-
Chương 2442-2443
Chương 2442: Thập sư tỷ, Hư Không ăn mòn!
"Cầm đi!"
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, mẫu thạch Hỗn Độn bay qua, rơi vào tay Thủy Linh Lung!
Thủy Linh Lung kích động vô cùng!
Cô ta hạ lệnh cho người dẫn Diệp Bắc Minh tới trước cửa một căn phòng cưới đã được bài trí sẵn!
Diệp Bắc Minh đẩy cửa bước vào!
...
Sau khi ra khỏi hội trường đấu giá, Thủy Linh Lung đi thẳng đến chỗ sâu nhất ở Vọng Xuân Lâu, tới một cánh cửa đá đen có trận pháp hạn chế!
"Ai?"
Hai lão giả nhảy ra, ánh mắt hiện lên hàn ý!
"Tôi đây!"
Vẻ lạnh lẽo trong mắt hai lão giả lập tức tan biến, họ mỉm cười: "Hóa ra là Linh Lung hộ pháp, mời vào trong!"
Hai người nhường đường, tay thì kết quyết niệm thần chú, vài giây sau, cánh cửa đá phía sau ầm ầm mở ra!
Thủy Linh Lung đã thu lại vẻ phong tình, nhanh chóng đi vào trong!
Trên đường đi lại có bốn cửa đá nữa, mỗi cửa lại có hai lão giả canh giữ!
Cuối cùng.
Đi sâu xuống lòng đất, phía trước hiện ra một tòa cung điện cổ kính!
Nếu Diệp Bắc Minh mà ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì đại bản doanh của Hồn Tộc lại nằm ngay dưới lòng đất của Vọng Xuân Lâu trong thành Hắc Uyên!
"Hồn chủ!"
Thủy Linh Lung tiến lên rồi quỳ một gối xuống: "Mẫu thạch Hỗn Độn mà chủ thượng cần, đã về tay!"
"Cái gì?"
Hồn Chủ vốn đang rất bình tĩnh ngồi trên chỗ cao nhất trong đại điện, nghe thấy bốn chữ mẫu thạch Hỗn Độn lại kinh ngạc đứng bật dậy, hơi thở dao động kịch liệt: "Mau! Mau trình lên đây!"
Thủy Linh Lung đang quỳ một gối, hai tay giơ qua đỉnh đầu.
Một khối mẫu thạch Hỗn Độn to cỡ cục xà bông, được bưng trong lòng bàn tay!
Khí Hỗn Độn tỏa ra!
"Đúng là mẫu thạch Hỗn Độn rồi! Tốt quá, Hồn tộc ta có hy vọng rồi!"
"Nói mau, cục mẫu thạch Hỗn Độn này ở đâu ra?" Hồn chủ tiến lên, cầm lấy mẫu thạch Hỗn Độn, kích động đến nỗi run cả người.
Thủy Linh Lung không giấu, cô ta kể lại sự việc ở buổi đấu giá!
"Mọi việc đúng như chủ thượng dự đoán, Diệp Bắc Minh đang bị thương nặng, không thể làm loạn buổi đấu giá!"
"Vì vậy, hắn buộc phải lấy mẫu thạch Hỗn Độn làm tiền trả, giành lấy quyền qua đêm đầu tiên với Vương Như Yên!"
Hồn chủ nheo mắt: "Diệp Bắc Minh, hắn đâu?"
Thủy Linh Lung cười ha ha: "Hắn á, chắc giờ đang một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng!"
Đôi mắt Hồn chủ lóe lên tia sắc bén: "Tốt lắm! Như Yên ra tay, Diệp Bắc Minh nhất định sẽ quy phục Hồn Tộc chúng ta!"
"Cứ chờ đi, sau một khắc xuân tiêu này!"
"Diệp Bắc Minh chính là người của chúng ta rồi!"
...
Diệp Bắc Minh đẩy cửa bước vào, Vương Như Yên trong bộ áo đỏ đang ngồi trên giường!
Cả căn phòng tràn ngập sắc đỏ, trang trí không khác gì phòng tân hôn!
"Thập sư tỷ!"
Diệp Bắc Minh gọi một tiếng.
Vương Như Yên ở trên giường hơi động đậy!
Diệp Bắc Minh vội vàng tiến lên, vươn tay định kéo khăn trùm đầu của Vương Như Yên xuống, khi sắp chạm vào, anh lại dừng lại!
"Ha ha, tiểu sư đệ hồi hộp à?"
Giọng Vương Như Yên vang lên: "Chỉ cần em vén chiếc khăn voan này, về sau chị là người của em rồi!"
Trái tim Diệp Bắc Minh run lên, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: "Không phải... Thập sư tỷ... em..."
"Em tới đây để cứu chị, chứ không phải để..."
Vương Như Yên cười khẽ: "Sao? Em không thích chị à?"
Diệp Bắc Minh vội vàng lắc đầu: "Không... không phải!"
Vương Như Yên dùng chiêu khích tướng: "Thế tại sao em không dám vén khăn?"
Diệp Bắc Minh cắn răng, vươn tay nắm lấy cái khăn trùm đầu đỏ!
Kéo nó ra!
Lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp của Vương Như Yên!
Diệp Bắc Minh nhìn mà ngây người: "Thập sư tỷ, chị đẹp quá!"
Vương Như Yên cười giảo hoạt: "Vậy sao? Đẹp chỗ nào?"
Diệp Bắc Minh trả lời nhanh như chớp: "Chỗ nào cũng đẹp!"
Bỗng nhiên.
"Tiểu sư đệ, đêm nay chị là người của em!"
Vương Như Yên nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, hai tay ôm cổ anh!
Hơi thở như lan!
Cái đầu nhỏ tựa vào ngực Diệp Bắc Minh, bên tai vang lên tiếng tim đập thình thịch!
"Ha ha! Tiểu sư đệ, tim em đập nhanh thế, em kích động thế làm gì?" Vương Như Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp lóe lên nét trêu đùa!
Cô ấy nắm cổ tay Diệp Bắc Minh, đặt lên ngực mình!
"Thập sư tỷ, chị làm gì vậy!"
Diệp Bắc Minh đờ người ra.
Anh mặc cho Vương Như Yên nắm tay anh, rồi đặt vào vị trí nào đó!
"Tiểu sư đệ, em đã vào phòng chị rồi, em bảo chị muốn làm gì nào?"
Đôi mắt Vương Như Yên lóe lên nét u oán: "Đêm nay, chị phải trở thành nữ nhân của em!"
Không đợi Diệp Bắc Minh có phản ứng, bờ môi đỏ mọng đã hôn lên!
Diệp Bắc Minh đờ người, đầu ong ong!
Anh biết rõ chuyện nam nữ từ lâu rồi!
Nhưng như thế này với sư tỷ, thì vẫn là lần đầu tiên!
Nhất thời, đầu óc trống rỗng!
Đột nhiên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng nhắc nhở: "Nhóc con, cẩn thận, đừng để bị ăn mòn!"
Diệp Bắc Minh trả lời trong vô thức: "Sao tôi lại bị sắc đẹp ăn mòn được?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng: "Không phải sắc đẹp, là Hư Không!"
Diệp Bắc Minh cả kinh!
Anh nhìn vào mắt Vương Như Yên, chỉ thấy trong mắt Vương Như Yên toàn là khí tức màu tím!
"Lực lượng Hư Không?"
Diệp Bắc Minh lập tức phản ứng lại, anh đẩy Vương Như Yên ra!
Nhưng Vương Như Yên lại nhào tới, ôm Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, em làm gì vậy?"
"Sư tỷ, chị tỉnh táo lại đi!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, một luồng khí Hỗn Độn xông ra, hòng khiến Vương Như Yên khôi phục thần chí!
Nhưng.
Không được!
Lực lượng Hư Không trong người Vương Như Yên không bị làm sao hết, trái lại còn thông qua miệng, liên tục truyền vào người Diệp Bắc Minh, chúng thô bạo xông vào tứ chi bách hải của anh, như thể muốn chiếm lấy cơ thể anh vậy!
"Thập sư tỷ đã bị Hư Không khống chế, chẳng lẽ... đây là đang nhắm vào tôi?"
Trong lúc nhất thời, Diệp Bắc Minh đã suy nghĩ rất nhiều.
Đôi mắt của Vương Như Yên càng ngày càng si mê!
Bám chặt lấy Diệp Bắc Minh như con bạch tuộc!
"Tiểu sư đệ, em sao vậy?"
"Chị không đẹp sao?"
Lúc nói câu này, trong đôi mắt Vương Như Yên bùng lên một tia sáng tím rực rỡ!
Thần hồn của Diệp Bắc Minh run lên!
Chỉ trong khoảnh khắc.
Keng!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chấn động, nổ ra từng tiếng uỳnh uỳnh vang vọng, thần trí Diệp Bắc Minh lập tức tỉnh táo lại!
Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, vừa nãy anh suýt thì đắm chìm!
"Thập sư tỷ, chị tỉnh táo lại đi!"
Diệp Bắc Minh hò.
Mặt Vương Như Yên trông như say rượu, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, chị tỉnh táo lắm!"
"Đời này, chị chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, chị từng bảo, đêm nay chị là nữ nhân của em!"
Vương Như Yên nhào về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vội vàng lùi lại, nhấc tay nắm chặt, khí Hỗn Độn phủ xuống!
Nhốt Vương Như Yên ở trong, cô ấy không động đậy được!
"Tiểu Tháp, bây giờ tôi phải làm gì?"
"Cô ấy bị lực lượng Hư Không ăn mòn, bây giờ chỉ còn một cách, hút sạch toàn bộ lực lượng Hư Không trong người cô ấy ra!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được! Hút như nào?"
Câu trả lời của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Nhóc con, cậu là thể chất Hỗn Độn!"
"Cậu còn đi hỏi bổn tháp cách hút lực lượng Hư Không ra ư? Chỗ này hôn phòng đã trang trí sẵn rồi, dù gì sau này sư tỷ cậu cũng thành nữ nhân của cậu!"
"Bổn tháp đi trước đây!"
Nói xong.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dứt khoát cắt đứt liên kết với Diệp Bắc Minh!
Chương 2443: Cửu U! Đến lượt cô rồi!
"Tiểu Tháp, chỉ có cách này thôi sao?"
Dù Diệp Bắc Minh có hỏi thế nào, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không có phản ứng!
"Đệt!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
"Tiểu sư đệ, em sao vậy? Lại đây nào."
Vương Như Yên cười trộm, hai tay nghịch cổ Diệp Bắc Minh, khí tức Hư Không màu tím lấp lánh trong đôi mắt đẹp!
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Lực lượng Hư Không không có tác dụng với anh, mà trong người Thập sư tỷ thì toàn là lực lượng Hư Không!
Có lẽ, phải hút hết lực lượng Hư Không trong người cô ấy ra, thì cô ấy mới khôi phục bình thường được!
Nghĩ tới đây.
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Thập sư tỷ, đắc tội rồi!"
Anh trở tay chủ động ôm eo Vương Như Yên!
Vương Như Yên ưm một tiếng, hai chân vòng qua eo Diệp Bắc Minh, hai người ôm nhau ngồi trên giường!
Diệp Bắc Minh búng tay một cái, nến trong phòng vụt tắt!
...
Cùng lúc đó, trong một gian phòng ở Vọng Xuân Lâu.
Nhà họ Long ở Thiên Vực, nhà họ Đế ở Đế Giới, nhà họ Chu ở Lôi Minh đại lục, gia tộc Bắc Minh ở Thiên Hà đại lục, cùng đám người thuộc Cửu Lê đại lục đang tụ tập ở đây!
Mặt mày ai nấy đều u ám!
"Chết tiệt! Chúng ta tốn bao công sức, chạy tới đây một chuyến thế mà thành công cốc!"
"Không ngờ tên nhóc đó vẫn còn mẫu thạch Hỗn Độn!"
"Đợt trước lúc ở nhà họ Qua, tôi cứ tưởng đó là hai khối mẫu thạch Hỗn Độn cuối cùng rồi cơ, không ngờ cậu ta vẫn còn!" Ánh mắt Chu Quy Tông đầy tham lam.
"Bây giờ tên nhóc đó đang trải qua một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, giờ chính là lúc cậu ta thiếu cảnh giác nhất!"
Bắc Minh Chấn cười như không cười nhìn Qua Binh: "Qua Binh, theo như tôi được biết, nhà họ Qua ông đã có một khối mẫu thạch Hỗn Độn rồi nhỉ?"
"Sao bây giờ còn muốn có thêm khối nữa vậy? Các ông tham quá đấy, liệu có nuốt nổi không?"
Qua Binh đen mặt: "Không giấu mọi người, mẫu thạch Hỗn Độn của nhà họ Qua, bị một người bạn mượn mất rồi!"
"Một thứ quan trọng như thế mà bảo mượn là mượn á?"
Mọi người đều cảm thấy hơi khó tin!
Qua Binh xấu hổ ho khan hai tiếng: "Khụ khụ... được rồi, hiện giờ trong tay tên nhóc đó vẫn còn mẫu thạch Hỗn Độn, chỉ cần các ông gật đầu!"
"Mọi người sẽ đánh vào ngay, cho dù tiểu súc sinh Diệp Bắc Minh đó có ba đầu sáu tay, thì cũng chết thôi!"
Ánh mắt mọi người lóe lên!
Cả đám nhìn sang Long Tứ, và một lão giả nhà họ Đế!
"Tứ công tử, Đế lão, hai người nghĩ sao?"
Nhà họ Long, nhà họ Đế chưa lên tiếng, bọn họ không dám tự quyết!
Một lát sau, lão giả nhà họ Đế chậm rãi bật ra một câu: "Lão phu cũng muốn biết, rốt cuộc trong tay thể chất Hỗn Độn đó còn bao nhiêu khối mẫu thạch Hỗn Độn!"
Nửa canh giờ sau.
Vương Như Yên mặt mày đỏ ửng, rúc trong lòng Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ... không ngờ lần chúng ta gặp lại, lại ở trong tình huống này!"
"Xấu hổ quá!"
Giờ phút này.
Lực lượng Hư Không trong mắt Vương Như Yên đã hoàn toàn biến mất!
Thần chí cũng khôi phục bình thường!
Diệp Bắc Minh ôm cô ấy: "Xin lỗi Thập sư tỷ! Vì cứu chị, em buộc phải dùng hạ sách này!"
"Lại còn hạ sách cơ, chị thấy đây là thượng sách!" Vương Như Yên cười e thẹn.
Cô ấy thò tay đến hông Diệp Bắc Minh, rồi nhéo mạnh một cái!
Diệp Bắc Minh bắt lấy tay cô ấy: "Thập sư tỷ, chúng ta nói chính sự trước đã!"
"Tại sao chị lại bị lực lượng Hư Không khống chế? Mấy sư tỷ khác đang ở đâu, chị có biết không?"
Vương Như Yên thu lại nụ cười, ánh mắt ngưng trọng: "Chị cũng không biết chuyện là sao nữa! Chỉ biết lần trước, sau khi vị diện sụp đổ, chị rơi vào một phiến không gian hư vô!"
"Cỗ năng lượng cường đại làm chị ngất đi!"
"Sau đó hình như có người đưa chị ra khỏi phiến không gian hư vô đó, nhưng hình như người đó không muốn chị tỉnh lại!"
"Về sau chị rơi vào ngủ say suốt một thời gian dài, chị láng máng cảm nhận được khí tức của mấy sư tỷ khác... nhưng chi tiết thế nào thì không nhớ rõ, khi chị tỉnh lại lần nữa..."
Đang nói.
Vương Như Yên hờn dỗi nói: "Em đã làm chuyện đó với người ta rồi!"
Diệp Bắc Minh giải thích: "Trong người chị có lực lượng Hư Không, nên mới bị người khác khống chế!"
"Em phải hút sạch lực lượng Hư Không trong người chị, chị mới tỉnh lại đấy!"
"Vậy sao?"
Đột nhiên, Vương Như Yên cười tinh quái: "Nhưng trong người chị cũng là máu Hỗn Độn mà!"
"A... cái này?"
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Đúng vậy!
Trong người Thập sư tỷ cũng là máu Hỗn Độn, sao chị ấy bị lực lượng Hư Không khống chế?
Còn mình thì không sao?
"Phụt... tiểu sư đệ, em đừng căng thẳng, chị tin em!" Vương Như Yên chớp mắt.
Bỗng nhiên.
Cô ấy ôm ngực: "A! Tiểu sư đệ... lực lượng Hư Không lại đến nữa rồi!"
"Nó vẫn còn trong cơ thể chị, chưa hút hết!"
Nói xong.
Cô ấy xoay người ngồi lên người Diệp Bắc Minh!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh cảm nhận được một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, anh trầm giọng quát: "Thập sư tỷ, cẩn thận!"
Anh thuận tay kéo chăn quấn chặt Vương Như Yên lại rồi quát to: "Tiểu tháp! Phòng ngự!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lao ra, bao phủ toàn bộ cơ thể Diệp Bắc Minh!
Loảng xoảng, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Căn phòng ầm ầm nổ tung, mảnh vụn bay tứ tung, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đập căn phòng thành mảnh vụn!
Nếu không có tháp Càn Khôn Trấn Ngục bảo vệ hai người, e là Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên đã bị một chưởng này đánh thành mảnh vụn rồi!
...
Cùng lúc đó, sâu dưới tầng hầm Vọng Xuân Lâu.
"Không ổn rồi!"
Thủy Linh Lung cả kinh.
Hồn chủ ở trước mặt cô ta hỏi: "Sao vậy?"
Thủy Linh Lung cúi đầu nhìn, trong tay xuất hiện một quả cầu thủy tinh trong suốt, bên trong là kiến trúc một tòa nhà!
Chính là phòng cưới cô ta chuẩn bị cho Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên!
Lúc này,
Kiến trúc trong quả cầu thủy tinh hóa thành bụi phấn, chắc chắn đã bị tấn công!
"Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên gặp tấn công! Tôi biết rồi, chết tiệt!"
Thủy Linh Lung chợt nghĩ ra: "Nhất định là đám người đó, họ vẫn chưa rời khỏi thành Hắc Uyên, không ổn rồi... họ ra tay với Diệp Bắc Minh rồi!"
Thủy Linh Lung vội vàng lao ra ngoài!
...
"Kẻ nào?"
Diệp Bắc Minh trầm giọng quát.
Anh kéo Vương Như Yên ra sau lưng để bảo vệ!
Giữa không trung, mấy chục bóng người đứng trên không trung, nhìn xuống phía dưới!
Người vừa ra tay chính là Qua Binh, hắn vỗ tay: "Tiểu súc sinh, phản ứng nhanh đấy nhỉ!"
Diệp Bắc Minh hờ hững nói: "Là các ngươi à!"
"Nhà họ Long ở Thiên Vực, nhà họ Đế ở Đế Giới, nhà họ Chu ở Lôi Minh đại lục, Bắc Minh gia tộc ở Thiên Hà đại lục, nhà họ Qua ở Vô Biên đại lục!"
"Ta nhớ các ngươi rồi!"
Chu Quy Tông hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con, ngươi nhớ bọn ta thì sao chứ?"
"Cướp mất tư cách đấu giá thể chất Hỗn Độn của bọn ta, phá hỏng chuyện tốt của bọn ta, bây giờ bọn ta người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của ngươi!"
"Trong tay ngươi còn bao nhiêu mẫu thạch Hỗn Độn thì giao hết ra đây, bọn ta có thể tha cho ngươi một mạng!"
Diệp Bắc Minh bật cười: "Nếu ta không giao thì sao?"
"Không giao ư?"
Khóe miệng Chu Quy Tông giật giật: "Ngươi đúng là không sợ chết đấy nhỉ!"
Long Tứ lạnh nhạt nói: "Diệp Bắc Minh, ngươi bị thương nặng, giờ vẫn chưa khỏi nhỉ?"
"Bây giờ ngươi không phải đối thủ của bọn ta, giao mẫu thạch Hỗn Độn ra đây, ta có thể giữ mạng cho ngươi!"
Diệp Bắc Minh nở một nụ cười như tử thần: "Ta đã chuẩn bị trước rồi, chỉ chờ các ngươi đến thôi!"
Long Tứ nhíu mày!
Trong lơ đãng, thế mà hắn lại thấy lạnh từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu!
'Có nguy hiểm? Sao có thể chứ! Ở đây có hơn hai mươi người cảnh giới Đại Đế, còn toàn là những tồn tại ở cảnh giới Đại Đế cấp bốn cấp năm, ai có thể uy hiếp được bọn mình chứ?' Long Tứ lắc đầu.
Ném cái ý tưởng không thực tế này ra sau đầu!
"Tiểu súc sinh, trả mạng Nghiệt Nhi cho ta!"
Qua Binh trực tiếp ra tay, năm ngón tay chụp thẳng về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh bật ra một câu: "Cửu U! Đến lượt cô rồi!"
"Cầm đi!"
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, mẫu thạch Hỗn Độn bay qua, rơi vào tay Thủy Linh Lung!
Thủy Linh Lung kích động vô cùng!
Cô ta hạ lệnh cho người dẫn Diệp Bắc Minh tới trước cửa một căn phòng cưới đã được bài trí sẵn!
Diệp Bắc Minh đẩy cửa bước vào!
...
Sau khi ra khỏi hội trường đấu giá, Thủy Linh Lung đi thẳng đến chỗ sâu nhất ở Vọng Xuân Lâu, tới một cánh cửa đá đen có trận pháp hạn chế!
"Ai?"
Hai lão giả nhảy ra, ánh mắt hiện lên hàn ý!
"Tôi đây!"
Vẻ lạnh lẽo trong mắt hai lão giả lập tức tan biến, họ mỉm cười: "Hóa ra là Linh Lung hộ pháp, mời vào trong!"
Hai người nhường đường, tay thì kết quyết niệm thần chú, vài giây sau, cánh cửa đá phía sau ầm ầm mở ra!
Thủy Linh Lung đã thu lại vẻ phong tình, nhanh chóng đi vào trong!
Trên đường đi lại có bốn cửa đá nữa, mỗi cửa lại có hai lão giả canh giữ!
Cuối cùng.
Đi sâu xuống lòng đất, phía trước hiện ra một tòa cung điện cổ kính!
Nếu Diệp Bắc Minh mà ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì đại bản doanh của Hồn Tộc lại nằm ngay dưới lòng đất của Vọng Xuân Lâu trong thành Hắc Uyên!
"Hồn chủ!"
Thủy Linh Lung tiến lên rồi quỳ một gối xuống: "Mẫu thạch Hỗn Độn mà chủ thượng cần, đã về tay!"
"Cái gì?"
Hồn Chủ vốn đang rất bình tĩnh ngồi trên chỗ cao nhất trong đại điện, nghe thấy bốn chữ mẫu thạch Hỗn Độn lại kinh ngạc đứng bật dậy, hơi thở dao động kịch liệt: "Mau! Mau trình lên đây!"
Thủy Linh Lung đang quỳ một gối, hai tay giơ qua đỉnh đầu.
Một khối mẫu thạch Hỗn Độn to cỡ cục xà bông, được bưng trong lòng bàn tay!
Khí Hỗn Độn tỏa ra!
"Đúng là mẫu thạch Hỗn Độn rồi! Tốt quá, Hồn tộc ta có hy vọng rồi!"
"Nói mau, cục mẫu thạch Hỗn Độn này ở đâu ra?" Hồn chủ tiến lên, cầm lấy mẫu thạch Hỗn Độn, kích động đến nỗi run cả người.
Thủy Linh Lung không giấu, cô ta kể lại sự việc ở buổi đấu giá!
"Mọi việc đúng như chủ thượng dự đoán, Diệp Bắc Minh đang bị thương nặng, không thể làm loạn buổi đấu giá!"
"Vì vậy, hắn buộc phải lấy mẫu thạch Hỗn Độn làm tiền trả, giành lấy quyền qua đêm đầu tiên với Vương Như Yên!"
Hồn chủ nheo mắt: "Diệp Bắc Minh, hắn đâu?"
Thủy Linh Lung cười ha ha: "Hắn á, chắc giờ đang một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng!"
Đôi mắt Hồn chủ lóe lên tia sắc bén: "Tốt lắm! Như Yên ra tay, Diệp Bắc Minh nhất định sẽ quy phục Hồn Tộc chúng ta!"
"Cứ chờ đi, sau một khắc xuân tiêu này!"
"Diệp Bắc Minh chính là người của chúng ta rồi!"
...
Diệp Bắc Minh đẩy cửa bước vào, Vương Như Yên trong bộ áo đỏ đang ngồi trên giường!
Cả căn phòng tràn ngập sắc đỏ, trang trí không khác gì phòng tân hôn!
"Thập sư tỷ!"
Diệp Bắc Minh gọi một tiếng.
Vương Như Yên ở trên giường hơi động đậy!
Diệp Bắc Minh vội vàng tiến lên, vươn tay định kéo khăn trùm đầu của Vương Như Yên xuống, khi sắp chạm vào, anh lại dừng lại!
"Ha ha, tiểu sư đệ hồi hộp à?"
Giọng Vương Như Yên vang lên: "Chỉ cần em vén chiếc khăn voan này, về sau chị là người của em rồi!"
Trái tim Diệp Bắc Minh run lên, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: "Không phải... Thập sư tỷ... em..."
"Em tới đây để cứu chị, chứ không phải để..."
Vương Như Yên cười khẽ: "Sao? Em không thích chị à?"
Diệp Bắc Minh vội vàng lắc đầu: "Không... không phải!"
Vương Như Yên dùng chiêu khích tướng: "Thế tại sao em không dám vén khăn?"
Diệp Bắc Minh cắn răng, vươn tay nắm lấy cái khăn trùm đầu đỏ!
Kéo nó ra!
Lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp của Vương Như Yên!
Diệp Bắc Minh nhìn mà ngây người: "Thập sư tỷ, chị đẹp quá!"
Vương Như Yên cười giảo hoạt: "Vậy sao? Đẹp chỗ nào?"
Diệp Bắc Minh trả lời nhanh như chớp: "Chỗ nào cũng đẹp!"
Bỗng nhiên.
"Tiểu sư đệ, đêm nay chị là người của em!"
Vương Như Yên nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, hai tay ôm cổ anh!
Hơi thở như lan!
Cái đầu nhỏ tựa vào ngực Diệp Bắc Minh, bên tai vang lên tiếng tim đập thình thịch!
"Ha ha! Tiểu sư đệ, tim em đập nhanh thế, em kích động thế làm gì?" Vương Như Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp lóe lên nét trêu đùa!
Cô ấy nắm cổ tay Diệp Bắc Minh, đặt lên ngực mình!
"Thập sư tỷ, chị làm gì vậy!"
Diệp Bắc Minh đờ người ra.
Anh mặc cho Vương Như Yên nắm tay anh, rồi đặt vào vị trí nào đó!
"Tiểu sư đệ, em đã vào phòng chị rồi, em bảo chị muốn làm gì nào?"
Đôi mắt Vương Như Yên lóe lên nét u oán: "Đêm nay, chị phải trở thành nữ nhân của em!"
Không đợi Diệp Bắc Minh có phản ứng, bờ môi đỏ mọng đã hôn lên!
Diệp Bắc Minh đờ người, đầu ong ong!
Anh biết rõ chuyện nam nữ từ lâu rồi!
Nhưng như thế này với sư tỷ, thì vẫn là lần đầu tiên!
Nhất thời, đầu óc trống rỗng!
Đột nhiên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng nhắc nhở: "Nhóc con, cẩn thận, đừng để bị ăn mòn!"
Diệp Bắc Minh trả lời trong vô thức: "Sao tôi lại bị sắc đẹp ăn mòn được?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng: "Không phải sắc đẹp, là Hư Không!"
Diệp Bắc Minh cả kinh!
Anh nhìn vào mắt Vương Như Yên, chỉ thấy trong mắt Vương Như Yên toàn là khí tức màu tím!
"Lực lượng Hư Không?"
Diệp Bắc Minh lập tức phản ứng lại, anh đẩy Vương Như Yên ra!
Nhưng Vương Như Yên lại nhào tới, ôm Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, em làm gì vậy?"
"Sư tỷ, chị tỉnh táo lại đi!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, một luồng khí Hỗn Độn xông ra, hòng khiến Vương Như Yên khôi phục thần chí!
Nhưng.
Không được!
Lực lượng Hư Không trong người Vương Như Yên không bị làm sao hết, trái lại còn thông qua miệng, liên tục truyền vào người Diệp Bắc Minh, chúng thô bạo xông vào tứ chi bách hải của anh, như thể muốn chiếm lấy cơ thể anh vậy!
"Thập sư tỷ đã bị Hư Không khống chế, chẳng lẽ... đây là đang nhắm vào tôi?"
Trong lúc nhất thời, Diệp Bắc Minh đã suy nghĩ rất nhiều.
Đôi mắt của Vương Như Yên càng ngày càng si mê!
Bám chặt lấy Diệp Bắc Minh như con bạch tuộc!
"Tiểu sư đệ, em sao vậy?"
"Chị không đẹp sao?"
Lúc nói câu này, trong đôi mắt Vương Như Yên bùng lên một tia sáng tím rực rỡ!
Thần hồn của Diệp Bắc Minh run lên!
Chỉ trong khoảnh khắc.
Keng!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chấn động, nổ ra từng tiếng uỳnh uỳnh vang vọng, thần trí Diệp Bắc Minh lập tức tỉnh táo lại!
Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, vừa nãy anh suýt thì đắm chìm!
"Thập sư tỷ, chị tỉnh táo lại đi!"
Diệp Bắc Minh hò.
Mặt Vương Như Yên trông như say rượu, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, chị tỉnh táo lắm!"
"Đời này, chị chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, chị từng bảo, đêm nay chị là nữ nhân của em!"
Vương Như Yên nhào về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vội vàng lùi lại, nhấc tay nắm chặt, khí Hỗn Độn phủ xuống!
Nhốt Vương Như Yên ở trong, cô ấy không động đậy được!
"Tiểu Tháp, bây giờ tôi phải làm gì?"
"Cô ấy bị lực lượng Hư Không ăn mòn, bây giờ chỉ còn một cách, hút sạch toàn bộ lực lượng Hư Không trong người cô ấy ra!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được! Hút như nào?"
Câu trả lời của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Nhóc con, cậu là thể chất Hỗn Độn!"
"Cậu còn đi hỏi bổn tháp cách hút lực lượng Hư Không ra ư? Chỗ này hôn phòng đã trang trí sẵn rồi, dù gì sau này sư tỷ cậu cũng thành nữ nhân của cậu!"
"Bổn tháp đi trước đây!"
Nói xong.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dứt khoát cắt đứt liên kết với Diệp Bắc Minh!
Chương 2443: Cửu U! Đến lượt cô rồi!
"Tiểu Tháp, chỉ có cách này thôi sao?"
Dù Diệp Bắc Minh có hỏi thế nào, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không có phản ứng!
"Đệt!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
"Tiểu sư đệ, em sao vậy? Lại đây nào."
Vương Như Yên cười trộm, hai tay nghịch cổ Diệp Bắc Minh, khí tức Hư Không màu tím lấp lánh trong đôi mắt đẹp!
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Lực lượng Hư Không không có tác dụng với anh, mà trong người Thập sư tỷ thì toàn là lực lượng Hư Không!
Có lẽ, phải hút hết lực lượng Hư Không trong người cô ấy ra, thì cô ấy mới khôi phục bình thường được!
Nghĩ tới đây.
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Thập sư tỷ, đắc tội rồi!"
Anh trở tay chủ động ôm eo Vương Như Yên!
Vương Như Yên ưm một tiếng, hai chân vòng qua eo Diệp Bắc Minh, hai người ôm nhau ngồi trên giường!
Diệp Bắc Minh búng tay một cái, nến trong phòng vụt tắt!
...
Cùng lúc đó, trong một gian phòng ở Vọng Xuân Lâu.
Nhà họ Long ở Thiên Vực, nhà họ Đế ở Đế Giới, nhà họ Chu ở Lôi Minh đại lục, gia tộc Bắc Minh ở Thiên Hà đại lục, cùng đám người thuộc Cửu Lê đại lục đang tụ tập ở đây!
Mặt mày ai nấy đều u ám!
"Chết tiệt! Chúng ta tốn bao công sức, chạy tới đây một chuyến thế mà thành công cốc!"
"Không ngờ tên nhóc đó vẫn còn mẫu thạch Hỗn Độn!"
"Đợt trước lúc ở nhà họ Qua, tôi cứ tưởng đó là hai khối mẫu thạch Hỗn Độn cuối cùng rồi cơ, không ngờ cậu ta vẫn còn!" Ánh mắt Chu Quy Tông đầy tham lam.
"Bây giờ tên nhóc đó đang trải qua một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, giờ chính là lúc cậu ta thiếu cảnh giác nhất!"
Bắc Minh Chấn cười như không cười nhìn Qua Binh: "Qua Binh, theo như tôi được biết, nhà họ Qua ông đã có một khối mẫu thạch Hỗn Độn rồi nhỉ?"
"Sao bây giờ còn muốn có thêm khối nữa vậy? Các ông tham quá đấy, liệu có nuốt nổi không?"
Qua Binh đen mặt: "Không giấu mọi người, mẫu thạch Hỗn Độn của nhà họ Qua, bị một người bạn mượn mất rồi!"
"Một thứ quan trọng như thế mà bảo mượn là mượn á?"
Mọi người đều cảm thấy hơi khó tin!
Qua Binh xấu hổ ho khan hai tiếng: "Khụ khụ... được rồi, hiện giờ trong tay tên nhóc đó vẫn còn mẫu thạch Hỗn Độn, chỉ cần các ông gật đầu!"
"Mọi người sẽ đánh vào ngay, cho dù tiểu súc sinh Diệp Bắc Minh đó có ba đầu sáu tay, thì cũng chết thôi!"
Ánh mắt mọi người lóe lên!
Cả đám nhìn sang Long Tứ, và một lão giả nhà họ Đế!
"Tứ công tử, Đế lão, hai người nghĩ sao?"
Nhà họ Long, nhà họ Đế chưa lên tiếng, bọn họ không dám tự quyết!
Một lát sau, lão giả nhà họ Đế chậm rãi bật ra một câu: "Lão phu cũng muốn biết, rốt cuộc trong tay thể chất Hỗn Độn đó còn bao nhiêu khối mẫu thạch Hỗn Độn!"
Nửa canh giờ sau.
Vương Như Yên mặt mày đỏ ửng, rúc trong lòng Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ... không ngờ lần chúng ta gặp lại, lại ở trong tình huống này!"
"Xấu hổ quá!"
Giờ phút này.
Lực lượng Hư Không trong mắt Vương Như Yên đã hoàn toàn biến mất!
Thần chí cũng khôi phục bình thường!
Diệp Bắc Minh ôm cô ấy: "Xin lỗi Thập sư tỷ! Vì cứu chị, em buộc phải dùng hạ sách này!"
"Lại còn hạ sách cơ, chị thấy đây là thượng sách!" Vương Như Yên cười e thẹn.
Cô ấy thò tay đến hông Diệp Bắc Minh, rồi nhéo mạnh một cái!
Diệp Bắc Minh bắt lấy tay cô ấy: "Thập sư tỷ, chúng ta nói chính sự trước đã!"
"Tại sao chị lại bị lực lượng Hư Không khống chế? Mấy sư tỷ khác đang ở đâu, chị có biết không?"
Vương Như Yên thu lại nụ cười, ánh mắt ngưng trọng: "Chị cũng không biết chuyện là sao nữa! Chỉ biết lần trước, sau khi vị diện sụp đổ, chị rơi vào một phiến không gian hư vô!"
"Cỗ năng lượng cường đại làm chị ngất đi!"
"Sau đó hình như có người đưa chị ra khỏi phiến không gian hư vô đó, nhưng hình như người đó không muốn chị tỉnh lại!"
"Về sau chị rơi vào ngủ say suốt một thời gian dài, chị láng máng cảm nhận được khí tức của mấy sư tỷ khác... nhưng chi tiết thế nào thì không nhớ rõ, khi chị tỉnh lại lần nữa..."
Đang nói.
Vương Như Yên hờn dỗi nói: "Em đã làm chuyện đó với người ta rồi!"
Diệp Bắc Minh giải thích: "Trong người chị có lực lượng Hư Không, nên mới bị người khác khống chế!"
"Em phải hút sạch lực lượng Hư Không trong người chị, chị mới tỉnh lại đấy!"
"Vậy sao?"
Đột nhiên, Vương Như Yên cười tinh quái: "Nhưng trong người chị cũng là máu Hỗn Độn mà!"
"A... cái này?"
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Đúng vậy!
Trong người Thập sư tỷ cũng là máu Hỗn Độn, sao chị ấy bị lực lượng Hư Không khống chế?
Còn mình thì không sao?
"Phụt... tiểu sư đệ, em đừng căng thẳng, chị tin em!" Vương Như Yên chớp mắt.
Bỗng nhiên.
Cô ấy ôm ngực: "A! Tiểu sư đệ... lực lượng Hư Không lại đến nữa rồi!"
"Nó vẫn còn trong cơ thể chị, chưa hút hết!"
Nói xong.
Cô ấy xoay người ngồi lên người Diệp Bắc Minh!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh cảm nhận được một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, anh trầm giọng quát: "Thập sư tỷ, cẩn thận!"
Anh thuận tay kéo chăn quấn chặt Vương Như Yên lại rồi quát to: "Tiểu tháp! Phòng ngự!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lao ra, bao phủ toàn bộ cơ thể Diệp Bắc Minh!
Loảng xoảng, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Căn phòng ầm ầm nổ tung, mảnh vụn bay tứ tung, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đập căn phòng thành mảnh vụn!
Nếu không có tháp Càn Khôn Trấn Ngục bảo vệ hai người, e là Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên đã bị một chưởng này đánh thành mảnh vụn rồi!
...
Cùng lúc đó, sâu dưới tầng hầm Vọng Xuân Lâu.
"Không ổn rồi!"
Thủy Linh Lung cả kinh.
Hồn chủ ở trước mặt cô ta hỏi: "Sao vậy?"
Thủy Linh Lung cúi đầu nhìn, trong tay xuất hiện một quả cầu thủy tinh trong suốt, bên trong là kiến trúc một tòa nhà!
Chính là phòng cưới cô ta chuẩn bị cho Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên!
Lúc này,
Kiến trúc trong quả cầu thủy tinh hóa thành bụi phấn, chắc chắn đã bị tấn công!
"Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên gặp tấn công! Tôi biết rồi, chết tiệt!"
Thủy Linh Lung chợt nghĩ ra: "Nhất định là đám người đó, họ vẫn chưa rời khỏi thành Hắc Uyên, không ổn rồi... họ ra tay với Diệp Bắc Minh rồi!"
Thủy Linh Lung vội vàng lao ra ngoài!
...
"Kẻ nào?"
Diệp Bắc Minh trầm giọng quát.
Anh kéo Vương Như Yên ra sau lưng để bảo vệ!
Giữa không trung, mấy chục bóng người đứng trên không trung, nhìn xuống phía dưới!
Người vừa ra tay chính là Qua Binh, hắn vỗ tay: "Tiểu súc sinh, phản ứng nhanh đấy nhỉ!"
Diệp Bắc Minh hờ hững nói: "Là các ngươi à!"
"Nhà họ Long ở Thiên Vực, nhà họ Đế ở Đế Giới, nhà họ Chu ở Lôi Minh đại lục, Bắc Minh gia tộc ở Thiên Hà đại lục, nhà họ Qua ở Vô Biên đại lục!"
"Ta nhớ các ngươi rồi!"
Chu Quy Tông hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con, ngươi nhớ bọn ta thì sao chứ?"
"Cướp mất tư cách đấu giá thể chất Hỗn Độn của bọn ta, phá hỏng chuyện tốt của bọn ta, bây giờ bọn ta người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của ngươi!"
"Trong tay ngươi còn bao nhiêu mẫu thạch Hỗn Độn thì giao hết ra đây, bọn ta có thể tha cho ngươi một mạng!"
Diệp Bắc Minh bật cười: "Nếu ta không giao thì sao?"
"Không giao ư?"
Khóe miệng Chu Quy Tông giật giật: "Ngươi đúng là không sợ chết đấy nhỉ!"
Long Tứ lạnh nhạt nói: "Diệp Bắc Minh, ngươi bị thương nặng, giờ vẫn chưa khỏi nhỉ?"
"Bây giờ ngươi không phải đối thủ của bọn ta, giao mẫu thạch Hỗn Độn ra đây, ta có thể giữ mạng cho ngươi!"
Diệp Bắc Minh nở một nụ cười như tử thần: "Ta đã chuẩn bị trước rồi, chỉ chờ các ngươi đến thôi!"
Long Tứ nhíu mày!
Trong lơ đãng, thế mà hắn lại thấy lạnh từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu!
'Có nguy hiểm? Sao có thể chứ! Ở đây có hơn hai mươi người cảnh giới Đại Đế, còn toàn là những tồn tại ở cảnh giới Đại Đế cấp bốn cấp năm, ai có thể uy hiếp được bọn mình chứ?' Long Tứ lắc đầu.
Ném cái ý tưởng không thực tế này ra sau đầu!
"Tiểu súc sinh, trả mạng Nghiệt Nhi cho ta!"
Qua Binh trực tiếp ra tay, năm ngón tay chụp thẳng về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh bật ra một câu: "Cửu U! Đến lượt cô rồi!"
Bình luận facebook