• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ

  • Chương 69: Phần thưởng

Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng.
Một nha hoàn tạp dịch cúi người bước vào, không dám nhìn thẳng. Dù cho trước mắt là nô lệ thì với thân phận một trận pháp sư, một tu luyện giả thì cũng cao hơn nha hoàn tạp dịch như cô một bậc.
“Uyển Nô, mời đến khu tắm phía Đông.”
Lý Uyển Như không nói, chỉ khẽ gật đầu. Cô đi theo ả nha hoàn, bước chân nhẹ, làn váy dài thướt tha phấp phới phía sau.
Phòng tắm của nô lệ thượng phẩm rất khác biệt, dù đơn sơ nhưng vẫn giữ sự sạch sẽ nhất định. Hơi nước mờ ảo bao phủ, một bồn nước nóng đã được chuẩn bị sẵn.
Nha hoàn không hỏi gì. Cô ta tự tay cởi áo ngoài cho Lý Uyển Như, lấy khăn mềm kỳ sạch tay chân, gội đầu, rửa sạch thân thể.
Lý Uyển Như tận hưởng cảm giác thư thái hiếm hoi mà ả nha hoàn mang lại. Đã rất lâu rồi, phải đến nửa năm từ khi cô trùng sinh tới giờ mới cảm nhận được một người phục vụ cô tắm rửa như tiểu nha hoàn Triệu Lam khi xưa.
Nhớ đến tiểu nha hoàn e lệ, ngoan ngoãn kia khiến cho Lý Uyển Như không khỏi cảm khái, có lẽ cô ấy đã chết sau khi kỹ viện bị quân Sở tàn phá rồi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nha hoàn kia lại lấy một bộ váy lụa mỏng màu bạc, cổ xẻ sâu, tà xẻ cao, gần như để lộ hoàn toàn đường cong cơ thể ra ngoài, giúp đỡ Lý Uyển Như mặc lên cơ thể đẫy đà.
“Trang điểm luôn đi.”
Lý Uyển Như khẽ nói, giọng không cao, nhưng là mệnh lệnh.
Nha hoàn hơi khựng lại, ả giúp Uyển nô này tắm rửa hàng tuần nay nhưng lần đầu mới thấy cô nói chuyện với mình, trước đây cô tựa như một khúc gỗ vậy, mặc cho bản thân chăm sóc cũng không đưa ra bất cứ ý kiến gì.
Nha hoàn sững người nhưng chỉ thoáng chốc, rồi răm rắp lấy ra hộp son phấn, tỉ mỉ kẻ mắt, tô môi, dặm má, chải tóc cho Lý Uyển Như.
Còn nữ nô cũng nhận ra mình xử sự có chút không đúng, có lẽ cô nghĩ về tiểu nha hoàn Triệu Lam nên vẫn lầm tưởng mình đang là kỹ nữ đang được chăm sóc. Dư âm của việc hợp nhất nhân cách quả thực vẫn ảnh hưởng tới suy nghĩ của Lý Uyển Như.
Một lát sau, bóng dáng trong gương đồng phản chiếu là một nữ nô mỹ lệ, dịu dàng, toát lên hương vị của dâm đãng thuần phục.
Không ai nhìn ra… trong đôi mắt kia, sự thâm trầm dần tan biến mất, để lại vẻ vô hồn như trước đây, vẫn thể hiện ra rằng mình là một nô lệ nhu thuận, nghe lời và tuyệt đối phục tùng.
Bầu không khí bên ngoài sảnh chính đã bắt đầu náo nhiệt. Tiếng cạn ly vang lên không ngớt, tiếng ồn ào bàn tán vang vọng khắp bản doanh.
Ngụy Doãn ngồi trên ghế đầu, sắc mặt hơi lạnh nhưng khóe môi nhếch nhẹ. Hắn cầm chén rượu, nâng lên:
“Phùng Sâm, lập được công lớn trong chiến dịch đánh dẹp ổ thổ phỉ biên giới. Một mình ám sát đầu lĩnh, không để lại dấu vết, khiến cả tiểu đội chỉ mất một mạng. Hắn khẳng định chiến lực mạnh mẽ của Thôn Thiên. Nâng ly, chúc mừng cho chiến thắng của Phùng Sâm.”
Đám dong binh xung quanh hô vang:
“Phùng huynh uy vũ!”
“Đội trưởng tương lai đấy!”
Ngụy Doãn liếc nhìn Phùng Sâm, chậm rãi nói:
“Ngươi đang được cân nhắc cho vị trí đội trưởng phân đội 11. Cố gắng làm tốt, ngươi sẽ có được thành quả xứng đáng với bản thân mình.”
Phùng Sâm hơi cúi đầu:
“Đa tạ phó đoàn.”
Ngụy Doãn gật đầu, tiếp lời:
“Ngươi không có nguyện vọng gì lớn lao về tiền bạc hay nữ nhân, nhưng có công phải thưởng là điều tất yếu. Nay ta ban thưởng nữ nô bên cạnh ta cho ngươi một đêm.”
“Uyển Nô đang đợi trong phòng phía tây. Đi đi. Hưởng thụ rồi suy nghĩ cho rõ: liệu mình có đủ tư cách chỉ huy người khác hay không.”
Tiếng hô lại vang lên, rượu tràn chén. Vài kẻ có chút hâm mộ Phùng Sâm đang bước ra ngoài nhưng phần lớn chỉ tập trung vào rượu thịt trước mắt, trời rét ngồi bên lửa hồng thưởng thức thịt thơm, rượu ngon chính là chân ái của cuộc sống dong binh.

Lý Uyển Như ngồi trên chiếc đệm lót lụa mỏng, giữa căn phòng nhỏ thắp nến mờ. Cửa sổ đóng kín, không có gió, chỉ có tiếng lửa nến rì rào cháy.
Trận pháp thắp sáng chỉ dùng ở sảnh chính, việc duy trì nó trong các gian phòng là quá tốn nguyên thạch nên phần lớn mọi người vẫn dùng nến, đèn dầu để thắp sáng.
Lúc này, ánh nến le lói hắt lên khuôn mặt yêu kiều của Lý Uyển Như, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhưng dấy lên một nét quyến rũ mê người. Thần trí thanh tỉnh, từng kỹ xảo hấp dẫn trong Hoan Du Thánh Điển lần lượt phô ra một cách rất tự nhiên, chỉ nháy mắt, nhấc tay của cô cũng tạo nên một sức hút lạ kỳ đối với kẻ khác.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên to dần, cánh cửa từ từ được mở ra. Lý Uyển Như vội vàng chuyển từ ngồi sang quỳ, hai tay chạm đất, trán đè lên tay, mông chổng lên, lưng uốn cong.
Nhân cách đồng nhất nên hành động dù có hèn mọn như nào thì vị thánh nữ cao cao tại thượng trước đây vẫn có thể làm được trơn tru, như một nô lệ đã quen với phục tùng vậy.
Một phần bản thân từng là kỹ nữ, một phần từng là công cụ, một phần là người chấp chưởng quyền lực. Cô không xấu hổ. Chỉ cần điều này phục vụ mục tiêu.
Cánh cửa đẩy ra, qua ánh sáng từ ngọn nến có thể thấy được chân dung của hắn. Hắn không quá cao, chỉ hơn Lý Uyển Như một chút, dáng người không mấy nổi bật. Gương mặt đen có vài vết sẹo phá đi nhan sắc có phần anh tuấn của hắn trước đây, một vết sẹo dài từ mép môi đến tận bên tai làm hắn có phần hung dữ.
Thế nhưng điểm đặc biệt của Phùng Sâm không phải ngoại hình mà là hành động, hắn có thói quen không bao giờ bước vào nơi mình chưa kiểm tra. Hắn đứng ngoài cửa một lúc, mắt đảo quanh căn phòng chứ không tập trung vào dáng vẻ hèn mọn đang quỳ chào hắn. Hiển nhiên một kẻ chiến đấu bằng bẫy rập và ám sát sẽ cần đưa ra suy đoán để giữ an toàn cho bản thân mọi lúc mọi nơi.
Cảm thấy không có gì nguy hiểm, Phùng Sâm mới cất bước vào trong phòng, đứng trước người Lý Uyển Như, nghe cô chào đón hắn:
“Uyển nô ra mắt chủ nhân Phùng Sâm, xin chủ nhân cho Uyển nô được phục vụ ngài.”
Phùng Sâm không phải kẻ ham nữ sắc, Thôn Thiên dong binh đoàn ai cũng biết điều đó, nhưng không ham mê và không phản ứng là hai phạm trù khác nhau. Một nô lệ ngoan ngoãn như Lý Uyển Như, lại rất xinh đẹp quyến rũ quả thực cũng kích thích hắn đôi phần.
Phùng Sâm không trả lời ngay.
Hắn đứng trước dáng người đang quỳ cúi, ánh nến đổ bóng mềm lên sống lưng uốn cong và đôi vai nhỏ nhắn. Một nhịp thở kéo dài, rồi hắn bước tới, chậm rãi ngồi xuống tấm đệm trải trước mặt cô.
Một tay nhẹ nâng cằm Lý Uyển Như lên, buộc ánh mắt cô phải nhìn thẳng vào mình.
“Thật sự… ngoan như lời đồn?” Hắn lẩm bẩm, chất giọng khàn đặc.
Ánh mắt Lý Uyển Như ngập nước, long lanh như đang sẵn sàng vỡ ra, nhưng vẫn vững vàng, như một chiếc gương phản chiếu chính dục vọng trong mắt hắn.
“Uyển Nô sẵn sàng phục vụ tất cả yêu cầu của chủ nhân.” Cô đáp, không một chút do dự.
Hắn đặt tay lên vai cô, kéo nhẹ lớp áo lụa mỏng trượt xuống, để lộ bờ vai trần mịn màng, làn da mát lạnh dưới đầu ngón tay. Lý Uyển Như ngoan ngoãn quỳ, không bộc lộ bất cứ tia phản kháng nào, theo đúng bản năng nô lệ.
Phùng Sâm thưởng thức cơ thể quyến rũ của ả nô lệ. Hắn không vội lao vào chiếm đoạt như những kẻ khác từng được "ban thưởng".
Hắn đưa tay vuốt dọc theo xương quai xanh, từng ngón tay lần xuống vòng eo mềm, như đang thăm dò từng tấc da thịt một cách kiểm soát.
“Chủ nhân muốn kiểu gì?”
Lý Uyển Như thì thầm hỏi, giọng nhẹ như khói.
“Không cần nói. Làm đi.”
Lý Uyển Như quỳ giữa hai chân hắn, ngón tay thon dài lần mò tháo từng nút áo, không hề hấp tấp, chỉ chậm rãi như thể đang bóc một món lễ vật linh thiêng. Mỗi cử động của cô đều mang theo một vẻ thuần phục tự nhiên, như thể bản thân sinh ra là để làm việc này.
Môi cô chạm nhẹ lên rốn hắn, rồi dọc theo đường sống bụng, lưu lại từng dấu hôn nhạt. Bàn tay cô đặt lên ngực hắn, nhịp tim mạnh mẽ đập dưới lớp da rắn chắc.
Cuối cùng là một nụ hôn sâu lên dương vật thô to của Phùng Sâm, lưỡi Lý Uyển Như đảo quanh đầu khấc, liếm mút hết mùi vị hôi nồng của thân nam căn. Cô hé miệng xinh tựa cánh hoa, ngậm lấy toàn thân dương vật, hóp má không ngừng mút lấy.
Khi Phùng Sâm đè Lý Uyển Như xuống tấm nệm nhung đỏ thắm, không khí trong căn phòng như đặc quánh lại, ngập tràn hơi thở nóng rực của cả hai. Ánh nến chập chờn chiếu lên cơ thể cô, làm nổi bật từng đường cong mềm mại, từ đôi gò bồng căng tròn đến vòng eo thon thả, như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ.
Uyển Nô không kháng cự, đôi chân thon dài mở ra chậm rãi, từng động tác như một lời mời gọi đầy mê hoặc, nhưng cũng mang vẻ cam chịu đầy kiêu hãnh. Đôi tay cô trượt lên ôm lấy cổ tên dong binh, những ngón tay mảnh mai lùa vào mái tóc đen nhánh, kéo hắn áp sát vào cơ thể mình. Chân cô khẽ móc sau lưng hắn, gót chân mềm mại lướt nhẹ trên da thịt, tạo nên một nhịp điệu hoàn hảo, như một vũ điệu được dàn dựng tỉ mỉ.
Dương vật của Phùng Sâm căn đúng vị trí quan trọng, len lỏi qua hai mép âm hộ, tiến nhập vào vị trí âm đạo đang tràn đầy dâm thủy của ả nô lệ.
“Xin… hãy sâu hơn ... Ah... ah... chủ nhân.”
Lý Uyển Như thì thầm, giọng run rẩy, như thể đang tan chảy trong khoái cảm. Nhưng đôi mắt cô, ẩn dưới hàng mi dài, vẫn lóe lên một tia sắc lạnh, tỉnh táo, như một người cầm cương đang kiểm soát cả ván cờ.
Phùng Sâm khựng lại một khoảnh khắc, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên xen lẫn thèm khát. Hắn không ngờ một nữ nô lệ lại có thể khiến máu trong người hắn sôi sục đến vậy. Nhưng chính cái khoảnh khắc đó, cái tia dao động trong mắt cô, lại như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng trong hắn. Hắn cúi xuống, đôi môi chiếm lấy môi Lý Uyển Như trong một nụ hôn sâu, hung bạo, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi cô, như muốn nuốt trọn từng hơi thở. Tay hắn siết chặt hông cô, những ngón tay bấu vào da thịt mềm mại, kéo cô sát vào mình, cảm nhận cơ thể cô áp chặt, nóng bỏng và run rẩy dưới hắn.
Uyển Nô đáp lại, không chỉ với sự thuần phục mà còn với một sự chủ động đầy ma mị. Cô rướn người lên, ngực cô ép chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, để hắn cảm nhận từng nhịp thở gấp gáp, từng nhịp tim đập loạn. Đôi tay cô trượt dọc sống lưng hắn, móng tay khẽ cào nhẹ, vừa đủ để tạo nên những đợt sóng rạo rực lan khắp cơ thể hắn. Chân cô quấn chặt hơn, gót chân ấn sâu vào hông hắn, kéo hắn vào sâu hơn, nhịp nhàng theo từng cú thúc mạnh mẽ. Mỗi chuyển động của cô là một lời thì thầm vô thanh, vừa mời gọi vừa thách thức, như thể cô đang dẫn dắt hắn vào một mê cung khoái lạc.
Lý Uyển Như nghiêng đầu, môi lướt qua vành tai hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt, kèm theo một tiếng rên khe khẽ, ngắt quãng, như tiếng mèo con kêu trong đêm.
“Chủ nhân…... Ah... ah... mạnh hơn ... Ah... ah... … xin ngài…”
Cô thì thầm, giọng lạc đi trong khoái cảm, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, như một nữ hoàng đang điều khiển con rối. Tiếng rên của cô không ồn ào, mà là những âm thanh run rẩy, chân thật, như thể cô đang bị hắn dẫn dắt đến tận cùng của bản năng. Nhưng kỳ thực, cô biết chính xác cách khiến hắn điên cuồng, từng tiếng thở dốc, từng cái rùng mình, đều được cô tính toán để khơi gợi dục vọng sâu nhất trong Phùng Sâm. Hoan Du Thánh Điển giờ đây được Lý Uyển Như vận dụng cực kỳ thuần thục tựa như bản năng của cơ thể.
Phùng Sâm, như bị thiêu đốt bởi lời thì thầm ấy, đẩy nhanh nhịp độ. Mỗi cú thúc của hắn mạnh mẽ, dứt khoát, như muốn xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô, khẳng định quyền uy của một chiến binh. Nhưng Uyển Nô không chỉ nằm đó chịu đựng. Cô đáp lại bằng cách siết chặt cơ thể, cơ bắp bên trong cô co bóp nhịp nhàng, như một vũ điệu bí mật được dệt nên chỉ để dành cho hắn.
Mỗi lần dương vật hắn tiến sâu, cô rướn người lên, hông cô nhấp nhô theo một nhịp điệu hoàn hảo, như sóng vỗ vào bờ, khiến cả hai hòa quyện trong một cơn lốc khoái cảm. Đôi tay cô trượt xuống, bám lấy hông hắn, ngón tay bấu nhẹ, điều chỉnh nhịp độ một cách tinh tế, như thể đang dẫn dắt hắn mà không để hắn nhận ra.
Tiếng rên của Lý Uyển Như trở nên dồn dập hơn, nhưng vẫn giữ được sự kiềm chế đầy nghệ thuật.
“A… chủ nhân… tuyệt quá ... Ah... ah... ”
Cô thở hắt ra, giọng run rẩy, ngắt quãng, như thể không thể chịu nổi sự mãnh liệt của Phùng Sâm.
Nhưng mỗi âm thanh đều được Lý Uyển Như thốt ra ngay bên tai hắn, đủ gần để hơi thở nóng bỏng của cô làm da hắn rùng mình. Cô cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt mờ sương như chìm trong khoái lạc, nhưng sâu thẳm trong đó, thần trí cô vẫn tỉnh táo, lạnh lùng, như một người chơi cờ đang đi nước cờ quyết định.
Tên dong binh bị cuốn vào nhịp điệu của nữ nô, càng lúc càng mất kiểm soát. Tay hắn trượt xuống, bấu chặt vào đùi cô, nâng chân cô cao hơn, mở rộng hơn, để mỗi cú thúc của hắn chạm đến điểm sâu nhất. Uyển Nô đáp lại bằng một tiếng rên dài, khe khẽ, như một giai điệu ma mị, hòa quyện với tiếng thở nặng nhọc của hắn.
Lý Uyển Như rướn ngực lên, hai bầu vú rung rung theo từng nhịp nhấp, để hắn cảm nhận sự mềm mại của da thịt, và rồi, trong một khoảnh khắc, cô siết chặt hơn, cơ thể cô như một lưỡi dao sắc bén, vừa dịu dàng vừa nguy hiểm, khiến hắn không thể dừng lại.
Khi cả hai chạm đến đỉnh điểm, Uyển Nô rướn người lên lần cuối, môi cô cắn nhẹ vào vai hắn, để lại một dấu vết đỏ mờ, như đánh dấu chiến thắng của riêng cô. Tiếng rên cuối cùng của cô, một âm thanh kéo dài, run rẩy, hòa lẫn với tiếng gầm khẽ trong cổ họng hắn, như thể cả hai đang cùng rơi vào một vực thẳm khoái lạc. Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô vẫn sắc lạnh, như thể cô đã tính toán mọi thứ từ đầu.
“Đây là lần đầu, ta sẽ cho ngươi cảm giác chinh phục.”
Lý Uyển Như nghĩ, môi khẽ cong lên trong bóng tối, môi dưới thì khép mở liên hồi mặc cho tinh dịch chảy dài xuống giường.
“Nhưng lần sau, ngươi sẽ quỳ xin được gặp ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom