Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361: Lại thấy ngôi sao bảy cánh màu vàng
Thần kinh của Diệp Vĩnh Khang chuyển động một cách kịch liệt!
Hoa văn ngôi sao bảy cánh màu vàng này giống như công tắc cảm xúc của anh, mỗi khi nó xuất hiện, trái tim của Diệp Vĩnh Khang lại cuộn trào giông tố!
“Đợi đã!”
Diệp Vĩnh Khang nắm lấy ngôi sao bảy cánh màu vàng trên mặt đất, lập tức đuổi tới trước mặt đám người Đỗ Duy Minh: “Đây là của anh à?”
Wilson nhìn thấy ngôi sao bảy cánh màu vàng, thần sắc cũng thay đổi một cách rõ rệt: “Có thể trả cho tôi được không?”
Biểu cảm của anh ta cho thấy, ngôi sao bảy cánh màu vàng này dường như rất quan trọng đối với anh ta.
“Trả con cẹc!”
Tiêu Chấn ở bên cạnh gầm lên: “Bắt đầu từ bây giờ, tất cả những thứ trên người mày, ngoại trừ những thứ đã được xác định là không liên quan đến vụ án, những thứ còn lại đều sẽ bị tạm giữ!”
“Thầy, vẫn là thầy cẩn thận, vật này có lẽ vừa nãy trong lúc vật lộn đã rơi xuống đất, chúng tôi không để ý…”
“Đội trưởng Đỗ”.
Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến Tiêu Chấn, nghiêm mặt nhìn Đỗ Duy Minh, nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta vài câu”.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang là người có công lớn nhất trong việc phá vụ án này, vì vậy Đỗ Duy Minh liền vui vẻ đồng ý: “Không thành vấn đề, lát nữa sẽ sắp xếp thời gian riêng cho anh”.
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu: “Thứ nhất, bây giờ tôi muốn nói chuyện với anh ta ngay, thứ hai, nội dung cuộc nói chuyện của tôi với anh ta, tuyệt đối không cho phép người thứ ba có mặt, bất kỳ ai, kể cả ông!”
Đỗ Duy Minh sửng sốt, đột nhiên cảm thấy biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang có chút không đúng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, yêu cầu của Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối không được, Đỗ Duy Minh chỉ đành lên tiếng: “Xin lỗi, anh Diệp, yêu cầu này của anh quả thực không phù hợp với quy định”.
Diệp Vĩnh Khang tiếp tục nhìn Đỗ Duy Minh, bình tĩnh nói: “Có thể phá lệ không?”
“Chuyện này…”
Đỗ Duy Minh có chút khó xử, chuyện này nếu muốn phá lệ là không thể.
Nhưng nếu như không có Diệp Vĩnh Khang thì vụ án này hoàn toàn không thể xử lý được, người ta vừa mới giúp nhiều như vậy, vừa quay đi lại trở mặt không nhận người thì đâu có được, việc này khiến cho Đỗ Duy Minh nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới được.
“Xin lỗi, anh Diệp, chuyện này chúng tôi thật sự hết cách”.
Lúc này, Lý Thanh Từ bước tới, nắm lấy cánh tay của Wilson từ Tiêu Chấn một cách rất tự nhiên, không biết vô tình hay cố tình chặn giữa hai người họ, nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Diệp Vĩnh Khang, nói: “Việc này không nằm trong phạm vi quyền hạn của chúng tôi, vì vậy rất xin lỗi vì không thể giúp anh được”.
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang và đối phương chạm nhau trong giây lát, gật đầu nói: “Ừm, nếu đã như vậy…”
Xoẹt!
Nói được một nửa, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước tới nhanh như chớp, cũng không biết đã dùng chiêu gì, ngay lập tức đánh bay mấy người lính tuần tra đang áp giải Wilson.
Ngay sau đó anh dùng một tay giữ lấy cổ của Wilson, kéo nhẹ lên, thân hình cao lớn của Wilson như thể không có trọng lượng, bị Diệp Vĩnh Khang vác trên vai.
Sau đó anh lập tức lao về phía cửa với tốc độ kinh ngạc không gì sánh được.
“Đuổi theo!”
Sắc mặt Đỗ Duy Minh thay đổi rõ rệt, phản ứng đầu tiên là đuổi theo, nhưng mới chạy được một bước, đột nhiên bị trượt chân, cả người ngã nhào xuống đất.
“Đội trưởng Đỗ!”
Một nhóm người vội vàng chạy tới đỡ Đỗ Duy Minh dậy.
Đỗ Duy Minh đau đớn xoa đầu gối, sau khi liếc nhìn một cái về phía cổng lớn của sân bay, lúc này mới đột nhiên hét lên: “Mấy cậu đỡ tôi làm gì, mau đuổi theo!”
“Thanh Từ, cô ở lại chăm sóc đội trưởng Đỗ!”
Tiêu Chấn hét lên, sau đó rút súng lục và dẫn theo một số lính tuần tra đuổi theo ra cổng.
“Đội trưởng Đỗ, cám ơn”.
Sau khi Tiêu Chấn và những người khác đã chạy đi xa, Lý Thanh Từ cảm kích nhìn Đỗ Duy Minh.
“Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi làm gì?”
Đỗ Duy Minh xoa đầu gối nói: “Tôi đau muốn chết đây này, sao sàn nhà này lại trơn vậy chứ? Hầy, người nước ngoài này giỏi thật đấy, như vậy mà cũng chạy thoát được, cô nói xem lần này anh Diệp có thể giúp chúng ta bắt lại được không?”
Lý Thanh Từ ngây ra, sau đó gật đầu cười nói: “Tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ làm được!”
Bên cạnh một nhà xưởng cũ, cách sân bay khoảng mười kilomet.
“Hút thuốc không?”
Diệp Vĩnh Khang châm một điếu thuốc không đầu lọc chất lượng thấp mà anh thích nhất, lắc nhẹ trước mặt Wilson.
“Mặc dù tôi thường chỉ quen với xì gà, nhưng theo luật của nước Long Hạ các anh, những thứ giống như thuốc lá này, tôi hút một điếu sợ rằng sẽ mất một cái xương”.
Hai tay của Wilson vẫn đang bị còng sau lưng, nhưng nét mặt của anh ta không hề có chút căng thẳng nào, ngược lại còn vô cùng thoải mái.
Diệp Vĩnh Khang đưa điếu thuốc vào miệng đối phương, sau đó cũng tự châm cho mình một điếu, lấy ra ngôi sao bảy cánh màu vàng, nhẹ giọng nói: “Chắc anh cũng biết tôi muốn hỏi cái gì rồi đúng không?”
Wilson khẽ gật đầu: “Tôi có thể nói cho anh tất cả những gì tôi biết, nhưng trước đó, tôi rất muốn biết anh rốt cuộc là ai?”
Thấy Diệp Vĩnh Khang không lên tiếng, Wilson mỉm cười: “Đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn từ chối trả lời, dù sao kẻ mạnh không có nghĩa vụ phải tuân theo mệnh lệnh của kẻ yếu”.
Wilson có thể không biết rằng, khi Diệp Vĩnh Khang khôi phục lại hiện trường vụ án của anh ta, chỉ dùng thời gian chưa đầy tám phút đã có thể hoàn thành được việc mà anh ta mất năm mươi phút mới có thể làm được.
Nhưng vừa rồi khi anh ta dí súng vào đầu Diệp Vĩnh Khang, sau đó bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải và trấn áp, tiếp đó lại dùng một tay nhấc cơ thể người với trọng lượng hơn tám mươi kilogram trên vai nhưng vẫn có thể chạy nhanh như một con báo.
Với những điểm này, Wilson biết rằng bản thân so với người trước mặt này rõ ràng là khoảng cách giữa một con kiến và một con sư tử.
“Nói cho anh biết cũng không sao”.
Diệp Vĩnh Khang sau khi do dự vài giây liền nhàn nhạt nói: “Tôi giống anh, cùng ở cùng trong một thế giới”.
“Ngoài ra, trong thế giới đó, tôi tự thành lập nên một tổ chức, tên là Điện Long Thần.”
Bùm!
Điện Long Thần!
Khi Wilson nghe thấy ba từ này, trong đầu anh ta chỉ cảm thấy một tiếng sấm nổ đột ngột!
Mặc dù vừa rồi anh ta cũng có thể đại khái đoán được, người trước mặt này rất có thể giống với anh ta, cùng lăn lộn trong thế giới ngầm.
Nhưng không ngờ rằng người này lại có quan hệ với Điện Long Thần!
Tổ chức mà Wilson đã từng cống hiến khi đó, thực lực tổng thể thuộc tầm trung trong thế giới ngầm.
Đối với tổ chức bá chủ như Điện Long Thần, bọn họ thậm chí còn không có tư cách ngước mắt lên nhìn.
Không chỉ riêng bọn họ, ba từ Điện Long Thần này, trong thế giới ngầm, tuyệt đối là sự tồn tại cao cả như Thần!
“Điện Long Thần… Không đúng!”
Wilson đột nhiên phản ứng lại một chuyện, nghi hoặc nói: “Vừa nãy anh nói Điện Long Thần là do anh thành lập, vậy anh…”
“Điện Chủ của Điện Long Thần!”
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên một tia bá khí và hoang dại như biển máu, chỉ vào chính mình nói: “Điện Chủ của Điện Long Thần, Diệp Vĩnh Khang, cũng có người gọi tôi là Thiên Tôn!”
Bùm!
Wilson chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, toàn thân run lên một cách không thể kiểm soát được!
“Tổ chức Lam Diễm, tướng lĩnh cấp hai, Wilson, tham kiến Điện Chủ!”
Sau cú sốc, Wilson quỳ xuống đất theo bản năng, thái độ vô cùng thành tâm và tôn trọng, cung kính dập đầu ba cái với Diệp Vĩnh Khang.
Mặc dù anh ta không phải là người của Điện Long Thần, nhưng quỳ lạy dập đầu với Điện Chủ Điện Long Thần tuyệt đối không phải chuyện xấu hổ gì.
Hơn nữa kiểu quỳ lạy này không phải là để nịnh bợ mà là một sự sùng bái, một sự sùng bái tuyệt đối đối với kẻ mạnh hàng đầu!
Hoa văn ngôi sao bảy cánh màu vàng này giống như công tắc cảm xúc của anh, mỗi khi nó xuất hiện, trái tim của Diệp Vĩnh Khang lại cuộn trào giông tố!
“Đợi đã!”
Diệp Vĩnh Khang nắm lấy ngôi sao bảy cánh màu vàng trên mặt đất, lập tức đuổi tới trước mặt đám người Đỗ Duy Minh: “Đây là của anh à?”
Wilson nhìn thấy ngôi sao bảy cánh màu vàng, thần sắc cũng thay đổi một cách rõ rệt: “Có thể trả cho tôi được không?”
Biểu cảm của anh ta cho thấy, ngôi sao bảy cánh màu vàng này dường như rất quan trọng đối với anh ta.
“Trả con cẹc!”
Tiêu Chấn ở bên cạnh gầm lên: “Bắt đầu từ bây giờ, tất cả những thứ trên người mày, ngoại trừ những thứ đã được xác định là không liên quan đến vụ án, những thứ còn lại đều sẽ bị tạm giữ!”
“Thầy, vẫn là thầy cẩn thận, vật này có lẽ vừa nãy trong lúc vật lộn đã rơi xuống đất, chúng tôi không để ý…”
“Đội trưởng Đỗ”.
Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến Tiêu Chấn, nghiêm mặt nhìn Đỗ Duy Minh, nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta vài câu”.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang là người có công lớn nhất trong việc phá vụ án này, vì vậy Đỗ Duy Minh liền vui vẻ đồng ý: “Không thành vấn đề, lát nữa sẽ sắp xếp thời gian riêng cho anh”.
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu: “Thứ nhất, bây giờ tôi muốn nói chuyện với anh ta ngay, thứ hai, nội dung cuộc nói chuyện của tôi với anh ta, tuyệt đối không cho phép người thứ ba có mặt, bất kỳ ai, kể cả ông!”
Đỗ Duy Minh sửng sốt, đột nhiên cảm thấy biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang có chút không đúng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, yêu cầu của Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối không được, Đỗ Duy Minh chỉ đành lên tiếng: “Xin lỗi, anh Diệp, yêu cầu này của anh quả thực không phù hợp với quy định”.
Diệp Vĩnh Khang tiếp tục nhìn Đỗ Duy Minh, bình tĩnh nói: “Có thể phá lệ không?”
“Chuyện này…”
Đỗ Duy Minh có chút khó xử, chuyện này nếu muốn phá lệ là không thể.
Nhưng nếu như không có Diệp Vĩnh Khang thì vụ án này hoàn toàn không thể xử lý được, người ta vừa mới giúp nhiều như vậy, vừa quay đi lại trở mặt không nhận người thì đâu có được, việc này khiến cho Đỗ Duy Minh nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới được.
“Xin lỗi, anh Diệp, chuyện này chúng tôi thật sự hết cách”.
Lúc này, Lý Thanh Từ bước tới, nắm lấy cánh tay của Wilson từ Tiêu Chấn một cách rất tự nhiên, không biết vô tình hay cố tình chặn giữa hai người họ, nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Diệp Vĩnh Khang, nói: “Việc này không nằm trong phạm vi quyền hạn của chúng tôi, vì vậy rất xin lỗi vì không thể giúp anh được”.
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang và đối phương chạm nhau trong giây lát, gật đầu nói: “Ừm, nếu đã như vậy…”
Xoẹt!
Nói được một nửa, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước tới nhanh như chớp, cũng không biết đã dùng chiêu gì, ngay lập tức đánh bay mấy người lính tuần tra đang áp giải Wilson.
Ngay sau đó anh dùng một tay giữ lấy cổ của Wilson, kéo nhẹ lên, thân hình cao lớn của Wilson như thể không có trọng lượng, bị Diệp Vĩnh Khang vác trên vai.
Sau đó anh lập tức lao về phía cửa với tốc độ kinh ngạc không gì sánh được.
“Đuổi theo!”
Sắc mặt Đỗ Duy Minh thay đổi rõ rệt, phản ứng đầu tiên là đuổi theo, nhưng mới chạy được một bước, đột nhiên bị trượt chân, cả người ngã nhào xuống đất.
“Đội trưởng Đỗ!”
Một nhóm người vội vàng chạy tới đỡ Đỗ Duy Minh dậy.
Đỗ Duy Minh đau đớn xoa đầu gối, sau khi liếc nhìn một cái về phía cổng lớn của sân bay, lúc này mới đột nhiên hét lên: “Mấy cậu đỡ tôi làm gì, mau đuổi theo!”
“Thanh Từ, cô ở lại chăm sóc đội trưởng Đỗ!”
Tiêu Chấn hét lên, sau đó rút súng lục và dẫn theo một số lính tuần tra đuổi theo ra cổng.
“Đội trưởng Đỗ, cám ơn”.
Sau khi Tiêu Chấn và những người khác đã chạy đi xa, Lý Thanh Từ cảm kích nhìn Đỗ Duy Minh.
“Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi làm gì?”
Đỗ Duy Minh xoa đầu gối nói: “Tôi đau muốn chết đây này, sao sàn nhà này lại trơn vậy chứ? Hầy, người nước ngoài này giỏi thật đấy, như vậy mà cũng chạy thoát được, cô nói xem lần này anh Diệp có thể giúp chúng ta bắt lại được không?”
Lý Thanh Từ ngây ra, sau đó gật đầu cười nói: “Tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ làm được!”
Bên cạnh một nhà xưởng cũ, cách sân bay khoảng mười kilomet.
“Hút thuốc không?”
Diệp Vĩnh Khang châm một điếu thuốc không đầu lọc chất lượng thấp mà anh thích nhất, lắc nhẹ trước mặt Wilson.
“Mặc dù tôi thường chỉ quen với xì gà, nhưng theo luật của nước Long Hạ các anh, những thứ giống như thuốc lá này, tôi hút một điếu sợ rằng sẽ mất một cái xương”.
Hai tay của Wilson vẫn đang bị còng sau lưng, nhưng nét mặt của anh ta không hề có chút căng thẳng nào, ngược lại còn vô cùng thoải mái.
Diệp Vĩnh Khang đưa điếu thuốc vào miệng đối phương, sau đó cũng tự châm cho mình một điếu, lấy ra ngôi sao bảy cánh màu vàng, nhẹ giọng nói: “Chắc anh cũng biết tôi muốn hỏi cái gì rồi đúng không?”
Wilson khẽ gật đầu: “Tôi có thể nói cho anh tất cả những gì tôi biết, nhưng trước đó, tôi rất muốn biết anh rốt cuộc là ai?”
Thấy Diệp Vĩnh Khang không lên tiếng, Wilson mỉm cười: “Đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn từ chối trả lời, dù sao kẻ mạnh không có nghĩa vụ phải tuân theo mệnh lệnh của kẻ yếu”.
Wilson có thể không biết rằng, khi Diệp Vĩnh Khang khôi phục lại hiện trường vụ án của anh ta, chỉ dùng thời gian chưa đầy tám phút đã có thể hoàn thành được việc mà anh ta mất năm mươi phút mới có thể làm được.
Nhưng vừa rồi khi anh ta dí súng vào đầu Diệp Vĩnh Khang, sau đó bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải và trấn áp, tiếp đó lại dùng một tay nhấc cơ thể người với trọng lượng hơn tám mươi kilogram trên vai nhưng vẫn có thể chạy nhanh như một con báo.
Với những điểm này, Wilson biết rằng bản thân so với người trước mặt này rõ ràng là khoảng cách giữa một con kiến và một con sư tử.
“Nói cho anh biết cũng không sao”.
Diệp Vĩnh Khang sau khi do dự vài giây liền nhàn nhạt nói: “Tôi giống anh, cùng ở cùng trong một thế giới”.
“Ngoài ra, trong thế giới đó, tôi tự thành lập nên một tổ chức, tên là Điện Long Thần.”
Bùm!
Điện Long Thần!
Khi Wilson nghe thấy ba từ này, trong đầu anh ta chỉ cảm thấy một tiếng sấm nổ đột ngột!
Mặc dù vừa rồi anh ta cũng có thể đại khái đoán được, người trước mặt này rất có thể giống với anh ta, cùng lăn lộn trong thế giới ngầm.
Nhưng không ngờ rằng người này lại có quan hệ với Điện Long Thần!
Tổ chức mà Wilson đã từng cống hiến khi đó, thực lực tổng thể thuộc tầm trung trong thế giới ngầm.
Đối với tổ chức bá chủ như Điện Long Thần, bọn họ thậm chí còn không có tư cách ngước mắt lên nhìn.
Không chỉ riêng bọn họ, ba từ Điện Long Thần này, trong thế giới ngầm, tuyệt đối là sự tồn tại cao cả như Thần!
“Điện Long Thần… Không đúng!”
Wilson đột nhiên phản ứng lại một chuyện, nghi hoặc nói: “Vừa nãy anh nói Điện Long Thần là do anh thành lập, vậy anh…”
“Điện Chủ của Điện Long Thần!”
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên một tia bá khí và hoang dại như biển máu, chỉ vào chính mình nói: “Điện Chủ của Điện Long Thần, Diệp Vĩnh Khang, cũng có người gọi tôi là Thiên Tôn!”
Bùm!
Wilson chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, toàn thân run lên một cách không thể kiểm soát được!
“Tổ chức Lam Diễm, tướng lĩnh cấp hai, Wilson, tham kiến Điện Chủ!”
Sau cú sốc, Wilson quỳ xuống đất theo bản năng, thái độ vô cùng thành tâm và tôn trọng, cung kính dập đầu ba cái với Diệp Vĩnh Khang.
Mặc dù anh ta không phải là người của Điện Long Thần, nhưng quỳ lạy dập đầu với Điện Chủ Điện Long Thần tuyệt đối không phải chuyện xấu hổ gì.
Hơn nữa kiểu quỳ lạy này không phải là để nịnh bợ mà là một sự sùng bái, một sự sùng bái tuyệt đối đối với kẻ mạnh hàng đầu!
Bình luận facebook