• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vua mua sắm tam giới (2 Viewers)

  • vua-mua-sam-tam-gioi-214

Chương 214: Chân lý thánh tâm




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82270.png

Xem ảnh 2
82270_2.png
“Ông là?”



Ánh mắt Lý Hạo thoắt chốc khựng lại, cậu lăn tròn người một vòng trên mặt đất rồi mới đứng dậy. Không biết tại sao, nhìn hình ảnh người đàn ông trước mắt này, lòng cậu lại nảy sinh một cảm giác hết sức gần gũi.



Thứ cảm giác này vô cùng kì quặc. Từ trong sâu thẳm, Lý Hạo còn mơ hồ biết được mình và người này là cùng một loại người. Chỉ là, cảm giác lại như bước chân người nọ đã đi về nơi xa hơn cậu, tựa một người dẫn đường hoặc một vị tiền bối đi trước.



“Ta là Thần Nông thị, cậu có thể gọi ta là Viêm Đế.”




Hóa thân của Thần Nông đánh giá Lý Hạo vài lần, hài lòng gật đầu liên tục: “Gặp nhau chính là hữu duyên. Bảo vật3ta để lại chỉ có thể giao cho hậu nhân mang huyết mạch của ta sử dụng. Vậy nên hôm nay, ta sẽ truyền thụ hết toàn bộ tinh hoa tư tưởng của cả đời mình cho tiểu hữu, hi vọng ngày sau có thể giúp đỡ phần nào cho việc tiến lên thành Thánh nhân của tiểu hữu.”

“Món quà này thực sự quý trọng quá rồi.”

Trước sự ưu ái của vua, Lý Hạo rất mực kinh hãi. Tinh hoa tư tưởng cả đời của một người, còn là của một Thánh nhân thời thượng cổ như Thần Nông Hoàng đây, đó có thể nói là bảo bối vô giá, còn quý hiếm hơn cả Thần Nông đỉnh nổi danh nhất của ngài.

Một nhà triết học nổi tiếng từng nói: Bạn có thể dùng thủ đoạn bạo ngược để cướp đi2tất thảy tài sản thậm chí tính mạng của tôi, nhưng sẽ không bao giờ có thể cướp được thứ quý giá nhất của tôi, đó chính là những tri thức bên trong bộ não này.

Có thể thấy, tích lũy những tinh hoa nuôi dưỡng tinh thần này, mới là quan trọng bậc nhất.

Người đàn ông oai vệ đó mỉm cười gật đầu với Lý Hạo.

“Thần Nông Hoàng?”

Sắc mặt Lý Hạo thoắt biến đổi. Thánh nhân thời thượng cổ đều là người có những công lao vĩ đại kinh động cả trời đất. Thân là một người theo học Trung y, trong lòng Lý Hạo vẫn luôn chứa sự tôn kính tuyệt đối với Thần Nông Hoàng - dược thánh đã phát hiện ra cây cỏ thảo dược và là thủy tổ khai lập ra hệ thống Trung y này.

“Chào2người bạn trẻ.”

Thần Nông Hoàng mỉm cười nói: “Ta đã tính được hôm nay sẽ có hậu nhân có độ trùng hợp về huyết mạch rất cao với ta tới đây và lấy được di sản của ta, nhưng lại không tính được rằng còn có thể gặp được một Thánh nhân trời sinh thế này. Thật là một niềm vui, một bất ngờ ngoài dự liệu.”

“Thần Nông đại nhân khách khí rồi.”

Lý Hạo cung kính khom người trước Thần Nông: “Tôi chỉ là một hậu bối học tập theo tiền nhân. Thần Nông Hoàng, đại nhân quá lời rồi.”

“Không không không, đường đi của con người, nhất mạng nhị vận tam phong thủy. Cái gọi là mạng, chính là tư chất. Người có tư chất Thánh nhân trời sinh như tiểu hữu đây, từ cổ chí kim cũng chẳng9được mấy người.”

Thần Nông vẫy tay, cắt ngang lời khiêm nhường của Lý Hạo rồi tiếp: “Người có tư chất như tiểu hữu, chỉ cần có người dẫn dắt, hồ như không cần phí công đã có thể thuận lợi trở thành bậc chí nhân, chân nhân, cũng là người có khả năng trở thành Thánh nhân nhất. Vận mệnh của tiểu hữu đã là việc không thể tính trước, khó trách đến ta cũng không thể tính ra hôm nay, vào một ngày sau cả trăm ngàn năm lại sẽ gặp mặt tiểu hữu thông qua một hóa thân như thế.”

“Ta xem cảnh giới của tiểu hữu, cũng đã đặt được nửa chân vào cảnh giới của chí nhân chân nhân rồi, tin chắc không lâu nữa sẽ có thể hoàn toàn đạt tới cảnh giác ấy.”

“Món quà này thực4sự quý trọng quá rồi.”



Trước sự ưu ái của vua, Lý Hạo rất mực kinh hãi. Tinh hoa tư tưởng cả đời của một người, còn là của một Thánh nhân thời thượng cổ như Thần Nông Hoàng đây, đó có thể nói là bảo bối vô giá, còn quý hiếm hơn cả Thần Nông đỉnh nổi danh nhất của ngài.



Một nhà triết học nổi tiếng từng nói: Bạn có thể dùng thủ đoạn bạo ngược để cướp đi tất thảy tài sản thậm chí tính mạng của tôi, nhưng sẽ không bao giờ có thể cướp được thứ quý giá nhất của tôi, đó chính là những tri thức bên trong bộ não này.



Có thể thấy, tích lũy những tinh hoa nuôi dưỡng tinh thần này, mới là quan trọng bậc nhất.



Những tài sản vật chất đương nhiên rất quan trọng, ví dụ như Thần Nông đỉnh, như vô số loại dược liệu Thần Nông Hoàng đã để lại vậy. Những thứ này tất nhiên là trân quý giá trị, nhưng nếu đem so với những tinh hoa triết học trong đầu Thần Nông Hoàng thì cũng chỉ là thứ chẳng đáng nhắc tới.



Bởi vì nếu có được kinh nghiệm của Thần Nông Hoàng, thì chỉ cần có cơ hội, thậm chí Lý Hạo có thể tạo ra được một chiếc Thần Nông đỉnh khác hay trồng được cả những loại dược liệu trân quý kia.



“Tiểu hữu không cần kích động. Kí ức của ta cũng sẽ truyền lại cho hậu nhân kia của ta nữa, chỉ là với tư chất của nó, e khó mà thấu đáo thông suốt được những phần tinh hoa trong ấy.”



Thần Nông Hoàng xua tay cảm khái: ''Thực ra, trên một phương diện nào đó, nếu nói tới Thánh nhân, chỉ người có hi vọng trở thành Thánh nhân không thể đong đếm như tiểu hữu đây mới là người thừa kế thực sự của những kẻ tài đã khuất núi như bọn ta.”



Những lời ông vừa nói, Lý Hạo không chút nghi ngờ. Vì thật ra, ngay cái khoảnh khắc lần đầu trông thấy hình chiếu của Thần Nông Hoàng, Lý Hạo đã tự nảy sinh một cảm giác gần gũi từ tận đáy lòng. Giờ Thần Nông Hoàng nói như thế, cậu tin chắc cảm giác này không phải chỉ là cảm giác của riêng cậu, hẳn chính Thần Nông Hoàng cũng cảm thấy như thế.



“Vụt.”



Chỉ trong chớp mắt, ảnh ảo của Thần Nông Hoàng phút chốc tan biến, hóa thành vô số những bóng sáng mờ ảo, cuối cùng, lũ lượt ùa vào đầu Lý Hạo như cánh én non lao vào rừng rậm.



Khoảnh khắc sau, đôi mắt Lý Hạo hệt như đoạn phim đang tua nhanh, những hình ảnh và cảnh tượng, cả những hiểu biết và cảm ngộ của Thần Nông Hoàng liên tục chớp lóe.



Mỗi một cảnh tượng hiện lên trong não đều hệt như đang xem những cảnh tượng tái hiện trong phim. Lý Hạo bỗng thấy đầu óc thông thoáng, bèn ngồi xuống xem quá trình hưng suy của loài người thời viễn cổ. Một cảm xúc lạ lùng và sự giác ngộ bùng lên trong tim.



Tinh hoa tư tưởng của Thần Nông Hoàng dần bị Lý Hạo từng bước tiêu hóa. Trong đó là đủ loại phương thức nuôi dưỡng linh dược và linh quả, cả một số phương thuốc phối chế sử dụng dược thảo đã thất truyền. Tất cả đều được Lý Hạo khắc ghi trong tim. Trừ những thứ đó ra, quan trọng nhất là, đắm mình trong những kiến thức của Thần Nông Hoàng, Lý Hạo đột nhiên nảy sinh một cảm giác rất lạ, đó chính là cảm ngộ về lòng người.



Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Tính tương cận, tập tương viễn.(1)



(1) Giải nghĩa: Người ta lúc ban đầu, thì cái tánh vốn lành.



Với cái Tánh lành ấy, họ gần như nhau; nhưng bởi nhiễm thói tục, họ thành ra xa nhau.



Mười hai chữ ngắn gọn mở đầu Tam tự kinh bỗng hiện ra trong tâm trí Lý Hạo, từng chữ như châu ngọc, khiến cậu tức khắc suy nghĩ thông suốt.



Ví như Thao Xà, nó trời sinh gian ác tham lam, vừa sinh ra đã coi tất cả vạn vật trong thiên địa là thức ăn của mình. Đối với chúng, giết chóc có chăng chỉ là việc thường tình trong lẽ trời.



Thao Xà trời sinh gian ác, có thể nói, đây là thứ đã định sẵn từ tận khi chúng mới xuất hiện trên cõi đời, là thứ không bao giờ có thể thay đổi.



Lại ví như Sùng Minh Điểu tượng trưng cho hạnh phúc, an lành. Trời sinh nó thích giúp đỡ loài nhỏ yếu, lấy việc giúp người làm niềm vui chính là bản tính của nó. Đây cũng là thứ đã ăn sâu bén rễ vào trong huyết mạch dòng tộc chim Sùng Minh, là thứ không thể thay đổi.



Nhưng lòng người, lại có sự khác biệt không nhỏ.



Xuất phát từ lòng người, một người có thể trở thành người tốt, cũng có thể trở thành người xấu; có thể trở thành đấng cứu thế khiến cả thiên hạ mang ơn, cũng có thể biến thành đại ma đầu hại dân hại nước.



Nếu xem tốt và xấu như hai mặt âm dương đối lập trong thiên địa vạn vật, vậy tâm của Thao Xà là âm, còn Sùng Minh Điểu ắt chính là dương.



Nhưng lòng người lại không giống thế. Lòng người có thể phát triển thành âm, cũng có thể biến chuyển thành dương.



Mà thứ có thể sinh ra cả hai cực âm dương, chỉ duy có một. Ấy là Hỗn Độn từ tận xa xưa nhất, ấy chính là Đạo!



“Khó trách người ta lại nói lòng người khó đoán. Thì ra, lòng người lại là thứ gần với Hỗn Độn nhất, lại là thứ giống với Đạo đến vậy...”



Lý Hạo trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng giác ngộ.



Những bóng sáng từ Thần Nông Hoàng đã hoàn toàn tan biến. Lý Hạo bỗng bật ra một câu cảm thán, lạy một cái thật thành kính với hư không trước mắt.



“Vãn bối Lý Hạo, cung tiễn Thần Nông tiền bối!”



Lần này, tinh hoa tư tưởng của Thần Nông Hoàng không những cho Lý Hạo vô số kinh nghiệm nuôi trồng dược thảo và phương thuốc từ thời viễn cổ, mà hơn hết, nó giúp cậu ngộ ra sự thâm sâu của lòng người, chẳng khác nào đã chỉ rõ cho cậu con đường để trở thành Thánh nhân ngày sau.



Chân lý thánh tâm, cuối cùng trong lòng Lý Hạo cũng có thể chắc chắn được hướng đi chính của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom