• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh

  • Chương 2560: Quy Khư thực sự!

"Không phải chứ? Những người này đều chết cả rồi?"

Diệp Bắc Minh mở to mắt nhìn.

Thật sự không thể tin nổi!

Hơn mười vạn thi thể, cứ thế trôi dạt trong Quy Khư!

Trừ việc không còn hô hấp, còn lại chẳng khác gì người sống!

Nếu không vì không cảm nhận được bất kỳ dao động khí tức sinh mệnh nào, Diệp Bắc Minh thậm chí còn nghĩ, những người này đang thi triển thuật định thân.

Anh tiến về phía trước!

Một nữ tử áo trắng trôi về phía Diệp Bắc Minh, dung mạo cô ta cực đẹp.

Hai mắt mở to.

Như thể đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, sinh mệnh cũng tạm dừng tại đây.

"Liệu trên người cô ấy có manh mối gì giá trị không nhỉ?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, hướng vào nhẫn trữ vật của cô gái.

Anh vươn tay chụp!

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Ngay khi chạm vào!

Cơ thể nữ tử áo trắng lập tức hóa thành bột phấn, phiêu tán trong vũ trụ!

"Này!"

Diệp Bắc Minh thoáng sững sờ: "Trực tiếp hóa thành bột phấn, mục nát hết rồi! Rốt cuộc thi thể này đã trôi dạt trong vũ trụ bao lâu rồi vậy?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Cơ thể máu thịt của tu võ giả, bất tử bất diệt!"

"Cho dù chết, thì mấy chục tỷ, mấy trăm tỷ năm, cơ thể cũng không hư thối!"

"Dựa vào mức độ phân hủy này, e là đã qua hàng nghìn tỷ năm rồi!"

Mí mắt Diệp Bắc Minh giật giật: "Hàng nghìn tỷ năm! Chẳng lẽ họ là công dân Đại La Vũ Trụ thời đại trước thật sao?"

Từng cỗ thi thể trôi đến!

Nam nữ già trẻ đều có cả!

Chỉ cần có chút gió động nhẹ, họ lập tức tan biến như bọt nước, hóa thành tro bụi!

Mới tiến vào một đoạn, Diệp Bắc Minh đã phát hiện, một thi thể được khí Hỗn Độn bao phủ!

"Một thi thể thể chất Hỗn Độn!"

Trái tim Diệp Bắc Minh đập thình thịch.

Khi đến gần cỗ thi thể này, máu trong người anh có một sự rung động kỳ lạ!

Đây là một chàng trai có mái tóc đen!

Đôi mắt trợn tròn nhìn Diệp Bắc Minh, trong con ngươi mang theo một vệt không cam lòng, tựa như không cam tâm chết đi như này!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt nói: "Nhóc con, chúng ta đi thôi! Đừng vào sâu nữa, bổn tháp thấy bất an lắm!"

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: "Tiểu Tháp, ông sao vậy?"

Bao nhiêu năm nay!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chưa từng biết sợ là gì!

Thế mà hôm nay ông ấy lại bảo anh rút lui? Làm Diệp Bắc Minh cũng thấy bất an!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bảo: "Nhóc con, bổn tháp vừa bói một chút, vậy mà không thấy chút quẻ tượng nào!"

"Cậu biết đấy, trước kia dù đại cát hay đại hung, bổn tháp đều đoán được ít nhiều!"

"Hôm nay cái Quy Khư này quá quỷ dị, cậu mà đi tiếp, bổn tháp cũng không dám chắc sắp tới sẽ phát sinh điều gì!"

"Cậu nhìn hàng trăm ngàn thi thể này đi, chẳng lẽ họ đều là lũ ngốc sao? Có thể tiến sâu vào Quy Khư, không ai là người bình thường cả!"

"Nhưng tất cả họ đều chết, trong đó còn có cả thể chất Hỗn Độn, bổn tháp lo cậu cũng vùi thân tại đây!"

Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được.

Sâu trong trái tim mình, mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đang rung nhẹ!

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tiểu Tháp, nếu Hỗn Độn Tử Khí thật sự ở phía trước!"

"Thì bất luận ra sao, tôi cũng phải đi xem!"

"Cậu... haizz, thôi được rồi, bổn tháp liều cùng cậu!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không khuyên nữa, mà chọn im lặng.

Diệp Bắc Minh tăng tốc, lao về phía những thi thể dang trôi dạt!

Một khắc đồng hồ sau, anh lao ra khỏi biển xác chết!

Ngay giữa Quy Khư đằng trước, thế mà lại dựng một tấm bia đá!

Trên đó khắc năm chữ cổ: Kẻ vào Quy Khư, chết!

"Chẳng phải chúng ta đã vào Quy Khư rồi sao? Ý của bia đá này là gì? Chẳng lẽ để dọa những tu võ giả tới đây?" Diệp Bắc Minh dừng bước.

Phía trước.

Làm anh có cảm giác cực kỳ nguy hiểm!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng: "Nhóc con, cậu xem có khả năng này không, chỗ ban nãy chúng ta đi vào, hoàn toàn không phải Quy Khư!"

"Phía sau tấm bia đá, mới là Quy Khư chân chính!"

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Không phải chứ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: "Hoàn toàn có khả năng này!"

"Không gian méo mó, khe nứt không gian, đều là dấu hiệu của Quy Khư chân chính, ảnh hưởng đến khu vực bên ngoài!"

"Phía sau tấm bia đá mới là Quy Khư thật sự!"

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên.

Nhìn chằm chằm tấm bia đá trên không trung: "Chỉ cần Hỗn Độn Tử Khí ở trong đấy, thì dù đó là Quy Khư chân chính, tôi cũng phải vào một chuyến!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: "Cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

"Nghĩ kỹ rồi!"

Diệp Bắc Minh gật đầu khẳng định.

Không chút do dự!

Anh tung người nhảy lên, khoảnh khắc anh nhảy qua tấm bia đá.

Không gian xung quanh dao động dữ dội!

Diệp Bắc Minh biến mất!

...

Cùng lúc đó, bên ngoài Quy Khư.

Từng đoàn tinh hạm đang xếp thành hàng trên không trung, trong đó người của Hỏa Tộc là đông nhất, họ đang nhìn chằm chằm về phía sâu trong Quy Khư!

Đột nhiên.

Một bóng người bay ra từ Quy Khư.

Chính là lão giả mũi đỏ của Hỏa tộc, ông ta mang theo Già Lam, an toàn ra khỏi Quy Khư!

"Lam Nhi!"

Trên một tinh hạm xa hoa như cung điện vang lên một giọng nói kích động.

Giây tiếp theo.

Một thiếu phụ mặc cung trang lao ra, người đó chính là Thần Nguyệt Quỳnh.

Bà ta chạm nhẹ, Già Lam liền tỉnh lại.

"Mẹ!"

Vừa nhìn thấy Thần Nguyệt Quỳnh, Già Lam lập tức lao vào lòng bà ta.

Hai mẹ con ôm nhau suốt mấy chục giây, mới lưu luyến buông ra: "Công tử đâu? Mẹ, công tử đang ở đâu? Mẹ không đưa công tử ra à?"

Mặt Thần Nguyệt Quỳnh trầm xuống: "Lam Nhi, con nhớ đây!"

"Thứ nhất, mẹ cứu cậu ta một mạng, giờ cậu ta không còn là công tử của con nữa!"

"Thứ hai, cậu ta đắc tội Hỏa Tộc, sớm muộn gì cũng chết!"

"Ở lại Quy Khư, mới là kết cục tốt nhất cho cậu ta!"

Già Lam run lên: "Cái gì? Công tử vẫn còn trong Quy Khư?"

"Không được, con phải vào tìm anh ấy!"

Già Lam quay người định chạy vào Quy Khư!

Thần Nguyệt Quỳnh sao có thể để cô ta toại nguyện?

Bà ta vung tay nắm chặt, một luồng sức mạnh khủng khiếp ập đến, Già Lam không thể nhúc nhích!

"Thần tiền bối, tôi đã đưa người an toàn ra khỏi Quy Khư, tôi cáo lui trước đây!"

Lão giả mũi đỏ của Hỏa Tộc nói.

Ông ta quay người, định vào lại Quy Khư, truy sát Diệp Bắc Minh!

"Đứng lại! Ta cho ngươi đi chưa?"

Giọng Thần Nguyệt Quỳnh lạnh như băng.

Lão giả mũi đỏ quay đầu lại, cảm nhận được một luồng sát ý: "Thần tiền bối, ngài... có ý gì?"

Ánh mắt Thần Nguyệt Quỳnh sắc lạnh: "Ngươi làm con gái ta bị thương, nghĩ chỉ vậy là xong à?"

"Cái gì?"

Mặt lão giả mũi đỏ biến sắc, ông ta vội vàng giải thích: "Thần tiền bối, trước đó tôi không biết Già Lam cô nương là con..."

Còn chưa nói hết câu!

"Đi mà giải thích với Diêm Vương đi!"

Thần Nguyệt Quỳnh lười phải phí lời!

Bàn tay nhẹ nhàng đè về phía lão giả mũi đỏ!

Răng rắc!

Trong chớp mắt, cơ thể lão giả mũi đỏ vỡ vụn!

"A... không thể nào, ngươi là Đại La..."

Phụt!

Huyết vụ nổ tung!

"Lão Thiết!"

Trên tinh hạm của Hỏa Tộc, vô số con mắt trông thấy cảnh này, cả đám hít một ngụm khí lạnh!

Vị này cảnh giới Đạo Kiếp đấy! Thế mà bị vỗ chết chỉ trong một chưởng?

"Hừ!"

Thần Nguyệt Quỳnh nhìn sang một tinh hạm trong đoàn Hỏa Tộc, hừ lạnh một tiếng, rồi ôm lấy Già Lam, quay người rời đi.

Giờ phút này, trong một căn phòng trên tinh hạm đó, Hỏa Lân Tử đang đứng trước cửa sổ sát đất: "Người phụ nữ này bênh con thật đấy!"

"May mà lúc trước mình không ra tay với Già Lam, không thì bổn Thần Tử gặp rắc rối to rồi!"

Giây tiếp theo.

Ánh mắt Hỏa Lân Tử lạnh băng: "Tình hình trong Quy Khư sao rồi? Tìm thấy thằng nhãi đó chưa?"

Sau lưng hắn ta.

Ba lão giả quỳ một gối: "Thần Tử! Chúng thuộc hạ đã tiến hành tìm kiếm theo hình thức cuốn chiếu!"

"Trừ lão Thiết vừa bị Thần Nguyệt Quỳnh vỗ chết, còn một lão tổ cảnh giới Đạo Kiếp cũng tử trận trong không gian méo mó!"

"Hơn ba trăm bảy mươi người cảnh giới Vĩnh Hằng, đã chết hơn một trăm người!"

"Khu vực ngoài rìa Quy Khư, hầu như đều đã bị lật tung một lượt, nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích của tên đó!"

Trong phòng.

Không khí lặng ngắt đến đáng sợ!

Mí mắt Hỏa Lân Tử giật giật: "Có khi nào tên đó đã tiến vào Quy Khư chân chính rồi không?"

"Nếu là vậy, thì hắn chết chắc rồi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom