• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Truyền Nhân Thần Y

  • Chương 176-180

Chương 176: Có khách

Trước đây nhà họ Tô coi thường cô và Tô Vũ, đuổi hai người ra khỏi nhà không chút thương tiếc, bây giờ cô cũng muốn nói cho Lý Nguyệt Hoa biết, hai người không cần sự thương hại và bố thí của nhà họ Tô cũng có thể sống tốt.

“Được, con gửi địa chỉ cho dì, dì sẽ đến ngay.” Nói chuyện điện thoại thêm vài câu, Mã Hiểu Lộ cúp điện thoại, gửi địa chỉ của mình cho Lý Nguyệt Hoa.

“Thím Giang, làm phiền thím nấu thêm một phần cơm nữa, lát nữa sẽ có khách đến đây.” Mã Hiểu Lộ dặn dò người giúp việc.

“Ai muốn đến à?” Lâm Thiển hỏi.

“Mẹ, mẹ đừng hỏi, người đến mẹ sẽ biết. Đi thôi, bọn con và mẹ lên thay quần áo, sau đó trang điểm, nhất định phải thật xinh đẹp.” Hôm nay ở trong trung tâm thương mại Mã Hiểu Lộ đã nhìn ra, ánh mắt Lâm Thiến nhìn Lý Nguyệt Hoa luôn có chút luống cuống, sự luống cuống này xuất phát từ tự ti và cảm giác áy náy.

Trong mắt Mã Hiểu Lộ, thật ra Lâm Thiến không cần phải cảm thấy áy náy với Lý Nguyệt Hoa, bởi vì bà ấy hoàn toàn không nợ người ta bất cứ thứ gì, cũng không hề phá hoại gia đình người ta, tất cả những chuyện này đều xảy ra trong điều kiện bà ấy không hiểu rõ tình hình, suy cho cùng thì bà ấy cũng là người bị hại.

Lý Nguyệt Hoa nhận được tin nhắn thì giật mình: “Số 45, khu dân cư Hoa Sơn? Bây giờ bọn họ sống ở đây ư?”

Lý Nguyệt Hoa rõ ràng không thể chấp nhận sự thật này. Bởi vì mọi người đều biết khu dân cư Hoa Sơn là nơi tụ tập của những người giàu có ở Tân Hải, sao bọn họ có thể sống ở một nơi thế này? Nhưng Tân Hải làm gì có khu dân cư Hoa Sơn thứ hai?

Mang theo sự nghi ngờ này, Lý Nguyệt Hoa bắt taxi đến Hoa Sơn, ngồi trên taxi, Lý Nguyệt Hoa vẫn không thể nghĩ ra lý do tại sao Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ lại sống ở đó.

Đừng nói là mua nhà ở đó, cho dù có thuê thì bà ta cũng tuyệt đối không tin hai người có thể thuê nổi, phải biết rằng nếu thuê nhà ở đây, một tháng tiền thuê nhà cũng có thể đã bằng toàn bộ thu nhập của bọn họ trong một năm.

Ngồi trên taxi, Lý Nguyệt Hoa đã tưởng tượng ra đủ loại khả năng.

Bao gồm cả việc thật ra Mã Hiểu Lộ đang làm bảo mẫu ở đây, thậm chí có ý nghĩ có một kẻ giàu có nào đó bao nuôi cô cũng đã xuất hiện trong đầu bà ta.

Nhưng càng suy nghĩ lung tung, bà ta lại càng tò mò, muốn lập tức xem thử rốt cuộc là thế nào.

“Được rồi, đến nơi rồi.” Xe taxi dừng lại trước cổng khu Hoa Sơn, tài xế nói.

“Bác tài, vẫn còn chưa vào trong.” Tuy rằng chưa từng đến nơi này, nhưng Lý Nguyệt Hoa cũng biết bên trong rất lớn.

Mỗi một căn biệt thự đều chiếm diện tích rất lớn, khoảng cách giữa mỗi căn cũng không gần, nếu như đi bộ, không biết còn phải mất bao lâu.

“Thật ngại quá, ban quản lý tài sản ở đây không bao giờ cho taxi vào trong, cho nên tôi cũng không thể làm gì được.” Tài xế ngại ngùng nói.

Sau khi trả tiền, Lý Nguyệt Hoa xách theo vài món quà tùy tiện mua xuống xe.

Vừa bước tới cổng, bà ta lại bị một nhân viên bảo vệ chặn lại. Tất cả bảo vệ ở nơi này đảm bảo đều là quân nhân đã xuất ngũ.

Thân hình đều cao lớn, đứng trước mặt Lý Nguyệt Hoa chẳng khác nào một bức tường.

“Xin hỏi bà tìm ai?” Giọng điệu của nhân viên bảo vệ đầy chất vấn.

Bởi vì nơi này chỉ có bấy nhiêu người sinh sống, không giống những khu dân cư vạn người, anh ta có thể nhận ra từng hộ gia đình sinh sống ở đây, khuôn mặt của Lý Nguyệt Hoa hiển nhiên vô cùng xa lạ với anh ta.

Lý Nguyệt Hoa vội cười nói: “Tôi muốn đến biệt thự số 45, tìm một người tên Mã Hiểu Lộ.”

Nhân viên bảo vệ cau mày, khu biệt thự này đã được bán hết trước khi xây dựng xong.

Sau đó mọi người đều lần lượt chuyển đến, nhưng chỉ có căn biệt thự số 45 này là không có ai vào ở cả. Hai ngày trước mới bắt đầu mua nội thất, hôm qua mới có người chuyển vào.

Cho nên anh ta thật sự không thể nhận ra người trong hộ gia đình đó. Nhưng người phụ nữ trước mặt cũng nói là đến tìm người, nói cách khác, bà ta cũng không phải chủ nhân của biệt thự.

Để đảm bảo an toàn, anh ta nói: “Ồ, vậy bà đợi một lúc, tôi sẽ gọi điện thoại xác nhận.”

Lý Nguyệt Hoa gật đầu, sau đó nhân viên bảo vệ gọi đến điện thoại của biệt thự số 45.

Người nhận điện thoại là người giúp việc: “Alo, xin chào, đây là biệt thự Hoa Sơn, xin hỏi anh tìm ai?”

Bảo vệ nói thẳng: “Tôi là bảo vệ ở cổng, có một người phụ nữ tên là Lý Nguyệt Hoa, có phải là khách của các người không?”

Trước đó Mã Hiểu Lộ đã nói sẽ có khách đến, nhưng cô lại không nói rõ khách là ai, vì vậy người giúp việc chỉ có thể nói: “Anh chờ một chút, tôi đi hỏi lại.”

Sau khi đặt điện thoại xuống, người giúp việc chạy đến chỗ Mã Hiểu Lộ: “Mợ chủ, bên ngoài có một người phụ nữ tên là Lý Nguyệt Hoa, có phải khách của cô không?”

Mã Hiểu Lộ cười cười, đến cũng nhanh thật, cô gật đầu nói: “Ừm, đúng vậy, cô đi ra ngoài đón bà ta đi.”

Sau đó, người giúp việc nói với bảo vệ một tiếng rồi tự đi ra ngoài đón Lý Nguyệt Hoa.

“Hiểu Lộ, vị khách mà con đã nói chính là Lý Nguyệt Hoa ư? Là người đã gặp ở trung tâm thương mại kia hả?” Vừa nghe nói Lý Nguyệt Hoa sẽ đến đây, Lâm Thiến liền cảm thấy lo lắng, căng thẳng đến mức quên đây thật ra là nhà của mình.

“Mẹ, xem mẹ căng thẳng này, hoàn toàn không có dáng vẻ chủ nhân gì cả, đợi chút nữa mẹ cứ thể hiện sự uy nghiêm hào phóng của chủ nhân là được.” Mã Hiểu Lộ ở bên cạnh cổ vũ Lâm Thiến.


Chương 177: Đã lâu không gặp

Sau khi đặt điện thoại xuống, nhân viên bảo vệ liền làm động tác mời với Lý Nguyệt Hoa, áy náy nói: “Thật xin lỗi thưa bà, chúng tôi cũng chỉ nghĩ đến sự an toàn của khu dân cư, bà ở bên cạnh đợi một lúc, sẽ lập tức có người ra đón bà.”

Lý Nguyệt Hoa bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng không khỏi có hơi nghi hoặc, rốt cuộc đây là nơi thế nào? Lại còn có người đặc biệt ra đón, trong lòng bà ta không thể không cảm thán, những người như bà ta thật sự không thể tưởng tượng ra được cuộc sống của tầng lớp thượng lưu.

Đúng lúc này, người giúp việc vừa nói chuyện điện thoại cũng đã chạy ra cổng, cúi đầu với Lý Nguyệt Hoa: “Thật xin lỗi thưa bà, để bà phải đợi lâu rồi, mời bà đi theo tôi, mợ chủ đã chờ từ trước.”

Mợ chủ? Chẳng lẽ là đang nói đến Mã Hiểu Lộ?

“Tôi hỏi một chút, mợ chủ mà cô nói là Mã Hiểu Lộ sao?” Lý Nguyệt Hoa đi theo bên cạnh người giúp việc, làm như vô tình hỏi.

Người giúp việc mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.”

Vừa nghe thấy thật sự là Mã Hiểu Lộ, trên mặt Lý Nguyệt Hoa liền lộ ra nụ cười khinh thường, bởi vì bà ta biết, với năng lực của Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, không thể mua nổi biệt thự ở đây.

Lời giải thích duy nhất là Mã Hiểu Lộ đã đi theo một ông già giàu có nào đó, bây giờ là đang danh chính ngôn thuận cắm sừng Tô Vũ, trèo lên vị trí mợ chủ. Nghĩ đến thì cô cũng chỉ có vậy thôi.

Thời điểm bước vào cửa chính, Lý Nguyệt Hoa còn đang suy nghĩ xem nên chế giễu Mã Hiểu Lộ như thế nào, hiện tại cả hai bên đều có nhược điểm của đối phương, cho nên mọi người đều giả vờ không biết là tốt nhất.

“Mợ chủ, khách đến rồi.” Sau khi đẩy cửa đi vào, người giúp việc mỉm cười gật đầu với Mã Hiểu Lộ.

“Ha ha, Hiểu Lộ à, mới mấy ngày không gặp mà đã sống rất tốt rồi nhỉ, ở khu biệt thự cao cấp như vậy, chồng con nhất định rất yêu con nhỉ.” Vừa đi vào nhà nhìn thấy Mã Hiểu Lộ, Lý Nguyệt Hoa đã nói thẳng, ánh mắt dáo dác nhìn quanh muốn xem thử là ai có địa vị như vậy ở Tân Hải.

Mã Hiểu Lộ nhận quà từ tay Lý Nguyệt Hoa, cười nói: “Dì Lý thật khách sáo, còn mang quà tới. Để tôi giới thiệu một chút, đây là mẹ tôi, chắc hẳn dì đã biết bà ấy rồi phải không? Còn người này là...”

Lúc Mã Hiểu Lộ muốn giới thiệu Tiêu Tuyết Ny, Tiêu Tuyết Ny đã chủ động hào phóng đưa tay ra, bắt tay Lý Nguyệt Hoa: “Chúng ta đã biết nhau rồi phải không, bà Lý!”

Giọng điệu của Tiêu Tuyết Ny có chút không vui, trước đó không lâu Lý Nguyệt Hoa suýt nữa đã đánh cô ấy trong bệnh viện.

Cuối cùng cái tát đó giáng xuống mặt một y tá, khiến Tiêu Tuyết Ny lập tức mất hết mọi thiện cảm với người này.

Nếu không phải bà ta là khách của Mã Hiểu Lộ, Tiêu Tuyết Ny cũng không thèm nói chuyện với bà ta.

“Sao hai người lại biết nhau?” Mã Hiểu Lộ có hơi tò mò, hai người này quen biết nhau từ khi nào.

Tiêu Tuyết Ny cười nói: “Sư nương, lần trước con trai bà ta nhập viện, tôi là bác sĩ điều trị chính, lần đó tôi đã dùng phương pháp mà sư phụ chỉ cho để châm cứu cho Tô Thiếu Uy, nhưng lại xảy ra một chút nguy hiểm, bà Lý đây suýt nữa đã phá nát bệnh viện.”

Lúc nhìn thấy Lâm Thiến và nhận ra bà ấy là ai, Lý Nguyệt Hoa càng thêm nghi hoặc.

Bây giờ Lâm Thiến ở đây, có nghĩa là Tô Vũ cũng ở đây, nếu là như vậy, phỏng đoán trước đó rằng Mã Hiểu Lộ lợi dụng tuổi trẻ để trèo lên cao hoàn toàn bị sụp đổ.

Điều quan trọng hơn là, Tiêu Tuyết Ny còn gọi Mã Hiểu Lộ là sư nương, nói cách khác, Tô Vũ chính là sư phụ của cô ấy. Nhưng mà rốt cuộc Tô Vũ có tài cán gì? Rốt cuộc mối quan hệ của bọn họ là thế nào?

Lúc này cho dù Lý Nguyệt Hoa suy nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra được lý do thành công của Tô Vũ, có lẽ là cái bánh từ trên trời rơi xuống!

Mặc dù sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng Lý Nguyệt Hoa vẫn không muốn thừa nhận tất cả những chuyện này là sự thật, nhìn dáng vẻ sững sờ không nói nên lời của Lý Nguyệt Hoa, Tiêu Tuyết Ny liền bày tỏ trách nhiệm chủ nhân.

“Bà Lý nhanh ngồi đi, không biết gần đây sức khỏe của Tô Thiếu Uy thế nào rồi?” Tiêu Tuyết Ny mỉm cười mời Lý Nguyệt Hoa ngồi xuống.

Lúc này rõ ràng Lý Nguyệt Hoa đã bị mọi thứ trước mắt làm cho khiếp sợ, có vẻ hơi luống cuống, Mã Hiểu Lộ đã không còn nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo hống hách của bà ta trước đây nữa.

“Ồ, nhờ có bác sĩ Tiêu, thằng bé hồi phục rất tốt.” Nói xong, Lý Nguyệt Hoa lại dời sự chú ý sang Lâm Thiến: “Đã lâu không gặp, em Lâm, sau ngần ấy năm, em vẫn sống tốt chứ?”

Nhìn thấy Lý Nguyệt Hoa lịch sự như vậy, cũng không còn dáng vẻ hung hăng như hai mươi năm trước, Lâm Thiến còn cho rằng bà ta đã thay đổi theo năm tháng, đang định trả lời với vẻ mặt ôn hòa.

Mã Hiểu Lộ lên tiếng trước: “Dì Lý thật biết ăn nói, dì thấy mẹ tôi sống như bây giờ không tốt sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Đầu óc của Lý Nguyệt Hoa lúc này vô cùng rối loạn, sự thay đổi đột ngột này đã phá vỡ tất cả mọi kế hoạch trước đó của bà ta.
Chương 178: Có quan hệ dây dưa gì đó

Vốn dĩ bà ta còn đang nghĩ đến chuyện sẽ trả lại căn nhà mà Tô Thiếu Uy đã cưỡng ép lấy lại trước đó cho Mã Hiểu Lộ, sau đó giới thiệu cho Mã Hiểu Lộ một công việc tốt, cùng lắm là mua cho hai người một chiếc xe hơn 100-200 ngàn, để Mã Hiểu Lộ quên toàn bộ những chuyện hôm nay đi.

Bây giờ xem ra, người ta đã có thể sống trong một ngôi nhà sang trọng như vậy, liệu còn coi trọng căn nhà nhỏ tồi tàn chưa đầy một trăm mét vuông kia hay không, liệu có còn quan tâm một công việc tốt, một chiếc ô tô bình thường hay không?

Cho nên, bà ta cũng ngại nói ra điều kiện trước đó của mình, chẳng khác nào khoe hạt vừng trước quả dưa hấu.

Lúc này Lý Nguyệt Hoa không biết nên nói cái gì, rơi vào tình thế khó xử như ngồi trên đống than.

“Cái đó.... Hiểu Lộ à, đột nhiên dì nhớ đến còn chút chuyện phải làm, dì đi trước đây.” Nói xong, Lý Nguyệt Hoa liền đứng dậy như muốn chạy trốn, chuẩn bị đi ra ngoài.

Mã Hiểu Lộ đã sớm đoán trước được kết quả này, những người giống như Lý Nguyệt Hoa là điển hình của kiểu không thích nhìn người khác sống tốt, cảm thấy bản thân không có cảm giác hơn người trước mặt người khác, đương nhiên muốn bỏ chạy.

“Này, dì Lý, sắp đến giờ cơm tối rồi, ăn xong rồi hẵng đi?” Mã Hiểu Lộ vừa cười vừa bước ra cửa.

“Thật sự không thể, dì còn chút chuyện gấp phải làm, lần sau có thời gian nhất định sẽ quay lại.” Lý Nguyệt Hoa nói, bước chân nhanh hơn, Mã Hiểu Lộ còn muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện không còn thấy bóng dáng bà ta đâu.

Sau khi đóng cửa lại, Mã Hiểu Lộ không nhịn được bật cười, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của Lý Nguyệt Hoa, thật sự rất thỏa mãn.

“Hiểu Lộ, nếu con đã mời người ta tới đây, đáng ra nên giữ người ta ở lại ăn một bữa cơm. Hiện tại lại giống như chúng ta không biết phép lịch sự vậy.” Lâm Thiến là người có lòng dạ lương thiện, bà ấy không muốn để các mối quan hệ trở nên căng thẳng, cho dù là người đã từng tổn thương bà ấy cũng vậy, chính vì tính cách này của mình mà lúc trước bà ấy mới bị người khác đè đầu cưỡi cổ.

“Mẹ, mẹ cũng thấy rồi đó, con có giữ lại, nhưng mà dì Lý thật sự có việc gấp, cũng không thể làm chậm trễ công việc của người ta, đúng không?” Mã Hiểu Lộ kéo tay Lâm Thiến ngồi vào bàn ăn.

Vốn dĩ Mã Hiểu Lộ đã rất nghi ngờ từ khi gặp nhau ở trung tâm thương mại trước đó, nhưng cô cũng không quá để ý, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện cô nên quản.

Nhưng mà bây giờ Lý Nguyệt Hoa lại chủ động tìm đến tận cửa, tuy rằng bà ta không nói rõ, nhưng Mã Hiểu Lộ có thể đoán được, nhất định có liên quan đến chuyện chiều nay, về phần tại sao Lý Nguyệt Hoa lại không nói gì.

Mã Hiểu Lộ cho là do có quá nhiều người, hoặc vì lý do nào đó khác khiến bà ta không tiện mở miệng.

Mà nếu chỉ đơn giản là ngoại tình, Lý Nguyệt Hoa có người đàn ông khác ở bên ngoài, Mã Hiểu Lộ tin chắc Lý Nguyệt Hoa sẽ không tìm đến cửa. Bởi vì Mã Hiểu Lộ hoàn toàn không có chứng cứ xác thực, cho dù có đi nói cho Tô Nhạc Luân biết thì cô cũng không có lợi ích gì.

Bởi vì Lý Nguyệt Hoa hoàn toàn có thể cắn ngược lại, nói Mã Hiểu Lộ phỉ báng bà ta, đảo lộn đúng sai, bởi vì không có chứng cứ xác thực, đến lúc đó Mã Hiểu Lộ sẽ biến thành một cô gái ngồi lê đôi mách trong mắt Tô Nhạc Luân.

Cho nên Mã Hiểu Lộ suy đoán mọi chuyện có thể không đơn giản như vậy, có lẽ trong đó có quan hệ dây dưa gì đó sâu xa hơn.

Mà chuyện Lý Nguyệt Hoa đến đây càng gợi lên tò mò trong cô, dù sao đây cũng coi như chuyện gia đình, cô tìm hiểu một chút cũng không sai phải không?

Ăn tối xong, Lâm Thiến đi dạo cùng với người giúp việc, Mã Hiểu Lộ và Tiêu Tuyết Ny ngồi trên ghế sô pha xem tivi, ăn trái cây.

Mã Hiểu Lộ thuận miệng hỏi: “Lúc nãy cô nói cô là bác sĩ điều trị chính cho Tô Thiếu Uy, chuyện gì đã xảy ra thế?”

Tiêu Tuyết Ny cắn một miếng dâu tây trong tay: “Chỉ là trùng hợp thôi, tôi là bác sĩ điều trị cho anh ta, căn bệnh của anh ta rất kỳ lạ, nên tôi đã đi tìm sư phụ, chính sư phụ đã dạy tôi phải chữa cho anh ta thế nào, nếu không bây giờ anh ta đã chết rồi cũng nên.”

Mã Hiểu Lộ ngước mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ một lúc rồi ghé vào tai Tiêu Tuyết Ny: “Cô có thể giúp tôi một việc được không?”

Mã Hiểu Lộ thần thần bí bí, Tiêu Tuyết Ny vén mái tóc vàng óng bên tai lên: “Giúp cái gì?”

Sau đó Mã Hiểu Lộ thì thầm bên tai Tiêu Tuyết Ny hồi lâu, rồi nói: “Chuyện này cô phải làm trong âm thầm, không thể bị người khác phát hiện, cũng không được nói cho Tô Vũ biết, có nghe không, đây là bí mật giữa chúng ta.”

Trên mặt Tiêu Tuyết Ny lộ ra vẻ khó xử, có hơi do dự: “Sư nương, như vậy không ổn đâu...”

“Không sao đâu, cũng không phải bảo cô giết người phóng hỏa, thấy cô căng thẳng như vậy, cái này coi như phần thưởng của cô.” Nói xong, Mã Hiểu Lộ lại nhặt một quả dâu tây khác nhét vào miệng Tiêu Tuyết Ny.

...

Trên đường phố Tân Hải nhộn nhịp ồn ào, cô bé Thiện Vũ Băng giống như tò mò với tất cả mọi thứ, gần như mỗi gian hàng đều ngó qua vài lần.

Thiện Bản Thanh cũng không ràng buộc cô bé quá nhiều, ông ấy và Diêm Đan Dương đi ở phía sau, để mặc cô bé nhảy nhót.

“Tôi nghe nói khoảng thời gian trước ông đã gặp phải chút rắc rối ở Tân Hải và Thượng Nhiêu, bây giờ đã giải quyết xong chưa?” Thiện Bản Thanh chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn theo mái tóc đuôi ngựa đang đung đưa của Thiện Vũ Băng.
Chương 179: Tiến thoái lưỡng nan

Diêm Đan Dương đi theo phía sau Thiện Bản Thanh, hơi cúi đầu xuống: “Thật không có gì thoát khỏi tầm mắt của cụ Thiện, khoảng thời gian trước tôi thật sự gặp chút rắc rối khó giải quyết, nhưng mà sẽ sớm được giải quyết thôi.”

Thiện Bản Thanh gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, ngày mai ông ra ngoài xử lý mọi chuyện cho tốt đi.”

Sau khi để lại những lời này, Thiện Bản Thanh bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Thiên Vũ Băng, trên đường đông người như vậy, nếu lỡ lạc mất thì ông ấy sẽ rất đau lòng.

Mà Thiện Bản Thanh cũng biết, muốn Diêm Đan Dương nghe lời mình, nhất định phải cho ông ta đủ lợi ích, thả cho ông ta nhiều lợi ích ở Thượng Nhiêu và Tân Hải.

Trước mắt còn cần Diêm Đan Dương chuẩn bị những thứ mà Tô Vũ muốn, đương nhiên sẽ cần dùng đến một số người, cho nên phải để cho ông ta chút thời gian, chắc hẳn Diêm Đan Dương sẽ xử lý tốt mọi chuyện, bởi vì có một số mối quan hệ nên sử dụng thế nào, tin chắc rằng Diêm Đan Dương không cần Thiện Bản Thanh dạy dỗ, ông ta cũng sẽ tự biết.

Mặc dù Thiện Bản Thanh biết gần đây Diêm Đan Đương đã gặp rắc rối gì, nhưng bởi vì chuyện của Thiện Vũ Băng mà ông ấy không tiến hành điều tra sâu.

Ông ấy cho rằng là một số thế lực bên ngoài nào đó gây áp lực cho Diêm Đan Dương.

Mà ở ngay dưới chân thành phố Kim Lăng, đây rõ ràng là không thèm nhìn đến sự tồn tại của nhà họ Thiện, tin rằng sau khi Diêm Đan Dương có được sự chống lưng của nhà họ Thiện, ông ta có thể dụ hổ đuổi sói ra khỏi hang.

Nhưng điều mà Thiện Bản Thanh không biết chính là, người này đừng nói đến Diêm Đan Dương, ngay cả bản thân ông ấy cũng không dám động đến.

....

Ngày hôm sau, Từ Thiên Thành đẩy cửa bước vào phòng hội nghị của Hải Đông Hội ở thành phố Tân Hải với sự ngờ vực.

Ông ta bối rối nhìn Thẩm Ngạo cũng đang ngơ ngác ngồi bên trong, mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngày hôm qua bọn họ đồng thời nhận được thông báo, hôm nay Diêm Đan Dương sẽ tổ chức cuộc họp ở đây, vốn cho rằng đã không còn quan hệ gì với Diêm Đan Dương, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, là có ý gì?

Không phải rõ ràng là ông ta đang sắp có một trận long tranh hổ đấu với Tô Vũ sao?

Mà Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, rốt cuộc có nên nghe lời của ông Diêm hay không? Đầu óc của bọn họ không theo kịp tốc độ thay đổi của triều đại, cho nên hai người đều đến nơi trước thời gian đã hẹn trước. Mục đích là để khơi thông với nhau, xem xem chuyện gì đã xảy ra, sau đó bàn bạc kế sách tiếp theo.

Từ Thiên Thành đóng cửa phòng họp lại, sải bước đến bên cạnh Thẩm Ngạo, sau khi ngồi xuống liền nhìn cái gạt tàn đầy tàn thuốc trước mặt: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao ông Diêm lại đột nhiên trở lại?”

Thẩm Ngạo thở ra một làn khói, vứt tàn thuốc trong tay vào gạt tàn, sau đó nói: “Ông hỏi tôi, tôi đi hỏi ai? Ông không nghe được tin tức gì sao?”

Từ Thiên Thành vỗ đùi nói: “Tôi nghe được cái quái gì, tôi vừa mới nhận được tin tức đêm qua, ông đã thông báo cho cậu Tô chưa?”

Hai ngày nay, Từ Thiên Thành bận rộn đến Lục Hợp Môn truyền tin cho Tô Vũ, tin vừa được truyền đi, quay đầu lại thì Tô Vũ đã xuống đài.

Bản thân còn ngu ngốc đi khiêu khích với Lục Hợp Môn, không phải là đang chờ chết sao?

Lúc này Từ Thiên Thành cảm thấy đầu mình đang đầy chấy rận, không biết phải làm sao.

Nói chính xác hơn là, lúc này ông ta không biết nên nghe theo ai.

Thẩm Ngạo cũng gạt bỏ những thành kiến trước đây với Từ Thiên Thành, trước đây bọn họ tranh đấu công khai lẫn bí mật cũng không sao, nhưng nếu bây giờ còn không chịu hợp tác, Thượng Nhiêu và Tân Hải sẽ rơi vào tay người khác.

Bởi vì trước đây bọn họ đều tâm phục khẩu phục với Tô Vũ, nếu để Diêm Đan Dương nắm quyền kiểm soát hai vùng đất này, chắc chắn người đều tiên bị loại bỏ chính là hai kẻ phản bội bọn họ.

Cho nên hiện tại bọn họ phải suy nghĩ thật kỹ, trận long tranh hổ đấu này, nếu Tô Vũ thắng thì bọn họ nên biết thời biết thế kiểu gì, nếu Diêm Đan Dương thắng thì bọn họ phải bảo vệ bản thân thế nào.

Thẩm Ngạo rút một điếu thuốc ra đưa cho Từ Thiên Thành: “Làm một điếu không?”

Từ Thiên Thành giơ tay đẩy ra: “Thôi thôi, trò vặt này của ông chả có gì thú vị, không bằng ông mau nói cách của ông đi.”

Thẩm Ngạo lại châm điếu thuốc, đặt bật lửa trong tay xuống rồi nói: “Đây là chuyện thế nào? Bây giờ chúng ta đang là châu chấu trên cùng một sợi dây, ông có đồng ý không?”

Từ Thiên Thành liên tục gật đầu: “Còn là châu chấu sao, bây giờ chúng ta đang đứng trên một chiếc thuyền thủng, chiếc thuyền này sắp chìm rồi, ông đừng vòng vo nữa, có gì thì mau nói đi. Tôi nói rõ trước, tôi đã thông báo chuyện này cho cậu Tô rồi.”

Thẩm Ngạo khẽ gật đầu: “Tôi cũng vậy, đến lúc đó hai người họ vừa gặp mặt, nhất định sẽ giương cung bạt kiếm, đằng đằng sát khí. Ông nói xem không phải lần trước bọn họ đã gặp nhau ở triển lãm châu báu rồi sao? Sao còn chưa nói chuyện này?”

“Tôi cũng không hiểu, ông nói xem nếu không nói chuyện này, sao ông Diêm lại đi mà không làm gì? Đang thử thách chúng ta à?” Từ Thiên Thành cũng rút một điếu xì gà từ trong túi ra, châm lửa rồi phụ họa.

“Theo như những gì tôi nhìn thấy, có lẽ trước đây hai người họ không biết, cũng không nói chuyện này ở triển lãm châu báu, bây giờ xem ra, nếu ông Diêm lấy lại thế chủ động lần nữa, chúng ta chắc chắn không có kết quả tốt, cho nên...” Thẩm Ngạo giống như có kế hoạch gì đó, sắp đến lúc tiết lộ ra.

Từ Thiên Thành cũng nắm lấy tay Thẩm Ngạo: “Tôi hiểu ý của ông, nếu đã lựa chọn ủng hổ tân chủ thì phải ủng hộ đến cùng, đúng không?”

Thẩm Ngạo hiểu ý gật đầu.

Trên thực tế, hiện tại bọn họ cũng chỉ có một sự lựa chọn này, đó là ủng hộ Tô Vũ.
Chương 180: Các ông định làm phản đấy à?

Thời điểm hai người làm cho không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt thì có một người đàn ông mặc tây trang gõ cửa.

“Mời vào!” Thẩm Ngạo vội vàng nói.

Người đàn ông kia đi vào, nhìn lướt qua Từ Thiên Thành mà không nói gì.

Thẩm Ngạo nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”

Người đàn ông kia gật đầu: “Hội trưởng, bên ngoài có một chiếc xe đang đến.”

“Xe đến cũng cần phải thông báo cho tôi biết à?” Thẩm Ngạo rõ ràng có hơi mất kiên nhẫn, thậm chí muốn đá người này một cái.

“Không phải, hội trưởng, chiếc xe này không phải xe bình thường, là xe của quân khu.” Sau khi người đàn ông nọ nói xong, cả Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo đều đồng loạt nhảy dựng lên.

Hai người lập tức đẩy người ra, người trước người sau chạy ra ngoài, xe quân khu? Chứng tỏ người này có bối cảnh vững chắc trong quân khu, không phải chuyện đùa.

Dù thế nào đi nữa, người nắm nòng súng trong tay mới là người có quyền quyết định. Cho nên hai người đều muốn biết, rốt cuộc người bước xuống khỏi xe kia sẽ là ai.

Nếu là Tô Vũ, đương nhiên bọn họ sẽ vui vẻ, nhưng nếu là Diêm Đan Dương thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức.

Người ta có bối cảnh quân khu, bọn họ còn dám công khai ủng hộ Tô Vũ sao?

Hai người vừa đi tới cửa, Diêm Đan Dương đã dẫn theo hai cảnh vệ mang súng đi vào.

Ngày hôm qua Thiện Bản Thanh đã nói rằng sẽ cho ông ta mạnh dạn làm chuyện này. Nếu đã nhận được sự đồng ý của Thiện bản Thanh thì đương nhiên Diêm Đan Dương cũng sẽ ra tay mạnh hơn.

Đừng nói là lái xe của phó tư lệnh quân khu Tân Hải và dẫn theo hai cảnh vệ tới đây, cho dù trực tiếp điều động một đội quân thì cũng không thành vấn đề.

Nhưng Diêm Đan Dương cảm thấy không cần thiết, chỉ sợ rằng nhìn thấy chiếc xe này ở bên ngoài đã đủ khiến biết bao người nghe tin đã sợ mất mật.

Nhìn thấy như vậy, Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo nhìn nhau, khẽ gật đầu, có ý là tình thế đã thay đổi, bọn họ phải tùy theo thời cơ mà hành động.

Hai người gần như đồng thời đưa tay phải ra chào hỏi, cúi đầu thật sâu: “Đã lâu không gặp, ông Diêm!”

Tuy nhiên, Diêm Đan Dương cũng không bắt tay với hai người mà trực tiếp đi lướt qua hai người.

Ông ta chắp tay sau lưng, không thèm quay đầu lại: “Vào trong rồi nói sau!”

Hai người nuốt nước bọt, đặc biệt là Thẩm Ngạo, làm như vô tình nhìn lướt qua súng bên hông một cảnh vệ.

Trước đây Diêm Đan Dương cũng không xuất hiện nhiều, tuy rằng mỗi lần đều thần bí nhưng cũng coi như còn khách sáo với bọn họ, không thèm cho bọn họ mặt mũi như thế này thì là lần đầu tiên.

Mà hai người bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, đây rõ ràng là đang ra oai đánh phủ đầu bọn họ, nhưng mà đòn ra oai phủ đầu này thật sự khiến bọn họ phải khiếp sợ. Mặc dù lần này Diêm Đan Dương đến đây chỉ mang theo hai người một xe nhưng khí thế lại hơn hẳn bất kỳ lần nào khác trước đây.

Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành cũng coi như là cáo già đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, bọn họ hiểu chuyện này có quá nhiều ẩn ý. Lúc này, Diêm Đan Dương bảo bọn họ đi vào rồi hẵng nói.

Bọn họ nào dám nói một chữ “không” nào, sau khi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đi theo sau lưng Diêm Đan Dương quay về phòng họp ban nãy.

Sau khi vào phòng, Diêm Đan Dương ngồi xuống ghế trên, chiếc ghế chứng tỏ địa vị của ông ta. Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo đứng sóng vai với nhau gần đó, cúi đầu tự nghĩ đối sách.

Ít nhiều gì bọn họ cũng hiểu một chút về tính cách của ông Diêm. Người này hành sự quyết đoán, tuyệt đối không dây dưa dài dòng, cho nên hai người không khỏi căng thẳng, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.

“Nói xem, gần đây các ông đã làm những gì? Có câu này tôi vẫn chưa hỏi bao giờ, các ông định làm phản đấy à?” Ánh mắt Diêm Đan Dương sắc như dao liếc nhìn hai người khiến bọn họ sởn tóc gáy.

Cả phòng họp im lặng như tờ sau khi Diêm Đan Dương dứt lời, chỉ còn tiếng điều hoà không khí kêu ro ro chứng tỏ thời gian không hề ngừng lại.

Thế nhưng lúc này, thứ âm thanh rất đỗi quen thuộc hằng ngày này lọt vào tai Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo lại chẳng khác gì tiếng quỷ khóc sói gào của thần chết, khiến bọn họ có cảm tưởng như bị rơi xuống hầm băng.

Mãi một lúc sau, cả hai vẫn không nói gì. Diêm Đan Dương nói tiếp: “Sao hả? Các ông không nói gì à? Nếu các ông không nói thì tôi coi như các ông ngầm thừa nhận các ông ăn cây táo rào cây sung nhé?”

“Ăn cây táo rào cây sung” không phải là tội nhỏ. Bọn họ vẫn còn nhớ trước đây có một nhân viên tài vụ tham ô tiền của Diêm Đan Dương đã bị ông ta trói cả tay lẫn chân lại ném xuống biển.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom