Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 1119: Nguyệt thực máu (7)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người đó mặc một bộ y phục màu xanh thẫm, trên khuôn mặt ngăm đen của hắn ta có một vết sẹo mờ, đó chính là Giáp Nhất phụng mệnh ở lại canh giữ Bắc Bình.
“Bắt cái gì mà bắt?” Hạ Sơ Thất chống tay đứng dậy, bước đến gần, nhìn hắn ta với dáng vẻ lười nhác, “Ta chỉ đến thăm con gái của mình thôi.” Giáp Nhất cau mày, “Những người muốn dẫn con bé đi.” Hạ Sơ Thất cười, “Ngươi biết ta ở Bắc Bình nhưng có bẩm báo với hắn đâu.” Giáp Nhất im lặng nhìn nàng, không bày tỏ bất kì cảm xúc nào sau câu nàng nói.
Nàng nói đúng, hắn ta đã đoán được nàng đang ở Bắc Bình.
Bởi vì có vài lần Bảo Âm nói cho hắn ta rằng tối nằm mơ thấy nương nương nói rất nhiều điều với con bé, nương còn hôn lên mặt, hôn lên trán và con ôm con bé ngủ nữa.
Giáp Nhật biết nhưng lại không nói với Triệu Tôn, cũng không tăng cường canh gác, thậm chí còn có ý thả cho nàng vào.
Năm tháng qua, đây là lần đầu hắn ta chạm mặt nàng.
“Vì sao?” Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Vì sao không báo lại với hắn?” “Không vì sao hết.” Giáp Nhất trả lời rất bình thản, “Ngươi không muốn, ta sẽ không nói.”
Hạ Sơ Thất sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Ông chủ Giáp, cảm ơn ngươi.”
Nến trong phòng Bảo Âm không sáng lắm, tỏa ra màu vàng cam, nhìn rất ấm áp.
Giáp Nhất lẳng lặng nhìn vóc người đẫy đà lên hẳn và khuôn mặt đã qua cải trang của nàng, cau mày lại, “Ngươi đang mang thai?” Hạ Sơ Thất không nghe ra được đó là một câu khẳng định hay nghi vấn, nhưng lại có thể nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt tối tăm của đối phương.
Người đàn ông này quan tâm đến nàng, không phải vì có liên quan đến Triệu Tốn, mà chỉ vì bản thân nàng.
Điều này khiến tâm trạng Hạ Sơ Thất nhẹ nhõm hơn khá nhiều.
Nàng nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng.
Nàng không phủ nhận mà bước lên một bước, nhìn thẳng vào Giáp Nhất, “Có thai thì đã sao? Ngươi muốn thay đổi ý định à? Định báo với hắn?”
Giáp Nhất đứng bất động một lúc lâu, hắn ta cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt phức tạp ấy dường như có sự đấu tranh và do dự, “Vốn ta đã không yên tâm khi ngươi một mình ở bên ngoài.
Giờ lại còn mang thai càng khiến người ta không thể yên tâm.” Hắn ta dừng lại, hình như là vì muốn giữ nàng lại nên cố gắng tìm kiếm lý do, “Vả lại, điện hạ bị vây công tại Linh Bích, ngươi không thấy lo lắng sao? Hạ Sở, ở lại trong phủ đi, ở lại có thể biết được tình hình chiến sự, cũng có thể làm giảm đi nỗi lo của hắn.”
Hạ Sơ Thất vuốt ve cái bụng to của mình, bật cười, “Ông chủ Giáp, người khác không hiểu hắn, chẳng lẽ ngươi và ta lại không hiểu hơn sao?” Giáp Nhất trầm mặc, “Ngươi muốn làm gì?” Hạ Sơ Thất cúi đầu, nhìn Bảo Âm đang nằm chu môi trên giường, nàng cảm thấy ánh nến trong phòng chói quá, đến mức nàng khó mở mắt ra được, nó tỏa ra sức nóng khiến người nàng toát mồ hôi, đầu óc cũng bất giác nhớ đến cha của Bảo Âm...
Nàng khó khăn lắm mới ngồi xuống mép giường, nắm chặt tay Bảo Âm.
“Ngày mai trời sáng ta sẽ đi, người đừng cản ta.” Giáp Nhất nheo mắt, “Nếu ta không đồng ý thì sao?” Hạ Sơ Thất cong môi, đáy mắt nàng thấp thoáng nụ cười gian xảo, “Ông chủ Giáp, ta tưởng ngươi sẽ giúp ta chứ?” Một lúc lâu sau, Giáp Nhất mới lạnh mặt, bình tĩnh lên tiếng, “Năm xưa, khi ta và Thập Thiên Can cắt máu ăn thề, quyết định thể chết đi theo Tấn vương thì đã quyết định cả đời này sẽ không phản bội người.
Điều này không phải là ai nên thần phục ai, nên nghe lời ai, mà nó căn cứ vào lòng trung thành mà một người đàn ông nên có.
Nhưng hôm nay..” Giáp Nhất nở một nụ cười còn xấu hơn khóc, hắn ta đột nhiên thở dài, “Yêu cầu của ngươi, ta không thể không đồng ý.” Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, “Ngươi không bắt ta đi tranh công à?” Giáp Nhất bình tĩnh lên tiếng, “Muốn bắt được ngươi, chẳng phải sẽ phải trả cái giá lớn sao?” Hắn ta nói xong nhìn cổ tay trái của nàng lúc nàng tì vào người mình rồi thở dài.
“Tỏa ái của ngươi quả là thần khí.
Thân thủ của ngươi nhanh nhẹn hơn khá nhiều so với trước đây, ngay cả ta cũng rơi vào bẫy của ngươi.” Lúc đầu hắn ta chỉ cảm thấy tay hơi nhức như bị kiến cắn, nhưng sau đó lại biến mất rất nhanh nên hắn ta cũng không chú ý đến lắm.
Hiện tại nguyên cánh tay đã tê rần.
Rõ ràng là Hạ Sơ Thất đã bắn thuốc nhân lúc hắn ta không đề phòng...
Nàng phòng bị như vậy hơi khác so với ngày thường.
Nhưng nghĩ kĩ lại, đây mới đúng là nàng.
Nàng không thấy an toàn nên phòng bị với tất cả mọi người.
Giáp Nhất đã theo nàng vài năm và hiểu rõ tính tình của nàng như lòng bàn tay.
Trạng thái cảnh giác cao độ này xuất hiện sau khi nàng xuất phát từ Âm Sơn hồi kinh, nhưng lại dần dần biến mất sau khi Triệu Tôn “sống lại”.
Hiện tại nó lại xuất hiện.
Nàng vẫn là nàng lúc ấy.
Hạ Sơ Thất nhìn vào đôi mắt của Giáp Nhất, nàng từ từ cất ngân châm vào lại tỏa ái, sau đó mỉm cười, nói rất nhẹ nhàng: “Phụ nữ không có đàn ông bảo vệ tất nhiên là phải nhanh nhạy một chút, nếu không sao tồn tại được đây?” Nàng không nhìn nét mặt của Giáp Nhất, hình như nàng đã mệt nền dựa người vào đầu giường, sau đó vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Âm, “Ông chủ Giáp, ngươi nói đúng, trên đời này không có bất kì chuyện gì không cần phải trả giá mà vẫn có thể làm được...” Nàng ngừng lại, đột nhiên tháo giày ra, nằm xuống giường Bảo Âm, không đếm xỉa đến sự tồn tại của Giáp Nhất, sau đó nàng buông rèm xuống, ngáp một cái, “Được rồi, đêm nay người trông chừng cho ta đi, Đợi sáng mai khi rời đi, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.” Sau một lớp màn, nàng không nghe thấy giọng nói cũng như không nhìn thấy biểu cảm của hắn ta, nhưng trong lòng lại thấy rất nhẹ nhõm.
“Con gái ngoan...” Nàng hít mùi sữa thơm trên người Bảo Âm rồi nhắm mắt, sau đó từ từ kề đến gần, kéo tay con bé tới đặt lên bụng mình, cười khẽ và nói, “Bảo Âm, con thích tiểu muội muội hay tiểu đệ đệ? Nương sinh một đệ đệ cho con nhé? Một nam một nữ, nương có thể ghép thành một chữ “tốt” rồi.” (*) Chữ “tốt” được ghép từ chữ “con trai” và “con gái”.
Nàng nằm trên giường nói mãi không ngừng.
Giáp Nhất vẫn đứng im, hóa thân thành một bức tượng, giống như vô số lần canh cho nàng ngủ trước đây.
“Ta không tin ngươi sẽ hạ độc dược gì ghê gớm.
Chỉ là thuốc gây tê mà thôi, đúng không?” Biết nàng không nghe thấy, hắn ta tự lẩm bẩm một mình rồi ngồi xuống, dựa lưng vào thành giường, nhìn cái bóng được ánh nền chiếu ra, hắn ta cảm thấy khung cảnh này thật ấm áp, sự ấm áp thuộc về gia đình, đây là điều hắn ta vẫn luôn thích.
Hắn ta im lặng mỉm cười như một đứa bé.
“Ngươi ấy, muốn đi Linh Bích chứ gì.
Biết rõ nó là bẫy nhưng người vẫn chui vào...
Bởi vì, hắn là Triệu Tôn.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

“Bắt cái gì mà bắt?” Hạ Sơ Thất chống tay đứng dậy, bước đến gần, nhìn hắn ta với dáng vẻ lười nhác, “Ta chỉ đến thăm con gái của mình thôi.” Giáp Nhất cau mày, “Những người muốn dẫn con bé đi.” Hạ Sơ Thất cười, “Ngươi biết ta ở Bắc Bình nhưng có bẩm báo với hắn đâu.” Giáp Nhất im lặng nhìn nàng, không bày tỏ bất kì cảm xúc nào sau câu nàng nói.
Nàng nói đúng, hắn ta đã đoán được nàng đang ở Bắc Bình.
Bởi vì có vài lần Bảo Âm nói cho hắn ta rằng tối nằm mơ thấy nương nương nói rất nhiều điều với con bé, nương còn hôn lên mặt, hôn lên trán và con ôm con bé ngủ nữa.
Giáp Nhật biết nhưng lại không nói với Triệu Tôn, cũng không tăng cường canh gác, thậm chí còn có ý thả cho nàng vào.
Năm tháng qua, đây là lần đầu hắn ta chạm mặt nàng.
“Vì sao?” Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Vì sao không báo lại với hắn?” “Không vì sao hết.” Giáp Nhất trả lời rất bình thản, “Ngươi không muốn, ta sẽ không nói.”
Hạ Sơ Thất sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Ông chủ Giáp, cảm ơn ngươi.”
Nến trong phòng Bảo Âm không sáng lắm, tỏa ra màu vàng cam, nhìn rất ấm áp.
Giáp Nhất lẳng lặng nhìn vóc người đẫy đà lên hẳn và khuôn mặt đã qua cải trang của nàng, cau mày lại, “Ngươi đang mang thai?” Hạ Sơ Thất không nghe ra được đó là một câu khẳng định hay nghi vấn, nhưng lại có thể nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt tối tăm của đối phương.
Người đàn ông này quan tâm đến nàng, không phải vì có liên quan đến Triệu Tốn, mà chỉ vì bản thân nàng.
Điều này khiến tâm trạng Hạ Sơ Thất nhẹ nhõm hơn khá nhiều.
Nàng nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng.
Nàng không phủ nhận mà bước lên một bước, nhìn thẳng vào Giáp Nhất, “Có thai thì đã sao? Ngươi muốn thay đổi ý định à? Định báo với hắn?”
Giáp Nhất đứng bất động một lúc lâu, hắn ta cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt phức tạp ấy dường như có sự đấu tranh và do dự, “Vốn ta đã không yên tâm khi ngươi một mình ở bên ngoài.
Giờ lại còn mang thai càng khiến người ta không thể yên tâm.” Hắn ta dừng lại, hình như là vì muốn giữ nàng lại nên cố gắng tìm kiếm lý do, “Vả lại, điện hạ bị vây công tại Linh Bích, ngươi không thấy lo lắng sao? Hạ Sở, ở lại trong phủ đi, ở lại có thể biết được tình hình chiến sự, cũng có thể làm giảm đi nỗi lo của hắn.”
Hạ Sơ Thất vuốt ve cái bụng to của mình, bật cười, “Ông chủ Giáp, người khác không hiểu hắn, chẳng lẽ ngươi và ta lại không hiểu hơn sao?” Giáp Nhất trầm mặc, “Ngươi muốn làm gì?” Hạ Sơ Thất cúi đầu, nhìn Bảo Âm đang nằm chu môi trên giường, nàng cảm thấy ánh nến trong phòng chói quá, đến mức nàng khó mở mắt ra được, nó tỏa ra sức nóng khiến người nàng toát mồ hôi, đầu óc cũng bất giác nhớ đến cha của Bảo Âm...
Nàng khó khăn lắm mới ngồi xuống mép giường, nắm chặt tay Bảo Âm.
“Ngày mai trời sáng ta sẽ đi, người đừng cản ta.” Giáp Nhất nheo mắt, “Nếu ta không đồng ý thì sao?” Hạ Sơ Thất cong môi, đáy mắt nàng thấp thoáng nụ cười gian xảo, “Ông chủ Giáp, ta tưởng ngươi sẽ giúp ta chứ?” Một lúc lâu sau, Giáp Nhất mới lạnh mặt, bình tĩnh lên tiếng, “Năm xưa, khi ta và Thập Thiên Can cắt máu ăn thề, quyết định thể chết đi theo Tấn vương thì đã quyết định cả đời này sẽ không phản bội người.
Điều này không phải là ai nên thần phục ai, nên nghe lời ai, mà nó căn cứ vào lòng trung thành mà một người đàn ông nên có.
Nhưng hôm nay..” Giáp Nhất nở một nụ cười còn xấu hơn khóc, hắn ta đột nhiên thở dài, “Yêu cầu của ngươi, ta không thể không đồng ý.” Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, “Ngươi không bắt ta đi tranh công à?” Giáp Nhất bình tĩnh lên tiếng, “Muốn bắt được ngươi, chẳng phải sẽ phải trả cái giá lớn sao?” Hắn ta nói xong nhìn cổ tay trái của nàng lúc nàng tì vào người mình rồi thở dài.
“Tỏa ái của ngươi quả là thần khí.
Thân thủ của ngươi nhanh nhẹn hơn khá nhiều so với trước đây, ngay cả ta cũng rơi vào bẫy của ngươi.” Lúc đầu hắn ta chỉ cảm thấy tay hơi nhức như bị kiến cắn, nhưng sau đó lại biến mất rất nhanh nên hắn ta cũng không chú ý đến lắm.
Hiện tại nguyên cánh tay đã tê rần.
Rõ ràng là Hạ Sơ Thất đã bắn thuốc nhân lúc hắn ta không đề phòng...
Nàng phòng bị như vậy hơi khác so với ngày thường.
Nhưng nghĩ kĩ lại, đây mới đúng là nàng.
Nàng không thấy an toàn nên phòng bị với tất cả mọi người.
Giáp Nhất đã theo nàng vài năm và hiểu rõ tính tình của nàng như lòng bàn tay.
Trạng thái cảnh giác cao độ này xuất hiện sau khi nàng xuất phát từ Âm Sơn hồi kinh, nhưng lại dần dần biến mất sau khi Triệu Tôn “sống lại”.
Hiện tại nó lại xuất hiện.
Nàng vẫn là nàng lúc ấy.
Hạ Sơ Thất nhìn vào đôi mắt của Giáp Nhất, nàng từ từ cất ngân châm vào lại tỏa ái, sau đó mỉm cười, nói rất nhẹ nhàng: “Phụ nữ không có đàn ông bảo vệ tất nhiên là phải nhanh nhạy một chút, nếu không sao tồn tại được đây?” Nàng không nhìn nét mặt của Giáp Nhất, hình như nàng đã mệt nền dựa người vào đầu giường, sau đó vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Âm, “Ông chủ Giáp, ngươi nói đúng, trên đời này không có bất kì chuyện gì không cần phải trả giá mà vẫn có thể làm được...” Nàng ngừng lại, đột nhiên tháo giày ra, nằm xuống giường Bảo Âm, không đếm xỉa đến sự tồn tại của Giáp Nhất, sau đó nàng buông rèm xuống, ngáp một cái, “Được rồi, đêm nay người trông chừng cho ta đi, Đợi sáng mai khi rời đi, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.” Sau một lớp màn, nàng không nghe thấy giọng nói cũng như không nhìn thấy biểu cảm của hắn ta, nhưng trong lòng lại thấy rất nhẹ nhõm.
“Con gái ngoan...” Nàng hít mùi sữa thơm trên người Bảo Âm rồi nhắm mắt, sau đó từ từ kề đến gần, kéo tay con bé tới đặt lên bụng mình, cười khẽ và nói, “Bảo Âm, con thích tiểu muội muội hay tiểu đệ đệ? Nương sinh một đệ đệ cho con nhé? Một nam một nữ, nương có thể ghép thành một chữ “tốt” rồi.” (*) Chữ “tốt” được ghép từ chữ “con trai” và “con gái”.
Nàng nằm trên giường nói mãi không ngừng.
Giáp Nhất vẫn đứng im, hóa thân thành một bức tượng, giống như vô số lần canh cho nàng ngủ trước đây.
“Ta không tin ngươi sẽ hạ độc dược gì ghê gớm.
Chỉ là thuốc gây tê mà thôi, đúng không?” Biết nàng không nghe thấy, hắn ta tự lẩm bẩm một mình rồi ngồi xuống, dựa lưng vào thành giường, nhìn cái bóng được ánh nền chiếu ra, hắn ta cảm thấy khung cảnh này thật ấm áp, sự ấm áp thuộc về gia đình, đây là điều hắn ta vẫn luôn thích.
Hắn ta im lặng mỉm cười như một đứa bé.
“Ngươi ấy, muốn đi Linh Bích chứ gì.
Biết rõ nó là bẫy nhưng người vẫn chui vào...
Bởi vì, hắn là Triệu Tôn.”
Bình luận facebook