Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-178
Chương 178: Huyền hồ ti đổi chủ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Sau khi có người đứng ra, những người dân trong trấn cũng đều gật gù đồng tình.
Thấy mọi người như vậy, gương mặt tên bác sĩ Kim cũng lộ sự vui vẻ, cười lạnh nói: “Hừ! Đúng là trẻ con không biết gì, lại còn đố kị với danh tiếng của tôi, muốn bôi đen tôi à! Thật đúng là không biết trời cao đất dày! Không ngờ ánh mắt mọi người thông thấu như vậy chứ gì?”
Nghe những lời của đám đông bên dưới, trong lòng Lý Hạo vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Chốc lát sau, Lý Hạo rút tay về, mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt mình, nói: “Bây giờ anh hít thở thử đi, xem xem mũi mình có còn bị nghẹt nữa không?”
“Hết rồi! Hết nghẹt rồi!”
Người3đàn ông ra sức hít liền mấy hơi thật dài, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh bạn, cậu giỏi thật đấy.”
“Sau này, khi bị nghẹt mũi mọi người đều có thể tự xoa bóp hai bên cánh mũi mình để chữa trị được. Chỉ là mọi người chưa từng học Trung y chính quy, hiệu quả có thể không được tốt như tôi làm, nhưng chắc chắn vẫn có thể khiến triệu chứng thuyên giảm.”
Lý Hạo lại rút một cây châm bạc ở bên hông ra, nói tiếp: “Nếu anh tin tưởng tôi, vậy tiếp theo tôi muốn mượn anh để làm một ví dụ, chứng minh rằng chữa bệnh bằng phương pháp Trung y không cần phải chịu đựng lâu dài.”
Lý Hạo ngừng lại một lát, lạnh lùng quét nhìn tay bác sĩ Kim ra vẻ2nghiêm túc đạo mạo bên cạnh: “Hơn nữa! Chữa bệnh bằng Trung y nhất định phải mất thời gian rất lâu, đây hoàn toàn là chuyện vớ vẩn không căn cứ bằng chứng.”
Dứt lời, cậu bước chân ra khỏi phòng, đi đến trước mặt người vừa đứng ra nói giúp tay họ Kim kia, mỉm cười hỏi người đó: “Tôi thấy trong mắt anh có tia máu, nói chuyện mang giọng mũi rất nặng.”
Vừa nói, Lý Hạo vừa vươn tay áp lên trên trán anh ta một lúc, sau đó tiếp lời: “Hơn nữa trán anh còn hơi âm ấm, chắc chắn đã bị chứng phong hàn khá nghiêm trọng rồi.”
Nói xong, Lý Hạo không nhiều lời thêm nữa, hai tay áp lại chà xát vào nhau, xát tới khi ngón tay hơi nóng lên mới duỗi tay áp2lên hai bên cánh mũi của anh ta, ngón tay thầm vận sức, bắt đầu xoa bóp nhịp nhàng.
Lúc mới bắt đầu, người đàn ông này còn có vẻ kinh ngạc và kháng cự rõ ràng, nhưng chỉ một lát sau, cùng với sự xoa bóp của Lý Hạo, vẻ kháng cự của người này đã bớt đi rõ ràng, nét mặt lại còn lộ ra đôi chút ngạc nhiên.
Giận vì cậu có lòng tốt vạch trần chân tướng cho họ, kết quả những người này lại còn giúp ngược lại người xấu.
Cười vì lòng dạ những người dân nơi trấn nhỏ này thật sự quá chân chất lương thiện, cũng thật sự quá dễ bị che mắt.
“Bà con, không dối gạt mọi người, ba người chúng tôi đều là người học Trung y.”
Lý Hạo lên tiếng giải9thích: “Chính bởi vì sau khi một người bạn của chúng tôi đến đây mua thuốc về, chúng tôi mới phát hiện ra dường như cậu ấy đã bị lừa nên mới tới đây thăm dò một phen.”
Nói xong, trong ánh mắt ngờ vực của những người dân trong sảnh, Lý Hạo nói tiếp: “Mọi người đều cho rằng Trung y thời nay rất tốn kém, chuyện này chỉ là lừa gạt người ta thôi. Bây giờ đất nước đã đang đề cao chú trọng việc bảo vệ môi trường và trồng cây gây rừng, nữa là các loại cây cỏ làm thuốc cũng ngày càng được quan tâm hơn, một số cây thuốc mà bình thường chúng tôi hay dùng để chữa bệnh hoàn toàn không phải vật quý hiếm gì.”
“Hết rồi! Hết nghẹt rồi!”
Người đàn ông ra4sức hít liền mấy hơi thật dài, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh bạn, cậu giỏi thật đấy.”
“Sau này, khi bị nghẹt mũi mọi người đều có thể tự xoa bóp hai bên cánh mũi mình để chữa trị được. Chỉ là mọi người chưa từng học Trung y chính quy, hiệu quả có thể không được tốt như tôi làm, nhưng chắc chắn vẫn có thể khiến triệu chứng thuyên giảm.”
Lý Hạo lại rút một cây châm bạc ở bên hông ra, nói tiếp: “Nếu anh tin tưởng tôi, vậy tiếp theo tôi muốn mượn anh để làm một ví dụ, chứng minh rằng chữa bệnh bằng phương pháp Trung y không cần phải chịu đựng lâu dài.”
“Được, được.”
Lý Hạo trước là chữa khỏi cho Ninh Vỹ, sau là tự tay chữa khỏi chứng nghẹt mũi cho anh ta, bây giờ người đàn ông này đã không còn bất cứ hoài nghi nào đối với y thuật của cậu.
“Thả lỏng.”
Lý Hạo lại rút ra thêm một cây châm nữa. Để tạo dựng thanh danh cho Trung y, Lý Hạo đã quyết phải cống hiến chút sức lực, thế là thi triển luôn châm pháp hỏa hành. Dòng nước nóng hừng hực thông qua đầu châm truyền vào trong cơ thể người đàn ông, đồng thời cũng khơi dậy dương khí đã bị phong hàn đè ép xuống trong cơ thể anh ta.
“Âm ấm, ấm quá.”
Theo động tác xuống châm của Lý Hạo, người đàn ông cứ chốc chốc lại cau mày, chốc chốc lại nhẹ giọng rên rỉ.
“Nóng quá.”
Lý Hạo không nói một lời. Đợi qua hai phút sau, người đàn ông lại bất ngờ la lên, những chỗ da được Lý Hạo châm cứu đã là màu đỏ sậm, đến cả da dẻ toàn thân cũng đang ửng dần lên.
“Thật là thần kì, thật là thần kì.”
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, nhưng người trong nghề thì lại nhìn cách thức.
Tuy các bệnh nhân đứng xem đều không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng Ninh Vỹ vốn nghịch châm lớn lên bên cạnh thì chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra sự thần diệu trong châm pháp của Lý Hạo, quả thật chính là đỉnh cao!
“Được rồi.”
Lý Hạo rút châm ra, lúc này toàn thân người đàn ông nọ đã mồ hôi như tắm.
“Không váng đầu chứ? Chân tay vẫn có thể hoạt động được chứ?”
Lý Hạo buông một hơi dài: “Tôi đã trừ đi toàn bộ khí lạnh trong người anh qua mồ hôi tiết ra. Bây giờ mau tranh thủ về nhà sớm tắm rửa cho sạch sẽ đi, đừng để mắc bệnh thêm lần nữa là được.”
“Cám ơn cậu, cám ơn cậu!”
Người đàn ông thử vận động cơ thể một lát, thấy người mình thật sự đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều liền cảm động khom người với Lý Hạo mấy cái liền.
“Các vị xem, từ đầu đến cuối, tôi còn chưa dùng đến mười phút đúng không?”
Lý Hạo quay người lại đối mặt với những bệnh nhân khác, lại nói: “Mọi người, bây giờ hẳn các vị đã rõ rằng các vị vẫn luôn bị người ta lừa gạt, chẳng thế lại còn cảm động giúp đỡ kẻ đã lừa mình rồi chứ?”
“Bác sĩ Kim!”
“Ông trả tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi lại đây.”
“Đồ mặt người dạ thú!”
Mọi người đã hoàn toàn tin lời Lý Hạo. Tức khắc, đám đông giận dữ chuyển hết lửa giận của mình sang bác sĩ Kim đang hoảng hốt lo sợ.
“Đừng, tôi xin lỗi, đừng đánh, đừng đánh mà.”
Thấy người dân kích động như vậy, tay họ Kim chỉ có thể ôm đầu tránh né.
Trong cô nhi viện, Lý Hạo nhìn ông thầy Kim trong bộ dạng ủ rũ chán đời, bước tới trước mặt lão, đẩy một tập hợp đồng sang: “Ông kí vào hợp đồng này, chuyển nhượng Huyền Hồ Ti cho tôi, tôi sẽ tha cho ông rời khỏi đây, không bắt ông dẫn về đồn nữa.”
Nói xong, thấy họ Kim vẫn còn băn khoăn do dự, Lý Hạo bỏ nhỏ thêm: “Tin tôi đi, lấy quan hệ của tôi, chỉ tính trên số tiền khổng lồ ông lừa được bao năm nay, có bắt ông vào bóc lịch mười mấy hai chục năm cũng không phải việc gì khó.”
Nghe lời này của Lý Hạo, tay họ Kim sợ hãi run người. Đứng trước tự do và tiền tài, cuối cùng lão vẫn chọn cái đầu tiên.
Thấy họ Kim đã kí tên mình lên hợp đồng, Lý Hạo hài lòng gật đầu, lại hất cằm về phía cửa, nhếch môi nói: “Cút đi.”
“Ninh Vỹ, nếu anh đã quyết, vậy cái này giao cho anh.”
Lý Hạo đưa hợp đồng trong tay mình cho Ninh Vỹ, sau đó đứng dậy gọi một cú điện thoại cho cảnh sát.
Họ Kim lừa gạt những người dân nông thôn bao năm như vậy, Lý Hạo tuyệt không thể bỏ qua cho lão.
Đối với kẻ tiểu nhân lừa gạt người dân bao năm nay như lão, dù có tha cho lão chỉ một lần thì Lý Hạo tin, đến cả thượng đế cũng sẽ không tha thứ cho cậu.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau khi có người đứng ra, những người dân trong trấn cũng đều gật gù đồng tình.
Thấy mọi người như vậy, gương mặt tên bác sĩ Kim cũng lộ sự vui vẻ, cười lạnh nói: “Hừ! Đúng là trẻ con không biết gì, lại còn đố kị với danh tiếng của tôi, muốn bôi đen tôi à! Thật đúng là không biết trời cao đất dày! Không ngờ ánh mắt mọi người thông thấu như vậy chứ gì?”
Nghe những lời của đám đông bên dưới, trong lòng Lý Hạo vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Chốc lát sau, Lý Hạo rút tay về, mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt mình, nói: “Bây giờ anh hít thở thử đi, xem xem mũi mình có còn bị nghẹt nữa không?”
“Hết rồi! Hết nghẹt rồi!”
Người3đàn ông ra sức hít liền mấy hơi thật dài, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh bạn, cậu giỏi thật đấy.”
“Sau này, khi bị nghẹt mũi mọi người đều có thể tự xoa bóp hai bên cánh mũi mình để chữa trị được. Chỉ là mọi người chưa từng học Trung y chính quy, hiệu quả có thể không được tốt như tôi làm, nhưng chắc chắn vẫn có thể khiến triệu chứng thuyên giảm.”
Lý Hạo lại rút một cây châm bạc ở bên hông ra, nói tiếp: “Nếu anh tin tưởng tôi, vậy tiếp theo tôi muốn mượn anh để làm một ví dụ, chứng minh rằng chữa bệnh bằng phương pháp Trung y không cần phải chịu đựng lâu dài.”
Lý Hạo ngừng lại một lát, lạnh lùng quét nhìn tay bác sĩ Kim ra vẻ2nghiêm túc đạo mạo bên cạnh: “Hơn nữa! Chữa bệnh bằng Trung y nhất định phải mất thời gian rất lâu, đây hoàn toàn là chuyện vớ vẩn không căn cứ bằng chứng.”
Dứt lời, cậu bước chân ra khỏi phòng, đi đến trước mặt người vừa đứng ra nói giúp tay họ Kim kia, mỉm cười hỏi người đó: “Tôi thấy trong mắt anh có tia máu, nói chuyện mang giọng mũi rất nặng.”
Vừa nói, Lý Hạo vừa vươn tay áp lên trên trán anh ta một lúc, sau đó tiếp lời: “Hơn nữa trán anh còn hơi âm ấm, chắc chắn đã bị chứng phong hàn khá nghiêm trọng rồi.”
Nói xong, Lý Hạo không nhiều lời thêm nữa, hai tay áp lại chà xát vào nhau, xát tới khi ngón tay hơi nóng lên mới duỗi tay áp2lên hai bên cánh mũi của anh ta, ngón tay thầm vận sức, bắt đầu xoa bóp nhịp nhàng.
Lúc mới bắt đầu, người đàn ông này còn có vẻ kinh ngạc và kháng cự rõ ràng, nhưng chỉ một lát sau, cùng với sự xoa bóp của Lý Hạo, vẻ kháng cự của người này đã bớt đi rõ ràng, nét mặt lại còn lộ ra đôi chút ngạc nhiên.
Giận vì cậu có lòng tốt vạch trần chân tướng cho họ, kết quả những người này lại còn giúp ngược lại người xấu.
Cười vì lòng dạ những người dân nơi trấn nhỏ này thật sự quá chân chất lương thiện, cũng thật sự quá dễ bị che mắt.
“Bà con, không dối gạt mọi người, ba người chúng tôi đều là người học Trung y.”
Lý Hạo lên tiếng giải9thích: “Chính bởi vì sau khi một người bạn của chúng tôi đến đây mua thuốc về, chúng tôi mới phát hiện ra dường như cậu ấy đã bị lừa nên mới tới đây thăm dò một phen.”
Nói xong, trong ánh mắt ngờ vực của những người dân trong sảnh, Lý Hạo nói tiếp: “Mọi người đều cho rằng Trung y thời nay rất tốn kém, chuyện này chỉ là lừa gạt người ta thôi. Bây giờ đất nước đã đang đề cao chú trọng việc bảo vệ môi trường và trồng cây gây rừng, nữa là các loại cây cỏ làm thuốc cũng ngày càng được quan tâm hơn, một số cây thuốc mà bình thường chúng tôi hay dùng để chữa bệnh hoàn toàn không phải vật quý hiếm gì.”
“Hết rồi! Hết nghẹt rồi!”
Người đàn ông ra4sức hít liền mấy hơi thật dài, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh bạn, cậu giỏi thật đấy.”
“Sau này, khi bị nghẹt mũi mọi người đều có thể tự xoa bóp hai bên cánh mũi mình để chữa trị được. Chỉ là mọi người chưa từng học Trung y chính quy, hiệu quả có thể không được tốt như tôi làm, nhưng chắc chắn vẫn có thể khiến triệu chứng thuyên giảm.”
Lý Hạo lại rút một cây châm bạc ở bên hông ra, nói tiếp: “Nếu anh tin tưởng tôi, vậy tiếp theo tôi muốn mượn anh để làm một ví dụ, chứng minh rằng chữa bệnh bằng phương pháp Trung y không cần phải chịu đựng lâu dài.”
“Được, được.”
Lý Hạo trước là chữa khỏi cho Ninh Vỹ, sau là tự tay chữa khỏi chứng nghẹt mũi cho anh ta, bây giờ người đàn ông này đã không còn bất cứ hoài nghi nào đối với y thuật của cậu.
“Thả lỏng.”
Lý Hạo lại rút ra thêm một cây châm nữa. Để tạo dựng thanh danh cho Trung y, Lý Hạo đã quyết phải cống hiến chút sức lực, thế là thi triển luôn châm pháp hỏa hành. Dòng nước nóng hừng hực thông qua đầu châm truyền vào trong cơ thể người đàn ông, đồng thời cũng khơi dậy dương khí đã bị phong hàn đè ép xuống trong cơ thể anh ta.
“Âm ấm, ấm quá.”
Theo động tác xuống châm của Lý Hạo, người đàn ông cứ chốc chốc lại cau mày, chốc chốc lại nhẹ giọng rên rỉ.
“Nóng quá.”
Lý Hạo không nói một lời. Đợi qua hai phút sau, người đàn ông lại bất ngờ la lên, những chỗ da được Lý Hạo châm cứu đã là màu đỏ sậm, đến cả da dẻ toàn thân cũng đang ửng dần lên.
“Thật là thần kì, thật là thần kì.”
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, nhưng người trong nghề thì lại nhìn cách thức.
Tuy các bệnh nhân đứng xem đều không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng Ninh Vỹ vốn nghịch châm lớn lên bên cạnh thì chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra sự thần diệu trong châm pháp của Lý Hạo, quả thật chính là đỉnh cao!
“Được rồi.”
Lý Hạo rút châm ra, lúc này toàn thân người đàn ông nọ đã mồ hôi như tắm.
“Không váng đầu chứ? Chân tay vẫn có thể hoạt động được chứ?”
Lý Hạo buông một hơi dài: “Tôi đã trừ đi toàn bộ khí lạnh trong người anh qua mồ hôi tiết ra. Bây giờ mau tranh thủ về nhà sớm tắm rửa cho sạch sẽ đi, đừng để mắc bệnh thêm lần nữa là được.”
“Cám ơn cậu, cám ơn cậu!”
Người đàn ông thử vận động cơ thể một lát, thấy người mình thật sự đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều liền cảm động khom người với Lý Hạo mấy cái liền.
“Các vị xem, từ đầu đến cuối, tôi còn chưa dùng đến mười phút đúng không?”
Lý Hạo quay người lại đối mặt với những bệnh nhân khác, lại nói: “Mọi người, bây giờ hẳn các vị đã rõ rằng các vị vẫn luôn bị người ta lừa gạt, chẳng thế lại còn cảm động giúp đỡ kẻ đã lừa mình rồi chứ?”
“Bác sĩ Kim!”
“Ông trả tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi lại đây.”
“Đồ mặt người dạ thú!”
Mọi người đã hoàn toàn tin lời Lý Hạo. Tức khắc, đám đông giận dữ chuyển hết lửa giận của mình sang bác sĩ Kim đang hoảng hốt lo sợ.
“Đừng, tôi xin lỗi, đừng đánh, đừng đánh mà.”
Thấy người dân kích động như vậy, tay họ Kim chỉ có thể ôm đầu tránh né.
Trong cô nhi viện, Lý Hạo nhìn ông thầy Kim trong bộ dạng ủ rũ chán đời, bước tới trước mặt lão, đẩy một tập hợp đồng sang: “Ông kí vào hợp đồng này, chuyển nhượng Huyền Hồ Ti cho tôi, tôi sẽ tha cho ông rời khỏi đây, không bắt ông dẫn về đồn nữa.”
Nói xong, thấy họ Kim vẫn còn băn khoăn do dự, Lý Hạo bỏ nhỏ thêm: “Tin tôi đi, lấy quan hệ của tôi, chỉ tính trên số tiền khổng lồ ông lừa được bao năm nay, có bắt ông vào bóc lịch mười mấy hai chục năm cũng không phải việc gì khó.”
Nghe lời này của Lý Hạo, tay họ Kim sợ hãi run người. Đứng trước tự do và tiền tài, cuối cùng lão vẫn chọn cái đầu tiên.
Thấy họ Kim đã kí tên mình lên hợp đồng, Lý Hạo hài lòng gật đầu, lại hất cằm về phía cửa, nhếch môi nói: “Cút đi.”
“Ninh Vỹ, nếu anh đã quyết, vậy cái này giao cho anh.”
Lý Hạo đưa hợp đồng trong tay mình cho Ninh Vỹ, sau đó đứng dậy gọi một cú điện thoại cho cảnh sát.
Họ Kim lừa gạt những người dân nông thôn bao năm như vậy, Lý Hạo tuyệt không thể bỏ qua cho lão.
Đối với kẻ tiểu nhân lừa gạt người dân bao năm nay như lão, dù có tha cho lão chỉ một lần thì Lý Hạo tin, đến cả thượng đế cũng sẽ không tha thứ cho cậu.
Bình luận facebook