-
Chương 2592: Nghĩa địa Hỗn Độn, bản nguyên khí vận!
"Chạy mau!"
Ngay khi trông thấy Hỏa Uyên, Ngư Huyền Cơ hô to!
Với thực lực của ba người, ngay cả cảnh giới Đạo Kiếp cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ!
Chớ nói chi, Hỏa Uyên còn là liệt tổ của Hỏa Tộc, cảnh giới Đại La!
"Chạy ư? Chạy đi đâu được?"
Ánh mắt Hỏa Uyên lạnh như băng, ông ta giơ tay ấn xuống.
Ba người lập tức bị hất văng như cỏ dại giữa cơn lốc cấp mười tám, căn bản không thể kiểm soát cơ thể, bị đánh bay rồi đập người xuống đất cách đó hàng trăm mét, không gượng dậy nổi!
"Nói, Diệp Bắc Minh đang ở đâu?"
Hỏa Uyên nhìn xuống dưới.
"Tôi sẽ không nói cho ông đâu!" Ngư Huyền Cơ cắn răng.
Mặc Nhiễm Y còn hét toáng lên: "Diệp đại ca chạy đi! Mau chạy đi!"
"Ta thấy các ngươi chán sống rồi!"
Ánh mắt Hỏa Uyên lóe lên tia giận dữ, đang định phẩy tay giết hai người!
"Lão già, thân là cảnh giới Đại La mà đi đánh mấy cô gái, ông không thấy nhục cho thân phận liệt tổ Hỏa Tộc của ông à?"
Nhìn theo hướng phát ra giọng nói.
Một bóng người đi ra từ một khe nứt trên mặt đất!
Chính là Diệp Bắc Minh, anh vác kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trên vai, lạnh nhạt nhìn Hỏa Uyên!
Đôi mắt già nua của Hỏa Uyên lạnh lẽo: "Tiểu súc sinh, ngươi còn dám đi ra à! Tốt! Tốt lắm, coi như ngươi cũng biết điều, bổn lão tổ sẽ cho ngươi biết, giết Thần Tử Hỏa Tộc ta thì sẽ có kết cục gì!"
"Nhưng, trước khi bổn lão tổ giết ngươi, ta còn vài vấn đề cần hỏi ngươi!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ.
Sau đó gật đầu.
"Được!"
Anh chỉ vào Ngư Huyền Cơ, Mặc Nhiễm Y và Mặc Thanh Mâu: "Thả họ đi, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề ông muốn hỏi!"
"Nếu không, cho dù tôi tự bạo, tôi cũng không trả lời ông!"
Hỏa Uyên cười giễu: "Ha ha ha ha! Hay lắm, ngươi có gì mà đòi uy hiếp bổn lão tổ?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chẳng lẽ ông không muốn biết bí mật trên người tôi?"
"Ông không muốn biết, với thực lực của tôi, sao tôi lại giết được Hỏa Lân Tử à?"
"Tôi từ Quy Khư đi ra, tôi đã thoát khỏi truy sát của Hỏa Tộc ông kiểu gì, cuối cùng đã gặp được cơ duyên gì, những chuyện này ông cũng không muốn biết à?"
Anh vừa nói vậy.
Hỏa Uyên trầm mặc rồi!
Đúng vậy!
Nếu không vì muốn biết bí mật trên người Diệp Bắc Minh, thì ngay khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh!
Ông ta đã giết tên này luôn rồi!
Diệp Bắc Minh cũng biết.
Hỏa Uyên chưa ra tay, là vì muốn biết bí mật trên người anh!
Cho nên.
Anh vẫn còn cơ hội!
"Ba người các ngươi, có thể cút rồi!"
Hỏa Uyên nhìn Diệp Bắc Minh một cái, sau đó phất tay.
"Diệp công tử!"
Khuôn mặt Ngư Huyền Cơ đầy lo lắng.
Mặc Nhiễm Y cũng lắc đầu: "Diệp đại ca, tôi không đi! Tôi phải cùng anh kề vai chiến đấu!"
Mặc Thanh Mâu kéo Mặc Nhiễm Y lại: "Chúng ta đi!"
"Chị! Diệp đại ca đã cứu chúng ta, sao chúng ta có thể bỏ đi chứ?" Mặc Nhiễm Y đỏ hồng mắt.
Mặc Thanh Mâu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Em còn chưa nhìn ra à? Chúng ta ở lại đây, sẽ chỉ kéo chân cậu ấy thôi!"
"Chỉ khi chúng ta đi trước, cậu ấy mới có thể yên tâm đánh một trận với Hỏa Uyên!"
"Ha ha..."
Hỏa Uyên cười khinh miệt!
Đương nhiên ông ta biết ý đồ của Diệp Bắc Minh!
Nhưng ông ta chẳng quan tâm!
Chỉ một con kiến hôi mà thôi, cho dù có thêm mười tên Diệp Bắc Minh, thì cũng không phải đối thủ của Hỏa Uyên!
Ngư Huyền Cơ hít sâu một hơi: "Được! Diệp công tử, nếu anh sống sót, Ngư Huyền Cơ tôi nợ anh một ân tình!"
Nói xong.
Mặc Nhiễm Y bị Mặc Thanh Mâu kéo đi, đi một bước ngoái lại ba cái!
Xác định ba người đã rời đi!
Hỏa Uyên nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu súc sinh, bây giờ đến lượt chúng ta tâm sự rồi nhỉ! Câu hỏi thứ nhất, trên người ngươi có một tòa nghĩa địa Hỗn Độn, đúng không?"
Diệp Bắc Minh cả kinh.
Đúng là anh từng để lộ Nghĩa địa Hỗn Độn trước mặt Hỏa Lân Tử!
Thế mà bị Hỏa Uyên phát hiện rồi hả?
"Không nói chứ gì? Ha ha ha... xem ra tin đó là thật, trên người ngươi quả nhiên có một tòa Nghĩa địa Hỗn Độn!" Hỏa Uyên cười to, khuôn mặt già đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên kích động.
"Diệp Bắc Minh, giao Nghĩa địa Hỗn Độn ra đây!"
"Chuyện ngươi giết Hỏa Lân Tử, bổn lão tổ có thể không truy cứu nữa!"
"Thứ ngươi lấy được ở Quy Khư, bổn lão tổ cũng không có hứng thú! Bổn lão tổ chỉ cần Nghĩa địa Hỗn Độn, ngươi giao nó cho bổn lão tổ là được!"
Diệp Bắc Minh bất ngờ quá đỗi.
Nghĩa địa Hỗn Độn quan trọng với Hỏa Uyên thế ư?
Ngay cả mối thù của Hỏa Lân Tử cũng có thể bỏ qua?
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tại sao ông lại quan tâm Nghĩa địa Hỗn Độn như vậy?"
"Nó có bí mật gì sao?"
Hỏa Uyên nóng nảy: "Nhóc con, Nghĩa địa Hỗn Độn nằm trên người ngươi, chẳng lẽ ngươi chưa biết chỗ lợi hại của vật này sao?"
Diệp Bắc Minh suy tư vài giây: "Lẽ nào, cái ông nói là số bia mộ trong Nghĩa địa Hỗn Độn?"
Hỏa Uyên hừ lạnh một tiếng: "Đám bia mộ đấy là cái chó gì!"
"Nghĩa địa Hỗn Độn có tổng cộng sáu tầng, hoặc còn cả tầng bảy trong truyền thuyết nữa!"
"Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, Hỏa Tộc từng có một đứa con của khí vận, chính là một trong những đời chủ nhân của Nghĩa địa Hỗn Độn!"
Nét mặt Diệp Bắc Minh hơi thay đổi!
Hỏa Tộc từng có một người làm chủ nhân của Nghĩa địa Hỗn Độn ư?
Hơn nữa.
Nghĩa địa Hỗn Độn có bảy tầng lận?
"Đồ ngu! Thân là kí chủ của Nghĩa địa Hỗn Độn, thế mà còn không biết bí mật lớn nhất của Nghĩa địa này!" Hỏa Uyên buồn cười lắc đầu: "Cho ngươi biết này, bản thân Nghĩa địa Hỗn Độn chính là kỳ tích lớn nhất của thế giới này!"
"Người có được nó, có thể có được khí vận tối cao!"
"Không ai có thể đọ khí vận với ngươi! Chỉ cần ngươi giấu được bí mật này, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành người mạnh nhất Đại La Vũ Trụ, tiếc là, Nghĩa địa Hỗn Độn bị lộ rồi!"
Hỏa Uyên nhếch mép cười.
Ông ta tiến từng bước về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vẫn còn đang ngạc nhiên: "Tiểu Tháp, không ngờ Nghĩa địa Hỗn Độn còn liên quan đến khí vận?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Nhóc con, thảo nào cậu toàn gặp may mắn!"
"Bổn tháp cứ tưởng, đó là may mắn mà bổn tháp mang đến, không ngờ lại là Nghĩa địa Hỗn Độn?"
Lúc này.
Hỏa Uyên đã tới trước mặt Diệp Bắc Minh: "Nói với ngươi nhiều quá rồi! Giao ra đây!"
Vung tay!
Túm về phía cổ Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh dồn hết sức vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém thẳng vào bàn tay Hỏa Uyên!
"Cái gì đây? Có mỗi một thanh binh khí Đại Đế mà vọng tưởng đánh được bổn lão tổ?" Hỏa Uyên ngạo mạn nói: "Kiếm Trảm Thiên của ngươi đâu? Dùng thanh kiếm đó, có khi có thể làm ta bị thương đấy!"
"Thanh kiếm rởm này? Thì bỏ đi!"
Hỏa Uyên chẳng coi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra gì!
Ông ta trực tiếp vươn tay ra chộp!
Khoảnh khắc sắp chạm vào!
Khóe môi Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười lạnh!
Dù gì Hỏa Uyên cũng là cao thủ cảnh giới Đại La, ông ta lập tức nhận ra bất thường: "Tiểu súc sinh, ngươi cười gì? Thanh kiếm này có vấn đề?"
Cực kỳ cảnh giác!
Ông ta rụt tay về luôn!
Tiếc là vẫn chậm nửa nhịp!
Răng rắc!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bổ trúng bàn tay của Hỏa Uyên, xương và máu thịt hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ!
Cơn đau dữ dội ập tới!
"Sao có thể chứ!"
Hỏa Uyên hét lên, kinh hãi lùi lại: "Tiểu súc sinh, sao có thể chứ! Uy lực của thanh kiếm này sao có thể mạnh như vậy?"
"Ha ha ha!! Đồ ngu, tôi đã nấu chảy kiếm Trảm Thiên rồi rót vào thanh kiếm này đấy!" Diệp Bắc Minh bịa đại.
"Cái gì?"
Hỏa Uyên trợn tròn mắt.
Giận sôi máu!
"Tiểu súc sinh, mẹ nó, ngươi đúng là đồ phá của!"
"Ngươi có biết đó là kiếm gì không hả? Ngươi lại đi nấu chảy nó! Khốn kiếp, ngươi thật đáng chết!"
Ông ta phát điên gào lên!
Rồi lao về phía Diệp Bắc Minh!
Lửa Phần Thiên bùng lên, hóa thành từng con hỏa kỳ lân đánh về phía Diệp Bắc Minh!
Ngay khi trông thấy Hỏa Uyên, Ngư Huyền Cơ hô to!
Với thực lực của ba người, ngay cả cảnh giới Đạo Kiếp cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ!
Chớ nói chi, Hỏa Uyên còn là liệt tổ của Hỏa Tộc, cảnh giới Đại La!
"Chạy ư? Chạy đi đâu được?"
Ánh mắt Hỏa Uyên lạnh như băng, ông ta giơ tay ấn xuống.
Ba người lập tức bị hất văng như cỏ dại giữa cơn lốc cấp mười tám, căn bản không thể kiểm soát cơ thể, bị đánh bay rồi đập người xuống đất cách đó hàng trăm mét, không gượng dậy nổi!
"Nói, Diệp Bắc Minh đang ở đâu?"
Hỏa Uyên nhìn xuống dưới.
"Tôi sẽ không nói cho ông đâu!" Ngư Huyền Cơ cắn răng.
Mặc Nhiễm Y còn hét toáng lên: "Diệp đại ca chạy đi! Mau chạy đi!"
"Ta thấy các ngươi chán sống rồi!"
Ánh mắt Hỏa Uyên lóe lên tia giận dữ, đang định phẩy tay giết hai người!
"Lão già, thân là cảnh giới Đại La mà đi đánh mấy cô gái, ông không thấy nhục cho thân phận liệt tổ Hỏa Tộc của ông à?"
Nhìn theo hướng phát ra giọng nói.
Một bóng người đi ra từ một khe nứt trên mặt đất!
Chính là Diệp Bắc Minh, anh vác kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trên vai, lạnh nhạt nhìn Hỏa Uyên!
Đôi mắt già nua của Hỏa Uyên lạnh lẽo: "Tiểu súc sinh, ngươi còn dám đi ra à! Tốt! Tốt lắm, coi như ngươi cũng biết điều, bổn lão tổ sẽ cho ngươi biết, giết Thần Tử Hỏa Tộc ta thì sẽ có kết cục gì!"
"Nhưng, trước khi bổn lão tổ giết ngươi, ta còn vài vấn đề cần hỏi ngươi!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ.
Sau đó gật đầu.
"Được!"
Anh chỉ vào Ngư Huyền Cơ, Mặc Nhiễm Y và Mặc Thanh Mâu: "Thả họ đi, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề ông muốn hỏi!"
"Nếu không, cho dù tôi tự bạo, tôi cũng không trả lời ông!"
Hỏa Uyên cười giễu: "Ha ha ha ha! Hay lắm, ngươi có gì mà đòi uy hiếp bổn lão tổ?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chẳng lẽ ông không muốn biết bí mật trên người tôi?"
"Ông không muốn biết, với thực lực của tôi, sao tôi lại giết được Hỏa Lân Tử à?"
"Tôi từ Quy Khư đi ra, tôi đã thoát khỏi truy sát của Hỏa Tộc ông kiểu gì, cuối cùng đã gặp được cơ duyên gì, những chuyện này ông cũng không muốn biết à?"
Anh vừa nói vậy.
Hỏa Uyên trầm mặc rồi!
Đúng vậy!
Nếu không vì muốn biết bí mật trên người Diệp Bắc Minh, thì ngay khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh!
Ông ta đã giết tên này luôn rồi!
Diệp Bắc Minh cũng biết.
Hỏa Uyên chưa ra tay, là vì muốn biết bí mật trên người anh!
Cho nên.
Anh vẫn còn cơ hội!
"Ba người các ngươi, có thể cút rồi!"
Hỏa Uyên nhìn Diệp Bắc Minh một cái, sau đó phất tay.
"Diệp công tử!"
Khuôn mặt Ngư Huyền Cơ đầy lo lắng.
Mặc Nhiễm Y cũng lắc đầu: "Diệp đại ca, tôi không đi! Tôi phải cùng anh kề vai chiến đấu!"
Mặc Thanh Mâu kéo Mặc Nhiễm Y lại: "Chúng ta đi!"
"Chị! Diệp đại ca đã cứu chúng ta, sao chúng ta có thể bỏ đi chứ?" Mặc Nhiễm Y đỏ hồng mắt.
Mặc Thanh Mâu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Em còn chưa nhìn ra à? Chúng ta ở lại đây, sẽ chỉ kéo chân cậu ấy thôi!"
"Chỉ khi chúng ta đi trước, cậu ấy mới có thể yên tâm đánh một trận với Hỏa Uyên!"
"Ha ha..."
Hỏa Uyên cười khinh miệt!
Đương nhiên ông ta biết ý đồ của Diệp Bắc Minh!
Nhưng ông ta chẳng quan tâm!
Chỉ một con kiến hôi mà thôi, cho dù có thêm mười tên Diệp Bắc Minh, thì cũng không phải đối thủ của Hỏa Uyên!
Ngư Huyền Cơ hít sâu một hơi: "Được! Diệp công tử, nếu anh sống sót, Ngư Huyền Cơ tôi nợ anh một ân tình!"
Nói xong.
Mặc Nhiễm Y bị Mặc Thanh Mâu kéo đi, đi một bước ngoái lại ba cái!
Xác định ba người đã rời đi!
Hỏa Uyên nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu súc sinh, bây giờ đến lượt chúng ta tâm sự rồi nhỉ! Câu hỏi thứ nhất, trên người ngươi có một tòa nghĩa địa Hỗn Độn, đúng không?"
Diệp Bắc Minh cả kinh.
Đúng là anh từng để lộ Nghĩa địa Hỗn Độn trước mặt Hỏa Lân Tử!
Thế mà bị Hỏa Uyên phát hiện rồi hả?
"Không nói chứ gì? Ha ha ha... xem ra tin đó là thật, trên người ngươi quả nhiên có một tòa Nghĩa địa Hỗn Độn!" Hỏa Uyên cười to, khuôn mặt già đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên kích động.
"Diệp Bắc Minh, giao Nghĩa địa Hỗn Độn ra đây!"
"Chuyện ngươi giết Hỏa Lân Tử, bổn lão tổ có thể không truy cứu nữa!"
"Thứ ngươi lấy được ở Quy Khư, bổn lão tổ cũng không có hứng thú! Bổn lão tổ chỉ cần Nghĩa địa Hỗn Độn, ngươi giao nó cho bổn lão tổ là được!"
Diệp Bắc Minh bất ngờ quá đỗi.
Nghĩa địa Hỗn Độn quan trọng với Hỏa Uyên thế ư?
Ngay cả mối thù của Hỏa Lân Tử cũng có thể bỏ qua?
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tại sao ông lại quan tâm Nghĩa địa Hỗn Độn như vậy?"
"Nó có bí mật gì sao?"
Hỏa Uyên nóng nảy: "Nhóc con, Nghĩa địa Hỗn Độn nằm trên người ngươi, chẳng lẽ ngươi chưa biết chỗ lợi hại của vật này sao?"
Diệp Bắc Minh suy tư vài giây: "Lẽ nào, cái ông nói là số bia mộ trong Nghĩa địa Hỗn Độn?"
Hỏa Uyên hừ lạnh một tiếng: "Đám bia mộ đấy là cái chó gì!"
"Nghĩa địa Hỗn Độn có tổng cộng sáu tầng, hoặc còn cả tầng bảy trong truyền thuyết nữa!"
"Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, Hỏa Tộc từng có một đứa con của khí vận, chính là một trong những đời chủ nhân của Nghĩa địa Hỗn Độn!"
Nét mặt Diệp Bắc Minh hơi thay đổi!
Hỏa Tộc từng có một người làm chủ nhân của Nghĩa địa Hỗn Độn ư?
Hơn nữa.
Nghĩa địa Hỗn Độn có bảy tầng lận?
"Đồ ngu! Thân là kí chủ của Nghĩa địa Hỗn Độn, thế mà còn không biết bí mật lớn nhất của Nghĩa địa này!" Hỏa Uyên buồn cười lắc đầu: "Cho ngươi biết này, bản thân Nghĩa địa Hỗn Độn chính là kỳ tích lớn nhất của thế giới này!"
"Người có được nó, có thể có được khí vận tối cao!"
"Không ai có thể đọ khí vận với ngươi! Chỉ cần ngươi giấu được bí mật này, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở thành người mạnh nhất Đại La Vũ Trụ, tiếc là, Nghĩa địa Hỗn Độn bị lộ rồi!"
Hỏa Uyên nhếch mép cười.
Ông ta tiến từng bước về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vẫn còn đang ngạc nhiên: "Tiểu Tháp, không ngờ Nghĩa địa Hỗn Độn còn liên quan đến khí vận?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Nhóc con, thảo nào cậu toàn gặp may mắn!"
"Bổn tháp cứ tưởng, đó là may mắn mà bổn tháp mang đến, không ngờ lại là Nghĩa địa Hỗn Độn?"
Lúc này.
Hỏa Uyên đã tới trước mặt Diệp Bắc Minh: "Nói với ngươi nhiều quá rồi! Giao ra đây!"
Vung tay!
Túm về phía cổ Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh dồn hết sức vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém thẳng vào bàn tay Hỏa Uyên!
"Cái gì đây? Có mỗi một thanh binh khí Đại Đế mà vọng tưởng đánh được bổn lão tổ?" Hỏa Uyên ngạo mạn nói: "Kiếm Trảm Thiên của ngươi đâu? Dùng thanh kiếm đó, có khi có thể làm ta bị thương đấy!"
"Thanh kiếm rởm này? Thì bỏ đi!"
Hỏa Uyên chẳng coi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra gì!
Ông ta trực tiếp vươn tay ra chộp!
Khoảnh khắc sắp chạm vào!
Khóe môi Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười lạnh!
Dù gì Hỏa Uyên cũng là cao thủ cảnh giới Đại La, ông ta lập tức nhận ra bất thường: "Tiểu súc sinh, ngươi cười gì? Thanh kiếm này có vấn đề?"
Cực kỳ cảnh giác!
Ông ta rụt tay về luôn!
Tiếc là vẫn chậm nửa nhịp!
Răng rắc!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bổ trúng bàn tay của Hỏa Uyên, xương và máu thịt hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ!
Cơn đau dữ dội ập tới!
"Sao có thể chứ!"
Hỏa Uyên hét lên, kinh hãi lùi lại: "Tiểu súc sinh, sao có thể chứ! Uy lực của thanh kiếm này sao có thể mạnh như vậy?"
"Ha ha ha!! Đồ ngu, tôi đã nấu chảy kiếm Trảm Thiên rồi rót vào thanh kiếm này đấy!" Diệp Bắc Minh bịa đại.
"Cái gì?"
Hỏa Uyên trợn tròn mắt.
Giận sôi máu!
"Tiểu súc sinh, mẹ nó, ngươi đúng là đồ phá của!"
"Ngươi có biết đó là kiếm gì không hả? Ngươi lại đi nấu chảy nó! Khốn kiếp, ngươi thật đáng chết!"
Ông ta phát điên gào lên!
Rồi lao về phía Diệp Bắc Minh!
Lửa Phần Thiên bùng lên, hóa thành từng con hỏa kỳ lân đánh về phía Diệp Bắc Minh!
Bình luận facebook