hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 70: Cừu, Sói?
Phùng Sâm tỉnh dậy khi trời vẫn chưa sáng rõ.
Ánh sáng lờ mờ từ khe hở của chiếc cửa sổ tràn vào, chiếu lên gương mặt đầy vết sẹo của hắn. Những đường nứt gãy dữ tợn chạy từ má xuống cổ, mỗi một vết là một ký ức nhuốm máu trong đời dong binh. Người ngoài nhìn thấy khuôn mặt đó thường ngoảnh mặt quay đi, vừa sợ hãi, vừa ghê tởm. Nhưng khi hắn cúi xuống nhìn bóng mình phản chiếu trên lưỡi dao, thứ khiến hắn rúng động lại không phải những vết sẹo, mà là biểu cảm... nhu hòa đến kỳ lạ đang phủ lên khuôn mặt từng luôn lạnh như sắt nguội.
Phùng Sâm cau mày. Hắn chưa từng có biểu cảm đó, không, không thể có được.
Nhưng sáng nay, khi tỉnh giấc bên Lý Uyển Như, hắn bỗng không còn muốn rời đi như mọi lần. Dù biết bản thân chỉ là một người được ban thưởng, dù chẳng ai trong họ thốt ra lời nào suốt đêm qua, hắn vẫn không thể phủ nhận một thứ cảm giác kỳ quái đang dâng lên: lưu luyến.
Nàng không đẹp theo kiểu hoa lệ. Nhưng từng động tác của nàng như được tính toán từ trước, ánh mắt nhẹ lướt, ngón tay lướt qua tấm ngực hắn như vô tình mà cố ý. Mỗi lần nàng chạm vào, hắn cảm thấy không phải mình đang chinh phục nàng… mà là bị dẫn dắt, bị cuốn theo, bị dụ dỗ đến tận nơi sâu nhất trong bản năng đàn ông mà hắn tưởng đã chôn vùi.
Phùng Sâm nhớ rõ mình từng lạnh lùng từ chối vô số nữ nhân. Trong giới dong binh, ai cũng biết hắn là kẻ vô dục, càng là nữ, càng không tin. Nhưng chỉ trong một đêm, niềm tin sắt đá ấy như một tấm lưới rách bị gió xuyên qua.
Hắn ngồi dậy, đôi vai rắn rỏi khẽ động. Bàn tay chai sần nhẹ kéo tấm chăn phủ ngang thân thể của Lý Uyển Như. Nàng vẫn đang ngủ, nét mặt an nhiên như không biết chuyện đêm qua đã để lại sóng gió gì trong lòng hắn.
“Không thể như vậy…” Hắn nghĩ. “Chỉ là một phần thưởng… chỉ là xác thịt…”
Nhưng bàn tay hắn lại không dứt khoát buông ra được. Hắn nhìn nàng lần cuối, thật lâu.
Rồi hắn đứng dậy, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Một con sói với gương mặt đầy sẹo, vốn chỉ biết giết chóc và cẩn trọng, giờ lại bị một ánh mắt, một nụ cười mơ hồ, làm cho dao động.
Chợt, tách một tiếng búng tay vang lên, Phùng Sâm cảm thấy dục hỏa trong cơ thể mình dâng trào lên, hạ thân cương cứng hơn cả đêm qua, sự thèm khát phụ nữ chưa bao giờ xuất hiện giờ đây lan tràn toàn thân của hắn.
Tiếp đó, tiếng sột soạt cất lên sau lưng Phùng Sâm, một tiếng rên khẽ lọt vào tai của hắn, sau đó là một vòng tay nhỏ xinh ôm lấy bụng hắn từ phía sau, mười ngón tay tinh xảo đặt trên dương cụ cứng ngắt của hắn.
“Chủ nhân vội vã vậy. Ở cùng Uyển nô thêm một chút nữa thôi.”
Giọng nói ngọt ngào của ả nô lệ thiêu đốt lý trí của Phùng Sâm, một kẻ cực kỳ cẩn trọng giờ đây như điên cuồng. Hắn kéo bàn tay của Lý Uyển Như khỏi bụng, đẩy lui cô vào bên cạnh bàn, móc ra dương vật nhắm thẳng vào âm hộ bắt đầu rỉ nước nhờn của cô mà tiến hành trừu sáp.
…
Khi Lý Uyển Như rời khỏi gian phòng phía tây, trời đã ngả giữa trưa. Một tên tạp dịch đã lặng lẽ đặt phần ăn sáng ngoài cửa từ sớm, canh loãng và cháo trắng nguội ngắt, nhưng đủ để bồi bổ phần nào thể lực sau một đêm bị Phùng Sâm chiếm đoạt đến kiệt quệ.
Cô bước đi, mỗi bước đều thận trọng như đang đo từng tấc đất. Gương mặt tái nhợt dần khôi phục lại nét trống rỗng thường trực. Ánh mắt cụp xuống, nhịp thở đều đặn, vai thu nhỏ lại, tất cả từng chi tiết đều được điều chỉnh tỉ mỉ để khôi phục hình tượng của một nô lệ hoàn toàn khuất phục, không còn gì gọi là cá tính hay ý chí phản kháng.
Không ai có thể liên tưởng dáng hình hiện tại với người phụ nữ đêm qua đã chủ động bày ra từng chiêu thức của Hoan Du Thánh Điển, khiến một kẻ lãnh đạm như Phùng Sâm cũng phát điên vì si mê.
Cô không được để lộ bất kỳ điều gì. Không thể để lộ rằng mình đang điều khiển. Không thể để ai biết đêm qua không phải là sự ban thưởng mà là một ván cờ.
Khi đến sảnh chính, nơi các dong binh thường tụ họp sau buổi luyện tập sáng, không khí bên trong đã ồn ã như một cái chợ. Cuối năm, số nhiệm vụ từ phân bộ giảm mạnh, nhiều đội viên được nghỉ, càng khiến đám người vô sự này thích tụ tập, tán gẫu, cười nói tục tằn.
Tiếng cười ngả ngớn vang lên không dứt, và tất nhiên, đề tài luôn xoay quanh nữ nhân, mà tâm điểm chính là nô lệ của phó đoàn trưởng.
Khi Lý Uyển Như bước vào, tiếng nói chuyện khựng lại.
Bóng dáng yểu điệu, nước da mịn màng, đôi mắt như ngấn nước, bờ môi có chút sưng đỏ, tất cả đập vào mắt như một cú tát ngọt ngào lên dục vọng đang âm ỉ trong đám đàn ông không được thỏa mãn.
Tiếng huýt sáo vang lên. Vài lời trêu đùa thô lỗ, vài cái nháy mắt đầy ẩn ý.
Nhưng hôm nay… phản ứng của Lý Uyển Như khác hẳn.
Không còn là gương mặt lạnh như tượng đá hay ánh mắt chết lặng như xưa. Thay vào đó là một vẻ e lệ mơ hồ, khuôn mặt thoáng đỏ, mắt hơi né tránh, dáng đi rụt rè hơn thường ngày.
Lý Uyển Như cúi đầu bước vội qua sảnh, không dám nhìn thẳng ai, hai má hồng ửng.
Bên dưới lớp áo vải thô sơ, làn da mịn màng vẫn còn lưu dấu móng tay của Phùng Sâm. Nhưng nguy hiểm hơn là dấu ấn dưới bụng, lúc này đang phản chiếu trọn vẹn dục vọng của đám dong binh trong sảnh.
Dù chỉ là ánh nhìn thèm khát, một vài tưởng tượng tà dâm, nhưng dưới dấu ấn Dục vọng, tất cả như hóa thành dòng hỏa diễm trào ngược, thiêu đốt cơ thể cô từ bên trong.
Hạ thân ẩm ướt không phải vì ham muốn thật sự… mà là tác dụng phản chiếu từ chính tâm niệm dơ bẩn của đám người kia.
Mỗi bước đi của cô là một lần ý chí bị bào mòn. Một sai sót nhỏ, một cảm xúc lệch khỏi ranh giới tự kiểm soát, có thể khiến cô biến thành đúng như cách bọn chúng muốn, một con lợn cái biết rên rỉ và ngửa mình phục vụ dục vọng.
Không. Cô không cho phép.
Lý Uyển Như bóp chặt cổ tay mình khi đến hành lang phía sau, lấy đau đớn làm dịu đi cảm giác hưng phấn. Không ai được phép biết cô đang tỉnh táo. Cô cần giữ vai diễn của một con nô lệ hoàn toàn không còn khả năng phản kháng.
Hành lang dài dẫn thẳng đến phòng của Ngụy Doãn. Lý Uyển Như không gõ cửa, nô lệ không có quyền đó, chỉ lặng lẽ bước vào rồi quỳ xuống theo đúng quy chuẩn.
Trong phòng, Ngụy Doãn đang lật xem một tập tài liệu dày, càng cuối năm các vấn đề sổ sách của dong binh đoàn càng nhiều mà bản thân Ngụy Doãn không có nhân sự phù hợp trong việc xem xét sổ sách nên tất cả công việc giấy tờ đều đổ dồn lên đầu hắn.
Ánh sáng từ chiếc đèn khắc đầy phù văn chiếu lên gương mặt hắn, để lộ một khuôn mặt khá anh tuấn dù hắn đã ở tuổi ngũ tuần, ánh mắt thâm trầm, nghiêm nghị khiến cho Ngụy Doãn càng toát lên vẻ uy nghiêm của một kẻ nắm quyền lực.
Ngụy Doãn ngồi ở đầu phòng, một tay chống cằm, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua thân thể nàng rồi lại quay về với trang sách trong tay.
Hắn không nhìn cô quá lâu, cũng không cần thiết. Hắn biết rõ nô lệ của mình là loại gì, biết rõ mỗi phản ứng, mỗi sắc mặt đều là kết quả của quá trình huấn luận và khế ước khống chế.
Chỉ khi đã xem xong tài liệu trên tay, hắn mới đặt nó sang một bên. Ngón tay thô ráp gõ lên mặt bàn từng tiếng lạch cạnh.
Chẳng có câu hỏi, chẳng cần lời chào. Chỉ là một câu nói hờ hững nhưng đầy mệnh lệnh:
“Lại đây. Phục vụ.”
Lý Uyển Như không đáp, chỉ cúi đầu, bước tới như một cái bóng, mỗi bước nhẹ nhàng, không một tiếng động. Cô quỳ xuống dưới chân hắn, đầu gối chạm tấm thảm lông dày, đôi tay đặt lên đùi Ngụy Doãn, ngón tay thon dài khẽ bấu vào lớp vải áo choàng. Động tác chậm rãi, thuần thục, như một nghi thức khắc sâu vào bản năng.
Ngụy Doãn không ngẩng đầu, mắt dán vào trang sách mới, nhưng khóe môi khẽ nhếch, chờ màn trình diễn của cô. Uyển Nô hiểu ý, không cần thêm mệnh lệnh. Cô cúi thấp, mái tóc đen dài trượt xuống, chạm đùi hắn như dòng nước mát. Đôi tay cô lướt lên, kéo lớp áo choàng ra, để lộ dương vật cương cứng, to lớn, căng đầy sức mạnh. Môi cô chạm vào đầu khấc, một cái hôn nhẹ, rồi lưỡi lướt quanh, chậm rãi, ướt át, như nếm một món ăn quý giá.
“Ưm…” Lý Uyển Như rên khe khẽ, tiếng thở dốc thoát ra ngay dưới hắn, vừa chân thật vừa kích thích. Môi cô ngậm lấy, lưỡi quấn quanh dương vật, liếm từ gốc lên đỉnh, từng động tác nhịp nhàng, như một vũ điệu dâm đãng. Cô bú chậm, sâu, đôi môi mọng trượt dọc chiều dài, khiến hắn cảm nhận từng đợt khoái cảm dâng trào. Tay cô đặt lên đùi hắn, móng tay cào nhẹ, làm da thịt hắn rần rần.
Ngụy Doãn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ngón tay gõ nhịp trên bàn, nhưng hơi thở hắn nặng hơn, ngực phập phồng rõ rệt. Hắn lật một trang sách, như cố giữ vẻ làm chủ, nhưng bàn tay còn lại đã trượt xuống, lùa vào tóc cô, siết chặt, kéo đầu cô sát hơn.
“Bú mạnh hơn,” hắn ra lệnh, giọng khàn, đầy dục vọng.
Uyển Nô đáp lại ngay, môi siết chặt, lưỡi xoáy nhanh, liếm láp quanh đầu dương vật, rồi ngậm sâu tận gốc, khiến Ngụy Doãn hít vào một hơi.
“Chủ… chủ nhân…”
Cô thì thầm giữa những nhịp bú, giọng run, như chính cô cũng chìm trong khoái lạc. Nhưng ánh mắt cô, nếu hắn nhìn xuống, vẫn sắc lạnh, tỉnh táo, như kẻ điều khiển nắm cả thế cục.
Lý Uyển Như đẩy nhịp độ lên, đầu nhấp nhô nhanh hơn, môi và lưỡi phối hợp hoàn hảo, tạo ra những âm thanh ướt át, dâm dục vang trong không gian tĩnh lặng.
“Ư… ưmm…”
Ả nô lệ rên khẽ, tiếng rên nhỏ nhưng đầy kích thích, phả hơi nóng vào da thịt Ngụy Doãn, khiến dương vật hắn càng căng cứng. Một tay cô trượt xuống, vuốt ve hai hòn bi, ngón tay xoa nắn, như muốn đẩy hắn đến giới hạn.
Đột nhiên, cánh cửa gỗ nặng nề bật mở, tiếng bản lề kêu kẽo kẹt phá tan không khí. Một tên thuộc hạ, mặt mày hớt hải, bước vào, tay cầm cuộn giấy báo cáo.
“Thưa phó đoàn, nhiệm vụ tại phía Bắc đã…”
Hắn khựng lại, mắt mở to, khi ánh sáng nến chiếu rõ cảnh tượng: Uyển Nô quỳ dưới bàn, mái tóc đen rối bời, môi vẫn ngậm chặt dương vật Ngụy Doãn, đầu cô nhấp nhô chậm rãi, không hề dừng lại dù có kẻ xâm nhập.
Ngụy Doãn không hề nao núng. Ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua tên thuộc hạ, như thể sự xuất hiện của gã chỉ là một con ruồi vo ve.
“Nói.”
Hắn ra lệnh, giọng trầm thấp, không chút dao động, dù hơi thở hắn vẫn nặng nhọc vì khoái cảm từ miệng Uyển Nô. Hắn siết chặt tóc cô, kéo đầu cô sâu hơn, như muốn khẳng định quyền lực tuyệt đối ngay cả trong khoảnh khắc này.
Tên dong binh lắp bắp, mặt đỏ bừng, cố tránh nhìn xuống dưới bàn, nhưng ánh mắt hắn vẫn vô tình lướt qua Uyển Nô. Cô không dừng lại, môi vẫn bú mút, lưỡi lướt quanh dương vật, thậm chí còn đẩy nhịp nhanh hơn, như thể sự hiện diện của kẻ thứ ba càng kích thích cô.
“Ư… chủ nhân…”
Lý Uyển Như rên khe khẽ, giọng ngắt quãng, phả hơi nóng vào da thịt hắn, khiến tên thuộc hạ càng lúng túng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Nhiệm vụ… phía Bắc… đã hoàn thành, thưa ngài.”
Gã lí nhí, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng mắt không thể rời khỏi cảnh tượng dâm đãng dưới bàn. Uyển Nô, như cảm nhận được ánh nhìn của gã, khẽ nghiêng đầu, để lộ một bên má ửng hồng, môi mọng ướt át trượt dọc dương vật, tạo ra những âm thanh ướt át rõ ràng hơn. Cô liếm chậm lại, lưỡi xoáy quanh đầu khấc, như đang trêu ngươi cả hai người đàn ông.
Ngụy Doãn nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh quét qua tên thuộc hạ.
“Xong rồi thì cút!”
Hắn gầm khẽ, tay vẫn siết tóc Uyển Nô, đẩy hông lên, nhịp nhàng với từng cái ngậm sâu của cô. Tên thuộc hạ vội vàng cúi đầu, lùi ra ngoài, cửa đóng sầm lại, để lại không khí đặc quánh dục vọng.
Uyển Nô không hề dừng lại, cô bú nhanh hơn, lưỡi liếm láp dọc thân dương vật, ngậm sâu đến tận gốc, khiến Ngụy Doãn gầm lên trong cổ họng. Hắn rít qua kẽ răng:
“Mẹ nó… Thoải mái quá”
Tay Ngụy Doãn siết chặt tóc cô, hông đẩy mạnh, phóng ra tinh dịch ngập trong miệng cô. Lý Uyển Như ngậm lấy tất cả, lưỡi liếm sạch từng giọt, rồi chậm rãi rút lui, lau nhẹ môi, nụ cười trên môi dịu dàng nhưng đầy ẩn ý.
Ngụy Doãn thở nặng, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng lóe lên một tia khao khát không thể che giấu.
“Tốt, ngươi lui về nghỉ ngơi đi”
Hắn nói, giọng trầm, rồi lại cầm một tệp tài liệu khác tiếp tục công việc.
Ánh sáng lờ mờ từ khe hở của chiếc cửa sổ tràn vào, chiếu lên gương mặt đầy vết sẹo của hắn. Những đường nứt gãy dữ tợn chạy từ má xuống cổ, mỗi một vết là một ký ức nhuốm máu trong đời dong binh. Người ngoài nhìn thấy khuôn mặt đó thường ngoảnh mặt quay đi, vừa sợ hãi, vừa ghê tởm. Nhưng khi hắn cúi xuống nhìn bóng mình phản chiếu trên lưỡi dao, thứ khiến hắn rúng động lại không phải những vết sẹo, mà là biểu cảm... nhu hòa đến kỳ lạ đang phủ lên khuôn mặt từng luôn lạnh như sắt nguội.
Phùng Sâm cau mày. Hắn chưa từng có biểu cảm đó, không, không thể có được.
Nhưng sáng nay, khi tỉnh giấc bên Lý Uyển Như, hắn bỗng không còn muốn rời đi như mọi lần. Dù biết bản thân chỉ là một người được ban thưởng, dù chẳng ai trong họ thốt ra lời nào suốt đêm qua, hắn vẫn không thể phủ nhận một thứ cảm giác kỳ quái đang dâng lên: lưu luyến.
Nàng không đẹp theo kiểu hoa lệ. Nhưng từng động tác của nàng như được tính toán từ trước, ánh mắt nhẹ lướt, ngón tay lướt qua tấm ngực hắn như vô tình mà cố ý. Mỗi lần nàng chạm vào, hắn cảm thấy không phải mình đang chinh phục nàng… mà là bị dẫn dắt, bị cuốn theo, bị dụ dỗ đến tận nơi sâu nhất trong bản năng đàn ông mà hắn tưởng đã chôn vùi.
Phùng Sâm nhớ rõ mình từng lạnh lùng từ chối vô số nữ nhân. Trong giới dong binh, ai cũng biết hắn là kẻ vô dục, càng là nữ, càng không tin. Nhưng chỉ trong một đêm, niềm tin sắt đá ấy như một tấm lưới rách bị gió xuyên qua.
Hắn ngồi dậy, đôi vai rắn rỏi khẽ động. Bàn tay chai sần nhẹ kéo tấm chăn phủ ngang thân thể của Lý Uyển Như. Nàng vẫn đang ngủ, nét mặt an nhiên như không biết chuyện đêm qua đã để lại sóng gió gì trong lòng hắn.
“Không thể như vậy…” Hắn nghĩ. “Chỉ là một phần thưởng… chỉ là xác thịt…”
Nhưng bàn tay hắn lại không dứt khoát buông ra được. Hắn nhìn nàng lần cuối, thật lâu.
Rồi hắn đứng dậy, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Một con sói với gương mặt đầy sẹo, vốn chỉ biết giết chóc và cẩn trọng, giờ lại bị một ánh mắt, một nụ cười mơ hồ, làm cho dao động.
Chợt, tách một tiếng búng tay vang lên, Phùng Sâm cảm thấy dục hỏa trong cơ thể mình dâng trào lên, hạ thân cương cứng hơn cả đêm qua, sự thèm khát phụ nữ chưa bao giờ xuất hiện giờ đây lan tràn toàn thân của hắn.
Tiếp đó, tiếng sột soạt cất lên sau lưng Phùng Sâm, một tiếng rên khẽ lọt vào tai của hắn, sau đó là một vòng tay nhỏ xinh ôm lấy bụng hắn từ phía sau, mười ngón tay tinh xảo đặt trên dương cụ cứng ngắt của hắn.
“Chủ nhân vội vã vậy. Ở cùng Uyển nô thêm một chút nữa thôi.”
Giọng nói ngọt ngào của ả nô lệ thiêu đốt lý trí của Phùng Sâm, một kẻ cực kỳ cẩn trọng giờ đây như điên cuồng. Hắn kéo bàn tay của Lý Uyển Như khỏi bụng, đẩy lui cô vào bên cạnh bàn, móc ra dương vật nhắm thẳng vào âm hộ bắt đầu rỉ nước nhờn của cô mà tiến hành trừu sáp.
…
Khi Lý Uyển Như rời khỏi gian phòng phía tây, trời đã ngả giữa trưa. Một tên tạp dịch đã lặng lẽ đặt phần ăn sáng ngoài cửa từ sớm, canh loãng và cháo trắng nguội ngắt, nhưng đủ để bồi bổ phần nào thể lực sau một đêm bị Phùng Sâm chiếm đoạt đến kiệt quệ.
Cô bước đi, mỗi bước đều thận trọng như đang đo từng tấc đất. Gương mặt tái nhợt dần khôi phục lại nét trống rỗng thường trực. Ánh mắt cụp xuống, nhịp thở đều đặn, vai thu nhỏ lại, tất cả từng chi tiết đều được điều chỉnh tỉ mỉ để khôi phục hình tượng của một nô lệ hoàn toàn khuất phục, không còn gì gọi là cá tính hay ý chí phản kháng.
Không ai có thể liên tưởng dáng hình hiện tại với người phụ nữ đêm qua đã chủ động bày ra từng chiêu thức của Hoan Du Thánh Điển, khiến một kẻ lãnh đạm như Phùng Sâm cũng phát điên vì si mê.
Cô không được để lộ bất kỳ điều gì. Không thể để lộ rằng mình đang điều khiển. Không thể để ai biết đêm qua không phải là sự ban thưởng mà là một ván cờ.
Khi đến sảnh chính, nơi các dong binh thường tụ họp sau buổi luyện tập sáng, không khí bên trong đã ồn ã như một cái chợ. Cuối năm, số nhiệm vụ từ phân bộ giảm mạnh, nhiều đội viên được nghỉ, càng khiến đám người vô sự này thích tụ tập, tán gẫu, cười nói tục tằn.
Tiếng cười ngả ngớn vang lên không dứt, và tất nhiên, đề tài luôn xoay quanh nữ nhân, mà tâm điểm chính là nô lệ của phó đoàn trưởng.
Khi Lý Uyển Như bước vào, tiếng nói chuyện khựng lại.
Bóng dáng yểu điệu, nước da mịn màng, đôi mắt như ngấn nước, bờ môi có chút sưng đỏ, tất cả đập vào mắt như một cú tát ngọt ngào lên dục vọng đang âm ỉ trong đám đàn ông không được thỏa mãn.
Tiếng huýt sáo vang lên. Vài lời trêu đùa thô lỗ, vài cái nháy mắt đầy ẩn ý.
Nhưng hôm nay… phản ứng của Lý Uyển Như khác hẳn.
Không còn là gương mặt lạnh như tượng đá hay ánh mắt chết lặng như xưa. Thay vào đó là một vẻ e lệ mơ hồ, khuôn mặt thoáng đỏ, mắt hơi né tránh, dáng đi rụt rè hơn thường ngày.
Lý Uyển Như cúi đầu bước vội qua sảnh, không dám nhìn thẳng ai, hai má hồng ửng.
Bên dưới lớp áo vải thô sơ, làn da mịn màng vẫn còn lưu dấu móng tay của Phùng Sâm. Nhưng nguy hiểm hơn là dấu ấn dưới bụng, lúc này đang phản chiếu trọn vẹn dục vọng của đám dong binh trong sảnh.
Dù chỉ là ánh nhìn thèm khát, một vài tưởng tượng tà dâm, nhưng dưới dấu ấn Dục vọng, tất cả như hóa thành dòng hỏa diễm trào ngược, thiêu đốt cơ thể cô từ bên trong.
Hạ thân ẩm ướt không phải vì ham muốn thật sự… mà là tác dụng phản chiếu từ chính tâm niệm dơ bẩn của đám người kia.
Mỗi bước đi của cô là một lần ý chí bị bào mòn. Một sai sót nhỏ, một cảm xúc lệch khỏi ranh giới tự kiểm soát, có thể khiến cô biến thành đúng như cách bọn chúng muốn, một con lợn cái biết rên rỉ và ngửa mình phục vụ dục vọng.
Không. Cô không cho phép.
Lý Uyển Như bóp chặt cổ tay mình khi đến hành lang phía sau, lấy đau đớn làm dịu đi cảm giác hưng phấn. Không ai được phép biết cô đang tỉnh táo. Cô cần giữ vai diễn của một con nô lệ hoàn toàn không còn khả năng phản kháng.
Hành lang dài dẫn thẳng đến phòng của Ngụy Doãn. Lý Uyển Như không gõ cửa, nô lệ không có quyền đó, chỉ lặng lẽ bước vào rồi quỳ xuống theo đúng quy chuẩn.
Trong phòng, Ngụy Doãn đang lật xem một tập tài liệu dày, càng cuối năm các vấn đề sổ sách của dong binh đoàn càng nhiều mà bản thân Ngụy Doãn không có nhân sự phù hợp trong việc xem xét sổ sách nên tất cả công việc giấy tờ đều đổ dồn lên đầu hắn.
Ánh sáng từ chiếc đèn khắc đầy phù văn chiếu lên gương mặt hắn, để lộ một khuôn mặt khá anh tuấn dù hắn đã ở tuổi ngũ tuần, ánh mắt thâm trầm, nghiêm nghị khiến cho Ngụy Doãn càng toát lên vẻ uy nghiêm của một kẻ nắm quyền lực.
Ngụy Doãn ngồi ở đầu phòng, một tay chống cằm, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua thân thể nàng rồi lại quay về với trang sách trong tay.
Hắn không nhìn cô quá lâu, cũng không cần thiết. Hắn biết rõ nô lệ của mình là loại gì, biết rõ mỗi phản ứng, mỗi sắc mặt đều là kết quả của quá trình huấn luận và khế ước khống chế.
Chỉ khi đã xem xong tài liệu trên tay, hắn mới đặt nó sang một bên. Ngón tay thô ráp gõ lên mặt bàn từng tiếng lạch cạnh.
Chẳng có câu hỏi, chẳng cần lời chào. Chỉ là một câu nói hờ hững nhưng đầy mệnh lệnh:
“Lại đây. Phục vụ.”
Lý Uyển Như không đáp, chỉ cúi đầu, bước tới như một cái bóng, mỗi bước nhẹ nhàng, không một tiếng động. Cô quỳ xuống dưới chân hắn, đầu gối chạm tấm thảm lông dày, đôi tay đặt lên đùi Ngụy Doãn, ngón tay thon dài khẽ bấu vào lớp vải áo choàng. Động tác chậm rãi, thuần thục, như một nghi thức khắc sâu vào bản năng.
Ngụy Doãn không ngẩng đầu, mắt dán vào trang sách mới, nhưng khóe môi khẽ nhếch, chờ màn trình diễn của cô. Uyển Nô hiểu ý, không cần thêm mệnh lệnh. Cô cúi thấp, mái tóc đen dài trượt xuống, chạm đùi hắn như dòng nước mát. Đôi tay cô lướt lên, kéo lớp áo choàng ra, để lộ dương vật cương cứng, to lớn, căng đầy sức mạnh. Môi cô chạm vào đầu khấc, một cái hôn nhẹ, rồi lưỡi lướt quanh, chậm rãi, ướt át, như nếm một món ăn quý giá.
“Ưm…” Lý Uyển Như rên khe khẽ, tiếng thở dốc thoát ra ngay dưới hắn, vừa chân thật vừa kích thích. Môi cô ngậm lấy, lưỡi quấn quanh dương vật, liếm từ gốc lên đỉnh, từng động tác nhịp nhàng, như một vũ điệu dâm đãng. Cô bú chậm, sâu, đôi môi mọng trượt dọc chiều dài, khiến hắn cảm nhận từng đợt khoái cảm dâng trào. Tay cô đặt lên đùi hắn, móng tay cào nhẹ, làm da thịt hắn rần rần.
Ngụy Doãn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ngón tay gõ nhịp trên bàn, nhưng hơi thở hắn nặng hơn, ngực phập phồng rõ rệt. Hắn lật một trang sách, như cố giữ vẻ làm chủ, nhưng bàn tay còn lại đã trượt xuống, lùa vào tóc cô, siết chặt, kéo đầu cô sát hơn.
“Bú mạnh hơn,” hắn ra lệnh, giọng khàn, đầy dục vọng.
Uyển Nô đáp lại ngay, môi siết chặt, lưỡi xoáy nhanh, liếm láp quanh đầu dương vật, rồi ngậm sâu tận gốc, khiến Ngụy Doãn hít vào một hơi.
“Chủ… chủ nhân…”
Cô thì thầm giữa những nhịp bú, giọng run, như chính cô cũng chìm trong khoái lạc. Nhưng ánh mắt cô, nếu hắn nhìn xuống, vẫn sắc lạnh, tỉnh táo, như kẻ điều khiển nắm cả thế cục.
Lý Uyển Như đẩy nhịp độ lên, đầu nhấp nhô nhanh hơn, môi và lưỡi phối hợp hoàn hảo, tạo ra những âm thanh ướt át, dâm dục vang trong không gian tĩnh lặng.
“Ư… ưmm…”
Ả nô lệ rên khẽ, tiếng rên nhỏ nhưng đầy kích thích, phả hơi nóng vào da thịt Ngụy Doãn, khiến dương vật hắn càng căng cứng. Một tay cô trượt xuống, vuốt ve hai hòn bi, ngón tay xoa nắn, như muốn đẩy hắn đến giới hạn.
Đột nhiên, cánh cửa gỗ nặng nề bật mở, tiếng bản lề kêu kẽo kẹt phá tan không khí. Một tên thuộc hạ, mặt mày hớt hải, bước vào, tay cầm cuộn giấy báo cáo.
“Thưa phó đoàn, nhiệm vụ tại phía Bắc đã…”
Hắn khựng lại, mắt mở to, khi ánh sáng nến chiếu rõ cảnh tượng: Uyển Nô quỳ dưới bàn, mái tóc đen rối bời, môi vẫn ngậm chặt dương vật Ngụy Doãn, đầu cô nhấp nhô chậm rãi, không hề dừng lại dù có kẻ xâm nhập.
Ngụy Doãn không hề nao núng. Ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua tên thuộc hạ, như thể sự xuất hiện của gã chỉ là một con ruồi vo ve.
“Nói.”
Hắn ra lệnh, giọng trầm thấp, không chút dao động, dù hơi thở hắn vẫn nặng nhọc vì khoái cảm từ miệng Uyển Nô. Hắn siết chặt tóc cô, kéo đầu cô sâu hơn, như muốn khẳng định quyền lực tuyệt đối ngay cả trong khoảnh khắc này.
Tên dong binh lắp bắp, mặt đỏ bừng, cố tránh nhìn xuống dưới bàn, nhưng ánh mắt hắn vẫn vô tình lướt qua Uyển Nô. Cô không dừng lại, môi vẫn bú mút, lưỡi lướt quanh dương vật, thậm chí còn đẩy nhịp nhanh hơn, như thể sự hiện diện của kẻ thứ ba càng kích thích cô.
“Ư… chủ nhân…”
Lý Uyển Như rên khe khẽ, giọng ngắt quãng, phả hơi nóng vào da thịt hắn, khiến tên thuộc hạ càng lúng túng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Nhiệm vụ… phía Bắc… đã hoàn thành, thưa ngài.”
Gã lí nhí, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng mắt không thể rời khỏi cảnh tượng dâm đãng dưới bàn. Uyển Nô, như cảm nhận được ánh nhìn của gã, khẽ nghiêng đầu, để lộ một bên má ửng hồng, môi mọng ướt át trượt dọc dương vật, tạo ra những âm thanh ướt át rõ ràng hơn. Cô liếm chậm lại, lưỡi xoáy quanh đầu khấc, như đang trêu ngươi cả hai người đàn ông.
Ngụy Doãn nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh quét qua tên thuộc hạ.
“Xong rồi thì cút!”
Hắn gầm khẽ, tay vẫn siết tóc Uyển Nô, đẩy hông lên, nhịp nhàng với từng cái ngậm sâu của cô. Tên thuộc hạ vội vàng cúi đầu, lùi ra ngoài, cửa đóng sầm lại, để lại không khí đặc quánh dục vọng.
Uyển Nô không hề dừng lại, cô bú nhanh hơn, lưỡi liếm láp dọc thân dương vật, ngậm sâu đến tận gốc, khiến Ngụy Doãn gầm lên trong cổ họng. Hắn rít qua kẽ răng:
“Mẹ nó… Thoải mái quá”
Tay Ngụy Doãn siết chặt tóc cô, hông đẩy mạnh, phóng ra tinh dịch ngập trong miệng cô. Lý Uyển Như ngậm lấy tất cả, lưỡi liếm sạch từng giọt, rồi chậm rãi rút lui, lau nhẹ môi, nụ cười trên môi dịu dàng nhưng đầy ẩn ý.
Ngụy Doãn thở nặng, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng lóe lên một tia khao khát không thể che giấu.
“Tốt, ngươi lui về nghỉ ngơi đi”
Hắn nói, giọng trầm, rồi lại cầm một tệp tài liệu khác tiếp tục công việc.
Bình luận facebook