-
Chương 1281-1285
Chương 1281: Màn đối đầu kịch liệt
“Huyết Hải Quỷ Giới!”, dường như Diêu Phong ra tay cùng lúc với Mạc Thiên Hành, hơn nữa ông ta ra tay vô cùng quái dị. Nếu Mạc Thiên Hành dùng dung khí thì Diêu Phong không dùng đến bất cứ binh khí gì, thậm chí còn không động chân tay mà dùng mắt trái với nhãn cầu màu máu. Đột nhiên như thức tỉnh mặt trời màu máu, dường như cách xa vạn dặm vẫn nhìn thấy thần tích. Nhãn cầu màu máu đó lập tức bắn ra chùm sáng màu máu rồi bổ nhào về phía Tô Minh. Mỗi lúc tiến về trước một bước thì chùm sáng màu máu sẽ lớn gấp đôi. Lúc chùm sáng đó bao trùm không gian mà Tô Minh đang ở thì hình thành nên một không gian khác màu máu bao trùm lấy Tô Minh.
Huyết Hải Quỷ Giới này là thần thông đặc biệt quái dị của Diêu Phong, là thiên phú thần thông của nhãn cầu màu máu của ông ta.
Thi triển ra Huyết Hải Quỷ Giới, chỉ cần bao trùm được mục tiêu tấn công thì cảm giác như lưỡi liềm ma quỷ sẽ tung hoành khắp đất trời, như muốn cướp mạng của đối phương. Cả những tiếng quỷ gào thét trong Huyết Hải Quỷ Giới chứa đầy khí tức tàn nhẫn và sát khí sục sôi cũng là võ kỹ sóng âm đỉnh cấp nhất trong chư thiên vạn giới. Ngoài ra, trong Huyết Hải Quỷ Giới còn có rất nhiều tấn công ảo cảnh và tấn công mộng yểm.
Dù sao thì không thể dùng một hai câu là có thể hình dung được sự khủng khiếp của Huyết Hải Quỷ Giới. Nói một cách không quá thì chỉ cần dựa vào Huyết Hải Quỷ Giới thì kể cả đối mặt với Mạc Thiên Hành thì Diêu Phong vẫn chắc chắn mình có thể trấn áp được.
Mấy tỷ năm nay, ông ta chỉ dùng ba lần Huyết Hải Quỷ Giới, mỗi lần đều đạt được chiến tích vô cùng lý tưởng.
Và lần này vẫn chưa phải cực điểm.
Sau 1/10000 hơi thở mà Mạc Thiên Hành và Diêu Phong ra tay thì tám vị lão tổ hoàng thất ở phía sau cũng đồng thời ra tay. Cũng giống với Mạc Thiên Hành và Diêu Phong, tám người này không ai nương tay, đều dùng tất cả chiêu thức, thần thông, binh khí mạnh nhất của mình, thậm chí có hai lão tổ hoàng thất trong đó vừa lên đã bắt đầu thiêu đốt tinh huyết và tiên nguyên của mình, đúng là điên thật rồi.
Nhất thời, khí tức bao trùm khắp đất trời, có thể nói là vô cùng chấn động.
Và Tô Minh trở thành tiêu điểm của những đòn tấn công này.
Đám người Mạc Thiên Hành và Diêu Phong đồng loạt ra tay, hơn nữa còn dốc hết sức, đúng là đáng sợ. Đến nỗi mà kể cả tất cả những đòn tấn công khóa chặt Tô Minh nhưng những người khác ở chiến trường cổ, đặc biệt là những kẻ trước đó đã thề sẽ rút khỏi Chúng Sinh các và cả những người bị thương nặng thì lúc này đều chết hơn phần nửa và hóa thành tro tàn.
“Đến nỗi đó sao?”, người đàn ông trung niên áo bào trắng cũng chính là Các chủ của Cực Kiếm các lúc này đều há hốc mồm đờ đẫn. Ông ta hoàn toàn không thể ngờ và cũng không thể tưởng tượng nổi đám Mạc Thiên Hành lại đồng loạt ra tay? Hơn nữa ai cũng dùng đến hết chiêu bài của mình?
Trong đầu người đàn ông trung niên áo bào trắng có chút hỗn loạn, dường như chỉ còn lại đúng một ý nghĩ. Nếu như đổi lại là ông ta, đứng trước đòn tấn công điên cuồng của đám Mạc Thiên Hành thì liệu sẽ có kết cục như thế nào?
Ông ta chỉ có thể nói là mình sẽ hóa thành tro tàn trong một hơi thở, mãi mãi không được tái sinh chăng?
Còn Tô Minh thì sao?
Ông ta theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
Nhưng vừa nhìn thì toàn thân run rẩy. Bởi vì ông ta dường như nhìn thấy Tô Minh đang cười với điệu cười khinh bỉ.
Chuyện này…
“Rác thì vẫn là rác thôi! Mười đống rác tụ lại thì vẫn là rác”, trong chớp mắt Tô Minh tiện miệng nói một câu, giọng nói đầy vẻ khinh bỉ, vang vọng khắp chiến trường cổ, thậm chí ai có mặt ở đây đều có thể nghe thấy.
Trong lúc anh nói thì mọi người có thể nhìn thấy rõ, đám Diêu Phong dồn sức tấn công và đều đến trước mặt Tô Minh, dường như sắp chạm đến Tô Minh rồi.
“Pháp Nguyên Trường Hà! Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, Tô Minh ung dung thốt ra mấy chữ.
Nhất thời, Pháp Nguyên Trường Hà xuất hiện giống như dòng sông ngân hà với các chùm sáng bao trùm đất trời.
Trong chớp mắt, Pháp Nguyên Trường Hà như dòng sông đầy màu sắc trực tiếp vây xung quanh Tô Minh.
Chỉ vây một vòng đơn giản thì bất luận chiêu thức tấn công của đám Diêu Phong có mang theo khí tức hủy diệt hay trấn áp được đối phương thì lúc này đều bị đóng băng sau khi bị Pháp Nguyên Trường Hà bao trùm rồi dừng lại. Sau đó mặc dù vẫn tiếp tục tiến về trước nhưng tốc độ chậm lại mười lần.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, sau đó thuật Sinh Mạng Lưu Phóng mới bổ nhào tới.
Có thể thấy rõ, lúc thuật Sinh Mạng Lưu Phóng xuất hiện thì đòn tấn công của tám lão tổ hoàng thất của vương triều Cửu Minh đều co rúm lại, run rẩy, nhanh chóng bị đánh tan rồi hóa thành hư vô.
Còn lực trấn áp của long ấn sơn hà xã tắc của Mạc Thiên Hành không ngừng run rẩy nhưng không bị đánh nát luôn nhưng ánh sáng cũng mờ đi bảy phần. Dường như cảm nhận được phản kháng của long ấn sơn hà xã tắc nên thuật Sinh Mạng Lưu Phóng bao trùm đất trời đột nhiên ngưng tụ lại rồi khóa chặt lực trấn áp long ấn sơn hà xã tắc. Sau một hơi thở, lực trấn áp của long ấn sơn hà xã tắc bị thuật Sinh Mạng Lưu Phóng hóa thành hư vô.
Chương 1282: Giấc mơ khó thành hiện thực
Còn Huyết Hải Quỷ Giới của Diêu Phong thì vô cùng quái dị, dường như bao trùm cả không gian. Sau khi Tô Minh bị bao trùm ở bên trong thì kể cả Pháp Nguyên Trường Hà hay thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đều không thể làm gì.
Có thể thấy rõ, trong Huyết Hải Quỷ Giới có vô vàn tiếng quỷ gào thét hóa thành sóng âm tấn công bổ nhào về phía Tô Minh, dường như những đợt sóng thần.
Còn có vô số lưỡi liềm màu máu dày đặc chồng chéo tiến về phía Tô Minh.
Trong chớp mắt, bất luận là sóng âm tấn công hay tấn công kiểu lưỡi liềm thì đều đập lên người Tô Minh.
Đám người Mạc Thiên Hành vốn thấy kinh ngạc và tuyệt vọng bởi sự khủng khiếp của Pháp Nguyên Trường Hà và thuật Sinh Mạng Lưu Phóng nhưng lúc này cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi Huyết Hải Quỷ Giới tấn công thành công, thậm chí đám người này còn cảm thấy có chút kích động.
Còn Diêu Phong thì không có thay đổi về cảm xúc, bởi tất cả đều trong dự liệu của ông ta. Nhưng nếu nhìn kỹ thì trong con ngươi già nua của ông ta đều là vẻ kiêu ngạo.
Nhưng…
Vui quá hóa buồn!
Một giây sau…
“Không… Không thể nào!”, Diêu Phong không thể giả bộ nữa, cũng không thể bình tĩnh nổi. Con ngươi già nua suýt nữa nổ tung ra. Ông ta nhìn thấy cái gì thế này?
Sóng âm tấn công và tấn công kiểu lưỡi liềm trong Huyết Hải Quỷ Giới đánh lên người Tô Minh rồi nhưng Tô Minh lại không tổn hại gì.
Gặp ma rồi sao?
Diêu Phong theo bản năng dụi dụi mắt.
Nhưng thực tế đúng là như vậy.
Đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu lên cười, dường như không che giấu vẻ chế giễu của mình.
Nụ cười chưa tắt thì…
“Xoẹt!”, là kiếm… Nói một cách chính xác là kiếm quang của kiếm nguyên.
Có thể thấy rõ, Tô Minh giơ tay lên, ngón trỏ dường như chỉ vào hư vô nhưng một đường kiếm quang của kiếm nguyên lập tức xuất hiện.
Kiếm quang thoạt nhìn bình thường nhưng lập tức khiến cả chiến trường cổ trở nên yên tĩnh.
Sau 1/100 hơi thở thì…
“Rít!”, âm thanh vang lên như phá vỡ sự yên tĩnh.
Cùng với âm thanh đó vang lên thì xuất hiện cảnh tượng mà mọi người có chết cũng không dám tin… Long ấn sơn hà xã tắc bị phá tan. Kiếm quang kiếm nguyên của Tô Minh dường như dao cắt bánh sinh nhật, sau khi cắt ngang long ấn sơn hà xã tắc thì vẫn tiếp tục về trước.
“Phụt!”, toàn thân Mạc Thiên Hành run rẩy, suýt nữa từ trên không trung rơi xuống. Khí tức toàn thân dường như quả cầu thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan, khí tức hỗn loạn, dường như bước vào nhập ma. Ông ta nôn ra ngụm máu tươi, mặt trắng bệch như tờ giấy, tử khí vây quanh người. Ông ta đã đứng trước ranh giới của cái chết, long ấn sơn hà xã tắc là dung khí của ông ta mà.
Không chỉ vậy, là Đế Vương của vương triều Cửu Minh, ông ta được hưởng khí vận của vương triều Cửu Minh.
Có khí vận này dồn lên long ấn sơn hà xã tắc, cũng chính vì vậy mà long ấn sơn hà xã tắc có thể mạnh hơn rất nhiều những dung khí cùng cấp bậc.
Cũng chính vì vậy mà mối liên hệ giữa Mạc Thiên Hành và long ấn sơn hà xã tắc chặt chẽ hơn mối liên hệ giữa các cảnh giới võ đạo thông thường với các dung khí của họ.
Long ấn sơn hà xã tắc bị chém đứt thì dường như ông ta cũng bị chém đứt.
Lúc này ông ta gần như hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở.
Nhưng Mạc Thiên Hành không hề sợ hãi, không phẫn nộ, không tuyệt vọng và không có bất cứ thay đổi cảm xúc nào.
Đúng vậy!
Ông ta chỉ đờ người ra, có chết cũng không dám tin.
Long ấn sơn hà xã tắc cũng bị chém đứt rồi ư?
Ít nhất thì ông ta chưa từng gặp phải vấn đề này trong suốt mấy tỷ năm.
Trên chiến trường cổ lúc này, Các chủ của Cực Kiếm các suýt nữa cắn đứt răng của mình, dường như sắp ngạt thở.
Sau đó ông ta quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt Thánh Tôn, giọng nói khàn khàn: “Minh Nguyệt! Đây chính là người mà cô nói là không có thiên phú kiếm đạo sao?”
Nếu như giọng nói và cảm xúc có thể giết chết người thì lúc này Minh Nguyệt Thánh Tôn chắc chết một trăm triệu lần rồi.
Ánh mắt người đàn ông trung niên áo bào trắng nhìn Minh Nguyệt Thánh Tôn đã biến thành màu máu, như đang nhìn kẻ thù giết bố, thậm chí còn sắp bước vào nhập ma.
Nếu như Tô Minh mà bị gọi là ‘không có thiên phú về kiếm đạo’ thì Cực Kiếm các là cái gì? Trạm thu hồi phế vật kiếm đạo sao?
Kiếm nguyên Bát Đoạn sơ kỳ nghĩa là thế nào? Chỉ Các chủ Cực Kiếm mới cảm nhận được chứ đừng nói đến việc ông ta có thể chắc chắn, kiếm nguyên của Tô Minh là loại đặc biệt.
Hơn nữa Tô Minh mới 10000 tuổi. Nói một cách chính xác thì cộng hết thiên tài kiếm đạo của Cực Kiếm các lại cũng không so được với một sợi tóc của Tô Minh chăng?
Nếu như có thể thuận lợi nhận Tô Minh làm đệ tử của Cực Kiếm các thì người đàn ông trung niên áo bào trắng dám nói, chỉ cần triệu năm, à không, chỉ cần một trăm ngàn năm thì Tô Minh có thể dẫn dắt Cực Kiếm các bước vào nền văn minh cấp tám thật sự. Từ đó có thể hoàn thành mục tiêu mà mấy trăm đời Các chủ của Cực Kiếm các trong mấy tỷ năm có nằm mơ cũng muốn hoàn thành.
Vốn dĩ nó thật sự ở ngay trước mắt rồi!
Chương 1283: Để lỡ
Chỉ cần Minh Nguyệt Thánh tôn vâng lời hơn, bớt đi một chút đố kỵ, vì tông môn mà suy nghĩ, bớt kiêu ngạo và hành xử tùy tiện, thái độ thành khẩn hơn một chút, dang tay giúp đỡ Tô Minh, tạo được hảo cảm với Tô Minh và sư tôn của anh là Diễm Huyền Kình thì xác suất Tô Minh gia nhập Cực Kiếm các chắc chắn sẽ rất lớn!
Một ván bài tốt cứ như vậy bị Minh Nguyệt Thánh tôn quậy tới rối tung.
Lửa giận của người trung niên khoác áo bào trắng đã cuồn cuộn ngất trời tới mức bản thân cũng không thể kiềm chế được nữa, thậm chí muốn đốt cháy cấp độ của bản thân.
“Các chủ, tôi… tôi… tôi…", Minh Nguyệt Thánh tôn đã sợ tới mức từng sợi lông măng trên người đều phát run.
“Cô không chỉ đáng chết, mà cả bạn bè bố mẹ của cô cũng đều phải chết! Nếu không khó mà giải được mối hận trong lòng tôi!”, người trung niên áo bào trắng gầm lên, buông ra những từ ngữ tàn nhẫn và hung ác, giọng nói càng trở nên khàn đặc, chỉ bóp chết Minh Nguyệt Thánh tôn e rằng không đủ để nguôi ngoai cơn giận trong lòng đang cháy bừng trong ông ta.
Còn chưa dứt lời.
“Bùm…”, người trung niên mặc áo bào trắng vung tay, liền có một thanh kiếm chém ra, không hề nương tay mà dồn toàn lực, đôi tay hạ xuống, vững vàng, đâu phải là chiêu thức mà Minh Nguyệt Thánh tôn có thể ngăn cản lại? Trong cơn tuyệt vọng, kinh hoàng còn có hối hận vô tận, chỉ nghe thấy một tiếng ‘bùm’, toàn thân cô ta vỡ nát thành một màn sương máu, ngay cả thần hồn cũng thành hư không.
“Chết tiệt!”, sau khi chém chết Thánh tôn Minh Nguyệt, người trung niên kia hung tợn chửi rủa một câu, lồng ngực ông ta phập phồng lên xuống, tâm trạng thực sự không thể bình ổn lại, hơn mười chấp kiếm giả của Cực Kiếm các đều run rẩy, sợ hãi tới mức quỳ sụp xuống đất, lo sợ người trung niên kia sẽ trút giận lên đầu mình.
May mắn thay, tuy rằng người trung niên phẫn nộ tới cực điểm nhưng sau khi giết chết Thánh tôn Minh Nguyệt, tốt xấu gì cũng bình tĩnh lại ba phần.
Ông ta hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Tô Minh.
Đúng lúc nhìn thấy Tô Minh tùy ý bắn ra một tia kiếm quang kiếm nguyên.
“Vụt!”
Tia kiếm quang kiếm nguyên này vẫn như cũ lặng lẽ không một tiếng động, xem chừng vẫn tầm thường, vẫn ở tốc độ cực hạn, vẫn vô cùng nhỏ bé.
Kiếm quang kiếm nguyên lần này khóa chặt Diêu Phong, hay nói chính xác hơn là con ngươi đẫm máu của Diêu Phong.
“Không hay rồi!”, Diêu Phong vốn còn đang choáng váng trước tư thế vô địch khi một đạo kiếm quang tiên nguyên của Tô Minh chém đứt ‘long ấn sơn hà xã tắc’ của Mạc Thiên Hành, lại bỗng nhiên cảm nhận được hương vị tử vong không cách nào hình dung ập tới, sắc mặt ông ta điên cuồng biến đổi, mãnh liệt ngẩng đầu, khuôn mặt già nua tràn ngập kinh sợ, hoàn toàn theo bản năng, ông ta thi triển thân pháp, quy luật không gian cũng vận dụng tới cực điểm, vừa nhấc chân liền muốn chạy, động tác lưu loát kinh người, sải bước giẫm nát một khung trời, hư không và thực không dưới sự dao động thân hình của ông ta cũng hóa thành chân không, dư ảnh mờ nhạt, giống như một bóng ma, có thể so sánh với dịch chuyển tức thời.
Tuy nhiên.
Vô dụng.
Cho dù Diêu Phong dồn toàn lực nhưng vẫn không thể cảm nhận được kiếm quang tiên nguyên mà Tô Minh đánh ra vẫn đang khóa chặt trên người mình, một chút cũng không có.
Chuyện này sao có thể?
Diêu Phong càng trở nên tuyệt vọng.
“Tinh huyết, đốt cháy cho lão phu!”, giữa sự sống và cái chết, Diêu Phong không quan tâm tới hậu quả nữa, càng không có tâm trí nghĩ tới liệu nền tảng võ đạo có thể bị lung lay hay không, tiếp tục sống sót mới là điều quan trọng nhất, tinh huyết trong cơ thể, tinh huyết trân quý giống như miễn phí bị ông ta thiêu đốt, ngay lập tức, tiên nguyên trong cơ thể tuôn trào giống như một cơn sóng thần, khí tức nhanh chóng bành trướng dày đặc, bản thân ông ta vốn đang là cảnh giới Tru Mệnh tầng một, không chỉ ổn định lại trong giây lát mà còn có xu hướng đột phá tầng hai.
Cảnh giới bùng nổ tăng cao, tất nhiên mang lại sự gia tăng về tốc độ và thân pháp.
Thậm chí, Diêu Phong còn thi triển bốn năm loại thần thông thân pháp cùng một lúc.
Hơn nữa, phương hướng không hề thay đổi mà lao thẳng về phía hư không vô tận.
Đáng tiếc.
Vẫn không đủ.
Giây tiếp theo.
Diêu Phong đắng chát lắc đầu, ông ta hiểu rất rõ, bản thân trốn không thoát.
“Vậy chỉ có thể liều mạng một trận thôi!”, nếu đã không thể dựa vào thân pháp, có chết cũng không thể tránh né một kích kiếm nguyên tiên quang kia của Tô Minh, vậy thì không bằng trực tiếp đối diện nhân lúc sức mạnh còn đang tăng vọt từ việc thiêu đốt tinh huyết, lỡ như có thể chính diện đối kháng với một đòn công kích kia của Tô Minh thì sao?
Ý tưởng không tồi.
Nhưng thực tế tàn khốc.
Diêu Phong vừa quay đầu lại.
Còn chưa kịp xuất chiêu, phản chiếu trong đôi mắt đẫm máu kia của ông ta liền là bóng dáng của một đạo kiếm quang tiên nguyên đang không ngừng phóng đại tới cực điểm mà ập tới!
“Phù!”
Kiếm quang tiên nguyên rơi vào trong tròng mắt đỏ thẫm của Diêu Phong, tinh chuẩn dị thường.
Không chỉ chém vỡ tròng mắt đó, mà nó còn xuyên qua xương sọ của Diêu Phong.
Trước khi chết, con mắt còn lại của ông ta vẫn mang theo sự kinh hoàng cùng không cam tâm nhìn chằm chằm về phía trước.
Diêu Phong rơi thẳng từ trên không xuống, thân xác của ông ta đã chết, về phần thần hồn, cũng đã bị kiếm quang tiên nguyên chém thành từng mảnh.
Hoàn toàn tử vong.
Đường đường là một cường giả cảnh giới Tru Minh, lại không thể ngăn cản một đường kiếm của Tô Minh!
Chiến trường cổ hoàn toàn chìm vào im lặng.
Nhãn cầu của nhiều người như sắp bay ra ngoài.
Người trung niên mặc áo bào trắng càng thêm run rẩy, một mặt là rung cảm trước tài năng kiếm đạo đỉnh cao kinh người của Tô Minh, hoàn mỹ tối cao, mặt khác lại đau lòng nhức óc, một kỳ tài kiếm đạo ngoài sức tưởng tượng có thể trong nháy mắt giết chết Diêu Phong hoặc cũng có thể là chính bản thân ông ta, lại cứ vậy vuột mất khỏi Cực Kiếm các.
Bỏ lỡ rồi!
“Phốc!”, người trung niên áo bào trắng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vậy mà nóng giận tới quặn thắt tim gan.
Đúng lúc này.
“Ông đều đã trọng thương tới hấp hối rồi còn liều lĩnh muốn chạy đi đâu? Người ấy à, cho dù là đang ở trạng thái nào, ngay cả khi sắp chết thì khát vọng sinh tồn vẫn rất mạnh mà!”, Tô Minh khẽ đảo mắt quét về phía Mạc Thiên Hành đang giãy giụa muốn tháo chạy kia, dường như cảm ngộ được điều gì đó mà thở dài một tiếng.
Chương 1284: Được nhờ
Nghe vậy Mạc Thiên Hành liền rùng mình.
Cả người giống như bị trói buộc vậy.
Kẻ vốn đã trọng thương và bước nửa chân vào quan tài như ông ta bị Tô Minh phong tỏa, không thể cử động được nữa.
“Lên đường thôi, không tiễn”, Tô Minh mỉm cười, dứt lời liền vươn tay, cũng ‘ban tặng’ cho Mạc Thiên Hàng một đạo kiếm quang kiếm nguyên.
Mạc Thiên Hành triệt để chết đi.
Đến lúc này, Mạc Thiên Hành cùng Phùng Diêu đã dắt tay nhau cùng xuống hoàng tuyền.
Về phần tám vị lão tổ còn lại của vương triều Cửu Minh, vốn đã bị Pháp Nguyên Trường Hà gông cùm bao phủ, lúc này lại bị thuật Sinh Mạng Lưu Phóng quấy nhiễu, cũng đang đều thở hổn hển chờ chết.
“Vù!”, Tô Minh tùy ý phóng ra Thái U Hỏa.
Thái U Hoả bỗng chốc dung hòa vào trong Pháp Nguyên Trường Hà.
Một giây sau đó cả thể xác và thần hồn của tám vị lão tổ của vương triều Cửu Minh liền hoá thành tro tàn.
“Xong rồi", Tô Minh vỗ vỗ tay rồi quay trở lại bên cạnh Mạc Thanh Nhạn và Diễm Huyền Kình cùng những người khác.
“Nhóc Tô, con…”, Diễm Huyền Kình cũng không biết phải nói sao mới tốt, cuối cùng chỉ còn lại nụ cười khổ, người đồ đệ này của ông quá yêu nghiệt, biểu hiện của anh khiến người sư tôn là ông tự cảm thấy kém cỏi, Tô Minh cũng là người đầu tiên.
Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn ngập nước, ánh mắt nhìn hướng Tô Minh đã sùng bái đến tột cùng, là tình cảm dịu dàng cùng mến mộ.
Cách đó không xa.
Người trung niên áo trắng đang rảo bước đi tới.
“Người bạn nhỏ Tô Minh à, trước đó tên cặn bã Minh Nguyệt của Cực Kiếm các đã xúc phạm tới cậu còn có Diễm huynh, đúng là không biết sống chết, đã bị lão phu chém chết rồi”, người trung niên áo trắng bước tới cười gượng gạo nói, tư thái rất thấp.
Không còn cách nào khác, ông ta sợ hãi!
Hiện tại đừng nói đến việc mơ mộng hão huyền muốn Tô Minh trở thành đệ tử của Cực Kiếm các nữa, có thể khiến anh không nảy sinh thù hận đối với Cực Kiếm các đã là ước mong lớn nhất của ông ta rồi.
“Cảm ơn”, Tô Minh gật đầu, ngược lại cũng không có dáng vẻ vênh váo đắc ý.
Hoàng Hoang cũng vùng vẫy muốn đứng dậy, lôi kéo thân thể bị thương nặng của mình đi tới, nhìn hướng Diễm Huyền Kình, có chút do dự muốn nói lại thôi, ông ta muốn khuyên Diễm Huyền Kình kêu Tô Minh tiếp tục gia nhập Cực Kiếm Các, đáng tiếc cũng chỉ mấp máy môi nói không ra lời, rốt cuộc, Minh Nguyệt Thánh tôn trước đó ngông cuồng và nhục mạ Diễm Huyền Kình như nào ông ta đều nhìn thấy. Hơn nữa, lực chiến đấu và thực lực kiếm đạo mà Tô Minh vừa thể hiện cũng đã vượt qua các chủ rồi chăng? Còn cần thiết gia nhập Cực Kiếm các sao? Dò hỏi hay khuyên nhủ, cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
“Hoang huynh, không sao chứ?”, Diễm Huyền Kình quan tâm hỏi.
“Diễm huynh yên tâm, lần này Hoàng Hoang đã lập được công lớn, thậm chí còn còn suýt mất mạng, Cực Kiếm các sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với bất kỳ người có công nào”, người trung niên mặc áo bào trắng trịnh trọng đáp.
Ông ta thực sự muốn đề bạt Hoàng Hoang thật tốt.
Cũng không phải vì có công lao hay không có công lao.
Mà vì Hoàng Hoang là bạn bè của Diễm Huyền Kình.
Thông qua việc đối xử tốt với Hoàng Hoang để nịnh nọt Diễm Huyền Kình, mà Diễm Huyền Kình chính là sư tôn của Tô Minh.
Có câu nói, một người làm quan, cả họ được nhờ chính là như vậy, cho dù Hoàng Hoang có bắn đại bác mới có thể dây dưa chút quan hệ tới Tô Minh, nhưng cũng sẽ vì anh mà đạt được chỗ tốt.
“Vậy thì đa tạ các chủ Cực Kiếm rồi!”, Diễm Huyền Kình chắp tay.
“Người bạn nhỏ Tô Minh à, nếu có cơ hội, trên dưới Cực Kiếm các vẫn sẽ luôn hoan nghênh cậu tới, Cực Kiếm các chúng tôi chuyên về kiếm, thành tựu của cậu trên con đường kiếm đạo thực sự là hiếm có trên thế gian này, trên dưới Cực Kiếm các chúng tôi vẫn rất mong ngóng được cậu chỉ bảo ít nhiều”, cuối cùng người trung niên áo bào trắng nói: “Vậy thì lão phu cũng không quấy rầy mọi người nữa”.
Dứt lời, người trung niên liền dẫn theo Hoàng Hoang, còn có hơn mười vị châp kiếm giả của Cực Kiếm các rời đi.
Tô Minh thích thú bình luận một câu: “Tính cách của vị các chủ Cực Kiếm các này ngược lại cũng không tồi, nho nhã lễ độ, ân cần hiền lành”.
“Ha, nhóc Tô, con thì biết cái gì? Vị các chủ Cực Kiếm các này nổi tiếng xấu tính và tàn ác khát máu, đã từng có chiến tích một người một kiếm đồ sát cả một tòa thành. Trong hàng trăm triệu năm, số người bỏ mạng dưới tay ông ta còn nhiều hơn rất nhiều lần so với người chết trong tay Mạc Thiên Hành”, Diễm Huyền Kình trợn trắng mắt: “Tính tình ông ta tốt, lễ độ từ ái là cách ông ta đối xử với con, còn với những người khác, còn không bằng Minh Nguyệt Thánh Tôn kia đâu, nếu lão phu không có người đồ nhi là con, sợ rằng ông ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lão phu lấy một cái, còn tâng bốc ‘Diễm huynh’ gì cơ chứ”.
Vừa nói, Diễm Huyền Kình vừa có chút tự đắc.
Vừa rồi thật sảng khoái!
Vị các chủ Cực Kiếm các đó là nhân vật lớn mà bình thường ông cũng không dám nghĩ tới.
Nếu thực sự chạm trán, e rằng ngay cả ngẩng đầu cũng không thể tùy tiện bừa bãi.
Kết quả lại được đối phương khách sáo gọi một tiếng ‘Diễm huynh’.
Đúng là được dính lây ánh sáng của đồ đệ mà!
Đồ đệ quá lợi hại.
Ngoài sự tự ti, cảm giác còn khá tuyệt.
“Ha ha…”, Tô Minh phá lên cười ha hả.
“Cười cái gì, điều lão phu nói đều là thật, nhóc Tô, lão phu nói cho con biết, dù con xuất sắc đến đâu cũng vẫn là đồ nhi của ta, hì hì…”, Diễm Huyền Kình thích ý vuốt râu, ngược lại còn làm dáng, có chút khoe khoang.
“Sư tôn, Chúng Sinh các này đúng là thương vong nặng nề!”, Tô Minh đưa mắt nhìn xung quanh.
Có thể nói, một hai triệu người của Chúng Sinh các thề phải thoát ly khỏi Chúng Sinh các kia hầu như không còn trụ lại, cho dù đôi khi một số ít người may mắn sống sót lúc này cũng đã bị thương nặng đến mức nền tảng võ đạo đều đã vỡ nát.
Chương 1285: Truy đuổi
Dù sao cũng thảm thương không nỡ nhìn.
“Đáng đời!”, Diễm Huyền Kình chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ này, chẳng mảy may có bất kỳ thương cảm nào: “Vừa vặn Chúng Sinh các sau này ông đây là người có quyền đưa ra quyết sách nhất! Miễn cho phải làm việc chung với một đám phế vật và đạo đức giả này, thật đáng ghét!”
Diễm Huyền Kình ngược lại cũng không che giấu cảm xúc chân thực của bản thân.
Vốn đã là tu giả võ đạo thuộc tính hỏa, tính khí của ông đã nóng nảy như pháo nổ, cũng lười phải che đậy.
“Đúng rồi, nhóc Tô, con đi cùng lão phu tới bảo các, mặc dù Chúng Sinh các đã được di rời khỏi bí cảnh từ hàng tỷ năm trước, từ đó mất đi không ít di sản, nhưng mấy tỷ năm này cũng đã tích trữ được không ít của cải, nói thế nào cũng là một nền văn minh cấp bảy, bây giờ lão phu là người có quyền hành cao nhất, nếu con thích thì có thể lấy toàn bộ những thứ đồ tốt trong bảo các đó”, Diễm Huyền Kình không hề khách sáo nói.
“Cái này… sư tôn, trong tương lai Chúng Sinh các sẽ không xây dựng và tuyển sinh lại nữa sao? Đến lúc đó sẽ không cần sử dụng tới tài nguyên võ đạo ạ?”, Tô Minh có chút hiếu kỳ hỏi.
“Tái xây dựng cái gì? Nhiều người thì càng rắc rối, huống hồ nếu thu nhận thêm người, khi đụng phải loại cấp bậc như con, còn không phải là một thứ bỏ đi sao? Suy cho cùng, một cường giả đỉnh cấp còn hữu dụng hơn nhiều so với một triệu hay mười triệu tu giả võ đạo bình thường”, Diễm Huyền Kình thẳng thắn nói ra, lời này khiến Trầm Dã cùng hàng trăm người khác phía sau nhất thời xấu hổ.
Diễm Huyền Kình tiếp tục: “Hơn nữa, tên nhóc con hiện tại dù lợi hại hơn nữa thì cũng vẫn là đệ tử của lão phu, thực lực của con còn mạnh hơn ta, lão phu cũng không còn gì có thể giảng dạy cho con nữa, ngược lại chưa làm tròn trách nhiệm của một sư tôn, nếu đã như vậy, chỉ có thể bù đắp cho con trên phương diện tài nguyên võ đạo này”.
“Cảm ơn sư tôn”, Tô Minh không từ chối, anh còn thực sự có chút chờ mong, đồng thời trong lòng càng thêm công nhận người sư tôn Diễm Huyền Kình này, tuy rằng tính tình ông hay gắt gỏng nhưng lòng dạ ngay thẳng, cũng rất chân thành, còn vô cùng bao che khuyết điểm, tính cách này tương đối phù hợp với sở thích của bản thân.
“Đúng rồi, cô nhóc Mạc, con cũng cùng đi đi, con là vợ của đồ nhi của lão phu, cũng được coi là một nửa đồ đệ, có lẽ những thứ tốt trong bảo các của Chúng Sinh các có thể được Tô Minh nhìn trúng sẽ không nhiều, đối với nó cũng không có nhiều tác dụng, nhưng nhất định có không ít thứ tốt sẽ phù hợp với con”, Diễm Huyền Kình lại nhìn hướng Mạc Thanh Nhạn nói.
“Cảm ơn sư tôn”, Mạc Thanh Nhạn khoác chặt lấy cánh tay của Tô Minh, nặng nề gật đầu.
…
Hư không vô tận.
Lúc này.
Có bóng dáng của một con phượng hoàng đang điên cuồng băng qua hư không.
Thân hình phượng hoàng được bao phủ trong ngọn lửa màu đỏ tím, từng tia lửa đều tràn ngập pháp nguyên hỏa.
Con phượng hoàng này giống như một luồng sáng màu tím đỏ, tốc độ cực nhanh, qua lại như con thoi trong hư không, giống như một chùm sao băng màu đỏ tím trong đêm đen.
Và phía xa sau bóng dáng con phượng hoàng này hàng chục kilomet.
Có một cô gái chân đạp trên kiếm bay, khuôn mạnh lạnh băng, ánh mắt hung ác kiên định, tốc độ cũng nhanh không kém.
Bên cạnh cô còn có một bà lão, đạp lên hư không, toàn thân bao trùm trong chiếc áo bào màu đen, cả người dung hòa vào hư không, như một bóng ma u tối.
Không xa phía sau cô gái và bà lão là một chiếc tàu con thoi chiến đấu.
Tàu con thoi rất lớn, trải dài hơn mười kilomet, vô cùng khổng lồ.
Phía trước boong tàu con thoi có một chiếc cung tiên nguyên to lớn, đang không ngừng uốn cong lại tiến lùi.
Từng mũi tên hiện ra ánh sáng lạnh lẽo màu trắng bạc, vô cùng chói mắt, mang theo sát ý nồng đậm, bắn ra không ngớt lao vút về phía bóng dáng con phượng hoàng ở phía trước kia.
Mặc dù tốc độ di chuyển của phượng hoàng cực nhanh nhưng có thể thấy rõ trên cánh của nó có vài vết máu lốm đốm, thỉnh thoảng nó sẽ xoay lượn thân hình khổng lồ của mình để né tránh những mũi tên truy sát kia.
“Nhanh lên! Mộ Diệp Cẩn chết tiệt, dám phá đám chuyện tốt của Ô Lâm Lâm tôi, tôi muốn cô ta phải sống không được, chết không xong! Muốn chạy? Có thể chạy đi đâu? Sắp đuổi kịp rồi, dì Phương, trước tiên tôi phải rút cạn máu Tử Diệm Tổ Phượng của cô ta, rồi luyện hóa cô ta thành con rối mới giải tỏa được mối hận này!”, cô gái với gương mặt xinh đẹp nhưng hằn sâu nét lạnh lùng và tàn nhẫn đang đạp trên kiếm bay cắn răng nghiến lợi gầm lên.
“Diệp Mộ Cẩn đó quả thực không biết sống chết, tuy nhiên, huyết mạch của cô ta cũng quả thực cực kỳ hiếm có, ngay cả trong tộc Tổ Phượng cũng tuyệt đối hiếm có. Nếu cô chủ có thể cắn nuốt huyết mạch của cô ta thì thiên phú võ đạo muốn nâng lên một tầm cao mới cũng không còn là vấn đề”, bà lão áo choàng đen bên cạnh ngưng trọng nói, giọng nói có chút cuồng nhiệt cùng hưng phấn.
Thân là người bảo vệ của Ô Lâm Lâm, vận mệnh của hai người họ đã ràng buộc với nhau, Ô Lâm Lâm càng ưu tú, càng lớn mạnh, bà ta mới càng nhận được nhiều lợi ích, tự nhiên cũng biết dù thế nào cũng không thể bỏ qua cho Diệp Mộ Cẩn.
“Cũng đúng”, đôi mắt đẹp của Ô Lâm Lâm xẹt qua một tia tham lam, sau đó liền hừ lạnh một tiếng: “Nói ra thì, tôi và cô ta tiến vào Thất Huyền Phần Thiên Tông cùng một lúc, mặc dù kết quả đánh giá của cô ta xếp hạng nhất, tôi là thứ hai, không kém hơn cô ta bao nhiêu, lại được phân vào cùng một ký túc xá. Mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt, cũng được tính là chị em thân thiết. Nếu lần này cô ta không làm hỏng việc tốt của tôi, cõ lẽ cuối cùng chúng tôi cũng sẽ không đi đến bước đường ngươi sống ta chết như ngày hôm nay, chỉ có thể trách bản thân cô ta mà thôi!”
"Cô chủ, nói ra cũng thật kỳ quái, ngày thường tính cách của Diệp Mộ Cẩn vẫn rất khiêm tốn, thậm chí không muốn trở thành tiêu điểm, cô ta đã nhiều lần cố ý che giấu tài năng trong các cuộc thi võ đạo, bại dưới tay rất nhiều người bao gồm cả tiểu thư, chỉ duy trì thành tích bậc trung, sợ rằng trừ cô chủ người thì rất nhiều quản lý cấp cao của Thất Huyền Phần Thiên Tông đều tưởng rằng một tân sinh từng đứng đầu cuộc khảo sát đầu vào sau khi gia nhâp tông môn dần dần sa sút và thụt lùi rồi. Nhưng trong cuộc thi nội môn lớn của Thất Huyền Phần Thiên Tông lần này, tại sao cô ta nhất định phải giành được vị trí đứng thứ nhất đây? Tại sao lại không ngần ngại phá vỡ khí chất khiếm tốn mà cô ta đã xây dựng?”, bà lão áo đen có chút kỳ quái hỏi.
“Huyết Hải Quỷ Giới!”, dường như Diêu Phong ra tay cùng lúc với Mạc Thiên Hành, hơn nữa ông ta ra tay vô cùng quái dị. Nếu Mạc Thiên Hành dùng dung khí thì Diêu Phong không dùng đến bất cứ binh khí gì, thậm chí còn không động chân tay mà dùng mắt trái với nhãn cầu màu máu. Đột nhiên như thức tỉnh mặt trời màu máu, dường như cách xa vạn dặm vẫn nhìn thấy thần tích. Nhãn cầu màu máu đó lập tức bắn ra chùm sáng màu máu rồi bổ nhào về phía Tô Minh. Mỗi lúc tiến về trước một bước thì chùm sáng màu máu sẽ lớn gấp đôi. Lúc chùm sáng đó bao trùm không gian mà Tô Minh đang ở thì hình thành nên một không gian khác màu máu bao trùm lấy Tô Minh.
Huyết Hải Quỷ Giới này là thần thông đặc biệt quái dị của Diêu Phong, là thiên phú thần thông của nhãn cầu màu máu của ông ta.
Thi triển ra Huyết Hải Quỷ Giới, chỉ cần bao trùm được mục tiêu tấn công thì cảm giác như lưỡi liềm ma quỷ sẽ tung hoành khắp đất trời, như muốn cướp mạng của đối phương. Cả những tiếng quỷ gào thét trong Huyết Hải Quỷ Giới chứa đầy khí tức tàn nhẫn và sát khí sục sôi cũng là võ kỹ sóng âm đỉnh cấp nhất trong chư thiên vạn giới. Ngoài ra, trong Huyết Hải Quỷ Giới còn có rất nhiều tấn công ảo cảnh và tấn công mộng yểm.
Dù sao thì không thể dùng một hai câu là có thể hình dung được sự khủng khiếp của Huyết Hải Quỷ Giới. Nói một cách không quá thì chỉ cần dựa vào Huyết Hải Quỷ Giới thì kể cả đối mặt với Mạc Thiên Hành thì Diêu Phong vẫn chắc chắn mình có thể trấn áp được.
Mấy tỷ năm nay, ông ta chỉ dùng ba lần Huyết Hải Quỷ Giới, mỗi lần đều đạt được chiến tích vô cùng lý tưởng.
Và lần này vẫn chưa phải cực điểm.
Sau 1/10000 hơi thở mà Mạc Thiên Hành và Diêu Phong ra tay thì tám vị lão tổ hoàng thất ở phía sau cũng đồng thời ra tay. Cũng giống với Mạc Thiên Hành và Diêu Phong, tám người này không ai nương tay, đều dùng tất cả chiêu thức, thần thông, binh khí mạnh nhất của mình, thậm chí có hai lão tổ hoàng thất trong đó vừa lên đã bắt đầu thiêu đốt tinh huyết và tiên nguyên của mình, đúng là điên thật rồi.
Nhất thời, khí tức bao trùm khắp đất trời, có thể nói là vô cùng chấn động.
Và Tô Minh trở thành tiêu điểm của những đòn tấn công này.
Đám người Mạc Thiên Hành và Diêu Phong đồng loạt ra tay, hơn nữa còn dốc hết sức, đúng là đáng sợ. Đến nỗi mà kể cả tất cả những đòn tấn công khóa chặt Tô Minh nhưng những người khác ở chiến trường cổ, đặc biệt là những kẻ trước đó đã thề sẽ rút khỏi Chúng Sinh các và cả những người bị thương nặng thì lúc này đều chết hơn phần nửa và hóa thành tro tàn.
“Đến nỗi đó sao?”, người đàn ông trung niên áo bào trắng cũng chính là Các chủ của Cực Kiếm các lúc này đều há hốc mồm đờ đẫn. Ông ta hoàn toàn không thể ngờ và cũng không thể tưởng tượng nổi đám Mạc Thiên Hành lại đồng loạt ra tay? Hơn nữa ai cũng dùng đến hết chiêu bài của mình?
Trong đầu người đàn ông trung niên áo bào trắng có chút hỗn loạn, dường như chỉ còn lại đúng một ý nghĩ. Nếu như đổi lại là ông ta, đứng trước đòn tấn công điên cuồng của đám Mạc Thiên Hành thì liệu sẽ có kết cục như thế nào?
Ông ta chỉ có thể nói là mình sẽ hóa thành tro tàn trong một hơi thở, mãi mãi không được tái sinh chăng?
Còn Tô Minh thì sao?
Ông ta theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
Nhưng vừa nhìn thì toàn thân run rẩy. Bởi vì ông ta dường như nhìn thấy Tô Minh đang cười với điệu cười khinh bỉ.
Chuyện này…
“Rác thì vẫn là rác thôi! Mười đống rác tụ lại thì vẫn là rác”, trong chớp mắt Tô Minh tiện miệng nói một câu, giọng nói đầy vẻ khinh bỉ, vang vọng khắp chiến trường cổ, thậm chí ai có mặt ở đây đều có thể nghe thấy.
Trong lúc anh nói thì mọi người có thể nhìn thấy rõ, đám Diêu Phong dồn sức tấn công và đều đến trước mặt Tô Minh, dường như sắp chạm đến Tô Minh rồi.
“Pháp Nguyên Trường Hà! Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, Tô Minh ung dung thốt ra mấy chữ.
Nhất thời, Pháp Nguyên Trường Hà xuất hiện giống như dòng sông ngân hà với các chùm sáng bao trùm đất trời.
Trong chớp mắt, Pháp Nguyên Trường Hà như dòng sông đầy màu sắc trực tiếp vây xung quanh Tô Minh.
Chỉ vây một vòng đơn giản thì bất luận chiêu thức tấn công của đám Diêu Phong có mang theo khí tức hủy diệt hay trấn áp được đối phương thì lúc này đều bị đóng băng sau khi bị Pháp Nguyên Trường Hà bao trùm rồi dừng lại. Sau đó mặc dù vẫn tiếp tục tiến về trước nhưng tốc độ chậm lại mười lần.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, sau đó thuật Sinh Mạng Lưu Phóng mới bổ nhào tới.
Có thể thấy rõ, lúc thuật Sinh Mạng Lưu Phóng xuất hiện thì đòn tấn công của tám lão tổ hoàng thất của vương triều Cửu Minh đều co rúm lại, run rẩy, nhanh chóng bị đánh tan rồi hóa thành hư vô.
Còn lực trấn áp của long ấn sơn hà xã tắc của Mạc Thiên Hành không ngừng run rẩy nhưng không bị đánh nát luôn nhưng ánh sáng cũng mờ đi bảy phần. Dường như cảm nhận được phản kháng của long ấn sơn hà xã tắc nên thuật Sinh Mạng Lưu Phóng bao trùm đất trời đột nhiên ngưng tụ lại rồi khóa chặt lực trấn áp long ấn sơn hà xã tắc. Sau một hơi thở, lực trấn áp của long ấn sơn hà xã tắc bị thuật Sinh Mạng Lưu Phóng hóa thành hư vô.
Chương 1282: Giấc mơ khó thành hiện thực
Còn Huyết Hải Quỷ Giới của Diêu Phong thì vô cùng quái dị, dường như bao trùm cả không gian. Sau khi Tô Minh bị bao trùm ở bên trong thì kể cả Pháp Nguyên Trường Hà hay thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đều không thể làm gì.
Có thể thấy rõ, trong Huyết Hải Quỷ Giới có vô vàn tiếng quỷ gào thét hóa thành sóng âm tấn công bổ nhào về phía Tô Minh, dường như những đợt sóng thần.
Còn có vô số lưỡi liềm màu máu dày đặc chồng chéo tiến về phía Tô Minh.
Trong chớp mắt, bất luận là sóng âm tấn công hay tấn công kiểu lưỡi liềm thì đều đập lên người Tô Minh.
Đám người Mạc Thiên Hành vốn thấy kinh ngạc và tuyệt vọng bởi sự khủng khiếp của Pháp Nguyên Trường Hà và thuật Sinh Mạng Lưu Phóng nhưng lúc này cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi Huyết Hải Quỷ Giới tấn công thành công, thậm chí đám người này còn cảm thấy có chút kích động.
Còn Diêu Phong thì không có thay đổi về cảm xúc, bởi tất cả đều trong dự liệu của ông ta. Nhưng nếu nhìn kỹ thì trong con ngươi già nua của ông ta đều là vẻ kiêu ngạo.
Nhưng…
Vui quá hóa buồn!
Một giây sau…
“Không… Không thể nào!”, Diêu Phong không thể giả bộ nữa, cũng không thể bình tĩnh nổi. Con ngươi già nua suýt nữa nổ tung ra. Ông ta nhìn thấy cái gì thế này?
Sóng âm tấn công và tấn công kiểu lưỡi liềm trong Huyết Hải Quỷ Giới đánh lên người Tô Minh rồi nhưng Tô Minh lại không tổn hại gì.
Gặp ma rồi sao?
Diêu Phong theo bản năng dụi dụi mắt.
Nhưng thực tế đúng là như vậy.
Đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu lên cười, dường như không che giấu vẻ chế giễu của mình.
Nụ cười chưa tắt thì…
“Xoẹt!”, là kiếm… Nói một cách chính xác là kiếm quang của kiếm nguyên.
Có thể thấy rõ, Tô Minh giơ tay lên, ngón trỏ dường như chỉ vào hư vô nhưng một đường kiếm quang của kiếm nguyên lập tức xuất hiện.
Kiếm quang thoạt nhìn bình thường nhưng lập tức khiến cả chiến trường cổ trở nên yên tĩnh.
Sau 1/100 hơi thở thì…
“Rít!”, âm thanh vang lên như phá vỡ sự yên tĩnh.
Cùng với âm thanh đó vang lên thì xuất hiện cảnh tượng mà mọi người có chết cũng không dám tin… Long ấn sơn hà xã tắc bị phá tan. Kiếm quang kiếm nguyên của Tô Minh dường như dao cắt bánh sinh nhật, sau khi cắt ngang long ấn sơn hà xã tắc thì vẫn tiếp tục về trước.
“Phụt!”, toàn thân Mạc Thiên Hành run rẩy, suýt nữa từ trên không trung rơi xuống. Khí tức toàn thân dường như quả cầu thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan, khí tức hỗn loạn, dường như bước vào nhập ma. Ông ta nôn ra ngụm máu tươi, mặt trắng bệch như tờ giấy, tử khí vây quanh người. Ông ta đã đứng trước ranh giới của cái chết, long ấn sơn hà xã tắc là dung khí của ông ta mà.
Không chỉ vậy, là Đế Vương của vương triều Cửu Minh, ông ta được hưởng khí vận của vương triều Cửu Minh.
Có khí vận này dồn lên long ấn sơn hà xã tắc, cũng chính vì vậy mà long ấn sơn hà xã tắc có thể mạnh hơn rất nhiều những dung khí cùng cấp bậc.
Cũng chính vì vậy mà mối liên hệ giữa Mạc Thiên Hành và long ấn sơn hà xã tắc chặt chẽ hơn mối liên hệ giữa các cảnh giới võ đạo thông thường với các dung khí của họ.
Long ấn sơn hà xã tắc bị chém đứt thì dường như ông ta cũng bị chém đứt.
Lúc này ông ta gần như hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở.
Nhưng Mạc Thiên Hành không hề sợ hãi, không phẫn nộ, không tuyệt vọng và không có bất cứ thay đổi cảm xúc nào.
Đúng vậy!
Ông ta chỉ đờ người ra, có chết cũng không dám tin.
Long ấn sơn hà xã tắc cũng bị chém đứt rồi ư?
Ít nhất thì ông ta chưa từng gặp phải vấn đề này trong suốt mấy tỷ năm.
Trên chiến trường cổ lúc này, Các chủ của Cực Kiếm các suýt nữa cắn đứt răng của mình, dường như sắp ngạt thở.
Sau đó ông ta quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt Thánh Tôn, giọng nói khàn khàn: “Minh Nguyệt! Đây chính là người mà cô nói là không có thiên phú kiếm đạo sao?”
Nếu như giọng nói và cảm xúc có thể giết chết người thì lúc này Minh Nguyệt Thánh Tôn chắc chết một trăm triệu lần rồi.
Ánh mắt người đàn ông trung niên áo bào trắng nhìn Minh Nguyệt Thánh Tôn đã biến thành màu máu, như đang nhìn kẻ thù giết bố, thậm chí còn sắp bước vào nhập ma.
Nếu như Tô Minh mà bị gọi là ‘không có thiên phú về kiếm đạo’ thì Cực Kiếm các là cái gì? Trạm thu hồi phế vật kiếm đạo sao?
Kiếm nguyên Bát Đoạn sơ kỳ nghĩa là thế nào? Chỉ Các chủ Cực Kiếm mới cảm nhận được chứ đừng nói đến việc ông ta có thể chắc chắn, kiếm nguyên của Tô Minh là loại đặc biệt.
Hơn nữa Tô Minh mới 10000 tuổi. Nói một cách chính xác thì cộng hết thiên tài kiếm đạo của Cực Kiếm các lại cũng không so được với một sợi tóc của Tô Minh chăng?
Nếu như có thể thuận lợi nhận Tô Minh làm đệ tử của Cực Kiếm các thì người đàn ông trung niên áo bào trắng dám nói, chỉ cần triệu năm, à không, chỉ cần một trăm ngàn năm thì Tô Minh có thể dẫn dắt Cực Kiếm các bước vào nền văn minh cấp tám thật sự. Từ đó có thể hoàn thành mục tiêu mà mấy trăm đời Các chủ của Cực Kiếm các trong mấy tỷ năm có nằm mơ cũng muốn hoàn thành.
Vốn dĩ nó thật sự ở ngay trước mắt rồi!
Chương 1283: Để lỡ
Chỉ cần Minh Nguyệt Thánh tôn vâng lời hơn, bớt đi một chút đố kỵ, vì tông môn mà suy nghĩ, bớt kiêu ngạo và hành xử tùy tiện, thái độ thành khẩn hơn một chút, dang tay giúp đỡ Tô Minh, tạo được hảo cảm với Tô Minh và sư tôn của anh là Diễm Huyền Kình thì xác suất Tô Minh gia nhập Cực Kiếm các chắc chắn sẽ rất lớn!
Một ván bài tốt cứ như vậy bị Minh Nguyệt Thánh tôn quậy tới rối tung.
Lửa giận của người trung niên khoác áo bào trắng đã cuồn cuộn ngất trời tới mức bản thân cũng không thể kiềm chế được nữa, thậm chí muốn đốt cháy cấp độ của bản thân.
“Các chủ, tôi… tôi… tôi…", Minh Nguyệt Thánh tôn đã sợ tới mức từng sợi lông măng trên người đều phát run.
“Cô không chỉ đáng chết, mà cả bạn bè bố mẹ của cô cũng đều phải chết! Nếu không khó mà giải được mối hận trong lòng tôi!”, người trung niên áo bào trắng gầm lên, buông ra những từ ngữ tàn nhẫn và hung ác, giọng nói càng trở nên khàn đặc, chỉ bóp chết Minh Nguyệt Thánh tôn e rằng không đủ để nguôi ngoai cơn giận trong lòng đang cháy bừng trong ông ta.
Còn chưa dứt lời.
“Bùm…”, người trung niên mặc áo bào trắng vung tay, liền có một thanh kiếm chém ra, không hề nương tay mà dồn toàn lực, đôi tay hạ xuống, vững vàng, đâu phải là chiêu thức mà Minh Nguyệt Thánh tôn có thể ngăn cản lại? Trong cơn tuyệt vọng, kinh hoàng còn có hối hận vô tận, chỉ nghe thấy một tiếng ‘bùm’, toàn thân cô ta vỡ nát thành một màn sương máu, ngay cả thần hồn cũng thành hư không.
“Chết tiệt!”, sau khi chém chết Thánh tôn Minh Nguyệt, người trung niên kia hung tợn chửi rủa một câu, lồng ngực ông ta phập phồng lên xuống, tâm trạng thực sự không thể bình ổn lại, hơn mười chấp kiếm giả của Cực Kiếm các đều run rẩy, sợ hãi tới mức quỳ sụp xuống đất, lo sợ người trung niên kia sẽ trút giận lên đầu mình.
May mắn thay, tuy rằng người trung niên phẫn nộ tới cực điểm nhưng sau khi giết chết Thánh tôn Minh Nguyệt, tốt xấu gì cũng bình tĩnh lại ba phần.
Ông ta hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Tô Minh.
Đúng lúc nhìn thấy Tô Minh tùy ý bắn ra một tia kiếm quang kiếm nguyên.
“Vụt!”
Tia kiếm quang kiếm nguyên này vẫn như cũ lặng lẽ không một tiếng động, xem chừng vẫn tầm thường, vẫn ở tốc độ cực hạn, vẫn vô cùng nhỏ bé.
Kiếm quang kiếm nguyên lần này khóa chặt Diêu Phong, hay nói chính xác hơn là con ngươi đẫm máu của Diêu Phong.
“Không hay rồi!”, Diêu Phong vốn còn đang choáng váng trước tư thế vô địch khi một đạo kiếm quang tiên nguyên của Tô Minh chém đứt ‘long ấn sơn hà xã tắc’ của Mạc Thiên Hành, lại bỗng nhiên cảm nhận được hương vị tử vong không cách nào hình dung ập tới, sắc mặt ông ta điên cuồng biến đổi, mãnh liệt ngẩng đầu, khuôn mặt già nua tràn ngập kinh sợ, hoàn toàn theo bản năng, ông ta thi triển thân pháp, quy luật không gian cũng vận dụng tới cực điểm, vừa nhấc chân liền muốn chạy, động tác lưu loát kinh người, sải bước giẫm nát một khung trời, hư không và thực không dưới sự dao động thân hình của ông ta cũng hóa thành chân không, dư ảnh mờ nhạt, giống như một bóng ma, có thể so sánh với dịch chuyển tức thời.
Tuy nhiên.
Vô dụng.
Cho dù Diêu Phong dồn toàn lực nhưng vẫn không thể cảm nhận được kiếm quang tiên nguyên mà Tô Minh đánh ra vẫn đang khóa chặt trên người mình, một chút cũng không có.
Chuyện này sao có thể?
Diêu Phong càng trở nên tuyệt vọng.
“Tinh huyết, đốt cháy cho lão phu!”, giữa sự sống và cái chết, Diêu Phong không quan tâm tới hậu quả nữa, càng không có tâm trí nghĩ tới liệu nền tảng võ đạo có thể bị lung lay hay không, tiếp tục sống sót mới là điều quan trọng nhất, tinh huyết trong cơ thể, tinh huyết trân quý giống như miễn phí bị ông ta thiêu đốt, ngay lập tức, tiên nguyên trong cơ thể tuôn trào giống như một cơn sóng thần, khí tức nhanh chóng bành trướng dày đặc, bản thân ông ta vốn đang là cảnh giới Tru Mệnh tầng một, không chỉ ổn định lại trong giây lát mà còn có xu hướng đột phá tầng hai.
Cảnh giới bùng nổ tăng cao, tất nhiên mang lại sự gia tăng về tốc độ và thân pháp.
Thậm chí, Diêu Phong còn thi triển bốn năm loại thần thông thân pháp cùng một lúc.
Hơn nữa, phương hướng không hề thay đổi mà lao thẳng về phía hư không vô tận.
Đáng tiếc.
Vẫn không đủ.
Giây tiếp theo.
Diêu Phong đắng chát lắc đầu, ông ta hiểu rất rõ, bản thân trốn không thoát.
“Vậy chỉ có thể liều mạng một trận thôi!”, nếu đã không thể dựa vào thân pháp, có chết cũng không thể tránh né một kích kiếm nguyên tiên quang kia của Tô Minh, vậy thì không bằng trực tiếp đối diện nhân lúc sức mạnh còn đang tăng vọt từ việc thiêu đốt tinh huyết, lỡ như có thể chính diện đối kháng với một đòn công kích kia của Tô Minh thì sao?
Ý tưởng không tồi.
Nhưng thực tế tàn khốc.
Diêu Phong vừa quay đầu lại.
Còn chưa kịp xuất chiêu, phản chiếu trong đôi mắt đẫm máu kia của ông ta liền là bóng dáng của một đạo kiếm quang tiên nguyên đang không ngừng phóng đại tới cực điểm mà ập tới!
“Phù!”
Kiếm quang tiên nguyên rơi vào trong tròng mắt đỏ thẫm của Diêu Phong, tinh chuẩn dị thường.
Không chỉ chém vỡ tròng mắt đó, mà nó còn xuyên qua xương sọ của Diêu Phong.
Trước khi chết, con mắt còn lại của ông ta vẫn mang theo sự kinh hoàng cùng không cam tâm nhìn chằm chằm về phía trước.
Diêu Phong rơi thẳng từ trên không xuống, thân xác của ông ta đã chết, về phần thần hồn, cũng đã bị kiếm quang tiên nguyên chém thành từng mảnh.
Hoàn toàn tử vong.
Đường đường là một cường giả cảnh giới Tru Minh, lại không thể ngăn cản một đường kiếm của Tô Minh!
Chiến trường cổ hoàn toàn chìm vào im lặng.
Nhãn cầu của nhiều người như sắp bay ra ngoài.
Người trung niên mặc áo bào trắng càng thêm run rẩy, một mặt là rung cảm trước tài năng kiếm đạo đỉnh cao kinh người của Tô Minh, hoàn mỹ tối cao, mặt khác lại đau lòng nhức óc, một kỳ tài kiếm đạo ngoài sức tưởng tượng có thể trong nháy mắt giết chết Diêu Phong hoặc cũng có thể là chính bản thân ông ta, lại cứ vậy vuột mất khỏi Cực Kiếm các.
Bỏ lỡ rồi!
“Phốc!”, người trung niên áo bào trắng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vậy mà nóng giận tới quặn thắt tim gan.
Đúng lúc này.
“Ông đều đã trọng thương tới hấp hối rồi còn liều lĩnh muốn chạy đi đâu? Người ấy à, cho dù là đang ở trạng thái nào, ngay cả khi sắp chết thì khát vọng sinh tồn vẫn rất mạnh mà!”, Tô Minh khẽ đảo mắt quét về phía Mạc Thiên Hành đang giãy giụa muốn tháo chạy kia, dường như cảm ngộ được điều gì đó mà thở dài một tiếng.
Chương 1284: Được nhờ
Nghe vậy Mạc Thiên Hành liền rùng mình.
Cả người giống như bị trói buộc vậy.
Kẻ vốn đã trọng thương và bước nửa chân vào quan tài như ông ta bị Tô Minh phong tỏa, không thể cử động được nữa.
“Lên đường thôi, không tiễn”, Tô Minh mỉm cười, dứt lời liền vươn tay, cũng ‘ban tặng’ cho Mạc Thiên Hàng một đạo kiếm quang kiếm nguyên.
Mạc Thiên Hành triệt để chết đi.
Đến lúc này, Mạc Thiên Hành cùng Phùng Diêu đã dắt tay nhau cùng xuống hoàng tuyền.
Về phần tám vị lão tổ còn lại của vương triều Cửu Minh, vốn đã bị Pháp Nguyên Trường Hà gông cùm bao phủ, lúc này lại bị thuật Sinh Mạng Lưu Phóng quấy nhiễu, cũng đang đều thở hổn hển chờ chết.
“Vù!”, Tô Minh tùy ý phóng ra Thái U Hỏa.
Thái U Hoả bỗng chốc dung hòa vào trong Pháp Nguyên Trường Hà.
Một giây sau đó cả thể xác và thần hồn của tám vị lão tổ của vương triều Cửu Minh liền hoá thành tro tàn.
“Xong rồi", Tô Minh vỗ vỗ tay rồi quay trở lại bên cạnh Mạc Thanh Nhạn và Diễm Huyền Kình cùng những người khác.
“Nhóc Tô, con…”, Diễm Huyền Kình cũng không biết phải nói sao mới tốt, cuối cùng chỉ còn lại nụ cười khổ, người đồ đệ này của ông quá yêu nghiệt, biểu hiện của anh khiến người sư tôn là ông tự cảm thấy kém cỏi, Tô Minh cũng là người đầu tiên.
Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn ngập nước, ánh mắt nhìn hướng Tô Minh đã sùng bái đến tột cùng, là tình cảm dịu dàng cùng mến mộ.
Cách đó không xa.
Người trung niên áo trắng đang rảo bước đi tới.
“Người bạn nhỏ Tô Minh à, trước đó tên cặn bã Minh Nguyệt của Cực Kiếm các đã xúc phạm tới cậu còn có Diễm huynh, đúng là không biết sống chết, đã bị lão phu chém chết rồi”, người trung niên áo trắng bước tới cười gượng gạo nói, tư thái rất thấp.
Không còn cách nào khác, ông ta sợ hãi!
Hiện tại đừng nói đến việc mơ mộng hão huyền muốn Tô Minh trở thành đệ tử của Cực Kiếm các nữa, có thể khiến anh không nảy sinh thù hận đối với Cực Kiếm các đã là ước mong lớn nhất của ông ta rồi.
“Cảm ơn”, Tô Minh gật đầu, ngược lại cũng không có dáng vẻ vênh váo đắc ý.
Hoàng Hoang cũng vùng vẫy muốn đứng dậy, lôi kéo thân thể bị thương nặng của mình đi tới, nhìn hướng Diễm Huyền Kình, có chút do dự muốn nói lại thôi, ông ta muốn khuyên Diễm Huyền Kình kêu Tô Minh tiếp tục gia nhập Cực Kiếm Các, đáng tiếc cũng chỉ mấp máy môi nói không ra lời, rốt cuộc, Minh Nguyệt Thánh tôn trước đó ngông cuồng và nhục mạ Diễm Huyền Kình như nào ông ta đều nhìn thấy. Hơn nữa, lực chiến đấu và thực lực kiếm đạo mà Tô Minh vừa thể hiện cũng đã vượt qua các chủ rồi chăng? Còn cần thiết gia nhập Cực Kiếm các sao? Dò hỏi hay khuyên nhủ, cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
“Hoang huynh, không sao chứ?”, Diễm Huyền Kình quan tâm hỏi.
“Diễm huynh yên tâm, lần này Hoàng Hoang đã lập được công lớn, thậm chí còn còn suýt mất mạng, Cực Kiếm các sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với bất kỳ người có công nào”, người trung niên mặc áo bào trắng trịnh trọng đáp.
Ông ta thực sự muốn đề bạt Hoàng Hoang thật tốt.
Cũng không phải vì có công lao hay không có công lao.
Mà vì Hoàng Hoang là bạn bè của Diễm Huyền Kình.
Thông qua việc đối xử tốt với Hoàng Hoang để nịnh nọt Diễm Huyền Kình, mà Diễm Huyền Kình chính là sư tôn của Tô Minh.
Có câu nói, một người làm quan, cả họ được nhờ chính là như vậy, cho dù Hoàng Hoang có bắn đại bác mới có thể dây dưa chút quan hệ tới Tô Minh, nhưng cũng sẽ vì anh mà đạt được chỗ tốt.
“Vậy thì đa tạ các chủ Cực Kiếm rồi!”, Diễm Huyền Kình chắp tay.
“Người bạn nhỏ Tô Minh à, nếu có cơ hội, trên dưới Cực Kiếm các vẫn sẽ luôn hoan nghênh cậu tới, Cực Kiếm các chúng tôi chuyên về kiếm, thành tựu của cậu trên con đường kiếm đạo thực sự là hiếm có trên thế gian này, trên dưới Cực Kiếm các chúng tôi vẫn rất mong ngóng được cậu chỉ bảo ít nhiều”, cuối cùng người trung niên áo bào trắng nói: “Vậy thì lão phu cũng không quấy rầy mọi người nữa”.
Dứt lời, người trung niên liền dẫn theo Hoàng Hoang, còn có hơn mười vị châp kiếm giả của Cực Kiếm các rời đi.
Tô Minh thích thú bình luận một câu: “Tính cách của vị các chủ Cực Kiếm các này ngược lại cũng không tồi, nho nhã lễ độ, ân cần hiền lành”.
“Ha, nhóc Tô, con thì biết cái gì? Vị các chủ Cực Kiếm các này nổi tiếng xấu tính và tàn ác khát máu, đã từng có chiến tích một người một kiếm đồ sát cả một tòa thành. Trong hàng trăm triệu năm, số người bỏ mạng dưới tay ông ta còn nhiều hơn rất nhiều lần so với người chết trong tay Mạc Thiên Hành”, Diễm Huyền Kình trợn trắng mắt: “Tính tình ông ta tốt, lễ độ từ ái là cách ông ta đối xử với con, còn với những người khác, còn không bằng Minh Nguyệt Thánh Tôn kia đâu, nếu lão phu không có người đồ nhi là con, sợ rằng ông ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lão phu lấy một cái, còn tâng bốc ‘Diễm huynh’ gì cơ chứ”.
Vừa nói, Diễm Huyền Kình vừa có chút tự đắc.
Vừa rồi thật sảng khoái!
Vị các chủ Cực Kiếm các đó là nhân vật lớn mà bình thường ông cũng không dám nghĩ tới.
Nếu thực sự chạm trán, e rằng ngay cả ngẩng đầu cũng không thể tùy tiện bừa bãi.
Kết quả lại được đối phương khách sáo gọi một tiếng ‘Diễm huynh’.
Đúng là được dính lây ánh sáng của đồ đệ mà!
Đồ đệ quá lợi hại.
Ngoài sự tự ti, cảm giác còn khá tuyệt.
“Ha ha…”, Tô Minh phá lên cười ha hả.
“Cười cái gì, điều lão phu nói đều là thật, nhóc Tô, lão phu nói cho con biết, dù con xuất sắc đến đâu cũng vẫn là đồ nhi của ta, hì hì…”, Diễm Huyền Kình thích ý vuốt râu, ngược lại còn làm dáng, có chút khoe khoang.
“Sư tôn, Chúng Sinh các này đúng là thương vong nặng nề!”, Tô Minh đưa mắt nhìn xung quanh.
Có thể nói, một hai triệu người của Chúng Sinh các thề phải thoát ly khỏi Chúng Sinh các kia hầu như không còn trụ lại, cho dù đôi khi một số ít người may mắn sống sót lúc này cũng đã bị thương nặng đến mức nền tảng võ đạo đều đã vỡ nát.
Chương 1285: Truy đuổi
Dù sao cũng thảm thương không nỡ nhìn.
“Đáng đời!”, Diễm Huyền Kình chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ này, chẳng mảy may có bất kỳ thương cảm nào: “Vừa vặn Chúng Sinh các sau này ông đây là người có quyền đưa ra quyết sách nhất! Miễn cho phải làm việc chung với một đám phế vật và đạo đức giả này, thật đáng ghét!”
Diễm Huyền Kình ngược lại cũng không che giấu cảm xúc chân thực của bản thân.
Vốn đã là tu giả võ đạo thuộc tính hỏa, tính khí của ông đã nóng nảy như pháo nổ, cũng lười phải che đậy.
“Đúng rồi, nhóc Tô, con đi cùng lão phu tới bảo các, mặc dù Chúng Sinh các đã được di rời khỏi bí cảnh từ hàng tỷ năm trước, từ đó mất đi không ít di sản, nhưng mấy tỷ năm này cũng đã tích trữ được không ít của cải, nói thế nào cũng là một nền văn minh cấp bảy, bây giờ lão phu là người có quyền hành cao nhất, nếu con thích thì có thể lấy toàn bộ những thứ đồ tốt trong bảo các đó”, Diễm Huyền Kình không hề khách sáo nói.
“Cái này… sư tôn, trong tương lai Chúng Sinh các sẽ không xây dựng và tuyển sinh lại nữa sao? Đến lúc đó sẽ không cần sử dụng tới tài nguyên võ đạo ạ?”, Tô Minh có chút hiếu kỳ hỏi.
“Tái xây dựng cái gì? Nhiều người thì càng rắc rối, huống hồ nếu thu nhận thêm người, khi đụng phải loại cấp bậc như con, còn không phải là một thứ bỏ đi sao? Suy cho cùng, một cường giả đỉnh cấp còn hữu dụng hơn nhiều so với một triệu hay mười triệu tu giả võ đạo bình thường”, Diễm Huyền Kình thẳng thắn nói ra, lời này khiến Trầm Dã cùng hàng trăm người khác phía sau nhất thời xấu hổ.
Diễm Huyền Kình tiếp tục: “Hơn nữa, tên nhóc con hiện tại dù lợi hại hơn nữa thì cũng vẫn là đệ tử của lão phu, thực lực của con còn mạnh hơn ta, lão phu cũng không còn gì có thể giảng dạy cho con nữa, ngược lại chưa làm tròn trách nhiệm của một sư tôn, nếu đã như vậy, chỉ có thể bù đắp cho con trên phương diện tài nguyên võ đạo này”.
“Cảm ơn sư tôn”, Tô Minh không từ chối, anh còn thực sự có chút chờ mong, đồng thời trong lòng càng thêm công nhận người sư tôn Diễm Huyền Kình này, tuy rằng tính tình ông hay gắt gỏng nhưng lòng dạ ngay thẳng, cũng rất chân thành, còn vô cùng bao che khuyết điểm, tính cách này tương đối phù hợp với sở thích của bản thân.
“Đúng rồi, cô nhóc Mạc, con cũng cùng đi đi, con là vợ của đồ nhi của lão phu, cũng được coi là một nửa đồ đệ, có lẽ những thứ tốt trong bảo các của Chúng Sinh các có thể được Tô Minh nhìn trúng sẽ không nhiều, đối với nó cũng không có nhiều tác dụng, nhưng nhất định có không ít thứ tốt sẽ phù hợp với con”, Diễm Huyền Kình lại nhìn hướng Mạc Thanh Nhạn nói.
“Cảm ơn sư tôn”, Mạc Thanh Nhạn khoác chặt lấy cánh tay của Tô Minh, nặng nề gật đầu.
…
Hư không vô tận.
Lúc này.
Có bóng dáng của một con phượng hoàng đang điên cuồng băng qua hư không.
Thân hình phượng hoàng được bao phủ trong ngọn lửa màu đỏ tím, từng tia lửa đều tràn ngập pháp nguyên hỏa.
Con phượng hoàng này giống như một luồng sáng màu tím đỏ, tốc độ cực nhanh, qua lại như con thoi trong hư không, giống như một chùm sao băng màu đỏ tím trong đêm đen.
Và phía xa sau bóng dáng con phượng hoàng này hàng chục kilomet.
Có một cô gái chân đạp trên kiếm bay, khuôn mạnh lạnh băng, ánh mắt hung ác kiên định, tốc độ cũng nhanh không kém.
Bên cạnh cô còn có một bà lão, đạp lên hư không, toàn thân bao trùm trong chiếc áo bào màu đen, cả người dung hòa vào hư không, như một bóng ma u tối.
Không xa phía sau cô gái và bà lão là một chiếc tàu con thoi chiến đấu.
Tàu con thoi rất lớn, trải dài hơn mười kilomet, vô cùng khổng lồ.
Phía trước boong tàu con thoi có một chiếc cung tiên nguyên to lớn, đang không ngừng uốn cong lại tiến lùi.
Từng mũi tên hiện ra ánh sáng lạnh lẽo màu trắng bạc, vô cùng chói mắt, mang theo sát ý nồng đậm, bắn ra không ngớt lao vút về phía bóng dáng con phượng hoàng ở phía trước kia.
Mặc dù tốc độ di chuyển của phượng hoàng cực nhanh nhưng có thể thấy rõ trên cánh của nó có vài vết máu lốm đốm, thỉnh thoảng nó sẽ xoay lượn thân hình khổng lồ của mình để né tránh những mũi tên truy sát kia.
“Nhanh lên! Mộ Diệp Cẩn chết tiệt, dám phá đám chuyện tốt của Ô Lâm Lâm tôi, tôi muốn cô ta phải sống không được, chết không xong! Muốn chạy? Có thể chạy đi đâu? Sắp đuổi kịp rồi, dì Phương, trước tiên tôi phải rút cạn máu Tử Diệm Tổ Phượng của cô ta, rồi luyện hóa cô ta thành con rối mới giải tỏa được mối hận này!”, cô gái với gương mặt xinh đẹp nhưng hằn sâu nét lạnh lùng và tàn nhẫn đang đạp trên kiếm bay cắn răng nghiến lợi gầm lên.
“Diệp Mộ Cẩn đó quả thực không biết sống chết, tuy nhiên, huyết mạch của cô ta cũng quả thực cực kỳ hiếm có, ngay cả trong tộc Tổ Phượng cũng tuyệt đối hiếm có. Nếu cô chủ có thể cắn nuốt huyết mạch của cô ta thì thiên phú võ đạo muốn nâng lên một tầm cao mới cũng không còn là vấn đề”, bà lão áo choàng đen bên cạnh ngưng trọng nói, giọng nói có chút cuồng nhiệt cùng hưng phấn.
Thân là người bảo vệ của Ô Lâm Lâm, vận mệnh của hai người họ đã ràng buộc với nhau, Ô Lâm Lâm càng ưu tú, càng lớn mạnh, bà ta mới càng nhận được nhiều lợi ích, tự nhiên cũng biết dù thế nào cũng không thể bỏ qua cho Diệp Mộ Cẩn.
“Cũng đúng”, đôi mắt đẹp của Ô Lâm Lâm xẹt qua một tia tham lam, sau đó liền hừ lạnh một tiếng: “Nói ra thì, tôi và cô ta tiến vào Thất Huyền Phần Thiên Tông cùng một lúc, mặc dù kết quả đánh giá của cô ta xếp hạng nhất, tôi là thứ hai, không kém hơn cô ta bao nhiêu, lại được phân vào cùng một ký túc xá. Mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt, cũng được tính là chị em thân thiết. Nếu lần này cô ta không làm hỏng việc tốt của tôi, cõ lẽ cuối cùng chúng tôi cũng sẽ không đi đến bước đường ngươi sống ta chết như ngày hôm nay, chỉ có thể trách bản thân cô ta mà thôi!”
"Cô chủ, nói ra cũng thật kỳ quái, ngày thường tính cách của Diệp Mộ Cẩn vẫn rất khiêm tốn, thậm chí không muốn trở thành tiêu điểm, cô ta đã nhiều lần cố ý che giấu tài năng trong các cuộc thi võ đạo, bại dưới tay rất nhiều người bao gồm cả tiểu thư, chỉ duy trì thành tích bậc trung, sợ rằng trừ cô chủ người thì rất nhiều quản lý cấp cao của Thất Huyền Phần Thiên Tông đều tưởng rằng một tân sinh từng đứng đầu cuộc khảo sát đầu vào sau khi gia nhâp tông môn dần dần sa sút và thụt lùi rồi. Nhưng trong cuộc thi nội môn lớn của Thất Huyền Phần Thiên Tông lần này, tại sao cô ta nhất định phải giành được vị trí đứng thứ nhất đây? Tại sao lại không ngần ngại phá vỡ khí chất khiếm tốn mà cô ta đã xây dựng?”, bà lão áo đen có chút kỳ quái hỏi.
Bình luận facebook