Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1763
Chương 1763: Ngoại truyện: nam kha (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lời phản bác của Phong Quang khiến Vãn Hiên nhìn lại, hắn hơi dừng một chút, chậm rãi nói: “Tiểu sư muội tin ta?”
“Muội...”
“Phong Quang.” Thích Trường An bỗng xoay người nhìn cô, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
Phong Quang sửng sốt, cô nhìn về phía Thích Trường An.
Thích Trường An khẽ nở một nụ cười với cô, “Phong Quang có thể không tin lời Vãn Các, lựa chọn tin tưởng Đại sư huynh Vãn Hiên của nàng. Nhưng nếu ta cũng nói, hung phạm phía sau màn là Vãn Hiên công tử, Phong Quang sẽ lựa chọn tin ai đây?”
Phong Quang lại nhìn Vãn Hiên, hắn đang im lặng không nói gì nhìn cô, dường như cũng có chút chờ mong cô đưa ra đáp án, cô nắm góc váy mình, đi tới bên cạnh Thích Trường An, cũng cầm lấy tay hắn.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Thích Trường An nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Có thể nhìn ra được, tâm tình hắn hiện tại đang rất tốt.
Vãn Hiên cũng cười, chỉ là không nhìn ra được vì sao hắn lại cười như thế.
“Vãn Các...” Hạ Triều hỏi: “Ngươi nói người uy hiếp ngươi là Vãn Hiên, rốt cuộc có ý gì?”
Không sai, Hạ Triều không tin Vãn Các là hung thủ, nhưng tương tự thế, ông cũng không tin Vãn Hiên là hung thủ. Cả hai người đều là đệ tử của ông, đương nhiên ông sẽ không muốn hoài nghi bất cứ ai trong đó.
Nếu đã mở miệng, Vãn Các cũng liền bất chấp, “Đại sư huynh bắt Hoa Nhan, ép ta hôm nay tới giết Vãn Đình, bất luận ta có thành công hay không, hắn đều sẽ thả Hoa Nhan, nếu ta thất thủ bị bắt... vậy ta liền phải chấm dứt tính mạng mình.”
Phong Quang vừa nghe đáp án đó, thế nhưng lại không thấy bất ngờ chút nào. Ngay từ đầu cô đã biết, sức hút của Hoa Nhan đối với nam nhân thế giới này mạnh đến bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi ôm chặt cánh tay Thích Trường An, lộ vẻ sợ hãi.
“Làm sao vậy?” Thừa dịp ánh mắt mọi người đều tập trung vào Vãn Các, Thích Trường An lớn mật xoa gương mặt cô, hắn cảm thấy cô đang khủng hoảng.
“Thích Trường An...” Giọng Phong Quang thoáng hiện vẻ lo sợ, “Ta rất sợ, rất sợ huynh vào một ngày nào đó cũng sẽ thích Hoa Nhan... Huynh sẽ nguyện ý vì nàng ta mà đối xử với ta giống như Nhị sư huynh đối đãi với Tam sư huynh hôm nay vậy...”
“Đây là chuyện không thể nào.” Thích Trường An nâng tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay xinh xắn, trong ánh mắt ôn nhu của hắn cũng chỉ có bóng hình cô mà thôi, “Ta sẽ không làm chuyện thương tổn đến Phong Quang, dù Phong Quang có muốn đâm ta một đao, ta cũng sẽ không cự tuyệt.”
“Ta sẽ không cầm đao đâm huynh...” Phong Quang thấp giọng lẩm bẩm, không thể không nói tâm tình cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mà chuyện tương lai, ai có thể nói chắc được?
Hạ Triều cũng không vội vã tin tưởng Vãn Các, ông hỏi, “Ngươi nói Vãn Hiên bắt Hoa Nhan uy hiếp ngươi tới giết Vãn Đình, vậy hắn có lý do gì mà làm vậy?”
“Bởi vì hắn mới thật sự là người đả thương Vãn Đình.” Vãn Các cũng không hề giấu giếm, “Nếu Vãn Đình tỉnh lại, sẽ liền nói ra hắn mới là hung thủ thật sự, đến lúc đó, thân phận Giáo chủ Ma giáo của hắn cũng sẽ lộ tẩy.”
“Ngươi nói gì!?” Không chỉ Hạ Triều, mà tất cả mọi người cũng chấn động vì câu nói này của Vãn Các.
Lời Vãn Các nói quả thực còn uy lực hơn cả bom nguyên tử.
“Đại sư huynh...” Phong Quang ngây ngốc nhìn về phía Vãn Hiên, “Huynh là Giáo chủ Ma giáo?”
Vãn Hiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, ít nhất, khuôn mặt ngày thường luôn mang ý cười của hắn đã không còn nụ cười ôn hòa lịch sự.
Trong lòng Phong Quang chấn động tột đỉnh, cô chưa từng nghĩ tới, Đại sư huynh luôn đối tốt với cô lại chính là nam chính Lăng Cửu Sinh - Giáo chủ Ma giáo.
Càng khiến cô thấy đáng sợ hơn chính là, nếu cô không thích Thích Trường An, vậy có phải cô cũng sẽ đi tới kết cục giống trong cốt truyện ban đầu hay không?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

“Muội...”
“Phong Quang.” Thích Trường An bỗng xoay người nhìn cô, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
Phong Quang sửng sốt, cô nhìn về phía Thích Trường An.
Thích Trường An khẽ nở một nụ cười với cô, “Phong Quang có thể không tin lời Vãn Các, lựa chọn tin tưởng Đại sư huynh Vãn Hiên của nàng. Nhưng nếu ta cũng nói, hung phạm phía sau màn là Vãn Hiên công tử, Phong Quang sẽ lựa chọn tin ai đây?”
Phong Quang lại nhìn Vãn Hiên, hắn đang im lặng không nói gì nhìn cô, dường như cũng có chút chờ mong cô đưa ra đáp án, cô nắm góc váy mình, đi tới bên cạnh Thích Trường An, cũng cầm lấy tay hắn.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Thích Trường An nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Có thể nhìn ra được, tâm tình hắn hiện tại đang rất tốt.
Vãn Hiên cũng cười, chỉ là không nhìn ra được vì sao hắn lại cười như thế.
“Vãn Các...” Hạ Triều hỏi: “Ngươi nói người uy hiếp ngươi là Vãn Hiên, rốt cuộc có ý gì?”
Không sai, Hạ Triều không tin Vãn Các là hung thủ, nhưng tương tự thế, ông cũng không tin Vãn Hiên là hung thủ. Cả hai người đều là đệ tử của ông, đương nhiên ông sẽ không muốn hoài nghi bất cứ ai trong đó.
Nếu đã mở miệng, Vãn Các cũng liền bất chấp, “Đại sư huynh bắt Hoa Nhan, ép ta hôm nay tới giết Vãn Đình, bất luận ta có thành công hay không, hắn đều sẽ thả Hoa Nhan, nếu ta thất thủ bị bắt... vậy ta liền phải chấm dứt tính mạng mình.”
Phong Quang vừa nghe đáp án đó, thế nhưng lại không thấy bất ngờ chút nào. Ngay từ đầu cô đã biết, sức hút của Hoa Nhan đối với nam nhân thế giới này mạnh đến bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi ôm chặt cánh tay Thích Trường An, lộ vẻ sợ hãi.
“Làm sao vậy?” Thừa dịp ánh mắt mọi người đều tập trung vào Vãn Các, Thích Trường An lớn mật xoa gương mặt cô, hắn cảm thấy cô đang khủng hoảng.
“Thích Trường An...” Giọng Phong Quang thoáng hiện vẻ lo sợ, “Ta rất sợ, rất sợ huynh vào một ngày nào đó cũng sẽ thích Hoa Nhan... Huynh sẽ nguyện ý vì nàng ta mà đối xử với ta giống như Nhị sư huynh đối đãi với Tam sư huynh hôm nay vậy...”
“Đây là chuyện không thể nào.” Thích Trường An nâng tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay xinh xắn, trong ánh mắt ôn nhu của hắn cũng chỉ có bóng hình cô mà thôi, “Ta sẽ không làm chuyện thương tổn đến Phong Quang, dù Phong Quang có muốn đâm ta một đao, ta cũng sẽ không cự tuyệt.”
“Ta sẽ không cầm đao đâm huynh...” Phong Quang thấp giọng lẩm bẩm, không thể không nói tâm tình cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mà chuyện tương lai, ai có thể nói chắc được?
Hạ Triều cũng không vội vã tin tưởng Vãn Các, ông hỏi, “Ngươi nói Vãn Hiên bắt Hoa Nhan uy hiếp ngươi tới giết Vãn Đình, vậy hắn có lý do gì mà làm vậy?”
“Bởi vì hắn mới thật sự là người đả thương Vãn Đình.” Vãn Các cũng không hề giấu giếm, “Nếu Vãn Đình tỉnh lại, sẽ liền nói ra hắn mới là hung thủ thật sự, đến lúc đó, thân phận Giáo chủ Ma giáo của hắn cũng sẽ lộ tẩy.”
“Ngươi nói gì!?” Không chỉ Hạ Triều, mà tất cả mọi người cũng chấn động vì câu nói này của Vãn Các.
Lời Vãn Các nói quả thực còn uy lực hơn cả bom nguyên tử.
“Đại sư huynh...” Phong Quang ngây ngốc nhìn về phía Vãn Hiên, “Huynh là Giáo chủ Ma giáo?”
Vãn Hiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, ít nhất, khuôn mặt ngày thường luôn mang ý cười của hắn đã không còn nụ cười ôn hòa lịch sự.
Trong lòng Phong Quang chấn động tột đỉnh, cô chưa từng nghĩ tới, Đại sư huynh luôn đối tốt với cô lại chính là nam chính Lăng Cửu Sinh - Giáo chủ Ma giáo.
Càng khiến cô thấy đáng sợ hơn chính là, nếu cô không thích Thích Trường An, vậy có phải cô cũng sẽ đi tới kết cục giống trong cốt truyện ban đầu hay không?
Bình luận facebook