• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 360: Hạnh phúc của em là anh!

Ngay khi Diệp Vĩnh Khang nói ra lời này, tất cả mọi người ở hiện trường đều toát mồ hôi lạnh!

Cho dù là đang gài bẫy, có cần nói trắng ra như vậy không!

Súng vẫn còn đang dí vào đầu đấy!

Đương nhiên, trong số những người này, có một người là ngoại lệ.

Mặc dù trong lòng người này lúc này buồn hơn bất kỳ ai, nhưng cô ấy không lo lắng rằng Diệp Vĩnh Khang sẽ gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Người này chính là Nasha.

Ngay từ đầu cô ấy đã biết Diệp Vĩnh Khang cố ý để mình bị Wilson trấn áp, cũng biết rằng mục đích anh là như vậy chẳng qua là muốn gài bẫy Wilson mà thôi.

Bởi vì đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần, làm sao có thể dễ dàng bị người khác khống chế được?

“Anh dám lừa tôi!”

Wilson gầm lên một tiếng, sắc mặt gớm ghiếc, ngón trỏ bóp cò một cách dữ dội!

Trái tim của mọi người đều thắt chặt lại, còn Lý Thanh Từ đột nhiên cảm thấy sức lực bị rút cạn kiệt một cách kỳ lạ.

“Vĩnh Khang!”

“Thầy!”

Lý Thanh Từ và Tiêu Chấn đồng thời hét lên theo bản năng.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại một lần nữa khiến tất cả mọi người phải chết lặng!

Ngay khi Wilson chuẩn bị bóp cò, Diệp Vĩnh Khang bất ngờ ra đòn cùi chỏ nhanh như chớp, đập mạnh vào gân dưới xương sườn của đối thủ.

Wilson chỉ cảm thấy cánh tay mình tê dại, ngón tay lập tức không thể dùng sức được nữa, Diệp Vĩnh Khang xoay người lại, dùng sức kéo một cánh tay của anh ta, sau đó đẩy nhẹ một cái khiến cho Wilson ngã rạp xuống đất.

Toàn bộ quá trình chưa đến một giây.

Tiếu Chấn và Lý Thanh Từ vội vàng lao tới còng tay Wilson lại.

“Đợi đã!”

Nasha đột nhiên hét lên: “Tôi có thể nói với anh ấy vài lời không?”

“Xin lỗi, bây giờ nghi phạm không thể nói chuyện với ai!”

Lý Thanh Từ dứt khoát từ chối, theo các quy định liên quan, nghi phạm không được phép nói chuyện với bất kỳ ai ngoài những người xử lý vụ án và luật sư trong suốt thời gian từ khi bị bắt đến khi tuyên án cuối cùng.

“Cầu xin các cô đấy, tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi, cầu xin mọi người!”

Nasha bật khóc, quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt cầu xin.

Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Nasha, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy tim mình bị hàng nghìn chiếc kim đâm vào: “Để cô ấy nói đi!”

Diệp Vĩnh Khang hét lớn.

Đỗ Duy Minh sững sờ: “Anh Diệp, như vậy không tuân thủ quy định…”

“Lúc bảo tôi giúp đỡ thì có tuân thủ theo quy định không?”

Diệp Vĩnh Khang không biết tại sao, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút phiền muộn, cũng không biết rằng làm như vậy là đang giúp Nasha hay là hại cô ấy nữa.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất có thể khẳng định một sự thật, anh đã gián tiếp làm tổn thương trái tim Nasha một lần nữa.

Đỗ Duy Minh xoa nhẹ mu bàn tay, do dự một chút rồi giơ tay lên nói: “Chỉ có thời gian năm phút, không được phép nói chuyện liên quan đến vụ án”.

“Cám ơn!”

Nasha cảm kích nhìn Đỗ Duy Minh nói cám ơn, sau đó nước mắt lưng tròng nhìn Wilson, nói: “Wilson, anh hãy nói với em rằng mọi chuyện đều là giả đi, anh không phải là hung thủ giết người đúng không?”

“Xin lỗi, Nasha”.

Wilson khẽ cúi đầu xuống.

“Wilson, nhìn em này!”

Nasha khóc lóc hét lên: “Anh nói cho em biết vì sao lại làm như vậy, bây giờ anh có thiếu gì đâu, vì sao anh phải làm như vậy?”

“Nasha!”

Khóe mắt Wilson đỏ hoe: “Anh xin lỗi, Nasha, nếu như người đó không chết, công ty sẽ bắt đầu khởi động kế hoạch hỗ trợ người mới”.

“Một khi kế hoạch này được đưa ra, nó sẽ đe dọa đến vị trí của anh trong công ty, vì vậy anh phải loại bỏ người đó!”

“Đủ rồi!”

Nasha đau khổ nói: “Wilson, hiện giờ anh đã có mọi thứ, tại sao anh vẫn chưa hài lòng? Anh cảm thấy bây giờ mình vẫn chưa đủ nổi tiếng sao, vẫn chưa đủ giàu sao?”

“Chưa đủ, vĩnh viễn chưa đủ!”

Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Wilson, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh biết rằng trên đời này chỉ có tiền tài và danh vọng mới thật sự có ích!”

“Chỉ cần có tiền tài và danh vọng thì sẽ có tất cả mọi thứ!”

“Anh muốn có thật nhiều, thật nhiều, vì vậy anh cần phải nổi tiếng hơn, cần nhiều tiền hơn. Chỉ bằng cách này, anh mới vĩnh viễn được người đời tôn trọng, vĩnh viễn bất khả chiến bại, như vậy mới có thể chăm sóc cho em thật tốt”.

“Wilson, anh là một tên khốn!”

Nasha hét lên, trên mặt đẫm nước mắt, lao vào muốn đánh đối phương nhưng bị Lý Thanh Từ cản lại.

“Wilson, anh nghĩ em thích anh bởi vì anh nổi tiếng và giàu có sao?”

“Em còn nổi tiếng hơn anh, nhiều tiền hơn anh, hơn nữa lúc anh mới ra mắt anh chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi!”

“Nếu như vì những thứ này, anh nghĩ xem em liệu có thích anh không!”

“Anh nghe đây, khi đó em thích anh là bởi vì anh dũng cảm, chân thành và chăm chỉ”.

“Anh của lúc đó thật tốt biết bao, mỗi lần cười lên đều đặc biệt ấm áp, chỉ cần em nhìn thấy anh cười, dù đang gặp chuyện buồn thế nào, em cũng sẽ trở nên vui vẻ”.

“Wilson, anh có biết em muốn gì không? Chỉ cần chúng ta có thể yên ổn bên nhau, cho dù phải đến nhà hàng để làm việc, đến nhà máy để sửa xe, đối với em như vậy cũng hạnh phúc!”

“Em chỉ cần anh, chỉ có anh mới là hạnh phúc của em, bây giờ, chính tay anh đã phá hủy hạnh phúc của em, Wilson, em hận anh!”

Nasha khóc không thành tiếng.

“Nasha...”

Wilson như bừng tỉnh: “Xin lỗi Nasha, anh không biết là em nghĩ như vậy, Nasha, em đừng buồn nữa được không? Anh là một tên khốn, không đáng để em trân trọng, sau này em phải…”

“Câm miệng!”

Nasha đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Wilson, nói một cách chắc nịch: “Wilson, chính anh đã hủy hoại hạnh phúc của em, lẽ nào anh cho rằng vậy là xong sao?”

“Nói cho anh biết, không thể nào, vĩnh viễn không thể, em muốn anh phải trả hạnh phúc lại cho em!”

“Cho dù là mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, hoặc là cả đời này, chỉ cần anh còn sống, em vẫn sẽ đợi anh!”

“Cho dù một ngày nào đó anh không còn nữa, cho dù là chết, em cũng sẽ để tro cốt của anh trong nhà, ngày nào em cũng đối mặt với anh, bắt anh phải trả từng chút từng chút hạnh phúc lại cho em!”

“Nhớ kỹ lời em nói, Wilson, em đợi anh cả đời này!”

Nói xong, Nasha che mặt xoay người lại: “Cút, lập tức cút đi cho em!”

Đỗ Duy Minh liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái, Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, xua tay với đối phương, lúc này Đỗ Duy Minh mới vội vàng bảo đám người Tiếu Chấn dắt người đi.

“Nasha, chuyện đó… em đang rất buồn đúng không”.

Diệp Vĩnh Khang đi tới phía sau Nasha, nói nhỏ.

Lúc này trong lòng anh đang rất loạn, hoàn toàn không biết dùng lời lẽ gì để an ủi đối phương.

Dáng vẻ này của Nasha lại khiến anh gợi nhớ lại cảnh khi anh rời xa cô ấy.

Anh thậm chí bắt đầu thấy hối hận, không nên đồng ý nhúng tay vào vụ án này, Wilson mặc dù có hơi tham lam và ích kỷ, nhưng ít nhất anh ta cũng toàn tâm toàn ý yêu thương Nasha.

“Vĩnh Khang, em cầu xin anh, anh đi ngay đi được không, đừng nói gì với em hết. Em không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe thấy giọng anh, anh mau đi đi, cầu xin anh đấy được không?”

Nasha khóc không thành tiếng.

“Anh…”

Diệp Vĩnh Khang mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ vẫy tay với đám người Gerald: “Làm phiền chăm sóc cho cô ấy”.

Nói xong, anh dứt khoát xoay người rời khỏi phòng nghỉ, nhưng mới đi được mấy bước, chợt nhìn thấy trên mặt đất có thứ gì đó, khi cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang lập tức thay đổi!

Không ngờ lại là huy hiệu in hoa văn ngôi sao bảy cánh màu vàng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom