• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cuồng long vượt ngục

  • Chương 211-215

Chương 211: Tin tưởng giao nhiệm vụ

“Ơ này…”

Diệp Nguyên Cát nghe thấy con trai sắp xếp cho mình một nhiệm vụ lớn như thế thì cảm thấy có chút khó giải quyết.

Rốt cuộc thì một bên là cha mình, một bên là con trai mình. Ông kẹp ở giữa hai người, thật sự là hơi khó xử.

“Cha.” Diệp Lâm nói: “Chính vì cha có thể nói chuyện với hai bên nên con mới để cha làm người trung gian.”

“Đương nhiên, con cũng có thể tự mình xử lý chuyện này. Nhưng nếu để con làm thì sẽ không đẹp mặt đâu.”

Bởi vì Diệp Lâm anh là kiểu người làm việc quyết đoán lại cấp tiến.

Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát nhớ lại cách làm quyết đoán lúc nãy của con trai, ngay cả ông nội mình mà cũng nói đuổi là đuổi, không hề nể tình một chút nào.

“Được rồi, cứ để cha thử xem!”

Diệp Nguyên Cát đành phải căng da đầu mà nhận nhiệm vụ, để tránh Diệp Lâm tự mình ra tay, rồi máu chảy thành sông.

Sau đó, Diệp Lâm đi tìm người trẻ tuổi dẫn đầu không quỳ lúc nãy.

“Cậu tên gì? Người nhà nào?” Diệp Lâm thấy người này hơi lạ.

“Thưa tộc trưởng, tôi tên là Diệp Trường Ý.”

Diệp Trường Ý xuất thân từ dòng bên của gia tộc, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi vào công ty gia tộc làm việc.

Bởi vì năng lực xuất sắc cho nên chỉ mới có mấy năm ngắn ngủi mà đã thăng vài cấp, may mắn được tiến vào trong bổn tộc.

Anh ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, muốn làm một trận lớn từ lâu rồi. Tiếc là anh ta càng bò lên cao thì càng cảm thấy ranh giới rõ ràng, khó mà bày ra được bản lĩnh của mình.

Bây giờ nhìn thấy Diệp Lâm vinh quang trở về, anh ta rất hâm mộ, giống như là gặp được minh chủ vậy.

Diệp Lâm tìm hiểu đôi điều về anh ta, cũng rất coi trọng anh ta.

Tuy rằng anh tạm thời chưa hiểu rõ năng lực cụ thể của anh ta thế nào, nhưng chỉ dựa vào sự kiên cường lúc nãy của anh ta khi đối mặt với nhà họ Ninh cổ võ, thì cũng đủ để anh coi trọng anh ta.

Năng lực của một người có mạnh có yếu, thậm chí có thể rèn luyện ra được.

Nhưng khí khái của một người nếu bị mất đi thì rất khó để tìm lại được.

Hơn nữa, Diệp Lâm có nhìn sơ tướng mạo của anh ta, đoán được là người làm chuyện lớn, có thành tựu trong tương lai.

Vậy nên, anh định đề bạt anh ta nhân tiện sắp xếp một nhiệm vụ quan trọng cho anh ta, để thử xem năng lực của anh ta thế nào.

“Trường Ý, để tôi sắp xếp một nhiệm vụ cho cậu.”

Diệp Lâm nói.

“Một tuần sau, tôi muốn cho cả nhà họ Diệp và các nhân viên thuộc mọi sản nghiệp dưới trướng Diệp Thị đều trở thành người của tôi.”

“Cậu có thể làm tốt chuyện này không?”

Đây là một nhiệm vụ lớn, nếu là một người trẻ tuổi bình thường không có năng lực thì sẽ rất khó để tiến hành nhiệm vụ.

Đừng nói là loại người không có chỗ dựa như Diệp Trường Ý, cho dù là bảo cha mình Diệp Nguyên Cát đi làm, thì cũng chưa chắc có thể thuận lợi hoàn thành.

Vậy nên có thể thấy được nhiệm vụ này khó đến mức nào.

Dù vậy, Diệp Trường Ý vẫn nói: “Vâng, tộc trưởng, tôi sẽ làm hết sức, khiến cho cả nhà họ Diệp chào cũ đón mới!”

“Hay lắm!” Diệp Lâm khen ngợi mà vỗ vỗ vai anh ta: “Tôi chờ tin tức tốt của cậu.”

Cùng lúc đó…

Ông cụ Diệp và đám già trẻ bị đuổi ra khỏi tộc đã tìm được một nơi ở mới, chuẩn bị cho cơ hội phản công.

“Tộc trưởng, chẳng lẽ cứ để vậy luôn hả? Nhà họ Diệp chúng ta… cứ cho không thằng nhãi kia hả?”

Tuy rằng Diệp Lâm đã đoạt lại nhà họ Diệp, nhưng mà ở trong mắt đám đồ cổ, ông cụ Diệp vẫn là chủ một nhà và vẫn còn uy vọng.

Bọn họ tự giác tụ tập bên cạnh ông ta, đợi ông ta đưa ra suy nghĩ.

“Thật là không ngờ… Thằng nhãi kia thế mà học được một đống bản lĩnh ở trong tù? Lạ thật đấy…”

Ông cụ Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khó tin.

Ông ta nhớ lại những chuyện mới xảy ra, đứa cháu trai năm năm không thấy kia trở nên lợi hại như thế…

Ngoài nhà tù ra, ông cụ Diệp thật sự không nghĩ ra được cách giải thích nào khác nữa.

“Thôi bỏ đi, tạm thời không nói mấy chuyện này.”

“Hiện giờ nó đang lên, ngay cả thế gia cổ võ cũng thua trong tay nó, chúng ta chỉ có thể tạm thời ngủ đông, tránh đi mũi nhọn thôi.”

Nghe ông cụ Diệp nói, mọi người đều sôi nổi than thở, giống như là không còn đường xoay chuyển nữa.

“Ha ha…” Thấy vậy, ông cụ Diệp cười lạnh lùng: “Các vị đừng vội thở dài, tôi còn chưa nói xong mà!”

Nghe vậy, mọi người sốt ruột hỏi: “Tộc trưởng, đã tới lúc nào rồi mà ông còn úp úp úp mở mở nữa vậy!”

“Ông còn diệu kế gì nữa, mau nói cho chúng tôi biết đi! Chúng tôi thật sự không cam lòng, nuốt không trôi cơn tức này!”

Ông cụ Diệp từ tốn nói: “Thằng nhãi kia muốn nhà họ Diệp, vậy cứ tạm thời giao cho nó đi. Chỉ là các vị đừng quên, quyền lực thật sự của nhà họ Diệp đang nằm trong tay tôi!”

“Thậm chí là tài chính gia tộc, chìa khóa, mật khẩu, tất cả đều ở chỗ tôi. Nhà họ Diệp mà nó đoạt được, chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi!”

Mọi người nghe vậy thì bừng tỉnh.

Đúng rồi, tài chính còn đang ở trong tay bọn họ!

Hơn nữa, đám quản lý cấp cao trong công ty gia tộc đều do bọn họ đề bạt.

Bọn họ còn đang nắm quyền lợi, còn ngang tài ngang sức với Diệp Lâm.

“Có điều…” Có người hỏi: “Nếu nó muốn thu quyền của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

“Đừng lo lắng!” Ông cụ Diệp bày ra vẻ đã tính toán xong rồi: “Chúng ta có thể dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi rồi đoạt lại tất cả!”

“Rút củi dưới đáy nồi?”

Mọi người còn chưa kịp hỏi rút củi dưới đáy nồi thế nào thì nghe Diệp Nguyên Hanh đến báo tin: “Cha, anh trai đến!”

“Là Nguyên Cát hả?” Ông cụ Diệp nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, cười nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Mấu chốt của chiêu rút củi dưới đáy nồi nằm trên người con trai cả của tôi!”

“Thằng bất hiếu Diệp Lâm kia chắc là không thể ngờ được cha nó đứng bên phía tôi!”
Chương 212: Chia 9 – 1

Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Diệp, Diệp Lâm đi ra ngoài.

Có điều, anh vừa đi không được bao xa là đã bị một người đàn ông mặc áo blouse gọi lại: “Xin hỏi anh chính là Diệp thần y hả?”

“Ừ. Còn anh là?” Diệp Lâm nhìn anh ta, rất xa lạ, chưa từng gặp mặt.

“Tôi là bác sĩ ở bệnh viện trung ương.” Anh ta giới thiệu một cách đơn giản: “Không biết Diệp thần y có rảnh hay không, giám đốc Khang chúng tôi muốn gặp anh một lần.”

Dứt lời, anh bác sĩ chỉ về phía cửa kính sát đất ven đường bên kia, một người đàn ông trung niên kiểu tóc vuốt ngược, đang ngồi bắt chéo chân, dáng vẻ nhàn nhã thoải mái.

Thấy Diệp Lâm nhìn về phía mình, ông ta gật đầu một cái, ý bảo anh đi vào bên trong nói chuyện.

“Bệnh viện trung ương?”

Diệp Lâm chưa từng có qua lại với người của bệnh viện trung ương. Nhưng anh cũng biết bọn họ đều là bác sĩ ăn cơm nhà nước.

Bọn họ tìm đến mình rồi, vậy mình cũng đi xem bọn họ muốn nói cái gì.

Vậy nên Diệp Lâm quay người đi vào trong tiệm trà kia.

“Diệp thần y, nghe tiếng đã lâu, mời ngồi!”

Giám đốc bệnh viện trung ương Khang Thành Đan thấy Diệp Lâm đi vào thì khách sáo chào hỏi, dù vậy cũng không chịu đứng dậy chào hỏi.

Diệp Lâm không để ý mấy loại nghi lễ xã giao kia, nên cứ ngồi xuống ghế.

“Không biết giám đốc Khang tìm tôi làm gì?”

Khang Thành Đan cười nói: “Diệp thần y đúng là người sảng khoái. Vậy được rồi, tôi cũng không nói vòng vo nữa, mà nói thẳng vào chuyện chính luôn.”

Dứt lời, Khang Thành Đan ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “Viên thuốc có thể chữa mọi chứng bệnh mà bộ tài chính đưa đến chỗ chúng tôi trước đây là do cậu luyện chế hả?”

“Đúng vậy.” Diệp Lâm không giấu giếm, trực tiếp gật đầu thừa nhận.

Nghe vậy, đôi mắt Khang Thành Đan lập tức sáng ngời, vội vàng hỏi: “Luyện chế thế nào? Có đơn thuốc không?”

Diệp Lâm cười nói: “Nếu là thuốc thì tất nhiên phải có đơn thuốc rồi. Chứ chẳng lẽ tôi có thể luyện bừa là luyện ra hả?”

Nghe vậy, Khang Thành Đan cũng cười cười, rồi chớp mắt nói: “Vậy thì Diệp thần y, tôi cũng không giấu nữa, bệnh viện trung ương chúng tôi muốn mua đơn thuốc của cậu, cậu ra giá đi.”

Lúc nghe Khang Thành Đan hỏi về chuyện đan dược, Diệp Lâm liền mơ hồ đoán được mục đích của ông ta.

Diệp Lâm lắc đầu nói: “Không bán!”

“Ơ?” Khang Thành Đan không ngờ Diệp Lâm lại từ chối một cách dứt khoát như vậy. Ông ta vội vàng nói thêm: “Chúng ta có thể bàn thêm về giá. Bọn tôi là bệnh viện trung ương, bao nhiêu tiền cũng mua nổi.”

“Xin lỗi, đây không phải là vấn đề về tiền.” Diệp Lâm kiên quyết lắc đầu: “Đơn thuốc không thể truyền ra ngoài. Hơn nữa, tôi định tự mình mở xưởng đan dược để bán độc quyền.”

“Ồ…” Khang Thành Đan hiểu ý của Diệp Lâm.

Thay vì bán đứt một lần, không bằng lũng đoạn thị trường đan dược.

Cái loại thần dược kia không sợ bán không được, chỉ sợ có bao nhiêu tiền cũng phải tranh giành đi mua.

Thậm chí rất có khả năng, một khi bán nó ra thị trường, thì nó sẽ trở nên rất khó mua được.

Rốt cuộc thì nó là cái thứ mà ngay cả bệnh viện trung ương bọn họ cũng mơ ước, thì làm sao còn là cái thứ bình thường được nữa? Người bình thường thế nào cũng đổ xô đi mua thôi.

“Hay là thế này đi…” Khang Thành Đan lại thay đổi góc độ nói: “Chúng ta hợp tác đi!”

Khang Thành Đan định mua đơn thuốc từ trong tay Diệp Lâm cũng là vì bán độc quyền.

Bán cho khách hàng có tiền trước, chờ khi dần dần nổi tiếng thì lại thả ra thị trường để tối đa hóa lợi nhuận.

Nếu Diệp Lâm cũng có tính toán này, Khang Thành Đan nghĩ hay là cùng nhau hợp tác để đôi bên cùng có lợi cũng được.

“Hợp tác?” Đây là chuyện mà Diệp Lâm chưa từng nghĩ đến: “Hợp tác thế nào?”

Khang Thành Đan cười ngạo nghễ: “Bệnh viện trung ương chúng tôi vốn có thế mạnh về luyện đan chế dược.”

“Dù là sản xuất hay là phân phối thì chúng tôi cũng có sẵn dây chuyền rồi. Bây giờ chúng tôi chỉ đang thiếu đơn thuốc của cậu thôi!”

Nghe vậy, Diệp Lâm cũng thấy những gì mà Khang Thành Đan có được đúng là những gì mình đang thiếu.

Mình ngoài đơn thuốc ra thì chẳng có cái gì cả, thậm chí ngay cả sản xuất với số lượng lớn cũng không làm được.

Đương nhiên, Diệp Lâm vốn định sau khi bận rộn chuyện bên này xong, anh sẽ đi Dược Vương Cốc của sư phụ một chuyến, có khi sẽ giải quyết được vấn đề này.

“Vậy thì sao?” Sau khi hiểu được ưu thế của bệnh viện trung ương, Diệp Lâm tò mò hỏi: “Hợp tác cụ thể thế nào?”

“Nếu cậu đồng ý hợp tác với bệnh viện trung ương chúng tôi, thì cậu chỉ cần ra đơn thuốc là được rồi, còn lại cứ giao cho chúng tôi.” Khang Thành Đan vỗ ngực đảm bảo: “Từ sản xuất đến bán hàng, cho đến các vấn đề sau bán hàng, bệnh viện chúng tôi sẽ bao hết!”

“Cậu chỉ cần nằm đếm tiền là được!”

Diệp Lâm hỏi: “Phân chia lợi nhuận thế nào?”

Đây mới là vấn đề mấu chốt.

Anh thấy đối phương cố ý tránh né vấn đề này nên dứt khoát hỏi thẳng ra luôn.

“À…” Đối với cái vấn đề mấu chốt này, Khang Thành Đan hơi khựng lại, sau đó lộ vẻ đau đớn, giống như là đã nhường ra một phần ích lợi rất lớn vậy, nói: “Nếu trong tình huống bình thường, thì chúng tôi nhiều lắm chỉ có thể phân cho cậu nửa phần lợi nhuận. Rốt cuộc thì mọi thứ đều do bệnh viện trung ương chúng tôi tự làm, thậm chí gánh vác cả nguy hiểm lỗ vốn. Còn cậu thì chỉ cung cấp một đơn thuốc, bảo đảm là sẽ có lời.”

“Nhưng vì đơn thuốc của cậu cực kì hiếm có lại vô cùng hiệu quả, để tỏ vẻ chân thành khi hợp tác, tôi có thể thuyết phục tầng lớp quản lý bệnh viện trung ương tính thêm nửa phần lợi nhuận cho cậu.”

“Nói cách khác là chia 9 – 1. Chúng tôi 9, cậu 1.”

“Cậu thấy sao?”

Chia 9 – 1?

Đối mặt với tỷ lệ này, Diệp Lâm không nhịn được bật cười thành tiếng.

Thấy vậy, Khang Thành Đan cũng cười theo, cho rằng Diệp Lâm vui vẻ tới mức cười to. Ngoài mặt thì vậy, chứ trong lòng ông ta đang cực kì đau đớn, sớm biết vậy thì không tính thêm nửa phần rồi, đúng là lãng phí.

Nhìn Diệp Lâm cười mà lòng Khang Thành Đan như rỉ máu.

“Giám đốc Khang…” Diệp Lâm cười nói: “Ông có biết cái gọi là bao hết của ông được thành lập trên đơn thuốc của tôi? Nếu không có đơn thuốc của tôi thì các ông chẳng làm được gì cả, huống chi là đòi phân 9 – 1.”

“Cái gì?” Lúc này Khang Thành Đan mới hiểu ý của Diệp Lâm: “Cậu không làm gì cả, mà đã lấy được một phần rồi, còn chưa đủ nữa hả?”

“Tôi có thể làm hết toàn bộ, sau đó lấy lợi nhuận toàn bộ, không cần chia cho các ông.” Diệp Lâm nhắc nhở: “Bây giờ là các ông cần đơn thuốc của tôi, không có tôi thì các ông không làm được gì cả. Còn tôi không có các ông, tôi vẫn có thể tự mình làm.”

“Vậy…” Khang Thành Đan hơi khựng lại, định cắn răng nhường thêm lợi nhuận, nhưng nhiều nhất chỉ có thể nhường hai phần, không thể thêm được nữa: “Cậu muốn bao nhiêu?”

“Vẫn là 9 – 1.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Có điều là tôi 9, các ông 1.”
Chương 213: Bệnh viện trung ương uy hiếp

Cái gì?

Nghe lời nói của Diệp Lâm, Khang Thành Đan lập tức thay đổi sắc mặt, cho rằng mình vừa nghe lầm rồi.

Vẫn là 9 – 1, có điều 9 là của người ta!

Bọn họ bao hết mà chỉ nhận được 1!

Tại sao hả?

Bọn họ làm nhiều thế để làm gì?

Coi bệnh viện trung ương bọn họ là tổ chức làm từ thiện hả?

Đây không còn là ra giá trên trời nữa, mà là bảo bệnh viện trung ương bọn họ làm không công!

Nếu ông ta đồng ý với tỷ lệ phân chia này, thì khi trở về bệnh viện trung ương, ông ta chắc chắn sẽ thành kẻ có tội, thậm chí sẽ bị các bác sĩ khác một người một ngụm nước bọt làm cho chết đuối!

“Diệp thần y, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy!” Khang Thành Đan nói với vẻ không vui: “Cậu đừng nói đùa nữa.”

“Nói đùa hả?” Diệp Lâm cười khẽ: “Ai nói đùa với ông? Đây chính là tiền đề hợp tác mọi thứ. Nếu ông không chịu chia như vậy thì không cần phải bàn nữa!”

“Ơ kìa…” Khang Thành Đan có một chút sốc, còn có một chút giận dữ: “Cách phân chia của cậu không hề thích hợp!”

“Chúng tôi bao hết toàn bộ, còn cậu không cần làm gì, cũng không cần ra một đồng nào, vậy mà đòi lấy chín phần? Cậu làm chúng tôi đi uống gió Tây Bắc hả?”

Diệp Lâm nói: “Chính ông cũng biết rõ là mặc dù các ông chỉ lấy một phần thì vẫn có lời. Đan dược của tôi là độc quyền trên cả thế giới này. Một khi bán ra thì chỉ có cung không đủ cầu thôi.”

“Người nào cũng không thể tránh thoát bốn vấn đề sinh lão bệnh tử. Nhưng mà chỉ cần có một viên đan dược là có thể chữa khỏi đa số bệnh tật.”

“Giám đốc Khang, ông cũng là bác sĩ, chắc là ông cũng hiểu giá trị của viên đan dược kia.”

Nghe vậy, Khang Thành Đan im lặng. Ông ta tất nhiên biết những gì mà Diệp Lâm nói đều là sự thật.

Với cái loại thần dược này, cho dù chỉ lấy có nửa phần thì vẫn có lời.

Có điều, bọn họ là bệnh viện trung ương, sao có thể nhường nhiều lợi như thế cho người ta?

Ông ta không tự quyết định được, bởi vì sẽ không ai đồng ý cách phân chia này.

“Diệp thần y, tôi rất nghiêm túc mà nói cho cậu biết, tôi nhiều lắm chỉ có thể quyết định chia cho cậu hai phần, không thể nhiều hơn được nữa.” Khang Thành Đan nghiêm mặt nói: “Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà bệnh viện chúng tôi có thể làm được. Hy vọng Diệp thần y có thể xem tình hình thực tế, suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định.”

Nói cách khác, Khang Thành Đan cho rằng Diệp Lâm nói có lý, nhưng lại không thực tế.

“Chia 9 – 1, không có gì để bàn thêm nữa.” Thái độ của Diệp Lâm rất kiên quyết: “Người phải suy nghĩ cho kỹ lại là ông, giám đốc Khang.”

Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ kiên quyết trong mắt đối phương.

“Diệp thần y, sao cậu làm khó người khác quá vậy?” Khang Thành Đan có chút bực bội nói.

“Nếu không đồng ý hợp tác thì không cần phải miễn cưỡng.” Dứt lời, Diệp Lâm đứng dậy định đi về.

“Đợi đã!” Khang Thành Đan lại hỏi: “Cậu không muốn hợp tác với bệnh viện trung y chúng tôi, là vì định tự mình sản xuất và mua bán hả?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Tôi không có ý định hợp tác với ai cả. Tôi thấy ông cũng định như tôi nên mới nói hợp tác, chỉ là suy nghĩ của ông quá mức viển vông.”

Nghe vậy, Khang Thành Đan lại thay đổi sắc mặt, nói: “Cậu có dám chắc là nếu bỏ qua bệnh viện trung ương chúng tôi, thì cậu cũng có thể sản xuất hàng loạt và thành công đưa ra thì trường hay không? Đây không phải là một dự án nhỏ. Theo tôi được biết thì cậu ngay cả một dây chuyền sản xuất cũng không có!”

“Có khó gì chứ?” Diệp Lâm nói với giọng điệu tự tin: “Đơn thuốc đang ở trong tay tôi là được rồi, còn các vấn đề khác đều rất dễ giải quyết. Cho dù các người nắm giữ nhiều thứ, nhưng mà khi các người không có đơn thuốc, thì cũng chỉ là lâu đài trên không trung mà thôi.”

Dứt lời, Diệp Lâm đứng dậy vẫy tay bỏ đi.

“Cậu…” Khang Thành Đan nhịn không được đuổi theo, cảnh cáo một lần cuối cùng: “Diệp thần y, tôi nhắc nhở cậu một lần cuối cùng.”

“Bệnh viện trung y chúng tôi nắm giữ lượng tài nguyên nhiều hơn sự tưởng tượng của cậu rất nhiều.”

“Nếu cậu cứ nhất quyết bỏ qua chúng tôi, thì tôi dám đảm bảo, dù là từ mặt mua sắm nguyên vật liệu, hay là sản xuất đan dược, thậm chí là khâu mua bán ở cuối cùng, đều sẽ không thuận lợi.”

Vừa nghe là hiểu ngay ý uy hiếp và cảnh cáo trong lời nói.

Có điều, Khang Thành Đan không hề nói mạnh miệng, không quá lời khi nói rằng bệnh viện trung ương của bọn họ nắm giữ toàn bộ giới trung y.

Bọn họ nắm giữ đa số nguồn cung cấp dược liệu. Huống chi, bọn họ còn có được dây chuyền sản xuất thuốc tiên tiến nhất.

Ngoài ra, bọn họ còn có cổ phần của các công ty dược phẩm trong nước và ngoài nước, các bệnh viện lớn nhỏ trong cả nước cũng nằm dưới sự quản lý của bọn họ.

Thậm chí khi bạn muốn lấy được giấy chứng nhận sản xuất và mua bán thuốc, cũng cần phải trải qua sự phê duyệt đồng ý của bọn họ mới được.

Có thể nói bệnh viện trung ương chính là thái sơn bắc đẩu trong giới y học của Đại Hạ.

Lượng tài nguyên mà bọn họ nắm giữ vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường.

Ai bảo bọn họ là bệnh viện trung ương chứ!

“Cái vấn đề sinh lão bệnh tử mà cậu nói, thực tế thì đang nằm trong tay bệnh viện trung ương chúng tôi.” Khang Thành Đan cực kì tự tin nói.

“Ha ha…” Diệp Lâm dừng bước: “Ông đang uy hiếp tôi hả?”

“Tôi chỉ tốt bụng mà nhắc nhở cậu thôi.” Khang Thành Đan nói: “Hợp tác với chúng tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, đây chính là chuyện có lợi cho nhân dân cho nước nhà. Chúng tôi sẽ đẩy cậu lên vị trí thần y quốc dân, khiến cậu thu cả danh lẫn lợi.”

“Nhưng nếu cậu không hợp tác với chúng tôi, thì dù cậu có đơn thuốc, một khi chúng tôi không đồng ý, cậu cũng không thể bán đi một viên đan dược nào.”

“Nói quá đáng hơn một chút là: Nếu dám không phối hợp với công việc của bệnh viện trung y chúng tôi, dù cậu có là Hoa Đà, thì chúng tôi cũng sẽ bóp chết cậu ở nôi!”

“Sinh lão bệnh tử đừng mong nhảy ra khỏi tầm tay bệnh viện trung ương chúng tôi!”
Chương 214: Một vụ mua bán lớn

Chỉ với một viên đan dược mà muốn thay thế vị trí của bệnh viện trung ương bọn họ?

Đừng có nằm mơ!

Cho dù thật sự có cái loại thần dược như vậy, thì nó cũng phải nằm trong tay bệnh viện trung ương bọn họ!

Nếu không thì bọn họ thà rằng hủy hoại, cũng sẽ không để nó truyền ra bên ngoài.

Dứt lời, Khang Thành Đan gần như là không che giấu nữa, mà tỏ rõ lập trường và thái độ của mình.

Khang Thành Đan là giám đốc bệnh viện trung ương, thái độ và lập trường của anh gần như đại diện cho lập trường của bệnh viện trung ương.

“Hay cho một câu bóp chết Hoa Đà ở trong nôi!”

Diệp Lâm vừa thấy chán ghét vừa thấy tức giận trước những lời vừa rồi của Khang Thành Đan.

“Rốt cuộc thì các ông là bác sĩ cứu người hay là lang băm lừa đời lấy tiếng, ghen ghét hiền tài vậy?”

“Các ông ăn cơm nhà nước mà lại đi nói ra những lời kia, các ông không cảm thấy ngại hả?”

Đối mặt với sự chỉ trích của Diệp Lâm, Khang Thành Đan không hề để ý, dường như là nghe nhiều nên quen rồi.

“Thiên hạ rộn ràng nhốn nháo chỉ vì lợi ích.”

“Chúng tôi là bác sĩ, chứ không phải là thần tiên, có sự ham muốn và tham lam của con người là một chuyện bình thường thôi.”

“Hơn nữa, nếu không có đan dược của cậu, thì bệnh viện trung ương chúng tôi cũng đâu có chậm trễ trong việc cứu người.”

Diệp Lâm nói: “Vậy thì các người đi đường các người, tôi đi đường tôi, các người đừng nhớ mong đơn thuốc nữa. Lại nói, cho dù bây giờ ông đồng ý chia 9 – 1 thì tôi cũng sẽ không hợp tác với bệnh viện trung ương các ông.”

“Nếu không có bệnh viện trung ương chúng tôi đồng ý thì cậu không thể nào sản xuất ra đan dược được, dù chỉ là một viên.” Khang Thành Đan tiếp tục uy hiếp: “Tôi khuyên cậu vẫn nên ngoan ngoãn giao đơn thước ra đi, để tránh làm mích lòng hai bên.”

“Vậy ông cứ chờ xem, xem tôi làm thế nào dùng một viên đan dược thay thế vị trí của bệnh viện trung ương các ông.”

Dứt lời, Diệp Lâm không nói nhiều lời nữa, quay người bỏ đi.

Nhìn bóng dáng xa dần của Diệp Lâm, sắc mặt Khang Thành Đan trở nên âm trầm hơn nữa.

“Nhãi ranh, đúng là không biết điều, dám đối đầu với bệnh viện trung ương bọn tôi hả, đúng là tìm chết! Cho dù cậu là thần y, thì chúng tôi cũng có cả trăm cách làm cậu thân bại danh liệt!”

“Thế nào cũng có lúc cậu đến cầu xin tôi!”

Khang Thành Đan nghiến răng nghiến lợi nói, tức giận đến mức siết chặt nắm tay.

Tên cấp dưới bên cạnh vội vàng hỏi: “Giám đốc Khang, nếu thằng nhãi kia không muốn hợp tác thì bây giờ chúng ta nên làm gì? Bỏ anh ta vào sổ đen giới y học hả?”

“Đừng sốt ruột!” Khang Thành Đan không muốn vừa ra mặt là đẩy đối phương đến bước đường cùng: “Dù nói thế nào đi nữa, thì cái viên đan dược mà thằng nhãi kia luyện chế đúng là không bình thường, ngay cả chứng bệnh lạ của vợ Hàn chiến thần cũng chữa khỏi.”

“Chúng ta cần phải lấy được đơn thuốc trước đã, còn lại đều có thể để sau này lại nói.”

Dứt lời, Khang Thành Đan chớp mắt, tính kế: “Cậu dùng chút tiền phái người đi trộm đơn thuốc kia. Nếu chuyện thành công, tôi sẽ tiến cử cậu lên chức phó giám đốc bệnh viện trung ương.”

Tên cấp dưới kia nghe vậy thì lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn giám đốc Khang, tôi nhất định sẽ nhanh chóng giúp ông lấy được đơn thuốc kia.”

Phải lấy được dù phải trả bất cứ giá nào!

“Ừ.” Khang Thành Đan vừa lòng gật đầu: “Đi đi!”

Ông ta đã từng điều tra Diệp Lâm, biết Diệp Lâm không hề có bối cảnh và mạng lưới quan hệ gì, chỉ có thân phận thuộc gia tộc, nhưng cũng bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà.

Vậy nên, dù ông ta có làm chuyện gì quá đáng với Diệp Lâm, thì ông ta cũng không sợ hãi hoặc là kiêng dè.

Chuyện trộm một đơn thuốc nhỏ như một hạt mè, không đáng phải nhắc đến.

Ông ta bảo cấp dưới cứ yên tâm mà làm, mọi hậu quả đều có ông ta lo liệu.

Sau khi ra về từ chỗ giám đốc bệnh viện trung ương là Khang Thành Đan, Diệp Lâm không thể không suy xét về vấn đề sản xuất đan dược và các vấn đề liên quan.

Anh đã đắc tội bệnh viện trung ương. Đến sau này, cứ hễ anh muốn làm chuyện gì liên quan đến lĩnh vực y tế, thì có lẽ sẽ bị làm khó dễ.

Anh vốn định chế tạo tập đoàn Bạch Thị thành đầu sỏ ngành dược. Nhưng mà bây giờ có thêm bệnh viện trung ương gây khó dễ, thì khó mà đạt được mục tiêu này.

“Hay là tìm người của chính phủ giúp đỡ?”

Diệp Lâm nghĩ ngay đến việc tìm Khổng Hữu Vi của bộ tài chính giúp đỡ.

Người ta nói quan lớn một bậc đè chết người.

Bệnh viện trung ương muốn dùng một chút quyền lực của bọn họ đi uy hiếp và chèn ép mình?

Vậy mình liền dùng quyền lực cao hơn trả đũa khiến cho bệnh viện trung ương chịu thua.

Bệnh viện trung ương chỉ là quan cấp ngũ phẩm thôi.

Bất cứ một vị quan viên nào trong chính phủ cũng có thể đè lên đầu bọn họ.

Huống chi là Khổng Hữu Vi của bộ tài chính. Ông ta là quan nhất phẩm, chỉ cần nói một câu thôi là bệnh viện trung ương sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ với mình nữa.

Lúc này, điện thoại của Diệp Lâm đổ chuông.

Diệp Lâm lấy điện thoại ra xem, là Hoa Quốc Đống gọi đến.

“Sư phụ, tối nay anh có rảnh không?” Vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói của Hoa Quốc Đống truyền đến.

“Có chuyện gì nữa đây?” Diệp Lâm hỏi.

“Không có chuyện gì lớn.” Hoa Quốc Đống cười nói: “Vẫn là chỗ hẹn hôm qua, Bàng Văn Hiên nói muốn chính thức nhận lỗi với anh. Ngoài ra, tôi còn dẫn đám ăn chơi trác táng khác trong giới đến cho sư phụ anh làm quen, để tránh sau này bọn họ không có mắt chọc tới anh.”

Theo sự sắp xếp của Hoa Quốc Đống, tối nay bốn thiếu Yến Kinh đều tụ tập lại một chỗ, đồng thời có thêm một đám ăn chơi trác táng đứng đầu, tất cả chỉ để gặp mặt Diệp Lâm một lần.

“Ồ?” Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức có một ý tưởng: “Vậy được rồi, anh gọi hết đám bạn bè của anh luôn đi. Tôi vừa lúc có một vụ mua bán lớn muốn bàn với các anh.”
Chương 215: Sư phụ của cậu không giỏi!

Diệp Lâm đi vào trong quán bar.

Đám người Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên đợi anh đã lâu.

“Sư phụ, anh đến rồi!”

Hoa Quốc Đống vội vàng đi lên đón Diệp Lâm, rồi giới thiệu anh với đám bạn bè ăn chơi trác táng trong giới của mình.

“Đây là sư phụ của tôi, Diệp Lâm Diệp tiên sinh! Anh ấy không chỉ là cao thủ võ thuật, mà còn có y thuật tuyệt vời! Các cậu lại đây làm quen đi, sau này có gặp thì cũng đừng vô lễ đấy!”

Vì để không xảy ra chuyện trước đó nữa, nên Hoa Quốc Đống gọi hết đám bạn bè mà mình quen biết trong giới lại đây làm quen với Diệp Lâm.

“Chào Diệp sư phụ!”

“Anh là sư phụ của anh Hoa, sau này cũng sẽ là sư phụ của bọn tôi!”

Hiện giờ mọi người nể mặt Hoa Quốc Đống, cực kì khách sáo với Diệp Lâm, không dám lơ là một chút nào.

“Diệp tiên sinh, lần trước tôi uống say nên có điều thất lễ, xin hãy tha thứ cho tôi!”

Bàng Văn Hiên bưng một ly rượu đến, tự mình xin lỗi Diệp Lâm.

Không phải vì anh ta đột nhiên trở nên tốt tính. Mà là vì sau chuyện lần ấy, anh ta đã bị cha mình mắng cho một trận, mới nhận ra được rằng mình đã gây ra phiền phức lớn thế nào, bối cảnh và thực lực của người ta vượt xa sự tưởng tượng của anh ta.

Vậy nên Bàng Văn Hiên mới nhờ Hoa Quốc Đống đi mời Diệp Lâm để tự mình xin lỗi.

Vì nể mặt Hàn Anh và Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm không có khó xử Bàng Văn Hiên.

Chuyện lần trước đã qua rồi, anh cũng cho qua luôn, lười phải nhắc lại nữa.

“Sao Khương Thái Thanh và Liễu Thành Đài còn chưa tới?” Bàng Văn Hiên nói: “Bốn thiếu chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau. Chẳng lẽ hai người họ bắt đầu đi làm rồi coi thường ăn chơi với chúng ta?”

Bốn thiếu Yến Kinh nổi tiếng với ăn nhậu chơi bời, không học vấn không nghề nghiệp. Bọn họ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã chơi với nhau lâu rồi.

Bạn cùng lứa tuổi khác đã trở thành nhân tài trong các ngành nghề khác nhau, coi thường cả đám bọn họ.

Theo lý mà nói, đám người Hoa Quốc Đống đều có được điểm xuất phát cao hơn người bình thường rất nhiều, tiếc là bản thân bọn họ đều không có ý định tiến tới.

Đương nhiên, khi tuổi tác dần lớn, trong giới có thêm người mới, một vài người cũ nếm trải đủ rồi, kịp thời tỉnh ngộ, cố gắng phấn đấu, từ từ xa cách bọn họ.

“Ha ha…” Hoa Quốc Đống không chút để ý mà cười nói: “Người khác thì tôi không biết, chứ hai người bọn họ đấy hả, có thể làm được chuyện đứng đắn gì? Dạo này Khương thiếu bị cha quản chặt, trong nước không còn chỗ chứa nữa, phải chạy ra nước ngoài bài bạc, mới vừa về nước thôi.”

Dứt lời, Hoa Quốc Đống lại giới thiệu vài câu về người anh em tên Khương Thái Thanh với Diệp Lâm.

Khương Thái Thanh là một trong bốn thiếu Yến Kinh. Cha anh ta là nhân viên bộ ngoại giao, chức quan ngũ phẩm.

“Cậu ta cái gì cũng tốt, cũng rất tình nghĩa.” Hoa Quốc Đống nói: “Có điều, cậu ta rất nghiện cờ bạc, đã từng bị cha cậu ta đánh gãy hai chân, dù có ngồi xe lăn cũng chạy đi sòng bạc.”

“Không lâu trước đây, sau khi bị cha đánh cho một trận, cậu ta bỏ trốn ra nước ngoài. Tôi còn tưởng cậu ta sợ rồi, ai ngờ lại đánh bạc ở nước ngoài nữa.”

Nghe vậy, Bàng Văn Hiên không nhịn được cười mắng: “Chó không đổi được tính ăn phân!”

Đám ăn chơi trác táng xung quanh nghe vậy cũng cười ầm lên.

Còn Diệp Lâm thì cười khổ lắc đầu, cho rằng người này hết thuốc chữa rồi.

Anh nhìn đám người trẻ tuổi trước mắt, người này không đáng tin cậy hơn người kia, đa số đều sống nhờ vào sự che chở của bậc cha chú trong nhà, không ai có vẻ có thể làm được việc.

Bây giờ Diệp Lâm cảm thấy có chút hối hận khi định tìm bọn họ hợp tác.

Đám người này thật sự có thể hợp tác hay không đây?

“Tên nào nói bậy sao lưng tôi đấy? Tôi ở bên ngoài nghe thấy hết nha!”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, một người thanh niên đẹp trai, để tóc dài, ăn mặc hoa hòe loè loẹt đi vào.

Anh ta có một khuôn mặt đẹp trai và dáng người hoàn mỹ giống như người mẫu. Mẹ anh ta từng là diễn viên nổi tiếng, anh ta kế thừa được ngoại hình xinh đẹp của mẹ mình.

Anh ta chính là Khương Thái Thanh mà Hoa Quốc Đống vừa nhắc đến lúc nãy. Một anh chàng đẹp trai nghiện cờ bạc!

Ngay cả Diệp Lâm cũng phải thừa nhận anh ta đẹp trai chẳng kém gì mình.

“Haizz, thật sự là lãng phí cái vẻ đẹp trai kia!” Bàng Văn Hiên có chút ghen ghét mà lẩm bẩm.

Anh ta thầm nghĩ nếu mình có thể đẹp trai bằng một nửa Khương Thái Thanh thì đêm nào cũng sẽ đi làm chú rể, sao có thể dính tới bài bạc chứ?

“Bọn tôi đang nói xem cậu ở nước ngoài bài bạc thắng được bao nhiêu tiền?” Hoa Quốc Đống cười trêu ghẹo.

Nói thắng là nói cho dễ nghe thôi. Bởi vì ai hiểu biết Khương Thái Thanh, đều biết rằng vận may bài bạc của anh ta rất kém, chơi mười lần thua chín lần. Nếu anh ta có thể thắng thì có lẽ cha anh ta sẽ bớt đánh anh ta vài trận.

“Ha ha, coi thường anh đây hả?” Khương Thái Thanh cười tủm tỉm đi lên: “Chắc chắn là các cậu đang ngóng trông tôi thua sạch sẽ đúng không?”

“Không đâu, Khương thiếu!” Đám ăn chơi trác táng xung quanh sôi nổi nịnh bợ: “Bọn tôi đang ngóng trông anh bài bạc thắng để dẫn bọn tôi đi du lịch thế giới đấy mà!”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ai cũng biết rõ rằng Khương thiếu có tám phần là thua sạch sẽ ở nước ngoài rồi mới bất đắc dĩ quay về nước.

Bộp!

Khương Thái Thanh không nói lời nào, đập mạnh một tờ chi phiếu xuống bàn.

“Nhìn đi!”

Khương Thái Thanh ra hiệu cho mọi người cầm tờ chi phiếu lên xem cho kỹ.

“Mở to đôi mắt chó của các cậu ra xem giá trị con người hiện nay của anh đây là bao nhiêu!”

Mọi người vội vàng cầm tờ chi phiếu kia lên đếm số 0…

“Một trăm triệu…”

“Trời ạ! Đây là một tờ chi phiếu giá trị một trăm triệu!”

“Còn là một trăm triệu đô nữa! Trời ạ!”

Đám ăn chơi trác tác khó có thể tin mà nhìn về phía Khương Thái Thanh, thầm nghĩ có khi nào anh ta đổi vận rồi không?

“Để tôi nhìn xem!” Bàng Văn Hiên giật tờ chi phiếu lại xem kỹ, không nhịn được hít hà một hơi: “Một trăm triệu thật hả?”

“Cậu ra nước ngoài… cướp ngân hàng hả?”

Phụt!

Khương Thái Thanh mới vừa đắc ý dào dạt mà uống một ngụm rượu, nghe vậy liền giật mình phun ra ngoài.

Sau đó, anh ta tức giận mắng: “Cậu mới cướp ngân hàng, cả nhà cậu mới cướp ngân hàng đấy!”

“Là anh đây thắng trong sòng bạc!”

Hoa Quốc Đống và Diệp Lâm đều tò mò ghé lại nhìn.

Nếu chi phiếu không có vấn đề thì nó thật sự là một trăm triệu đô la!

“Sao cậu đổi vận hay vậy?” Hoa Quốc Đống không nhịn được cảm thán.

“Đúng vậy, rốt cuộc thì cậu làm sao mà thắng được nhiều tiền như vậy?” Đám người Bàng Văn Hiên hỏi tới tấp.

Khương Thái Thanh vui vẻ thoải mái uống rượu, không thèm trả lời.

“Uống đủ chưa? Mau nói đi!” Mọi người sốt ruột giục anh ta.

Lúc này, Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi: “Nghe nói cậu mới nhận một vị sư phụ?”

“À, phải rồi, suýt nữa là quên giới thiệu cho cậu biết!” Hoa Quốc Đống lại nghiêm túc mà giới thiệu Diệp Lâm cho Khương Thái Thanh.

Không ngờ Khương Thái Thanh lại cực kì lạnh nhạt, thậm chí có chút không coi ra gì.

“Sư phụ của cậu không giỏi!” Khương Thái Thanh cười thần bí: “Để tôi giới thiệu cho cậu sư phụ của tôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng long vượt ngục
Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom