• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Hot Truyện Nhật ký cua trai của nữ phụ 2023

  • nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1725

Chương 1725: Cua đổ kiếm tiên không nghe thấy âm thanh (19)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
78844.png

Xem ảnh 2
78844_2.png
Nguyên tắc của Phong Quang luôn là có thể cứu liền cứu, không thể cứu thì bỏ qua. Đối phó với người phàm, cô vẫn tự tin là mình thắng được. Nghĩ như vậy, cô liền vòng tới bên cạnh căn nhà bằng đất kia, nhẹ nhàng phi thân lướt qua tường thấp. Cô lẻn vào từ chỗ đổ nát phía bên cạnh gian nhà, tiếp theo, cô liền thấy được cảnh tượng trong phòng đó.



Trên đống lửa đang cháy rực là một cái nồi lớn, bên cạnh còn có thớt và dao phay, phía bên kia là hai người đang bị trói, nhìn bóng dáng thì biết là một nam một nữ, mà tiếng ú ớ cô nghe thấy chính là do nữ nhân kia phát ra, nàng ta đang cố hết sức muốn thoát ra khỏi dây trói.



Có nồi, lại có dao phay, còn có hai người... Nghĩ đến đây là khu vực thiên tai, Phong Quang gần như ngay lập tức có một suy đoán đáng sợ, có kẻ định ăn thịt người!



Cô nhìn xung quanh, bây giờ không có ai khác, cô liền nhẹ nhàng bước qua, “Các ngươi đừng sợ, ta liền thả các... ngươi...”



Giọng Phong Quang càng ngày càng nhỏ, là vì khi cô tới trước mặt người bị trói thì liền thấy rõ bọn họ là ai, Ngư Côn và Phi Tử Diên.



Ha ha, thế giới lớn như vậy, mà lần nào cô cũng trùng hợp gặp phải bọn họ như thế, đây thật đúng là...



Không, cô tuyệt đối không coi đây là duyên phận!



Phong Quang liên tiếp lui về sau ba bước, rồi xoay người bỏ đi. Nữ chính dù sao cũng sẽ không chết, vì nàng ta còn chưa gặp được nam chính, mà Ngư Côn chết thì lại càng tốt hơn, như vậy sẽ không ai biết thân phận của cô nữa...



Lần đầu tiên cô phát hiện mình có thiên phú làm vai ác, hơn nữa cô cũng không chán ghét cảm giác làm vai ác chút nào.



Nhưng Phong Quang muốn chạy, đâu có nghĩa là cô có thể đi.



Ngư Côn cố sức phun miếng vải bị nhét trong miệng mình ra, hắn lớn tiếng nói: “Mỹ nhân đừng đi mà! Mau cứu chúng ta!”



Phong Quang nghe hắn kêu lớn như vậy thì lông mày dựng thẳng. Quả nhiên, người từ bên ngoài nghe được tiếng vang liền đi đến.



Đó là một người đàn ông cao lớn thô kệch, thoạt nhìn giống như một đồ tể, chỉ là hiện tại không có động vật cho hắn ta giết, hắn ta liền bắt đầu giết người. Nhìn thấy Phong Quang, người đàn ông kia liền hung ác nói: “Nếu ngươi đã tự mình xông tới, vậy cũng đừng hòng rời đi!”



Dứt lời, hắn ta đưa tay chạm vào eo phải mình, rút ra một túi tía tô. Không khí im lặng trong chớp mắt.



Đồ tể có chút xấu hổ, hắn ta vừa đi tìm gia vị, hái được chút tía tô ở bên ngoài về, không nghĩ tới bây giờ lại lấy nhầm đồ vật. Hắn ta lại sờ sang eo trái, lần này rút ra một cây đao to. Để lấy lại khí thế, hắn ta lần nữa tỏ vẻ hung hăng: “Ngươi cũng đừng hòng rời đi!”



Dứt lời, hắn ta lao bay thẳng về phía Phong Quang.



Phong Quang không hề tránh sang bên cạnh, cô thong thả nâng tay lên, chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay chợt phát ra một tiếng vang thanh thúy, đao trong tay người đàn ông kia liền rơi xuống đất, ánh mắt hắn ta rời rạc, tựa như mất đi thần trí.



“Nói đi.” Phong Quang ngồi xổm trước mặt Ngư Côn và Phi Tử Diên, bĩu môi hỏi: “Sao lại thế này?”



Ngư Côn: “Chuyện là như vậy...”



“Ta không hỏi ngươi.” Phong Quang nhặt miếng vải trên mặt đất nhét lại vào miệng Ngư Côn, lại rút miếng vải trong miệng Phi Tử Diên ra, ngón tay khẽ động, Phi Tử Diên liền được cởi trói, “Cô nói đi.”



Ngư Côn có chút tủi thân.



Phi Tử Diên thở phào nhẹ nhõm xong mới nói: “Khi ta và Ngư Côn đi đến nơi này, thấy một vị phụ nhân xanh xao vàng vọt đang ôm con mình, thực sự rất đáng thương. Ta muốn đưa lương khô của mình cho bọn họ, lại vô ý bị người khác đánh bất tỉnh từ sau lưng, khi tỉnh lại lần nữa, chúng ta đã bị trói rồi.”



Phong Quang nghe xong liền câm lặng, đây quả đúng là tác phong của nữ chính.



“Vẫn may là cô nương đã đến...” Phi Tử Diên lại may mắn nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, nhưng nam nhân kia vì sao...”



Phi Tử Diên nhìn lại, thấy người đàn ông hung thần ác sát kia đang nhặt cỏ trên đất cho vào miệng, còn phát ra tiếng kêu be be.



“Giờ hắn đang nghĩ mình là con dê. Đơn giản là vậy.” Phong Quang tùy tiện nói một câu. Toàn thân cô đều là pháp bảo, chuông nhiếp hồn này chẳng qua chỉ là vật nhỏ thôi.



Phi Tử Diên không hiểu lắm, nhưng nàng ta thấy Phong Quang không muốn nhiều lời, nên cũng liền thông minh không hỏi tiếp, rốt cuộc thì trên đời vẫn có không ít người tài ba kỳ lạ. Bỗng nhiên nhớ tới Ngư Côn còn đang bị trói, nàng ta vội đi cởi trói cho Ngư Côn. Hai tay Ngư Côn vừa được tự do, hắn liền rút mảnh vải ra khỏi miệng mình, lại nhổ vài cái, tiếp theo mới nhìn về phía Phong Quang nói: “Ơn cứu mạng của mỹ nhân, tại hạ thật sự không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân...”



“Nếu không có gì báo đáp, ngươi cứ làm trâu làm ngựa cho ta là được.” Phong Quang cười hì hì ngắt lời Ngư Côn, không cho hắn nói ra bốn chữ “lấy thân báo đáp“.



Nhưng rất rõ ràng, cô đã xem nhẹ độ dày của da mặt hắn.



Ngư Côn không hề do dự, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không nghĩ mà nói ngay: “Vậy sau này ta chính là trâu ngựa cho cô nương, cô nương chỉ cần cho ta ăn cơm no là đủ.”



Lời này hoàn toàn chẳng có chút không vui nào hết.



Phong Quang khựng lại, “Này, ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?”



Hắn tỏ vẻ u oán nói: “Ngay cả bụng ta cũng sắp không đủ no nữa rồi, lấy đâu ra tiền chăm sóc cho gương mặt này nữa chứ? Chỉ đành bỏ gương mặt hoàn mỹ không khuyết điểm này xuống trước, chờ ta có tiền mới nhặt lên lại.”



Đây đại khái đây là lời… không biết xấu hổ nhất mà Phong Quang từng nghe.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom