hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 102: Dâm nữ
Ánh mắt lão già dán chặt vào Lý Uyển Như, không rời dù chỉ một khắc. Từ đứa bé đang say ngủ, nép sát vào bầu ngực trần của cô, ánh nhìn lão lướt chậm rãi, như muốn nuốt chửng từng đường nét trên cơ thể cô. Làn da cô trắng nhợt, mỏng manh như sắp tan ra vì đói khát và mệt mỏi, nhưng đôi bầu ngực căng tròn, mọng nước, rịn đầy sữa ngọt, lại toát lên một vẻ đẹp nhục cảm đến nghẹt thở.
Đầu vú ửng hồng, lấp lánh những giọt sữa trắng đục, nhỏ xuống từng giọt, như thể đang trêu ngươi mọi giới hạn của lý trí. Ngay cả một tu sĩ thiền định trăm năm, tâm pháp vững như bàn thạch, cũng khó lòng giữ nổi bình tâm trước cám dỗ ấy.
Trong ánh mắt lão, không còn chút dè dặt của tuổi già, không còn nỗi xấu hổ của năm tháng. Chỉ còn lại bản năng nguyên thủy, đói khát, trần trụi, như một con thú bị giam cầm quá lâu, nay được thả ra trước một bữa tiệc thịnh soạn.
Lý Uyển Như cảm nhận được tất cả. Cô thấy rõ từng tia sáng dục vọng cháy rực trong đôi mắt đục mờ của lão. Nhưng cô không hề né tránh. Bộ ngực trần vẫn để nguyên, không kéo áo che lại, không che giấu thân thể mình. Những giọt sữa vẫn rỉ ra từ đầu vú, chảy chậm rãi xuống làn da, hòa vào không khí mốc meo, ẩm thấp của căn chòi tranh, tạo nên một thứ hương thơm nồng nàn, quyến rũ đến chết người.
Cô nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỏng manh, vừa giễu cợt, vừa như ngầm chấp thuận. Nụ cười ấy giống như một vị thần nữ, biết rõ rằng kẻ đứng trước mặt mình đã hoàn toàn bị mắc kẹt, không còn đường thoát.
“Ngươi muốn thử chứ?”
Lý Uyển Như lên tiếng, giọng nói mềm mại, không to, không nhỏ, nhưng vừa đủ để xuyên thấu tâm can lão già. Câu hỏi rơi xuống, nhẹ như một sợi tơ nhện, nhưng sắc bén, vắt ngang ranh giới giữa lý trí và dục vọng.
Cô không cần phải mời gọi, không cần phải dụ dỗ. Cơ thể cô, với tấm áo rách tả tơi bám hờ trên vai, làn da lấm lem bụi đất, và đôi chân khép hờ đầy ý tứ, đã tự nó trở thành một mê cung tăm tối của ham muốn. Một mê cung không lối thoát, nơi bất kỳ kẻ nào bước vào cũng sẽ lạc lối mãi mãi.
Lão già không đáp. Lão không cần phải đáp. Một tiếng thở khàn đục bật ra từ cổ họng khô cháy, như thể cả đời lão đã chờ đợi khoảnh khắc này. Thân thể già nua, gầy guộc của lão từ từ quỳ xuống trước cô, như một kẻ hành hương kính cẩn trước thần nữ. Đôi tay run rẩy, nhưng ánh mắt lão lại sáng rực, như được tiếp thêm sinh lực từ chính sự hiện diện của cô.
Lý Uyển Như vẫn không động đậy. Cô nhẹ nhàng đặt đứa trẻ sang bên, kéo vạt áo rách sang một bên, để lộ bầu ngực căng mọng, ửng đỏ, nơi đầu vú vẫn còn lấp lánh một vệt sữa trắng như ngọc trai. Cô nhìn lão, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa một tia kích thích méo mó, như thể cô đang thưởng thức trò chơi của chính mình.
Lão cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt cô, như những đốm than li ti, vừa mơn man vừa bỏng rát. Khi đôi môi khô khốc của lão chạm vào đầu vú cô, cả người Lý Uyển Như khẽ run lên. Không phải vì lão, mà vì chính cô. Một luồng khoái cảm sâu thẳm, nguyên sơ, trào dâng từ tận trong lồng ngực, lan tỏa khắp cơ thể.
Khoái cảm từ đầu vú chạy ngược lên sống lưng, khiến cô rùng mình, như một kẻ nghiện đang say sưa trong cơn mê. Nguyên khí của cô bị lão hút đi từng chút một, nhưng thay vì suy yếu, cô lại cảm thấy mình sống động hơn bao giờ hết. Cô thèm khát cảm giác này – bị chạm vào, bị chiếm đoạt, bị rút cạn.
Bóng hai người in lên vách chòi dưới ánh sáng yếu ớt từ bếp than sắp tàn. Một kẻ già cỗi, một kẻ mỹ lệ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, không còn tuổi tác, không còn thân phận. Chỉ còn một kẻ khát, và một kẻ sẵn sàng ban phát. Lý Uyển Như khẽ rên lên, tiếng rên nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng đủ để khiến ngọn lửa trong căn chòi bỗng chốc bùng lên một nhịp.
Lão già cúi thấp hơn, như một kẻ sùng đạo quỳ trước thần nữ. Đầu lưỡi lão, khô ráp và nóng hổi, lướt vòng quanh đầu vú cô, chậm rãi, tỉ mỉ, như thể đang nếm thử một thứ mật ngọt cấm kỵ. Mùi miệng lão, nồng nặc và đắng chát, hòa quyện với vị ngọt của sữa mẹ, tạo nên một thứ cảm giác kỳ lạ, khiến bầu ngực cô nổi gai ốc.
Không hẳn là ghê tởm, mà là một loại khoái cảm méo mó, bị bóp vặn bởi thời gian, bởi sự sa đọa của một cơ thể già nua đối lập với nhan sắc rực rỡ của cô. Nhưng cơ thể cô vẫn đáp ứng, không thể cưỡng lại. Cơ thể dâm dục của Lý Uyển Như không phân biệt đẹp xấu, già trẻ. Nó chỉ biết khát, và lão đang cho cô thứ cô cần.
Nguyên khí từ cơ thể cô chảy qua tuyến vú, truyền vào cổ họng khô héo của lão, như một dòng suối mát lành nuôi dưỡng một vùng đất cằn cỗi. Đổi lại, cô nhận được một thứ dục khí khác, thô ráp, mãnh liệt, và đầy sức sống hơn bất kỳ nam nhân nào cô từng chạm vào. Không phải vì tu vi hay sức mạnh, mà vì lão quá khao khát được sống. Dục vọng của lão là thứ nguyên thủy, hoang dã, không bị gò bó bởi lễ giáo hay sợ hãi. Lão không còn gì để mất, và chính điều đó khiến lão trở nên nguy hiểm, trở nên… hấp dẫn.
Lão già bất chợt bật dậy, đôi mắt đục ngầu rực cháy như ngọn lửa địa ngục, dục vọng trào dâng như con thú bị giam cầm hàng thế kỷ. Đôi bàn tay khẳng khiu, tưởng chừng chỉ còn da bọc xương, bùng nổ sức mạnh dị thường, đẩy Lý Uyển Như ngã ngửa xuống sàn đất phủ rơm mục, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc hòa quyện với hơi ẩm mốc meo của căn chòi. Cô không kháng cự, hai chân dang rộng, ánh mắt khóa chặt vào lão, lấp lánh khinh miệt xen lẫn kích động, nhưng sâu thẳm là ngọn lửa dâm loạn thiêu đốt, như thách thức lão lao vào tận cùng của sự sa đọa. Bầu ngực căng mọng của cô phập phồng, rịn đầy sữa ngọt, từng giọt trắng đục chảy qua làn da trắng nhợt, lấp lánh như ngọc trai dưới ánh lửa lập lòe. Âm hộ cô, ẩn dưới lớp y phục rách tươm, đã ướt sũng, môi lớn và nhỏ bóng nhẫy, hơi ẩm lan tỏa như lời mời gọi dâm đãng. Bản năng nhục dục trong cô bùng cháy, tử cung co bóp kêu gào được lấp đầy bởi một dương vật hung bạo, thứ mà cô đã khao khát sau mấy tháng trời không gần gũi nam nhân.
Lão giật phăng chiếc khố bẩn thỉu, để lộ dương vật cương cứng lố bịch, gân guốc nổi vằn dưới lớp da nhăn nheo, xám xịt. Đầu khấc tím đen, sần sùi, rỉ ra chất lỏng nhớp nháp, như thể dục vọng dồn nén hàng chục năm giờ đây bùng nổ. Dương vật lão giật lên từng nhịp, to lớn đến phi lý so với cơ thể tàn tạ, như một con thú sẵn sàng xé toạc mọi giới hạn. Mị lực của Lý Uyển Như – hương sữa mẹ ngọt ngào hòa quyện với hơi thở dâm đãng – đã đánh thức con quái vật trong lão, khiến lão gầm gừ, đôi tay run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
“Cứ thế… đâm nát âm hộ ta đi…” cô thì thầm, giọng mềm mại như lụa, đầy nhục cảm, như một con điếm cầu xin được thỏa mãn.
Lão chồm tới, đẩy hai đùi cô dang rộng, gối cô gập lại gần sát ngực, để lộ âm hộ hồng hào, ướt át, môi lớn hé mở như mời gọi. Dương vật lão, nóng rực và cứng như sắt, chạm vào lối vào âm hộ cô, cọ xát qua lớp chất lỏng nhầy nhụa, phát ra tiếng chẹp chẹp dâm đãng. Lão thúc mạnh, đầu khấc đẩy mở môi âm hộ, đâm thẳng vào sâu bên trong, lấp đầy cô trong một cú va chạm tàn bạo.
Lý Uyển Như rên lên, tiếng “ưm ưm” thanh thúy mà cao vút, như một con điếm đắm chìm trong khoái lạc, vang vọng khắp căn chòi. Âm hộ cô co bóp, hút chặt dương vật lão, như cái miệng đói khát nuốt trọn con mồi. Tiếng rên ư ử của cô ngày càng dồn dập, đầy nhục cảm, như bài ca dâm loạn khiến lão điên cuồng.
Sợ tiếng rên làm đứa cháu nhỏ đang ngủ say tỉnh giấc, lão cúi xuống, đôi môi khô khốc, hôi thối, áp chặt vào môi cô, nuốt trọn từng âm thanh dâm mỹ. Mùi miệng lão nồng nặc, đắng chát, như sự mục ruỗng của thời gian, nhưng Lý Uyển Như không ghê tởm. Cô đón nhận nụ hôn hôi hám ấy, lưỡi cô quấn lấy lưỡi lão, trao đổi hơi thở dơ bẩn, chìm sâu vào cơn mê nhục dục. Tiếng “ưm ưm” vẫn rỉ ra từ cổ họng cô, rung lên trong miệng lão, như ngọn lửa thiêu đốt mọi lý trí.
Nhịp thúc của lão hung bạo, mỗi cú đâm khiến dương vật lão cọ xát mạnh vào thành âm hộ cô, đầu khấc chạm đến tử cung, phát ra tiếng chẹp chẹp ướt át hòa quyện với tiếng da thịt va chạm bạch bạch. Cơ thể lão run rẩy, như sắp đổ sụp, nhưng lão vẫn dồn lực, lần đầu tiên lão được đụ một con đàn bà xinh đẹp như vậy, lão không thể dùng cuộc chơi sớm được.
“... Ah... ah... Ưm…”
Thấy Lý Uyển Như rên rỉ không ngừng, âm hộ co bóp chặt lấy dương vật lão, lão gầm lên, giọng khàn đặc đầy thô tục:
“Đồ điếm dâm đãng! Mày rên như con chó cái động đực, thích bị lão già này đụ nát âm hộ lắm hả?”
Lời mắng chửi tục tĩu của lão khiến cô càng kích thích, âm hộ cô giật lên, ướt át hơn, như muốn chứng minh cô chính là con điếm mà lão nói.
Lý Uyển Như ngửa cổ, mái tóc đen nhánh xõa tung trên rơm mục, bàn tay bấu chặt sàn đất, móng tay cào rách da thịt. Bầu ngực cô đung đưa theo mỗi cú thúc, sữa trắng bắn ra, văng lên da thịt lão, lấp lánh như ngọc. Cô rên “ưm ưm”, giọng dâm loạn, cầu xin:
“Mạnh nữa… đụ nát ta đi…”
Âm hộ cô co bóp, hút chặt dương vật lão, vắt kiệt từng giọt khoái cảm. Toàn thân cô nóng bừng, đau rát, mơ hồ, như đang được thanh tẩy bằng nhục dục nguyên sơ. Dấu ấn dâm vọng trong cô bùng cháy, như ngọn lửa thiêu đốt mọi giới hạn, khiến cô khao khát bị lão chiếm đoạt, bị dương vật lão xâm phạm đến tận cùng.
“Ta… ta sắp ra…”
lão gầm lên, giọng khàn đặc, dương vật giật lên từng nhịp, đầu khấc sưng to, sẵn sàng phun trào. Lý Uyển Như ghì chặt lão, cắn mạnh vào vành tai, thì thầm dâm đãng:
“Phun hết vào âm hộ ta… lấp đầy ta đi…”
Giọng cô run rẩy, như con điếm cầu xin được tưới đẫm tinh dịch.
Ngay khoảnh khắc ấy, lão rống lên, tinh dịch nóng bỏng, đặc quánh, phun trào vào tử cung cô, lấp đầy âm hộ cô như dòng suối nhục dục. Âm hộ cô co bóp, vắt kiệt từng giọt, mông hẩy lên đón nhận tinh túy khiến tình cảnh càng thêm dâm loạn.
Nơi tử cung khô cằn chợt như được tưới gió xuân, tham lam vận chuyển Hoan Du Thánh Điển tự động hấp thụ lấy tinh dịch trắng đục của lão già. Lúc này, lão đổ sụp xuống người cô, thở hổn hển, nhưng môi hôi thối vẫn bám chặt bầu ngực căng tràn của Lý Uyển Như, mút sữa như kẻ hấp hối.
Lý Uyển Như thở gấp, ánh mắt mơ màng nhìn mái chòi mốc meo. Âm hộ cô vẫn run rẩy, thấm đẫm tinh dịch, khao khát thêm. Môi cô cong lên, nở một nụ cười dâm đãng, vô cùng thỏa mãn khi giải tỏa được cơn khát dục của mình. Cô biết mình không chỉ cần nguyên khí, mà còn cần sự dâm loạn tuyệt đối để lấp đầy sự dâm dục cháy bỏng trong tâm hồn.
Đầu vú ửng hồng, lấp lánh những giọt sữa trắng đục, nhỏ xuống từng giọt, như thể đang trêu ngươi mọi giới hạn của lý trí. Ngay cả một tu sĩ thiền định trăm năm, tâm pháp vững như bàn thạch, cũng khó lòng giữ nổi bình tâm trước cám dỗ ấy.
Trong ánh mắt lão, không còn chút dè dặt của tuổi già, không còn nỗi xấu hổ của năm tháng. Chỉ còn lại bản năng nguyên thủy, đói khát, trần trụi, như một con thú bị giam cầm quá lâu, nay được thả ra trước một bữa tiệc thịnh soạn.
Lý Uyển Như cảm nhận được tất cả. Cô thấy rõ từng tia sáng dục vọng cháy rực trong đôi mắt đục mờ của lão. Nhưng cô không hề né tránh. Bộ ngực trần vẫn để nguyên, không kéo áo che lại, không che giấu thân thể mình. Những giọt sữa vẫn rỉ ra từ đầu vú, chảy chậm rãi xuống làn da, hòa vào không khí mốc meo, ẩm thấp của căn chòi tranh, tạo nên một thứ hương thơm nồng nàn, quyến rũ đến chết người.
Cô nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỏng manh, vừa giễu cợt, vừa như ngầm chấp thuận. Nụ cười ấy giống như một vị thần nữ, biết rõ rằng kẻ đứng trước mặt mình đã hoàn toàn bị mắc kẹt, không còn đường thoát.
“Ngươi muốn thử chứ?”
Lý Uyển Như lên tiếng, giọng nói mềm mại, không to, không nhỏ, nhưng vừa đủ để xuyên thấu tâm can lão già. Câu hỏi rơi xuống, nhẹ như một sợi tơ nhện, nhưng sắc bén, vắt ngang ranh giới giữa lý trí và dục vọng.
Cô không cần phải mời gọi, không cần phải dụ dỗ. Cơ thể cô, với tấm áo rách tả tơi bám hờ trên vai, làn da lấm lem bụi đất, và đôi chân khép hờ đầy ý tứ, đã tự nó trở thành một mê cung tăm tối của ham muốn. Một mê cung không lối thoát, nơi bất kỳ kẻ nào bước vào cũng sẽ lạc lối mãi mãi.
Lão già không đáp. Lão không cần phải đáp. Một tiếng thở khàn đục bật ra từ cổ họng khô cháy, như thể cả đời lão đã chờ đợi khoảnh khắc này. Thân thể già nua, gầy guộc của lão từ từ quỳ xuống trước cô, như một kẻ hành hương kính cẩn trước thần nữ. Đôi tay run rẩy, nhưng ánh mắt lão lại sáng rực, như được tiếp thêm sinh lực từ chính sự hiện diện của cô.
Lý Uyển Như vẫn không động đậy. Cô nhẹ nhàng đặt đứa trẻ sang bên, kéo vạt áo rách sang một bên, để lộ bầu ngực căng mọng, ửng đỏ, nơi đầu vú vẫn còn lấp lánh một vệt sữa trắng như ngọc trai. Cô nhìn lão, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa một tia kích thích méo mó, như thể cô đang thưởng thức trò chơi của chính mình.
Lão cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt cô, như những đốm than li ti, vừa mơn man vừa bỏng rát. Khi đôi môi khô khốc của lão chạm vào đầu vú cô, cả người Lý Uyển Như khẽ run lên. Không phải vì lão, mà vì chính cô. Một luồng khoái cảm sâu thẳm, nguyên sơ, trào dâng từ tận trong lồng ngực, lan tỏa khắp cơ thể.
Khoái cảm từ đầu vú chạy ngược lên sống lưng, khiến cô rùng mình, như một kẻ nghiện đang say sưa trong cơn mê. Nguyên khí của cô bị lão hút đi từng chút một, nhưng thay vì suy yếu, cô lại cảm thấy mình sống động hơn bao giờ hết. Cô thèm khát cảm giác này – bị chạm vào, bị chiếm đoạt, bị rút cạn.
Bóng hai người in lên vách chòi dưới ánh sáng yếu ớt từ bếp than sắp tàn. Một kẻ già cỗi, một kẻ mỹ lệ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, không còn tuổi tác, không còn thân phận. Chỉ còn một kẻ khát, và một kẻ sẵn sàng ban phát. Lý Uyển Như khẽ rên lên, tiếng rên nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng đủ để khiến ngọn lửa trong căn chòi bỗng chốc bùng lên một nhịp.
Lão già cúi thấp hơn, như một kẻ sùng đạo quỳ trước thần nữ. Đầu lưỡi lão, khô ráp và nóng hổi, lướt vòng quanh đầu vú cô, chậm rãi, tỉ mỉ, như thể đang nếm thử một thứ mật ngọt cấm kỵ. Mùi miệng lão, nồng nặc và đắng chát, hòa quyện với vị ngọt của sữa mẹ, tạo nên một thứ cảm giác kỳ lạ, khiến bầu ngực cô nổi gai ốc.
Không hẳn là ghê tởm, mà là một loại khoái cảm méo mó, bị bóp vặn bởi thời gian, bởi sự sa đọa của một cơ thể già nua đối lập với nhan sắc rực rỡ của cô. Nhưng cơ thể cô vẫn đáp ứng, không thể cưỡng lại. Cơ thể dâm dục của Lý Uyển Như không phân biệt đẹp xấu, già trẻ. Nó chỉ biết khát, và lão đang cho cô thứ cô cần.
Nguyên khí từ cơ thể cô chảy qua tuyến vú, truyền vào cổ họng khô héo của lão, như một dòng suối mát lành nuôi dưỡng một vùng đất cằn cỗi. Đổi lại, cô nhận được một thứ dục khí khác, thô ráp, mãnh liệt, và đầy sức sống hơn bất kỳ nam nhân nào cô từng chạm vào. Không phải vì tu vi hay sức mạnh, mà vì lão quá khao khát được sống. Dục vọng của lão là thứ nguyên thủy, hoang dã, không bị gò bó bởi lễ giáo hay sợ hãi. Lão không còn gì để mất, và chính điều đó khiến lão trở nên nguy hiểm, trở nên… hấp dẫn.
Lão già bất chợt bật dậy, đôi mắt đục ngầu rực cháy như ngọn lửa địa ngục, dục vọng trào dâng như con thú bị giam cầm hàng thế kỷ. Đôi bàn tay khẳng khiu, tưởng chừng chỉ còn da bọc xương, bùng nổ sức mạnh dị thường, đẩy Lý Uyển Như ngã ngửa xuống sàn đất phủ rơm mục, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc hòa quyện với hơi ẩm mốc meo của căn chòi. Cô không kháng cự, hai chân dang rộng, ánh mắt khóa chặt vào lão, lấp lánh khinh miệt xen lẫn kích động, nhưng sâu thẳm là ngọn lửa dâm loạn thiêu đốt, như thách thức lão lao vào tận cùng của sự sa đọa. Bầu ngực căng mọng của cô phập phồng, rịn đầy sữa ngọt, từng giọt trắng đục chảy qua làn da trắng nhợt, lấp lánh như ngọc trai dưới ánh lửa lập lòe. Âm hộ cô, ẩn dưới lớp y phục rách tươm, đã ướt sũng, môi lớn và nhỏ bóng nhẫy, hơi ẩm lan tỏa như lời mời gọi dâm đãng. Bản năng nhục dục trong cô bùng cháy, tử cung co bóp kêu gào được lấp đầy bởi một dương vật hung bạo, thứ mà cô đã khao khát sau mấy tháng trời không gần gũi nam nhân.
Lão giật phăng chiếc khố bẩn thỉu, để lộ dương vật cương cứng lố bịch, gân guốc nổi vằn dưới lớp da nhăn nheo, xám xịt. Đầu khấc tím đen, sần sùi, rỉ ra chất lỏng nhớp nháp, như thể dục vọng dồn nén hàng chục năm giờ đây bùng nổ. Dương vật lão giật lên từng nhịp, to lớn đến phi lý so với cơ thể tàn tạ, như một con thú sẵn sàng xé toạc mọi giới hạn. Mị lực của Lý Uyển Như – hương sữa mẹ ngọt ngào hòa quyện với hơi thở dâm đãng – đã đánh thức con quái vật trong lão, khiến lão gầm gừ, đôi tay run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
“Cứ thế… đâm nát âm hộ ta đi…” cô thì thầm, giọng mềm mại như lụa, đầy nhục cảm, như một con điếm cầu xin được thỏa mãn.
Lão chồm tới, đẩy hai đùi cô dang rộng, gối cô gập lại gần sát ngực, để lộ âm hộ hồng hào, ướt át, môi lớn hé mở như mời gọi. Dương vật lão, nóng rực và cứng như sắt, chạm vào lối vào âm hộ cô, cọ xát qua lớp chất lỏng nhầy nhụa, phát ra tiếng chẹp chẹp dâm đãng. Lão thúc mạnh, đầu khấc đẩy mở môi âm hộ, đâm thẳng vào sâu bên trong, lấp đầy cô trong một cú va chạm tàn bạo.
Lý Uyển Như rên lên, tiếng “ưm ưm” thanh thúy mà cao vút, như một con điếm đắm chìm trong khoái lạc, vang vọng khắp căn chòi. Âm hộ cô co bóp, hút chặt dương vật lão, như cái miệng đói khát nuốt trọn con mồi. Tiếng rên ư ử của cô ngày càng dồn dập, đầy nhục cảm, như bài ca dâm loạn khiến lão điên cuồng.
Sợ tiếng rên làm đứa cháu nhỏ đang ngủ say tỉnh giấc, lão cúi xuống, đôi môi khô khốc, hôi thối, áp chặt vào môi cô, nuốt trọn từng âm thanh dâm mỹ. Mùi miệng lão nồng nặc, đắng chát, như sự mục ruỗng của thời gian, nhưng Lý Uyển Như không ghê tởm. Cô đón nhận nụ hôn hôi hám ấy, lưỡi cô quấn lấy lưỡi lão, trao đổi hơi thở dơ bẩn, chìm sâu vào cơn mê nhục dục. Tiếng “ưm ưm” vẫn rỉ ra từ cổ họng cô, rung lên trong miệng lão, như ngọn lửa thiêu đốt mọi lý trí.
Nhịp thúc của lão hung bạo, mỗi cú đâm khiến dương vật lão cọ xát mạnh vào thành âm hộ cô, đầu khấc chạm đến tử cung, phát ra tiếng chẹp chẹp ướt át hòa quyện với tiếng da thịt va chạm bạch bạch. Cơ thể lão run rẩy, như sắp đổ sụp, nhưng lão vẫn dồn lực, lần đầu tiên lão được đụ một con đàn bà xinh đẹp như vậy, lão không thể dùng cuộc chơi sớm được.
“... Ah... ah... Ưm…”
Thấy Lý Uyển Như rên rỉ không ngừng, âm hộ co bóp chặt lấy dương vật lão, lão gầm lên, giọng khàn đặc đầy thô tục:
“Đồ điếm dâm đãng! Mày rên như con chó cái động đực, thích bị lão già này đụ nát âm hộ lắm hả?”
Lời mắng chửi tục tĩu của lão khiến cô càng kích thích, âm hộ cô giật lên, ướt át hơn, như muốn chứng minh cô chính là con điếm mà lão nói.
Lý Uyển Như ngửa cổ, mái tóc đen nhánh xõa tung trên rơm mục, bàn tay bấu chặt sàn đất, móng tay cào rách da thịt. Bầu ngực cô đung đưa theo mỗi cú thúc, sữa trắng bắn ra, văng lên da thịt lão, lấp lánh như ngọc. Cô rên “ưm ưm”, giọng dâm loạn, cầu xin:
“Mạnh nữa… đụ nát ta đi…”
Âm hộ cô co bóp, hút chặt dương vật lão, vắt kiệt từng giọt khoái cảm. Toàn thân cô nóng bừng, đau rát, mơ hồ, như đang được thanh tẩy bằng nhục dục nguyên sơ. Dấu ấn dâm vọng trong cô bùng cháy, như ngọn lửa thiêu đốt mọi giới hạn, khiến cô khao khát bị lão chiếm đoạt, bị dương vật lão xâm phạm đến tận cùng.
“Ta… ta sắp ra…”
lão gầm lên, giọng khàn đặc, dương vật giật lên từng nhịp, đầu khấc sưng to, sẵn sàng phun trào. Lý Uyển Như ghì chặt lão, cắn mạnh vào vành tai, thì thầm dâm đãng:
“Phun hết vào âm hộ ta… lấp đầy ta đi…”
Giọng cô run rẩy, như con điếm cầu xin được tưới đẫm tinh dịch.
Ngay khoảnh khắc ấy, lão rống lên, tinh dịch nóng bỏng, đặc quánh, phun trào vào tử cung cô, lấp đầy âm hộ cô như dòng suối nhục dục. Âm hộ cô co bóp, vắt kiệt từng giọt, mông hẩy lên đón nhận tinh túy khiến tình cảnh càng thêm dâm loạn.
Nơi tử cung khô cằn chợt như được tưới gió xuân, tham lam vận chuyển Hoan Du Thánh Điển tự động hấp thụ lấy tinh dịch trắng đục của lão già. Lúc này, lão đổ sụp xuống người cô, thở hổn hển, nhưng môi hôi thối vẫn bám chặt bầu ngực căng tràn của Lý Uyển Như, mút sữa như kẻ hấp hối.
Lý Uyển Như thở gấp, ánh mắt mơ màng nhìn mái chòi mốc meo. Âm hộ cô vẫn run rẩy, thấm đẫm tinh dịch, khao khát thêm. Môi cô cong lên, nở một nụ cười dâm đãng, vô cùng thỏa mãn khi giải tỏa được cơn khát dục của mình. Cô biết mình không chỉ cần nguyên khí, mà còn cần sự dâm loạn tuyệt đối để lấp đầy sự dâm dục cháy bỏng trong tâm hồn.
Bình luận facebook