• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cường Giả Tông Sư (1 Viewer)

  • Chương 1286-1290

Chương 1286: Người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn

"Hình như là bởi vì người đàn ông của cô ta", Ô Lâm Lâm cười khẩy:

"Hơn nữa, cũng rất buồn cười, vẻ ngoài của Diệp Mộ Cẩn quả thật là nghiêng nước nghiêng thành, chẳng ai có thể phủ nhận được điều đó. Vả lại, lúc vừa gia nhập Thất Huyền Phần Thiên Tông đã đứng thứ nhất. Vừa vào đã cực kỳ nổi bật rồi. Tôi nhớ cháu đích tôn của đại trưởng lão cũng có theo đuổi cô ta một thời gian ngắn. Song, cô ta lại chẳng thèm để ý đến người ta. Tôi còn lén hỏi thì cô ta bảo mình đã có người trong lòng".

"Nói đến người đàn ông của cô ta, đến giờ tôi vẫn nhớ ánh mắt của cô ta khi nhắc đến người ấy, vừa lộ vẻ nhớ nhung, kiêu ngạo. Cảm giác ấy giống như người đàn ông của cô ta là người vĩ đại nhất trên đời này".

"Nên hồi đó tôi cũng khá tò mò người đàn ông của cô ta là ai? Nếu vĩ đại thật thì tôi cướp lấy cũng đúng mà đúng không?"

"Về sau, sau nhiều lần thử tôi mới biết được người đàn ông của cô ta, khụ khụ, hình như là nổi lên từ trong thế giới Tiểu Thiên của một nền văn minh cấp một, một đường thăng cấp, rồi lại thăng cấp. Diệp Mộ Cẩn nói, lần gần đây nhất cô ta nhìn thấy anh ta đã là từ 10 ngàn năm trước. Lúc đó, anh ta xuất hiện giống như một chiến thần xoay chuyển tình thế, cứu vớt mình. Có điều, đó là chiến thần ở nền văn minh cấp một, ha ha ha ha, người đàn ông của cô ta có thể một mình quét ngang cả nền văn minh luôn đó, ha ha..."

"Thế nên, sau 10 ngàn năm, nếu người đàn ông của cô ta là yêu nghiệt đỉnh cấp thật thì chắc đã từ nền văn minh cấp một phi thăng lên cấp hai rồi nhỉ? 10 ngàn, có thể phi thăng lên một văn minh đã rất giỏi rồi".

Bà lão áo đen có chút cạn lời nói: "Cô chủ, cô đang nói đùa à? Nếu thế thì đầu óc Diệp Mộ Cẩn đúng là có vấn đề rồi? Giờ huyết mạch của cô ta đã hoàn toàn thức tỉnh và trở thành một bán bộ Hồng Minh khi chưa đến 10 ngàn tuổi, thậm chí, còn là người thi vào Thất Huyền Phần Thiên Tông - một nền văn minh cấp sáu với thành tích đứng đầu. Theo lý thì chắc cô ta phải hiểu biết về võ đạo chứ! Chỉ một cái liếc của cô ta thôi đã có thể xóa sổ một nền văn minh cấp hai rồi? Trong tình huống đó mà suy nghĩ của cô ta vẫn chỉ dừng lại ở 10 ngàn năm trước?"

"Chứ sao nữa, một Diệp Mộ Cẩn sa vào lưới tình nói người đàn ông của mình rất vĩ đại, cô ta có thể từ nền văn minh cấp một nhảy lên tới cấp sáu trong 10 ngàn năm thì người đàn ông của mình cũng làm được. Ừ, tôi nghi cô ta bị tẩy não rồi, sao cô ta không nghĩ tới chuyện huyết mạch nằm trong top ba ở chư thiên vạn giới của mình thức tỉnh thì mình mới lập nên kỳ tích từ nền văn minh cấp một nhảy lên tới cấp sáu nhỉ! Lẽ nào người đàn ông kia còn lợi hại hơn cô ta sao?", Ô Lâm Lâm khinh bỉ nói: "Thế nên, đôi khi tư chất võ đạo cũng không phải tất cả, đầu óc cũng rất quan trọng!"

Ô Lâm Lâm nói xong lại nói: "Lần này, cô ta nhất định phải lộ ra tư chất và thực lực của mình, không còn khiêm tốn nữa, muốn lấy được vị trí đứng đầu trong đợt nội môn đại bỉ cũng là vì anh ta. Hình như anh ta là kiếm tu, còn chỉ là một nửa kiếm tu. Dù sao, cũng là thiên về kiếm đạo. Mà phần thường cho vị trí đứng đầu chính là một cái kiếm phôi mang thuộc tính hỏa chưa có chủ. Cô ta nhìn trúng nó, cảm thấy người đàn ông của mình sẽ cần đến nó. Vì vậy, dù tôi cầu cô ta giấu thực lực, tiếp tục ẩn mình, tặng vị trí đứng đầu cho tôi, cô ta vẫn dứt khoát từ chối. Thế nên, mới có cảnh tượng Diệp Mộ Cẩn khốn kiếp kia dùng 30 chiêu đã đánh tôi bị thương nặng, chẳng những lập nên tiếng tăm của mình, còn khiến tôi trở thành một trò cười! Mẹ nó!"

Ô Lâm Lâm hận cực kỳ. Vì sau khi gia nhập Thất Huyền Phần Thiên Tông, Diệp Mộ Cẩn đều cố tình giấu mình đi, giấu kín tư chất và thực lực của mình, nên dần trở nên bình thường. Người đứng thứ hai là cô ta mới càng trở nên nổi bật, sắp trở thành tiêu điểm trong Thất Huyền Phần Thiên Tông luôn rồi. Hơn nữa, nếu lần nội môn đại bỉ này, Ô Lâm Lâm có thể lấy được vị trí thứ nhất thì sẽ được tông chủ nhận làm đệ tử dòng chính. Chỉ kém một chút thôi vậy mà... Vả lại, cô ta cũng rất cần cái kiếm phôi mang thuộc tính hỏa kia!

"Cô chủ, hình như Diệp Mộ Cẩn không trốn được nữa rồi, tốc độ hơi chậm thì phải!", bà lão áo đen âm u nói, giọng đầy sự tàn nhẫn: "Xem ra, sắp đuổi theo được Diệp Mộ Cẩn rồi".

"Tăng tốc lên, báo cho tàu chiến của nhà họ Ô ở đằng sau, dùng hết tốc độ đi!", Ô Lâm Lâm phấn khích nói, nghĩ rằng sắp có thể giết chết Diệp Mộ Cẩn, vả lại còn lấy được huyết mạch của cô ta thì trong lòng vui vẻ muốn chết.

Cùng lúc đó, Diệp Mộ Cẩn ở đằng trước đã đến cực hạn.

Vốn dĩ, vì Ô Lâm Lâm và người bảo vệ của cô ta bỗng dưng ra tay nên Diệp Mộ Cẩn đã bị thương nặng. Sau đó, còn bị đuổi giết khoảng ba ngày, không được nghỉ ngơi. Tiên nguyên trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, nếu không phải vì huyết mạch của cô quá mạnh, giống như một cái máy không ngừng cung cấp năng lượng thì chắc cô đã sớm bị đuổi theo rồi.

Nhưng huyết mạch có mạnh thì sau khi Ô Lâm Lâm gọi mấy con tàu chiến của nhà họ Ô đến, mọi thứ đã trở nên cực kỳ khó khăn. Bởi vì, trên boong thuyền có rất cung tên bằng tiên nguyên, lúc nào cũng nhằm vào mình bắn tên. Thế nên, cô phải cố gắng né, nhưng vẫn bị bắn trúng mấy lần, vết thương rất nghiêm trọng. Đã thế, còn không có thời gian để khôi phục.
Chương 1287: Cực Kiếm các

Bị dồn đến đường cùng.

"Chết? Tôi đây cũng không sợ, chỉ là trước khi chết lại chẳng thể gặp được anh Tô. Đã 10 ngàn năm rồi, anh Tô ơi, em rất nhớ anh. Hơn nữa, chắc chắn anh sẽ rất thích cái kiếm phôi mang thuộc tính hỏa này, tiếc là em không có cách nào tự tay tặng nó cho anh", Diệp Mộ Cẩn đau đớn nghĩ, đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt. Cô biết rất rõ, mình sắp bị đám người Ô Lâm Lâm đuổi theo rồi.

Đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn bỗng nhiên cảm giác được gì đó.

"Ảo giác ư?", Diệp Mộ Cẩn nhìn chằm chằm vào hư không vô tận đằng trước, lẩm bẩm.

Dường như phía trước có lóe lên bóng một thành trì sừng sững trên núi cao, lẽ nào mình bị thương nặng quá nên thấy ảo giác?

"Không phải, đó không phải ảo giác, phía trước quả thật có một tòa thành mang phong cách cổ xưa đứng sững sừng trên đỉnh núi", Diệp Mộ Cẩm lẩm bẩm, sau đó không chút do dự dùng hết sức bay thẳng về phía trước.

Nếu đã đến đường cùng, cứ tiếp tục xuyên qua trong hư không cũng không ráng được bao lâu, vậy còn chẳng bằng tìm một nơi hạ xuống. Chết trong một tòa thành ở nền văn minh xa lạ, còn đỡ là hơn chết trong hư không mờ mịt. Dù sao, nếu chết trong thành thì có lẽ còn để lại chút xác, biết đâu một ngày nào đó anh Tô đi ngang qua tòa thành ở nền văn minh xa lạ này, rồi cảm nhận được khí tức còn sót lại của mình. Vậy thì ít nhất cũng khiến anh Tô biết mình đã chết, chứ không phải biến mất, không đến mức khiến anh cứ tìm kiếm mình trong hư không vô vọng.

Cô biết rõ có đôi khi cái chết cũng không đáng sợ, đáng sợ là không biết. Giờ phút này, dù sắp chết, nhưng Diệp Mộ Cẩn vẫn nhớ về Tô Minh.

"Hử, hình như Diệp Mộ Cẩn đã thay đổi phương hướng", Ô Lâm Lâm chỉ còn cách Diệp Mộ Cẩn khoảng 10 cây số thì bỗng kinh ngạc, sau đó thay đổi sắc mặt quát: "Khốn kiếp, hình như cô ta bay về phía tòa thành trên đỉnh núi đằng trước, không ngờ lại gặp một cái văn minh ở đây".

Ô Lâm Lâm có chút khó chịu, tự dưng xảy ra biến cố, hy vọng tòa thành kia không phải là nền văn minh quá đáng sợ.

Đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn biết bóng Phượng Hoàng đã không còn chịu đựng được nữa, cô lại biến trở về hình người, khoác lên mình một chiếc váy dài màu mận, trông cực kỳ xinh đẹp. Thực tế, chiếc váy đó chính là bộ quần áo khi Phượng Hoàng thành tiên, hóa thành hình người đã mặc. Mỗi khi Phượng Hoàng biến thành người, bộ quần áo này sẽ tự mặc lên người, không thì chẳng phải sẽ ở truồng? Điều này đã được các lão tổ trong tộc nghĩ đến từ khi tộc Phượng Hoàng sinh ra, nên khỏi phải lo chuyện chuyển đổi từ Phượng Hoàng sang hình người sẽ ở truồng...

Diệp Mộ Cẩn hóa thành hình người thì cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, vì cô đã bị thương rất nặng, hô hấp cũng vô cùng yếu ớt. Thậm chí, khi ở hình người, cô còn không bay tiếp được, cả người y như một cục đá rơi tự do, bịch một cái, rớt thẳng xuống tòa thành.

Vốn dĩ, Diệp Mộ Cẩn đã bị thương rất nặng, sau cú rơi này chỉ còn thoi thóp, đôi mắt xinh đẹp không mở ra nổi. Nhưng cô vẫn cắn mạnh lên đầu lưỡi mình, dùng cơn đau để khiến mình tỉnh táo lại.

Vì Diệp Mộ Cẩn biết rằng nếu mình ngất đi thì chắc chắn sẽ chết! Cô còn sống chưa đủ, còn chưa gặp lại được anh Tô. Dù chỉ có một chút hy vọng, nhưng cô vẫn muốn sống sót.

Cô dùng hết sức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, chỉ thấy đây là một cái quảng trường cực kỳ lớn, xung quanh có rất nhiều người, lúc này đều đang nhìn về phía mình. Hiển nhiên, họ đều kinh ngạc sao mình lại bỗng dưng rớt xuống từ trong hư không. Có điều, ánh mắt của họ ngoài tò mò ra thì đều toát ra vẻ khinh thường!

Diệp Mộ Cẩn hoảng sợ phát hiện, những thanh niên có mặt trên quảng trường đang nhìn mình kia, dù yếu nhất cũng... cũng có cảnh giới Hồng Thiên, Hồng Mông, thậm chí có cả bán bộ Tang Chu Mệnh trong truyền thuyết!

Vì quá chấn động nên cô càng tỉnh táo hơn, rốt cuộc là mình đã rớt xuống thế lực nào vậy? Đây chắc hẳn là một thế lực cực kỳ khủng bố nhỉ?

Song, tại sao thế lực này mạnh vậy, giờ đây trên không lại không có trận pháp phòng ngự? Mình thế mà lại có thể rớt xuống đây một cách dễ dàng.

Chẳng mấy chốc, Diệp Mộ Cẩn đã lờ mờ nhìn thấy được gì đó... Ừ, đó là một tấm bia đá cực kỳ cổ xưa ở trên quảng trường, bên trên có mấy chữ.

"Cực... Cực Kiếm các...", Diệp Mộ Cẩn lẩm bẩm, thế lực này là Cực Kiếm các ư?

Cùng lúc đó.

"Ầm!", trên quảng trường chợt vang lên một tiếng động vang dội, đó là tàu chiến của nhà họ Ô hạ xuống.

Sau đó, Ô Lâm Lâm và bà lão áo đen kia cũng xuất hiện trên quảng trường. Vừa xuất hiện, Ô Lâm Lâm đã thấy được Diệp Mộ Cẩn bị thương gần chết. Kế tiếp, cô ta bèn hít sâu một hơi, cảm giác được cả trai lẫn gái mặc võ phục xung quanh, mẹ! Suýt nữa bị hù chết!

Bất cứ ai trong số họ đều có thể lập tức giết chết 100 người như mình.

Thoáng chốc, Ô Lâm Lâm cũng thấy được ba chữ "Cực Kiếm các", đầu óc cô ta lập từ nổ tung.
Chương 1288: Tô Minh?

Cực Kiếm các? Cực Kiếm các trong truyền thuyết?

Cô ta từng nghe nói về nó, vì theo ghi chép trong nhà họ Ô thì lão tổ thiên tài bậc nhất dòng tộc đã đi tới Cực Kiếm các - một nền văn minh chỉ cách cấp tám nửa bước. Bây giờ, nhà họ Ô có thể trở thành nền văn minh cấp sáu cũng nhờ sự mạnh mẽ của ông ta.

Có điều, dù là lão tổ kia thì theo ghi chép, ông ta chỉ là tình cờ may mắn gia nhập vào Cực Kiếm các và trở thành một đệ tử ngoại môn mà thôi!

Đúng vậy, chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường. Nhưng dù thế, lão tổ kia cũng được coi như là vị thần trong nhà họ Ô!

Còn Cực Kiếm các thì lại trở thành thế lực thuộc cấp bậc thần thoại trong lòng của mọi người trong dòng tộc.

"Cô... cô chủ ơi, mau... mau... mau ra tay bắt Diệp Mộ Cẩn, rồi dẫn cô ta rời khỏi Cực Kiếm các đi, nơi này quá nguy hiểm!", bà lão áo đen run rẩy nói.

Bấy giờ, Ô Lâm Lâm mới hoàn hồn, cũng mặc kệ mọi thứ, vội vàng kính cẩn cúi đầu với những đệ tử Cực Kiếm các ở xung quanh, nói: "Thưa các anh các chị, chúng tôi chỉ là... chỉ là không cẩn thận lỡ bước vào nơi này. Nếu có lỗi gì thì mong mọi người bỏ qua cho. Sau khi bắt được cô ta, chúng... chúng tôi sẽ đi ngay lập tức!"

Ô Lâm Lâm vừa nói vừa bay thẳng về phía Diệp Mộ Cẩn, định bắt cô lại một cách nhanh nhất, sau đó rời khỏi nơi này!

"Một đám con kiến", có người trong số đệ tử Cực Kiếm các xung quanh hừ lạnh một tiếng, có hơi bực bội, cảm thấy loại người như Diệp Mộ Cẩn, Ô Lâm Lâm bỗng rớt xuống quảng trường trước môn phái là một sự sỉ nhục đối với Cực Kiếm các, con kiến mà cũng xứng? Song, họ cũng không định ra tay giết chết đám Ô Lâm Lâm, vì không nhất thiết phải làm vậy, làm thế là một sự sỉ nhục đối với con đường võ đạo, với kiếm đạo của mình.

"Lẹ lên, mấy người chỉ có 30 giây thôi", lại có người mở miệng nói, còn Diệp Mộ Cẩn và đám Ô Lâm Lâm có thù hận gì hay ai đuổi giết ai cũng kệ, quan trọng sao? Chẳng ai muốn hỏi cả, dù sao, con kiến giết hại lẫn nhau cũng chẳng có gì thú vị, không phải sao?

"Vâng, vâng, vâng!", Ô Lâm Lâm mừng rỡ, cô ta dùng hết tốc độ xông tới trước mặt Diệp Mộ Cẩn, giơ tay lên chộp một cái, một bàn tay bằng lửa chợt xuất hiện trước mặt Diệp Mộ Cẩn, định bắt lấy cô.

Diệp Mộ Cẩn tuyệt vọng!

Cô muốn chống cự, nhưng đã bị thương gần chết, chỉ còn thoi thóp thì làm sao có khả năng mà phản kháng chứ?

Nhưng, Diệp Mộ Cẩn suy cho cùng cũng là Diệp Mộ Cẩn, dù là lúc này vẫn không muốn từ bỏ, muốn sống tiếp, muốn kiếm lấy chút hy vọng.

"Nổ!", Diệp Mộ Cẩn dứt khoát sử dụng thần kiếm trong nhẫn không gian, mấy thanh kiếm này lập tức xuất hiện trước mặt cô, rồi hóa thành những quả bom nguyên tử, nổ tung.

Cô định dùng chúng để ngăn cản dấu móng tay bằng lửa của Ô Lâm Lâm.

Song, hai bên lại chênh lệch quá lớn.

Kiếm mà Diệp Mộ Cẩn sử dụng cũng không mạnh, thậm chí còn không phải là tiên khí. Nó chỉ là mấy thanh kiếm mà 10 ngàn năm trước, khi Tô Minh rời khỏi Chiến Uyên đã để lại cho đám Đạm Đài Vô Tình. Lúc đó, Diệp Mộ Cẩn cũng chọn vài thanh.

Những năm gần đây, khi huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh, thực lực tăng vọt, ngày càng có được nhiều bảo vật. Mấy thanh kiếm kia đã trở thành binh khí yếu nhất trong nhẫn không gian của cô. Nhưng cô vẫn không bỏ đi, thậm chí còn đặt chúng ở chỗ quan trọng nhất trong nhẫn không gian.

Đây là quà anh Tô cho mình, thế nên trên đường bị đuổi giết, bị dồn đến đường cùng, cô đã dùng những bảo vật khác tự bạo để tấn công Ô Lâm Lâm và đám bà lão áo đen. Nhưng, chỉ những thanh kiếm mà Tô Minh tặng cho là không nỡ dùng.

Song, đến giờ phút này, hoàn toàn là nghìn cân treo sợi tóc, kề bên cái chết, dù có không nỡ, cũng phải tự bạo mấy thanh kiếm kia để kiếm được một chút hy vọng. Song kết quả...

"Diệp Mộ Cẩn, cô đang tấu hề đó hả? Mấy thanh sắt vụn này cũng xứng gọi là kiếm?", Ô Lâm Lâm khinh bỉ cười, dấu móng tay bằng lửa của cô ta bị mấy thanh kiếm kia tự bạo ập đến, lại chẳng chút xây xát gì, thật sự là chúng quá yếu!

Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn tuyệt vọng, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra vẻ chua sót, lấp lánh nước mắt, dường như nhìn thấy Tô Minh.

Nhưng mà, đúng lúc này, mắt thấy móng tay bằng lửa kia sắp chộp lên người Diệp Mộ Cẩn thì bỗng dưng khựng lại, như là bị khóa lại. Đúng thế, nó bị toàn bộ đệ tử Cực Kiếm các xung quanh nhằm vào!

Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến cả Ô Lâm Lâm và Diệp Mộ Cẩn đều ngơ ngác.

Sau đó, những đệ tử Cực Kiếm các xung quanh đều mở to hai mắt, thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Cẩn, run giọng hỏi: "Là... là ai đưa cho cô mấy... mấy thanh kiếm mà cô dùng để tự bạo ban nãy?"

Tại sao, trong mấy thanh kiếm kia lại loáng thoáng có chút khí tức của Tô Minh?

Đúng thế.
Chương 1289: Tôi rất kính phục người đàn ông của cô

Mấy tiếng trước, đám đệ tử này còn tận mắt nhìn thấy Các chủ, cũng chính là người đàn ông trung niên áo bào trắng dùng đá giữ ảnh và đá khí tức ghi lại cảnh tượng người trẻ tuổi như Tô Minh ở chiến trường cổ Chúng Sinh các, cũng ngầm cảm nhận được khí tức Tô Minh xuất kiếm như kiếm thần thời hoang cổ. Cảnh tượng và khí tức đó không thể dùng bất cứ lời lẽ nào để diễn tả. Ban nãy họ yên lặng ở trước quảng trường tông môn nhưng trên thực tế là đang tu luyện. Nói một cách chính xác thì họ đang hết lần này đến lần khác nhớ lại cảnh tượng và khí tức mà Tô Minh xuất kiếm.

Thật không ngờ lúc này… Họ lại ngửi thấy khí tức yếu ớt của Tô Minh khi cô gái có nhan sắc xinh đẹp bị trọng thương dùng đến mấy thanh kiếm và tự hủy diệt. Đúng vậy! Đó đúng là khí tức của Tô Minh rồi. Mặc dù khí tức đó yếu đến mức đáng thương nhưng đúng là nó.

Bất luận là Ô Lâm Lâm hay bà lão áo bào đen ở bên cạnh, thậm chí là những cường giả của nhà họ Ô đi ra từ tàu con thoi tác chiến nhà họ Ô thì lúc này đều bị đệ tử của Cực Kiếm các khóa chặt.

Đến nỗi mà đám người Ô Lâm Lâm đều không thể nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch giống như bị kéo vào địa ngục chết chóc, như bị đông máu. Dù sao thì thực lực cũng cách biệt khá lớn, đặc biệt là đám đệ tử của Cực Kiếm các đều là kiếm tu. Bị khí tức của kiếm tu khóa chặt mới là sự khủng khiếp nhất đối với tất cả tu giả võ đạo.

“Rốt… Rốt cuộc là có chuyện gì?”, đầu óc Ô Lâm Lâm trống rỗng, rõ ràng một giây trước mọi thứ đều ổn sao bây giờ lại…

Ô Lâm Lâm nghĩ mãi không ra.

Rất nhanh, rất nhiều đệ tử của Cực Kiếm các trên quảng trường đều nhanh chóng đi lên trước. Ô Lâm Lâm có thể kinh ngạc nhận ra, thực lực của những người này vô cùng mạnh. Rất nhiều người đều là yêu nghiệt siêu cấp ở cảnh giới bán bộ Tru Mệnh nhưng ai nấy đều cung kính, quan tâm, thậm chí là kính sợ Diệp Mộ Cẩn đang bị thương nặng nằm trên đất. Trong đó còn có mấy đệ tử nữ của Cực Kiếm các dường như tranh nhau cẩn thận lại đỡ Diệp Mộ Cẩn dậy.

Vừa đỡ dậy họ vừa cẩn thận hỏi: “Cô gái! Thanh kiếm ban nãy cô dùng là ai cho cô vậy?”

Đúng vậy! Họ nói chuyện rất lễ phép.

Ô Lâm Lâm trợn trừng mắt, vô cùng kinh ngạc, như gặp phải quỷ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Lẽ nào mấy thanh kiếm rác rưởi mà ban nãy Diệp Mộ Cẩn dùng để chắn lại đòn tấn công của trảo ấn của mình có lai lịch lớn lắm sao?

“Là… Là người đàn ông của tôi cho tôi!”, Diệp Mộ Cẩn cũng đờ người ra, có chút khó nói. Không phải là cô sợ mà là không hiểu tình hình hiện giờ là thế nào. Trước đó, mấy đệ tử này rất lạnh lùng, nhìn mình hay đám Ô Lâm Lâm như nhìn mấy con kiến. Nhưng lúc này thái độ lại quay ngoắt 360 độ, vì vậy Diệp Mộ Cẩn nhất thời thấy khó hiểu.

Nghe thấy Diệp Mộ Cẩn đáp lại như thế thì những đệ tử của Cực Kiếm các đều sáng mắt lên.

Họ vô cùng kích động!

Quả nhiên! Quả nhiên cô gái này là người của cậu chủ Tô Minh!

Chẳng trách mà mặc dù thực lực của cô gái này không phải quá cao nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần. Người phụ nữ của cậu chủ Tô Minh tất nhiên phải rất đẹp rồi.

Rất nhiều đệ tử của Cực Kiếm các đều vô cùng kích động.

Họ cứu được Diệp Mộ Cẩn thì coi như cậu chủ Tô nợ họ hoặc Cực Kiếm các một mối ân tình lớn chăng?

Đây là suy nghĩ rất thực tế nhưng thế giới võ đạo vốn là như vậy.

Lúc này, đã có đệ tử của Cực Kiếm các phấn khích đi thông báo cho người đàn ông trung niên áo bào trắng.

Một giây sau…

Người đàn ông trung niên áo bào trắng đột nhiên xuất hiện trên không trung.

Ông ta vừa xuất hiện thì đám người nhà họ Ô như Ô Lâm Lâm đều không đứng vững…

“Thực lực của người này…”, Ô Lâm Lâm lấy hết dũng khí, nhìn người đàn ông trung niên áo bào trắng mà trong lòng thấy run rẩy. Cô ta có thể ngầm cảm nhận được dường như người này ở cảnh giới Tru Mệnh tầng chín đỉnh phong trong truyền thuyết.

Ô Lâm Lâm có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến cảnh giới này.

Thực lực như này thì chỉ cần một chiêu là có thể hủy diệt cả nền văn minh mà nhà họ Ô đang ở?

Quá đáng sợ!

Thậm chí Ô Lâm Lâm còn thấy khó thở.

Sau khi người đàn ông trung niên áo bào trắng xuất hiện thì lập tức nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn. Sau đó ông ta có thể ngửi thấy khí tức yếu ớt của Tô Minh trên không trung nên ánh mắt sáng lên.

Vốn dĩ Chúng Sinh các quay về là vô cùng tiếc nuối, bởi sau này không có được chút quan hệ nào với Tô Minh.

Thật không ngờ…

Chưa bao lâu mà…

Trời đã thương đến Cực Kiếm các rồi!

Cơ duyên trùng hợp khiến Cực Kiếm các cứu được đúng cô gái là người phụ nữ của Tô Minh!

Ha ha ha…

Người đàn ông trung niên áo bào trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Cẩn, một hồi lâu ông ta chắp tay về phía cô trong ánh mắt kinh ngạc của Ô Lâm Lâm và người nhà họ Ô: “Cô gái! Tôi là Các chủ của Cực Kiếm các, tôi may mắn được làm bạn một lần với người đàn ông Tô Minh của cô. Tôi rất kính phục cậu ấy”, ông ta nói với thái độ vô cùng khiêm tốn.
Chương 1290: Không tin nổi

Dù cảnh giới của Diệp Mộ Cẩn không cao, thậm chí còn không sánh được với tạp dịch ở Cực Kiếm các, nhưng thân phận của cô ta vẫn là người của Tô Minh.

Người đàn ông trung niên mặc áo trắng cảm thấy ông ta là người coi Diệp Mộ Cẩn có địa vị bình đẳng, cũng có thể coi như bản thân ông đang trèo cao rồi.

“Tiền bối, ông biết anh Tô sao?”, cuối cùng Diệp Mộ Cẩn cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong chốc lát liền cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên và khó tin, trong lòng tràn ngập sự tự hào khó có thể hình dung.

“Tất nhiên rồi, ngày hôm nay, bổn tọa mới được gặp cậu Tô một lần, bây giờ cậu Tô đang ở Chúng Sinh các”. Người đàn ông trung niên mặc áo trắng vội vàng nói.

Đúng lúc đó.

Ô Lâm Lâm đã rơi vào nỗi kinh hoàng, sợ hãi, phẫn uất, ghen tị, không cam lòng, cô ta thu hết dũng khí, run rẩy nói: “Tiền bồi, đây... chuyện đó không thể xảy ra được, tiền bối, chắc là ông nhầm rồi, người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn, mới có mười ngàn tuổi, hơn nữa còn đến từ nền văn minh cấp một tầm thường, sao có tư cách... làm bạn với tiền bối được? Chắc là ông nhầm rồi!”

Giọng nói của Ô Lâm Lâm có chút nghẹn ngào, cô ta sắp phát điên rồi!

Đánh chết cô ta một vạn lần, cô ta cũng không tin “người đàn ông đó” trong miệng Diệp Mộ Cẩn mà cô ta luôn chế giễu như trò đùa lại có thể làm bạn với Các chủ Cực Kiếm các? Hơn nữa còn khiến các chủ của Cực Kiếm các kính nể.

Có là trò đùa thì cũng đừng đùa thế chứ.

“Loại sâu kiến bé nhỏ như cô thì hiểu cái gì chứ? Cậu Tô đúng là mới mười ngàn tuổi! Về chuyện cậu Tô tới từ nền văn minh cấp một hay là nền văn minh cấp chín cũng chả sao, điều đó quan trọng hay sao? Hiện giờ cậu Tô vẫn chưa phải bạn của tôi, bởi vì, tạm thời tôi còn chưa đủ tư cách làm bạn với cậu ấy!”, người đàn ông trung niên mặc áo trắng liếc Ô Lâm Lâm một cái, ông ta và Tô Minh liệu có phải là bạn không? Dù sao thì cũng coi như để Tô Minh nợ ông ta một ân tình đi! Ha ha ha ha...

Người đàn ông trung niên mặc áo trắng vừa nói chuyện, chỉ tùy tiện sử dụng một chút khí tức để áp chế, đã khiến cả người Ô Lâm Lâm suýt chút nữa bị khí tức áp bức đến chết!

Mặt đất dưới chân Ô Lâm Lâm đã bắt đầu nứt toác ra, bản thân Ô Lâm Lâm thậm chí còn điên cuồng phun ra máu, lục phủ ngũ tạng như sắp bị khí tức của người đàn ông kia bóp nát!

Thế nhưng.

Dù là vậy…

Dù sắp chết, Ô Lâm Lâm vẫn không cam lòng như cũ, cô ta không tin, đôi mắt của cô ta hằn lên những tơ máu, dường như cô ta đang thiêu đốt tinh huyết của mình, cố gắng hết sức mới có thể miễn cưỡng nói tiếp, giọng nói của cô ta càng thêm run rẩy: “Tiền bối, chuyện... chuyện này không thể nào, tiền bối, chắc chắn là ông nhầm rồi!”

“Hừ, một con sâu bọ bé nhỏ, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu không phải tính mạng của cô chỉ có thể để cho cô Diệp xử lý, thì bây giờ tôi có thể khiến cô và gia tộc sau lưng cô biến mất khỏi thế gian này”. Người đàn ông trung niên mặc áo trắng lộ ra sát khí kinh người, loại người sâu bọ bé nhỏ như Ô Lâm Lâm mà cũng dám chất vấn ông ta sao? Chuyện như thế này, cả đời ông ta chưa từng gặp bao giờ. Những lời ông ta nói đều là thật, ông ta thật sự có thể giết chết Ô Lâm Lâm và toàn bộ nhà họ Ô ngay lập tức.

Sau đó.

Người đàn ông trung niên mặc áo trắng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Con sâu bọ bé nhỏ à, tôi sẽ để cô trải nghiệm một chút thứ gì gọi là tuyệt vọng nhé! Người yêu nghiệt như cậu Tô, làm sao mà cô hiểu được!”

Người đàn ông kia vừa nói khẽ động trạng thái tinh thần, thúc đẩy đá lưu ảnh và đá khí tức.

Trong chớp mắt, hình ảnh, khí tức của Tô Minh ở chiến trường Chúng sinh các chủ dùng kiếm nguyên, kiếm phong giết chết Mạc Thiên Hành và Diêu Phong hiện ra, toàn bộ đều phản chiếu rõ ràng trên không trung như một buổi truyền hình trực tiếp.

Nhưng điều này cũng chẳng phải để chứng minh với Ô Lâm Lâm điều gì cả, cô ta xứng sao?

Chủ yếu là để cho Diệp Mộ Cẩn nhìn.

Cũng coi như một cách để nịnh nọt Diệp Mộ Cẩn và tán dương Tô Minh.

Quả nhiên.

Hình ảnh đầu tiên vừa xuất hiện, Diệp Mộ Cẩn đã kích động che đôi môi đỏ mọng của mình, giọng nói nghẹn ngào: “Thật... thật sự là anh Tô!”

Ô Lâm Lâm cũng im lặng, dường như cô ta đang tuyệt vọng đến mức muốn tự sát ngay lập tức, cô ta không hề nghi ngờ sự kích động và cảm xúc lúc này của Diệp Mộ Cẩn là giả, cho dù cô ta không biết rõ Tô Minh là loại người như nào nhưng Diệp Mộ Cẩn biết, cảm xúc chân thật của mình lúc này chắc chắn không phải giả vờ, nhưng nếu chỉ là giả vờ một chút, nếu như người thanh niên trong hình ảnh này không phải Tô Minh - người đàn ông của cô ta, thì cảm xúc của cô ta chắc chắn sẽ lộ ra chút sơ hở. Với chút sơ hở đó, đừng nói là người đàn ông trung niên áo trắng, mà chính bản thân cô ta cũng có thể nhận ra trong nháy mắt.

Thế nên, từ khi Diệp Mộ Cẩn bộc lộ ra cảm xúc chân thật, Ô Lâm Lâm đã biết, tất cả đều là sự thật.

Sự thật còn kinh khủng hơn cả một cơn ác mộng, đây đúng là sự thật.

Nỗi tuyệt vọng không gì hình dung nổi đang tràn ngập trong lòng, Ô Lâm Lâm như người mất hồn.

Đúng lúc đó, trên hình ảnh của đá lưu ảnh và đá khí tức, Tô Minh giơ tay lên, trên ngón trỏ, kiếm nguyên và kiếm mang đang chuyển động, kiếm nguyên và kiếm mang nhìn có vẻ tầm thường đó, lại dễ dàng chém đứt dung khí long ấn sơn hà xã tắc của Mạc Thiên Hành.

Sau đó, lại là kiếm nguyên và kiếm mang đó giết chết Mạc Thiên Hành và Diêu Phong.

Trên chiến trường, vang lên âm thanh từng đợt hít khí lạnh, mặc dù trước đó không lâu, những đệ tử Cực Kiếm các đã nhìn qua mấy hình ảnh này, bây giờ nhìn lại, vẫn chấn động như vậy, vẫn là cảm giác nhìn thấy ma đó, vẫn là cảm giác muốn quỳ trên đất để lễ bái.

Mà Ô Lâm Lâm cũng nhìn thấy tận mắt, sau đó... không có sau đó nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom