Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1780
Chương 1780: Cua đổ minh chủ võ lâm (16)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người đàn ông đi cùng với Yến Niệm Niệm vào phòng bệnh đúng là vị hôn phu của Phong Quang, Thẩm Hành. Hắn trước nay luôn lạnh lùng ít nói, cũng không hay để lộ biểu cảm gì trên mặt, hôm nay lại bị Phong Quang đột nhiên ôm như vậy, hắn rõ ràng ngơ ngẩn hồi lâu.
“Thẩm Hành...” Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “Anh sao vậy?”
Thẩm Hành không nói gì. Sau khi hồi phục tinh thần lại, hắn liền đẩy Phong Quang ra, “Hạ Phong Quang... xin tự trọng.”
Phong Quang bị đẩy lui ra sau một bước. Từ phía sau, một đôi tay vươn tới đỡ bả vai cô, giúp cô đứng vững. Cô quay đầu lại nhìn, là Lục Sâm vẫn đang nở nụ cười trên môi.
Cô nhìn Lục Sâm, lại nhìn về phía Thẩm Hành. Cô hoang mang mờ mịt không biết phải làm sao, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Hành... Làm sao vậy?”
“Hạ Phong Quang...”
“Thẩm Hành!” Hạ Triều đứng ra, ông lạnh mặt nói: “Phong Quang vừa mới tỉnh, con bé đã quên rất nhiều chuyện, cậu thân là vị hôn phu của Phong Quang, hẳn là càng nên che chở con bé chu toàn mới đúng, nếu không... cậu cũng đừng trách Hạ gia chúng tôi tìm cậu gây phiền toái.”
Lượng thông tin mà Hạ Triều nói ra quá lớn, nhưng người nên hiểu tự nhiên sẽ hiểu.
Sắc mặt Thẩm Hành hơi căng thẳng, ánh mắt hắn nhìn sang Yến Niệm Niệm đang có vẻ mặt mất tự nhiên. Yến Niệm Niệm cắn môi, nhưng vẫn khẽ gật đầu về phía hắn, cô ta nói: “Chị mới vừa tỉnh lại... chúng ta... chúng ta hẳn nên chăm sóc chị cẩn thận mới đúng.”
Hạ Phong Quang là người che chở Yến Niệm Niệm từ nhỏ tới lớn, Yến Niệm Niệm rất thích cô, cũng rất tôn trọng cô, hiện giờ lại càng cảm thấy có lỗi với cô... Thẩm Hành hiểu rõ ý của Yến Niệm Niệm, nhưng hắn cũng không vội vã tỏ thái độ, mà chỉ chuyển mắt nhìn sang Lục Sâm.
Điều vượt ra ngoài dự kiến của Thẩm Hành chính là, Lục Sâm chỉ đứng cạnh Phong Quang an tĩnh mỉm cười, dường như người này không tính nói chuyện, cũng hoàn toàn không định làm gì cả.
Tâm trạng Thẩm Hành hơi trầm xuống, cuối cùng, hắn nhìn đến Phong Quang. Phong Quang vẫn đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ, sự tin cậy cùng ỷ lại trong mắt cô vẫn y như mấy năm trước, khi đó cô cũng yêu thích hắn như vậy.
Thẩm Hành trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn bước tới, cầm tay cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi, em đã ngủ quá lâu, bỗng nhiên thấy em đứng trước mặt anh như vậy, anh mới nhất thời không dám tin tưởng.”
“Không sao...” Phong Quang lại mỉm cười ngọt ngào, cô lắc cánh tay hắn nói: “Anh còn nhớ tới thăm em, em đã rất vui rồi.”
Thẩm Hành biết, cô là người rất dễ dàng thỏa mãn, cũng rất dễ vui mừng, hắn đã từng định nghĩa sự đơn thuần của cô là ngu xuẩn dễ lừa gạt, nhưng hiện tại... hắn bỗng nhiên cảm thấy cô như vậy chói mắt vô cùng. Có lẽ...
Có lẽ cô như vậy, sẽ khiến hắn không nhịn được mà bắt đầu nhớ lại những ngày tháng trước kia.
“Phong Quang, cẩn thận kẻo cảm lạnh.” Lục Sâm cầm đôi giày cạnh giường đặt tới, lại ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Trong chớp mắt thấy hắn đưa tay ra, Phong Quang lại theo bản năng lui về sau một bước.
Thân mình Lục Sâm khựng lại, hắn ngước mắt nhìn cô.
Phong Quang không cách nào giải thích động tác theo bản năng của mình vừa rồi, cô chỉ có thể thấp giọng nói một câu cảm ơn, lại tự mình lưu loát xỏ hai chân vào giày. Sau đó, cô liền đứng phía sau Thẩm Hành không chịu đi ra.
Nụ cười mỉm trên mặt Lục Sâm từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, hắn chậm rãi đứng lên, không nhìn ra có bất cứ cảm xúc gì khác.
Thẩm Hành xoay người nhìn Phong Quang, hắn mất tự nhiên nói: “Em đã quên rất nhiều chuyện, vậy còn nhớ những chuyện gì?”Chương 1928:
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (6)
“Nên nhớ thì đều nhớ cả...” Phong Quang trả lời rất nhanh, “Em nhớ rõ ba mẹ em, nhớ Niệm Niệm là em gái em. Em cũng nhớ rõ anh nữa, anh là vị hôn phu của em mà. Chẳng qua... so với cách gọi vị hôn phu này, em càng thích nói anh là bạn trai của em hơn.”
Cô lại cười rực rỡ. Không sai, ban đầu cô và Thẩm Hành quen biết là bởi bọn họ có quan hệ hôn phu hôn thê, nhưng tình cảm của bọn họ lúc trước lại không phải do quan hệ này tạo dựng.
Cô còn nhớ rõ, Thẩm Hành vốn không phải một người nhiệt tình, tính tình hắn cũng có chút quái gở. Ban đầu Phong Quang cũng chỉ ôm thái độ người đàn ông này đối với mình có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cho đến mùa Giáng Sinh năm đó, khi cô ở nước ngoài du học không thể trở về nhà, lại thấy Thẩm Hành mang theo quà tặng xuất hiện trước mặt cô. Từ khoảnh khắc đó, Phong Quang mới bắt đầu thực sự rung động.
Cô và Thẩm Hành đã thật sự đã yêu đương. Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Hành tuy không nhiệt tình như những người đàn ông khác, cũng không biết nói lời ngọt ngào dỗ dành bạn gái như người ta, nhưng Phong Quang lại chưa từng cảm thấy không thoải mái trong lòng. Cô nghĩ, Thẩm Hành là kiểu người như vậy, hắn nguyện ý kết giao với cô, vậy chẳng phải cho thấy hắn cũng thích mình à?
Về ý nghĩa nào đó mà nói, Phong Quang vẫn là một cô gái rất hiểu chuyện, ít nhất trong chuyện tình cảm này, cô không thích vô cớ gây rối.
Phong Quang nhìn chằm chằm Thẩm Hành một hồi lâu, cô bỗng vươn tay ôm lấy mặt hắn, nói: “Thẩm Hành... Sao trên mặt anh lại có sẹo?”
Thẩm Hành hơi ngẩn ra. Hắn đã vào trong phòng này lâu như thế, nhưng đến giờ cô mới chú ý tới trên mặt hắn có một vết sẹo... là bởi ngay từ đầu cô quá mức hưng phấn vì gặp được hắn sao?
“Vết sẹo này...” Giọng Thẩm Hành hơi lộ vẻ mất tự nhiên, “Là do không cẩn thận bị thủy tinh quẹt qua.”
Trên khuôn mặt vốn đẹp trai của hắn hiện tại đã có thêm một vết sẹo hết sức rõ ràng, kéo dài từ đuôi lông mày bên trái xuống khóe miệng hắn. Điều này ở trong mắt những người khác sẽ có vẻ đáng sợ.
“Là vết thương lúc cùng em bị tai nạn xe sao?”
Lòng bàn tay cô khẽ vuốt vết thương của hắn, thẳng một đường xuống tới khóe môi, Thẩm Hành đè nén chút khác thường sâu trong lòng, hắn cũng không khỏi hạ thấp giọng nói: “Đúng vậy... bị thương khi xảy ra tai nạn xe.”
Trong lòng hắn rất rõ, căn bản không có cái gì gọi là tai nạn xe ở đây cả.
Phong Quang có thể tưởng tượng, một vết sẹo lớn như thế, lúc ấy nhất định là rất đau. Cô nhíu mi, đau lòng nói: “Hiện tại đã không sao rồi... Anh yên tâm, em sẽ không ghét bỏ anh.”
Thẩm Hành không nói gì. Hiện tại hắn đã không biết nên đáp lại ra sao.
Yến Niệm Niệm yên lặng xoay người đi, cô ta khó chịu cắn môi, không có dũng khí nhìn tiếp cảnh tượng bên đó.
Phong Quang lại chú ý tới cảm xúc khác thường của Yến Niệm Niệm, cô tò mò hỏi: “Niệm Niệm, em làm sao thế?”
“Em...” Yến Niệm Niệm lại hoảng sợ xoay người về, cô ta nhìn Phong Quang, cười gượng gạo, “Không có gì, nhìn thấy chị rốt cuộc cũng tỉnh, em thật sự rất vui.”
“Ồ...” Phong Quang đáp một tiếng. Khi cô nhìn thấy tay trái Yến Niệm Niệm, khuôn mặt liền không khỏi biến sắc, cô bước tới cầm lấy bàn tay trái của của Yến Niệm Niệm, “Tay em sao lại thế này?”
Trên bàn tay trắng nõn thình lình thiếu mất một ngón tay, mà Yến Niệm Niệm vốn học kéo đàn violon, nếu cô ta thiếu một ngón tay... hơn nữa còn là tay trái chuyên bấm dây đàn, vậy cũng liền tương đương với việc sự nghiệp âm nhạc của cô ta đến đây là kết thúc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

“Thẩm Hành...” Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “Anh sao vậy?”
Thẩm Hành không nói gì. Sau khi hồi phục tinh thần lại, hắn liền đẩy Phong Quang ra, “Hạ Phong Quang... xin tự trọng.”
Phong Quang bị đẩy lui ra sau một bước. Từ phía sau, một đôi tay vươn tới đỡ bả vai cô, giúp cô đứng vững. Cô quay đầu lại nhìn, là Lục Sâm vẫn đang nở nụ cười trên môi.
Cô nhìn Lục Sâm, lại nhìn về phía Thẩm Hành. Cô hoang mang mờ mịt không biết phải làm sao, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Hành... Làm sao vậy?”
“Hạ Phong Quang...”
“Thẩm Hành!” Hạ Triều đứng ra, ông lạnh mặt nói: “Phong Quang vừa mới tỉnh, con bé đã quên rất nhiều chuyện, cậu thân là vị hôn phu của Phong Quang, hẳn là càng nên che chở con bé chu toàn mới đúng, nếu không... cậu cũng đừng trách Hạ gia chúng tôi tìm cậu gây phiền toái.”
Lượng thông tin mà Hạ Triều nói ra quá lớn, nhưng người nên hiểu tự nhiên sẽ hiểu.
Sắc mặt Thẩm Hành hơi căng thẳng, ánh mắt hắn nhìn sang Yến Niệm Niệm đang có vẻ mặt mất tự nhiên. Yến Niệm Niệm cắn môi, nhưng vẫn khẽ gật đầu về phía hắn, cô ta nói: “Chị mới vừa tỉnh lại... chúng ta... chúng ta hẳn nên chăm sóc chị cẩn thận mới đúng.”
Hạ Phong Quang là người che chở Yến Niệm Niệm từ nhỏ tới lớn, Yến Niệm Niệm rất thích cô, cũng rất tôn trọng cô, hiện giờ lại càng cảm thấy có lỗi với cô... Thẩm Hành hiểu rõ ý của Yến Niệm Niệm, nhưng hắn cũng không vội vã tỏ thái độ, mà chỉ chuyển mắt nhìn sang Lục Sâm.
Điều vượt ra ngoài dự kiến của Thẩm Hành chính là, Lục Sâm chỉ đứng cạnh Phong Quang an tĩnh mỉm cười, dường như người này không tính nói chuyện, cũng hoàn toàn không định làm gì cả.
Tâm trạng Thẩm Hành hơi trầm xuống, cuối cùng, hắn nhìn đến Phong Quang. Phong Quang vẫn đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ, sự tin cậy cùng ỷ lại trong mắt cô vẫn y như mấy năm trước, khi đó cô cũng yêu thích hắn như vậy.
Thẩm Hành trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn bước tới, cầm tay cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi, em đã ngủ quá lâu, bỗng nhiên thấy em đứng trước mặt anh như vậy, anh mới nhất thời không dám tin tưởng.”
“Không sao...” Phong Quang lại mỉm cười ngọt ngào, cô lắc cánh tay hắn nói: “Anh còn nhớ tới thăm em, em đã rất vui rồi.”
Thẩm Hành biết, cô là người rất dễ dàng thỏa mãn, cũng rất dễ vui mừng, hắn đã từng định nghĩa sự đơn thuần của cô là ngu xuẩn dễ lừa gạt, nhưng hiện tại... hắn bỗng nhiên cảm thấy cô như vậy chói mắt vô cùng. Có lẽ...
Có lẽ cô như vậy, sẽ khiến hắn không nhịn được mà bắt đầu nhớ lại những ngày tháng trước kia.
“Phong Quang, cẩn thận kẻo cảm lạnh.” Lục Sâm cầm đôi giày cạnh giường đặt tới, lại ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Trong chớp mắt thấy hắn đưa tay ra, Phong Quang lại theo bản năng lui về sau một bước.
Thân mình Lục Sâm khựng lại, hắn ngước mắt nhìn cô.
Phong Quang không cách nào giải thích động tác theo bản năng của mình vừa rồi, cô chỉ có thể thấp giọng nói một câu cảm ơn, lại tự mình lưu loát xỏ hai chân vào giày. Sau đó, cô liền đứng phía sau Thẩm Hành không chịu đi ra.
Nụ cười mỉm trên mặt Lục Sâm từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, hắn chậm rãi đứng lên, không nhìn ra có bất cứ cảm xúc gì khác.
Thẩm Hành xoay người nhìn Phong Quang, hắn mất tự nhiên nói: “Em đã quên rất nhiều chuyện, vậy còn nhớ những chuyện gì?”Chương 1928:
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (6)
“Nên nhớ thì đều nhớ cả...” Phong Quang trả lời rất nhanh, “Em nhớ rõ ba mẹ em, nhớ Niệm Niệm là em gái em. Em cũng nhớ rõ anh nữa, anh là vị hôn phu của em mà. Chẳng qua... so với cách gọi vị hôn phu này, em càng thích nói anh là bạn trai của em hơn.”
Cô lại cười rực rỡ. Không sai, ban đầu cô và Thẩm Hành quen biết là bởi bọn họ có quan hệ hôn phu hôn thê, nhưng tình cảm của bọn họ lúc trước lại không phải do quan hệ này tạo dựng.
Cô còn nhớ rõ, Thẩm Hành vốn không phải một người nhiệt tình, tính tình hắn cũng có chút quái gở. Ban đầu Phong Quang cũng chỉ ôm thái độ người đàn ông này đối với mình có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cho đến mùa Giáng Sinh năm đó, khi cô ở nước ngoài du học không thể trở về nhà, lại thấy Thẩm Hành mang theo quà tặng xuất hiện trước mặt cô. Từ khoảnh khắc đó, Phong Quang mới bắt đầu thực sự rung động.
Cô và Thẩm Hành đã thật sự đã yêu đương. Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Hành tuy không nhiệt tình như những người đàn ông khác, cũng không biết nói lời ngọt ngào dỗ dành bạn gái như người ta, nhưng Phong Quang lại chưa từng cảm thấy không thoải mái trong lòng. Cô nghĩ, Thẩm Hành là kiểu người như vậy, hắn nguyện ý kết giao với cô, vậy chẳng phải cho thấy hắn cũng thích mình à?
Về ý nghĩa nào đó mà nói, Phong Quang vẫn là một cô gái rất hiểu chuyện, ít nhất trong chuyện tình cảm này, cô không thích vô cớ gây rối.
Phong Quang nhìn chằm chằm Thẩm Hành một hồi lâu, cô bỗng vươn tay ôm lấy mặt hắn, nói: “Thẩm Hành... Sao trên mặt anh lại có sẹo?”
Thẩm Hành hơi ngẩn ra. Hắn đã vào trong phòng này lâu như thế, nhưng đến giờ cô mới chú ý tới trên mặt hắn có một vết sẹo... là bởi ngay từ đầu cô quá mức hưng phấn vì gặp được hắn sao?
“Vết sẹo này...” Giọng Thẩm Hành hơi lộ vẻ mất tự nhiên, “Là do không cẩn thận bị thủy tinh quẹt qua.”
Trên khuôn mặt vốn đẹp trai của hắn hiện tại đã có thêm một vết sẹo hết sức rõ ràng, kéo dài từ đuôi lông mày bên trái xuống khóe miệng hắn. Điều này ở trong mắt những người khác sẽ có vẻ đáng sợ.
“Là vết thương lúc cùng em bị tai nạn xe sao?”
Lòng bàn tay cô khẽ vuốt vết thương của hắn, thẳng một đường xuống tới khóe môi, Thẩm Hành đè nén chút khác thường sâu trong lòng, hắn cũng không khỏi hạ thấp giọng nói: “Đúng vậy... bị thương khi xảy ra tai nạn xe.”
Trong lòng hắn rất rõ, căn bản không có cái gì gọi là tai nạn xe ở đây cả.
Phong Quang có thể tưởng tượng, một vết sẹo lớn như thế, lúc ấy nhất định là rất đau. Cô nhíu mi, đau lòng nói: “Hiện tại đã không sao rồi... Anh yên tâm, em sẽ không ghét bỏ anh.”
Thẩm Hành không nói gì. Hiện tại hắn đã không biết nên đáp lại ra sao.
Yến Niệm Niệm yên lặng xoay người đi, cô ta khó chịu cắn môi, không có dũng khí nhìn tiếp cảnh tượng bên đó.
Phong Quang lại chú ý tới cảm xúc khác thường của Yến Niệm Niệm, cô tò mò hỏi: “Niệm Niệm, em làm sao thế?”
“Em...” Yến Niệm Niệm lại hoảng sợ xoay người về, cô ta nhìn Phong Quang, cười gượng gạo, “Không có gì, nhìn thấy chị rốt cuộc cũng tỉnh, em thật sự rất vui.”
“Ồ...” Phong Quang đáp một tiếng. Khi cô nhìn thấy tay trái Yến Niệm Niệm, khuôn mặt liền không khỏi biến sắc, cô bước tới cầm lấy bàn tay trái của của Yến Niệm Niệm, “Tay em sao lại thế này?”
Trên bàn tay trắng nõn thình lình thiếu mất một ngón tay, mà Yến Niệm Niệm vốn học kéo đàn violon, nếu cô ta thiếu một ngón tay... hơn nữa còn là tay trái chuyên bấm dây đàn, vậy cũng liền tương đương với việc sự nghiệp âm nhạc của cô ta đến đây là kết thúc.
Bình luận facebook