.
Nhìn các hội trưởng vương quốc khác đều bình yên trở lại, hơn nữa thực lực đột nhiên tăng mạnh như thế, mà hội trưởng của bọn họ lại vẫn lạc bên trong, từ nay về sau quần long vô thủ, luyện hồn sư Hỏa Ô quốc cảm giác trong nội tâm có tảng đá đang ép xuống không thở nổi.
Mà lo lắng nhất tự nhiên là đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.
Hôm nay cách đám người bọn họ đi ra ngoài đã qua thời gian một nén nhang, mấy người Diệp Huyền bên trong không đi ra ngoài, theo thời gian qua đi, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cảm giác khẩn trương không thôi.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng xiết chặc nắm đấm, trong nội tâm lo lắng không thôi.
- Hừ, để tiểu tử kia đoạt vị trí, tốt nhất tiểu tử kia chọc giận yêu thú bên trong và bị đánh chết tại chỗ mới tốt.
Đám người Cát Lợi Huy, Thái Tín không có đi vào liền cười lạnh, âm thầm cầu nguyện Diệp Huyền tốt nhất vẫn lạc bên trong.
Trừ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lo lắng, Cổ Chính phó hội trưởng Đông Thăng quốc dẫn đầu đi ra ngoài vô cùng lo lắng.
Dựa theo đạo lý sau khi hắn đi ra nên tới phiên Tả Nhất Minh hội trưởng Đông Thăng quốc đi ra ngoài, hiện tại đã qua không ít thời gian, Tả Nhất Minh hội trưởng còn chưa đi ra, việc này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
- Cổ Chính phó hội trưởng, trước khi ngươi đi ra có gì khác thường hay không?
Trong lòng Khô Trần có chút lo lắng cho nên lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này Cổ Chính cũng hoàn toàn quên Tả Nhất Minh hội trưởng và Lưu Vân quốc không thoải mái, lắc đầu nói:
- Hoàn toàn không có, sau khi ta theo các ngươi đi ra ngoài căn bản không có cái gì khác thường ah.
- Ai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Khô Trần không nhịn được thở dài nói một câu.
Hắn thở dài một tiếng làm nội tâm mọi người áp lực.
Mọi người nơi đây cảm thấy vô cùng ngưng trọng, truyền tống đài trơớc mặt chấn động.
- Có người sắp đi ra.
Tất cả mọi người kích động.
Quả nhiên trận pháp chấn động rất nhỏ và một đạo thân ảnh xuất hiện bên ngoài.
- Ân? Là Diệp Huyền!
Tiếng nghị luận vang lên, mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ mở to mắt ra nhìn, bởi vì người đi là ngoài chính là Diệp Huyền.
- Tiểu tử ngươi...
- Đi ra là tốt rồi, đi ra là tốt rồi.
- Đã biết rõ ngươi không có việc gì.
Đám người Khô Trần tươi cười, kích động đến độ nhanh nói không ra lời, Vân Ngạo Tuyết càng vui đến phát khóc.
Nhìn thấy Diệp Huyền không có việc gì, tảng đá lớn trong nội tâm của bọn họ rơi xuống.
Người Lưu Vân quốc vô cùng kích động, nội tâm người Đông Thăng quốc trầm xuống, phó hội trưởng Cổ Chính lúc này biến sắc, hắn vội vàng tiến lên hỏi thăm:
- Diệp Huyền, Tả Nhất Minh hội trưởng của Đông Thăng quốc ta đâu?
Diệp Huyền lắc đầu:
- Tả Nhất Minh hội trưởng đã vẫn lạc...
Diệp Huyền lần này chưa dứt câu, một luyện hồn sư Đông Thăng quốc cau mày nhảy ra:
- Ngươi nói cái gì? Ngươinói rõ ràng cho ta, vì sao Tả Nhất Minh hội trưởng hắn vẫn lạc?
Diệp Huyền nhướng mày:
- Ngươi đang thẩm vấn phạm nhân sao?
Thần sắc luyện hồn sư Đông Thăng quốc lúc này giật mình, còn muốn nói điều gì đó lại bị Cổ Chính ngăn cản, áy náy nói:
- Diệp Huyền tiểu hữu, lúc trước là chúng ta đường đột, thỉnh tiểu hữu trả lời, vì sao Tả Nhất Minh hội trưởng lại vẫn lạc?
- Đương nhiên là bị yêu vương đánh chết, chẳng lẽ là ta giết chết hay sao? Cho dù ta muốn cũng phải có thực lực mới được.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Nhưng vì sao yêu vương lại giết Tả Nhất Minh hội trưởng, không phải chỉ giao bảo vật ra là không có chuyện gì hay sao?
- Ngươi cũng biết giao bảo vật ra ngoài sẽ không có chuyện gì, Tả Nhất Minh Đông Thăng quốc của các ngươi không có nghĩ như thế, trên người hắn còn cất giấu bảo vật, kết quả chọc giận yêu vương, vì vậy bị đánh chết, chậc chậc, loại tình huống này còn đùa nghịch tiểu thông minh, không phải đi tìm chết hay sao?
Diệp Huyền cười lạnh nói.
Người Đông Thăng quốcnhư bị điện giựt, ngẩn ngơ ngây người tại chỗ.
Loại tình huống này Tả Nhất Minh hội trưởng còn làm chuyện như vậy?
Chẳng lẽ trước kia Hứa Tín Hoa hội trưởng chết còn chưa đủ nhắc nhở hắn hay sao?
Đám người Cổ Chính cảm thấy khó có thể tin, sự thật làm bọn họ hiểu rõ chuyện này đã xảy ra.
Chương562: Mọi người lo lắng (2)
Nhìn thấy cảnh này, nội tâm đám người Chúc Thiên Lam hội trưởng vô cùng cảm khái.
Cũng không ai hoài nghi Diệp Huyền đang nói láo.
Dù sao thực lực Diệp Huyền không kém nhưng muốn nói hắn có thể ở trước mặt yêu vương đánh chết Tả Nhất Minh mới là chuyện bọn họ không tin.
- Diệp Huyền, đám người Loan Hồng hiện tại thế nào?
Qua một lát Chúc Thiên Lam không nhịn được hỏi.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ta không rõ lắm, bởi vì thời điểm ta đi ra đám người Loan Hồng còn ở bên trong.
Nói đến đây Diệp Huyền nghĩ tới cái gì đó, hắn nghi ngờ hỏi:
- Đúng rồi, Chu Lương đâu?
Trong bốn đệ tử Huyền Cơ Tông chỉ có Loan Hồng, Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi ba người đi vào trong phong cấm chi địa, Chu Lương còn lưu ở bên ngoài, Diệp Huyền đã sớm có sát ý với kẻ này, hiện tại Diệp Huyền không tìm được tung tích Chu Lương ở đâu.
- Thời điểm chúng ta đi ra, Chu Lương cũng không chờ trong hạp cốc, nghe đám người Cát Lợi Huy nói, sau khi các ngươi đi vào thì Chu Lương đã rời đi một mình.
Khô Trần giải thích nói.
Diệp Huyền cau mày, không ngờ để tiểu tử này đi, nếu để kẻ này sống sót mới là tai họa ngầm.
- Diệp Huyền, ngươi tìm hắn có việc?
- Không có chuyện gì, đám đệ tử Huyền Cơ Tông nằm vùng trong liên minh mười ba nước lâu như vậy, mục đích hiển nhiên chính là vì têến vào phù quang bí cảnh, thân là đệ tử, loại chuyện này chỉ sợ không phải đám đệ tử như bọn họ có thể làm chủ, nếu như sau lưng có bón dáng cao tầng Huyền Cơ Tông, như vậy sau khi ra khỏi phù quang bí cảnh lần này, chỉ sợ liên minh mười ba nước sẽ gặp nguy hiểm. Ta tìm Chu Lương cũng vì hỏi thăm tin tức trong miệng hắn mà thôi.
- Ý của ngươi sau lưng có bóng dáng cao tầng Huyền Cơ Tông? Nói như vậy...
Sắc mặt Chúc Thiên Lam lập tức biến sắc.
Chẳng những hắn, tâm tình các luyện hồn đại sư còn lại cũng không tốt chút nào.
Nếu như Diệp Huyền suy đoán là thực, như vậy Huyền Cơ Tông nhất định cao thủ tới bên ngoài, một khi chờ bọn họ ra khỏi phù quang bí cảnh, chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
- Ta không tin, chẳng lẽ Huyền Cơ Tông còn dám công nhiên vi phạm hiệp nghị hòa bình của đại lục sao?
Một gã luyện hồn đại sư lên tiếng.
Chúc Thiên Lam lắc đầu:
- Bây giờ không phải là chúng ta có tin hay không, mà là bọn chúng có tới hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn tâm tình mọi người nặng nề.
- Hiện tại cách phù quang bí cảnh đóng cửa còn thời gian ba ngày, chúng ta chờ ở chỗ này, sau khi đám người Loan Hồng đi ra chúng ta sẽ bắt chúng khảo vấn tin tức.
Ánh mắt Chúc Thiên Lam sắc bén.
Chuyện này liên quan tới an nguy của liên minh mười ba nước, không ai có thể không để ý.
- Diệp Huyền, ngươi tới.
Trong lúc chờ đợi, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đem Diệp Huyền kéo hắn qua một bên.
Lúc này cánh hoa Thất Thải Hoa Liên tỏa ra dược lực nồng đậm nằm trong tay Diệp Huyền.
Đông Phương Ngôn Ngữ ngưng trọng nói:
- Diệp Huyền, đây là một cánh hoa Thất Thải Hoa Liên, ngươi lấy đi.
Diệp Huyền lúc này kinh ngạc:
- Hội trưởng, chẳng lẽ Thất Thải Hoa Liên không có bị yêu vương lấy đi?
Đông Phương Ngôn Ngữ cau mày và khó hiểu.
- Ta cũng rất kỳ quái, yêu vương đúng là không có lấy Thất Thải Hoa Liên đi, ta vốn chuẩn bị sau khi rời khỏi nơi này sẽ phân phối Thất Thải Hoa Liên, nếu hiện tại có cao thủ Huyền Cơ Tông thực sự ngấp nghé chúng ta, như vậy quyết không thể lưu tới khi ra ngoài.
Đông Phương Ngôn Ngữ rất rõ ràng, Huyền Cơ Tông vừa ý cũng không phải liên minh mười ba nước, mà là phù quang bí cảnh, một khi đối phương nhìn chằm chằm vào bí cảnh này tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ mang bảo vật rời đi.
- ta đem này đóa Thất Thải Hoa Liên tổng cộng phân thành sáu phần, ngươi một phần, ta một phần, Khô Trần một phần, gì chấn một phần, còn lại hai phần, ta chuẩn bị lưu cho bệ hạ và Sở Vương.
- Thất Thải Hoa Liên chính là thất giai linh dược, bên trong dược lực dồi dào, phân thành sáu phần, vừa vặn tất cả mọi người có thể thừa nhận, cũng đủ làm cho mỗi người thực lực tăng lên một đoạn, thừa lúc cuối cùng này ba ngày, đem ngươi ngươi phần này Thất Thải Hoa Liên phục dụng, không muốn lưu ra ngoài giới, có biết không!
Trong nội tâm Diệp Huyền cảm động nhưng không tiếp nhận.
- Hội trưởng, phần Thất Thải Hoa Liên này ngươi nên giao cho Vân Ngạo Tuyết.
- Vì cái gì?
Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần khẽ giật mình.
- Không phải ta khách khí, hơn nữa ta có kỳ ngộ khác trong phù quang bí cảnh, ngươi cũng nhìn thấy thực lực của ta vào trong phù quang bí cảnh đã đột nhiên tăng mạnh, phần Thất Thải Hoa Liên này giao cho ta cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại cho Vân Ngạo Tuyết, khi đó Lưu Vân quốc chúng ta lại xuất hiện một cường giả.
Diệp Huyền giải thích.
Lúc trước hắn đã phục dụng cả một đóa Thất Thải Hoa Liên, một cánh của Thất Thải Hoa Liên đối với hắn mà nói không có tác dụng gì, huống chi trong trữ vật giới chỉ của hắn còn có một đóa Thất Thải Hoa Liên nguyên vẹn, bởi vậy một phần này nên giao cho Vân Ngạo Tuyết.
Nhưng Diệp Huyền không thể nói rõ mình có được một đóa Thất Thải Hoa Liên, dù sao chuyện này quá mức mẫn cảm, tuy hiện tại liên minh mười ba nước không còn mấy người có thể uy hiếp tới Diệp Huyền, có một số việc Diệp Huyền cảm thấy không cần nói mới tốt.
Nghe được Diệp Huyền nói thế, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần liếc nhau, trong nội cũng có một tia suy đoán.
Vốn bọn họ đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên đã cảm thấy Tiểu Tử Điêu giống sủng vật của Diệp Huyền mười phần, hiện tại Diệp Huyền còn nói Thất Thải Hoa Liên vô dụng với hắn, Tiểu Tử Điêu cướp đi bốn đóa Thất Thải Hoa Liên chính là sủng vật của Diệp Huyền?
Nếu là như vậy, thực lực Diệp Huyền đột nhiên tăng mạnh trong phù quang bí cảnh, thậm chí đánh bại Mục Chấn quốc Cát Lợi Huy hội trưởng và Vô Thương quốc Thái Tín hội trưởng cũng có thể giải thích dễ dàng.
Một đóa Thất Thải Hoa Liên đủ giúp thực lực Diệp Huyền tăng lên một giai, Tiểu Tử Điêu lúc trước có được tới bốn đóa, nếu như Diệp Huyền thật sự hấp thu toàn bộ, cho dù thực lực vượt qua bọn họ cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không biết, Diệp Huyền thật phục dụng Thất Thải Hoa Liên nhưng không phải trước khi đánh bại Cát Lợi Huy, mà là sau khi tiến vào phong cấm chi địa, nếu như bọn họ biết được chuyện này, chỉ sợ cả đám sẽ cả kinh không nói thành lời.
Nếu Diệp Huyền nói như vậy, hai người cũng không có cưỡng cầu, hơn nữa trong nội tâm mặc dù có suy đoán nhưng không tiêp tục hỏi thăm.
Chương563: Khẩu phần lương thực của Kim Lân (1)
Bọn họ rất rõ ràng cách làm người của Diệp Huyền, nếu Diệp Huyền nói không cần thì hắn thật không cần.
Rất nhanh, phần của Thất Thải Hoa Liên của Diệp Huyền được đưa tới cho Vân Ngạo Tuyết.
Trong khoảng thời gian ngắn trong hạp cốc, tất cả luyện hồn sư của các đại vương quốc đều âm thầm gia tăng thực lực của mình, dốc sức liều mạng tiêu hóa thu hoạch trong phù quang bí cảnh.
Bọn họ chờ trong sơn cốc mấy canh giờ, đám người Loan Hồng không có đi ra ngoài.
Làm cho đám người Chúc Thiên Lam thập phần giật mình là, dựa theo đạo lý, nếu đám người Loan Hồng thông minh tuyệt đối sẽ không muốn bị yêu vương đánh chết, dù sao đám người Chúc Thiên Lam xem ra tính tình của yêu vương hỉ nộ vô thường nhưng cũng không tàn bạo.
Nhưng căn cứ thời gian mà xem, dù thế nào đám người Loan Hồng cũng nên đi ra ngoài.
Chẳng lẽ đám người Loan Hồng có biện pháp khác rời khỏi nơi này, hay đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn bên trong?
Đám người Chúc Thiên Lam suy đoán không thôi, dù sao đám người Loan Hồng đến từ Huyền Cơ Tông cường đại, nói không chừng thật sự có biện pháp rời khỏi nơi này.
Chờ thêm một ngày, rốt cuộc đám người Chúc Thiên Lam xác định ba người Loan Hồng không thể đi ra ngoài.
Hai ngày kế tiếp mọi người âm thầm gia tăng thực lực của mình.
Oanh! Oanh! Oanh!
Vào ngày cuối cùng, tại khu vực của Lưu Vân Quốc có từng khí tức cường đại bộc phát và điên cuồng tăng lên, hiển nhiên có vài người đột phá.
Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư trực tiếp đột phá đến ngũ giai tam trọng, mà Khô Trần và Hà Chấn cũng đều bước vào cảnh giới ngũ giai Võ Tông, về phần Vân Ngạo Tuyết cũng đạt tới tứ giai tam trọng đỉnh phong, khoảng cách Võ Tông ngũ giai cũng chỉ còn một bước ngắn
Xem ra thu hoạch lớn nhất trong phù quang bí cảnh lần này chính là Lưu Vân quốc ah.
Các vương quốc khác nhìn thấy, trong nội tâm không khỏi cảm khái, trong đó đám người Chúc Thiên Lam cũng mơ hồ suy đoán ra nguyên nhân vì sao đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đột phá liên tục, hẳn là phục dụng Thất Thải Hoa Liên, tuy bọn hắn không biết vì cái gì yêu vương không có cướp đi Thất Thải Hoa Liên nhưng trong lòng không có bất cứ ghen ghét nào.
Lúc này đi vào phù quang bí cảnh hắn trực tiếp bước vào cảnh giới luyện hồn sư ngũ phẩm, trở thành đệ nhất luyện hồn sư ngũ phẩm suốt mấy trăm năm qua của liên minh mười ba nước, thực lực cũng là đột phá đến ngũ giai đỉnh phong, đối với Chúc Thiên Lam mà nói đã không có gì đáng giá tiếc nuối.
Hiện hắn đang lo lắng là Huyền Cơ Tông nhìn chằm chằm vào phù quang bí cảnh cần làm sao bây giờ, dù sao cho dù hắn đột phá luyện hồn sư ngũ phẩm, thực lực liên minh mười ba nước vẫn quá yếu ớt, căn bản không thể nào so sánh với Huyền Cơ Tông.
Trong khi đám người Phương Ngôn Ngữ đang tu luyện, Diệp Huyền mấy ngày qua không có ở trong sơn cốc, hắn rời khỏi sơn cốc, tìm một khu vực bí ẩn luyện chế đan dược.
Đồng thời hắn cũng phân phó Kim Lân, bảo nó an bài thủ hạ dưới tay đi tìm tung tích của Chu Lương.
Kim Lân với tư cách là vương giả trong bí cảnh, yêu thú và Huyền thú dưới trướng nhiều không biết bao nhiêu, nói không chừng có thể tìm ra tung tích của Chu Lương.
Nghe theo Diệp Huyền phân phó, Kim Lân tự nhiên không dám chậm trễ chút nào, lập tức an bài xong xuôi, mà hắn phát hiện Diệp Huyền lại có thể luyện chế đan dược thì giật mình tới tột đỉnh
Luyện chế đan dược luôn luôn là độc quyền của nhân loại, lúc nào Huyền thú bọn chúng có thể luyện chế.
Việc này làm Kim Lân cảm thấy Diệp Huyền ngưu bức, càng bội phục.
Kiếp trước Diệp Huyền có được địa hỏa Tẩy Tâm Hỏa, hắn cực kỳ hiểu đặc tính hỏa diễm, bởi vậy vô tận dung hỏa mặc dù là thiên hỏa nhưng trong khoảng thời gian này Diệp Huyền đã mò thông thấu đặc tính vô tận dung hỏa, trực tiếp dung nhập vào trong quá trình luyện chế đan dược.
Có vô tận dung hỏa đạo là thiên hỏa hỗ trợ, tốc độ luyện chế của Diệp Huyền cực nhanh, công phu rất nhanh, hắn luyện chế hơn trăm viên đan dược.
Những đan dược này, mỗi một viên đều ngoài ngũ phẩm, chúng tỏa ra hương thơm đan dược đặc thù.
Dường như nưửi thấy hương thơm của đan dược, Tiểu Tử Điêu lúc này xuất hiện trước mặt của Diệp Huyền, ôm lấy một viên đan dược, Gặc... Gặc... Nhấm nuốt, bộ dạng hưởng thụ.
- Tiểu gia hỏa này, lại càn quét.
Diệp Huyền hung hăng xách lỗ tai Tiểu Tử Điêu, Tiểu Tử Điêu lại làm ngơ không quan tâm tới, từ đó Diệp Huyền lại im lặng nhưng bắc đắc dĩ nhiều hơn.
Tuy Diệp Huyền biết rõ, Tiểu Tử Điêu rất hiểu đúng mực, tuy bảo vật nào cũng muốn tới phân một chén canh nhưng tuyệt đối sẽ không chiếm lấy sạch sẽ, hơn nữa Diệp Huyền cũng không có biện pháp với nó cho nên không nói gì.
Ôm một đống đan dược, Tiểu Tử Điêu nhanh chóng chui vào trữ vật giới chỉ.
Nhìn thấy Diệp Huyền xách lỗ tai của Tiểu Tử Điêu, Kim Lân ở bên cạnh sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, thẳng đến khi Tiểu Tử Điêu tiến vào trữ vật giới chỉ thì nó mới ổn định lại, nhìn Diệp Huyền luyện chế tốt đan dược, liếm liếm đầu lưỡi, cẩn thận hỏi thăm:
- Điện hạ, có thể cho ta ăn chút đan dược không?
Diệp Huyền nghi hoặc nhìn Kim Lân, hắn luyện chế đan dược đều là một ít đan dược ngũ phẩm, đối với yêu vương như Kim Lân mà nói căn bản không có tác dụng gì, Kim Lân muốn ăn thì hắn cũng cho đối phương một ít.
Kim Lân lúc trước nhìn thấy Tiểu Tử Điêu ăn đan dược với dáng vẻ say mê như thế, trong nội tâm hâm mộ không thôi, hiện tại Diệp Huyền cho nó một ít, lúc này nó cầm lấy một viên sau đó cẩn thận nhắm nuốt, hương vị đan dược bao phủ tâm thần, đôi mắt của nó híp lại hưởng thụ.
Ăn ngon, ăn quá ngon.
Kim Lân cho tới bây giờ chưa từng ăn thứ gì ngon như thế, khó trách lúc trước Tiểu Tử Điêu say mê như vậy, thì ra đan dược điện hạ luyện lại ngon như thế.
Nó không ngừng ăn đan dược, chỉ chốc lát sau Diệp Huyền cho hơn mười viên đan dược đều tiến vào bụng của nó.
- Điện hạ, đều ăn xong.
Kim Lân nhút nhát e lệ khép ngón tay lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đan dược của Diệp Huyền.
- Ăn nhanh như thế?
Diệp Huyền ăn kinh ngạc.
- Đúng thế, ăn quá ngon, không nghĩ tới đã ăn xong rồi.
Kim Lân như hài tử phạm sai lầm, bộ dạng rụt rè.
Diệp Huyền đầu đầy mồ hôi lạnh, trong nội tâm im lặng, cảm thấy Kim Lân ăn đan dược như ăn kẹo đường.
- Ah, cho ngươi thêm một ít, lúc này nhớ bớt ăn một ít.
Diệp Huyền lại cho Kim Lân một đám đan dược, hiển nhiên có vài chục viên.
- Ân, về sau ta mỗi ngày chỉ ăn mười viên.
Kim Lân lại nhẫn tâm nói một câu, cẩn thận cất giấu đan dược.
Chương564: Khẩu phần lương thực của Kim Lân (2)
Diệp Huyền lắc đầu, em bé đáng thương, chỉ có mấy viên đan dược đã có bộ dạng như vậy.
Đột nhiên trong đầu Diệp Huyền có linh quang lóe lên, làm như nghĩ đến chuyện gì đó, trong ánh mắt bắn ra hào quang hưng phấn, chỉ thấy hắn cười tủm tỉm nói:
- Kim Lân, có phải ngươi rất ưa thích ăn đan dược không?
Kim Lân gật đầu như gà mổ thóc.
- Kỳ thật ngươi muốn ăn nhiều cũng không phải không được, ngươi cũng nhìn thấy ta luyện chế đan dược cần tiêu hao lớn lượng linh dược, nếu như ngươi có đầy đủ linh dược thì ta sẽ luyện cho ngươi một ít, như vậy đi, một cây linh dược ngoài ngũ giai đổi một viên đan dược, ngươi cảm thấy như thế nào?
Diệp Huyền tươi cười giống như ma quỷ lừa tiểu hài tử.
Kim Lân quanh năm dừng lại trong phù quang bí cảnh, chắc hẳn nhất định sẽ có không ít linh dược, một cây linh dược đổi một viên đan dược, đây tuyệt đối là chuyện có lời.
- Điện hạ, ngươi nói là thực?
Đôi mắt Kim Lân tỏa sáng như hai bóng đèn.
- Ngươi chờ...
Rất nhanh, Kim Lân rời đi.
Qua mấy canh giờ, Kim Lân thở hồng hộc cầm một đống lớn linh dược trở lại, có trên trăm gốc ngoài ngũ giai đặt trước mặt Diệp Huyền.
- Điện hạ, đây là những thủ hạ của ta thu thập, nãi nãi, trước kia ta chỉ thuận miệng ăn tươi đám này, hương vị so với điện hạ ngươi luyện chế đan dược còn kém qua sxa, những năm qua ta ăn không ít hơn vạn gốc linh dược, hiện tại vội vàng chuẩn bị cũng chỉ tìm được bao nhiêu đây, iện hạ ngươi yên tâm, ta đã bảo thủ hạ tiếp tục tìm, nhất định có thể tìm nhiều hơn nữa.
Bộ dạng Kim Lân chờ mong nhìn Diệp Huyền.
- Đúng là vào rừng làm cướp mà, Mộng Hinh hoa, La Thiên Diệp, Tử Tâm Thiên Ma...
Nhìn đại lượng linh dược ngũ giai tùy ý đặt trước mặt hắn, thậm chí cũng có không ít linh dược lục giai, trong nội tâm Diệp Huyền đau đớn.
Đúng là phá hoại của trời, những linh dược này đăt bên ngoài, mỗi một gốc đều cực kỳ hi hữu, nhưng ở chỗ này lại bị Kim Lân ăn tươi như đồ ăn vặt, làm cho Diệp Huyền có xúc động muốn đánh nó mềm xương.
Sau khi mang số lượng đan dược ngang nhau giao cho Kim Lân, trong thời gian kế tiếp Kim Lân tích cực hơn nhiều.
Ba ngày cuối cùng, Diệp Huyền thu được hơn ngàn gốc linh dược ngoài ngũ giai.
Làm cho Diệp Huyền tiếc nuối là, đến cuối cùng không có tìm được Chu Lương ở nơi nò, Diệp Huyền suy đoán, đối phương rất có thể đã nhân thời cơ bọn họ đi vao truyền tống trận bảy màu liền sớm rời khỏi nơi đây.
Ba ngày sau đó không nói có rất nhiều luyện hồn sư tụ từ các nơi trong phù quang bí cảnh tụ tập vào trong sơn cốc.
Lúc này phong cấm xuất hiện, từng đạo hào quang bảy màu từ trên trời giáng xuống bao phủ hơn trăm tên luyện hồn sư, sau một khắc tất cả mọi người biến mất trong bí cảnh..
Hiện tại bên ngoài bí cảnh, bóng người đám người Diệp Huyền xuất hiện trước mặt những người đang chờ đợi tại đây.
Khoảng cách sơn cốc chừng trăm dặm, vài tên cường giả Huyền Cơ Tông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nơi này, khóe miệng nở nụ cười sâm lãnh.
- Cuồng Phong trưởng lão, những gia hỏa liên minh mười ba nước đã đi ra rồi.
Nụ cười của hắn nghiền ngẫm, mấy người kia nhìn sang, khóe mắt như nhìn con mồi.
Nhìn rất nhiều luyện hồn sư bị truyền tống ra khỏi bí cảnh, trên mặt người Huyền Cơ Tông lúc này tươi cười lạnh lùng.
Trong thời gian gần một tháng qua, những cao thủ Huyền Cơ Tông bọn họ vẫn ẩn nấp tại nơi này chính là vì chờ các luyện hồn sư của liên minh mười ba nước đi ra ngoài, hiện tại phù quang bí cảnh đóng cửa, cũng là thời điểm bọn họ ra mặt..
- Ồ, tại saođaám người Loan Hồng không xuất hiện?
Trong đó một tên đại hán khôi ngô nhìn đám người đi ra ngoài, lập tức liền cau mày nói ra.
- Đúng thế, Loan Hồng, Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi đều không có mặt, Chu Lương không có việc gì.
- Chẳng lẽ ba người Loan Hồng chết bên trong?
- Xảy ra chuyện gì?
Mấy người Huyền Cơ Tông lúc này cũng nhìn sang đám người.
Lúc này bọn họ tới phù quang bí cảnh cũng là vì chờ đám người Loan Hồng truyền tin tức.
Thời gian hơn một năm trước, Huyền Cơ Tông có một tên quản sự ngoại viện Lữ Hạo làm ra một ổ thực thi trùng, sauđoó lại phát sinh xung đột với cháu trai một trưởng lão Huyền Cơ Tông, kết quả trong lúc vô tình đả thương đối phương, bị Huyền Cơ Tông trục xuất sơn môn.
Tên quản sự ngoại viện ghi hận trong lòng nên mai phục bên ngoài tông môn, trong một lần cháu trai tên trưởng lão một lần lịch lãm rèn luyện bị hắn đánh trọng thương bán thân bất toại, thiếu chút nữa bị mất mạng tại chỗ, trưởng lão kia biết được tin tức cho nên cực kỳ tức giận, hắn tuyên bố nhiệm vụ trong nội đường tông môn, chính là muốn bắt Lữ Hạo mang ra công tử lý, mang về tông môn xử tử.
Đám người Loan Hồng thân là đệ tử hạch tâm đã nhận nhiệm vụ, một đường truy tung Lữ Hạo đi vào liên minh mười ba nước, kết quả trong lúc vô tình phát hiện phù quang bí cảnh tồn tại.
Trong tin tức truyền về tông môn, nhiệm vụ đuổi bắt Lữ Hạo không trọng yếu, tông môn bảo bọn họ tiềm phục trong liên minh mười ba nước, tìm hiểu tin tức phù quang bí cảnh, nhìn xem bí cảnh là như thế nào.
Trong nửa năm bọn họ tìm hiểu, căn cứ một ít tư liệu và tin tức, đám người Loan Hồng cảm thấy phù quang bí cảnh không giống tầm thường, tuyệt đối không phải bí cảnh loại nhỏ tầm thường.
Bởi vậy nhiệm vụ bọn họ chính là đi theo luyện hồn sư liên minh mười ba nước cùng tiến vào phù quang bí cảnh, tìm hiểu lai lịch chân chính của phù quang bí cảnh.
Trừ chuyện đó ra, trước giờ phù quang bí cảnh mở ra, Huyền Cơ Tông còn có thể phái một gã trưởng lão và mấy đại chấp sự đến đây trợ giúp đám người Loan Hồng, này Cuồng Phong trưởng lão và ba gã cường giả còn lại chính là người tới đây trợ giúp.
Làm bọn họ không nghĩ tới là, hôm nay phù quang bí cảnh đóng cửa, trừ Chu Lương ra, ba người Loan Hồng lại không có mặt trong đám người.
Phát hiện loại tình huống này chỉ có một khả năng, đó là đám người Loan Hồng vẫn lạc trong phù quang bí cảnh.
- Đi!
Lão giả đầu lĩnh trầm thấp quát một tiếng, mấy người Huyền Cơ Tông lập tức lao thẳng về hướng sơn cốc.
Trung tâm bảy màu cầu vồng trong sơn cốc, thân ảnh đám người Diệp Huyền chậm rãi xuất hiện, lúc này hào quang bảy màu biến mất không thấy gì nữa, thiên địa cũng khôi phục bình thường.
Phù quang bí cảnh đóng cửa.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy nên biết rõ phù quang bí cảnh đã triệt để đóng cửa, mở ra lần nữa cần thời gian mười năm sau, người không có đi ra đã vẫn lạc bên trong.
Chương565: Rốt cuộc đã tới
Vào lúc này võ giả các đại vương quốc đang tìm kiếm luyện hồn sư quốc gia của mình, nội tâm cực kỳ khẩn trương.
Ánh mắt Sở Vân Phi dò xét mọi người chung quanh, sau khi nhìn thấy đám người Diệp Huyền thì ánh mắt mừng rỡ, lúc này tiến lên và nói:
- Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, các ngươi không có sao chứ.
Hắn nhìn kỹ đám người Lưu Vân quốc tiến vào phù quang bí cảnh, trở ra hơn phân nửa, trong đó trọng yếu nhất Đông Phương Ngôn Ngữ, Khô Trần, Hà chấn, Diệp Huyền không có mất đi một ai, lúc này hắn vui mừng không thôi.
- Ồ, khí tức trên người bọn họ...
Đột nhiên Sở Vân Phi đi tới trước mặt mọi người và kinh nghi kêu một tiếng, cẩn thận đánh giá đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, hắn cảm nâận được khí tức của đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hoàn toàn khác sau khi về tiến vào phù quang bí cảnh, đặc biệt là Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, khí tức trên người hắn càng cao thâm mạc trắc hơn lúc trước.
- Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, ngươi vậy mà đột phá đến ngũ giai tam trọng, còn có Khô Trần các ngươi đãđoột phá tới Võ Tông ngũ giai.
Sở Vân Phi lập tức giật mình nói ra, hắn là Võ Tông ngũ giai tam trọng cho nên phát hiện trong thời gian một tháng mọi người có biến hóa kinh người.
Trong lòng của hắn lập tức nghi hoặc, phù quang bí cảnh với tư cách thánh địa của luyện hồn sư, không ngờ mở ra một lần, các luyện hồn sư đi vào trong đó lại có tăng lên rõ ràng như vậy, hơn nữa có thể tìm kiếm được các loại bảo vật nhưng thực lực võ đạo sẽ tăng lên rất ít.
Lần này đám người Đông Phương Ngôn Ngữ tăng lên cực kỳ rõ ràng, thậm chí tăng lên còn không phải nhỏ bé, từ đó làm hắn chấn động không thôi.
Không chỉ là Sở Vân Phi giật mình, cường giả cácvương quốc khác lưu thủ tại bên ngoài cũng nghị luận với nhau.
Bọn họ cũng nhìn ra các luyện hồn sư tiến vào phù quang bí cảnh đã khác biệt rõ ràng sau khi ra bên ngoài.
- Đúng thế, Đông Thăng quốc Tả Nhất Minh hội trưởng đâu rồi? Vì sao không nhìn thấy hắn.
- Còn có Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng, dường như hắn không có đi ra.
- Dường như hai phó hội trưởng vương quốc cũng không xuất hiện.
- Chẳng lẽ tất cả bọn họ đã vẫn lạc bên trong bí cảnh sao?
Mọi người nhanh chóng phát hiện cường giả năm đại vương quốc xuất hiện tại nơi này, hội trưởng Hỏa Ô quốc và Đông Thăng quốc và bốn phó hội trưởng, trong đó trừ Đông Thăng quốc Cổ Chính ra, những người còn lại không ra ngoài, lúc này bọn họ khiếp sợ không nói thành lời.
Tuy phù quang bí cảnh nguy hiểm trùng trùng điệp điệp nhưng bình thường đều là nhằm vào một ít đệ tử trẻ tuổi và trưởng lão, tất cả hội trưởng và phó hội trưởng đại vương quốc bình thường sẽ rất ít có vẫn lạc, hiện tại có hai hội trưởng đại vương quốc và phó hội trưởng không ra ngoài.
Rốt cuộc phù quang bí cảnh lần này đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì hai hội trưởng đại vương quốc không thể đi ra?
- Trong phù quang bí cảnh đã có biến cố gì, vì cái gì Hứa Tín Hoa hội trưởng không có trở lại?
Hỏa Ô quốc Tưởng Chính nắm lấy một tên đệ tử, hắn tức giận gào thét, hàm răng màu vàng cực kỳ bắt mắt.
Chuyện như thế cũng xảy ra tại khu vực Đông Thăng quốc.
Một ít đệ tử tiến vào hạp cốc biết rõ phát sinh chuyện gì nên cẩn thận giải thích.
Sau khi Diệp Huyền đi ra cũng không có trao đổi với đám người Sở Vân Phi, đầu tiên hắn dò xét các luyện hồn sư vừa bị truyền tống, sau khi nhìn thấy thanh niên mặc áo lam, ánh mắt Diệp Huyền lập tức ngưng tụ.
Tên võ giả áo lam bị Diệp Huyền tập trung tinh thần tìm ra chính là Chu Lương, hắn vốn cho rằng Chu Lương sớm ra khỏi phù quang bí cảnh, hiện tại nhìn thấy đối phương cùng truyền tống ra với mọi người, lập tức hiểu rõ hắn lẫn trốn.
Cũng không biết gia hỏa này nấp như thế nào, thậm chí ngay cả Kim Lân phái nhiều thủ hạ đi tìm cũng không tìm ra.
Hiện tại Chu Lương nhanh chóng dò xét bốn phía, hắn không có phát hiện ba người Loan Hồng cho nên sắc mặt biến hóa, chợt hắn cảm nhận được ánh mắt Diệp Huyền nhìn sang, sắc mặt hắn tái nhợt, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một ống đồng và kéo mạnh.
Chỉ nghe XÍU...UU! Một tiếng, hồn lực màu đen bay lên bầu trời và nổ tung thật mạnh, lúc này từng sợi tơ hồn lực như mưa bụi bao phủ không trung, nó không ngừng lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Đồng thời hắn không chút do dự lao ra khỏi sơn cốc.
Chu Lương hành động như thế hấp dẫn không ít người chú ý tới.
Tiểu tử này đang làm gì đó?
Những võ giả đang lưu thủ ở bên ngoài không hiểu vì sao.
- Không tốt!
Đám người Chúc Thiên Lam nhìn thấy cảnh tượng này nên nội tâm chấn động.
Hắn vội vàng kêu lên:
- Nhanh bắt lấy hắn.
- Như thế nào?
Đám người Tề Hiền không biết phát sinh cái gì, nghi hoặc hỏi.
Đám người Chúc Thiên Lam bất chấp giải thích, vội vàng nói ới đám Tề Hiền:
- Tề Hiền, sau khi chúng ta đi vào, gần sơn cốc có xuất hiện cường giả thần bí nào hay không?
Đám người Tề Hiền lập tức sững sờ:
- Đúng là có cường giả thần bí mang mặt nạ đi vào đánh giết hai cao thủ Hỏa Ô quốc, các ngươi làm sao biết?
- Xong.
Tâm tình đám người Chúc Thiên Lam trầm xuống, chuyện bọn họ lo lắng nhất vẫn xảy ra, quả nhiên Huyền Cơ Tông phái cường giả tiềm phục ở gần đây.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, vài bóng người cường đại xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, mấy người kia tốc độ cực nhanh, từ khi xuất hiện tới khi đến sơn cốc chỉ trong vài giây.
Nhìn thấy mấy người kia, Chu Lương bị một đám người đuổi theo lập tức kinh hỉ hét to:
- Cuồng Phong trưởng lão, nhanh cứu ta.
- Hừ, ai dám động đến đệ tử lão phu.
Lão giả đầu lĩnh nhìn thấy cảnh này lập tức quát một tiếng, sau đó hắn đánh ra một chưởng, vài tên cường giả chủ động truy kích Chu Lương bị một chưởng đánh chia năm xẻ bảy, lập tức hóa thành huyết vụ đầy tơời, hoàn toàn không có lực chống cự.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn cảnh này, thậm chí quên nên ứng phó như thế nào.
Mấy người truy kích Chu Lương không phải cường giả đỉnh cấp ở đây nhưng cũng là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong, bọn họ bị một chưởng của lão giả đánh thành huyết vụ trong nháy mắt.
Đồng thời mọi người cũng nhìn rõ đám người sau lưng lão giả, đặc biệt là nhìn thấy tên nam tử trung niên dáng người khôi ngô, đồng tử một ít cường giả lập tức co rút lại.
Tuy nam tử trung niên không có mang mặt nạ nhưng bọn họ nhận ra dáng người của hắn, nam tử trung niên chính là cao thủ thần bí xông vào sơn cốc đánh chết hai cao thủ của Hỏa Ô quốc, hơn nữa còn đánh đệ nhất cường giả Hỏa Ô quốc Tưởng Chính bị thương.
Bình luận facebook