• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (6 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi 1-296.html

Chương 297: Tự làm mình bị thương, chủ động tiếp cận




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71129.png
Sau đó, bọn họ nhanh chóng rời đi



Trên thực tế, không phải là Minh Duệ Viễn tình cờ xuất hiện ở nơi này



Còn vết thương trên chân cậu ta cũng đúng là do chính cậu ta cố ý gây ra



“A Viễn, sao nhìn cậu lại gầy như vậy?” Đỡ Minh Duệ Viễn đến khoa khám gấp, cổ để cậu ta xuống trước, quan sát cậu bé trước mặt mình một lúc, có chút kinh ngạc hỏi



Cách lần đầu tiên gặp mặt mới có mấy ngày mà cậu ta đã gầy đi không ít



Minh Duệ Viễn mấp máy môi, trong đôi mắt xinh đẹp lập tức tràn đầy oan ức: “Tại chị đấy!” Hà Tư Ca ngẩn ra: “Tại tôi?” Cậu ta trẻ con chu môi lên: “Đúng vậy, từ lúc ăn2lẩu xong, dạ dày tôi bắt đầu khó chịu, đau muốn chết! Mấy ngày nay cũng không ăn nổi cơm, có thể không gây à?” Không đợi Hà Tư Ca nói gì, Minh Duệ Viễn lại nói tiếp: “Ăn không đủ no nên hai chân tôi không có sức, vừa mới đạp lên ván trượt đã ngã.” Cô ngạc nhiên, hóa ra vì ăn lẩu nên cậu ta mới thành ra thế này sao.



Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Minh Duệ Viễn, còn cả bắp chân bầm máu khiển người đã làm mẹ như Hà Tư Ca không khỏi cảm thấy đau lòng.



Dù sao vẫn là một đứa bé



“Dạ dày cậu không thoải mái thì sao không nói với người nhà?” Hà Tư Ca ngồi xuống bên cạnh cậu9ta, dịu giọng hỏi



“Nói có tác dụng gì? Bọn họ sẽ chỉ trách tôi, nào là ăn cái gì cũng không cẩn thận, biết rõ không thể ăn cay còn ăn! Quay di quay lại vẫn là lỗi của tôi!” Nói đến đây, tâm tình Minh Duệ Viễn lập tức trở nên vô cùng kích động



Nhìn dáng vẻ cậu ta, chắc là trước kia từng xảy ra chuyện tương tự nên khiến cậu ta nhớ sâu sắc



“Cậu nên nói với tôi chứ



Chuyện này thật ra nên trách tôi, nếu tôi không đưa cậu đi ăn lẩu thì đã chẳng có việc gì



Thế này đi, lát nữa bôi thuốc xong, tôi đưa cậu về nhà, xin lỗi người nhà cậu, bảo bọn họ đừng trách cậu nữa, được không?” Hà Tư Ca6suy nghĩ một chút, chủ động đề nghị



Cô vừa nhìn thấy cậu bé này đã cảm thấy rất thân thiết, hơn nữa cũng khiến người ta thích.



Hơn nữa, Tân Tân đã hơn năm tuổi rồi, mười năm chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.



Nghĩ đến lúc Tân Tân mười lăm tuổi cũng sẽ lớn lên thành một cậu thiếu niên cao ráo đẹp trai thế này, Hà Tư Ca không nhịn được mà trong cảm thấy vui mừng



“Không cần! Bọn họ không xứng!” Minh Duệ Viễn phản đối ngay không cần suy nghĩ, thái độ kiên quyết



Một mặt, cậu ta không cảm thấy Hà Tư Ca đã làm sai cái gì.



Mặt khác, nếu như cô nhìn thấy người nhà mình, vậy không phải là tất cả đều bại lộ hay0sao?



“Vậy được rồi...”



Hà Tư Ca cũng không miễn cưỡng



Lát sau, bác sĩ đã kiểm tra xong vết thương cho Minh Duệ Viễn



May mắn là không tổn thương đến xương cốt, chỉ là bị thương ngoài da, bôi thuốc, rồi uống chút thuốc tiêu viêm là được



“Họ tên đầy đủ của cậu là gì?” Hà Tư Ca phải đi lấy số lấy thuốc, thuận miệng hỏi



Minh Duệ Viễn chớp mắt, vẻ mặt vô hại, móc ra một tấm thẻ học sinh giả đã chuẩn bị từ trước



“Phó Viễn? Cậu cũng họ Phó à?!” Hà Tư Ca nhận lấy nhìn một cái, có chút giật mình.



“Đúng vậy, sao thế?” Minh Duệ Viễn nghiêng đầu, ra vẻ không hiểu



“Không có gì, thật là trùng hợp, chồng tôi cũng họ Phó.” Nói xong, Hà Tư7Ca đi xếp hàng lấy thuốc, Ánh mắt Minh Duệ Viễn lập tức trở nên sâu thẳm, nụ cười trên mặt cũng thêm mấy phần u ám, dáng vẻ không giống một đứa bé mười lăm tuổi chút nào



Dường như Hà Tư Ca cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Minh Duệ Viễn



Cậu ta lại lập tức cười ngọt ngào với cô, lộ lên cái đồng điệu nho nhỏ ở nơi khóe miệng, vẻ mặt thay đổi vô cùng nhanh chóng, không có bất cứ sơ hở nào



Hà Tư Ca không nhịn được thầm nghĩ, lẽ nào là do mình quá nhạy cảm sao



Không biết tại sao, ngay vừa rồi, cố lại thấy lạnh cả người



Là ảo giác sao? Lấy thuốc xong, Hà Tư Ca xem kỹ một lần, dặn dò Minh Duệ Viễn phải uống thuốc và bôi thuốc đúng giờ



Cô vừa nói xong đã nghe thấy tiếng bụng cậu ta kêu ụt ịt



“Đói rồi à?” Hà Tư Ca cười híp mắt hỏi



Minh Duệ Viễn có chút khó xử gật đầu, hai tai cũng đỏ lên



“Đi, tối dẫn cậu đi ăn cơm



Có điều gần đây cậu không thoải mái, phải ăn thanh đạm một chút.” Cô liền tự quyết định, dẫn cậu ta đến một quán cháo lâu năm



Cửa hiệu của quán cháo hơi cũ, cũng không bắt mắt, ở một khu dân cư.



Vừa xuống xe, Minh Duệ Viễn nhìn xung quanh, có chút thất vọng bĩu môi, trong lòng còn thầm oán giận, đây là cái chỗ rách nát gì thể.



Dường như nhìn thấu tâm Tư Cau ta, Hà Tư Ca chủ động cười nói: “Đừng thấy quán này trông như vậy mà chế, mùi vị ở nơi đây là hạng nhất đó.”



Nói xong, cô kéo Minh Duệ Viễn đi vào



Vừa vào cửa, Minh Duệ Viễn đã không nhịn được mà hít mũi: “Thơm quá!” Cậu ta thật sự đã đói lắm rồi, đợi cháo được bê lên rồi, cậu ta không quan tâm gì nữa mà cắm cúi ăn.



Trừ hai phần cháo ra, Hà Tư Ca còn gọi một ít phở gạo, màn thầu, xíu mại, chân gà,..



đều là đồ mềm mà dễ tiêu hóa



“Ăn từ từ thôi, cẩn thận lại đau dạ dày.” Cô nhét khăn giấy vào trong tay Minh Duệ Viễn cho cậu ta lau mồ hôi



Ngón tay hai người vô tình đụng phải nhau, Minh Duệ Viễn giống như bị điện giật, rụt vội tay lại



Cậu ta cũng không biết tại sao, mỗi lần Hà Tư Ca chạm vào mình, ngay cả tóc cũng như dựng lên, trong lòng run rẩy



“Sao thế, sợ tôi như vậy à? Yên tâm ăn đi, lần này nhất định sẽ không để cậu đau bụng đâu.” Hà Tư Ca không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy buồn cười



Hai người ăn cơm xong đã làm tám rưỡi tối



Hà Tư Ca tính toán, cô phải đưa Minh Duệ Viễn về nhà, không thể mặc cho cậu ta tiếp tục ở trên đường một mình được



Cô đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên



Phó Cẩm Hành vừa lái xe, vừa đeo tai nghe: “Vợ, em vẫn đang ở bệnh viện à?” Vừa nghe thấy là hắn, Hà Tư Ca vui mừng: “Anh rời khỏi công ty rồi à? Hay là anh qua đây đón em đi, em ở quán cháo Vương Kỷ, anh biết địa chỉ không?” “Biết, sao em lại chạy đến đó? Mua cháo cho bác sĩ Bạch à?” Phó Cẩm Hành ở quay đầu xe lại ở giao lộ để đến tìm cô



“Không phải



Mà thôi, nói qua điện thoại cũng không rõ ràng được, em ở đây đợi anh, đi đường cẩn thận.” Hà Tư Ca đặt điện thoại xuống, phát hiện Minh Duệ Viễn nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt kỳ lạ.



“Sao thế?”



Cậu ta hừ một tiếng: “Tình cảm của chị và người đàn ông của chị rất tốt nhỉ? Cô không hiểu: “Sao cậu biết?”



Vừa rồi mình chỉ nói mấy câu, thằng bé này nghe làm sao mà nghe ra được thể



“Lúc nói chuyện, chị biết rõ anh ta không nhìn thấy nhưng vẫn cười



Điều này chứng minh chị thật sự muốn cười, không phải là nụ cười theo phép lịch sự đó.” Minh Duệ Viễn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ông cụ non, nghiêm túc phân tích



“Được rồi, nghe hình như rất có lý, em đúng là một đứa bé lanh lợi.” Hà Tư Ca dở khóc dở cười



Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao



Xem ra, thật là càng ngày càng khó đối phó rồi.



“Hừ.”



Được khen ngợi, nhưng nhìn Minh Duệ Viễn không vui lắm



Im lặng một lát, cậu ta lại mở miệng nói: “Tình cảm của hai người tốt như vậy, nhất định anh ta cũng rất thích con nhỉ, con của hai người.” Lời này nghe là lạ, có điều Hà Tư Ca cũng không nghĩ nhiều



Cô gật đầu: “Đúng vậy, ngốc ạ, có cha mẹ nào không thích con của mình chứ?” Minh Duệ Viền lập tức phản bác: “Chị sai rồi, không phải người cha người mẹ nào cũng thích con của mình! Nếu không thì tin tức về những đứa bé bị vứt bỏ đó ở đâu ra?” Nhất thời, Hà Tư Ca bị hỏi đến á khẩu không trả lời được



Cô nghĩ, có lẽ Minh Duệ Viễn luôn không cảm nhận được tình yêu của mẹ, vì thế mới trở nên quá nghịch ngợm



Nhìn cách ăn mặc của cậu ta, trong nhà nhất định rất giàu có, nhưng trừ tiền ra thì những thứ khác, ví dụ như tình cảm, sự quan tâm, chắc là người nhà vô cùng hà tiện



“Còn muốn ăn gì nữa không?” Hà Tư Ca vội vàng chuyển chủ đề



Minh Duệ Viễn lắc đầu



Cô nhìn đồng hồ, đợi Phó Cẩm Hành đến



Thấy cô không mở miệng, Minh Duệ Viễn lấy điện thoại ra nghịch



Nhân lúc Hà Tư Ca không chú ý, cậu ta chụp trộm mấy bức, lưu hết lại



Hà Tư Ca vốn không mất cảnh giác như vậy, chỉ có điều đối diện với một đứa bé, cô cũng không nghĩ nhiều



Đợi khoảng mười phút, xe của Phó Cẩm Hành xuất hiện ở ngoài quán ăn



Hắn đi vào quán cháo, nhìn thấy Hà Tư Ca và Minh Duệ Viễn ngồi đối diện cô



“Chồng!” Hà Tư Ca vội vàng đứng dậy đón hắn: “Anh đến rồi à!” Phó Cẩm Hành gật đầu: “Ừm, em ăn xong rồi à?” Nói xong, hắn híp mắt nhìn về phía Minh Duệ Viễn



“Đây là...” Hà Tư Ca xoay người lại, nói với Minh Duệ Viễn: “A Viễn, tôi giới thiệu với cậu chút, đây là Phó Cẩm Hành chồng tôi, anh ấy cũng họ Phó giống cậu.” Cô nhỏ giọng nói với Phó Cẩm Hành: “Đây là một người bạn nhỏ em mới quen không lâu, tên là A Viễn.” Ánh mắt Phó Cẩm Hành thẫm lại: “A Viễn?”



Hà Tư Ca gật đầu: “Vâng, Phó Viễn, hai người còn có cùng họ nữa.” Nhận ra ánh mắt của Phó Cẩm Hành, lúc này Minh Duệ Viễn mới lười biếng để điện thoại xuống, cũng không đứng lên, vẫn ngồi ở chỗ cũ.



Cậu ta chào lí nhí một tiếng: “Chào chủ.”



Chú?



Nghe thấy Minh Duệ Viễn gọi Phó Cẩm Hành là chú, Hà Tư Ca không nhịn được mà khóe mắt giật giật



Cậu ta mở miệng là gọi mình là chị, nhưng lại gọi chồng mình là chú, đây không phải là sai vai vế à! Cũng không biết là vô tâm hay là cố ý.



“Theo phép lịch sự đó”.



Hà Tư Ca căng thẳng nhìn Phó Cẩm Hành một cái, vốn tưởng là hắn sẽ không vui, có điều hắn chỉ gật đầu một cái: “Chào cậu.” “Không còn sớm nữa, chúng tôi đưa cậu về nhà” Hà Tư Ca vội vàng nói Bầu không khí một lớn một nhỏ bất hòa này thực sự rất ngột ngạt, vẫn nên mau tách ra thì hơn



“Không cần đâu.” Minh Duệ Viễn đứng lên, không biết có phải là vết thương trên chân vẫn còn đau không mà lúc cậu ta đứng dậy thì cả người hơi 1 Hà Tư Ca đứng gần cậu ta, theo bản năng giơ tay ra đỡ



Kết quả, hình như Minh Duệ Viễn không đứng vững thật, dựa hẳn vào cổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom