-
Chương 166-170
Chương 166: Hiệu quả tốt
Thiện Bản Thanh nắm tay Thiện Vũ Băng, nhìn Tiêu Tuyết Ny nói.
"Không vội không vội, lần này tôi và Vũ Băng ra ngoài chơi, nếu anh Tô có việc thì cứ làm xong trước đi, tôi có thể chờ."
Chờ đợi hơn mười năm, Thiện Bản Thanh cũng sẽ không quan tâm đến thời gian ngắn ngủi này, bởi vì ông ấy tin nếu Tô Vũ đã đồng ý cứu Thiện Vũ Băng thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
"Nếu đã như vậy, Thiện tướng quân, ngài ở khách sạn nghỉ ngơi một chút, chờ sư phụ xong việc, nhất định sẽ tới gặp ngài trước tiên." Tiêu Tuyết Ny khách sáo nói với Thiện Bản Thanh, sau đó xoay người rời khỏi khách sạn.
“Ông Thiện, không phải chỉ là một thầy thuốc giang hồ thôi sao? Bày ra cái bộ dạng thối tha gì thế chứ!” Diêm Đan Dương nhìn Tiêu Tuyết Ny rời đi, sau đó khinh thường nói.
Trước kia Thiện Bản Thanh muốn gặp ai, đều là đối phương ra ngoài đón tiếp, để Thiện Bản Thanh chờ thời gian dài như vậy thì Tô Vũ vẫn là người đầu tiên.
Nếu nói Tô Vũ không biết thân phận của Thiện Bản Thanh thì thôi, nhưng bây giờ đã biết rồi còn như vậy nữa, chẳng lẽ muốn "ba lần đến mời" mới có thể gặp mặt một lần à?
"Ôi, chúng ta cũng không có chuyện gì làm, chờ thêm một chút cũng không sao, vừa lúc tôi còn chưa từng dẫn theo Vũ Băng đi ra ngoài chơi đâu, nhân cơ hội này có thể chơi đùa thật vui. Cháu nói xem có phải không Vũ Băng?" Hiển nhiên bản thân Thiện Bản Thanh cũng không phách lỗi.
Thiện Vũ Băng gật đầu, cô bé rất vui khi có thể ra ngoài chơi, nguyên nhân chủ yếu là, trong khoảng thời gian này cơ thể của cô bé cũng không có biểu hiện gì bất thường, đây coi như là khoảng thời gian thoải mái nhất kể từ khi cô bé có ký ức tới nay.
Từ nhỏ đến lớn tiếp nhận được sự giáo dục của ông nội, giúp cô bé không nghịch ngợm như một số đứa trẻ trong đại gia tộc, ngược lại có vẻ nho nhã lễ độ, trong lòng vô cùng cảm kích Tô Vũ.
"Ông nội, chúng ta ở Tân Hải chơi thêm vài ngày đi, buổi chiều chúng ta đi xem phim, cháu nhìn thấy tin tức ở trên mạng, hai ngày nữa đại minh tinh Triệu Mộng Nhã cũng sẽ tới Tân Hải để tiến hành buổi họp báo của bộ phim mới, cháu muốn chữ ký của cô ấy." Thiện Vũ Băng ngoan ngoãn nắm tay Thiện Bản Thanh nói.
Khi nhắc tới Triệu Mộng Nhã, Thiện Vũ Băng cũng rất kích động.
"Ha ha, cháu cũng theo đuổi thần tượng à?" Tâm trạng của Thiện Bản Thanh rất tốt, ông ấy vỗ cái đầu nhỏ của Thiện Vũ Băng nói.
Đối với một gia tộc lớn như nhà họ Thiện, tuy rằng Triệu Mộng Nhã là ngôi sao điện ảnh, nhưng chỉ cần bọn họ bằng lòng, ngoắc ngoắc ngón tay là Triệu Mộng Nhã có thể ngoan ngoãn tới đây.
“Đương nhiên rồi, cháu đã xem tất cả phim của cô ấy và dán áp phích quảng cáo của cô ấy trên tường ở nhà mà.”
"Thảo nào ông tự hỏi ở đâu ra nhiều ảnh chụp như vậy, thì ra là cháu làm ra, ông nội đồng ý với cháu, đi xem phim trước, sau đó hai ngày nữa xin chữ ký được không?"
Nói xong, Thiện Bản Thanh dắt theo cháu gái, hai ông cháu vừa nói vừa cười đi ra ngoài.
Mà lần này Thiện Bản Thanh đi ra ngoài, có thể nói là rất táo bạo, không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào, cho nên gánh nặng bảo vệ an toàn của hai người đã rơi vào một mình Diêm Đan Dương.
…
"Anh Tô, đến đây làm gì vậy? Không phải có dự án lớn nào đó sao?" Đi theo Tô Vũ đến Dịch Phúc Quán, làm cho Chu Triết hơi khó hiểu, không biết Tô Vũ định làm gì.
“Đúng vậy, tới đây bàn chuyện làm ăn lớn, đi vào rồi nói.” Nói xong, Tô Vũ dẫn đầu đi vào.
Trần Phúc ở trong tiệm mặc áo sơ mi trắng như một quý ông, khi nhìn thấy Tô Vũ, ông ta vô cùng phấn khích, ôm bả vai Tô Vũ khen ngợi.
"Ôi, cậu thật đúng là thần tiên sống, nhìn thấy không, trước sau của tôi quả thực khác nhau một trời một vực, bây giờ tôi có cơ bụng rồi." Nói xong, Trần Phúc muốn vén bụng của mình lên cho Tô Vũ xem.
Đơn thuốc đó ít nhất cũng có tác dụng rất rõ ràng đối với Trần Phúc, dường như toàn thân đều đã thay đổi.
"Đừng đừng, ông cũng không nhìn xem đang ở nơi nào à, không có tác dụng phụ gì chứ?" Tô Vũ hỏi.
"Không có, bây giờ tinh thần rất tốt, tôi còn quảng cáo với bạn bè, hiệu quả cũng rất tốt, mấy ngày nay đã kiếm được mấy chục ngàn rồi, cứ theo xu thế này, mỗi tháng kiếm được 100 ngàn cũng không phải là mộng tưởng. Phần của cậu thì tôi tính cả vào tiền lương tháng sau rồi." Trần Phúc cười ha hả nói, như thể ông ta đang chờ kiếm được nhiều tiền.
Tô Vũ lại mỉm cười nói: "Lương tháng 100 ngàn là giấc mơ tiểu tư sản của ông sao?"
"Sao lại không được chứ? Cậu tưởng lương tháng 100 ngàn là ai cũng làm được à? Tôi nói cho cậu biết, không chỉ ở những nơi khác, mà ngay cả ở thành phố Tân Hải tiền bay như giấy, cũng chắc chắn rất nhiều người ganh tỵ mà không thể có được đâu." Rõ ràng Trần Phúc rất hài lòng với con số này.
Phải biết rằng trước đây với Dịch Phúc Quán này, tính ra hết cỡ lúc kinh doanh tốt nhất, một tháng lợi nhuận thô cũng chỉ 10-20 ngàn, trừ đi chi phí hằng ngày thì cũng chẳng khác gì người đi làm thường.
Lúc đó ông ta mới quyết định phá lệ nhận học việc, hoàn toàn là vì Trần Phúc hẹn một nhóm bạn chơi mạt chược không có thời gian quản lý, sau khi chơi mạt chược không lâu, vô tình lại tìm được cho mình một vị thần tài.
Cơ hội trước kia bị bỏ lỡ, bây giờ thuốc giảm cân này ông ta nhất định phải nắm chặt trong tay, làm giàu trong im lặng.
Chương 167: Dự án lớn
Tô Vũ dở khóc dở cười trước ánh mắt thiển cận của Trần Phúc, anh vỗ bả vai Chu Triết nói: "Cậu nhớ cho kỹ, sau này mặc kệ lợi nhuận bao nhiêu thì đều chi cho ông ta mỗi tháng 100 ngàn thôi, biết không?"
“Cái gì? Cậu có âm mưu gì đúng không, tôi cứ cảm thấy là lạ.” Trần Phúc cau mày hỏi.
Sau đó Tô Vũ đứng ở giữa hai người nói: "Bây giờ để tôi giới thiệu với hai người, đây là Chu Triết, tổng giám đốc của công ty đầu tư Vũ Lộ, cậu ta rất quan tâm đến phương thuốc giảm cân trên tay ông, cậu ta có ý định quảng bá loại thuốc này mở rộng đến toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới, nói chuyện đi."
Sau khi nói xong, hai người bắt tay lẫn nhau, Tô Vũ vừa nói là cả nước và toàn thế giới khiến Trần Phúc bối rối, sau khi bình tĩnh lại, Trần Phúc nói: "Không phải chứ, cậu muốn loại thuốc này được sản xuất hàng loạt và bán trên thị trường toàn quốc sao?"
Cho dù Trần Phúc có ngốc thế nào đi nữa thì ông ta cũng biết, lợi nhuận khi đưa ra thị trường trên toàn quốc chắc chắn có thể dùng từ “mỗi ngày tiền vào như nước”. Nhưng đồng thời, ông ta cũng biết, đây đâu phải là chuyện có thể giải quyết chỉ trong một hai câu, ông ta không biết làm ăn nên chưa bao giờ nghĩ đến kế hoạch hoành tráng như vậy.
"Anh Tô, công việc kinh doanh lớn mà anh nói với em chính là thuốc giảm cân sao?" Chu Triết cũng hỏi với vẻ nghi ngờ tương tự.
Chu Triết vẫn chưa biết về tác dụng của thuốc và một số tác dụng phụ của nó. Nhưng mà có mấy lời anh ta nhất định phải nói rõ trước: "Anh Tô, đầu tư những thứ khác thì em cảm thấy còn có thể thử một chút, thế nhưng loại thuốc này không phải chuyện đùa đâu, không chú ý sẽ xảy ra tai nạn chết người. Hơn nữa cục giám sát dược phẩm, cục giám sát chất lượng gì gì đó, kiểm soát dược phẩm tương đối nghiêm ngặt, em cảm thấy tính khả thi còn cần phải được nghiên cứu thêm.”
Tô Vũ gật đầu nói: "Cái này tôi biết, chờ một chút nữa sẽ có người giải quyết những chuyện này, bây giờ việc cậu cần làm chính là cân nhắc quy mô sản xuất lần đầu, đồng thời thảo luận về nguyên vật liệu cùng với một ít giám sát gia công với Trần Phúc, dù sao ông ta mới là chủ sở hữu sáng chế."
Tiêu Tuyết Ny làm việc ở bệnh viện, hẳn là có thể giải quyết được mối lo ngại trước đó của Chu Triết. Về phần trực tiếp đưa quyền sáng chế cho Trần Phúc, đó là lúc trước Tô Vũ đã hứa với ông ta sẽ kiếm tiền, hơn nữa trong khoảng thời gian này Trần Phúc đối xử với anh cũng không tệ, cho nên ông ta xứng đáng có được những thứ này.
Tô Vũ trực tiếp giao bằng sáng chế của đơn thuốc này cho Trần Phúc, tính ra cũng được coi là xứng đáng với ông ta.
Nhưng cho tới bây giờ Trần Phúc cũng chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Trước kia ông ta cũng từng nhìn thấy ở trên TV, nói bằng sáng chế của một nhà khoa học nào đó có giá trị bao nhiêu tiền.
Từ góc độ này, ông ta coi như hiểu được, đó chính là nếu như bản quyền sáng chế này thực sự có thể được đất nước công nhận, nó chắc chắn sẽ mang lại cho ông ta khối tài sản khổng lồ.
Ngay lúc Chu Triết và Trần Phúc đang thảo luận với nhau thì Tiêu Tuyết Ny từ ngoài cửa bước vào.
Nhìn hai người cầm bút trông có vẻ rất nghiêm túc, nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên, cô ấy tiến lên hỏi: "Hai người đang nói gì mà hăng say thế?”
Lúc này Trần Phúc không còn cảnh giác với Tiêu Tuyết Ny nữa, bởi vì bây giờ Tô Vũ đã giao quyền sáng chế đơn thuốc này cho ông ta, hiện tại ông ta mới có quyền chủ đạo.
Sau khi Tiêu Tuyết Ny giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Chu Triết lần lượt liệt kê những vấn đề có thể gặp phải trong dự án này: "Các người xem, đầu tiên loại thuốc này chỉ có hiệu quả với một số người, dùng lời của bác sĩ các người mà nói, có thể là còn chưa có thí nghiệm lâm sàng. Ngoài ra còn có nhiều vấn đề chuyên môn hơn liên quan đến kiểm tra và phê duyệt chất lượng cùng với lựa chọn nguyên vật liệu, hợp tác với nhà máy nào đó, những thứ này đều liên quan đến vấn đề mang tính chất chuyên môn.”
Tiêu Tuyết Ny đánh giá Trần Phúc từ trên xuống dưới một chút: "Tôi cảm thấy, hiệu quả hẳn là tương đối rõ ràng, về phương diện phê duyệt giám định này tôi sẽ giải quyết, sau khi được viện trưởng trong bệnh viện phê chuẩn cũng có thể tiến hành thí nghiệm lâm sàng. Nếu nhìn sơ bộ, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn."
Chu Triết gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì chúng ta nên phân công công việc, bác sĩ Tiêu, cô phụ trách phê duyệt giám định và thí nghiệm lâm sàng trong bệnh viện, chỉ cần có thể được bệnh viện xác thực là có thể sản xuất số lượng lớn. Bác sĩ Trần, ông hiểu tương đối về phương diện Đông y, nên chuyện sàng lọc và lựa chọn nguyên liệu không phải ông thì không có ai khác. Hai ngày nay tôi sẽ đi làm khảo sát thị trường, tổng hợp đánh giá khối lượng sản xuất ban đầu, sau đó xem xét phản hồi của thị trường để quyết định bước tiếp theo nên làm gì.”
Chương 168: Mua quần áo cho anh
Không thể không nói, trải qua mấy ngày làm việc cường độ cao như vậy.
Chu Triết đúng là đã học được rất nhiều từ Tôn Kỳ, ít nhất đối với vấn đề này, anh ta đã cân nhắc rất toàn diện.
Sau khi phân công xong, Trần Phúc cảm thấy rất có động lực và ngay lập tức bắt đầu gọi điện thoại để liên hệ với một số thương nhân nhập hàng trước đó.
Chu Triết cũng lập tức hành động, in tờ rơi và tuyển dụng một số nhân viên bán thời gian để tiến hành điều tra sơ bộ thị trường.
Tô Vũ mở miệng nói với Tiêu Tuyết Ny: "Trong điện thoại cô nói có người nào muốn gặp tôi à? Ai thế?”
Tiêu Tuyết Ny ngồi đối diện Tô Vũ, cười nói: "Còn có thể là ai nữa? Không phải Thiện tướng quân thì là ai chứ?”
Lúc nói nửa câu sau, Tiêu Tuyết Ny cố ý hạ thấp giọng, phải biết rằng không có ai biết lần này Thiện Bản Thanh tới Tân Hải nên cần phải bí mật.
Vừa nghe là Thiện Bản Thanh, Tô Vũ đương nhiên hiểu được ông ấy tìm mình là vì chuyện gì.
“Vậy có phải cháu gái của ông ấy cũng đi cùng không?” Tô Vũ thuận miệng hỏi.
“Ừ, đi cùng. Nhưng mà nói thật, tình hình của Thiện Vũ Băng trông tốt hơn trước rất nhiều, sắc mặt hồng hào hoạt bát đáng yêu, ai thấy cũng phải thích.” Nghĩa bóng trong câu nói của Tiêu Tuyết Ny là khen Tô Vũ không dứt miệng.
Tô Vũ gật đầu, đây là điều đương nhiên, hiện tại Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng đang bị vây trong trạng thái ức chế. Mà trên thực tế hiện giờ cô bé vẫn không bình thường.
Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể cô bé là bẩm sinh, nói cách khác chỉ có đến lúc CửuÂm Tuyệt Mạch trưởng thành và có thể bị cô bé điều khiển mới có thể coi là đã bình phục.
Chỉ là hiện tại Tô Vũ cũng không có cách nào để cho Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể cô bé trưởng thành, cho dù là có cách nào thì hiện giờ cơ thể của Thiện Vũ Băng cũng không chịu nổi âm khí nặng như vậy.
Hậu quả của việc nuôi dưỡng âm mạch sẽ chỉ đẩy nhanh cái chết của cô bé mà thôi.
"Vậy được rồi, buổi tối tranh thủ thời gian cùng nhau gặp mặt tâm sự, vừa vặn lần trước ông ta còn chưa đưa tiền khám bệnh cho tôi đâu." Tô Vũ quay đầu nói với Tiêu Tuyết Ny.
Tiêu Tuyết Ny nhất thời cạn lời, Tô Vũ có thể chắp tay nhường cho người ta bằng sáng chế mà hiện giờ lại quan tâm đến chút tiền khám bệnh.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, khoản tiền chữa bệnh cứu Thiện Vũ Băng hẳn là không ít.
…
Hai ngày nữa là ngày công ty cắt băng khánh thành, đến lúc đó Tô Vũ nhất định sẽ tham dự, suy nghĩ một chút thì Mã Hiểu Lộ cảm thấy hình như Tô Vũ còn chưa có một bộ quần áo chỉnh tề.
Cho nên nhân cơ hội hôm nay đi dạo phố với Lâm Thiến, cô sẽ mua cho Tô Vũ một bộ vest thật đẹp.
"Hiểu Lộ à, thành phố này thay đổi nhanh quá. Nơi này từng là một khu đất hoang cỏ dại mọc um tùm. Bây giờ nhìn xem, nó đã trở thành một trung tâm mua sắm lớn rồi." Lâm Thiến đứng ở bên ngoài trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Tân Hải, cảm thán những thăng trầm của thời gian đã làm thay đổi mọi thứ xung quanh chúng ta mà chúng ta không hề nhận ra.
Mã Hiểu Lộ kéo tay Lâm Thiến đi vào: "Chứ gì nữa, khu mua sắm này được xây dựng cách đây năm năm, mấy năm trước nơi này là một quảng trường, lúc nhỏ con thường xuyên tới đây chơi đó.”
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã đi tới cửa hàng chuyên kinh doanh vest Caraceni, cửa hàng này có chất lượng tương đối cao, hầu hết đều là hàng thành phẩm, không giống như một số cửa hàng vest cao cấp yêu cầu đặt may vest trước.
"Mẹ cảm thấy Tô Vũ mặc màu gì sẽ đẹp hơn?" Mã Hiểu Lộ đi vào trong cửa hàng, bắt đầu nghiêm túc chọn lựa.
Lâm Thiến có chút tự ti mặc cảm, bà ấy không biết con trai mình thích hợp quần áo như thế nào, hợp màu sắc như thế nào.
"Haizz, con cũng không phải không biết, mẹ cũng không biết thằng bé thích gì, ngược lại là con đó, con sống với thằng bé lâu rồi hẳn là con sẽ biết chứ." Lâm Thiến thở dài nói.
Trên thực tế, Mã Hiểu Lộ cũng không biết rõ lắm, bởi vì mặc dù trước kia cô và Tô Vũ chung sống dưới một mái nhà, nhưng lại không xuất hiện cùng nhau, mua quần áo cho nhau lại càng là chuyện không thể nào.
"Mẹ là mẹ của anh ấy, ai cũng nói mẹ con liền tâm mà, trước kia anh ấy chưa bao giờ mặc vest nên con cũng không quyết định được."
“Vậy hay là màu này đi, màu xanh sẫm, màu da của thằng bé hơi đen, màu này có lẽ sẽ đẹp hơn.” Lâm Thiến dựa theo màu sắc mà Tô Nhạc Luân thích trước kia, chọn một bộ cầm ở trong tay.
Bà ấy còn nhớ rõ, trước kia lúc Tô Nhạc Luân muốn ra ngoài bàn chuyện làm ăn, bộ vest mua đầu tiên chính là màu xanh sẫm, cũng là do bà ấy chọn giúp.
“Màu xanh sẫm trông có vẻ hơi già nhỉ? Anh ấy mới hơn hai mươi tuổi thôi.” Mã Hiểu Lộ lại thích bộ màu lam kia hơn.
Ngay lúc đó, ngoài cửa có hai người bước vào, một nam một nữ, nhìn như vợ chồng.
"Công ty của con trai tôi sắp tổ chức lễ cắt băng khánh thành, tôi nhất định phải mua một bộ quần áo mới để giữ thể diện, cô mau chọn giúp tôi một bộ trông có sức sống đi." Người đàn ông tươi cười nói với người phụ nữ.
Mà trong hai người này, người nữ chính là Lý Nguyệt Hoa, nhưng nam lại không phải là Tô Nhạc Luân.
Chương 169: Chạm mặt
Người đàn ông này là Quách Tự Cường, thành viên nòng cốt của công ty Tô Nhạc Luân, cũng là nguyên lão theo chân Tô Nhạc Luân từ lúc tay trắng dựng nghiệp, ông ta cũng là bạn cũ của Tô Nhạc Luân khi còn đi học.
Đương nhiên Tô Nhạc Luân hoàn toàn không biết, bao gồm cả việc ông ta đuổi con trai ruột của mình ra khỏi nhà, giữ lại một đứa con hoang, hơn nữa còn coi như báu vật, ông ta không hề biết gì cả.
Bây giờ Quách Tự Cường được Tô Nhạc Luân sắp xếp hướng dẫn Tô Thiếu Uy từng bước khởi nghiệp công ty, cũng vào lúc này Quách Tự Cường bắt đầu lập một kế hoạch sâu xa.
Ông ta muốn từng bước để Tô Nhạc Luân dốc hết tất cả tài nguyên vào trong công ty của Tô Thiếu Uy, sau đó loại bỏ hoàn toàn Tô Nhạc Luân mà không để ai hay biết.
Lý Nguyệt Hoa vừa đi vào trong cửa hàng vừa hét lên: “Có ai không? Có khách đến mà không biết ra nghênh đón à?”
Hôm nay nhân viên của trung tâm thương mại đang họp nên mỗi cửa hàng không đủ nhân viên, nghe thấy có người đang gọi.
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh Lâm Thiến và Mã Hiểu Lộ hơi khom lưng nói: “Thật sự xin lỗi hai vị, hiện giờ trong cửa hàng không đủ nhân viên, hai người cứ chọn từ từ, khi nào chọn xong cứ gọi tôi là được.”
Lâm Thiến cười nói: “Không sao, cô làm việc đi.”
Sau khi bà ấy nói xong, nhân viên bán hàng lập tức đi về phía Lý Nguyệt Hoa. Đồng thời Lâm Thiến cũng vô tình liếc nhìn khuôn mặt đã khiến mình nằm mơ thấy ác mộng không biết bao nhiêu lần.
“Chào hai vị, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không ạ?” Nhân viên bán hàng đi tới, mỉm cười lịch sự hỏi.
Tuy nhiên, Lý Nguyệt Hoa lại hếch mũi lên trời, hoàn toàn không để nhân viên bán hàng vào mắt, lắc lắc chiếc vòng ngọc quý giá trên tay rồi nói: “Hãy lấy những kiểu dáng đẹp nhất và đắt tiền nhất trong cửa hàng của cô ra đây cho tôi xem xem thế nào.”
Nhân viên bán hàng khom người nói: “Mời hai vị đi về phía bên này. Những bộ vest ở đây đều là những bộ từ buổi trình diễn thời trang châu Âu tháng trước. Đều là những kiệt tác kinh điển của rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng, nếu hai vị thích thì cứ xem thử.”
Nhân viên bán hàng vừa nói vừa dẫn hai người họ đi về phía Mã Hiểu Lộ và Lâm Thiến.
Có điều khi Lý Nguyệt Hoa không ngừng đến gần, Lâm Thiến lại bắt đầu trở nên căng thẳng như chuột nhìn thấy mèo, không khỏi chậm rãi cúi đầu xuống. Cho dù thời gian đã trôi bao nhiêu năm, nhưng Lâm Thiến vừa liếc mắt đã nhận ra Lý Nguyệt Hoa.
Đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó. Sở dĩ bao nhiêu năm qua bà ấy không bước chân vào thành phố Tân Hải là vì không muốn đụng phải chuyện khiến mình đau lòng. Bà ấy cảm thấy không có đất dung thân khi ở trước mặt Lý Nguyệt Hoa, dù sao thì năm đó bà ấy cũng là người phá hoại gia đình của người khác.
Có điều bà ấy không biết rằng thật ra bà ấy cũng là người bị hại, bởi vì lúc đó bà ấy cũng không biết chuyện.
Lúc đó sau khi biết toàn bộ sự thật, bà ấy đã chọn cách lặng lẽ ra đi, nhưng dù vậy bà ấy cũng vẫn không thể thoát khỏi những lời nói độc địa của Lý Nguyệt Hoa, bây giờ nhớ lại, bà ấy vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi.
“Mẹ ơi, mẹ cảm thấy bộ này thế nào? Con thấy bộ này rất đẹp.” Mã Hiểu Lộ bĩu môi, giơ bộ quần áo trong tay lên.
Tuy nhiên, dường như Lâm Thiến hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì.
“Mẹ ơi… Mẹ ơi…” Ngay khi Mã Hiểu Lộ quay đầu lại, Lý Nguyệt Hoa cũng đã nhận ra cô.
Trong lúc định mở miệng nói chuyện, bà ta lập tức nhớ đến một chuyện, bèn vội vã buông cánh tay của Quách Tự Cường ra, hơi lúng túng cúi đầu xuống.
Mặc dù Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ đã bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng nếu mối quan hệ của bà ta và Quách Tự Cường bị cô làm lộ, khó tránh khỏi sẽ có một vài lời nói bóng nói gió, đến lúc đó truyền vào tai của Tô Nhạc Luân, sẽ nảy sinh nhiều rắc rối.
“Hiểu Lộ… Mẹ cảm thấy quần áo trong cửa hàng này chẳng đẹp chút nào, chúng ta đi sang cửa hàng khác đi.” Đương nhiên Mã Hiểu Lộ nhận ra Lý Nguyệt Hoa, không những vậy cô còn nhận ra Lý Nguyệt Hoa và người đàn ông này có quan hệ không bình thường.
Lúc này Lâm Thiến luống cuống kéo cánh tay của Mã Hiểu Lộ, muốn bỏ chạy.
Mặc dù làm mẹ kế cũng không thể tốt bằng mẹ ruột, nhưng những ngày sau khi Mã Hiểu Lộ gả vào nhà họ Tô, cô hoàn toàn hiểu được loại người nào có thể gọi là mẹ kế mà nhiều người nhắc tới.
Cho dù thật sự họ không chung sống với nhau nhưng Lý Nguyệt Hoa vẫn nghĩ đủ mọi cách để khiến vợ chồng Tô Vũ không được sống yên ổn.
Vốn dĩ trước đây mỗi tháng Tô Vũ đều được chu cấp tiền sinh hoạt, nhưng sau đó Lý Nguyệt Hoa đã đâm bị thóc, chọc bị gạo trước mặt Tô Nhạc Luân, khiến Tô Nhạc Luân cắt đứt chút tiền sinh hoạt cuối cùng.
“Tôi cứ tưởng là ai chứ, thì ra là dì Lý, dẫn theo một người đến mà hùng hổ vậy à?” Mã Hiểu Lộ bước tới đứng chắn trước mặt Lâm Thiến.
Có lẽ cô đoán được rằng sở dĩ Lâm Thiến căng thẳng như vậy là vì cũng đã nhận ra Lý Nguyệt Hoa.
Chương 170: Bịt miệng
Tuy nhiên, giọng điệu của Mã Hiểu Lộ hiện giờ cứ như thể là nắm được thóp của Lý Nguyệt Hoa.
“Ha ha, hóa ra là Hiểu Lộ à? Lâu rồi không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?” Lý Nguyệt Hoa giơ tay đẩy Quách Tự Cường vẫn chưa hiểu rõ tình hình ở bên cạnh, cười nói với Mã Hiểu Lộ.
“Sau khi bị các người đuổi ra khỏi nhà, vẫn khá tốt.” Mã Hiểu Lộ không hề che giấu sự giễu cợt với Lý Nguyệt Hoa, bởi vì chỉ cần suy nghĩ một chút thì cũng có thể biết được.
Cách đây không lâu Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ bị đuổi ra khỏi nhà là do Tô Thiếu Uy đề xuất, nhưng chắc chắn Lý Nguyệt Hoa đã ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, nếu không, với tính cách của Tô Nhạc Luân thì không thể làm mọi chuyện trở nên tuyệt tình như vậy.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vậy chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” Lý Nguyệt Hoa liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói với Mã Hiểu Lộ.
Bởi vì dường như bà ta nghe ra giọng điệu của Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ hơi nghi ngờ về người đàn ông đứng bên cạnh bà ta. Đây không phải là chuyện nhỏ, bà ta nhất định phải nghĩ cách để bịt miệng của Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ gật đầu, quay đầu lại vỗ vào tay của Lâm Thiến, nói: “Mẹ ơi, con đi nói vài câu với dì Lý, mẹ ở đây chờ con nhé.”
Lâm Thiến gật đầu, từ đầu đến cuối Lý Nguyệt Hoa đều không nhận ra Lâm Thiến, bởi vì thời gian đã quá lâu, Lâm Thiến không chăm sóc da kỹ lưỡng như bà ta.
Bà ấy vất vả làm việc trên công trường quanh năm, đã trở trở nên già nua không còn trẻ trung như trước nữa, ai có thể vừa nhìn đã nhận ra bà ấy sau hai mươi năm chứ?
Sau khi đi đến một nơi tương đối yên tĩnh ở bên ngoài cửa hàng, Mã Hiểu Lộ dừng bước nói: “Dì Lý à, muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”
Lý Nguyệt Hoa liếc nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Trước đó chuyện Thiếu Uy làm thật sự hơi quá đáng, dì và cha cháu đã dạy dỗ nó, nhưng sau đó muốn tìm các con nhưng lại không tìm thấy. Thế này nhé, các con hãy chuyển về căn nhà trước kia ở đi. Ngoài ra dì sẽ giới thiệu cho con một công việc nhẹ nhàng, con gái mà, phải dành thời gian để vui chơi chứ, con thấy thế nào?”
Lý Nguyệt Hoa vừa mở miệng liền đưa ra điều kiện với Mã Hiểu Lộ. hành động lạy ông tôi ở bụi này của bà ta càng khiến cho Mã Hiểu Lộ chắc chắn hơn rằng Lý Nguyệt Hoa có quan hệ mập mờ với người đàn ông đó. Hiện giờ bà ta đang muốn bịt miệng của Mã Hiểu Lộ.
Lý Nguyệt Hoa cứ tưởng rằng điều kiện mình đưa ra vừa nói trúng đáy lòng của Mã Hiểu Lộ.
Bà ta tưởng rằng Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ hiện giờ đang sống lang thang, vì vậy một chỗ để nương thân là thứ mà họ cần nhất lúc này. Chỉ cần Mã Hiểu Lộ đồng ý với điều kiện của bà ta thì chuyện tiếp theo sẽ êm đẹp.
Tuy nhiên, Lý Nguyệt Hoa thật sự rất ngu ngốc. Bà ta cũng không suy nghĩ thử xem, nếu Mã Hiểu Lộ ngay cả một chỗ ở cũng không có thì làm sao lại có thể chọn quần áo ở một cửa hàng cao cấp như vậy?
Mà nếu Mã Hiểu Lộ nói rằng căn nhà mà mình ở cũng giàu có như nhà họ Tô, không biết Lý Nguyệt Hoa có tát thật mạnh vào miệng mình xem bà ta có nghe nhầm hay không.
Mã Hiểu Lộ cười nói: “Lòng tốt của dì Lý tôi xin nhận, có điều hiện giờ chúng tôi đã có chỗ ở rồi, không cần phiền dì nhọc lòng, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé.”
Hiện giờ Mã Hiểu Lộ rất bận rộn, không có thời gian để nói chuyện phiếm với bà ta.
Thấy Mã Hiểu Lộ từ chối điều kiện của mình, Lý Nguyệt Hoa lập tức kéo cô lại, bà ta tưởng rằng Mã Hiểu Lộ không muốn ăn của bố thí, nghĩ một lát bèn nói: “Hiểu Lộ, con chờ chút, hiện giờ các con thuê nhà ở bên ngoài cũng không phải cách, trong lòng dì và cha con cũng thấy khó chịu, con hãy chuyện về ở được không?”
“Tôi đã nói rồi mà, không cần đâu, hơn nữa hiện giờ chúng tôi không phải thuê nhà, chúng tôi đã có nhà của mình. Nếu hôm nào dì Lý rảnh rỗi thì có thể dẫn theo chú đó đến chơi, tôi chắc chắn sẽ hoan nghênh.” Ẩn ý trong lời nói của Mã Hiểu Lộ đã nói rõ rằng cô đoán được một vài điều, điều này khiến cho Lý Nguyệt Hoa càng thêm bất an trong lòng.
Sau khi nói xong, Mã Hiểu Lộ cũng không nói thêm điều gì nữa mà xoay người đi vào trong cửa hàng. Cô cầm lấy bộ đồ trước đó đã chọn xong, sau đó trả tiền rồi rời đi khỏi cửa hàng cùng Lâm Thiến.
Nếu Lý Nguyệt Hoa thật sự đau lòng vì Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ thì trước đó đã làm gì?
Bây giờ Mã Hiểu Lộ chọc thủng chuyện xấu của bà ta, đạp trúng chân đau của bà ta nên bà ta mới bắt đầu lo lắng.
Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, cuối cùng Lâm Thiến cũng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt, bà ấy thở ra một hơi, nói: “Hiểu Lộ, người vừa nãy là Lý Nguyệt Hoa đúng không?”
Mã Hiểu Lộ thoáng ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhớ lại, trước đó hai người hẳn là có một chút xích mích sâu xa, cho nên quen biết cũng chẳng có gì lạ.
“Vâng, là bà ta, mẹ đừng lo, bà ta không dám làm gì mẹ đâu. Bên đó còn có cửa hàng bán trang sức, để con chọn cho mẹ vài trang sức thời thượng.” Mã Hiểu Lộ vui vẻ kéo tay Lâm Thiến, bắt một chiếc xe taxi.
Thiện Bản Thanh nắm tay Thiện Vũ Băng, nhìn Tiêu Tuyết Ny nói.
"Không vội không vội, lần này tôi và Vũ Băng ra ngoài chơi, nếu anh Tô có việc thì cứ làm xong trước đi, tôi có thể chờ."
Chờ đợi hơn mười năm, Thiện Bản Thanh cũng sẽ không quan tâm đến thời gian ngắn ngủi này, bởi vì ông ấy tin nếu Tô Vũ đã đồng ý cứu Thiện Vũ Băng thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
"Nếu đã như vậy, Thiện tướng quân, ngài ở khách sạn nghỉ ngơi một chút, chờ sư phụ xong việc, nhất định sẽ tới gặp ngài trước tiên." Tiêu Tuyết Ny khách sáo nói với Thiện Bản Thanh, sau đó xoay người rời khỏi khách sạn.
“Ông Thiện, không phải chỉ là một thầy thuốc giang hồ thôi sao? Bày ra cái bộ dạng thối tha gì thế chứ!” Diêm Đan Dương nhìn Tiêu Tuyết Ny rời đi, sau đó khinh thường nói.
Trước kia Thiện Bản Thanh muốn gặp ai, đều là đối phương ra ngoài đón tiếp, để Thiện Bản Thanh chờ thời gian dài như vậy thì Tô Vũ vẫn là người đầu tiên.
Nếu nói Tô Vũ không biết thân phận của Thiện Bản Thanh thì thôi, nhưng bây giờ đã biết rồi còn như vậy nữa, chẳng lẽ muốn "ba lần đến mời" mới có thể gặp mặt một lần à?
"Ôi, chúng ta cũng không có chuyện gì làm, chờ thêm một chút cũng không sao, vừa lúc tôi còn chưa từng dẫn theo Vũ Băng đi ra ngoài chơi đâu, nhân cơ hội này có thể chơi đùa thật vui. Cháu nói xem có phải không Vũ Băng?" Hiển nhiên bản thân Thiện Bản Thanh cũng không phách lỗi.
Thiện Vũ Băng gật đầu, cô bé rất vui khi có thể ra ngoài chơi, nguyên nhân chủ yếu là, trong khoảng thời gian này cơ thể của cô bé cũng không có biểu hiện gì bất thường, đây coi như là khoảng thời gian thoải mái nhất kể từ khi cô bé có ký ức tới nay.
Từ nhỏ đến lớn tiếp nhận được sự giáo dục của ông nội, giúp cô bé không nghịch ngợm như một số đứa trẻ trong đại gia tộc, ngược lại có vẻ nho nhã lễ độ, trong lòng vô cùng cảm kích Tô Vũ.
"Ông nội, chúng ta ở Tân Hải chơi thêm vài ngày đi, buổi chiều chúng ta đi xem phim, cháu nhìn thấy tin tức ở trên mạng, hai ngày nữa đại minh tinh Triệu Mộng Nhã cũng sẽ tới Tân Hải để tiến hành buổi họp báo của bộ phim mới, cháu muốn chữ ký của cô ấy." Thiện Vũ Băng ngoan ngoãn nắm tay Thiện Bản Thanh nói.
Khi nhắc tới Triệu Mộng Nhã, Thiện Vũ Băng cũng rất kích động.
"Ha ha, cháu cũng theo đuổi thần tượng à?" Tâm trạng của Thiện Bản Thanh rất tốt, ông ấy vỗ cái đầu nhỏ của Thiện Vũ Băng nói.
Đối với một gia tộc lớn như nhà họ Thiện, tuy rằng Triệu Mộng Nhã là ngôi sao điện ảnh, nhưng chỉ cần bọn họ bằng lòng, ngoắc ngoắc ngón tay là Triệu Mộng Nhã có thể ngoan ngoãn tới đây.
“Đương nhiên rồi, cháu đã xem tất cả phim của cô ấy và dán áp phích quảng cáo của cô ấy trên tường ở nhà mà.”
"Thảo nào ông tự hỏi ở đâu ra nhiều ảnh chụp như vậy, thì ra là cháu làm ra, ông nội đồng ý với cháu, đi xem phim trước, sau đó hai ngày nữa xin chữ ký được không?"
Nói xong, Thiện Bản Thanh dắt theo cháu gái, hai ông cháu vừa nói vừa cười đi ra ngoài.
Mà lần này Thiện Bản Thanh đi ra ngoài, có thể nói là rất táo bạo, không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào, cho nên gánh nặng bảo vệ an toàn của hai người đã rơi vào một mình Diêm Đan Dương.
…
"Anh Tô, đến đây làm gì vậy? Không phải có dự án lớn nào đó sao?" Đi theo Tô Vũ đến Dịch Phúc Quán, làm cho Chu Triết hơi khó hiểu, không biết Tô Vũ định làm gì.
“Đúng vậy, tới đây bàn chuyện làm ăn lớn, đi vào rồi nói.” Nói xong, Tô Vũ dẫn đầu đi vào.
Trần Phúc ở trong tiệm mặc áo sơ mi trắng như một quý ông, khi nhìn thấy Tô Vũ, ông ta vô cùng phấn khích, ôm bả vai Tô Vũ khen ngợi.
"Ôi, cậu thật đúng là thần tiên sống, nhìn thấy không, trước sau của tôi quả thực khác nhau một trời một vực, bây giờ tôi có cơ bụng rồi." Nói xong, Trần Phúc muốn vén bụng của mình lên cho Tô Vũ xem.
Đơn thuốc đó ít nhất cũng có tác dụng rất rõ ràng đối với Trần Phúc, dường như toàn thân đều đã thay đổi.
"Đừng đừng, ông cũng không nhìn xem đang ở nơi nào à, không có tác dụng phụ gì chứ?" Tô Vũ hỏi.
"Không có, bây giờ tinh thần rất tốt, tôi còn quảng cáo với bạn bè, hiệu quả cũng rất tốt, mấy ngày nay đã kiếm được mấy chục ngàn rồi, cứ theo xu thế này, mỗi tháng kiếm được 100 ngàn cũng không phải là mộng tưởng. Phần của cậu thì tôi tính cả vào tiền lương tháng sau rồi." Trần Phúc cười ha hả nói, như thể ông ta đang chờ kiếm được nhiều tiền.
Tô Vũ lại mỉm cười nói: "Lương tháng 100 ngàn là giấc mơ tiểu tư sản của ông sao?"
"Sao lại không được chứ? Cậu tưởng lương tháng 100 ngàn là ai cũng làm được à? Tôi nói cho cậu biết, không chỉ ở những nơi khác, mà ngay cả ở thành phố Tân Hải tiền bay như giấy, cũng chắc chắn rất nhiều người ganh tỵ mà không thể có được đâu." Rõ ràng Trần Phúc rất hài lòng với con số này.
Phải biết rằng trước đây với Dịch Phúc Quán này, tính ra hết cỡ lúc kinh doanh tốt nhất, một tháng lợi nhuận thô cũng chỉ 10-20 ngàn, trừ đi chi phí hằng ngày thì cũng chẳng khác gì người đi làm thường.
Lúc đó ông ta mới quyết định phá lệ nhận học việc, hoàn toàn là vì Trần Phúc hẹn một nhóm bạn chơi mạt chược không có thời gian quản lý, sau khi chơi mạt chược không lâu, vô tình lại tìm được cho mình một vị thần tài.
Cơ hội trước kia bị bỏ lỡ, bây giờ thuốc giảm cân này ông ta nhất định phải nắm chặt trong tay, làm giàu trong im lặng.
Chương 167: Dự án lớn
Tô Vũ dở khóc dở cười trước ánh mắt thiển cận của Trần Phúc, anh vỗ bả vai Chu Triết nói: "Cậu nhớ cho kỹ, sau này mặc kệ lợi nhuận bao nhiêu thì đều chi cho ông ta mỗi tháng 100 ngàn thôi, biết không?"
“Cái gì? Cậu có âm mưu gì đúng không, tôi cứ cảm thấy là lạ.” Trần Phúc cau mày hỏi.
Sau đó Tô Vũ đứng ở giữa hai người nói: "Bây giờ để tôi giới thiệu với hai người, đây là Chu Triết, tổng giám đốc của công ty đầu tư Vũ Lộ, cậu ta rất quan tâm đến phương thuốc giảm cân trên tay ông, cậu ta có ý định quảng bá loại thuốc này mở rộng đến toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới, nói chuyện đi."
Sau khi nói xong, hai người bắt tay lẫn nhau, Tô Vũ vừa nói là cả nước và toàn thế giới khiến Trần Phúc bối rối, sau khi bình tĩnh lại, Trần Phúc nói: "Không phải chứ, cậu muốn loại thuốc này được sản xuất hàng loạt và bán trên thị trường toàn quốc sao?"
Cho dù Trần Phúc có ngốc thế nào đi nữa thì ông ta cũng biết, lợi nhuận khi đưa ra thị trường trên toàn quốc chắc chắn có thể dùng từ “mỗi ngày tiền vào như nước”. Nhưng đồng thời, ông ta cũng biết, đây đâu phải là chuyện có thể giải quyết chỉ trong một hai câu, ông ta không biết làm ăn nên chưa bao giờ nghĩ đến kế hoạch hoành tráng như vậy.
"Anh Tô, công việc kinh doanh lớn mà anh nói với em chính là thuốc giảm cân sao?" Chu Triết cũng hỏi với vẻ nghi ngờ tương tự.
Chu Triết vẫn chưa biết về tác dụng của thuốc và một số tác dụng phụ của nó. Nhưng mà có mấy lời anh ta nhất định phải nói rõ trước: "Anh Tô, đầu tư những thứ khác thì em cảm thấy còn có thể thử một chút, thế nhưng loại thuốc này không phải chuyện đùa đâu, không chú ý sẽ xảy ra tai nạn chết người. Hơn nữa cục giám sát dược phẩm, cục giám sát chất lượng gì gì đó, kiểm soát dược phẩm tương đối nghiêm ngặt, em cảm thấy tính khả thi còn cần phải được nghiên cứu thêm.”
Tô Vũ gật đầu nói: "Cái này tôi biết, chờ một chút nữa sẽ có người giải quyết những chuyện này, bây giờ việc cậu cần làm chính là cân nhắc quy mô sản xuất lần đầu, đồng thời thảo luận về nguyên vật liệu cùng với một ít giám sát gia công với Trần Phúc, dù sao ông ta mới là chủ sở hữu sáng chế."
Tiêu Tuyết Ny làm việc ở bệnh viện, hẳn là có thể giải quyết được mối lo ngại trước đó của Chu Triết. Về phần trực tiếp đưa quyền sáng chế cho Trần Phúc, đó là lúc trước Tô Vũ đã hứa với ông ta sẽ kiếm tiền, hơn nữa trong khoảng thời gian này Trần Phúc đối xử với anh cũng không tệ, cho nên ông ta xứng đáng có được những thứ này.
Tô Vũ trực tiếp giao bằng sáng chế của đơn thuốc này cho Trần Phúc, tính ra cũng được coi là xứng đáng với ông ta.
Nhưng cho tới bây giờ Trần Phúc cũng chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Trước kia ông ta cũng từng nhìn thấy ở trên TV, nói bằng sáng chế của một nhà khoa học nào đó có giá trị bao nhiêu tiền.
Từ góc độ này, ông ta coi như hiểu được, đó chính là nếu như bản quyền sáng chế này thực sự có thể được đất nước công nhận, nó chắc chắn sẽ mang lại cho ông ta khối tài sản khổng lồ.
Ngay lúc Chu Triết và Trần Phúc đang thảo luận với nhau thì Tiêu Tuyết Ny từ ngoài cửa bước vào.
Nhìn hai người cầm bút trông có vẻ rất nghiêm túc, nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên, cô ấy tiến lên hỏi: "Hai người đang nói gì mà hăng say thế?”
Lúc này Trần Phúc không còn cảnh giác với Tiêu Tuyết Ny nữa, bởi vì bây giờ Tô Vũ đã giao quyền sáng chế đơn thuốc này cho ông ta, hiện tại ông ta mới có quyền chủ đạo.
Sau khi Tiêu Tuyết Ny giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Chu Triết lần lượt liệt kê những vấn đề có thể gặp phải trong dự án này: "Các người xem, đầu tiên loại thuốc này chỉ có hiệu quả với một số người, dùng lời của bác sĩ các người mà nói, có thể là còn chưa có thí nghiệm lâm sàng. Ngoài ra còn có nhiều vấn đề chuyên môn hơn liên quan đến kiểm tra và phê duyệt chất lượng cùng với lựa chọn nguyên vật liệu, hợp tác với nhà máy nào đó, những thứ này đều liên quan đến vấn đề mang tính chất chuyên môn.”
Tiêu Tuyết Ny đánh giá Trần Phúc từ trên xuống dưới một chút: "Tôi cảm thấy, hiệu quả hẳn là tương đối rõ ràng, về phương diện phê duyệt giám định này tôi sẽ giải quyết, sau khi được viện trưởng trong bệnh viện phê chuẩn cũng có thể tiến hành thí nghiệm lâm sàng. Nếu nhìn sơ bộ, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn."
Chu Triết gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì chúng ta nên phân công công việc, bác sĩ Tiêu, cô phụ trách phê duyệt giám định và thí nghiệm lâm sàng trong bệnh viện, chỉ cần có thể được bệnh viện xác thực là có thể sản xuất số lượng lớn. Bác sĩ Trần, ông hiểu tương đối về phương diện Đông y, nên chuyện sàng lọc và lựa chọn nguyên liệu không phải ông thì không có ai khác. Hai ngày nay tôi sẽ đi làm khảo sát thị trường, tổng hợp đánh giá khối lượng sản xuất ban đầu, sau đó xem xét phản hồi của thị trường để quyết định bước tiếp theo nên làm gì.”
Chương 168: Mua quần áo cho anh
Không thể không nói, trải qua mấy ngày làm việc cường độ cao như vậy.
Chu Triết đúng là đã học được rất nhiều từ Tôn Kỳ, ít nhất đối với vấn đề này, anh ta đã cân nhắc rất toàn diện.
Sau khi phân công xong, Trần Phúc cảm thấy rất có động lực và ngay lập tức bắt đầu gọi điện thoại để liên hệ với một số thương nhân nhập hàng trước đó.
Chu Triết cũng lập tức hành động, in tờ rơi và tuyển dụng một số nhân viên bán thời gian để tiến hành điều tra sơ bộ thị trường.
Tô Vũ mở miệng nói với Tiêu Tuyết Ny: "Trong điện thoại cô nói có người nào muốn gặp tôi à? Ai thế?”
Tiêu Tuyết Ny ngồi đối diện Tô Vũ, cười nói: "Còn có thể là ai nữa? Không phải Thiện tướng quân thì là ai chứ?”
Lúc nói nửa câu sau, Tiêu Tuyết Ny cố ý hạ thấp giọng, phải biết rằng không có ai biết lần này Thiện Bản Thanh tới Tân Hải nên cần phải bí mật.
Vừa nghe là Thiện Bản Thanh, Tô Vũ đương nhiên hiểu được ông ấy tìm mình là vì chuyện gì.
“Vậy có phải cháu gái của ông ấy cũng đi cùng không?” Tô Vũ thuận miệng hỏi.
“Ừ, đi cùng. Nhưng mà nói thật, tình hình của Thiện Vũ Băng trông tốt hơn trước rất nhiều, sắc mặt hồng hào hoạt bát đáng yêu, ai thấy cũng phải thích.” Nghĩa bóng trong câu nói của Tiêu Tuyết Ny là khen Tô Vũ không dứt miệng.
Tô Vũ gật đầu, đây là điều đương nhiên, hiện tại Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng đang bị vây trong trạng thái ức chế. Mà trên thực tế hiện giờ cô bé vẫn không bình thường.
Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể cô bé là bẩm sinh, nói cách khác chỉ có đến lúc CửuÂm Tuyệt Mạch trưởng thành và có thể bị cô bé điều khiển mới có thể coi là đã bình phục.
Chỉ là hiện tại Tô Vũ cũng không có cách nào để cho Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể cô bé trưởng thành, cho dù là có cách nào thì hiện giờ cơ thể của Thiện Vũ Băng cũng không chịu nổi âm khí nặng như vậy.
Hậu quả của việc nuôi dưỡng âm mạch sẽ chỉ đẩy nhanh cái chết của cô bé mà thôi.
"Vậy được rồi, buổi tối tranh thủ thời gian cùng nhau gặp mặt tâm sự, vừa vặn lần trước ông ta còn chưa đưa tiền khám bệnh cho tôi đâu." Tô Vũ quay đầu nói với Tiêu Tuyết Ny.
Tiêu Tuyết Ny nhất thời cạn lời, Tô Vũ có thể chắp tay nhường cho người ta bằng sáng chế mà hiện giờ lại quan tâm đến chút tiền khám bệnh.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, khoản tiền chữa bệnh cứu Thiện Vũ Băng hẳn là không ít.
…
Hai ngày nữa là ngày công ty cắt băng khánh thành, đến lúc đó Tô Vũ nhất định sẽ tham dự, suy nghĩ một chút thì Mã Hiểu Lộ cảm thấy hình như Tô Vũ còn chưa có một bộ quần áo chỉnh tề.
Cho nên nhân cơ hội hôm nay đi dạo phố với Lâm Thiến, cô sẽ mua cho Tô Vũ một bộ vest thật đẹp.
"Hiểu Lộ à, thành phố này thay đổi nhanh quá. Nơi này từng là một khu đất hoang cỏ dại mọc um tùm. Bây giờ nhìn xem, nó đã trở thành một trung tâm mua sắm lớn rồi." Lâm Thiến đứng ở bên ngoài trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Tân Hải, cảm thán những thăng trầm của thời gian đã làm thay đổi mọi thứ xung quanh chúng ta mà chúng ta không hề nhận ra.
Mã Hiểu Lộ kéo tay Lâm Thiến đi vào: "Chứ gì nữa, khu mua sắm này được xây dựng cách đây năm năm, mấy năm trước nơi này là một quảng trường, lúc nhỏ con thường xuyên tới đây chơi đó.”
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã đi tới cửa hàng chuyên kinh doanh vest Caraceni, cửa hàng này có chất lượng tương đối cao, hầu hết đều là hàng thành phẩm, không giống như một số cửa hàng vest cao cấp yêu cầu đặt may vest trước.
"Mẹ cảm thấy Tô Vũ mặc màu gì sẽ đẹp hơn?" Mã Hiểu Lộ đi vào trong cửa hàng, bắt đầu nghiêm túc chọn lựa.
Lâm Thiến có chút tự ti mặc cảm, bà ấy không biết con trai mình thích hợp quần áo như thế nào, hợp màu sắc như thế nào.
"Haizz, con cũng không phải không biết, mẹ cũng không biết thằng bé thích gì, ngược lại là con đó, con sống với thằng bé lâu rồi hẳn là con sẽ biết chứ." Lâm Thiến thở dài nói.
Trên thực tế, Mã Hiểu Lộ cũng không biết rõ lắm, bởi vì mặc dù trước kia cô và Tô Vũ chung sống dưới một mái nhà, nhưng lại không xuất hiện cùng nhau, mua quần áo cho nhau lại càng là chuyện không thể nào.
"Mẹ là mẹ của anh ấy, ai cũng nói mẹ con liền tâm mà, trước kia anh ấy chưa bao giờ mặc vest nên con cũng không quyết định được."
“Vậy hay là màu này đi, màu xanh sẫm, màu da của thằng bé hơi đen, màu này có lẽ sẽ đẹp hơn.” Lâm Thiến dựa theo màu sắc mà Tô Nhạc Luân thích trước kia, chọn một bộ cầm ở trong tay.
Bà ấy còn nhớ rõ, trước kia lúc Tô Nhạc Luân muốn ra ngoài bàn chuyện làm ăn, bộ vest mua đầu tiên chính là màu xanh sẫm, cũng là do bà ấy chọn giúp.
“Màu xanh sẫm trông có vẻ hơi già nhỉ? Anh ấy mới hơn hai mươi tuổi thôi.” Mã Hiểu Lộ lại thích bộ màu lam kia hơn.
Ngay lúc đó, ngoài cửa có hai người bước vào, một nam một nữ, nhìn như vợ chồng.
"Công ty của con trai tôi sắp tổ chức lễ cắt băng khánh thành, tôi nhất định phải mua một bộ quần áo mới để giữ thể diện, cô mau chọn giúp tôi một bộ trông có sức sống đi." Người đàn ông tươi cười nói với người phụ nữ.
Mà trong hai người này, người nữ chính là Lý Nguyệt Hoa, nhưng nam lại không phải là Tô Nhạc Luân.
Chương 169: Chạm mặt
Người đàn ông này là Quách Tự Cường, thành viên nòng cốt của công ty Tô Nhạc Luân, cũng là nguyên lão theo chân Tô Nhạc Luân từ lúc tay trắng dựng nghiệp, ông ta cũng là bạn cũ của Tô Nhạc Luân khi còn đi học.
Đương nhiên Tô Nhạc Luân hoàn toàn không biết, bao gồm cả việc ông ta đuổi con trai ruột của mình ra khỏi nhà, giữ lại một đứa con hoang, hơn nữa còn coi như báu vật, ông ta không hề biết gì cả.
Bây giờ Quách Tự Cường được Tô Nhạc Luân sắp xếp hướng dẫn Tô Thiếu Uy từng bước khởi nghiệp công ty, cũng vào lúc này Quách Tự Cường bắt đầu lập một kế hoạch sâu xa.
Ông ta muốn từng bước để Tô Nhạc Luân dốc hết tất cả tài nguyên vào trong công ty của Tô Thiếu Uy, sau đó loại bỏ hoàn toàn Tô Nhạc Luân mà không để ai hay biết.
Lý Nguyệt Hoa vừa đi vào trong cửa hàng vừa hét lên: “Có ai không? Có khách đến mà không biết ra nghênh đón à?”
Hôm nay nhân viên của trung tâm thương mại đang họp nên mỗi cửa hàng không đủ nhân viên, nghe thấy có người đang gọi.
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh Lâm Thiến và Mã Hiểu Lộ hơi khom lưng nói: “Thật sự xin lỗi hai vị, hiện giờ trong cửa hàng không đủ nhân viên, hai người cứ chọn từ từ, khi nào chọn xong cứ gọi tôi là được.”
Lâm Thiến cười nói: “Không sao, cô làm việc đi.”
Sau khi bà ấy nói xong, nhân viên bán hàng lập tức đi về phía Lý Nguyệt Hoa. Đồng thời Lâm Thiến cũng vô tình liếc nhìn khuôn mặt đã khiến mình nằm mơ thấy ác mộng không biết bao nhiêu lần.
“Chào hai vị, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không ạ?” Nhân viên bán hàng đi tới, mỉm cười lịch sự hỏi.
Tuy nhiên, Lý Nguyệt Hoa lại hếch mũi lên trời, hoàn toàn không để nhân viên bán hàng vào mắt, lắc lắc chiếc vòng ngọc quý giá trên tay rồi nói: “Hãy lấy những kiểu dáng đẹp nhất và đắt tiền nhất trong cửa hàng của cô ra đây cho tôi xem xem thế nào.”
Nhân viên bán hàng khom người nói: “Mời hai vị đi về phía bên này. Những bộ vest ở đây đều là những bộ từ buổi trình diễn thời trang châu Âu tháng trước. Đều là những kiệt tác kinh điển của rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng, nếu hai vị thích thì cứ xem thử.”
Nhân viên bán hàng vừa nói vừa dẫn hai người họ đi về phía Mã Hiểu Lộ và Lâm Thiến.
Có điều khi Lý Nguyệt Hoa không ngừng đến gần, Lâm Thiến lại bắt đầu trở nên căng thẳng như chuột nhìn thấy mèo, không khỏi chậm rãi cúi đầu xuống. Cho dù thời gian đã trôi bao nhiêu năm, nhưng Lâm Thiến vừa liếc mắt đã nhận ra Lý Nguyệt Hoa.
Đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó. Sở dĩ bao nhiêu năm qua bà ấy không bước chân vào thành phố Tân Hải là vì không muốn đụng phải chuyện khiến mình đau lòng. Bà ấy cảm thấy không có đất dung thân khi ở trước mặt Lý Nguyệt Hoa, dù sao thì năm đó bà ấy cũng là người phá hoại gia đình của người khác.
Có điều bà ấy không biết rằng thật ra bà ấy cũng là người bị hại, bởi vì lúc đó bà ấy cũng không biết chuyện.
Lúc đó sau khi biết toàn bộ sự thật, bà ấy đã chọn cách lặng lẽ ra đi, nhưng dù vậy bà ấy cũng vẫn không thể thoát khỏi những lời nói độc địa của Lý Nguyệt Hoa, bây giờ nhớ lại, bà ấy vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi.
“Mẹ ơi, mẹ cảm thấy bộ này thế nào? Con thấy bộ này rất đẹp.” Mã Hiểu Lộ bĩu môi, giơ bộ quần áo trong tay lên.
Tuy nhiên, dường như Lâm Thiến hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì.
“Mẹ ơi… Mẹ ơi…” Ngay khi Mã Hiểu Lộ quay đầu lại, Lý Nguyệt Hoa cũng đã nhận ra cô.
Trong lúc định mở miệng nói chuyện, bà ta lập tức nhớ đến một chuyện, bèn vội vã buông cánh tay của Quách Tự Cường ra, hơi lúng túng cúi đầu xuống.
Mặc dù Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ đã bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng nếu mối quan hệ của bà ta và Quách Tự Cường bị cô làm lộ, khó tránh khỏi sẽ có một vài lời nói bóng nói gió, đến lúc đó truyền vào tai của Tô Nhạc Luân, sẽ nảy sinh nhiều rắc rối.
“Hiểu Lộ… Mẹ cảm thấy quần áo trong cửa hàng này chẳng đẹp chút nào, chúng ta đi sang cửa hàng khác đi.” Đương nhiên Mã Hiểu Lộ nhận ra Lý Nguyệt Hoa, không những vậy cô còn nhận ra Lý Nguyệt Hoa và người đàn ông này có quan hệ không bình thường.
Lúc này Lâm Thiến luống cuống kéo cánh tay của Mã Hiểu Lộ, muốn bỏ chạy.
Mặc dù làm mẹ kế cũng không thể tốt bằng mẹ ruột, nhưng những ngày sau khi Mã Hiểu Lộ gả vào nhà họ Tô, cô hoàn toàn hiểu được loại người nào có thể gọi là mẹ kế mà nhiều người nhắc tới.
Cho dù thật sự họ không chung sống với nhau nhưng Lý Nguyệt Hoa vẫn nghĩ đủ mọi cách để khiến vợ chồng Tô Vũ không được sống yên ổn.
Vốn dĩ trước đây mỗi tháng Tô Vũ đều được chu cấp tiền sinh hoạt, nhưng sau đó Lý Nguyệt Hoa đã đâm bị thóc, chọc bị gạo trước mặt Tô Nhạc Luân, khiến Tô Nhạc Luân cắt đứt chút tiền sinh hoạt cuối cùng.
“Tôi cứ tưởng là ai chứ, thì ra là dì Lý, dẫn theo một người đến mà hùng hổ vậy à?” Mã Hiểu Lộ bước tới đứng chắn trước mặt Lâm Thiến.
Có lẽ cô đoán được rằng sở dĩ Lâm Thiến căng thẳng như vậy là vì cũng đã nhận ra Lý Nguyệt Hoa.
Chương 170: Bịt miệng
Tuy nhiên, giọng điệu của Mã Hiểu Lộ hiện giờ cứ như thể là nắm được thóp của Lý Nguyệt Hoa.
“Ha ha, hóa ra là Hiểu Lộ à? Lâu rồi không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?” Lý Nguyệt Hoa giơ tay đẩy Quách Tự Cường vẫn chưa hiểu rõ tình hình ở bên cạnh, cười nói với Mã Hiểu Lộ.
“Sau khi bị các người đuổi ra khỏi nhà, vẫn khá tốt.” Mã Hiểu Lộ không hề che giấu sự giễu cợt với Lý Nguyệt Hoa, bởi vì chỉ cần suy nghĩ một chút thì cũng có thể biết được.
Cách đây không lâu Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ bị đuổi ra khỏi nhà là do Tô Thiếu Uy đề xuất, nhưng chắc chắn Lý Nguyệt Hoa đã ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, nếu không, với tính cách của Tô Nhạc Luân thì không thể làm mọi chuyện trở nên tuyệt tình như vậy.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vậy chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” Lý Nguyệt Hoa liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói với Mã Hiểu Lộ.
Bởi vì dường như bà ta nghe ra giọng điệu của Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ hơi nghi ngờ về người đàn ông đứng bên cạnh bà ta. Đây không phải là chuyện nhỏ, bà ta nhất định phải nghĩ cách để bịt miệng của Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ gật đầu, quay đầu lại vỗ vào tay của Lâm Thiến, nói: “Mẹ ơi, con đi nói vài câu với dì Lý, mẹ ở đây chờ con nhé.”
Lâm Thiến gật đầu, từ đầu đến cuối Lý Nguyệt Hoa đều không nhận ra Lâm Thiến, bởi vì thời gian đã quá lâu, Lâm Thiến không chăm sóc da kỹ lưỡng như bà ta.
Bà ấy vất vả làm việc trên công trường quanh năm, đã trở trở nên già nua không còn trẻ trung như trước nữa, ai có thể vừa nhìn đã nhận ra bà ấy sau hai mươi năm chứ?
Sau khi đi đến một nơi tương đối yên tĩnh ở bên ngoài cửa hàng, Mã Hiểu Lộ dừng bước nói: “Dì Lý à, muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”
Lý Nguyệt Hoa liếc nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Trước đó chuyện Thiếu Uy làm thật sự hơi quá đáng, dì và cha cháu đã dạy dỗ nó, nhưng sau đó muốn tìm các con nhưng lại không tìm thấy. Thế này nhé, các con hãy chuyển về căn nhà trước kia ở đi. Ngoài ra dì sẽ giới thiệu cho con một công việc nhẹ nhàng, con gái mà, phải dành thời gian để vui chơi chứ, con thấy thế nào?”
Lý Nguyệt Hoa vừa mở miệng liền đưa ra điều kiện với Mã Hiểu Lộ. hành động lạy ông tôi ở bụi này của bà ta càng khiến cho Mã Hiểu Lộ chắc chắn hơn rằng Lý Nguyệt Hoa có quan hệ mập mờ với người đàn ông đó. Hiện giờ bà ta đang muốn bịt miệng của Mã Hiểu Lộ.
Lý Nguyệt Hoa cứ tưởng rằng điều kiện mình đưa ra vừa nói trúng đáy lòng của Mã Hiểu Lộ.
Bà ta tưởng rằng Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ hiện giờ đang sống lang thang, vì vậy một chỗ để nương thân là thứ mà họ cần nhất lúc này. Chỉ cần Mã Hiểu Lộ đồng ý với điều kiện của bà ta thì chuyện tiếp theo sẽ êm đẹp.
Tuy nhiên, Lý Nguyệt Hoa thật sự rất ngu ngốc. Bà ta cũng không suy nghĩ thử xem, nếu Mã Hiểu Lộ ngay cả một chỗ ở cũng không có thì làm sao lại có thể chọn quần áo ở một cửa hàng cao cấp như vậy?
Mà nếu Mã Hiểu Lộ nói rằng căn nhà mà mình ở cũng giàu có như nhà họ Tô, không biết Lý Nguyệt Hoa có tát thật mạnh vào miệng mình xem bà ta có nghe nhầm hay không.
Mã Hiểu Lộ cười nói: “Lòng tốt của dì Lý tôi xin nhận, có điều hiện giờ chúng tôi đã có chỗ ở rồi, không cần phiền dì nhọc lòng, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé.”
Hiện giờ Mã Hiểu Lộ rất bận rộn, không có thời gian để nói chuyện phiếm với bà ta.
Thấy Mã Hiểu Lộ từ chối điều kiện của mình, Lý Nguyệt Hoa lập tức kéo cô lại, bà ta tưởng rằng Mã Hiểu Lộ không muốn ăn của bố thí, nghĩ một lát bèn nói: “Hiểu Lộ, con chờ chút, hiện giờ các con thuê nhà ở bên ngoài cũng không phải cách, trong lòng dì và cha con cũng thấy khó chịu, con hãy chuyện về ở được không?”
“Tôi đã nói rồi mà, không cần đâu, hơn nữa hiện giờ chúng tôi không phải thuê nhà, chúng tôi đã có nhà của mình. Nếu hôm nào dì Lý rảnh rỗi thì có thể dẫn theo chú đó đến chơi, tôi chắc chắn sẽ hoan nghênh.” Ẩn ý trong lời nói của Mã Hiểu Lộ đã nói rõ rằng cô đoán được một vài điều, điều này khiến cho Lý Nguyệt Hoa càng thêm bất an trong lòng.
Sau khi nói xong, Mã Hiểu Lộ cũng không nói thêm điều gì nữa mà xoay người đi vào trong cửa hàng. Cô cầm lấy bộ đồ trước đó đã chọn xong, sau đó trả tiền rồi rời đi khỏi cửa hàng cùng Lâm Thiến.
Nếu Lý Nguyệt Hoa thật sự đau lòng vì Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ thì trước đó đã làm gì?
Bây giờ Mã Hiểu Lộ chọc thủng chuyện xấu của bà ta, đạp trúng chân đau của bà ta nên bà ta mới bắt đầu lo lắng.
Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, cuối cùng Lâm Thiến cũng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt, bà ấy thở ra một hơi, nói: “Hiểu Lộ, người vừa nãy là Lý Nguyệt Hoa đúng không?”
Mã Hiểu Lộ thoáng ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhớ lại, trước đó hai người hẳn là có một chút xích mích sâu xa, cho nên quen biết cũng chẳng có gì lạ.
“Vâng, là bà ta, mẹ đừng lo, bà ta không dám làm gì mẹ đâu. Bên đó còn có cửa hàng bán trang sức, để con chọn cho mẹ vài trang sức thời thượng.” Mã Hiểu Lộ vui vẻ kéo tay Lâm Thiến, bắt một chiếc xe taxi.
Bình luận facebook