Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-179
Chương 179: Tế thế đường xem bệnh miễn phí
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dù sao, bước đầu tiên này có bắt đầu từ đâu thì cũng không thể thiếu, cớ gì không chọn luôn trấn nhỏ nơi Lý Hạo lớn lên từ nhỏ đến lớn này?
Mà mấy người dân được tận mắt chứng kiến y thuật thần kì của Lý Hạo ngày hôm đó, đã trở thành quảng cáo sống chân thật của đám Lý Hạo. Họ không hề quảng cáo hay tuyên truyền gì, những người này đã tự giác khen Lý Hạo không tiếc lời trước mặt người thân bạn bè của mình.
Tiệm mới không khí mới, đồng thời đây cũng là bước khởi điểm đầu tiên của họ, vậy nên Lý Hạo cũng tìm người đổi bảng hiệu của Huyền Hồ Ti lại, sửa tên thành Tế Thế Đường!
Hành y cứu đời, vốn chính là bổn phận của người theo nghề y. Nhưng Lý Hạo3cảm thấy chỉ hành y (huyền hồ) thôi thì chưa đủ. Nếu tách đôi hai cụm này ra, vậy mấu chốt cũng phải là hai chữ cứu đời (tế thế) ở sau mới phải.
Ba người Lý Hạo, Thần Hi và Ninh Vỹ chia ra làm ba bàn coi bệnh khác nhau. Trong ba người, y thuật của Lý Hạo đã sớm vượt lên cả thiên hạ; Ninh Vỹ thì là truyền nhân xuất sắc nhất của châm vương nhất mạch trong Y Vương Cốc, được xưng là tiểu châm vương, y thuật cũng tương đương; còn Thần Hi cũng sống trong núi Chung Nam để chữa bệnh từ nhỏ, cả thời thơ ấu chỉ có thể làm bạn với y lý dược lý Trung y, mưa dầm thấm đất, y thuật cũng thuộc dạng trò giỏi hơn thầy.
Bất cứ ai trong ba người2này, đi ra ngoài cũng là nhân tài một mình đảm đương một phía.
“Bác à, mấy năm nay bác không chú ý tới bệnh chân của mình, ngâm nước lạnh nhiều quá nên đã tạo thành bệnh mãn tính rồi.”
Thần Hi nhìn cánh tay có những đường gân đã nổi lên khỏi da như những con giun ngang dọc của ông lão trước mắt, mỉm cười nói: “Bác đừng lo. Cháu kê cho bác một phương thuốc, bác bốc thuốc về đun bằng lửa nhỏ, sau đó dùng vải hoặc khăn lông bọc bã thuốc lại đắp lên chỗ đau, không quá một tuần là sẽ có chuyển biến tốt thôi.”
“Được, được.”
Tế Thế Đường!
Cả Ninh Vỹ và Thần Hi đều cảm thấy cái tên này rất hay. Sau khi quyết định xong xuôi, sự việc này cứ thế được định đoạt.
Đợi đến khi tìm2được thợ làm lại bảng hiệu xong rồi, Huyền Hồ Ti ban đầu đã hoàn toàn thay hình đổi dạng. Trong ánh mắt chú mục vừa tò mò vừa mong đợi của những người dân trong trấn nhỏ, Tế Thế Đường vang danh Trung y ngày sau đã nhú mầm non đầu tiên để từng bước phát triển thành một gốc đại thụ cao tận trời ở ngay nơi này.
“Đa tạ sự nhiệt tình của mọi người!”
Lý Hạo đứng trước cổng lớn của Tế Thế Đường, nhìn ra cảnh tượng đầu người chi chít phía ngoài, mỉm cười cất tiếng: “Mời mọi người xếp hàng theo trật tự. Chúng tôi khám bệnh từ thiện, hoàn toàn không thu bất cứ chi phí khám chữa nào, trừ phi có ai muốn mua thuốc về mới thu một chút phí cơ bản nhất.”
“Cháu à, mau bắt9đầu đi!”
Lý Hạo vừa nói xong, phía dưới đã có người nhìn Lý Hạo lớn lên từ bé không kịp đợi la lớn.
Những người dân trong trấn nhỏ đều rất chất phác. Lý Hạo xuất thân từ nơi này, bây giờ giỏi giang quay về, mấy người biết cậu từ thế hệ trước đều cảm thấy mình được vẻ vang lây nên hôm nay cũng cất công tới để cổ vũ.
“Từng người một, từng người một thôi!”
Giờ đã là nghỉ hè, đám trẻ con trong cô nhi viện đều chạy tới phụ giúp. Tuy bọn trẻ còn nhỏ tuổi nhưng đứa nào đứa nấy đều lanh lợi hiểu chuyện, dáng vẻ hệt như ông cụ, bà cụ non đứng ra chỉnh lại hàng lối. Lời trẻ con không cố kị, những người dân thật thà trong trấn cũng không chấp nhặt với bọn nó làm4gì. Mọi người tự giữ trật tự, hiệu quả tốt ngoài mong đợi.
Bất cứ ai trong ba người này, đi ra ngoài cũng là nhân tài một mình đảm đương một phía.
“Bác à, mấy năm nay bác không chú ý tới bệnh chân của mình, ngâm nước lạnh nhiều quá nên đã tạo thành bệnh mãn tính rồi.”
Thần Hi nhìn cánh tay có những đường gân đã nổi lên khỏi da như những con giun ngang dọc của ông lão trước mắt, mỉm cười nói: “Bác đừng lo. Cháu kê cho bác một phương thuốc, bác bốc thuốc về đun bằng lửa nhỏ, sau đó dùng vải hoặc khăn lông bọc bã thuốc lại đắp lên chỗ đau, không quá một tuần là sẽ có chuyển biến tốt thôi.”
“Được, được.”
Ông lão vội gật đầu, sau đó lại tựa như nhớ ra gì đó, có vẻ khó xử hỏi: “Cô bé à, nhưng tiền thuốc có đắt không thế? Nếu thuốc mà đắt, thì...”
“Ông à, ông cứ yên tâm đi. Tế Thế Đường bọn con lập ra để giúp đỡ mọi người, sẽ không kê giá bậy bạ như bác sĩ Kim lúc trước đâu. Phương thuốc con kê cho ông này, bốc lượng thuốc cho một tuần cũng chỉ hơn một trăm tệ thôi.”
Thấy ông lão cứ muốn nói lại thôi, Thần Hi mềm giọng trấn an.
“Hả, vậy thì tốt, tốt quá rồi.”
Nghe thấy lời này, ông lão thở phào một hơi. Trước kia, nếu được bác sĩ Kim cho thuốc, bất kể loại thuốc gì thì lượng dùng trong một tuần nói ít cũng phải ngàn tệ trở lên.
Nhưng bây giờ lại chỉ cần một phần mười giá đó đã mua được thuốc, việc này quả khiến ông lão vui vẻ không ngờ.
“Chị này, bệnh phụ khoa của chị, em...”
Lý Hạo nhìn người phụ nữ trước mặt, sắc mặt thoáng chút bối rối, nghĩ ngợi một hồi mới nói: “Nếu chị không ngại thì có thể vào phòng trong để em châm cứu.”
“Không, không ngại.”
Người phụ nữ ngượng ngập cúi đầu, khẽ cắn môi đứng lên đi theo Lý Hạo vào phòng trong.
Vén mép váy của người phụ nữ nọ lên, Lý Hạo nhìn cảnh xuân sắc hút hồn trước mắt, hít sâu một hơi, cố khiến mình bình tĩnh rồi vạch khoảng rừng rậm lông kia ra, tay rút một cây ngân châm, vững, nhanh, chuẩn cắm thẳng vào huyệt hội âm thần bí của chị ta.
Trong Trung y có một câu nói, rằng “Cổng trời thường mở, cửa đất thường đóng”, cửa đất trong câu đó chính là chỉ huyệt hội âm.
Sau khi chẩn mạch cho người phụ nữ này, Lý Hạo nhận ra trong cơ thể chị ta có hàn khí tích lũy rất sâu, đoán chắc do lúc bé không chú ý, sau này sinh con, lúc trong tháng cũng không chăm sóc tốt nên mới tạo thành chứng cung hàn nghiêm trọng như vậy.
Tuy hiện tại bệnh vẫn chưa quá nghiêm tọng, nhưng khí lạnh ẩm thấp chính là nguồn cơn trăm bệnh. Nếu còn tiếp tục không chữa trị, nhiều khả năng bệnh tình sẽ chuyển biến xấu.
Huyệt hội âm có thể khép kín địa cung trên cơ thể con người, ngăn không cho dương khí tiết ra. Hơn nữa Lý Hạo còn dùng châm pháp hỏa hành để thúc đẩy tính dương trong cơ thể chị ta.
“Ưm...”
Từng dòng nước ấm tuôn ra từ chỗ kín, mang tới cảm giác tê dại khiến chị ta không nén được tiếng rên rỉ, cảm giác người như nhũn ra, không thể không dùng một tay vịn ghế, một tay bất giác bấu lấy vai Lý Hạo.
“Khụ khụ, xong rồi.”
Qua chừng năm phút sau, Lý Hạo rút tay về, đứng dậy, nhìn người phụ nữ với gương mặt ửng hồng nọ, vuốt mũi nói: “Không còn vấn đề gì nữa rồi, chỉ là về sau vẫn nên chú ý chăm sóc một chút. Mỗi tháng có mấy ngày đặc biệt, nhất định không được dùng đồ lạnh.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Người phụ nữ cúi đầu, đáp lại một tiếng lí nhí, sau đó ngượng ngùng đứng dậy rảo bước ra khỏi phòng.
Chị cảm thấy nơi giữa hai chân mình vẫn còn một chút cảm giác khác thường, phải nhanh chóng về nhà rửa ráy cho sạch sẽ .
“Lý đại phu, hôm nào rảnh rỗi cũng chữa cho tôi như thế nhé.”
Lý Hạo vừa mới thu mắt hồi thần, một giọng nói quen thuộc đã đột nhiên vang lên sau lưng.
Cậu ngoảnh lại nhìn, thấy Thần Hi đã khoanh tay đứng dựa nghiêng vào cửa nhìn cậu không biết từ bao giờ, khóe miệng ẩn hiện một đường cong vô hình...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mà mấy người dân được tận mắt chứng kiến y thuật thần kì của Lý Hạo ngày hôm đó, đã trở thành quảng cáo sống chân thật của đám Lý Hạo. Họ không hề quảng cáo hay tuyên truyền gì, những người này đã tự giác khen Lý Hạo không tiếc lời trước mặt người thân bạn bè của mình.
Tiệm mới không khí mới, đồng thời đây cũng là bước khởi điểm đầu tiên của họ, vậy nên Lý Hạo cũng tìm người đổi bảng hiệu của Huyền Hồ Ti lại, sửa tên thành Tế Thế Đường!
Hành y cứu đời, vốn chính là bổn phận của người theo nghề y. Nhưng Lý Hạo3cảm thấy chỉ hành y (huyền hồ) thôi thì chưa đủ. Nếu tách đôi hai cụm này ra, vậy mấu chốt cũng phải là hai chữ cứu đời (tế thế) ở sau mới phải.
Ba người Lý Hạo, Thần Hi và Ninh Vỹ chia ra làm ba bàn coi bệnh khác nhau. Trong ba người, y thuật của Lý Hạo đã sớm vượt lên cả thiên hạ; Ninh Vỹ thì là truyền nhân xuất sắc nhất của châm vương nhất mạch trong Y Vương Cốc, được xưng là tiểu châm vương, y thuật cũng tương đương; còn Thần Hi cũng sống trong núi Chung Nam để chữa bệnh từ nhỏ, cả thời thơ ấu chỉ có thể làm bạn với y lý dược lý Trung y, mưa dầm thấm đất, y thuật cũng thuộc dạng trò giỏi hơn thầy.
Bất cứ ai trong ba người2này, đi ra ngoài cũng là nhân tài một mình đảm đương một phía.
“Bác à, mấy năm nay bác không chú ý tới bệnh chân của mình, ngâm nước lạnh nhiều quá nên đã tạo thành bệnh mãn tính rồi.”
Thần Hi nhìn cánh tay có những đường gân đã nổi lên khỏi da như những con giun ngang dọc của ông lão trước mắt, mỉm cười nói: “Bác đừng lo. Cháu kê cho bác một phương thuốc, bác bốc thuốc về đun bằng lửa nhỏ, sau đó dùng vải hoặc khăn lông bọc bã thuốc lại đắp lên chỗ đau, không quá một tuần là sẽ có chuyển biến tốt thôi.”
“Được, được.”
Tế Thế Đường!
Cả Ninh Vỹ và Thần Hi đều cảm thấy cái tên này rất hay. Sau khi quyết định xong xuôi, sự việc này cứ thế được định đoạt.
Đợi đến khi tìm2được thợ làm lại bảng hiệu xong rồi, Huyền Hồ Ti ban đầu đã hoàn toàn thay hình đổi dạng. Trong ánh mắt chú mục vừa tò mò vừa mong đợi của những người dân trong trấn nhỏ, Tế Thế Đường vang danh Trung y ngày sau đã nhú mầm non đầu tiên để từng bước phát triển thành một gốc đại thụ cao tận trời ở ngay nơi này.
“Đa tạ sự nhiệt tình của mọi người!”
Lý Hạo đứng trước cổng lớn của Tế Thế Đường, nhìn ra cảnh tượng đầu người chi chít phía ngoài, mỉm cười cất tiếng: “Mời mọi người xếp hàng theo trật tự. Chúng tôi khám bệnh từ thiện, hoàn toàn không thu bất cứ chi phí khám chữa nào, trừ phi có ai muốn mua thuốc về mới thu một chút phí cơ bản nhất.”
“Cháu à, mau bắt9đầu đi!”
Lý Hạo vừa nói xong, phía dưới đã có người nhìn Lý Hạo lớn lên từ bé không kịp đợi la lớn.
Những người dân trong trấn nhỏ đều rất chất phác. Lý Hạo xuất thân từ nơi này, bây giờ giỏi giang quay về, mấy người biết cậu từ thế hệ trước đều cảm thấy mình được vẻ vang lây nên hôm nay cũng cất công tới để cổ vũ.
“Từng người một, từng người một thôi!”
Giờ đã là nghỉ hè, đám trẻ con trong cô nhi viện đều chạy tới phụ giúp. Tuy bọn trẻ còn nhỏ tuổi nhưng đứa nào đứa nấy đều lanh lợi hiểu chuyện, dáng vẻ hệt như ông cụ, bà cụ non đứng ra chỉnh lại hàng lối. Lời trẻ con không cố kị, những người dân thật thà trong trấn cũng không chấp nhặt với bọn nó làm4gì. Mọi người tự giữ trật tự, hiệu quả tốt ngoài mong đợi.
Bất cứ ai trong ba người này, đi ra ngoài cũng là nhân tài một mình đảm đương một phía.
“Bác à, mấy năm nay bác không chú ý tới bệnh chân của mình, ngâm nước lạnh nhiều quá nên đã tạo thành bệnh mãn tính rồi.”
Thần Hi nhìn cánh tay có những đường gân đã nổi lên khỏi da như những con giun ngang dọc của ông lão trước mắt, mỉm cười nói: “Bác đừng lo. Cháu kê cho bác một phương thuốc, bác bốc thuốc về đun bằng lửa nhỏ, sau đó dùng vải hoặc khăn lông bọc bã thuốc lại đắp lên chỗ đau, không quá một tuần là sẽ có chuyển biến tốt thôi.”
“Được, được.”
Ông lão vội gật đầu, sau đó lại tựa như nhớ ra gì đó, có vẻ khó xử hỏi: “Cô bé à, nhưng tiền thuốc có đắt không thế? Nếu thuốc mà đắt, thì...”
“Ông à, ông cứ yên tâm đi. Tế Thế Đường bọn con lập ra để giúp đỡ mọi người, sẽ không kê giá bậy bạ như bác sĩ Kim lúc trước đâu. Phương thuốc con kê cho ông này, bốc lượng thuốc cho một tuần cũng chỉ hơn một trăm tệ thôi.”
Thấy ông lão cứ muốn nói lại thôi, Thần Hi mềm giọng trấn an.
“Hả, vậy thì tốt, tốt quá rồi.”
Nghe thấy lời này, ông lão thở phào một hơi. Trước kia, nếu được bác sĩ Kim cho thuốc, bất kể loại thuốc gì thì lượng dùng trong một tuần nói ít cũng phải ngàn tệ trở lên.
Nhưng bây giờ lại chỉ cần một phần mười giá đó đã mua được thuốc, việc này quả khiến ông lão vui vẻ không ngờ.
“Chị này, bệnh phụ khoa của chị, em...”
Lý Hạo nhìn người phụ nữ trước mặt, sắc mặt thoáng chút bối rối, nghĩ ngợi một hồi mới nói: “Nếu chị không ngại thì có thể vào phòng trong để em châm cứu.”
“Không, không ngại.”
Người phụ nữ ngượng ngập cúi đầu, khẽ cắn môi đứng lên đi theo Lý Hạo vào phòng trong.
Vén mép váy của người phụ nữ nọ lên, Lý Hạo nhìn cảnh xuân sắc hút hồn trước mắt, hít sâu một hơi, cố khiến mình bình tĩnh rồi vạch khoảng rừng rậm lông kia ra, tay rút một cây ngân châm, vững, nhanh, chuẩn cắm thẳng vào huyệt hội âm thần bí của chị ta.
Trong Trung y có một câu nói, rằng “Cổng trời thường mở, cửa đất thường đóng”, cửa đất trong câu đó chính là chỉ huyệt hội âm.
Sau khi chẩn mạch cho người phụ nữ này, Lý Hạo nhận ra trong cơ thể chị ta có hàn khí tích lũy rất sâu, đoán chắc do lúc bé không chú ý, sau này sinh con, lúc trong tháng cũng không chăm sóc tốt nên mới tạo thành chứng cung hàn nghiêm trọng như vậy.
Tuy hiện tại bệnh vẫn chưa quá nghiêm tọng, nhưng khí lạnh ẩm thấp chính là nguồn cơn trăm bệnh. Nếu còn tiếp tục không chữa trị, nhiều khả năng bệnh tình sẽ chuyển biến xấu.
Huyệt hội âm có thể khép kín địa cung trên cơ thể con người, ngăn không cho dương khí tiết ra. Hơn nữa Lý Hạo còn dùng châm pháp hỏa hành để thúc đẩy tính dương trong cơ thể chị ta.
“Ưm...”
Từng dòng nước ấm tuôn ra từ chỗ kín, mang tới cảm giác tê dại khiến chị ta không nén được tiếng rên rỉ, cảm giác người như nhũn ra, không thể không dùng một tay vịn ghế, một tay bất giác bấu lấy vai Lý Hạo.
“Khụ khụ, xong rồi.”
Qua chừng năm phút sau, Lý Hạo rút tay về, đứng dậy, nhìn người phụ nữ với gương mặt ửng hồng nọ, vuốt mũi nói: “Không còn vấn đề gì nữa rồi, chỉ là về sau vẫn nên chú ý chăm sóc một chút. Mỗi tháng có mấy ngày đặc biệt, nhất định không được dùng đồ lạnh.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Người phụ nữ cúi đầu, đáp lại một tiếng lí nhí, sau đó ngượng ngùng đứng dậy rảo bước ra khỏi phòng.
Chị cảm thấy nơi giữa hai chân mình vẫn còn một chút cảm giác khác thường, phải nhanh chóng về nhà rửa ráy cho sạch sẽ .
“Lý đại phu, hôm nào rảnh rỗi cũng chữa cho tôi như thế nhé.”
Lý Hạo vừa mới thu mắt hồi thần, một giọng nói quen thuộc đã đột nhiên vang lên sau lưng.
Cậu ngoảnh lại nhìn, thấy Thần Hi đã khoanh tay đứng dựa nghiêng vào cửa nhìn cậu không biết từ bao giờ, khóe miệng ẩn hiện một đường cong vô hình...
Bình luận facebook