hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 68: Kế sách
Ánh nắng ban trưa hiếm hoi trong trời đông lạnh giá soi rọi cả căn phòng bệnh, Lý Uyển Như nhẹ nhàng ngồi dậy.
Thấy cô có vẻ đã ổn hơn, Trương Nhị thở khẽ ra một hơi. Nàng ngồi cạnh giường, đưa tay nắm lấy bàn tay có phần nhợt nhạt của Lý Uyển Như:
“May quá… tỷ không sao… Nếu tỷ có mệnh hệ gì, muội… muội sẽ ân hận cả đời mất. Cảm ơn tỷ… cảm ơn tỷ đã cứu muội và đứa bé này…”
Lý Uyển Như thoáng khựng lại. Lời nói ấy… từng là điều mà cô khát khao nghe thấy. Lòng biết ơn, ánh mắt xúc động, cái nắm tay đầy run rẩy, từng là bằng chứng cô không phải vật phẩm. Nhưng giờ đây, chúng không còn khiến trái tim cô rung động.
Cô chỉ đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi má Trương Nhị. Đôi tay mềm mại mà xa cách.
Giọng nói phát ra thật nhẹ, tựa như lời ru của một người chị hiền lành:
“Không… không cần cảm ơn ta. Ngược lại… ta phải cảm ơn muội mới đúng.”
“Muội…?” – Trương Nhị ngỡ ngàng, ánh mắt mở to. “Nhưng…”
“Là nhờ có muội, ta mới nhớ ra bản thân đã từng là ai.”
Lý Uyển Như khẽ cười, nụ cười nhu hòa nhưng rất nhanh tắt lịm. “Đủ rồi, muội không cần nói gì thêm. Chuyện đã qua… cứ để nó qua.”
Không để Trương Nhị kịp hỏi thêm, Lý Uyển Như rời khỏi giường. Tấm áo choàng được khoác lên vai, mái tóc đen buông xuống tự nhiên theo từng nhịp bước.
“Muội hãy nghỉ ngơi đi. Nếu có duyên, lần sau gặp lại… ta sẽ kể muội nghe chuyện xưa.”
Cô nói mà mắt chẳng nhìn lại.
Trương Nhị đứng dậy, giọng ngập ngừng:
“Tỷ đi đâu đấy? Tỷ chưa khỏi hẳn mà…”
“Ta còn nhiệm vụ phải hoàn thành.”
Lý Uyển Như ngắt lời, nhẹ nhưng dứt khoát. “Lệnh của dong binh đoàn mà ta gia nhập, trì hoãn chính là có lỗi.”
“Vậy… muội có thể gặp tỷ sau không?” – Trương Nhị cắn môi.
Lý Uyển Như hơi cúi đầu:
“Thực sự mà nói, chúng ta không nên gặp lại nhau là tốt nhất..”
Cô bước ra cửa, đôi mắt nhu hòa giờ cương nghị hơn hẳn. Cái ngoái đầu nhìn lại cũng bị Lý Uyển Như áp chế, bước nhanh vài bước rời đi khỏi Dong Binh hội. Chi phí điều trị đã được Hầu thanh toán chứ không với một con nô lệ nghèo kiết xác như cô thì quả thức đây là vấn đề rất nan giải.
Sau khi Lý Uyển Như rời đi, Hầu tức tốc chạy tới nhưng chỉ thấy Trương Nhị ngồi bần thần bên giường. Phía sau hắn là hai người Ưng và Trư được báo tin về sự xuất hiện của cô nàng trận pháp sư.
Hai tên này dường như thay đổi rất nhiều, ẩn sâu trong đôi mắt của hai kẻ Nhân cảnh tầng 6 lại có chút gì đó nhu hòa một cách lạ thường.
…
Sau khi rời khỏi trạm điều trị, Lý Uyển Như đi thẳng đến ba điểm mà Ngụy Doãn chỉ định, đưa thư mời đến các đoàn dong binh lớn trong khu vực. Mỗi đoàn đều có trụ sở nhỏ nằm rải rác quanh chợ trung tâm, không khó tìm.
Cô không nói nhiều, chỉ cúi đầu trao thư, chờ người xác nhận rồi rời đi. Động tác gọn, lời nói đúng mực. Dáng vẻ nô lệ không chê vào đâu được.
Chỉ là — bước chân của cô, không còn vội vàng như trước.
Dọc đường, Lý Uyển Như cố tình để phần thượng váy xẻ sâu hơn, lấp ló hai bầu ngực căng tràn, cô không hề mặc nội y theo ý của Ngụy Doãn nên khe vú sâu giữa ngực lại càng hấp dẫn mê người. Vài kẻ đi đường thấy một cô gái vô tình làm lộ bộ vị mẫn cảm nhưng cũng chẳng để tâm, cúi đầu lén nhìn cặp ngục đồ sộ ẩn sau lớp váy của cô.
Lý Uyển Như vẫn giữ bước đều, như chẳng hay biết. Nhưng… bên trong, dấu ấn dưới hạ thân khẽ rung lên một nhịp.
Từ dưới bụng, một dòng cảm giác lạ lùng lan ra, như thể cô có thể cảm nhận được tầng sóng dục vọng mơ hồ quanh mình. Những luồng ánh nhìn vẩn đục, khao khát, ham muốn, như sợi khói mờ bám theo sau mỗi bước chân.
"Dấu ấn dục vọng... "Lý Uyển Như khẽ nghĩ.
Tinh thần thanh tỉnh, tâm trí phục hồi và giờ đây con bài cuối cũng hoạt động trở lại. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ: thân thể này không còn là gánh nặng. Mà là móc câu. Là dây xích. Là rượu độc ngọt ngào. Đây chính là quân bài cô dùng để đối phó Ngụy Doãn, chính thức khai trừ khế ước nô lệ trên bản thân, tự giải thoát chính mình khỏi tay của hắn.
Khi trở lại đại bản doanh Thôn Thiên vào lúc chiều tà, ánh mặt trời đã ngả xuống phía tây, vạt nắng kéo dài chiếu qua doanh địa lạnh buốt.
Lý Uyển Như bước vào trong cổng chính. Bộ áo choàng vẫn còn nguyên vẹn, nét mặt không hề có vẻ mệt mỏi. Tuy nhiên, bước chân cô dừng lại khi ánh mắt Ngụy Doãn chiếu tới từ xa.
Ngụy Doãn đang đứng ở bậc tam cấp, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt như lưỡi dao, lạnh băng và không kiên nhẫn. Không ai dám lại gần hắn lúc này.
Lý Uyển Như lập tức quỳ rạp xuống nền đất lạnh. Giọng mềm mỏng, không một tia dao động:
“Uyển Nô chậm trễ giờ về, đã khiến chủ nhân không hài lòng. Xin nhận phạt.”
Ngụy Doãn bước xuống từng bậc thềm. Chiếc áo choàng đen dài quét qua mặt đất như bóng quạ. Hắn dừng lại trước nàng, cúi người nắm lấy cằm cô nhấc lên.
“Ngươi giao thư hay đi dạo?”
Giọng hắn không cao, nhưng đủ để vài tên dong binh gần đó rùng mình.
Lý Uyển Như không chống trả. Mắt cô nhìn thẳng vào hắn, nhưng không ánh lên ý chí, chỉ có thứ ánh sáng nhu thuận được rèn luyện đến hoàn mỹ:
“Đã giao xong ba bức thư đúng nơi, đúng người. Chỉ là… trên đường có vài trạm bị trì hoãn, tiểu nô… xử lý không đủ nhanh.”
“Không đủ nhanh?” Hắn lặp lại.
“Là lỗi của Uyển nô.”
Lý Uyển Như đáp, không lùi, cũng không xin tha.
Khoảng lặng ngắn sau đó kéo dài như tơ nhện. Đám dong binh nín thở. Rồi, Ngụy Doãn buông cằm cô ra, đứng thẳng dậy. Ánh mắt đảo một vòng, giọng nói trầm hơn:
“Ngươi nghỉ đi. Ban đêm sẽ có người dẫn ngươi tới cho kẻ lập được công trạng trong đợt nhiệm vụ lần này.”
Một thoáng dừng. Rồi hắn nói thêm:
“Dọn mình sạch sẽ. Ta không muốn ban ân bằng một con nô bẩn thỉu.”
“Uyển Nô tuân lệnh.” Cô cúi đầu, chạm trán xuống nền lạnh.
Không ai thấy đôi mắt cô lúc ấy, nơi ánh sáng ngấm ngầm không còn là ánh lửa phục tùng, mà là ánh đèn phản chiếu bóng người đang bước vào bóng tối với nụ cười yên lặng.
Lý Uyển Như ngồi xếp bằng trên một chiếc nệm mỏng trải dưới sàn. Căn phòng chỉ rộng chừng vài mét vuông, đơn sơ đến mức chẳng có nổi một cái bàn, một chỗ để treo áo. Nó nằm sát bên cạnh phòng riêng của Ngụy Doãn, vị trí được bố trí rõ ràng không vì tiện nghi, mà là để tiện quản thúc.
Một chỗ cho nô lệ thượng phẩm, nhưng vẫn là chuồng giam vàng.
Cô nhắm mắt lại, hơi thở trầm xuống. Trong lòng, khẽ gọi:
“Hoan... Hoan... ngươi còn đó không?”
Không tiếng đáp. Không dao động ý thức. Chỉ có một khoảng lặng trống trải, như vực sâu không đáy giữa hai thế giới.
“Có lẽ nàng đã chìm vào giấc ngủ rồi...”
Sau một quãng dài im lặng, Lý Uyển Như thở nhẹ ra một hơi.
“Cũng đúng thôi. Nếu không có bí pháp hộ thân hay một chỗ nương nhờ ổn định, thì một linh hồn du đãng đâu thể mãi giữ thần trí thanh tỉnh được.”
Cô khẽ khép mi. Ký ức mơ hồ trôi dạt.
“Ngay cả ta... cũng phải mất ba năm dài dặc, mới thừa dịp nguyên chủ bị sốc thuốc mà len vào được, chiếm lấy thân xác này.”
Một luồng suy nghĩ lóe lên, lập tức thông số về cơ thể của Lý Uyển Như hiển hiện trong đầu thông qua Dấu ấn Dục vọng. Cô liếc nhìn qua, các chỉ số chẳng có gì khác biệt quá lớn so với trước khi cô trở thành nô lệ.
Chỉ là người gầy hơn một chút, quan hệ nhiều hơn một chút mà thôi.
Cô tập trung tinh thần, gạt từng thông tin như người lựa tơ trong kén. Kiểm tra thông tin từng kẻ đã hoan hảo với bản thân, Lý Uyển Như muốn lợi dụng những kẻ này làm bàn đạp để vượt ra khỏi sự khống chế của Ngụy Doãn.
Dục vọng sinh tồn đã thức tỉnh, tâm trí Lý Uyển Như cũng hoàn mỹ dung hợp các nhân cách sản sinh, là thánh nữ cao ngạo, là kỹ nữ dâm dục hay là nô lệ phục tùng đều không còn quan trọng nữa. Chỉ biết rằng, hiện tại cô là chính bản thân mình là được.
“Ta không cần phải thuần khiết. Không cần phải tàn độc. Ta chỉ cần… là chính mình.”
Giữa căn phòng chật hẹp cạnh phòng chủ nhân, cô khẽ vuốt mái tóc dài ra sau tai, vén lọn tóc vướng trên cổ. Làn da trắng muốt phản chiếu ánh chiều tà qua khe cửa.
Đêm nay, cô sẽ lại bị đem ra “ban thưởng” như một món quà. Nhưng đêm nay… cũng là đêm đầu tiên cô chọn người sẽ gục dưới chân mình.
Thấy cô có vẻ đã ổn hơn, Trương Nhị thở khẽ ra một hơi. Nàng ngồi cạnh giường, đưa tay nắm lấy bàn tay có phần nhợt nhạt của Lý Uyển Như:
“May quá… tỷ không sao… Nếu tỷ có mệnh hệ gì, muội… muội sẽ ân hận cả đời mất. Cảm ơn tỷ… cảm ơn tỷ đã cứu muội và đứa bé này…”
Lý Uyển Như thoáng khựng lại. Lời nói ấy… từng là điều mà cô khát khao nghe thấy. Lòng biết ơn, ánh mắt xúc động, cái nắm tay đầy run rẩy, từng là bằng chứng cô không phải vật phẩm. Nhưng giờ đây, chúng không còn khiến trái tim cô rung động.
Cô chỉ đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi má Trương Nhị. Đôi tay mềm mại mà xa cách.
Giọng nói phát ra thật nhẹ, tựa như lời ru của một người chị hiền lành:
“Không… không cần cảm ơn ta. Ngược lại… ta phải cảm ơn muội mới đúng.”
“Muội…?” – Trương Nhị ngỡ ngàng, ánh mắt mở to. “Nhưng…”
“Là nhờ có muội, ta mới nhớ ra bản thân đã từng là ai.”
Lý Uyển Như khẽ cười, nụ cười nhu hòa nhưng rất nhanh tắt lịm. “Đủ rồi, muội không cần nói gì thêm. Chuyện đã qua… cứ để nó qua.”
Không để Trương Nhị kịp hỏi thêm, Lý Uyển Như rời khỏi giường. Tấm áo choàng được khoác lên vai, mái tóc đen buông xuống tự nhiên theo từng nhịp bước.
“Muội hãy nghỉ ngơi đi. Nếu có duyên, lần sau gặp lại… ta sẽ kể muội nghe chuyện xưa.”
Cô nói mà mắt chẳng nhìn lại.
Trương Nhị đứng dậy, giọng ngập ngừng:
“Tỷ đi đâu đấy? Tỷ chưa khỏi hẳn mà…”
“Ta còn nhiệm vụ phải hoàn thành.”
Lý Uyển Như ngắt lời, nhẹ nhưng dứt khoát. “Lệnh của dong binh đoàn mà ta gia nhập, trì hoãn chính là có lỗi.”
“Vậy… muội có thể gặp tỷ sau không?” – Trương Nhị cắn môi.
Lý Uyển Như hơi cúi đầu:
“Thực sự mà nói, chúng ta không nên gặp lại nhau là tốt nhất..”
Cô bước ra cửa, đôi mắt nhu hòa giờ cương nghị hơn hẳn. Cái ngoái đầu nhìn lại cũng bị Lý Uyển Như áp chế, bước nhanh vài bước rời đi khỏi Dong Binh hội. Chi phí điều trị đã được Hầu thanh toán chứ không với một con nô lệ nghèo kiết xác như cô thì quả thức đây là vấn đề rất nan giải.
Sau khi Lý Uyển Như rời đi, Hầu tức tốc chạy tới nhưng chỉ thấy Trương Nhị ngồi bần thần bên giường. Phía sau hắn là hai người Ưng và Trư được báo tin về sự xuất hiện của cô nàng trận pháp sư.
Hai tên này dường như thay đổi rất nhiều, ẩn sâu trong đôi mắt của hai kẻ Nhân cảnh tầng 6 lại có chút gì đó nhu hòa một cách lạ thường.
…
Sau khi rời khỏi trạm điều trị, Lý Uyển Như đi thẳng đến ba điểm mà Ngụy Doãn chỉ định, đưa thư mời đến các đoàn dong binh lớn trong khu vực. Mỗi đoàn đều có trụ sở nhỏ nằm rải rác quanh chợ trung tâm, không khó tìm.
Cô không nói nhiều, chỉ cúi đầu trao thư, chờ người xác nhận rồi rời đi. Động tác gọn, lời nói đúng mực. Dáng vẻ nô lệ không chê vào đâu được.
Chỉ là — bước chân của cô, không còn vội vàng như trước.
Dọc đường, Lý Uyển Như cố tình để phần thượng váy xẻ sâu hơn, lấp ló hai bầu ngực căng tràn, cô không hề mặc nội y theo ý của Ngụy Doãn nên khe vú sâu giữa ngực lại càng hấp dẫn mê người. Vài kẻ đi đường thấy một cô gái vô tình làm lộ bộ vị mẫn cảm nhưng cũng chẳng để tâm, cúi đầu lén nhìn cặp ngục đồ sộ ẩn sau lớp váy của cô.
Lý Uyển Như vẫn giữ bước đều, như chẳng hay biết. Nhưng… bên trong, dấu ấn dưới hạ thân khẽ rung lên một nhịp.
Từ dưới bụng, một dòng cảm giác lạ lùng lan ra, như thể cô có thể cảm nhận được tầng sóng dục vọng mơ hồ quanh mình. Những luồng ánh nhìn vẩn đục, khao khát, ham muốn, như sợi khói mờ bám theo sau mỗi bước chân.
"Dấu ấn dục vọng... "Lý Uyển Như khẽ nghĩ.
Tinh thần thanh tỉnh, tâm trí phục hồi và giờ đây con bài cuối cũng hoạt động trở lại. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ: thân thể này không còn là gánh nặng. Mà là móc câu. Là dây xích. Là rượu độc ngọt ngào. Đây chính là quân bài cô dùng để đối phó Ngụy Doãn, chính thức khai trừ khế ước nô lệ trên bản thân, tự giải thoát chính mình khỏi tay của hắn.
Khi trở lại đại bản doanh Thôn Thiên vào lúc chiều tà, ánh mặt trời đã ngả xuống phía tây, vạt nắng kéo dài chiếu qua doanh địa lạnh buốt.
Lý Uyển Như bước vào trong cổng chính. Bộ áo choàng vẫn còn nguyên vẹn, nét mặt không hề có vẻ mệt mỏi. Tuy nhiên, bước chân cô dừng lại khi ánh mắt Ngụy Doãn chiếu tới từ xa.
Ngụy Doãn đang đứng ở bậc tam cấp, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt như lưỡi dao, lạnh băng và không kiên nhẫn. Không ai dám lại gần hắn lúc này.
Lý Uyển Như lập tức quỳ rạp xuống nền đất lạnh. Giọng mềm mỏng, không một tia dao động:
“Uyển Nô chậm trễ giờ về, đã khiến chủ nhân không hài lòng. Xin nhận phạt.”
Ngụy Doãn bước xuống từng bậc thềm. Chiếc áo choàng đen dài quét qua mặt đất như bóng quạ. Hắn dừng lại trước nàng, cúi người nắm lấy cằm cô nhấc lên.
“Ngươi giao thư hay đi dạo?”
Giọng hắn không cao, nhưng đủ để vài tên dong binh gần đó rùng mình.
Lý Uyển Như không chống trả. Mắt cô nhìn thẳng vào hắn, nhưng không ánh lên ý chí, chỉ có thứ ánh sáng nhu thuận được rèn luyện đến hoàn mỹ:
“Đã giao xong ba bức thư đúng nơi, đúng người. Chỉ là… trên đường có vài trạm bị trì hoãn, tiểu nô… xử lý không đủ nhanh.”
“Không đủ nhanh?” Hắn lặp lại.
“Là lỗi của Uyển nô.”
Lý Uyển Như đáp, không lùi, cũng không xin tha.
Khoảng lặng ngắn sau đó kéo dài như tơ nhện. Đám dong binh nín thở. Rồi, Ngụy Doãn buông cằm cô ra, đứng thẳng dậy. Ánh mắt đảo một vòng, giọng nói trầm hơn:
“Ngươi nghỉ đi. Ban đêm sẽ có người dẫn ngươi tới cho kẻ lập được công trạng trong đợt nhiệm vụ lần này.”
Một thoáng dừng. Rồi hắn nói thêm:
“Dọn mình sạch sẽ. Ta không muốn ban ân bằng một con nô bẩn thỉu.”
“Uyển Nô tuân lệnh.” Cô cúi đầu, chạm trán xuống nền lạnh.
Không ai thấy đôi mắt cô lúc ấy, nơi ánh sáng ngấm ngầm không còn là ánh lửa phục tùng, mà là ánh đèn phản chiếu bóng người đang bước vào bóng tối với nụ cười yên lặng.
Lý Uyển Như ngồi xếp bằng trên một chiếc nệm mỏng trải dưới sàn. Căn phòng chỉ rộng chừng vài mét vuông, đơn sơ đến mức chẳng có nổi một cái bàn, một chỗ để treo áo. Nó nằm sát bên cạnh phòng riêng của Ngụy Doãn, vị trí được bố trí rõ ràng không vì tiện nghi, mà là để tiện quản thúc.
Một chỗ cho nô lệ thượng phẩm, nhưng vẫn là chuồng giam vàng.
Cô nhắm mắt lại, hơi thở trầm xuống. Trong lòng, khẽ gọi:
“Hoan... Hoan... ngươi còn đó không?”
Không tiếng đáp. Không dao động ý thức. Chỉ có một khoảng lặng trống trải, như vực sâu không đáy giữa hai thế giới.
“Có lẽ nàng đã chìm vào giấc ngủ rồi...”
Sau một quãng dài im lặng, Lý Uyển Như thở nhẹ ra một hơi.
“Cũng đúng thôi. Nếu không có bí pháp hộ thân hay một chỗ nương nhờ ổn định, thì một linh hồn du đãng đâu thể mãi giữ thần trí thanh tỉnh được.”
Cô khẽ khép mi. Ký ức mơ hồ trôi dạt.
“Ngay cả ta... cũng phải mất ba năm dài dặc, mới thừa dịp nguyên chủ bị sốc thuốc mà len vào được, chiếm lấy thân xác này.”
Một luồng suy nghĩ lóe lên, lập tức thông số về cơ thể của Lý Uyển Như hiển hiện trong đầu thông qua Dấu ấn Dục vọng. Cô liếc nhìn qua, các chỉ số chẳng có gì khác biệt quá lớn so với trước khi cô trở thành nô lệ.
Chỉ là người gầy hơn một chút, quan hệ nhiều hơn một chút mà thôi.
Cô tập trung tinh thần, gạt từng thông tin như người lựa tơ trong kén. Kiểm tra thông tin từng kẻ đã hoan hảo với bản thân, Lý Uyển Như muốn lợi dụng những kẻ này làm bàn đạp để vượt ra khỏi sự khống chế của Ngụy Doãn.
Dục vọng sinh tồn đã thức tỉnh, tâm trí Lý Uyển Như cũng hoàn mỹ dung hợp các nhân cách sản sinh, là thánh nữ cao ngạo, là kỹ nữ dâm dục hay là nô lệ phục tùng đều không còn quan trọng nữa. Chỉ biết rằng, hiện tại cô là chính bản thân mình là được.
“Ta không cần phải thuần khiết. Không cần phải tàn độc. Ta chỉ cần… là chính mình.”
Giữa căn phòng chật hẹp cạnh phòng chủ nhân, cô khẽ vuốt mái tóc dài ra sau tai, vén lọn tóc vướng trên cổ. Làn da trắng muốt phản chiếu ánh chiều tà qua khe cửa.
Đêm nay, cô sẽ lại bị đem ra “ban thưởng” như một món quà. Nhưng đêm nay… cũng là đêm đầu tiên cô chọn người sẽ gục dưới chân mình.
Bình luận facebook