Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-189
Chương 189: Trung thành chỉ là chưa đủ lợi ích để phản bội
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cậu vừa phô bày y thuật kì diệu đối với Triệu Hồng Linh, giờ người phụ nữ này đã phục mình sát đất, cậu căn bản không cần đối mặt với cơn thịnh nộ của Mã Đào đã tự có người vợ anh ta yêu nhất khuyên bảo.
“Bà xã, chuyện này em không hiểu đâu, cậu ta là kẻ lửa đảo đó!”
Mã Đào tức giận liếc Lý Hạo, gào thét: “Thằng họ Lý kia, mày muốn hại chết tao à?”
Lý Hạo vẫn không nói lời nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kì lạ của anh ta, chính Triệu Hồng Linh cũng biết hôm nay chồng mình thật sự rất kì lạ, còn chẳng phân đạo lý trái phải gì, cũng có phần tức giận vặc lại: “Mã Đào, anh muốn làm gì? Lý Hạo sao có thể3là kẻ lừa đảo? Cậu ấy vừa bắt mạch cho em, rồi còn châm cứu nữa! Cơ thể em có chuyển biến tốt gì không em tự biết hết! Dù anh không muốn chữa bệnh, cũng không thể nói người ta như vậy được!’
Lý Hạo mỉm cười nhìn Mã Đào đang phiền não bực dọc, bỗng nhiên nói.
“Đệt!”
Mã Đào liếc Lý Hạo, oán giận ném điếu thuốc trong miệng xuống, đến cả bật lửa cũng bị ném vào sọt rác.
“Anh Đào, rốt cuộc anh làm sao vậy?”
Triệu Hồng Linh nhìn thấy chồng có dáng vẻ khác với ngày thường, quan tâm hỏi han.
Thấy vợ mình còn bảo vệ Lý Hao tới vậy, Mã Đào vừa tức vừa khó chịu, cười khổ nhìn vợ, nói: “Bà xã, em không hiểu đâu, cậu ta là bác2sĩ, việc này không sai, nhưng thân phận lại không chỉ là một bác sĩ đơn giản vậy đâu.”
“Em mặc kệ cậu ấy là thần linh gì, em chỉ biết là, cậu ấy có thể giúp chúng ta có con. Cậu ấy có thể giúp vợ chồng mình không bị dày vò bởi đau khổ. Cậu ấy có thể giúp chúng ta thẳng lưng về gặp bố mẹ, cậu ta có thể cho chúng ta một gia đình đầy đủ!”
Triệu Hồng Linh cũng kích động, quát thẳng Mã Đào: “Chỉ cần cậu ấy cho chúng ta một đứa con, còn gì có thể quan trọng hơn chuyện này?”
Nghe được lời của bà xã mình, Mã Đào trầm mặc, bực bội rút điếu thuốc từ túi quần ra, ngậm trong miệng, sau đó lấy một cái bật lửa.
“Hút2thuốc cũng sẽ ảnh hưởng tới tỷ lệ sống sót của tinh trùng.”
“Không sao đâu.”
Mã Đào nắm tay vợ mình, sau đó đi tới trước mặt Lý Hạo, hít sâu một hơi nói: “Tôi nên gọi ngài là bác sĩ Lý hay là Lý tổng?’’
So với thái độ ác liệt của anh ta lúc nãy, từ chữ “ngài” này, Lý Hạo nhạy bén cảm giác được, thái độ của Mã Đào đã khác.
“Đầu tiên tôi vẫn là bác sĩ.”
Lý Hạo mỉm cười nói với anh ta: “Mời ngồi, tôi vừa kiểm tra rồi, hai người vẫn chưa có con, thật ra không liên quan quá nhiều ở phía vợ anh, như vậy xét cho cùng nguyên nhân hẳn là ở anh.”
Mã Đào nắm tay vợ mình, sau đó đi tới trước mặt Lý Hạo, hít sâu9một hơi nói: “Tôi nên gọi ngài là bác sĩ Lý hay là Lý tổng?’’
So với thái độ ác liệt của anh ta lúc nãy, từ chữ “ngài” này, Lý Hạo nhạy bén cảm giác được, thái độ của Mã Đào đã khác.
“Đầu tiên tôi vẫn là bác sĩ.”
Lý Hạo mỉm cười nói với anh ta: “Mời ngồi, tôi vừa kiểm tra rồi, hai người vẫn chưa có con, thật ra không liên quan quá nhiều ở phía vợ anh, như vậy xét cho cùng nguyên nhân hẳn là ở anh.”
“Vậy phải làm sao?”
Đương nhiên Mã Đào chưa bao giờ khám Trung y. Trong ánh mắt nghi ngờ của anh ta, Lý Hạo túm lấy tay Mã Đào, nhanh nhẹn bắt mạch cho anh ta.
Sau khi nghiên cứu mạch thật kĩ, Lý Hạo rút tay về, vuốt4cằm nói: “Mã Đào, thận khí anh suy nhược cực kỳ nghiêm trọng, anh biết không?”
“Thận khí suy nhược?”
Mã Đào nhướn mày, tức giận đáp: “Tôi không hiểu cậu nói gì!”
“Nói thẳng ra, là tinh trùng của anh không đủ hoạt tính, nên không thể làm vợ anh có bầu.”
Lý Hạo nói.
“Vấn đề của tôi?”
Mã Đào chỉ vào mũi mình, nói: “Tôi một không lăng nhăng bên ngoài, hai không uống rượu sinh hoạt quá độ, tinh trùng của tôi không đủ hoạt tính?”
Không một người đàn ông nào tự nguyện thừa nhận mình có vấn đề ở phương diện kia, Mã Đào cũng không ngoại lệ
Nên lời Lý Hạo vừa nói, tâm trạng bực bội anh ta khó lắm mới nhịn được giờ lại có xu thế bùng phát lần hai.
“Anh cứ nghe tôi nói đã.”
Lý Hạo thản nhiên nói: “Ngoại trừ nguyên nhân anh vừa nói, khi làm lái xe ngồi lâu, thần kinh phải áp lực lớn trong thời gian dài vân vân, đều ảnh hưởng đến năng lực sinh dục của anh.”
Nói xong, cậu hơi dừng lại, cân nhắc nói: “Theo tôi được biết, cấp dưới của Hoa Lăng Đồng, lúc làm việc, áp lực không nhỏ nhỉ?”
“Cậu… cậu có thể giúp tôi không?”
Mã Đào cúi đầu, như đã tin lời Lý Hạo nói.
“Có thể!”
Lý Hạo nói như đinh đóng cột: “Tôi có thể vỗ ngực cam đoan với anh, tuyệt đối trị hết bệnh!”
“Vậy… cậu muốn gì?”
Mã Đào cắn chặt môi, như đã hạ quyết tâm lớn, nghiến răng hỏi.
“Chắc hẳn anh biết tôi muốn gì.”
Ánh mắt Lý Hạo bỗng sắc bén hẳn, nhìn chằm chằm Mã Đào không chớp mắt như muốn nhìn xuyên vào nội tâm anh ta, nghiêm nghị nói: “Bây giờ, tôi lấy thân phận Lý tổng nói chuyện với anh.”
“Tôi biết rồi.”
Vẻ mặt Mã Đào biến đổi vài lần, nuốt nước bọt nói: “Nhưng sao tôi biết cậu không lừa chúng tôi? Đợi sau khi cậu trị bệnh hiệu quả rồi, tôi mới có thể giúp cậu làm chuyện đó.”
Trước đó Hoa Phi Tạc đã tìm tới anh ta, muốn anh ta giúp đổi một số lượng nước hoa hồng Mỹ Cơ thành nước thường. Chỉ là đã bị anh ta dứt khoát từ chối, nên lúc nhìn thấy Lý Hạo xuất hiện ở nhà mình, Mã Đào mới thất lễ như vậy.
Nhưng hiện giờ anh ta không thể không thừa nhận, sau khi tiếp xúc, mình cũng bị người trẻ tuổi từng bước ép không thở nổi này thuyết phục.
“Tôi không thể chờ lâu đến vậy.”
Lý Hạo lắc đầu nói: “Anh hẳn cũng biết tình hình hiện tại ra sao, anh phải hành động ngay lập tức.”
“Cậu còn ra điều kiện cho tôi?”
Mã Đào trừng mắt nhìn Lý Hạo, nhỏ giọng quát: “Tôi dựa vào đâu mà tin cậu?”
“Anh chỉ có thể tin tôi.”
Sau khi đồng ý sẽ chữa bệnh cho họ, giờ Lý Hạo lại bắt đầu đe dọa.
“Nếu ngày mai anh không làm ngay, thì chuyện hôm nay tôi đến nhà anh rất mau sẽ rơi vào tai Hoa Lăng Đồng. Lúc đó hắn ta sẽ không bỏ qua cho anh, anh cũng không còn giá trị gì với tôi nữa.’’
“Cậu!”
Mã Đào bị Lý Hạo chọc giận sầm mặt, nhưng đến một câu phản bác lại cũng không nói được.
“Tôi chờ tin tốt của anh.”
Nói xong, cậu không cho Mã Đào cơ hội nào, đứng dậy tạm biệt, lúc đi còn ôn hòa vỗ vai Triệu Hồng Linh đang ngẩn người: “Nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Xong xuôi, cậu không ở lại dù chỉ một khắc, bước thẳng ra khỏi nhà Mã Đào.
Ra ngoài cửa, cậu gọi điện thoại cho Hoa Phi Tạc: “Làm xong rồi.”
“Nhanh vậy?”
Hoa Phi Tạc nôn nao, anh ta tin Lý Hạo có thể giải quyết, chỉ không ngờ nhanh như vậy.
“Không có gì đáng ngại rồi.”
Lý Hạo mỉm cười, nói vào điện thoại: “Đối với anh ta, cái gọi là trung thành, chẳng qua chỉ là chưa đủ lợi ích để phản bội thôi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

“Bà xã, chuyện này em không hiểu đâu, cậu ta là kẻ lửa đảo đó!”
Mã Đào tức giận liếc Lý Hạo, gào thét: “Thằng họ Lý kia, mày muốn hại chết tao à?”
Lý Hạo vẫn không nói lời nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kì lạ của anh ta, chính Triệu Hồng Linh cũng biết hôm nay chồng mình thật sự rất kì lạ, còn chẳng phân đạo lý trái phải gì, cũng có phần tức giận vặc lại: “Mã Đào, anh muốn làm gì? Lý Hạo sao có thể3là kẻ lừa đảo? Cậu ấy vừa bắt mạch cho em, rồi còn châm cứu nữa! Cơ thể em có chuyển biến tốt gì không em tự biết hết! Dù anh không muốn chữa bệnh, cũng không thể nói người ta như vậy được!’
Lý Hạo mỉm cười nhìn Mã Đào đang phiền não bực dọc, bỗng nhiên nói.
“Đệt!”
Mã Đào liếc Lý Hạo, oán giận ném điếu thuốc trong miệng xuống, đến cả bật lửa cũng bị ném vào sọt rác.
“Anh Đào, rốt cuộc anh làm sao vậy?”
Triệu Hồng Linh nhìn thấy chồng có dáng vẻ khác với ngày thường, quan tâm hỏi han.
Thấy vợ mình còn bảo vệ Lý Hao tới vậy, Mã Đào vừa tức vừa khó chịu, cười khổ nhìn vợ, nói: “Bà xã, em không hiểu đâu, cậu ta là bác2sĩ, việc này không sai, nhưng thân phận lại không chỉ là một bác sĩ đơn giản vậy đâu.”
“Em mặc kệ cậu ấy là thần linh gì, em chỉ biết là, cậu ấy có thể giúp chúng ta có con. Cậu ấy có thể giúp vợ chồng mình không bị dày vò bởi đau khổ. Cậu ấy có thể giúp chúng ta thẳng lưng về gặp bố mẹ, cậu ta có thể cho chúng ta một gia đình đầy đủ!”
Triệu Hồng Linh cũng kích động, quát thẳng Mã Đào: “Chỉ cần cậu ấy cho chúng ta một đứa con, còn gì có thể quan trọng hơn chuyện này?”
Nghe được lời của bà xã mình, Mã Đào trầm mặc, bực bội rút điếu thuốc từ túi quần ra, ngậm trong miệng, sau đó lấy một cái bật lửa.
“Hút2thuốc cũng sẽ ảnh hưởng tới tỷ lệ sống sót của tinh trùng.”
“Không sao đâu.”
Mã Đào nắm tay vợ mình, sau đó đi tới trước mặt Lý Hạo, hít sâu một hơi nói: “Tôi nên gọi ngài là bác sĩ Lý hay là Lý tổng?’’
So với thái độ ác liệt của anh ta lúc nãy, từ chữ “ngài” này, Lý Hạo nhạy bén cảm giác được, thái độ của Mã Đào đã khác.
“Đầu tiên tôi vẫn là bác sĩ.”
Lý Hạo mỉm cười nói với anh ta: “Mời ngồi, tôi vừa kiểm tra rồi, hai người vẫn chưa có con, thật ra không liên quan quá nhiều ở phía vợ anh, như vậy xét cho cùng nguyên nhân hẳn là ở anh.”
Mã Đào nắm tay vợ mình, sau đó đi tới trước mặt Lý Hạo, hít sâu9một hơi nói: “Tôi nên gọi ngài là bác sĩ Lý hay là Lý tổng?’’
So với thái độ ác liệt của anh ta lúc nãy, từ chữ “ngài” này, Lý Hạo nhạy bén cảm giác được, thái độ của Mã Đào đã khác.
“Đầu tiên tôi vẫn là bác sĩ.”
Lý Hạo mỉm cười nói với anh ta: “Mời ngồi, tôi vừa kiểm tra rồi, hai người vẫn chưa có con, thật ra không liên quan quá nhiều ở phía vợ anh, như vậy xét cho cùng nguyên nhân hẳn là ở anh.”
“Vậy phải làm sao?”
Đương nhiên Mã Đào chưa bao giờ khám Trung y. Trong ánh mắt nghi ngờ của anh ta, Lý Hạo túm lấy tay Mã Đào, nhanh nhẹn bắt mạch cho anh ta.
Sau khi nghiên cứu mạch thật kĩ, Lý Hạo rút tay về, vuốt4cằm nói: “Mã Đào, thận khí anh suy nhược cực kỳ nghiêm trọng, anh biết không?”
“Thận khí suy nhược?”
Mã Đào nhướn mày, tức giận đáp: “Tôi không hiểu cậu nói gì!”
“Nói thẳng ra, là tinh trùng của anh không đủ hoạt tính, nên không thể làm vợ anh có bầu.”
Lý Hạo nói.
“Vấn đề của tôi?”
Mã Đào chỉ vào mũi mình, nói: “Tôi một không lăng nhăng bên ngoài, hai không uống rượu sinh hoạt quá độ, tinh trùng của tôi không đủ hoạt tính?”
Không một người đàn ông nào tự nguyện thừa nhận mình có vấn đề ở phương diện kia, Mã Đào cũng không ngoại lệ
Nên lời Lý Hạo vừa nói, tâm trạng bực bội anh ta khó lắm mới nhịn được giờ lại có xu thế bùng phát lần hai.
“Anh cứ nghe tôi nói đã.”
Lý Hạo thản nhiên nói: “Ngoại trừ nguyên nhân anh vừa nói, khi làm lái xe ngồi lâu, thần kinh phải áp lực lớn trong thời gian dài vân vân, đều ảnh hưởng đến năng lực sinh dục của anh.”
Nói xong, cậu hơi dừng lại, cân nhắc nói: “Theo tôi được biết, cấp dưới của Hoa Lăng Đồng, lúc làm việc, áp lực không nhỏ nhỉ?”
“Cậu… cậu có thể giúp tôi không?”
Mã Đào cúi đầu, như đã tin lời Lý Hạo nói.
“Có thể!”
Lý Hạo nói như đinh đóng cột: “Tôi có thể vỗ ngực cam đoan với anh, tuyệt đối trị hết bệnh!”
“Vậy… cậu muốn gì?”
Mã Đào cắn chặt môi, như đã hạ quyết tâm lớn, nghiến răng hỏi.
“Chắc hẳn anh biết tôi muốn gì.”
Ánh mắt Lý Hạo bỗng sắc bén hẳn, nhìn chằm chằm Mã Đào không chớp mắt như muốn nhìn xuyên vào nội tâm anh ta, nghiêm nghị nói: “Bây giờ, tôi lấy thân phận Lý tổng nói chuyện với anh.”
“Tôi biết rồi.”
Vẻ mặt Mã Đào biến đổi vài lần, nuốt nước bọt nói: “Nhưng sao tôi biết cậu không lừa chúng tôi? Đợi sau khi cậu trị bệnh hiệu quả rồi, tôi mới có thể giúp cậu làm chuyện đó.”
Trước đó Hoa Phi Tạc đã tìm tới anh ta, muốn anh ta giúp đổi một số lượng nước hoa hồng Mỹ Cơ thành nước thường. Chỉ là đã bị anh ta dứt khoát từ chối, nên lúc nhìn thấy Lý Hạo xuất hiện ở nhà mình, Mã Đào mới thất lễ như vậy.
Nhưng hiện giờ anh ta không thể không thừa nhận, sau khi tiếp xúc, mình cũng bị người trẻ tuổi từng bước ép không thở nổi này thuyết phục.
“Tôi không thể chờ lâu đến vậy.”
Lý Hạo lắc đầu nói: “Anh hẳn cũng biết tình hình hiện tại ra sao, anh phải hành động ngay lập tức.”
“Cậu còn ra điều kiện cho tôi?”
Mã Đào trừng mắt nhìn Lý Hạo, nhỏ giọng quát: “Tôi dựa vào đâu mà tin cậu?”
“Anh chỉ có thể tin tôi.”
Sau khi đồng ý sẽ chữa bệnh cho họ, giờ Lý Hạo lại bắt đầu đe dọa.
“Nếu ngày mai anh không làm ngay, thì chuyện hôm nay tôi đến nhà anh rất mau sẽ rơi vào tai Hoa Lăng Đồng. Lúc đó hắn ta sẽ không bỏ qua cho anh, anh cũng không còn giá trị gì với tôi nữa.’’
“Cậu!”
Mã Đào bị Lý Hạo chọc giận sầm mặt, nhưng đến một câu phản bác lại cũng không nói được.
“Tôi chờ tin tốt của anh.”
Nói xong, cậu không cho Mã Đào cơ hội nào, đứng dậy tạm biệt, lúc đi còn ôn hòa vỗ vai Triệu Hồng Linh đang ngẩn người: “Nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Xong xuôi, cậu không ở lại dù chỉ một khắc, bước thẳng ra khỏi nhà Mã Đào.
Ra ngoài cửa, cậu gọi điện thoại cho Hoa Phi Tạc: “Làm xong rồi.”
“Nhanh vậy?”
Hoa Phi Tạc nôn nao, anh ta tin Lý Hạo có thể giải quyết, chỉ không ngờ nhanh như vậy.
“Không có gì đáng ngại rồi.”
Lý Hạo mỉm cười, nói vào điện thoại: “Đối với anh ta, cái gọi là trung thành, chẳng qua chỉ là chưa đủ lợi ích để phản bội thôi.”
Bình luận facebook