• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cường Giả Tông Sư (2 Viewers)

  • Chương 1276-1280

Chương 1276: Lòng đố kỵ làm mờ mắt

“Thôi, giãy dụa cũng giãy dụa rồi, chạy cũng chạy rồi, lên đường đi thôi”, đột nhiên Tô Minh nhẹ bước lên không trung rồi xuất hiện trước mặt ông ta. Tô Minh nở nụ cười rồi thản nhiên nói.

Trong lúc nói, Tô Minh giơ tay lên rồi cảm giác như vỗ nhẹ lên vai lão tổ mặc áo bào màu vàng, đầu đội mũ vua kia.

Lão tổ trợn trừng mắt, theo bản năng định lùi về sau để không bị Tô Minh vỗ lên vai. Nhưng ông ta lại không thể lùi nổi, dường như không gian phía sau bị một lực khủng khiếp chặn lại.

Lực này vô cùng mạnh, kể cả lão tổ dốc hết sức nhưng vẫn không thể lùi được, thân người không khống chế được cứ vậy lao về trước.

“Bốp!”, bàn tay thoạt nhìn vỗ rất nhẹ lên vai của lão tổ nhưng lúc này thân xác của ông ta bắt đầu rạn nứt.

Các vết nứt nhanh chóng nở rộng ra, cơ thể lão tổ bắt đầu bị đánh nát thành những mảnh vụn.

Ngay đến thần hồn cũng không thể chạy thoát. Ông ta đã chết như thế!

Như vậy, ba vị lão tổ hoàng thất của vương triều Cửu Minh chết hết cả, không còn lại một ai.

Hơn nữa, theo như Tô Minh thấy, cả quá trình cứ như đang đùa, bởi quá dễ dàng.

Cả quá trình giết chết ba vị lão tổ chưa mất 30 hơi thở.

Ba người bị giết chỉ trong tích tắc.

“Đây… Đây… Đây là đang nằm mơ sao?”, Diễm Huyền Kình lẩm bẩm, đầu lưỡi cũng không ngừng run rẩy, kích động đến nỗi sắc mặt đỏ ửng. Ba vị lão tổ của vương triều Cửu Minh đều ở cảnh giới Tru Mệnh tầng chín, có thể coi là cảnh giới võ đạo cao nhất mà đại đa số cường giả bao gồm cả Diễm Huyền Kình có thể nghĩ tới… Nhưng lại bị Tô Minh giết trong tích tắc vậy sao? Hơn nữa, Diễm Huyền Kình có thể chắc chắn, điểm mạnh nhất trong sức chiến đấu của Tô Minh chính là kiếm đạo, đặc biệt là kiếm nguyên. Nhưng Tô Minh không hề dùng kiếm khi giết chết ba vị lão tổ kia. Điều đó chứng tỏ, Tô Minh chỉ dùng một chút sức lực là có thể giết được ba vị lão tổ trong tích tắc. Cảm giác như đang nằm mơ vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy thì còn tưởng là mình đang mộng du.

Thánh Tôn Minh Nguyệt cũng cảm thấy đờ đẫn. Cô ta đứng đờ tại chỗ, cảm thấy khó thở.

Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong ánh mắt đều là vẻ kiêng kị, chấn động và đố kỵ…

Sao trên đời lại có yêu nghiệt khủng khiếp như này chứ?

Thánh Tôn Minh Nguyệt vẫn đang đờ đẫn rơi vào trầm ngâm thì hơn chục người của Cực Kiếm các phía sau cô ta đều liếc mắt nhìn nhau, ai nấy cũng toát hết mồ hôi, dường như muốn hỏi đang xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh, mười người đều gật đầu và hạ quyết tâm.

Một người trong đó lặng lẽ xé nát chú đưa tin để liên lạc với Các chủ của Cực Kiếm các.

Bất luận Thánh Tôn Minh Nguyệt vì lòng ích kỷ, đố kỵ hay do sơ suất, dù sao cũng tại cô ta mà hiện giờ Cực Kiếm các không thể lôi kéo được Tô Minh. Một lá bài tốt như Tô Minh lại bị Thánh Tôn Minh Nguyệt làm hỏng hết rồi.

Nếu như để tuột mất một yêu nghiệt siêu cấp tỷ năm hiếm có, mạnh gấp Thánh Tôn Minh Nguyệt chục ngàn lần thì mới là tổn thất lớn nhất từ xưa đến nay của Cực Kiếm các.

Hơn mười vị lãnh đạo của Cực Kiếm các vốn không quá để ý đến việc Thánh Tôn Minh Nguyệt vì đố kỵ ghen ghét Tô Minh nên từ chối cho anh vào Cực Kiếm các.

Và trên thực tế, trước đó họ cũng làm như vậy. Dù sao thì khiến Thánh Tôn Minh Nguyệt vui mới là chuyện quan trọng hơn. Thiên tài thì lúc nào cũng có nhưng có được mấy người như Thánh Tôn Minh Nguyệt?

Chỉ có điều, sau khi Tô Minh dễ dàng giết được ba vị lão tổ hoàng thất của vương triều Cửu Minh thì tất cả lại khác trước.

Trước khác giờ khác mà!

Tầm quan trọng của Tô Minh nhất thời được nâng cao đến cấp bậc cao hơn Thánh Tôn Minh Nguyệt mười ngàn lần.

Theo như họ thấy, Tô Minh là cơ duyên lớn nhất từ xưa đến nay của Cực Kiếm các.

Thiên tài cũng được chia làm nhiều kiểu, thiên tài như Tô Minh vượt xa những thiên tài bình thường vô số lần.

Nếu đã như vậy thì nhất định phải nghĩ cách ‘níu kéo’.

Thông báo cho Các chủ, báo cáo tất cả mới là cách tốt nhất.

Hơn nữa, như vậy còn có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Thánh Tôn Minh Nguyệt.

Còn việc có đắc tội với Thánh Tôn Minh Nguyệt hay không thì đã không còn quan trọng nữa.

Bọn họ chỉ biết, khi xuất hiện một thiên tài ở cấp bậc khủng khiếp như Tô Minh mà để tuột mất và không báo cáo gì với Các chủ, đến lúc Các chủ biết được thì sau này họ sẽ trở thành tội nhân lớn nhất trong lịch sử Cực Kiếm các. Đến lúc đó, kết cục của họ sẽ vô cùng thê thảm, còn nghiêm trọng hơn việc đắc tội với Thánh Tôn Minh Nguyệt nữa.

Lúc này Hoàng Hoang ở cách đó không xa, trọng thương quỳ trên đất hận nỗi không thể cười lớn, ông ta nhìn Thánh Tôn Minh Nguyệt với vẻ chế giễu, trong lòng kích động: “Đồ tiện nhân chết tiệt! Đồ thiển cận, rác rưởi tự đại, đố kỵ làm mờ mắt, có phải đờ người ra rồi không? Có phải hối hận rồi không? Sợ chưa? Trước đây thì kiêu ngạo hơn người, dũng khí đó đâu rồi? Nhìn dáng vẻ đờ đẫn tại chỗ, sắc mặt chấn động là biết rồi. Ha ha…”.

Lúc này, Tô Minh ngẩng đầu lên rồi nhìn lên bầu trời, nhìn về phía Tam Vương gia.

“Ông ngây người ra vậy sao? Không ra tay sao? Hay là quay về gọi người đi!”, Tô Minh nhàm chán, hỏi. Đúng thật là! Cường giả ở cảnh giới Tru Mệnh còn yếu hơn cả tưởng tượng của anh, đúng là vô vị. Trong lòng Tô Minh nghĩ, vương triều Cửu Minh còn có cường giả nào hơn không? Tam Vương gia này có tiếp tục gọi người đến không? Có thể khiến mình vui hơn chút không? Tô Minh không cần dùng đến kiếm, lôi điện, Ma La Kiếm, kiếm tâm hay hồn kỹ. Dù sao thì còn chưa dùng đến 1% thực lực mà đã giải quyết được đám người này rồi, chẳng phải là rất vô vị sao?
Chương 1277: Hai sự lựa chọn

"Cậu... cậu... tôi...", Tam vương gia mặt mày tái mét, nói cũng không nói nên lời, sợ đến mức lắp ba lắp bắp.

Thực lực của Tam vương gia cũng không kém, nhưng không thể bằng được ba vị lão tổ tông hoàng thất kia!

Tô Minh có thể giết chết ba vị lão tổ tông hoàng thất đó trong nháy mắt!!! Phát rồ mất trí đến mức nào? Như ác mộng vậy! Bảo ông ta biết làm thế nào đây? Tam vương gia đã cảm nhận được thế nào gọi là cảm xúc tuyệt vọng đến thấu xương.

"Tiền bối Tam vương gia, ông không phải sợ, tạm thời tôi sẽ không giết ông, thật đó. Ông vẫn còn tác dụng, hay là tôi cho ông hai lựa chọn, thứ nhất, ông gọi hết tất cả cường giả mạnh nhất của vương triều Cửu Minh tới đây, thật đấy, tôi đang ngứa chân ngứa tay. Thứ hai, ông dẫn đường đi, tôi sẽ tới vương triều Cửu Minh của ông xem sao, thuận tiện tới hoàng cung của các ông một chuyến", Tô Minh vừa cười vừa gợi ý. Bất kể là lựa chọn nào, tạm thời vị Tam vương gia này vẫn có tác dụng, đợi đến khi phát huy hết tác dụng rồi giết cũng không muộn.

Tô Minh nhìn thì có vẻ như đang đùa cợt, nhưng rất nghiêm túc.

Nếu hoàng thất của vương triều Cửu Minh dám phái Huyết Nộ Long Kỵ và cả ba vị lão tổ tông tới hòng giết chết anh, vậy thì vương triều Cửu Minh phải chuẩn bị tinh thần bị hủy diệt cả hoàng thất.

Không chết không xong, không phải sao?

Không có đường sống.

Tô Minh cho rằng nếu ông tuyệt tình thì tôi sẽ càng tuyệt tình hơn.

Lẽ nào lại để cơ hội sống cho vương triều Cửu Minh rồi lại để họ gieo mầm hạt giống thù hận, đợi đến một ngày nào đó sẽ gây ra phiền phức cho anh ư? Mặc dù không sợ, nhưng rất phiền, giải quyết một lần cho xong, báo thù không nên chậm trễ, không phải sao?!

"Tôi... tôi... tôi sẽ truyền tin cho hoàng thất, mời... mời người tới đây", sắc mặt Tam vương gia trắng bệch như giấy nến, không khá khẩm hơn bao nhiêu so với sắc mặt người chết. Trong lòng ngoài sự hối hận to lớn ra thì chỉ còn lại sự hổ thẹn và tội lỗi vô tận đối với vương triều Cửu Minh.

Ông ta rất chắc chắn, vương triều Cửu Minh xong đời rồi.

Ông ta sẽ trở thành tội nhân lớn nhất trong lịch sử từ trước đến nay của vương triều Cửu Minh.

Có điều, trong hai lựa chọn phải chọn một thì chắc chắn sẽ chọn gọi người tới, tuyệt đối không thể để Tô Minh tới vương triều Cửu Minh được.

Dù sao, gọi người tới, cùng lắm là chỉ chết những người tới đó mà thôi, nhưng để Tô Minh tới vương triều Cửu Minh không chừng cả vương triều Cửu Minh sẽ bị tiêu diệt mất.

Phải biết rằng, Tô Minh không chỉ có thực lực vô thượng cực hạn khủng bố, mà anh còn có một con Huyền Võ Tiên Quy thực lực cực mạnh, ít nhất có thể so sánh với lão tổ mạnh nhất vương triều Cửu Minh đến bây giờ vẫn chưa ra tay.

"Vậy thì nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đâu, ngoài ra...", Tô Minh rất hài lòng, mỉm cười gật đầu, thuận tiện nhìn về phía sư tôn Diễm Huyền Kình, cung kính hỏi: "Sư tôn, người biết hoàng thất của vương triều Cửu Minh có bao nhiêu cường giả không ạ?"

Đương nhiên anh sẽ không để cho Tam vương gia lợi dụng sơ hở, cho ông gọi người, ngộ nhỡ ông chỉ gọi tới dăm ba kẻ lông bông vớ vẩn, há chẳng phải rất vô vị sao.

"Nghe nói, vương triều Cửu Minh tổng cộng có 11 vị lão tổ hoàng thất, ngoài ra, người mạnh nhất vương triều Cửu Minh vẫn luôn là đế vương Cửu Minh, hơn nữa nghe nói vương triều Cửu Minh còn có một học viện Hoàng Gia, danh tiếng rất lớn, thực lực của viện trưởng học viện Hoàng Gia này và mấy vị viện trưởng tiền nhiệm trước đó cũng tương đối mạnh mẽ", Diễm Huyền Kình nghĩ ngợi rồi nói.

Vừa dứt lời, Tam vương gia như đã nghẹt thở! Bởi vì, Diễm Huyền Kình nói không sai chút nào.

Những gì Diễm Huyền Kình nói gần như chính là những đại năng và bá chủ mà vương triều Cửu Minh có thể lấy ra để chiến đấu.

"Gọi hết cả những người mà sư tôn tôi vừa nhắc tới đi", Tô Minh thản nhiên nói: "Thiếu một người, Tam vương gia tiền bối, tôi đảm bảo lập tức sẽ tới vương triều Cửu Minh. Tôi nói thật đấy".

"Vâng vâng vâng...", trái tim của Tam vương gia như đang rỉ máu, nhưng không dám nói thêm một từ, run rẩy xé rách chú đưa tin, liên tiếp đưa tin tới cho 8 vị lão tổ tông còn lại, đế vương Cửu Minh, Mạc Thiên Hành, viện trưởng học viện Hoàng Thất Cửu Minh, Diêu Phong.

Tam vương gia truyền tin xong, cả người tựa như trái cà ngâm muối, mềm oặt ra.

Diễm Huyền Kình lại tới bên cạnh Tô Minh, thấp giọng hỏi: "Nhóc Tô, con có tuyệt đối nắm chắc không? Nếu như những người này của vương triều Cửu Minh đều tới rồi liên thủ với nhau thì tương đối đáng sợ đấy, ít nhất dựa theo suy đoán của lão phu thì khi những người này liên thủ với nhau, giết chết một vị võ giả cảnh giới Tru Vận tầng ba trở xuống cũng không thành vấn đề đấy".

"Con tuyệt đối chắc chắn", Tô Minh gật đầu.

Diễm Huyền Kình vậy là yên tâm rồi, trong lòng tràn ngập sự kích động và tự hào mơ hồ, cảnh tượng có đến nằm mơ cũng không dám tin này sắp được tận mắt chứng kiến rồi, người tạo ra còn là đồ nhi của ông nữa chứ!

Niềm tự hào không thể khống chế được.

Cách đó không xa.

"Hết sức kiêu ngạo, ngông cuồng bừa bãi, sợ không phải đã bị thắng lợi làm cho mất hết lý trí rồi đó chứ? Một lần muốn gọi tất cả cường giả của vương triều Cửu Minh cùng tới ư? Khẩu vị lớn như vậy cũng không sợ sẽ bị nghẹn chết sao", thánh tôn Minh Nguyệt sắc mặt âm trầm bất định, có khiếp sợ, có chấn động, có mong đợi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là đố kỵ, đố kỵ đến tận xương cốt. Nếu như cô ta có được thiên phú võ đạo của Tô Minh thì tốt biết bao? Nếu đã không có được thiên phú võ đạo như Tô Minh vậy thì tốt nhất kẻ này chết càng sớm càng tốt, chết sớm những người khác cũng không phải tự ti.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Ước chừng sau một tuần hương.

Đột nhiên.

"Xuy!"
Chương 1278: Tôi sẽ không gia nhập Cực Kiếm các đâu

Một thanh âm chói tai đột nhiên xuất hiện.

Chợt thấy một người trung niên mặc áo bào trắng, tựa như ảo ảnh bước ra từ trong hư không.

Người này tay không tấc sắt, hai tay chắp sau lưng, trông cực kỳ chói mắt, sự xuất hiện của ông ta dường như đã kéo tất cả mọi người vào trong một dị không gian cực hạn sắc bén, sự xuất hiện của ông ta tựa như một thanh thần kiếm mạnh mẽ xuất thế.

Những người có thực lực không đủ mạnh đứng từ xa nhìn ông ta một cái thôi đều mơ hồ có cảm giác căn cơ võ đạo của bản thân đã bị kiếm ý chặt đứt.

Khủng bố.

Hơn nữa, cảm nhận kỹ lại thì ánh mắt của người trung niên mặc áo bào trắng này lại ẩn hiện hình thanh kiếm mơ hồ, những nơi bị ánh mắt của ông ta quét tới đến không gian cũng bị xé ra, nghiền nát, chém thành chân không, mà tiếng hít thở của ông ta cũng đồng thời xuất hiện dao động kiếm hình, tựa như thần tích.

"Trên con đường kiếm đạo thì cũng được, ít nhất kiếm nguyên đã đạt đến Bát Đoạn tiền kỳ, vừa hay cùng cấp độ với kiếm nguyên của mình. Ngoài ra, người này đại khái đã tu luyện được ít nhất trăm loại thần thông kiếm đạo, toàn thân ông ta từ trên xuống dưới, ánh mắt, nhịp thở, khớp xương, mi tâm lông mày, tóc tai vân vân, toàn thân đều đã được kiếm nguyên ngưng tụ tinh luyện qua, quả là một thân kiếm đạo quý báu", Tô Minh liếc nhìn người trung niên mặc áo bào trắng một cái, trong lòng thầm nghĩ.

Có chút chấn động.

Nhưng, ngay sau đó liền thoáng khinh miệt. Bởi vì người đàn ông trung niên áo bào trắng này có chút quá độ trên con đường kiếm đạo.

Rất nhiều thứ chín quá hóa nẫu.

Người đàn ông trung niên áo bào trắng này quả thực có thành tựu và lĩnh ngộ cực kỳ khủng bố về kiếm đạo, nhưng dường như ông ta đã theo đuổi kiếm đạo quá mức đến độ tẩu hỏa nhập ma rồi, miễn cưỡng kiếm hóa hết thảy, việc này dẫn đến khiến ông ta đạt được hình thái kiếm đạo nhưng không đạt được chân ý.

Đương nhiên, cho dù như vậy thì lực chiến đấu thực tế của người đàn ông trung niên này cũng vẫn rất đáng sợ, ít nhất bất kỳ một người nào trong ba vị lão tổ tông hoàng thất của vương triều Cửu Minh trước đó đều không thể đánh quá mười chiêu khi đấu với người này.

Người đàn ông trung niên này có cảnh giới bán bộ Tru Vận, nhưng sức chiến đấu thực tế ước chừng có thể sánh ngang với cảnh giới Tru Vận tầng một chân chính.

"Bái kiến Các chủ", đúng lúc này, thánh tôn Minh Nguyệt và hơn mười người phía sau cô ta cùng cả Hoàng Hoang đang bị trọng thương nửa quỳ trên đất cách đó không xa, toàn bộ đều cung kính lên tiếng. Trong đó, sắc mặt của thánh tôn Minh Nguyệt lập tức tái nhợt, trong lòng có nỗi sợ hãi và phẫn nộ cực lớn, cô ta nào ngờ được Các chủ sẽ tới chứ? Không cần phải nói, hơn mười người đằng sau đã thông báo cho Các chủ, hơn mười người này vẫn luôn e sợ và tôn kính vô cùng đối với cô ta, không ngờ vì một Tô Minh là lập tức bỏ rơi cô ta, coi như cỏ dại còn hơn cả cỏ dại, thật sự đáng hận.

"Ừ", người đàn ông trung niên chỉ ừ một tiếng rồi nhìn thật sâu thánh tôn Minh Nguyệt, tiện đà hỏi một vị chấp kiếm giả đằng sau thánh tôn Minh Nguyệt: "Kể lại cụ thể về cậu bạn trẻ Tô Minh đó cho bổn tọa".

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông mặc áo bào trắng xa xa nhìn về phía Tô Minh.

Vị chấp kiếm giả đó vội vàng đáp lời, không dám thêm mắm dặm muối, cũng không dám nói bớt đi một phần.

Rất nhanh, khi ông ta nói xong, sắc mặt của người đàn ông trung niên có chút trầm lãnh, lại nhìn về phía thánh tôn Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, cô khiến bổn tọa thất vọng rồi!"

"Bịch...", toàn thân thánh tôn Minh Nguyệt run rẩy, lập tức quỳ xuống.

Quỳ xụp xuống đất.

"Minh Nguyệt, ai cũng có tâm tư riêng, nhưng cô đã quá phận rồi, đố kỵ khiến cô đánh mất khả năng phán đoán cơ bản, tôn chỉ của Cực Kiếm các đã bị cô ném ra sau đầu rồi, Minh Nguyệt, cô đã biết sai chưa?", người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng nghiêm giọng nói, khi nói chuyện, khí tức trực tiếp áp bức lên người thánh tôn Minh Nguyệt.

Trong khoảnh khắc, cả người thánh tôn Minh Nguyệt vang lên tiếng gân cốt rắc rắc, khóe miệng đã tràn đầy máu tươi.

Trực tiếp bị thương, hơn nữa thương thế còn không nhẹ.

Thánh tôn Minh Nguyệt lại không dám có bất cứ một tia bất mãn nào, bởi vì kiếm tu vốn có khí tức mẫn cảm, nhất là Các chủ, chỉ cần cô ta có một tia bất mãn, Các chủ sẽ biết ngay, kết cục sẽ rất khó nói, Các chủ từ xưa tới nay luôn rất tàn nhẫn thủ đoạn.

"Minh Nguyệt biết sai rồi!", thánh tôn Minh Nguyệt đầu tiên nhận lỗi, nhưng sau đó lại cắn răng, mặt mày giàn dụa nước mắt nói: "Các chủ, tôi... tôi thừa nhận bản thân có lòng đố kỵ, nhưng lòng trung thành của Minh Nguyệt đối với Cực Kiếm các nhật nguyệt chứng kiến. Sở dĩ Minh Nguyệt gây khó dễ cho Diễm Huyền Kình, sở dĩ không lập tức chiêu mộ Tô Minh, nguyên nhân lớn nhất vẫn là mặc dù Tô Minh này thiên phú vô địch, thực lực mạnh mẽ, từ cổ chí kim hiếm thấy được một người như vậy, nhưng lại không có chiến tích gì trên con đường kiếm đạo, rất yếu. Cực Kiếm các chúng ta chính là nơi tu luyện kiếm đạo tinh túy nhất".

Thánh tôn Minh Nguyệt rất thông minh.

Đầu tiên thể hiện thái độ nhận lỗi, nhưng lại là lời biện giải cho bản thân.

"Không có thành tựu gì về kiếm đạo ư?", ánh mắt người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng đó lóe lên, nhìn về phía Hoàng Hoang cách đó không xa: "Hoàng Hoang, không phải ông nói cậu bạn Tô Minh này có thiên phú chí cường trên con đường kiếm đạo sao?"

"Việc này...", Hoàng Hoang không biết nên nói thế nào, đúng vậy, ông bạn cũ Diễm Huyền Kình đã nói như vậy, nhưng quả thực từ đầu đến cuối Tô Minh giết chết ba vị lão tổ tông của vương triều Cửu Minh vẫn chưa đề thể hiện một chút nào liên quan đến kiếm đạo, cho nên ông ta cũng có chút không dám chắc chắc, bảo đảm một trăm phần trăm. Dù sao, mắt thấy mới là sự thật.

Thấy Hoàng Hoang không biết trả lời thế nào, sâu trong lòng thánh tôn Minh Nguyệt thở phào một hơi, cô ta biết mặc dù cô ta đã chọc giận Các chủ, nhưng ít nhất vẫn giữ được mạng sống, vẫn may, vẫn may, vẫn may.

"Cậu bạn Tô Minh, không biết cậu trên con đường kiếm đạo...", người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng ngẫm nghĩ, rồi nhìn về phía Tô Minh, hơi khẽ chắp tay, đích thân lên tiếng hỏi.

Ông ta rất bức thiết muốn biết.

"Việc này quan trọng sao?", Tô Minh liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên áo bào trắng một cái, mỉm cười nói: "Tiền bối, tôi sẽ không gia nhập Cực Kiếm các đâu, bất luận kiếm đạo của tôi thế nào".
Chương 1279: Giết người xả hận

Bởi vì không có ý nghĩa gì.

Về kiếm đạo thì khéo người đàn ông trung niên áo bào trắng trước mặt cũng chính là Các chủ của Cực Kiếm các còn lâu mới bằng mình.

Vậy thì mình hà tất phải vào Cực Kiếm các tu luyện?

Dù sao thì Cực Kiếm các sắp bước vào nền văn minh cấp tám nhưng lại không phải là nền văn minh cấp tám.

Hơn nữa, trước đó có Minh Nguyệt Thánh Tôn hống hách như vậy nên Tô Minh càng không có thiện cảm với Cực Kiếm các, vì vậy anh càng không muốn đến đó.

“Ồ? Tiếc thật!”, người đàn ông trung niên áo bào trắng thấy có chút tiếc nuối, dù sao thì Tô Minh cũng chưa phải yêu nghiệt về kiếm đạo nhưng mới 10000 tuổi đã giết được ba vị lão tổ tông của vương triều Cửu Minh. Với thực lực và thiên phú võ đạo như này thì đúng là một trong những người mạnh nhất của chư thiên vạn giới rồi. Không có thiên phú kiếm đạo mà vào Cực Kiếm các thì cũng có tác dụng lớn với Cực Kiếm các. Thậm chí, trong lòng ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu như Tô Minh đồng ý vào Cực Kiếm các thì lập tức cho Tô Minh làm phó các chủ. Tiếc rằng Tô Minh lại không muốn. Hơn nữa, nghe ngữ điệu như kiểu không cần thương lượng gì hết. Nhưng cũng chỉ là chút tiếc nuối, chứ chưa đến mức ngậm ngùi. Nói cho cùng thì vẫn là do Tô Minh không có thiên phú kiếm đạo. Mặc dù tiếc nhưng không đến nỗi hối hận hay đau lòng.

Ngoài ra, trong lòng người đàn ông trung niên áo bào trắng này vẫn cảm thấy có chút không vui khi Tô Minh từ chối thẳng thừng như vậy.

Hơn nữa còn không có chút gì tôn trọng với tiền bối như mình, dường như ngang hàng với mình nên ông ta cảm thấy không vui. Tất nhiên, ông ta vẫn đè nén điều này mà không thể hiện ra.

“Đứng lên đi!”, một giây sau, người đàn ông trung niên áo bào trắng quét nhìn Minh Nguyệt Thánh Tôn một cái, nói. Mặc dù vẫn giận cô ta nhưng không có ý trừng phạt.

“Cảm ơn Các chủ!”, Minh Nguyệt Thánh Tôn thở phào nhẹ nhõm, coi như qua được cửa ải rồi. Cũng may qua được ải này. Lúc này cô ta quét nhìn mười cường giả của Cực Kiếm các, trong lòng quyết định, chỉ cần sau này có cơ hội thì nhất định sẽ giết chết mười tên này để báo thù.

“Đám người thiển cận! Cực Kiếm các? Ha ha…”, cách đó không xa Diễm Huyền Kình lẩm bẩm cười mỉa. Nhóc Tô mà không có thiên phú kiếm đạo ư? Đúng là nực cười. Đám thiển cận kia thì hiểu cái gì? Diễm Huyền Kình vốn kính sợ thế lực nền văn minh như Cực Kiếm các bao nhiêu năm rồi. Nhưng lúc này chỉ còn lại sự khinh bỉ mà thôi. Đám người này cũng thiển cận quá, tầm nhìn thì hạn hẹp, đầu óc thì có vấn đề.

“Sư tôn tức giận vì bọn chúng sao?”, Tô Minh hỏi.

“Lúc con chưa xuất hiện mà Minh Nguyệt Thánh Tôn của Cực Kiếm các đến thì kiêu ngạo lắm, mắt như hếch lên trời, coi thường Chúng Sinh các chúng ta, còn coi thường cả ta và con. Ngay cả Hoàng Hoang cũng vì một câu nói của ta mà bị Minh Nguyệt Thánh Tôn đánh trọng thương”, Diễm Huyền Kình không phải người thích đè nén cảm xúc trong lòng. Huống hồ ông cũng không cần làm thế trước mặt đệ tử của mình mà có gì nói đấy luôn. Dù sao thì ông cũng thấy không ưa gì Minh Nguyệt Thánh Tôn.

“Sư tôn! Nếu đã vậy thì chúng ta phải xả hận rồi”, Tô Minh nghiêm túc nói: “Con quyết định, đợi lát nữa đám người của vương triều Cửu Minh đến, con sẽ tấn công bằng kiếm đạo”, Tô Minh muốn làm thế để thể hiện ra thiên phú kiếm đạo của mình.

Như vậy chẳng phải là tát vào mặt đám người của Cực Kiếm các và trút giận cho sư tôn sao?

Lúc này…

“Sư tôn! Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta quay về Cực Kiếm các trước đi!”, Minh Nguyệt Thánh Tôn cẩn thận nói. Nói thật lòng thì cô ta thấy rất bất an. Bởi vì Tô Minh quá yêu nghiệt, thật sự khiến cô ta sợ hãi. Ngộ nhỡ đợi lát nữa Tô Minh thật sự quét sạch được đám cường giả của vương triều Cửu Minh khiến Các chủ tận mắt nhìn thấy thiên phú kiếm đạo của Tô Minh, chẳng phải Các chủ sẽ thấy tiếc nuối vì không chiêu mộ được Tô Minh. Lúc đó mình sẽ bị Các chủ trách phạt và trút giận sang sao? Ngộ nhỡ lát nữa cường giả của vương triều Cửu Minh đến, Tô Minh dùng đến chiêu thức của kiếm đạo thì sao? Mặc dù theo như cô ta thấy khả năng này không lớn nhưng ngộ nhỡ thì sao?

Người đàn ông trung niên áo bào trắng theo bản năng định gật đầu, đúng là không chiêu dụ được Tô Minh thì còn ở đây làm gì, đi cũng được…

Nhưng đúng lúc này, một người trong mười người cầm kiếm đứng sau Minh Nguyệt Thánh Tôn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên áo trắng, cẩn thận nói: “Các chủ! Nếu đã đến đây rồi thì cứ xem xong đã. Dù sao thì cũng không nhắc đến chuyện không chiêu dụ được Tô Minh nữa. Chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy có bao nhiêu cường giả của vương triều Cửu Minh chết trong tay Tô Minh, có bao nhiêu tổn thất thì chúng ta sẽ có cảm nhận trực quan hơn về thực lực còn lại của vương triều Cửu Minh. Như vậy cũng có lợi cho Cực Kiếm các chúng ta tìm cơ hội tiêu diệt toàn bộ vương triều Cửu Minh hơn”.

“Đúng vậy!”, người đàn ông trung niên áo bào trắng sáng mắt lên, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Vậy thì cứ ở lại đây xem sao”.

Đồng thời lúc này, đột nhiên trên không trung xuất hiện một cánh cửa không gian cực lớn, đen ngòm.

Gần như tất cả những người còn sống sót ở chiến trường cổ đều có phản ứng lại. Họ ngẩng đầu lên rồi nhìn lên cánh cửa không gian đó.

Ai cũng biết, những lão quái vật của vương triều Cửu Minh đều đã đến rồi.
Chương 1280: Vương ấn sơn hà xã tắc trong truyền thuyết

Cánh cửa không gian giống như bong bóng hình bán cầu màu đen.

Rất nhanh…

Cánh cửa không gian lắc lư dữ dội, cảm giác như bong bóng màu đen khổng lồ bị đâm thủng, và rồi mười bóng hình đi từ trong đó ra.

Có hai người dẫn đầu, một người trung niên thân hình cao to, mặc long bào màu vàng, sắc mặt nghiêm nghị, trong đôi mắt toát lên ngọn lửa màu vàng, khí tức thuộc tính hỏa thu lại khiến người ta khó tin. Nếu nhìn kỹ thì trên trán người này dường như còn có dấu ấn thần long chín móng thuộc tính hỏa màu vàng.

Người đàn ông trung niên này ở cảnh giới bán bộ Tru Vận. Đây chính là Đế Vương Mạc Thiên Hành của vương triều Cửu Minh. Tất nhiên, cảnh giới của ông ta chỉ ở bề nổi thôi, chứ thực lực thực tế thì không kém gì cảnh giới Tru Vận tầng hai thậm chí tầng ba.

Còn một người dẫn đầu khác là một ông lão dáng người hao gầy, mặc áo vải thô sơ, tay cầm kiếm trúc, lưng hơi gù. Mặc dù nhìn từ khí tức thì người này ít nhất cũng mấy tỷ tuổi nhưng sinh khí và khí huyết vẫn hừng hực, không toát ra chút tử khí nào. Điều khiến người khác kinh ngạc là mắt trái của ông ta là nhãn cầu màu máu. Nếu nhìn trực diện thì sẽ khiến người ta kinh hãi. Ông lão này là Diêu Phong, viện trưởng của học viện Hoàng Thất của vương triều Cửu Minh.

Ở vương triều Cửu Minh, danh tiếng của Diêu Phong vô cùng lớn, còn được coi là một truyền kỳ. Thậm chí không quá khi nói địa vị của Diêu Phong không thua kém gì Mạc Thiên Hành. Cũng chính vì vậy mà ông ta có thể đứng ngang hàng với Mạc Thiên Hành, trở thành người dẫn đầu trong 10 người này.

Còn một điều nữa là cảnh giới võ đạo của Diêu Phong… Thực lực ở cảnh giới Tru Vận tầng một nhưng hình như là dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó để bước vào cảnh giới Tru Vận. Cảnh giới Tru Vận của ông ta có chút không ổn định, cũng có thể là vừa mới đột phá không lâu nên vẫn chưa ổn định. Nhưng bất luận thế nào thì một cường giả ở cảnh giới Tru Vận thật sự cũng khiến người khác thấy ngạt thở.

Còn tám người đứng phía sau Mạc Thiên Hành và Diêu Phong tất nhiên là tám lão tổ của hoàng thất vương triều Cửu Minh.

Tám lão tổ này không có khác biệt lớn với ba lão tổ đến cùng Tam Vương gia trước đó. Về cơ bản thì họ đều ở cảnh giới Tru Mệnh tầng chín, ai cũng đều là lão quái vật mấy tỷ tuổi, toàn thân toát ra tử khí và dấu hiệu tuổi tác, thọ nguyên cũng không còn bao nhiêu.

“Đại ca! Viện trưởng Diêu!”, Tam Vương gia biến hình một cái đi lên không trung rồi đi đến bên cạnh mười người, cung kính nói.

Mạc Thiên Hành chỉ gật đầu một cái, sau đó dồn ánh mắt về phía Tô Minh. Diêu Phong cũng vậy.

“Đại ca! Thằng yêu nghiệt này chúng ta phải cùng lên tấn công thì mới được”, Tam Vương gia đè nén giọng, nói. Ông ta sợ Mạc Thiên Hành không hiểu tình hình mà cử mấy lão tổ ra đánh đơn thì đúng là nộp mạng.

Mạc Thiên Hành nghe thấy vậy liền gật đầu.

Một giây sau, Mạc Thiên Hành quả quyết ngoài sức tưởng tượng, không nói nhiều mà quát lớn: “Giết!”

Đồng thời lúc này, ông ta cũng ra tay trước.

Ông ta vung hai tay ra, trên không trung đột nhiên xuất hiện một đại ấn.

Đại ấn đó màu vàng, dài, trên đó còn có sông núi, sóng biển, mây mù che phủ, có mưa gió sấm chớp, cỏ cây hoa lá và cả thần thú hồn thú.

Đại ấn đó được luyện chế từ một nền văn minh.

Đại ấn vừa xuất hiện thì toàn bộ chiến trường cổ đều rung lắc, dường như sắp nổ tung.

Khí tức hủy diệt sục sôi dường như một luồng ánh sáng từ trên đại ấn giáng xuống nhưng khí tức không phân tán mà ngưng tụ khác thường và khóa chặt Tô Minh.

Đại ấn dao động rồi không ngừng phóng to, thoắt cái đã bao trùm đất trời. Lúc này nhật nguyệt trăng sao trên trời cũng lập tức biến mất.

Toàn bộ chiến trường cổ dường như bị đại ấn nhấn chìm vào thế giới của đế vương và giang sơn xã tắc.

“Vương ấn sơn hà xã tắc trong truyền thuyết!”, Minh Nguyệt Thánh Tôn trên chiến trường cổ trợn trừng mắt lẩm bẩm, trong lòng dấy lên vẻ chấn động. Cô ta là Thánh Tôn duy nhất được công nhận trong lứa tuổi thanh niên của Cực Kiếm các, tất nhiên hiểu được Đế Vương của vương triều Cửu Minh khó đấu thế nào. Nhưng kể cả hiểu thì cũng lần đầu thấy được uy lực dung khí bản mệnh của Mạc Thiên Hành. Phải nói là quá khủng khiếp. Minh Nguyệt Thánh Tôn không biết dung khí bản mệnh này của Mạc Thiên Hành rốt cuộc có uy lực như thế nào nhưng cô ta có thể chắc chắn, nếu mình đấu trực diện thì chỉ e trong chớp mắt có thể chết mười ngàn lần.

“Lại có tiến bộ rồi! Khá khen cho vương ấn sơn hà xã tắc, 700.000 năm chưa từng gặp vương ấn này. Ấn này chắc được luyện hóa và nuốt trọn ở nền văn minh cấp năm”, là Các chủ của Cực Kiếm các nên người đàn ông trung niên áo bào trắng cũng ngang hàng với Mạc Thiên Hành, cũng là đối thủ không đội trời chung, cũng từng giao đấu rất nhiều lần. Ông ta luôn thận trọng mỗi lần gặp Mạc Thiên Hành. Lúc này trong lòng ông ta càng cảnh giác hơn.

Đồng thời lúc này…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom