Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1698
Chương 1698: Cua đổ phù thủy hắc ám (49)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ta là Mạc Khanh.” Nam nhân mỉm cười, “Đây chẳng phải cái tên mà ngươi gọi sao?”
Phong Quang nhíu mày, “Tuy ngươi tạo cho ta cảm giác rất giống Mạc Khanh, nhưng ta biết, ngươi nhất định không phải hắn.”
“Ồ?” Hắn nhướng mày hỏi: “Vì sao vậy?”
“Không biết... Tóm lại ngươi không phải hắn, ta có thể xác định.”
“Ai da, thật ra ta không ngờ tới, vậy mà ngươi có thể nhìn ra được ta không phải hắn. Ta vốn cho rằng Phong Quang sẽ vui mừng chạy tới ôm lấy ta cơ, xem ra ta đã đoán sai rồi.” Hắn nói với vẻ hết sức tùy ý, nhưng trong giọng nói chỉ có ý cười, không thể nghe ra được cảm xúc chân thật của hắn.
Vẻ tiên phong đạo cốt mà cô thấy vừa rồi tựa như là một ảo giác vậy.
Hắn bước tới một bước, cô liền lui về sau một bước, “Ngươi rốt cuộc là ai? Tri Vi đã nói, không có người nào vào đây được cả.”
“Đó đương nhiên là bởi ta không phải người.” Nam nhân cảm thấy dáng vẻ cô không ngừng lui về sau cực kỳ thú vị, liền lại không nhịn được mà bước tới gần cô hơn, đến tận khi lưng cô dựa sát vào thân cây mai, muốn lui cũng không thể lui được nữa. Hắn chống tay trên thân cây, vây cô ở chính giữa, hơi cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của cô. Đây là đôi mắt vẫn luôn thuần khiết trước sau như một, khiến rất nhiều người bị thu hút bởi nó. Hắn bỗng thu lại ý cười, hơi cúi thấp xuống một phân.
Phong Quang cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, cô quay đầu đi, tránh cho việc vô ý mà đụng phải hắn.
Nam nhân cảm thấy cô kháng cự liền hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh, hắn lại lui về một khoảng cách, khóe môi tiếp tục khẽ cười, mang vẻ không đứng đắn, giọng nói hạ thấp càng thêm dụ hoặc, “Ta đẹp hơn Mạc Khanh nhiều, hay Phong Quang cứ đâm lao phải theo lao, quên hắn đi mà thích ta nhé.”
“Đây là chuyện không thể!” Phong Quang khom lưng, thoát ra ngoài từ trong khuỷu tay hắn, khi đã cách hắn khoảng ba bước, cô mới chất vấn: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết tên ta? Mà vì sao lại biết Mạc Khanh nữa?”
“Cái này à...” Nam nhân vuốt cằm mình, cà lơ phất phơ nói: “Kỳ thật ta là huynh đệ song sinh của Mạc Khanh, ta tên Mạc Tình.”
“Ngươi nói dối!” Phong Quang căn bản không tin, “Mới vừa rồi ngươi còn nói ngươi cũng là quỷ như ta.”
“Ta là huynh đệ của Mạc Khanh và ta là quỷ, hai việc này có xung đột với nhau sao?”
Cô khựng lại, hình như là không xung đột. Mạc Khanh cũng có thể có một huynh đệ đã chết, điều này cũng không có gì không đúng cả. Nhưng điều không đúng là cảm giác mà người nam nhân này tạo cho cô.
Không rõ tại sao, cô chán ghét nam nhân tuỳ tiện này. Thấy hắn lại muốn tới gần mình, cô vội nói: “Ngươi đừng tới gần ta!”
Hắn không ngừng bước, “Vì sao? Ta tự nhận là bộ dạng của mình rất phù hợp với khẩu vị của Phong Quang.”
Đúng vậy, kiểu nam nhân chỉ cần im lặng đứng yên một chỗ cũng tạo cho người ta cảm giác ôn văn nho nhã giống như hắn chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng Phong Quang. Nam nhân này quả thật cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn của cô, nhưng cô lại không có chút cảm giác rung động nào, bởi vì cô đã có Mạc Khanh.
“Bất kể ngươi có phù hợp với khẩu vị của ta cỡ nào, ta cũng chỉ muốn một mình Mạc Khanh là đủ.” Cô bất đắc dĩ trốn ra phía sau thân cây, vẻ mặt càng thêm đề phòng. Cô không rõ thân phận của nam nhân này, mà ở Tiên môn, nói không chừng còn có yêu ma quỷ quái lợi hại hơn cô. Tuy ở trong mắt những người khác thì cô là một Lệ quỷ, nhưng ngoại trừ khả năng vô thức tạo ra ảo ảnh thì cô không hề có năng lực nào khác, hoàn toàn chính là một cọng bún sức chiến đấu bằng 0.
Thấy cô tránh ở sau thân cây, chỉ dám vươn đầu ra đề phòng nhìn mình không chớp mắt, nam nhân áo trắng cảm thấy buồn cười, con ngươi màu đen của hắn càng thêm vui vẻ, vẫy tay với cô, giống như đang đùa một con mèo nhỏ, “Phong Quang ngoan, ra đây nào, ta sẽ không làm tổn thương nàng.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang nhíu mày, “Tuy ngươi tạo cho ta cảm giác rất giống Mạc Khanh, nhưng ta biết, ngươi nhất định không phải hắn.”
“Ồ?” Hắn nhướng mày hỏi: “Vì sao vậy?”
“Không biết... Tóm lại ngươi không phải hắn, ta có thể xác định.”
“Ai da, thật ra ta không ngờ tới, vậy mà ngươi có thể nhìn ra được ta không phải hắn. Ta vốn cho rằng Phong Quang sẽ vui mừng chạy tới ôm lấy ta cơ, xem ra ta đã đoán sai rồi.” Hắn nói với vẻ hết sức tùy ý, nhưng trong giọng nói chỉ có ý cười, không thể nghe ra được cảm xúc chân thật của hắn.
Vẻ tiên phong đạo cốt mà cô thấy vừa rồi tựa như là một ảo giác vậy.
Hắn bước tới một bước, cô liền lui về sau một bước, “Ngươi rốt cuộc là ai? Tri Vi đã nói, không có người nào vào đây được cả.”
“Đó đương nhiên là bởi ta không phải người.” Nam nhân cảm thấy dáng vẻ cô không ngừng lui về sau cực kỳ thú vị, liền lại không nhịn được mà bước tới gần cô hơn, đến tận khi lưng cô dựa sát vào thân cây mai, muốn lui cũng không thể lui được nữa. Hắn chống tay trên thân cây, vây cô ở chính giữa, hơi cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của cô. Đây là đôi mắt vẫn luôn thuần khiết trước sau như một, khiến rất nhiều người bị thu hút bởi nó. Hắn bỗng thu lại ý cười, hơi cúi thấp xuống một phân.
Phong Quang cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, cô quay đầu đi, tránh cho việc vô ý mà đụng phải hắn.
Nam nhân cảm thấy cô kháng cự liền hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh, hắn lại lui về một khoảng cách, khóe môi tiếp tục khẽ cười, mang vẻ không đứng đắn, giọng nói hạ thấp càng thêm dụ hoặc, “Ta đẹp hơn Mạc Khanh nhiều, hay Phong Quang cứ đâm lao phải theo lao, quên hắn đi mà thích ta nhé.”
“Đây là chuyện không thể!” Phong Quang khom lưng, thoát ra ngoài từ trong khuỷu tay hắn, khi đã cách hắn khoảng ba bước, cô mới chất vấn: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết tên ta? Mà vì sao lại biết Mạc Khanh nữa?”
“Cái này à...” Nam nhân vuốt cằm mình, cà lơ phất phơ nói: “Kỳ thật ta là huynh đệ song sinh của Mạc Khanh, ta tên Mạc Tình.”
“Ngươi nói dối!” Phong Quang căn bản không tin, “Mới vừa rồi ngươi còn nói ngươi cũng là quỷ như ta.”
“Ta là huynh đệ của Mạc Khanh và ta là quỷ, hai việc này có xung đột với nhau sao?”
Cô khựng lại, hình như là không xung đột. Mạc Khanh cũng có thể có một huynh đệ đã chết, điều này cũng không có gì không đúng cả. Nhưng điều không đúng là cảm giác mà người nam nhân này tạo cho cô.
Không rõ tại sao, cô chán ghét nam nhân tuỳ tiện này. Thấy hắn lại muốn tới gần mình, cô vội nói: “Ngươi đừng tới gần ta!”
Hắn không ngừng bước, “Vì sao? Ta tự nhận là bộ dạng của mình rất phù hợp với khẩu vị của Phong Quang.”
Đúng vậy, kiểu nam nhân chỉ cần im lặng đứng yên một chỗ cũng tạo cho người ta cảm giác ôn văn nho nhã giống như hắn chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng Phong Quang. Nam nhân này quả thật cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn của cô, nhưng cô lại không có chút cảm giác rung động nào, bởi vì cô đã có Mạc Khanh.
“Bất kể ngươi có phù hợp với khẩu vị của ta cỡ nào, ta cũng chỉ muốn một mình Mạc Khanh là đủ.” Cô bất đắc dĩ trốn ra phía sau thân cây, vẻ mặt càng thêm đề phòng. Cô không rõ thân phận của nam nhân này, mà ở Tiên môn, nói không chừng còn có yêu ma quỷ quái lợi hại hơn cô. Tuy ở trong mắt những người khác thì cô là một Lệ quỷ, nhưng ngoại trừ khả năng vô thức tạo ra ảo ảnh thì cô không hề có năng lực nào khác, hoàn toàn chính là một cọng bún sức chiến đấu bằng 0.
Thấy cô tránh ở sau thân cây, chỉ dám vươn đầu ra đề phòng nhìn mình không chớp mắt, nam nhân áo trắng cảm thấy buồn cười, con ngươi màu đen của hắn càng thêm vui vẻ, vẫy tay với cô, giống như đang đùa một con mèo nhỏ, “Phong Quang ngoan, ra đây nào, ta sẽ không làm tổn thương nàng.”
Bình luận facebook