-
Chương 171-175
Chương 171: Phải tạo mối quan hệ tốt đẹp
“Chao ôi, mẹ đã từng này tuổi rồi, còn thời thượng gì chứ, xấu hổ lắm.” Lâm Thiến sống ở nông thôn bao nhiêu năm như vậy, đã không biết thời thượng là gì từ lâu, thứ gắn bó với bà hàng ngày chỉ là củi gạo dầu mắm thôi.
“Mẹ ơi, mẹ còn trẻ lắm, mẹ xem bà dì vừa nãy làm hồng hạnh vượt tường trang điểm lòe loẹt, còn sơn móng tay nữa chứ.” Mã Hiểu Lộ nói thẳng, chẳng kiêng kỵ gì cả.
Lâm Thiến lập tức ngắt lời nói: “Con nói linh tinh gì vậy, hồng hạnh vượt tường gì chứ? Chắc chắn là học theo Tô Vũ, xem mẹ trở về dạy dỗ thằng bé thế nào.”
…
Trong trung tâm thương mại, Lý Nguyệt Hoa đi từ bên ngoài vào trong cửa hàng, Quách Tự Cường cầm một bộ Âu phục màu đen cười hỏi: “Bà đi đâu vậy, bà xem bộ này thế nào?”
Lý Nguyệt Hoa day huyệt thái dương, cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy là lại nhức đầu: “Mua mua mua, ông chỉ biết mua, nếu không phải lúc đầu ông cứ bắt buộc phải ép Thiếu Uy ra nước ngoài du học thì làm gì xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy chứ. Còn nữa, sau này không được ra ngoài cùng tôi nữa.”
Nếu ban đầu Tô Thiếu Uy không ra nước ngoài du học, vậy theo lý thì Mã Hiểu Lộ hẳn là con dâu của bà ta, đương nhiên cũng sẽ không xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.
“Sao thế? Người vừa nãy là ai vậy?” Quách Tự Cường nghi hoặc, nghĩ bụng tại sao bà ta vừa ra ngoài một chuyến, quay trở lại liền nổi trận lôi đình.
Lý Nguyệt Hoa cầm lấy Âu phục trong tay Quách Tự Cường rồi đặt vào tay nhân viên bán hàng: “Không mua nữa.”
Mua hay không là ý của khách hàng, nhân viên bán hàng cũng không tiện nói gì, mỉm cười tiễn hai người ra ngoài.
“Rốt cuộc người vừa nãy là ai vậy?” Sau khi ra khỏi cửa hàng, Quách Tự Cường vẫn không ngừng truy hỏi.
“Hầy… Tôi đã bảo ông đừng ra ngoài với tôi mà ông không nghe, bây giờ chuyện tốt của chúng ta rất có thể sẽ bị lộ tẩy.” Lý Nguyệt Hoa thở dài nói.
“Ý bà là cô gái vừa nãy quen biết sếp Tô à?” Quách Tự Cường cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trong lòng Lý Nguyệt Hoa hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng Mã Hiểu Lộ đâu chỉ quen biết Tô Nhạc Luân, phải biết rằng cô mới là con dâu của Tô Nhạc Luân, mặc dù bây giờ họ không sống chung với nhau.
Tuy nhiên, điểm yếu của mình cứ luôn nằm trong tay người khác, điều này thật sự khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
“Không được, nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, ông về trước đi, để tôi nghĩ cách.” Tuy hiện giờ Mã Hiểu Lộ đã nhìn thấy nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ thực tế. Bà ta phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với Mã Hiểu Lộ trước khi cô tìm được bằng chứng.
…
“Alo, em đang làm gì vậy?” Bởi vì buổi tối có hẹn với Thiện Bản Thanh nên Tô Vũ gọi cho Mã Hiểu Lộ trước, nói với cô rằng mình sẽ không trở về nhà ăn cơm.
Nếu không nhắn nhủ chuyện này trước thì có khi trở về nhà sẽ bị ăn đòn.
“Em và mẹ đang đi dạo phố, mua rất nhiều quần áo, anh gọi có chuyện gì vậy? Dự án kia hôm nay tiến triển thế nào rồi?” Mã Hiểu Lộ ngồi trong quán cà phê uống cà phê hỏi.
“À, tiến triển khá thuận lợi. Tối nay anh hẹn người ta gặp mặt nên buổi tối không trở về ăn cơm. Tuyết Ny nghe nói chúng ta chuyển đến nhà mới nên muốn ăn cơm chực, nói trước với em một tiếng.” Tô Vũ nói.
“Ừ, được, anh bảo cô ấy đi thẳng đến là được, bọn em cũng sắp trở về rồi.” Sau khi trả lời xong, Mã Hiểu Lộ bèn cúp điện thoại.
Trước cửa phòng bao sang trọng của khách sạn Thần Hi thành phố Tân Hải, Thiện Bản Thanh đích thân đứng ở bên ngoài nghênh đón Tô Vũ.
“Cậu Tô, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi, mời vào bên trong.” Sau khi nhìn thấy Tô Vũ, Thiện Bản Thanh bèn tươi cười chào hỏi.
“Ha ha, Thiện lão tướng quân thật sự đa lễ, để ông phải chờ đợi đã lâu, tôi thật lòng xin lỗi.” Tô Vũ cũng khách sáo nói vài câu.
“Ôi, cậu Tô nói gì vậy, cậu Tô có chuyện bận thì đương nhiên phải làm trước. Lần này tôi đưa Vũ Băng đến chơi, vẫn mong không làm phiền cậu Tô mới phải.” Hai người họ vừa nói vừa đi vào trong.
Thiện Bản Thanh liên tục vẫy tay nói: “Vũ Băng, còn không mau đến đây chào cậu Tô đi?”
Thiện Vũ Băng nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến trước mặt Tô Vũ, khom người nói: “Chào anh Tô.”
Tô Vũ gật đầu, giơ tay bắt mạch cho Thiện Vũ Băng, hỏi: “Gần đây cảm thấy thế nào?”
Thiện Vũ Băng cười tươi nói: “Gần đây em cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, không còn cảm thấy lạnh nữa, hôm nay còn chơi với ông nội cả một buổi chiều.”
Trông Thiện Vũ Băng khôi phục rất tốt, điều này hẳn là cũng liên quan đến sự chăm sóc cẩn thận của Thiện Bản Thanh.
Sau khi tình trạng thân thể của Thiện Vũ Băng ổn hơn thì Tô Vũ có thể dưỡng âm mạch cho cô bé.
Chương 172: Chuẩn bị cho tôi hai thứ
Lúc này, Diêm Đan Dương cũng cung kính khom người với Tô Vũ: “Mời cậu Tô ngồi!”
Ở trước mặt Tô Vũ, đương nhiên Diêm Đan Dương không dám lỗ mãng, anh là nhân vật mà ngay cả Thiện Bản Thanh cũng cần phải đối xử lịch sự, đương nhiên cũng là đối tượng mà ông ta cần lấy lòng.
Ông ta nào ngờ rằng người mà mình đang lập kế hoạch để đối phó vì đã cắt đứt con đường tiền tài của mình lại chính là Tô Vũ.
“Cậu Tô, tôi không biết cậu thích ăn món gì, nên chọn bừa một vài món, mong rằng hợp khẩu vị của cậu.” Sau khi Tô Vũ ngồi xuống, Thiện Bản Thanh vô cùng khách sáo ngồi xuống bên cạnh nói.
Tô Vũ nhìn món ăn ngon trên bàn, thậm chí còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi đối quý giá, cách làm cũng rất cầu kỳ, có vẻ như đã bỏ rất nhiều công sức, không đơn giản qua loa như những gì Thiện Bản Thanh nói.
“Thiện lão tường quân khách sáo quá.” Người ta đã cất công như vậy, đương nhiên Tô Vũ cũng cần phải có lời khen ngợi nhất định, nếu không Thiện Bản Thanh sẽ mất mặt.
“Tiền bối, lúc trước ở nhà họ Thiện, kẻ hèn này hơi lỗ mãng, mong cậu có thể rộng lòng tha thứ.” Cố Hồng Đào cầm ly rượu lên, hơi khom người, xin lỗi Tô Vũ.
Lần trước Cố Hồng Đào tưởng rằng Tô Vũ là hạng người mua danh trục lợi, lúc nói chuyện thật sự hơi chướng tai, có điều lúc đó Tô Vũ cũng không để bụng.
Sau khi Tiêu Tuyết Ny nói với anh rằng Cố Hồng Đào đi du ngoạn khắp nơi, là một danh y rất có y đức, vì vậy Tô Vũ không có thành kiến với ông ấy.
“Ha ha, ông Cố nặng lời rồi. Theo tuổi tác, tôi phải gọi ông là “tiền bối” mới đúng. Đúng lúc trong lòng tôi có chút nghi hoặc, muốn hỏi ông Cố một chút.” Tô Vũ gật đầu, rất khiêm tốn nói.
“Ồ, cậu Tô có chuyện gì vậy, cứ nói đừng ngại, kẻ hèn này chắc chắn sẽ biết gì nói nấy.” Cố Hồng Đào nghiêm túc nói.
Lúc này, ngoài Thiện Vũ Băng còn nhỏ tuổi, không biết nói gì ra, Thiện Bản Thanh và Diêm Đan Dương cũng không nói gì, lặng lẽ lắng nghe hai người đó nói chuyện.
Tô Vũ mỉm cười, anh như thế này có vẻ giống như đảo khách thành chủ, thế là bèn cầm đũa lên nói: “Chuyện nhỏ thôi, lát nữa hẵng nói, chúng ta ăn trước đi.”
Cố Hồng Đào liên tục gật đầu, đã lớn tuổi như vậy, đương nhiên ông ấy biết rằng vấn đề mà Tô Vũ muốn hỏi có lẽ càng ít người biết càng tốt, vì vậy không tiện nói trên bàn ăn.
“À phải rồi, cậu Tô, tôi muốn hỏi một chút, liên quan đến bệnh của Vũ Băng, tiếp theo phải làm thế nào vậy?” Thiện Bản Thanh là ông nội của Thiện Vũ Băng, liên quan đến bệnh tình của cháu gái mình, đương nhiên ông ấy vẫn có quyền được biết.
Tô Vũ đặt đôi đũa xuống, vỗ vào đầu của Thiện Vũ Băng, nói: “Sắp rồi, khoảng nửa tháng nữa, nửa tháng sau là có thể bắt đầu đợt trị liệu mới, hoàn toàn trừ tận gốc cửu âm tuyệt mạch.”
Sau khi nghe nói là nửa tháng sau, Thiện Bản Thanh hơi kích động hỏi: “Vậy không biết chúng ta cần phải chuẩn bị chút gì không?”
Chuyện này đối với Thiện Bản Thanh mà nói, không cho phép có bất cứ sơ suất nào, nhất định phải cẩn thận đối đãi mới được.
Tô Vũ thoáng suy nghĩ một chút, giơ hai ngón tay cái ra và nói: “Tôi cần ông chuẩn bị cho tôi vài thứ, một chiếc du thuyền và một người cầm lái có kinh nghiệm.”
Tô Vũ đưa ra điều kiện gì vậy? Những người ngồi ở đây nghe vậy, cảm thấy có vẻ những thứ này dường như không liên quan đến việc chữa bệnh chút nào, thậm chí còn chẳng dính dáng gì đến nhau.
“Cậu Tô, cậu định đưa Vũ Băng đến nơi nào sao?” Thiện Bản Thanh tò mò hỏi.
Tuy nhiên, Tô Vũ lại không nói rõ, anh chỉ mỉm cười nhìn Thiện Vũ Băng, nói: “Nếu ông tin thì cứ làm theo lời của tôi, cô bé có tin tôi không?”
Thiện Bản Thanh còn chưa kịp nói gì, Thiện Vũ Băng đã gật đầu thật mạnh, hơn nữa còn rất lễ phép gắp thức ăn vào bát cho Tô Vũ. Bởi vì Thiện Vũ Băng nhìn thấy sự tự tin trong mắt Tô Vũ, tuy cô bé không hiểu những thứ này, nhưng ánh mắt đó khiến cô bé cảm thấy rất yên tâm, cảm thấy ở cùng với người này sẽ rất thoải mái.
Mặc dù vẫn tỏ ra hơi do dự, phải biết rằng Thiện Vũ Băng lớn như vậy rồi nhưng chưa từng rời xa Thiện Bản Thanh lần nào. Lần này khiến ông ấy cảm thấy hơi lo lắng, có điều trước giờ Tô Vũ làm việc không theo lẽ thường.
Cứ lấy chuyện lần trước ra nói, danh y trong thiên hạ bó tay với bệnh tình của Thiện Vũ Băng, chỉ có Cố Hồng Đào biết đó là “âm mạch”, mà cách lúc đó của Cố Hồng Đào là loại bỏ âm mạch.
Tuy nhiên sau đó Tô Vũ lại đi ngược lại, nói là muốn dưỡng âm mạch, sau đó Cố Hồng Đào mới cảm thấy anh nói bừa, lên tiếng chống đối. Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, có vẻ như phương pháp của Tô Vũ thích hợp hơn.
Chương 173: Không cần kiêng
Hơn nữa trước đây Thiện Bản Thanh vốn quen biết Tô Vũ, nhưng không kết thù, ông ấy đối xử với Tô Vũ đều là theo lễ khách quý. Ông ấy không tìm được lý do Tô Vũ muốn hại Thiện Vũ Băng, mà trên thực tế nếu anh muốn hại cô bé thì lúc đầu đã không cứu cô bé lúc các danh y cùng hội chẩn xem bệnh.
“Được, cậu Tô, tôi nhất định sẽ chuẩn bị ổn thỏa thứ mà cậu cần.” Thiện Bản Thanh cười nói.
Bữa cơm này ăn uống khá vui vẻ, Tô Vũ khá thích cô bé Thiện Vũ Băng, bởi vì cô bé rất hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi đã biết hai chữ “tôn trọng”, không ngừng gắp thức ăn cho Tô Vũ.
Tuy nhiên, điều khiến Tô Vũ cảm thấy hơi tò mò là trong một bàn ăn lớn như vậy nhưng Thiện Vũ Băng chỉ ăn vài miếng, không động đến những thứ như tôm, cua, được vớt lên từ dưới biển.
Tuy nhiên, Tô Vũ cũng có qua có lại, gắp một cái càng cua đặt vào bát cho Thiện Vũ Băng: “Ăn cái này đi.”
Nhưng mà Thiện Vũ Băng lại bĩu môi lắc đầu, gắp chiếc càng cua đó ra: “Em không thể ăn cái này.”
“Dị ứng à?” Tô Vũ tò mò hỏi.
Thiện Vũ Băng ấm ức lắc đầu, không muốn giải thích, Thiện Bản Thanh cười nói: “Không phải bị dị ứng, trước đây lúc nhỏ con bé từng ăn một lần, lần đó con bé suýt mất mạng. Bác sĩ nói con bé có thể chất tính hàn, tôm và cua đều là tính hàn, vì vậy nên vẫn luôn không dám để con bé ăn.”
Khi nghe thấy nguyên nhân này, Tô Vũ bèn cười trừ, lại gắp một cái càng cua bỏ vào trong bát cho Thiện Vũ Băng: “Bây giờ em là bệnh nhân của anh nên có thể ăn, ăn đi.”
Bởi vì hiện giờ cửu âm tuyệt mạch trong thân thể của Thiện Vũ Băng đã bị niêm phong. Vậy nên trông cô bé hiện giờ chỉ gầy hơn cô gái bình thường thôi, chỉ cần không phải bị dị ứng thì không cần phải kiêng kỵ thứ gì.
Thiện Vũ Băng nhìn thấy càng cua trong bát, thật ra cô bé rất muốn ăn thứ này. Cô bé lại liếc nhìn Tô Vũ, cuối cùng lại quay sang nhìn Thiện Bản Thanh, dường như đang dò hỏi ý kiến của Thiện Bản Thanh.
Tô Vũ mới là bác sĩ của Thiện Vũ Băng, vì vậy anh hiểu rõ tình hình của Thiện Vũ Băng nhất. Tô Vũ đã nói vậy nên ông ấy chẳng lo lắng gì nữa, ông ấy bèn gật đầu nói: “Cậu Tô nói có thể ăn thì có thể ăn.”
Sau khi nói xong, Thiện Vũ Băng quay sang nhìn Tô Vũ, nói: “Cảm ơn anh Tô.”
Sau đó cô bé cầm càng cua lên ăn giống như quỷ thèm ăn.
Nhìn thấy Thiện Vũ Băng ăn đến mức vui vẻ, trong lòng Thiện Bản Thanh cũng vui vẻ, quay người nói với Diêm Đan Dương: “Ông Diêm, ông cũng coi như có chút năng lực ở Tân Hải và Thượng Nhiêu, nếu cậu Tô có chuyện gì đó giao cho ông, thì cũng không khó khăn gì, phải không?”
Thiện Bản Thanh vừa nói xong, con ngươi của Diêm Đan Dương hơi co lại, ông ta không phải là người của Tân Hải hay Thượng Nhiêu. Nhưng bây giờ nghe Thiện Bản Thanh bất ngờ nói như vậy, rõ ràng đã biết chuyện kiếm tiền của ông ta ở Tân Hải và Thượng Nhiêu rõ như lòng bàn tay.
Tuy nhiên Thiện Bản Thanh cũng không quan tâm đến hành vi dựa vào sức của mình để vơ vét bên ngoài này của Diêm Đan Dương, bởi vì cũng không có hại gì đến ông ấy.
Nhưng bây giờ nói ra là muốn để Diêm Đan Dương biết, cho dù ông ta có làm gọn gàng sạch sẽ đến đây, trên đời này cũng không có bức tường nào là hoàn toàn kín gió, hành động của ông ta đều rõ ràng vô cùng.
Thứ hai, Thiện Bản Thanh biết chuyện nhưng vẫn không truy cứu cũng không thể coi là ngầm chấp nhận, dù sao thì ai cũng có lòng tham, chỉ cần Diêm Đan Dương không làm gì quá đáng, ông ấy vẫn có thể nhắm một mắt mở một mắt, bây giờ lại có thể lợi dụng việc này, cái gọi là nuôi quân ngàn ngày dùng một giờ chính là đạo lý này.
Không thể không nói, gừng càng già càng cay, Diêm Đan Dương ở trước mặt Thiện Bản Thanh chẳng qua cũng chỉ là một người vai dưới. Một hai cât đã khiến Diêm Đan Dương không dám lỗ mãng mà còn vui vẻ phục tùng.
Mà hiện tại Diêm Đan Dương cũng đã nhận được sự cho phép của Thiện Bản Thanh, lúc trước không dám làm ra động tác gì quá lớn, nhưng mà hiện tại ông ta có thể nhân cơ hội này để nắm quyền kiểm soát miếng thịt béo Tân Hải và Thượng Nhiêu này một lần nữa.
“Vâng, cụ Thiện, tôi nhất định sẽ giúp cụ xử lý chuyện này thỏa đáng.” Diêm Đan Dương khẽ gật đầu.
Thiện Bản Thanh cũng không trả lời mà vui vẻ nhìn cái miệng nhỏ dính đầy dầu của Thiện Vũ Băng, cưng chiều dùng khăn giấy lau miệng cho cô bé: “Cháu xem cháu đi, tuy rằng cậu Tô nói cái gì cháu cũng có thể ăn được, nhưng cũng không thể ăn uống tùy tiện thế này. Tốt nhất là hôm nay chỉ đến đây thôi, đi dạo một vòng cùng ông nội để tiêu hóa nào.”
Nói xong, Thiện Bản Thanh đứng dậy, nắm lấy tay Thiện Vũ Băng rồi nói với Tô Vũ: “Cậu Tô cứ dùng tự nhiên, chúng tôi ra ngoài đi dạo đã.”
Tô Vũ mỉm cười gật đầu, vừa rồi Thiện Bản Thanh cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tô Vũ và Cố Hồng Đào. Cố Hồng Đào có thể nghe ra được những băn khoăn của Tô Vũ, chắc chắn Thiện Bản Thanh cũng vậy, cho nên mượn cơ hội này để tránh cuộc trò chuyện giữa hai người là một biểu hiện tôn trọng đối với Tô Vũ.
Thiện Bản Thanh và Thiện Vũ Băng đi ra ngoài, đương nhiên Diêm Đan Dương cũng phải đi theo sau, vì vậy trong phòng riêng chỉ còn lại Tô Vũ là Cố Hồng Đào.
Chương 174: Tứ Đại Tiên Gia
Cố Hồng Đào đặt đũa trong tay xuống rồi hỏi: “Cậu Tô, trước đó cậu có vấn đề gì, bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Tô Vũ lau miệng, thản nhiên nói: “Ông có biết cổ độc Phủ Tiên không?”
Lúc trước một mảnh thần thức của Tô Vũ nhìn thấy con cá vàng lớn kia ở ven hồ Phủ Tiên đã khiến trong lòng anh có chút kiêng kị, tin rằng người đã đi vòng quanh giang hồ suốt mấy chục năm qua như Cố Hồng Đào sẽ có hiểu biết ở một mức độ nào đó.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy mấy chữ “cổ độc Phủ Tiên”, sắc mặt Cố Hồng Đào liền thay đổi, vội vàng truy hỏi: “Cậu Tô có tiếp xúc gì với người của cổ độc Phủ Tiên sao?”
Tô Vũ gật đầu nói: “Trước đây đã từng đánh nhau, cho nên muốn hỏi thử xem ông biết được bao nhiêu.”
Sau khi nghe thấy Tô Vũ từng đánh nhau với cổ sư, trong lòng Cố Hồng Đào không nhịn được mà âm thầm đánh giá lại Tô Vũ lần nữa.
Bởi vì theo những gì mà Tô Vũ nói thì chính là “đánh nhau” chứ không phải “tiếp xúc”. Cố Hồng Đào biết, người của cổ độc Phủ Tiên đều tàn nhẫn độc ác, làm chuyện gì cũng không chừa lối thoát.
Mà sau khi Tô Vũ đánh nhau cùng một người như vậy vẫn có thể bình an vô sự ngồi ở đây, vậy chẳng phải thân thủ của Tô Vũ cũng rất cao hay không?
Cố Hồng Đào suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật không dám giấu giếm, tôi thật sự biết một chút về cổ độc Phủ Tiên này.
Mười ba năm trước, tôi từng đi đến vùng Phủ Tiên, lúc đó một trận bệnh dịch cực kỳ thảm khốc đang bùng phát trong thôn. Thời điểm tôi đến, hơn một nửa dân số trong thôn đã chết, xương cốt chất cao như núi. Sau khi điều tra một vòng, tôi mới phát hiện ra, những người đó không chết vì bệnh tật mà là chết vì cổ trùng.
Đó là do một đại cổ sư được tôn thờ như một vị thần ở địa phương, được người dân trong thôn gọi là “Hoàng Ngư Ma Ma” trừng phạt thôn bọn họ. Tôi đã sống ở thôn đó nửa năm, đã cố gắng nghĩ cách để cứu bọn họ, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại là từng người bọn họ chết ở trước mặt tôi, còn tôi chỉ có thể bất lực.”
Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần nói ra những lời này đều khiến Cố Hồng Đào không nhịn được mà đỏ hoe hai mắt, có lẽ là vì nhớ lại tình cảnh bi thảm lúc đó khiến trong lòng ông ấy cảm thấy áy náy tự trách.
Tô Vũ nghe xong cũng nghiêm túc hơn một chút, sau đó hỏi tiếp: “Vậy chính phủ cũng không quan tâm đến những chuyện này sao?”
Cố Hồng Đào lắc đầu nói: “Cậu Tô, cậu đã bao giờ nghe nói đến “Tứ Đại Tiên Gia” của Trung Quốc chưa?”
Tô Vũ cau mày, một tu sĩ độ kiếp 100 ngàn năm như anh cũng không dám tự xưng là tiên gia, anh thật sự muốn xem thử là ai lại có giọng điệu ngông cuồng như vậy.
“Chưa, nói nghe thử đi.”
Cố Hồng Đào thở dài, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Trung Quốc nước sâu nhiều rồng, nếu muốn bàn về tên tuổi thì Tứ Đại Tiên Gia này có lẽ là nổi tiếng nhất trong danh sách. Hắc Trư Lão Bảo từ núi rừng Tây Xuyên, Sơn Dương Đại Tiên từ vùng đồng cỏ rộng lớn Tân Cương, Hoàng Tam Thái Nãi từ băng tuyết Đông Bắc, còn có một người chính là Hoàng Ngư Ma Ma của vùng đầm lầy ven hồ Phủ Tiên.
Bọn họ đều có thủ đoạn xảo quyệt, thống trị một khu vực trong lịch sử, người dân địa phương coi bọn họ như thần thánh, đã ăn sâu bám rễ ở Trung Quốc, giống như những vật tổ của tôn giáo, chính phủ không có cách nào với bọn họ.”
Tô Vũ nghe vậy thì khẽ gật đầu, xem ra lần này anh đã thật sự gặp phải rắc rối không nhỏ.
Nhưng mà thật ra Tô Vũ cũng không quá lo lắng cho bản thân, tuy rằng những người này đều có một ít năng lực thật sự, nhưng phần lớn là do mọi người đều không biết cho nên mới khiến bọn họ trong có vẻ thần bí.
Theo thời gian qua đi sẽ được lan truyền vô cùng thần kì, giống như thần tiên trên trời, được một đám người tôn thờ như vật tổ.
Cũng may mà có lẽ tạm thời Hoàng Ngư Ma Ma kia không biết rốt cuộc Tô Vũ là ai, nhưng chuyện này không thể điều tra tiếp được nữa, bằng không thì không lâu sau sẽ dính líu đến Tô Vũ.
Đến lúc đó, xét theo thủ đoạn tàn nhẫn của những người này mà nói, bọn họ nhất định sẽ ra tay với người nhà của anh.
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Tô Vũ khẽ cười.
Tuy rằng không biết Tô Vũ có liên quan gì đến những người này, nhưng mà sau khi biết rõ chi tiết về đối phương xong vẫn có thể bình tĩnh mỉm cười như vậy, thật sự đã khiến Cố Hồng Đào cảm thấy Tô Vũ khác với người bình thường.
Ngay lúc Tô Vũ chuẩn bị rời đi, Cố Hồng Đào lấy hết can đảm nói: “Cậu Tô, xin dừng bước.”
“Ông còn có chuyện gì sao?” Tô Vũ quay người hỏi.
“Cậu Tô, tôi còn muốn hỏi, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với Quỷ Y Môn?” Người Trung Quốc vô cùng chú trọng một số chuyện kế thừa gì đó, nếu như không hỏi rõ ràng chuyện này, sẽ cảm thấy giống như xương cá kẹt trong cổ họng.
Tô Vũ cười nhạt nói: “Thanh Mộc của Quỷ Y Môn Thần Vực Tông là đệ tử dưới trướng tôi.”
Chương 175: Cứ gọi là dì
Tuy rằng Cố Hồng Đào không biết Quỷ Y Môn Thần Vực Tông là loại y môn gì.
Nhưng mà ông ấy biết từ hàng ngàn năm trước, tổ tiên của ông ấy đã nhận được lời chỉ điểm ngẫu nhiên từ một tiên nhân tên là Thanh Mộc, điều này đủ để khiến gia tộc nhà họ Cố nổi tiếng lẫy lừng khắp Trung Quốc bao nhiêu lâu nay, điều này cũng cho thấy y môn này thật phi thường.
Mà Tô Vũ lại còn nói bản thân là sư phụ của Thanh Mộc, vậy chẳng phải Tô Vũ cũng là thần tiên sao? Thời điểm Cố Hồng Đào nhận ra đang định quỳ sụp xuống thì ông ấy mới phát hiện Tô Vũ đã rời đi vào lúc ông ấy còn đang ngẩn người.
…
“Oa, sư nương, đây là nhà mới của hai người sao? Nơi này hoành tráng thật đó.” Tiêu Tuyết Ny vừa đến nhà Tô Vũ đã kinh ngạc không thôi.
Phải biết rằng từ khi cô ấy trở về Trung Quốc đến nay, chưa bao giờ nhìn thấy một dinh thự rộng lớn lại được trang trí độc đáo như vậy.
“Ôi, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, cô không cần gọi tôi là sư nương, gọi như vậy già lắm, sau này cô phải gọi tôi là chị, có nghe thấy không?” Mã Hiểu Lộ kéo Tiêu Tuyết Ny đến ghế sô pha, thuận tiện lấy quần áo mới mua hôm nay từ trong túi gói ra, để Tiêu Tuyết Ny xem giúp xem có hợp hay không.
“Cô xem, đây là quần áo tôi mua cho Tô Vũ hôm nay, cô thấy thế nào?” Tiêu Tuyết Ny cầm trong tay xem thử, sau đó mỉm cười.
“Sư phụ của tôi mặc cái gì cũng đẹp. Đúng rồi, không phải nói mẹ của sư phụ cũng ở đây sao? Tôi còn đặc biệt mua một món quà, sao không thấy ai cả?” Tiêu Tuyết Ny nhìn quanh mấy vòng, ngoại trừ mấy người giúp việc ra thì thật sự không thể nhìn thấy Lâm Thiến đâu.
Mã Hiểu Lộ gấp quần áo lại, nói với Tiêu Tuyết Ny: “Miệng của cô ngọt thật, bọn tôi đi dạo phố đã mua mấy bồn hoa, bây giờ bà ấy đang tưới hoa trên ban công tầng hai.”
Nói xong, Mã Hiểu Lộ liền kéo tay Tiêu Tuyết Ny, chuẩn bị dẫn cô ấy đi lên, vừa mới đứng dậy thì đã thấy Lâm Thiến từ trên lầu đi xuống: “Mọi người phải nhớ kỹ, nếu sau này nắng quá lớn thì phải mang hai chậu lan vào trong nhà, hoa lan không chịu được ánh nắng mặt trời.”
Hai người giúp việc phía sau gật đầu, ý nói đã nhớ.
“Mẹ, mẹ cũng thật là, một giây cũng không chịu ngồi yên, mẹ vừa mới đến đã bận tới bận lui, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong, Mã Hiểu Lộ bước tới nắm lấy tay Lâm Thiến, kéo bà ấy đến sô pha.
“Thói quen thôi, con nói nếu mẹ không chăm hoa cỏ gì đó, chẳng lẽ lại ngồi yên một chỗ như vậy. Cô gái này là?” Tất nhiên Lâm Thiến cũng nhìn thấy cô gái tóc vàng mắt xanh này, có hơi tò mò.
Mã Hiểu Lộ còn chưa kịp giới thiệu thì Tiêu Tuyết Ny đã hào phóng đưa quà trong tay ra cho Lâm Thiến: “Bà nội, cháu tên là Tiêu Tuyết Ny, đây là quà cháu tặng cho bà.”
Một tiếng “bà nội” này đã khiến Lâm Thiến suýt nữa ngã khỏi ghế sô pha, cô gái này cũng chỉ trạc tuổi Mã Hiểu Lộ, sao cứ luôn miệng gọi bà ấy là bà nội như vậy?
Dựa theo câu nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, Tiêu Tuyết Ny thật sự nên gọi Lâm Thiến là bà nội.
“Cô gái à, cháu...” Lâm Thiến nhận món quà trong tay Tiêu Tuyết Ny, không biết phải nói gì.
Mã Hiểu Lộ nói rõ nguyên nhân cho Lâm Thiến biết, sau khi nghe xong, Lâm Thiến không nhịn được bật cười, kéo tay Tiêu Tuyết Ny qua, bảo cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình: “Cháu tên là Tiêu Tuyết Ny phải không? Đúng là người cũng như tên, thằng nhóc Tô Vũ kia cũng thật là, sau này cháu đừng gọi là bà nội nữa, nghe rất không tự nhiên, nếu cháu không ngại thì cứ gọi là dì đi.”
Gọi Mã Hiểu Lộ là sư nương thì có vẻ cũng không có gì, nhưng gọi Lâm Thiến là bà nội thì thật sự khiến Lâm Thiến không được tự nhiên, ngay cả Tiêu Tuyết Ny cũng cảm thấy là lạ.
Nhưng mà quy tắc vẫn là quy tắc, Trung Quốc là một đất nước trọng lễ nghi, nếu tổ tiên đã đặt ra những quy tắc này, vậy thì không thể làm loạn, cho nên Tiêu Tuyết Ny vẫn có chút do dự.
“Được rồi, cháu đừng do dự nữa. Nhớ đó, sau này cứ gọi dì là dì, coi nơi này như nhà của cháu, có thời gian thì đến chơi nhiều hơn, nếu như bọn nó bận rộn thì dì cũng không buồn chán nữa.” Lâm Thiến kéo tay Tiêu Tuyết Ny, giành nói trước.
Tiêu Tuyết Ny mỉm cười gật đầu, đúng lúc này, điện thoại của Mã Hiểu Lộ đang đặt trên bàn trà đột nhiên reo lên.
Mã Hiểu Lộ cầm lên xem thử, lập tức cau mày lại, người gọi đến là Lý Nguyệt Hoa, suy nghĩ một chút thì thấy có hơi kỳ lạ.
Mã Hiểu Lộ đi ra ngoài sân nghe điện thoại: “Alo, dì Lý gọi đến là có chuyện gì sao?”
Lý Nguyệt Hoa vội hỏi: “Con xem đã lâu như vậy mà dì cũng không có thời gian đến xem các con sống thế nào, hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, dì muốn đến xem xem, không biết có tiện hay không?”
Lúc chiều, Mã Hiểu Lộ chỉ thuận miệng nói ra một câu lúc ở trong trung tâm thương mại, hoàn toàn là một câu xã giao lịch sự, nhưng không ngờ Lý Nguyệt Hoa lại coi như thật.
Tuy nhiên, bà ta càng coi là thật lại càng khiến Mã Hiểu Lộ cảm thấy kỳ lạ, hành động này của Lý Nguyệt Hoa có vẻ đang giấu đầu lòi đuôi.
“Ồ, thì ra là vậy, vậy thì cảm ơn dì Lý đã quan tâm, nếu dì không chê thì cùng nhau ăn bữa tối đi, dì thấy thế nào?” Mã Hiểu Lộ cũng là một người mạnh mẽ từ trong xương cốt.
“Chao ôi, mẹ đã từng này tuổi rồi, còn thời thượng gì chứ, xấu hổ lắm.” Lâm Thiến sống ở nông thôn bao nhiêu năm như vậy, đã không biết thời thượng là gì từ lâu, thứ gắn bó với bà hàng ngày chỉ là củi gạo dầu mắm thôi.
“Mẹ ơi, mẹ còn trẻ lắm, mẹ xem bà dì vừa nãy làm hồng hạnh vượt tường trang điểm lòe loẹt, còn sơn móng tay nữa chứ.” Mã Hiểu Lộ nói thẳng, chẳng kiêng kỵ gì cả.
Lâm Thiến lập tức ngắt lời nói: “Con nói linh tinh gì vậy, hồng hạnh vượt tường gì chứ? Chắc chắn là học theo Tô Vũ, xem mẹ trở về dạy dỗ thằng bé thế nào.”
…
Trong trung tâm thương mại, Lý Nguyệt Hoa đi từ bên ngoài vào trong cửa hàng, Quách Tự Cường cầm một bộ Âu phục màu đen cười hỏi: “Bà đi đâu vậy, bà xem bộ này thế nào?”
Lý Nguyệt Hoa day huyệt thái dương, cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy là lại nhức đầu: “Mua mua mua, ông chỉ biết mua, nếu không phải lúc đầu ông cứ bắt buộc phải ép Thiếu Uy ra nước ngoài du học thì làm gì xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy chứ. Còn nữa, sau này không được ra ngoài cùng tôi nữa.”
Nếu ban đầu Tô Thiếu Uy không ra nước ngoài du học, vậy theo lý thì Mã Hiểu Lộ hẳn là con dâu của bà ta, đương nhiên cũng sẽ không xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.
“Sao thế? Người vừa nãy là ai vậy?” Quách Tự Cường nghi hoặc, nghĩ bụng tại sao bà ta vừa ra ngoài một chuyến, quay trở lại liền nổi trận lôi đình.
Lý Nguyệt Hoa cầm lấy Âu phục trong tay Quách Tự Cường rồi đặt vào tay nhân viên bán hàng: “Không mua nữa.”
Mua hay không là ý của khách hàng, nhân viên bán hàng cũng không tiện nói gì, mỉm cười tiễn hai người ra ngoài.
“Rốt cuộc người vừa nãy là ai vậy?” Sau khi ra khỏi cửa hàng, Quách Tự Cường vẫn không ngừng truy hỏi.
“Hầy… Tôi đã bảo ông đừng ra ngoài với tôi mà ông không nghe, bây giờ chuyện tốt của chúng ta rất có thể sẽ bị lộ tẩy.” Lý Nguyệt Hoa thở dài nói.
“Ý bà là cô gái vừa nãy quen biết sếp Tô à?” Quách Tự Cường cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trong lòng Lý Nguyệt Hoa hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng Mã Hiểu Lộ đâu chỉ quen biết Tô Nhạc Luân, phải biết rằng cô mới là con dâu của Tô Nhạc Luân, mặc dù bây giờ họ không sống chung với nhau.
Tuy nhiên, điểm yếu của mình cứ luôn nằm trong tay người khác, điều này thật sự khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
“Không được, nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, ông về trước đi, để tôi nghĩ cách.” Tuy hiện giờ Mã Hiểu Lộ đã nhìn thấy nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ thực tế. Bà ta phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với Mã Hiểu Lộ trước khi cô tìm được bằng chứng.
…
“Alo, em đang làm gì vậy?” Bởi vì buổi tối có hẹn với Thiện Bản Thanh nên Tô Vũ gọi cho Mã Hiểu Lộ trước, nói với cô rằng mình sẽ không trở về nhà ăn cơm.
Nếu không nhắn nhủ chuyện này trước thì có khi trở về nhà sẽ bị ăn đòn.
“Em và mẹ đang đi dạo phố, mua rất nhiều quần áo, anh gọi có chuyện gì vậy? Dự án kia hôm nay tiến triển thế nào rồi?” Mã Hiểu Lộ ngồi trong quán cà phê uống cà phê hỏi.
“À, tiến triển khá thuận lợi. Tối nay anh hẹn người ta gặp mặt nên buổi tối không trở về ăn cơm. Tuyết Ny nghe nói chúng ta chuyển đến nhà mới nên muốn ăn cơm chực, nói trước với em một tiếng.” Tô Vũ nói.
“Ừ, được, anh bảo cô ấy đi thẳng đến là được, bọn em cũng sắp trở về rồi.” Sau khi trả lời xong, Mã Hiểu Lộ bèn cúp điện thoại.
Trước cửa phòng bao sang trọng của khách sạn Thần Hi thành phố Tân Hải, Thiện Bản Thanh đích thân đứng ở bên ngoài nghênh đón Tô Vũ.
“Cậu Tô, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi, mời vào bên trong.” Sau khi nhìn thấy Tô Vũ, Thiện Bản Thanh bèn tươi cười chào hỏi.
“Ha ha, Thiện lão tướng quân thật sự đa lễ, để ông phải chờ đợi đã lâu, tôi thật lòng xin lỗi.” Tô Vũ cũng khách sáo nói vài câu.
“Ôi, cậu Tô nói gì vậy, cậu Tô có chuyện bận thì đương nhiên phải làm trước. Lần này tôi đưa Vũ Băng đến chơi, vẫn mong không làm phiền cậu Tô mới phải.” Hai người họ vừa nói vừa đi vào trong.
Thiện Bản Thanh liên tục vẫy tay nói: “Vũ Băng, còn không mau đến đây chào cậu Tô đi?”
Thiện Vũ Băng nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến trước mặt Tô Vũ, khom người nói: “Chào anh Tô.”
Tô Vũ gật đầu, giơ tay bắt mạch cho Thiện Vũ Băng, hỏi: “Gần đây cảm thấy thế nào?”
Thiện Vũ Băng cười tươi nói: “Gần đây em cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, không còn cảm thấy lạnh nữa, hôm nay còn chơi với ông nội cả một buổi chiều.”
Trông Thiện Vũ Băng khôi phục rất tốt, điều này hẳn là cũng liên quan đến sự chăm sóc cẩn thận của Thiện Bản Thanh.
Sau khi tình trạng thân thể của Thiện Vũ Băng ổn hơn thì Tô Vũ có thể dưỡng âm mạch cho cô bé.
Chương 172: Chuẩn bị cho tôi hai thứ
Lúc này, Diêm Đan Dương cũng cung kính khom người với Tô Vũ: “Mời cậu Tô ngồi!”
Ở trước mặt Tô Vũ, đương nhiên Diêm Đan Dương không dám lỗ mãng, anh là nhân vật mà ngay cả Thiện Bản Thanh cũng cần phải đối xử lịch sự, đương nhiên cũng là đối tượng mà ông ta cần lấy lòng.
Ông ta nào ngờ rằng người mà mình đang lập kế hoạch để đối phó vì đã cắt đứt con đường tiền tài của mình lại chính là Tô Vũ.
“Cậu Tô, tôi không biết cậu thích ăn món gì, nên chọn bừa một vài món, mong rằng hợp khẩu vị của cậu.” Sau khi Tô Vũ ngồi xuống, Thiện Bản Thanh vô cùng khách sáo ngồi xuống bên cạnh nói.
Tô Vũ nhìn món ăn ngon trên bàn, thậm chí còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi đối quý giá, cách làm cũng rất cầu kỳ, có vẻ như đã bỏ rất nhiều công sức, không đơn giản qua loa như những gì Thiện Bản Thanh nói.
“Thiện lão tường quân khách sáo quá.” Người ta đã cất công như vậy, đương nhiên Tô Vũ cũng cần phải có lời khen ngợi nhất định, nếu không Thiện Bản Thanh sẽ mất mặt.
“Tiền bối, lúc trước ở nhà họ Thiện, kẻ hèn này hơi lỗ mãng, mong cậu có thể rộng lòng tha thứ.” Cố Hồng Đào cầm ly rượu lên, hơi khom người, xin lỗi Tô Vũ.
Lần trước Cố Hồng Đào tưởng rằng Tô Vũ là hạng người mua danh trục lợi, lúc nói chuyện thật sự hơi chướng tai, có điều lúc đó Tô Vũ cũng không để bụng.
Sau khi Tiêu Tuyết Ny nói với anh rằng Cố Hồng Đào đi du ngoạn khắp nơi, là một danh y rất có y đức, vì vậy Tô Vũ không có thành kiến với ông ấy.
“Ha ha, ông Cố nặng lời rồi. Theo tuổi tác, tôi phải gọi ông là “tiền bối” mới đúng. Đúng lúc trong lòng tôi có chút nghi hoặc, muốn hỏi ông Cố một chút.” Tô Vũ gật đầu, rất khiêm tốn nói.
“Ồ, cậu Tô có chuyện gì vậy, cứ nói đừng ngại, kẻ hèn này chắc chắn sẽ biết gì nói nấy.” Cố Hồng Đào nghiêm túc nói.
Lúc này, ngoài Thiện Vũ Băng còn nhỏ tuổi, không biết nói gì ra, Thiện Bản Thanh và Diêm Đan Dương cũng không nói gì, lặng lẽ lắng nghe hai người đó nói chuyện.
Tô Vũ mỉm cười, anh như thế này có vẻ giống như đảo khách thành chủ, thế là bèn cầm đũa lên nói: “Chuyện nhỏ thôi, lát nữa hẵng nói, chúng ta ăn trước đi.”
Cố Hồng Đào liên tục gật đầu, đã lớn tuổi như vậy, đương nhiên ông ấy biết rằng vấn đề mà Tô Vũ muốn hỏi có lẽ càng ít người biết càng tốt, vì vậy không tiện nói trên bàn ăn.
“À phải rồi, cậu Tô, tôi muốn hỏi một chút, liên quan đến bệnh của Vũ Băng, tiếp theo phải làm thế nào vậy?” Thiện Bản Thanh là ông nội của Thiện Vũ Băng, liên quan đến bệnh tình của cháu gái mình, đương nhiên ông ấy vẫn có quyền được biết.
Tô Vũ đặt đôi đũa xuống, vỗ vào đầu của Thiện Vũ Băng, nói: “Sắp rồi, khoảng nửa tháng nữa, nửa tháng sau là có thể bắt đầu đợt trị liệu mới, hoàn toàn trừ tận gốc cửu âm tuyệt mạch.”
Sau khi nghe nói là nửa tháng sau, Thiện Bản Thanh hơi kích động hỏi: “Vậy không biết chúng ta cần phải chuẩn bị chút gì không?”
Chuyện này đối với Thiện Bản Thanh mà nói, không cho phép có bất cứ sơ suất nào, nhất định phải cẩn thận đối đãi mới được.
Tô Vũ thoáng suy nghĩ một chút, giơ hai ngón tay cái ra và nói: “Tôi cần ông chuẩn bị cho tôi vài thứ, một chiếc du thuyền và một người cầm lái có kinh nghiệm.”
Tô Vũ đưa ra điều kiện gì vậy? Những người ngồi ở đây nghe vậy, cảm thấy có vẻ những thứ này dường như không liên quan đến việc chữa bệnh chút nào, thậm chí còn chẳng dính dáng gì đến nhau.
“Cậu Tô, cậu định đưa Vũ Băng đến nơi nào sao?” Thiện Bản Thanh tò mò hỏi.
Tuy nhiên, Tô Vũ lại không nói rõ, anh chỉ mỉm cười nhìn Thiện Vũ Băng, nói: “Nếu ông tin thì cứ làm theo lời của tôi, cô bé có tin tôi không?”
Thiện Bản Thanh còn chưa kịp nói gì, Thiện Vũ Băng đã gật đầu thật mạnh, hơn nữa còn rất lễ phép gắp thức ăn vào bát cho Tô Vũ. Bởi vì Thiện Vũ Băng nhìn thấy sự tự tin trong mắt Tô Vũ, tuy cô bé không hiểu những thứ này, nhưng ánh mắt đó khiến cô bé cảm thấy rất yên tâm, cảm thấy ở cùng với người này sẽ rất thoải mái.
Mặc dù vẫn tỏ ra hơi do dự, phải biết rằng Thiện Vũ Băng lớn như vậy rồi nhưng chưa từng rời xa Thiện Bản Thanh lần nào. Lần này khiến ông ấy cảm thấy hơi lo lắng, có điều trước giờ Tô Vũ làm việc không theo lẽ thường.
Cứ lấy chuyện lần trước ra nói, danh y trong thiên hạ bó tay với bệnh tình của Thiện Vũ Băng, chỉ có Cố Hồng Đào biết đó là “âm mạch”, mà cách lúc đó của Cố Hồng Đào là loại bỏ âm mạch.
Tuy nhiên sau đó Tô Vũ lại đi ngược lại, nói là muốn dưỡng âm mạch, sau đó Cố Hồng Đào mới cảm thấy anh nói bừa, lên tiếng chống đối. Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, có vẻ như phương pháp của Tô Vũ thích hợp hơn.
Chương 173: Không cần kiêng
Hơn nữa trước đây Thiện Bản Thanh vốn quen biết Tô Vũ, nhưng không kết thù, ông ấy đối xử với Tô Vũ đều là theo lễ khách quý. Ông ấy không tìm được lý do Tô Vũ muốn hại Thiện Vũ Băng, mà trên thực tế nếu anh muốn hại cô bé thì lúc đầu đã không cứu cô bé lúc các danh y cùng hội chẩn xem bệnh.
“Được, cậu Tô, tôi nhất định sẽ chuẩn bị ổn thỏa thứ mà cậu cần.” Thiện Bản Thanh cười nói.
Bữa cơm này ăn uống khá vui vẻ, Tô Vũ khá thích cô bé Thiện Vũ Băng, bởi vì cô bé rất hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi đã biết hai chữ “tôn trọng”, không ngừng gắp thức ăn cho Tô Vũ.
Tuy nhiên, điều khiến Tô Vũ cảm thấy hơi tò mò là trong một bàn ăn lớn như vậy nhưng Thiện Vũ Băng chỉ ăn vài miếng, không động đến những thứ như tôm, cua, được vớt lên từ dưới biển.
Tuy nhiên, Tô Vũ cũng có qua có lại, gắp một cái càng cua đặt vào bát cho Thiện Vũ Băng: “Ăn cái này đi.”
Nhưng mà Thiện Vũ Băng lại bĩu môi lắc đầu, gắp chiếc càng cua đó ra: “Em không thể ăn cái này.”
“Dị ứng à?” Tô Vũ tò mò hỏi.
Thiện Vũ Băng ấm ức lắc đầu, không muốn giải thích, Thiện Bản Thanh cười nói: “Không phải bị dị ứng, trước đây lúc nhỏ con bé từng ăn một lần, lần đó con bé suýt mất mạng. Bác sĩ nói con bé có thể chất tính hàn, tôm và cua đều là tính hàn, vì vậy nên vẫn luôn không dám để con bé ăn.”
Khi nghe thấy nguyên nhân này, Tô Vũ bèn cười trừ, lại gắp một cái càng cua bỏ vào trong bát cho Thiện Vũ Băng: “Bây giờ em là bệnh nhân của anh nên có thể ăn, ăn đi.”
Bởi vì hiện giờ cửu âm tuyệt mạch trong thân thể của Thiện Vũ Băng đã bị niêm phong. Vậy nên trông cô bé hiện giờ chỉ gầy hơn cô gái bình thường thôi, chỉ cần không phải bị dị ứng thì không cần phải kiêng kỵ thứ gì.
Thiện Vũ Băng nhìn thấy càng cua trong bát, thật ra cô bé rất muốn ăn thứ này. Cô bé lại liếc nhìn Tô Vũ, cuối cùng lại quay sang nhìn Thiện Bản Thanh, dường như đang dò hỏi ý kiến của Thiện Bản Thanh.
Tô Vũ mới là bác sĩ của Thiện Vũ Băng, vì vậy anh hiểu rõ tình hình của Thiện Vũ Băng nhất. Tô Vũ đã nói vậy nên ông ấy chẳng lo lắng gì nữa, ông ấy bèn gật đầu nói: “Cậu Tô nói có thể ăn thì có thể ăn.”
Sau khi nói xong, Thiện Vũ Băng quay sang nhìn Tô Vũ, nói: “Cảm ơn anh Tô.”
Sau đó cô bé cầm càng cua lên ăn giống như quỷ thèm ăn.
Nhìn thấy Thiện Vũ Băng ăn đến mức vui vẻ, trong lòng Thiện Bản Thanh cũng vui vẻ, quay người nói với Diêm Đan Dương: “Ông Diêm, ông cũng coi như có chút năng lực ở Tân Hải và Thượng Nhiêu, nếu cậu Tô có chuyện gì đó giao cho ông, thì cũng không khó khăn gì, phải không?”
Thiện Bản Thanh vừa nói xong, con ngươi của Diêm Đan Dương hơi co lại, ông ta không phải là người của Tân Hải hay Thượng Nhiêu. Nhưng bây giờ nghe Thiện Bản Thanh bất ngờ nói như vậy, rõ ràng đã biết chuyện kiếm tiền của ông ta ở Tân Hải và Thượng Nhiêu rõ như lòng bàn tay.
Tuy nhiên Thiện Bản Thanh cũng không quan tâm đến hành vi dựa vào sức của mình để vơ vét bên ngoài này của Diêm Đan Dương, bởi vì cũng không có hại gì đến ông ấy.
Nhưng bây giờ nói ra là muốn để Diêm Đan Dương biết, cho dù ông ta có làm gọn gàng sạch sẽ đến đây, trên đời này cũng không có bức tường nào là hoàn toàn kín gió, hành động của ông ta đều rõ ràng vô cùng.
Thứ hai, Thiện Bản Thanh biết chuyện nhưng vẫn không truy cứu cũng không thể coi là ngầm chấp nhận, dù sao thì ai cũng có lòng tham, chỉ cần Diêm Đan Dương không làm gì quá đáng, ông ấy vẫn có thể nhắm một mắt mở một mắt, bây giờ lại có thể lợi dụng việc này, cái gọi là nuôi quân ngàn ngày dùng một giờ chính là đạo lý này.
Không thể không nói, gừng càng già càng cay, Diêm Đan Dương ở trước mặt Thiện Bản Thanh chẳng qua cũng chỉ là một người vai dưới. Một hai cât đã khiến Diêm Đan Dương không dám lỗ mãng mà còn vui vẻ phục tùng.
Mà hiện tại Diêm Đan Dương cũng đã nhận được sự cho phép của Thiện Bản Thanh, lúc trước không dám làm ra động tác gì quá lớn, nhưng mà hiện tại ông ta có thể nhân cơ hội này để nắm quyền kiểm soát miếng thịt béo Tân Hải và Thượng Nhiêu này một lần nữa.
“Vâng, cụ Thiện, tôi nhất định sẽ giúp cụ xử lý chuyện này thỏa đáng.” Diêm Đan Dương khẽ gật đầu.
Thiện Bản Thanh cũng không trả lời mà vui vẻ nhìn cái miệng nhỏ dính đầy dầu của Thiện Vũ Băng, cưng chiều dùng khăn giấy lau miệng cho cô bé: “Cháu xem cháu đi, tuy rằng cậu Tô nói cái gì cháu cũng có thể ăn được, nhưng cũng không thể ăn uống tùy tiện thế này. Tốt nhất là hôm nay chỉ đến đây thôi, đi dạo một vòng cùng ông nội để tiêu hóa nào.”
Nói xong, Thiện Bản Thanh đứng dậy, nắm lấy tay Thiện Vũ Băng rồi nói với Tô Vũ: “Cậu Tô cứ dùng tự nhiên, chúng tôi ra ngoài đi dạo đã.”
Tô Vũ mỉm cười gật đầu, vừa rồi Thiện Bản Thanh cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tô Vũ và Cố Hồng Đào. Cố Hồng Đào có thể nghe ra được những băn khoăn của Tô Vũ, chắc chắn Thiện Bản Thanh cũng vậy, cho nên mượn cơ hội này để tránh cuộc trò chuyện giữa hai người là một biểu hiện tôn trọng đối với Tô Vũ.
Thiện Bản Thanh và Thiện Vũ Băng đi ra ngoài, đương nhiên Diêm Đan Dương cũng phải đi theo sau, vì vậy trong phòng riêng chỉ còn lại Tô Vũ là Cố Hồng Đào.
Chương 174: Tứ Đại Tiên Gia
Cố Hồng Đào đặt đũa trong tay xuống rồi hỏi: “Cậu Tô, trước đó cậu có vấn đề gì, bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Tô Vũ lau miệng, thản nhiên nói: “Ông có biết cổ độc Phủ Tiên không?”
Lúc trước một mảnh thần thức của Tô Vũ nhìn thấy con cá vàng lớn kia ở ven hồ Phủ Tiên đã khiến trong lòng anh có chút kiêng kị, tin rằng người đã đi vòng quanh giang hồ suốt mấy chục năm qua như Cố Hồng Đào sẽ có hiểu biết ở một mức độ nào đó.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy mấy chữ “cổ độc Phủ Tiên”, sắc mặt Cố Hồng Đào liền thay đổi, vội vàng truy hỏi: “Cậu Tô có tiếp xúc gì với người của cổ độc Phủ Tiên sao?”
Tô Vũ gật đầu nói: “Trước đây đã từng đánh nhau, cho nên muốn hỏi thử xem ông biết được bao nhiêu.”
Sau khi nghe thấy Tô Vũ từng đánh nhau với cổ sư, trong lòng Cố Hồng Đào không nhịn được mà âm thầm đánh giá lại Tô Vũ lần nữa.
Bởi vì theo những gì mà Tô Vũ nói thì chính là “đánh nhau” chứ không phải “tiếp xúc”. Cố Hồng Đào biết, người của cổ độc Phủ Tiên đều tàn nhẫn độc ác, làm chuyện gì cũng không chừa lối thoát.
Mà sau khi Tô Vũ đánh nhau cùng một người như vậy vẫn có thể bình an vô sự ngồi ở đây, vậy chẳng phải thân thủ của Tô Vũ cũng rất cao hay không?
Cố Hồng Đào suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật không dám giấu giếm, tôi thật sự biết một chút về cổ độc Phủ Tiên này.
Mười ba năm trước, tôi từng đi đến vùng Phủ Tiên, lúc đó một trận bệnh dịch cực kỳ thảm khốc đang bùng phát trong thôn. Thời điểm tôi đến, hơn một nửa dân số trong thôn đã chết, xương cốt chất cao như núi. Sau khi điều tra một vòng, tôi mới phát hiện ra, những người đó không chết vì bệnh tật mà là chết vì cổ trùng.
Đó là do một đại cổ sư được tôn thờ như một vị thần ở địa phương, được người dân trong thôn gọi là “Hoàng Ngư Ma Ma” trừng phạt thôn bọn họ. Tôi đã sống ở thôn đó nửa năm, đã cố gắng nghĩ cách để cứu bọn họ, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại là từng người bọn họ chết ở trước mặt tôi, còn tôi chỉ có thể bất lực.”
Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần nói ra những lời này đều khiến Cố Hồng Đào không nhịn được mà đỏ hoe hai mắt, có lẽ là vì nhớ lại tình cảnh bi thảm lúc đó khiến trong lòng ông ấy cảm thấy áy náy tự trách.
Tô Vũ nghe xong cũng nghiêm túc hơn một chút, sau đó hỏi tiếp: “Vậy chính phủ cũng không quan tâm đến những chuyện này sao?”
Cố Hồng Đào lắc đầu nói: “Cậu Tô, cậu đã bao giờ nghe nói đến “Tứ Đại Tiên Gia” của Trung Quốc chưa?”
Tô Vũ cau mày, một tu sĩ độ kiếp 100 ngàn năm như anh cũng không dám tự xưng là tiên gia, anh thật sự muốn xem thử là ai lại có giọng điệu ngông cuồng như vậy.
“Chưa, nói nghe thử đi.”
Cố Hồng Đào thở dài, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Trung Quốc nước sâu nhiều rồng, nếu muốn bàn về tên tuổi thì Tứ Đại Tiên Gia này có lẽ là nổi tiếng nhất trong danh sách. Hắc Trư Lão Bảo từ núi rừng Tây Xuyên, Sơn Dương Đại Tiên từ vùng đồng cỏ rộng lớn Tân Cương, Hoàng Tam Thái Nãi từ băng tuyết Đông Bắc, còn có một người chính là Hoàng Ngư Ma Ma của vùng đầm lầy ven hồ Phủ Tiên.
Bọn họ đều có thủ đoạn xảo quyệt, thống trị một khu vực trong lịch sử, người dân địa phương coi bọn họ như thần thánh, đã ăn sâu bám rễ ở Trung Quốc, giống như những vật tổ của tôn giáo, chính phủ không có cách nào với bọn họ.”
Tô Vũ nghe vậy thì khẽ gật đầu, xem ra lần này anh đã thật sự gặp phải rắc rối không nhỏ.
Nhưng mà thật ra Tô Vũ cũng không quá lo lắng cho bản thân, tuy rằng những người này đều có một ít năng lực thật sự, nhưng phần lớn là do mọi người đều không biết cho nên mới khiến bọn họ trong có vẻ thần bí.
Theo thời gian qua đi sẽ được lan truyền vô cùng thần kì, giống như thần tiên trên trời, được một đám người tôn thờ như vật tổ.
Cũng may mà có lẽ tạm thời Hoàng Ngư Ma Ma kia không biết rốt cuộc Tô Vũ là ai, nhưng chuyện này không thể điều tra tiếp được nữa, bằng không thì không lâu sau sẽ dính líu đến Tô Vũ.
Đến lúc đó, xét theo thủ đoạn tàn nhẫn của những người này mà nói, bọn họ nhất định sẽ ra tay với người nhà của anh.
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Tô Vũ khẽ cười.
Tuy rằng không biết Tô Vũ có liên quan gì đến những người này, nhưng mà sau khi biết rõ chi tiết về đối phương xong vẫn có thể bình tĩnh mỉm cười như vậy, thật sự đã khiến Cố Hồng Đào cảm thấy Tô Vũ khác với người bình thường.
Ngay lúc Tô Vũ chuẩn bị rời đi, Cố Hồng Đào lấy hết can đảm nói: “Cậu Tô, xin dừng bước.”
“Ông còn có chuyện gì sao?” Tô Vũ quay người hỏi.
“Cậu Tô, tôi còn muốn hỏi, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với Quỷ Y Môn?” Người Trung Quốc vô cùng chú trọng một số chuyện kế thừa gì đó, nếu như không hỏi rõ ràng chuyện này, sẽ cảm thấy giống như xương cá kẹt trong cổ họng.
Tô Vũ cười nhạt nói: “Thanh Mộc của Quỷ Y Môn Thần Vực Tông là đệ tử dưới trướng tôi.”
Chương 175: Cứ gọi là dì
Tuy rằng Cố Hồng Đào không biết Quỷ Y Môn Thần Vực Tông là loại y môn gì.
Nhưng mà ông ấy biết từ hàng ngàn năm trước, tổ tiên của ông ấy đã nhận được lời chỉ điểm ngẫu nhiên từ một tiên nhân tên là Thanh Mộc, điều này đủ để khiến gia tộc nhà họ Cố nổi tiếng lẫy lừng khắp Trung Quốc bao nhiêu lâu nay, điều này cũng cho thấy y môn này thật phi thường.
Mà Tô Vũ lại còn nói bản thân là sư phụ của Thanh Mộc, vậy chẳng phải Tô Vũ cũng là thần tiên sao? Thời điểm Cố Hồng Đào nhận ra đang định quỳ sụp xuống thì ông ấy mới phát hiện Tô Vũ đã rời đi vào lúc ông ấy còn đang ngẩn người.
…
“Oa, sư nương, đây là nhà mới của hai người sao? Nơi này hoành tráng thật đó.” Tiêu Tuyết Ny vừa đến nhà Tô Vũ đã kinh ngạc không thôi.
Phải biết rằng từ khi cô ấy trở về Trung Quốc đến nay, chưa bao giờ nhìn thấy một dinh thự rộng lớn lại được trang trí độc đáo như vậy.
“Ôi, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, cô không cần gọi tôi là sư nương, gọi như vậy già lắm, sau này cô phải gọi tôi là chị, có nghe thấy không?” Mã Hiểu Lộ kéo Tiêu Tuyết Ny đến ghế sô pha, thuận tiện lấy quần áo mới mua hôm nay từ trong túi gói ra, để Tiêu Tuyết Ny xem giúp xem có hợp hay không.
“Cô xem, đây là quần áo tôi mua cho Tô Vũ hôm nay, cô thấy thế nào?” Tiêu Tuyết Ny cầm trong tay xem thử, sau đó mỉm cười.
“Sư phụ của tôi mặc cái gì cũng đẹp. Đúng rồi, không phải nói mẹ của sư phụ cũng ở đây sao? Tôi còn đặc biệt mua một món quà, sao không thấy ai cả?” Tiêu Tuyết Ny nhìn quanh mấy vòng, ngoại trừ mấy người giúp việc ra thì thật sự không thể nhìn thấy Lâm Thiến đâu.
Mã Hiểu Lộ gấp quần áo lại, nói với Tiêu Tuyết Ny: “Miệng của cô ngọt thật, bọn tôi đi dạo phố đã mua mấy bồn hoa, bây giờ bà ấy đang tưới hoa trên ban công tầng hai.”
Nói xong, Mã Hiểu Lộ liền kéo tay Tiêu Tuyết Ny, chuẩn bị dẫn cô ấy đi lên, vừa mới đứng dậy thì đã thấy Lâm Thiến từ trên lầu đi xuống: “Mọi người phải nhớ kỹ, nếu sau này nắng quá lớn thì phải mang hai chậu lan vào trong nhà, hoa lan không chịu được ánh nắng mặt trời.”
Hai người giúp việc phía sau gật đầu, ý nói đã nhớ.
“Mẹ, mẹ cũng thật là, một giây cũng không chịu ngồi yên, mẹ vừa mới đến đã bận tới bận lui, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong, Mã Hiểu Lộ bước tới nắm lấy tay Lâm Thiến, kéo bà ấy đến sô pha.
“Thói quen thôi, con nói nếu mẹ không chăm hoa cỏ gì đó, chẳng lẽ lại ngồi yên một chỗ như vậy. Cô gái này là?” Tất nhiên Lâm Thiến cũng nhìn thấy cô gái tóc vàng mắt xanh này, có hơi tò mò.
Mã Hiểu Lộ còn chưa kịp giới thiệu thì Tiêu Tuyết Ny đã hào phóng đưa quà trong tay ra cho Lâm Thiến: “Bà nội, cháu tên là Tiêu Tuyết Ny, đây là quà cháu tặng cho bà.”
Một tiếng “bà nội” này đã khiến Lâm Thiến suýt nữa ngã khỏi ghế sô pha, cô gái này cũng chỉ trạc tuổi Mã Hiểu Lộ, sao cứ luôn miệng gọi bà ấy là bà nội như vậy?
Dựa theo câu nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, Tiêu Tuyết Ny thật sự nên gọi Lâm Thiến là bà nội.
“Cô gái à, cháu...” Lâm Thiến nhận món quà trong tay Tiêu Tuyết Ny, không biết phải nói gì.
Mã Hiểu Lộ nói rõ nguyên nhân cho Lâm Thiến biết, sau khi nghe xong, Lâm Thiến không nhịn được bật cười, kéo tay Tiêu Tuyết Ny qua, bảo cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình: “Cháu tên là Tiêu Tuyết Ny phải không? Đúng là người cũng như tên, thằng nhóc Tô Vũ kia cũng thật là, sau này cháu đừng gọi là bà nội nữa, nghe rất không tự nhiên, nếu cháu không ngại thì cứ gọi là dì đi.”
Gọi Mã Hiểu Lộ là sư nương thì có vẻ cũng không có gì, nhưng gọi Lâm Thiến là bà nội thì thật sự khiến Lâm Thiến không được tự nhiên, ngay cả Tiêu Tuyết Ny cũng cảm thấy là lạ.
Nhưng mà quy tắc vẫn là quy tắc, Trung Quốc là một đất nước trọng lễ nghi, nếu tổ tiên đã đặt ra những quy tắc này, vậy thì không thể làm loạn, cho nên Tiêu Tuyết Ny vẫn có chút do dự.
“Được rồi, cháu đừng do dự nữa. Nhớ đó, sau này cứ gọi dì là dì, coi nơi này như nhà của cháu, có thời gian thì đến chơi nhiều hơn, nếu như bọn nó bận rộn thì dì cũng không buồn chán nữa.” Lâm Thiến kéo tay Tiêu Tuyết Ny, giành nói trước.
Tiêu Tuyết Ny mỉm cười gật đầu, đúng lúc này, điện thoại của Mã Hiểu Lộ đang đặt trên bàn trà đột nhiên reo lên.
Mã Hiểu Lộ cầm lên xem thử, lập tức cau mày lại, người gọi đến là Lý Nguyệt Hoa, suy nghĩ một chút thì thấy có hơi kỳ lạ.
Mã Hiểu Lộ đi ra ngoài sân nghe điện thoại: “Alo, dì Lý gọi đến là có chuyện gì sao?”
Lý Nguyệt Hoa vội hỏi: “Con xem đã lâu như vậy mà dì cũng không có thời gian đến xem các con sống thế nào, hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, dì muốn đến xem xem, không biết có tiện hay không?”
Lúc chiều, Mã Hiểu Lộ chỉ thuận miệng nói ra một câu lúc ở trong trung tâm thương mại, hoàn toàn là một câu xã giao lịch sự, nhưng không ngờ Lý Nguyệt Hoa lại coi như thật.
Tuy nhiên, bà ta càng coi là thật lại càng khiến Mã Hiểu Lộ cảm thấy kỳ lạ, hành động này của Lý Nguyệt Hoa có vẻ đang giấu đầu lòi đuôi.
“Ồ, thì ra là vậy, vậy thì cảm ơn dì Lý đã quan tâm, nếu dì không chê thì cùng nhau ăn bữa tối đi, dì thấy thế nào?” Mã Hiểu Lộ cũng là một người mạnh mẽ từ trong xương cốt.
Bình luận facebook