Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1672
Chương 1672: Cua đổ phù thủy hắc ám (23)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tô Tường Vi được người khác bảo vệ sau lưng bỗng nhiên bị bay lên lơ lửng. Khi bay đến trước mặt Ninh Dịch, ngay lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng, cổ cô ta đã bị tay Ninh Dịch bóp chặt. Cô ta không thể phát ra âm thanh. Lúc này, Phong Quang vẫn bị che mắt được Ninh Dịch bảo vệ trong lòng lại ngáp một cái, cô sắp nhàm chán đến mức buồn ngủ.
Thấy Tô Tường Vi bị bóp cổ, sắc mặt Lãnh Dạ chợt lạnh như phủ sương, “Buông cô ấy ra!”
Hắn không hiểu vì sao mình chỉ vừa gặp Tô Tường Vi mà đã coi trọng sự sống chết của cô ta như thế, nhưng Lãnh Dạ hiểu rõ một điều, rằng tuyệt đối không thể để Tô Tường Vi chết được.
Nam Cung Vân và Thượng Quan Nhiên cũng dừng động tác, hoảng hốt nhìn về phía Ninh Dịch và Tô Tường Vi.
Ninh Dịch cười khẽ một tiếng, sắc mặt thống khổ hiện giờ của Tô Tường Vi khiến hắn hết sức hài lòng. Hắn nhẹ nhàng nói: “Tôi cực chán ghét ánh mắt cô nhìn tôi.”
Loại ánh mắt thể hiện hứng thú với mình này, chỉ khi nó đến từ Phong Quang, hắn mới có thể cảm thấy vui vẻ.
“Đúng lúc, Phong Quang cũng không thích cô.” Ninh Dịch cười khẽ nói: “Chi bằng khiến cô biến mất trước mặt Phong Quang vậy.”
Theo bản năng, Tô Tường Vi cảm thấy sợ hãi. Ngay lúc cô ta chưa kịp phản ứng lại, đôi mắt cô ta đã chảy máu, tầm mắt cũng bị máu tươi sở che mờ, ngay sau đó, cô ta nghe được trên cổ mình truyền đến tiếng “răng rắc“. Cô ta biết cổ mình bị bẻ gãy, nhưng ý thức của cô ta vẫn còn. Cô ta cảm thấy Ninh Dịch buông tay, thân thể cô ta rơi xuống, không hề có cảm giác chạm đất, mà rơi vào vực sâu vô tận đỏ lòm.
“Tường Vi!” Thượng Quan Nhiên và Nam Cung Vân hô to một tiếng.
Đột nhiên, một bóng người khác lại nhảy vào vực sâu đỏ như máu kia. Người nhảy xuống là Lãnh Dạ.
Ninh Dịch cười nhạo một tiếng, hắn bế Phong Quang lên, xoay người. Một lối đi màu trắng hiện ra, ngay lúc hắn rời đi, con đường kia liền rất nhanh đóng lại.
Khi đôi mắt lần nữa cảm nhận được ánh sáng, Phong Quang ngủ say rốt cuộc cũng tỉnh dậy. Cô mở mắt ra, nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, đây là sân thượng khu phòng học.
Cô lại ngáp một cái, mơ màng hỏi: “Đám Tô Tường Vi đâu?”
Vừa rồi hắn không cho cô xem gì cả, thật sự rất nhàm chán, hơn nữa ở trong ngực hắn, cô có cảm giác hết sức an toàn, cứ thế mà ngủ lúc nào không biết.
Ninh Dịch ôm cô ngồi ở mép sân thượng, cô nhìn xuống phía dưới, hoảng sợ vì độ cao mà tóm chặt lấy quần áo hắn, trách móc: “Ninh Dịch, chúng ta không thể ngồi chỗ nào bình thường một chút sao?”
Cô rất lo nếu bị người khác nhìn thấy, những người đó sẽ có thể nghĩ rằng bọn họ muốn nhảy lầu tự sát!
Ninh Dịch cười tủm tỉm nói: “Có tôi ở đây, em sợ cái gì?”
Phải rồi... Hắn chính là một lão yêu quái.
Nhưng cô lại không phải là lão yêu quái nha!
Phong Quang rụt người vào trong lòng hắn, “Đã nói rồi mà, dù anh có luẩn quẩn trong lòng muốn làm việc ngốc gì đó, cũng không thể kéo tôi theo được.”
“Phong Quang thật tuyệt tình.” Hắn thở dài, nhìn dáng vẻ còn có chút buồn bã.
Phong Quang mặc kệ hắn, cô lại hỏi: “Đám Tô Tường Vi đâu rồi?”
“Bọn họ không đánh lại được tôi.”
“Nên bọn họ bỏ chạy?”
Ninh Dịch suy nghĩ một lát, gật đầu: “Cũng gần như thế.”
“Ninh Dịch, tôi biết ngay mà! Bọn họ không phải đối thủ của lão yêu quái như anh!” Cô nói hết sức hưng phấn: “Tôi đã sớm khó chịu với Tô Tường Vi rồi, lúc nào cũng thích tỏ thái độ cao ngạo nói chuyện với tôi. Anh không biết đâu, mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt cô ta đều như kiểu... như kiểu tôi là một kẻ kỳ quặc vậy. Cả Lãnh Dạ nữa, rõ ràng chính hắn đề nghị giải trừ hôn ước đầu tiên, vậy mà lại muốn để tôi làm người đổi ý trước, còn chạy tới trường học cướp chỗ của tôi. Giờ có anh ở đây thì tốt rồi, bọn họ không dám chọc tôi nữa.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thấy Tô Tường Vi bị bóp cổ, sắc mặt Lãnh Dạ chợt lạnh như phủ sương, “Buông cô ấy ra!”
Hắn không hiểu vì sao mình chỉ vừa gặp Tô Tường Vi mà đã coi trọng sự sống chết của cô ta như thế, nhưng Lãnh Dạ hiểu rõ một điều, rằng tuyệt đối không thể để Tô Tường Vi chết được.
Nam Cung Vân và Thượng Quan Nhiên cũng dừng động tác, hoảng hốt nhìn về phía Ninh Dịch và Tô Tường Vi.
Ninh Dịch cười khẽ một tiếng, sắc mặt thống khổ hiện giờ của Tô Tường Vi khiến hắn hết sức hài lòng. Hắn nhẹ nhàng nói: “Tôi cực chán ghét ánh mắt cô nhìn tôi.”
Loại ánh mắt thể hiện hứng thú với mình này, chỉ khi nó đến từ Phong Quang, hắn mới có thể cảm thấy vui vẻ.
“Đúng lúc, Phong Quang cũng không thích cô.” Ninh Dịch cười khẽ nói: “Chi bằng khiến cô biến mất trước mặt Phong Quang vậy.”
Theo bản năng, Tô Tường Vi cảm thấy sợ hãi. Ngay lúc cô ta chưa kịp phản ứng lại, đôi mắt cô ta đã chảy máu, tầm mắt cũng bị máu tươi sở che mờ, ngay sau đó, cô ta nghe được trên cổ mình truyền đến tiếng “răng rắc“. Cô ta biết cổ mình bị bẻ gãy, nhưng ý thức của cô ta vẫn còn. Cô ta cảm thấy Ninh Dịch buông tay, thân thể cô ta rơi xuống, không hề có cảm giác chạm đất, mà rơi vào vực sâu vô tận đỏ lòm.
“Tường Vi!” Thượng Quan Nhiên và Nam Cung Vân hô to một tiếng.
Đột nhiên, một bóng người khác lại nhảy vào vực sâu đỏ như máu kia. Người nhảy xuống là Lãnh Dạ.
Ninh Dịch cười nhạo một tiếng, hắn bế Phong Quang lên, xoay người. Một lối đi màu trắng hiện ra, ngay lúc hắn rời đi, con đường kia liền rất nhanh đóng lại.
Khi đôi mắt lần nữa cảm nhận được ánh sáng, Phong Quang ngủ say rốt cuộc cũng tỉnh dậy. Cô mở mắt ra, nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, đây là sân thượng khu phòng học.
Cô lại ngáp một cái, mơ màng hỏi: “Đám Tô Tường Vi đâu?”
Vừa rồi hắn không cho cô xem gì cả, thật sự rất nhàm chán, hơn nữa ở trong ngực hắn, cô có cảm giác hết sức an toàn, cứ thế mà ngủ lúc nào không biết.
Ninh Dịch ôm cô ngồi ở mép sân thượng, cô nhìn xuống phía dưới, hoảng sợ vì độ cao mà tóm chặt lấy quần áo hắn, trách móc: “Ninh Dịch, chúng ta không thể ngồi chỗ nào bình thường một chút sao?”
Cô rất lo nếu bị người khác nhìn thấy, những người đó sẽ có thể nghĩ rằng bọn họ muốn nhảy lầu tự sát!
Ninh Dịch cười tủm tỉm nói: “Có tôi ở đây, em sợ cái gì?”
Phải rồi... Hắn chính là một lão yêu quái.
Nhưng cô lại không phải là lão yêu quái nha!
Phong Quang rụt người vào trong lòng hắn, “Đã nói rồi mà, dù anh có luẩn quẩn trong lòng muốn làm việc ngốc gì đó, cũng không thể kéo tôi theo được.”
“Phong Quang thật tuyệt tình.” Hắn thở dài, nhìn dáng vẻ còn có chút buồn bã.
Phong Quang mặc kệ hắn, cô lại hỏi: “Đám Tô Tường Vi đâu rồi?”
“Bọn họ không đánh lại được tôi.”
“Nên bọn họ bỏ chạy?”
Ninh Dịch suy nghĩ một lát, gật đầu: “Cũng gần như thế.”
“Ninh Dịch, tôi biết ngay mà! Bọn họ không phải đối thủ của lão yêu quái như anh!” Cô nói hết sức hưng phấn: “Tôi đã sớm khó chịu với Tô Tường Vi rồi, lúc nào cũng thích tỏ thái độ cao ngạo nói chuyện với tôi. Anh không biết đâu, mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt cô ta đều như kiểu... như kiểu tôi là một kẻ kỳ quặc vậy. Cả Lãnh Dạ nữa, rõ ràng chính hắn đề nghị giải trừ hôn ước đầu tiên, vậy mà lại muốn để tôi làm người đổi ý trước, còn chạy tới trường học cướp chỗ của tôi. Giờ có anh ở đây thì tốt rồi, bọn họ không dám chọc tôi nữa.”
Bình luận facebook