-
Chương 2552-2553
Chương 2552: Thời không tuyệt đối!
"Phải!"
Diệp Bắc Minh dứt khoát thừa nhận luôn.
Người ta đã nhìn ra rồi, có giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thần Nhược Hi cười nhẹ: "Ha ha, phép tắc Luân Hồi này đã biến mất rất nhiều năm rồi đấy."
Diệp Bắc Minh hơi nghi hoặc: "Sao vậy? Chẳng lẽ phép tắc Luân Hồi rất nổi tiếng ở Đại La Vũ Trụ?"
Thần Nhược Hi gật đầu: "Năm xưa, có một tông môn cực kỳ mạnh!"
"Nhân số không vượt quá trăm người, họ đều tu luyện phép tắc Luân Hồi!"
"Về sau không biết vì nguyên nhân gì, toàn tông môn bị diệt! Phép tắc Luân Hồi cũng thất truyền từ đó, không ngờ Diệp công tử lại biết phép tắc Luân Hồi!"
"Tôi còn nghe nói, những người tu luyện phép tắc Luân Hồi, cuối cùng đều chọn chuyển thế đầu thai!"
Nói đặng.
Thần Nhược Hi nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh, ý đồ muốn tìm ra chút thông tin từ nét mặt anh: "Không biết Diệp công tử có từng nghe qua chưa?"
Diệp Bắc Minh nói luôn: "Đừng thăm dò tôi, tôi rất không thích điều đó!"
Thần Nhược Hi sửng sốt!
Không ngờ Diệp Bắc Minh lại thẳng tính đến vậy!
Không đợi cô ta nói tiếp.
Diệp Bắc Minh lại thêm một câu: "Còn nữa, tôi cũng không phải người luân hồi mà cô nói!"
Thần Nhược Hi rất tinh ý, nhận ra Diệp Bắc Minh không vui, lập tức chuyển chủ đề: "Diệp công tử, anh biết phép tắc Luân Hồi, lĩnh ngộ về kiếm đạo cũng cao như vậy, không biết anh đến từ tinh vực nào?"
"Tôi không phải người Đại La Vũ Trụ các cô."
Diệp Bắc Minh thuận miệng đáp.
"Diệp công tử từ vũ trụ cấp dưới lên đây à?"
Thần Nhược Hi hơi ngạc nhiên: "Vũ trụ cấp dưới, tầm 1000 năm mới mở thông đạo phi thăng một lần!"
"Lần mở thông đạo gần nhất là một nghìn năm trước, nói vậy tức là Diệp công tử mới tới Đại La Vũ Trụ gần đây thôi!"
Dưới Đại La Vũ Trụ có bảy vũ trụ cấp thấp!
Bao nhiêu năm qua, chỉ có ít ỏi vài người sau khi tiến vào Đại La Vũ Trụ.
Là đạt được một ít thành tựu!
Còn lại đều thuộc dạng tư chất bình thường!
Một thanh niên đi lên từ vũ trụ cấp dưới, thế mà lại biết phép tắc Luân Hồi!
Đồng thời, lĩnh ngộ về kiếm đạo còn sâu sắc như vầy, đúng là hiếm có!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "1000 năm ư? Nhưng tại sao ở Hồng Mông Vũ Trụ chúng tôi, một nghìn tỷ năm mới mở một lần?"
Thần Nhược Hi khẽ cười: "Diệp công tử không biết đấy thôi, giữa vũ trụ cấp thấp và Đại La Vũ Trụ, tồn tại một thời không tuyệt đối!"
"Thời không tuyệt đối, cho dù một vị diện đã trải qua ngàn năm, vạn năm, triệu năm, tỷ năm, chục tỷ năm!"
"Thì ở Đại La Vũ Trụ, có khi mới qua một hơi thở, hoặc một canh giờ!"
"Tuy Hồng Mông Vũ Trụ các anh đã trôi qua một nghìn tỷ năm, nhưng tuyến thời gian thực tế ở Đại La Vũ Trụ mới qua nghìn năm thôi!"
Thời không tuyệt đối?
Lĩnh vực tuyệt đối của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chẳng phải cũng như thế còn gì?
Diệp Bắc Minh hỏi: "Thần cô nương, vũ trụ có đẳng cấp càng cao, thời gian trôi qua càng chậm đúng không?"
Thần Nhược Hi gật đầu khẳng định: "Đúng!"
"Hồng Mông Vũ Trụ trôi qua hàng tỷ năm, đại khái bằng nghìn năm ở Đại La Vũ Trụ!"
Diệp Bắc Minh nheo mắt.
Nếu đúng như thế, vậy thì thời gian trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục gần như đứng yên so với bên ngoài!
Thế khác gì bảo, đẳng cấp vị diện của tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn khủng bố hơn à?
"Tiểu Tháp, lĩnh vực tuyệt đối trong người ông khác chưa kìa!"
Diệp Bắc Minh truyền âm: "Tôi ở trong đấy một tháng, bên ngoài có khi mới qua vài canh giờ!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nhóc con, liệu có khả năng này không!"
"Do đẳng cấp của bổn tháp đủ cao, cho nên có thể khống chế sự chảy trôi của thời gian?"
Diệp Bắc Minh sững người: "Tiểu Tháp, ông...???"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tôi chỉ có lĩnh vực tuyệt đối ở một phương trời đấy thôi, chỗ khác bổn tháp không khống chế được đâu!"
Diệp Bắc Minh suy tư!
Đây chính là phép tắc của Đại La Vũ Trụ sao?
Đại La Vũ Trụ trôi qua 1000 năm, vũ trụ cấp dưới phải mất đến hàng tỷ năm mới theo kịp?
Thế thì tu võ giả chẳng phải cũng vậy à?
Ở Đại La Vũ Trụ, họ chỉ cần mấy trăm năm là có thể tiến vào cảnh giới Vĩnh Sinh!
Còn người ở Hồng Mông Vũ Trụ thì phải tốn hàng tỉ năm, mới đạt đến cảnh giới Đại Đế cấp chín, vì lý do phép tắc, họ còn không có tư cách tiến vào cảnh giới Vĩnh Sinh!
Con đường tu võ cũng đứt!
Thần Nhược Hi cảm nhận được tâm trạng của Diệp Bắc Minh: "Sao vậy? Anh bị đả kích rồi à?"
"Tu luyện hàng tỷ năm ở vũ trụ cấp dưới, vẫn không bằng tu luyện một nghìn năm ở Đại La Vũ Trụ!"
"Tiếc là, thế giới này vốn tàn khốc vậy đấy!"
"Không phải anh cứ cố gắng là có thể giỏi hơn người khác, kỳ thực xuất thân còn quan trọng hơn, có một số người ngay từ khi sinh ra đã đứng ở đỉnh cao mà người bình thường mất cả đời cũng không với tới!"
Thần Nhược Hi khẽ lắc đầu!
Không hề có ý kiêu ngạo!
Mà chỉ đang nói ra sự thật thôi!
Diệp Bắc Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Tuy nói là vậy, nhưng hình như thiên tài ở Đại La Vũ Trụ các cô cũng chẳng ra làm sao!"
Nghe thấy lời này!
Thần Nhược Hi nhíu mày!
Bởi vì, cô ta chính là thiên tài ở Đại La Vũ Trụ!
Lời Diệp Bắc Minh nói cứ như đang nhắm vào cô ta vậy!
Cơ Thành châm chọc bảo: "Tên kia, ngươi giả bộ gì chứ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình biết một tí về kiếm đạo, là có thể xem thường thiên tài của Đại La Vũ Trụ bọn ta đấy hả?"
"Ngươi biết Đại La Thiên Bảng không?"
"Hoàng tử Đại Chu trên bảng đấy là bạn của tiểu thư nhà ta! Thiên Thần Tử là người theo đuổi tiểu thư nhà ta đấy!"
"Còn có Hỏa Lân Tử của Hỏa tộc..."
"Thôi bỏ đi, nói với ngươi mấy cái này có tác dụng gì đâu? Tầng lớp đấy ngươi đâu có tiếp xúc tới, nghe cũng chẳng hiểu!"
Cơ Thành kiêu ngạo nói, rồi lại cười giễu: "Chưa nói đến thiên tài nằm trong top 10, chỉ cần nằm trong top 100!"
"Thậm chí là top 1000, top 10000, ngươi có đi lau giày cho họ cũng không xứng! Biết chưa hả?"
Đối diện với lời nhạo báng của Cơ Thành!
Già Lam tức giận rồi: "Hỏa Lân Tử là cái thá gì chứ? Cũng chỉ có loại phế vật như ngươi mới đi nịnh nọt hắn!"
"Ngươi nói cái gì?"
Cơ Thành sốc.
Hắn ta há hốc miệng, lắp bắp: "Ngươi... ngươi... ngươi lại dám vũ nhục Hỏa Lân Tử ư?"
Già Lam kiêu ngạo lắc đầu: "Vũ nhục hắn? Đầu hắn đã bị công tử nhà ta chém xuống rồi!"
Lời này vừa thốt ra!
Mọi người nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc!
"Chém đầu Hỏa Lân Tử? Ha ha ha..."
"Người phụ nữ này đang nằm mơ đấy à?"
"Cô ta đã uống bao nhiêu mà dám mơ như vậy?"
Mấy nam nữ trẻ sau lưng Cơ Thành cười lạnh không ngớt.
Thần Nhược Hi nhíu mày: "Diệp công tử, thị nữ của anh nói linh tinh vậy không hay đâu!"
"Dù gì Hỏa Lân Tử cũng là bạn của tôi!"
Diệp Bắc Minh lãnh đạm nói: "Cô ấy không nói linh tinh!"
"Đầu của Hỏa Lân Tử, đúng là đã bị tôi chém xuống rồi!"
Hiện trường im phăng phắc!
Giây tiếp theo.
"Ha ha ha ha!"
Mọi người đồng loạt cười phá lên!
"Vừa nãy thấy hắn biết phép tắc Luân Hồi, lại còn có lĩnh ngộ rất sâu sắc về kiếm đạo, ta cứ tưởng hắn khác cơ! Không ngờ cũng chỉ là tên ngốc không biết trời cao đất dày, khoác lác!"
"Chủ nào thì tớ nấy!"
Mười mấy thanh niên nam nữ buồn cười lắc đầu.
Cơ Thành cũng cười khẩy không thôi, còn trợn trắng mắt nữa!
Ngay cả Thần Nhược Hi, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần!
Cô ta cứ tưởng Diệp Bắc Minh khác với những người khác, nhưng xem chừng cũng chỉ là loại người có tí thực lực xong thích phô trương thôi!
"Được rồi Diệp công tử, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa!"
Thái độ của Thần Nhược Hi trở nên lạnh nhạt hơn: "Chúng ta hãy mở đại điện của Tử Vi Kiếm Tông trước đã, xem bên trong có thứ gì giá trị không!"
Chương 2553: Tôi nể mặt cô quá rồi đúng không?
Diệp Bắc Minh nói: "Trong đại điện không có gì cả, nó chỉ là một tòa Tuyệt Thế Kiếm Đạo Sát Trận!"
"Thứ mà Tử Vi Kiếm Tông thật sự để lại, nằm ngay bên dưới quảng trường này!"
"Cái gì?"
Thần Nhược Hi sửng sốt.
Những người đang có mặt tại đây lập tức phóng thần niệm dò xét sâu xuống dưới quảng trường!
Quả nhiên.
Sau một hồi thăm dò, họ phát hiện phía dưới quảng trường lại có khoảng không gian khác!
Lão Trương vỗ đầu: "Lão phu biết rồi! Tử Vi Kiếm Tông cố tình bày đầy binh khí đại đế hỏng trên quảng trường, để khiến cho người đời sau lơ là không chú ý đến dưới lòng quảng trường."
"Rồi lại thu hút ánh mắt của mọi người vào tòa đại điện kia!"
"Bao nhiêu năm qua, dù bao nhiêu người đến đây, đều sẽ chết trong đại điện, ai mà ngờ phía dưới quảng trường lại có đồ cơ chứ?"
Cơ Thành nhíu mày: "Lão Trương, thế lỡ có người trực tiếp dò xét xuống phía dưới quảng trường thì sao?"
Diệp Bắc Minh nói: "Kiểu người tham lam như anh, chẳng phải vừa đến một cái đã xông thẳng vào đại điện à?"
"Ai còn nghĩ đến phía dưới? Đến cả tiểu thư nhà anh còn không phát hiện ra tình hình phía dưới lòng đất còn gì?"
"Ngươi!"
Cơ Thành tức xanh mặt.
"Diệp công tử, chúng ta đi xem phía dưới có gì trước đi? Anh nghĩ, liệu phía dưới có nguy hiểm không?" Thần Nhược Hi lạnh mặt.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Phía dưới không có nguy hiểm gì hết!"
"Càng làm nhiều, càng sai nhiều!"
"Không làm gì hết, mới là an toàn nhất!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh nắm chặt năm ngón tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hiện ra trên tay!
Một kiếm chém ra!
Mặt đất trên quảng trường nứt ra một cái lỗ!
Dưới sâu vài trăm mét, thế mà lại lộ ra một hàng bậc thang.
Dẫn thẳng xuống lòng đất!
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh!
Không ai dám đi!
Nhát kiếm trong đại điện ban nãy, thật sự đã làm họ sợ!
Diệp Bắc Minh lười giải thích, anh với Già Lam đi xuống cầu thang!
Thần Nhược Hi thấy vậy, cũng đi theo!
"Tiểu thư!"
Lão Trương và một lão giả cảnh giới Đạo Kiếp khác hơi lo lắng, tiến lên gọi.
"Không sao!"
Thần Nhược Hi lắc đầu, cô ta không tin Diệp Bắc Minh sẽ đâm đầu vào chỗ chết, chỗ này hẳn an toàn, thế là mọi người cũng đi theo sau!
Chẳng mấy chốc, họ đã tiến vào một thạch thất khổng lồ!
Cảnh tượng trước mặt khiến mọi người chấn động!
"Đây là gì? Má ơi! Công pháp kiếm đạo, còn toàn là công pháp kiếm đạo cao siêu nhất nữa, phải đến mấy chục loại!"
Nghe thấy động tĩnh.
Lão Trương kích động tiến lên!
Cầm một quyển thư tịch ố vàng lên xem!
Kích động đến nỗi nước mắt giàn dụa: "Đại La Kiếm Quyết! Hỗn Thiên Kiếm Quyết! Hiên Viên Trảm Long Quyết..."
"Ông trời ơi! Đây đều là những công pháp kiếm đạo đã mất tích bao năm trời trong truyền thuyết! Không ngờ nó lại nằm hết ở đây!"
Cơ Thành chỉ về một phía: "Mau nhìn kìa! Những thanh kiếm này! Sss... là đạo binh!"
"Đệt! Đều là đạo binh hết kìa!"
Chỉ với một tiếng hét!
Vèo!
Mấy chục con mắt kinh hãi nhìn sang!
Trên bức trường đằng trước treo hàng trăm món binh khí, đao, thương, kiếm, kích, rìu, côn... nhưng nhiều nhất, vẫn là các loại kiếm với đủ mọi hình dáng, lớn nhỏ!
"Sao có thể chứ!"
"Đây là đạo binh đấy, thế mà cứ treo trên tường thế này hả?"
Ngay cả hai lão giả cảnh giới Đạo Kiếp, ánh mắt họ cũng điên cuồng co lại!
Cả hai nuốt nước miếng!
Đạo binh!
Cấp bậc của nó còn cao hơn binh khí đại đế, chỉ khi tiến vào cảnh giới Đạo Kiếp, mới có tư cách luyện chế 'đạo binh'!
Hơn nữa còn chưa chắc đã thành công!
Kể cả lão Trương và lão giả kia, hai người cũng chưa luyện chế được một thanh đạo binh, họ mới có một thanh bán thành phẩm thôi!
Thế mà trên bức trường trước mặt, lại đang treo hàng trăm thanh đạo binh!
Đây là muốn nghịch thiên à!
"Lẽ nào đây là toàn bộ của cải của Tử Vi Kiếm Tông? Không ngờ nó lại nằm ngay dưới quảng trường! Này... vầy cũng quá mộng ảo rồi chớ?" Ngay cả Thần Nhược Hi cũng há hốc miệng.
Đầu ong ong!
Hơn trăm kiện đạo binh!
Cho dù là thế lực đỉnh cấp nhất ở Đại La Vũ Trụ, thì cũng phải đỏ mắt vì chúng!
Diệp Bắc Minh không có hứng thú gì với đám công pháp kiếm đạo và đạo binh kia.
Trái lại anh lại đi qua cái máng đá màu đen ở trong góc.
Máng đá dài một mét, rộng hơn một thước, nhìn qua chẳng khác gì cái máng heo cho lợn ăn ở nhà các hộ dân thường!
"Tiểu Huyết, cô chắc chắn cái thứ này khiến cô có cộng hưởng?"
Diệp Bắc Minh truyền âm.
Hàng mày nhíu lại!
Cho dù anh sử dụng mắt Hỗn Độn, cũng không nhìn ra cái máng đá màu đen này có gì đặc biệt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Chủ nhân! Chính là cái máng đá này! Tôi cảm giác... nó rất khác thường..."
"Sau khi tôi nhìn thấy nó, thì không kìm được run rẩy... kích động... nó rất mạnh... thật sự rất mạnh, chủ nhân!"
Diệp Bắc Minh thầm nghi hoặc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: "Nhóc con! Cậu phát tài rồi!"
Diệp Bắc Minh truyền âm: "Sao vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: "Ha ha ha ha! Nhóc con, đây là máng dưỡng kiếm trong truyền thuyết đấy!"
"Đặt bất cứ binh khí gì vào đấy, đều có thể tăng phẩm chất, sức mạnh, cấp bậc! E là hơn phân nửa số đạo binh trên tường kia, đều do cái máng này nuôi ra!"
"Cái gì?"
Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh kích động rồi.
Chỉ với một ý niệm!
Anh đã thu cái máng dưỡng kiếm vào!
Những người khác cũng đang âm thầm quan sát Diệp Bắc Minh!
Thấy anh thu một cái máng đá, họ cười thầm!
Cái máng đá này, họ đã dùng thần niệm xét qua rồi, không có gì dị thường, chỉ là một cái máng bỏ đi!
Thế mà tên này lại coi thành bảo vật?
Không phải vậy thì họ đã ngăn từ lâu rồi!
Đột nhiên.
Giọng Già Lam vang lên bên tai: "Công tử... tôi..."
Quay đầu lại coi!
Già Lam đang run rẩy, mặt tái nhợt!
"Già Lam, cô sao vậy?"
"Công tử... tôi... thanh kiếm kia, hình như nó đang gọi tôi... khiến tôi tâm thần không yên..." Già Lam chỉ vào một thanh trường kiếm màu lục trên tường gần đấy.
Tạo hình hiền hòa đẹp đẽ!
Trông như được đúc từ một khối bảo ngọc xanh biếc không tì vết!
Diệp Bắc Minh nhìn một cái là nhận ra: "Già Lam, đây là Linh Kiếm nhận chủ!"
"Không phải chứ?"
Già Lam kinh ngạc.
Đương nhiên cô ta biết, Linh Kiếm nhận chủ có nghĩa là gì!
Diệp Bắc Minh ra hiệu với cô ta: "Đây là vận may của cô! Hãy thu nó đi, nó có thể chủ động chọn cô, chứng tỏ cô phù hợp làm nhận chủ của nó!"
"Vâng!"
Gìa Lam lập tức tự tin hơn.
Cô ta đi về phía thanh kiếm!
Đột nhiên, một nữ tử áo trắng khác vọt lên trước, giơ tay giật lấy bảo kiếm xanh lục trên tường!
Già Lam tức giận nói: "Cô làm gì vậy? Thanh kiếm này là của tôi!"
Nữ tử áo trắng cười nhạt: "Trên thanh kiếm này đâu có viết tên cô! Ai lấy được trước thì là của người đó!"
Cơ Thành chạy sang!
Châm chọc một câu: "Tốc độ tay của mình chậm, còn trách người khác nhanh hơn cô à?"
"Nhưng... thanh kiếm này đang chọn tôi, các người chọn thanh kiếm khác được không?" Già Lam hơi sốt ruột.
Nữ tử áo trắng cười nhạt: "Cô chọn thanh khác không được à? Tôi vừa mắt thanh này rồi!"
Thực ra.
Cô ta lấy thanh nào cũng được!
Chẳng qua thấy Già Lam được Linh Kiếm nhận chủ, trong lòng khó chịu!
Nên mới tranh, có vậy thôi!
"Tôi..."
Già Lam đang định nói tiếp!
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh đi tới cạnh Già Lam rồi chìa một tay ra với nữ tử áo trắng!
Chỉ hai từ: "Đưa đây!"
"Tôi không đưa đấy, anh làm gì được..."
Nữ tử áo trắng còn chưa nói hết câu!
Chỉ thấy, một tàn ảnh lóe lên, nữ tử áo trắng hét thảm một tiếng!
Rồi bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào tường cực kỳ thê thảm, sau đó hộc máu!
Lại nhìn Diệp Bắc Minh, anh đã đứng trước mặt Già Lam, tay cầm thanh kiếm màu xanh, đưa cho Già Lam!
"Ngươi dám động vào muội muội ta? Muốn chết!"
Cơ Thành nổi giận đùng đùng!
Khí tức của cảnh giới Vĩnh Sinh tầng tám ầm ầm bộc phát!
Hắn ta lao về phía Diệp Bắc Minh, giơ năm ngón tay vỗ xuống đầu Diệp Bắc Minh!
Bụp!
Một tiếng giòn tan vang lên!
Cơ Thành hét thảm một tiếng, đồng thời bay ngược ra ngoài, cánh tay vừa chụp về phía đầu Diệp Bắc Minh nổ tung ngay tại chỗ!"
Biến mất!
"Anh!"
Nữ tử áo trắng chết lặng.
Những người khác cũng dừng tay, quay sang đây trông thấy Cơ Thành và em gái hắn ta bị thương, cả đám sững sờ!
Sau đó, bọn họ tụ lại chỗ Diệp Bắc Minh và Già Lam!
Thần Nhược Hi cũng đi qua, cô ta nhíu mày: "Diệp công tử, có chuyện gì vậy?"
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Tỳ nữ của tôi vừa nhìn trúng một thanh kiếm, thì bọn họ nhảy ra tranh!"
Thần Nhược Hi cảm thấy hơi khó chịu: "Diệp công tử, dù gì họ cũng là người của tôi! Dù có tranh, anh không thể nói năng đàng hoàng được à?"
"Anh đánh người như vậy, có phải hơi quá đáng không?"
"Qúa đáng?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Giây tiếp theo.
"Ha ha ha ha ha!"
Anh cười to!
Ánh mắt trở nên lạnh lùng tột độ, anh nhìn Thần Nhược Hi như nhìn người chết vậy: "Thần cô nương, cô cảm thấy, tôi nể mặt cô quá rồi đúng không?"
"Phải!"
Diệp Bắc Minh dứt khoát thừa nhận luôn.
Người ta đã nhìn ra rồi, có giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thần Nhược Hi cười nhẹ: "Ha ha, phép tắc Luân Hồi này đã biến mất rất nhiều năm rồi đấy."
Diệp Bắc Minh hơi nghi hoặc: "Sao vậy? Chẳng lẽ phép tắc Luân Hồi rất nổi tiếng ở Đại La Vũ Trụ?"
Thần Nhược Hi gật đầu: "Năm xưa, có một tông môn cực kỳ mạnh!"
"Nhân số không vượt quá trăm người, họ đều tu luyện phép tắc Luân Hồi!"
"Về sau không biết vì nguyên nhân gì, toàn tông môn bị diệt! Phép tắc Luân Hồi cũng thất truyền từ đó, không ngờ Diệp công tử lại biết phép tắc Luân Hồi!"
"Tôi còn nghe nói, những người tu luyện phép tắc Luân Hồi, cuối cùng đều chọn chuyển thế đầu thai!"
Nói đặng.
Thần Nhược Hi nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh, ý đồ muốn tìm ra chút thông tin từ nét mặt anh: "Không biết Diệp công tử có từng nghe qua chưa?"
Diệp Bắc Minh nói luôn: "Đừng thăm dò tôi, tôi rất không thích điều đó!"
Thần Nhược Hi sửng sốt!
Không ngờ Diệp Bắc Minh lại thẳng tính đến vậy!
Không đợi cô ta nói tiếp.
Diệp Bắc Minh lại thêm một câu: "Còn nữa, tôi cũng không phải người luân hồi mà cô nói!"
Thần Nhược Hi rất tinh ý, nhận ra Diệp Bắc Minh không vui, lập tức chuyển chủ đề: "Diệp công tử, anh biết phép tắc Luân Hồi, lĩnh ngộ về kiếm đạo cũng cao như vậy, không biết anh đến từ tinh vực nào?"
"Tôi không phải người Đại La Vũ Trụ các cô."
Diệp Bắc Minh thuận miệng đáp.
"Diệp công tử từ vũ trụ cấp dưới lên đây à?"
Thần Nhược Hi hơi ngạc nhiên: "Vũ trụ cấp dưới, tầm 1000 năm mới mở thông đạo phi thăng một lần!"
"Lần mở thông đạo gần nhất là một nghìn năm trước, nói vậy tức là Diệp công tử mới tới Đại La Vũ Trụ gần đây thôi!"
Dưới Đại La Vũ Trụ có bảy vũ trụ cấp thấp!
Bao nhiêu năm qua, chỉ có ít ỏi vài người sau khi tiến vào Đại La Vũ Trụ.
Là đạt được một ít thành tựu!
Còn lại đều thuộc dạng tư chất bình thường!
Một thanh niên đi lên từ vũ trụ cấp dưới, thế mà lại biết phép tắc Luân Hồi!
Đồng thời, lĩnh ngộ về kiếm đạo còn sâu sắc như vầy, đúng là hiếm có!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "1000 năm ư? Nhưng tại sao ở Hồng Mông Vũ Trụ chúng tôi, một nghìn tỷ năm mới mở một lần?"
Thần Nhược Hi khẽ cười: "Diệp công tử không biết đấy thôi, giữa vũ trụ cấp thấp và Đại La Vũ Trụ, tồn tại một thời không tuyệt đối!"
"Thời không tuyệt đối, cho dù một vị diện đã trải qua ngàn năm, vạn năm, triệu năm, tỷ năm, chục tỷ năm!"
"Thì ở Đại La Vũ Trụ, có khi mới qua một hơi thở, hoặc một canh giờ!"
"Tuy Hồng Mông Vũ Trụ các anh đã trôi qua một nghìn tỷ năm, nhưng tuyến thời gian thực tế ở Đại La Vũ Trụ mới qua nghìn năm thôi!"
Thời không tuyệt đối?
Lĩnh vực tuyệt đối của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chẳng phải cũng như thế còn gì?
Diệp Bắc Minh hỏi: "Thần cô nương, vũ trụ có đẳng cấp càng cao, thời gian trôi qua càng chậm đúng không?"
Thần Nhược Hi gật đầu khẳng định: "Đúng!"
"Hồng Mông Vũ Trụ trôi qua hàng tỷ năm, đại khái bằng nghìn năm ở Đại La Vũ Trụ!"
Diệp Bắc Minh nheo mắt.
Nếu đúng như thế, vậy thì thời gian trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục gần như đứng yên so với bên ngoài!
Thế khác gì bảo, đẳng cấp vị diện của tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn khủng bố hơn à?
"Tiểu Tháp, lĩnh vực tuyệt đối trong người ông khác chưa kìa!"
Diệp Bắc Minh truyền âm: "Tôi ở trong đấy một tháng, bên ngoài có khi mới qua vài canh giờ!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nhóc con, liệu có khả năng này không!"
"Do đẳng cấp của bổn tháp đủ cao, cho nên có thể khống chế sự chảy trôi của thời gian?"
Diệp Bắc Minh sững người: "Tiểu Tháp, ông...???"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tôi chỉ có lĩnh vực tuyệt đối ở một phương trời đấy thôi, chỗ khác bổn tháp không khống chế được đâu!"
Diệp Bắc Minh suy tư!
Đây chính là phép tắc của Đại La Vũ Trụ sao?
Đại La Vũ Trụ trôi qua 1000 năm, vũ trụ cấp dưới phải mất đến hàng tỷ năm mới theo kịp?
Thế thì tu võ giả chẳng phải cũng vậy à?
Ở Đại La Vũ Trụ, họ chỉ cần mấy trăm năm là có thể tiến vào cảnh giới Vĩnh Sinh!
Còn người ở Hồng Mông Vũ Trụ thì phải tốn hàng tỉ năm, mới đạt đến cảnh giới Đại Đế cấp chín, vì lý do phép tắc, họ còn không có tư cách tiến vào cảnh giới Vĩnh Sinh!
Con đường tu võ cũng đứt!
Thần Nhược Hi cảm nhận được tâm trạng của Diệp Bắc Minh: "Sao vậy? Anh bị đả kích rồi à?"
"Tu luyện hàng tỷ năm ở vũ trụ cấp dưới, vẫn không bằng tu luyện một nghìn năm ở Đại La Vũ Trụ!"
"Tiếc là, thế giới này vốn tàn khốc vậy đấy!"
"Không phải anh cứ cố gắng là có thể giỏi hơn người khác, kỳ thực xuất thân còn quan trọng hơn, có một số người ngay từ khi sinh ra đã đứng ở đỉnh cao mà người bình thường mất cả đời cũng không với tới!"
Thần Nhược Hi khẽ lắc đầu!
Không hề có ý kiêu ngạo!
Mà chỉ đang nói ra sự thật thôi!
Diệp Bắc Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Tuy nói là vậy, nhưng hình như thiên tài ở Đại La Vũ Trụ các cô cũng chẳng ra làm sao!"
Nghe thấy lời này!
Thần Nhược Hi nhíu mày!
Bởi vì, cô ta chính là thiên tài ở Đại La Vũ Trụ!
Lời Diệp Bắc Minh nói cứ như đang nhắm vào cô ta vậy!
Cơ Thành châm chọc bảo: "Tên kia, ngươi giả bộ gì chứ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình biết một tí về kiếm đạo, là có thể xem thường thiên tài của Đại La Vũ Trụ bọn ta đấy hả?"
"Ngươi biết Đại La Thiên Bảng không?"
"Hoàng tử Đại Chu trên bảng đấy là bạn của tiểu thư nhà ta! Thiên Thần Tử là người theo đuổi tiểu thư nhà ta đấy!"
"Còn có Hỏa Lân Tử của Hỏa tộc..."
"Thôi bỏ đi, nói với ngươi mấy cái này có tác dụng gì đâu? Tầng lớp đấy ngươi đâu có tiếp xúc tới, nghe cũng chẳng hiểu!"
Cơ Thành kiêu ngạo nói, rồi lại cười giễu: "Chưa nói đến thiên tài nằm trong top 10, chỉ cần nằm trong top 100!"
"Thậm chí là top 1000, top 10000, ngươi có đi lau giày cho họ cũng không xứng! Biết chưa hả?"
Đối diện với lời nhạo báng của Cơ Thành!
Già Lam tức giận rồi: "Hỏa Lân Tử là cái thá gì chứ? Cũng chỉ có loại phế vật như ngươi mới đi nịnh nọt hắn!"
"Ngươi nói cái gì?"
Cơ Thành sốc.
Hắn ta há hốc miệng, lắp bắp: "Ngươi... ngươi... ngươi lại dám vũ nhục Hỏa Lân Tử ư?"
Già Lam kiêu ngạo lắc đầu: "Vũ nhục hắn? Đầu hắn đã bị công tử nhà ta chém xuống rồi!"
Lời này vừa thốt ra!
Mọi người nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc!
"Chém đầu Hỏa Lân Tử? Ha ha ha..."
"Người phụ nữ này đang nằm mơ đấy à?"
"Cô ta đã uống bao nhiêu mà dám mơ như vậy?"
Mấy nam nữ trẻ sau lưng Cơ Thành cười lạnh không ngớt.
Thần Nhược Hi nhíu mày: "Diệp công tử, thị nữ của anh nói linh tinh vậy không hay đâu!"
"Dù gì Hỏa Lân Tử cũng là bạn của tôi!"
Diệp Bắc Minh lãnh đạm nói: "Cô ấy không nói linh tinh!"
"Đầu của Hỏa Lân Tử, đúng là đã bị tôi chém xuống rồi!"
Hiện trường im phăng phắc!
Giây tiếp theo.
"Ha ha ha ha!"
Mọi người đồng loạt cười phá lên!
"Vừa nãy thấy hắn biết phép tắc Luân Hồi, lại còn có lĩnh ngộ rất sâu sắc về kiếm đạo, ta cứ tưởng hắn khác cơ! Không ngờ cũng chỉ là tên ngốc không biết trời cao đất dày, khoác lác!"
"Chủ nào thì tớ nấy!"
Mười mấy thanh niên nam nữ buồn cười lắc đầu.
Cơ Thành cũng cười khẩy không thôi, còn trợn trắng mắt nữa!
Ngay cả Thần Nhược Hi, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần!
Cô ta cứ tưởng Diệp Bắc Minh khác với những người khác, nhưng xem chừng cũng chỉ là loại người có tí thực lực xong thích phô trương thôi!
"Được rồi Diệp công tử, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa!"
Thái độ của Thần Nhược Hi trở nên lạnh nhạt hơn: "Chúng ta hãy mở đại điện của Tử Vi Kiếm Tông trước đã, xem bên trong có thứ gì giá trị không!"
Chương 2553: Tôi nể mặt cô quá rồi đúng không?
Diệp Bắc Minh nói: "Trong đại điện không có gì cả, nó chỉ là một tòa Tuyệt Thế Kiếm Đạo Sát Trận!"
"Thứ mà Tử Vi Kiếm Tông thật sự để lại, nằm ngay bên dưới quảng trường này!"
"Cái gì?"
Thần Nhược Hi sửng sốt.
Những người đang có mặt tại đây lập tức phóng thần niệm dò xét sâu xuống dưới quảng trường!
Quả nhiên.
Sau một hồi thăm dò, họ phát hiện phía dưới quảng trường lại có khoảng không gian khác!
Lão Trương vỗ đầu: "Lão phu biết rồi! Tử Vi Kiếm Tông cố tình bày đầy binh khí đại đế hỏng trên quảng trường, để khiến cho người đời sau lơ là không chú ý đến dưới lòng quảng trường."
"Rồi lại thu hút ánh mắt của mọi người vào tòa đại điện kia!"
"Bao nhiêu năm qua, dù bao nhiêu người đến đây, đều sẽ chết trong đại điện, ai mà ngờ phía dưới quảng trường lại có đồ cơ chứ?"
Cơ Thành nhíu mày: "Lão Trương, thế lỡ có người trực tiếp dò xét xuống phía dưới quảng trường thì sao?"
Diệp Bắc Minh nói: "Kiểu người tham lam như anh, chẳng phải vừa đến một cái đã xông thẳng vào đại điện à?"
"Ai còn nghĩ đến phía dưới? Đến cả tiểu thư nhà anh còn không phát hiện ra tình hình phía dưới lòng đất còn gì?"
"Ngươi!"
Cơ Thành tức xanh mặt.
"Diệp công tử, chúng ta đi xem phía dưới có gì trước đi? Anh nghĩ, liệu phía dưới có nguy hiểm không?" Thần Nhược Hi lạnh mặt.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Phía dưới không có nguy hiểm gì hết!"
"Càng làm nhiều, càng sai nhiều!"
"Không làm gì hết, mới là an toàn nhất!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh nắm chặt năm ngón tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hiện ra trên tay!
Một kiếm chém ra!
Mặt đất trên quảng trường nứt ra một cái lỗ!
Dưới sâu vài trăm mét, thế mà lại lộ ra một hàng bậc thang.
Dẫn thẳng xuống lòng đất!
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh!
Không ai dám đi!
Nhát kiếm trong đại điện ban nãy, thật sự đã làm họ sợ!
Diệp Bắc Minh lười giải thích, anh với Già Lam đi xuống cầu thang!
Thần Nhược Hi thấy vậy, cũng đi theo!
"Tiểu thư!"
Lão Trương và một lão giả cảnh giới Đạo Kiếp khác hơi lo lắng, tiến lên gọi.
"Không sao!"
Thần Nhược Hi lắc đầu, cô ta không tin Diệp Bắc Minh sẽ đâm đầu vào chỗ chết, chỗ này hẳn an toàn, thế là mọi người cũng đi theo sau!
Chẳng mấy chốc, họ đã tiến vào một thạch thất khổng lồ!
Cảnh tượng trước mặt khiến mọi người chấn động!
"Đây là gì? Má ơi! Công pháp kiếm đạo, còn toàn là công pháp kiếm đạo cao siêu nhất nữa, phải đến mấy chục loại!"
Nghe thấy động tĩnh.
Lão Trương kích động tiến lên!
Cầm một quyển thư tịch ố vàng lên xem!
Kích động đến nỗi nước mắt giàn dụa: "Đại La Kiếm Quyết! Hỗn Thiên Kiếm Quyết! Hiên Viên Trảm Long Quyết..."
"Ông trời ơi! Đây đều là những công pháp kiếm đạo đã mất tích bao năm trời trong truyền thuyết! Không ngờ nó lại nằm hết ở đây!"
Cơ Thành chỉ về một phía: "Mau nhìn kìa! Những thanh kiếm này! Sss... là đạo binh!"
"Đệt! Đều là đạo binh hết kìa!"
Chỉ với một tiếng hét!
Vèo!
Mấy chục con mắt kinh hãi nhìn sang!
Trên bức trường đằng trước treo hàng trăm món binh khí, đao, thương, kiếm, kích, rìu, côn... nhưng nhiều nhất, vẫn là các loại kiếm với đủ mọi hình dáng, lớn nhỏ!
"Sao có thể chứ!"
"Đây là đạo binh đấy, thế mà cứ treo trên tường thế này hả?"
Ngay cả hai lão giả cảnh giới Đạo Kiếp, ánh mắt họ cũng điên cuồng co lại!
Cả hai nuốt nước miếng!
Đạo binh!
Cấp bậc của nó còn cao hơn binh khí đại đế, chỉ khi tiến vào cảnh giới Đạo Kiếp, mới có tư cách luyện chế 'đạo binh'!
Hơn nữa còn chưa chắc đã thành công!
Kể cả lão Trương và lão giả kia, hai người cũng chưa luyện chế được một thanh đạo binh, họ mới có một thanh bán thành phẩm thôi!
Thế mà trên bức trường trước mặt, lại đang treo hàng trăm thanh đạo binh!
Đây là muốn nghịch thiên à!
"Lẽ nào đây là toàn bộ của cải của Tử Vi Kiếm Tông? Không ngờ nó lại nằm ngay dưới quảng trường! Này... vầy cũng quá mộng ảo rồi chớ?" Ngay cả Thần Nhược Hi cũng há hốc miệng.
Đầu ong ong!
Hơn trăm kiện đạo binh!
Cho dù là thế lực đỉnh cấp nhất ở Đại La Vũ Trụ, thì cũng phải đỏ mắt vì chúng!
Diệp Bắc Minh không có hứng thú gì với đám công pháp kiếm đạo và đạo binh kia.
Trái lại anh lại đi qua cái máng đá màu đen ở trong góc.
Máng đá dài một mét, rộng hơn một thước, nhìn qua chẳng khác gì cái máng heo cho lợn ăn ở nhà các hộ dân thường!
"Tiểu Huyết, cô chắc chắn cái thứ này khiến cô có cộng hưởng?"
Diệp Bắc Minh truyền âm.
Hàng mày nhíu lại!
Cho dù anh sử dụng mắt Hỗn Độn, cũng không nhìn ra cái máng đá màu đen này có gì đặc biệt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Chủ nhân! Chính là cái máng đá này! Tôi cảm giác... nó rất khác thường..."
"Sau khi tôi nhìn thấy nó, thì không kìm được run rẩy... kích động... nó rất mạnh... thật sự rất mạnh, chủ nhân!"
Diệp Bắc Minh thầm nghi hoặc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: "Nhóc con! Cậu phát tài rồi!"
Diệp Bắc Minh truyền âm: "Sao vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: "Ha ha ha ha! Nhóc con, đây là máng dưỡng kiếm trong truyền thuyết đấy!"
"Đặt bất cứ binh khí gì vào đấy, đều có thể tăng phẩm chất, sức mạnh, cấp bậc! E là hơn phân nửa số đạo binh trên tường kia, đều do cái máng này nuôi ra!"
"Cái gì?"
Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh kích động rồi.
Chỉ với một ý niệm!
Anh đã thu cái máng dưỡng kiếm vào!
Những người khác cũng đang âm thầm quan sát Diệp Bắc Minh!
Thấy anh thu một cái máng đá, họ cười thầm!
Cái máng đá này, họ đã dùng thần niệm xét qua rồi, không có gì dị thường, chỉ là một cái máng bỏ đi!
Thế mà tên này lại coi thành bảo vật?
Không phải vậy thì họ đã ngăn từ lâu rồi!
Đột nhiên.
Giọng Già Lam vang lên bên tai: "Công tử... tôi..."
Quay đầu lại coi!
Già Lam đang run rẩy, mặt tái nhợt!
"Già Lam, cô sao vậy?"
"Công tử... tôi... thanh kiếm kia, hình như nó đang gọi tôi... khiến tôi tâm thần không yên..." Già Lam chỉ vào một thanh trường kiếm màu lục trên tường gần đấy.
Tạo hình hiền hòa đẹp đẽ!
Trông như được đúc từ một khối bảo ngọc xanh biếc không tì vết!
Diệp Bắc Minh nhìn một cái là nhận ra: "Già Lam, đây là Linh Kiếm nhận chủ!"
"Không phải chứ?"
Già Lam kinh ngạc.
Đương nhiên cô ta biết, Linh Kiếm nhận chủ có nghĩa là gì!
Diệp Bắc Minh ra hiệu với cô ta: "Đây là vận may của cô! Hãy thu nó đi, nó có thể chủ động chọn cô, chứng tỏ cô phù hợp làm nhận chủ của nó!"
"Vâng!"
Gìa Lam lập tức tự tin hơn.
Cô ta đi về phía thanh kiếm!
Đột nhiên, một nữ tử áo trắng khác vọt lên trước, giơ tay giật lấy bảo kiếm xanh lục trên tường!
Già Lam tức giận nói: "Cô làm gì vậy? Thanh kiếm này là của tôi!"
Nữ tử áo trắng cười nhạt: "Trên thanh kiếm này đâu có viết tên cô! Ai lấy được trước thì là của người đó!"
Cơ Thành chạy sang!
Châm chọc một câu: "Tốc độ tay của mình chậm, còn trách người khác nhanh hơn cô à?"
"Nhưng... thanh kiếm này đang chọn tôi, các người chọn thanh kiếm khác được không?" Già Lam hơi sốt ruột.
Nữ tử áo trắng cười nhạt: "Cô chọn thanh khác không được à? Tôi vừa mắt thanh này rồi!"
Thực ra.
Cô ta lấy thanh nào cũng được!
Chẳng qua thấy Già Lam được Linh Kiếm nhận chủ, trong lòng khó chịu!
Nên mới tranh, có vậy thôi!
"Tôi..."
Già Lam đang định nói tiếp!
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh đi tới cạnh Già Lam rồi chìa một tay ra với nữ tử áo trắng!
Chỉ hai từ: "Đưa đây!"
"Tôi không đưa đấy, anh làm gì được..."
Nữ tử áo trắng còn chưa nói hết câu!
Chỉ thấy, một tàn ảnh lóe lên, nữ tử áo trắng hét thảm một tiếng!
Rồi bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào tường cực kỳ thê thảm, sau đó hộc máu!
Lại nhìn Diệp Bắc Minh, anh đã đứng trước mặt Già Lam, tay cầm thanh kiếm màu xanh, đưa cho Già Lam!
"Ngươi dám động vào muội muội ta? Muốn chết!"
Cơ Thành nổi giận đùng đùng!
Khí tức của cảnh giới Vĩnh Sinh tầng tám ầm ầm bộc phát!
Hắn ta lao về phía Diệp Bắc Minh, giơ năm ngón tay vỗ xuống đầu Diệp Bắc Minh!
Bụp!
Một tiếng giòn tan vang lên!
Cơ Thành hét thảm một tiếng, đồng thời bay ngược ra ngoài, cánh tay vừa chụp về phía đầu Diệp Bắc Minh nổ tung ngay tại chỗ!"
Biến mất!
"Anh!"
Nữ tử áo trắng chết lặng.
Những người khác cũng dừng tay, quay sang đây trông thấy Cơ Thành và em gái hắn ta bị thương, cả đám sững sờ!
Sau đó, bọn họ tụ lại chỗ Diệp Bắc Minh và Già Lam!
Thần Nhược Hi cũng đi qua, cô ta nhíu mày: "Diệp công tử, có chuyện gì vậy?"
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Tỳ nữ của tôi vừa nhìn trúng một thanh kiếm, thì bọn họ nhảy ra tranh!"
Thần Nhược Hi cảm thấy hơi khó chịu: "Diệp công tử, dù gì họ cũng là người của tôi! Dù có tranh, anh không thể nói năng đàng hoàng được à?"
"Anh đánh người như vậy, có phải hơi quá đáng không?"
"Qúa đáng?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Giây tiếp theo.
"Ha ha ha ha ha!"
Anh cười to!
Ánh mắt trở nên lạnh lùng tột độ, anh nhìn Thần Nhược Hi như nhìn người chết vậy: "Thần cô nương, cô cảm thấy, tôi nể mặt cô quá rồi đúng không?"
Bình luận facebook