• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vua mua sắm tam giới

  • vua-mua-sam-tam-gioi-180

Chương 180: Quyết định của ninh vỹ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81617.png

Xem ảnh 2
81617_2.png
Nhận thấy hành động của cậu, Thần Hi ngượng chín mặt, vội đẩy cậu ra, xấu hổ bảo: “Bên ngoài vẫn còn nhiều bệnh nhân lắm đó.”



Tuy cô đã làm những hành động thân mật ôm ôm ấp ấp này với Lý Hạo từ lâu, nhưng nếu phải thắm thiết trước mặt bao người như vậy, Thần Hi vẫn không được tự nhiên.



Lý Hạo ngượng ngập vuốt mũi, liếc thấy quả là bên ngoài có không ít các bà con cô bác đang dáo dác ngó vào quan sát trong này.



Mấy cái người thật thà này!




Có ai nhìn lén rõ ràng như thế không, có ai nhìn lén mà quang minh chính đại như thế không hả?

Vả lại, người trẻ người ta thân mật ôm ấp nhau thì có cái gì mà nhìn với chả lén!

Về nhà tìm hai bộ phim có hai người không mặc quần áo cưỡi3nhau của cái đảo quốc nào đó không phải còn kích thích hơn à?

Nhìn Thần Hi lách người rời đi, trong lòng Lý Hạo không nén được một tràng rên xiết, cảm thấy đôi lúc những người dân quê thật thà này chẳng đáng yêu tẹo nào.

“Cậu bình tĩnh một chút rồi hẵng ra ngoài nhé.”

Lúc ra tới cửa, Thần Hi bất chợt dừng chân, quay lại nhìn Lý Hạo, ngượng ngập cười bảo.

“Ờ...”

Lý Hạo thoáng chốc run người, sau đó cũng đưa mắt nhìn theo hướng ánh mắt của Thần Hi, mới nhận ra nơi tế nhị chính giữa hai chân mình đã nổi lên một đỉnh lều nhỏ, thế mà Lý Hạo lại vẫn không hề phát giác.

“Khụ khụ...”

Lý Hạo lúng túng hắng giọng mấy tiếng, hít một hơi thật sâu, đè cơn hăng máu trong bụng xuống, sau đó vuốt lại áo quần của mình. Bấy giờ2mới lần nữa quay bước ra cửa, tiếp tục chẩn bệnh cho người dân trong trấn.

Buổi khám bệnh miễn phí hôm nay kéo dài từ trưa đến tận khi trời đã nhá nhem tối mới kết thúc. Đa phần những người vốn chỉ có ý định đến thử xem sao đều đã nhận được thu hoạch hết sức thỏa mãn ở đây, người dân trong trấn ai nấy đều hân hoan vui mừng hệt như lễ tết.

Quả thật, bây giờ họ đã đến được thời điểm tốt lành, quốc gia giàu mạnh, cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng nếu không có một sức khỏe tốt, vậy thì dù tiền trong túi có nhiều hơn nữa cũng chẳng có mạng để hưởng thụ.

Nữa là lúc còn trẻ, đa phần những người này đều đã sống những ngày cực khổ. Thời tuổi trẻ phải dãi dầu sương gió, lại không có điều kiện chăm2sóc sức khỏe nên đến khi về già, hầu như ai cũng bệnh nọ bệnh kia.

Nhưng giờ thì tốt rồi, Tế Thế Đường của Lý Hạo mở cửa, ai nấy đều cảm nhận được tin vui đã tới, bệnh tật dai dẳng đeo bám họ bao năm cuối cùng cũng có chuyển biến tốt rõ ràng ngay ngày đầu tiên, nhờ có Lý Hạo. Cuối cùng họ cũng nhìn thấy hi vọng được chữa khỏi bệnh tật rồi.

Quả thật, bây giờ họ đã đến được thời điểm tốt lành, quốc gia giàu mạnh, cuộc sống hạnh phúc.



Nhưng nếu không có một sức khỏe tốt, vậy thì dù tiền trong túi có nhiều hơn nữa cũng chẳng có mạng để hưởng thụ.



Nữa là lúc còn trẻ, đa phần những người này đều đã sống những ngày cực khổ. Thời tuổi trẻ phải dãi dầu sương gió, lại không có điều kiện chăm9sóc sức khỏe nên đến khi về già, hầu như ai cũng bệnh nọ bệnh kia.



Nhưng giờ thì tốt rồi, Tế Thế Đường của Lý Hạo mở cửa, ai nấy đều cảm nhận được tin vui đã tới, bệnh tật dai dẳng đeo bám họ bao năm cuối cùng cũng có chuyển biến tốt rõ ràng ngay ngày đầu tiên, nhờ có Lý Hạo. Cuối cùng họ cũng nhìn thấy hi vọng được chữa khỏi bệnh tật rồi.



“Lý Hạo, đợi mấy ngày nữa cậu và Thần Hi về Minh Châu, tôi sẽ không về cùng hai người.”



Lúc người bệnh đã ra về gần hết, Ninh Vỹ nói với Lý Hạo và Thần Hi: “Tôi quyết định sẽ ở lại đây. Tế Thế Đường vừa mới thành lập, không có ai ở lại trông coi thì không ổn.”



“Liệu có thiệt thòi cho cậu quá không?”



Thực ra Lý Hạo cũng từng nghĩ tới4chuyện này, chỉ là cậu vẫn ngại nên chưa nói ra.



Nếu có thể, đương nhiên cậu rất vui vẻ ở lại, vừa có thể phấn đấu vực dậy Trung y vừa có thể báo đáp cho trấn nhỏ nơi đã dưỡng dục mình. Nhưng ở Minh Châu vẫn còn rất nhiều việc cần làm.



Cuộc chiến giá cả giữa Ngưng Chân Lộ, Ngưng Chân Dịch cùng với mỹ phẩm nước hoa hồng Mỹ Cơ của tập đoàn Hoa Vinh vẫn đang cạnh tranh đến dầu sôi lửa bỏng, rồi còn phải đi tìm người thân của mình với chị Liễu Ngọc Oanh, hơn nữa cậu vẫn chưa chính thức tốt nghiệp. Những chuyện này đều không thể không bỏ công suy xét, vậy nên tuy rất muốn nhưng cậu vẫn không thể ở lại.



“Thiệt thòi gì chứ?”



Ninh Vỹ cười lắc đầu: “Tôi biết cậu còn rất nhiều việc phải làm ở Minh Châu. Tôi còn biết, nếu chúng ta muốn phát triển mở rộng Tế Thế Đường ra phạm vi cả nước thì giai đoạn đầu cần phải bỏ vào một khoản đầu tư khổng lồ. Không đủ tiền và quan hệ, tất cả sẽ chỉ là nói chơi.”



Dứt lời, anh ta lại cười khổ, tiếp: “Tuy chúng tôi không thiếu tiền, nhưng vướng phải hiệp ước với mấy ông già bảo thủ trong Y Vương Cốc nên cũng không sao giúp cậu về mặt kinh tế được, thứ có thể giúp cũng chỉ có một thân y thuật này. Tôi tự nguyện ở lại đây, không thiệt thòi gì hết.”



“Người anh em!”



Sự thấu hiểu và tự giác của Ninh Vỹ khiến Lý Hạo rất cảm động. Cậu vỗ mạnh mấy cái lên vai anh ta, tiếp lời: “Chỉ là dựa vào mỗi mình cậu thì cũng không ổn. Cậu xem, ngày nào cậu cũng phải đến đây khám bệnh miễn phí một thời gian, về sau nên dành ra ít thời gian để bồi dưỡng mấy đứa bé có thiên phú, có hứng thú với Trung y.”



“Yên tâm đi, tôi hiểu.”



Ninh Vỹ gật đầu đáp: “Không có thế hệ mới để thay vào, Trung y cũng chỉ như lục bình không rễ trôi sông. Tôi sẽ để ý bồi dưỡng bọn nhỏ.”



“Đến lúc đó cần gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”



Lý Hạo gật đầu đồng ý. Ninh Vỹ cũng là một nhân tài hiếm có. Ông cụ Ninh Ỷ Thiên để anh ta tới giúp đỡ mình, thật sự đã giúp cậu có thêm một trợ lực lớn.



“Chú Chu, bọn con về rồi này.”



Sau khi rời khỏi Tế Thế Đường, Lý Hạo quay về cô nhi viện, đúng lúc nhìn thấy vị Viện trưởng già đang được Chu Chí Cương cho uống thuốc.



Có Lý Hạo châm cứu, lại thêm đơn thuốc được Ninh Vỹ kê cho, nom sắc mặt Viện trưởng Chu đã tốt hơn trông thấy, không còn yếu ớt như khi vừa được giải cứu đưa về nữa.



“Tiểu Hạo, về là tốt rồi, về là tốt rồi.”



Trông thấy Lý Hạo, Viện trưởng Chu đang nằm trên giường thân thiết ngồi dậy, kéo tay Lý Hạo sang, nhìn cậu với nét mặt hiền từ.



“Ha ha, ha ha, khá lắm, con khá lắm!”



Tuy bây giờ ông đau ốm liệt giường nhưng cũng đã được nghe nói về việc Lý Hạo trừng trị tay họ Kim lừa đời lấy tiếng, sau đó còn khai trương Tế Thế Đường tạo phúc cho người dân, nỗi lo trong lòng cũng vơi đi phần nào.



“Năm đó, lúc ta và Đình Nhi nhặt được con, con đã sắp chết vì lạnh rồi. Lúc đó ta còn lo không biết con có sống nổi không.”



Người già thường hay hồi tưởng những chuyện đã qua. Viện trưởng Chu kéo tay Lý Hạo, hốc mắt đã ươn ướt, khóe miệng lại nhoẻn cười: “Tốt lắm! Bây giờ Tiểu Hạo của chúng ta có tiền đồ rồi, chú Chu vui lắm, vui nhiều lắm!”



“Chú Chu, bọn con đều sẽ tốt cả mà. Chú cũng nên chăm sóc xương cốt cơ thể mình thật tốt, ngày sau còn phải hưởng phúc với con nữa đó!”



Lý Hạo siết chặt tay Viện trưởng, giờ cậu đã khôn lớn, người đàn ông này cũng đã già nua. Tuy Viện trưởng Chu và cậu không máu mủ ruột rà gì, nhưng lại có ân cứu mạng và dưỡng dục cậu, đây là việc dù không nói Lý Hạo cũng không bao giờ quên.



“Đình Nhi đâu? Sao năm nay con bé không về cùng con?



Dường như Viện trưởng Chu lại vừa nhớ ra gì đó, bèn hỏi.



“Năm nay Bành Đình ở lại nước ngoài để làm cho xong luận văn và thực tập nên không rút thời gian về nước được. Nhưng đợi cậu ấy về nước thì nhất định sẽ về chơi với chú nhiều hơn.”



Lý Hạo mỉm cười giải thích.



“Được, đều có tiền đồ cả, các con đều là những đứa trẻ ngoan.”



Viện trưởng Chu gật đầu mỉm cười, sau đó lại liếc mắt qua Chu Chí Cương vẫn im lặng đứng bên một cái, nét mặt trầm buồn.



Đám trẻ ông nhận nuôi đều là những đứa rất khá, nhưng duy độc đứa con trai ruột này thì lại chẳng ra trò trống gì.



Nhận thấy sự biến hóa trên nét mặt vị Viện trưởng già, trong lòng Lý Hạo khẽ động, bèn kéo tay ông, bảo: “Chú Chu, qua mấy ngày nữa, con định để Chu Chí Cương đi cùng con về Minh Châu luôn. Đến lúc đó sắp xếp cho anh ấy một công việc, tính ra vẫn hơn để vô công rồi nghề ở nhà thế này.”



“Thật sao?”



Nghe thấy lời này, ánh mắt Viện trưởng Chu thoắt chốc bừng sáng, nét mặt Chu Chí Cương cũng nhuốm vẻ vui mừng không dám tin.



“Đương nhiên là thật ạ!”



Lý Hạo gật đầu, đáp chắc nịch.



“Chí Cương, mau, mau cúi xuống cám ơn Tiểu Hạo đi con!”



Viện trưởng Chu vui vẻ ra mặt, lại nhìn sang đứa con trai vẫn đứng ngây ra đó của mình, vội vàng thúc giục.



“Cám ơn Tiểu Hạo, cám ơn Tiểu Hạo.”



Chu Chí Cương không đáp lời nào, đã lập túc cúi người ba cái liền với Lý Hạo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom