• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vua mua sắm tam giới (1 Viewer)

  • vua-mua-sam-tam-gioi-213

Chương 213: Hậu nhân của thần nông




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82269.png

Xem ảnh 2
82269_2.png
Thiên Dạ im lặng một chốc, đến tận khi đã thoát ra khỏi cảm giác lạnh lẽo đang bủa vây do bóng ma chết chóc vừa phủ xuống, nó mới chớp chớp mắt, nói với Lý Hạo bằng nét mặt vô cùng nghiêm túc: “Ta nhận cậu làm chủ nhân, sẽ bảo vệ cậu cả đời này.”



“Không phải chủ nhân, chúng ta là đồng đội.”



Lý Hạo nhếch miệng sửa lại.



“Đồng đội à...”




“Ừm, ok.”

Lý Hạo gật đầu. Mật rắn là vật đại bổ, đây là việc ai ai cũng biết. Còn mật của loài rắn dữ lại còn có khả năng hóa rồng như Thao Xà đây, có thể nói nếu không tính nội đan thì mật chính là bảo3bối quý giá nhất của nó, tuyệt đối là thứ chí bảo chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Lý Hạo nhắm chặt mắt, cố gắng há miệng ra to hết cỡ, một ngụm nuốt luôn túi mật rắn to đùng trong tay.

Một thứ mùi tanh nồng phút chốc lấp kín phủ tạng Lý Hạo. Mùi tanh từ lớp máu nhầy nhụa bao quanh túi mật của Thao Xà tỏa ngược lên trên, khiến Lý Hạo suýt chút nôn ra vì sốc, chỉ là cậu đã kịp nén lại nên mới không bừa mứa ra đây.

Mật của Thao Xà vào miệng là tan. Trước đây Lý Hạo chưa từng nuốt mật rắn bao giờ, nhưng chỉ giây lát sau, một luồng2nhiệt bỏng rát đến đáng sợ phút chốc trào lên và bùng nổ trong bụng, khiến toàn thân cậu chuyển hẳn sang màu đỏ sậm trong khoảnh khắc.

“Ớ...”

Thiên Dạ vừa nói câu này, Lý Hạo tức khắc nghẹn họng không nói nổi chữ nào.

Khỉ thật! Tuy là rất phũ, nhưng những lời Thiên Dạ nói chẳng sai chút nào. So với những linh thú cao quý thời thượng cổ, tuổi thọ của loài người thật đúng là chẳng đáng nhìn tới.

“Nội đan của Thao Xà, cậu giữ lại cũng không có tác dụng, ta sẽ lấy nó vậy. Còn túi mật rắn này, cậu hãy nuốt nó đi.”

Thao Xà đã chết tới không thể chết hơn được nữa. Thiên Dạ2tìm kiếm trên cái xác rắn bự chảng nọ một lát, tha một viên nội đan to chừng nắm tay ra nuốt luôn xuống bụng mình, sau đó lại mổ phanh bụng Thao Xà, moi ra một túi mật rắn nhầy nhụa máu đưa tới trước mặt Lý Hạo.

Nhìn gương mặt tươi cười của cậu, trong lòng Thiên Dạ bỗng trào dâng một thứ cảm giác không thể gọi tên.

Thứ cảm giác này, không phải thứ cảm giác trói buộc do khế ước chủ tớ kia, mà lại giống như một loại ràng buộc chắc chắn hơn hẳn.

“Hơn nữa, việc quan trọng như cả một đời ấy, cũng không thể cứ hở chút lại mang ra hứa hẹn như thế9được đâu.”

Lý Hạo lồm cồm bò dậy, mỉm cười nói với nó.

Thiên Dạ lắc đầu, ném hết thứ cảm giác kì quặc trong lòng kia ra sau đầu, lại liếc Lý Hạo một cái, lạnh nhạt nói: “Ý ta nói là bảo vệ một đời này của cậu. Tuổi thọ của ta dài hơn cậu rất nhiều, một đời của cậu, đối với ta cũng chẳng đáng bao nhiêu thời gian.”

Lý Hạo gật đầu. Mật rắn là vật đại bổ, đây là việc ai ai cũng biết. Còn mật của loài rắn dữ lại còn có khả năng hóa rồng như Thao Xà đây, có thể nói nếu không tính nội đan thì mật chính là bảo bối quý giá nhất4của nó, tuyệt đối là thứ chí bảo chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.



Lý Hạo nhắm chặt mắt, cố gắng há miệng ra to hết cỡ, một ngụm nuốt luôn túi mật rắn to đùng trong tay.



Một thứ mùi tanh nồng phút chốc lấp kín phủ tạng Lý Hạo. Mùi tanh từ lớp máu nhầy nhụa bao quanh túi mật của Thao Xà tỏa ngược lên trên, khiến Lý Hạo suýt chút nôn ra vì sốc, chỉ là cậu đã kịp nén lại nên mới không bừa mứa ra đây.



Mật của Thao Xà vào miệng là tan. Trước đây Lý Hạo chưa từng nuốt mật rắn bao giờ, nhưng chỉ giây lát sau, một luồng nhiệt bỏng rát đến đáng sợ phút chốc trào lên và bùng nổ trong bụng, khiến toàn thân cậu chuyển hẳn sang màu đỏ sậm trong khoảnh khắc.



“Lý Hạo, em sao vậy?”



Thấy Lý Hạo bỗng nhiên đau đớn ngã người ra đất, Liễu Ngọc Oanh vẫn đứng bên căng thẳng chạy tới nhưng vừa chạm tay vào cơ thể Lý Hạo đã ngay lập tức rụt lại vì nóng.



Thao Xà là loài thú đại hung, tuy mật của nó là vật đại bổ nhưng tính bổ cũng thuộc loại mạnh và nóng vô cùng. Bản thân Thiên Dạ cũng là linh thú, nội thể thô dày chắc chắn, nếu nó nuốt túi mật này cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng Lý Hạo lại là phàm nhân, sao mà chịu được thứ như thế?



Thấy bộ dạng đau đớn của Lý Hạo, Thiên Dạ cũng bắt đầu lo lắng, sốt ruột bay lòng vòng trên không trung, không biết nên làm gì cho phải.



“Phụt...”



Lý Hạo há miệng phun ra một ngụm máu tươi, chớp mắt đã khiến cả trảng cỏ trước mặt héo úa lụi tàn.



Cơ thể cậu co giật kịch liệt. Giờ phút này, cậu cảm giác tựa như cơ thể mình đã hóa thành một bếp lò cỡ lớn, máu trong người như nước được đun sôi, sắp nấu chín lục phủ ngũ tạng của cậu.



Đây cũng là do Lý Hạo đã từng dùng biết bao bảo bối nên mới có thể duy trì được đến giờ. Nếu đổi người nuốt trực tiếp túi mật của Thao Xà thành Liễu Ngọc Oanh, thì e rằng đã lập tức bị thiêu đốt thành khói bụi rồi.



“A!”



Lý Hạo điên cuồng hét lớn, cơ thể lăn lộn trên mặt đất, đau đến nỗi chỉ hận không thể đập đầu chết ngay đi cho xong.



“Tránh ra.”



Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên từ phía sau Liễu Ngọc Oanh. Linh Nhi vẫn luôn đứng ngây người từ đó tới giờ bỗng nhiên bước đến, hai tay vươn ra đè lên lồng ngực Lý Hạo, toàn thân tỏa ra mùi hương cỏ xanh ngào ngạt.



“Vụt…”



Một luồng sáng vàng nhạt tỏa ra từ cơ thể Linh Nhi rồi khuếch tán ra bốn xung quanh, biến thành một cái kén sáng hình bầu dục, bao bọc cả thân thể mình và Lý Hạo vào bên trong kén.



Từ khoảng sáng vàng này tỏa ra một luồng khí chính trực mạnh mẽ thiêng liêng và một ý chí đại từ đại bi trách trời thương dân khiến ai nấy không khỏi nảy sinh lòng tôn kính vô hạn, khiến người ta không nén được ý muốn dâng lễ quỳ lạy.



“Đây... là cái gì?”



Liễu Ngọc Oanh chăm chú nhìn cái kén sáng trước mắt, cố nén cảm xúc kích động muốn quỳ lạy trong lòng xuống, lui vội về sau mấy bước liền mới kiểm soát được sự kích động bản năng trong lòng, trong đôi mắt to đẹp hút hồn đã có thêm mấy phần hoảng sợ.



“Là cô ta, lại là cô ta!”



Còn Thiên Dạ đang bay qua bay lại trên không trung lúc này thì do biết được nhiều chuyện hơn nên so với Liễu Ngọc Oanh, cảm giác khiếp sợ của nó cũng sâu sắc hơn hẳn.



“Hậu nhân của Thần Nông, con bé này mà lại là hậu nhân Thần Nông nắm giữ huyết mạch tương đồng đến thế?”



Cảm nhận được khí tức Thánh nhân mênh mông cuồn cuộn từ cái kén sáng lấp lánh ánh vàng trước mắt, Thiên Dạ đã lập tức hiểu rõ.



Ánh mắt Thánh nhân có thể nhìn thấu cổ kim, trí tuệ Thánh nhân có thể tính toán không lộ kẽ hở, tại sao kho báu do Thần Nông Hoàng để lại năm ấy lại xuất thế gần đây?



Là vì Linh Nhi đã xuất hiện!



Cô ta xuất hiện, kho báu của Thần Nông Hoàng mới xuất hiện.



Thần Nông Hoàng là Thánh nhân thời thượng cổ. Thời ấy, con nối dõi của ông rất nhiều, huyết mạch phân tán khắp muôn nơi. Chỉ là theo sự đổi thay của thời gian, đã bao năm trôi qua, huyết thống họ Thần Nông trong cơ thể các hậu nhân của ông đã sớm bị pha loãng chẳng còn bao nhiêu.



Nhưng phàm việc gì cũng luôn có ngoại lệ. Cũng như hiện tượng lại giống đang được các nhà khoa học quan tâm, trong biết bao con người có huyết thống dòng họ Thần Nông mỏng manh ấy, sau trăm ngàn năm sớm muộn cũng xuất hiện một hậu duệ giống với tổ tiên có độ trùng hợp gen cực cao, thậm chí còn vượt qua cả con gái ruột của Thần Nông Hoàng.



Mà Linh Nhi, rõ ràng chính là một hậu nhân Thần Nông xuất hiện hiện tượng lại giống ấy. Chỉ là trước khi đến nơi này, cô ấy vẫn không hay biết chút gì về chuyện này mà thôi.



“Có người kế thừa của Thần Nông ra tay, chắc cái mạng quèn của Lý Hạo có thể được cứu rồi...”



Thiên Dạ lặng lẽ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Tuy nó không nhìn thấy tình hình bên trong cái kén sáng kia thế nào nhưng lại rất có lòng tin.



Những chủng loại sót lại từ thời thượng cổ như bọn chúng sẽ biết nhiều chuyện về các Thánh nhân thời cổ hơn đại đa số con người thời nay. Thần Nông Hoàng không chỉ là Thánh nhân, hơn thế, ông còn là một vị dược thánh thời cổ đã tự thân nếm thử trăm ngàn cây cỏ.



Nếu đến cả người kế thừa của Thần Nông cũng không cứu được Lý Hạo, vậy chỉ e trong khắp tam giới này cũng không còn ai có thể cứu được cậu...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom