• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Vua mua sắm tam giới (2 Viewers)

  • vua-mua-sam-tam-gioi-207

Chương 207: Ngủ này không phải kiểu ngủ kia




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82263.png

Xem ảnh 2
82263_2.png
“Còn phải đợi qua tối nay sao?”



Lý Hạo mặt trầm như nước, cậu cảm giác được Thiên Dạ không hề lừa mình.



Tuy rằng sau khi dung nhập lông vũ của Khổng Tước Đại Minh Vương, cơ thể và hình dáng của Thiên Dạ đã hoàn toàn thay đổi, trở nên đẹp đẽ lộng lẫy hơn, trên đỉnh đầu cũng mọc lên một cọng lông đầy kiêu hãnh, nhưng hơi thở của nó lại yếu hơn lúc trước.



Lý Hạo biết, điều này đúng như lời nó nói là do vẫn chưa bước đầu dung hòa xong huyết mạch của khổng tước. Hiện giờ tất cả sức mạnh trong cơ thể Thiên Dạ đều đã thu vào bên trong để bắt đầu thúc đẩy quá trình dung hòa3giữa huyết mạch chim trấm của bản thân nó và huyết mạch của khổng tước. Cũng có nghĩa lúc này là thời điểm nó yếu nhất, vậy nên Thiên Dạ mới từ chối đề nghị của Lý Hạo.




“Xem ra hôm nay chúng ta phải qua đêm ở đây rồi.”

Lý Hạo nhìn xung quanh, nghiêng đầu nói với Linh Nhi bên cạnh: “Thế này đi, tôi dựng lều cho cô, tôi ở tạm bên ngoài một đêm cũng được.”

“Như thế sao được? Trong rừng rậm nguyên sinh thế này, buổi tối rất lạnh và ẩm ướt. Anh lại mặc phong phanh thế kia, nếu qua đêm ngoài trời chắc chắn sẽ bị đông cứng mất thôi!”

Linh Nhi vừa nghe thế lập tức lắc đầu, sau2đó cúi đầu ngượng ngùng đáp: “Không sao đâu, lều vải đơn giản này tuy nhỏ, nhưng cố nhích vào thì vẫn vừa hai người.”

“Được rồi, vậy cô chịu thiệt một chút, chúng ta cùng chui tạm một đêm nhé!”

Nhưng lúc này, ở gần hai người Lý Hạo đã có Thiên Dạ trấn áp, xung quanh yên tĩnh đến phát sợ, đừng nói động vật không có mắt bén mảng tới mà ngay cả tiếng kêu của động vật họ cũng không nghe thấy!

“Anh à, anh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nhé!”

Nằm trong lều, Lý Hạo không buồn ngủ chút nào. Mặc dù có một người đẹp trẻ trung căng tràn sức sống nằm sát bên cạnh, cậu cũng không hề bị phân2tâm, bối rối.

Thiên Dạ từng nói, sức mạnh của linh thú vào buổi tối còn đáng sợ hơn ban ngày, ngược lại, buổi tối là thời gian con người sẽ khá mệt mỏi, vì vậy Lý Hạo rất lo Lý Gia Kỳ sẽ không địch lại Thao Xà.

Hơn nữa, Liễu Ngọc Qanh cũng ở gần đây, chắc chắn Lý Gia Kỳ còn phải chia ra một phần sức lực để bảo vệ chị. Lý Hạo chỉ hận không thể lập tức đến bên cạnh họ. Cho dù hiện giờ cậu không giúp được gì, nhưng chung quy con người cũng là động vật có tình cảm. Rất nhiều thời điểm, mặc dù biết mình bất lực nhưng vẫn muốn có mặt ở đó, dù chỉ nhìn9thôi cũng được.

Con gái người ta đã nói vậy, Lý Hạo cũng không ngại ngùng giả bộ nữa mà thoải mái gật đầu.

Bóng đêm phủ xuống rất nhanh. Được sự giúp đỡ của tay thám hiểm kỳ cựu như Linh Nhi, lều vải đơn giản nhanh chóng được dựng lên. Lý Hạo cũng lấy nước và lương khô dự trữ trong ba lo ra, cùng Linh Nhi ăn lót dạ.

Còn Thiên Dạ vừa dung hợp với cọng lông vàng của Khổng Tước Đại Minh Vương thì lẳng lặng đứng trên đầu cành cây ngô đồng. Đôi mắt nhắm nghiền, lông chim trên người lóe lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt, nó vô cùng chuyên chú dung hợp huyết mạch của khổng tước thời cổ bên4trong sợi lông vũ vào cơ thể mình.

Đối với linh thú, huyết mạch chính là thứ quý giá nhất. Không những liên quan đến sức mạnh trời sinh, mà còn chứng tỏ tiềm lực tu luyện. Linh thú có huyết mạch tốt cũng như con người có tư chất xuất sắc, lúc tu hành đương nhiên thuận buồm xuôi gió, tiến triển cực nhanh. Còn linh thú có huyết mạch phẩm cấp thấp cũng như con người ngu dốt, đương nhiên không thể tu hành đến cảnh giới cao.

Đêm tối phủ xuống, cũng chính là lúc nguy hiểm nhất trong rừng rậm nguyên sinh. Bởi vì có bóng đêm che chở, vô số chim thú và rắn rết sẽ ra ngoài quấy phá. Đó cũng là nguyên nhân những nhà thám hiểm thường không muốn tùy tiện qua đêm trong rừng nguyên sinh.

“Anh à, anh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nhé!”



Nằm trong lều, Lý Hạo không buồn ngủ chút nào. Mặc dù có một người đẹp trẻ trung căng tràn sức sống nằm sát bên cạnh, cậu cũng không hề bị phân tâm, bối rối.



Thiên Dạ từng nói, sức mạnh của linh thú vào buổi tối còn đáng sợ hơn ban ngày, ngược lại, buổi tối là thời gian con người sẽ khá mệt mỏi, vì vậy Lý Hạo rất lo Lý Gia Kỳ sẽ không địch lại Thao Xà.



Hơn nữa, Liễu Ngọc Qanh cũng ở gần đây, chắc chắn Lý Gia Kỳ còn phải chia ra một phần sức lực để bảo vệ chị. Lý Hạo chỉ hận không thể lập tức đến bên cạnh họ. Cho dù hiện giờ cậu không giúp được gì, nhưng chung quy con người cũng là động vật có tình cảm. Rất nhiều thời điểm, mặc dù biết mình bất lực nhưng vẫn muốn có mặt ở đó, dù chỉ nhìn thôi cũng được.



Một đêm không chợp mắt, Lý Hạo không ngủ được, Linh Nhi nằm bên cạnh cũng không ngủ.



Mặc dù do hoàn cảnh bắt buộc mới phải nằm chen chúc với Lý Hạo trong một cái lều nhỏ, nhưng từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Linh Nhi nằm gần kề một người khác phái!



Nếu thế này mà cô vẫn có thể ngủ ngon được thì chắc thần kinh phải thô lắm...



Từ lần đầu tiên nhìn thấy y thuật châm cứu cao siêu ấy, rồi đến lần đầu tiên rơi từ trên không trung xuống và tiếp xúc thân mật với người khác phái, sau đó lại lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng trước đây chỉ có thể thấy trong thần thoại, và giờ là lần đầu tiên ngủ sát cạnh một người khác phái.



Chỉ một ngày ngắn ngủi mà Linh Nhi đã trải qua quá nhiều lần đầu tiên. Hơn nữa những lần đầu tiên ấy đều có liên quan mật thiết đến cậu thanh niên đang nằm cạnh cô lúc này.



Trời lên trăng xuống, vừa mới tờ mờ sáng, Lý Hạo đã không đợi nổi chạy ra khỏi lều, nhìn con chim trấm Thiên Dạ đang nhắm mắt thiền định, muốn nói lại thôi.



“Ta biết cậu rất nôn nóng. Đêm qua động tĩnh bên kia không nhỏ nhưng không có hơi thở của phe nào biến mất hoàn toàn. Yên tâm đi, không có ai chết.”



Thiên Dạ mở mắt, nhìn Lý Hạo bên dưới, bình chân như vại nói.



“Vậy giờ cậu sao rồi? Đã dung hợp được với huyết mạch khổng tước chưa?”



Lý Hạo nhìn Thiên Dạ vẫn không khác gì con chim sẻ bình thường, biết rằng không phải là nó yếu đi, mà là một biểu hiện của trở về nguyên trạng.



“Mới dung hợp bước đầu thôi.”



Thiên Dạ gật đầu nói: “Cậu muốn qua đấy ngay bây giờ à?”



“Ừm, càng nhanh càng tốt!”



Lý Hạo sốt ruột gật đầu đáp.



“Cô ta thì sao?”



Thiên Dạ hất cằm về phía căn lều vải dựng sau lưng, hỏi: “Loài người các cậu nói sao cũng không thể giống như thú tộc, ngủ với người ta xong liền phủi mông đi mất đâu nhỉ?”



“Nói linh tinh! Tôi ngủ với người ta bao giờ?”



Lý Hạo trợn mắt, tức giận hỏi.



“Không phải tối qua các người ngủ cùng nhau sao?”



Thiên Dạ nghiêm túc nhìn Lý Hạo, hỏi lại.



“Tôi...”



Lý Hạo đảo mắt, không biết nên giải thích với con chim chết tiệt hiểu biết lơ mơ về văn hóa loài người này thế nào.



Văn hóa của Trung Hoa phong phú uyên thâm, “ngủ” này với “ngủ” kia giống nhau sao được?



“Không thì đưa cô ấy ra ngoài trước đi.”



Lý Hạo trầm ngâm một lát, nói.



Nơi mà cậu và Thiên Dạ sắp đến vô cùng nguy hiểm, là trung tâm trận chiến giữa Lý Gia Kỳ và Thao Xà. Đây chính là trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, ngay cả dư âm từ cuộc chiến của họ người bình thường cũng chưa chắc chịu được.



“Chúng ta sắp đi à?”



Đúng lúc Lý Hạo định bảo Thiên Dạ đưa Linh Nhi về, thì một giọng nói êm tai vang lên sau lưng.



Quay đầu lại, trong tia nắng ban mai nhàn nhạt, Linh Nhi yêu kiều mỉm cười. Mái tóc thướt tha như thác đổ xõa trên bờ vai cô, xinh đẹp khôn tả.



“Hì hì, các anh đừng nghĩ đến chuyện ném tôi ở lại!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom