hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 101: Cơ thể khác lạ
Sau khi đi được vài bước, Cơn đau nhức nơi ngực khiến Lý Uyển Như khẽ nhăn mày.
Từ lúc thoát khỏi bí cảnh Trùng Thánh đến giờ, thân thể cô luôn có những biến đổi khó lường, da thịt căng đầy, khí huyết sung mãn, nhưng đặc biệt nhất là vòng ngực. Hai bầu vú luôn căng tức, nặng nề, như đang tích tụ thứ gì đó bên trong. Mỗi bước đi khiến bầu ngực rung nhẹ, âm ỉ đau nhức.
Ban đầu cô nghĩ đó là phản ứng bình thường bởi cơn nứng của bản thân, dẫu sao từ lúc chờ đợi hạ sinh Trùng Thánh, Lý Uyển Như chưa từng quan hệ với bất cứ ai, âm hộ luôn ẩm ướt, cơ thể nóng bừng vì rạo rực. Nhưng đến khi ngồi nhập định tu luyện, cô cảm nhận được một luồng khí tức dịu dàng, ấm nóng, như thủy triều nhẹ nhàng từ hai đầu nhũ hoa lan tỏa ra.
“Nguyên khí?”
Lý Uyển Như tròn mắt kinh hãi.
Cô vận chuyển linh thức, dò xét thể nội… quả nhiên! Dưới tuyến nhũ, hai dòng nguyên khí tinh thuần đang liên tục chảy ra, tuy có phần mỏng manh nhưng lại ổn định, mềm mại, hoàn toàn không có tạp chất, vô cùng phù hợp cho tu sĩ Nhân cảnh thông thường, khi không thể hấp thu nguyên khí thiên địa mà phải phục dụng đan dược để chữa thương hay tu luyện.
“Đây là… sữa sao?”
Lý Uyển Như kéo vạt áo, ngón tay ấn nhẹ vào đầu nhũ hồng nhuận. Một giọt dịch thể trắng đục chậm rãi trào ra, ấm nóng, sánh đặc, mang theo mùi thơm dịu lạ thường… vừa gợi cảm, vừa ma mị đến bất an. Linh thức cô thoáng chạm vào giọt sữa, một tia nguyên khí tinh thuần phản hồi, giống như được lọc qua cả sinh mệnh và dục vọng.
“Thể chất Lô Đỉnh... kết hợp với trận pháp ngưng tụ của đám tín đồ khi mang thai Trùng Thánh, cơ thể ta... đã có thể tự sinh ra nguyên khí mà không cần phải tu luyện?”
Đây là điều đi ngược với thường thức tu hành. Trong giới tu luyện, không một ai có thể tự tạo ra nguyên khí, con người chỉ là “kẻ gạn lọc”, hấp thụ linh khí từ thiên địa, luyện hóa nó thành nguyên khí bên trong đan điền. Đến khi chết đi, toàn bộ nguyên khí trong cơ thể sẽ thoát ra ngoài, trở lại trong vòng tay của đất mẹ. Đây là một vòng tuần hoàn không có điểm cuối, hay còn được biết đến với cách gọi vắn tắt: “Định luật bảo toàn năng lượng”.
Nhưng giờ đây, chính thân thể cô lại đang “chảy ra” nguyên khí? Dù chỉ là một tia mỏng manh, nhưng nó xuất phát từ nơi chưa từng được Lý Uyển Như quan tâm: tuyến vú, và dòng nguyên khí tinh thuần đến mức có thể trực tiếp hấp thụ, không gây tẩu hỏa nhập ma.
“Ta không hiểu… nhưng điều này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.”
Thân thể của Lý Uyển Như, thể chất Lô Đỉnh đã đủ dị thường khi cô chưa từng nghe tới trước đây. Giờ lại kết hợp với một sinh mệnh quái dị như Trùng Thánh, và mang thai trong trận pháp của đám cuồng tín… tất cả tạo thành một thứ “cơ thể lai tạo” ngoài lý thuyết.
Lý Uyển Như nhận thấy các tầng bí mật trên cơ thể quyến rũ này ngày càng nhiều hơn, khát vọng tri thức của cô cũng ngày càng lớn, mong muốn giải đáp được hết những thắc mắc bấy lâu.
Ảnh mắt của cô giờ đây chứa đựng đầy sự kinh ngạc lẫn sợ hãi, nhưng lập tức tan biến phần nào, thay thế bằng biểu cảm nửa tham lam, nửa mê say.
Lý Uyển Như đưa giọt sữa lên miệng, chạm nhẹ đầu lưỡi. Nguyên khí như suối nhỏ chảy dọc xuống đan điền mới của cơ thể. Nhẹ nhàng. Không cuồng bạo như đan dược, không kịch độc như dương khí hấp thu từ nam tử… mà dịu dàng đến mức khiến tâm thần cô thoáng chấn động.
Lý Uyển Như bật cười khe khẽ, đôi mắt phượng nheo lại, đáy mắt lóe sáng, như thể một con cáo nhìn thấy một con đường mới để sinh tồn và săn bắt. Ngực cô vẫn còn căng cứng, vẫn nhói đau, như đang tích trữ một kho báu chờ được khai thác, nhưng giờ đây, thay vì tiêu hao nó cho bản thân, cô đã có một ý nghĩ hoàn toàn khác.
Cô cúi xuống nhìn bầu ngực vẫn còn căng cứng của mình. Làn da mịn như ngọc, đầu nhũ hồng hào ươn ướt, mỗi cử động nhẹ cũng khiến sữa rịn ra. Trong lòng cô không ngừng xuất hiện một ý nghĩ đầy tà dị.
“Vài giọt không đủ… Nhưng nếu để họ bú, như hài nhi bú mẹ…”
Hơi thở Lý Uyển Như chậm lại. Hình ảnh một kẻ quỳ dưới chân, ôm lấy ngực cô, mê mẩn hút lấy từng dòng sữa như thần linh ban phước… hiện lên trong đầu. Tư thế ấy, vừa nhục dục, vừa sùng bái.
“Chỉ cần vài ngày thôi… hắn sẽ không còn rời ta được nữa.”
…
Mặt trời đã ngả về Tây, vệt nắng cuối cùng như bị rừng già nuốt chửng. Bóng tối buông xuống, lạnh lẽo và ẩm thấp, như tấm màn u mê trùm kín mọi âm thanh. Lý Uyển Như chậm rãi lê bước trên con đường đất hẹp, phủ đầy lá mục. Đã đi suốt nửa ngày đường kể từ khi rời khỏi vùng núi đá phía sau, cô tính toán trong đầu, nếu không có gì thay đổi, thì sáng mai sẽ tới được Đông Lĩnh trấn.
Con đường này tuy vắng vẻ, nhưng cực kỳ an toàn, từ lâu đã không còn dã thú lui tới. Điều đó giúp Lý Uyển Như buông bỏ cảnh giác… nhưng cũng đồng nghĩa với việc suốt cả ngày nay, cô không kiếm được nổi chút gì ăn ngoài vài quả dại khô héo ven đường, nhỏ như đầu ngón tay và chát đến buốt răng. Gió đầu thu bắt đầu se lạnh, từng đợt thổi qua rặng cây khô vang lên những tiếng lạo xạo buồn bã.
Áo quần Lý Uyển Như đã rách tả tơi, dính đất bùn lấm lem sau quãng đường bôn ba trong rừng. Mái tóc rối như tổ quạ, bết vào trán và cổ, vướng vất khó chịu. Cơ thể cô lúc này nặng nề đến mức mỗi bước chân là một lần rùng mình. Bùn và đất nhơ nhớp, hiển nhiên nơi đây vừa trải qua một đợt mưa dù cho đang là trời thu hanh khô.
Nhưng thứ khó chịu nhất đeo bám Lý Uyển Như là bầu ngực căng cứng vì sữa, đầu vú ửng đỏ, ẩn hiện dưới lớp vải mỏng đã thấm ướt. Mỗi cử động đều khiến lớp áo cọ vào nơi nhạy cảm ấy, khiến từng giọt sữa trắng mịn rỉ ra, thấm đẫm, lạnh toát nơi khe ngực.
Rồi, giữa đám cây rậm rạp bị phủ rêu xanh, cô nhìn thấy một căn chòi mục nát, nghiêng nghiêng như sắp đổ, ẩn mình sau mấy tảng đá rêu phủ. Không còn lựa chọn nào khác khi mặt trời đã ngả dần về tây, khuất bóng sau hàng cây rậm rạp của Đông Lĩnh Sâm Lâm. Lý Uyển Như tiến lại, gõ khẽ lên cánh cửa mục.
Tất nhiên Lý Uyển Như cũng có thể thoải mái sinh tồn ở khu vực này, chỉ là cô đang thực sự mệt mỏi, cả về thể chất lẫn tinh thần nên sợ rằng bản thân buông lỏng cảnh giác, tạo thời cơ cho đám dã thú săn đêm tập kích.
Tiếng gỗ mục kêu kẽo kẹt khi cánh cửa hé mở. Một lão già hiện ra, tuổi lão cỡ thất tuần, tóc bạc rối tung như đám rễ cây, lưng gù xuống, gương mặt đầy nếp nhăn như đất nẻ. Trên tay lão là một đứa bé sơ sinh đỏ hỏn, đang khóc nấc không ngừng, khuôn mặt tím tái, dường như nó đang trải qua một cơn đói dai dẳng.
Khi cánh của bật mở, mùi mốc meo, ẩm thấp và hôi tanh phả ra từ bên trong căn chòi nhỏ. Dẫu vậy thì Lý Uyển Như cũng không đến nỗi khó chịu, mấy tháng ròng sinh sống cùng đám trùng nơi thâm sơn cùng cốc, quả thực cô không còn thấy ghê tởm những thứ mùi tanh hôi này nữa.
Cô cất tiếng, giọng khàn khàn vì khát:
“Ta lạc đường vài hôm. Có thể… cho ta trú nhờ một đêm không?”
Lão già không đáp ngay. Chỉ nhìn chằm chằm vào cô, hay đúng hơn là vào chiếc áo dính bùn, mái tóc rối tung, và đôi mắt u uẩn như mang theo sương độc.
Cuối cùng, ông ta khẽ gật đầu.
“Chúng tôi chẳng có gì cả. Cháu nó… đã mất mẹ từ khi sinh ra. Mấy hôm rồi hết sữa, nó… cứ khóc mãi không dừng.”
Lý Uyển Như không trả lời. Mắt cô dừng lại nơi thân thể bé nhỏ kia, không vì thương cảm, mà vì cảm giác căng tức nơi bầu ngực càng lúc càng tăng cao. Đôi nhũ căng cứng đến mức tưởng như chỉ một cái chạm cũng đủ làm nổ tung lớp da trắng mịn. Từng tia sữa rỉ ra qua lớp áo rách, tạo cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
“A… Mời cô vào…” – lão già nói nhỏ, vội đưa mắt tránh khỏi cặp vú đồ sộ căng cứng của Lý Uyển Như.
Cô gật đầu, bước vào không gian chật chội và u tối ấy, căn phòng được chiếu rọi bởi ngọn lửa nhỏ nơi giữa phòng. Một gian nhà lụp xụp, mái rơm thủng loang lổ, tường gỗ thấm nước và một bếp than lụi gần tàn. Nhưng cô không nhăn mặt. Sau mấy tháng bị nhốt giữa ổ trùng trong bí cảnh, thứ mùi tanh và mốc này còn dễ thở hơn rất nhiều.
Không đợi lão nói thêm, Lý Uyển Như ngồi xuống bên đống than tàn, cởi bỏ lớp áo trước ngực. Hai bầu ngực bật ra như giải thoát khỏi gông xiềng, trắng bệch và nặng trĩu, run run theo từng hơi thở gấp gáp.
Ánh sáng yếu ớt từ bếp than leo lét hắt lên làn da trắng ngần, lấm lem bùn đất của cô. Hai bầu ngực đẫy đà, căng mọng một cách bất thường, nổi bật như cặp trăng rơi giữa bóng tối. Đầu vú đỏ rực, sưng tấy như bị hành hạ suốt cả ngày, từng tia sữa trắng sánh đặc nhỏ xuống nền đất, tí tách như lệ của một kẻ không được khóc.
Lão già đứng như hóa đá. Đứa trẻ vẫn khóc nấc lên, cho đến khi được cô đón lấy trong tay. Như bị dẫn dắt bởi một sợi chỉ vô hình, nó dụi đầu vào lòng ngực cô, đôi môi non mềm lần theo đường sữa và tìm được nơi cần đến.
Một tiếng “chụt” khe khẽ vang lên. Nhẹ nhàng. Đều đặn. Đều đến mức Lý Uyển Như cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang vuốt ve từng đốt sống của cô, gỡ từng nút thắt trong tâm trí và thân thể.
Tiếng khóc tan biến, không gian chìm trong tĩnh mịch. Chỉ còn lại âm thanh bú mút dịu dàng, tiếng gió nhẹ lướt qua mái rơm, và hơi thở nghèn nghẹn trong lồng ngực người đàn bà từng bước từ địa ngục trở về.
Cơ thể Lý Uyển Như nhẹ nhõm hơn từng nhịp. Cảm giác căng tức ở ngực dần tiêu tan nhưng không đơn thuần là giải thoát về thể xác. Mỗi giọt sữa bị hút ra như mang theo một phần áp lực, một phần sợ hãi, và cả… một thứ cảm xúc mơ hồ chưa từng đặt tên.
Lý Uyển Như khẽ nhắm mắt lại. Đôi môi hé mở, thở ra một hơi dài, sâu và lặng. Cảm giác khoái cảm từ thể xác không thể lấn át đi cảm xúc hiện tại của cô.
“Thì ra, đây là cảm giác nuôi dưỡng một sinh linh ư?”
Không phải bằng trận pháp cưỡng ép mang thai, không phải dùng tử cung mình chứa chứng. Mà bằng chính dòng sữa từ thân thể mình.
Lần đầu tiên, Lý Uyển Như cảm nhận được cảm giác làm mẹ, thứ cảm giác này mỏng manh hơn khi đối mặt với Trùng Thánh nhưng lại chân thật hơn rất nhiều.
Một sự thay đổi rất nhỏ nhưng bắt đầu ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, một ả đàn bà khát cầu sức mạnh, khát khao danh vọng giờ đây lại buông lỏng đến lạ, cảm nhận từng chút một của thứ gọi là tình mẫu tử.
“Hài tử của ta, không biết hắn đang như thể nào?”
Một thoáng ấm áp trào lên, khiến cô bất giác siết đứa bé vào lòng sát hơn. Dù chỉ trong khoảnh khắc, cô không còn là tu luyện giả, không còn là phó đoàn trưởng Thôn Thiên đoàn, cũng không còn là Thánh giả cao thượng gì cả. Mà là một người mẹ, ngồi trong bóng đêm, che chở cho một sinh linh đang bú lấy sự sống.
Chỉ là, căn phòng này đâu chỉ có hai người, Lý Uyển Như lim dim mắt nhưng với cảm quan của một tu luyện giả, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Từ lúc thoát khỏi bí cảnh Trùng Thánh đến giờ, thân thể cô luôn có những biến đổi khó lường, da thịt căng đầy, khí huyết sung mãn, nhưng đặc biệt nhất là vòng ngực. Hai bầu vú luôn căng tức, nặng nề, như đang tích tụ thứ gì đó bên trong. Mỗi bước đi khiến bầu ngực rung nhẹ, âm ỉ đau nhức.
Ban đầu cô nghĩ đó là phản ứng bình thường bởi cơn nứng của bản thân, dẫu sao từ lúc chờ đợi hạ sinh Trùng Thánh, Lý Uyển Như chưa từng quan hệ với bất cứ ai, âm hộ luôn ẩm ướt, cơ thể nóng bừng vì rạo rực. Nhưng đến khi ngồi nhập định tu luyện, cô cảm nhận được một luồng khí tức dịu dàng, ấm nóng, như thủy triều nhẹ nhàng từ hai đầu nhũ hoa lan tỏa ra.
“Nguyên khí?”
Lý Uyển Như tròn mắt kinh hãi.
Cô vận chuyển linh thức, dò xét thể nội… quả nhiên! Dưới tuyến nhũ, hai dòng nguyên khí tinh thuần đang liên tục chảy ra, tuy có phần mỏng manh nhưng lại ổn định, mềm mại, hoàn toàn không có tạp chất, vô cùng phù hợp cho tu sĩ Nhân cảnh thông thường, khi không thể hấp thu nguyên khí thiên địa mà phải phục dụng đan dược để chữa thương hay tu luyện.
“Đây là… sữa sao?”
Lý Uyển Như kéo vạt áo, ngón tay ấn nhẹ vào đầu nhũ hồng nhuận. Một giọt dịch thể trắng đục chậm rãi trào ra, ấm nóng, sánh đặc, mang theo mùi thơm dịu lạ thường… vừa gợi cảm, vừa ma mị đến bất an. Linh thức cô thoáng chạm vào giọt sữa, một tia nguyên khí tinh thuần phản hồi, giống như được lọc qua cả sinh mệnh và dục vọng.
“Thể chất Lô Đỉnh... kết hợp với trận pháp ngưng tụ của đám tín đồ khi mang thai Trùng Thánh, cơ thể ta... đã có thể tự sinh ra nguyên khí mà không cần phải tu luyện?”
Đây là điều đi ngược với thường thức tu hành. Trong giới tu luyện, không một ai có thể tự tạo ra nguyên khí, con người chỉ là “kẻ gạn lọc”, hấp thụ linh khí từ thiên địa, luyện hóa nó thành nguyên khí bên trong đan điền. Đến khi chết đi, toàn bộ nguyên khí trong cơ thể sẽ thoát ra ngoài, trở lại trong vòng tay của đất mẹ. Đây là một vòng tuần hoàn không có điểm cuối, hay còn được biết đến với cách gọi vắn tắt: “Định luật bảo toàn năng lượng”.
Nhưng giờ đây, chính thân thể cô lại đang “chảy ra” nguyên khí? Dù chỉ là một tia mỏng manh, nhưng nó xuất phát từ nơi chưa từng được Lý Uyển Như quan tâm: tuyến vú, và dòng nguyên khí tinh thuần đến mức có thể trực tiếp hấp thụ, không gây tẩu hỏa nhập ma.
“Ta không hiểu… nhưng điều này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.”
Thân thể của Lý Uyển Như, thể chất Lô Đỉnh đã đủ dị thường khi cô chưa từng nghe tới trước đây. Giờ lại kết hợp với một sinh mệnh quái dị như Trùng Thánh, và mang thai trong trận pháp của đám cuồng tín… tất cả tạo thành một thứ “cơ thể lai tạo” ngoài lý thuyết.
Lý Uyển Như nhận thấy các tầng bí mật trên cơ thể quyến rũ này ngày càng nhiều hơn, khát vọng tri thức của cô cũng ngày càng lớn, mong muốn giải đáp được hết những thắc mắc bấy lâu.
Ảnh mắt của cô giờ đây chứa đựng đầy sự kinh ngạc lẫn sợ hãi, nhưng lập tức tan biến phần nào, thay thế bằng biểu cảm nửa tham lam, nửa mê say.
Lý Uyển Như đưa giọt sữa lên miệng, chạm nhẹ đầu lưỡi. Nguyên khí như suối nhỏ chảy dọc xuống đan điền mới của cơ thể. Nhẹ nhàng. Không cuồng bạo như đan dược, không kịch độc như dương khí hấp thu từ nam tử… mà dịu dàng đến mức khiến tâm thần cô thoáng chấn động.
Lý Uyển Như bật cười khe khẽ, đôi mắt phượng nheo lại, đáy mắt lóe sáng, như thể một con cáo nhìn thấy một con đường mới để sinh tồn và săn bắt. Ngực cô vẫn còn căng cứng, vẫn nhói đau, như đang tích trữ một kho báu chờ được khai thác, nhưng giờ đây, thay vì tiêu hao nó cho bản thân, cô đã có một ý nghĩ hoàn toàn khác.
Cô cúi xuống nhìn bầu ngực vẫn còn căng cứng của mình. Làn da mịn như ngọc, đầu nhũ hồng hào ươn ướt, mỗi cử động nhẹ cũng khiến sữa rịn ra. Trong lòng cô không ngừng xuất hiện một ý nghĩ đầy tà dị.
“Vài giọt không đủ… Nhưng nếu để họ bú, như hài nhi bú mẹ…”
Hơi thở Lý Uyển Như chậm lại. Hình ảnh một kẻ quỳ dưới chân, ôm lấy ngực cô, mê mẩn hút lấy từng dòng sữa như thần linh ban phước… hiện lên trong đầu. Tư thế ấy, vừa nhục dục, vừa sùng bái.
“Chỉ cần vài ngày thôi… hắn sẽ không còn rời ta được nữa.”
…
Mặt trời đã ngả về Tây, vệt nắng cuối cùng như bị rừng già nuốt chửng. Bóng tối buông xuống, lạnh lẽo và ẩm thấp, như tấm màn u mê trùm kín mọi âm thanh. Lý Uyển Như chậm rãi lê bước trên con đường đất hẹp, phủ đầy lá mục. Đã đi suốt nửa ngày đường kể từ khi rời khỏi vùng núi đá phía sau, cô tính toán trong đầu, nếu không có gì thay đổi, thì sáng mai sẽ tới được Đông Lĩnh trấn.
Con đường này tuy vắng vẻ, nhưng cực kỳ an toàn, từ lâu đã không còn dã thú lui tới. Điều đó giúp Lý Uyển Như buông bỏ cảnh giác… nhưng cũng đồng nghĩa với việc suốt cả ngày nay, cô không kiếm được nổi chút gì ăn ngoài vài quả dại khô héo ven đường, nhỏ như đầu ngón tay và chát đến buốt răng. Gió đầu thu bắt đầu se lạnh, từng đợt thổi qua rặng cây khô vang lên những tiếng lạo xạo buồn bã.
Áo quần Lý Uyển Như đã rách tả tơi, dính đất bùn lấm lem sau quãng đường bôn ba trong rừng. Mái tóc rối như tổ quạ, bết vào trán và cổ, vướng vất khó chịu. Cơ thể cô lúc này nặng nề đến mức mỗi bước chân là một lần rùng mình. Bùn và đất nhơ nhớp, hiển nhiên nơi đây vừa trải qua một đợt mưa dù cho đang là trời thu hanh khô.
Nhưng thứ khó chịu nhất đeo bám Lý Uyển Như là bầu ngực căng cứng vì sữa, đầu vú ửng đỏ, ẩn hiện dưới lớp vải mỏng đã thấm ướt. Mỗi cử động đều khiến lớp áo cọ vào nơi nhạy cảm ấy, khiến từng giọt sữa trắng mịn rỉ ra, thấm đẫm, lạnh toát nơi khe ngực.
Rồi, giữa đám cây rậm rạp bị phủ rêu xanh, cô nhìn thấy một căn chòi mục nát, nghiêng nghiêng như sắp đổ, ẩn mình sau mấy tảng đá rêu phủ. Không còn lựa chọn nào khác khi mặt trời đã ngả dần về tây, khuất bóng sau hàng cây rậm rạp của Đông Lĩnh Sâm Lâm. Lý Uyển Như tiến lại, gõ khẽ lên cánh cửa mục.
Tất nhiên Lý Uyển Như cũng có thể thoải mái sinh tồn ở khu vực này, chỉ là cô đang thực sự mệt mỏi, cả về thể chất lẫn tinh thần nên sợ rằng bản thân buông lỏng cảnh giác, tạo thời cơ cho đám dã thú săn đêm tập kích.
Tiếng gỗ mục kêu kẽo kẹt khi cánh cửa hé mở. Một lão già hiện ra, tuổi lão cỡ thất tuần, tóc bạc rối tung như đám rễ cây, lưng gù xuống, gương mặt đầy nếp nhăn như đất nẻ. Trên tay lão là một đứa bé sơ sinh đỏ hỏn, đang khóc nấc không ngừng, khuôn mặt tím tái, dường như nó đang trải qua một cơn đói dai dẳng.
Khi cánh của bật mở, mùi mốc meo, ẩm thấp và hôi tanh phả ra từ bên trong căn chòi nhỏ. Dẫu vậy thì Lý Uyển Như cũng không đến nỗi khó chịu, mấy tháng ròng sinh sống cùng đám trùng nơi thâm sơn cùng cốc, quả thực cô không còn thấy ghê tởm những thứ mùi tanh hôi này nữa.
Cô cất tiếng, giọng khàn khàn vì khát:
“Ta lạc đường vài hôm. Có thể… cho ta trú nhờ một đêm không?”
Lão già không đáp ngay. Chỉ nhìn chằm chằm vào cô, hay đúng hơn là vào chiếc áo dính bùn, mái tóc rối tung, và đôi mắt u uẩn như mang theo sương độc.
Cuối cùng, ông ta khẽ gật đầu.
“Chúng tôi chẳng có gì cả. Cháu nó… đã mất mẹ từ khi sinh ra. Mấy hôm rồi hết sữa, nó… cứ khóc mãi không dừng.”
Lý Uyển Như không trả lời. Mắt cô dừng lại nơi thân thể bé nhỏ kia, không vì thương cảm, mà vì cảm giác căng tức nơi bầu ngực càng lúc càng tăng cao. Đôi nhũ căng cứng đến mức tưởng như chỉ một cái chạm cũng đủ làm nổ tung lớp da trắng mịn. Từng tia sữa rỉ ra qua lớp áo rách, tạo cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
“A… Mời cô vào…” – lão già nói nhỏ, vội đưa mắt tránh khỏi cặp vú đồ sộ căng cứng của Lý Uyển Như.
Cô gật đầu, bước vào không gian chật chội và u tối ấy, căn phòng được chiếu rọi bởi ngọn lửa nhỏ nơi giữa phòng. Một gian nhà lụp xụp, mái rơm thủng loang lổ, tường gỗ thấm nước và một bếp than lụi gần tàn. Nhưng cô không nhăn mặt. Sau mấy tháng bị nhốt giữa ổ trùng trong bí cảnh, thứ mùi tanh và mốc này còn dễ thở hơn rất nhiều.
Không đợi lão nói thêm, Lý Uyển Như ngồi xuống bên đống than tàn, cởi bỏ lớp áo trước ngực. Hai bầu ngực bật ra như giải thoát khỏi gông xiềng, trắng bệch và nặng trĩu, run run theo từng hơi thở gấp gáp.
Ánh sáng yếu ớt từ bếp than leo lét hắt lên làn da trắng ngần, lấm lem bùn đất của cô. Hai bầu ngực đẫy đà, căng mọng một cách bất thường, nổi bật như cặp trăng rơi giữa bóng tối. Đầu vú đỏ rực, sưng tấy như bị hành hạ suốt cả ngày, từng tia sữa trắng sánh đặc nhỏ xuống nền đất, tí tách như lệ của một kẻ không được khóc.
Lão già đứng như hóa đá. Đứa trẻ vẫn khóc nấc lên, cho đến khi được cô đón lấy trong tay. Như bị dẫn dắt bởi một sợi chỉ vô hình, nó dụi đầu vào lòng ngực cô, đôi môi non mềm lần theo đường sữa và tìm được nơi cần đến.
Một tiếng “chụt” khe khẽ vang lên. Nhẹ nhàng. Đều đặn. Đều đến mức Lý Uyển Như cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang vuốt ve từng đốt sống của cô, gỡ từng nút thắt trong tâm trí và thân thể.
Tiếng khóc tan biến, không gian chìm trong tĩnh mịch. Chỉ còn lại âm thanh bú mút dịu dàng, tiếng gió nhẹ lướt qua mái rơm, và hơi thở nghèn nghẹn trong lồng ngực người đàn bà từng bước từ địa ngục trở về.
Cơ thể Lý Uyển Như nhẹ nhõm hơn từng nhịp. Cảm giác căng tức ở ngực dần tiêu tan nhưng không đơn thuần là giải thoát về thể xác. Mỗi giọt sữa bị hút ra như mang theo một phần áp lực, một phần sợ hãi, và cả… một thứ cảm xúc mơ hồ chưa từng đặt tên.
Lý Uyển Như khẽ nhắm mắt lại. Đôi môi hé mở, thở ra một hơi dài, sâu và lặng. Cảm giác khoái cảm từ thể xác không thể lấn át đi cảm xúc hiện tại của cô.
“Thì ra, đây là cảm giác nuôi dưỡng một sinh linh ư?”
Không phải bằng trận pháp cưỡng ép mang thai, không phải dùng tử cung mình chứa chứng. Mà bằng chính dòng sữa từ thân thể mình.
Lần đầu tiên, Lý Uyển Như cảm nhận được cảm giác làm mẹ, thứ cảm giác này mỏng manh hơn khi đối mặt với Trùng Thánh nhưng lại chân thật hơn rất nhiều.
Một sự thay đổi rất nhỏ nhưng bắt đầu ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, một ả đàn bà khát cầu sức mạnh, khát khao danh vọng giờ đây lại buông lỏng đến lạ, cảm nhận từng chút một của thứ gọi là tình mẫu tử.
“Hài tử của ta, không biết hắn đang như thể nào?”
Một thoáng ấm áp trào lên, khiến cô bất giác siết đứa bé vào lòng sát hơn. Dù chỉ trong khoảnh khắc, cô không còn là tu luyện giả, không còn là phó đoàn trưởng Thôn Thiên đoàn, cũng không còn là Thánh giả cao thượng gì cả. Mà là một người mẹ, ngồi trong bóng đêm, che chở cho một sinh linh đang bú lấy sự sống.
Chỉ là, căn phòng này đâu chỉ có hai người, Lý Uyển Như lim dim mắt nhưng với cảm quan của một tu luyện giả, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Bình luận facebook