hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 66: Sự tình
Mạo dáng vẻ gầy nhom, khuôn mặt có phần khắc khổ nhưng ánh mắt le lói sự sắc bén của hắn đang nhìn chằm chằm trước mặt. Một thân ảnh thanh niên thô kệch, ngũ quan bình thương đang ngồi xếp bằng, nguyên khí không ngừng dao động quanh thân hắn, hiển nhiên là đang trong trạng thái tu luyện.
Phun ra một ngụm trọc khí, thanh niên mở mắt, không ngạc nhiên khi thấy Mạo xuất hiện một cách bất ngờ. Hắn nhàn nhạt nói:
“Thân xác này không tệ, sức lực rất lớn, cơ thể tôi luyện hoàn hảo. Chỉ tiếc rằng lại sử dụng phương pháp luyện thể dân gian chứ không phải dùng nguyên khí trui rèn như các thế lực lớn.”
Mạo nhếch mép, lộ ra hàm răng ố vàng của hắn, nói:
“Không rõ tại sao, đám thế lực lớn kia gần đây thắt chặt đệ tử, việc săn lùng mấy kẻ tu vi Nhân cảnh khó càng thêm khó. Mà linh hồn ngươi đã tới giới hạn, ta đành phải tìm một kẻ trong chốn giang hồ cho ngươi mà thôi.”
Mạo ngừng một chút, tay hắn phất lên, như làm ảo thuật cầm lấy một bình đan dược từ hư không, ném tới trước mặt tên thanh niên:
“Phá Cảnh Đan, dùng nó mà đột phá tới Địa cảnh đi, Cuồng.”
Cuồng vươn tay nhận lấy, thở dài một hơi:
“Cho ta thêm ba năm, đan điền nhất định có thể đột phá một cách tự nhiên, dùng đan dược như vậy quả thực có nhiều vấn đề quá mức.”
Phá Cảnh Đan, trợ giúp Nhân cảnh tầng tám đột phá tới Địa cảnh. Đối với phương pháp tu luyện dân gian là dùng võ kỹ luyện thể, đan điền không thể vũng vàng như phương pháp dùng nguyên khí tôi luyện từ từ được. Nguyên khí hấp thụ quá yếu ớt chẳng thể xung kích cảnh giới Địa cấp nên phải dùng tới Phá Cảnh Đan để trợ giúp.
Nhưng dùng đan dược không phải cách hay, đối với một đan điền chẳng mấy chắc khỏe, dược lực và nguyên khí khổng lồ từ Phá Cảnh Đan có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới đan điền của tu luyện giả. Nếu thành công đột phá thì có thể dùng nguyên khí bồi bổ, chữa trị lại đan điền, còn nếu thất bại thì con đường tu hành cũng đến lúc chấm dứt rồi.
Chính vì thế dù đan điền trăm người có một không đến nỗi quý hiếm, Phá Cảnh Đan cũng bán đầy ngoài chợ nhưng Địa cảnh lại rất hiếm gặp. Muốn trở thành cường giả thì trước đó phải đối mặt với hiểm nguy khi phục dụng đan dược.
Cuồng mặc dù có chút không muốn dùng, nhưng hắn không có nhiều thời gian, chủ nhân cần hồi sinh thì bầy tôi như hắn phải tỏ ra giá trị chứ không phải là một Nhân cảnh nhỏ nhoi được. Hắn cần trở lại tu vi Thánh giả trong vòng năm mươi năm, để có thể chân chính phò tá cho chủ nhân của mình.
…
Tên ta là Trần Tự.
Ta chỉ là một dong binh tầng dưới, tu vi mới chạm đến Nhân cảnh tầng 5, vừa từ vùng đầm lầy phía đông trở về sau hơn ba tháng làm nhiệm vụ trinh sát độc lập. Vốn tưởng quay lại doanh địa Thôn Thiên sẽ vẫn như trước: lạnh lẽo, uể oải, ai làm việc nấy, mắt ai người nấy nhìn trời, không ai thèm để ý đến ai.
Vậy mà... vừa đặt chân tới cổng trại, ta đã cảm thấy bầu không khí có gì đó lạ thường.
Người gác cổng, gã Tào mập mà ta từng biết là lười biếng nhất độ đang đứng thẳng lưng, mắt sáng như sao, thậm chí còn chủ động chào ta với vẻ mặt... tươi cười?
Bước vào doanh địa, thứ ta thấy không phải là sự trì trệ thường thấy, mà là một nhóm dong binh trẻ đang miệt mài huấn luyện, từng tiếng hô vang vọng, động tác ra quyền tung cước vung lên liên tiếp. Có kẻ vung kiếm bổ đao đến mức người đầy mồ hôi trong cái tiết trời rét lạnh này.
Cái quái gì đang xảy ra thế?
Ta chưa kịp mở miệng hỏi thì gặp tên bằng hữu cũ tên La Đại, người trước kia còn từng tính bỏ trốn vì chán đoàn. Vậy mà giờ hắn bận rộn đến mức không thèm đứng lại chào, chỉ quay đầu ném lại một câu:
“Ngươi về rồi à? Mau đi báo danh đi, rồi còn lo thể hiện chút đi, không thì chẳng tới lượt đâu!”
“Tới lượt gì?” – ta gào theo.
Hắn dừng lại nửa bước, rồi quay đầu, ghé sát tai ta thì thầm, mắt ánh lên vẻ gì đó không rõ là khâm phục, ghen tị, hay... thèm khát:
“Uyển nô đấy. Nữ nô riêng của Ngụy phó đoàn.”
Ta nhíu mày. “Nô? Nô lệ thì có quái gì hay ho, trước đây ta đã chơi vài lần rồi mà.”
Hắn cười cười: “Đừng để chữ đó đánh lừa. Là nô đấy, nhưng ai cũng muốn tới gần. Ngươi biết không, nghe nói từ sau nhiệm vụ trước, Ngụy Doãn đại nhân sẽ ban thưởng ả cho dong binh nào xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ. Nói là phần thưởng, nhưng cũng là khảo nghiệm. Đứa nào được ban thưởng chính là lọt vào mắt xanh của đại nhân, cơ hội thăng tiến tuyệt đối là cao hơn đám người chúng ta tích từng chút điểm tích lũy một.”
Ta sững người. Lại hỏi: “Dù sao cũng chỉ là nô lệ, ả cũng đâu có gì đặc biệt cơ chứ?”
“Ngươi thì biết cái đéo gì? Ả không giống mấy thứ đồ chơi rẻ tiền trước kia. Nhu thuận, xinh đẹp, dáng người thì... thôi khỏi nói. Ngươi muốn gì, ả cũng làm, ngoan như mèo, dù bệnh hoạn cỡ nào cũng không phản kháng. Nghe nói từng bị xài đến rách ở phân bộ, ấy thế mà giờ vẫn như mới. Ngụy phó đoàn giữ ả như báu vật, nhưng cũng không ngại ban phát cho đám lập công. Có khi còn cho cả đội xem ả ‘diễn trò’ nữa cơ.”
“Trước đây Ngụy Doãn chẳng cho chúng ta có cơ hội chạm vào ả đâu, nhưng không rõ tại sao từ khi trở về, hắn lại hào phóng đến vậy, thi thoảng cũng đem ả ra trình diễn mấy trò thú vị. Chậc chậc, bờ mông ấy, cặp vú ấy làm ta phát điên mất.”
La Đại vừa liếm môi vừa nói, làm cho ta cảm giác có chút ớn lạnh.
Ta nhìn quanh – giờ thì ta hiểu rồi.
Không phải ai cũng có cơ hội tiến thân trong Thôn Thiên. Nhưng từ khi nô lệ tựa như nữ thần kia xuất hiện, người ta như có mục tiêu để đâm đầu vào. Khao khát được nàng “công nhận” trở thành động lực kỳ lạ cho tất cả đám dong binh sống cuộc sống có phần nhàm chán này.
Ngụy phó đoàn không cần ép buộc, không cần chém giết thị uy. Chỉ cần đứng phía sau một ả nô, là cả đoàn như được bơm máu.
Còn ta – Trần Tự – vừa quay về, bỗng cảm thấy mình... tụt lại phía sau quá xa.
…
Gió đông quét qua Đông Lĩnh trấn, mang theo hơi lạnh từ phía bắc tràn xuống. Trong tiết trời giá buốt ấy, Ngụy Doãn dẫn theo Lý Uyển Như trở về từ phân bộ Liệp Sát tông. Sau khi hồi phục hoàn toàn, hắn cũng không lưu luyến nơi không tôn trọng hắn mà trực tiếp quay về Đông Lĩnh trấn, tiếp tục là một phó đoàn quản lý hơn trăm dong binh mạnh yếu khác nhau.
Trong một tòa biệt viện rộng lớn, có rất nhiều phòng ốc lớn nhỏ, đây chính là bản doanh của Thôn Thiên đoàn trong Đông Lĩnh trấn. Ngụy Doãn ngồi trong một căn phòng trên tầng hai, nơi được bày bố rất tinh xảo với từng hàng giá sách gọn gàng sạch sẽ, bộ bàn ghế gỗ có vẻ đát tiền đặt giữa phòng. Còn hắn thì ngồi trước chiếc bàn gỗ màu đen nơi cuối phòng, trên bàn là bản đồ phân đội và sổ ghi tên nhân thủ vừa được thống kê lại. Tay hắn gác trên trán, mày cau lại, ánh mắt sắc như lưỡi dao sắp mài đến bén ngót.
Phân đội 11 và 12 hoàn toàn trống người.
Hai vị đội trưởng Nhân cảnh tầng tám đã chết trong trận phục kích trước đó, chỉ có ba người của phân đội 12 còn sống, còn lại tất cả đã tử trận. Ngụy Doãn buộc phải tái thành lập hai phân đội chủ chiến này, đội có khả năng chiến đấu mạnh như vậy chỉ có 4 đội, mà hai đội 13 và 14 đều đang thực hiện nhiệm vụ riêng biệt.
Nếu hắn không nhanh tạo lại hai phân đội chiến đấu này thì những nhiệm vụ quan trọng sẽ không thể tiếp nhận được nữa, thế nhưng tìm đội viên thì dễ mà tìm đội trưởng lại quá khó. Hai người đội trưởng kia, đặc biệt là Dư Trì đều cực kỳ mạnh mẽ trong khoản vũ lực, đồng thời khả năng dẫn đội, phán đoán của họ đều là siêu việt so với đám Nhân cảnh khác. Nếu không phải thất bại trong việc đột phá Địa cảnh dẫn đến đan điền vỡ nát thì quả thực họ rất có tiềm năng trở thành một chấp sự mới trong Liệp Sát tông.
Trong Thôn Thiên, người có thể thay thế hai vị trí đó không nhiều – nhân cảnh hậu kỳ đã là rường cột của cả đoàn, ai nấy đều đã có vị trí riêng, không thể tùy tiện điều động.
Mà tân binh? Trình độ quá thấp.
Tình nguyện? Không có.
Chờ tông môn bổ sung? Rất khả thi nhưng việc làm một dong binh toàn thời gian với đám để tử đấy quả thực vẫn không có khả năng. Tông môn phân phối tài nguyên đủ nhiều để khiến chúng không lo lắng tài nguyên trong việc tu hành, chỉ thi thoảng nhận các nhiệm vụ quan trọng của Dong Binh Hội theo quy ước mà thôi.
Liệp Sát tông rất coi trọng Thôn Thiên đoàn, nếu Ngụy Doãn mở lời thì trưởng lão và chấp sự sẽ thoải mái điều động thêm nhân thủ giúp đỡ. Nhưng trong lòng hắn vẫn canh cánh cảnh nô lệ của mình thành đồ chơi chung của tông môn, lòng hắn vẫn còn rất bài xích tông môn nên chẳng muốn nhờ vả đám người ấy.
Ngụy Doãn biết rõ mình cần làm gì và phải làm gì, xây dựng lại dong binh đoàn và hắn đã có một kế hoạch.
Ngụy Doãn đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nhìn được toàn cảnh phía sân tập. Ngoài sân, mấy nhóm dong binh trẻ tuổi đang luyện tập giữa trời lạnh. Ánh mắt họ sắc bén, tiếng hô rõ ràng – tinh thần hoàn toàn khác hẳn trước khi hắn rời đi.
Chẳng cần ai nói, hắn cũng biết tại sao.
Ở góc sân, một nữ nhân đang quỳ gối, khoác áo lông mỏng, lau chùi vết máu khô trên đao trận sau lần tuần tra cuối. Lưng cô thẳng tắp, dáng người uyển chuyển, từng động tác đều mềm mại nhưng không hề yếu đuối. Mỗi khi cô đi qua doanh địa, có hàng chục cặp mắt lén liếc, có những kẻ giả vờ đi ngang, những tiếng cười cợt vọng ra rồi lại bị kìm nén trong lòng.
Lý Uyển Như. Hay đúng hơn: Uyển Nô.
Một nô lệ nhưng lại là phần thưởng. Là thứ khiến những kẻ từng chán sống nay lăn xả vào nhiệm vụ như thiêu thân. Là thỏi nam châm hút tham vọng và dục vọng về một mối. Là công cụ giúp hắn quản lý lòng người khi nhân lực đang rơi vào khủng hoảng.
Ngụy Doãn hiểu rõ tất cả, chính hắn là người tạo ra trò chơi đó. Không ai ép hắn phải "chia sẻ" Uyển Nô với đám dong binh. Ở phân bộ, cô từng là của chung, nhưng giờ đã được trả về làm tài sản riêng của hắn. Hắn có quyền giữ khư khư bên mình, nhốt trong lồng son. Nhưng như vậy thì được gì? Một con nô lệ đẹp chẳng thể lấp nổi hai phân đội trống rỗng.
Hắn cần lửa, cần kẻ biết lao đầu vào chiến, cần người có khả năng cầm quân và muốn có được những kẻ như vậy, cần danh, cần lợi, và... dục vọng.
Thưởng Uyển Nô không phải là ban phát. Là sát hạch. Là mồi câu. Là phép thử.
Ai thể hiện tốt, lập công, đủ khả năng dẫn đội – thì cô sẽ là phần thưởng đầu tiên, mở đường cho những thứ khác: điểm tích lũy, đan dược, binh khí, thậm chí suất được cử đến phân bộ học tập.
Thế là hắn để mặc tin đồn lan ra. Không xác nhận, không bác bỏ, chỉ ngầm chấp thuận. Thế là đủ. Và quả nhiên, hiệu quả đáng kinh ngạc.
Kẻ từng muốn rời đoàn nay xung phong nhận nhiệm vụ nguy hiểm. Những tên dong binh giỏi nhưng bất cần đời nay bắt đầu "tranh nhau lập công". Trong hai tuần, đã có năm người nổi bật, trong đó hai tên nhân cảnh tầng bảy có tiên thiên đan điền, chuẩn bị đột phá lên tầng tám, rất có tiềm năng dẫn đội. Tất cả đều được ban thưởng Lý Uyển Như một ngày, mặc sức dày vò ả nô lệ thấp kém này.
Ngụy Doãn nhìn vào chén trà nguội ngắt, đáy mắt lạnh như băng:
“Ngươi là công cụ. Mà công cụ tốt thì phải phát huy hết giá trị.”
Phía xa, Uyển Nô vừa cúi đầu nhận mệnh lệnh mới từ tên quản sự phụ trách hậu cần. Cô không nói gì, không phản kháng, cũng không hề thờ ơ, chỉ lặng lẽ làm theo, không rơi một giọt cảm xúc.
Ngụy Doãn nhìn cô, lòng trống rỗng. Hắn từng nghĩ mình sở hữu hoàn toàn con nô này, từng tin rằng đã đánh gãy được ý chí của cô. Nhưng dạo gần đây, có gì đó thay đổi. Rất nhẹ nhưng hắn cảm nhận được. Một tia sống... trong mắt cô, dù chỉ thoáng qua.
Hắn nheo mắt. Không để lộ chút nghi ngờ. Suy cho cùng, không quan trọng.
Chỉ cần cô vẫn phục tùng, thì sự sống đó... cũng là một phần công cụ mà thôi.
Phun ra một ngụm trọc khí, thanh niên mở mắt, không ngạc nhiên khi thấy Mạo xuất hiện một cách bất ngờ. Hắn nhàn nhạt nói:
“Thân xác này không tệ, sức lực rất lớn, cơ thể tôi luyện hoàn hảo. Chỉ tiếc rằng lại sử dụng phương pháp luyện thể dân gian chứ không phải dùng nguyên khí trui rèn như các thế lực lớn.”
Mạo nhếch mép, lộ ra hàm răng ố vàng của hắn, nói:
“Không rõ tại sao, đám thế lực lớn kia gần đây thắt chặt đệ tử, việc săn lùng mấy kẻ tu vi Nhân cảnh khó càng thêm khó. Mà linh hồn ngươi đã tới giới hạn, ta đành phải tìm một kẻ trong chốn giang hồ cho ngươi mà thôi.”
Mạo ngừng một chút, tay hắn phất lên, như làm ảo thuật cầm lấy một bình đan dược từ hư không, ném tới trước mặt tên thanh niên:
“Phá Cảnh Đan, dùng nó mà đột phá tới Địa cảnh đi, Cuồng.”
Cuồng vươn tay nhận lấy, thở dài một hơi:
“Cho ta thêm ba năm, đan điền nhất định có thể đột phá một cách tự nhiên, dùng đan dược như vậy quả thực có nhiều vấn đề quá mức.”
Phá Cảnh Đan, trợ giúp Nhân cảnh tầng tám đột phá tới Địa cảnh. Đối với phương pháp tu luyện dân gian là dùng võ kỹ luyện thể, đan điền không thể vũng vàng như phương pháp dùng nguyên khí tôi luyện từ từ được. Nguyên khí hấp thụ quá yếu ớt chẳng thể xung kích cảnh giới Địa cấp nên phải dùng tới Phá Cảnh Đan để trợ giúp.
Nhưng dùng đan dược không phải cách hay, đối với một đan điền chẳng mấy chắc khỏe, dược lực và nguyên khí khổng lồ từ Phá Cảnh Đan có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới đan điền của tu luyện giả. Nếu thành công đột phá thì có thể dùng nguyên khí bồi bổ, chữa trị lại đan điền, còn nếu thất bại thì con đường tu hành cũng đến lúc chấm dứt rồi.
Chính vì thế dù đan điền trăm người có một không đến nỗi quý hiếm, Phá Cảnh Đan cũng bán đầy ngoài chợ nhưng Địa cảnh lại rất hiếm gặp. Muốn trở thành cường giả thì trước đó phải đối mặt với hiểm nguy khi phục dụng đan dược.
Cuồng mặc dù có chút không muốn dùng, nhưng hắn không có nhiều thời gian, chủ nhân cần hồi sinh thì bầy tôi như hắn phải tỏ ra giá trị chứ không phải là một Nhân cảnh nhỏ nhoi được. Hắn cần trở lại tu vi Thánh giả trong vòng năm mươi năm, để có thể chân chính phò tá cho chủ nhân của mình.
…
Tên ta là Trần Tự.
Ta chỉ là một dong binh tầng dưới, tu vi mới chạm đến Nhân cảnh tầng 5, vừa từ vùng đầm lầy phía đông trở về sau hơn ba tháng làm nhiệm vụ trinh sát độc lập. Vốn tưởng quay lại doanh địa Thôn Thiên sẽ vẫn như trước: lạnh lẽo, uể oải, ai làm việc nấy, mắt ai người nấy nhìn trời, không ai thèm để ý đến ai.
Vậy mà... vừa đặt chân tới cổng trại, ta đã cảm thấy bầu không khí có gì đó lạ thường.
Người gác cổng, gã Tào mập mà ta từng biết là lười biếng nhất độ đang đứng thẳng lưng, mắt sáng như sao, thậm chí còn chủ động chào ta với vẻ mặt... tươi cười?
Bước vào doanh địa, thứ ta thấy không phải là sự trì trệ thường thấy, mà là một nhóm dong binh trẻ đang miệt mài huấn luyện, từng tiếng hô vang vọng, động tác ra quyền tung cước vung lên liên tiếp. Có kẻ vung kiếm bổ đao đến mức người đầy mồ hôi trong cái tiết trời rét lạnh này.
Cái quái gì đang xảy ra thế?
Ta chưa kịp mở miệng hỏi thì gặp tên bằng hữu cũ tên La Đại, người trước kia còn từng tính bỏ trốn vì chán đoàn. Vậy mà giờ hắn bận rộn đến mức không thèm đứng lại chào, chỉ quay đầu ném lại một câu:
“Ngươi về rồi à? Mau đi báo danh đi, rồi còn lo thể hiện chút đi, không thì chẳng tới lượt đâu!”
“Tới lượt gì?” – ta gào theo.
Hắn dừng lại nửa bước, rồi quay đầu, ghé sát tai ta thì thầm, mắt ánh lên vẻ gì đó không rõ là khâm phục, ghen tị, hay... thèm khát:
“Uyển nô đấy. Nữ nô riêng của Ngụy phó đoàn.”
Ta nhíu mày. “Nô? Nô lệ thì có quái gì hay ho, trước đây ta đã chơi vài lần rồi mà.”
Hắn cười cười: “Đừng để chữ đó đánh lừa. Là nô đấy, nhưng ai cũng muốn tới gần. Ngươi biết không, nghe nói từ sau nhiệm vụ trước, Ngụy Doãn đại nhân sẽ ban thưởng ả cho dong binh nào xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ. Nói là phần thưởng, nhưng cũng là khảo nghiệm. Đứa nào được ban thưởng chính là lọt vào mắt xanh của đại nhân, cơ hội thăng tiến tuyệt đối là cao hơn đám người chúng ta tích từng chút điểm tích lũy một.”
Ta sững người. Lại hỏi: “Dù sao cũng chỉ là nô lệ, ả cũng đâu có gì đặc biệt cơ chứ?”
“Ngươi thì biết cái đéo gì? Ả không giống mấy thứ đồ chơi rẻ tiền trước kia. Nhu thuận, xinh đẹp, dáng người thì... thôi khỏi nói. Ngươi muốn gì, ả cũng làm, ngoan như mèo, dù bệnh hoạn cỡ nào cũng không phản kháng. Nghe nói từng bị xài đến rách ở phân bộ, ấy thế mà giờ vẫn như mới. Ngụy phó đoàn giữ ả như báu vật, nhưng cũng không ngại ban phát cho đám lập công. Có khi còn cho cả đội xem ả ‘diễn trò’ nữa cơ.”
“Trước đây Ngụy Doãn chẳng cho chúng ta có cơ hội chạm vào ả đâu, nhưng không rõ tại sao từ khi trở về, hắn lại hào phóng đến vậy, thi thoảng cũng đem ả ra trình diễn mấy trò thú vị. Chậc chậc, bờ mông ấy, cặp vú ấy làm ta phát điên mất.”
La Đại vừa liếm môi vừa nói, làm cho ta cảm giác có chút ớn lạnh.
Ta nhìn quanh – giờ thì ta hiểu rồi.
Không phải ai cũng có cơ hội tiến thân trong Thôn Thiên. Nhưng từ khi nô lệ tựa như nữ thần kia xuất hiện, người ta như có mục tiêu để đâm đầu vào. Khao khát được nàng “công nhận” trở thành động lực kỳ lạ cho tất cả đám dong binh sống cuộc sống có phần nhàm chán này.
Ngụy phó đoàn không cần ép buộc, không cần chém giết thị uy. Chỉ cần đứng phía sau một ả nô, là cả đoàn như được bơm máu.
Còn ta – Trần Tự – vừa quay về, bỗng cảm thấy mình... tụt lại phía sau quá xa.
…
Gió đông quét qua Đông Lĩnh trấn, mang theo hơi lạnh từ phía bắc tràn xuống. Trong tiết trời giá buốt ấy, Ngụy Doãn dẫn theo Lý Uyển Như trở về từ phân bộ Liệp Sát tông. Sau khi hồi phục hoàn toàn, hắn cũng không lưu luyến nơi không tôn trọng hắn mà trực tiếp quay về Đông Lĩnh trấn, tiếp tục là một phó đoàn quản lý hơn trăm dong binh mạnh yếu khác nhau.
Trong một tòa biệt viện rộng lớn, có rất nhiều phòng ốc lớn nhỏ, đây chính là bản doanh của Thôn Thiên đoàn trong Đông Lĩnh trấn. Ngụy Doãn ngồi trong một căn phòng trên tầng hai, nơi được bày bố rất tinh xảo với từng hàng giá sách gọn gàng sạch sẽ, bộ bàn ghế gỗ có vẻ đát tiền đặt giữa phòng. Còn hắn thì ngồi trước chiếc bàn gỗ màu đen nơi cuối phòng, trên bàn là bản đồ phân đội và sổ ghi tên nhân thủ vừa được thống kê lại. Tay hắn gác trên trán, mày cau lại, ánh mắt sắc như lưỡi dao sắp mài đến bén ngót.
Phân đội 11 và 12 hoàn toàn trống người.
Hai vị đội trưởng Nhân cảnh tầng tám đã chết trong trận phục kích trước đó, chỉ có ba người của phân đội 12 còn sống, còn lại tất cả đã tử trận. Ngụy Doãn buộc phải tái thành lập hai phân đội chủ chiến này, đội có khả năng chiến đấu mạnh như vậy chỉ có 4 đội, mà hai đội 13 và 14 đều đang thực hiện nhiệm vụ riêng biệt.
Nếu hắn không nhanh tạo lại hai phân đội chiến đấu này thì những nhiệm vụ quan trọng sẽ không thể tiếp nhận được nữa, thế nhưng tìm đội viên thì dễ mà tìm đội trưởng lại quá khó. Hai người đội trưởng kia, đặc biệt là Dư Trì đều cực kỳ mạnh mẽ trong khoản vũ lực, đồng thời khả năng dẫn đội, phán đoán của họ đều là siêu việt so với đám Nhân cảnh khác. Nếu không phải thất bại trong việc đột phá Địa cảnh dẫn đến đan điền vỡ nát thì quả thực họ rất có tiềm năng trở thành một chấp sự mới trong Liệp Sát tông.
Trong Thôn Thiên, người có thể thay thế hai vị trí đó không nhiều – nhân cảnh hậu kỳ đã là rường cột của cả đoàn, ai nấy đều đã có vị trí riêng, không thể tùy tiện điều động.
Mà tân binh? Trình độ quá thấp.
Tình nguyện? Không có.
Chờ tông môn bổ sung? Rất khả thi nhưng việc làm một dong binh toàn thời gian với đám để tử đấy quả thực vẫn không có khả năng. Tông môn phân phối tài nguyên đủ nhiều để khiến chúng không lo lắng tài nguyên trong việc tu hành, chỉ thi thoảng nhận các nhiệm vụ quan trọng của Dong Binh Hội theo quy ước mà thôi.
Liệp Sát tông rất coi trọng Thôn Thiên đoàn, nếu Ngụy Doãn mở lời thì trưởng lão và chấp sự sẽ thoải mái điều động thêm nhân thủ giúp đỡ. Nhưng trong lòng hắn vẫn canh cánh cảnh nô lệ của mình thành đồ chơi chung của tông môn, lòng hắn vẫn còn rất bài xích tông môn nên chẳng muốn nhờ vả đám người ấy.
Ngụy Doãn biết rõ mình cần làm gì và phải làm gì, xây dựng lại dong binh đoàn và hắn đã có một kế hoạch.
Ngụy Doãn đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nhìn được toàn cảnh phía sân tập. Ngoài sân, mấy nhóm dong binh trẻ tuổi đang luyện tập giữa trời lạnh. Ánh mắt họ sắc bén, tiếng hô rõ ràng – tinh thần hoàn toàn khác hẳn trước khi hắn rời đi.
Chẳng cần ai nói, hắn cũng biết tại sao.
Ở góc sân, một nữ nhân đang quỳ gối, khoác áo lông mỏng, lau chùi vết máu khô trên đao trận sau lần tuần tra cuối. Lưng cô thẳng tắp, dáng người uyển chuyển, từng động tác đều mềm mại nhưng không hề yếu đuối. Mỗi khi cô đi qua doanh địa, có hàng chục cặp mắt lén liếc, có những kẻ giả vờ đi ngang, những tiếng cười cợt vọng ra rồi lại bị kìm nén trong lòng.
Lý Uyển Như. Hay đúng hơn: Uyển Nô.
Một nô lệ nhưng lại là phần thưởng. Là thứ khiến những kẻ từng chán sống nay lăn xả vào nhiệm vụ như thiêu thân. Là thỏi nam châm hút tham vọng và dục vọng về một mối. Là công cụ giúp hắn quản lý lòng người khi nhân lực đang rơi vào khủng hoảng.
Ngụy Doãn hiểu rõ tất cả, chính hắn là người tạo ra trò chơi đó. Không ai ép hắn phải "chia sẻ" Uyển Nô với đám dong binh. Ở phân bộ, cô từng là của chung, nhưng giờ đã được trả về làm tài sản riêng của hắn. Hắn có quyền giữ khư khư bên mình, nhốt trong lồng son. Nhưng như vậy thì được gì? Một con nô lệ đẹp chẳng thể lấp nổi hai phân đội trống rỗng.
Hắn cần lửa, cần kẻ biết lao đầu vào chiến, cần người có khả năng cầm quân và muốn có được những kẻ như vậy, cần danh, cần lợi, và... dục vọng.
Thưởng Uyển Nô không phải là ban phát. Là sát hạch. Là mồi câu. Là phép thử.
Ai thể hiện tốt, lập công, đủ khả năng dẫn đội – thì cô sẽ là phần thưởng đầu tiên, mở đường cho những thứ khác: điểm tích lũy, đan dược, binh khí, thậm chí suất được cử đến phân bộ học tập.
Thế là hắn để mặc tin đồn lan ra. Không xác nhận, không bác bỏ, chỉ ngầm chấp thuận. Thế là đủ. Và quả nhiên, hiệu quả đáng kinh ngạc.
Kẻ từng muốn rời đoàn nay xung phong nhận nhiệm vụ nguy hiểm. Những tên dong binh giỏi nhưng bất cần đời nay bắt đầu "tranh nhau lập công". Trong hai tuần, đã có năm người nổi bật, trong đó hai tên nhân cảnh tầng bảy có tiên thiên đan điền, chuẩn bị đột phá lên tầng tám, rất có tiềm năng dẫn đội. Tất cả đều được ban thưởng Lý Uyển Như một ngày, mặc sức dày vò ả nô lệ thấp kém này.
Ngụy Doãn nhìn vào chén trà nguội ngắt, đáy mắt lạnh như băng:
“Ngươi là công cụ. Mà công cụ tốt thì phải phát huy hết giá trị.”
Phía xa, Uyển Nô vừa cúi đầu nhận mệnh lệnh mới từ tên quản sự phụ trách hậu cần. Cô không nói gì, không phản kháng, cũng không hề thờ ơ, chỉ lặng lẽ làm theo, không rơi một giọt cảm xúc.
Ngụy Doãn nhìn cô, lòng trống rỗng. Hắn từng nghĩ mình sở hữu hoàn toàn con nô này, từng tin rằng đã đánh gãy được ý chí của cô. Nhưng dạo gần đây, có gì đó thay đổi. Rất nhẹ nhưng hắn cảm nhận được. Một tia sống... trong mắt cô, dù chỉ thoáng qua.
Hắn nheo mắt. Không để lộ chút nghi ngờ. Suy cho cùng, không quan trọng.
Chỉ cần cô vẫn phục tùng, thì sự sống đó... cũng là một phần công cụ mà thôi.
Bình luận facebook