Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-337
Chương 338: Tình riêng
Không ngờ, Đới Lập Bân lại mang đến một tin tức như vậy
“Chú Đới, chú đi thăm ông ta rồi à?” Phó Cẩm Hành tự tay rót cho ông một tách trà, có chút bất ngờ hỏi
Hắn vốn tưởng là vì chuyện năm đó, Đới Lập Bân luôn vô cùng căm ghét Hà Nguyên Chính, chỉ mong ông ta chết đi mới đúng
“Đúng vậy, chú có thời gian nên đến đó thăm ông ấy một chuyến
Chuyện trước kia thì thôi bỏ đi, vả lại, cụ ông nhà họ Hà có ơn với chú, bây giờ cháu và Tư Ca lại để chủ quản lý Đại viện nhà họ Hà, về tình về lý, chú cũng nên đi thăm ông ấy” Đới Lập Bân cảm khái, nhấp một ngụm trà nóng2rồi nói
Không cần hỏi nhiều, Phó Cẩm Hành cũng có thể tưởng tượng ra được cho dù Hà Nguyên Chính ra nông nỗi như bây giờ, nhưng chắc chắn ông ta vẫn bày ra bộ dạng kẻ cả
“Chú cần gì phải như vậy? Chưa chắc ông ta đã cảm kích” Phó Cẩm Hành cười khẽ một tiếng, trước mắt như hiện lên hình ảnh đó
“Lần đầu tiên đến đúng là như cháu nói
Có điều, có lẽ cũng quá lâu ông ấy không gặp được ai, đến lần thứ hai chú đến, ông ấy đã mong ngóng ngồi trên xe lăn đợi chú rồi”
Đới Lập Bân gật đầu cười, lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu
“Chú thật không ngờ ông ấy lại sẽ biến thành như vậy, nhớ năm đó,7cậu cả nhà họ Hà khí thể biết bao” Ông cầm tách trà, liên tục thở dài
“Đã tìm bác sĩ khám chữa ạ?”
Nếu Đới Lập Bân đã nói, đương nhiên Phó Cẩm Hành cũng không cần phải nghi ngờ
Bây giờ hắn chỉ muốn biết, rốt cuộc Hà Nguyên Chính còn có thể sống bao lâu nữa
“Khám rồi, bác sĩ nói không cần phải chịu đựng đau đớn nữa, chỉ còn mấy ngày nữa thôi
Chủ nghĩ đi nghĩ lại, Tư Ca không có ở đây, cần phải nói với cháu một tiếng, cháu đừng trách chú xen vào việc của người khác
Con người già rồi ai cũng sẽ có một ngày như vậy, nếu như con cháu có thể thu xếp một chút, ra đi cũng yên tâm”
Vành mắt Đới Lập9Bân hơi đỏ lên
Đây chẳng phải là bầu bí thương nhau sao?
Cho dù Hà Nguyễn Chính có sa sút thể nào cũng vẫn còn con gái và con rể, mình cô đơn một mình, tương lai nếu có một ngày không còn nữa, có lẽ chỉ có mấy cậu học trò lo liệu việc ma chay thôi
Nghĩ đến đây, Đới Lập Bân không nhịn được thở dài một tiếng
“Được rồi, hai hôm nữa cháu sẽ qua đó một chuyến, xem còn có thể làm gì không? Phó Cẩm Hành đồng ý ngay
Nghe thấy hắn chính miệng nói như vậy, Đới Lập Bân cũng yên tâm hơn nhiều
Ông đặt tách trà xuống, hình như định đi
Phó Cẩm Hành đột nhiên nhớ ra cái gì, bèn mở miệng giữ lại: “Chú Đới,5hay là chú ở lại ăn cơm cùng cháu đi?” Đới Lập Bân xua tay: “Không được, thời gian của cháu quý báu, chú không làm lỡ việc của cháu nữa
Hôm nào đó nếu muốn ăn đồ chú nấu thì cháu qua đó, chú sẽ đích thân làm cho cháu” Phó Cẩm Hành gật đầu: “Vâng”
Hình như nhìn ra dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn, Đới Lập Bân đi được hai bước, lại quay đầu lại
Sao thế? Có phải là có tin tức gì của Tư Ca rồi không?” Ông có chút kích động truy hỏi, quay lại
Phó Cẩm Hành lắc đầu: “Không phải
Cháu xin lỗi, cháu vẫn chưa tìm được cô ấy” Sắc mặt Đới Lập Bân lại trở nên chán nản, ông mấp máy môi, lẩm3bẩm nói: “Không trách cháu
rồi sẽ tìm được
cháu nhất định đừng từ bỏ” Kiểu sống không thấy người chết không thấy xác này mới là giày vò người nhất
“Chú Đới!”
Phó Cẩm Hành nghiến răng, vẫn mở miệng hỏi: “Cháu có một chuyện muốn hỏi chú, rất quan trọng, mặc dù liên quan đến riêng tư của chú, nhưng cháu vẫn hy vọng chú có thể nói cho cháu biết sự thật”
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Đới Lập Bân cũng có chút do dự
“Cháu hỏi đi”
Dường như ông ấy đoán được điều gì đó
Phó Cẩm Hành tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm túc, đồng thời, hắn thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, nói: “Chú Đới, chuyện liên quan đến danh dự của mẹ vợ cháu, cháu bảo đảm với chú, cho dù hôm nay chúng ta nói cái gì, cháu cũng sẽ không để lộ ra”
Nghe hắn nói như vậy, Đới Lập Bân càng thêm hiểu rõ trong lòng
Ông gật đầu, không lên tiếng
Đã nói đến vậy rồi, Phó Cẩm Hành cũng không cần giấu giếm nữa
Hắn dứt khoát hỏi: “Rốt cuộc giữa hai người có tình riêng không?”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm tư, có điều bị một người đáng tuổi con cháu hỏi thẳng như vậy, trên mặt Đới Lập Bân vẫn lộ ra chút lúng túng
Ông có chút không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, không trả lời ngay
Thấy Đới Lập Bân im lặng, Phó Cẩm Hành hiểu rõ trong lòng, đồng thời lại vội vàng giải thích: “Chú Đới, chú yên tâm đi, cháu không phải là người cổ hủ
Hai người vốn có tình cảm, chẳng qua là vì khác biệt thân phận, vì hiểu lầm mà không có cách nào kết thành vợ chồng, cho dù thật sự có gì, cháu cũng không có tư cách hay cần thiết chỉ chỉ chỏ chỏ
Chú nói thật với cháu”
Không đợi hắn nói xong, Đới Lập Bân đã lên tiếng
“Đúng, chú và bà ấy đã từng
phạm sai lầm một lần
chú rất đau khổ, chú cảm thấy mình rất không nên
chú nhất thời khó tự kiềm chế, thành vết nhơ trong cuộc đời bà ấy, chú có lỗi với bọn họ”
Không đợi nói xong, nước mắt ông đã rơi ra, ông dùng hai tay bưng mặt
Có thể thấy, Đới Lập Bân luôn canh cánh chuyện này trong lòng
Chuyện luôn quanh quẩn khó giải ở trong lòng, giờ phút này lập tức có được một câu trả lời rõ ràng, cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng hiểu thông suốt rất nhiều chuyện
Trước đó hắn và Hà Tư Ca có chung một nghi ngờ, đó chính là tại sao Mạnh Nhị phải lén đưa con gái mới sinh ra không lâu chạy đến nhà Mạnh Sưởng
Hơn nữa, còn nghĩ đủ mọi cách đổi hai đứa bé cho nhau
Nguyên nhân rất đơn giản, đứa con gái bà ấy sinh ra, có lẽ căn bản không phải là cốt nhục ruột thịt của Hà Nguyên Chính!
Bà ấy sợ Hà Nguyễn Chính phát hiện, với tính cách của ông ta, nói không chừng sẽ giết chết đứa bé vô tội đó ngay lập tức!
Nhưng nếu như chuyện bị bại lộ, Mạnh Nhị dứt khoát không màng gì nữa, nói với Hà Nguyễn Chính, đứa bé đã bị bà ấy đưa đi rồi, đứa bé trước mặt là con gái của Mạnh Sưởng
Nếu như ông ta dám đối nghịch với Mạnh Sưởng và cả nhà họ Mạnh, vậy thì cứ đánh chết mẹ con bọn họ là xong
Sự thật chứng minh, Hà Nguyên Chính luôn không phát hiện ra
“Chú Đới, chú bình tĩnh trước đã!”
Nghĩ tới đây, Phó Cẩm Hành vội vàng đặt một tay lên vai Đới Lập Bân, an ủi: “Đã qua lâu như vậy rồi, chứ đừng tự trách nữa!” Đới Lập Bân không ngừng lắc đầu: “Chuyện này giống như một tảng đá chặn trong lòng chú hơn hai mươi năm
nếu như cháu không hỏi chú, chú còn tưởng là mình có thể giả vờ như tất cả chưa từng xảy ra” Nhìn dáng vẻ ông, chắc là rất tự trách, vô cùng áy náy
Phó Cẩm Hành hạ quyết định, dứt khoát nói cho ông ấy biết: “Chú Đới, nếu như cháu đoán không lầm, đứa bé đó không phải là con của Hà Nguyễn Chính, mà là con của chú” Đới Lập Bân kinh ngạc, ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn chằm chằm
“Cháu nói cái gì?” Sau đó, Phó Cẩm Hành nói rõ đầu đuôi tất cả mọi chuyện mình biết cho Đới Lập Bân nghe
Sau khi nghe xong, cả người với Lập Bân đều thẫn thờ
Ông ngồi ngây ra trên xô pha, mãi mà không nói gì, ánh mắt cũng biến thành mơ hồ, không biết rốt cuộc đang nhìn về hướng nào
Nhìn Đới Lập Bân như vậy, Phó Cẩm Hành cũng không đành lòng
Hắn lại rót một tách trà, nhét vào tay Đới Lập Bân
“Chú uống trà đi, bình tĩnh chút” Phó Cẩm Hành nhẹ giọng nói
Nói lâu quá, hắn cũng khô miệng khô lưỡi, cũng rót cho mình một tách, một hơi uống cạn
“Vậy
Tư Ca không phải là con gái của Hà Nguyên Chính, Mạnh Gia Nhàn mới đúng
không đúng, có khả năng Mạnh Gia Nhận là con gái chú
trời ơi” Cuối cùng với Lập Bân cũng sắp xếp lại được quan hệ trong đó, ông có cảm giác như bị sét đánh, nếu không phải đang ngồi, trước mắt tối đen lại, có lẽ ông đã sắp ngất rồi
“Điểm cuối cùng này chỉ là suy đoán của cháu mà thôi
Nhưng chuyện khác đều là thật
Tư Ca không phải là con gái của Hà Nguyên Chính, cô ấy là con gái của Mạnh Sưởng, trước khi chết Mạnh Cường đã nói chuyện này, ông ấy sẽ không nói dối” Phó Cẩm Hành đặt tách trà xuống, nghiêm mặt nói
Đới Lập Bân gật đầu
“Vậy
vậy có cần nói cho cô Mạnh, để cô ấy gặp Hà Nguyên Chính một lần không?”
Ông ấy đột nhiên nghĩ đến cái gì, dè dặt hỏi
“Chủ Đới, chuyện này chú không cần quan tâm, cháu sẽ xử lý tốt” Trong lòng Phó Cẩm Hành đã có tính toán
Nguyên nhân rất đơn giản, cảm giác của hắn với Hà Nguyên Chính thật sự chẳng ra gì
Không nói cái khác, chỉ riêng chuyện Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu vứt Hà Tư Ca ở nước ngoài một mình từ nhỏ, chẳng quan tâm ngó ngàng gì đã đủ khiến Phó Cẩm Hành không có bất cứ chút tôn trọng nào với ông ta rồi
“Được, chú tin cháu”
Đới Lập Bân không chút nghi ngờ năng lực của Phó Cẩm Hành
Cho nên, ông uống hết tách trà kia, sắc mặt mệt mỏi rời khỏi phòng làm việc của Phó Cẩm Hành
Tiễn Đới Lập Bân đi rồi, Phó Cẩm Hành ngồi im một mình
Trong thời gian Hà Tư Ca không có ở đây, hắn gần như không muốn quan tâm đến Hà Nguyên Chính
Nhưng ở trong mắt người ngoài, dù sao bọn họ vẫn là quan hệ cha vợ con rể
Phó Cẩm Hành do dự một chút, vẫn đứng dậy, bảo tài xế đưa hắn đi gặp Hà Nguyên Chính
Lúc đến viện điều dưỡng, sắc trời đã tối rồi
Nhân viên ở viện điều dưỡng và Hà Nguyên Chính cũng không ngờ đã muộn thế này rồi mà vẫn có người tới thăm
Hơn nữa, người này còn là Phó Cẩm Hành
Bởi vì hắn quyên góp một khoản tiền cho quỹ từ thiện của viện điều dưỡng, cho nên người ở đây đều vô cùng khách sáo với Phó Cẩm Hành
“Anh Phó, chắc là anh cũng nghe nói rồi đúng không, tình hình của ông Hà không tốt lắm
Chúng tôi phải thông qua lần kiểm tra sức khỏe gần đây nhất mới phát hiện ra, trước đây ông ấy luôn lén giấu thuốc, đợi y tá đi rồi là nhổ
ra”
Một nhân viên rất thấp thỏm giải thích
Bọn họ còn lo lắng Phó Cẩm Hành đến để hỏi tội, cho nên vô cùng thận trọng
Phó Cẩm Hành lại hỏi thăm mấy câu, lúc này mới đến phòng bệnh của Hà Nguyên Chính
Ông ta ở phòng bệnh đơn cao cấp, hai mươi bốn tiếng đều có người phụ trách chăm sóc, điều kiện sinh hoạt cũng rất tốt, không khác gì đang nghỉ dưỡng
Nhìn thấy Phó Cẩm Hành, Hà Nguyên Chính cố gắng ngồi dậy khỏi giường
Nhưng rõ ràng ông ta không làm được
Phó Cẩm Hành cũng vô cùng kinh ngạc, mới chưa đến một năm, Hà Nguyên Chính lại già yếu kinh khủng thế này, thật sự có thể dùng câu “gần đất xa trời” để hình dung
“Cậu
cậu tìm được con
con gái tôi rồi chứ?” Hà Nguyên Chính thở hổn hển, nhưng vẫn ra vẻ, không chút khách sáo hỏi
“Chú Đới, chú đi thăm ông ta rồi à?” Phó Cẩm Hành tự tay rót cho ông một tách trà, có chút bất ngờ hỏi
Hắn vốn tưởng là vì chuyện năm đó, Đới Lập Bân luôn vô cùng căm ghét Hà Nguyên Chính, chỉ mong ông ta chết đi mới đúng
“Đúng vậy, chú có thời gian nên đến đó thăm ông ấy một chuyến
Chuyện trước kia thì thôi bỏ đi, vả lại, cụ ông nhà họ Hà có ơn với chú, bây giờ cháu và Tư Ca lại để chủ quản lý Đại viện nhà họ Hà, về tình về lý, chú cũng nên đi thăm ông ấy” Đới Lập Bân cảm khái, nhấp một ngụm trà nóng2rồi nói
Không cần hỏi nhiều, Phó Cẩm Hành cũng có thể tưởng tượng ra được cho dù Hà Nguyên Chính ra nông nỗi như bây giờ, nhưng chắc chắn ông ta vẫn bày ra bộ dạng kẻ cả
“Chú cần gì phải như vậy? Chưa chắc ông ta đã cảm kích” Phó Cẩm Hành cười khẽ một tiếng, trước mắt như hiện lên hình ảnh đó
“Lần đầu tiên đến đúng là như cháu nói
Có điều, có lẽ cũng quá lâu ông ấy không gặp được ai, đến lần thứ hai chú đến, ông ấy đã mong ngóng ngồi trên xe lăn đợi chú rồi”
Đới Lập Bân gật đầu cười, lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu
“Chú thật không ngờ ông ấy lại sẽ biến thành như vậy, nhớ năm đó,7cậu cả nhà họ Hà khí thể biết bao” Ông cầm tách trà, liên tục thở dài
“Đã tìm bác sĩ khám chữa ạ?”
Nếu Đới Lập Bân đã nói, đương nhiên Phó Cẩm Hành cũng không cần phải nghi ngờ
Bây giờ hắn chỉ muốn biết, rốt cuộc Hà Nguyên Chính còn có thể sống bao lâu nữa
“Khám rồi, bác sĩ nói không cần phải chịu đựng đau đớn nữa, chỉ còn mấy ngày nữa thôi
Chủ nghĩ đi nghĩ lại, Tư Ca không có ở đây, cần phải nói với cháu một tiếng, cháu đừng trách chú xen vào việc của người khác
Con người già rồi ai cũng sẽ có một ngày như vậy, nếu như con cháu có thể thu xếp một chút, ra đi cũng yên tâm”
Vành mắt Đới Lập9Bân hơi đỏ lên
Đây chẳng phải là bầu bí thương nhau sao?
Cho dù Hà Nguyễn Chính có sa sút thể nào cũng vẫn còn con gái và con rể, mình cô đơn một mình, tương lai nếu có một ngày không còn nữa, có lẽ chỉ có mấy cậu học trò lo liệu việc ma chay thôi
Nghĩ đến đây, Đới Lập Bân không nhịn được thở dài một tiếng
“Được rồi, hai hôm nữa cháu sẽ qua đó một chuyến, xem còn có thể làm gì không? Phó Cẩm Hành đồng ý ngay
Nghe thấy hắn chính miệng nói như vậy, Đới Lập Bân cũng yên tâm hơn nhiều
Ông đặt tách trà xuống, hình như định đi
Phó Cẩm Hành đột nhiên nhớ ra cái gì, bèn mở miệng giữ lại: “Chú Đới,5hay là chú ở lại ăn cơm cùng cháu đi?” Đới Lập Bân xua tay: “Không được, thời gian của cháu quý báu, chú không làm lỡ việc của cháu nữa
Hôm nào đó nếu muốn ăn đồ chú nấu thì cháu qua đó, chú sẽ đích thân làm cho cháu” Phó Cẩm Hành gật đầu: “Vâng”
Hình như nhìn ra dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn, Đới Lập Bân đi được hai bước, lại quay đầu lại
Sao thế? Có phải là có tin tức gì của Tư Ca rồi không?” Ông có chút kích động truy hỏi, quay lại
Phó Cẩm Hành lắc đầu: “Không phải
Cháu xin lỗi, cháu vẫn chưa tìm được cô ấy” Sắc mặt Đới Lập Bân lại trở nên chán nản, ông mấp máy môi, lẩm3bẩm nói: “Không trách cháu
rồi sẽ tìm được
cháu nhất định đừng từ bỏ” Kiểu sống không thấy người chết không thấy xác này mới là giày vò người nhất
“Chú Đới!”
Phó Cẩm Hành nghiến răng, vẫn mở miệng hỏi: “Cháu có một chuyện muốn hỏi chú, rất quan trọng, mặc dù liên quan đến riêng tư của chú, nhưng cháu vẫn hy vọng chú có thể nói cho cháu biết sự thật”
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Đới Lập Bân cũng có chút do dự
“Cháu hỏi đi”
Dường như ông ấy đoán được điều gì đó
Phó Cẩm Hành tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm túc, đồng thời, hắn thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, nói: “Chú Đới, chuyện liên quan đến danh dự của mẹ vợ cháu, cháu bảo đảm với chú, cho dù hôm nay chúng ta nói cái gì, cháu cũng sẽ không để lộ ra”
Nghe hắn nói như vậy, Đới Lập Bân càng thêm hiểu rõ trong lòng
Ông gật đầu, không lên tiếng
Đã nói đến vậy rồi, Phó Cẩm Hành cũng không cần giấu giếm nữa
Hắn dứt khoát hỏi: “Rốt cuộc giữa hai người có tình riêng không?”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm tư, có điều bị một người đáng tuổi con cháu hỏi thẳng như vậy, trên mặt Đới Lập Bân vẫn lộ ra chút lúng túng
Ông có chút không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, không trả lời ngay
Thấy Đới Lập Bân im lặng, Phó Cẩm Hành hiểu rõ trong lòng, đồng thời lại vội vàng giải thích: “Chú Đới, chú yên tâm đi, cháu không phải là người cổ hủ
Hai người vốn có tình cảm, chẳng qua là vì khác biệt thân phận, vì hiểu lầm mà không có cách nào kết thành vợ chồng, cho dù thật sự có gì, cháu cũng không có tư cách hay cần thiết chỉ chỉ chỏ chỏ
Chú nói thật với cháu”
Không đợi hắn nói xong, Đới Lập Bân đã lên tiếng
“Đúng, chú và bà ấy đã từng
phạm sai lầm một lần
chú rất đau khổ, chú cảm thấy mình rất không nên
chú nhất thời khó tự kiềm chế, thành vết nhơ trong cuộc đời bà ấy, chú có lỗi với bọn họ”
Không đợi nói xong, nước mắt ông đã rơi ra, ông dùng hai tay bưng mặt
Có thể thấy, Đới Lập Bân luôn canh cánh chuyện này trong lòng
Chuyện luôn quanh quẩn khó giải ở trong lòng, giờ phút này lập tức có được một câu trả lời rõ ràng, cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng hiểu thông suốt rất nhiều chuyện
Trước đó hắn và Hà Tư Ca có chung một nghi ngờ, đó chính là tại sao Mạnh Nhị phải lén đưa con gái mới sinh ra không lâu chạy đến nhà Mạnh Sưởng
Hơn nữa, còn nghĩ đủ mọi cách đổi hai đứa bé cho nhau
Nguyên nhân rất đơn giản, đứa con gái bà ấy sinh ra, có lẽ căn bản không phải là cốt nhục ruột thịt của Hà Nguyên Chính!
Bà ấy sợ Hà Nguyễn Chính phát hiện, với tính cách của ông ta, nói không chừng sẽ giết chết đứa bé vô tội đó ngay lập tức!
Nhưng nếu như chuyện bị bại lộ, Mạnh Nhị dứt khoát không màng gì nữa, nói với Hà Nguyễn Chính, đứa bé đã bị bà ấy đưa đi rồi, đứa bé trước mặt là con gái của Mạnh Sưởng
Nếu như ông ta dám đối nghịch với Mạnh Sưởng và cả nhà họ Mạnh, vậy thì cứ đánh chết mẹ con bọn họ là xong
Sự thật chứng minh, Hà Nguyên Chính luôn không phát hiện ra
“Chú Đới, chú bình tĩnh trước đã!”
Nghĩ tới đây, Phó Cẩm Hành vội vàng đặt một tay lên vai Đới Lập Bân, an ủi: “Đã qua lâu như vậy rồi, chứ đừng tự trách nữa!” Đới Lập Bân không ngừng lắc đầu: “Chuyện này giống như một tảng đá chặn trong lòng chú hơn hai mươi năm
nếu như cháu không hỏi chú, chú còn tưởng là mình có thể giả vờ như tất cả chưa từng xảy ra” Nhìn dáng vẻ ông, chắc là rất tự trách, vô cùng áy náy
Phó Cẩm Hành hạ quyết định, dứt khoát nói cho ông ấy biết: “Chú Đới, nếu như cháu đoán không lầm, đứa bé đó không phải là con của Hà Nguyễn Chính, mà là con của chú” Đới Lập Bân kinh ngạc, ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn chằm chằm
“Cháu nói cái gì?” Sau đó, Phó Cẩm Hành nói rõ đầu đuôi tất cả mọi chuyện mình biết cho Đới Lập Bân nghe
Sau khi nghe xong, cả người với Lập Bân đều thẫn thờ
Ông ngồi ngây ra trên xô pha, mãi mà không nói gì, ánh mắt cũng biến thành mơ hồ, không biết rốt cuộc đang nhìn về hướng nào
Nhìn Đới Lập Bân như vậy, Phó Cẩm Hành cũng không đành lòng
Hắn lại rót một tách trà, nhét vào tay Đới Lập Bân
“Chú uống trà đi, bình tĩnh chút” Phó Cẩm Hành nhẹ giọng nói
Nói lâu quá, hắn cũng khô miệng khô lưỡi, cũng rót cho mình một tách, một hơi uống cạn
“Vậy
Tư Ca không phải là con gái của Hà Nguyên Chính, Mạnh Gia Nhàn mới đúng
không đúng, có khả năng Mạnh Gia Nhận là con gái chú
trời ơi” Cuối cùng với Lập Bân cũng sắp xếp lại được quan hệ trong đó, ông có cảm giác như bị sét đánh, nếu không phải đang ngồi, trước mắt tối đen lại, có lẽ ông đã sắp ngất rồi
“Điểm cuối cùng này chỉ là suy đoán của cháu mà thôi
Nhưng chuyện khác đều là thật
Tư Ca không phải là con gái của Hà Nguyên Chính, cô ấy là con gái của Mạnh Sưởng, trước khi chết Mạnh Cường đã nói chuyện này, ông ấy sẽ không nói dối” Phó Cẩm Hành đặt tách trà xuống, nghiêm mặt nói
Đới Lập Bân gật đầu
“Vậy
vậy có cần nói cho cô Mạnh, để cô ấy gặp Hà Nguyên Chính một lần không?”
Ông ấy đột nhiên nghĩ đến cái gì, dè dặt hỏi
“Chủ Đới, chuyện này chú không cần quan tâm, cháu sẽ xử lý tốt” Trong lòng Phó Cẩm Hành đã có tính toán
Nguyên nhân rất đơn giản, cảm giác của hắn với Hà Nguyên Chính thật sự chẳng ra gì
Không nói cái khác, chỉ riêng chuyện Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu vứt Hà Tư Ca ở nước ngoài một mình từ nhỏ, chẳng quan tâm ngó ngàng gì đã đủ khiến Phó Cẩm Hành không có bất cứ chút tôn trọng nào với ông ta rồi
“Được, chú tin cháu”
Đới Lập Bân không chút nghi ngờ năng lực của Phó Cẩm Hành
Cho nên, ông uống hết tách trà kia, sắc mặt mệt mỏi rời khỏi phòng làm việc của Phó Cẩm Hành
Tiễn Đới Lập Bân đi rồi, Phó Cẩm Hành ngồi im một mình
Trong thời gian Hà Tư Ca không có ở đây, hắn gần như không muốn quan tâm đến Hà Nguyên Chính
Nhưng ở trong mắt người ngoài, dù sao bọn họ vẫn là quan hệ cha vợ con rể
Phó Cẩm Hành do dự một chút, vẫn đứng dậy, bảo tài xế đưa hắn đi gặp Hà Nguyên Chính
Lúc đến viện điều dưỡng, sắc trời đã tối rồi
Nhân viên ở viện điều dưỡng và Hà Nguyên Chính cũng không ngờ đã muộn thế này rồi mà vẫn có người tới thăm
Hơn nữa, người này còn là Phó Cẩm Hành
Bởi vì hắn quyên góp một khoản tiền cho quỹ từ thiện của viện điều dưỡng, cho nên người ở đây đều vô cùng khách sáo với Phó Cẩm Hành
“Anh Phó, chắc là anh cũng nghe nói rồi đúng không, tình hình của ông Hà không tốt lắm
Chúng tôi phải thông qua lần kiểm tra sức khỏe gần đây nhất mới phát hiện ra, trước đây ông ấy luôn lén giấu thuốc, đợi y tá đi rồi là nhổ
ra”
Một nhân viên rất thấp thỏm giải thích
Bọn họ còn lo lắng Phó Cẩm Hành đến để hỏi tội, cho nên vô cùng thận trọng
Phó Cẩm Hành lại hỏi thăm mấy câu, lúc này mới đến phòng bệnh của Hà Nguyên Chính
Ông ta ở phòng bệnh đơn cao cấp, hai mươi bốn tiếng đều có người phụ trách chăm sóc, điều kiện sinh hoạt cũng rất tốt, không khác gì đang nghỉ dưỡng
Nhìn thấy Phó Cẩm Hành, Hà Nguyên Chính cố gắng ngồi dậy khỏi giường
Nhưng rõ ràng ông ta không làm được
Phó Cẩm Hành cũng vô cùng kinh ngạc, mới chưa đến một năm, Hà Nguyên Chính lại già yếu kinh khủng thế này, thật sự có thể dùng câu “gần đất xa trời” để hình dung
“Cậu
cậu tìm được con
con gái tôi rồi chứ?” Hà Nguyên Chính thở hổn hển, nhưng vẫn ra vẻ, không chút khách sáo hỏi
Bình luận facebook