• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (4 Viewers)

  • Chương 2402-2405

Chương 2402: Dì Lãnh Nguyệt?

Nửa canh giờ sau.

Qua Nghiệt rời đi.

"Cha, cha đồng ý rồi á?"

"Cha thật sự muốn gả Dao Trì cho Qua Nghiệt?" Dao Hi ngỡ ngàng.

Đông Cực Đại Đế thản nhiên gật đầu: "Nếu đó là lựa chọn của Dao Trì, thì ta tôn trọng con bé!"

Dao Hi nhíu mày: "Cha! Con hiểu Dao Trì, không thể có chuyện chị ấy vừa mắt Qua Nghiệt!"

"Hi Nhi, mọi việc có số của nó rồi!"

Đông Cực Đại Đế nhắm mắt lại, tiếp tục câu cá.

...

"Phụt..."

Diệp Bắc Minh hộc ra một ngụm máu, cõng Cửu U văng xa mấy trăm mét!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chống xuống đất, một gối khụy xuống!

"Tiểu Tháp, ba lão già này giết không chết à? Chẳng khác gì có được đạo đài Luân Hồi ấy!"

"Đệt! Cuối cùng tôi cũng hiểu cảm giác của kẻ địch sau khi biết tôi có đạo đài Luân Hồi rồi, họ phải tuyệt vọng cỡ nào chứ!"

Giết không chết!

Căn bản giết không chết!

Bất kể ba lão giả này có bị thương nặng cỡ nào!

Kể cả khi đầu họ bị chém đứt, rồi bị dẫm nát!

Họ đều có thể mọc ra đầu mới, bất tử bất diệt!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Đây là sức mạnh của Chúc Cửu Âm, trừ phi cậu tìm được Chúc Cửu Âm!"

"Không thì cho dù cậu giết ba người này cả vạn lần, họ vẫn sẽ sống lại!"

"Đi!"

Diệp Bắc Minh dứt khoát đạp Hoàng Tự Quyết, chạy sâu vào Tu La Trường!

"Con mồi đừng chạy!"

"Khà khà khà! Đừng phí công vô ích nữa, ngày xưa từng có ba vị cảnh giới Đại Đế cấp một, một vị Đại Đế cấp hai cũng bỏ chạy như này, cuối cùng vẫn bị bọn ta làm cho kiệt sức đến chết!"

Cuối cùng, truyền tới tiếng cười dữ tợn của ba người.

Mắt thấy càng ngày càng đến gần!

Đột nhiên.

Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một âm thanh: "Minh Nhi, đi hướng này!"

"Ngài là...?"

Trái tim Diệp Bắc Minh run lên!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cảm ứng được phản ứng của Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, sao vậy?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng: "Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hình như là..."

"Là ai?"

"Tôi không chắc lắm, để lát nữa là biết!"

Theo chỉ dẫn của giọng nói kia, Diệp Bắc Minh lao đi như bay!

Một lúc sau, trong màn sương mờ mịt, thế mà lại hiện ra một sơn cốc!

Ba lão giả đằng sau cũng trông thấy sơn cốc này, họ gào lên như gặp quỷ: "Nhóc con Dương Gian, cấm ngươi lại gần sơn cốc này!"

"Lão phu lệnh cho ngươi, dừng bước ngay, không thì... lão phu sẽ băm ngươi thành vạn mảnh!"

"Dừng lại, mau dừng lại!"

Ba lão giả như thể nhìn thấy việc cực kỳ khủng bố vậy!

Giọng nói cũng vỡ giọng luôn rồi!

Diệp Bắc Minh không hề giảm tốc, cắm đầu chạy vào sơn cốc đen kịt!

Ba lão giả đằng sau cực kỳ hoảng sợ!

"Làm sao bây giờ?"

"Thằng nhóc Dương Gian xông vào chỗ ngủ của Chúc Cửu Âm đại nhân rồi..."

"Mau đi thôi, lỡ Chúc Cửu Âm đại nhân mà tỉnh lại, thì sinh vật sống ở Tu La Trường đều phải chết hết đấy!"

Ba lão giả chật vật chạy đi!

Chân trước vừa bước vào sơn cốc, trong màn sương đằng trước, lập tức xuất hiện một bóng dáng quen thuộc: "Minh Nhi, sao con lại ở đây? Chẳng lẽ con cũng chết rồi sao?"

"Không đúng, trên người con là hơi thở của người sống!"

"Tốt quá! Con vẫn còn sống!"

"Dì Lãnh Nguyệt! Đúng là dì rồi!"

Diệp Bắc Minh hơi ngạc nhiên!

"Lãnh Nguyệt? Là bà ấy!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiểu ra!

Lãnh Nguyệt, bạn thân của Diệp Thanh Lam!

Lúc trước, khi Diệp Bắc Minh tiến vào Thanh Lam tông, Lãnh Nguyệt đã lấy thân phận Thái Thượng trưởng lão chăm sóc cho Diệp Bắc Minh một thời gian dài, không ngờ lại gặp được Lãnh Nguyệt ở Âm Giới!

Bà ấy chết rồi!

Thân ảnh mờ ảo, là trạng thái thần hồn!

Lãnh Nguyệt gật đầu: "Minh Nhi, dì đây!"

Diệp Bắc Minh vội vàng tiến lên: "Dì Lãnh Nguyệt, sao dì..."

Anh chợt dừng lại, không hỏi tiếp được!

Lãnh Nguyệt khẽ cười: "Sao dì lại chết đúng không? Haiz... thật ra, dì chết cũng hơi khó hiểu..."

"Một năm trước, một hôm thế giới bất ngờ sụp đổ!"

"Bầu trời trên Thanh Huyền tông xuất hiện một khe nứt không gian cực lớn, dẫn đến cả mảnh thiên địa vặn vẹo, tất cả mọi người đều chết!"

Con ngươi Diệp Bắc Minh co lại!

Quả nhiên.

Những vị diện nằm dưới nhà tù số bảy đều bị hủy diệt hết!

Nói vậy thì, địa cầu cũng...

"Dì Lãnh Nguyệt, con xin lỗi..."

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe.

Lãnh Nguyệt cười lắc đầu: "Không sao, không liên quan đến con!"

"Con..."

Diệp Bắc Minh muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói từ đâu, anh bèn chuyển đề tài: "Dì Lãnh Nguyệt, sao dì lại ở đây?"

Lãnh Nguyệt giải thích: "Sau khi dì chết, dì cứ đi theo một con đường!"

"Xong rồi đến được một nơi cực kỳ âm u, dì đoán chỗ này chính là địa ngục trong truyền thuyết nhỉ?"

"Đột nhiên có một hôm, một cơn gió cực kỳ khủng bố thổi đến, nó hút dì đến sơn cốc này!"

"Phải rồi, Minh Nhi!"

Nói đoạn.

Lãnh Nguyệt chợt chuyển chủ đề: "Chỗ sâu nhất trong sơn cốc này, có một con đại xà cực kỳ khủng bố!"

Diệp Bắc Minh nheo mắt: "Chúc Cửu Âm?"

Lãnh Nguyệt cả kinh: "Nó chính là Chúc Cửu Âm trong truyền thuyết hả?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Dì Lãnh Nguyệt, cháu tới đây là để tìm thần hồn của Nhược Tuyết!"

"Nhược Tuyết! Dì nhớ ra rồi..."

Lãnh Nguyệt sửng sốt.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ rồi vội hỏi: "Dì Lãnh Nguyệt, dì từng gặp Nhược Tuyết à?"

"Phải!"

Ánh mắt Lãnh Nguyệt trở nên ngưng trọng: "Minh Nhi, dì khuyên cháu đừng đi tìm con bé nữa! Dù cháu có tìm được con bé, cháu cũng không đưa con bé đi được đâu!"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Sao thế ạ?"

Lãnh Nguyệt lưỡng lự.

Rồi hít sâu một hơi: "Chắc là nó đang ngủ, bây giờ đang an toàn!"

Lãnh Nguyệt nhìn Cửu U một cái thật sâu: "Hai người đi theo dì!"

Dưới sự dẫn dắt của Lãnh Nguyệt, Diệp Bắc Minh và Cửu U đi thẳng đến chỗ sâu nhất sơn cốc!

Hai canh giờ sau, Diệp Bắc Minh tới một vách đá, trước mắt một mảnh đen kịt!

Sâu không thấy đáy!

Phía trước, sương mù bao phủ, nhìn không rõ bên kia vách đá còn cách bao xa!

"Dì Lãnh Nguyệt, dì dẫn cháu đến đây làm gì?" Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Lãnh Nguyệt không nhiều lời: "Cứ chờ đi!"

Qua khoảng nửa canh giờ!

Vù vù vù!

Một cơn gió lạnh từ trên sơn cốc thổi qua!

Sương mù dày đặc tan đi!

"Minh Nhi, nhìn đi!"

Lãnh Nguyệt chỉ đằng trước.

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn sang, anh sững sờ!

"A!"

Cửu U hoảng sợ hét lên một tiếng, lấy tay che miệng!

Cả người ngã bệt xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy!

Trong sơn cốc đằng trước, một con cự xà cực kỳ khổng lồ đang nằm, nhìn không thấy điểm cuối!

Người nó chắc phải dài một trăm nghìn mét, hoặc một triệu mét? Hay mười triệu mét nhỉ?

Từ góc độ của Cửu U, căn bản nhìn không rõ con xà này dài bao nhiêu mét!

Một mảng đen kịt bên dưới vách đá ban nãy, không ngờ lại là đám vảy chi chít của nó!

Sương mù bao phủ phía trên sơn cốc, nên mới không thấy rõ hình dáng của Chúc Cửu Âm!

"Sss! Đây chính là Chúc Cửu Âm?"

Diệp Bắc Minh hít một ngụm hít lạnh!

Da đầu tê dại!

"Chắc vậy, trước đây dì từng tới xem mấy lần... hình như nó đang ngủ!"

Ánh mắt Lãnh Nguyệt ngưng trọng: "Các con đợi thêm chút nữa, một khắc sau, Chúc Cửu Âm sẽ ngáp, lúc đó con sẽ nhìn thấy Nhược Tuyết!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày!

Vậy là sao?

Đành phải đợi thôi!

Một khắc trôi qua rất nhanh, phía dưới, cơ thể khổng lồ của Chúc Cửu Âm bắt đầu di chuyển!

Những chiếc vảy cọ vào nhau, phát ra âm thanh làm người ta tê cả da đầu!

Cuối cùng.

Một cái đầu rắn to như ngọn núi chậm rãi ngẩng lên, rồi chậm rãi ngáp một cái!

Nhưng Diệp Bắc Minh lại chú ý thấy, ở vị trí mi tâm của Chúc Cửu Âm!

Bên trong một viên bảo thạch trong suốt, có một thân ảnh thần hồn mờ ảo, đang ngủ say!

Diệp Bắc Minh chấn động: "Nhược Tuyết! Sao cô ấy lại ở trên người Chúc Cửu Âm?"

"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Chương 2403: Cửu U? Cửu Âm!

Lãnh Nguyệt lắc đầu: "Minh Nhi, dì cũng không biết!"

"Dì cũng mới phát hiện ra chuyện này cách đây không lâu!"

Cửu U bỗng hiểu ra: "A... Diệp công tử, tôi nhớ ra rồi!"

"Trước đây, tôi sống gần Tu La Trường, nghe nói chỉ cần được tắm mình trong máu của Chúc Cửu Âm, thì sẽ trở thành Xà Sử!"

"Ba lão giả vừa nãy cũng vậy!"

"Còn nếu ai mà bị Chúc Cửu Âm chọn trúng, rồi cùng ngủ say với Chúc Cửu Âm, thì sẽ..."

Diệp Bắc Minh vội vàng truy hỏi: "Sẽ làm sao?"

Giọng Cửu U nặng nề: "Linh hồn hòa với Chúc Cửu Âm!"

"Nói cách khác, sau này Hạ cô nương chính là Chúc Cửu Âm, Chúc Cửu Âm chính là Hạ cô nương!"

"Chính vì thế, Chúc Cửu Âm mới càng ngày càng dài, mỗi một tấc máu thịt của nó, đều từ cắn nuốt linh hồn khác mà lớn!"

"Đệt!"

Diệp Bắc Minh không nhịn được nói tục!

Anh tuyệt đối sẽ không để Hạ Nhược Tuyết trở thành một phần của con quái vật!

Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn sang cái đầu xà khổng lồ của Chúc Cửu Âm!

Giây tiếp theo.

Anh nhảy một cái, nhảy luôn xuống vực sâu mà Chúc Cửu Âm đang ngủ say!

"A!"

Cửu U kinh hãi hét lên một tiếng, cô ta bụm miệng, sợ đến nỗi ngã bệt xuống đất!

"Minh Nhi!"

Lãnh Nguyệt cũng sợ hết hồn!

Phía dưới là chỗ ngủ của Chúc Cửu Âm, ngộ nhỡ kinh động đến sinh vật giống rồng mà không phải rồng, giống rắn mà không phải rắn này, thì có mà tiêu đời!

Cùng lúc đó.

Ở một nơi cách sơn cốc trăm dặm, ba lão Xà Sử đã lùi đến chỗ này!

Họ dừng bước!

"Tiếc thật đấy, thằng nhóc Dương Gian đó huyết khí dồi dào, nếu ăn nó, chắc chắn chúng ta có thể 'tiến hóa' thêm lần nữa!"

"Thằng nhóc đó xông vào chỗ ngủ của đại nhân, hắn chết chắc rồi!"

"Ai đấy?"

Đột nhiên, một lão giả trong số này khẽ quát một tiếng!

Ba người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một nhóm người đang hùng hục xông đến!

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc hắc bào, khuôn mặt đầy giận dữ!

"Trang Lạc Vân? Tu La Trường không phải địa bàn của tộc Âm Quỷ ông, ông tới đây làm gì?"

Một lão giả trong nhóm nhíu mày.

Trang Lạc Vân trông thấy ba lão giả, ông ta không khỏi sửng sốt!

Sau đó ông ta mừng rỡ: "Thì ra là ba vị Xà Sử đại nhân, xin hỏi ba vị đại nhân, các ngài có gặp một tiểu súc sinh Dương Gian không?"

Ba lão giả đưa mắt nhìn nhau!

Một người trong nhóm tiện tay điểm một cái!

Ong!

Bức họa Diệp Bắc Minh ngưng tụ trên không trung!

"Người ông bảo, là tên này à?"

"Đúng vậy!"

Trang Lạc Vân đỏ hồng mắt gật đầu: "Mới đây, thằng nhóc này vừa cướp một tiện nhân tộc Âm Qủy đi!"

"Hơn nữa..."

Ông ta siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh: "Hắn còn giết đứa con trai mà tôi yêu thương nhất, thằng nhóc này không chết, Trang Lạc Vân tôi thề không làm người!"

"Nếu ba vị Xà Sử biết thằng tiểu súc sinh này đang ở đâu, xin hãy cho tôi biết!"

Ba lão giả nhếch môi cười sâu xa!

Tiếp đó.

Họ chỉ vào dãy núi đen đằng trước!

"Thằng nhóc Dương Gian đó, đã đi vào dãy núi đó rồi!"

"Đa tạ!"

Trang Lạc Vân chắp tay bái một cái.

Thế rồi ông ta dẫn theo người nhà họ Trang, nhanh chóng xông vào!

Vừa đi được một đoạn, một lão giả nhà họ Trang nhíu mày: "Gia chủ, ba tên Xà Sử này hơi là lạ!"

Trang Lạc Vân thản nhiên nói: "Sao?"

Lão giả nhà họ Trang nói: "Trước giờ, ba tên Xà Sử này toàn cậy thế hiếp người, sao hôm nay lại dễ nói chuyện thế?"

"Hơn nữa còn chỉ đường cho chúng ta? Tôi cứ có cảm giác, dãy núi này có vấn đề!"

"Hừm... Gia chủ, ngài bảo... chắc đây không phải chỗ ngủ của Chúc Cửu Âm đấy chứ?"

Lời này vừa thốt ra!

Toàn trường chết lặng!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng dừng bước!

Lần nữa hướng mắt nhìn vào dãy núi đen đằng trước, họ chỉ cảm thấy da đầu tê dại!

Trán Trang Lạc Vân cũng toát mồ hôi: "Ăn nói bậy bạ! Con quái vật đó, một vạn năm mới tỉnh một lần, lần trước nó tỉnh đến giờ còn chưa tới mười năm!"

"Cho dù nó ở trong ngọn núi này, bây giờ chúng ta đi vào, nó cũng không tỉnh đâu!"

"Trái lại cái thằng tiểu súc sinh Dương Gian kia, nó dám giết con trai của Trang Lạc Vân ta, nó thật đáng chết!"

"Xông lên cho ta!"

Đám người nhà họ Trang không nghĩ nhiều nữa, lao thẳng tới dãy núi đen phía trước!

Sơn cốc chỉ có một con đường, đó là cứ men theo sơn cốc đi thẳng!

Cuối cùng, trước một vách đá khổng lồ, họ nhìn thấy hai bóng người!

"Gia chủ, chính là con tiện nhân kia! Chính cô ta đã trộm bảo vật của nhà họ Trang chúng ta!" Một lão giả nhà họ Trang gằn giọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cửu U.

Các thành viên nhà họ Trang lập tức tản ra, bao vây Cửu U và Lãnh Nguyệt!

Đằng trước là người nhà họ Trang, đằng sau là vách đá sâu hút!

Trang Lạc Vân nhìn xung quanh: "Tiểu súc sinh Dương Gian kia đâu? Bảo hắn lắn ra đây!"

Trông thấy đám người nhà họ Trang, Cửu U chẳng những không sợ!

Trái lại, đôi mắt xinh đẹp còn lóe lên!

"Các ngươi tới nhanh thật đấy!"

Lời này thốt ra.

Cho người ta cảm giác cực kỳ âm lãnh!

Lão giả nhà họ Trang sửng sốt, sau đó lạnh giọng quát: "Tiểu tiện nhân, chết đến nơi rồi còn thản nhiên thế à?"

"Ta hỏi ngươi lần cuối, tiểu súc sinh Dương Gian kia đang ở đâu?"

"Nếu không, nhà họ Trang ta sẽ cho ngươi biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!"

Lãnh Nguyệt cũng thấy lạ!

Vừa nãy, lúc Diệp Bắc Minh ở đây.

Cửu U trông như một cô gái yếu ớt!

Giờ phút này.

Đối mặt với đám cường giả nhà họ Trang, thế mà bình tĩnh thế!

Bà ấy không cảm nhận được bất cứ nỗi sợ, hay khủng hoảng nào từ Cửu U, nếu có thì chỉ có sự thong thả!

Cửu U khẽ cười: "Ông muốn tìm anh ấy à? Ừ... anh ấy nhảy xuống kia rồi, các ông có muốn xem không?"

Nói xong.

Chỉ vào vách núi sau lưng!

"Xem thì xem, cô tưởng lão phu không dám chắc?"

Lão giả nhà họ Trang hừ lạnh một tiếng.

Ông ta đi nhanh lên đằng trước, đến trước vách đá, cúi đầu nhìn xuống coi!

Xem xong thì ngây người!

"Trang Sát, ông đang làm cái gì vậy? Dưới vách đá có gì?" Trang Lạc Vân thấy lão giả bất động, liền quát.

Trang Sát vẫn không nhúc nhích!

Chỉ nhìn chằm chằm xuống vách đá!

Cơ thể run bần bật!

Tí tách tí tách tí tách...

Thậm chí, giữa hai chân còn chảy ra một dòng nước tiểu, bốc lên mùi tanh hôi thối!

"Đồ vô dụng, rốt cuộc ông đã nhìn thấy cái gì hả?"

Trang Lạc Vân tức giận rồi, hành vi của Trang Sát đã làm mất mặt nhà họ Trang!

Ông ta chạy lên, sau đó cũng nhìn xuống vách đá: "Ôi mẹ ơi..."

Bụp!

Trang Lạc Vân sợ đến nỗi ngã bệt xuống đất, các thành viên nhà họ Trang cả kinh: "Gia chủ, ngài sao vậy?"

"Mau đỡ gia chủ dậy, bảo vệ gia chủ!"

Mọi người nhà họ Trang quát khẽ, rồi nhao nhao tiến lên!

Khi họ chạy đến trước vách đá, chỉ cảm thấy có một cơn gió tanh ập vào mặt, họ không kìm dược nhìn xuống vách đá!

Một con cự xà đen dài tỷ mét, đang cuộn mình dưới vách đá!

Nhìn không tới đầu, cũng không tới đuôi!

Chỉ có cơ thể dài vô tận đang chậm rãi di chuyển!

Cảnh tượng khủng bố khiến cho tất cả mọi người dựng tóc gáy, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn!

Té trên mặt đất run lẩy bẩy!

"Cho các ngươi xem, các ngươi lại không vui à!"

"Đúng là phế vật! Anh ta vẫn gan dạ hơn, anh ta còn dám nhảy xuống kia kìa!" Cửu U liếm môi, khóe môi cong lên ý cười tà mị.

Mọi người nhà họ Trang sợ đến nỗi không nói nên lời!

Cả đám như chim cút, ngoài run ra... vẫn là run!

"Chúc Cửu Âm à... tiêu rồi... chúng ta tiêu rồi!"

Trong ánh mắt của đám người nhà họ Trang, đều đang phản chiếu thân ảnh khủng bố ấy!

Giây tiếp theo.

Phía sau Cửu U, vang lên giọng ngưng trọng của Lãnh Nguyệt: "Minh Nhi, cô lừa nó nhảy xuống đúng không? Rốt cuộc cô là ai?"

Cửu U quay đầu lại, giờ phút này, đôi mắt xinh đẹp mang theo một tia lãnh ý nhàn nhạt!

Đồng tử kéo dài, cho người cảm giác như nhìn vào mắt rắn!

Cửu U thản nhiên cười: "Cô nói xem?"

"Cửu U... cô tên Cửu U... Cửu U... Cửu U... Cửu Âm..." Lãnh Nguyệt run rẩy, tựa như vừa phát hiện ra điều gì, bà ấy kinh hoàng lùi lại: "Cô là Chúc Cửu Âm!"
Chương 2405: Hạ Nhược Tuyết, quan tài thủy tinh!

Số chương bị nhảy nhưng nội dung không sai mọi người nha!

Cửu U há miệng!

Phun ra cái lưỡi tanh hồng: "Chúc mừng cô, trả lời đúng rồi!"

"Cách đi của con người phiền phức thật đấy!"

"Tên nhóc này cõng ta lâu như vậy, còn chưa phát hiện thân phận của ta nè!"

Nói xong, Cửu U nhảy ra một bước.

Đôi chân thon dài nhoáng cái đã biến thành một cái đuôi rắn lạnh lẽo!

Trên đó mọc đầy vảy đen!

Điều làm người ta thấy lạ là, trên đám vảy này toàn là vết thương, huyết nhục mơ hồ!

Giống như có người cạy từng miếng vảy trên người Cửu U ra vậy!

"A! Chúc Cửu Âm! Cô là Chúc Cửu Âm?"

Cuối cùng Trang Lạc Vân đã phục hồi chút lý trí.

Trông thấy dáng vẻ của Cửu U, ông ta lại lần nữa bị dọa hãi!

Cửu U chán ghét nói: "Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta ghét ánh mắt đó!"

Cửu U vươn ngón tay mềm mại ra, ấn Trang Lạc Vân một cái!

Phụt!

Huyết vụ nổ tung, ngưng tụ thành một tia máu, bay thẳng vào miệng Cửu U!

Người nhà họ Trang sợ kinh hồn, cả đám run lẩy bẩy!

Sợ đái ra quần, đầu óc trống rỗng!

"Chậc chậc chậc... máu của tộc Âm Qủy, vẫn khó ăn, tanh hôi như vậy... phì!"

Cửu U bẹp miệng, nhổ ngụm máu của Trang Lạc Vân ra.

Đi đến trước vách đá, nhìn xuống phía dưới: "Mùi máu trên người anh ta vẫn thơm hơn... hừ hừ hừ... nữ nhân kia quan trọng với anh ta đến vậy sao?"

Lãnh Nguyệt kinh hãi phát hiện!

Trên nét mặt Cửu U, thế mà lại thoáng có nét ghen tị!

"Cô muốn làm gì?"

Lãnh Nguyệt cảm thấy không ổn: "Tôi không cho phép cô làm hại Minh Nhi!"

Vừa dứt lời!

Một luồng sức mạnh ngưng tụ từ hư không ập tới!

Lãnh Nguyệt không cử động được!

"Anh ta rất tốt với tôi, sao tôi phải làm hại anh ta?"

Cửu U cười nhẹ, nhấc cổ tay, một lọ thuốc trị thương xuất hiện trong lòng bàn tay!

Pặc!

Cửu U dùng hai ngón tay cầm một miếng vảy trên người rồi dứt ra, máu tươi chảy ra, vết thương loang lổ máu thịt lẫn lộn!

"Cái vảy làm người ta chán ghét, cứ mọc mãi thôi..."

"Hại tôi cứ phải dứt xuống, anh ta bảo thuốc của anh ta có thể giúp tôi không bị sẹo nè." Cửu U cười.

Sau đó cô ta đổ một ít thuốc bột trong bình sứ ra, rắc lên miệng vết thương!

Chỗ rắc thuốc lên mát mát lạnh lạnh, cảm giác cũng không tệ lắm!

Hết miếng vảy này đến miếng vảy khác bị dứt ra!

Vảy rắn rơi đầy đất, làm người ta tê cả da đầu!

Lãnh Nguyệt không cử động được, bà ấy trợn tròn mắt nhìn cảnh này!

"Chạy... chạy mau... cô ta chính là Chúc Cửu Âm!"

Mọi người nhà họ Trang hoảng loạn bò lăn bò toài chạy ra ngoài sơn cốc!

"Vội gì chứ? Nếu các ngươi đã vội vậy, thì các ngươi đi đánh thức nó đi!"

Cửu U vung tay một cái!

Một cơn gió lạnh quét tới!

Mấy chục thân ảnh nhà họ Trang lập tức bay lên không trung vách đá!

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...

Tất cả nổ tung!

Một đoàn huyết vụ ngưng tụ trên khoảng không vách đá!

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh đang đứng trên người con xà đen khổng lồ, anh nhận thấy có một làn gió tanh thổi tới!

Ngẩng đầu lên nhìn!

Thế mà đỉnh đầu đã ngưng tụ một tầng huyết vụ!

"Chuyện gì thế này?"

Đầu Diệp Bắc Minh vừa lóe lên một ý nghĩ!

Giây tiếp theo, khối thân rắn khủng bố dưới chân anh bỗng chuyển động dữ dội, từng miếng vảy đều như vừa thức tỉnh, phát ra tiếng xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc con, không ổn rồi! Cái thứ này tỉnh rồi!"

Diệp Bắc Minh cả kinh!

Ngẩng đầu lên nhìn!

Giây tiếp theo.

Giữa đoạn mình rắn dài mênh mông, một cái đầu rắn to như quả núi ngẩng lên!

"Phù phù phù..."

Nó há miệng hít một hơi, huyết vụ bị hút vào đầu rắn!

"Xì xì..."

Con mắt trên đầu rắn lóe sáng như thể vừa phát hiện con mồi!

Nó lập tức khóa chặt mục tiêu là Diệp Bắc Minh!

Một luồng khí tức tử vong phủ đến!

Hầu như ngay khi phát hiện ra Diệp Bắc Minh, đầu rắn liền há cái miệng to như bồn máu, hòng nuốt chửng Diệp Bắc Minh!

"Nhóc con, cẩn thận!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét to, sau đó dồn hết sức mạnh cho Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh không hề do dự, gọi luôn kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra!

Gào!

Mười đạo kiếm khí huyết long cao mười vạn trượng lao ra, so với thân rắn nhìn không thấy điểm cuối, rõ ràng huyết long trông cực kỳ nhỏ bé!

Nhát kiếm này, Diệp Bắc Minh hoàn toàn không nghĩ mình sẽ chém chết được con rắn này, anh chỉ muốn kéo dài thời gian, sau đó đưa thần hồn của Hạ Nhược Tuyết đi thôi!

Nhưng cảnh tượng khiến anh kinh ngạc đã xảy ra!

Kiếm khí huyết long vụt sáng lướt qua!

Phụt!

Phần dưới đầu rắn, cứ như làm bằng giấy vậy!

Thế mà lại bị Diệp Bắc Minh chém một kiếm đứt đầu rắn!

"Sao có thể chứ?"

Diệp Bắc Minh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cái đầu rắn vừa rơi xuống!

"Nhược Tuyết!"

Không kịp nghĩ nhiều, thần hồn của Hạ Nhược Tuyết vẫn đang ở trong viên bảo thạch trong suốt trên đầu rắn kia!

Anh vội vàng tiến lên, cái đầu rắn to như ngọn núi nhỏ vẫn chưa chết, đôi mắt lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!

"Nhược Tuyết, tỉnh lại đi!"

Hạ Nhược Tuyết không phản ứng!

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống, hòng phá vỡ viên bảo thạch đó!

Ngay khi chém xuống, một tiếng 'keng' đinh tai nhức óc vang lên!

"Đây là cái gì vậy? Thế mà chặn được cả sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"

Gan bàn tay Diệp Bắc Minh tê rần.

"Xì xì!"

Cùng lúc đó, bên tai lại truyền tới một âm thanh quỷ dị!

Diệp Bắc Minh vô thức ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử hung hăng co rút!

Chỉ thấy.

Chỗ miệng vết thương trên xác con rắn không đầu, máu thịt đang cuồn cuộn nhúc nhích!

Thật bất ngờ, một cái đầu rắn mới tinh mọc ra từ chỗ đó, nó trông thấy Diệp Bắc Minh, rồi lại thấy cái đầu rắn bị chém rơi của mình!

Nó lập tức há to miệng, nuốt chửng cái đầu cũ!

"Không ổn rồi!"

Mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, anh tiếp tục chém ra mấy kiếm.

Viên thủy tinh trong suốt bao phủ Hạ Nhược Tuyết vẫn không sứt mẻ!

Diệp Bắc Minh đành phải cứng rắn móc cả khối thủy tinh trên đầu rắn xuống, xong anh mới nhận ra, đây là một chiếc quan tài thủy tinh!

Chỉ vì một nửa khảm trong đầu rắn, nên lúc đầu anh chưa nhìn ra!

Khoảnh khắc đầu rắn há mồm lao tới, Diệp Bắc Minh vác quan tài thủy tinh, thân ảnh chợt lóe!

Rột rột!

Một tiếng giòn vang vang lên!

Máu tươi bắn tứ tung, đầu rắn nát bét!

Diệp Bắc Minh thấy buồn nôn: "Con này ăn cả đầu mình à? Còn ăn rất ngon miệng nữa chứ!"

"Chúc Cửu Âm biến thái thế sao?"

Anh vừa dứt lời.

Đỉnh đầu vang lên giọng của Cửu U: "Tôi không biến thái nhá! Nó tên tiểu Tị!"

"Cửu U?"

Diệp Bắc Minh sửng sốt, sau đó anh hơi ngạc nhiên: "Cửu U, sao cô biết con rắn này tên tiểu Tị?"

"Nó không phải Chúc Cửu Âm à?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng nhắc nhở: "Nhóc con, cậu còn chưa nhận ra à?"

"Cửu U... Cửu U! Cửu Âm!"

Diệp Bắc Minh chấn động, khó tin ngẩng đầu lên: "Cửu U? Cô chính là Chúc Cửu Âm?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Chắc không sai đâu! Tiểu Tị... đợi đã, lẽ nào con rắn này là Tị Xà trong truyền thuyết?"

"Tị Xà?"

Diệp Bắc Minh choàng hiểu ra!

Trong có ghi chép, Tị Xà, thân dài không tính được!

Đế ở bờ Thiên Thủy chém Tị Xà, đầu rắn mọc lại, thân rắn dài thêm mười mét!

Chém thêm cả trăm vạn lần, Tị Xà vẫn bất tử!

"Phiên dịch lại thì là, một vị 'đế' ở bờ Thiên Thủy, đã chém giết một con rắn tên là Tị!"

"Đầu của con Tị Xà này chẳng những mọc lại, cơ thể còn dài thêm mười mét!"

"Đế chém liên tục một trăm vạn lần, Tị Xà vẫn không chết, ngược lại còn dài ra mười triệu mét!"

Diệp Bắc Minh cảm thấy không thể tin nổi!

Trên đời có cái thứ này thật sao?

Bất tử bất diệt?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom